Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại du thuyền của Ahn Heeyeon, ông Kim và cô đang nhâm nhi ly rượu.

- Cuối cùng cũng xong xuôi mọi chuyện. Cám ơn ông đã cùng tôi diễn màn kịch này, nếu không con trai ông cũng không biết sợ là gì cả.

- Cám ơn cô đã cho con tôi một cơ hội còn cho nó con đường sống. - ông Kim vẻ mặt biết ơn.

- Cũng may mắn là hắn cũng còn hiếu hảo, nếu không công lao của ông đổ sông đổ biển rồi. Bao nhiêu năm qua ông cũng đã làm từ thiện rồi, tôi mong ông sẽ giữ đúng lời hứa của mình. - Vẫn cầm li rượu xoay xoay.

- Tôi biết, cám ơn chị em cô đã tha cho tôi vào năm đó.

- Chuyện qua rồi đừng nói nữa. Xong chuyện lần này tôi không muốn liên quan đến ông nữa.

- Ừm tôi biết rồi.

Heeyon trầm ngâm nhớ về chuyện xưa.

Hồi tưỡng:

" Vào 25 năm trước lúc Heeyeon vừa mới chập chững biết đi, Ahn gia chỉ khá giả nhưng sau những sự cố gắng của bố mẹ Ahn thì gia đình cô làm ăn thịnh vượng còn lập cả một xưởng công nghiệp về may mặc.

Vào lúc đó ông Kim ( ba Kim TeaHu ) cũng đang làm ăn trong ngành này, vì Ahn Gia xuất hiện thì mọi hàng hóa bên ông không được bán chạy nữa do nó quá lỗi thời và cũ kỉ.

Ông ta ôm hận trong lòng nên sai người đến hãm hại Ahn Gia bằng cách phóng hỏa và giết người diệt khẩu. Từ đó hai chị em Ahn Hyojin và Ahn Heeyeon mô côi từ đấy chỉ còn mình dì Nayeon là nơi nương tựa.

Dù dì Nayeon rất căm thù ông Kim nhưng dì nghĩ bản thân mình không đủ sức để chống trả lại nên chỉ biết câm nín chờ thời cơ, dì tự đi làm đủ việc để nuôi hai đứa cháu của mình, dì có thể đói nhưng không hề cho cháu mình thiếu thốn và thua ai cả. Lý do dì Nayeon lại yêu thương Heeyeon hơn chị gái của cô ấy vì bố mẹ Ahn đã mất khi Heeyeon còn quá nhỏ để hiểu chuyện nên dì muốn bù đắp cho Heeyeon về mặt tình cảm gia đình.

Mối thâm thù không thể nào quên dì Nayeon vung đúc cho hai cô cháu gái mình về mọi mặt, giỏi thuật là nhất và câu chuyện oan ức của Ahn Gia luôn được dì thuật lại cho hai cháu.

Đến năm Ahn Heeyeon trở thành thiếu nữ 18 tuổi xuân xanh, cô đã đủ sức chống lại ông Kim gian ác thì cô cùng chị gái đã hạn động.

Hôm đấy hai chị em cô đã bắt được ông Kim, trói ông ấy vào cột nhà và đốt cả một vòng lửa quanh ông ấy. Heeyeon mặt lạnh tanh thét lớn như một con thú dữ.

- TẠI SAO ? TẠI SAO ÔNH LẠI GIẾT CHA MẸ CỦA CHÚNG TÔI ????

- Tôi thật sự không muốn đâu, tôi xin lỗi các người, tôi vô cùng hối hận vì chuyện đó. Tôi còn một đứa con trai nữa xin hai cô hãy tha cho tôi một mạng được không ?? Tôi xin hứa hai cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm hết xin đừng cho tôi rời xa con trai mình. - ông ta van xin thãm thiết.

- Nói dối, chúng tôi sẽ không bao giờ tha cho ông, cha mẹ tôi đã làm gì ông chứ ? Chính ông là kẻ bất tài vô dụng lại còn.đi hại gia đình tôi ? Ông không muốn xa con trai mình vậy ông nghĩ khi cha mẹ tôi bị ông giết hại sẽ muốn rời xa chúng tôi à ?

Hyojin nói trong nước mắt.

- Ông chỉ vì chút danh lợi mà hại người vô tội, ông nghĩ ông còn đáng sống trên cuộc đời này sao ?? Chịu chết đi.

Chị không còn kiềm chế được cảm xúc nữa hướng nòng súng về hướng ông Kim.

Heeyeon nghe tất cả những lời nói của chị mình cô cũng không thể cầm được nước mắt, cô đứng đó trầm lặng một hồi lâu tiếng van xin của ông Kim vẫn còn văng vẳng, cô đặt tay lên súng của chị mình đang cầm kéo xuống dụng ý là "đừng bắn".

- Được. Tôi sẽ tha cho ông một mạng nhưng ông phải hứa khi ông có tiền thì đi làm từ thiện cho trẻ em nghèo cơ nhỡ mồ côi, nếu tôi còn biết ông còn làm gì có lỗi nữa thì đừng trách. Hãy nhớ rõ và đừng bao giờ quên tên tôi, Heeyeon - Ahn Heeyeon.

Nói xong cô lẳng lặng kéo tay chị mình đi, mặt cho chị mình tức giận.

- Em điên hả ? Ông ta đã giết cha mẹ mình, ông ta là người làm ta trở thành không nhà không cửa, thành trẻ mồ coi. Em còn tha cho ông ta ???

- Em không muốn sẽ có một Ahn Hyojin hay Ahn Heeyeon thứ hai có trên đời này, thật sự nếu mồ côi sẽ rất đáng thương.

Hai cô gái nhìn thấy cô cậu trai chạt tuổi hai người đã nằm bất động dưới đất ( cậu trai đó bây giờ là Kim TeaHu )

Hiểu được ý em gái nên Hyojin không còn chống đối nữa. Kể từ đó hai chị em họ đã trở thành cướp những tên cướp vì chính nghĩa.

Nhớ lại chuyện xưa bất giác cô rơi nước mắt và nhìn lên bầu trời.

- Cha mẹ ! Con đã làm đúng phải không ?

Mọi chuyện xem như đã xong trời cũng đã xế chiều và hai chị em họ Ahn cũng trở về nhà. Bên trong ngôi nhà là một bà nội trợ khờ đang đứng lãm nhãm một mình.

- Tôi nói cho chị biết, tôi đã biết hết chuyện của chị rồi, chị nên dừng lại nhanh đi nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó. - Vừa nói tay chỉ chỉ vào gương.

- Không được, bình thường mình đâu có nói chuyện dữ dằn với chị ta như vậy. Thôi thôi nghĩ cách khác. *lại lãm nhãm.

- Heeyeon à ! Em niệm tình chị là người yêu của em, em đã biết hết chuyện của chị rồi, em khuyên chị nên suy nghĩ kỉ lại đi và thả ông già đó ra đi được không ? Em chờ chị cả ngày rồi. - Vừa nói vừa nhìn gương cười.

- Haiss cũng không được ! Chị ấy là cướp mà ? Làm gì mà nói tình cảm gì ở đây. Trời ơi chắc tôi chết quá. Á á á á *vò đầu bứt tóc*

Đang độc thoại thì nghe tiếng mở cửa làm em giật mình quay lại ra sau thì đã thấy Ahn Heeyeon và Ahn Hyojin bước vào, khỏi phải nói JungHwa của chúng ta cũng hớt hãi không kém.

- A . . Sao . . Sao Hai người ở đây vậy ?

- Sao chúng tôi không được ở đây ? Nhà chúng tôi mà ? - Heeyeon khó hiểu.

- Tôi . . . Tôi đã thấy hết. Tôi . . . Tôi đã chứng kiến hết, các người đã bắt cóc ông Kim ba của Kim TeaHu v các người là cướp. - JungHwa lo sợ.

- Em ấy biết hết rồi. - Hyojin qua sang nhìn em mình.

- Nằm trong dự đoán. - Heeyeon thở dài.

- Đúng nằm trong dự đoán.- Chị tán thành gật gật đầu.

- Nè nè nè không được bước tới, không được bước tới nghe chưa ? - JungHwa lùi lùi lại, bà nội trợ khờ lấy ngay cái bình hoa cỗ lên nhá nhá tự vệ.

- Nè ! Hể tôi hung dữ là cái gì tôi cũng dám làm hết đó. Chổ quen biết, tôi gia hạn cho chị một ngày, một ngày để thả ông ta ra.

- Em bỏ xuống đi mắc lắm đó. - Heeyeon nhẹ nhàng lấy cái chiếc bình cổ.

- Hai người thả ổng ra đi, đừng giết người mà. Sẽ không quay đầu lại được đâu. - JungHwa kiểu van xin.

- Em bỏ xuống đi, cái này mắc lắm đó, chị mua tặng Hói bằng cả một năm lương của em đó. - Hyojin nói như thế JungHwa mới chịu đưa cái bình cỗ ấy xuống.

- Tôi biết tôi nói cái gì cũng vô ích. - JungHwa như chịu thua.

Heeyeon bước đến ôm em vào lòng.

- Em yên tâm đi chúng tôi không làm hại em và bất cứ ai, tất cả chỉ là màn kịch thôi.

- Là sao ?

- Em uống đi cho định thần lại.

Cô chị hai chồng đưa em li trà rừng rồi nhanh lên phòng tắm rửa để đi chơi với Solji.

- Em đã bình tĩnh lại chưa ? Giờ tôi nói nhá.

- Chị đã thả ông Kim về rồi à ?

- Ngoài mặt là bắt cóc, nhưng thật sự là ông Kim hợp tác cùng chúng tôi để có thể dạy cho Kim TeaHu một bài học.

- Ý của chị là ?

- Hắn mướn xác thủ giết tôi, nên tôi muốn cho hắn dừng lại thôi. Tôi biết hôm đó em đã đi theo tôi.

- Chị cho người theo dõi tôi sao ? Chị không sợ tôi báo cảnh sát sao ?

- HyunA luôn theo em, em ấy sẽ không để em báo cảnh sát đâu. Xin lỗi, nhưng vì sự an toàn của mọi người nên tôi mới bảo người canh chừng em. Nhưng tôi rất mừng, đến giây phút cuối cùng em cũng không phản bội tôi.

- Tôi không báo cảnh sát, không phải vì tôi đồng tình với chị, xét thì các người luôn giúp đỡ tôi nên tôi không đành lòng. Nhưng bắt cóc là phạm pháp đó.

- Sao em không dùng khía cạnh khác để nhìn chứ ? Đúng vậy, xét về luật pháp bắt cóc là phạm pháp, nhưng trước sau chúng tôi cũng làm đúng một nguyên tắc, chúng tôi chỉ nhắm đến những đồng tiền bất nghĩa thôi. Tiền chúng tôi cướp được là làm từ thiện chẳng làm hại đến ai, còn giúp người nghèo nữa. - Có thuyết phục.

- Tôi không biết, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường. Tôi không thể chấp nhận một tên cướp tự nhận mình là người tốt được. - JungHwa òa khóc vì sợ.

- Em đã bao giờ thấy tên cướp nào trong hoàn cảnh không làm hại đến bắt kì ai, duy trì sự công bằng của xã hội, trừng trị những kẻ xấu, tại sao em không thể chấp nhận chứ ?

- Sao tôi có thể chấp nhận được chứ ? Tại sao chị có thể là cướp chứ. ?

Park JungHwa bỏ đi để lại sau lưng nàng vẫn là người con gái đầy bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#exid#tara