Chương 22: Lên kế hoạch trả đũa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi người sau vụ của Tống Dụ thì đúng là có hơi mất hứng ăn uống, nhưng dù sao cũng đã mua đồ sẵn cả rồi, nên buổi ăn đồ nướng vẫn diễn ra bình thường. Có điều Triệu Tú Nhi cũng không tham gia nữa.

La Vân Hi ngồi cạnh Bạch Lộc, gắp một miếng thịt cho cô.

"Chị hay thật, còn cõng người cơ đấy."

Bạch Lộc gắp miếng thịt kia lên cho vào miệng, mùi vị rất được. Rất thơm do nướng bằng bếp than. Nhai xong thì lúng phúng trả lời La Vân Hi.

"Chị sợ chân cậu ấy để lâu lại không ổn, muốn nhanh chóng giải quyết thôi."

La Vân Hi chau mày, đặt đũa xuống.

"Thế chị không quan tâm đến lưng chị à? Có thật là chị học Dược không? Cõng người nặng, sẽ cụp sống lưng. Rõ ràng em đã nhắn lại vào group là ở yên một chỗ đợi bọn em tới, sao lại không nghe?"

Mã Thanh Thanh ngồi đối diện hai người, ngượng ngùng giơ tay lên.

"Xin lỗi nhé, là tôi hấp tấp. Nhắn tin xong thì cất luôn điện thoại, đỡ Tống Dụ giúp Bạch Lộc nên không có báo lại."

La Vân Hi nghe vậy thì thở dài một hơi.

"Lần sau còn gặp trường hợp như thế nữa thì từ từ xử lý. Biết là chị lo cho người ta, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của bản thân mình nữa."

Bạch Lộc ngẩn ngơ nhìn La Vân Hi, đột nhiên lại bị giáo huấn, nhưng mà ngẫm lại thì lời của La Vân Hi vẫn là rất đúng. Nên cô im lặng gật đầu.

Ăn uống xong thì mọi người mau chóng dọn dẹp rồi trở về phòng.

Lúc lên phòng, Bạch Lộc thấy Triệu Tú Nhi đã nằm trên giường ngủ mất rồi. Cô cũng không rảnh để tâm tới chuyện người khác, tắm rửa sạch sẽ rồi cũng lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc vừa dậy thì Bạch Lộc thấy Triệu Tú Nhi đã soạn xong đồ đạc cho vào balo. Trông có vẻ như là...muốn ra về? Cô cũng chẳng biết hôm qua mọi chuyện được giải quyết như thế nào, chỉ thấy Triệu Tú Nhi thì buồn bực, còn Tống Dụ thì vui vẻ tới bệnh viện.

Không để nhóm Bạch Lộc tò mò quá lâu, lúc mọi người đi xuống, trước cửa nhà nghỉ có một chiếc xe ô tô đợi sẵn, Triệu Tú Nhi thực sự đi về trước. Cả đám người ai cũng nhìn ngó chỉ trỏ cô ta. Mọi người đều rất tò mò chuyện náo loạn ngày hôm qua sẽ được xử lý như thế nào. Nhưng chẳng có ai giải đáp thắc mắc cho mọi người cả, nên ồn ào một chút cũng liền rã ra.

Kế hoạch làm việc của hôm nay đã được lên lịch sẵn, thầy giáo lại chia nhóm ra để hoạt động theo nhóm. Hôm nay là ngày chính nên có nhiều công việc hơn, mọi người làm quần quật tới trưa thì ăn uống. Ăn uống xong chưa được bao lâu thì lại lao vào các hoạt động đã được sắp xếp sẵn. Vì tập trung làm nên La Vân Hi cùng Bạch Lộc cũng không có tương tác gì nhiều.

Có điều, cứ một lúc thì La Vân Hi lại chạy sang giúp Bạch Lộc đào đất, một lúc sau thì Cung Triết lại ghé qua bê giúp Bạch Lộc mấy chậu cây. Hai người này cứ mỗi người một chuyện mà giành qua giành lại việc của Bạch Lộc. Cuối cùng Bạch Lộc nhịn hết nổi, cấm luôn cả hai người không ai được lại gần cô nữa.

La Vân Hi đen mặt, Cung Triết thì xấu hổ. Cuối cùng cũng chịu yên tĩnh mà làm việc.

Tới chiều, mọi người dọn đồ lên xe về lại thành phố.

Cung Triết và La Vân Hi lại giành nhau ngồi cạnh Bạch Lộc, nhưng vẫn là ai mặt dày hơn thì người đó thắng, Cung Triết lại bị đẩy ra. Anh thở dài.

"Lộc Lộc, về thành phố thì giữ liên lạc với anh nhé?"

Bạch Lộc lịch sự gật đầu với Cung Triết. truyện teen hay

Bạch Lộc không ngốc, cả La Vân Hi và Cung Triết đều thể hiện rất rõ ràng, cô cũng từng được theo đuổi rất nhiều lần. Đương nhiên là biết hai người này đang muốn làm gì rồi. Đối với Cung Triết, Bạch Lộc không có cảm xúc gì ngoài xem anh là đàn anh khóa trên. Số lần hai người tiếp xúc với nhau tính cho tới hiện tại, có khi còn ít hơn cả thời gian cô và La Vân Hi tiếp xúc với nhau nữa.

Còn đối với La Vân Hi... Bạch Lộc cũng không rõ, nhưng mà hai ngày này ở cạnh cậu, Bạch Lộc thấy rất vui vẻ thoải mái. Có lẽ...là vẫn có chút rung động. Vì vậy mấy lời nói mờ ám, mấy hành động nho nhỏ của La Vân Hi, Bạch Lộc cũng không có né tránh.

Lúc xe về tới trường thì cũng đã tối rồi. La Châu và Mã Thanh Thanh tạm biệt Bạch Lộc rồi về ký túc xá. Dương Túc Anh cùng Vũ Lực ban đầu còn tính đợi La Vân Hi cùng về, sau đó thấy cậu đứng nói chuyện với Bạch Lộc nên biết ý cũng đi về trước.

La Vân Hi nhớ lần trước gặp Bạch Lộc ở công viên, cô bảo cô không ở ký túc xá mà thuê chung cư gần trường. Bây giờ trời cũng đã tối rồi, cậu không yên tâm để Bạch Lộc về nhà một mình nên vừa xuống xe đã đi theo Bạch Lộc.

"Bạch Lộc, tối rồi. Để em đi cùng chị."

Bạch Lộc nghe có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn. Thấy La Vân Hi đứng sau lưng cô, đang nhìn cô chằm chằm. Cô ngượng ngùng sờ mũi.

"Trễ rồi, em về nghỉ ngơi đi. Mệt cả ngày rồi, chỗ chị ở gần lắm. Không sao đâu."

"Trễ rồi nên em mới phải đưa chị về. Trời tối như vậy sao có thể để chị về một mình. Huống hồ, em giúp chị xách balo." La Vân Hi nói xong thì đưa tay gỡ balo trên vai Bạch Lộc xuống, đeo lên vai mình.

Bạch Lộc nhìn dáng vẻ của cậu chàng, phì cười một cái. La Vân Hi cố chấp với cái balo của cô thật.

"Được rồi, vậy đi thôi."

Thế là hai người song song cất bước đi. Cung Triết đứng đằng sau dõi mắt theo nhìn bóng lưng của hai người. Tay anh siết chặt lại. Vì sao chứ? Rõ ràng mình biết Bạch Lộc trước, rõ ràng mình thích cô ấy trước...

Bạn của Cung Triết lại gần anh ta, vỗ vỗ vai thằng bạn mình vài cái an ủi. Cung Triết không nhìn nữa, thở hắt ra rồi cùng bạn quay về ký túc xá.

La Vân Hi đi chầm chậm bên cạnh Bạch Lộc, thấy bầu không khí hơi yên lặng, cậu kiếm chuyện để nói.

"Mai chị có ca học không?"

Bạch Lộc nghe La Vân Hi hỏi thì ngẫm ngẫm lại thời khoá biểu của mình. Nhớ lại trước khi tham gia hoạt động lần này cô đã xem thời khoá biểu sẵn rồi.

"Chị nhớ là không có ca học, không ngờ lần này đi lại về hơi trễ. Nếu ngày mai còn phải đi học chắc là chị sẽ ngủ gục trên lớp mất."

"Mệt lắm sao?"

"Ừm, mới đầu thì thấy cũng không có gì, nhưng mà bây giờ bỗng dưng lại thấy hơi mệt."

La Vân Hi liền mượn cớ trêu Bạch Lộc một chút.

"Vậy mà còn không cho em đưa chị về. Sao, đi nỗi không? Cần em cõng chị về nhà không?"

Bạch Lộc bật cười, chỉ vào hai cái balo trên vai La Vân Hi.

"Nói gì thế? Thế hai cái balo này tính sao?"

La Vân Hi híp mắt, giả vờ suy nghĩ một chút.

"Hừm...Nếu chị cho em cõng, em sẽ suy xét đến việc quẳng balo của em đi, đeo balo của chị lên trước ngực. Vậy là có thể cõng rồi."

Bạch Lộc nghe vậy thì lại bật cười. Ai nói đàn em này lạnh lùng chứ? Như vầy thì lạnh lùng chỗ nào?

"La Vân Hi, trong balo của em có laptop đó. Chị còn nhớ em đem theo laptop để làm việc. Quẳng balo đi dễ dàng như vậy sao?"

"Mua cái mới là được. Công việc thì...kiếm việc khác cũng được nốt. Em rất giỏi."

"La Vân Hi, không ngờ em ngoài mặt dày ra còn tự cao nữa." Bạch Lộc thấy nãy giờ La Vân Hi cứ nói đùa riết, cũng nói đùa chọc lại La Vân Hi.

Hai người cứ hi hi ha ha như vậy chầm chậm về đến chung cư Bạch Lộc.

"Tống tiểu thư. Ông chủ hỏi vì sao người lại bị thương ạ."

Một người đàn ông hơi to con vạm vỡ, mặc áo tay ngắn và quần tây đen đứng bên cạnh giường bệnh của Tống Dụ, chất giọng lạnh nhạt bình bình cất tiếng hỏi cô.

Tống Dụ vừa chơi game trên điện thoại vừa lười nhát trả lời.

"Chẳng làm sao cả, vấn đề này tôi xử lý được, nói với ba không cần nhúng tay vào đâu. Nhưng tôi muốn mượn vài người của ba, có được không?"

"Vâng, tôi sẽ thông báo lại với ông chủ. Có gì sẽ báo lại với tiểu thư qua tin nhắn. Vậy tôi xin phép ra ngoài."

"Được, đi đi."

Người kia vừa bước ra ngoài, Tống Dụ liền tắt điện thoại, quẳng lên giường. Mới cãi nhau một chập với ba, ra ngoài chơi lại bị con nhỏ Triệu Tú Nhi hại cho trẹo cả cái chân, chuyện mất mặt như vầy Tống Dụ cũng không muốn nói với ba mình. Nhưng mà đương nhiên là Tống Dụ sẽ không bỏ qua cho Triệu Tú Nhi. Đó giờ Tống Dụ chưa bao giờ để mình thiệt thòi đâu.

Con nhỏ này, đánh gãy chân nó thì Tống Dụ thấy không hả giận nổi. Phải nghĩ cách gì đó chơi vui hơn mới được. Còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì rất nhanh tiếng báo tin nhắn đã tới. Trong tin nhắn báo rằng ba cô đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, cũng đồng ý sẽ đưa người đến cho cô dùng. Nhưng giải quyết xong mọi chuyện thì phải về nhà.

Tống Dụ thở dài. Thật ra sau chuyến đi này, lại làm cho Tống Dụ nhận ra vài điều. Nhận ra được tình bạn thì ra lại có thể khiến người khác cảm thấy ấm áp tới vậy. Thì ra bạn bè còn có thể đối xử chân thành với nhau như vậy. Cũng nhận ra được, người luôn đứng bên cạnh cô và sẵn sàng bảo vệ cô bằng bất cứ giá nào cũng chỉ có gia đình mà thôi. Chuyến đi này đối với Tống Dụ, có lẽ được nhiều hơn mất.

Tống Dụ bấm gọi vào dãy số mà ba cô gửi sang.

"Tống tiểu thư, ông chủ đã thông báo với tôi rồi ạ. Tống tiểu thư có việc gì cần chúng tôi làm?"

"Theo dõi cho tôi một người. Đi đâu, làm gì, vào lúc nào đều phải báo cáo chi tiết. À còn nữa, điều tra cô ta luôn đi. Lôi hết tất cả những chuyện xấu mà cô ta đã làm ra cho tôi. Tôi sẽ gửi thông tin sang cho anh. Việc này làm được chứ?"

"Là việc nằm trong tầm tay, Tống tiểu thư yên tâm."

"Được."

Tống Dụ cười cười, Triệu Tú Nhi à? Người xem trọng mặt mũi và thích giả vờ ngây thơ như mày, để xem tao sẽ làm gì mới mày!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro