Chương 25: Thịnh sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tin tức Lục Dung Hoa sẩy thai truyền đến Đức Dương điện, sắc mặt hoàng hậu liền tái nhợt.

"Mất? Cái gì gọi là mất? Sao lúc bổn cung đi còn tốt đẹp, chỉ chớp mắt đứa bé đã mất rồi?"

Nàng ta run giọng hỏi cung nữ cận thân vừa vội vàng chạy vào báo tin: "Thái y nói như thế nào? Tại sao Lục Dung Hoa lại đột nhiên sinh non?"

"Nương nương, thái y nói. . . . . . Thái y nói Lục Dung Hoa bị kích động, thân thể lại đang yếu ớt không thể chịu nổi, nên mới sinh non. . . . . ."

"Lời nói vô căn cứ!" Hoàng hậu giận dữ hất tất cả những vật trên bàn rơi xuống đất, âm thanh dồ sứ vỡ đột ngột vang lên khắp đại điện, khiến đám cung nữ, thái giám bị dọa hoảng hốt quỳ xuống đất.

Thân thể nữ nhân này thật mảnh mai! Chỉ mấy câu châm chọc liền dọa nàng ta sẩy thai, quả thật là danh môn khuê tú, thiên kim tiểu thư!

"Chuẩn bị xe! Bổn cung phải đến xem xem trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì!" Hoàng hậu cắn răng nghiến lợi đứng dậy, tức giận đá ly trà dưới đất, ly trà lăn một vòng đụng phải chân Minh Uyên vừa bước vào điện.

"Hoàng hậu muốn xem ai bán thuốc?" Giọng nói ẩn nhẫn, lạnh lùng vang lên trong đại điện, theo đó là tiếng thông truyền của tiểu thái giám.

"Hoàng thượng vạn tuế ——" Đám cung nhân vội vàng quỳ xuống.

Hoàng hậu vừa thấy sắc mặt Minh Uyên không tốt, cả người liền lạnh đi, cố át chế cảm giác khủng hoảng khom người nói: "Nô tì cung nghênh hoàng thượng."

Minh Uyên liếc nhìn ly trà dưới chân cùng những mảnh sứ vỡ vụn, lạnh lùng nói, "Hoàng hậu đang tức giận ai? Lục Dung Hoa mất con, không phải là điều ngươi mong muốn sao? Đáng lý nên vui mừng mới phải."

Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, thân thể chao đảo, vịn bàn run giọng nói: "Hoàng thượng có ý gì vậy? Lục Dung Hoa sẩy thai, nô tì cũng đau lòng thay hoàng thượng, sao lại vui mừng được chứ? Hoàng thượng hiểu lầm nô tỳ như thế, nô tỳ thật không chịu đựng nổi."

"Không chịu đựng nổi? Đau lòng? Ngươi có biết bây giờ nhìn khuôn mặt này của ngươi trẫm căm hận bao nhiêu không? Thật hay cho một nữ nhân đứng đầu hậu cung lại là kẻ đố kỵ ác độc đến vậy, ngươi có tư cách gì để tiếp tục ngồi ở chỗ này?"

Âm thanh tức giận của Minh Uyên vang khắp đại điện, đám cung nữ thái giám run lẩy bẩy, hoàng hậu tâm như tro tàn, lảo đảo muốn ngã.

Người một khắc trước còn muốn giải thích đến giờ đã hiểu, tâm hoàng thượng đã sớm đặt ở Nhạc Thanh điện, dù có phải nàng ta hại người kia sẩy thai hay không, sự tức giận cùng tiếc nuối trong lòng hoàng thượng phải có chỗ để phát tiết.

Thật không may người đó lại là nàng ta, thật không may vì địa vị của nàng ta trong lòng hoàng thượng không sánh bằng Lục Khê, đến cả một sợi tóc của Lục Khê nàng ta cũng không bằng.

Nàng ta có ác độc đố kỵ hay không thi sao chứ?
Tim hoàng hậu lạnh đi, nhìn vị Đế Vương ngày càng trở nên uy nghiêm trước mắt, bỗng có cảm giác như đã đi hết cả đời.

Lúc nàng ta tiến cung chỉ mới mười lăm tuổi, khi đó vây cánh của hoàng thượng còn chưa cứng cáp, phải lệ thuộc vào thế lực Nhạc gia, phụ thân liền cho nàng ta nhập cung, trở thành hoàng hậu tôn quý nhất.

Những thiên kim tiểu thư chưa xuất giá rất ít khi nhìn thấy các vương tôn quý tộc trong kinh thành, dù có từng nhìn thấy, cũng không một ai tôn quý bất phàm như Minh Uyên, sự thâm trầm được rèn luyện từ nhỏ ánh lên trong mắt hắn, tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy. Lần đầu tiên gặp gỡ, Nhạc Thẩm Tâm liền bị sa chân vào, vạn kiếp bất phục.

Nàng ta vừa vui mừng vì phu quân của mình là nam tử uy nghiêm tôn quý nhất trong thiên hạ, lại vừa tinh tường nhận ra, hắn không thương mình, thậm chí ngay cả một chút yêu thích cũng không có.

Nàng ta là hoàng hậu chính trị hắn không thể không cưới, hắn đối xử với nàng ta "tương kính như tân", cũng lạnh lùng như băng.

Nhưng cho dù là như vậy, Nhạc Thẩm Tâm cũng vẫn vui vẻ, nàng tin tưởng vào quyết định của mình, quyết tâm lầm hiền thê của hắn, để cho hắn an tâm thu lại binh quyền trên triều đình, tạo lập uy nghi của đế vương.

Nhưng mà đây cũng là một quyết định cực kỳ gian nan, một hoàng hậu hiền lương thục đức phải rộng lượng tha thứ, phải nở nụ cười giúp nạp phi, phải hết lần này tới lần khác nhìn những đóa hoa tươi mới kia thẹn thùng ngã vào lòng hắn.

Điều duy nhất nàng ta cảm thấy vui mừng, đó chính là nàng ta biết rõ những nữ nhân kia cũng chỉ là quân cờ chính trị, hắn chưa từng yêu thương một người nào. Nàng ta nghĩ, như vậy cũng tốt, không yêu thì không yêu, những đóa hoa kia đến rồi lại đi, dần sẽ trở nên điêu linh, không có một người nào bước vào được trái tim hắn, còn mình vẫn vững vàng ngồi ở vị trí này, trông chùng hậu cung cho hắn, cùng hắn cai trị thiên hạ.

Có lẽ dần dần hắn sẽ dần cảm nhận được, chỉ có nàng ta mới dốc lòng nỗ lực vì hắn, chỉ mong mỏi có một ngày nào đó hắn sẽ quay lại nhìn nàng ta một lần.

Nhưng không ngờ, người nam tử như hắn cũng cuối cùng cũng để một người trong lòng, chỉ có điều người này không phải là nàng ta.

Nhạc Thẩm Tâm bỗng nhiên cảm thấy rất không cam lòng, nàng ta bật cười, nụ cười hết sức càn rỡ, đây là chuyện mà cả đời nàng ta chưa từng làm, chỉ vì nàng ta kính trọng hắn yêu thương hắn, xem hắn như một vị thần linh thờ phụng trong lòng, mà nay hắn lại yêu người khác, chẳng khác gì một phàm phu tục tử.

"Tại sao chàng lại không nhìn thấy ta?" Nàng ta chợt thốt lên một câu như vậy.

Không phải "Hoàng thượng" , không phải "Nô tì" , mà là "Chàng" cùng "Ta" , là một thê tử chất vấn trượng phu của mình.

Sắc mặt của nàng ta chán nản lạnh lùng, tất cả cảm xúc đều ẩn đi trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại sự điều khiển từ bản năng.

Sắc mặt Minh Uyên vẫn không thay đổi, như đang nhìn một người xa lạ, ánh mắt như vậy làm trái tim nàng ta băng giá, bởi vì bọn họ đã là phu thê hơn bốn năm trời.

"Ta cứ nghĩ là chàng vĩnh viễn sẽ không yêu ai, ta cứ nghĩ sẽ có một ngày ta có thể cùng chàng...thế nhưng, thế nhưng chàng lại yêu người khác! Vậy mà chàng lại đi yêu nữ nhân kia!"

Nàng ta bật cười, nước mắt lập tức chảy xuống, biểu tình cuồng loạn, không lưu lại đường lui: "Rốt cuộc ta có gì không bằng nàng ta? Ta vì chàng chịu nhiều khổ sở như vậy, ta vì chàng mà không dám mang thai, mắt nhắm mắt mở để chàng đoạt hết quyền lợi của Nhạc gia, trở thành một đứa con bất hiếu, làm cha ta tức giận mà chét. Ta giúp chàng trừ khử con của Tần tài tử, trừ khử con cờ của thái hậu. Tại sao chàng vẫn không nhìn thấy ta.?"

Nàng ta biết mình sẽ không có kết quả tử tế, cũng tốt, vậy thì cứ nói hết cho rõ ràng, nàng ta có chết cũng không muốn sự uất ức cùng thống hận này yên lặng biến mất trong hậu cung.

Minh Uyên đối mặt với người mình chưa bao giờ để trong lòng không có chút thương tiếc nào, hắn lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi làm tất cả không phải là vì trẫm, mà là vì chính ngươi, ngươi hi vọng trẫm nhìn ngươi, cho nên không chừa thủ đoạn nào mà trợ giúp trẫm, có lẽ trẫm sẽ bội phục sự ác độc của ngươi, nhưng sẽ không coi trọng sự ác độc đó."

"Vậy nàng ta? Nàng ta có cái gì tốt!" Nhạc Thẩm Tâm gần như phát điên.

Hắn vốn không nhìn nàng ta như một nữ nhân! Sự ác độc của nàng ta chẳng lẽ không phải vì hắn hay sao? Chẳng lẽ nàng ta không muốn làm một đóa hoa mềm mại được người ta sủng ái hay sao?

Minh Uyên nói: "Nàng ấy và không giống ngươi."

Chỉ một câu nói, hoàn toàn phá nát mộng tưởng của Nhạc Thẩm Tâm. Không phải Lục Khê tốt đến mức nào, cũng không phải là nàng ta không tốt. Không phải Lục Khê thiện lương đến mức nào, cũng không phải là nàng ta ác độc ra sao.

Ngay cả người đàn ông này mà nàng ta cũng không hiểu được. Sự khác nhau lớn nhất, là vì hắn yêu Lục Khê, mà không yêu nàng ta.
Yêu và không yêu, nàng ta chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự bất đồng ấy.

Minh Uyên nói: "Nể tình ngươi và trẫm đã từng có bốn năm phu thê, trẫm cho ngươi chủ động thoái vị, sau đó đến Báo Quốc tự thanh tu, bình ổn đến cuối đời."

Hắn xoay người rời đi, sự quyết tuyệt ấy làm cho trái tim ta băng giá.

Nàng ta nên hiểu, không nên trông chờ vào trái tim của đế vương, dù có trông chờ bốn năm, không yêu chính là không yêu, tấm lòng của nàng ta giành cho hắn bị hắn vứt đi như một chiếc giày rách. Mệnh, đây là số mệnh.

Thôi, thanh tu làm gì? Thoái vị làm gì chứ? Nàng ta vì người nam nhân không yêu mình này không màng tình thân, bỏ mặc Nhạc gia, hôm nay bị hắn từ bỏ, vậy sống nữa thi có ý nghĩa gì chứ?

Nàng ta nhắm mắt lại, rơi giọt lệ cuối cùng, rồi bất chợt chạy nhanh đến cây cột gần đó, "Phanh" một tiếng, dưới ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, hoàng hậu của Ngự Cảnh đế đang nằm trong một vũng máu tươi.

Minh Uyên nghe được tiếng la khóc sau lưng, cũng nghe được thanh âm tự sát này, bước chân hơi ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.

Tim của hắn không thể cho bất cứ ai, bởi vì phải giữ để lo cho dân chúng trong thiên hạ.

Nhưng hôm nay, sự lạnh lùng ấy nhiều thêm một phần vướng bận, hắn buồn cười an ủi mình, cũng được, dù sao nàng ấy cũng có thể xem là một con dân trong thiên hạ của hắn, không phải sao?

Chỉ có thể là một sự tồn tại đặc biệt chứ không thể hơn. Làm Đế Vương, lòng dạ phải cứng rắn độc ác.

Ngự Cảnh đế năm thứ tư, hoàng hậu Nhạc thị mất, hưởng thọ mười chín tuổi, sau khi chết an táng ở Hoàng Lăng, nhưng không phải là chỗ bên cạnh Ngự Cảnh đế.

Sống không chung chăn chết không cùng huyệt, nguyên bản chính là hai người xa lạ, bị hoàng cung này cột chung, phải làm đôi phu thế bốn năm đồng sàng dị mộng.

Ba tháng trôi qua rất nhanh, chuyện của hoàng hậu cũng chấm dứt, trong ba tháng này hậu cung gió êm sóng lặng, không có bất kỳ sự tranh đấu nào.

Tỷ muội Thường gia bởi vì mưu hại hoàng tử, vốn nên lập tức xử tử, nhưng hoàng thượng nể tình cha của bọn họ - Thừa Tướng Thường Vệ Quang nhiều năm qua ra sức vì nước, cúc cung tận tụy, chỉ phạt phải cả đời bị giam trong lãnh cung, còn Thường Vệ Quang không biết dạy con, bị buộc phải cáo lão hồi hương, không tham dự chánh sự nữa.

Có chết Thường Vệ Quang cũng không ngờ được, ngày đó đám quan viên cùng nhau ký giấy tỏ lòng giúp hắn lại im hơi lặng tiếng, hắn đã giải thích đạp lý "môi hở răng lạnh" cho đám người kia vô cùng thấu đáo, thế nhưng bọn chúng lại "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương", trở mặt không nhận.

Cuối cùng là Lại Bộ Thượng Thư thân thiết với hắn nhất tiết lộ: "Hoàng thượng đã sớm nghĩ tới việc ngài sẽ có hành động này, nên đã cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta giúp ngài, thì sẽ cùng ngài ngã xuống; còn nếu an phận, thì sẽ được bình yên."

Thường Vệ Quang cười ha ha , chán nản phất phất tay: "Cũng được, đa tạ ngươi đã cho ta biết rõ mọi chuyện."

Thường gia thất thế, từ nay về sau, Ngự Cảnh đế đã trừ đi được một mối họa.

Thường Vệ Quang thật không ngờ, thiếu niên trẻ tuổi cần hắn nâng đỡ ngày đó hôm nay lại có năng lực xuyên phá tất cả như vậy, hắn phất lên như diều gặp gió, nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục bi thảm hơn nhiều kẻ khác.

Không phải là "chim bay hết, cung cất đi" cũng không phải là "giết được thú săn nấu đi chó săn" (*), mà bởi vì Thường Vệ Quang quá tham lam, không chỉ muốn làm quyền thần một đời, còn nắm tài nắm quyền, câu bè kết phái.

(*): Ý là lợi dụng xong rồi thi vứt bỏ.

Bất kỳ một hoàng đế anh minh nào cũng sẽ không cho phép một thần tử có dã tâm như vậy như vậy tồn tại, huống chi là Minh Uyên – người không muốn có bất kỳ sự uy hiếp nào chứ?

Mà nay, chỉ còn lại Thái hậu thôi. Mùa hè đã qua đi, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức.

Cao Lộc đã quen với việc Minh Uyên luôn yên lặng đến Nhạc Thanh điện, không cho người khác thông truyền, giờ chẳng cần hoàng thượng mở miệng hay nháy mắt, đã hiểu ý ra hiệu cho thái giám truyền cửa.

Lúc đầu là do Lục Khê vừa sẩy thai, thân thể yếu ớt, thường không ngủ ngon, dù có ngủ cũng rất cạn, một âm thanh nhỏ cũng lay tỉnh nàng, vì vậy Minh Uyên liền ra lệnh cho thái giám không được thông truyền.

Sau này, thân thể của nàng dần dần tốt lên, tinh thần cũng khá hơn, nhưng Minh Uyên đã quen với việc này, mỗi lần đến đều rất tự nhiên bước vào, ngay cả Cao Lộc cũng có chút khốn hoặc.

Nhìn Tiểu Thuận quen tay đẩy cửa cho hắn, khóe môi Minh Uyên hiện lên chút ý cười, từ thời tiết nóng bức chói chang của ngày hè bước vào một không gian mát mẻ tĩnh lặng.

Không có bất kỳ người nào phát ra âm thanh gì, giống như một nam tử vừa từ ngoài trở về nhà mình, thấy một người con gái bên trong đã đợi sẵn đang mỉm cười nhìn hắn: "Chàng về rồi."

Hắn nhìn người con gái đang ngồi bên cửa, tóc đen mượt mà bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng kim, trước mặt là một chậu sơn trà màu hồng nhạt. Tay nàng cầm kéo vàng, chuyên chú tỉa hoa, gò má lẫn trong ánh sáng vàng nhạt, vừa nhu hòa vừa có chút không chân thật, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng trong Vi an uyển.

Cắt tỉa bồn hoa sơn trà xong, Lục Khê để kéo xuống, nhẹ nhàng thở ra, cười híp mắt ngưng mắt chậu hoa trước mặt. Minh Uyên vẫn đứng tại chỗ, an tĩnh ngưng mắt nhìn người con gái không hề hay biết mình đã trở thành một bức họa động lòng người kia.

Bích Chân bưng thêm đá đi vào, vừa lúc nhìn thấy hai người đang thưởng thức phong cảnh của chính mình, cảnh tượng này làm nàng ta không nhịn được khẽ cười đi về phía Lục Khê, lúc lướt qua Minh Uyên thì cung kính cúi người thi lễ, sau đó đến cạnh Lục Khê, khom lưng nói nhỏ bên tai nàng.

Lục Khê ngẩn ra, sau đó quay đầu lại nhìn người đứng ở cửa, hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng thuần túy cùng chút ý cười, trong ánh mắt ấy, không hề chứa đựng sự uy nghiêm của đế vương.

Bởi vì thời tiết nóng bức, Minh Uyên thay long bào ra, chỉ khoác một chiếc áo xanh dương nhạt, tóc vãn thành búi, dùng một chiếc ngọc quan màu trắng cố định trên đỉnh đầu, chỉ còn vài sợi tóc rơi xuống vai, đơn giản đứng ở đó, mỉm cười mnhìn nàng.

Tim Lục Khê đập mạnh, chợt thấy giờ phút này hắn không giống đế vương, mà giống một quý công tử ôn nhuận như ngọc.

"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng." Nàng đứng dậy hành lễ, cánh môi nở nụ cười.

Minh Uyên bình tĩnh đi tới, đưa tay vén mấy sợi tóc mai tán loạn bên má nàng: "Sao không ngủ trưa, thức dậy sớm vậy?"

Lục Khê khẽ hừ một tiếng, u oán nói: "Hoàng thượng xem tần thiếp là heo thật rồi à? Bây giờ là lúc nào rồi còn ngủ trưa."

Minh Uyên bị lời giải thích của nàng chọc cười, dắt tay nàng đi đến bên cửa sổ: "Thân thể nàng còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Lục Khê cúi đầu cười, khẽ tựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Tần thiếp không yếu ớt nhu hoàng thượng nghĩ đâu, mấy ngày nay bị mấy lão thái y thi nhau bồi bổ, sắp thành một con heo mập rồi này . . . . ."

Bích Chân nhìn cảnh tượng thân mật trước mắt, vui vẻ thối lui ra khỏi đại điện, đóng cửa lại, dành không gian riêng cho hai người bên trong.

Trong đại điện yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, âm thanh râm ran, giống như đang hợp xướng.

Nếu là bình thường, lúc Minh Uyên đang xử lý chính sự mà nghe được, chắc chắn cảm thấy phiền lòng, nhưng giờ phút này có lẽ là do tâm tình bất đồng, người con gái trước mắt như có một loại ma lực đặc biệt, có thể đem tất cả xao động, bất an biến thành mùi hoa nhàn nhạt bình thường, mọi thứ quanh người hắn đều trở nên yên ắng, tốt đẹp động lòng người.

Hắn cúi đầu nhìn người đang yên tâm dựa trên vai mình, ngũ quan trong suốt trắng nõn, lông mi cong dài, vầng tráng sáng bóng, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là. . . . . . phiến môi anh đào đỏ nhạt.

Như bị mê hoặc, hắn quen thuộc nâng cằm nàng lên, đặt môi mình lên đó, thời gian này bận tâm đến thân thể của nàng, hắn không dám có những hành động thân mật, vì vậy nụ hôn mê loạn này khiến Lục Khê lập tức mở to mắt, thậm chí còn thất thần nhìn hắn.

Đôi môi chạm nhau, ánh mắt giao hội, cái nhìn của nàng khiến Minh Uyên vui vẻ, hắn khẽ rời đi, nói nhỏ: "Nhắm mắt lại."

Lục Khê như người mộng du vừa bị lay tỉnh, gò má bỗng chốc đỏ lên, khẩn trương nhắm hai mắt lại, lông mi run lên một cái, dưới ánh mặt trời tựa như cánh bướm đang khẽ động.

Minh Uyên lại đặt môi lên môi nàng, khẽ mút, lưu luyến thưởng thức hơi thở mềm mại của nàng, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt ngào.

Đã lâu chưa thân mật, Lục Khê có chút không thích ứng với thế công liên tục như vậy, hô hấp có chút rối loạn, ngực khẽ phập phòng, đôi tay không tự chủ ôm lấy hông hắn, để mặc hắn mang mình lên tiên cảnh.

Trải qua tình cảnh đau khổ ấy, mới biết người trước mắt yếu ớt đến cỡ nào, Minh Uyên nhìn nàng toàn tâm toàn ý giao bản thân cho hắn, lòng mềm mại đến khó hiểu.

Ước chừng là nụ cười của nàng mê hoặc hắn, ánh đèn yếu ớt mỗi tối trước cửa điện hấp dẫn hắn, hoặc do chiếc hà bao nhỏ kia cảm động hắn. Hắn nhìn thấy một tiểu thê tử yêu thương trượng phu của mình, không hèn mọn, không cố ý lấy lòng, chỉ đơn giản đứng ở một chỗ nào đó ngắm nhìn hắn, không che giấu sự vui mừng cùng lưu luyến trong ánh mắt.

Hắn dịu dàng nhưng không cho phép kháng cự hành hạ đôi môi của nàng đến sưng đỏ, lúc rời đi, ngón tay khẽ lau qua cánh môi, ánh mắt tối lại.

"Thân thể nàng đã khỏe hẳn chưa?" Hắn đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Lục Khê mù mờ nhìn hắn, rồi gật đầu theo bản năng.

Có trời mới biết vì sao hắn lại hỏi một câu như vậy, khi hắn ôm nàng ngồi xuống, mới phát giác phía dưới có một vật cứng rắn đang chỉa vào mông mình, nhiệt độ cùng sự cứng rắn kia nói cho nàng biết, hoàng thượng đang nghĩ tới chuyện cầm thú.

Nếu hắn đã muốn làm chuyện cầm thú, tất nhiên nàng cũng không cần giả dáng vẻ cừu non, ba tháng không động đến, nhưng vẫn khiến Đế Vương có hứng thú với ngươi, đây chính là chuyện tốt mà người bình thường có mong cũng không được.

Lục Khê mỉm cười ngẩng đầu lên, có chút vô tội nhìn hắn, "Hoàng thượng, bây giờ là ban ngày."

Minh Uyên nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ tinh nghịch đang mở lời từ chối nhưng hành động lại mời chào này, phối hợp đáp: "Đúng là trẫm muốn làm vào ban ngày."

Lục Khê nháy mắt mấy cái: "Nhưng tần thiếp vừa khỏi bệnh, không có sức."

Minh Uyên cười: "Cái này dễ thôi, ái phi chỉ cần nằm, để trẫm làm là được rồi."

Vừa nói xong miệng, tay hắn đã thuần thục cởi áo nàng ra, lụa mỏng rơi xuống, hiển lộ làn da sáng bóng cùng vòng cung ưu mỹ .

Lục Khe chỉ còn mặc mốt cái yếm xanh lá, càng làm da thịt thêm sáng bóng, trắng nõn đẹp mắt.

Sau khi sinh non nàng được tẩm bổ ba tháng, giờ thân thể càng thêm đẫy đà, bộ ngực mềm mại sinh động sau cái yếm.

Minh Uyên cười khẽ, nhìn cảnh xuân trước mắt, phấn khởi nói: "Biết thân thể nàng còn chưa tốt, trẫm đã nhịn ba tháng rồi."

Lục Khê hơi sững sờ, nửa là u oán nửa đùa nói: "Hoàng thượng có nhiều giai nhân làm bạn như vậy, không có tần thiếp thì có người khác, sao lại nói đến chữ nhịn chứ?"

Ánh mắt của Minh Uyên vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, bộc trực nhìn vào mắt nàng: "Dù có nghìn vạn hoa nhưng trẫm chỉ thích có một đóa."

Ba tháng này, số lần hắn qua đêm ở hậu cung không nhiều, không chỉ vì chính sự bận rộn mà còn vì hắn không có hứng thú.

Nàng bị bệnh, vì mất con mà trắng đêm không ngủ, thì sao hắn có thể quẳng hết ưu phiền buông thả bản thân hưởng thụ sung sướng chứ?

Nhưng hắn không nói, nàng cũng không hỏi.
Lục Khê bị câu trả lời thẳng thắn này làm kinh sợ, hắn đang nghiêm túc sao? Ánh mắt nóng bỏng không che dấu dục vọng này khiến lòng nàng như bị luân hãm.

Nàng biết hắn thích nàng, thiên vị nàng, nhưng dù thế nào cũng không dám nghĩ sâu hơn nữa, nàng không dám, cũng không muốn.

Nói chuyện yêu đương với đế vương? Trừ phi nàng điên rồi. Minh Uyên trằn trọc để lại vết hôn trên cần cổ tuyết trắng, từng chút một dọc theo đường cong hôn xuống, đến bộ ngực đẫy đà.

Cách tơ lụa, nụ hôn của hắn nóng bỏng mà nhiệt liệt, mang đến một hồi run rẩy, đầu tiên chỉ là chạm nhẹ, tiếp đó hắn ngậm cả đóa hoa, làm ướt vải vóc, cũng làm nàng phải thở gấp.
Môi lưỡi của hắn hết sức linh hoạt, xoay tròn vòng quanh nhụy châu, thỉnh thoảng khẽ cắn, rốt cuộc cảm nhận được nhụy hoa mở ra, đứng thẳng sau lớp vải vóc, hết sức mê người.

Bày tay còn lại của Minh Uyên, từ phía sau lưng thăm dò vào trong yếm của nàng, dễ dàng cầm lấy một con thỏ ngọc. Theo hắn xoa nắn, phần đẫy đà hiện rõ trên tơ lụa, ngón tay thô ráp vân vê nhũ hoa, chậm rãi chuyển động, làm người trước mặt khẽ run lên, thân thể cũng mềm nhũn.

Nụ hôn nóng bỏng rơi vào sau gáy, xuống môi, Minh Uyên đưa tay kéo cái yếm của nàng xuống, phần đầy đặn liền bại lộ trong không khí, hoa lôi đỏ tươi như đang mời hắn thưởng thức.

"Nhìn trẫm yêu thương nàng." Hắn bá đạo ra lệnh, cúi người ngậm nụ hoa, như một đứa bé đang khát sữa.

Lục Khê nghe lời cúi đầu xuống, liền nhìn thấy hắn đang chôn đầu giữa ngực mình, thân thể lõa lồ của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.

Môi của hắn một khắc trước còn trên môi nàng, giờ lại đang ngậm lấy nụ hoa, lưu lại dấu vết ướt át.

Hai bên hồng mai đều bị tập kích, hắn sử dụng môi lưỡi cùng đầu ngón tay, mang đến cho nàng nhiều kích thích bất đồng, từng tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, nàng bị luân hãm trong cuộc ân ái.

"Như vậy không công bằng. . . . . ."

Nàng vừa thở dốc vừa kháng nghị, "Hoàng thượng còn áo mũ chỉnh tề, tần thiếp lại bị. . . . . ."

"Lại bị trẫm lột hết." Hắn tốt bụng bổ sung.

Lục Khê cho hắn một nụ cười thẳng thắn cùng khiêu khích, không chịu thua bắt đầu lột áo hắn: "Vậy thần thiết cũng phải lột trần hoàng thượng."

Minh Uyên cười ra tiếng: "Được, trẫm cho nàng lột."

Tình thú nơi khuê phòng hóa ra là như thế.
Lục Khê cởi áo hắn ra, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thần thiếp sẽ đem những gì người đã làm trả lại cho người."

Nàng cúi người hôn lên hạt đậu trước ngực hắn, học dáng vẻ của hắn trằn trọc khẽ cắn, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi tỉ mỉ vỗ về chơi đùa, sau đó mút vào, rồi xoay tròn.

Minh Uyên không ngờ năng lực học tập của cô gái nhỏ này lại mạnh như vậy, nhìn nàng khỏa thân cúi người trêu chọc hắn, nụ hoa xinh xắn thỉnh thoảng còn chạm vào người hắn, lửa dục trong người nhanh chóng bùng cháy, chỗ nào đó sưng lên khó chịu, vô cùng cứng.

Minh Uyên cười nhìn nàng phản kích, không thể phủ nhận, nàng đang cố dùng kỹ xảo lấy lòng hắn, lớn mật hôn dọc một đường từ ngực hắn xuống, chậm rãi đi tới bụng.

Nàng đột nhiên giảo hoạt nở nụ cười: "Tần thiếp còn nhớ cái này."

Tiếp đó nụ hôn liền đi xuống rốn, đầu lưỡi nhẹ nhàng tuần du, học động tác trước đó của hắn trêu chọc hắn, dẫn đến từng đợt tê dại, khiến thân thể hắn run khẽ.

Hiển nhiên, Lục Khê cũng nhận thấy biến hóa của hắn, nàng hài lòng nở nụ cười, thêm càn rỡ đặt tay lên phần nổi cộm, học cách thức hắn bắt nạt hai con thỏ nhỏ của mình mà xoa nắn.
Bởi vì tò mò, cũng vì chưa thuần thục, Lục Khê không dám dùng lực quá mạnh, lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm áp, toàn thân nàng khẽ run rẩy, nhớ tới cảm thụ phong phú nó mang lại, bụng dưới hơi ê ẩm, nơi giữa hai chân chân cũng ướt át.

Minh Uyên không để nàng đùa với lửa một mình, thừa dịp nàng đang khiêu chiến với vật nam tính dưới bụng, đưa tay nắm lấy ngực nàng, không ngừng đùa giỡn.

Lục Khê khẽ thở dốc, nhưng vẫn không buông tha cho nơi nhạy cảm kia, đầu ngón tay linh hoạt bao phủ lấy phân thân đang dâng trào.
Lúc vật nóng bỏng, cứng rắn hoàn toàn lộ ra trước mặt, Lục Khê cố nén e lệ, lớn mật cầm lấy nó, thỏa mãn nghe thấy tiếng gầm nhẹ của người đối diện, thứ trong tay càng thêm sưng to.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt đầu xoa nắn vật nam tính, ngón tay đùa bỡn nơi mẫn cảm. Minh Uyên cũng không cam nguyện yếu thế, bàn tay đưa từ đầu gối Lục Khê đi lên, dừng lại bên đùi non mẫn cảm.

Lục Khê ngạc nhiên nhìn vật trong tay đang rung động, hơn nữa còn vô cùng nóng bỏng, nàng dùng phương thức như đang vuốt ve một đóa hoa hồng nhẹ nhàng hoạt động bàn tay nhỏ bé, ngón tay xoay tròn quanh đầu vật nam tính.

Trán Minh Uyên nổi gây xanh, Lục Khê khẽ cười, hạ xuống một nụ hôn trấn an. Đương nhiên vẫn không có ý định buông tha cho 'món đồ chơi' nàng vừa phát hiện được. Cho tới khi Minh Uyên lột hết quần áo trên người nàng xuống, đưa tay trêu chọc cánh hoa ướt át.

Động tác trên tay Lục Khê hơi chậm lại, chân nàng mềm nhũn, chỉ có thể bám chặt vào đùi hắn.

Minh Uyên đưa tay đỡ nàng, cười khẽ hai tiếng. Tiếng cười kia kích thích lòng háo thắng của nàng, hai tay nắm chặt thứ cứng rắng của hắn, quật cường nói: "Tần thiếp sẽ không chịu thua."

Tiếp đó, nàng cúi người xuống hôn lên nó, cảm xúc mềm mại khiến hắn bị bao phủ trong dục vọng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến hắn điên cuồng.

Hắn bắt đầu hoài nghi đây là đang hưởng thụ hay một loại hành hạ.

Lục Khê có chút chần chờ, rồi lại kiên định hé mở đôi môi nhỏ, ngậm lấy phần nam tính.
Trong trò chơi này nàng đã bỏ ra rất nhiều, vì vậy nàng phải lấy được nhiều hơn.

Nếu như mới vào cung có lẽ nàng sẽ không cách nào làm đến bước này, nhưng hôm nay nàng hạ mình làm cho hắn, nguyên nhân vì sao bản thân nàng cũng không rõ.

Minh Uyên thiếu chút nữa thất thủ, nhanh chóng khom người đỡ nàng dậy: "Đủ rồi."

Nàng đang đùa với lửa, hắn không thể nhẫn nại thêm được.

Hắn ôm nàng lên, tách hai chân ra ngồi xuống, khẽ cắn ngực nàng như đang trừng phạt, vừa vuốt ve, ngón tay vừa thăm dò hoa huyệt ướt át, đầu tiên là một, tiếp đến là hai ngón tay khẽ miết lên vách tường hoa, khiến Lục Khê không cách nào chịu nổi.

Minh Uyên ngẩng đầu cười nhìn nàng, nàng không nhịn được khẽ vặn eo thon, bộ ngực sáng bóng nhẹ nhàng đung đưa, hai tay nhỏ bé nắm chặt tay hắn, muốn được khiêu khích nhiều hơn.

Lục kê bị dày vò khó chịu, người làm việc xấu còn dùng vẻ mặt vô tội hỏi nàng: "Không thích hay chưa thoải mái?"

Hắn ung dung trêu cợt, nam tính giữa hai chân đã sớm ngẩng cao, vừa nóng vừa đau, nhưng hắn vẫn không hành dộng, chỉ chậm rãi ma sát, như một loại tra tấn ngọt ngào.

Lục Khê khóc nấc, cảm giác trống rỗng càng lúc càng lớn, hoa lộ lan tràn, nhiễm ướt tay hắn cũng nhỏ đầy trên mặt đất.

"Đầu hàng chưa?" Minh Uyên nhẫn nại thì thầm bên tai nàng.

Lục Khê cắn môi, động tác trên tay hắn thêm lực khiến nàng mất khống chế, gần như là hét lên: "Đầu hàng..."

Minh Uyên không chần chừ nữa, tách hai chân nàng ra, ôm eo nàng chậm rãi hạ xuống, hoàn toàn đoạt lấy nàng.

Cảm giác phong phú khiên hai người đều phải thở dốc. Động tác của Minh Uyên nhanh hơn, từng phát từng phát hung hăng ra vào cơ thể nàng, âm thanh dâm mĩ khiến Lục Khê xấu hổ đến mức ngón chân phải co lại.

Lực đạo mạnh lẽ làm Lục Khê phải dựa vào gần hắn, nam tính dương cương cùng hoa huyệt mềm mại nặng nề ma sát, hoa lộ nhiễm ướt lửa nóng, chảy xuống dọc theo chân hai người.
Minh Uyên ôm Lục Khê phóng thích chính mình. Còn nàng chỉ có thể vô lực bấu víu lấy hắn, cố gắng chống đỡ.

Minh Uyên vẫn không rời khỏi, cứ như vậy ôm nàng đến phòng tắm, khoảng cách ngắn ngủi lại vì sự ma sát giữa hai chân khiến hắn không thể nhẫn nại, càng thêm vùi sâu vào hoa tâm, lửa nóng lần nữa ngẩng đầu.

Lục Khê thở hổn hển, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nghĩ đến việc lát nữa đám người Bích Chân tiến vào thu dọn thấy dấu vết đầy trên mặt đất, mặt nàng liền đỏ bừng.

Thấy bình phong đã được dựng lên, Minh Uyên ôm nàng hỏi nhỏ: "Nàng đã định tắm rửa sao?"

Lục Khê nhắm hai mắt gật đầu, không dám nhìn hắn. Dáng vẻ xấu hổ của nàng khiến Minh Uyên buồn cười, ôm người trong ngực đi ra sau bình phong, rồi cùng nàng nhảy xuống dòng nước ấm áp.

Lục Khê nhanh chóng mở mắt ra, hốt hoảng ôm lấy cổ hắn: "Hoàng thượng?"

Minh Uyên mỉm cười hôn lên gò má nàng: "Nàng đã ướt đẫm, trẫm đành phải tắm cùng nàng vậy."

Hắn không vội, vật chôn trong cơ thể lại thêm dâng trào, từ phía sau ôm lấy nàng, giữ một con thỏ nhỏ, thong thả ma sát.

Tay kia xuyên qua làn nước chạm đến hoa huyệt, tìm được viên trân châu, khẽ xoa nắn, sau đó nam tính bắt đầu chậm rãi ra vào.

Lục Khê gần như phát điên. Ba chỗ mẫn cảm trong cơ thể đều bị hắn giữ lấy, dĩ nhiên nàng không chịu nổi, chỉ có thể phối hợp với tiết tấu của hắn, khẽ đung đưa thân thể, kết hợp cùng hắn.

Dòng nước ấm áp theo động tác của hắn thi nhau tràn vào hoa huyệt, cảm giác căng chướng khiến nàng không nhịn được khẽ rên rỉ, thanh âm mất hồn khiến thân thể Minh Uyên càng thêm run rẩy.

Hắn đè nàng vào cạnh thùng, bộ ngực nhạy cảnh bị vách gỗ thô ráp ma sát, tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh.

Rõ ràng là bị thiêu đốt đến điên cuồng nhưng lại không cách nào phóng túng, nhiệt độ càng lúc càng tăng, từ chỗ kết hợp truyền đến tứ chi bách hài.

Cuối cùng, thân thể Lục Khê run rên, hoa huyết bắt đầu co rút nhanh, từng chút tùng chút cắn lấy phần nam tính, mang đến vô hạn khoái cảm.

Minh Uyên vừa hưởng thụ cảm giác lúc này, vừa cắn răng đâm mạnh vào, khiến Lục Khê bật khóc nức nở, không ngừng cầu xin "đừng mà", nhưng thân thể của nàng vẫn phối hợp đong đưa cùng hắn, đây là sự cử động theo bản năng.

Một dòng nhiệt lưu rót vào trong cơ thể, Lục Khê yếu ớt nằm trong ngực Minh Uyên, mệt mỏi không thể nhúc nhích.

Minh Uyên hôn lên môi nàng, ôm người trong ngực bước ra khỏi thùng gỗ, cầm lấy chiếc khăn lông trên bình phong trùm nàng lại, như ôm lấy một đứa trẻ bước đến bên giường.

"Mệt không?"

Lục Khê vô lực trừng mắt nhìn hắn: "Thiếp mệt sắp chết rồi..."

Ánh mắt Minh Uyên tối lại, cắn lấy vành tai nàng, dẫn đến một tiếng kêu sợ hãi: "Không cho nàng nhắc đến chữ này."

Lục Khê chợt trầm mặc, bị cảm giác thân mật cùng sủng ái làm ngây ngốc, dù chỉ là nói hắn cũng không muốn nàng nhắc tới chữ chết.
Lông mi của nàng khẽ run, không dám nhìn hắn chỉ có thể cúi đầu hỏi: "Hoàng thượng có trách tần thiếp không bảo vệ được con...."

Minh Uyên ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng dùng khăn lông lau chùi thân thể nàng, giống như đang chăm sóc cho bảo vật trân quý nhất, cẩn trọng tỉ mỉ, không hề qua loa. Lục Khê không tự nhiên co chân lên, ôm lấy chính mình, không muốn bày ra những nơi xấu hổ trước mặt hắn.

Cuối cùng, Minh Uyên nằm xuống bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, hạ xuống một nụ hôn: "Trẫm tiếc nuối, nhưng không trách nàng. Đừng nghĩ nhiều nữa, về sau chúng ta sẽ lại có con."

Lục Khê im lặng gật đầu, lại nghe hắn nói tiếp: "Nàng bình yên vô sự ở lại cạnh trẫm, trẫm đã rất cảm ơn ông trời rồi. Đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, mỗi ngày phải sống tốt, trẫm mới có thể an tâm nhìn nàng sinh một đàn con gái cho trẫm."

Mắt nàng khẽ chớp, có chút luống cuống, lúc ngẩng đầu trong ánh mắt chứa đầy cảnh động, rõ ràng rất vui vẻ, nhưng vẫn phụng phịu nói: "Hoàng thượng xem thiếp là heo sao, con mà sinh một đàn..."

Minh Uyên cúi dầu cười, sự vui vẻ thông qua lồng ngực run rẩy truyền dến người nàng, mang theo cảm giác ôn nhu mê hoặc.

"Vậy sau này không được than mệt, bởi vì trẫm đang nỗ lực giúp con trẫm." Hắn kéo mền che thân thể hai người lại, ôm nàng kề sát người mình.

Lục Khê hoảng hốt, tưởng hắn còn muốn tiếp tục, nhanh chóng ôm chặt lấy người cầu xin: "Tần thiếp mệt mỏi, kính xin hoàng thượng khắc chế một chút...."

Minh Uyên nở nụ cười vô tội: "Trẫm chỉ muốn ôm ái phi chợp mắt thôi, ái phi nghĩ trẫm định làm gì?"

Lục Khê im lặng, ngoại trừ giả bộ vô tội hắn còn chiêu gì khác không?

Nhưng Minh Uyên đã ngắm mắt ngủ, khuôn mặt mệt mỏi cho nàng biết hắn lại bận rộn công vụ không được ngủ trưa, vất vả giải quyết xong mới dành ra nửa buổi chiều đến Nhạc Thanh điện nghỉ ngơi.

Thật đúng là một người háo sắc, đã mệt đến mức này còn muốn cùng nàng triền miên!
Lục Khê đang oán hận, chợt kinh hoảng phát hiện, tâm tình lúc này của mình thật không đúng, sao nàng lại lo lắng cho thân thể hắn chứ?

Đầu óc trống trơn, thật lâu sau, nàng mới vươn tay ra khẽ vuốt lên mi tâm mỏi mệt, ôm eo hắn nhắm mắt chậm rãi chìm vào mộng đẹp. Đã nghĩ không ra thì không cần phải nghĩ nữa.

Nàng chỉ là một sủng phi, một sủng phi như đang mê đắm hoàng thượng mà thôi.
Chỉ là "như" mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro