c13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cũng không muốn ác ý phỏng đoán người khác, xã hội này có tồn tại kẻ xấu, nhưng người tốt cũng không ít, tôi tin đại đa số là người thiện lương, cơ mà một số người vốn thiện lương lại trở thành tà ác, cũng quả thật hết sức đáng ghét.

Đêm qua tôi cơ bản trải qua trong hoảng hốt lo sợ, Lam Sơn mặt đầy máu, đó quả là hình ảnh quá mức đáng sợ.

Đời này tôi còn chưa từng chạy xe nhanh như vậy, may mà bên cạnh công ty có bệnh viện, tôi thậm chí không kịp hỏi Lam Sơn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đã đẩy cậu vào phòng khâu xử lý vết thương.

Trong bệnh viện không thể mang thú cưng vào, chúng tôi để con mèo nhỏ đã chịu đủ kinh sợ trong xe, mở chút khe hở cho thoáng khí.

Một mình tôi lo lắng chờ đợi trước cửa, thỉnh thoảng đi tới đi lui, mấy phút ngắn ngủi nhưng tôi cảm thấy dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Lúc Lam Sơn đi ra tôi tiến lên đón thật nhanh, thấy vết thương bên trái trán cậu chừng 1 cm đã được xử lý ổn thỏa. Ban đầu tôi còn cho là xương sọ của cậu bị đập bể, cái loại cảm giác kinh hoàng đó cả đời cũng không muốn nhớ lại! May mà cuối cùng chẳng qua là nhìn dọa người, khâu hai mũi, chăm sóc tốt cũng không để lại quá rõ ràng.

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra được không?” Trở lên xe, tôi không vội cho xe chạy.

Trên mặt cậu còn có vết máu, biểu cảm lạnh giá lộ ra chút phiền muộn, giống như tướng quân chịu thiệt trên chiến trường, không kịp chờ đợi phải tìm ra người ám toán cậu đánh một trận tơi bời.

“Em phát hiện có một người đàn ông, mỗi lần xe gã xuất hiện ở vùng lân cận, ngày hôm sau công viên sẽ xuất hiện thi thể mèo hoang.”

Cậu dừng một chút nhìn về phía tôi, tôi tỏ ý cậu cứ tiếp tục.

“Hôm nay em thấy người đàn ông kia lại tới, liền lén đi theo sau gã. Em thấy gã dùng thức ăn dụ dỗ mèo con, lúc nó đến gần, thì bắt nó. Em xông lên hỏi gã đang làm gì, gã bị em dọa sợ, tiếp đó lại bảo em đừng xen vào chuyện của người khác. Em và gã xảy ra chút xung đột tay chân, sau đó đoạt lấy mèo con trong tay gã, rồi sau nữa… Em liền bị tập kích.”

Tôi an tĩnh nghe cậu nói, chân mày nhíu chặt chưa từng giãn ra. Thi thể mèo hoang trong công viên thương mại bị hành hạ đến chết, tôi từng nghe nhân viên nữ trong công ty nhắc tới, bởi vì buổi tối công viên rất khuất, chung quanh lại không một bóng người, cho nên vẫn chưa bắt được hung thủ, mọi người đều cảm thấy kẻ đó quả thực quá biến thái.

“Gã dùng cái gì đánh cậu?”

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Hình như là cục gạch. Em chỉ bảo vệ mèo con, không để ý đến…”

Tôi phát hiện một bên cổ cậu hình như hơi đỏ, dùng tay vạch cổ áo cậu ra nhìn một cái, nơi đó nổi lên chút mẩn đỏ.

“Cậu bị dị ứng!” Tôi không biết phản ứng dị ứng của cậu như thế nào, nghe nói có một số người sẽ xuất hiện phản ứng ngạt thở nôn mửa, đang định dẫn cậu xuống gặp bác sĩ lần nữa, cậu bèn kéo tay tôi lại.

“Em không sao, đừng để ý đến nó, nó sẽ tự biến mất.”

Tôi trừng mắt nhìn cậu: “Chuyện này không thể được!”

Cuối cùng tôi lại kéo cậu vào bệnh viện, may mà bác sĩ nói vấn đề không lớn, cho hai loại thuốc mỡ rồi cho chúng tôi đi.

Tôi cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, trước tiên không nói đến người kia rốt cuộc có phải là tên biến thái hay không, nhưng gã làm người khác bị thương còn bỏ chạy, tôi hy vọng Lam Sơn có thể đến đồn cảnh sát báo nguy, người như vậy không nên nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Sắc mặt cậu bởi vì trên cơ thể không thoải mái mà hơi tái nhợt, nhìn ra được cậu thật sự không ngờ tới phiền toái như vậy, nếu như không phải là tôi khăng khăng, cậu thậm chí sẽ không tới bệnh viện xử lý vết thương.

“Được rồi em đi là được… Mặc dù em không cảm thấy có thể bắt được người.” Cậu nói.

Sau khi ghi chép xong lời khai ở đồn cảnh sát đã muộn lắm rồi, kí túc xá của Lam Sơn đã khóa cửa từ lâu, mà trên xe tôi còn có cục cưng nhỏ đang kêu meo meo.

Tôi biết nhà Lam Sơn không phải ở đây, nên đề nghị để tối nay cậu đến nhà tôi ở. Tôi thề tôi cũng không có ý niệm gì xấu xa, tôi thật sự muốn chăm sóc cậu mới nói như vậy!

? Cậu ấy có chút chần chừ, tựa hồ cảm thấy như vậy quá làm phiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro