Phần 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31 : Lời yêu tàn nhẫn(phần 1)
Một câu trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi...
Cô rõ ràng là muốn tránh né hắn. Nguyễn Văn Khánh khóe miệng hơi cong lên thành một đường cong hoàn hảo trên gương mặt thanh tuấn. Nếu như cô thực sự không có một chút tình cảm nào với hắn thì sẽ không cớ gì tránh né. Theo như tính cách của cô thì sẽ phủ định một cách lạnh lùng.
"tôi biết rồi"- hắn giọng trầm thấp trả lời
My mở đôi mắt to tròn lên nhìn hắn. Sau đó lại cụp mắt,cắn cắn môi.
"Bữa nào, tôi sẽ đưa em về ăn cơm với mẹ.Sẵn tiện xin phép mẹ cho chúng ta kết hôn" Khánh có chút vui vẻ nói.
Cô liền giật mình ngước lên nhìn hắn ,lên tiếng một cách khó chịu -"anh thực sự muốn cùng tôi kết hôn?"
"tất nhiên chuyện này tôi đã nói với em rất nhiều lần.Khởi My,em không có cách nào cự tuyệt được tôi đâu,vì vậy hãy ngoan ngoãn đi"-hắn chậm rãi mở miệng
"anh..."
Đúng vậy,cô không thể cự tuyệt. Nếu cô lên tiếng cự tuyệt thì hắn sẽ đông tay đông chân voi cô mà cô thì lại không muốn.
Trần Khởi My đôi mắt trở nên lãnh đạm. Cô gỡ hai cánh tay rắn chắc ra khỏi eo mình,cố lách khỏi người hắn.
Người đàn ông cau mày nhìn cô.
Cô không lên tiếng mà đi ra hướng cửa phòng.Trước khi ra khỏi cửa,Khởi My mới mở miệng nói một câu-"Cứ làm những gì anh muốn,tôi không quan tâm.Kết hôn hay không kết hôn thì cũng như nhau thôi"
Nói xong,cô xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô,Nguyễn Văn Khánh bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu.Giống như cảm giác 10 năm trước.Hắn liền nhanh chân đuổi theo cô ra ngoài.
Nguyễn Văn Khánh cầm lấy cánh tay của cô kéo cô quay người lại.
"Ý em là gì"
Khởi My cảm thấy bàn tay to lớn của hắn đang siết chặt cổ tay cô đau điếng.Nhưng ánh mắt cô vô cùng phắng lặng,có một lớp sương mờ bao lấy.Cô không nhìn hắn,chỉ lên tiếng một cách nhẹ nhàng.
"Đối với người muốn trả thù như anh thì kết hôn hay không kết hôn khác gì nhau?anh chỉ mãi mãi muốn cưỡng đoạt cơ thể tôi,trói tôi lại cùng một chỗ với anh đễ trả thù tôi.Anh nên nhớ nếu như từ đầu đã là hận thù thì cuối cùng cũng chỉ là sự dày vò của cả hai.Mãi Mãi cũng không có một chút hạnh phúc và tình cảm nào.Vì thế tôi nói kết hôn hay không kết hôn có khác gì nhau,hiện tại bây giờ cũng đang hận thù dày vò nhau đấy thôi"
Nguyễn Văn Khánh mặt tối sầm lại ,ánh mắt biến hóa trong giây lát.Đôi đồng tử đen láy co dãn bất thường.Đột nhiên, hắn đẩy mạnh cô vô tường làm cô đau đớn la lên một tiếng.
"Nói em yêu tôi!"-hắn giọng giận dữ ra lệnh.
Khởi My không hề khẩn trương trước bộ dạng của hắn.Cười lạnh một tiếng-"Nguyễn Văn Khánh anh không cảm thấy bản thân rất ngây thơ sao?yêu cầu tôi một chuyện khó xảy ra nhất trên đời này muốn tôi yêu anh? thực nực cười ! kết hôn không đủ giờ lại muốn lấy tình cảm ra trả thù.Huy Khánh anh không phải là không biết tôi vốn dĩ không tin vào mấy thứ tình cảm vớ vẫn này.Tình cảm không xuất hiện trong từ điễn của tôi.Nhưng nếu anh đã khẩn thiết cầu xin như vậy thì được tôi sẽ thương tình đem thứ tình cảm vớ vẫn đó ra chơi đùa cùng anh..."
Hắn 2 tay dùng lực muốn bóp nát eo cô.Những lời lạnh lùng của cô khiến anh giận dữ.
"Huy Khánh tôi iu anh là iu một kẻ ngây thơ như anh đấy"Khởi My nói giọng đùa cợt ,khinh thường nghe qua đã biết được là một câu đùa dỡn.
Đôi mắt hắn hằn lên những tia máu ngay cả gân xanh cũng nổi lên trên trán hai tay háo siết chặc vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Nguyễn Văn Khánh ép mạnh cô vào tường cô cũng không giãy giụa hắn hung hăng cuối đầu xuống hôn cô nhưng khi đôi môi mỏng vừa rơi xuống thì gương mặt xinh đẹp đã xoay qua chỗ khác lạnh nhạt nói.-"Nguyễn Văn Khánh đừng làm bản thân mình đáng thương nữa"
Câu nói của cô khiến hắn dừng lại.Một lúc sau hắn bật cười Khởi My có chút khó hiểu nhìn hắn.
"Em nói đúng một kẻ ngu muội như tôi quả thật rất đáng thương.Ngu muội tìm kiếm phù phiếm không có thực"
Nói xong hắn buông cô ra xoay người cất bước đi thẳng xuống lầu ra khỏi căn biệt thự.
Trần Khởi My đứng dựa vào tường cả người như mất hết sức lực trược người ngồi xuống đất không biết từ lúc nào hốc mắt cô tràn nước mắt.Những giọt nước mắt đau đớn cứ rơi.Phải chăng mình sai ,phải chăng cô không nói ra những lời như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro