Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới cánh gà của sân khấu, Kim HyunA và Ham Eun Jung đã đứng chờ sẳn.

Ahn Heeyeon mặc vest cải trang thành nhà ảo thuật của đêm từ thiện.

Vì sự hiểu lầm AhnnHeeyeon đã chết nên kim TeaHu quá khích, được mời lên thực hiện ảo thuật hắn cũng đồng ý lên.

  - Và màng ảo thuật này sẽ biến ra một tờ chi phiếu, mệnh giá của tờ chi phiếu ấy là số tiền mà anh Kim đây sẽ tặng cho quỹ từ thiện.

Mọi người bên dưới hô hào lên như ca tụng Kim TeaHu, nhóm cảnh sát của sếp Park cũng chẳng mấy hoài nghi.

Kim TeaHu bị rơi xuống cánh gà và bị Kim HyunA đưa súng vào đầu. Phía trên Ahn Heeyeon rút ra một tờ ngân phiếu 10 tỉ won.

  - Mẹ kiếp tao đã làm đến vậy cũng không giết chết được tụi mày, tụi mày muốn gì đây hả nói đi ?. - kim TeaHu cay cú.

  - Lát nữa mày sẽ biết. - Ahn Heeyeon nhếch môi.

Thấy Kim TeaHu khá lâu rồi chẳng chưa thấy xuất hiện nên một viên cảnh sát đi xuống cánh gà tìm, chẳng may bị Eun Jung đưa súng vào đầu.

  - Alo alo bên dưới ổn không ?

  - Dạ dạ ổn. - có vẻ lúng tung.

Sếp Park thấy chẳng còn an tâm nữa nên quyết định đi coi thì thấy Ahn Heeyeon và Kim TeaHu đang rượt đuổi nhau trên sân thượng.

  - Nè Ahn Heeyeon, có giỏi thì mày đi ra đi, sao mày như con rùa rút đầu vậy ?? - Kim TeaHu tay cầm súng khiêu khích.

  - Mày mới là con rùa rút đầu mày nghĩ mình anh hùng lắm hả đồ chó chết. - Ahn Heeyeon còn khiêu khích hơn nữa.

Cả nhóm của cô đã xuống xe chờ cô.

  - Ahn Boss sao giờ vẫn chưa xuống, có chuyện gì không ? - Kim HyunA lo lắng.

  - Chỉ biết cầu trời thôi. - Eun Jung thở dài.

Hai người họ mỗi người cầm một cây súng họ rì chặt nhau nhưng đạn điều lạc ra bên ngoài, trong lúc dằn co Ahn Heeyeon đã gắn một cái mic những gì Kim TeaHu nói sẽ được thu vào cả sân khấu nghe. 

  - Kim TeaHu mày giết chết chị tao Hyojin thì mày cũng biết tao sẽ không tha cho mày, mày chạy không thoát đâu. - Heeyeon tức giận.

  - Mày mạng lớn lắm Ahn Heeyeon, tao giết mày mãi mà mày không chết. Tao không chỉ giết con chị ruột của mày mà tao còn giết luôn cả Junsu. Ai cản trở tao tao sẽ giết người đó.

  - Mày giết tao mày cũng chạy không thoát đâu.

  - Bây giờ mày uy hiếp tao à ? Tao giết mày thì tao chỉ là tự vệ thôi, Kim TeaHu này có thiếu gì tiền ? Tao sẽ mướn luật sư giỏi nhất cải cho tao. Đời này là bất công như vậy đó, luật pháp chỉ bảo vệ những người giàu có thôi. - hắn tức điên đỏ mặt.

Ahn Heeyeon chỉ nhìn hắn và cười.

  - Ahn Heeyeon mày điên à ? Mày cười gì ? Mày không đấu lại tao đâu. . .

  - Những lời mày nói đã được phát cho cả nước nghe rồi haha. - cô nhếch môi.

Kim TeaHu hất mạnh tay súng của hắn chỉa vào cổ họng Ahn Heeyeon, súng cô thì đưa vào thái dương hắn ta.

Jenni hối hả cầm súng chạy lên.

  - Ngừng tay, bỏ súng xuống, Ahn Heeyeon. Đừng là bậy, hãy giao Kim TeaHu cho cảnh sát chúng tôi đi. - Van xin.

  - Tao sẽ không ở tù, cùng lắm tao chết chung với nó. Bắn đi bắn đi. - hắn khích Ahn Heeyeon.

  - Bắn đi để coi súng của tao hay súng của mày nhanh hơn. - Heeyeon nghiến răng.

Ông Kim và JungHwa cũng đã đến cũng khóc lóc van xin hai người họ.

   - Ahn Heeyeon lúc trước chị bị họ giết gia đình chị cũng bỏ qua cho họ được, chị tha cho Kim TeaHu đi * vừa nói vừa khóc* Heeyeon à chị còn nhớ lúc trên máy bay chị đã nói những gì không ? Chị nói chị sẽ cùng em sang mỹ để tạo dựng cuộc sống mới, chị sẽ cũng em cùng dạy dỗ Hajung. Rồi còn hứa lúc già chị sẽ nắm tay em đi ngắm hoàng hôn chị đã quên hết những gì chị hứa hết rồi sao ? Mình vẫn còn tương lai, chị bỏ súng xuống đi em xin chị. - JungHwa rung rẫy.

  - Con à ba không muốn người đầu bạc tiển kẻ đầu xanh đâu, nghe lời ba đi mà.

Cảnh sát đã có mặt tại sân thượng.

  - Tôi đếm từ một đến ba tất cả bỏ súng xuống. 1. . . 2. . .

Hai người họ từ từ bỏ súng xuống.

  - 3. . .

  - Quá muộn rồi ba à. . . - Kim TeaHu cầm súng lên, ong Kim thấy vậy nhảy ra đở cho Ahn Heeyeon, Jenni cũng nhanh tay bắn vào người Kim TeaHu. - Kim TeaHu khụy xuống và đã chết.

Nhưng không may cảnh sát Lisa đã hoảng loại bắn vào Ahn Heeyeon làm cô gục trên mặt đất.

  - Gọi cấp cứu mau. - Jenni khẳng trương đến đở cô ngồi dậy.

  - Thì ra, một tên cướp không thoát khỏi số mạng của họ * Heeyeon cười đau đớn.

  - JungHwa, có lẽ chị đã làm em thất vọng rồi, xin lỗi em, đừng khóc. Em có nhớ lần đầu tiên chị gặp em là em đang khóc không ? Chị sợ phụ nữ khóc lắm , sau này phải mạnh mẽ lên, chị không đáng.

  - Chị có biết cuộc đời em u ám nhất, chị đã ra mặt giúp em, chị đã giúp em không còn khóc nữa. Chị à em sẽ đợi chị. - JungHwa ôm chặt Heeyeon khóc.

  - Xứng đáng sao ? *cười.

  - Xứng đáng, đời đời kiếp kiếp cũng đáng. - JungHwa khóc nức nở.

  - Chị. . . Chị hai. . . Cuối cùng thì em cũng trả thù được cho chị rồi, em sẽ được gặp chị và bố mẹ sớm thôi. . . *thở dốc

Ahn Heeyeon cười tươi rồi liệm đi trên vai JungHwa.

  - Đừng chết mà Ahn Heeyeon đừng chết.

Jenni tức tưởi nhìn người bạn tâm giao mình nằm đấy.

1 năm sau.

  - Chị biết không bây giờ nhóm của chúng ta đã sang mỹ sống một cuộc sống rất vui vẻ nhưng rất tiếc họ không bao giờ quay về Hàn Quốc được. *em thở dài*

  - Chị rất là xấu nha, chị cho em hết sổ tiết kiệm quỹ từ thiện sao chị chẳng cho em hay ? Hôm nay dì Nayeon đã mở cửa nhà hàng " Cướp" lại, vẫn buôn bán đắt như lúc trước. Bé Hajung bên kia cũng rất tự lập chị à. Sao chị lại đi sớm thế ? Nhưng em hứa em sẽ mạnh mẽ vì chị gánh vách mọi thứ.

JungHwa để lên bên phần mộ người mình yêu nhất đời một bó cúc họa mi và cười tươi đi về.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#exid#tara