C11~C16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C11: Những vấn đề quan trọng
"Không biết."
"Ngươi có thể nói cho ta nghe một chút các thường thức của đại lục không? Rất lâu rồi ta không ra ngoài nên đã có chút quên."
"Không có vấn đề, không có vấn đề."
Tổng hợp lại một chút suy nghĩ của mình, Mạc Vân chậm rãi nói: "Nơi chúng ta đang sống là Viễn Cổ đại lục!"
"Quả nhiên..."
"Chúng ta hiện tại đang ở phía tây của Viễn Cổ đại lục, nơi này rất vắng vẻ. Cường giả trên đại lục hầu hết đều tập trung ở phía đông – Thánh Vực."
"Nơi gọi là Thánh Vực này chắc cũng tương tự như Trung Châu ở Đấu Khí đại lục!" Tiêu Viêm thầm nghĩ.
"Toàn bộ Viễn Cổ đại lục chia làm bốn phần, cái này.. tiền bối chắc cũng biết nên ta không muốn nói nhiều!"
"Ách, ngươi cứ giới thiệu kỹ càng đi, càng kỹ càng tốt!"
Mạc Vân hồ đồ nhìn Tiêu Viêm, không biết Tiêu Viêm vì cái gì lại rãnh rỗi đi nghe những kiến thức bình thường đến những đứa trẻ lên ba cũng biết. Nếu không phải thực lực Tiêu Viêm quá mạnh cộng thêm ân cứu giúp khi nãy thì bọn hắn đã sớm mở miệng mắng to rồi.
"Vị tiền bối này muốn biết, đã vậy nói cho hắn biết vậy. Dù sao thì chuyện này ai cũng biết, nói cho hắn còn có thể để cho hắn thiếu mình một cái nhân tình, chuyện tốt vậy ngu gì không làm."
Ý định đã quyết, Mạc Vân cười ha hả nói: "Tiền bối đã muốn nghe vậy ta liền nói!"
"Ừm!"
"Viễn Cổ đại lục chúng ta bị một nhóm người chia làm tứ đại vực, thập tam phủ và tứ huyết địa."
Trong lòng Tiêu Viêm có rất nhiều nghi hoặc nhưng lại không dám cất tiếng hỏi Mạc Vân, sợ người khác nhìn ra sơ hở.
"Tứ đại vực là chỉ phía đông nam – Đấu vực, phía đông bắc – Dược vực, phía đông – Thánh vực và chỗ chúng ta là phía nam – Thú vực. Thập tam phủ thì ở phía đông có: Hoa phủ, Bích Dĩnh phủ, Triêu Dương phủ, Tân Duệ phủ; phía nam có: Vân phủ, Khê Minh phủ, Hắc Sát phủ; phía đông có: Túc Xiết phủ, Đông Hoa phủ, Huy Nhung phủ; phía bắc có: Phong Hòa phủ, Hồng Viễn phủ, Mật Hương phủ và Huyết Sát phủ. Về phần Tứ huyết địa thì là nơi hỗn loạn nhất Viễn Cổ đại lục. Ở nơi này, mỗi ngày đều có tình trạng giết người đoạt bảo, Đấu Thánh thường xuyên vẫn lạc."
"Tứ huyết địa này cũng giống như Hắc Giác vực trên Đấu Khí đại lục nhỉ. Bất đồng là cường giả ở đây mạnh hơn Đấu Khí đại lục rất nhiều. Ngay cả Đấu Đế cũng chưa phải là đỉnh phong cường giả."
"À, ta hỏi ngươi, trên đại lục chúng ta đã từng có ai đột phá đến cảnh giới mà từ trước đến nay chưa từng có?" Tiêu Viêm nêu câu hỏi rất linh hoạt.
Quả nhiên, Mạc Vân liền đáp: "Cảnh giới từ trước đến nay chưa từng có? Haha, không dối gạt tiền bối, trên khối đại lục này thì cao thủ nhất chính là mấy vị siêu cấp cao thủ tu vi Đấu Tổ đỉnh phong mà thôi. Về phần Đấu Thần, ở trên đại lục này ta dám khẳng định tuyệt đối không có!"
"À, tại sao vậy?!"

"Tiền bối thử nghĩ xem, nếu cũng có ai đó đột phá đến Đấu Thần – cảnh giới mà trước đến nay chưa hề xuất hiện thì kẻ đó đã sớm thống nhất tứ đại thánh vực rồi. Ngài phải biết rằng Dược vực chính là một trái bánh ngon đó."
Hai mắt Tiêu Viêm híp lại. Đấu Thần? Cảnh giới trước đến nay chưa hề xuất hiện? Cảnh giới trên Đấu Tổ là Đấu Thần sao?
"Tiền bối, tiền bối?" Mạc Vân hô liên tiếp ba tiếng mới làm cho Tiêu Viêm đứt mạch suy nghĩ.
"À, ngươi tiếp tục nói."
"Tiếp theo là về đấu khí và đấu kỹ."
"Nói!"
"Đấu khí cùng đấu kỹ trên Viễn Cổ đại lục chia làm các cấp: bất nhập lưu đấu khí (đấu kỹ) , nhất giai cho đến cửu giai. Trong đó thì tứ giai là thuộc Thiên giai, từ ngũ giai đến bát giai là thánh giai, còn cửu giai là thuộc về Thần giai trong truyền thuyết. Bất quá hiện tại không có ai có thể tu luyện Thần giai, mà ngay cả Bát giai cũng vô cùng ít."
"Ừ, ngươi nói rất đúng!"
"Cũng không biết đấu khí và đấu kỹ ở nơi này và Đấu Khí đại lục có gì khác. Bất quá đấu kỹ siêu việt Thiên giai đỉnh phong của ta ở nơi này không biết thuộc về cấp bậc nào. Về sau nếu có cơ hội nhất định phải thử nghiệm một chút." Tiêu Viêm âm thầm quyết định chủ ý.
Mạc Vân nghe Tiêu Viêm nói hắn nói đúng, cả người cơ hồ như muốn ngả nhào. Những gì hắn vừa nói thì bất cứ ai trên Viễn Cổ đại lục, cho dù là một đứa con nít cũng biết. Hắn còn nói không đúng thì chẳng bằng đâm đầu vào khối đậu hủ chết đi cho rồi. Tuy là rất tức giận nhưng trên mặt Mạc Vân vẫn biểu lộ một nụ cười rất ấm áp.
"Haha, không biết tiền bối còn có vấn đề gì hỏi nữa không? Vãn bối nếu biết sẽ trả lời, nhất định không dối gạt."
"Ừm."
Mạc Vân nhìn sắc trời một chút, lúc này đã gần giờ Dậu, mặt trời nơi đằng chân trời cũng dần buông xuống. Mạc Vân đánh phải hướng Tiêu Viêm hỏi: "Tiền bối, hiện tại trời đã không còn sớm, không bằng ngài đi cùng chúng ta đến trấn trên, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện."
"Ừm, cũng tốt. Vậy làm phiền ngươi."
"Không phiền, không phiền chút nào. Tiền bối, mời theo ta!"
Ngay lập tức, Mạc Vân thi triển thân pháp lao đi về hướng xa. Tiêu Viêm theo sát bước hắn, biến mất tại chỗ.
Ước chừng một canh giờ qua đi, Mạc Vân mới nhanh chóng phi thân thật nhanh. Theo như lời hắn nói thì Duyên Đãng trấn cách hiện tại hơn bày nhìn dặm. Dựa theo tốc độ hiện tại mà đoán thì tầm giờ Tuất bọn hắn còn chưa có về tới trấn.
"Mạc Vân, ngươi di chuyển quá chậm, nếu tiếp tục như vậy thì đến khi trời tối chúng ta còn chưa tới được Duyên Đãng trấn. Không bằng ta mang ngươi đi một đoạn a, vừa có thể đến sớm lại còn có thể hỏi ngươi thêm một số vấn đề."
Mạc Vân biết rõ tốc độ của mình, cũng không tiện lí giải. Nhanh nói một tiếng "Cảm ơn" rồi nhanh chóng để Tiêu Viêm mang chính mình bay đi. Nguồn: http://truyenyy.com
Tiêu Viêm dùng đấu khí bao lấy Mạc Vân rồi nhanh chóng vụt mất.
"Đúng rồi, Mạc Vân. Ngươi có biết ở nơi nào có Luyện dược sư đẳng cấp cao không?" Tiêu Viêm thuận miệng hỏi.
"Luyện dược sư đẳng cấp cao? Tu vi đấu khí của tiền bối rất cao, nếu muốn dựa vào đan dược để tăng tu vi mà nói thì ít nhất cũng cần Cực phẩm linh đan. Những loại đan dược khác phẩm chất quá thấp thì căn bản không có tác dụng gì. Ngoặc nổi mấy tông phái ở phương viên mấy vạn dặm quanh đây đều không có Cực phẩm Luyện dược sư ."
"Cực phẩm Luyện dược sư? À, Mạc Vân ngươi biết hệ thống cấp bậc của Luyện dược sư không?"
"Không biết, dù sao ta cũng không phải là Luyện dược sư. Linh hồn lực lượng của ta không đủ nên không cách nào biết được. Ta chỉ biết là Luyện dược sư có đẳng cấp nào thôi."

C12: Duyên Đãng cổ trấn
"Dù sao từ nơi này đến Duyên Đãng trấn vẫn còn xa, không bằng ngươi nói cho ta một số chuyện tình về Luyện dược sư đi. Ta cần đổi mới suy nghĩ mới được, ta muốn biết tình hình một ngàn năm trở lại đây."
"Ngàn năm trước?"
Nội tâm Mạc Vân cả kinh. "Quả thật là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, vị tiền bối này nhìn trẻ tuổi là vậy nhưng thật không ngờ lại là lão quái vật sống hơn ngàn năm tuổi. Khó trách..."
Giờ phút này, Mạc Vân cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc nãy Tiêu Viêm hỏi những vấn đề mang tính căn bản đến thế. Hóa ra vị này là lão tiền bối đã bế quan hơn ngàn năm. Khó trách, khó trách...
"Tiền bối, Luyện dược sư tại Viễn Cổ đại lục là chức nghiệp vô cùng nổi tiếng, có thể nói là chức nghiệp được mọi người tôn kính nhất. Chỉ cần trình độ luyện dược của ngươi cao thì bất kể ngươi đến nơi nào cũng đều được mọi người tôn sùng như khách quý đó. Chỉ đáng tiếc, điều kiện để trở thành Luyện dược sư quá mức hà khắc. Một là phải tu luyện hỏa thuộc tính, còn phải xen kẽ chút ít thuộc tính mộc. Hai là lực lượng linh hồn phải viễn siêu cùng giai. Mỗi hai điều kiện này thôi cũng đã khiến vô số người chùn bước a."
Nghe Mạc Vân không ngừng kể những khó khăn để trở thành Luyện dược sư, bản thân Tiêu Viêm vô cùng cảm khái chính bản thân mình cũng là một gã Luyện dược sư a.
Tiêu Viêm không nhịn được mở miệng ngắt lời: "Những điều này so với trước khi ta bế quan không khác bao nhiêu. Ngươi kể điểm gì khác xem, ví dụ như cấp bậc Luyện dược sư được phân chia như thế nào chẳng hạn?"
"Ách, cái này..."
Mạc Vân thoáng ngượng cười, nói: "Vậy ta sẽ nói cho ngài biết phân chia đẳng cấp Luyện dược sư như thế nào vậy."
"Ừm, cuối cùng ngươi cũng chịu nói."
"Trên Viễn Cổ đại lục thì Luyện dược sư được chia ra rất nhiều cấp bậc khác nhau. Loại phân chia cấp bậc này ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của Luyện dược sư. Tóm lại thì cấp bậc của Luyện dược sư được chia thành: Bất nhập lưu Luyện dược sư, Nhập lưu, Luyện dược cao thủ, Luyện dược Tông sư, Thánh cấp Luyện dược sư, Thần cấp Luyện dược sư. Trong đó, có thể luyện chế từ nhất phẩm đến tứ phẩn đan dược thì thuộc về Bất nhập lưu Luyện dược sư; thành công luyện chế ngũ phẩm được coi là Nhập môn hay được gọi là Nhập lưu cấp Luyện dược sư; luyện chế lục phẩm đến thất phẩm thì gọi là Cao thủ cấp Luyện dược sư. Có thể luyện chế ra bát phẩm hay cửu phầm thì được coi là Tông sư; luyện chế ra Đế phẩm đan dược thì coi là Luyện dược Đại tông sư. Về phần luyện chế ra Thánh phẩm đan dược, Tuyệt phẩm đan dược thì lần lượt được gọi là Thánh cấp Luyện dược sư, Thần cấp Luyện dược sư. Nhưng mà những Luyện dược sư đạt được những danh xưng này hiếm vô cùng."
Theo như lời Mạc Vân nói thì Tiêu Viêm cơ bản cũng đã rõ phân bố cấp độ Luyện dược sư tại Viễn Cổ đại lục. Nguồn: http://truyenyy.com
Dựa theo cấp bậc này mà nói thì bản thân Tiêu Viêm hẳn là Luyện dược Tông sư. Tuy nói hắn hiện tại đã là Đấu Đế, theo lý thuyết là đã có thể luyện chế Đế phẩm đan dược nhưng mà bản thân hắn đối với Đế đan lại không nắm chắc, với lại hiện tại còn chưa có luyện ra Đế đan nên nhiều nhất thì bản thân hắn chỉ có thể xem như là một gã Luyện dược Tông sư đỉnh phong mà thôi.
"Tiền bối, phía trước đã là Duyên Đãng cổ trấn rồi!"
"À, tốt rồi, chúng ta chuẩn bị xuống dưới!"
Một tiếng thét dài, Tiêu Viêm mang theo Mạc Vân từ không trung nhảy xuống.
"Đến nơi rồi, tiền bối, phía trước chính là Duyên Đãng trấn, xin tiền bối đi theo ta."
"Ừm."
Đi được vài bước, Tiêu Viêm nhìn đằng xa thấy được một cái trấn nhỏ. Có lẽ đây chính là Duyên Đãng trấn rồi.
Cổ trấn tên là Duyên Đãng trấn, khoảng cách với Ma thú chi mộ bất quá là hơn vạn dặm. Nhìn thì thấy xa vậy chứ đối với một số người có thực lực Đấu Hoàng mà nói, cái khoảng cách này cũng chẳng là gì. Bởi vì nơi này gần Ma thú chi mộ nên sẽ tụ tập rất nhiều người đến tham gia săn giết ma thú, thu ma hạch, mà như vậy thì tuyệt đối không thể không thiếu ủng binh. Chính vì thế mà tại trấn này, số lượng ủng binh cũng tương đối nhiều, có tới bảy tám đoàn.
Mạc Vân lão tiểu tử, hôm nay sao ngươi về muộn thế. Có phải đã săn được thứ gì tốt rồi không?! Một tên trung niên áo trắng hướng Mạc Vân trêu ghẹo.
"Săn giết cái gì, đồ chó hoang. Hôm nay vận khí quá đen, đi săn giết vài đầu lục giai ma thú vậy mà lại đụng phải thất giai đỉnh phong Thiên Độc Hạt Long Thú, mẹ nó."
"Ặc, vận khi của ngươi cũng quá tốt đi, thất giai đỉnh phong Thiên Độc Hạt Long Thú có thể so với cường giả Đấu Tôn. Mà ngươi bất quá mới Nhị tinh Đấu Tông, trốn thoát khỏi nó cũng đã là không dễ dàng gì rồi. Tội nghiệp."
"À, Mạc Vân lão tiểu tử, tên tiểu tử bên cạnh ngươi là người mới gia nhập Hắc Lang ủng binh đoàn các ngươi à?"
"Văn huynh, không nên nói bậy!" Mạc Vân vừa nghe Văn Thành gọi Tiêu Viêm là tiểu tử thì mặt đen lại, âm trầm một cách đáng sợ.
"Cái gì mà tiểu tử mới gia nhập Hắc Lang ủng binh đoàn chúng ta? Đây là vị tiền bối dùng một quyền đánh lui Thiên Độc Hạt Long Thú, cứu Hắc Long ủng binh đoàn chúng ta đó. Văn huynh, ngươi sao có thể nói bậy như vậy được. Nếu không phải quan hệ của chúng ta không tệ, ngươi lại là vô tình nói như vậy thôi, chứ không hôm nay ta cũng muốn cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt."
Trung niên áo trắng nghe Mạc Vân nói vậy thì nội tâm sợ hãi kêu lên một tiếng "Không xong.". Bản thân mình đã gây họa rồi. Hắn đứng đó mà tâm tình không yên, chờ Tiêu Viêm lên riếng.
Nhìn thấy Tiêu Viêm không có bất kỳ phản ứng gì, Mạc Vân đành phải kiên trì hướng Tiêu Viêm chắp tay nói: "Tiền bối, người xem Văn huynh cũng không phải là cố ý. Tiền bối có thể hay không tha thứ cho?"
"Haha, không có gì, không có gì!"
Nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy, vị trung niên áo trắng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may là vị tiền bối này không có trách tội mình.
"Đúng rồi, Mạc Vân, chúng ta đi thôi!"
"Vâng, tiền bối, mời ngài theo ta!"
"Ừm!" Tiêu Viêm đáp.
Có Mạc Vân dẫn đường đến tổng bộ Hắc Lang ủng binh đoàn nên hai người trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của trung niên họ Văn.
"Hắc Lang ủng binh đoàn vận khí thực tốt con mẹ nó. Một quyền có thể đẩy lui thất giai đỉnh phong ma thú Thiên Độc Hạt Long Thú, vị tiền bối kia ít nhất cũng đã là ngoài Ngũ tinh."
"Trương Trác, vị tiền bối đó thật sự dùng một quyền đánh lui Thiên Độc Hạt Long Thú hả?"
"Đúng vậy!"
"Có thể dễ dàng đánh lui Thiên Độc Hạt Long Thú như vậy, người nọ thực lực tuyệt đối hơn Ngũ tinh Đấu Tôn. Người như vậy nếu gia nhập Hắc Lang ủng binh đoàn mà nói, Hắc Lang ủng binh đoàn chúng ta tuyệt đối rầm rộ."
"Vị tiền bối kia ở đâu!?"
"Không biết, lúc chúng ta rời đi thì vị tiền bối kia đang hỏi Mạc Vân một số vấn đề."
"Hỏi một số vấn đề? Vấn đề gì?"
"Không biết!"
...
"Đoàn trưởng, Mạc Vân đã mời vị tiền bối kia đến ủng binh đoàn chúng ta rồi!"

C13: Huyết sát dong binh đoàn
"Đoàn trưởng, Mạc Vân đã mời vị tiền bối kia đến dong binh đoàn chúng ta rồi!"
Nghe vậy, người trung niên ở trong tòa nhà thoáng "Đằng" một phát đứng lên hỏi lại: "Ngươi xác định?"
"Đoàn trưởng, ta xác định. Bọn họ còn cách nơi này một dặm!"
"Sững sờ gì nữa, còn không nhanh chuẩn bị theo ta ra ngoài nghênh đón a!"
"A, à, đúng, chúng ta đi chuẩn bị!"
"Tiền bối, cái sân nhỏ đằng trước chính là tổng bộ Hắc Lang dong binh đoàn chúng ta!" Mạc Vân chỉ chỉ về cái sân phía trước, cười ha hả nói.
"Ừm, vậy thì vào trong bái phỏng đoàn trưởng quý đoàn đi!"
"Haha, Mạc Vân, ngươi mời tiền bối đến sao không truyền tín báo trước cho ta? Ta phải hảo hảo chuẩn bị một phen nghênh đón tiền bối đến a." Hai người chưa đi vào sân thì đã nghe một âm thanh luống cuống vang lên.
"Haha, đoàn trưởng hơi quá, là ta mạo muốn đến đây, kính xin đoàn trưởng chớ trách tội!"
"Đâu có, đâu có, tiền bối ngài có thể đến nơi này đã là cho ta mặt mũi lắm!"
"Trình đoàn trưởng trịnh trọng quá rồi, hãy cứ gọi ta là Viêm Kiêu, không cần phải xưng hô tiền bối như trước."
"Haha, cũng tốt. Vậy ta đây tựu xưng một tiếng lão ca rồi. Viêm huynh đệ, mời vào trong. Đêm nay chúng ta không say không về!"
"Trương Trác, yến hội đã chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ, đã xong!"
"Các vị huynh đệ, mời ngồi. Viêm Kiêu huynh, thỉnh."
Tiêu Viêm cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi thẳng xuống.
"Các vị huynh đệ, vị này chính là Viêm Kiêu, là người đã cứu năm thành viên thuộc tiểu đội một của Hắc Lang dong binh đoàn chúng ta. Mọi người cùng nhau kính hắn, thế nào?"
"Hảo, hảo!"
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác tại Duyên Đãng cố trấn có nhiều người tiến vào trong viện. Nếu như Trình Lang có ở nơi này nhất định sẽ chấn động, vì nơi này chính là tổng bộ của dong binh đoàn lớn nhất Duyên Đãng cổ trấn – Huyết Sát dong binh đoàn.
Huyết Sát dong binh đoàn là dong binh đoàn thực lực xếp hạng nhất Duyên Đãng cổ trấn. Trong dong binh đoàn, nội Đấu Hoàng cường giả đã có mười người, thực lực Đấu Tông có trăm tên, Đấu Tôn cường giả có tám tên, mà Đoàn trưởng Huyết Sát dong binh đoàn thực lực đã đến Ngũ tinh Đấu Tôn.
Bọn họ chính là ông trùm nghành dong binh khắp Duyên Đãng trấn. Bọn hắn không cho phép ai có thực lực vượt qua bọn hắn. Mà lần này, Tiêu Viêm đến đây khiến cho bọn hắn cảm nhận được uy hiếp.
"Tiểu Phong, tình báo chính xác không?!" Một người ngồi trên ghế thủ tịch cất giọng hỏi nam tử đang ở bên cạnh. Mà âm thanh này không phải ai khác, chính là Đoàn trưởng Huyết Sát dong binh đoàn – Huyết Đồ.
"Đoàn trưởng, đã điều tra rõ ràng. Người kia là xuất hiện tại ngoại vi Ma thú chi mộ cứu bọn người Mạc Vân."
"Ừm, thực lực của hắn so với ta thế nào?"
"Ta không biết, nhưng hắn rất mạnh. Hơn nữa hắn cũng đã ra tay một lần. Chính hắn đã cứu Mạc Vân bằng một quyền, chỉ một quyền đã đẩy lùi Thất giai đỉnh phong Thiên Độc Hạt Long Thú!"
"Một quyền liền đánh lui Thất giai đỉnh phong Thiên Độc Hạt Long Thú? Tuy ta cũng có thể đánh lui con ma thú này nhưng tuyệt đối không thể làm được chỉ trong một quyền. Thực lực tên kia nếu không phải Bát tinh Đấu Tôn trở lên thì sao có thể làm như thế một cách nhẹ nhàng được."
"Bát tinh Đấu Tôn, thật sự có chút khó đây. Hắc Phong, ngươi cầm thiếp thân lệnh bài đi Huyết Sát Tông, thỉnh Huyết Sát trưởng lão đến đây trợ giúp."
Huyết Đồ là thân truyền đệ tử của trưởng lão Huyết Sát tông. Hắn biết Huyết Sát trưởng lão khủng bố bao nhiêu, tu vi đã đến cảnh giới Bán Thánh, cách Đấu Thánh một bước nhỏ. Nhờ người này đối phó với một kẻ ước chừng Bát tinh Đấu Tôn tuyệt đối thừa.
Mà giờ khắc này, Tiêu Viêm còn chưa biết có người đang tính kế hại hắn. Đương nhiên, nếu như Tiêu Viêm mà biết thì cũng chỉ cười cho qua. Bán Thánh mà đã muốn giết hắn sao? Quả thực là thiên đại chê cười. Chỉ cần kẻ tới không phải là Đấu Đế thì đến bao nhiêu cũng chấp.
Bị mọi người chúc rượu đến hơi chóng mặt, lúc này Tiêu Viêm đứng ở trong viện suy nghĩ đến bản thân ngày xưa. Khi đó hắn cũng chỉ là một Đấu Giả nho nhỏ, từng gia nhập qua dong binh đoàn. Đoàn trưởng dong binh đoàn đó tựa hồ tên là Tạp Cương, cũng ở nơi đó mà hắn gặp Tiểu Y Tiên, hồng nhan tri kỷ đã từng giúp hắn rất nhiều lần. Bây giờ nghĩ lại, quả như một giấc mộng.
Tiêu Viêm thì thào lẩm bẩm: "Cũng không biết nàng hiện tại sống tốt không! Còn có Huân Nhi, Thải Lân, không biết các nàng bây giờ đang ở nơi nào!?"
Bàn tay Tiêu Viêm đã cầm khối linh hồn ngọc lúc nào không biết, có thể nhìn thấy màn sáng của bốn linh hồn ngọc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Aiz, ta ở lại đây thêm vài ngày, hiểu rõ tình huống Viễn Cổ đại lục xong rồi sẽ lập tức đi tìm Huân Nhi, Thải Lân." Nội tâm âm thầm quyết định chủ ý, Tiêu Viêm bắt đầu tu luyện.
Một đêm chẳng có chuyện gì đặc biệt trôi qua.
Tu luyện một đêm, đấu khí trong cơ thể lại có tăng trưởng chút ít.
"Phốc!"
Chậm rãi nhổ ra một ngụm trọc khí, Tiêu Viêm từ từ đứng dậy.
"Hẳn là cảm giác này, không ngừng trở nên mạnh mẽ!" Tiêu Viêm thỏa mãn gật đầu nhẹ nhẹ.
Tiêu Viêm khách sáo cùng dong binh đoàn bọn họ một chút rồi nhanh chóng ra ngoài nghe ngóng tin tức. Cứ như vậy, liên tiếp qua vài ngày, Tiêu Viêm dần nhận thức một cách tương đối toàn diện đối với Viễn Cổ đại lục.
"Đến lúc rồi, ta nên xuất phát tìm Huân Nhi, Thải Lân các nàng thôi!"
"Trình đại ca, Trình đại ca!"
"A, là Viêm Kiêu huynh đệ. Có chuyện gì không?"
"Ta tới là hướng ngươi chào tạm biệt!"
"Chào tạm biệt?" Trình Lang sững sờ.
"Vì cái gì? Chẳng lẽ chúng ta chiêu đãi không chu toàn?"
"Không không, Trình đại ca ngươi hiểu lầm rồi. Trên người ta có chuyện rất trọng yếu phải đi làm, một khi đã xong xuôi ta sẽ trở về tìm các ngươi."
"Aiz, Viêm Kiêu huynh đệ có chuyện phải làm, ta cũng không giữ được rồi. Ta còn định mời ngươi làm Phó đoàn trưởng Hắc Lang dong binh đoàn đây này."
"Haha, chức Phó đoàn trưởng này ta không có phúc hưởng rồi!"
Trầm tư một lát, Tiêu Viêm lất một miếng Ngũ Sắc Đan Lôi trong Nạp giới đưa cho Trình Lang, nói: "Đây là Bát phẩm đan dược, Trình huynh hãy nhận lấy, coi như món quà trước khi chia tay."
"Cái này, cái này đan dược đối với ngươi có trợ giúp rất lớn, ta sao có thể làm vậy?!"
"Ta còn có mấy miếng, Trình huynh, xin hãy nhận lấy!"
Trình Lang run rẩy tiếp nhận miếng đan dược, nghẹn ngào: "Đa tạ!"
"Ta đi rồi! Trình huynh, bảo trọng!"

C14: Gia nhập
"Trình huynh, bảo trọng!" Nói xong, Tiêu Viêm cũng không quay đầu lại, sải bước ra khỏi viện.
"Bảo trọng... Viêm Kiêu huynh đệ!" Trình Lang thấp giọng lẩm bẩm.
Ra khỏi tiểu viện, Tiêu Viêm nhanh chóng hòa vào dòng người đi đườn, hướng về phía cổng trấn. Mấy ngày hôm trước, hắn đã thu thập tin tức và biết rõ nơi này là địa phương tụ tập các dong binh.
Khi Tiêu Viêm vừa đến cổng thì đã thấy một vài dong binh túm tụm lại, những tiếng hò reo liên tiếp bất tuyệt, mời gọi ra ngoài săn ma thú. Rất náo nhiệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Dong binh nơi này cơ bản giống dong binh trên Đấu Khí đại lục, không có khác biệt gì lớn. Dong binh tại cổ trấn chia làm ba loại: Thứ nhất là dong binh độc hành một mình làm nhiệm vụ; thứ hai là tạm thời chiêu mộ dong binh lập thành tiểu đội tạm thời, bất quá độ tín nhiệm lẫn nhau lần phối hợp không có ăn ý, so với dong binh chính quy so sánh thì không đáng nhắc; loại thứ ba chính là dong binh đoàn cỡ lớn tầm một trăm người trở lên, loại dong binh đoàn này tại Duyên Đãng trấn có 7 đoàn.
Hắc Lang dong binh đoàn trước kia Tiêu Viêm ở chính là một trong bảy dong binh đoàn lớn nhất tại trấn này. Đoàn viên đa số đều là Đấu Tông, đầu lĩnh thực lực đạt đến Đấu Tôn, có thể nói đều là những nhân vật đỉnh cấp tại Duyên Đãng trấn.
Mà lúc này, những liếng la hét đều thuộc về loại dong binh thứ hai.
Tiêu Viêm còn đang muốn hỏi ở đây xem có tiểu đội dong binh nào muốn đi tới trấn khác thì bất chợt một giọng rống thật to vang lên một cách dị thường từ một hán tử.
"Cự Tê dong binh đoàn muốn đi Minh U cốc tìm dược liệu, hiện tại chiều mộ mười vị dong binh tự do. Ai nguyện ý tham gia thì tiến tới trước báo danh. Về phần thực lực, yêu cầu phải từ Ngũ tinh Đấu Tông trở lên."
Âm thanh vang to để cho cả trấn đang huyên náo bỗng chốc tĩnh lặng, nhưng một chốc sau liền khôi phục bộ dáng cũ. Một ít dong binh tự do đủ điều kiện nghe thấy vậy, chần chờ trong chốc lát liền hướng tới chỗ kia báo danh.
Ngẩn người, đôi mắt Tiêu Viêm đột nhiên sáng lên.
"Minh U cốc? Minh U cốc... À, đúng rồi, Minh U cốc thuộc cảnh nội Bắc Vân Phủ. Mình đang định đến đó nhưng không biết phải thế nào thì lại có người không không giúp đỡ. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Thật sự quá đúng lúc mà. (Ta tự thêm :]])
"Mình có thể gia nhập tiểu đội dong binh này đi đến Bắc Vân phủ nghe ngóng tin tức Huân Nhi, Thải Lân các nàng rồi." Tiêu Viêm âm thầm quyết định chủ ý, nhanh chóng hướng tới chỗ kia báo danh.
"Phiền toái ngươi giúp ta đăng kí, ta muốn gia nhập Cự Tê dong binh tiểu đội!" Tiêu Viêm hướng lão giả áo trắng phụ trách khâu đăng kí nói.
"Trình huynh, bảo trọng!" Nói xong, Tiêu Viêm cũng không quay đầu lại, sải bước ra khỏi viện.
"Bảo trọng... Viêm Kiêu huynh đệ!" Trình Lang thấp giọng lẩm bẩm.
Ra khỏi tiểu viện, Tiêu Viêm nhanh chóng hòa vào dòng người đi đườn, hướng về phía cổng trấn. Mấy ngày hôm trước, hắn đã thu thập tin tức và biết rõ nơi này là địa phương tụ tập các dong binh.
Khi Tiêu Viêm vừa đến cổng thì đã thấy một vài dong binh túm tụm lại, những tiếng hò reo liên tiếp bất tuyệt, mời gọi ra ngoài săn ma thú. Rất náo nhiệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Dong binh nơi này cơ bản giống dong binh trên Đấu Khí đại lục, không có khác biệt gì lớn. Dong binh tại cổ trấn chia làm ba loại: Thứ nhất là dong binh độc hành một mình làm nhiệm vụ; thứ hai là tạm thời chiêu mộ dong binh lập thành tiểu đội tạm thời, bất quá độ tín nhiệm lẫn nhau lần phối hợp không có ăn ý, so với dong binh chính quy so sánh thì không đáng nhắc; loại thứ ba chính là dong binh đoàn cỡ lớn tầm một trăm người trở lên, loại dong binh đoàn này tại Duyên Đãng trấn có 7 đoàn.
Hắc Lang dong binh đoàn trước kia Tiêu Viêm ở chính là một trong bảy dong binh đoàn lớn nhất tại trấn này. Đoàn viên đa số đều là Đấu Tông, đầu lĩnh thực lực đạt đến Đấu Tôn, có thể nói đều là những nhân vật đỉnh cấp tại Duyên Đãng trấn.
Mà lúc này, những liếng la hét đều thuộc về loại dong binh thứ hai.
Tiêu Viêm còn đang muốn hỏi ở đây xem có tiểu đội dong binh nào muốn đi tới trấn khác thì bất chợt một giọng rống thật to vang lên một cách dị thường từ một hán tử.
"Cự Tê dong binh đoàn muốn đi Minh U cốc tìm dược liệu, hiện tại chiều mộ mười vị dong binh tự do. Ai nguyện ý tham gia thì tiến tới trước báo danh. Về phần thực lực, yêu cầu phải từ Ngũ tinh Đấu Tông trở lên."
Âm thanh vang to để cho cả trấn đang huyên náo bỗng chốc tĩnh lặng, nhưng một chốc sau liền khôi phục bộ dáng cũ. Một ít dong binh tự do đủ điều kiện nghe thấy vậy, chần chờ trong chốc lát liền hướng tới chỗ kia báo danh.
Ngẩn người, đôi mắt Tiêu Viêm đột nhiên sáng lên.
"Minh U cốc? Minh U cốc... À, đúng rồi, Minh U cốc thuộc cảnh nội Bắc Vân Phủ. Mình đang định đến đó nhưng không biết phải thế nào thì lại có người không không giúp đỡ. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Thật sự quá đúng lúc mà. (Ta tự thêm :]])
"Mình có thể gia nhập tiểu đội dong binh này đi đến Bắc Vân phủ nghe ngóng tin tức Huân Nhi, Thải Lân các nàng rồi." Tiêu Viêm âm thầm quyết định chủ ý, nhanh chóng hướng tới chỗ kia báo danh.
"Phiền toái ngươi giúp ta đăng kí, ta muốn gia nhập Cự Tê dong binh tiểu đội!" Tiêu Viêm hướng lão giả áo trắng phụ trách khâu đăng kí nói.

Lão giả áo trắng cười ha hả: "Thực xin lỗi tiểu huynh đệ, danh ngạch tuyển đội viên vào Cự Tê dong binh tiểu đội chúng ta đã đầy, không thể nhận thêm. Tiểu huynh đệ hay là đi nơi khác xem sao."
"Ta là Đấu Tôn cường giả, gia nhập tiểu đội các ngươi là lợi bất cập hại, tuyệt đối có thể giúp các ngươi."
"Ngươi nói ngươi là Đấu Tôn cường giả?"
"Chính thế!"
"Haha, ta xem tiểu huynh đệ còn không biết Đấu Tôn có ý nghĩa gì. Đây chính là nhân vật đỉnh phong trong vòng ngàn dặm quanh đây đó."
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng có giỡn nữa. Trong vòng ngàn dặm quanh Duyên Đãng trấn, Đấu Tôn cường giả cũng chỉ có mấy người thôi. Mà bọn hắn ai không phải đại danh đỉnh đỉnh kia chứ. Nhìn ngươi bất quá mới 25, 26 tuổi như thế nào có thể là Đấu Tôn cường giả được? Nếu ngươi còn trẻ vậy mà đã là Đấu Tôn mà nói thì cái danh hiệu Đấu Tôn này đã sớm không đáng giá, tùy tiện đã có một mớ rồi." Lão giả nọ còn chưa nói xong, một cổ khí thế mạnh mẽ từ Tiêu Viêm xông ra, một cổ đấu khí có thể so với Đấu Tôn trùng kích mạnh mẽ những người xung quanh. Đây là Tiêu Viêm đã cố gắng thu liềm khí tức bản thân lắm rồi.
"Thật sự là Đấu Tôn cường giả?" Lão giả áo trắng khô khóc họng.
"25, 26 tuổi mà đã là Đấu Tôn cường giả?" Hắn cảm thấy quá hoang đường, trừ phi hắn là đệ tử của đại gia tộc nào đó ra ngoài lịch lãm.
"Hiện tại đã tin chưa? Ta có thể gia nhập không?"
"Tin, tin rồi... nhưng mà điều này..."
Lão giả áo trắng không nói nữa, khẽ hắng một tiếng gọi: "Vương Bá, thu hắn!"
Một giọng nói cung kính vang lên: "Vâng, đăng kí rồi!"
Tiêu Viêm quan sát xe ngựa ở xa rồi xoay đầu nhìn lại, nhanh chóng đăng ký tin tức giản lược của mình. Đợi đến khi mọi người đã đăng kí xong xuôi, lão giả áo trắng mới cao giọng nói: "Mục đích của chuyến đi lần này là Minh U cốc ở phía bên kia của Ma thú sâm lâm, phiền các vị bảo vệ. Hiện tại chúng ta sẽ trả trước một phần thù lao, đợi sau khi hoàn thành chúng ta sẽ trả đủ."
"Chúng ta đi Minh U cốc là đi ngoại vi hay là sao? Nếu như tiến vào trong nội vi mà nói, ta không đi!" Một gã dong binh đỉnh đạc nói.
"Đương nhiên là chúng ta chỉ đi phía ngoài mà thôi, tối đa là đến khu vực tiếp giáp với nội vi, tuyệt không tiến vào nội vi!" Nghe thấy lão giả áo trắng nói vậy, tên dong binh đặt câu hỏi lúc trước mới thở dài một hơi.
"Ngoại vi? Nội vi? Thế này là sao?" Tiêu Viêm chẳng biết gì về cái gọi là phân khu.
"Vậy mọi người chuẩn bị một chút, đến chiều chúng ta sẽ tụ tập rồi xuất phát. Hiện tại mỗi người đến chỗ ta nhận trước một quả Thất phẩm đan dược."
"Thất phẩm đan dược làm thù lao? Haha, xem ra cái nghề Luyện dược sự trên Viễn Cổ đại lục này cũng rất nổi tiếng đây."
Tất cả mọi người đi lên nhận quả Thất phẩm đan dược, Tiêu Viêm cũng đi lên nhận và ngay lập tức biết được đây là "Thuấn Tức Đan" – Đê cấp Thất phẩm đan dược.
Hiện tại mọi người hãy xử lí tốt chuyện của mình đi, buổi chiều gặp lại. Ai không có chuyện gì thì có thể ở lại chỗ này nghỉ ngơi.
Mọi người lên tiếng, nhao nhao rời đi.
Tiêu Viêm thì khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Trong nháy mắt đã đến buổi chiều, mọi người cũng đã tập trung đầy đủ.
"Tốt rồi, xuất phát. Mục tiêu: Minh U cốc!"

C15: mục tiêu "U Minh Cốc"
Trong khu rừng yên tĩnh, một đội ngũ ước chừng trăm người đang yên lặng di chuyển, những cặp mắt cảnh giác không ngừng lướt qua lướt lại quanh các thân cây âm u, bàn tay cầm chặt cũ khí tùy thời ứng phó mọi tình huống.
Tiêu Viêm đang ở chính giữa đám người, một cỗ lực lượng tinh thuần bao vây lấy phạm vi trăm dặm xung quanh tiến hành dò xét.
"Ồ?" Tiêu Viêm cảm giác được trong chiếc xe kia và một số thành viên ở phía sau tiểu đội dong binh đều là tu vi Bán Thánh.
"Một vị cao cấp Bán Thánh, hai vị trung cấp Bán Thánh và một sơ cấp Bán Thánh. Thực lực như vậy chỉ sợ mục đích của chuyến đi này không phải đơn giản là hái thuốc." Đối với chuyện này thì Tiêu Viêm không tỏ vẻ gì cả. Nếu nhắc nhở tên đoàn trưởng thì đó chính là hành vi ngu ngốc. Hơn nữa, vấn đề phải có liên quan đến mình không?
"Người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta tất hoàn lại gấp nhiều lần." Suy nghĩ như vậy, Tiêu Viêm liền đình chỉ điều tra, chậm rãi thu hồi tầm nhìn. Khẽ lắc đầu, Tiêu Viêm khẽ bước đi về phía Ma thú sâm lâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trước khi vào Ma thú sâm lâm thì mọi thứ còn bình yên tĩnh lặng. Nhưng khi đội ngũ vừa mới tiến vào Ma thú sâm lâm không lâu thì liền gặp phải đợt tập kích quy mô nhỏ của bầy ma thú.
Đợt tập kích lần này chính là một đầu Thất giai đỉnh phong ma thú loại nhỏ - Tam Nhãn Bích Ngọc Thiềm. Ma thú này cũng thuộc loại bình thường, mang thuộc tính băng, trong băng ẩn chứa kịch độc. Người trúng độc nếu không lập tức cứu chữa sẽ bị hàn độc đông máu dẫn đến các tế bào bị thối nát đưa đến tử vong. Tính ra thì nó cũng thuộc loại đáng sợ.
Nhưng con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm này vốn sinh sống ở sâu trong Ma thú sâm lâm sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này? Loại ma thú này thường ẩn nấp dưới những tán cây. Do hình thể nhỏ bé của nó nên khó bị người phát giác.
Thừa lúc mọi người còn chưa sẵn sàng, Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm lướt nhanh như điện, mang theo một đoàn chất lỏng màu xanh sẫm đánh úp về phía những dong binh ở đằng trước. Một đoàn chất lỏng xanh sấm vô cùng đơn giản bao trùm lấy mấy người khiến cho năm tên ước chừng Tứ tinh Đấu Tông sắc mặt trở nên trắng bệch dần chuyển sang sắc đỏ tím.
Mọi người còn chưa kịp cứu viện thì năm tên này toàn thân thối nát, máu đã biến thành mâu đen. Không đến thời gian một chén trà nhỏ đã hóa thành một vũng máu đen.

Hí!
"Độc thật không khiếp." Một gã dong binh ở phía sau sắc mặt trắng bệch nói.
"Mọi người cũng nhau phóng thích đấu kỹ tiến hành công kích."
"Phong Hỏa chưởng!"
"Hàn Hải quyền!"
...
Trong lúc nhất thời, tất cả đấu kỹ đủ màu được thi triển ra, mục tiêu hướng về con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm kia.
"Phanh! Phanh! Phanh!" Công kích của mọi người đánh lên người Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm khiến nó không kịp né tránh. Tuy nói con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm này thực lực đã đạt đến Bát tinh hay thậm chí là Cửu tinh Đấu Tông, nhưng trong lúc nhất thời gặp một đám Thất tinh, Bát tinh Đấu Tông liên hợp công kích thì cũng không tránh khỏi việc bị thương nặng.
Con đường vốn bằng phẳng đơn giản giờ phút này đã không còn ra bộ dáng gì nữa, xuất hiện trước mắt Tiêu Viêm ở chính giữa là một cái hố to ước chừng mười trượng.
Trong cái hố, Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm gục xuống, huyết dịch màu xanh lá từ sau lưng trào ra, nhìn thấy rất muốn nôn mửa.
"Oa... xì xào oa..."
Đột nhiên, một đoàn chất lỏng xanh sẫm phun tới khiến mọi người nhanh chóng né sang một bên. Thừa dịp mọi người né tránh, Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm nhanh chóng thoát thân rời đi.
Mọi người đang định đuổi theo thì một thân ảnh đột ngột xuất hiện. Thân ảnh này chính là lão giả áo trắng chiêu mộ thành viên trước đây.
"Không cần đuổi theo. Con Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm kia tuy bị thương rất nặng nhưng muốn giết chết nó chúng ta cũng sẽ trả một cái giá không nhỏ. Hay là thôi đi!"
...
Trải qua vụ việc bị Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm tập kích, bị một mớ thiệt thòi khiến cho đám dong binh dần trở nên cẩn thận hơn.
Mặc dù mọi người cảnh giác cao độ hơn nhưng ở trong sâm lâm thì vẫn có nguy cơ gặp phải ma thú. Cho dù là vòng quanh nội vi nhưng trong ngắn ngủn năm ngày cũng vài lần gặp phải ma thú tập kích. Mất đi năm tên Lục tinh Đấu Tông, đoàn người Tiêu Viêm rốt cuộc cũng ra khỏi Ma thú sâm lâm.
"Tất cả mọi người nghỉ ngơi một lát. Sau khi đã khôi phục thể lực, chúng ta lại xuất phát vượt qua ngọn núi kia, đó mới là mục đích của chuyến đi lần này."
Đang đi ở đội ngũ phía trước, khi nghe được lời này, Tiêu Viêm dừng chân lại nhìn lão giả áo trắng.
"Rốt cuộc đã tới rồi sao?" Tiêu Viêm thì thào tự nói.
Trải qua thương lượng chốc lát, để lại vài người phân tán cảnh giới bốn phía, nhưng người còn lại thì ngồi xếp bằng trên đất tĩnh tọa khôi phục đấu khí đã tiêu hao.
Ước chừng qua một canh giờ, đấu khí của mọi người đã khôi phục bảy tám phần thì lão giả áo trắng đang ngồi nhập định từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn tất cả mọi người một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Viêm một lát rồi nhìn sang nơi khác.
"Tin tưởng đấu khí mọi người cũng đã khôi phục không sai biệt lắm phải không!"
"Ừm, đấu khí đã khôi phục bảy tám thành, sẽ không ảnh hưởng lúc chiến đấu."
"Đã vậy, chúng ta lên đường thôi. Ngọn núi phía trước chính là Minh U sơn, chỉ cần chúng ta xuyên qua ngọn núi này là sẽ đến nơi chúng ta cần đến. Hiện tại, xuất phát!"

C16: Dị biến phát sinh

Đoàn người Tiêu Viêm lại một lần nữa lên đường.
"U Minh sơn này có gì đó bất thường thì phải." Một tên dong binh đột nhiên nói.
"Bất thường? Bất thường chỗ nào?!" Một tên dong binh khác hỏi.
Tiêu Viêm quan sát hai người này, hai người này hình như là hai dong binh cuối cùng gia nhập đội ngũ. Một người tên là Mông Vũ, người kia tên là Vương Bằng.
"Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra, từ khi chúng ta bước vào U Minh sơn thì ngay cả Nhất giai ma thú cũng không gặp qua sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ chút nào sao?"
"Không gặp phải ma thú chẳng phải là kết quả chúng ta mong muốn đó sao? Chẳng lẽ ngươi ăn no rửng mỡ, không có chuyện làm lại hy vọng bọn ma thú cao cấp đến công kích ngươi sao?!"
"Ngươi... ngươi... đừng quên rằng Minh U cốc là vùng ranh giới giữa nội vi và ngoại vi ở Ma thú sâm lâm. Ở ngoại vi chúng ta đều gặp qua Thất giai ma thú đỉnh phong Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm, mà bây giờ càng tiến vào trong sao lại chẳng gặp phải con ma thú nào tập kích?! Tam xem đầu óc ngươi có vấn đề hay không?!"
"Ngươi... ngươi..."
...
Lão giả áo trắng một mực mỉm cười nghe hai người không ngừng tranh cãi liền không nhịn được phải nghiêm giọng nói: "Được rồi, hai ngươi không cãi nhau nữa, im lặng!"
"Lời Mông Vũ nói cũng có chút đạo lí. Ta xem không bằng chúng ta đến sớm một chút, nhanh chóng làm xong mọi chuyện rồi trở về!"
Đoàn người Tiêu Viêm di chuyển dần dần nhanh hơn, hướng về Minh U cốc.
Thế nhưng càng lên cao, Tiêu Viêm càng cảm giác có điều bất thường. Lúc đầu là hơi lo một chút, về sau lại càng lo lắng và cho đến hiện tại thì trong nội tâm Tiêu Viêm thậm chí còn trở nên bất an, phảng phất như sẽ phát sinh chuyện gì đó lớn lao. Loại cảm giác này, kể từ khi hắn trở thành Đấu Đế đến nay còn chưa trải qua lần nào.
"Chẳng lẽ Minh U cốc có đồ vật nào đó khiến ta bất an sao? Thứ này có lẽ không có quan hệ gì đến việc nơi này không có một đầu ma thú nào."
Tiêu Viêm giờ phút này không dám chủ quan nữa, linh hồn lực lượng từ mi tâm tràn ra khiến toàn bộ không gian xuất hiện những chấn động nho nhỏ.
Linh hồn lực lượng phần thành một số nhỏ không ngừng hướng chung quanh bắt đầu dò xét. Lấy linh hồn lực viễn siêu Đế cảnh như Tiêu Viêm làm được chuyện này cũng không muốn phân tán ra quá nhiều, tránh cho không dò xét được tỉ mỉ tình huống phát sinh.
Linh hồn lực lấy Tiêu Viêm làm trung tâm bao phủ phạm vi một trăm dặm xung quanh, chỉ cần một cơn gió thổi qua ngọn cỏ lay thì Tiêu Viêm cũng sẽ phát hiện ra và đưa ra phương
thức xử lý thích hợp.

Bất tri bất giác, đám người Tiêu Viêm đã vượt qua U Minh sơn. Mà dưới chân núi lúc này chính là mục đích của chuyến đi – U Minh cốc.
"Các huynh đệ, chân núi chính là mục đích chuyến đi lần này của chúng ta rồi."
"Ờ! Đi một chút, lão Lý. Chờ xong xuôi mọi chuyện, về tới Duyên Đãng trấn ta sẽ đi Túy Thần lâu uống một chung, ngươi đi không?"
"Không đi, không đi. Ta sẽ đi Nghi Xuân viện tìm một nữ tử thôi, hehe. Làm xong nhiệm vụ lần này, ta nhất định phải vui sướng một chút!"
"Haha, lão Lý, ngươi không sợ vợ ngươi trở mặt sao?!"
"Nàng dám?" Nói xong liền cười ha ha một hồi.
Nghe đám dong binh nói những chuyện này, khỏe miệng Tiêu Viêm lộ ra một tia vui vẻ.
Đây mới là cuộc sống binh đao.
Cũng không lâu lắm, Tiêu Viêm liền cảm thấy bất thường. Bởi vì trong cảm giác của hắn thì có rất nhiều ma thú đang dũng mãnh hướng phía chân núi lao tới.
Chân núi? Nơi đó chẳng phải là Minh U cốc sao? Nhiều ma thú như vậy xông tới đây làm gì?!"
"Không ổn, một lát nữa thì bầy ma thú sẽ xông tới đây mất. Tuy ta không sợ hãi Cửu giai ma thú nhưng còn đám dong binh bọn họ thì sao? Mà thôi, thôi vậy, ta cứu các ngươi một lần vậy." Tiêu Viêm âm thầm tự nhủ.
"Nhưng làm cách nào mới không để lộ thân phận của mình đây? Con Cửu giai ma thú kia gần đến nơi này rồi. Làm sao bây giờ? Sao giờ?!" Nội tâm Tiêu Viêm lo sốt cả ruột.
"A, đúng rồi, cứ làm như thế!"
Mặt đất Tiêu Viêm đột nhiên chấn động.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Chắc là có ma thú cấp cao hướng đến chỗ chúng ta cho nên mặt đất mới chấn động mạnh như thế!"
"Hả? Ma thú đẳng cấp cao? Mấy giai?"
"Ít nhất cũng phải Bát giai đỉnh phong, nói không chừng có lẽ là Cửu giai ma thú cũng nên?"
"Cái gì! Cửu... cửu giai ma thú sao? Đây chẳng phải là có thể sánh ngang với Đấu Thánh sao? Viêm Kiêu huynh đệ, ngươi nói chúng ta nên sao bây giờ?" Sắc mặt Vương Bằng trở nên trắng bệch hỏi.
"Ta đề nghị mọi người tìm một sơn động trốn đi, đợi bọn ma thú đi qua rồi chúng ta lại đi ra. Không biết ý mọi người thế nào?" Tiêu Viêm nhìn lão giả áo trắng nói.
Lão giả áo trắng cười ha ha nói: "Chắc phải làm theo phương pháp của Viêm Kiêu thôi, trước tiên nên trốn đi!"
Ngay sau đó, hơn một trăm người phân tán ở chung quanh đỉnh núi, chui vào mỗi huyệt động. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Ước chừng thời gian qua một chén trà nhỏ, Tiêu Viêm cảm giác con Cửu giai ma thú đang hướng đến chỗ bọn hộ.
"Nguy hiểm thật! Thật sự là Cửu giai ma thú am hiểu tốc độ Tật Phong Hổ a!" Đây chính là tiếng lòng của mọi người lúc này, ngay cả bốn tên Bán Thánh kia cũng không ngoại lệ.
"Ồ? Cửu giai ma thú?! Dựa theo quy tắc của đại lục thì hẳn là hóa hình rồi chứ. Sao giờ vẫn dùng bản thể chạy tới nơi này nhỉ?"
Mục đích của con Cửu giai ma thú thình lình xuất hiện này chính là Minh U cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro