Đau (Updating)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle : ĐAU

Authour: Kami Rev

Rating: 16+

A/N:    Câu chuyện về một cô gái có cuộc sống khá phức tạp. Có những chi tiết tình cảm, và xen lẫn những yếu tố bạo lực nhưng tác giả tự cho là khá nhân văn.

Đây là một câu chuyện hư cấu với những nhân vật hư cấu. Nếu có một vài chi tiết trùng  hợp thì cũng chỉ là ngẫu nhiên (cười).

Với niềm đam mê đọc sách và cũng là người bị ảnh hưởng nhiều bởi những tác phẩm, tôi cũng muốn có một cái gì đó cho riêng mình. Chỉ là một nhà văn nghiệp dư, nếu không muốn nói là dân “ngoại đạo” với văn học, lại là tác phẩm đầu tay nên còn có nhều thiếu sót, hành văn có thể lủng củng. Hy vọng sẽ có được những góp ý chân thành từ mọi người.

Xin cảm ơn!

                                                                                                                        Kami Rev

ĐAU

Chap1:  Lớp học đặc biệt.

- Nghe nói có học sinh mới!?!

- Không thể!!!

- Là thầy hiệu trưởng đặc cách!!!

- Càng không thể!!!

Cả lớp xôn xao hết lên chỉ vì lớp tụi nó có học sinh mới. Học sinh mới thì có gì là lạ? Ở những trường khác thì không, nhưng ở đây thì có. Chỉ zậy thui. Vì là lớp đặc biệt mà.

* Trường: Đặc biệt vì chỉ nhận lũ học sinh thần đồng.

* Lớp: đặc biệt vì có một nhóm ưu tú đứng ra chọn học sinh cho lớp.

* Còn lũ học sinh: tụi nó tự hào là người được chọn và bất-khả-xâm-phạm.

* Giờ học ư: bắt đầu 8giờ sáng và kết thúc lúc 4 giờ chiều.

Hết. Tất cả tạo ra cái lớp 12 ¼ (là tên tự đặt nữa)

Vậy thì học sinh mới là bất thường rùi. Tụi nó đâu được chọn.

RẦM……………

Đang cãi lộn và đoán mò lung tung thì bỗng dưng im bặt vì thằng thủ lĩnh:

- Tôi đi gặp hiệu trưởng.

Cậu bước đi sau khi thả một câu ngắn gọn.

***

- Sao lại học sinh mới vào lớp em? Cậu hỏi với cái vẻ mặt nửa tôn trọng ông thầy nửa như hỏi cung.

- Đặc biệt, em chấp nhận đi. Tôi cũng  đang tính gặp em.

- Em muốn xem hồ sơ.

Ông thầy đưa cậu tập hồ sơ.

Lướt: Kaminari Fuyu

                  Nữ

                  SN : 1/8/1991. Zậy là 18 tuổi.

Nhìn qua như chả đọc gì, cậu chậm rãi:

- Cóa gì khác đâu? Kaminari. Em có nghe qua họ này nhưng cũng chỉ là kinh doanh thường thường. Sao thầy phải đặc cách vậy?

- Cứ để con bé học em sẽ hiểu. Tôi cũng là bất đắc dĩ.

Ngài hiệu trưởng cũng đặc biệt với một khuôn mặt nhìn như Phật tổ, dãn ra khi nghe cậu nói. Rốt cuộc thì cũng dễ thương lượng hơn. Ông hiểu khá rõ về cậu.

Hướng khuôn mặt lành lạnh về phía ông thầy. Cậu nhếch môi:

- Zậy thì một tuần.

Ổn. Con nhỏ sẽ vào lớp cậu trong một tuần, và cậu sẽ xem xét.

***

            Hai thằng cùng hội thủ lĩnh nhìn thẳng vào cậu chờ đợi rồi chưng hửng với câu tuyên bố lãng nhách:

- Con nhỏ sẽ phải qua lớp khác sau một tuần. Ha.

***

Reng…………

Vào lớp. Cả đống đang nhốn nháo bỗng dưng nghiêm trang hơn thường ngày. Ông thầy chủ nhiệm xem ra chẳng ăn nhập gì với cái lớp này bước vô. Một điều lạ là tụi nó không được chọn thầy chủ nhiệm. Vì tính ra ông ta cũng chẳng quan trọng là mấy. Đầu năm đến giới thiệu vài điều và vài cái quy định, nếu không có gì đặc biệt thì cuối năm ông ta lại đến. Zậy thì hôm nay có chuyện rồi. À, là chuyện con nhỏ mới. Ông bước vô lớp với cái dáng vẻ điềm tĩnh, khuôn mặt không chút cảm xúc. Ông đều đều:

- Một học sinh mới được đặc cách vô lớp các em. (không phải lớp chúng ta sao?) Kaminari, em vô đi!

Cả lớp dồn hết ánh nhìn ra cửa lớp. Một con nhỏ. Lững thững. Hai tay trong túi quần, nó chiếu thẳng một con mắt (Au chỉ thấy một con vì con còn lại đã bị phần tóc mái che mất) vào cái bàn phía cuối lớp. Nó sẽ ngồi ở đó. Không bàn cãi.

- Em giới thiệu về mình cho các bạn đi.

Mặt còn lạnh hơn ông thầy, nó đáp hờ hững:

- Kaminari Fuyu. Rồi bước thẳng về phía cuối lớp. Sau cùng nó lại hướng cặp mắt ấy về phía ông thầy: “Tôi sẽ ngồi ở đây!”

Thầy Kyoshi khẽ nhún vai vừa bước thẳng ra ngoài để lại lũ học sinh lười biếng.

Cô bé ngồi bàn trên quay xuống:

- Bạn mới! làm quen nhá. Mình là Yumi.

Không ngẩng nhìn, không trả lời, nó lôi từ trong balo ra quyển sách nhỏ kiểu bỏ túi, gôm và cây viết chì, như xung quanh chằng có ai, nó bắt đầu cái trò chơi mà nó lun xem là thú vị hơn những thứ khác. Nó thích những con số. Sudoku.

Yumi hơi thất vọng. Cô bình thường vẫn không hiểu vì sao mình lại được chọn vô lớp này. Học lực mức Kin (Vàng, là mức thứ hai ở trường. Học sinh được phân làm ba cấp: Cao nhất là Purachina (Bạch Kim). Thứ hai là Kin (Vàng). Thấp nhất là Gin (Bạc)). Ngoại hình cũng bình thường nếu đem cô ra so sánh với những tiểu thư đài các khác ở đây vì không ăn mặc sành điệu và tô son điểm phấn, nhưng khó hiểu nhất, cô là con nhà nghèo.

Quay lên vì tiết học đã bắt đầu. Môn Toán, lũ học sinh chú ý nghe giảng, làm bài (dù gì tụi nó cũng là thần đồng cả). Chỉ có một, à không, hai kẻ lơ bà giáo.

Một. Vừa chơi Sudoku, con nhỏ vừa nghĩ: “Đẹp đó chớ!”. Là một ý nghĩ lướt qua đầu nó. Nó có nhìn mà. Đâu phải không. Hơi nhếch môi, nó khẽ lẩm bẩm: Yumi à. Nó chọn vị trí này chả phải vì con nhỏ bàn trên sao. Uhm. Nó quan sát Yumi từ phía sau, đôi vai nhỏ bị che một phần vì mái tóc xõa hơi lượn sóng. Và nó mường tượng lại hình ảnh mà nó cho là đẹp nhất trong lớp này. Đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn lúc nó mới bước vô, đôi môi mọng chúm chím đỏ hồng một cách tự nhiên, nước da trắng hồng cộng thêm cái mũi thẳng thon nhỏ, Yumi thu hút ánh nhìn của nó ngay lập tức. Và rồi nó quyết định ngồi ở đây.

Hai. Cậu lặng lẽ quan sát Fuyu vừa thầm nghĩ: “ Mình sẽ thay đổi quyết định. Con nhỏ đặc biệt này không thể để qua lớp khác được!” Và  khẽ nhếch cười với một vài mưu mô nho nhỏ. Cậu đâu biết đối thủ mới của cậu là ai chứ. (Au cho cậu mơ mộng một thời gian mà) và sớm thôi cậu sẽ nhận ra điều đó.

11h30: Giải lao. Cậu ra hiệu cho hai thằng cùng hội đến và dứt khoát:

- Con nhỏ này sẽ tiếp tục học lớp mình.

Không phản đối, cả ba nhìn về phía cuối lớp. Nó vẫn ngồi đó, hai chân gác thẳng lên bàn, nhìn nó như bị lạc vào thế giới khác, thầm nghĩ: “Ở đây nhạt thếch! Sao ba lại muốn mình đi học chớ.” Rồi nó đứng dậy bước khỏi lớp trước những ánh mắt ngạc nhiên có, khinh bỉ có và cả khó hiểu cũng có. Con nhỏ tự kỉ.

Nằm dài trên bãi cỏ, khẽ nhắm mắt và ngẫm nghĩ một chút về Yumi. Nó chìm vào giấc ngủ.

Chap2: Em họ.

Một thoáng gió không bình thường lướt qua mặt nó, Fuyu bật dậy tư thế một tay chống đất, một tay nắm hờ cổ chân (sao lại là cổ chân thì sau này sẽ hiểu, hì.) Nó xoáy thẳng ánh mắt lạnh toát vào tác nhân gây ra làn gió lạ. Là Yumi. Đứng chết trân trước phản ứng nhanh và tư thế kì lạ của nó, Yumi thoáng rùng mình. Mắt cô ấy sáng và sắc kì lạ. Ánh nhìn như chiếu về từ âm ti địa ngục trong vòng 1/10 giây, nó thở hắt ra, mặt vẫn không chút biểu cảm dù có thay đổi ánh nhìn nhẹ nhàng hơn, nó nói:

- Là cô?

Yumi lắp bắp, không hiểu vì sao cô có cảm giác sờ sợ:

- Tôi không định làm phiền cô, chỉ là đi ngang và nghĩ rằng cô đã ngủ. Tôi…tôi…

- Tôi đã ngủ! Nó khẳng định và xoay người bước đi.

12h30. Tại sân thượng.

Đứng trên cao nhìn xuống, mái tóc ngắn của nó khẽ lay động trước cơn gió nhè nhẹ.

- Cô không được phép ở đây! – Một  giọng trầm vang lên – Nó quay lại, không ngạc nhiên trước ba kẻ phá đám, nó biết sơ về chúng qua mớ hồ sơ vớ vẩn.

                                  ------------------------ Flash Back ----------------------------

- Con sẽ đi học ư? – Nó hỏi một cách ngạc nhiên trước quyết định đột ngột của ba nó.

- Đúng! – Nhìn thẳng vào đứa con gái yêu quý với ánh mắt vương chút hối hận đau xót, ông đáp ngắn gọn.

- Vì sao ạ? Trước đây… sao không phải là từ trước đây?

Giọng đượm buồn, ông đáp khó nhọc:

- Con cần phải có một cuộc sống bình thường.

“Bình thường” hai từ sao mà khổ sở. Nó nhếch cười, nhưng nó sẽ đi học, nó yêu ba.

- Vậy là con sẽ “thất nghiệp”? – nói giọng nửa đùa, nó thắc mắc.

- Không! Nếu vậy ta biết con sẽ không chịu được.

Cười thầm. Ba quả là hiểu nó.

- Con sẽ quản lý Nightmare (là nightclub kiêm casino lớn nhất nhì Tokyo). Cứ tạm thời vậy đã, chờ anh con về. Nhưng con phải hứa không gây nhiều chuyện vì ở Nhật không giống châu Âu(ý nói đến thế lực nhà ông). Ta sẽ khó giải quyết mọi chuyện ở đây hơn.

Giọng đều đều, ông nói ngắn gọn những gì cần thiết. Ở đây là tốt nhất cho nó. Ông nghĩ vậy. Nó sẽ phải kiềm chế, và đó là khởi đầu cho cuộc sống bình thường của nó.

- Chú James sẽ hướng dẫn con kĩ hơn. Nhưng con sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách của con. À con định ở đây hay về nhà con? – ông tiếp. (sao lại là nhà con á hả? Vì nó có nhà riêng. Zậy thui.)

- Con không ở đây. Con sẽ ghé thăm ba và anh khi anh về.

- Uhm. Bây giờ ta có việc phải đi. Ah. Con đừng làm thằng Mistsu sợ. – Ông mỉm cười nhẹ hôn phớt lên trán nó và tiêu sái tiến ra cửa.

- Con hứa! – Nó đáp ngắn gọn rồi cười nhăn nhở. – Mistsu – Nó lẩm bẩm. Hừm. Sẽ không quá sợ hãi nhưng nó sẽ để mắt đến thằng nhóc.

Mistsu là con bà cô ruột của nó. Nó biết ba thương bà ấy nên mới chu đáo với thằng nhóc như  vậy. Ba nó hứa sẽ nuôi thằng nhóc theo cách bình thường nhất khi bả mất. Và ba nó giữ lời hứa nên cuộc sống thằng nhóc khác xa so với cuộc sống của nó và anh trai nó. Nhưng nó không giận ba, vì nói cho cùng thì nó là đứa con ngoan mà. Ah. Mistsu học cùng lớp với nó nữa. Nhưng mấy ngày nay thằng nhóc bịnh cảm cúm gì đó nên nó chưa có gặp. Có điều nó biết rất nhiều về thằng em họ này.

- Fuyu! Sáng mai con đến trường rồi vậy bác cho con biết thông tin trên đường về nhà nhá. – ông James bước vô, cắt dòng suy nghĩ của nó.

Ông giống như một quân sư của ba nó vậy. Luôn rất tỉnh táo, ông giải quyết mọi việc thật khôn ngoan. Ba nó rất tin tưởng ông. Vậy nên khi ba giao nó cho ông, nó biết ba đã cân nhắc rất kĩ về chuyện “cuộc sống bình thường” của nó. Ông là người Mĩ và đã làm việc cho ba nó mấy chục năm nay. Từ những “ngày đầu lập quốc”.

- Dạ! – trước ông nó luôn nhỏ bé và ngoan hiền như một con mèo nhỏ. Nó tôn trọng ông như người cha thứ hai vậy. Hai người khoan thai bước ra xe. Leo lên chiếc BMW X5, đợi nó yên vị, ông đưa nó một xấp dày cộm:

- Hồ sơ về trường và một số  thứ liên quan.

Rồi quay qua lái xe, ông nói:

- Biệt thự Hoàng Hôn, Đại lộ Sân Bồ Đề.

Nó xem xét và khẽ cong môi trước thông tin về cái trường kì quặc. Còn kì hơn khi xem đến cái lớp nó sẽ học 12 ¼. Tên cũng kì. Nó dừng lại ở ba tấm hình và một vài thông tin bên cạnh. Chưa đọc vội, nó quay qua ông James:

- Sao con phải biết về ba người này?

- Ah. Là thông tin thêm thôi. Ba người này học cùng con và là những người sẽ quyết định học sinh nào sẽ vô lớp họ, con thì có chút khác.

- Con sẽ dưới trướng tụi nó cơ đấy. – Nó nhếch mép.

- Không hẳn. – ông đáp.

Coi nào. Nó lướt qua ba thằng thủ lĩnh.

Tên cầm đầu: Mutsuki Wakamatsu. Con trai chủ tịch tập đoàn Wakamatsu. Một tập đoàn lớn trong lĩnh vực giải trí.

Kizuki Ito

Sato Onigiri

Đều là những công tử con nhà giàu thuộc hàng nhất nhì Nhật Bản.

           

                                            ----------------- End Flash Back-----------------

Rồi nó bước đi như tụi nó là những củ khoai vậy. Mutsuki đâu dễ để yên. Cậu là thủ lĩnh mà. Cậu bình thường cũng không hống hách và ưa khoa trương nhưng ai gặp cậu cũng tự động cúi chào, vậy mà con nhỏ này không thèm nhìn cậu, còn có thái độ xem cậu như khoai sao.(Cái này là tự cậu nghĩ nhá. Au vô can) Nó vừa bước qua chỗ cậu thì đứng lại vì bị cản:

- Gì?

- Bước đi dễ vậy sao?

- Các người nói tôi không được ở đây, thì bước!

- Không xin lỗi thì đừng hòng đi.

Nó nhìn cậu bằng cặp mắt lạnh tanh và khuôn mặt không chút cảm xúc. Rồi ngay lập tức, nó nắm lấy tay cậu bẻ ngoặt ra sau, đồng thời đá vô đầu gối, cậu khụy xuống, Nó một tay dùng cùi chỏ ấn vào gáy, một tay rút con dao bấm Thụy Sĩ kề vô cổ cậu. Nó chậm rãi:

- Mày nói. Tao đi. Tao đi vì tôn trọng lãnh thổ của mày. Hết. Tao không quan tâm mày là cái quái gì, là thủ lĩnh hay bất cứ thứ gì.

Rồi nghiến răng với vẻ mặt thần chết, nó nhả từng lời vô tai cậu nhưng hướng cái nhìn về hai kẻ đang đứng đơ bất ngờ vì phản ứng dữ dội của nó:

- Tránh xa tao ra và để tao yên, tao không ưa lũ công tử chúng mày đâu.

Xô mạnh cậu ra rồi cút thẳng, nó để lại trên cổ cậu một vệt máu đỏ như cảnh cáo. Cả ba tạm thời đứng hình vì quá ngạc nhiên. Sau cùng cậu nhăn mặt buông ra một câu:

- Hừm, sẽ trả thù, cứ chờ đó.

Có lẽ cậu thấy hối hận khi kí vô tờ giấy chấp nhận học sinh. Hết đường rút. Bản thân cũng ngạc nhiên vì sức mạnh của con nhỏ.

Năm phút sau, Chuyện đó lan ra toàn trường. ai cũng nhìn nó với ánh mắt giận dữ, thì “cắt cổ” thủ lĩnh tụi nó mà lại. Rồi coi. Chỉ cần 15 phút sắp đặt.

Nó có cảm giác gì đó là lạ khi bước vô sảnh chính của trường. 1 bước… 2 bước… 3 bước…nó dừng lại. Mọi người đều rất lạ. Nó cứ đứng đó chờ đợi phản ứng ngu ngốc của một đứa nào đó. Rồi nhếch mép tự đắc, nó phản ứng còn nhanh hơn lúc nãy. Mục tiêu là thằng nhóc cô độc trên hành lang tầng một kia. Nó lùi một chút, lấy đà vài bước, nhảy lên cái bục gần cầu thang với một sức bật khủng khiếp, nó với tay trúng cái đèn chùm, lắc nhẹ, nó đã đứng ngay bên cạnh thằng nhóc. Một tay nắm trọn cái cổ thằng công tử, tay kia giật lấy sợi dây trong tay thằng nhóc, nó giật mạnh. Năm giây sau, sàn nhà nhơ nhớp với thứ chất lỏng bốc mùi kinh khủng đủ màu sắc sền sệt và lúc nhúc những con bọ.

- Thật kinh tởm – nó nhận xét – Bọn mày chào mừng tao đến trường bằng thứ này đấy à?

Lôi thằng nhóc ra trước để che chắn trận mưa trứng gà không mong đợi, với tay chụp gọn một trái trước con mắt sững sờ của đương sự. Thêm một cái nhếch mép. Nó cầm trái trứng còn nguyên lên ngắm nghía, gõ nhẹ vào thành cầu thang và hút lấy chất lỏng bên trong rồi nhét vỏ trứng vô miệng thằng xấu số đang run lên và mặt xanh như tàu lá chuối vì sợ. Nó lẩm bẩm: - Ngon lắm. – rồi đi mà mặt hoàn toàn “tỉnh”.

Con nhỏ bịnh hoạn quá. Ăn trứng gà sống à.

Đó. Ngày đầu tiên đi học của nó đó. Từ trước giờ nó có đến trường đâu. Nó phiêu bạt tứ phương với ba và anh lúc mới ba tuổi và luôn chứng minh cho cái kết luận của ông bác sĩ: “Cô bé này rất đặc biệt với sự phát triển hơn người của tất cả các giác quan”. Vậy thôi. Nó quan sát được tất cả các sự việc xảy ra trong tầm mắt, nghe được những âm thanh cực nhỏ và phản ứng nhanh trước sự thay đổi của mọi thứ. Cộng thêm kinh nghiệm mười mấy năm học võ, sở trường của nó là Judo và Quyền Thái(dữ dội hơn cả Quyền Anh). Và nó cũng là kẻ có đầu óc thông minh với IQ ở mức ba con số. Nó thi vô trường này với số điểm tốt nhất và xếp hạng Purachina, cấp cao nhất trong trường.

Tan học. Móc Iphone ra lướt ngón tay trên đó. Vừa có tín hiệu bắt máy bên kia, nó cụt ngủn:

- Đưa xe tôi đến trường. – rồi tắt máy.

Chiếc Lamborghini Reventon đỗ xịch trước cổng trường chờ đợi. Nó lên xe phóng thẳng.

                                                                        ***

Nightmare. 23h30’

Cánh cửa bật mở.

- Cô Fuyu

Một thanh niên bước vô. Gương mặt lạnh lùng, mái tóc nâu xoăn xoăn cắt gọn, tuổi khoảng 24. Là tể tướng của vương quốc Nightmare đây. Nó ngẩng lên, vẫn không thay đổi tư thế: - Có chuyện gì vậy?

Nó có thiện cảm với Kon ngay từ lần gặp đầu. Anh lạnh lùng nhưng đôi mắt vẫn có chút đau đớn cô độc. Anh cũng rất trung thành với ba nó.

- Lại bọn Star. Lần này chúng muống gặp cả cô.

- Zậy thì tôi sẽ đi gặp chúng.

Nó nói và bước theo Kon.

Chúng gồm khoảng 9 người, mặt mày bặm trợn. Nó nghĩ: “Đến đây quậy phá mà đi ít người vậy sao? Xem thường mình thật”. Nhưng vẫn rất thản nhiên, nó hỏi thằng đầu đảng:

- Các người muốn gì? Năm lần bảy lượt đến đây?

Tên cầm đầu cợt nhả với cái giọng nhừa nhựa khinh bỉ:

- Chỉ là nghe nói chủ của Nightmare đã về nên muốn qua thọ giáo. Không ngờ lại là một cô em xinh đẹp thế này.

Rồi cả bọn cười ồ lên. Nó thì nghĩ: “Ở Nhật ba nó quả là mai danh ẩn tích hơn thiệt.” Rồi mời bọn chúng vào phòng riêng nói chuyện. Lũ đười ươi thì tin tưởng vô tầm cỡ của Star Nightclub  nên nhanh chóng nhận lời, hơn nữa trước đây người của nó cũng quản lí Nightmare theo cách ôn hòa, cách của ba nó. Cánh cửa vừa khép lại là nó nhảy bổ vô thằng đầu đàn, đè gã lên cái bàn thấp đẩy li tách trên bàn rơi xuống đất vỡ tan. Lũ người đi cùng gã cũng bị khống chế.

- Cô dám

- Tại sao không? Để tao giới thiệu cho mày đã. – Nó nghiến răng nhả từng lời – tao là Kaminari Fuyu, và tao không quan tâm bọn mày là bọn quái nào. Nhưng tao muốn thằng chủ mày biết là đừng bao giờ đến đây làm càn vì tao không phải là người giỏi nhịn đâu.

Gã thoáng cau mày khi nghe tên nó. Gã biết chuyện gì sắp xảy ra. Không ngờ đây là nơi của nhà Kaminari, lại do chính cô con gái ác quỷ này cai quản…

- Oh. Cô Fuyu, tôi chỉ đến đây ra mắt và cũng muốn bắt tay với chủ của Nightmare thôi mà…

Chưa kịp nói xong, gã đã bị Fuyu chặn họng:

- Tao không quan tâm. Mày đã đến đây phá phách nhiều và người của tao quả là hiền đấy, nhưng lần này mày hết may mắn rồi. – nói xong nó vung tay lên và giáng xuống, một tia sáng xẹt qua, con dao bóng loáng cắm phập, ngón tay nhẫn của gã đứt lìa.

Nó đứng dậy và buông thêm một câu:

- Cút về với cái ngón tay, nói với ông chủ mày tao đặc biệt thích ngón nhẫn.

Trong góc khuất tối đen của căn phòng, có một người cũng bước đi, mồ hôi đổ trên trán nhưng vẫn nhếch cười nhẹ.

                                                            ***

Ngày thứ hai đến trường, nó đã gặp thằng em họ. Mistsu. Thằng nhóc có nước da trắng như con gái và có vẻ trầm lặng trong lớp. Không ai tin nổi thằng Mistsu hiền khô đó lại là em họ của con nhóc kinh khủng kia. Cũng là người được chọn sao? Fuyu thắc mắc và bước về phía thằng nhóc:

- Nói chuyện được chớ?

Thoáng ngạc nhiên, Mistsu trả lời vẻ gượng gạo:

- Tôi và chị ư? Được!

- Đơn giản lắm, cậu đừng có giở trò trước mặt tôi.

- Tôi không hiểu chị nói gì?

- Tôi ghét bị theo dõi và nghe lén lắm. Cậu định làm gì? Dày vò ba tôi chắc? Thật vớ vẩn.

Nó nói rồi quay lưng để lại thằng nhóc ngạc nhiên và bối rối. Bị phát hiện ư? Chị ta gần như không thấy mình cơ mà. Chỉ còn biết gì về mình nữa? Phải. Điều Mistsu đang muốn làm là dày vò ba Fuyu, mặc cho tình yêu thương ông ấy luôn dành cho Mistsu ư. Thằng nhóc nghĩ và khinh thường, giả tạo.

Chuông điện thoại. Thằng nhóc khẽ nhíu mày, lại là cô ta. Còn muốn gì nữa đây? Nhưng Mistsu cũng bắt máy và đi đến chỗ hẹn.

***

- Sao cô cứ làm phiền tôi hoài vậy? – cậu nói hướng về phía cô gái, ăn mặc lòe loẹt, cái váy đỏ ôm sát thân hình gợi cảm. Trang điểm đậm, đôi môi son đỏ chót khẽ mỉm cười: - Em nhớ anh mà. – cô ả thỏ thẻ giọng nũng nịu.

- Hửm, cô đừng có làm phiền tôi nữa. Cô ngủ với bao nhiêu người giờ bắt tôi chịu trách nhiệm. Hoang đường. Là chưa kể cô gài tôi uống rượu say khướt, lúc đó tôi có làm gì hay không tôi cũng không biết.

Ả cười khẩy. Cầm chiếc điện thoại lúc lắc.

- Anh cứ coi đi đã. Sẽ biết là mình có làm gì hay không.

Cậu ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại, nó phát cái cảnh hai người xoắn lấy nhau, đúng là cậu rồi. Cậu giật lấy:

- Cô dám?

- Em yêu anh mà. Em còn nhiều bản lắm, chỉ là muốn giữ làm kỉ niệm. Nhưng nếu mọi người biết thì…đặc biệt là cậu anh…

Ả bỏ dở câu nói cấm lấy điện thoại bước đi. Mặc cậu đứng sững người. Đoạn hội thoại kia lọt vào mắt một người, chính là cái kẻ luôn khẳng định sẽ để mắt đến cậu ấy mà. Nhếch mép, nó bấm phone rồi ra lệnh gì đó. Xong bước đi.

Chap 3: Mỉm Cười.

Yumi tay cầm giỏ tung tăng ra khỏi nhà. Cô cần mua một ít đồ cho bữa tối. Yumi nấu ăn khá ngon và cũng là nội trợ chính trong nhà. Ba mẹ cô quá bận rộn với những công việc vất vả mà kiếm được cũng chẳng bao nhiêu.

Bóng cô vừa khuất, ba mẹ cô vừa về thì Fuyu cũng vừa xuất hiện trước cửa. Hai tay đút túi quần, nó bước vô nhà một cách thản nhiên (bất lịch sự quá).

- Tôi là bạn của Yumi.

Hai ông bà thoáng chút ngạc nhiên. Yumi đi học chưa bao giờ dẫn bạn về nhà, bỗng dưng có một người tự xưng là bạn học đến chơi. Họ ngạc nhiên nhưng cũng mừng thầm. Họ rất thương Yumi, con bé sống khép kín và ít giao tiếp, nhà nghèo nên đến lớp không dám chơi với ai.

- Yumi  ra ngoài rồi. Cháu ngồi uống trà đợi nó nhá. – ông Yamada vừa nói vừa với tay lấy tách rót trà.

- Không cần. Tôi đợi trong phòng Yumi. Chỉ là tôi đã nói trước với Yumi đến mượn tập, hôm qua tôi nghỉ học. – nói xong bước thẳng hướng phòng Yumi (tự tiện quá).

- Vậy cũng được. – dù không thích lắm với sự tự tiện của nó. Ông bà Yamada vẫn gật đầu. Con nhỏ này có cái gì đó đáng sợ thật.

Đóng cửa phòng, nó nằm ra giường và ngủ (wá đáng thiệt).

***

 Yumi về không hề biết chuyện gì xảy ra. Hai ông bà chưa kịp thông báo về sự xuất hiện của nó thì cô đã đi khuất.

- AAAA…………

Cô hét lên khi thấy một người đang nằm ngủ trên giường mình. Nó bật dậy thì thấy Yumi đang tròn mắt:

- Cô ồn ào quá đấy!

- Fuyu. Sao cậu lại ngủ ở đây… trong phòng tôi?

Không trả lời. Nó nằm xuống, nhắm mắt hỏi:

- Bây giờ cô làm gì?

- Chuẩn bị bữa tối!

- Zậy thì đi đi. Nấu nhìu zô. Tôi ăn nhiều lắm đó.

Ngạc nhiên và cũng có phần tức tối. Nhưng Yumi cũng không hiểu sao mình ngoan ngoãn vậy:

- Tôi đâu có mời cậu đâu.

Vẫn không mở mắt, nó thản nhiên:

- Tôi cần cô mời sao?

Bó tay toàn tập. Yumi miễn cưỡng đi ra. Con nhỏ kì lạ. Mình chả hiểu nổi. Mấy ngày trước còn chẳng thèm nhìn mình, giờ lại đang nằm ngủ trong phòng mình, và đòi ăn tối với gia đình mình. Cô đi ra và đụng phải “ông bà già” cùng với thằng em đang tròn mắt không hiểu chuyện gì:

- Sao chị hét toáng lên zậy? Chỉ là bạn chị hả? Nhìn phát sợ. – thằng nhóc tuôn một tràng.

- Uhm. Bạn học. Mà tối nay cổ ăn cơm với nhà mình được hông ba?

- Tất nhiên rồi. Mấy khi bạn con đến chơi đâu.

***

Cạch. Cánh cửa mở ra làm nó tỉnh dậy.

- Cậu có định ăn cơm thì ra. – Yumi hỏi nó.

Không nói gì. Nó đứng dậy và bước ra ngoài. Mâm cơm nhỏ với bốn món bày biện đơn giản. Nó nghĩ: “Ăn uống vậy đây hả trời”. Nhưng vẫn ngồi xuống, không nhìn ai cả và bắt đầu ăn(hết thuốc chữa).

- Cháu là Fuyu à? Yumi ít bạn lắm, cháu…- ông Yamada đang nói dở thì im bặt khi thấy ánh mắt nó, chính ông cũng không hiểu vì sao. Nhưng nó cũng chả có ý gì. Chỉ là đang lắng nghe, chắc tại nhìn nó kì quặc quá.

- Sao ông không nói tiếp? Tôi đang nghe mà.

Hơi bất mãn vì cách xưng hô của nó, nhưng ông vẫn cười:

- Ah, thôi, ăn tiếp đi…

***

- Tối nay tôi ngủ ở đây luôn nhá. – nó nói khi hai đứa vô phòng. Nháy mắt. cười nhếch(ít nhất thì cũng đúng nghĩa cười)

- Cái gì?

- Có cần lúc nào cũng phải hét lên vậy không? – đang nói thì có chuông điện thoại. Nó bắt máy ra lệnh:

- Nói!

- …

- Được, đợi tôi đến.

Cúp máy rồi nheo mắt nhìn Yumi:

- Tôi phải đi rồi, không ngủ lại được… hơ hơ (mỉm cười nhẹ…)

- Ai cho mà cô đòi ngủ lại chớ?

- Cần cô cho sao? – nói rồi bước ra cửa, gật đầu nhẹ tênh với ông bà Yamada. Nó lên xe phóng thẳng.

- Hix, Chỉ đi Reventon đấy. Con đại gia hả chị? – thằng nhóc em hỏi khi nhìn thấy xe nó.

- Uhm. Ba mẹ với em đừng có ngạc nhiên quá. Cổ, ờ, hơi nhút nhát với lại mới ở nước ngoài về nên chưa quen lắm (nhút nhát ư axax). – Yumi biện minh ấp úng cho qua chuyện trước sự dò hỏi của cả nhà vì thái độ không giống ai của nó.

Chap 4: Red in WhiteBackground.

Đậu chiếc xe hầm hố trước cửa nhà kho bỏ hoang bên ngoài hành phố. Nó bước vô, vẫn hai tay đút túi quần. Trước mặt nó là năm tên vệ sĩ và một cô gái mặc váy đỏ quỳ ở giữa. Ngước mặt lên nhìn nó, ả bắt đầu sợ hãi hơn. Tiến lại gần nâng cằm cô ả lên, nó hỏi:

- Biết tao là ai không?

- Không. Cô muốn gì?

- Zậy thì để tao nói cho mày biết. Tao là chị họ Mistsu. Sao giờ thì biết chưa?

Không để cô ả nói thêm, nó giật điện thoại ả, phát lại đoạn video ân ái:

- Muốn cái này. Để tao cho mày biết, bây giờ tao không ưa thằng nhóc đó, nhưng nó vẫn là em họ tao. Và bất cứ ai đụng vô nó với ý định vớ vẩn, tao không thích để yên.

- Tôi… không liên quan đến cô…

- Có chứ. Vì tao là chị họ nó mà. Mày muốn gài thằng Mistsu vì gia tài nó sẽ được hưởng à? Hoang tưởng.

Nghẻo cái đầu qua một bên, có liếm môi một cách bệnh hoạn, rút từ túi ra con dao nhíp Thụy Sĩ quen thuộc. Tách. Lưỡi dao bật ra sáng loáng làm cô ả tái xanh mặt ấp úng:

- Cô định làm gì?

- Mày biết tao thích gì không?-Không đợi cô ả trả lời, nó ve vẩy con dao nói tiếp-Là cảnh mặt trời mọc (có ăn nhập gì không?). Cô ả ngơ ngác.-Mày biết lá cờ nước Nhật không? Nó diễn tả cảnh mặt trời mọc đấy. Đỏ trên nền trắng. Đẹp. Mà da mày cũng trắng.

Nó vừa nói vừa tiến lại gần di di con dao trên má cô ả, nước mắt ả bắt đầu chảy vì sợ.

- Đỏ trên nền trắng, da trắng, cần một chút màu đỏ.-Tiếp tục bằng cái giọng bịnh hoạn-Muốn đứt một ngón tay nhẫn hay vài vết rạch trên má?

- Làm ơn! Tôi sẽ không bao giờ đến gần Mistsu nữa. Tha cho tôi…

Ả bắt đầu sợ hãi rên rỉ. Nhìn mặt con nhỏ này chắc là làm thật rồi. Bịnh hoạn, biến thái.

Không trả lời… Phập…Máu bắt đầu chảy ra từ phần còn lại của ngón tay (là ngón nào chắc ai cũng biết). Cô ả khóc thét lên, nhưng nhanh chóng im bặt vì cái nhìn của nó.

- Một ngón, để mày nhớ. Đừng bao giờ đụng đến người quen của tao. Muốn ngón nữa không?

Mặt cô ả từ xanh chuyển qua tái nhợt.-Làm ơn…-Nước mắt đầm đìa, ả rên rỉ van xin

- Được! Cút xéo và đừng bao giờ để tao gặp lại mày, nếu không, không chỉ là một ngón tay thôi đâu. Đưa mấy cuốn video cho Mitsu hoặc cho tao tùy mày.

- Tôi… sẽ đưa cho Mistsu.

- OK! Xong mày có thể khóc lóc kể lể với nó. Tao không quan tâm đâu. Nhưng sau đó thì biến.

Nói đoạn. Nó sai đám vệ sĩ đưa thuốc cầm máu cho cô ả rồi cùng họ biến vào thành phố.

Chap5: Bạn.

Giờ giải lao ở Canteen, nó luôn ngồi một mình một bàn vì không ai dám lại gần nó sau cái vụ “ăn trứng sống”. Thấy Yumi đứng ở cửa nhìn quanh rồi quay lưng bỏ đi. Fuyu bỏ đĩa thức ăn chạy theo.

- Sao cô không vô ăn vậy? Lúc nào tôi cũng thấy cái cảnh đó.

- Làm gì còn bàn trống nào. Lát tôi ăn sau.

- Không còn bàn trống thì ngồi chung. Đồ… điên-Nó thản nhiên chửi Yumi là điên.

- Ai để một đứa như tôi ngồi chung chớ.-Yumi nói như khóc.

- Cô đã hỏi chưa?

-…

Chưa hỏi sao biết người khác không cho?

-…

- Ít nhất là tôi.-Vừa nói nó vừa quay lưng đi.

- Cậu sẽ cho tôi ngồi chung?-Yumi ngạc nhiên.

- Nếu cô không mắc bịnh truyền nhiễm. Chưa hỏi mà đã khẳng định, tưởng mình thông minh lắm à?

Yumi bước theo lấy thức ăn rồi tiến đến bàn nó trước sự sửng sốt của bàn dân thiên hạ. Cái con nhỏ hiền khô đó dám ngồi chung với Fuyu cơ à? Rồi càng ngạc nhiên hơn khi thấy nó thản nhiên kéo đĩa thức ăn qua để có chỗ cho Yumi. Vậy là hai đứa, một đứa nhà nghèo nhút nhát và một đứa con của thế giới ngầm làm bạn với nhau.

Ở góc hành lang có ba kẻ nhìn chằm chằm tụi nó, ít nhất là có hai đứa trong bọn suy nghĩ.

Một. Mutsuki với cái đầu mưu toan, có trò hay rồi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà. (quân tử lại đi trả thù con gái à?)

Hai. Kizuki nhăn trán. Sao Yumi lại ngồi cùng Fuyu nhỉ. Nhìn cô ấy hiền. Khỏi nói cũng biết, nhờ Kizuki chiếu cố mà Yumi được vô lớp này chứ sao. Cậu thích Yumi ngay cái nhìn đầu tiên rồi. Mà cô thì ngây thơ có biết gì. Nghĩa là có thêm một kẻ nhìn thấy vẻ đẹp trong sáng ấy của Yumi.

Vậy là từ giờ đi học đỡ nhàm chán hơn. Bản thân nó vui vì có người chịu làm bạn, mà Yumi lại còn không quan tâm đến mấy cái hành động bạo lực của nó (thực ra là chưa biết chứ không phải không quan tâm). Còn Yumi thì nghĩ, cổ lầm lì như vậy chứ thực ra cũng tình cảm lắm. Thì nó có bao giờ từ chối cái gì Yumi mè nheo đâu. Nó rất chiều Yumi. Chính nó cũng ngạc nhiên về điều đó. Nhưng chả sao. Hai đứa ngày càng thân nhau. Thỉnh thoảng nó kéo Yumi đi xềnh xệch chỉ để ra cái “Thiên đường” của nó nằm ngủ, còn Yumi thì chỉ biết chạy theo ngồi nhìn nó. Wởn thật.

***

Tại phòng riêng của Mutsuki.

- Biết phải làm sao rồi chớ?

Mutsuki hỏi cái thằng đứng đối diện. Cậu đang thực hiện một âm mưu nhỏ. Bản thân chỉ nghĩ là một trò đùa để chọc ghẹo con nhỏ lạnh như tiền kia. Cậu đâu biết cái điều cậu nhờ (thực ra là ép) thằng nhóc Kumo thực hiện sẽ gây ra một hậu quả mà sau này cậu có cố gắng bao nhiêu cũng không thôi dằn vặt.

- Tôi biết rồi. Cậu cứ yên tâm, nhanh thôi.

- Vậy thì làm đi. Và cấm hé răng cho ai.

***

Đang nằm trên bãi cỏ, nó ngó Yumi, sao bữa nay cổ có vẻ buồn nhỉ.

- Chuyện gì vậy? Nói!-Nó vẫn luôn dùng cái giọng ra lệnh ấy ngay cả khi nó muốn quan tâm người khác.

- Lễ hội của trường.-Yumi đáp cụt ngủn.

- Thì sao?

- Ai cũng phải đến tham dự. Mà tôi thì chẳng có cái đầm nào phù hợp để mặc đến đó. Mà cũng sẽ chẳng có ai thèm mời một đứa như tôi. Cậu có hiểu không? Chỉ còn một tuần nữa.

- Không.

- Uhm. Làm sao cậu hiểu được một đứa không có nổi một cái đầm dạ hội chứ.

- Tôi cũng làm gì có đầm dạ hội.-Nó nói mà không hiểu ý Yumi lắm.

- Nhưng nếu muốn thì cậu dư sức có. Một tiểu thư giàu có như cậu thì… Yumi chưa kịp nói hết câu thì đã khựng lại. Đôi mắt nó luôn khiến người ta sợ hãi. Nó gằm gừ:

- Tôi không phải là một tiểu thư. Và tôi không giàu có. (Ax)

- Được rồi, được rồi. Tôi không nói vậy nữa. Cậu làm tôi nổi hết da gà lên đây rồi này.

Cậu ấy mà không giàu ư? Có nhà riêng (thực ra là biệt thự), xài toàn hàng hiệu, lái Lamborghini và hàng tá vệ sĩ kè kè (không hẳn vì ba nó luôn để nó tự do theo kiểu vệ sĩ không kè kè mà quan sát từ xa.-Có khác không nhỉ?)

Tan học. Nó lại kéo Yumi đi xềnh xệch. Lần này nó lôi cô lên chiếc Reventon và lao đi.

- Chọn những bộ phù hợp với cô ta nhất. Thử bộ xanh biển này và lấy trang sức cùng bộ, giày nữa.-Nó nói giọng ra lệnh với cô bán hàng bằng cái gương mặt như một manơcanh ở đó.

Ba mươi phút sau. Yumi đi ra từ phòng thử đồ.

Một vẻ đẹp hoàn mỹ. Nó nghĩ. Bộ đầm dạ hội màu xanh biển làm tôn lên vẻ đẹp của làn da mịn màng. Bộ trang sức lấp lánh trên chiếc cổ trắng ngần.

Sau khi mua mấy bộ cùng với cái đã thử, nó đưa Yumi về nhà.

- Cô có thể mặc nó đến lễ hội trường sau khi có ai đó mời cô. Nếu không tôi sẽ đi với cô.

Nó nói và ngẫm nghĩ: “Đừng có đứa khốn nào mời cô ta đi cả. Nhìn Yumi trong bộ đầm lộng lẫy với khuôn mặt thiên thần ấy, chắc hắn ta ăn tươi nuốt sống cổ mất.” Rồi nó nhăn trán phóng xe đi không để Yumi kịp nói lời cảm ơn.

***

   - Ôi trời mấy bộ đầm này ở đâu ra vậy? Đẹp quá!

Cả nhà cô xuýt xoa khi Yumi khoe bộ đầm mới.

- Là Fuyu tặng con.

- Ôi sao con nhỏ ấy tốt vậy? Chắc là mắc lắm đây.

- 700.000 yên mẹ ạ.

Chap6: Trừng phạt.

- Yumi! Bạn đến lễ hội trường với mình nhá.

Yumi ngạc nhiên quay lại. Là Kizuki. Bạn ấy đang mời mình đến lễ hội. Chính là Kizuki.

Mở tròn mắt nhìn Kizuki. Cô hỏi lại như sợ mình nghe nhầm:

- Bạn nói gì cơ?

- Mình muốn mời bạn đi cùng mình đến lễ hội trường.

Đúng là thật rồi. Là Kizuki đang mời mình. Lo nghĩ lung tung Yumi không trả lời cậu.

- Yumi! Yumi!

- Hả?-Giật mình quay  lại “trần gian”

- Nếu đã có người khác mời bạn thì bạn cứ nói. Mình không sao đâu.

- Không! Làm gì có ai.

- Vậy bạn nhận lời mình chứ?

- Uhn. Được. Cám ơn vì đã mời mình.

-Vậy hôm đó mình đến đón bạn.

Mắt lấp lánh niềm vui. Kizuki đi ra khỏi lớp trước bao con mắt ngạc nhiên. Công tử Kizuki lại đi mời “Bông lúa” ư? Và ngạc nhiên nhất cũng là Mutsuki, thằng bạn thân nhất của cậu đang thích Yumi, là một người nằm trong âm mưu nho nhỏ ấy. Trễ rồi.

***

- Fuyu! Fuyu à!

Cô vừa chạy lên bãi cỏ sau trường vừa gọi lớn. Fuyu bật dậy. Sao nhìn phấn khởi vậy không biết?

- Gì?

- Là Kizuki, Bạn ấy mời mình đến lễ hội trường. Là Kizuki. Ôi! Mình vui quá! Bữa đó mình sẽ mặc bộ đầm ấy nhá. Không thể ngờ là Kizuki đó.-Yumi cười tươi tuôn một tràng mà không biết rằng Fuyu đang rất tức giận. Nhưng nó chỉ nhún vai:

- Vậy hã? Chúc mừng!

***

Cả trường xôn xao khi nó và Yumi bước vô. Gì vậy nhỉ? Những ánh mắt khinh khỉnh nhìn tụi nó.

- AAAAÁ…..

Yumi hét lên khiến nó ngẩng đầu nhìn. Trên màn hình lớn của trường đang phát cảnh làm tình của hai cô gái. Tiếng rên ư ử, hai thân thể con gái trần truồng quấn lấy nhau. Là Yumi và nó. Khắp nơi vương vãi những tấm hình như tờ rơi, vẫn là hình chụp cái cãnh chết tiệt kia. Nó cười khẩy:

- Nhìn sơ đã biết đồ giả! Trình độ kém quá!

Nhưng Yumi thì khác, cô chới với. Nhục nhã quá. Ai lại làm vậy hả trời? Cô nhìn nó. Sao nó lại thản nhiên vậy rồi bật thành tiếng cô hỏi nó trong tiếng nấc:

-  Sao bạn bình thản vậy Fuyu?

- Vì đó đâu phải sự thật! Nhìn thì biết ghép rồi!

- Nhưng ai sẽ tin chúng ta chứ?

- Gia đình cô! Vậy là đủ, đúng không? Có gì đâu? Nếu vậy thì sao?

Nó vừa nói xong Yumi đã hét lên:

- Sao bạn có thể bình thản? Nhục nhã quá!

- Sao nào?-Nó ngạc nhiên hỏi quên mất Yumi không phải là nó.

- Ôi! Cậu bịnh hoạn quá! Tôi… tôi… không đi cùng cậu nữa, tôi muốn được yên ổn. Sao cậu lại vô tư…

Nghe Yumi nói trong tiếng nấc, Nó bịnh hoạn cơ đấy. Sau tất cả những gì nó làm cho cô, nó chiều chuộng cô, làm mọi thứ cô thích, nó mua váy cho cô và nghe cô nói sẽ đến lễ hội với thằng khác, chưa đủ sao? Giờ cô còn nói nó bịnh hoạn, không muốn đi cùng cô. Ha, ha ha… Nó xoáy thẳng ánh nhìn vào cô. Cô rùng mình, ánh mắt chiếu đến từ địa ngục:

- OK! Nếu cô chỉ vì cái video vớ vẩn và mấy tấm hình giẻ rách, tôi sẽ giải quyết vụ này.

Con thú ngủ trong nó trỗi dậy. Hai tháng quen cô, có cô làm bạn, nó không còn đánh người, đe dọa, nó cũng giục luôn cây dao nhíp Thụy Sĩ ở nhà, nó hay cười hơn. Nhưng bây giờ, nó sẽ giải quyết vụ này, theo cách của nó. Theo ý cô. Nó cúi xuống, sờ vào cổ chân rút khẩu súng nhỏ ra, lên đạn. Đoàng. Cái TV nổ tanh bành. Nó bước ra khỏi trường trước khi ai đó kịp phản ứng. Nó đã ngang nhiên dùng súng trong trường. Một điều khá cấm kị.

***

Đến Nightmare. Nó ra lệnh:

- Điều tra cho ra chủ nhân những tấm hình và kẻ phát tán video đó trên mạng.

Kon làm ngay lập tức. Nhìn vô ánh mắt nó, anh hiểu, nó đang giận dữ, thật sự giận dữ.

Nửa tiếng sau. Kon gõ cửa, bước vô, nhìn nó và gật đầu. Họ và bốn vệ sĩ khác lên xe, tiến vào đại lộ Trăng Non.

***

Yumi sụp xuống sân trường sau tiếng súng. Cô khóc òa như một đứa trẻ. Bây giờ mọi người nhìn cô với ý nghĩ gì đây? Coi cô là một con điếm ư? Kizuki tiến đến:

- Bạn đừng khóc. Mình tin mà. Mình sẽ đưa bạn về.

- Chị! Trên mạng em thấy…

Cả nhà nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng. Trái với suy nghĩ của cô, ba dìu cô vô nhà.

- Không hiểu ai lại đùa kiểu đó? Con nín đi nào. Ai mà tin nổi chuyện này chứ.

- Ba mẹ tin con chứ?-Cô nấc lên.

- Tất nhiên rồi! Fuyu đâu rồi? Con bé có sao không?  Chắc con bé không khóc đâu nhỉ. Nhìn nó cứng rắn như vậy!

Yumi lại khóc, không phải vì cái video nữa, mà vì Fuyu. Cô mất  Fuyu rồi. Fuyu nói đúng. Ai cũng biết là giả và quan trọng là gia đình tin cô mà. Vậy mà cô đã nói gì? Fuyu bịnh hoạn. Ôi! Cô ấy cũng là nạn nhân mà. Mình thật ngu ngốc.

***

Sáng hôm sau.

Nó lướt qua những ánh mắt sợ sệt, dửng dưng đi về phía cuối lớp, như cái ngày đầu tiên đến đây. Nó làm như xung quanh không có ai cả, gác hai chân lên bàn, nó ngủ.

Mistsu nghĩ không hiểu bà chị họ của cậu sẽ làm gì? Ban đầu cậu nghĩ nó sẽ không quan tâm. Cũng đúng nó đã định như vậy. Nhưng thế sự thay đổi. Mitsu lo lắng chắc bả sẽ diệt tận. Cô ả đanh đá kia còn bị xử đẹp…

---------------- Flash Back-----------------

- Cô còn muốn  gì nữa mà… -Mitsu sững người nhìn vô bàn tay đã thiếu mất một ngón của cô ả cùng với cô số vết bầm dập. Chưa kịp hỏi gì, cô ả đã đưa cho cậu một cái hộp nhỏ:

- Trong này là toàn bộ bản sao của đoạn video đó. Làm ơn nói với chị họ anh là tôi đã đưa hết cho anh và sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.-Ả nói một lèo với giọng sợ hãi rồi bỏ chạy một mạch.

Chị họ anh? Fuyu ghê gớm thật. chuyện gì cũng biết sao? Vậy còn những chuyện kia, liệu Fuyu có biết không, có biết những toan tính và hành động của cậu? Cậu rùng mình khi nghĩ đến đó, tạm thời không nghĩ nữa. Sẽ ổn thôi! Cậu tự trấn an mình.

---------------End Flash Back--------------

Kumo bước vô lớp, tia nhìn lướt qua Fuyu rồi dừng lại ở Mutsuki. Thằng nhóc đang sợ run sau phát súng. Nếu Fuyu biết được ai làm chuyện này thì liệu Mutsuki có bảo vệ được cậu không? Chắc là không rồi!

Đột nhiên một cô bé trong lớp hét lên, Fuyu mở mắt, máy chiếu được bật lên (Mỗi lần có tin gì đặc biệt thì dù đang học cũng sẽ được máy chiếu bật lên cho toàn dân coi). Trên màn hình là một người đàn ông ngồi trên ghế tựa, máu me khắp nơi, miệng ổng đang ngậm… ngón tay nhẫn của chính mình. Mọi người sửng sốt hơn khi trên trán ông ta cắm phập con dao ghim đầy những tấm hình hai cô gái trần trụi quấn lấy nhau. Có cả hình của Fuyu với Yumi và cả những cô gái khác.

Mitsu quay xuống nhìn bà chị họ ác quỷ của mình. Chính mắt cậu đã thấy nó cắt phụt ngón tay tên cầm đầu Star. Rồi mọi ánh mắt đổ dồn về Fuyu. Nó thản nhiên cười khẩy, ngáp dài rồi ngủ tiếp. Ai nấy đều hoang mang. Cô ấy là ai vậy? Làm những chuyện đó rồi có thể thản nhiên!

Giọng phát thanh viên đều đều:

- Nạn nhân là Masao Chiba. Chết vào khoảng 23h đến 1h tối qua. Nguyên nhân dẫn đến tử vong là não bị tổn thương nghiêm trọng và mất máu quá nhiều. Thông tin từ phía cảnh sát cho biết không hề có manh mối nào cho vụ án và thủ phạm cũng không để lại bất kì dấu vết nào. Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin ngay khi nhận được thông tin mới hơn.

Kumo gần như phát điên, liệu ông ta có khai ra cậu không? Liệu Fuyu có trả thù?... Nghĩ đến đó, cậu không dám tiếp. Cậu sợ và cả Mutsuki cũng vậy. Mutsuki không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa. Giờ cậu nên làm gì đây? Làm gì cũng trễ rồi. Người đàn ông kia đã chết, chỉ vì cái trò ngu xuẩn của cậu.

Fuyu có điện thoại. Nó nghe có vẻ ngoan ngoãn hơn:

- Anh Toru?

- Là em làm đó hả?

- Thì sao ạ?

- Hừm! Em thật là…

- Sạch sẽ mà anh!

Cúp máy.

Mutsuki nghĩ không lẽ báo cảnh sát. Làm gì có bằng chứng đễ tố cáo nó đâu!

Những tiết học trôi qua nặng nề. Vừa nghe tiếng chuông reo, thằng Kumo chạy như bay ra khỏi lớp. Nó nhìn theo khẽ lẩm bẩm hát(???): “Run, run, run… Can’t delever oneself…” (không biết có lời bài hát nào có lời như vậy không nữa???).

***

21h30

Xe của Kon tiến vào căn biệt thự sau khi đã khống chế lũ vệ sĩ ngoài cổng. Kon ra lệnh:

- Đập nát tất cả những gì trong tầm mắt. Không làm bị thương ai hết. Kiếm thằng Kumo ra đây.

Thằng Kumo sợ hãi hỏi như khóc:

- Các người là ai? Muốn gì?

Kon không nói gì, đặt tay thằng nhóc lên cái bàn gỗ. Phập. Thằng Kumo bất tỉnh vì quá đau và sợ hãi. Căn biệt thự tan hoang không còn gì lành lặn. Kon gằm gừ với đám gia nhân đang run rẩy:

- Khi nào thằng nhóc tỉnh dậy, nói với nó, ngày mai bất cứ giá nào cũng phải đi học, trừ phi chết.

Rồi anh lạnh lùng dẫn đám vệ sĩ đi ra, biến mất vào bóng tối dày đặc bên ngoài thành phố.

                                                                          To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kami#rev