29. Lãnh khốc mà si tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




...Hoa Đông - Căn cứ tổ chức Tam Miêu hội...

Hắc Vĩ Thiết Lãng ngồi trên "ngai vàng" ung dung gác chân lên thành ghế. Sơn Bản Mãnh Hổ và Hôi Vũ Liệt Phu ngồi hai bên chiếc bàn gỗ hình oval lớn dài đến mấy mét. Cả hai người đều đưa mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Thấy hai người nãy giờ vào đây nhưng không nói câu nào, Thiết Lãng liền quay mặt sang nheo mắt nhìn hai người. "Có chuyện gì thì hai bây mau báo cáo đi chứ, mới sáng sớm đã gọi tao đến đây, đến rồi lại không chịu nói câu nào."

Hôi Vũ Liệt Phu ánh mắt tràn ngập ý cười với người đối diện.

Sơn Bản Mãnh Hổ không hiểu cho lắm, hắng giọng một cái. "Nếu tao nhớ không lầm, người nào từng nói thích ở căn cứ hơn là ở nhà, cứ ba ngày mới chịu về nhà một lần. Bình thường còn rất cuồng công việc của hội, vậy mà hôm nay gọi đến báo cáo một chút đã mặt mày nhăn nhó. Thật là kỳ lạ."

Thiết Lãng không nói gì, chỉ cười kiểu như rất hàm ý. Hắn nghe Mãnh Hổ nói, lạnh lùng lên tiếng: "Đừng có nói nhiều, có chuyện gì thì nói nhanh, tao còn phải về nhà."

"Ồ, về nhà? Hôm nay, chắc là thời tiết không được tốt rồi phải không lão tam?" Sơn Bản Mãnh Hổ thích thú hỏi.

Hôi Vũ Liệt Phu nhếch môi một cái như trả lời.

Mãnh Hổ lại lên tiếng: "Rốt cuộc là có chuyện gì mà tao không biết vậy? Mày hôm nay rất kỳ lạ. Chưa gì mà đã nằng nặc đòi về nhà, ngay cả rượu cũng không uống. Nói đi, ở nhà có chuyện gì đúng không?"

Lần này, Thiết Lãng chưa kịp nói thì Hôi Vũ Liệt Phu đã tiếp lời, giọng đầy ẩn ý: "Không phải là có chuyện gì mà là người cần quay trở về đã trở về."

"Người cần trở về? Ý mày là ai?" Sơn Bản Mãnh Hổ cảm thấy khó hiểu.

"Lão nhị à, bình thường đầu óc mày rất nhạy bén, sao hôm nay lại chậm chạp như vậy? Người cần trở về mà mày cũng không biết là ai sao?" Hôi Vũ Liệt Phu cười cười.

Sơn Bản Mãnh Hổ nhíu mày, nhưng một lúc sau ánh mắt đã biến hoá như bóng đèn chớp chớp lên điện. "Thì ra là người đã trở về. Vậy tao là người biết sau cùng sao?"

Hôi Vũ Liệt Phu gật đầu một cái.

Quả nhiên, người có thể làm Lão đại khẩn trương như vậy thì chỉ duy nhất có một người thôi. Nguyệt Đảo Huỳnh vừa trở về y như rằng Lão đại đã hành xử lạ thường. Rượu cũng không uống, nay còn nôn nóng về nhà như vậy.

Nhưng mà, thật sự cũng không thể ngờ được. Mười năm trôi qua, Lão đại không thể nào quên Nguyệt Đảo Huỳnh. Sơn Bản Mãnh Hổ và Hôi Vũ Liệt Phu đều không nghĩ tình cảm mà Lão đại dành cho cậu thiếu gia ấy lại sâu nặng đến vậy.

"Hai tụi bây vào nhanh vấn đề đi, đừng có mà ở đó nói bóng gió." Đôi mày kiếm trau lại.

Sơn Bản Mãnh Hổ biết ý nhếch môi, mắt hướng xuống tập tài liệu phía dưới. "Bên Monaco tao đã sắp xếp hết rồi. Bây giờ chỉ cần chờ đem tiền về thôi."

"Vậy còn lô hàng vũ khí mới thì sao?"

"Cũng đã được giao dịch rất gọn gàng rồi, mày yên tâm. Tiền đã được chuyển, đối tác rất hài lòng với lô vũ khí mới."

"Tốt."

Cậu đột nhiên nhìn qua Hôi Vũ Liệt Phu, ánh mắt như vừa chợt nhớ ra điều gì đó. Lạnh lùng lên tiếng: "Tên kia xử lí sao rồi?"

Người con trai "mặt trắng như sứ" hiện lên một nét nghiêm túc, đôi mắt sắc lịm. "Tao đã tra hỏi hắn nhưng tên này cư nhiên là một con chó săn rất trung thành, thà chết chứ không khai ra."

"Vậy sao?" Hắc Vĩ Thiết Lãng khóe miệng nhếch lên.

"Lôi vào đây."

Hôi Vũ Liệt Phu hiểu ý liền lớn tiếng gọi vọng ra ngoài: "Mang người vào đây!"

Hai cánh cửa to lớn bị đẩy mạnh ra, năm tên mặc đồ đen lôi xềnh xệch một người đàn ông bị đánh đến mức mặt mũi toàn máu me đến trước mặt ba người.

Thiết Lãng bỏ chân xuống khỏi ghế, đứng dậy rất chậm rãi tiến tới người đàn ông đó. Thân ảnh di chuyển, cái bóng của hắn cũng di chuyển che khuất cả tên đang nằm dưới đất kia.

Tên chó săn từ từ lồm cồm bò dậy. Toàn thân hắn bị đánh đến mức không còn chỗ nào để đánh. Ánh mắt căm giận nhìn người đang tiến tới. Tên chó săn này nữa đêm đã lén lút đột nhập kho vũ khí của Tam Miêu hội nhưng đã không vượt qua vòng an ninh nghiêm ngặt của hội nên đã bị bắt giữ.

"Ngươi tốt nhất là nên khai ra kẻ sai khiến ngươi, bọn ta sẽ nương tình mà giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi." Hôi Vũ Liệt Phu trừng mắt mở miệng.

Tên chó săn bật cười một tiếng, nhổ một ngụm máu ra khỏi miệng. "Chỉ dùng mấy dụng hình vớ vẩn này mà bắt ta khai ra? Tam Miêu hội các ngươi cũng quá xem thường ta rồi."

"Láo xược! Ta vẫn là còn nương tay cho ngươi nếu không phải ta đã dùng đến..."

Hôi Vũ Liệt Phu đang muốn nói thì Hắc Vĩ Thiết Lãng đã giơ ngón tay lên bảo cậu dừng lại.

Hắn cúi xuống nâng cằm kẻ kia lên, giọng điệu có chút đùa cợt: "Một con chó săn đáng thương. Thà chết chứ không khai ra. Vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Tên chó săn ánh mắt lì lợm nhìn hắn. "Muốn giết thì cứ giết, không cần phải nói nhiều."

"Được, rất tốt. Rất có bản lĩnh. Nhưng mà cho ngươi chết chỉ bằng một viên đạn hay bằng một con dao thì thật quá dễ dàng rồi. Không có một chút đặc sắc nào cả."

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhướng mày, ánh mắt sắc như dao nhuốm một màu đỏ thẫm.

Nghe đến đây, hai người ngồi phía sau đều tràn đầy ý cười trên khuôn mặt.

Tên chó săn có chút đề phòng, dò tìm ý trong mắt người kia. Hắn vốn dĩ nghe nói, Hắc Vĩ Thiết Lãng trong giới nổi tiếng lãnh khốc, tàn nhẫn, thường gϊếŧ người bằng nhiều cách đau đớn nhất.

"Lão tam, mày nghĩ chúng ta nên sử dụng phương pháp thủ công bằng tay hay dùng đồ đây?" Hắc Vĩ Thiết Lãng lớn tiếng nói với người phía sau.

Hôi Vũ Liệt Phu phì cười, ngón tay xoay xoay cây bút. "Thủ công thì có vẻ hơi kinh dị quá, lại bẩn tay mày, mất sức mày đấy. Thôi thì dùng đồ làm là được."

"Được, vậy thì đành chơi trò "ép nước" thôi." Hắn giọng lạnh như băng vang lên.

Tên kia nghe hai người đối thoại đột nhiên lại cảm thấy rùng mình nhưng vẫn lì lợm trừng mắt.

Sơn Bản Mãnh Hổ liền liếc mắt với một tên mặc đồ đen. "Mang máy ép ra đây."

Tên mặc đồ đen hiểu ý gật đầu đi ra ngoài. Vài phút sau, hắn cùng với thêm mấy tên mặc đồ đen khác nữa khiên một cái máy rất lớn, rất nặng vào phòng. Đặt ngay trước mặt Hắc Vĩ Thiết Lãng.

Cái máy hình dáng trông như một chiếc máy dùng để ép đồ, giống như máy để ép mía. Khác ở chỗ, nó được làm bằng sắt, vô cùng nặng. Hai bên còn có hai tay cầm đưa ra để người muốn ép đồ, nắm lấy tay cầm đó dùng sức xoay theo vòng tròn để ép.

Tên chó săn nhìn thấy cái máy đó liền nuốt nước bọt. Cả người rung lên...

"Trói hắn lại!" Hắc Vĩ Thiết Lãng lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng, thưa Lão đại."

Mấy tên vệ sĩ liền cầm đây thừng trói chặt tên kia lại. Tên chó săn liền vùng vẫy. "Các ngươi định làm gì?!"

"Máy ép đã có đây nhưng đồ ép thì chưa có, ngươi nói thử xem?" Hắc Vĩ Thiết Lãng cười lạnh một cái, ám khí băng Trung tỏa ra.

"Ngươi..."

Mấy người vệ sĩ trói xong, lôi tên kia đến trước cái máy đặt hai chân hắn ngay gần chỗ để ép. Hai người vệ sĩ khác bước đến nắm hai bên tay cầm trong tư thế sẵn sàng chuyển động tay.

Tên chó săn mặt mũi tái mét. Chân tay bắt đầu run run.

"Sao? Ngươi thích chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Hắc Vĩ Thiết Lãng tiến lại gần, tay đặt lên cái máy. Giọng vô cùng lạnh lẽo.

"Ngươi có biết đã có vô số những con chó săn đi qua cái máy này, tất cả chúng đều trở thành món thịt bằm hay không? Bây giờ chắc phải thêm một con chó săn nữa rồi."

"Ngươi, ngươi..." Tên chó săn cất tiếng run rẩy.

"Khi đi qua chiếc máy này, ngươi có thể nghe được tiếng xương của mình kêu răng rắc. Cũng có thể nhìn thấy da thịt dập nát, máu tuôn ra, các bộ phận của cơ thể ngươi đều muốn văng ra khỏi người. Đau đớn đến mức xuyên thấu qua từng sợi dây thần kinh của ngươi."

Hơi thở nguy hiểm của Hắc Vĩ Thiết Lãng tràn lan khắp căn phòng rộng lớn. Ánh mắt rất thích thú cùng lạnh lẽo. Bàn tay thô ráp đặt lên bàn chân của tên kia.

"... Đầu tiên sẽ là bàn chân của ngươi."

Tên chó săn vùng vẫy nhưng bị mấy người vệ sĩ giữ chặt. Hắn mặt mũi trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

"Bắt đầu đi." Hắc Vĩ Thiết Lãng lại lạnh lùng ra lệnh.

Hai người vệ sĩ ngay lập tức nắm tay cầm ra sức chuyển động vòng tròn, khởi động máy ép. Còn mấy người kia cũng khiên tên chó săn bắt đầu đưa vào máy.

"Khoan!!! Ta nói, ta nói..." Tên chó săn hét lên, cả người vùng vẫy.

Mấy người vệ sĩ dừng tay. Hắc Vĩ Thiết Lãng xoay người nhìn hắn.

"Ta nói... Ta sẽ khai... Nói bọn chúng dừng lại ta sẽ khai." Tên chó săn run run lên tiếng.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nghiêng đầu nhìn tên kia, sau một lúc buông một câu rất lạnh, bốc lên mùi máu tanh. "Muộn rồi."

Dứt lời, Hắc Vĩ Thiết Lãng xoay người trở về ngai vàng. Một giây sau, tiếng hét thảm thiết vang dội khắp căn phòng, cả tiếng răng rắc của cơ thể bị dập nát. Mùi máu tanh lan ra chiếm hết không gian...

......

...Biệt thự KT...

Chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước ngôi biệt thự, Hắc Vĩ Thiết Lãng bước xuống xe đi nhanh vào trong. Trong tiền sảnh, người làm và quản gia đã xếp thành hai hàng cúi chào hắn.

Hắc Vĩ Thiết Lãng cởi áo khoác ra đưa cho người hầu, giọng trầm thấp hỏi: "Nguyệt Đảo Huỳnh đâu? Em ấy sáng nay đã ăn uống đầy đủ chưa?"

Người quản gia liền cúi thấp người đáp: "Thưa, Nguyệt thiếu gia sáng nay đã ăn uống đầy đủ. Vừa lúc nãy còn có mẹ của cậu chủ đến thăm, hai người trò chuyện một lúc lâu. Hiện tại, thiếu gia đang ở trong phòng đọc sách."

"Mẹ tôi đến?" Hắn nhướng mày.

"Vâng, thưa cậu chủ nhưng bà ấy vừa ra về rồi." Trịnh quản gia kính cẩn trả lời.

"Ta biết rồi. Các người đi làm việc của mình đi." Hắc Vĩ Thiết Lãng phất tay ra lệnh rồi bước nhanh lên lầu.

...Phòng đọc sách...

Nguyệt Đảo Huỳnh ngồi bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng gập quyển sách trong tay lại. Ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài. Mọi thứ cứ như thế này mà diễn ra sao?

Cậu nhớ đến cuộc gọi vừa rồi của cha, cha đã đề nghị gọi cảnh sát bắt Hắc Vĩ Thiết Lãng vì giam giữ người trái phép nhưng cậu đã ngăn cản. Nguyệt Đảo Huỳnh nói không cần làm quá chuyện này lên, chuyện của cậu, cậu sẽ tự mình giải quyết với hắn.

Nguyệt Đảo Minh không thể làm gì được nữa nên đành thôi. Thở dài một cái, cậu nhìn quanh căn phòng một lượt. Hắn thật sự đã chuẩn bị một căn phòng đọc sách rộng lớn như vầy chỉ vì cậu thôi sao?

Đột nhiên, Nguyệt Đảo Huỳnh nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Cậu đoán hắn đã về. Thật kỳ lạ, cậu tự dưng lại cảm thấy bối rối không biết nên làm gì. Hai bàn tay đan vào nhau, cậu vì sao lại phải hồi hộp chứ?!

Một lúc sau, cánh cửa màu đen được đẩy mạnh ra. Thân ảnh mặc âu phục đứng trước cửa toát lên khí chất áp người, ánh mắt lạnh lùng sắc bén hướng lên dò tìm trong phòng đọc sách.

Rồi ánh mắt ấy dừng lại ngay Nguyệt Đảo Huỳnh đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt biến chuyển rung động, tràn đầy sự khát khao triền miên. Cậu chạm phải ánh mắt của hắn liền giật mình, trái tim đập loạn xạ.

Hắc Vĩ Thiết Lãng nhanh chân bước đến gần cậu, như không thể chần chừ thêm một phút giây nào, hai cánh tay ôm lấy eo cậu. Nguyệt Đảo Huỳnh không kịp phòng bị đã bị hắn ôm lấy, đôi môi anh đào bị hắn chiếm giữ.

Hơi thở của hắn bao vây lấy cậu. Đôi môi dùng lực mút lấy cánh môi mềm mại, nóng bỏng ma sát lẫn nhau. Cho đến vào trong khoang miệng cũng bị hắn quấy nhiễu, lưỡi hắn vờn lưỡi cậu. Trêu đùa rồi quấn lấy.

Cơ thể mịn màng của cậu ép sát vào lồng ngực của hắn tạo nên một sự ma sát kỳ dị, đầy khiêu khích, nóng bỏng châm lên từng đốm lửa trong cơ thể hai người.

Tuy rằng Nguyệt Đảo Huỳnh chỉ ở cùng hắn mới có ba ngày nhưng số lần hắn hôn cậu đã trên cả chục lần. Mỗi lần bị hắn hôn, cậu thiếu điều muốn ngất đi vì không có oxy để hô hấp. Bị hắn chèn ép đến nghẹt thở.

Thật sự mà nói không có cách nào thoát khỏi bàn tay của hắn.

Khi sự khát khao trong hắn tạm thời đã được giải quyết, Hắc Vĩ Thiết Lãng mới buông tha cho cậu một chút không khí để hít thở. Đôi môi mỏng hôn xuống cằm cậu, khẽ cắn một cái rồi lại di chuyển xuống cổ. Gương mặt đẹp như tượng tạc vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn, thu hết hương thơm quen thuộc .

"Em có nhớ tôi không?"

Cậu có nhớ hắn không? Bởi vì hắn rất nhớ cậu, mỗi một giây mỗi một phút hắn đều bị hình ảnh cậu quấn chặt thần trí hắn. Chỉ cần mấy phút xa cậu thôi, hắn đã nhớ nhung không chịu được rồi. Dù là ở căn cứ giải quyết công việc nhưng hắn chỉ muốn trở về nhà gặp cậu, được ôm cậu vào người.

Trái tim Nguyệt Đảo Huỳnh rung lên vì câu hỏi của hắn. Cậu hơi mất tự nhiên né tránh ánh mắt kia. Chần chừ một lúc lâu, cậu mới lên tiếng: "Lúc nãy, mẹ anh có ghé thăm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro