Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đêm khuya thanh vắng tại một bệnh viện nội trú của thành phố X có tiếng gõ cửa vang lên từ  văn phòng bác sĩ:" cốc...cốc....cốc". Từ trong căn phòng có ánh đèn hiu hắt ấy một giọng nói trong trẻo của một người thiếu nữ cất lên:                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         - Mời vào.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                              - Bác sĩ Cố à em chưa về sao? Muộn lắm rồi.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                 Đó là bác sĩ Tần làm cùng khoa với cô, thấy sắc trời đã muộn mà phòng vẫn sáng đèn nên có ý qua nhắc nhở cô nên về sớm, thời tiết  đã chuyển lạnh nên trời tối rất nhanh và thành phố mà cô sống dạo này cũng không được thái bình.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         - Mà em nghe vụ hôm qua chưa? Bác sĩ Tần hỏi.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                - Vụ gì? Cô hỏi trong ngơ ngác.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                  - Aiza sao em cứ như từ thời kì đồ đá mới đến thế giới hiện đại vậy? Dạo này trong thành phố không phải có rất nhiều vụ án giết người mà không tìm ra hung thủ hay sao, chủ đề được bàn tán xôn xao suốt nhiều ngày qua mà em cũng không biết, chị phục em thật đấy.                                                                                                                                                                                                                                                Cô chỉ cười cho qua, mấy vụ án đó dù có nỗi đến cỡ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Dù sao cô cũng chỉ là một bác sĩ bình thường, không thù oán,không giao du với kẻ xấu thì sợ gì bọn giết người. Thấy chị bạn đồng nghiệp nhiệt tình kể cho cô nghe như vậy cô cũng tiếp lời:                                                                                                                                                                                                                              - Thì ra là mấy vụ án đó, em cũng có nghe mọi người kể qua, nhưng mà chị này cũng có đáng sợ đến mức để chị phải lo lắng như vậy đâu?                                                                                                                                                                                                                                                                                                                          - Sao nghe em nói cảm giác như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào em không sợ tên sát nhân đó đến gõ cửa nhà hay sao?                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                  Cô bật cười vị sự đáng yêu của bà chị này :" ha ha chị nghĩ em là cát tinh sao mà cứ nói em là tên đó đến gõ cửa ngay vậy? Với lại em nghe nói là mấy vụ đó chỉ là của người trong giang hồ giải quết lẫn nhau thôi, còn chúng ta chỉ là những công dân tốt của tổ quốc thì mắc gì người ta tìm đến chúng ta                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                     - Em nói nghe cũng có lí, mà thôi em mau thu dọn đồ đạc đi, cũng hơn 10h rồi không còn sớm nữa mau về đi trời đêm gió lạnh không tốt cho sức khỏe.                                                                                                                                                                                                                                                                                       Cô ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường 10h18 quả thật cũng không còn sớm. Liếc thầy bác sĩ Tần vẫn còn đứng trong phòng mình cô liền hỏi:                                                                                                                                                                                                                                                                                                             - Hôm nay chị không về sớm sao? chị lại nỡ lòng nào để người đó đợi.                                                                                                                                                                                                                                                                  - Em nói Mạn Mạn hả? Hôm nay em ấy đi công tác rồi, 4 ngày sau mới về nên chị đợi em về cùng, dù sao nhà chúng ta cũng cùng đường.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        Mạn Mạn là tên cô người yêu của bác sĩ Tần, hôm nay cô ấy lại đi công tác rồi nên cô mới là người cùng với chị bác sĩ đáng yêu này về nhà, nói cho chính xác hơn là hộ tống vị này về cùng. Bác sĩ Tần dù là một người học từ nhiên, dùng khoa học để giải thích các hiện tượng nhưng đặc biệt là một người rất sợ ma có cho cô ấy cả vạn tỉ cũng không dám đi đêm một mình.  Trời đêm nay không trăng, không sao mà còn âm u như vậy đoán chừng sắp có mưa lớn. Thấy sắc trời như vậy cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra về. Vừa đi cô vừa hàn huyên đôi câu với bác sĩ Tần:                                                                                                                                                                                                                          - Ngày mai được nghỉ phép, em có dự định gì không?                                                                                                                                                                                                                                                                                                      - Chắc là ở nhà dọn dẹp nhà cửa với trồng thêm ít hoa cỏ thôi, em dạo này bận công việc ở bệnh viên nên không để ý đến vườn cây mà vườn nhà em trống quá nên em định gieo ít cây.                                                                                                                                                                                                                               - Vườn nhà em như vậy mà còn trống nữa hả? nào là hoa lan, thược dược rồi cả một đống cây khác, vậy mà am bảo trống? Em có nhầm lẫn ở đâu không vậy?                                                                                                                                                                                                                                                                               - Nhưng em muốn trồng thêm ít anh đào cho mảnh đất sau nhà sau này chúng ta có chỗ ngồi chơi thưởng trà, như vậy sẽ càng tốt hơn.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                           - Chị phục em thật rồi. Thôi chị đến nhà rồi, về trước nhé em đi đường cẩn thận đó.                                                                                                                                                                                                                                    Nói rồi chị ấy tạm biệt cô rồi quay ra mở cửa vào nhà. Nhà cô và nhà bác sĩ Tần chỉ cách nhau một con đường, nhà của chị ấy thuộc khu nhà phía đông còn nhà của cô thuộc phía tây. Cô cần đi qua một con đường và hai con hẻm nữa mới tới nhà. Thành phố X cũng thuộc loại đô thị lớn nhất nhì nước, đương nhiên là cũng chẳng thiếu gì tới biệt thự xa hoa, chung cư hiện đại hay những tòa cao ốc trọc trời. Nhưng cô lại thích  xây nhà  để ở hơn là ở chung cư, mặc dù giá đất ở đây không rẻ chút nào.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                Đang miên man suy nghĩ xem nên mua giống hoa gì đẻ tô điểm thêm cho khu vườn của mình thì từ trong con hẻm gần đó phát ra tiếng kim loại va chạm và tiếng bước chân dồn dập, là một vụ đánh nhau, lẽ nào lại là một vụ thanh toán nhau của đám người trong giang hồ mà vẫn xảy ra dạo gần đây. Cô tiến lại gần con hẻm quan sát thì phát hiện có rất đông người mà những vụ mà cảnh sát bảo cáo lại thì chỉ thấy thi thể bị đâm nhiều nhát và sây sát, bầm tím toàn thân ngoài ra không có bất cứ dấu vết nào của một vụ ẩu đả chứng tỏ những người này đều rất chuyên nghiệp ra tay không để lại một dấu tích. Nghĩ vậy cô không biết phải làm sao, báo cảnh sát thì không kịp mà xông vào cứu thì chỉ rước họa vào thân, chờ đã, cảnh sát, phải rồi sao cô không nghĩ ra cơ chứ.Cô chạy ra xa con hẻm mở điện thoại lên bật tiếng còi xe cảnh sát và tiếng nói được ghi âm sẵn rồi tiến lại gần. Qủa nhiên cách này có hiệu quả, những người đang đánh nhau nhộn nhịp trong hẻm kia bắt đầu dừng hành động của mình lại, rồi đi dần. Thấy vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao người trong giang hồ dù có hổ báo đến mấy thì vẫn không dám chống lại cảnh sát, bọn họ cũng muốn có đất để lăn lộn trong giới này nên không dại gì mà dây vào cảnh sát cả, cô thầm nghĩ:" may mà mình còn giữ đoạn ghi âm diễn tập phòng chống tội phạm hồi đại học không thì hôm nay có khi về hầu tổ tiên thì toang"                                                                                                                                                                                                                                                                                                       Đến gần con hẻm cô ló đầu vào quan sát thì thấy có một người đang ngồi dựa vào tường, theo từng đợt gió lùa qua cô còn ngửi thấy mùi tanh của máu chắc người đó bị thương rồi, cô từ từ tiến lại gần và rồi...........              

                                                                HẾT CHAPTER 1

cảm ơn các bạn đã ghé đọc, vì tác giả hơi hổ báo cáo chồn 1 tí nên trong truyện sẽ có 1 số từ hơi thô tục mong độc giả thông cảm. T ^ T lần đầu viết truyện nên mong được góp ý ak

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro