16. Hạnh phúc nhen nhóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Câu nói này vừa như một lời tuyên bố lại giống một lời đồng ý của Hắc Vĩ Thiết Lãng đối với cậu.

Nguyệt Đảo Huỳnh lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì. Xoay người rời khỏi vòng vây của hắn, cất đồ vào balo kéo khóa lại.

Hắc Vĩ Thiết Lãng trông thấy gương mặt tuấn mỹ kia không chút biểu hiện mà cau mày. Còn tưởng, cậu sẽ tức giận hoặc là nói mấy lời chửi mắng xiên xéo hắn. Nhưng đây hoàn toàn khác với dự tính của hắn. Cậu lại không có một chút phản ứng với hắn.

Nguyệt Đảo Huỳnh vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm. Điều này càng làm Hắc Vĩ Thiết Lãng khó hiểu.

"Anh mặc áo vào lại đi. Tôi ra ngoài trước."

Nói rồi, cậu mở cửa bước xuống xe. Nguyệt Đảo Huỳnh không nói gì không phải vì cậu không khó chịu hay tức giận. Nhưng cậu có quyền ngăn cản hắn sao. Cậu với hắn sẽ cùng nhau kết hôn, chuyện tiếp xúc này không sớm thì muộn cũng phải có. Bây giờ cậu tức giận, hắn cũng có thể đem tư cách vị hôn phu ra nói.

Cậu vẫn là nên không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Chuyện cậu cần quan tâm là chuyện chính sự kia. Vả lại...

Nguyệt Đảo Huỳnh cũng không muốn để ý đến nụ hôn lúc nãy là đùa bỡn hay thật sự. Cho dù trong lời nói vừa rồi của hắn có ý tứ gì cậu cũng không muốn biết. Cậu không muốn hiểu, không muốn quan tâm.

Đúng lúc cậu xuống xe thì Hôi Vũ Liệt Phu và Sơn Bản Mãnh Hổ đang đi tới.

"Sao hai người ở trong đó lâu vậy? Lão đại vết thương không sao chứ?" Liệt Phu hỏi.

Mãnh Hổ nhìn thấy cánh môi sưng tấy của cậu liền đoán ra ngay chuyện gì vừa xảy ra. Cậu ta ánh mắt đầy ý cười nhìn Nguyệt Đảo Huỳnh.

Thấy ánh mắt của người đối diện nhìn mình, Đảo Huỳnh vội tránh né, nhìn sang Liệt Phu. "Vết thương của Thiết Lãng khá sâu, tôi chỉ là tạm thời cầm máu. Vẫn phải đưa cậu ta đi bệnh viện để khâu vết thương lại."

Hôi Vũ Liệt Phu nghiêm túc gật đầu. "Được rồi mình sẽ ngay lập tức đưa Lão đại đi."

Đúng lúc đó, Thiết Lãng đã quần áo chỉnh tề xong mở cửa ra khỏi xe. Hôi Vũ Liệt Phu liền tiến lên. "Lão đại, tao đưa mày đến bệnh viện khâu vết thương lại."

Hắn không nói gì, chỉ liếc qua nhìn bóng lưng cậu. Tuy Nguyệt Đảo Huỳnh quay lưng lại nhưng cậu vẫn cảm thấy có luồn điện chạy dọc sóng lưng. Cậu biết hắn đang nhìn mình.

"Đảo Huỳnh, cậu cùng đi chứ? Dù sao cậu cũng phải đưa Lão đại về nhà trình diện chủ tịch." Hôi Vũ Liệt Phu thấy vậy bèn lên tiếng gọi.

Bấy giờ, Nguyệt Đảo Huỳnh mới xoay lưng lại, nhàn nhạt nhìn người đang hỏi, trả lời chỉ đúng một từ: "Đi."

Cậu không nhìn hắn nhưng Thiết Lãng cứ chăm chú nhìn về phía cậu. Mọi việc đều rơi vào tầm mắt của Sơn Bản Mãnh Hổ. Cả tuần nay, hai người này có những cử chỉ rất mờ ám nha...

Chẳng lẽ Lão đại đã thật sự đồng ý hôn ước này. Điều đáng nghi hơn là Lão đại thích Nguyệt Đảo Huỳnh?

******

Cả ba người lái xe đi đến một bệnh viện tư nhân gần đó để khâu vết thương lại. Sơn Bản Mãnh Hổ không đi chung vì còn bận việc.

Lúc vào khâu vết thương, vị nữ bác sĩ trẻ và y tá kia cứ nhìn chăm chăm Hắc Vĩ Thiết Lãng. Không khó nhận ra vẻ mê mệt trong mắt họ. Một người đẹp trai, uy quyền, khí chất cao ngạo, như hắn đương nhiên sẽ khiến toàn bộ người ở đó mê mệt dù hắn chưa đủ tuổi trưởng thành đi nữa.

Vả lại ai mà không biết đến Hắc thiếu gia danh tiếng lẫy lừng ở đất Bắc Kinh. Một Hắc Vĩ Thiết Lãng làm mưa làm gió, đứng đầu cả một tổ chức xã hội đen. Ít ra hình của hắn cũng tràn ngập trên mạng vì vẻ đẹp trai không tưởng của mình.

Xong xuôi, Liệt Phu đưa hai người về. Vừa vào đến biệt thự Hắc gia đã thấy Hắc Vĩ Thiết Mạn ngồi ở phòng khách chờ sẵn. "Hai đứa đi đâu giờ này mới về?" Ông nghiêm giọng hỏi.

Nguyệt Đảo Huỳnh cúi chào rồi lễ phép trả lời: "Thưa tụi con ra ngoài hẹn hò ạ. Xin lỗi chủ tịch vì con đã tự ý đưa Thiết Lãng đi mà không xin phép trước."

"Nếu đã vậy, tại sao còn chạy trốn khỏi vệ sĩ?" Ông tiếp tục hỏi.

Cậu định lên tiếng nhưng người bên cạnh đã cướp lời cậu: "Là con đột ngột kéo em ấy chạy, không phải em ấy muốn."

Sau đó, hai người viện vài cớ qua loa với Hắc Vĩ Thiết Mạn. Tuy rằng ông muốn tra hỏi thêm nhưng vì nể mặt Nguyệt Đảo Huỳnh nên ông không hỏi.

Vết thương của hắn hoàn toàn không bị phát hiện vì hắn mặc áo sơ mi đen tay dài nên đã che được nửa tay trên. Ngay cả vết máu trên áo cũng không bị nhìn thấy.

"Vậy cháu xin phép về trước. Chủ tịch cũng nên nghĩ ngơi sớm đi ạ." Cậu nhẹ nhàng cúi chào.

"Được rồi, vậy cháu về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Cũng tối rồi." Hắc Vĩ Thiết Mạn ôn tồn nói.

Khi cậu xoay người rời khỏi phòng khách thì người bên cạnh bước theo ra ngoài nắm lấy cánh tay cậu kéo lại. "Tôi đưa em về."

Nguyệt Đảo Huỳnh lắc đầu, gạt nhẹ tay hắn ra. "Không cần. Anh đã về nhà rồi thì ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng đã gọi tài xế đến rước rồi."

Hắn tính mở miệng nhưng cậu đã tiếp lời: "Chủ tịch không phải là không biết anh đã đi đâu. Ông ấy cẩn trọng như vậy tất nhiên là sai người đi theo dõi chúng ta. Nhưng vì có tôi đi cùng nên chủ tịch mới không muốn tra hỏi thêm. Vì vậy tốt nhất sắp tới anh nên ở nhà làm con ngoan đi."

Hắn nhìn cậu không nói gì. Lúc sau mới thấp giọng nói: "Được rồi em về đi. Ngủ sớm một chút, chuyện xảy ra hôm nay chắc đã dọa đến em không ít."

Câu nói này đầy ý tứ nha. Hắn muốn nói chuyện trong sòng bạc hay là nụ hôn kia?

Nguyệt Đảo Huỳnh nhất thời không nghĩ ra, chỉ tùy tiện gật đầu một cái rồi rời khỏi. Để lại hắn đứng đó, khóe miệng giơ cao không ít.

Thấm thoát, một tháng đã trôi qua. Mối quan hệ của cậu và Hắc Vĩ Thiết Lãng càng lúc lại càng khó hiểu nhưng có thể nói là có tiến triển tốt. Hắn tuy ngoài miệng không thừa nhận là đồng ý hôn ước này. Nhưng cũng không còn phản kháng hay đối chọi nào.

Ngược lại, Hắc Vĩ Thiết Lãng thường xuyên có những hành động hay lời nói mờ ám với cậu. Mà Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ lạnh lùng không quan tâm. Từ cái đêm trong xe đó, cậu cảm thấy hắn đối với cậu hoàn toàn thay đổi hay cũng có thể ngay trước đó đã thay đổi, không còn hung dữ hay tức giận trước mặt cậu.

Từ hôm đó đến nay, hắn cũng không có cái "hành động" kia nữa hay nói đúng hơn là hắn không có cơ hội bởi vì Nguyệt Đảo Huỳnh hoàn toàn khéo léo tránh né.

......

Suốt một tháng nay, cậu cũng thường xuyên đến thăm Bạch Hiền. Bà rất niềm nở lại vui vẻ đón tiếp cậu, hai người thực sự rất hợp nhau, cùng nhau làm rất nhiều chuyện. Cùng vẽ tranh, đi mua sách, trồng cây.

Chiều chủ nhật, Hắc Vĩ Thiết Lãng quyết định đi thăm mẹ mình. Cũng may, hắn vừa được bãi bỏ lệnh cấm túc, nếu không lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không được gặp mẹ.

Vừa bước vào nhà , hắn đã nghe tiếng khúc khích cười đùa. Hắc Vĩ Thiết Lãng nghe tiếng cười mà đi lên gác xếp. Là mẹ hắn và Nguyệt Đảo Huỳnh.

Hai người đang chơi trò gì đó mà hắn không hiểu cho lắm. Trên bức tường đã phai sơn treo một tấm vải màu trắng lớn, trên tấm vải lại có treo những quả bong bóng thổi nhỏ.

Nguyệt Đảo Huỳnh trên tay cầm một cái phi tiêu nhỏ phóng trúng vào một quả bong bóng. Quả bóng liền lập tức vỡ ra toàn là sơn màu thấm lên tấm vải màu trắng. Tiếp đến Bạch Hiền cũng phóng, liền trúng một quả khác.

Cả hai cứ thi nhau phóng, lại nói chuyện cười đùa Hắc Vĩ Thiết Lãng không muốn phá vỡ bầu không khí của hai người nên chỉ đứng dựa vào cửa quan sát. Hắn muốn nhìn vẻ mặt hạnh phúc hiếm có của mẹ mình, lại muốn ngắm nghía gương mặt tuấn mỹ vui vẻ của cậu.

Thì ra khi cười cậu lại đẹp đến như vậy, ánh dương rạng rỡ cũng không sáng ngời bằng nụ cười của cậu. Hắc Vĩ Thiết Lãng chỉ có thể say mê mà ngắm nhìn. Cảnh tượng trước mắt khiến tâm tư hắn bị cuốn theo cảm giác rất vui vẻ .

Chơi xong thì Bạch Hiền mới phát hiện con trai mình đang đứng ngoài cửa từ lúc nào. "Thiết Lãng, con đến lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?"

"Con cũng chỉ là mới đến thôi. Thấy hai người vui vẻ như vậy con làm sao dám phá hỏng bầu không khí." Hắn thích thú trả lời. Ánh mắt hướng về người con con trai đang đứng phía sau.

"Mẹ cùng Nguyệt Đảo Huỳnh cũng chỉ là nhất thời có hứng nên chơi cho vui thôi." Bạch Hiền cười cười nói.

"Mẹ, tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi. Lâu như vậy rồi con chưa được cùng mẹ ăn cơm." Hắc Vĩ Thiết Lãng đề nghị.

Bạch Hiền đang vui vẻ định đồng ý nhưng bà đột nhiên im lặng, giọng điệu không được tự nhiên: "Hay là không cần đâu, mẹ sẽ đi mua đồ về nấu cơm cho con ăn."

Thấy được sự biến hóa trong mắt mẹ, hắn liền sinh ra nghi hoặc nhưng vẫn giả vờ cười. "Vậy được, con cũng muốn ăn thử món mẹ nấu."

"Cháu đi cùng bác." Nguyệt Đảo Huỳnh tiến lên ân cần nói.

"Được." Bạch Hiền cười .

"Vậy Thiết Lãng con trông nhà giúp mẹ, mẹ cùng Nguyệt Đảo Huỳnh đến siêu thị mua đồ ăn. Gần đây thôi, ngay đầu đường sẽ về rất nhanh." Bà vui vẻ dặn dò con trai.

Hắc Vĩ Thiết Lãng gật đầu một cái.

******

"Nhìn người đó kìa, trông rất quen, bà nói đó có phải là á hậu Bạch Hiền nổi tiếng một thời không?"

"Hình như đúng là cô ta. Thì ra là đã ra tù rồi."

Nguyệt Đảo Huỳnh đang cùng bà lựa rau củ thì đột nhiên nghe tiếng xì xầm của hai người phụ nữ trung niên đang đẩy xe qua lựa đồ ăn.

Họ chăm chăm nhìn vào Bạch Hiền rồi thì thầm to nhỏ với nhau. Không biết được rằng cậu và cả người bên cạnh đều nghe thấy.

Bạch Hiền đang lựa rau thì tay bỗng dưng khựng lại. Cả người cứng ngắc, tay của bà bắt đầu run run. Nguyệt Đảo Huỳnh thấy vậy ngay lập tức cầm lấy búp rau trong tay bà đồng thời cũng nắm lấy tay bà.

Bà giật mình, ngước mắt nhìn cậu nhưng Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ nở nụ cười giúp bà bình tĩnh lại.

"Để cháu cầm cho."

Bạch Hiền cảm động nhìn cậu. Hai người tiếp tục đẩy xe sang gian khác mua đồ.

Trên đường đi bộ về nhà, hai người trở nên im lặng. Lúc sau, Bạch Hiền đột ngột mở miệng.

"Hồi còn trẻ, bác đã từng tham gia một cuộc thi sắc đẹp và đạt được giải á hậu. Sau đó bác đã trở nên nổi tiếng, được báo chí biết đến. Nhưng trong thế giới hào nhoáng đó, bác đã từng bước từng bước bị cám dỗ, cuối cùng bác đã sa ngã vào con đường tội lỗi. Bác đã từng làm tình nhân của Hắc Vĩ Thiết Mạn trong vài tháng vì muốn có được ánh hào quang kia."

Nguyệt Đảo Huỳnh lẳng lặng nghe bà kể. Tuy rằng cậu đã nói mình không muốn biết nhưng lúc này Bạch Hiền lại muốn kể ra cho thỏa lòng thì cậu sao có thể tàn nhẫn ngăn lại. Lúc sau, Bạch Hiền giọng điệu đau xót hồi tưởng. "Sau này bác còn dính vào cả ma túy. Không những sử dụng, bác còn dính líu vào đường dây buôn bán."

Nói đến đây, cậu bỗng ngạc nhiên nhìn Bạch Hiền. Bà liền dừng bước. "Có phải cháu cảm thấy rất khinh thường bác?"

Cậu liền lắc đầu. "Con người ai cũng có quá khứ, cũng có góc tối của riêng mình. Bác cũng vậy, ngay cả cháu cũng vậy. Không ai có thể khinh thường ai cũng như xem thường ai cả."

Bạch Hiền cười khổ. "Cháu thật tốt với bác."

Sau đó, bà lại kể tiếp: "Lúc bác biết mình mang thai, bác cảm thấy rất sợ hãi. Bác đã thông báo cho Hắc Vĩ Thiết Mạn nhưng ông ta một mực không thừa nhận đó là con mình, còn uy hiếp bác. Rồi sau đó bác bị cảnh sát bắt nhưng họ hoãn thi hành án vì bác đang mang thai. Sau khi sinh xong, Thiết Lãng vừa được một tuổi thì bác lại bị bắt vào tù. Hắc Vĩ Thiết Mạn lúc đó lại chạy đến đón Thiết Lãng về nhà bởi vì vợ của ông ta không sinh con nối dõi được. Khi Thiết Lãng bắt đầu lớn, nó có mấy lần được vào thăm bác, đối với người ngoài, chuyện bác là mẹ nó bị Hắc Vĩ Thiết Mạn giấu nhẹm. Bác cũng vì tương lai của con trai mình mà chỉ biết làm theo lời Hắc Vĩ Thiết Mạn."

Kết thúc một đoạn hồi tưởng mà giọng Bạch Hiền lại run run. Nguyệt Đảo Huỳnh đau thương nhìn bà. Cậu không biết nói gì, chỉ cầm lấy tay bà "Cháu tin, một ngày nào đó Thiết Lãng sẽ đường đường chính chính công khai bác là mẹ của mình."

Bạch Hiền chỉ cười nhẹ, vỗ vào bàn tay của cậu. "Cám ơn lời an ủi của cháu nhưng bác chỉ hy vọng Thiết Lãng có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc."

"Có bác ở bên cạnh, cậu ấy mới có thể hạnh phúc." Cậu tùy tiện nói một câu trong lòng liền chột dạ. Giống như cậu đang quan tâm đến hạnh phúc của hắn vậy.

Vừa thấy hai người về, Hắc Vĩ Thiết Lãng đã lật đật chạy ra xách đồ giùm. Nguyệt Đảo Huỳnh liền cùng Bạch Hiền vào bếp làm đồ ăn.

Cậu đối với chuyện bếp núc này, phải nói là chưa bao giờ động tới nên khi vào bếp có chút chật vật. Nhìn cậu thái thịt mà Bạch Hiền buồn cười. "Hay cháu giúp bác rửa rau đi, để bác làm cho."

"Vâng." Nguyệt Đảo Huỳnh ngượng nghịu gật đầu.

Hắc Vĩ Thiết Lãng vừa vào nhìn thấy đã buồn cười. Bộ dạng chật vật lúc này của cậu đúng là ngàn năm có một. Hắn còn tưởng chuyện gì cậu cũng có thể làm, nhưng nhìn cậu lúc này đúng là mới giống một nam nhi bình thường.

Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi lại tập trung rửa rau. Có gì đáng buồn cười?

"Con cười cái gì? Mau vào đây giúp mẹ lột hành, tỏi đi." Bạch Hiền nghiêm giọng nói với con trai.

"Con á?" Hắn tự lấy tay chỉ vào mình hỏi một câu.

"Không là con thì là ai, vào đây nhanh lên. Muốn được ăn thì phải vào làm." Bà trừng mắt, giọng nửa đùa.

Hắc Vĩ Thiết Lãng đành lếch thếch đi vào. Lén nhìn qua cậu thì thấy khuôn miệng xinh đẹp hơi cong lên, nhìn có vẻ thỏa mãn.

So với dáng vẻ lúc nãy của Nguyệt Đảo Huỳnh thì dáng vẻ lúc này của hắn càng tức cười hơn hẳn, còn hơn cả xem hài kịch. Dáng người 1m87 ngồi chồm hổm dưới bếp, chật vật lột hành. Lúc sau thấy mắt hắn đỏ hoe, một lát sau nữa không biết từ đâu nước mắt chảy dài trên má.

Nguyệt Đảo Huỳnh xém chút nữa là không kiềm được mà phá lên cười. Nhưng mà phải giữ vững tác phong ngày thường nên cậu nhịn.

Nếu để Hôi Vũ Liệt Phu nhìn thấy cảnh này cậu ta chắc chắn sẽ cười bay nóc nhà, không châm chọc không ăn tiền. Còn đám người Tam Miêu hội ít nhất cũng bị dọa té bật ngửa.

Lão đại cao cao tại thượng của họ vừa ngồi chồm hổm vừa lột hành lại bị cay mắt mà khóc. Đáng thương hết sức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro