Chương 5: Nước Cờ Cuối Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời vừa mới mọc trên phòng tập ở Rio de Janeiro, tạo nên những dải bóng dài trên những tấm thảm tập bày ngổn ngang. Anderson Silva đứng một mình, hơi thở đều đặn và tập trung. Anh đã dành vô số giờ ở đây để hoàn thiện từng động tác, từng kỹ thuật. Nhưng hôm nay, anh tập trung vào một chiêu thức duy nhất - cú đá thẳng mạnh mẽ. Đó là một động tác anh đã luyện tập đến mức hoàn hảo, một cú đánh có thể xoay chuyển tình thế của bất kỳ trận đấu nào.

Silva chỉnh thế đứng, cơ bắp anh cuộn lại như một chiếc lò xo. Anh tập trung vào mục tiêu của mình - một cột thép chắc chắn với chiều rộng chắc phải to bằng cả người anh được đặt ở cuối phòng tập. Với một động tác nhanh và mạnh mẽ, anh tung ra cú đá thẳng. Chân anh va vào cột với một tiếng nổ vang dội và trong một khoảnh khắc, nó dường như không hề lay chuyển. Ngay sau đó, với một tiếng kêu rền rĩ, cột thép cong lại và vỡ vụn, những mảnh vỡ văng khắp sàn.

Rodrigo quan sát cạnh bên, trong mắt anh pha trộn giữa niềm tự hào và sự kinh ngạc. "Anh đã biến cú đá đó thành một vũ khí thực sự đó, Anderson. Nó không chỉ có sức mạnh; tôi chưa bao giờ chứng kiến cú đá nào có sự chính xác và tốc độ đến mức độ này cả."

Silva gật đầu, mồ hôi nhỏ xuống mặt anh. "Nó phải thật hoàn hảo. Một sai lầm thôi và tất cả sẽ kết thúc. Đây là con át chủ bài của tôi, Rodrigo. Nó sẽ giúp tôi vượt qua những trận chiến khó khăn nhất."

Rodrigo vỗ vai anh. "Vậy thì anh đã sẵn sàng rồi đấy anh bạn. Không ai trên cõi đời này có thể chống lại anh với cú đá này cả đâu."

Ký ức phai nhạt và Silva thấy mình trở lại Đại đấu trường của Olympus, đối mặt với vị thần sấm sét Thor. Cơ thể anh đau nhức, tầm nhìn mờ mịt nhưng tâm trí anh sắc bén, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Anh biết rằng phải kết thúc trận đấu này thật nhanh chóng; càng kéo dài, cơ hội chiến thắng của anh càng mong manh.

Ed Soares ngồi trên khán đài, ánh mắt không rời khỏi Silva. Ed có thể thấy sự quyết tâm trong đôi mắt của Silva, sự kiên định đã mang anh qua vô số trận đấu. "Anh ấy sẽ làm điều đó" Ed thì thầm, giọng ông đượm vẻ kinh ngạc. "Anh ấy sẽ sử dụng cú đá thẳng."

Rodrigo gật đầu, tay anh nắm chặt trong sự chờ đợi. "Đó là cơ hội cuối cùng của anh ấy. Nếu anh ấy đánh trúng, anh ấy có thể thắng."

Bên dưới, Silva chuyển thế đứng, mắt không rời Thor. Vị thần sấm sét đứng thẳng, Mjölnir lóe sáng với năng lượng. Vết nứt trên chiếc búa chỉ càng làm tăng cơn phẫn nộ của Thor, khiến ông ta trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Silva hít một hơi sâu, tập trung tất cả năng lượng vào đôi chân, vào thế để chuẩn bị tung ra đòn đánh tiếp theo.

Thor cười khẩy, sự tự tin không hề lay chuyển. "Ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta bằng một cú đá sao? Ngươi thật hoang tưởng, người phàm ạ."

Silva đáp lại bằng một cái nhìn sắc lạnh. Anh lao vào Thor, đọng tác của anh nhanh như cắt. Thor vung Mjölnir thành một vòng cung rộng, nhắm nghiền nát Silva bằng một cú đánh duy nhất. Nhưng Silva nhanh hơn, né dưới chiếc búa và áp sát Thor.

Với một cơn bùng nổ năng lượng, Silva tung ra cú đá thẳng, chân anh va vào ngực Thor với một tiếng nổ vang trời. Sức mạnh của cú đá tạo ra những làn sóng chấn động khắp đấu trường, mặt đất rung chuyển dưới sức mạnh tuyệt đối. Thor loạng choạng lùi lại, một vết bầm tím có thể nhìn thấy trên ngực vị thần sấm sét, máu rỉ ra từ khóe miệng của Thor.

Các vị thần trên khán đài quan sát trong sự im lặng kinh ngạc, sự kinh sợ hiện rõ trên khuôn mặt. Người phàm này không chỉ sống sót mà còn làm bị thương một trong những vị thần của họ. Đôi mắt của Eirene lấp lánh hy vọng, trái tim nàng tràn ngập niềm tự hào trước tinh thần không chịu khuất phục của Silva.

Thor gầm lên, cơn phẫn nộ của ông đạt đến đỉnh điểm. Ông triệu tập tất cả sức mạnh, nâng cao Mjölnir. Cây búa phát sáng với ánh sáng chói lòa, sấm sét lóe lên xung quanh nó. "Ngươi sẽ không bao giờ đánh bại ta!" Thor thét lên, giọng ông vang dội như tiếng sấm vọng khắp đấu trường.

Silva chuẩn bị, biết rằng lần đối đầu tiếp theo sẽ là lần cuối cùng. Anh tập trung tất cả sức lực còn lại, mắt khóa chặt vào Thor, vào thế để tung ra tuyệt chiêu của mình. Vị thần bổ Mjölnir xuống với tất cả sức mạnh, nhắm kết thúc Silva bằng một cú đánh tàn khốc.

Hai chiêu thức va chạm với một vụ nổ kinh hoàng. Cú đá thẳng của Silva đối đầu trực diện với cú vung Mjölnir từ Thor, tác động tạo ra những làn sóng chấn động khắp đấu trường. Không khí tràn ngập năng lượng, mặt đất rung chuyển dưới sức mạnh điên rồ của cuộc đụng độ. Trong một khoảnh khắc, thời gian dường như dừng lại, kết quả trận đấu treo lơ lửng trong không trung.

Khi bụi đã tan, kết quả đã rõ ràng. Thor đứng đó, ngực ông phập phồng, một cánh tay đẫm máu và bầm dập. Ông đã tránh được đòn chí tử từ cú đá của Silva nhưng đây là vết thương nặng nhất mà Thor phải nhận trong vòng hàng trăm thiên niên kỷ. Mjölnir, chiếc búa thiêng liêng của ông, bị nứt và vỡ vụn, những tia năng lượng lóe lên từ những mảnh vỡ của cây búa.

Silva nằm trên mặt đất, một lỗ lớn đầy máu toác ra trên ngực nơi Mjölnir đã đánh vào. Anh hổn hển thở, tầm nhìn mờ dần nhưng tinh thần vẫn không bị khuất phục. Anh đã cho đi tất cả, chiến đấu với tất cả sức mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để khuất phục vị thần sấm sét.

Thor nhìn xuống Silva, ánh mắt ông pha trộn giữa sự tôn trọng và khinh miệt. "Ngươi đã chiến đấu thật tuyệt, Silva. Tốt hơn bất kỳ đối thủ nào mà ta đã từng đối mặt. Nhưng đến cuối cùng ngươi vẫn chỉ là con người."

Ánh mắt của Silva chợt lóe lên, đây là lần đầu tiên Thor chịu gọi tên anh trong trận đấu, một nụ cười yếu ớt hiện trên môi. "Chưa kết thúc đâu... ta chưa xong với ngươi đâu." Silva trút hơi thở cuối cùng, nằm bất động trên nền đất của sàn đấu.

Các vị thần bùng nổ với tiếng reo hò chiến thắng, thắng lợi của họ đã được bảo đảm. Họ chế giễu Silva, tiếng cười của họ vang lên tàn nhẫn khắp đấu trường. Eirene quan sát, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trái tim nàng tan nát trước sự ra đi của chiến binh dũng cảm đã cho đi tất cả vì nhân loại.

Rodrigo và Ed ngồi trong sự im lặng kinh ngạc, trái tim họ nặng trĩu với nỗi mất mát to lớn. "Anh ấy đã cho đi tất cả những gì mình có" Rodrigo nói, giọng anh nghẹn ngào. "Anh ấy đã chiến đấu như một nhà vô địch thực thụ."

Ed gật đầu, mắt không rời khỏi Silva. "Anh ấy có thể đã thua nhưng anh ấy đã cho lũ thần đó thấy ý nghĩa cho sự tồn tại của con người. Anh ấy đã cho chúng thấy tinh thần của chúng ta."

Thor nhặt Mjölnir lên, những mảnh của cây búa phát sáng với nguồn năng lượng mới như chúc mừng cho chiến thẳng của chủ nhân. "Đây là số phận của tất cả những kẻ dám chống lại các vị thần" Thor tuyên bố, giọng ông lạnh lùng và dứt khoát. "Hãy ghi nhớ khoảnh khắc này, loài người, vì đây chính là lúc các ngươi đang được nhắc nhở về vị trí của mình."

Đấu trường trở nên im lặng, sức nặng, cơn não nề của thất bại treo lơ lửng đầy bức bối trong bầu không khí. Các vị thần say sưa trong chiến thắng của họ, sự khinh miệt của họ đối với nhân loại đã được thể hiện rõ ràng. Nhưng giữa sự tuyệt vọng vẫn có một tia hy vọng - một lời nhắc nhở rằng ngay cả khi đối mặt với những khó khăn áp đảo, tinh thần con người vẫn không hề bị khuất phục.

Khi trận đấu đầu tiên dần qua đi, cả thế giới chờ đợi và đặt niềm hy vọng vào một tương lai dù không chắc chắn nhưng đầy những khả năng mới mẻ. Ký ức về sự dũng cảm của Silva sẽ khắc sâu mãi mãi trong biên niên sử của nhân loại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro