13. Khủng bố buổi sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



...Căn-tin trường trung học Âm Câu...

Nguyệt Đảo Huỳnh đặt khay thức ăn của mình lên bàn. Ba người kia đều ngạc nhiên nhướng mắt nhìn cậu.

"Sao lại ngồi đây?" Hắc Vĩ Thiết Lãng nhìn cậu cau mày hỏi.

Cậu thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện hắn. "Mẹ cậu nhờ tôi trông chừng và chăm sóc cậu, tất nhiên là tôi phải hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao rồi."

Hắc Vĩ Thiết Lãng khó hiểu nhìn người ngồi đối diện. Trông chừng... đâu có nhất thiết là ngồi đây?!

Nguyệt Đảo Huỳnh định cầm dao nĩa lên ăn thì nhìn qua dĩa thức ăn của cậu lại phát hiện ra dĩa thức ăn của mình và hắn hoàn toàn khác biệt nhau. Của cậu thì là rau salad trộn, có rau có củ, có trứng và có chút thịt đầy đủ chất dinh dưỡng. Còn của hắn lại là toàn thịt với thịt, đầy dầu mỡ, ngay cả canh soup hắn cũng không thèm lấy.

"Tôi muốn ăn miếng thịt đó." Nguyệt Đảo Huỳnh ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nằm trên dĩa Hắc Vĩ Thiết Lãng.

Hắn lại nhíu mày ngạc nhiên nhìn cậu. "Sao cơ?"

"Cho tôi một miếng thịt của cậu."

"Cậu muốn ăn thì tự mình đi lấy."

"Nhưng tôi thích ăn miếng thịt trên dĩa cậu."

"Thịt trên dĩa là thịt của tôi."

"Tôi muốn ăn thịt của cậu."

Câu nói này của Nguyệt Đảo Huỳnh nghe ra rất trong sáng nhưng khi đi qua bộ não của hắn liền xử lí thông tin một cách đen tối. Khóe môi không để lộ ra bất giác hơi cong.

Hôi Vũ Liệt Phu thấy hai người tranh cãi liền đẩy dĩa thức ăn của mình tới, cười cười. "Hay cậu ăn thịt của mình đi. Thịt của Lão đại không ngon đâu, thiếu độ mềm, còn rất dai." Thêm một tên xử lí thông tin não đen tối.

Hắc Vĩ Thiết Lãng tức giận đá vào chân thằng bạn bên cạnh dưới gầm bàn. Cậu ta la khẽ một tiếng, ủy khuất nhìn hắn.

Không đợi ai nói gì thêm, Nguyệt Đảo Huỳnh trực tiếp tự mình cầm dao nĩa lên. Trên dĩa của hắn có hai miếng thịt, cậu gắp một miếng bỏ qua dĩa mình, xong lại gắp một nữa phần salad qua cho hắn, lại mở miệng nói: "Tiêu hóa của cậu không được tốt, không nên ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ, nên ăn thêm rau vào."

Giọng điệu nghe có chút lạnh lùng nhưng nghe ra thực chất đây chẳng phải là câu nói quan tâm người khác sao?

Hắc Vĩ Thiết Lãng gương mặt ra vẻ bất mãn trước hành động của cậu. Chắc chắn là mẹ hắn nói cho cậu biết. Mẹ thật là...

Nguyệt Đảo Huỳnh gắp xong thì bắt đầu ăn phần của mình. Hắn cũng không nói gì cúi đầu xuống ăn món salad từ dĩa cậu đem qua.

Sơn Bản Mãnh Hổ ngạc nhiên nhìn hai người. Lão đại hôm nay bị sao vậy? Bình thường vẫn rất ghét Nguyệt Đảo Huỳnh, cậu ấy làm gì Lão đại cũng tức gịận. Mà Nguyệt Đảo Huỳnh cũng vậy, lúc nãy cư nhiên buông ra một lời quan tâm, tuy rằng nghe qua thật là lạnh lùng.

Hai con người này có cái gì đó...

*****

"Lão đại địa điểm khai thác tiếp theo là ở đâu đây?" Sơn Bản Mãnh Hổ ngồi trong lớp hỏi.

"Không bằng để tụi bây chọn." Hắn uể oải gác chân lên bàn.

Hôi Vũ Liệt Phu nghe vậy đột ngột lên tiếng: "Vậy thì sòng bạc Domino đi. Nghe nói dạo này chỗ đó làm ăn càng ngày càng lên, muốn tranh cả chỗ với sòng bạc nhà lão nhị."

Sơn Bản Mãnh Hổ khẽ cười. "Phải, Domino đó một năm trở lại đây đã phất lên, trở thành một trong những sòng bạc lớn nhất Bắc Kinh. Có chút kì lạ là vừa mới một năm trước còn muốn phá sản đóng cửa nhưng đổi chủ một cái đã ngay lập tức hoạt động lớn mạnh."

"Không tự nhiên khi không một kẻ ăn mày lại trở thành vua. Kẻ đứng sau này có ý định muốn khiêu chiến với Sơn gia nhà cậu." Hắc Vĩ Thiết Lãng nghiêng đầu nói.

Người bên cạnh nhếch miệng, giọng điệu có chút hứng thú. "Mình điều tra rồi. Cũng không phải kẻ gì tài giỏi. Là con trai cưng của nhà họ Vương, Vương Kỳ. Mấy năm nay, Vương thị làm ăn như diều gặp gió, lợi nhuận thu về rất cao, giá cổ phiếu cũng có phần biến động theo sự thuận lợi đó. Không tránh khỏi việc thiếu gia nhà họ Vương kia muốn tranh bá thiên hạ."

"Vương Kỳ của Thiên hội? Ý mày muốn nói hắn không chỉ muốn tranh chỗ làm ăn với nhà mày mà còn muốn nhằm vào hội Tam Miêu chúng ta?" Hắn cười nhạt.

Sơn Bản Mãnh Hổ liền gật đầu.

"Nếu đã như vậy thì còn băn khoăn gì chứ? Nghe nói vừa rồi đám người đó còn không biết điều sang chỗ sòng bạc nhà lão nhị gây hấn. Chúng ta là nên mau chóng chiếm được nơi đó dạy dỗ tên họ Vương kia!" Hôi Vũ Liệt Phu hứng chí nói.

Hắc Vĩ Thiết Lãng giơ ngón tay lên ý bảo thằng bạn kia dừng lại. "Bình tĩnh đi lão tam, không nên quá khinh suất, tuy rằng Thiên hội thực lực không hề bằng hội Tam Miêu chúng ta nhưng mấy năm đã ngầm tăng thêm lực lượng dần trở nên lớn mạnh. Vương Kỳ có lẽ không phải là kẻ tài giỏi gì cho kham nhưng hắn cũng rất cáo già nếu không thì cũng không thể làm Thiên hội trở nên lớn mạnh như vậy được."

"Lão đại, tao không nghĩ là mày cũng sợ?" Hôi Vũ Liệt Phu đùa cợt nói.

Hắn không tức giận trước câu nói khiêu khích của Hôi Vũ Liệt Phu, khóe môi chỉ giơ cao. "Đó không phải là sợ, biết mình biết ta mới có thể nắm chắc phần thắng . Kẻ làm bá chủ thiên hạ không phải là kẻ giỏi nhất cũng không phải kẻ mạnh nhất mà là kẻ hiểu rõ lòng người nhất."

Hôi Vũ Liệt Phu nghe vậy đành gật gù.

Một lúc sau, Sơn Bản Mãnh Hổ lại lên tiếng: "Nhưng mà Lão đại, chúng ta muốn biết rõ thì cũng nên đi giao chiến một chút chứ?"

"Phải đấy, lão tam này là muốn đi "khảo sát" thực lực bọn Thiên hội đó. Lão đại hay là thứ bảy này chúng ta đi đi." Hôi Vũ Liệt Phu hứng khởi lên tiếng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nghe định mở miệng nhưng lại sực nhớ ra chuyện gì đó, bực dọc nói: "Không được, tao đang trong thời gian bị cấm túc, bị quản lý rất gắt, không thể đi đâu được."

Liệt Phu cười thiếu điều sặc cả nước mũi. "U là trời, không ngờ Lão đại mà cũng có lúc bị cấm túc nha."

Thiết Lãng trừng mắt nhìn cậu ta. Người bên cạnh lại cau mày. "Không thể trốn ra sao?"

Hắn lại cười lạnh. "Mày còn không biết lão già nhà tao sao? Cho cả một đội vệ sĩ canh gác xung quanh nhà , còn cho người theo dõi lúc tao đi học, phải có kẻ đưa người rước. Ngày nào cũng bắt hiệu trưởng gọi điện về báo cáo xem tao có đi học không, ngay cả Nguyệt Đảo Huỳnh cũng được cha giao phó trông chừng tao."

Hôi Vũ Liệt Phu mặt buồn thất thểu. "Vậy thì đến khi nào tao mới được đi "khảo sát" đám người đó, đã mấy ngày rồi không động tay động chân rồi."

Mãnh Hổ khẽ lắc đầu bó tay. Lúc sau bỗng dưng nghĩ ra được chuyện gì đó, ngay lập tức nhìn hắn. "Lão đại, hay là mày nói với Nguyệt Đảo Huỳnh... "

"Không được!" Hắc Vĩ Thiết Lãng vừa nghe qua đã biết người bên cạnh nói gì liền đột ngột cắt ngang.

"Lão đại chuyện này chỉ có cậu ấy mới giúp được "

"Không được là không được! Tuyệt đối Hắc Vĩ Thiết Lãng này không bao giờ làm loại chuyện đó."

Đúng vậy, hắn từ trước đến nay không bao giờ nhờ vả ai. Nhờ vả Nguyệt Đảo Huỳnh càng nhục hơn!

Sơn Bản Mãnh Hổ lại một lần nữa thở dài bó tay. Lão đại kiêu ngạo quá mức cần thiết.

******

...Sáng thứ 7...

Biệt thự Nguyệt gia,

Nguyệt Đảo Huỳnh đang ngồi một mình trong phòng khách nhàn nhã thưởng thức bữa ăn sáng. Đứng bên cạnh là quản gia và người hầu.

Đột nhiên, di động nằm trên bàn rung lên làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Không biết là kẻ nào mới sáng sớm đã gọi điện đến làm phiền bữa ăn sáng của cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh bỏ dao nĩa xuống cầm lên bắt máy. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất trẻ con, vui đùa.

Vài phút sau, đôi lông mày sắc sảo nhíu lại, tạo thành một đường giữa trán. "Đến nhà mình? "

Đúng ba mươi phút sau đó, trước cổng nhà cậu xuất hiện hai chiếc siêu xe Bugatti Veyron, một trắng, một đỏ. Cùng với hàng loạt những chiếc motor màu đen dừng ngay biệt thự Nguyệt gia.

Nguyệt Đảo Huỳnh đang ngồi đọc sách ở ngoài sân vườn thì bỗng dưng người quản gia đi tới giọng có chút khẩn trương.

"Thiếu gia..."

Không để quản gia nói hết câu, cậu đã giơ tay lên bảo ông không cần nói nữa. Người quản gia có chút khó hiểu nhìn cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh đặt quyển sách xuống bàn. Hít thở sâu một cái, giọng điệu bất lực lên tiếng: "Mở cổng cho bọn họ..."

Hai kẻ kia thật là mới sáng sớm đã sống chết đòi đến nhà cậu. Không biết là có chuyện gì mà giọng nói của Hôi Vũ Liệt Phu qua điện thoại nghe có vẻ gấp gáp.

Người quản gia liền gật đầu quay người đi. Nguyệt Đảo Huỳnh cũng đứng dậy rời khỏi vườn, đi vòng ra sân trước của ngôi biệt thự nhìn ra cổng.

Cánh cổng to cao kia vừa tự động mở ra, ngay lập tức hai chiếc siêu xe cùng hàng loạt xe motor phân khối lớn theo đuôi nhau chạy vào lối cổng. Nhiều xe đến mức khiến Nguyệt Đảo Huỳnh có hơi hoa mắt.

Cảnh tượng này quả nhiên hoành tráng a!

Sân trước của ngôi biệt thự rộng lớn đến mức như vậy , thoắt cái đã bị lấp đầy bởi toàn xe với xe .

Hai tên kia kéo lũ người của hội Tam Miêu đến đây làm gì ?! Đến khủng bố cậu à?!!!

Nguyệt Đảo Huỳnh trước đây đã từng nghe người báo cáo về hội Tam Miêu này của Hắc Vĩ Thiết Lãng. Là một tổ chức xã hội đen, hiện tại có thể nói lớn mạnh nhất Bắc Kinh.

Cậu không quan tâm cho lắm, nếu như tên hôn phu kia thích làm huyên náo giang hồ thì cứ làm. Miễn sao, đừng bị cảnh sát để ý mà bị bắt điều tra là được. Hiện tại, cậu tạm thời để cho hắn thích bay bổng thì cứ bay bổng, té chết đừng lôi cậu theo là được.

Lúc nãy nói chuyện điện thoại , cậu còn tưởng chỉ có Hôi Vũ Liệt Phu và Sơn Bản Mãnh Hổ đòi đến nhà. Ai ngờ bọn họ kéo cả một lực lượng đến trước nhà cậu. Sợ người khác nhìn vào không bị dọa chết hay sao?!

"Hello nam thần, tụi này không làm phiền buổi sáng thứ bảy của cậu chứ?" Hôi Vũ Liệt Phu bước xuống xe, hớn hở vẫy tay chào.

"Nếu phiền thì sao?" Nét mặt của cậu thoáng vẻ khó chịu.

Đúng lúc đó, Sơn Bản Mãnh Hổ vừa xuống xe đi tớ. "Vậy tụi này phải mạo muội làm phiền Nguyệt thiếu gia một chuyến rồi "

"Mới sáng sớm mà đã đem cả một đội quân dọa người như vậy đến nhà tôi. Hai vị thiếu gia, Nguyệt Đảo Huỳnh tôi cần một lời giải thích cho việc này đấy." Cậu khoanh tay trước ngực, khẽ lên giọng.

"Yên tâm, bọn này lát nữa sẽ nói cho cậu biết nhưng trước tiên phải có màn chào hỏi cái đã." Hôi Vũ Liệt Phu thích thú nói.

"Chào hỏi gì?"

"Các chú mau nhanh chóng chào hỏi đi chứ!" Cậu chưa kịp hiểu ra thì Sơn Bản Mãnh Hổ đã nhanh miệng nói lớn với bọn người đi motor phía sau.

Bọn người nhìn qua đều biết chỉ toàn là học sinh cấp 3, tập hợp từ các trường trung học khắp đất Bắc Kinh . Mặt mũi có chút dữ dằn nhưng không thể che đi vẻ non nớt của một học sinh. Thân thể họ đều cao to, cường tráng như vậy mới có thể xông pha đi đánh trận. Cả đám bọn họ bước xuống khỏi motor, cởi nón bảo hiểm rồi dựng xe lên. Mỗi động tác đều rất đồng loạt, ngay sau đó bọn họ đứng thẳng nghiêm chỉnh, đồng loạt hô lớn, đồng loạt cúi chào .

"Bọn em! hội Tam Miêu! lần đầu tiên xin ra mắt anh dâu!!!" Cả đám người hô to vang dội muốn chọc thủng cả bầu trời, đứng ngay đầu đường vẫn còn nghe thấy!

Nguyệt Đảo Huỳnh thì giống như nghe thấy tiếng sấm bên tai. Lần này, quả thực cậu bị dọa cho giật cả mình. Mấy tên này cũng thật biết khủng biết người ta! Ngay cả quản gia và người hầu đứng bên cạnh đều muốn đứng tim.

Cái lũ người này! Thần kinh hết rồi à!!!

Tuy rằng cậu sau này sẽ cùng Hắc Vĩ Thiết Lãng kết hôn nhưng cái danh phận "anh dâu" kinh thiên động địa này cậu không muốn nhận đâu!

...Một tiếng trước...

"Lão tam, không phải chứ?! Bọn em mà phải đi cầu xin cậu thiếu gia đó sao?!" Một tên thuộc hội Tam Miêu kinh ngạc hỏi.

Hôi Vũ Liệt Phu cau mày. "Này này, cậu ấy không phải là thiếu gia bình thường đâu đấy. Cậu ấy là người nắm giữ vận mệnh của Lão đại, của hội Tam Miêu tối hôm nay. Được đấu với Thiên hội hay không đều là phải nhờ cậu ấy!"

"Quan trọng vậy sao?" Kẻ kia khó hiểu lại hỏi.

"Phải, rất quan trọng. Lão đại chúng ta hôm nay có thể ra trận hay không còn phải chờ xem cậu ấy có đồng ý hay không." Sơn Bản Mãnh Hổ nhấn mạnh nói.

Cả đám người trước mặt kinh ngạc đồng thanh "Ồ!" lên một tiếng. Họ rất muốn biết cậu thiếu gia lại có tài đến vậy?! Lão đại muốn đi đâu lại phải có sự đồng ý của cậu ấy, cư nhiên không thể là người tầm thường.

"Người đó là vị hôn phu của Lão đại." Hôi Vũ Liệt Phu vui vẻ nói.

Đám người hội Tam Miêu lại một phen kinh ngạc. Cùng nhau gật đầu. Hiểu rồi! Người ta vì yêu nên thay đổi nha.

......

Nguyệt Đảo Huỳnh chau mày, lạnh lùng mở miệng: "Các người làm cái gì vậy?!"

"Cậu không thấy sao? Là chào hỏi đó." Sơn Bản Mãnh Hổ thích thú đáp.

Cậu lườm nguýt: "Các người sợ không dọa chết được người khác sao?"

"Nguyệt Đảo Huỳnh, bọn này chỉ là muốn đàn em chào hỏi cho đúng lễ nghĩa thôi mà." Hôi Vũ Liệt Phu cười cười nói.

Nguyệt Đảo Huỳnh hừ lạnh một cái. "Được rồi, có chuyện gì thì hai người mau nói đi."

"Nguyệt thiếu gia không thể mời bọn này vào nhà uống tách trà được sao?" Sơn Bản Mãnh Hổ nhếch môi mở miệng.

Cậu lại lạnh lùng liếc, sau đó nhìn qua người quản gia khẽ ra lệnh: "Chuẩn bị trà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro