Đấu tranh đến cùng cho tình yêu(15-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Tự do có được

"Phu nhân, cô về rồi!" bà Lưu đã đứng ở cửa nhà đợi rất lâu rồi, vừa nhìn thấy Tiếu Trác từ xa tới liền vội vàng ra đón, quan tâm hỏi han:

"Ra ngoài sao không gọi tài xế? Đi rất lâu rồi đấy! Mệt lắm chứ?"

"Không có, cháu ngồi taxi." Tiêu Trác từ công ty trở về cười, ôm lấy cánh tay bà Lưu vào nhà, "Bình rượu thuốc này tặng bác. Tay bác hôm qua không phải bị trẹo ư, nghe người ta nói loại rựơu này rất có công hiệu!" Tiếu Trác lấy rượu thuốc từ trong túi xách ra đặt vào tay bà Lưu.

"Phu nhân, cô đặc biệt đi Cửu Long để mua giúp tôi bình rượu thuốc này ư!" Bà Lưu cảm động nhận bình rượu thuốc của cửa hiệu lâu đời, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Chỉ là ngang qua thôi ạ!" Tiếu Trác xua xua tay, lập tức nhìn thấy vẻ ngập ngừng định nói lại thôi của bà Lưu, "Sao vậy, bác Lưu? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tiểu thiếu gia mấy ngày ở studio không về ... ngoài ra.... Đại thiếu gia gọi điện về nói cậu ấy còn phải ở nước ngoài thêm 1 tuần nữa. Phu nhân, cô đừng để ý, đại thiếu gia cũng vì bận việc mới. ...." Bà Lưu thấy sắc mặt Tiếu Trác u ám, vội vàng khuyên nhủ.

"Vâng ạ, Vũ Hiên rất bận rộn công việc..." Cô dường như đang tự an ủi bản thân, nhắc lại lời bà Lưu, ngữ khí tràn ngập thê lương không giấu nổi, "bác Lưu, cháu mệt rồi, cháu về phòng trước. Bữa tối không cần gọi cháu." Cụp mi mắt xuống, cô lặng lẽ bước lên cầu thang.

"Ôi, thiếu gia, cậu đúng là tạo nghiệp chướng!" Nhìn bóng dáng hiu quạnh của Tiếu Trác, bà Lưu tức tới nỗi dậm chân. Một cô gái tốt như thế, lại bị thiếu gia dày vò thành ra vậy, ôi!

"Lại thêm một tuần nữa!" Tiếu Trác đóng cửa phòng lập tức bỏ bộ mặt "thiếu phụ bị chồng bỏ rơi" xuống, đến cậu em chồng đáng ghét kia cũng đi rồi, "tốt quá!" Như vậy cô sẽ có đủ thời gian hướng dẫn người chưa từng bước vào ngành thời trang - Mark quen thuộc với nghiệp vụ công ty! Có cô bạn thân Tần Như ở bên Đài Loan, anh họ Mark bên Hồng Kông, cô sẽ không cần lo lắng Tần Như bị đè tới nỗi sụp đổ vì lượng công việc khổng lồ trong thời gian cô phải sắm vai Lãnh phu nhân. Anh họ từ Anh bay qua và 7 ngày quý báu thực sự giúp cô rất nhiều!

"Mời vào!" Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiếu Trác vội vàng để máy tính đổi sang trang web giải trí.

"Tôi làm một ít điểm tâm cô thích ăn, ít nhiều cũng ăn một chút, nếu không bác Lưu này sẽ lo lắng!" Bà Lưu dùng khay bưng lên vài đĩa điểm tâm và một cốc trà hoa, bà thực sự không yên tâm về đứa trẻ này.

"Vâng, bác Lưu." Cô có chút miễn cưỡng nhưng ngoan ngoãn cầm miếng bánh nhân hạt dẻ đưa vào miệng, "Bác đi nghỉ trước đi!"

"Được, cô cũng nghỉ sớm nhé!" Thấy vẻ mặt bà Lưu tràn ngập sự vui mừng cầm khay ra ngoài, Tiếu Trác bỏ thật nhiều hạt dẻ vào miệng.

Từ khi vào Lãnh gia tới nay, mỗi lần cô dám không ăn cơm để thể hiện sự hờn tủi của mình, bởi sự kiên cường của cô là động lực cho bà Lưu lập tức làm các loại ăn vặt, điểm tâm còn ngon gấp vạn lần bữa cơm. Bê cốc trà hoa thơm nồng lên uống một ngụm, Tiếu Trác tiếp tục thảo luận công việc với Mark và Tần Như ở Đài Loan trên mạng.

Chương 16: Kẻ thù trở về

Giẫm bước chân vui vẻ, khe khẽ hát điệu hát dân gian, Tiếu Trác từ công ty trở về lúc này giống như học sinh đạt điểm 10. Anh họ quả nhiên không hổ là giáo sư về quản lí doanh nghiệp, không tới vài ngày đã bước vào tính trạng giải quyết gọn gàng việc công ty! Lại thêm sự trợ giúp của Tần Như bên Đài Loan, tiền đồ của Roland-Andy nhất định sẽ sáng sủa!

Có điều khi nhìn thấy Mercedes- Benz trước cửa Lãnh trạch, nụ cười trên khóe miệng tắt ngúm -- Lãnh Vũ Hiên đã về rồi.

"Sao mà nhanh thế, không phải là ngày kia ư?" Hít hơi thật sau, cô điều chỉnh lại tâm trạng, mang theo nụ cười vui vẻ bước vào Lãnh trạch, "Vũ Hiên! Vũ Hiên! Anh về rồi! Em rất nhớ anh!"

"Nói gì vậy, cưng! Em chẳng phải luôn ở bên anh sao?" Lãnh Vũ Hiên toàn thân đầy mùi rượu, ôm chặt Tiếu Trác chạy tới bên cạnh, "Có phải lại nhớ anh rồi, Gia Hân!"

"Vũ Hiên, em là Tiếu Trác!" Cô giật tay hư của Lãnh Vũ Hiên ra, trong mắt ngập sự đau khổ, "Mấy ngày này, anh đều ở cùng với "Gia Hân" đó hả?"

"Phu nhân, cô đừng để ý thiếu gia!" Bà Lưu cầm khăn ướt lập tức từ phòng vệ sinh đi ra, "Cậu ấy say rồi." Bà Lưu hết sức an ủi cô, "Cậu ấy vừa về, không thể thiếu được bữa tiệc chiêu đãi..."

"Cháu biết rồi." Cô tủi thân cụp mí mắt xuống, "Cháu đi pha trà giải rượu."

"Ôi, đứa trẻ đáng thương." Nhìn dáng Tiếu Trác chạy vào nhà bếp, bà Lưu không nén được lại thấy đau lòng.

"Chuông......"

Bà Lưu đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp chạy ra phòng khách nhấc điện thoại: "Alo? ..... Xin đợi lát, Tiếu lão gia."

"Phu nhân, điện thoại!" Bà Lưu vội chạy vào thư phòng gọi Tiếu Trác đồng thời nói nhỏ: "Của cha cô."

"Cháu biết rồi, bác Lưu." Tiếu Trác bước nhanh về phía phòng khách, bối rối nhận điện thoại: "Alo, cha à."

"Lãnh Vũ Hiên, thằng ranh con đó đâu? Cho nó nghe điện thoại!" Tiếu Thiên Hào hét to bên đầu kia điện thoại.

"Cha, anh ấy bàn bạc làm ăn bên nước ngoài suốt, trưa nay vừa xuống máy bay, đang nghỉ trong phòng...."

"Bàn bạc làm ăn bên nước ngoài cái gì chứ, con gái ngốc của ta! Nó ăn chơi trác táng bên cạnh nữ mình tinh tên "Gia Hân" ở Pháp!"

"Cha, anh ấy không có, anh ấy chỉ là ....."

"Tin tức của cô nhanh thật đấy!" Lãnh Vũ Hiên ngủ trong phòng không biết lúc nào đã tới phòng khách cướp lấy ống nghe trong tay Tiếu Trác.

"Tên họ Lãnh kia, tôi cảnh cáo cậu, cậu còn làm việc có lỗi với con gái tôi, tôi sẽ...."

"Ông sẽ thế nào!?" Lãnh Vũ Hiên cười lạnh, ngắt lời đe dọa của Tiếu Thiên hào, "Lúc đầu là do con gái ông muốn lấy tôi! Bây giờ cô ta là vợ tôi, tôi thích làm gì cô ta thì làm!"

"Cậu, cậu đừng quá đáng! Có việc gì thì cứ nhằm vào tôi này, Tiểu Trác vô tội!"

"Sao, ông đau lòng rồi ư?" Lãnh Vũ Hiên liếc liếc Tiếu Trác mặt trắng bệch ngồi trên sô fa, tàn nhẫn cười, "Tôi phải nhằm vào cô ta! Tôi chính là muốn dày vò cô ta! Là con gái của Tiếu Thiên Hào không có tư cách nói vô tội!"

"Cậu...." Tiếu Thiên Hào cầu xin bên đầu kia điện thoại: "Hãy tha cho con gái tôi, tôi sẽ hai tay dâng Tiếu Thị ....."

"Nếu tôi cần cái Tiếu Thị khiếm khuyết đó, còn chờ ông dâng hai tay ư?" Lãnh Vũ Hiên lạnh lùng nói châm biếm: "Trách thì trách ông làm quá nhiều việc trái với lương tâm, bây giờ chỉ còn cách con gái yêu quý của ông trả nợ."

"Phịch--" Cuối cùng, dưới sự tàn phá của những lời nói vô tình của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác "cực kỳ bi thương" "ngất" xuống ghế sô fa.

"Phu nhân! Phu nhân!" Bà Lưu vội vàng nâng Tiếu Trác ngất trên ghê sô fa lên.

"Con gái ông ngất rồi, Tiếu Thiên Hào. Đừng nói với tôi, ông muốn bay từ Đài Loan sang thăm cô ta, ông không muốn thấy cơn thịnh nộ của tôi trút lên con gái ông đâu." Không đợi Tiếu Thiên Hào phản ứng, Lãnh Vũ Hiên liền dập máy. Anh muốn khiến Tiếu Thiên Hào sống trong dày vò vì biết rõ con gái thay ông ta chịu khổ lại không thể giải cứu thậm chí đến nhìn con gái một chút cũng không được.

"Đưa cô ta vào phòng, dùng dầu cù là giúp cô ta day day thái dương." Ném câu nói cho bà Lưu xong, Lãnh Vũ Hiên không thèm quay đầu bước ra khỏi Lãnh trạch, "chú Trần, chuẩn bị xe!"

"Sắc mặt cô ta sao mà kém thế? Là do thiếu máu hay do chịu sự kích động thái quá?" Lãnh Vũ Hiên ngồi trong xe lại không nén được nghĩ tới cảnh Tiếu Trác vừa bị xỉu. Kệ ông ta! Tiếu Thiên Hào lúc này nhất định đau lòng chết mất, hôm nay anh phải chúc mừng một chút.

"Phu nhân, đỡ chút nào chưa?" Bà Lưu đang dùng dầu cù là giúp Tiếu Trác day thái dương thấy cô chầm chậm mở mắt, không nén được thở phào.

"Ôi, tốt rồi. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi chút đi, muộn một chút bác lại gọi cháu ăn cơm." Bà Lưu đắp cho cô tấm chăn, ra khỏi phòng ngủ, hay là để cô ấy yên tĩnh chút đi vậy.

"Ọe--" Bà Lưu vừa ra khỏi, Tiếu Trác liền từ giường chạy vào phòng vệ sinh nôn ra một đống hỗn lộn, từ nhỏ cô đã ghét mùi dầu cù là. Tên Lãnh Vũ Hiên đáng chết thực sự có thù với cô, hiếm thấy thể hiện chút nhân tính, lại kêu bà Lưu dùng dầu cù là giúp cô sát thái dương!

Nói thực, cô rất khâm phục diễn xuất của Tiếu Thiên Hào. Từ khi cô được gả về Lãnh gia, ông ta thường gọi điện chất vấn Lãnh Vũ Hiên, dáng vẻ người cha tốt nhất thiên hạ. Khiến tên công tử bột tự cho mình thông minh dương dương tự đắc cho rằng đã nắm được chỗ đau của kẻ thù, mỗi ngày gật gù đắc ý trước bộ dạng đau khổ của cô và Tiếu Thiên Hào.

Một kẻ trí tuệ lý tính giả vờ bình tĩnh VS một tên ngốc tự cho mình thông minh chính là kết quả này. Chỉ là hơi có lỗi với bà Lưu vốn thương cô, hại bà lão luôn lo lắng cho cô.

Rửa sạch mùi dầu cù là trên huyệt thái dương, Tiếu Trác mở laptop, Lãnh Vũ Hiên trở về, sau này cô sẽ không thể tới công ty như bình thường nữa, thời gian tới cô chỉ có thể liên lạc với Mark và Tần Như qua mạng thôi.

Thời gian trôi đi theo tiếng gõ có tiết tấu từng phút từng giây của bàn phím. Tới khi 11 giờ đêm, Tiếu Trác vẫn không chút mệt mỏi ngồi bên máy tính đọc và phê sửa báo biểu thành tích kinh doanh mà Tần Như email qua.

"Bình--" Cửa bị mở không chút báo động trước, "Cô đang làm gì đấy?" Lãnh Vũ Hiên ánh mắt sắc bén nhìn hai má trắng nõn của Tiếu Trác đánh giá.

"Không có gì." Tiếu Trác ngồi trước máy tính ngoan ngoãn cụp mi mắt xuống.

"Vậy sao vừa nhìn thấy tôi vào đã lúng ta lúng túng tắt máy tính?" Anh cởi vest ra lịch sự ngồi cạnh giường, sự thông minh lanh lợi trong mắt chỉ có tăng lên mà không giảm đi.

"Em chỉ là...."

"Chỉ là gì?" Anh bước lên dùng ngón tay nâng chiếc cằm đẹp đẽ của cô chất vấn.

"Chỉ là muốn gửi cho cha em thư điện tử." Mí mắt cô vẫn cụp xuống như cũ, như con thỏ trắng nhỏ ở trong lồng quá lâu nhưng lại không dám phản kháng.

"Tại sao không ăn cơm?" Anh tháo cà vạt, vờ như thờ ơ hỏi.

"Em không đói." Cô vẫn mềm mại như cây tơ hồng.

"Tôi khiến cô không ăn nổi à?" Anh lại ngồi xuống giường nhìn cô, dường như muốn tìm ra điều gì mà anh không biết từ mí mắt cụp xuống đó.

"Anh hận em, đúng không?" Đột nhiên, Tiếu Trác nhướng mí mắt lên đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lãnh Vũ Hiên.

"Cô buồn chán quá à?" Có lẽ chưa bao giờ nhìn kỹ mắt cô, Tiếu Trác nhìn thẳng lại khiến anh có chút không thoải mái, "hay là việc phiền chán quá ít?"

"Em ......" cụp mí mắt xuống do dự một lúc, cô lại lần nữa đón nhận ánh mắt của Lãnh Vũ Hiên, "chúng ta li hôn đi."

"Oa -- Dũng khí đáng quý!" Anh lộ ra nụ cười đẹp quỷ quái, "Có điều, tôi -- không -- đồng -- ý! Tiếu gia các người nợ tôi, vẫn chưa xong!" Nhìn cô một lát, anh đóng cửa "Ầm" một tiếng rồi rời đi.

"Nguy hiểm quá, xém chút bị nhìn thấy." Tiếu Trác lại mở máy tính lần nữa, "Xin lỗi, 'kẻ thù' vừa đến kiểm tra phòng!" Cô thành thục gõ bàn phím, kể nguyên nhân đột nhiên tắt mát cho Tần Như và Mark.

"Có thể Email lại báo biểu thành tích kinh doanh vừa bị mất không?" theo kinh nghiệm phán đoán, Lãnh Vũ Hiên tối nay không ngủ ở phòng khách, thì ra ngoài hưởng lạc, xem ra hôm nay cô có thể an tâm làm việc rồi!

************************************&&&********************************************************

"Ha ha ha, chị dâu chị đừng nói mò nhé, điều đó sẽ ảnh hưởng tới giá cả thị trường của em."

"Theo lời cậu nói, nam nữ tiếp xúc lâu sẽ nhớ ưu điểm của nhau, nhớ rồi trong lòng sẽ nảy sinh mến mộ. Cậu cũng là người thông minh, hà tất phải vịt chết vẫn nói ngang!"

"Chị dâu, em phải suy nghĩ khởi tố chị, điều này lại là bịa đặt hoàn toàn, gây ra scadal tình ái đấy.... ối trời ....."

"Xem, nhắc tới Bình Phàm đó, ruột gan cậu đã rối bời, đừng động đậy, tôi làm cho cậu!"

Vừa bước vào phòng khách, tiếng nói chuyện giữa Tiếu Trác và Lãnh Vũ Trách rót đầy tai Lãnh Vũ Hiên. Anh đi theo tiếng nói, thấy hai người đang tập trung trong phòng bếp, hai tay mờ ám nắm lấy nhau, ngay lập tức ngực Lãnh Vũ Hiên bốc lên tức giận, "Hai người đang làm cái gì đấy?"

"Ông anh, đừng ngẩn ra như thế, em chảy máu, nhanh mang giúp em hòm thuốc." Lãnh Vũ Trách rất đau lòng nhìn ngón tay chảy máu của mình, "Ôi trời, "ngón tay thon thon" của tôi ơi!"

"Đàn ông xuống bếp làm gì, lớn tuổi vậy còn không lo làm ăn đàng hoàng!" Băng bó xong vết thương Lãnh Vũ Trách, Lãnh Vũ Hiên rất bất mãn chỉ ra, mắt lại nhìn mạnh mẽ về Tiếu Trác vô tội bên cạnh.

"Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên để Vũ Trách giúp." Tiếu Trác thuận theo ý nguyện của Lãnh Vũ Hiên chủ động nhận sai.

"Cái này không liên quan tới chị dâu, hôm nay em vừa kết thúc thông báo, về nhà, thấy bác Lưu ra ngoài, chị dâu một mình làm cá, nên qua giúp....."

"Tôi không muốn nghe các người kẻ xướng người họa. Lãnh Vũ Trách cậu ra ngoài cho tôi, mình cô làm cơm cho tốt, chân tay vụng về!" Lãnh Vũ Hiên khinh thường nhìn Tiếu Trác một cái, ra khỏi phòng bếp, trước khi đi còn ác độc nói: "Nếu không biết làm cơm thì đừng khoe tài, trực tiếp gọi ngoài, đỡ khiến cả nhà chịu mệt!"

"Chị dâu, có cần em giúp chị trùm anh ấy vào túi vải không?" Lãnh Vũ Trách nói vào tai Tiếu Trác trước khi ra khỏi nhà bếp.

"Nếu cậu làm hại chồng tôi, tôi sẽ không tha cho cậu." Tiếu Trác nói xong câu si tình trong lòng muốn ói, cầm con dao lên nhanh nhẹn mổ bụng cá, móc ra nội tạng.

Rất nhanh, một bàn thức ăn thường ngày được bưng lên.

"Ô, cá hoa vàng hun trà xanh, gà hạt lựu, thận heo xào, rau kim châm và nấm kim châm, canh mướp đắng xương sườn, còn có món cơm bò bít tết mà em thích ăn, thật thịnh soạn." Lãnh Vũ Trách hoạt động khắp nơi xếp đũa, luôn miệng ca ngợi. Cùng với một bên là Lãnh Vũ Hiên mặt mày khó chịu ngồi cạnh bàn, một bên là Tiếu Trác vâng vâng dạ dạ múc canh xương, tạo thành sự so sánh nổi bật.

"Rất ngon, em chưa từng ăn qua món cơm bò bít tết nào tuyệt như vậy! Bác Lưu nói đúng thật, chị dâu, chị đúng là tay lành nghề!" Lãnh Vũ Trách giống tên lắm mồm vừa ăn vừa ca ngợi món ăn ngon tuyệt, "Oa, vị cá hun này rất vừa, em lần đầu tiên thấy nhà mình cũng có thể làm món cá hun, không ngờ lá trà xanh thêm đường thành được món cá hun, chị dâu, tới đây, chị cũng ăn một miếng đi."

"Ừ, cảm ơn!" Tiếu Trác vừa cẩn thận nhìn sắc mặt tái mét của Lãnh Vũ Hiên, vừa giơ cao đũa, tránh dính phải nước bọt bắn tung tóe của tên lắm mồm đó.

"Lãnh Vũ Trách, cậu ma chết đói đầu thai à!" Cuối cũng, Lãnh Vũ Hiên không thể nhịn được, thành thật mà nói tài nghệ của Tiếu Trác thực sự không tồi, Lãnh Vũ Trách khoa trương ca ngợi, anh cũng miễn cưỡng phải nghe, chỉ là tên mồm heo này bận rộn, tay cũng không rỗi, còn một đĩa thận heo xào, nhìn đã thấy toàn bộ bị nó gắp hết rồi!

"Đừng có keo kiệt mà, ông anh! Ngày mai em phải về Anh rồi, lần sau vẫn chưa biết lúc nào mới có thể thưởng thức tài nghệ của chị dâu, anh ngày nào chả giữ tay nghề cao của chị dâu ở bên, giành gì với em chứ!"

Tranh luận, ăn cơm tối xong, Tiếu Trác hiền lành thu dọn bàn ăn, quan tâm bưng lên chút trà hoa quả cho hai người đàn ông trong phòng khách, sau đó biết điều nhường lại không gian cho hai thiếu gia nhà họ Lãnh.

"Ông anh à, em cảm thấy anh giống quân vương thời cổ, phi tần mang trà xong phải làm động tác cúi chào rút lui. Anh quá đáng với chị dâu rồi," Lãnh Vũ Trách ra sức ăn dâu. (Jini: Đồ tham ăn, he he)

"Không liên quan tới cậu." Lãnh Vũ Hiên thanh nhã uống ngụm trà hoa cúc, no quá, mùi vị của cơm bò bít tết thật ngon.

"Người phụ nữ như chị dâu không nhiều, đừng không quý trọng vận may của mình, quay đầu lại, lúc chị dâu đã rời xa anh, anh sẽ hồi tưởng lại ưu điểm của chị dâu hàng ngày, oán hận mình không biết trân trọng hạnh phúc, cuối cùng buồn rầu mà chết."

"Đừng có quan tâm việc không liên quan tới mình." Không để ý tới lời lải nhải của cậu em, anh tiếp tục đọc báo, người phụ nữ ngốc nghếch này, nếu anh đuổi cô đi, cô cũng sẽ không đi. Đáng cười là cô còn vờ tha để lạt mềm buộc chặt nêu ra việc ly hôn với anh, còn mơ mộng hão huyền làm như vậy có thể đạt được ánh mắt thân thiện của anh.

"Em cũng chỉ nói đến vậy, anh tự suy nghĩ đi nhé. Tuy em nói rất nhiều lần, nhưng em vẫn phải nói lại lần nữa cho anh nghe, người có tình cảm mến mộ trong lòng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, bởi vì cả hai quá hy vọng đối phương hoàn mỹ; cũng vậy, người trong lòng chứa sự căm ghét tiếp xúc lâu cũng sẽ phát hiện ra ưu điểm của đối phương, bởi vì khuyết điểm của con người có hạn, đợi khi không tìm thấy khuyết điểm, chú ý chỉ còn là ưu điểm của đối phương, Đừng đợi tới khi không thể xoay chuyển mà dùng quãng đời còn lại của bản thân hồi tưởng ưu điểm của một người!"

Lãnh Vũ Trách ném những lời bị cậu nói tới nhừ ra, rồi đứng lên rời phòng khách.

"Thần kinh!" Lãnh Vũ Hiên nói ngang quay đầu đi, có một góc trong tim bị dao động, anh đã nhìn thấy ưu điểm của Tiếu Trác, nhưng ưu điểm của cô ấy đã giấu tận sâu thẳm trong tim anh rồi ư? Không, anh không thể nhẹ tay, Tiếu gia nợ anh, không phải cái gọi là ưu điểm có thể xóa hết được!

Chương 17: Gió đông đến rồi

Nhìn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, nhờ vào màu trắng bạc của bầu trời và sự êm dịu của ánh đèn, Tiếu Trác thưởng thức màu xanh mướt trong vườn hoa tầng dưới Lãnh trạch. Khóe miệng cô nở nụ cười, đêm xuân muộn lại mê hoặc người như vậy! Kết hôn với Lãnh Vũ Hiên được 1 năm rồi, trong thời gian đó cô "xỉu" tới chục lần; "Khóc không ra nước mắt" hàng trăm lần; bị mắng "vô số lần", có thể nói vai diễn người phụ nữ bị ruồng bỏ rất sắc sảo. Ôi, không biết trước khi mùa xuân qua đi, cô có thể kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này không, để bản thân có thể có được một mùa xuân không ràng buộc!

Tiếng khởi động xe từ xa vọng lại thu hút ánh nhìn của cô, người chủ Lãnh gia lái chiếc Mec đã trở về rồi. Chú ý thấy bên cạnh ghế lái xe có một nhúm đỏ lắc lư, Tiếu Trác bước tới cạnh bàn cầm điện thoại bấm số, "Anh, "gió đông" hình như đến gần rồi!" Cúp điện thoại cô phấn khởi nở nụ cười nơi khóe miệng, nhanh bước khỏi phòng đi đón chồng cô - Lãnh Vũ Hiên.

Tới phòng khách tầng một, Tiếu Trác dừng chân. Chồng cô cùng với một cô gái trang điểm hợp thời trang ôm ôm ấp ấp bước tới trước mặt cô. Cô chỉ giữ nét mặt vô cảm trong một giây rồi trước khi Lãnh Vũ Hiên phát hiện ra, liền đổi sang vẻ con tim tan nát, đôi mắt không giọt lệ ai oán nhìn chồng mình và kẻ thứ ba diêm dúa lòe loẹt, khiến người khách tưởng lầm cô đau khổ tới mức không khóc nổi.

"Trợ lý mới của tôi - Mary tối nay ở đây!" Anh cười quái đản với người vợ bị đánh một đòn nặng trước mặt, rất mãn nguyện thưởng thức vẻ con tim tan nát của cô.

"Hi, chào buổi tối!" Mary - loại bạch tuộc dán vào người Lãnh Vũ Hiên khiêu khích vị Lãnh phu nhân "đau khổ tột cùng."

"Đừng ngẩn ra! Đi gọi bác Lưu chuẩn bị bữa tối!" Anh thân mật ôm Mary, không thèm quan tâm, rít nhỏ với Tiếu Trác đang đứng trong phòng khách.

Cắn chặt môi tới trắng bệch, cô cụp mí mắt xuống run nhè nhẹ đi ra phòng bếp.

"Tối nay bác chuẩn bị phòng khách, Mary muốn ở đây với tôi!" Hình như cảm thấy chiếc lá rớt xuống trong gió mưa chịu đựng sự dày vò vẫn chưa đủ, anh còn cố tình chặt một nhát dao xuống tim cô.

"Thiếu gia, sao cậu có thể đối xử với phu nhân như vậy?" Bà Lưu từ trong phòng bếp chạy ra nâng Tiếu Trác ngã xuống dưới đất lên.

"Cháu mới là chủ nơi này, bác hãy chuẩn bị bữa tối cho cháu." Lãnh Vũ Hiên trợn nhìn Tiếu Trác mặt trắng bệch, "Cô đang giả bệnh cho ai xem? Cút vào phòng cho tôi!"

"Xin lỗi." Cô yếu đuối gỡ sự dìu đỡ của bà Lưu, "Cháu không sao, bác Lưu." Cô cúp mí mắt xuống gật nhẹ đầu với bà Lưu, quay người lên lầu.

"Tôi đỡ cô, phu nhân!" Bà Lưu vội vàng quan tâm nói, bà thực sự bất bình thay cho phu nhân.

"Bác Lưu, rót trà. Cháu không muốn khách của cháu chịu sự lạnh nhạt!" Anh cố tình không cho bà Lưu có cơ hội an ủi trái tim Tiếu Trác nhỏ máu.

"Bác Lưu, không cần đâu." Bà Lưu đang định nổi giận, Tiếu Trác vội vàng lên tiếng ngăn cản, "để cháu tự mình về phòng yên tĩnh một chút." Cô cố gắng nặn ra nụ cười để bà Lưu yên tâm, sau đó thất tha thất thểu vịn cầu thang lên phòng.

"Hiên, cô ấy đi rồi. Anh đừng giận nữa." Mary nũng nịu xoa ngực Lãnh Vũ Hiên.

"Có em ở đây, anh đâu có rảnh mà tức giận với người phụ nữ khác?" Anh cố ý nâng cao giọng, thơm lên môi Mary.

Anh mãn nguyện nhìn bóng dáng lay động trên cầu thang, tàn khốc thưởng thức vết thương chảy máu đầm đìa của cô. Đột nhiệt nụ cười trên khóe miệng anh cứng lại, bởi vì bóng dáng lay động đó lại chầm chậm quay đầu lại đồng thời nhướng đôi mí mắt bình thường vẫn cụp xuống cười thê thảm với anh, "Ngủ ngon!" Đợi anh hoàn hồn lại, bóng đáng đó đã sớm mất hút. Hơi sững một chút, anh đặc biệt không để ý phía sau nụ cười đó, tiếp tục hưởng thụ cảm giác thắng lợi đẫm máu.

" "gió đông" thực sự tới rồi!" Vào tới phòng, Tiếu Trác ấn cùng một dãy số, trong ngữ khí có sự hưng phấn không nén được.

Chương 18: Toại nguyện

"Thiếu gia, không xong rồi!" 9 giờ tối, bà Lưu ra sức đập cửa phòng ngủ.

"Có việc gì?" Lãnh Vũ Hiên vô cùng khó chịu mở cửa, nhưng đối diện với bà nhũ mẫu nuôi anh từ nhỏ tới lớn, anh không thể không giảm ngữ khí.

"Bạn đại học ở Đài Loan của phu nhân gọi điện muốn mời cô ấy tuần sau đi Đài Loan tham gia buổi họp mặt các sinh viên của trường!" Bà Lưu vẻ mặt lo lắng.

"Vậy thì nói cho cô ấy!" Lãnh Vũ Hiên buồn tẻ ngáp một cái.

"Nhưng tôi gõ cửa hơn chục phút mà phu nhân vẫn không lên tiếng. Sau đó, tôi lấy chìa khóa mở cửa phát hiện cửa bị khóa trái!" Bà Lưu lo lắng phát khóc, "Thiếu gia, phu nhân có thể xảy ra chuyện gì không?"

"Bác đừng khóc. Cháu sẽ đi phá cửa, được chưa!" Anh thực sự sợ bà Lưu, đều trách người phụ nữ phiền phức kia! Anh quay đầu dặn dò một tiếng với Mary đang nũng nịu ngồi trên giường nhìn anh, rồi theo bà Lưu qua phòng Tiếu Trác.

"Phu nhân! Phu nhân! Sao cô ngốc thế!" Cửa bị đạp ra, bà Lưu nhào về phía Tiếu Trác bình thản nằm trên giường, môi xanh mét, trên tủ đầu giường đặt lọ thuốc an thần đã rỗng, sự thật rõ ràng Tiếu Trác uống thuốc tự tử, "Thiếu gia, phu nhân tự sát rồi! Cậu mau cứu cô ấy đi, nhanh cứu cô ấy đi!" Bà Lưu nước mắt như mưa lay động Lãnh Vũ Hiên đang sững người một bên. Phu nhân đáng thương, vì ân oán của thế hệ trước mà bị thiếu gia dày vò tới tự sát, bà thực sự sợ phu nhân giống như lão phu nhân năm đó.....

"Gọi điện bệnh viện Thánh Hòa, kêu bọn họ chuẩn bị cấp cứu một phụ nữ dùng thuốc tự sát!" Có lẽ bị bà Lưu lay tỉnh, anh không còn đứng ngẩn vô cảm ở trước cửa nữa, một bước dài tới trước giường ôm Tiếu Trác hôn mê bất tỉnh lên rồi chạy xuống gara tầng dưới lái xe đi.

"Đây là chiếc xe thứ mấy rồi?" Bản thân anh cũng không nhớ rõ. Anh chỉ biết liên tục tăng tốc độ trên đường, liên tục vượt các xe khác. "Cô ấy có thể có chuyện không?" Nhìn xuyên qua gương hậu, anh lặng lẽ nhìn Tiếu Trác ghế sau được ôm bởi bà Lưu. Cô luôn luôn dịu dàng như một con cừu non, cho dù anh áp bức và lăng nhục cô thế nào, cô đều lặng lẽ chịu đựng. Anh tuyệt đối không ngờ cô nhẫn nhục chịu đựng như vậy cuối cùng lại lựa chọn tự sát. Hóa ra, người dịu dàng hơn nữa cũng có thể phản kháng, chỉ là cách phản kháng của cô rõ ràng so với người khác im hơi lặng tiếng hơn nhưng kiên quyết lạ thường.

Cuối cũng tới bệnh viện, sau khi cấp cứu khoảng 1 tiếng, vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi rã rời bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

"Bác sĩ, phu nhân nhà chúng tôi thế nào rồi?" Bà Lưu lo lắng nắm cánh tay bác sĩ hỏi.

"Đừng như vậy, bác Lưu." Lãnh Vũ Hiên ôm bà Lưu kích động thái quá, hết sức lơ đi cảm giác bất an trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi bây giờ thế nào rồi?"

"Người bệnh sau khi rửa ruột sẽ qua cơn nguy hiểm." Vị bác sĩ trung niên nói: "Nhưng tình hình không lạc quan, chúng tôi sẽ điều y tá chăm sóc cô ấy."

"Vậy mấy tiếng nữa cô ấy có thể tỉnh lại?" Lãnh Vũ Hiên hỏi.

"Khoảng 1 tiếng sau."

"Chúng tôi có thể thăm cô ấy không?" Bà Lưu ngăn nước mắt hỏi.

"Có thể, nhưng đừng kích động cô ấy."

Trong phòng bệnh

"uhm --" Tiếu Trác nằm trên giường bệnh rên thành tiếng: "Bác Lưu." Cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu nhìn rõ người phụ nữ đầy nước mắt ngồi cạnh giường bệnh.

"Cô tỉnh rồi, phu nhân! Tốt quá rồi! Bác sĩ, phu nhân nhà tôi tỉnh rồi! Bác sĩ--" Bà Lưu vui mừng nắm tay Tiếu Trác gọi to bác sĩ.

Lãnh Vũ Hiên đứng một bên lại biểu hiện bình tĩnh lý trí hơn nhiều. Anh bước tới giường bệnh ấn nút gọi, quả nhiên, không đầy 30 giây bác sĩ phụ trách liền mang theo y tá tới phòng bệnh kiểm tra cho Tiếu Trác.

Sau khi khẳng định Tiếu Trác đã hết nguy hiểm, bác sĩ dặn dò vài câu kiêng kị của bệnh nhân liền rời đi cùng y tác.

"Bác Lưu, bác về nhà làm ít đồ ăn mang tới đây." Lãnh Vũ Hiên dặn dò bà Lưu đang ở cạnh Tiếu Trác.

"Điều này--" Sợ phu nhân lại bị ăn hiếp, bà Lưu vốn dĩ không muốn rời đi, nhưng nhìn phu nhân cười gật đầu với bà, bà Lưu đành miễn cường rời, "Vâng, thiếu gia."

"Rốt cục cô muốn làm gì?" Lãnh Vũ Hiên đứng cạnh giường rít nhỏ. Anh không thể tưởng tượng nổi nếu bà Lưu không kịp thời phát hiện Tiếu Trác tự sát thì tình hình bây giờ sẽ thế nào! Từ khi nào cô bắt đầu vì rời bỏ anh, cô thà chọn cái chết?

Tiếu Trác không lên tiếng, chỉ yên lặng cúp mí mắt xuống.

"Chống đối không nói à? Cô muốn chứng minh gì với tôi?" Nhìn Tiếu Trác vẫn không có ý trả lời, anh phẫn nộ khom lưng nâng cằm cô, "Cô đang thể hiện bất mãn, hay là bị thuốc an thần làm hỏng hệ thống ngôn ngữ rồi!?"

Chịu đựng cơn đau, Tiếu Trác vẫn cúp mí lặng lẽ không nói.

"Chết tiệt!" Để đề phòng làm vỡ cằm Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên thả lỏng tay ra sức đấm một cái lên tường, "ngày mai tôi sẽ gửi giấy ly hôn tới cho cô, chúng ta lập tức ly hôn! Tốt nhất cô đừng chơi trò tự sát ngu xuẩn nữa!"

"Ầm--" Cửa phòng bệnh bị đập một cách dữ tợn.

"Sáng ngày kia, gặp tại sân bay!" Nhìn Lãnh Vũ Hiên rời đi, Tiếu Trác cầm di dộng gọi điện, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm: "Kẻ thù muốn ly hôn với mình rồi!"

Phòng trường hợp tối nay bão bùng, mạng wifi lởm k vào đc nên post sớm cho mọi người luôn. Dạo này thèm ngủ rồi, hix. Ngồi nhiều máy mụ đầu, hoa mắt quá, hu hu.

Chương 19: Đơn ly hôn bị xé bỏ.

Sáng ngày hôm sau

"Bác Lưu, Tiếu Trác trở về chưa?" Lãnh Vũ Hiên vừa vào cửa đã lo lắng hỏi bà Lưu đang làm cơm.

"Chưa." Bà Lưu bình tĩnh trả lời, tiếp tục khuấy nước đường trong nồi.

"Người đàn bà chết tiệt này, lại dám chơi trò mất tích với cháu!" Lãnh Vũ Hiên nổi cáu đập một cái lên bàn ăn, lập tức cảm thấy có gì không đúng, "Bác Lưu, bác biết cô ấy đi đâu, đúng không? Bằng không khi biết cô ấy mất tích, bác sẽ không bình tĩnh như vậy."

"Tôi không biết phu nhân đi đâu, thiếu gia." Bà Lưu nói thật lòng, "nhưng tôi biết cô ấy đi rồi, một tiếng trước cô ấy tới lấy hành lý đồng thời tạm biệt tôi."

"Tạm biệt!? Cô ấy đi đâu rồi?" Lãnh Vũ Hiên nổi nóng hỏi.

"Không biết, tôi cũng không muốn biết. Vẫn còn chưa đủ à, thiếu gia?"

"Bác nói gì?" Lãnh Vũ Hiên trợn mắt nhìn bà Lưu.

"Cô ấy còn chưa sinh ra khi lão phu nhân chết, cô ấy và thiếu gia đều là người bị hại như nhau!" Bà Lưu trợn mắt nhìn lại, "Không, người thực sự bị hại chỉ có mình cô ấy! Cô ấy giống như cây cỏ dại nhỏ không được giúp đỡ, bị cậu hủy hoại, dày vò. Từ khi cô ấy được gả vào Lãnh gia thì đã trao gửi mọi thứ của bản thân cho cậu, nhưng cậu lại đem tất cả thù hận và căm giận trút lên cô ấy, thậm chí còn ép cô ấy đến mức tự sát. Lẽ nào cậu thực sự muốn Lãnh gia lại có thêm một người nữa chết vì tự sát, cậu mới mãn nguyện ư?"

"Đừng cho rằng bác nuôi tôi lớn thì có thể la hét đối với tôi!" Lãnh Vũ Hiên thẹn quá hóa giận hét to với bà Lưu.

"Thiếu gia, thực ra trong lòng cậu rõ nhất, phu nhân là người con gái lương thiện, việc sai cha cô ấy làm không liên quan chút nào tới cô ấy, cậu hà tất che giấu lương tâm mình tùy ý tổn thường người con gái tốt chứ?"

"Lẽ nào thù của cha mẹ cháu như thế là bỏ ư?" Lãnh Vũ Hiên hai tay ôm đầu băn khoăn hỏi.

"Thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đã qua đời bao năm, ân oán này cũng nên hóa giải rồi. Hơn nữa cậu lại khiến phu nhân chịu bao nhiêu cực khổ, Tiếu gia không nợ chúng ta cái gì nữa. Đây là đơn ly hôn của phu nhân gửi tới, cô ấy đã ký tên. Bỏ qua cho cô ấy, cũng là bỏ qua cho bản thân!"

Bà Lưu ôm nhẹ Lãnh Vũ Hiên an ủi. Ôi, đứa trẻ đáng thương, bà hiểu nỗi thù hận và đau khổ trong lòng anh rõ hơn ai hết.

Một tuần đã trôi qua, cô ngốc Tiếu Trác đó vẫn không có chút tin tức nào. Người nhà Tiếu gia chỉ nói Tiếu Trác dừng ở Đài Loan một ngày rồi ra nước ngoài cho khuây khỏa. Mà tổ thám tử được phái đi cũng chỉ điều tra được Tiếu Trác đi Pháp, cụ thể dừng chân chỗ nào thì không điều tra ra. Lẽ nào cô biến mất không dấu vết!? Lãnh Vũ Hiên nổi nóng tháo lỏng cà vạt, đơn ly hôn với chữ ký tên Tiếu Trác trên bàn làm việc thật chướng măt! Người phụ nữ ngốc nghếch đó lại không cần một đồng tiền phí phụng dưỡng từ anh, điều này quả là ra oai! Công ty của lão già Tiếu sắp chết, trời biết cô con gái nhà giàu ngốc đó sau này sống dựa vào cái gì. Anh bấm dãy số quen thuộc: "Bác Lưu, đưa cháu thông tin liên lạc với Tiếu Trác!"

"Thiếu gia, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có thông tin liên lạc của phu nhân, hãy để mọi việc qua đi, đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa." Giọng bà Lưu tràn ngập sự miễn cưỡng, bà không hiểu sao thiếu gia còn khăng khăng không thể bỏ qua cho Tiếu Trác.

"Cháu tìm cô ấy là để đưa cô ấy phí phụng dưỡng! Tiếu Thiên Hào bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản, đại tiểu thư cái gì cũng không biết đó sớm muộn cũng để bản thân chết đói!"

"Điều này cậu không cần lo lắng, phu nhân không giống đại tiểu thư sống trong nhung lụa, cô ấy luôn rất tiết kiệm, cũng rất giỏi giang, nếu phải gánh vác kế sinh nhai của cả nhà cũng không khó với cô ấy."

"Được rồi! Tới lúc cô ấy tinh thần sa sút đến cầu cứu cháu, bác đừng nói giúp." Anh cúp máy, tức giận bất bình, thật không biết sao bà Lưu lại coi trọng người phụ nữ ngốc nghếch đó chứ!"

"Tổng giám đốc, cơm trưa của ngài." Trợ lý thư ký ngọt ngào đáng yêu cung kính mang tới một hộp cơm thịt bò bít tết, "2 giờ chiều ngày có một cuộc họp."

"Biết rồi, ra ngoài đi." Lãnh Vũ Hiên mệt mỏi mở hộp cơm, chỉ ăn một miếng rồi nhăn mày buông đũa xuống, khó ăn chết đi được! Anh bất giác nhớ tới tay nghề của Tiếu Trác, người phụ nữ ngốc nghếch đó thực sự rất biết nấu ăn, thậm chí tới tận bây giờ anh vẫn còn thường nhớ tới hương vị các món ăn trên bàn đó.

Có lẽ những thứ như lời bà Lưu nói, cô thực sự rất giỏi, trước đây cô không chỉ một lần đảm nhiệm vị trí thư ký cho anh khi anh về nhà làm việc, có lúc đến bản thân anh cũng không thể không công nhận cô rất đặc biệt, rất tiết kiệm, rất giỏi. Nhưng tại sao anh luôn cảm thấy mình không nhìn thấu cô? Nhiều lúc cô dường như đeo mạng che mặt, dường như cố ý giả vờ bộ dạng yếu đuối nghe theo để phối hợp với sự khoa trương hống hách của anh...

Anh chìm vào suy nghĩ. Lời cậu em họ Lãnh Vũ Trách lại lần nữa lóe lên trong đầu, anh bây giờ đang làm gì, đang nhớ ưu điểm của Tiếu Trác ư!? Thật là hoang đường!

Tại sao anh nhớ tới ưu điểm của người phụ nữ ngốc đó chứ? Sao anh phải theo ý người phụ nữ ngốc đó ngoan ngoãn nêu ra ly hôn! Phải biết anh mới là chủ nợ! Không cần biết thế nào anh đều phải gặp cô một lần nữa, anh không thể ký tên lên đơn ly hôn như vậy! Cô là vật thế chấp mà Tiếu Thiên Hào trả nợ cho Lãnh Vũ Hiên, cô không có quyền biến mất vô trách nhiệm như thế! Xé rách "Đơn ly hôn" chướng mắt trên bàn, anh tức giận nghĩ: "Cô cố cầu nguyện thượng đế đi, đừng để tôi tìm thấy cô, Tiếu Trác!"

Chương 20: Trở về Đài Loan

"Chúc mừng em, anh vừa cứu được tiểu công chúa thoát khỏi pháo đài gian ác!" Mark phấn khởi bước vào trong sân bay ôm Tiếu Trác.

"Cảm ơn anh, chàng kỵ sĩ đẹp trai cứu công chúa ra khỏi pháo đài!" Tiếu Trác cười, kéo cánh tay Mark, "Mấy giờ bay?"

"Còn một tiếng nữa mới bay." Mark đón lấy hành lý của Tiếu Trác, cùng Tiếu Trác sánh vai bước vào phòng chờ, "Đầu còn đau không?"

"Không, em chỉ uống có 2 viên thuốc an thần, chẳng phải một lọ."

Thực ra, cái gọi là đau thương quá tới nỗi uống thuốc tự sát chẳng qua là trò bịp bợm mà Tiếu Trác, Mark và Tần Như bố trí. Mark phụ trách "lót sẵn đường" trong ba bệnh viện gần Lãnh trạch nhất; Tiếu Trác thì phụ trách tìm kiếm thời cơ, mượn gió bẻ măng, tạo ra việc giả nuốt thuốc an thần tự sát; còn nhiệm vụ của Tần Như đơn giản nhất, nhận được thông báo của Tiếu Trác, cô ấy chỉ cần lấy thân phận bạn cùng trường gọi điện mời cô tham dự họp trường là được. Để trông giống như thật, Tiếu Trác còn đặc biệt bôi thêm chút son môi màu tái xám đồng thời uống 2 viên an thần. Như vậy không chỉ có thể tăng hiệu quả tự sát, trong trường hợp xảy ra sơ suất lúc bệnh viện kiểm tra ra cô không hề tự sát sẽ ngụy biện với Lãnh Vũ Hiên là tâm trạng không tốt, uống 2 viên an thần để nhanh ngủ hơn mà thôi.

Rõ ràng, Lãnh Vũ Hiên đã trúng kế, Tiếu Trác thành công trong việc khiến Lãnh Vũ Hiên chủ động ly hôn với cô, ít nhất đúng như cô muốn.

Ngay sau đó, Mark và Tiếu Trác tràn ngập niềm vui chiến thắng bay từ Hồng Kông sang Đài Loan.

"Trác Trác!" Đi kèm với tiếng hét lanh lảnh, Tần Như ra sân bay đón Tiếu Trác, ôm chặt cô vào lòng.

"Này, cô thít chết em gái tôi rồi!" Mark kịp thời kéo Tiếu Trác ra khỏi hai cánh tay Tần Như.

"Khụ khụ" Tiếu Trác phải hít thở chút không khí trong lành, phát ho cả lên, "Bồ thít chết mình rồi."

"Cần anh phải lo đấy!" Tần Như hung dữ trợn mắt nhìn Mark cao hơn cô hẳn cái đầu, tiếp tục cười rộng ngoác kéo hai tay Tiếu Trác nũng nịu, "mọi người nhớ bồ quá đi! Bồ là đứa không có lương tâm, lừa mình nói rất nhanh sẽ trở về, kết quả là vừa đi đã tròn một năm..."

"Dừng, trọng điểm là gì?" Tiếu Trác vội vàng dùng tay bịt kín miệng cô, theo kinh nghiệm của cô, tất cả những điều Tiểu Như nói lúc này đều vì khiến cô đồng ý yêu cầu cuối cùng của cô ấy.

"Mình muốn bồ cho mình nghỉ phép nửa tháng, ngoài ra mình còn muốn bồ cùng mình đi suối nước khoáng nóng Nhật Bản, đi Hawaii tắm nắng.... còn chuyện quan trọng nhất là bồ phải giữ đúng lời thề của bồ, từ sau vĩnh viễn không được bỏ lại một mình mình đấy!"

"Dừng, để cho tôi nhắc nhở -- Tần tiểu thư, gia tộc Blank sẽ không cho phép người trong gia đình kết hôn với người đồng tính." Mark xấu xa ngắt lời Tần Như, sao anh càng nghe càng giống như yêu cầu của bà xã với ông xã chứ?

"Mark chết tiệt, lại chê cười thục nữ như vậy, thật là mất mặt quý ông nước Anh."

"Tôi thấy cô khá giống nữ "rau"* (đồng âm với từ "thục"), loại ớt đỏ!" Gương mặt John Locke*(nhà triết học người Anh) kiêu căng: xem, ai nói trình độ tiếng Hán của tôi tệ, đến từ đồng âm đều phân biệt rõ ràng.

"Anh nói cái gì?" Tần Như trợn mắt hạnh nhân, cái trình độ ngu ngôn ngữ này lúc nào nâng cao lên được đây?

"Tôi nói cô là ớt nhỏ!"

"Được, đủ gan thì anh đừng có chạy!"

"Chân dài trên người tôi, tại sao tôi không chạy?"

"Này, hai người đừng cãi nhau nữa, đây là sân bay!" Tiếu Trác kéo hai túi hành lý hết sức đuổi theo hai người cãi lộn cả quãng đường trước mặt, "lại để mình tôi cầm hai túi hành lý, đừng khiến tôi đuổi theo hai người nữa!"

Ba người trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ thành một nhóm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro