Nếu thảm án Ôn Húc đốt Vân Thâm năm đó Lam Hi Thần thực sự đã chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước mặt Lam Hi Thần là một màn bình minh mọc ở hướng Nam, mang theo mùi hương ghê tởm của xác thịt bị thiêu cháy, và tiếng ù ù tàn khốc của ngọn lửa trộn lẫn từng âm thanh kêu gào thảm thương, vì đớn, đau, đang bùng lên rồi lan ra ôm trọn một vùng tiên cảnh êm đềm, khiến cho nó trở nên xa lạ hơn mọi ngày.

Lam Hi Thần chỉ biết đứng bần thần nhìn đăm đăm đến viễn cảnh trước mặt, cho đến khi dưới chân bị nắm lấy bởi một bàn tay nhỏ bé, người mang gia bào bạch y đã lấm lem bẩn thỉu bởi máu tanh và bùn đất.

_ Ngươi xem, gia phục bẩn hết rồi, ta đỡ ngươi đứng dậy nha.

Hắn lắc nhẹ đầu, chẳng biết phải làm sao, bạn nhỏ này ngày thường tuỳ tiện, bạch y cũng không thường sạch sẽ. Đành ngồi xuống đỡ tiểu môn sinh nhỏ bé kia lên mà ôm vào lòng, bàn tay điểm chú truyền đến cái thân xác đang dần trở nên lạnh lẽo, từng dòng linh lực.

Cuồn cuộn cuồn cuộn, như sông đổ bể.
Rốt cuộc vẫn là bất lực ôm người ra đi ngay trong vòng tay.

Hắn lại tuyệt vọng nhìn ra, cảnh tượng kinh hoàng trước mắt kia tựa như một cơn ác mộng, từng bước rút cạn đi sinh khí của hắn.

Chân thực quá.
Hắn tự dưng nhoẻn miệng cười, nụ cười như gió xuân phảng phất nét u uất, lãnh đạm, như không tin, như tự giễu. Đôi mắt hổ phách tinh xảo cuốn hút lại đỏ hằn tơ máu là những gì chân thực nhất nêu lên được tâm tư hiện tại.

Ừ, làm sao mà có thật được?

Lam gia từ trước đến nay, đều là an phận thủ thường, một mình một cõi, không màng chính sự, không cầu vinh phú. Vân thâm bất tri xứ, mà gìn giữ trăm năm tiên cảnh, nuôi dạy con cháu nên người cũng đều dạy cho trở thành chính nhân quân tử, không ganh đua với đời.

Đương nhiên sẽ không tự dưng mà bị thiên hạ đố kị,

nửa đêm chạy đến thảm sát.

Lam Hi Thần rút ra Sóc Nguyệt, chân đạp mạnh xuống đất mà phóng tới nhằm vào cổ hai tên Ôn cẩu đang đánh đuổi môn sinh của mình. Bội kiếm phát quang lam sắc đắm mình trong hai đường huyết sắc đỏ thẫm vừa được chém ra càng khiến cảnh tượng trở nên đối lập một cách quỷ dị.

Hai tên, bốn tên, năm tên, chục tên Ôn cẩu gục ngã xuống dưới kiếm quang của Lam Hi Thần, chỉ tiếc, một mình y chẳng thể địch lại đông người như vậy, hai gối vô lực quỵ xuống đất, đôi bàn tay lạnh toát run rẩy không còn cảm giác lại chưa từng rời kiếm lấy nửa khắc. Nhiều môn sinh trẻ tuổi được Lam Hi Thần vừa cứu mạng cho lại bừng lên khí thế, không chạy trốn nữa mà chạy đến che chắn cho ân nhân. Kiếm pháp không mạnh mẽ chỉ đành dùng thân xác của mình xem như khiên chắn mà đỡ từng đường đao kiếm hung bạo của Ôn cẩu, để rồi một lần nữa gục ngã vĩnh viễn xuống nền đất lạnh căm, bỏ lại phía trước con đường dài.

Trên trán Lam Hi Thần ồ ạt tràn lên dòng máu đỏ tươi của những người bạn nhỏ mà chỉ mới hôm qua vẫn còn ngồi ở Lan Thất nghe hắn giảng về triết lí nhân sinh, đường huyết chậm rãi hoà cùng mồ hôi nhỏ vào trong đôi mắt Lam Hi Thần khiến cho nó nhoè đi, rồi như chảy xuống theo từng dòng, huyết lệ lăn dài trên đôi gò má tiều tuỵ.

Hắn nâng mu bàn tay quệt mạnh đi một đường ngay mắt để lấy lại tầm nhìn cho rõ ràng, nuốt xuống bi thương dùng Sóc Nguyệt chống xuống, tựa vào đó mà đứng thẳng người. Theo từng đường tơ máu trong đôi mắt, hằn lên trên trán của dung mạo xuất chúng từng đường gân dữ tợn thể hiện nỗi tức giận tột cùng, ở tận giới hạn của một con người bình thường có thể chịu đựng.

Nộ khí xung thiên, Lam Hi Thần điên cuồng điểm chú xuất kiếm chém đến những kẻ mang gia bào Kỳ Sơn kia. Tiếng la hét càng dữ tợn, kiếm khí từ quang sắc chuyển dần sang huyết sắc, theo đó mà hung bạo thêm nhiều phần. Lam Hi Thần lúc này thần trí không còn tỉnh táo, tròng mắt tràn ngập oán hận, bạch y trên người chẳng nhớ tự khi nào đã biến thành hắc y bởi những máu là máu đã thấm vào.

Càng chém giết, Lam Hi Thần càng trở nên dữ tợn, xung quanh hắn tự nhiên được bao bọc bởi một luồng hắc khí. Bỗng chốc, Lam Hi Thần nhảy một phát vút lên đỉnh Tàng Thư Các đang bốc cháy mãnh liệt, tay hắn nâng lên điểm chú điều khiển bội kiếm tiếp tục truy đuổi Ôn cẩu, tay triệu ra thất huyền cầm, theo từng lượt gảy đàn mà một lượt đám Ôn cẩu tứ chi đứt rời.

Linh lực cuối cùng cũng đến hồi cạn kiệt, toàn thân Lam Hi Thần run rẩy, đau đớn như muốn nứt toác ra. Sóc Nguyệt và cổ cầm không còn được chủ nhân truyền vào linh lực liền rơi leng keng xuống đất, Lam Hi Thần đứng thẳng người, phun ra một ngụm máu tươi.

Trước mắt hắn, nhìn về phía chân trời xa xôi tối tăm, ẩn hiện lên một ánh sáng yếu ớt, không phải của lửa, không phải của kiếm quang, đích thực là tia sáng của bình minh đang đến.

Lam Hi Thần dần buông xuống đôi mi, trước mắt tối sầm, thân thể cũng kiệt quệ mà ngã vào cùng đám lửa đang thiêu rụi Tàng Thư Các, vẫn đang cháy dữ tợn.

Oán khí của hắn, chưa từng bị dập tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lam#than