27. Bất lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Quả thật rất ngon, không thể chê vào đâu được. Nguyệt Đảo Huỳnh lại một lần nữa tròn mắt nhìn hắn.

"Ngon sao?" Đôi môi ranh mãnh hài lòng nhếch lên.

Cậu không thèm trả lời hắn. Chỉ cụp mắt, tự mình cầm dao nĩa ăn thức ăn trên dĩa. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn ngồi ăn của cậu, Hắc Vĩ Thiết Lãng rất hài lòng chống cằm ngắm cậu.

Hắn thật sự thích những biểu hiện từ tối hôm qua đến giờ của cậu. So với sự lãnh đạm, lạnh lùng trước đây, hắn thích cậu mọi chuyện đều biểu hiện ra mặt cho dù là tức giận, ngạc nhiên hay sợ hãi. Trước đây khi đứng trước mặt Nguyệt Đảo Huỳnh, hắn không hiểu nổi cậu, không hiểu rốt cuộc cậu đang suy nghĩ điều gì trong đầu.

Nhưng mà chưa hài lòng được bao lâu, Nguyệt Đảo Huỳnh đã bỏ dao nĩa xuống, cầm khăn lên chùi miệng.

"Tôi ăn xong rồi."

"Em đang đùa với tôi đấy à?" Thiết Lãng cau mày nhìn thức ăn dư trên dĩa.

"Ăn hết đi." Hắn lại nghiêm giọng nói.

Cậu nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi không ăn nổi nữa đã no lắm rồi, thật sự không thể nuốt thêm nữa."

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhìn cậu đăm đăm, mặt rất khó coi. Cậu còn tưởng hắn sắp nổi giận nhưng hắn chỉ đẩy ly sữa đến trước mặt cậu, thấp giọng nói: "Vậy thì em phải uống hết ly sữa này đi."

"Tôi không muốn uống."

"Uống đi." Hắn lạnh lùng nói.

"Tôi đã nói là no rồi, sữa cũng không thể uống." Cậu trừng mắt nhìn hắn.

Thiết Lãng mặt tối sầm lại, ánh mắt chứa đầy vẻ u ám. "Nguyệt Đảo Huỳnh, em tốt nhất đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Một lần nữa, em mau uống hết ly sữa này."

Nguyệt Đảo Huỳnh không màng đến bộ dạng của hắn, tức giận nói lên suy nghĩ của mình. "Hắc Vĩ Thiết Lãng, rốt cuộc là anh muốn gì? Định giam cầm tôi trong ngôi biệt thự này luôn sao?"

Hắc Vĩ Thiết Lãng lại đăm đăm nhìn cậu, dịch người ra một chút. Nhướng mắt nhìn cậu, khoé miệng hơi cong không rõ là đang cười hay không.

"Tôi muốn gì, tôi nghĩ em chắc đã biết rõ. Nếu như em ngoan ngoãn nghe lời tôi, ở bên cạnh tôi, kết hôn cùng tôi, tôi sẽ không giam cầm em. Em muốn đi đâu tôi đều đưa em đi, em muốn làm gì tôi cũng sẽ giúp em, em muốn thứ gì tôi đều sẽ cho em. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi."

"Hắc Vĩ Thiết Lãng, anh là đang tự đánh giá cao bản thân hay là vốn dĩ không biết tôi tham vọng điều gì? Câu nói này của anh nên để dành dụ ngọt với những thiếu gia, thiểu thư mơ mộng nào khác đi. Thứ mà Nguyệt Đảo Huỳnh tôi muốn anh cho được sao?" Cậu cười nhạt.

"Em nói đi em muốn gì?" Hắn thấp giọng hỏi.

"Tôi muốn... Nguyệt thị trở thành đế vương hùng mạnh nhất trong giới kinh doanh. Trở thành một tập đoàn khổng lồ trên toàn thế giới. Thứ trước mắt tôi muốn chính là... Hắc thị!" Nguyệt Đảo Huỳnh chớp hàng mi cong ngước mắt.

Hắn định dùng mấy lời kinh điển này của nam nhân muốn cậu quy thuận hắn? Cái gì mà... "Chỉ cần em ở bên cạnh tôi. Tôi sẽ cho em tất cả thứ em muốn", thật nực cười! Có thể mấy lời này có tác dụng với những người mơ mộng, bọn họ sẵn sàng xiêu lòng ngã vào lòng hắn nhưng cậu thì không. Cậu không giống như những người chỉ nghĩ đến chuyện thường tình kia. Cậu là ai chứ? Là Nguyệt thiếu gia, là thiên tài của giới kinh doanh, là tổng giám đốc của Nguyệt thị khi chỉ mới mười lăm tuổi. Hắn xem thường tham vọng của cậu quá rồi.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nghe đến cái tên Hắc thị chợt mím môi không nói gì. Cậu thấy vậy càng tiến lên tiếp lời. "Có thể anh bây giờ đã trở thành kẻ quyền thế, làm bá chủ của giới hắc bang nhưng như thế thì sao? Thế giới của anh là của anh, của tôi là của tôi. Cho dù anh làm vua ở thế giới của anh thì chưa chắc anh đã nắm được quyền ở thế giới của tôi. Anh không có quyền lực để nhúng tay xoay chuyển thế giới đó. Là tự chính anh từ bỏ quyền lực của mình."

"Ngoại trừ việc liên quan đến chuyện kinh doanh ra. Còn lại tất cả tôi đều có thể cho em." Hắn một lúc sau mới mở miệng.

Bỗng dưng, cậu cười lạnh một tiếng trước lời nói của hắn. "Ha... Còn lại tất cả đều có thể? Anh nghĩ ngoài việc nói trên tôi còn thứ gì cần anh cho sao? Tiền bạc, danh vọng, biệt thự, xe hơi, quần áo hàng hiệu... Anh cảm thấy Nguyệt Đảo Huỳnh tôi còn thiếu? Hắc Vĩ Thiết Lãng, tôi còn nghĩ mười năm qua anh đã phải ngộ ra rất nhiều điều nhưng dường như anh vẫn giữ cái sự ngạo mạn, cứng đầu của mình lâu như vậy. Vẫn là không biết lùi một bước, tiến hai bước. Chịu nhịn nhục để có được thứ mình muốn... Để tôi đoán, anh cho đến tận bây dù đã từ bỏ quyền thừa kế, đi ra khỏi Hắc gia nhưng anh vẫn mang trong mình họ Hắc, trên danh nghĩa vẫn là thiếu gia nhà họ Hắc. Là con trai của chủ tịch Hắc Vĩ Thiết Mạn và phu nhân Châu Lệ Ái. Anh, căn bản vẫn không thể công khai mọi người biết mẹ ruột thật sự của mình là ai."

Cậu đã nói hắn cho dù là Lão đại của hắc bang thì sao? Hắn cũng không phải toàn năng, một tay che hết cả bầu trời. Cũng có những thứ làm hắn bất lực.

"Phải, đúng vậy. Em nói rất đúng đó chính là sai lầm của tôi. Chuyện tôi từ bỏ thừa kế cũng chính là sai lầm. Không phải là tôi không nhận ra nhưng việc đã diễn ra thì sẽ không lặp lại được. Nhưng chuyện làm tôi hối hận cùng tức giận nhất năm đó không phải là chuyện tôi không thể công khai mẹ mình mà chính là để em trốn chạy khỏi tôi. Sai lầm mà tôi muốn sửa nhất chính là em, vì vậy, em có muốn cự tuyệt bao nhiêu thì tôi cũng tuyệt đối không cho em trốn thoát khỏi tôi." Hắc Vĩ Thiết Lãng trực tiếp nhìn cậu, thẳng thắn nói...

Nguyệt Đảo Huỳnh không nghĩ là hắn sẽ thừa nhận. Nhưng hắn sau ngần ấy chuyện xảy ra lại muốn ép cậu ở bên cạnh hắn chỉ vì muốn trả thù cậu. Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy thật đắng lòng, trái tim nhức nhối không chịu được. Vì sao cậu không thể khống chế được? Thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng trái tim của cậu khi ở trước mặt hắn vẫn trở nên mềm yếu như thế.

Đầu óc cậu chợt trở nên mệt mỏi, trái tim mềm đi. Cậu đột nhiên đứng dậy. Cúi xuống nhìn hắn, giọng hơi run. "Hắc Vĩ Thiết Lãng, tôi không muốn ở cạnh anh. Ở cạnh anh tôi rất mệt mỏi."

Lời nói của cậu như muốn đâm thủng trái tim hắn. Con ngươi co rút, nắm tay cuộn lại siết chặt run lên, sự tức giận dâng trào trong lồng ngực hắn. Một lúc sau hắn thả lỏng tay, đứng dậy hai tay nắm lấy vai cậu dùng lực rất mạnh như muốn bóp nát. Lớn tiếng gầm lên: "Nguyệt Đảo Huỳnh tôi cho em biết, cho dù em có nói như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không buông tha cho em, mãi mãi cũng không buông tha. Tôi sẽ giam cầm em suốt cả cuộc đời này ở bên cạnh tôi!"

Cậu không muốn ở cạnh hắn? Cậu mệt mỏi vì ở cạnh hắn? Cậu có biết lời nói của cậu làm hắn đau đớn biết chừng nào. Hắn không cam tâm! Bất luận như thế nào cũng không cam tâm! Hắn muốn một đời này của cậu đều thuộc về hắn. Chỉ cần duy nhất một đời này thôi! Hắc Vĩ Thiết Lãng đẩy mạnh cậu lùi về sau. Đầu áp xuống, mạnh bạo hôn lên cần cổ trắng ngần của cậu, một tay giật cổ áo thun cậu rơi xuống để lộ bờ vai đầy đặn, trắng nõn.

"Buông tôi ra, buông ra." Nguyệt Đảo Huỳnh tức giận nói như khóc.

Mặc kệ lời nói của cậu, hắn nhấc bổng cơ thể lên đặt cậu ngồi trên cái bàn kê sát tường. Bình hoa trưng trên đó cũng bị hắn quơ rơi xuống đất vỡ tan. Cả người cậu bị hắn ép chặt vào tường, bị giam cầm trong cơ thể hắn, bị hai cánh tay của hắn bao vây. Đôi môi chiếm lấy từng nấc da trên cổ, trên vai cậu. Hơi thở dồn dập tức giận. Thô bạo cắn mút từ trên cằm cậu xuống vai. Lưu lại từng dấu vết đỏ hồng trên người cậu như muốn đánh dấu cậu là của hắn. Nguyệt Đảo Huỳnh cả người run rẩy, chống cự hắn. Nhưng hắn vì thế lại càng thô bạo hơn.

Hắn bất lực, hoàn toàn bất lực. Khi đứng trước mặt cậu, mọi thứ của hắn dường như đều hóa thành bất lực. Hắn phải làm sao thì cậu mới cam tâm tình nguyện ở bên hắn? Bàn tay lướt xuống eo cậu, vuốt ve mạnh mẽ. Xấu xa hơn, bàn tay lại lần xuống đùi cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh ngay lập tức sợ hãi khép đùi lại, nhưng bị hắn đẩy ra tách hai cánh đùi non mềm của cậu chạm đến "tiểu Nguyệt" mà vuốt ve, kiêu khích dục vọng của cậu.

"Xoảng."

Tiếng động vang lên làm cả cậu và hắn giật mình. Hắc Vĩ Thiết Lãng dừng động tác lại, ánh mắt dò tìm nơi phát ra tiếng động.

Đứng trước cửa phòng ăn là một người con trai mặc áo sơmi trắng, quần jeans rách rưới. Gương mặt điển trai nhưng thoáng lên nét trẻ con, làn da trắng bóc. Dưới chân cậu ta còn nguyên mấy mảnh vỡ thủy tinh từ cái ly nước vừa rớt, ánh mắt như không thể tin được.

"Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi. Tao không làm phiền nữa." Hôi Vũ Liệt Phu huơ huơ cánh tay, giọng vui vẻ nói.

"Mày tốt nhất là nên nhắm mắt lại và mau cút ra phòng khách nếu không tao sẽ móc mắt mày." Hắc Vĩ Thiết Lãng trừng mắt nhìn cậu ta.

Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ muốn độn thổ xuống đất cho xong. Thật sự là quá mất mặt, còn để người khác chứng kiến cảnh này.

"Được rồi, tao xuống liền đây, không cần mày đuổi. Hi!... Nguyệt Đảo Huỳnh lâu rồi không gặp." Hôi Vũ Liệt Phu vẫn chưa chịu đi, còn ráng nán lại giơ hai ngón tay chữ V chào cậu một cái.

Cậu chỉ ráng nặn ra nụ cười, muốn khóc cũng không được. Thiết Lãng nhìn thấy người kia chưa chịu đi liền nổi giận, cả người che cậu lại, lạnh lùng quát với Hôi Vũ Liệt Phu: "Cút!"

"Ok, ok, tao đi, tao đi. Hai người cứ từ từ làm cho xong đi nhé." Cậu ta nháy mắt một cái rồi biến mất dạng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng xoay người lại nhìn cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh còn tưởng hắn sẽ tha cho cậu, không ngờ tên kia vừa đi khuất hắn lại ngay lập tức lao đến hôn cậu điên cuồng như không hề có ý muốn dừng lại. Cậu dường như bị hắn bóp nghẹt, không thể hô hấp nổi trước sự chèn ép của hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng muốn nuốt chửng môi cậu vào miệng, ma sát nóng bỏng. Hơi thở bao vây cậu, lướt trên trên cánh môi cậu, gò má cậu, cằm cậu, cổ cậu, vai cậu... tất cả toàn bộ đều bị hắn dùng môi xâm chiếm.

Rất lâu sau, hắn mới luyến tiếc buông thả môi cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh liền hớp lấy luồn không khí ít ỏi. Hắn đưa tay chỉnh lại áo cậu, khẽ rót vào tai cậu giọng nói trầm thấp, một chút răn đe: "Em ngoan ngoãn lên phòng chờ tôi. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn vô ích vì em không thể bước chân ra khỏi nơi này đâu."

Hắc Vĩ Thiết Lãng dứt lời, buông cậu ra bước khỏi phòng ăn. Nguyệt Đảo Huỳnh cơ thể dường như không còn sức lực, cả người bất lực ngồi dựa vào tường.

"Lão đại nha, không ngờ hai người đạt tới trình này rồi. Có phải là lên đến trên giường rồi không?" Hôi Vũ Liệt Phu thích thú mở miệng.

Bình thường, lúc cậu đến nhà Lão đại sẽ vào thẳng nhà, không cần thông báo hay bấm chuông. Cậu ra vào thường xuyên để báo cáo công việc nên Lão đại cũng chẳng mấy quan tâm. Hôm nay không ngờ vừa vào nhà, tìm miếng nước uống, ai ngờ chứng kiến được cảnh tượng kinh động kia. Thật là hết sức không ngờ, vừa mới tối hôm kia cậu gọi điện thông báo cho Lão đại tin Nguyệt Đảo Huỳnh vừa về nước, sáng hôm nay đã chứng kiến cảnh hai người làm chuyện mờ ám trong phòng ăn. Lão đại cũng thật là thiếu kiềm chế.

Hắn ngồi đối diện vắt chéo chân một cách ưu nhã, khóe miệng nhếch lên. "Lăn xuống giường rồi."

"Ồ, unbelievable."

"Nghiêm túc đi. Đến đây là muốn báo cáo chuyện gì?"

"Cũng không có gì, cũng chỉ là đem cho mày xem một số thống kê tháng này thôi." Hôi Vũ Liệt Phu giơ tập hồ sơ lên lắc lắc.

Hắn cầm tách trà lên nhấp một ngụm. "Cứ để trên bàn, lát nữa tao xem. Nếu không còn việc gì nữa thì mày có thể về."

"Sao vậy? Mới đó mà muốn đuổi tao về sớm rồi. Nôn nóng đến vậy à?"

"Im ngay!"

Hôi Vũ Liệt Phu nhìn tách trà trên tay Lão đại liền cảm thấy buồn cười. "Không uống rượu nữa sao?"

"Không." Hắc Vĩ Thiết Lãng đáp đúng một từ duy nhất.

"Mười năm nay mày như một kẻ nghiện rượu, lúc nào cũng thấy cầm trên tay ly rượu. Vậy mà Nguyệt Đảo Huỳnh vừa xuất hiện, ngay lập tức một giọt rượu cũng không uống. Quả nhiên cậu ta rất có sức ảnh hưởng với mày." Hôi Vũ Liệt Phu cười cười nói.

Hắn không phản ứng gì trước lời trêu đùa của người đối diện. Chỉ lạnh lùng nhìn một cái rồi tiếp tục uống trà.

"Thôi được rồi, tao về đây, bữa khác sẽ ghé." Hôi Vũ Liệt Phu đứng dậy giơ tay tạm biệt kẻ mặt lạnh như tiền kia.

"Khoan đã." Đột nhiên, Hắc Vĩ Thiết Lãng lớn tiếng gọi.

"Lần sau, đến nhà tao, nhớ bấm chuông trước."

Hôi Vũ Liệt Phu ngay lập tức bật cười, hiểu ý. "Được, được lần sau tao sẽ không dám phá hỏng chuyện tốt của mày nữa."

Nói xong, cậu ta liền rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro