Đâu phải chỉ yêu thương là đủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÂU PHẢI CHỈ YÊU THƯƠNG LÀ ĐỦ...

Author: OKAMI

Disclaimer: They belong to each others (hí hí).

Genres: tình cảm, hơi fluff, happy ending.

Pairing: KiMin.

Rating: PG

Status: short fic 4 parts - end.

A/N:

- Fic đầu tay về Kimin, mong được góp ý, ủng hộ :D. .

- Gift fic: đặc biệt tặng cho DOLPHINNIE, NT.

- @ DOL: cuối cùng đã có 1 cái không sad tặng Dol :(( mừng mún khóc, ít ra cũng ko thành kẻ thất hứa... Kimin đấy nhá.

************************************

PART 1: NHỮNG MẢNG MÀU TANG.

Xanh.

Một khoảnh trời xanh ngắt. Một chiếc lá xanh tươi. Một dòng sông xanh ngọc.

Thả trôi lá nhẹ dời trên dòng sông xanh biếc. Lấp lánh phản những tia nắng hắt lên bầu trời xanh cao.

Một khoảng không không màu. Giữa trời và đất.

Trắng.

Một khoảng sân trắng toát. Một giọt sương trắng trong. Một dòng nước trắng đục.

Thẩn thơ vờn những ngọn cỏ non đậm đặc hòa mình trong giọt sương. Nhẹ nhàng ru tiếng à ơi xuyên dòng nước trắng.

Một khoảng không không màu. Giữa chiếc khăn tang và chùm cúc trắng.

Nhẹ tênh...

Đen.

Một chiếc xe tang với màu đen hòa lẫn. Một con người lặng lẽ chìm vào màu đen trong chiếc hòm tối om. Một cậu bé hoảng hồn dõi mắt theo đoàn xe lẳng lặng. Một mái tóc đen bềnh bồng tựa sóng.

Mặc nhiên xòa theo những làn gió bay.

Một khoảng không có màu. Giữa người và cỏ cây.

Đen thẳm. Trĩu nặng...

*************************

18 tuổi...

Hắn ngồi thẩn thờ nhìn dòng suối trong vắt ở mé rừng. Chiếc áo khoác vest đen vừa đi dự đám tang bị quăng lăn lốc trên đất. Mẹ hắn chết vì lên cơn đau tim. Bố hắn đi theo đoàn xe tang một cách vô thức. Rồi khi mọi người về hết, bố hắn vẫn đứng tại mộ mà lẩm bẩm những điều gì đó. Hắn phải kéo tay mãi bố hắn mới theo hắn lên xe.

"Mẹ con kìa!" - bố hắn cứ chỉ vào một con chim sẻ nào đó và nói.

"Bố thôi đi!" - hắn gắt, chân nhấn ga.

"Thật đấy!" - bố hắn nhìn theo vết con chim sẻ bay hòa vào những con chim khác và mỉm cười - "Bố biết đó là mẹ mà. Mẹ con có trở thành gì đi nữa, bố vẫn nhận ra."

Hắn nhìn đôi mắt bố hắn dại đi và dõi theo con sẻ nhỏ, lòng đau quặn.

Bố không thương hắn. Đây là lần đầu tiên bố hắn nói chuyện với hắn một cách nhẹ nhàng và tình cảm sau 18 năm trời hắn tồn tại.

Bây giờ hắn không nghĩ nhiều về tình cảm bố con của hắn, hắn chỉ nghĩ về mẹ. Về người đầu tiên và duy nhất cho đến thời điểm này đem lại cho hắn nụ cười.

Trời xanh ngắt, trong suốt. Lá và cỏ cũng xanh mượt. Dòng suối lấp lánh những tia nắng gắt ban trưa.

"Anh ơi, sao anh lại ngồi ở đây?" - một giọng nói thật trong vang lên, hắn giật mình quay lại nhìn.

Đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và gương mặt trẻ con xinh xắn đập vào mắt hắn. Hắn cũng trợn tròn mắt nhìn thằng bé dò hỏi.

"Anh làm gì trên đất của em vậy?" - thằng nhóc ngây ngô hỏi tiếp.

"Đất của em?" - hắn nheo mắt nhìn.

"Ừm, đất của em. Khi nào em vui hay buồn đều ra đây chơi hết." - thằng nhóc cười toe.

"Em sống ở đây hả? Mấy tuổi rồi?" - hắn khẽ mỉm cười khi nét mặt ngây thơ trong sáng của thằng bé cứ sáng lên.

"Nhà em ở gần đây mà. Em lớn rồi, 8 tuổi rồi đó!" - thằng bé vênh mặt lên khi nói về số tuổi của nó - "Còn anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"18." - hắn không nhìn thằng bé nữa, quay mặt ra dòng suối và lại nhìn vào khoảng không.

Cậu bé thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn và huyên thuyên những điều gì đó thật trẻ con.

"Sao em nói nhiều vậy?" - hắn buộc phải lên tiếng hỏi khi nó kể đến câu chuyện thứ 4 về quả chuối.

"Vì em thích chuối." - thằng nhóc lại cười toe.

"Không phải là chuối hay không chuối." - hắn thở dài - "Anh hỏi em nói nhiều như vậy làm gì?"

"Vì nói về chuối làm em vui hơn." - thằng bé hồn nhiên trả lời.

"Thì sao?" - hắn phũ phàng đáp lại sự hồn nhiên đáng yêu đó bằng một giọng lạnh băng - "Em vui hay buồn thì liên quan gì đến anh?"

"Tại em thấy anh buồn mà!" - nó tròn mắt nhìn hắn nửa dò hỏi nửa lo sợ - "Em vui thì anh sẽ vui theo. Không phải vậy hả?"

"Sao em nghĩ vậy?" - hắn chợt phì cười.

"Mẹ em nói vậy. Mẹ nói khi em vui thì mẹ cũng vui, ai cũng vui hết." - nó hào hứng nói rồi lại thỏ thẻ - "Vậy anh có vui không?"

Hắn không trả lời, nhìn thằng bé một lúc và mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu nó.

Một khoảnh trời xanh ngắt. Một chiếc lá xanh tươi. Một dòng sông xanh ngọc.

Thả trôi lá nhẹ dời trên dòng sông xanh biếc. Lấp lánh phản những tia nắng hắt lên bầu trời xanh cao.

Một khoảng không không màu. Giữa trời và đất.

"Có!" - hắn trả lời thật khẽ.

"Em nói mà!" - thằng nhóc hí hửng cười khoái chí.

Một con chim sẻ đột nhiên đậu lên vai hắn, ríu rít.

"A... con sẻ!" - nó reo lên - "Anh ơi, sao em dễ thương thế này mà nó không đậu lên vai em vậy?"

"Vậy em nói anh không dễ thương hả?" - hắn lừ mắt.

"Đâu đâu nào...!" - thằng nhóc hốt hoảng - "Em thấy anh... dễ thương mà." - nó miễn cưỡng nói.

"Láo lếu!" - hắn phì cười, đưa con sẻ lên tay, ngắm nghía, vuốt ve.

"Hì, anh không dễ thương, nhưng mà đẹp trai hen!" - thằng nhóc giựt giựt tay áo hắn nịnh nọt.

Con sẻ nhỏ bỗng bay vụt lên, hòa vào một vài con sẻ ríu rít.

"Bay mất rồi!" - thằng nhóc nhè ra.

"Thôi thôi, bay rồi thì thôi. Đàn ông con trai, khóc gì mà khóc!" - hắn cau mặt khi thấy nó chuẩn bị mếu máo.

"Nó là con nào anh ha?" - một vài con sẽ đậu lên cành cây bên cạnh, thằng bé dựa vào người nó và hỏi - "Chim sẻ con nào cũng giống nhau hết."

"Hừ! Em dở quá, nhìn là ra chứ gì!" - hắn hừ mũi, và đưa tay chỉ một con sẻ đang nhảy lóc chóc trên nền đất nâu sậm - "Con đó đó!"

"Wow!" - thằng bé tròn mắt - "Sao anh biết hay vậy? Sao anh biết hay vậy? Anh giỏi quá! Anh có gạt em không đó?" - nó vừa khen vừa xỏ.

"Anh đập em một cái bây giờ!" - hắn phì cười và giải thích - "Đây nè, em nhìn kỹ đi, có phải con đó nó... nó... nó......."

Nó làm sao? Nó làm sao mà tôi lại nhận ra?

Hắn chợt nhớ lại những lời ngây dại của bố hắn. Đột nhiên cảm thấy hẫng. Sững sờ.

Làm sao tôi biết đó là con sẻ ban nãy trong vô vàn những con chim hòa lẫn với nhau?

"Anh ơi, anh làm sao vậy?" - thằng nhóc hoảng hồn khi thấy hắn sững ra, và bỗng nhiên nước mắt chảy xuống - "Sao anh khóc vậy?"

Hắn khóc. Lần đầu tiên kể từ khi mẹ hắn mất đến giờ phút này, hắn khóc. Trán hắn cau lại và bắt đầu nấc lên từng hồi. Mắt vẫn mở to dõi theo con sẻ lóc chóc trên nền đất khô.

"Anh, sao anh khóc vậy?" - thằng bé sợ hãi hỏi to - "Anh nói đàn ông con trai không được khóc mà!"

"Mẹ anh mất rồi!" - hắn trả lời thằng nhóc vội vàng và khóc to hơn - "Mất rồi. Đi mất rồi!"

Thằng bé im lặng. Nó không bắng nhắng nữa. Con chim sẻ vỗ nhẹ cánh và vụt bay đi đâu đó. Vút xa về khoảng trời xanh mênh mang.

"Mất rồi... Bay mất rồi!" - hắn lập lại một cách vô thức, mắt vẫn mở tròn, và khóc thật to.

Thằng bé nhỏm dậy, ôm chầm lấy cổ hắn và cũng khóc theo. Giọng nó khóc to át cả tiếng nấc của hắn.

Hắn không nhìn về khoảng trời xa xăm nào đó có con sẻ nhỏ nữa, hắn nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy cậu bé nhỏ và cũng khóc rung người. Luồn tay vào tóc cậu bé, hắn cảm thấy thật ấm áp.

Mẹ hắn cho hắn thừa hưởng một mái tóc dày, bồng bềnh tự nhiên tựa sóng. Cậu bé cũng vậy, nó có một mái tóc dày mượt, và nâu café sữa.

Hắn khóc thật lâu. Hắn nhớ về thời điểm mẹ hắn tắt thở. Về thái độ lạnh nhạt của bố hắn suốt 18 năm qua. Về câu nói tưởng chừng như vô nghĩa của bố hắn. Và về những gì hắn đang có trong tay.

Hắn không khóc vì những điều đó.

Con chim sẻ bay mất rồi.

Một khoảng không không màu. Giữa chiếc khăn tang và chùm cúc trắng.

Bố không thuộc về hắn, bố thuộc về mẹ. Mẹ không thuộc về hắn, mẹ thuộc về bầu trời. Con chim sẻ cũng vậy, nó thuộc về bầu trời trong xanh và đầy nắng kia. Chẳng có thứ gì thuộc về hắn cả.

Hắn không khóc vì mẹ mất. Hắn chỉ khóc vì hắn nhận thấy rằng, trên đời này có những thứ chẳng bao giờ thuộc về bản thân mình, dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa.

Như mẹ không thuộc về hắn khi hắn yêu thương hết lòng. Như bố không thuộc về hắn khi hắn tận tụy nghe theo. Như con chim sẻ cũng không thuộc về hắn khi hắn nâng niu từng chút một.

Trong tay hắn giờ đây chỉ có mái tóc nâu bồng bềnh của cậu bé xa lạ... cũng chẳng thể nào là của hắn.

18 tuổi, hắn biết rằng...

Chỉ yêu thương thôi là không thể đủ.

Vậy mà hắn vẫn nhận ra trong vô vàn những thứ như vậy.

Trĩu nặng...

.......................................

20 tuổi...

Hắn tiếp nhận tập đoàn của bố hắn với tham vọng bành trướng thị trường sang Nhật Bản. Hắn đã thay đổi.

Thứ hắn tiếp nhận không chỉ là một tập đoàn rộng lớn, mà còn cả ước mơ và ham muốn của bố hắn với mẹ. Nếu không vì mẹ, hắn đã không bao giờ gọi lên một tiếng "bố". Tập đoàn này không phải của hắn.

Giỗ mẹ, hắn trở về quê Ngoại viếng mộ. Lại ra bìa rừng gần đấy và ngồi xuống, chiếc áo khoác lại lăn lốc trên nền đất khô.

Những con chim sẻ lại chí chóe. Một con sẻ nào đấy lại đậu lên vai. Hắn phủi đi, khẽ nói:

"Đi đi, mày không phải."

"Anh vẫn biết được con nào với con nào hả?" - vẫn là giọng nói trong vắt của hai năm về trước.

"Em chẳng thay đổi gì hết vậy?" - hắn thản nhiên nhìn cậu bé, không một chút ngạc nhiên hay vui mừng.

"Anh thì thay đổi quá trời." - nó mỉm cười.

Gương mặt hắn vẫn bình thản, không chút cảm xúc nào đặc biệt, cứ thế nhìn cậu bé.

"Em cắt tóc à?" - hắn hỏi.

"Ừm, con trai để tóc dài làm gì?" - nó trề môi.

Hắn gật gù.

"Nhìn mặt anh chán chết!" - nó thở dài khi thấy gương mặt của hắn chẳng tỏ ra vui vẻ hay giận dữ gì.

"Ừ!" - hắn không đoái hoài đến - "Này, lần sau cắt kiểu nào mới mới, cắt kiểu này nhìn ngu quá!"

"Ơ hay, cái anh này vô duyên!" - nó gào lên - "À à... anh này, hôm trước em bắt được một con sẻ, làm cái lồng cho nó trên cây kìa."

Hắn không ngước nhìn theo hướng chỉ của nó, chỉ thản nhiên nói:

"Thả nó ra đi. Nó có phải của em đâu!"

Mặt thằng bé xịu xuống:

"Người ta bắt cho anh chơi mà!"

"Em bắt em chơi thì có!" - hắn quay sang nhìn nó và đột nhiên khẽ mỉm cười thật dịu - "Anh đâu có chơi chim sẻ."

Nó không thèm để ý, phụng phịu leo lên lấy cái lồng xuống.

"A, con sẻ ngày trước, chưa chết à?" - hắn khẽ reo lên.

"Ủa? Sao anh biết là nó vậy?"

"Tự nhiên biết, thả nó đi."

Con chim sẻ bay đi.

"Bay mất rồi!" - hắn khẽ lẩm bẩm.

"Anh không buồn hả?"

"Không, không phải của mình, việc gì phải buồn?" - hắn thản nhiên.

"Anh à, mình cứ giữ nó, chăm sóc nó thì được rồi, em muốn con sẻ..." - nó nhìn con sẻ lượn lờ với tự do mà tiếc nuối - "Em hứa sẽ thương nó thiệt nhiều..."

"Đâu phải chỉ yêu thương là đủ đâu em." - hắn khẽ vỗ đầu nó, nói bâng quơ.

Việc gì phải buồn, nó có phải của mình đâu. Có giữ lại cũng không đủ để yêu thương cơ mà. Chẳng có gì để buồn cả.

Khi dõi mắt theo bóng con sẻ khuất sau màn xanh trắng thảnh thơi của bầu trời sáng, tôi thấy một khoảng không.

Giữa trời và đất. Một khoảng không không màu. Chẳng có gì là của ai cả.

Nhẹ tênh...

"Anh, anh không hỏi tên em hả?" - thằng bé khều vai áo hắn.

"Không, để làm gì?"

"Lỡ mai mốt em chuyển đi mà anh không biết, thì có thể tìm thấy chứ!"

"Khỏi!"

"Anh chẳng thương em gì hết." - mặt nó xụ xuống.

"Sao vậy?"

"Tại anh không thèm quan tâm em chuyển đi sẽ làm sao. Chỉ có em muốn gặp anh thôi hả? Anh không muốn gặp em hả? Không biết tên thì làm sao tìm?"

"Tìm được." - hắn vẫn bình thản trả lời, không đế ý đến vẻ mặt phụng phịu của nó - "Đến giờ anh về rồi." - hắn đứng lên, với tay lấy cái áo phủi phủi.

Nó không thèm chào hắn, quay mặt vào trong, nhìn hoài con suối nhỏ.

"Đi luôn đi!" - nó giận dỗi.

"Ừ!" - hắn vẫn trả lời nó bằng một giọng không chút cảm xúc, vô cùng bình thường, không lạnh không nóng - "À, lại đây cho cái này!" - hắn kéo tay nó đứng dậy.

"Cho cái gì cũng không thèm!" - nó quay mặt đi, dù vẫn đứng dậy theo cái kéo tay của hắn.

"Sẽ phải thèm, cho cái này mai mốt anh tìm được em." - hắn nói tỉnh bơ.

"Gì vậy?" - không nhịn nổi sự tò mò trẻ con, nó quay sang ngay lập tức.

Hắn phì cười.

"Xời ơi, cười đẹp vậy mà không cười." - nó chun mũi.

"Không có gì mắc cười thì cười làm gì?" - hắn đáp.

"Chán chết, người gì chán chết." - nó xịu đôi lông mày xuống, đôi lông mày trước nay vẫn vô cùng biểu cảm của nó.

"Ừ, chán chết!" - hắn lập lại lời nó và cuối xuống đặt nhẹ lên môi nó một nụ hôn phớt.

"Anh làm gì vậy?" - nó mở to mắt, nhướn mày hỏi.

"Đánh dấu cho dễ tìm." - hắn trả lời, không rõ rằng bản thân cũng nóng bừng mặt.

"Một cái sao đủ. Cái nữa đi!" - nó ngây thơ nói.

Đến lượt hắn tròn mắt nhìn.

Phì cười. Chưa ai làm hắn cười nhiều như thằng nhóc này.

"Chụt!" - hắn lại hôn lên má nó, cũng thật nhẹ - "Nữa không?" - hắn hỏi.

"Thôi, em sốt rồi! Sao thấy nóng quá!" - nó lo lắng nói, hồn nhiên đưa tay sờ trán, đôi lông mày đậm lại hơi nhích lên, trông đáng yêu tệ.

"Em mấy tuổi ấy nhỉ?" - hắn nheo mắt hỏi, cố kiềm chế không kéo nó lại hôn thêm một lần nữa.

"10 tuổi." - nó cười toe - "Em về đây, chắc bệnh rồi!"

Và cứ thế nó chạy đi, khuất dần... khuất dần...

Hắn chẳng rõ mình vừa làm gì nữa, hắn cũng chẳng rõ cảm xúc gì đang trỗi lên. Hay chẳng có gì trỗi lên cả? Vì cơ mặt của hắn vẫn bình thản như chuyện hiển nhiên, và hắn cũng tự cảm thấy thật bình thường.

Nhưng hắn đã làm gì vậy? Chẳng phải không nên sao? Thằng nhóc không thuộc về hắn. Chẳng thứ gì thuộc về hắn cả.

Thôi, hay hắn cứ thích nó là được rồi? Nhưng chẳng phải, đối với hắn...

Chỉ yêu thương là không thể đủ sao?

Hắn ngước lên nhìn trời. Chán.

Hắn bỏ về, miệng lẩm bẩm:

"10 tuổi... 10 tuổi... mình điên rồi. 10 tuổi... nó chỉ mới 10 tuổi... mình thật đồi bại!"

Chẳng một ai, kể cả hắn, biết rằng khóe miệng của kẻ không cảm xúc kia đang nhếch dần từng chút một.

************************************************

Quá khứ.

Dặt dìu hoài những ký ức mờ căm. Không hiện hữu cũng chẳng vô hình.

Khoảng không và vô tận. Đóng kín kẽ cánh cổng của đêm tàn.

Có một khoảng không giữa ngày xưa và hiện tại. Những mảng màu hoang sơ.

Hiện tại.

Trong veo.

Tương lai.

Vì hiện tại chỉ là một màu trong veo chẳng thể nắm bắt nên quá khứ chỉ có thể là những mảng màu hoang sơ.

Vì quá khứ chỉ là những mảng màu hoang sơ nên làm sao đủ pha màu cho hiện tại?

Vì cứ thích chìm mình trong khoảng không giữa ngày trước với bây giờ, thì làm sao với được tới bờ tương lai?

Vì chẳng chạm được đến tương lai, thì làm sao ngày mai được nằm trong bảng màu của cuộc sống?

Thẳm sâu. Đen tuyền.

Những mảng màu tang...

*************************************************

25 tuổi...

"Thằng bé ấy dọn đi rồi." - một câu nói xuyên ngang đầu hắn sau 5 năm tìm về quê Ngoại. Cậu bé tóc nâu với đôi lông mày đầy cảm xúc không tới. Hắn đi tìm.

Không một chút tin tức. Không một cái tên. Hắn cũng chẳng hỏi.

Hỏi làm gì? Khi mà có những thứ dù mình yêu thương đến đâu vẫn là không đủ. Không phải của mình thì cần chi níu kéo?

Vậy thì cứ bỏ đi.

Xem ra, em vẫn chẳng phải thuộc về tôi. Vậy thì chẳng việc gì tôi phải nhớ.

........................................

28 tuổi...

"Thưa Tổng giám đốc, có một thanh niên tên Shim Changmin muốn gặp Ngài."

"Việc gì?"

"Anh ta không nói ạ."

"Đuổi đi."

"Vâng."

Cuộc họp sắp tới khiến hắn vội vã bước lên xe. Bất giác, không hiểu vì linh cảm gì lại làm hắn nhìn quanh. Một thanh niên khá cao đứng dựa người vào bức tường trắng của tòa nhà trước mặt nhìn hắn chăm chăm. Đôi mắt vô cảm.

"Chú ơi!" - một thằng nhóc chạy lại đưa cho hắn một tờ giấy - "Anh kia đưa chú!" - rồi nó chỉ vào người thanh niên đó và chạy biến.

Hắn mở mảnh giấy ra: "Đồ giết người."

Hắn vo tò giấy lại thảy đi và thản nhiên chui vào xe. Mắt không nhìn lấy một lần về phía người kia. Xe lăn bánh.

.

PART 2: NHỮNG MẢNG MÀU THỜI GIAN.

Vàng.

Một góc phòng vàng rực ánh nắng mới. Một chiếc bình vàng rượm ánh nụ hoa. Một màu vàng phủ khắp. Một gia đình giòn rộn tiếng cười.

Có một khoảng không tưởng chừng như đầy màu sắc. Có một khoảng không tưởng chừng được lấp kín bởi màu vàng tươi.

Đỏ.

Một góc trời đỏ máu.

Có những khoảng không, chỉ còn là màu đỏ.

Có những ký ức mơ màng. Biến mất. Có những con người, không đọng lại.

Vậy mà còn có một trái tim đỏ ửng. Thản nhiên nhịp những tiếng đập không ai cần nghe.

Tím.

Hoàng hôn buổi chiều về man mác một màu tím lẫn, trộn cùng màu sắc của bảng màu hoang sơ. Một bông hoa súng nhỏ nở trên mặt hồ, tím.

Một mảng màu tím. Chói mắt. Lầm lạc. Và quên.

*************************

Chiếc xe lăn bánh đi một cách dứt khoát khiến cậu khá bực bội, nhưng gương mặt vô cảm đó vẫn vậy, không chút biểu hiện. Mới đầu, cậu còn tưởng hắn giống mình, rằng những cảm xúc trên mặt cũng không thể biểu hiện. Rằng bản thân bị cái vô cảm nào đó đắp trùm cả trên người. Nhưng không.

Hắn không giống cậu. Phải, cậu vô cảm. Nhưng hắn thì không. Hắn thản nhiên.

Chẳng có một vẻ mặt gì biểu hiện. Nhưng gương mặt lại giãn ra, vô cùng thoải mái, không đanh lại nhưng mặt cậu.

Quan sát từ xa, không đủ để cậu nhận biết quá nhiều về hắn. Chỉ biết rằng, có một từ đột nhiên hiện hẳn lên trong đầu khi hắn bước ra. Chỉ một từ duy nhất.

Nguy hiểm.

Cậu trở về nhà và lại thả mình chìm trong đống hình ảnh, tài liệu lăn lốc giữa căn phòng trọ nhỏ. Bỗng, cậu lại nhớ về ngày xưa, khi mẹ còn sống, đó là một chuỗi ngày hạnh phúc.

Có một khoảng không tưởng chừng như đầy màu sắc. Có một khoảng không tưởng chừng được lấp kín bởi màu vàng tươi.

Cậu ngồi bật dậy, gom đống tài liệu, hình ảnh cần thiết và cho vào phong thư. Những thứ này sẽ gửi cho hắn, như thế cậu sẽ đỡ mất khối thời gian trong việc giải thích.

_________Flashback__________

Những tiếng gào thét điên loạn. Một tiếng va chạm kinh người. Thấp thoáng đâu đó một dáng người bỏ chạy. Tiếng khóc rền la.

Mẹ ơi! Tỉnh lại đi.

Nằm gọn trong lòng đầy hơi ấm của mẹ, cậu gào lên. Bàn tay của một cậu bé 10 tuổi bấu víu lấy vạt áo nhuộm đầy máu của mẹ, rồi cũng bàn tay đó liên tục đưa lên mắt dụi dụi.

Đôi mắt ngỡ ngàng nhìn xung quanh.

Có ai không? Có ai không?

Không có ai cả. Cậu lay mẹ. Không tỉnh. Cậu gào khóc. Không nghe.

Mẹ mất.

Loáng thoáng nghe những tiếng nói bên tai. Cảnh sát họ bàn chuyện về vụ tai nạn vừa nãy. Xe này là xe của giám đốc công ty gì đó. Công ty gì? Cậu không biết rằng bản thân đang nhích lại gần những viên cảnh sát trong vô thức. Rồi cái tên tập đoàn ấy nằm gọn trong đầu cậu kể ngay khi cậu ngất đi.

10 tuổi. Mẹ mất. Vào viện mồ côi. Không nhớ một thứ gì khác ngoài chuyện mẹ đã mất. Trong khi cậu vẫn còn sống. Cô độc.

Vậy mà còn có một trái tim đỏ ửng. Thản nhiên nhịp những tiếng đập không ai cần nghe.

Một tập đoàn nào đó trao học bổng cho ai đạt hạng nhất tại viện. Cái tên tập đoàn ấy đập vào tai cậu, lùng bùng.

Ngày trao giải, cậu quét mắt một lượt quanh. Không thấy có người nào là giám đốc. Họ bảo rằng, chỉ cần 5 năm liên tiếp đoạt giải, sẽ được nhận vào tập đoàn ấy.

Năm thứ 6, những bằng khen của cậu chỉ được lưu lại như một hồ sơ làm chứng rằng cậu đã xuất sắc trong ngần ấy năm. Năm thứ 8, cậu 18 tuổi, thoát khỏi viện mồ côi và nhấc bước về thành phố.

Tìm kiếm.

Đã thấy.

Và sẽ trả thù.

___________End flashback____________

Cậu được nhận vào tập đoàn của hắn. Chăm chỉ làm việc. Không bị ganh ghét, được nâng đỡ. Mọi chuyện đều thuận lợi.

Xấp tài liệu được gửi đến cho hắn và đưa ngày hẹn gặp. Hắn không đến, chỉ gửi trả một vài thứ tài liệu nào khác, chứng minh rằng hắn không lái chiếc xe ấy ngày xưa, rằng ngày ấy chiếc xe bị đánh cắp. Ngày đó, hắn bảo thậm chí hắn còn không được làm phó giám đốc.

Dối trá!

Một mảng màu tím. Chói mắt. Lầm lạc. Và quên.

Gặp và phân định. Một quán café nhỏ nhắn, sang trọng.

"Rồi sao?" - hắn thản nhiên nhìn cậu, giọng nói trầm đục - "Tôi tốn công giải thích, gửi nhiều tài liệu như vậy mà cậu còn làm phiền tôi được à?"

"Anh đang trốn tội chứ gì?" - mắt cậu sắc lẻm - "Tôi sẽ giết anh, cho bằng được."

"Nhóc!" - hắn thở hắt ra, nhỏ giọng, giọng nói của hắn đã đục ngầu, nay còn nhỏ làm cho âm vực biến lại về xa xăm, như thế vang lên từ lòng đất - "Thế giới này không phải chỗ của cậu nói giết là giết, nói đi là đi. Một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch thì đến đây làm loạn được ích gì? Cậu nghĩ danh hiệu học bổng 8 năm liền gì đó của cậu ngon lắm à? Thông minh vậy, có chuyện đột xuất xảy ra, cậu đỡ được không?"

"Không mắc gì đến anh, tôi đã 18 tuổi rồi." - cậu vênh mặt lên - "Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, không sợ gì hết."

"Được. Vậy cứ cho tôi giết mẹ cậu. Thế thì cậu làm sao để trả thù? Giết tôi?" - hắn cười khẩy - "Cậu sẽ phải vào tù. Cái đó gọi là mạng đổi mạng, chứ sao gọi là trả thù?"

Giọng nói của hắn bình thản như mọi chuyện vẫn diễn tiến bình thường. Gương mặt của hắn thản nhiên như thế chẳng có gì đáng nói.

"Tôi sẽ làm công ty anh sụp đổ." - cậu nghiến răng.

"Làm được thì làm đi." - hắn đứng dậy, bỏ đi, tỏ vẻ chán nản.

Cậu lập tức đứng dậy và tung một cú đấm vào hắn.

"Bộp!"

Một bàn tay thô ráp chụp lấy tay cậu và siết. Hắn có vệ sĩ. Cậu quên mất điều đó.

Cậu sẽ trả thù. Kế hoạch công ty sụp đổ của cậu sẽ thực hiện.

.................

Cho đến khi, cậu nhận ra rằng, có một lỗ hỏng to lớn trong mớ tài liệu cậu đang giữ. Không khớp. Hoàn toàn không khớp với hắn.

Hắn vô tội.

Ngỡ ngàng. 8 năm trời cậu nuôi ý định trả thù. 8 năm trời cậu chúi đầu vào bài vở, nghiên cứu. Vậy mà sau 8 năm trời, cậu mới phát hiện ra một lỗ hỏng to lớn đến chừng này.

Hắn vô tội.

Nhưng những gì cậu đã làm thì sao? Cậu vừa dứt điện thoại của một khách hàng. Công ty đối thủ, cậu bán tất cả những thông tin mật cậu moi được cho họ. Bán sạch. Và chỉ trong một tuần nữa thôi. Tập đoàn này sẽ phải lao đao trong đợt ra sản phẩm mới.

Hắn biết. Hắn bảo hắn để ý từng hành động của cậu. Hắn biết. Hắn cũng biết cả việc cậu biết hắn chẳng giết ai bao giờ. Tại sao hắn biết? Cậu không rõ. Chỉ biết rằng cậu đang mắc nợ hắn cả một tài sản to lớn, doanh thu kế tiếp của tập đoàn.

18 tuổi, chưa một lần tiếp xúc với đời. Thì ra cậu vẫn chỉ là trẻ con.

Lại gặp và phân định. Hắn đòi cậu bồi thường, hắn có bằng chứng cậu làm những việc đó, nếu không hắn sẽ kiện.

Mẹ đã mong cậu sống một cuộc sống tốt chứ không phải kết thúc cuộc đời trong nhà tù.

Nhưng trên hết, cậu đã trách lầm hắn. Ai bảo hắn lại có vẻ mặt thản nhiên như thể hắn làm hết mọi chuyện chứ? Ai bảo hắn lại nói chuyện với cậu bằng giọng nói trầm đục như thể muốn ăn tươi cậu chứ? Ai bảo hắn lại có tên "ác quỷ mang bộ mặt thiên thần" chứ? Ai bảo...? Ai bảo...? Tại hắn mà, có phải tại cậu đâu!

"Anh muốn gì?" - cậu rụt rè hỏi.

"Bồi thường!" - hắn lập lại những gì hắn nói từ đầu.

"Tôi... tôi không có tiền..." - cậu lắp bắp, cau mày sợ hãi. Những ý nghĩ về việc trách lầm hắn trỗi dậy trong đầu.

"Đoàng!"

Giật bắn. Một tiếng súng nổ vang. Một loạt người chạy đến bảo vệ hắn. Hàng loạt tay súng bên ngoài lên đạn.

Sao hắn lại bị thế này?

"Chạy!" - hắn gầm gừ, kéo mạnh tay cậu chạy băng băng.

"Đoàng!" - một tiếng súng lại vang lên, tay hắn rướm máu.

"Đoàng!" - chân cậu ngã quỵ. Đau quá, đây là lần đầu tiên cậu bị bắn.

"Đứng dậy, chạy đi!" - hắn gầm lên như một con sư tử.

"Tôi làm sao chạy nổi chứ!" - cậu gắt, đau muốn khóc - "Anh thử bị bắn vào chân xem, tôi không liên quan đến anh, họ không làm gì đâu!"

"Đồ ngu! Bọn nó chịu nghe cậu giải thích à?" - gương mặt hắn không còn thản nhiên như bình thường nữa, nó đỏ bừng, không rõ là giận hay lo lắng.

Rồi không đôi co thêm. Hắn nhấc bổng cậu. Thật không tin được, một kẻ gần như chẳng cao bằng cậu, lại có thể nhấc bổng cậu lên một cách nhẹ nhàng như vậy.

Hắn thô bạo thảy cậu lên vai và tiếp tục chạy ra đường lớn.

Cậu không giãy, không chống cự, nằm trên vai hắn, thấy vai hắn thật rộng và chắc chắn. Nằm trên vai hắn, thấy hàng loạt người đem súng đuổi từ phía sau, những loạt đạn bay tứ tung. Hỗn loạn.

Cậu sợ. Bỗng nhiên cậu thấy sợ.

18 tuổi, cậu vẫn là trẻ con, không hề biết rằng thế giới này lại tràn đầy nguy hiểm. Không hề biết rằng một tập đoàn lớn đến vậy thì hầu hết đều dính đến thế giới ngầm.

"Taxi!" - giọng hắn vang lên cắt đứt suy nghĩ cậu.

Cậu bây giờ bỗng cảm thấy sợ cả hắn. Sợ giọng nói trầm đục của hắn, sợ cái nhìn đầy thản nhiên nhưng lại như xoáy vào tâm can người đối diện của hắn. Sợ nụ cười đầy giả tạo mỗi khi hắn nhếch mép lên.

Trong xe, cậu tự động xích người ra mép cửa, sát rạt.

Xe dừng ở một căn biệt thự. Một vài người chạy ra đón.

"Để tôi dìu cậu vào trong!" - một người nói với cậu.

"Khỏi!" - hắn gằn giọng - "Để tôi!"

"Không!" - hắn có giết cậu không? Cậu bỗng thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Thì ra cậu không phải là kẻ cứng rắn như trước giờ đã nghĩ.

Cậu co rúm người lại trong xe, ghì mình chặt vào cái ghế ướt đầy máu. Hắn bực mình giựt người cậu ra thô bạo. Lại thảy lên vai nhẹ như không và vác vào trong.

Hắn quăng cậu lên giường trong một phòng ngủ nào đó, đưa cho cậu hộp y tế rồi hắn cũng tự băng bó lấy vết thương. Nhìn cậu loay hoay mãi không dám chậm miếng bông gòn sát trùng vào vết thương ở bắp đùi, hắn cáu:

"Aissshhh!" - rồi giựt lấy và xịt hẳn chai thuốc vào chân.

Đau. Cậu bấu lấy vai hắn. Đau đến chảy nước mắt.

"Xong!" - hắn nói khi băng bó xong cho cậu - "Đau không?"

Cậu không trả lời, chỉ xuýt xoa vết thương.

"Rầm!"

Hắn quăng hộp y tế vào tường. Giật bắn. Hắn bóp chặt vai cậu:

"Khi tôi hỏi thì phải trả lời! Rõ chưa?"

Cậu run lên bần bật, cậu không biết rằng hắn không chỉ nguy hiểm, còn đáng sợ nữa:

"R..rõ!" - cậu lí nhí.

"Đau không?" - hắn hỏi lại, tay vẫn siết chặt vai cậu đến bầm tím.

"Đ.. đau!"

Hắn gật gù rồi buông cậu ra:

"Sao? Thấy rồi chứ? Thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu nhóc! Lo mà trả tiền cho tôi! Mà chắc cậu không trả nổi đâu. Thôi, cũng có người cần cậu. Tôi bán cậu là được rồi!"

Cậu giật bắn người. Run lên bần bật, lùi về phía góc giường. Hắn phá lên cười khoái chí. Hắn ra lệnh cho hai người canh chừng cậu và bỏ đi đâu đó.

Hắn sẽ bán cậu. Cậu run người lên vì sợ. Trốn. Cậu rất giỏi leo tường, phòng của hắn lại ở tầng trệt. Lách người qua cửa sổ, cậu nhảy xuống và trốn đi.

"Bộp!" - một bàn tay cứng cáp đặt lên vai cậu.

"Hèn đến nỗi phải trốn nợ à?" - giọng nói của hắn lại vang lên trong không khí âm u của buổi chiều đổ bóng, đục ngầu và khàn đặc.

Hắn siết tay cậu kéo vào trong, đến trước mặt hai tên bảo vệ, gằn giọng:

"Làm ăn thế hả?"

Hai tên đó co rúm người lại, quỳ xuống và xin tha tội, cứ như thời phong kiến.

"Đoàng!" - hắn đột nhiên rút súng ra và bắn một tên. Bất động.

"AAAAAAAAAAAAAAAAA!" - cậu thét lên kinh hoàng - "SAO ANH LÀM VẬY? ĐỒ GIẾT NGƯỜI! SAO ANH LẠI LÀM VẬY?"

"Vô dụng không xài được thì bỏ đi chứ sao!" - hắn thản nhiên chĩa súng vào người còn lại đang sợ đến trắng bệch mặt.

"ĐỪNG!" - cậu gào lên - "LÀM ƠN ĐỪNG! Tôi không trốn là được chứ gì! Tôi không trốn nữa, anh nói gì tôi cũng nghe hết, không trốn nữa!" - cậu khóc lạc cả giọng, giựt giựt tay áo hắn, ôm chặt ngăn không cho hắn bắn.

Hắn im lặng, thảy cây súng xuống sàn nói:

"Được, vậy anh bị đuổi, đi đi!"

Tên bảo vệ líu ríu chạy biến khỏi nhà.

"Đoàng!"

Tiếng súng đâu đó vang lên.

"Anh... anh giết anh ta?" - cậu run rẩy hỏi.

"Tụi cận vệ bắn đấy chứ!" - hắn thản nhiên nói và đẩy cậu vào phòng.

"Sao anh lại làm vậy?" - cậu khóc, người run lên đầy sợ hãi.

"Khóc cái gì mà khóc!" - hắn gắt.

Cậu ngồi phịch xuống đất, dựa người vào góc tường và ôm gối, run lên. Cậu không phải sợ hắn, cũng chẳng khóc vì có ai đó vừa chết. Cậu chỉ không ngờ rằng, quả thật so với thế giới này, thì cậu cũng vẫn là một thằng nhóc con không hiểu đời.

Hắn quỳ xuống cạnh cậu, và kéo cậu về phía hắn, ôm vào lòng. Người cậu vẫn còn run lên.

"Tôi không phải sợ anh đâu!" - cậu vừa khóc vừa nói.

"Biết!" - hắn trả lời gọn lỏn bằng cái âm vực địa ngục kia, tiếp tục ôm cậu, và vỗ về.

Cậu không rõ mình đang làm gì nữa, cậu thấy mình ôm chặt hắn, và gục mặt vào ngực hắn, khóc rền rỉ.

"Được rồi... được rồi...!" - hắn lại nhỏ giọng an ủi cậu bằng chất giọng đặc biệt của mình. Nhỏ và đục, khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ không dám đến gần, vậy mà cậu lại thiếp đi trong tiếng nói ấy. Một cách yên bình.

.

PART 3: CON CHIM SẺ.

Hắn thảy xấp tài liệu lên bàn trong văn phòng tối om.

"Được rồi, đi đi!" - hắn ra lệnh với bóng đen đang chầu chực ở cạnh bàn, cái bóng cao lớn và dữ dằn cúi rạp người chào hắn và nhẹ nhàng bước ra. Căn phòng tối, giọng hắn vang lên trong từng ngóc ngách của phòng như thể vương quốc của bóng đêm.

"Thưa Ngài, cậu thanh niên kia tỉnh rồi ạ!" - tiếng điện thoại reo lên một cách rụt rè.

Hắn không trả lời, cúp máy và bước về phòng mình, đẩy cửa vào.

Trống trơn. Tiếng nước xả trong phòng tắm.

Một kẻ cách đây vài tháng bảo hắn là kẻ giết người đang thảnh thơi tắm trong phòng tắm nhà hắn. Hắn đẩy cửa phòng tắm thật nhẹ, dựa vào tường, đứng nhìn. Từ phía sau, cậu ta có vẻ cân đối và vững chải, nhưng thật sự cũng chỉ là một thằng bé con.

Nhưng trông em thật cô đơn.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAA!" - cậu thanh niên gào lên khi quay lại thấy hắn đứng nhìn - "ANH LÀM GÌ VẬY? ĐI RA!!!!" - cậu ta vừa hét lên vừa ngồi thụp xuống, vòi sen vẫn chảy.

Phản ứng của em thật đáng yêu.

"Nhà tôi, tôi muốn làm gì thì kệ tôi chứ!" - hắn thản nhiên trả lời.

"AAAAAAAAAAAAAAA!" - miệng cậu ta vẫn gào lên, tay với lấy cái vòi sen và xịt thẳng vào người hắn ướt nhẹp.

"Aishhh!" - hắn khẽ càu nhàu và dập cửa phòng tắm lại, lột áo ra - "Tôi cũng muốn tắm!" - hắn nói và bước về phía cậu.

"KIM KIBUM! ĐỒ BỆNH HOẠN, TRÁNH RA!" - cậu thanh niên gào lên, tay siết chặt cái vòi sen chảy nước, quơ loạn xạ - "AAAAAAAAAAAAAA!"

"Thật hiếm khi được nghe có người gọi tên mình!" - hắn nhếch mép một nụ cười gian xảo, giựt lấy cái vòi sen cài lên giá đỡ và kéo cậu đứng dậy.

"KHÔNG KHÔNG!" - cậu gào lên, ngồi bệt xuống đất - "BỚ NGƯỜI TA...! KHÔNG!"

"Shim Changmin, 18 tuổi, thân hình rắn chắc, tạm được, bán cũng có giá!" - hắn thản nhiên nói, nhưng vẻ mặt không nén nổi một nụ cười gian xảo.

Mặt Changmin tái mét, giãy giụa giựt tay khỏi người hắn, và cứ lết lết vào góc tường. Cả hai đều ướt nhẹp người, vòi sen vẫn chảy.

Kiểu sợ hãi của em làm tôi bật cười đấy. Đôi lông mày của em xịu xuống, đầy cảm xúc. Khác với tôi.

"Cậu tự tiện tắm nước nhà tôi, tự tiện làm cho hai vệ sĩ chết, doanh thu của tập đoàn tôi sắp tới cũng bị cậu làm lao đao. Shim Changmin. Cậu nợ tôi nhiều hơn một lần đấy, bán cậu đi cũng chưa chắc bù lỗ được." - hắn ngồi xuống trước mặt cậu và lại nhếch mép.

"Thôi mà!" - mặt cậu cau lại, lông mày xịu xuống, mắt cong veo - "Xin lỗi anh! Xin lỗi anh. Tôi sẽ trả lại tiền, tôi không trốn nữa, tôi cũng không tắm nữa luôn. Nãy giờ tôi vừa vào, chưa kịp làm gì hết." - cậu nhìn hắn bằng ánh mắt van nài.

"Chưa tắm hả?" - hắn hỏi lại.

"Chưa mà, chưa làm gì hết!" - cậu vẫn xịu đôi lông mày rậm và nài nỉ.

"Chưa tắm thì không có giá lắm, phải tắm chứ!" - hắn thản nhiên nói tiếp, gật gù.

"Không mà!" - Changmin năn nỉ - "Đừng bán tôi mà! Tôi sẽ có ích cho tập đoàn của anh. Có ích cho anh."

"Có ích cho tôi thì có, chứ cậu thì làm gì được cho tập đoàn chứ!" - hắn thản nhiên nói, đứng dậy lấy vòi sen và xịt lên người cậu - "Tôi tắm cho cậu. Không bán cậu là được chứ gì, đừng có ồn ào nữa!"

"Tôi tự tắm được!" - Changmin mở to mắt nói.

Em ngây thơ hơn tôi nghĩ.

"Cậu muốn tôi tắm cho cậu rồi đi ra đi ăn. Hay cậu muốn tự tắm rồi tôi định giá bán luôn thể?" ¬ hắn nhướn mắt hỏi.

"Tôi... tôi...." - Changmin sợ hãi bặm môi không biết trả lời, đành ngồi im cúi đầu cho hắn muốn làm gì thì làm.

Căn phòng đầy gương. Bất chợt hắn thấy mình trong gương đang mỉm cười. Cười. Bao lâu rồi hắn không cười?

Ác quỷ có gương mặt thiên thần, quả đúng là vậy, hắn tự nhận thấy cái tên đó người ta gọi hắn cũng không có gì sai. Một cái nhếch mép, hắn bắt đầu đặt tay lên ngực Changmin, thật nhẹ.

Mùi sữa tắm thoang thoảng. Hơi nóng của nước cũng bốc lên khắp phòng, những tấm kiếng mờ đi. Changmin lại đang cúi gằm mặt, đỏ bừng.

Ồ, tóc em cũng dày như tóc tôi này.

Chẳng ai biết hắn cũng đang đỏ bừng mặt.

"Cậu bao nhiêu tuổi tôi quên rồi?" - hắn lên tiếng một cách vụng về phá tan sự im lặng.

"18." - Changmin rụt rè trả lời qua tiếng nước chảy.

"18 tuổi!" - hắn nghĩ - "18 tuổi. Nó chỉ mới 18 tuổi. Mình làm gì thế này? Nhưng chắc không sao, 18 tuổi là lớn rồi. Không sao!"

**************************************

Ngày tháng đáng lẽ vẫn yên bình trôi qua, nhưng nó không thế. Xấp tài liệu trong văn phòng hắn đang nằm chễm chệ trên giường. Changmin ngồi bên cạnh, thẫn thờ.

"Anh bảo rằng chiếc xe ngày ấy bị đánh cắp cơ mà!" - cậu hỏi hắn, mắt mọng nước.

Hắn không trả lời. Changmin đang khóc. Từ khi gặp hắn, cậu cứ khóc hoài.

"Anh có biết tôi sống đến chừng này là vì sao không?" - Changmin vẫn nói, hướng đôi mắt long lanh nước về phía hắn - "Để tìm cho ra kẻ giết mẹ tôi và trả thù."

"Vậy cậu giết tôi được rồi!" - hắn nói.

"Ông ta đâu?" - Changmin gằn từng tiếng một.

"Chết rồi. Sau ngày ấy 1 năm, chết rồi!" - hắn thản nhiên đáp lại, không chút cảm xúc - "Bố tôi là một kẻ hèn nhát, ông ta chịu không nổi cảnh sống trong dằn vặt đâu!" - bằng một giọng đều đều, hắn bình thản nói về cái chết của bố hắn thật nhẹ.

"Anh coi thường tôi đó hả? Sao anh không nói ngay từ đầu?" - cậu đã ngưng khóc, chuyển sang giận dữ mất rồi - "Anh có đầy đủ tài liệu mà, sao không gửi đủ cho tôi? Anh làm thế này khiến tôi mất mấy tháng trời trả nợ cho anh đến giờ vẫn chưa xong. Anh coi tôi là đồ chơi của anh hả?" - Changmin nói, mắt sắc lẻm, đôi lông mày cứ nhích lên hạ xuống theo từng câu nói của cậu.

"Không có!" - hắn vẫn vậy, không chút cảm xúc nào đặc biệt, bình thản trả lời.

"Vậy thì sao?" - Changmin gào lên - "Mấy tháng qua, thật uổng công tôi có chút cảm tình với anh. Tôi đã nghĩ anh chỉ là vẻ ngoài lạnh lùng thôi nhưng bên trong rất tình cảm. Xem ra tôi sai rồi. Anh thủ đoạn từ trong ra ngoài. Anh đem mạng sống người khác ra làm thú vui. Đem nỗi đau của một thằng nhóc ra đùa giỡn. Thú vị lắm phải không?" - mắt cậu hằn lên những tia căm phẫn.

Hắn im lặng. Nhìn cậu, chăm chú, mắt không dời, không nháy. Thở đều.

"KIM KIBUM!" - Changmin tức giận nắm lấy cổ áo hắn giựt mạnh - "Anh nói đi! Anh đâu có câm."

Em tức giận. Vậy là tôi không được ở bên em nữa rồi.

"Con chim sẻ!" - hắn từ từ lên tiếng, giọng ngày càng đục đi.

"Cái gì?" - cậu không để ý, vẫn gằn từng chữ hỏi lại.

"Con chim sẻ!" - hắn lập lại lời của mình.

Cậu nhíu mày nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu.

"Anh nói cái gì vậy?" - cậu không gắt lên nữa, nhẹ nhàng hỏi, nhưng tay vẫn siết cổ áo hắn. Một cảm giác gì đó lạ kỳ đang trỗi lên. Ánh mắt của Kibum làm cậu khó chịu. Rất khó chịu. Cái nhìn của hắn khiến cậu dợn tay, một cái nhìn xuyên thấu.

"Trong vô vàn những con chim sẻ bay đầy trên bầu trời." - hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, từ tốn nói - "Trong hàng ngàn những con chim sẻ, tôi vẫn nhận ra nó. Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao. Nhưng tôi nghe người ta nói gì đó về sự đồng cảm."

Cậu im lặng. Một ký ức mơ hồ gì đó hiện lên.

Dặt dìu hoài những ký ức mờ căm. Không hiện hữu cũng chẳng vô hình.

Khoảng không và vô tận. Đóng kín kẽ cánh cổng của đêm tàn.

Có một khoảng không giữa ngày xưa và hiện tại. Những mảng màu hoang sơ.

Một hình ảnh nào đó rất quen thuộc thấp thoáng ngang qua. Cậu không rõ đó là gì, nhíu chặt mày để suy nghĩ.

"Cũng như..." - hắn nói tiếp - "Trong vô vàn những người đứng quanh tôi, tôi vẫn nhận ra người duy nhất ôm tôi khi mẹ mất."

Trong hàng ngàn người dày kín đám đông, tôi vẫn tìm ra em.

Ngỡ ngàng.

Cậu buông tay. Cậu nhớ ra rằng mình có một người bạn không tên tuổi, một người bạn lớn hơn cậu rất nhiều. Cậu nhớ rằng có một khoảng thời gian cậu cảm thấy mình thật vĩ đại. Vì có một người đã chịu dựa vào đôi vai của một cậu nhóc 10 tuổi và khóc. Cậu nhớ rằng năm 10 tuổi, cậu có một nụ hôn.

Nhẹ hẫng.

"Em có bao giờ nghĩ, tại sao một viện mồ côi nhỏ bé ở vùng sâu xa như vậy lại được nhận học bổng từ tập đoàn lớn nhất nhì Seoul này không? Em có bao giờ nghĩ tôi sẽ để yên không làm gì khi em bán thông tin mật? Có bao giờ em nghi ngờ khi những thông tin mật được tuồn ra như vậy mà đến giờ vẫn chưa bị mất số doanh thu nào?" - hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Vậy là thật sự tôi chỉ nằm trong tay anh thôi phải không?" - cậu nhướn mắt nhìn hắn - "Kể cả người khách tôi bán thông tin cũng là người của anh phải không?"

Hắn không trả lời, chẳng phải mọi thứ đã quá rõ ràng rồi sao?

Changmin ngồi phịch xuống giường, thở hắt ra.

"Vậy tôi sống thế này làm gì?" - cậu thẫn thờ.

Kibum, tôi sống thế này làm gì? Khi không có ai để trả thù, khi không có một số nợ lớn nào cần phải trả. Khi...

Khi không nhận ra anh.

"Để yêu tôi." - không còn vẻ mặt thản nhiên thường trực, mặt hắn đỏ lên, tiếng lại gần Changmin và thì thầm - "Hoặc để tôi yêu em."

"Tôi yêu được anh sao? Khi mà... cha anh giết mẹ tôi?" - cậu nheo mắt nhìn hắn dữ dằn.

Tôi vẫn yêu anh được sao? Khi mà... tôi không nhận ra anh.

"Vậy tôi phải làm sao?" - hắn hỏi.

"Để tôi đi!"

"Không!"

Chẳng có thứ gì trên đời này là của tôi. Níu kéo làm gì?

"Để tôi đi!" - cậu gằn giọng, nói từng chữ.

"Không!" - hắn vẫn nhẹ nhàng nói - "Tôi yêu em."

Changmin im lặng. Cậu im lặng rất lâu.

Yêu tôi?

Cả khi tôi không nhận ra anh?

"Đâu phải chỉ yêu thương là đủ đâu, phải không?" - tính lỳ bướng của Changmin khiến cậu thốt ra một câu khó nghe, đủ khó nghe để tổn thương hắn.

Quả như cậu nghĩ. Hắn im lặng, không đôi co.

À, phải, trước giờ tôi vẫn nghĩ rằng không chỉ yêu thương là đủ. Mà em cũng không phải của tôi. Thế thì níu kéo làm gì?

"Nhưng ai cũng biết đến giờ phút này em là thân cận của tôi. Em sẽ bị ám sát đấy."

Níu kéo làm gì? Tôi không nên làm thế mới phải.

"Không mắc gì đến anh!" - cậu đứng dậy và bỏ ra ngoài.

Cánh cửa khép lại.

Cũng giống như con chim sẻ bay khuất vào những đám mây vậy.

Chẳng có thứ gì là của hắn.

Vậy mà hắn vẫn níu kéo.

**************************************

Lang thang trên con đường đầy nhộn nhịp những tiếng cười nói, chói sáng những ánh đèn đêm. Changmin cảm thấy thật vô vị. Cậu vừa tổn thương Kibum, người mà đáng ra cậu phải dịu dàng mới đúng.

18 năm sống trên đời, cậu chỉ có mỗi một người bạn thật sự ngoại trừ mấy con thú nhỏ ngoài bìa rừng. Vậy mà cậu lại đâm một nhát dao thật sâu vào lòng người bạn ấy.

Cậu biết rất rõ, chẳng việc gì phải thù hận Kibum, người giết mẹ cậu là người đã khuất, không nên lật lại làm gì. Cậu hiểu rằng những chuyện Kibum làm trước nay chỉ để bảo vệ cậu, và được ở cạnh cậu mà thôi.

Nhưng, ngày ấy, mẹ là gia đình duy nhất của cậu. Là ánh nắng vàng rượi chiếu vào phòng lúc sáng sớm. Rồi tất cả đột nhiên chuyển hẳn sang màu đỏ.

8 năm trời cậu nuôi trong mình sự thù hận màu tím. Vậy mà giờ đây đột nhiên tất cả biến mất.

Cậu sống làm gì khi không có ai để trả thù? À, cậu sống để trả nợ. Nhưng, nợ cũng không có, vậy thì sống làm gì khi không có nợ để trả?

Để yêu anh.

Nhưng không thể. Bố hắn giết mẹ cậu. Cậu phải vào viện mồ côi, cực nhọc suốt 8 năm trời. Ai trả cho cậu khoảng thời gian đó?

Khoảng thời gian cậu không có nổi một người bạn khi chỉ chúi đầu vào học hành.

Khoảng thời gian cậu nhớ đến mảnh đất riêng ở bìa rừng của cậu.

Khoảng thời gian cậu đêm nào cũng nghĩ về người bạn đáng thương ngoài ấy.

Đêm nào cũng nghĩ, cũng mơ. Cậu không nhận ra rằng từ ngày gặp hắn, những giấc mơ như vậy đã không còn tồn tại.

Tại sao bố hắn lại là kẻ giết mẹ cậu cơ chứ?

Thật ra, tôi chỉ xấu hổ vì không nhận ra anh thôi.

"Cậu là Shim Changmin?" - một người đàn ông to lớn đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cậu.

"Không, anh nhầm rồi!" - Changmin bình tĩnh đáp lại và quay đi, nhớ lại lời Kibum ban nãy.

"Tôi không nghĩ vậy!" - giọng ông ta đanh lại.

Bất ngờ, một cái khăn bịt kín miệng cậu, mùi gì đó xộc lên nồng đến tận bên trong. Choáng váng.

Con chim sẻ nhỏ bay mất rồi, khuất dần trong những đám mây của một ngày trời xanh ngọc.

*******************************

Hắn nhấc điện thoại lên nghe. Từ ngày gặp lại Changmin, vẻ mặt thản nhiên của hắn ít nhiều bị biến đổi. Hắn tái mét khi nghe tin cậu bị bắt cóc. Chúng chỉ đơn giản là đòi mạng đổi mạng.

Đâu phải chỉ yêu thương là đủ. Đâu phải là của mình, sao lại cứ níu kéo làm chi?

Trước khi kịp nhận ra rằng trời đang mưa, hắn đã thấy mình chạy băng băng trên con phố dài vắng lạnh. Trong đầu chỉ có mỗi một suy nghĩ mong Changmin sẽ bình yên.

Em sẽ bình yên chứ? Em sẽ bình yên phải không? Để tôi không hối hận vì đã không đuổi theo em.

Đạp tung cánh cửa sắt ở căn nhà hoang tại khu phố nhỏ sát bên, hắn đảo mắt nhìn quanh và tìm kiếm. Ở giữa bức tường dơ bẩn, Changmin đang bị trói sát người và gục mặt xuống. Trầy trụa. Máu kinh, xơ xác.

Đáng ra em sẽ không sao cả nếu không dính đến tôi. Đáng ra em sẽ bình an nếu như đầu tiên tôi nói lên sự thật. Tất cả chỉ vì một sự níu kéo vô nghĩa.

Cũng như bố tôi. Đáng ra ông đã phải đi theo mẹ vào ngày tôi 18. Nhưng cũng chỉ vì tôi nài nỉ, mong nhận chút tình thương còm cõi mà thành ra thế này. Ông nên chết vào ngày chôn mẹ thì hơn.

"Tới rồi à?" - một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau hắn - "Thằng thư ký của mày thật ngu ngốc. Tao chỉ hỏi vài câu nội bộ thôi. Nếu nó trả lời thì đã không ai bị thương, mà biết đâu cũng không cần mày đến đây."

"Thả người ra!" - hắn đáp lại bằng một giọng đục ngầu, còn nặng hơn cả giọng nói bình thường của hắn, gương mặt trở về vẻ thản nhiên thường trực.

Tên kia phẩy tay cho đồng bọn cởi trói Changmin. Dây trói được tháo ra, cậu đổ gục xuống như một thân cây bị đốn ngã. Bất động.

"Nếu Changmin chết... Tao thề sẽ giết sạch nhà lũ chúng mày!" - hắn gằn giọng, vẫn vang lên với âm vực đầy nguy hiểm và đáng sợ, miệng nở một nụ cười nham hiểm.

Nếu em chết, tôi còn lý do gì để sống?

Hắn lao người vào đám bắt cóc, cho bọn chúng thấy rằng, hắn không chỉ là một kẻ chỉ biết đến thủ đoạn. Khi cần dùng đến sức mạnh, thì hắn vẫn là một người nguy hiểm cần dè xa.

....................................

Những tiếng gào la và gậy gỗ đập tới tấp làm cậu tỉnh giấc. Cậu vừa mơ thấy con chim sẻ ngày trước, lẫn trong đám chim cùng loài ríu rít trên bầu trời xanh. Nhưng cậu bây giờ đã nhận ra nó. Với tay bắt lấy, nhưng tuột khỏi.

Và cậu tỉnh giấc. Thấy xa xa một dáng người cứng cáp đang tả xung hữu đột. Xa xa, một đám người ai cũng như ai đang rơi vào hỗn chiến.

Nhưng cậu vẫn nhận ra.

Tiếng súng từ đâu đó vang lên, một người bỗng khuỵu xuống rồi lập tức đứng dậy trở lại cuộc chiến.

Toàn thân đau nhức, Changmin ngồi nhỏm dậy và chạy như bay về phía Kibum, tham chiến. Cậu không phải là một kẻ chỉ biết học. Viện mồ côi luôn đủ thành phần thích bắt nạt những con mọt sách. Cậu tự bảo vệ được mình.

Nếu mình không ngoan cố bỏ đi, anh sẽ chẳng làm sao cả.

Tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên, cũng là lúc cậu đỡ cho hắn một gậy từ phía sau lên đầu. Lại ngã gục xuống. Bọn chúng chạy tán loạn.

Máu cứ chảy hoài không dứt, mắt cậu mờ đi vì màu đỏ thẫm nào đó cứ phủ lấy mắt. Cậu nghe giọng nói trầm đục từ địa ngục của hắn gọi tên mình. Cậu đã làm sai gì sao? Khi chỉ muốn hắn được yên bình?

Hắn đã làm sai gì sao? Khi chỉ muốn bảo vệ cậu? Cậu bất động trong tay hắn, mắt nhắm nghiền.

Hình như chỉ yêu thương thôi là không đủ.

phải hiếp nhau nữa.

.

PART 4: KHOẢNG KHÔNG.

Khoảng không.

Có những khoảng không không màu. Mảng ký ức lọt thỏm vào nơi chẳng còn màu sắc.

Quên.

Một vài khoảng không có màu. Hoang sơ nhưng sống động.

Nhớ.

Một khoảng thời gian trong veo, để mò lối cho một thời gian màu sắc chẳng rõ.

Nhưng...

Trước khi biến thành trong veo, chẳng phải có một lúc đã từng là màu sao?

Hỗn loạn.

Dòng đời gắn liền với hai chữ "hỗn loạn". Màu sắc đôi khi cũng trùng nhau. Thời gian thỉnh thoảng lại nhập nhằng trong ký ức.

Nhưng...

Dù yêu thương là không đủ, dù hỗn loạn tận cùng...

Thì ta vẫn nhận ra nhau...

Phải không?

*******************************

Hắn làm mọi thứ để bảo vệ cậu, bất chấp hậu quả để nhìn thấy cậu thanh thản. Hắn làm sai chỗ nào chứ? Vì Changmin không phải của hắn mà hắn vẫn cố níu kéo sao?

Hay vì yêu thương mãi là không đủ?

Cậu nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát, gương mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng vẫn sống động. Nét bất cần đời vô cảm thường ngày của cậu biến mất, thay vào đó là một biểu cảm nhẹ nhàng. Nó giống với bản chất cậu hơn. Giống với năm cậu 10 tuổi, ngây ngô hỏi hắn:

"Một cái sao đủ? Nữa đi!"

Lúc đó, hắn thừa biết chẳng cần đánh dấu, hắn vẫn nhận ra cậu. Không phải vì đôi lông mày đặc trưng, chẳng phải vì nét ngây thơ ẩn giấu hay nụ cười tinh nghịch. Hắn quên hết tất cả những thứ đó, vậy mà hắn vẫn nhận ra.

Cậu thở thật nhẹ, thật yếu. Đã gần một ngày rồi cậu vẫn chưa tỉnh lại, gần một ngày rồi hắn ngồi bên cậu, túc trực và thờ thẫn. Hắn suy nghĩ nhiều và mông lung lắm. Hắn không rõ mình sai chỗ nào, chẳng biết được tương lai của cậu và hắn sẽ ra sao.

Thế rồi, hắn thiếp đi, nới lỏng tay mình khỏi tay cậu và chìm vào giấc ngủ.

...............................

Lả tả rơi,

Nắng chiều nhàn nhạt

Khép gió lại,

Cho hương đừng bay

Tách một nụ cười,

Gửi vào trong gió

Cho trọn một ngày,

Ta bên em.

Tỉnh giấc.

Một giấc mơ, với nắng chiều nhẹ và hương đất ẩm sau cơn mưa rào. Mảnh đất ngoài bìa rừng xào xạc tiếng lá rơi xen vào trong nắng. Gió mơn man. Mọt nụ cười tinh nghịch hòa cùng tiếng ríu rít của bầy sẻ tung tăng. Mái tóc nâu bồng bềnh bay nhẹ. Đưa tay với, cố bắt lấy một bàn tay nhỏ.

Vụt tan.

......................................

Cậu tỉnh dậy trước cả hắn. Một mảng lờ mờ khi cậu mở mắt ra. Nhìn thấy hắn bên cạnh. Say giấc. Bất chợt muốn thử dịu dàng một lần, cậu luồn tay thật khẽ qua mái tóc dày của hắn. Tóc hắn cũng dày như tóc cậu vậy. Nhớ lại cảm giác bồng bềnh trong mơ, cậu thấy mình đang ở bìa rừng cùng hắn, và khẽ cười. Nắng dịu.

Liệu, có bao giờ ngày đó sẽ tới không? Khi mà...

Em không nhận ra anh. Vậy thì ở bên nhau có ý nghĩa gì?

Changmin không rõ mình sai ở đâu, khi chỉ muốn Kibum được bình yên. Cậu cảm thấy khó chịu với bản thân hơn bao giờ hết. Phải chi cậu không cố chấp, phải chi cậu nghe lời hắn, phải chi cậu chấp nhận tình cảm của mình, phải chi...

Phải chi cậu nhận ra!

....................................

Hắn tỉnh dậy sau giấc mơ nhẹ nhàng có cậu. Một kỷ niệm đẹp, nhưng chỉ là trong mơ. Cậu đang nhìn hắn, im lặng nhưng không trốn tránh.

"Tôi sẽ rời khỏi đây!" - Changmin đột ngột lên tiếng.

"Sao?" - Kibum ngỡ ngàng - "Tại sao? Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa..."

"Không phải chuyện đó. Đừng bận tâm." - giọng cậu vang lên dứt khoát.

"Tôi sẽ không bao giờ giấu em điều gì cả." - hắn tiếp tục nói, cố tỏ ra mình đang thuyết phục, chứ không phải van nài.

Chẳng thứ gì thuộc về sở hữu của tôi, kể cả em. Tôi đang níu kéo điều gì đây?

"Không phải lý do đó!" - Changmin lập lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Kibum không nói nữa, hắn im lặng nhìn cậu. Không thản nhiên, không thở dài, cũng chẳng giận dữ. Chỉ đơn giản là nhìn, cái nhìn khiến Changmin phải khẽ nhói đau. Ánh mắt tràn đầy cảm xúc, hy vọng, nhưng cô độc.

"Tôi..." - cậu lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, dịu giọng - "Tôi muốn bắt đầu lại sự nghiệp của mình, đến nơi nào tôi có thể tự vươn lên mà không cần ai nâng đỡ."

Hắn vẫn im lặng, xoáy ánh nhìn đó vào Changmin, chờ đợi.

"Tôi muốn sống thật ý nghĩa!" - cậu lại nói, lúng túng, mặt đỏ bừng, cậu không quen nói những điều thế này - "Tức là sống và tìm ra một mục đích mới để hạnh phúc, chứ không phải để trả thù hay... trả nợ."

Hắn tiếp tục giữ im lặng. Mắt không rời khỏi cậu, đầy bi thương.

"Tôi không thể ở bên anh lúc này!" - cậu hít một hơi dài và nói nhanh.

"Em..." - lúc này đột nhiên hắn lên tiếng, một giọng trầm quen thuộc - "Em... đã tìm ra mục đích mới chưa?"

"Rồi!" - cậu đột nhiên quay đi, tránh ánh mắt của hắn.

"Là gì vậy?" - vẫn giữ giọng thật đều, hắn hỏi.

"Là..." - cậu cảm thấy hơi bối rối, Changmin hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt hắn - "Học cách nhận ra anh." - cậu nói từng tiếng một thật rõ.

Hắn ngạc nhiên, có chút lúng túng khi cậu dứt lời. Loay hoay một lúc, hắn hỏi:

"Tôi sẽ chờ, nhưng phải có thời hạn chứ, đúng không? Sao có thể chờ cả đời được?"

Mình đang làm gì? Lại níu kéo? Thời hạn? Sẽ chẳng đi đến đâu!

"Được. Vậy trong vòng 1 năm tôi vẫn không nhận ra anh thì mãi mãi không làm phiền anh nữa." - cậu đáp.

"Khoan!" - hắn hốt hoảng, buột miệng - "Một năm có... nhanh quá không?"

"Chứ bao lâu?" - cậu phì cười.

"Ờ... khoảng... 10 hay 20 năm gì đó..." - hắn lắp bắp.

Cậu mỉm cười nhìn hắn thật dịu. Đó là ngày cuối cùng cả hai gặp nhau.

Dù yêu thương là không đủ, dù cậu chẳng phải của hắn, nhưng hắn sẽ vẫn chờ.

..........................................

Một năm trôi qua không tin tức, hắn nhẹ nhàng thở dài.

Hai năm...

Ba năm...

Bặt tin. Vậy mà hắn mong chờ một ngày sẽ nắm được tay cậu, không bị vụt tan.

Có lẽ cậu đã tìm một hạnh phúc nào khác hắn. Một hạnh phúc nào đó không cần tốn nhiều thời gian để nhận ra nhau.

........................................

Chiều nắng đổ, nhàn nhạt. Thả mình hòa trong dòng người đông đúc đầy hỗn loạn, lan man nghĩ về gió. Trời vừa mưa xong, mùi đất ẩm nồng lên nghe thật thanh khiết.

Hắn sống trong thành phố đông đúc và hỗn loạn. Công việc bận rộn và thời gian đủ lâu để những ký ức hòa vào với nhau trở thành một mảng mờ ảo. Bỗng nhiên mong muốn gặp một nụ cười thật nhẹ. Viễn vông.

Hàng dòng người tất tả lướt qua nhau đầy mệt mỏi và hối hả, thậm chí chẳng thèm quay đầu nhìn nếu lỡ ai đó quẹt ngang. Tất bật, cuộc sống ở thành phố là như thế.

Hắn cũng vậy, cứ thế đi và lướt qua bao nhiêu người, vô tình, hờ hững, cũng chẳng thèm quan tâm nếu có ai lỡ đụng mình. Chỉ đột nhiên nhận ra mọi việc đều là vô nghĩa, khi tay chạm tay.

Không cần vội vã với lấy, không cần siết chặt đến đỏ da. Chỉ cần là một cái chạm nhẹ, khẽ ấp lòng bàn tay và cảm nhận. Không cần sợ hãi vụt tan, chỉ cần khẽ nhắm nhắm mắt và tận hưởng. Vì bàn tay không đơn phương siết chặt, còn những ngón tay khác đang khẽ chạm vào da.

Tay chạm nhau. Chẳng cần nhìn. Trong hàng ngàn con chim sẻ, hắn vẫn nhận ra con nào đã đậu lên vai mình. Cũng như giờ đây, trong hàng ngàn người tấp nập ngược xuôi, hắn vẫn chạm được đến bàn tay hắn cần chạm.

Và cũng như thế, trong vô vàn con người bận rộn lướt đi, cậu đã nắm được bàn tay người mình yêu, mà không cần phải tìm kiếm.

"Sao lại lâu đến thế?" - hắn càu nhàu, khẽ siết tay cậu - "Năm năm rồi còn gì."

"Thời hạn là 10 năm cơ mà!" - cậu nhướn đôi lông mày nhìn hắn, nheo mắt tinh nghịch.

"Cũng phải biết đường mà rút ngắn lại chứ, ai bảo là chỉ cần 1 năm hả?"

"Không lẽ cứ để cho anh bắt nạt hoài? Người ta cũng phải có chức vụ, tiếng tăm này nọ đã chứ!" - cậu nguýt hắn.

"Ra bìa rừng không?" - hắn mỉm cười, chỉ có cậu mới làm hắn cười thế này.

"Ừ, cắm trại luôn nha!" - cậu nhoẻn miệng.

Lả tả rơi,

Nắng chiều nhàn nhạt

Khép gió lại,

Cho hương đừng bay

Tách một nụ cười,

Gửi vào trong gió

Cho trọn một ngày,

Ta bên em.

"Sao cũng được, ở bên em là đủ vui rồi." - hắn lại cười.

"Sao cũng được, yêu nhau là được rồi!" - cậu chọc hắn.

"Đâu phải chỉ yêu thương là đủ đâu." - hắn nheo mắt.

"Ừ!" - cậu cười.

Có những khoảng không...

Đâu phải chỉ yêu thương là đủ...

.......

.......

Mà ta còn phải nhận ra nhau...

Phải không em...

THE END.

2h08 - TP. HCM

24.06.2008

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro