c19-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi công tác đã quay về…

Thu hoạch lớn nhất của hành trình lần này, có lẽ chính là tôi giả vờ uống say ôm Lam Sơn đùa bỡn vô lại, kết quả vượt quá chút chuyện tôi dự liệu, có phần thoát khỏi những gì tôi nắm trong tay.

Đi công tác chung quy khó tránh khỏi xã giao, trước kia tôi uống đều sẽ có khống chế, hoặc là hợp thời từ chối một ít rượu mời. Cơ mà đại khái lần này liên quan đến việc Lam Sơn ở bên, tôi đặc biệt muốn thể hiện một phen, uống hơi nhiều. Đến cuối cùng mặc dù ý thức thanh tỉnh, nhưng đầu óc choáng váng, bước đi cũng có chút lâng lâng, tôi chính là ở trong trạng thái này được Lam Sơn đỡ về khách sạn.

Thật ra tôi căn bản không có say nghiêm trọng như vậy, phần lớn đều là tôi giả bộ. Tôi ôm cậu, nhân cơ hội sờ trộm mông với eo cậu, lại thích hợp nói mấy lời mê sảng, rất dễ dàng có thể lừa bịp được.

Chúng tôi trở về phòng, cậu ném tôi lên giường, cởi caravat của tôi, sau đó liền không có nhiều thêm động tác nào. Qua chốc lát tôi nghe được tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm, tôi cho rằng cậu đang tắm, liền muốn đi… rình trộm. Tôi thừa nhận khi đó mình cũng không bình thường chút nào, rượu cồn sinh ra ảnh hưởng nhất định với tôi.

Tôi giả vờ làm người uống say mang dáng vẻ gấp gáp muốn đi tiểu, cửa cũng không gõ trực tiếp mở cửa bước vào, nhưng lại khiến tôi thất vọng chính là cậu lại không phải đang tắm, mà là đang vén tay áo xả nước trong bồn.

Cậu thấy tôi có chút kinh ngạc, động tác cũng ngừng. Tôi không nhìn cậu, biểu tình chết lặng chuyển tầm mắt qua chỗ bồn cầu, sau đó bắt đầu động tác chậm chạp cởi thắt lưng.

Đây thật sự không phải âm mưu của tôi! Tôi không phải cố ý muốn phơi bày hạ thể trước mặt cậu, tôi chẳng qua là… chỉ có thể thuận thế diễn như vậy thôi!

Cảm giác đó vô cùng lúng túng, may vì uống chút rượu mặt tôi vốn đã đỏ, cho nên che giấu được sự bối rối của mình, nếu không tôi chắc chắn sẽ càng tay chân luống cuống.

Tới đây thật ra cũng chẳng có gì, đàn ông trong WC gặp nhau đường hẹp là chuyện quá bình thường, tôi cũng chẳng phải là người chưa từng bị đám đông nhìn điểu.

Nhưng là!! Vấn đề nằm ở chỗ cậu ấy nhìn động tác chậm chạp của tôi, cho rằng tôi say đến mức ngay cả quần cũng không cởi được, cậu liền, tới, giúp tôi, cởi quần!!!

Đây đúng là tai họa… : )

Cậu đứng sau lưng tôi, giúp tôi cởi quần, mông tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng người nơi đũng quần của cậu. Sau đó cậu kéo tay phải tôi ra, thân thiết giúp tôi giữ điểu.

“Không được tiểu ra ngoài.”

Giọng nói của cậu ngay bên tai tôi, tôi cũng hoài nghi mình không phải đang mơ một giấc mộng ly kỳ đó chứ!

Tôi chỉ đành dưới cái nhìn soi mói của cậu, đầu óc một mảnh hỗn loạn, dưới tình huống căn bản mình cũng không biết mình đang làm gì đứt quãng rơi ra chút nước tiểu.

Tôi thật sự thấy may mà cậu ở sau lưng tôi không cách nào thấy được biểu tình của mình, khi đó tôi đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Ngay tại lúc tôi cho là giấc mộng hoang đường này sắp kết thúc, Lam Sơn đưa tay tới trước ngực tôi, bắt đầu giúp tôi cởi cúc áo sơmi, một mực cởi đến cúc áo cuối cùng gần bụng dưới của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được ngón tay lành lạnh của cậu lơ đãng lướt qua da thịt tôi lưu lại xúc cảm, thật sự rất đòi mạng.

Mà hạ thể của tôi đã sớm không thể khống chế cương lên, sau đó phồng lớn.

Tôi không biết nên làm gì, nếu như cậu muốn say rượu loạn tính với tôi cũng được, nhưng rõ ràng không phải!

Sau khi giúp tôi cởi xong quần áo, cậu đỡ vai giúp tôi xoay người, tiếp đó dừng lại… Giây phút đó tôi thật muốn tông cửa xông ra!

Cậu nhìn chăm chú hạ thể dữ tợn đứng thẳng của tôi như vậy một hồi, tôi cho rằng cậu nhìn thấy sẽ lộ ra chán ghét thậm chí chửi tôi biến thái, nhưng mà không có, cậu giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục động tác nhanh nhẹn đỡ tôi vào bồn tắm.

Sau đó toàn bộ quá trình tôi lại nhắm mắt giả vờ ngủ, sợ đối diện với ánh mắt của cậu, sợ hơn là bị cậu phát hiện thật ra tôi còn thanh tỉnh. Sau khi cơ thể tôi được Lam Sơn chạm vào hạ thể lại càng cứng rắn hơn, đau khổ khó chịu, sau đó, rốt cuộc trong một lần ngón
DẠY BẠN CÁCH THEO ĐUỔI NAM THẦN
20
TrướcTiếp
Cảm ơn mọi người đã an ủi, bây giờ tôi đã cảm thấy ổn hơn nhiều, liền coi như chuyện xấu hổ tôi làm sau khi say rượu mà quên đi. : )

Dẫu sao Lam Sơn không tỏ ra chán ghét tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.

Nói xem mọi người xử lý quan hệ với tình cũ như thế nào?

Tôi có một tình cũ, hắn là học đệ của tôi thời đại học, vì lúc đó cảm thấy hắn rất đáng yêu, hơn nữa còn là hắn chủ động theo đuổi, chúng tôi liền qua lại một khoảng thời gian, nhưng trong khoảng thời gian đó tôi cũng không cảm thấy động tâm với hắn, nói thẳng thì… Tôi không muốn thao hắn.

Lâu ngày tôi nhận ra vấn đề giữa chúng tôi, tôi thẳng thắn thảo luận với hắn một chút, sau đó hai bên đều cảm thấy quay về quan hệ bạn bè là hay nhất, vì vậy chúng tôi liền lại thành học trưởng tốt, học đệ tốt.

Người yêu quay về quan hệ bạn bè, kiểu mẫu chung sống thông minh nhất chính là quân tử chi giao đạm nhược thủy (1), hắn không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền hắn, thời gian dài chúng ta liền không thân.

Dạo này đối phương lại bắt đầu liên lạc với tôi, hắn nói hắn muốn về nước, hơn nữa rất có thể phải tới thành phố nơi tôi ở. Mà sáng nay, tôi nhận được một bó hoa tươi do hắn ký tên, hoa hồng màu đỏ, đàn bà đến mức không thể hơn được nữa, có thể chắc chắn là bút tích của hắn.

Điểm chết người là hoa tươi do Lam Sơn đưa đến trước mặt tôi.

Lúc cậu đi qua quầy tiếp tân thì nghe thấy tôi nhận được hoa, vì vậy cậu liền thuận tay mang vào phòng làm việc. Khi tôi thấy cậu cầm một bó hoa hồng xuất hiện trước mặt thì sợ đến ngây người, nhưng rất nhanh lại phủ nhận khả năng cậu tặng hoa cho tôi, tiếp đó tôi bắt đầu lo âu là cậu muốn tặng hoa cho cô bé nào trong công ty.

“Hoa của ai thế?”

“Của anh.”

Cậu ấy đặt hoa trên bàn của tôi, sau đó xoay người đi về chỗ ngồi của mình.

Tôi tò mò mở tấm thiệp trong hoa hồng, lúc này mới biết là tình cũ lâu ngày không gặp đưa hoa tới.

Cho nên vấn đề xuất hiện… Tình cũ tại sao lại tặng hoa cho tôi?

Buồn bực tôi hỏi Lam Sơn đã từng tặng hoa cho tình cũ hay chưa, cậu cũng không ngẩng đầu nói với tôi rằng tặng hoa chính là ý muốn nối lại tiền duyên, nhưng nếu như là người cậu thích căn bản sẽ không khiến đối phương trở thành tình cũ.

“Nối lại tiền duyên? Nhưng quan hệ này đã kết thúc rất lâu rồi a.”

“Hiển nhiên anh cảm thấy kết thúc… ” Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tôi: “Đối phương lại không.”

Tôi thật sự có chút kinh hãi, tôi một chút cũng không muốn trở lại tươi đẹp với học đệ, hơn nữa quan trọng nhất chính là để Lam Sơn thấy hắn nhất định sẽ hiểu lầm!

Cùng tình cũ dây dưa không dứt cái gì, cho dù là đồng tính luyến hay là dị tính luyến cũng là đại kỵ a.

Bó hoa kia rất nhanh bị tôi ném vào thùng rác, Lam Sơn không hỏi tại sao tôi vứt hoa, cũng không hỏi là ai tặng tôi, nói tóm lại, chính là thở phào nhẹ nhõm.

№865☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-10 11:23:12 ? ?

Lại một pháo hôi sắp đến gần… Tình cũ loại sinh vật này, tôi đều là chết già cũng không lui tới.

№866☆☆☆ =3= ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-10 11:23:45 ? ?

Các bạn nói xem Lam Sơn có phải đã nhận ra gì không? Cảm giác cậu ấy thật ra rất để ý tới bó hoa kia 2333, cậu ấy có phải đã nếm được vị nào đó không a!№867☆☆☆ Manh lam lam ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-10 11:23:56 ? ?

Học đệ đây là tiết tấu phác nhai (2) a, lặng lẽ giúp học đệ châm nến…

№868☆☆☆ Giỏ trái cây ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-10 11:24:16 ? ?

***

Tác giả: 2333 cảm giác thiếp (topic) không chỉ là hội thảo luận nghiên cứu vận động, còn chính là hội thảo luận nghiên cứu thú cưng ~(≧▽≦)/~

Mèo không có lông, tôi cảm thấy là một loại mèo trời sinh có khí chất thần bí, nhìn rất khốc, nhưng lại yếu ớt, ngoan ngoãn, tương phản manh như vậy!

Si hán thụ quả nhiên là loại thụ tôi muốn gì được nấy.

Cảm ơn bài đăng của mọi người, ngày mai gặp ~

____

Chú thích:

(1) Quân tử chi giao đạm nhược thủy: Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã.

(2) Phác nhai: Có hai nghĩa. Một là kẻ khốn kiếp, chuyên làm chuyện xấu. Hai là chỉ hành động vô cùng không tốt, khiến người gh
DẠY BẠN CÁCH THEO ĐUỔI NAM THẦN
21
TrướcTiếp
Sáng sớm hôm nay, em gái gọi điện cho tôi, điện thoại vừa kết nối đã đập thẳng vào mặt câu hỏi bao giờ tôi đưa Lam Sơn về nhà cho họ gặp, không cần nghĩ cũng biết là ai miệng rộng nói ra.

Em hy vọng lễ giáng sinh tôi có thể về nhà, hơn nữa dẫn theo Lam Sơn. Em hỏi tình trạng gần đây của tôi, biết tôi không quá tệ thì cảm thấy hài lòng giống như mẹ già.

Lúc học cấp ba, tôi còn vì em mà đánh bạn trai nhỏ phách thối (1) của em, có thể em không biết tại sao nhưng vẫn cảm thấy tôi là quần thể thế yếu, là một phe nên được bảo vệ, luôn quan tâm quá độ tới tình trạng yêu đương của tôi.

Nhưng tôi biết em yêu tôi, mà tôi cũng yêu em.

Lễ giáng sinh tôi vốn định về nhà, nhưng sẽ không dẫn theo Lam Sơn, quan hệ bây giờ của chúng tôi mà mời cậu ấy đến nhà qua lễ giáng sinh vẫn có phần quá đường đột, cơ mà, tôi định nhờ cậu ấy chăm sóc mèo của mình.

Tôi rất nhanh đưa ra ý kiến này với cậu, cậu ngoại trừ có chút kinh ngạc, cũng không từ chối.

“Anh muốn em ở lại nhà anh dịp giáng sinh để chăm sóc Charlie Chaplin và Pharaoh?”

Tôi mang vẻ căng thẳng hỏi cậu: “Cậu bận chuyện khác à?”

Cậu suy nghĩ một chút: “Không, không có.”

“Cậu không ra ngoài chơi?”

“Không có gì hay để chơi.” Cậu đưa một phần văn kiện cho tôi, để tôi ký tên.

Tôi tiếp tục hỏi: “Không đi cùng cô gái nào?”

Sau khi ký tên xong, tôi khó hiểu sao cậu ấy không trả lời tôi ngay, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, sau đó liền thấy khóe miệng nhếch lên cười như không cười của cậu.

“Làm sao anh biết em nhất định thích con gái?” Nói xong cậu lấy đi văn kiện trên bàn tôi, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Nếu như tôi đang ở trong phòng làm việc một mình, tôi sẽ cao hứng lăn lộn dưới đất.

Ý của cậu là giống như tôi nghĩ ư? Phải không?!

Tôi ôm tâm tình vô cùng thấp thỏm hỏi cậu: “Cho nên ý cậu là… Cậu thích con trai?”

Lam Sơn cúi đầu nghiêm túc sắp xếp văn kiện, vừa sắp xếp vừa thờ ơ trả lời tôi: “Anh đoán xem.”

“…”

Cậu đây là ý gì, đây chẳng lẽ là trò chơi mới nào đó sao? Đoán đúng có thưởng?Lần đầu tiên tôi có ý nghĩ giống các bạn. Chắc chắn cậu ấy đã nhìn ra gì đó, nếu không loại cảm giác khiêu khích giống như trái tim bị lông chim quét qua như này là sao?

№934☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-11 11:32:43 ? ?

A a a a a!!! Lam Sơn tiểu ca thật là quá bản lĩnh a! Cảm giác dừng ở cây còn cao hứng hơn cả lầu chủ nha!

№925☆☆☆ Nam thần gả cho tôi ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-11 11:33:12 ? ?

Lam Sơn chắc chắn biết lầu chủ bạn thầm mến cậu ấy rồi! Lầu chủ bạn rõ ràng như vậy có thể lừa gạt được ai a, ngoáy mũi.

№926☆☆☆ Hố quá sâu ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-11 11:33:12 ? ?

Tôi chỉ quan tâm cuối cùng lầu chủ có ngoan ngoãn bị Lam Sơn thao hay không : )

№927☆☆☆ : 0 ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-11 11:33:12 ? ?

Cầu truyền hình trực tiếp phim thịt! Tôi rất quan tâm đời sống tình cảm của lầu chủ, mặt nghiêm túc, tin tưởng tôi!

№928☆☆☆ Quỳ liếm ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-11 11:33:12 ? ?
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
DẠY BẠN CÁCH THEO ĐUỔI NAM THẦN
22
TrướcTiếp
Các bạn quan tâm, tôi cũng quan tâm.

Tôi vẫn muốn tìm thời điểm đẹp hỏi rõ tâm ý của Lam Sơn, nhưng công ty không phải nơi là hay ho để xử lý vấn đề tình cảm, tôi cũng không thể chặn cậu ở WC sau đó hỏi cậu có phải đã biết tôi thầm mến cậu hay không ha!

Mà khi tôi đang vạn phần khổ não tìm thời cơ thời điểm, tôi nhận được một cuộc điện thoại, là cuộc gọi của học đệ tình cũ của tôi. Ban đầu tôi không muốn nghe máy, nhưng ngay lúc tôi định nhấn phím kết thúc, tôi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, vì vậy tôi nhận cuộc gọi. Đối phương bày tỏ hắn đã về nước, sau đó muốn tìm thời gian hẹn tôi ăn một bữa cơm.

Tôi một chút cũng không muốn ăn cơm với hắn, cũng không muốn nhai lại cỏ, nhưng tôi vẫn nhận lời mời của hắn.

Tôi nói với Lam Sơn buổi chiều có một cuộc hẹn cá nhân, bảo cậu hủy bỏ toàn bộ lịch trình vốn có.

Cậu nhíu mày một cái: “Buổi chiều có một hội nghị rất quan trọng.”

“Cũng hủy bỏ. Tôi phải đi gặp một người vô cùng quan trọng.”

Qua hai ba giây: “Được.”

Cậu nhìn thẳng tôi, đàng hoàng ngồi ở chỗ của cậu, giọng nói rõ ràng bình thản không có gì khác biệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy chột dạ.

Từ sau khi cảm thấy cậu có thể đã biết tâm tư của mình, mỗi biểu cảm, mỗi động tác của cậu cũng dường như muốn nói “Em bắt được anh”, “Anh đúng là thầm mến em”, “Anh viết hết lên mặt”, tôi muốn dứt khoát trực tiếp hỏi cậu như vậy, lại sợ cậu thật ra không định chấp nhận tôi, nhất thời vạn phần xoắn xuýt.

Buổi tối tôi ăn tối với học đệ, hắn muốn tôi lưu ý giúp hắn một chút xem có khu nhà nào thích hợp cho thuê hay không, tôi nói tôi sẽ, sau đó hắn liền hỏi bây giờ tôi còn độc thân không. Tôi nói với hắn tôi đã có người để thích, hắn nhìn rất thất vọng, nhưng vẫn chúc phúc cho tôi.

Chúng tôi nói đến chuyện thời đại học, hắn không khỏi cảm khái.

“Có thể theo đuổi được anh là chuyện rất may mắn.”

Tôi cười khoát tay: “Phong thủy luân lưu chuyển (2), bây giờ đổi thành anh theo đuổi người khác.”

Học đệ giật mình hết sức, hắn vừa nói không thể nào, vừa kỳ quái la lên: “Không phải chứ? Thật ư? Trời ạ!”

Trời ạ cái gì? Những người này cũng quá kỳ lạ, tôi lại không thể có người để thích ư? Tôi lại không thể vắt óc suy tính theo đuổi một người ư?

Khi tôi nói với hắn tôi thậm chí còn chưa theo đuổi được người, hắn dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn tôi, sau đó bảo tôi khi nào rảnh rỗi nhất định phải giới thiệu Lam Sơn với hắn, tôi đầy miệng đồng ý, tiếp đó mỗi người một ngả.

Ngồi vào trong xe, tôi lấy điện thoại ra không kịp chờ đợi gửi WeChat cho Lam Sơn.

“Tình cũ nói muốn quay lại với tôi.”

Qua một lúc lâu, cậu trả lời tôi: “Sau đó?”

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, đắn đo rất lâu mới gửi cho cậu: “Tôi có nên quay lại không?”

Lam Sơn: “Anh còn thích đối phương không?”

Tôi: “Không ghét, hơn nữa tôi còn độc thân.”

Lam Sơn: “Nếu anh định quay lại thì đã không ném hoa đi.”

Tôi: “Cậu biết chuyện bó hoa?”

Lam Sơn: “Em biết rất nhiều chuyện.”

Khi đó tôi đã không kiềm chế được mình thở gấp, tôi hạ kính xe xuống, để gió lạnh đêm đông rét buốt thổi vào trong buồng lái, định làm lạnh đi khô nóng trong người.

Cậu nói cậu biết rất nhiều chuyện, vậy cậu biết tôi yêu cậu không?

Tôi nhấn nhiều lần mới chuyển được WeChat thành chế độ voice.

“Cậu còn biết điều gì?” Tôi nghe thấy giọng mình hơi khàn, nhưng vẫn còn bình tĩnh.

Cậu vẫn lựa chọn dùng chữ trả lời tôi, có lẽ là ở kí túc xá không tiện nói chuyện.

“Em còn biết ngày đó anh căn bản không say.”

Tôi nhìn chằm chằm câu đó thật lâu, lâu đến mức căng thẳng đến mức lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

“Còn gì nữa không?”

Tôi duy trì tư thế nắm chặt điện thoại, chỉ sợ bỏ qua tin nhắn của cậu, nhưng tôi đợi rất lâu cũng không đợi được cậu trả lời.

Ngay tại lúc tôi thất vọng định lái xe về nhà, âm thanh và biểu tượng tin nhắn mới của WeChat đột nhiên vang lên.

Tôi đầy lòng kích động mở ra đọc, cậu lại nói…

“Thứ hai em muốn xin nghỉ.”

WTF?!!

Máu nóng vọt lên não, tôi không nhịn được dùng giọng quát cậu: “Không đồng ý! Cậu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã!”

“Thứ hai em muốn tham gia hoạt động do trường tổ chức, nếu anh cũng có thể chạy hết toàn bộ hành trình, em sẽ trả lời vấn đề của anh.”Sau đó cậu gửi cho tôi một đường link, tôi nhấn vào đọc, là thi đấu chạy đường dài công ích mười cây số do trường cậu tổ chức, chủ đề là “Yêu mến động vật hoang dã mọi người có trách nhiệm”.

Lúc ấy tôi căn bản không suy nghĩ nhiều, đầu óc nóng lên liền theo quán tính nhấn “OK”, bây giờ nghĩ lại đúng là hoàn toàn bị cậu ấy dắt mũi!

Mười cây số… Trước đó tôi chưa từng hy vọng có thể chạy nhanh như ID của mình ha. ?

№978☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-13 23:12:03 ? ?

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn ID của lầu chủ cười CRY, đây thật là trong tăm tối có ý trời a!!!

№979☆☆☆ 233333 ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-13 23:12:23 ? ?

Đáng ghét không cướp được sofa!

Cảm giác Lam Sơn so với lầu chủ còn thiên phú dị bẩm hơn, am tường tinh hoa phao hán tử…

№980☆☆☆ Cướp sofa ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-13 23:12:45 ? ?

Người khác hỏi tôi vì sao trong mắt tôi thường rưng rưng, tôi nói: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha bị lầu chủ xuẩn khốc!”

№981☆☆☆ = = ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-13 23:13:14 ? ?

Tôi cảm thấy Lam Sơn nhất định là tức giận, cậu ấy đang trừng phạt lầu chủ bỏ rơi cậu ấy đi ăn cơm với học đệ!!? A, cậu ấy thích âm thầm như vậy!

№982☆☆☆ Nhiều kẻ thù ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-13 23:13:43

****

Tác giả: Ha ha ha ha ha ha nửa góc : ) nhìn không thấy mũi a!!!

Vừa đụng liền bắn gì đó, điểm manh nhất của si hán thụ không phải là hoàn toàn không chịu nổi công khiêu khích sao? Ha ha ha ha ha tác giả sẽ gắng sức thỏa mãn nhu cầu của mọi người!

Còn có a không phải tôi không muốn qua JJ (Tấn Giang) a, mà là bây giờ JJ thẩm tra quá nghiêm, lão thị bắt tôi sửa văn tôi cũng rất mệt mỏi a ╮(╯▽╰)╭

_____

Chú thích:

(1) Phách thối: Chỉ một người mê gái, không một lòng trong chuyện tình cảm, thành lập quan hệ người yêu với nhiều người.

(2) Phong thủy luân lưu chuyển: Là chỉ bạn cả đời không thể vĩnh viễn đều là thuận buồm xuôi gió, sẽ có lúc uống nước lạnh cũng mắc kẽ răng.
Chương 23
Vô cùng nghiêm túc nói cho mọi người biết, nếu như không có kinh nghiệm liên quan đến chạy đường dài thì đừng có bắt đầu thử nghiệm mười cây số, tôi là dựa vào ý chí tuyệt đối mới chạy hết được toàn bộ hành trình.

Hôm nay rất đông người, lúc tôi đến đã có rất nhiều người đang làm vận động nóng người. Tôi ở giữa đám đông nhìn thấy Lam Sơn bị một đám con gái vây quanh, lúc đi tới bên cạnh đúng lúc cậu cũng nhìn thấy tôi.

Cậu thoát khỏi đám người đi về phía tôi, dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, trong nháy mắt bốn phía tựa như chân không, âm thanh gì cũng mất hết, chỉ còn lại tôi và cậu. Cậu không nói lời thừa thãi, thậm chí không có bất kỳ hành động gì mập mờ, nhưng tôi vẫn cảm giác được cậu luôn luôn bất động thanh sắc mê hoặc tôi càng thêm sa vào phần tình cảm này.

“Thẻ số của anh.”

Cậu đưa cho tôi một tấm thẻ có dãy số đỏ tươi, tôi luống cuống tay chân nhận lấy cài trước ngực, nhưng vì không nhìn được chính diện, cài có chút xiêu vẹo.

“Để em.” Lam Sơn tựa hồ nhìn không nổi, nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, giúp tôi gỡ thẻ số xuống rồi cài lại.

Tôi nhìn thẻ số trên người cậu, là số liên tiếp với tôi, đột nhiên có loại cảm giác rất ngọt ngào, na ná như số liên tiếp tình nhân ha.

“Ép chân.”

Tôi ngẩn người, cậu thấy tôi không động, giải thích: “Anh không thường xuyên chạy sẽ dễ bị thương, lúc đầu phải làm nhiều vận động nóng người.”

Tôi “A” một tiếng, đặt chân trên hàng rào, sau đó không tốn chút sức nào ép xuống. Luyện Pilates nhiều năm như vậy không phải là luyện tập phí công, coi như tùy thời tôi tạo thành chữ mã (马) cũng không phải việc khó.

Nam sinh làm nóng người đứng bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn tôi, hoàn toàn sợ ngây người, còn giơ ngón tay cái với tôi: “Wow soái ca, anh thật lợi hại, dây chằng thật dẻo dai!”

Tôi cười với hắn, nói với hắn: “Cậu cũng có thể làm được, chỉ cần bắt đầu luyện Pilates từ bây giờ.”

Hắn ngơ ngác nhìn tôi, mặt đầy nghi ngờ, dường như không quá quen thuộc với Pilates, tôi đang định nói rõ ràng tỉ mỉ với hắn, Lam Sơn kéo tôi lại nói câu: “Đi thôi.” Liền kéo tôi rời khỏi nơi đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, giải thích với cậu: “Pilates, tôi thật ra cũng chỉ thỉnh thoảng luyện một chút…”

Đều tại các bạn cười nhạo Pilates, khiến cho kẻ vốn yêu thích loại vận động này như tôi cũng không hiểu sao cảm thấy luyện nó có vẻ là lạ.

Tôi dường như nghe thấy cậu cười khẽ, nhưng khi tôi nhìn sang, khuôn mặt anh tuấn đó lại không có biểu cảm gì đặc biệt, tựa như hết thảy chẳng qua là ảo giác của tôi.

Lúc chờ chạy mọi người cũng đứng tập trung, sau khi tiếng súng phát lệnh vang lên tôi một mực chạy theo Lam Sơn, chạy không chậm cũng không nhanh, còn định nói chuyện với cậu.

“Thời tiết hôm nay thật tuyệt ha.”

“Buổi chiều đến nhà tôi nhìn Charlie Chaplin và Pharaoh không?”

“Trường các cậu phủ xanh thật giỏi!”

Nhưng năm phút sau, hơi thở của tôi bắt đầu rối loạn, tốc độ cũng chậm dần.

Tư thế chạy bộ của Lam Sơn đúng chuẩn mà đẹp, đôi chân dài một bước bằng hai bước của người khác, cậu nhìn tôi không theo kịp tốc độ, giảm tốc độ đến bên tôi, nói: “Anh từ từ chạy, em đợi anh ở điểm cuối.”

Sau đó tôi liền thấy cậu hoàn toàn tăng tốc vượt qua tôi chạy về phía trước.

Không có Lam Sơn đi cùng, mười cây số thật là dài không tưởng. Các bạn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được tôi làm sao chạy hết, đặc biệt là cách mỗi 500 mét sẽ có điểm cổ vũ, mỗi lần đi ngang qua những sinh viên nhiệt tình kia sẽ la lên “Soái ca cố lên! Soái ca anh có thể!”, khiến tôi cũng xấu hổ không dám lười biếng giảm tốc độ.

Khi vất vả chạy đến điểm cuối, tôi nhìn đồng hồ, 55 phút, khá tốt không phải cuối cùng.

Lam Sơn đã tới từ lâu, cậu thấy tôi, rất nhanh cầm một chai nước đi về phía tôi.

“Uống nước, ngậm đã, đừng nuốt xuống quá nhanh.”

“Cám ơn.”

Tôi vừa mệt vừa khát thở mạnh như trâu, lúc đưa tay lại không cầm chai nước, mà là kéo cậu đến trước mặt tôi.

“Hô… Bây giờ có thể nói cho tôi… câu trả lời của cậu chưa!”

Chúng tôi dựa vào rất gần, hơi thở quấn quýt lẫn nhau, trên mặt tôi đều là mồ hôi, siêu cấp nóng. Bây giờ tôi thật sự tin tưởng cậu là cao thủ vận động, cậu hoàn toàn không có cảm giác chạy xong mười cây số, mặt không đỏ thở không gấp, trên người thậm chí không có chút mồ hôi.

Cậu không giãy ra, nhìn trái phải một cái: “Anh chắc chắn phải thảo luận chuyện này ở đây?”

Bấy giờ tôi mới phát hiện đã có mấy người chú ý tới bên này, tư thế chúng tôi quá mập mờ.

Tôi không biết làm sao buông tay cậu ra: “Vậy cậu muốn đến đâu nói?”

Cậu suy nghĩ một chút: “Đến kí túc xá của em, lúc này hẳn không có ai.”

Nhưng chúng tôi cũng không lập tức rời đi, tôi nghe thấy có người dùng micro gọi tên Lam Sơn, nói cậu lên sân khấu lĩnh thưởng, lúc này tôi mới biết hóa ra cậu chạy về nhất, nhất thời có loại cảm giác bị cậu ném xuống một khoảng cách rất xa.

Tôi quyết định sau này sớm muộn gì cũng phải chạy năm cây số rèn luyện thể lực, tranh thủ sang năm có thể chạy mười cây số trong 40 phút.

Khi Lam Sơn cầm cúp thủy tinh từ sân khấu trao giải đi xuống, người ở hai bên đều vỗ tay nhiệt liệt, hơi biết cậu thì dứt khoát hô tô tên cậu, dáng vẻ thanh xuân dào dạt.

Lớn lên đẹp mắt, lại có tế bào vận động, chắc chắn cậu rất được hoan nghênh. Tôi vốn cho là tôi và cậu không có chênh lệch, nhưng giờ tôi không dám khẳng định, cậu thật sự có thể yêu tôi sao?

Kí túc xá của Lam Sơn cách nơi tranh tài cũng không xa, vừa vặn trong cùng một khuôn viên, lúc mở cửa phòng, bạn cùng phòng của cậu quả nhiên đều không ở đây.

“Anh ngồi xuống đi, em đi tắm.” Vừa mới vào cửa, cậu đã đặt cúp xuống, vừa cởi quần áo vừa vào phòng tắm, thật giống như một giây cũng không thể chịu được mồ hôi trên người.

Đọc tới đây, các bạn chắc chắn sẽ nín thở “yooooo”, nhưng tôi có thể nói cho các bạn biết, không có gì xảy ra, bởi vì… Tôi ngủ mất. : )

Đến lúc tôi tỉnh lại mặt trời đã lặn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường của Lam Sơn, mà cậu thì ngồi trước bàn học đọc sách, trên bàn mở một chiếc đèn bàn màu vàng.

Thấy tôi tỉnh lại, cậu hỏi tôi có đói không, tôi nói đói, sau đó chúng tôi đi ăn cơm.

Sau khi thức ăn được bê lên, không biết có phải do vận động tiêu hao thể lực hay không, tôi cảm thấy rất đói, ăn cũng nhiều hơn so với thường ngày.

“Em biết từ bao giờ?” Sau khi ăn no, tôi vờ như lơ đãng hỏi cậu.

Trong tiệm chúng tôi ăn có một con mèo đại hoàng vô cùng béo khỏe, nó hoàn toàn không sợ người, hơn nữa tựa như rất quen thuộc với Lam Sơn, một mực kêu meo meo ở bên cậu, nhưng lại hiểu chuyện biết không thể đến gần.

Lam Sơn dùng đũa gắp một miếng lê giơ cao trêu nó: “Anh từng soi gương chưa? Ánh mắt anh mỗi lần nhìn em, giống như con sói đói khát nhiều ngày.”

Ví dụ của cậu khiến tôi có chút lúng túng, hóa ra rõ ràng như vậy a, tôi vẫn cho là mình đã giấu rất kỹ.

“Mỗi ngày anh đều tới tiệm cafe, mỗi lần đều ngồi cùng một vị trí gọi đồ giống nhau, em tới gần một chút anh liền nhìn em không chớp mắt. Rõ ràng em làm mất lòng khách của anh, anh lại chủ động hỏi số điện thoại của em, còn để em đến công ty anh thực tập. Ngoài cửa có một bàn làm việc nhưng lại kiên trì sắp xếp vị trí của em trong phòng làm việc của anh, hơn nữa cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe thấy có ông chủ nào sẽ vì chăm sóc nhân viên bị thương mà cho đối phương ở lại nhà mình. Còn có rất nhiều rất nhiều, nhưng em cảm thấy những chuyện này là đủ rồi.”

Đúng vậy, những chuyện này là đủ rồi, rõ ràng biết bao a, tôi lại vẫn cố che giấu, rõ ràng ngay từ đầu tôi đã bại lộ.“Vậy em…” Tôi vốn muốn hỏi cậu ấy có nguyện ý chấp nhận tôi hay không, nhưng không biết tại sao vừa mở miệng lại nói thành: “Có nguyện ý tối nay đến nhà anh hay không.”

Lỡ lời khiến người lúng túng như vậy rốt cuộc làm sao hình thành, tôi đến giờ vẫn không cách nào hiểu được đường về của não mình khi đó!

“Sáng sớm ngày mai em còn có tiết.” Lúc này cậu thật sự cười: “Lần sau đi.”

Lần sau… Nếu như không phải là đang trước mặt cậu, tôi thật muốn nhảy lên bàn nhảy Singin’ in the Rain (1).
Chúng tôi đều không nói rõ điều gì, không truy tìm nguồn gốc, cũng không tỏ tình buồn nôn. Nhưng tôi biết, cậu ấy cũng biết, giây phút đó quan hệ của chúng tôi đã xảy ra biến hóa vi diệu nào đó.

Cho đến khi vẫy tay tạm biệt cậu, một mình trên đường đi lấy xe, tôi nhìn người đi lại trên đường mới có cảm giác chân thực.

Cảm giác trúng vé số mười triệu, có lẽ chính là như tôi bây giờ ha!

I’ M IN LOVE! !

№1003☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:32:12

Loại tâm tình gả nữ nhi này là sao?

№1004☆☆☆ QAQ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:32:32

23333333 Đã nói ánh mắt của lầu chủ bán đứng bạn từ lâu mà!

Còn nữa nói về an lợi của Pilates với người lạ làm chi, bạn đúng là quá yêu Pilates!

№1005☆☆☆ Ăn ta một cái an lợi ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:32:54

Trời ạ! Tôi chẳng qua biến mất một cuối tuần lầu chủ đã tiến triển như thần tốc, quả nhiên là cao thủ! Cơ mà… Còn chưa ăn đến miệng còn chưa tính nha ~

№1006☆☆☆ sasa ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:33:23

Lầu trên bạn đừng đùa, lầu chủ cùng lắm là có thể ăn【 Bì ——】(2) của Lam Sơn.

№1007☆☆☆ Áo gi-lê ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-16 20:33:46

****

Tác giả: _(:3″ ∠)_ Thật nhiều quan tâm và bình luận, cảm ơn mọi người, yêu các bạn ~

Yên tâm, không thao được lão bản tiểu yêu tinh tôi sẽ không kết thúc…

_____

Chú thích:

(1) Singin’ in the Rain: Bài hát trong phim bộ phim nhạc kịch hài cùng tên.

(2) Bắt nguồn đầu tiên có thể ngược dòng về bộ phim hoạt hình 《 Chuyện về thỏ Bugs Bunny 》 những năm 60 của thế kỷ trước của công ty Warner Brothers, trong phim có một nhân vật là chim BB, được gọi là con chim bay nhanh nhất thế giới, tiếng kêu của nó chính là “Bì —— bì ——”, chó sói Coyote luôn muốn bắt nó nhưng đều thất bại.
TrướcTiếp
Báo lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro