Chương 2: Đại hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nói xong chưa?" Cô cô dẫn đầu khẽ quát một tiếng, những cô cô khác trong phòng lập tức im lặng như tờ.

"Lễ nghi trong nhà Lăng công tử cũng dám nghị luận, cẩn thận da của các ngươi! Được rồi, đã sắp tới giờ, đưa nàng đến nhà Lăng công tử đi."

Vài vị cô cô cuống quýt vâng dạ, ba chân bốn cẳng mà nâng Tư Mân dậy, mặc áo cưới và đậy khăn trùm đầu lên cho nàng, dìu ra ngoài cửa rồi đưa vào bên trong kiệu hoa.

Hôm nay là ngày đại hôn của Triệu Tư Mân và Lăng Uyên.

Ở Nam Thành nam nhân rất được tôn trọng, chuyện nữ tử lấy chồng có thể được làm vợ hoặc làm nô tùy thuộc theo ý muốn của nhà chồng, mặc dù người vợ vẫn phải tuân theo "Phu vi thê cương" nhưng họ vẫn giữ được tôn nghiêm và quyền lợi của mình như một con người, còn nô thê thì không, sau khi lấy chồng thì phải làm nô ɭệ, xăm lên dấu ấn, đeo thúc cụ, từ đây sẽ không còn tự do, đánh mất hết quyền được làm người, trở thành nô ɭệ của chồng, chịu sự quản thúc và quy củ khắc nghiệt của nhà chồng.

Tư Mân chết lặng ngồi trên kiệu hoa bị người ta nâng đến trước cửa Lăng phủ, trước khi hạ kiệu, nàng trộm xốc khăn trùm đầu và mành kiệu bên hông lên, liếc nhìn phố xá náo nhiệt một lần nữa, lại nhìn cánh cổng nguy nga của Lăng phủ.

Từ nay về sau, nàng chính là nô thê bị giam trong chiếc l*иg này, không thể tự do ngôn luận, không khác gì một con súc sinh đê tiện, giây phút này có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời nàng cảm nhận được sự tự do.

"Phu nhân, đã tới giờ, xin mời xuống kiệu." Giọng nói lạnh lùng của cô cô truyền lễ nghi từ phía trước truyền đến, Tư Mân yên lặng thả khăn trùm đầu xuống, ngay sau đó mành trước kiệu bị người ta vén lên, có người đưa tay giúp đỡ nàng bước xuống từng bước một.

Nàng không thấy rõ dung nhan và tướng mạo của người dìu mình xuống, chỉ có thể thông qua lòng bàn tay và đầu ngón tay cảm nhận được những vết chai mỏng trong lòng bàn tay dày rộng của người này do quanh năm cầm vũ khí, so với làn da mỏng mềm mại của nàng thì thô ráp lạnh lẽo hơn nhiều.

Phải chăng chủ nhân của bàn tay này sẽ trở thành phu chủ nắm giữ vận mệnh của nàng sao? Sau này lòng bàn tay to lớn thô ráp này sẽ vuốt ve âu yếm nàng nhiều hơn hay là trừng phạt nàng nhiều hơn?

Trong miên man suy nghĩ, quy trình nghi thức của đại hội đã được tiến thành một cách trật tự, rất nhanh Tư Mân đã được đưa vào hình phòng nơi Lăng gia chuyên dùng để quản thúc và dạy dỗ nô thê, chờ đợi tiến hành đại lễ quan trọng nhất.

Phong tục cưới hỏi ở Nam Thành có năm nghi thức chính, một là lễ tẩy rửa, hai là lễ dạy bảo, ba là lễ trói, thứ tư là lễ bái đường. Lễ bái đường chỉ được làm sau khi đã động phòng.

Đúng như tên gọi, lễ tẩy rửa là lễ làm sạch cơ thể, rửa sạch bụi bẩn bám trên người trước khi tiến vào nhà phu chủ. Những nhà bình thường chỉ cần làm sạch cơ thể bên ngoài của nô thê hoặc nô thϊếp là được, nhưng quy củ của Lăng gia vừa nhiều vừa nghiêm khắc, đối với nô yêu cầu lại đặc biệt nghiêm khắc hơn, ngoại trừ việc rửa sạch cơ thể bên ngoài, còn muốn lông tóc của nô từ trên xuống dưới phải được cạo sạch sẽ, lông nách và lông mao thì càng không cần phải nói, thậm chí ngay cả lông mày và tóc cũng đều phải cạo, một cọng cũng không để sót, lấy sự hoàn toàn khiết tịnh mà bước vào nhà họ Lăng.

Nghi thức tắm rửa đã được cô cô răn dạy và nha hoàn hầu hạ bên cạnh hoàn thành, lông tóc trên người cũng được cô cô cạo đi, nhưng lễ cuối cùng là cạo đầu và cạo lôиɠ ʍυ của nàng phải do đích thân phu chủ tương lai ban cho.

Sau khi Tư Mân tắm rửa xong, ngoại trừ phần tóc đen trên đầu và phần lông ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, lông tóc trên người đều bị cạo sạch bóng, ngay cả lông mày cũng bị cạo sạch sẽ. Giờ phút này cô bị các cô cô dùng một chiếc khăn tắm thật lớn lau khô thân thể, nhưng vẫn chưa mặc bộ hỷ phục hoa lệ phức tạp lúc trước vào, mà là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ gối ở giữa phòng dạy dỗ chờ đợi phu chủ Lăng Uyên ban cho lễ cạo lông tóc.

Mái tóc dài đen nhánh của nàng được cuộn lên trên đầu khi nàng tắm không để cho nó dính nước, tóc không cần phải gội sạch, rất nhanh thôi nó sẽ bị chính tay phu chủ cầm lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén vô tình mà cạo sạch.

Tư Mân quỳ không bao lâu, nàng liền nghe được tiếng cửa phòng phía sau mở ra, phu chủ Lăng Uyên của nàng chậm rãi tiến vào.

Tư Mân theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân sau khi thấy nàng ngẩng đầu lên đột nhiên trở nên không vui, sau đó nàng cả kinh nhận ra bây giờ mình đã làm nô thê của người ta, chưa được phu chủ cho phép thì cần phải quỳ rạp trên mặt đất, tùy tiện ngẩng đầu nhìn thẳng vào dung nhan của phu chủ là hành vi không tuân thủ quy củ, sẽ phải chịu trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Quả nhiên, Tư Mân còn chưa kịp cúi đầu, đã nghe được tiếng quát vừa trầm vừa lạnh lẽo của phu chủ Lăng Uyên: "Làm càn! Ai cho nàng ngẩng đầu? Một chút quy củ cũng không có!"

Tư Mân cả kinh, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật muốn thỉnh tội nhưng khi mở miệng lại không biết nên nói gì – dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không ai dạy nàng cách làm một nô thê đủ tiêu chuẩn.

Nàng cũng không dự đoán được mình lại có thể trở thành nô súc thấp hèn, một người vợ nô ɭệ.

Nàng vốn là đích nữ tôn quý nhất trong nhà, cha mẹ nâng niu đối đãi với nàng như hòn ngọc quý trên tay, căn bản chưa từng suy xét đến việc gả nàng làm nô thê cho người khác. Chỉ là hiện giờ... hiện giờ...

"Quả nhiên là một tiện nô chưa qua dạy dỗ, một thân kiêu căng." Lăng Uyên thấy Triệu Tư Mân không nói một lời, càng tức giận hơn cho rằng nàng không vâng lời, hắn lập tức tiến lên một bước, thô bạo nắm lấy mái tóc đen của nàng, khiến cho nàng phải ngẩng đầu nhìn mình.

"Bây giờ là lễ cạo lông của ngươi, vi phu cũng không muốn lãng phí thời gian và vi phạm quy củ, trước tiên sẽ vì ngươi mà ban lễ, sau khi thành hôn xong sẽ phạt ngươi, hiểu chưa!"

Tư Mân không dám im lặng, lạnh run đáp: "Tư Mân đã rõ."

Cho dù nàng đã trả lời cẩn thận nhưng vẫn mắc lỗi. Nô thê một khi đã bước ra khỏi nhà cha mẹ đẻ lập tức bị tước đi tên tuổi, từ đây trở đi sẽ sống như một nô súc của nhà phu chủ, mọi quyền lợi và tôn nghiêm mà nàng được hưởng khi làm người đều bị cướp đoạt đi hết, làm sao có thể xưng hô bằng khuê danh của mình được nữa?

Lăng Uyên hừ lạnh một tiếng, cũng không so đo với nàng, không phải do hắn khoan hồng độ lượng, mà giờ phút này có chuyện quan trọng hơn cần hắn phải làm. Ngay sau đó, liền thấy hắn lấy sau giá đựng dụng cụ ra một con dao cạo sắc bén để nó ở trước mặt cẩn thận đánh giá.

Tư Mân nhớ kỹ thân phận của mình, quỳ rạp trên mặt đất không dám nhìn loạn. Giờ phút này trong tầm mắt của nàng chỉ có thể nhìn thấy bộ ngực trần trụi của mình đang cương cướng, bầu ngực trắng như tuyết không có bất cứ thứ gì che đậy, đầu nhũ đỏ thắm len lỏi giữa những sợi tóc như ẩn như hiện, vô cùng mỹ lệ.

Tóc thật đẹp. Tư Mân miễn cưỡng nhắm mắt lại: Đáng tiếc toàn bộ tóc trên đầu nàng đều phải cạo sạch, tựa như tôn nghiêm và tự do của nàng nhất định phải buông bỏ, bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn... Đến lúc này nàng sẽ không còn tóc nữa, nàng không thể chạm vào mái tóc đen của mình được nữa, rốt cuộc cũng không thể nắm bắt vận mệnh của bản thân.

"Ngươi biết không? Lễ thanh tẩy trước đây của Lăng gia không có lễ cạo lông." Không biết từ khi nào Lăng Uyên đã cầm dao cạo đi đến trước mặt Tư Mân, lưỡi dao lóe lên ánh sáng dưới ngọn nến cưới đỏ thẫm, Lăng Uyên dùng bàn tay nhẹ nhàng ấn ở trên đỉnh đầu nàng, từ trên cao mà nhìn xuống.

"... Không biết." Tư Mân thấp giọng trả lời, tận lực khiến cho giọng nói của mình nghe vào có vẻ khiêm tốn kính cẩn, hy vọng có thể khiến phu chủ hài lòng với nàng hơn, về sau có thể cho phép nàng để tóc dài...

Trước khi xuất giá nàng đã trộm hỏi thăm qua, việc cạo tóc không được đưa vào nghi lễ tẩy rửa của các gia đình thế gia đại tộc ở Nam Thành, đây là quy của riêng của Lăng phủ, về phần nô thê và nô thϊếp chỉ cần cạo tóc trong ngày cưới hoặc là về sau có được nuôi tóc hay không thì không ai biết được, dù sao một nô thê sau khi được ban tự năng ấn thì đã mất đi thân phận, trở thành tài sản riêng của chồng không dễ dàng gì có thể gặp được người ngoài, không ai biết được những nô thê sau khi vào Lăng phủ sẽ trông như thế nào, có thể nuôi lại tóc dài được nữa không...

Khi nàng đang miên man suy nghĩ lung tung, một cơn lạnh lẽo đột nhiên xoẹt qua đỉnh đầu nàng, Tư Mân không nhịn được phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, sau đó, cô liền nhìn thấy một lọn tóc đen từ từ bay qua trước mặt mình rồi rơi xuống dưới đất.

Lăng Uyên đã bắt đầu cạo tóc của nàng.

"Ngươi sẽ có cơ hội biết." Giọng nói lạnh lùng vang lên, lại một lọn tóc đen nhánh theo gió rơi xuống.

Một dao hạ xuống, một dao khác dơ lên, những sợi tóc đen liên tục bị cạo đi. Tư Mân bị bàn tay của phu chủ đè ở đỉnh đầu ấn quỳ trên mặt đất, đỉnh đầu liên tục bị lưỡi dao cạo qua mang theo từng trận tê ngứa. Từng sợi tóc đen không ngừng bay qua trước mắt nàng, đỉnh đầu bị dao cạo sắc bén từng chút từng chút một cạo qua phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ, tóc đen trên mặt đất càng ngày càng nhiều, dần dần đã tụ thành một đám nhỏ - thứ này đã từng được đích nữ của Triệu thị cẩn thận nuôi dưỡng mười sáu năm, mái tóc được yêu quý như da thịt, ngày thường chải đầu bị rụng mất mấy sợi đã cảm thấy đau lòng muốn chết, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát, nó đã bị phu chủ của nàng cạo sạch một cách tàn nhẫn gọn gàng....

Tư Mân không dám nghĩ tới bộ dạng của mình bây giờ sẽ như thế nào, đầu ngón tay của nàng khẽ cửa động chạm vào những lọn tóc mềm mại ở trên mặt đất, trong lòng cảm thấy đau đớn và bất đắc dĩ.

Tóc thật đẹp, rất nhanh sẽ bị cạo hết.

Khi nằm rải rác trên mặt đất chúng vẫn mềm mại và xinh đẹp như vậy, nhưng không lâu nữa chúng và những sợi tóc còn sót lại trên đỉnh đầu đều cùng nhau dính đầy bụi bẩn ở hình phòng, giống như rác rưởi bị ném vào sọt rác...

Mái tóc đen của nàng, mái tóc mà Vân ca ca đã từng yêu thích đến không nỡ buông tay, sẽ không bao giờ còn ở đó nữa...

Mấy phút trôi qua, lưỡi dao lạnh ngắt đã rời khỏi đầu nàng.

"Xong rồi." Lăng Uyên xoay người cất dao cạo trong tay đi, đi rất nhanh rồi lại quay lại, khoanh tay nhìn xuống nữ tử đang quỳ sát bên chân hắn, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.

Thiếu nữ khỏa thân quỳ gối giữa một đám tóc đen tán loạn, làn da của nàng vốn đã trắng như tuyết, phần da đầu mới cạo xong lại càng trắng nõn đến độ có thể soi được bóng người. Những lọn tóc đen đang rải rác xung quanh nàng – chỉ vài phút trước nó vẫn còn sinh trưởng thật tốt ở trên đỉnh đầu nàng, mềm mại xõa ở trước ngực, nửa che đi đầṳ ѵú đỏ thắm. Mà bây giờ chúng đã bị chính tay hắn cạo đi, không có cách nào che đậy bất kỳ tấc da thịt nào trên người thiếu nữ nữa, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào về sự hiện diện tên nam nhân nào trên người nàng...

Lăng Uyên chăm chú nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Tư Mân, đôi mắt sắc bén hẹp dài hơi nheo lại.

Tư Mân với cái đầu bị cạo trọc bị ở trên mặt đất, thân hình mảnh khảnh bởi vì lạnh mà có chút phát run, toàn bộ cái đầu nhẵn nhụi nhìn qua rất ngoan ngoãn lại có chút đáng yêu...

Lăng Uyên quả thực rất thích dáng vẻ này của nàng, hận không thể ngay lập tức kép nàng đè lên trên giường, ấn cái đầu ngay cả một cọng tóc đen cũng cũng không có của nàng vào giữa hai chân mình, cưỡng ép nàng hé cái miệng nhỏ hồng hào phun ra nuốt vào vật cứng nóng của hắn...

Nhưng còn chưa đến lúc, bọn họ còn có rất nhiều nghi lễ cần phải làm.

Lăng Uyên cố nén tình yêu và du͙© vọиɠ của mình xuống đi về phía trước, duỗi bàn tay to xoa xoa da đầu trơn bóng của Tư Mân, trong lòng sướиɠ đến muốn chết, nhưng khi nói ra khỏi miệng lại lạnh lùng nghiêm khắc:

"Tiện nô không có quy củ, phu chủ vì ngươi mà cạo đầu, ngươi nên nói cái gì?"

"Ta..." Tư Mân mới thốt ra một từ, ai ngời lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã bị tát một cái thật mạnh vào vùng da đầu mới bị cạo.

"Vô lễ!" Lăng Uyên lạnh giọng trách mắng: "Ở trước mặt phu chủ, ai cho ngươi dám xưng ta!"

Đỉnh đầu nàng đầu tiên chợt lạnh, sau đó là nóng rát rồi bắt đầu đau đớn!

Da đầu mỏng manh mất đi sự bảo hộ của tóc, bị người ta hung hăng đánh một cái, lập tức lưu lại dấu tay sưng đỏ. Tư Mân sợ hãi cả kinh, bất chấp đỉnh đầu đang đau đớn, khấu đầu quỳ sát trên mặt đất: "Tiện nô sai rồi... Nô... Tiện nô tạ ơn phu chủ đã ban cho lễ cạo tóc..."

Nô thê một khi đã vào cửa nhận lễ, tên họ, lương tịch, nhân cách đều bị tước đoạt, không còn được coi là "người" nữa, sau khi chết, tự xưng là vật gì sẽ được phu chủ định đoạt, từ quý nữ con nhà thế gia trở thành hạ nữ, lại bị cha mẹ đã mất hết mặt mũi đưa đến Lăng gia làm nô.

"Quên đi, nàng còn chưa được huấn luyện, nhất thời chưa tiếp thu được thân phận của mình, vi phu không nên quá khắt khe với nàng." Lăng Uyên thở dài một hơi, ngữ khí nhu hoài vài phần, "Chỉ là bây giờ đại lễ chưa xong, vi phu có thể có phép nàng kiêu ngạo, nhưng sau khi năm lễ đã xong, nếu nàng còn như thế, chỉ sợ về sau sẽ ăn không ít đau khổ."

Tư Mân nhất thời có chút sửng sốt: Là ảo giác của nàng sao? Sau khi phu chủ ban cho nàng lễ cạo đầu, thái đội của phu chủ đối đãi với nàng nhu hòa đi không ít, không còn lạnh lùng gay gắt như khi mới gặp mặt. Một nô thê như nàng trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại mắc một số lỗi sai, nếu đổi thành một phu chủ nghiêm khắc khác, sợ là đã bị hung hăng đánh nát hoa huyệt...

"Vốn dĩ sau khi cạo xong tóc sẽ đến cạo lông mao cho nàng, nhưng bổn phu chủ muốn xăm hình cho nàng trước." Lăng Uyên nói, thay vì cầm dao cạo âm mao lên, hắn lại cầm cây kim bạc nóng đỏ bên cạnh.

Tư Mân nhìn thấy cây kim bạc kia, da đầu nàng lập tức căng lên – xăm mình, phu chủ trước tiên sẽ xăm cho nàng dấu ấn thê nô của nhà chồng và nô ấn.

Nô ấn thường sẽ được xăm vào má hoặc trán, nhưng Tư Mân rất xinh đẹp, Lăng Uyên cho dù có ý chí sắt đá cũng không đành lòng phá hủy gương mặt nàng, hắn nắm lấy chiếc cằm thanh tú của Tư Mân đánh giá một lát, cuối cùng nói: "Xăm vào sau gáy đi."

Tư Mân biết nàng không có quyền từ chối, kính cẩn nghe theo nói: "Xin phu chủ ban ấn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro