Chương 11 _ 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tử Dung khẽ chạm cổ tay phải của mình, thái độ thay đổi liên tục. Đó đã từng là nơi lưu lại một vết sẹo vô cùng rõ ràng, dù cho là khi y lên nguyên anh có thể hoán đổi thân thể, y cũng không có cách nào xóa đi vết sẹo kia.

Vết sẹo nơi đó chính là khi y rớt xuống vách núi suýt chết, phải liều mạng giãy giụa trên mỏm đá nhọn kia. Mà y cũng bắt đầu từ nơi đó, hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa y với Từ gia, vết sẹo kia dùng để nhắc nhở y không được quên toàn bộ sỉ nhục mà Từ gia cho mình!

“Phụ thân.” Từ Tử Nham nắm tay Từ Tử Dung, chầm chậm đi vào nhà ăn.

Bên trong nhà ăn vô cùng rộng rãi, ở giữa để ba cái bàn đủ cho mười mấy người ngồi.

Từ Kiêu ngồi ở đầu bàn ăn, bên tay phải của ông ta để một cái ghế trống.

Từ Tử Nham biết, cái ghế đó được chuẩn bị riêng cho anh. Từ vị trí cái ghế này có thể nhìn ra, ở Từ gia, địa vị của anh dường như gần với Từ Kiêu nhất.

Đương nhiên, cái ghế này được giao cho Từ Tử Nham cũng không có bất kỳ quyền lợi nào, thuần túy chỉ là địa vị.

Anh có thể ngồi ở đó không phải vì anh làm bao nhiêu cống hiến to lớn với Từ gia, mà là người Từ gia kỳ vọng vào tương lai của anh.

Loại gia tộc tu chân như Từ gia, đương nhiên vì lợi ích của gia tộc, tất cả tài nguyên đều đưa cho hậu bối có thiên phú tốt, không liên quan đến công bằng, bởi vì nếu gia tộc nằm trong tay Từ Tử Nham, anh cũng sẽ làm như vậy.

Trước mắt, xem xét từ góc nhìn của Từ gia, dĩ nhiên Từ Tử Nham với thiên phú lôi linh căn, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, nhất định sẽ trở thành tu sĩ kim đan. Đối với Từ gia mà nói, thêm một vị tu sĩ kim đan, đối với bọn họ – gia tộc trung đẳng chắc chắn có tác dụng siêu phàm.

Bất kỳ một thế gia khổng lồ nào cũng cần chỗ dựa vững chắc đầy đủ và nội tình thâm sâu. Trước đây Từ gia tích lũy chính là nội tình, mà Từ Tử Nham, trong mắt người Từ gia chính là chỗ dựa ổn thỏa nhất của bọn họ trong tương lai.

Ở thế giới này, quan hệ huyết thống và quan hệ thầy trò là quan hệ đáng tin cậy nhất giữa hai người với nhau, chỉ cần không phát điên, con cháu đi ra từ gia tộc tu chân đều giống nhau, đối với gia tộc của mình luôn chiếu cố nhiều hơn.

Giờ đây Từ Tử Nham hưởng thụ đãi ngộ như vậy, tương lai anh phải gánh vác nghĩa vụ tương đương. Tuy rằng anh không tự nguyện tiến vào thân thể này, nhưng anh cũng không có ý định trốn tránh.

Toàn bộ Từ gia không có ai có lỗi với anh, đối với Từ gia anh cũng không có bao nhiêu ác cảm.

Trong trí nhớ này, mặc dù chuyện ức hiếp Từ Tử Dung có rất nhiều người Từ gia tham gia, nhưng suy cho cùng chủ mưu vẫn là Từ Tử Nham. Những người khác cũng sẽ không rảnh rỗi đi bắt nạt một đứa bé.

Về phần những hạ nhân kia, đa phần cũng chỉ là lấy lòng chủ tử. Có thể nói trong Từ gia, người ôm ác ý lớn nhất với Từ Tử Dung chỉ có một mình Từ Tử Nham.

Trong nháy mắt, Từ Tử Nham đã suy nghĩ rõ ràng lập trường của mình. Đời này, rất nhiều chuyện vẫn chưa xảy ra, nếu Từ Tử Dung không gặp bất kỳ loại giày vò nào, y hoàn toàn có thể cùng anh sống vui vẻ ở Từ gia, đi trên con đường đúng đắn, tạo khoảng cách an toàn với ma tu và những thứ tà ác. Ít nhất đến tương lai, nếu thật sự xảy ra chuyện Hấp Huyết Trùng, y không cần phải gánh trên lưng nỗi oan lớn như vậy.

Về phần mẫu thân của nguyên thân, Từ Tử Nham chỉ có thể âm thầm nói tiếng xin lỗi, nhưng anh cũng không có ý định báo thù thay bà ấy. Nói cho cùng thì thủ phạm tạo thành bi kịch cho bà chính là Từ Kiêu, ngay cả nguyên thân cũng không đi trả thù Từ Kiêu, anh và Từ Kiêu không có thù oán gì thì càng không có khả năng đi trả thù.

Ngoại trừ cái ghế bên cạnh Từ Kiêu, những vị trí khác đều đã bị một vài hài tử đứa nhỏ ngồi kín.

Những hài tử này đều là con cháu có thiên phú không tệ của chi thứ gia tộc, có thể ngồi trong phòng dùng cơm, trên một khía cạnh nào đó cũng có thể chứng minh thực lực của bọn chúng.

Tuổi tác của bọn chúng có lớn có nhỏ, đứa lớn thoạt nhìn hơn hai mươi, đứa nhỏ nhìn chỉ có vài tuổi. Những đứa lớn tâm tư tương đối thâm trầm, đa phần đều dùng một loại ánh mắt dò xét Từ Tử Dung, mà những đứa nhỏ còn lại chỉ tò mò nhìn hài tử mới xuất hiện.

Từ Tử Dung như xấu hổ trốn sau lưng Từ Tử Nham, thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn những người đó, thoạt nhìn có chút khiếp đảm.

Tiểu hài tử sợ người lạ mà, anh có thể hiểu.

Từ Tử Nham thể hiện thái độ rõ ràng dưới ánh nhìn của nhiều người, thậm chí không ít người chú ý tới Từ Tử Nham đang nắm tay Từ Tử Dung, mỉm cười thân thiện với y.

Từ Tử Dung hơi cúi đầu, che khuất thù hận thấu xương trong mắt. Y biết đại đa số người trong phòng này, trong trí nhớ của y, những người này để lại cho y vô số thương tổn.

Y đứng tại chỗ không dám ngẩng đầu lên, sợ Từ Kiêu nhìn ra thù hận trong mắt y. Y tự tin là sự ngụy tạo của mình đủ để lừa gạt những hài tử này, nhưng đối mặt với Từ Kiêu cáo già, y lại lo lắng.

Nếu nói ở Từ gia, y hận ai nhất, chắc chắn đó là Từ Tử Nham. Nhưng nếu nói oán hận nhất thì chính là Từ Kiêu.

Ban đầu, nếu không phải là Từ Kiêu mang y về Từ gia, cuộc sống của y trong trấn nhỏ sẽ rất gian khổ, nhưng tuyệt đối không bị ức hiếp thành dạng như vậy.

Phụ thân, xưng hô này vốn nên mang theo ấm áp cùng bảo hộ, nhưng trong mắt y chỉ có sự lạnh lùng.

Ở Từ gia sinh sống nhiều năm như vậy, y chưa từng thấy Từ Kiêu cười với y một cái.

Áp lực, gian nan, sự hung bạo ẩn sâu dưới đáy lòng lại một lần nữa rục rịch. Hai mắt dần dần nhuốm màu đỏ tươi, Từ Tử Dung biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, Từ Kiêu nhất định sẽ phát hiện y không bình thường. Mà với tính cách của đối phương, đối với người nguy hiểm như vậy, ông nhất định sẽ sớm bóp chết. Mặc dù bây giờ Từ Tử Nham rất quan tâm y, nhưng với quyết định của Từ Kiêu, một Từ Tử Nham tu vi luyện khí tầng sáu căn bản không có tác dụng gì.

Huống chi…

Hắn chưa chắc sẽ phản đối.

Từ Tử Dung nghĩ tới đây liền nhếch môi cười nhạt. Cho đến bây giờ, y vẫn không biết rốt cuộc Từ Tử Nham đang giở trò quỷ gì, nhưng nếu chỉ dựa vào một buổi chiều tiếp xúc mà khiến y tin tưởng rằng Từ Tử Nham này không có chút địch ý với y? Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!

“Tử Dung? Làm sao vậy?” Từ Tử Nham ân cần ghé vào tai y hỏi.

Từ Tử Dung thả tay, lắc đầu. Bây giờ y không dám ngẩng đầu lên, cặp mắt dính đầy tơ máu, tuyệt đối không phải một đứa bé tám tuổi có thể làm được.

“Khó chịu?”

“Không… Là… Thật là nhiều người.” Từ Tử Dung cố gắng nhỏ nhẹ nói ra câu này.

Quả nhiên Từ Tử Nham không nghi ngờ, anh cười cười, vỗ đầu y trấn an: “Yên tâm đi, có đại ca ở đây, tương lai những người này cũng là bằng hữu của đệ, yên tâm đi.”

Từ Tử Dung âm thầm cười nhạo: Bằng hữu? Huyết Ma như y chưa bao giờ cần bằng hữu!

Từ Tử Dung bỏ qua những suy nghĩ này, nắm chặt tay Từ Tử Nham. Từ Tử Nham cũng không nghĩ gì, chỉ cảm thấy có lẽ tiểu hài tử nhìn thấy nhiều người như vậy nên hơi sợ người lạ.

Anh nắm tay Từ Tử Dung, chậm rãi đi đến chỗ của mình, khó khăn lắm mới ngồi vào chỗ rồi nói với hai gã người hầu đứng bên cạnh: “Đi, lấy thêm một cái ghế.”

Vừa nói ra lời này, nhà ăn lập tức rơi vào tình trạng cực kỳ yên tĩnh. Lúc nãy mọi người còn đang thầm thì thảo luận, đột nhiên đồng loạt nhìn Từ Tử Nham, sau đó nhìn về phía Từ Kiêu.

Giọng nói của Từ Tử Nham không lớn nhưng đủ để mọi người nghe thấy. Anh hành xử như vậy cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Ở Từ gia, thiếu gia như anh vẫn có quyền phát biểu. Anh đã nghĩ thông suốt, ngày hôm nay, ở nơi này biểu hiện thái độ của anh với Từ Tử Dung, đồng thời cũng cho mọi người hiểu rõ, đừng không có mắt mà đi bắt nạt Từ Tử Dung.

Hai gã người hầu nghe vậy cũng không lập tức hành động, trái lại đồng thời nhìn về phía Từ Kiêu.

Từ Kiêu thong thả dùng một cái khăn trắng lau tay, sau đó thả xuống, lạnh giọng nói: “Mệnh lệnh của thiếu gia, các ngươi không nghe thấy sao?”

Hai gã người hầu nghe vậy giật mình, vội vã đem ghế tới. Thái độ của Từ Tử Nham không thay đổi chút nào, chỉ nhìn Từ Kiêu: “Phụ thân, có thể ăn cơm rồi.”

Từ Kiêu liếc mắt nhìn Từ Tử Nham, hạ trầm giọng: “Ăn cơm.”

Lúc này mọi người mới cầm đũa dùng cơm.

Lúc mới bắt đầu, bầu không khí có hơi nghiêm trọng, nhưng theo thời gian trôi qua, mắt thấy không có chuyện gì phát sinh, bọn nhỏ nhanh chóng vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, bắt đầu thảo luận sôi nổi một số vấn đề tu luyện gần đây.

Ngoại trừ lúc đầu Từ Tử Nham nói một câu với Từ Kiêu, sau đó anh nói chuyện với ông nữa.

Lúc đối mặt với người cha hờ này, anh luôn có cảm giác đang đối mặt với mấy lão cáo già trên thương trường, trong lòng cảm thấy rất hỗn loạn. Về phương diện khác, dù sao cũng là anh chiếm xác con trai nhà người ta, dù cho anh có toàn bộ ký ức, thậm chí chuyện xảy ra sau này anh cũng biết, nhưng anh vẫn lo lắng có thể lộ ra điều gì hay không.

Ở Tu Chân Giới có một phương pháp là đoạt hồn, lỡ đâu đối phương nhận ra mình đoạt thân xác nhi tử nhà họ, vậy coi như xong. Hiện tại anh mới đến luyện khí tầng sáu, đối mặt với Từ Kiêu đang tiếp cận kim đan, kết quả chính là bị giết ngay lập tức.

Từ Tử Nham chột dạ, lại không biết lúc này Từ Kiêu đang vì đứa con trai lớn mà vui vẻ.

Tin tức Từ Tử Nham đuổi Nhược Kỳ ra khỏi Lưu Thương Viện đã được đưa đến chỗ Từ Kiêu ngay khi anh ra quyết định. Bình thường thì thỉnh thoảng ông mới giám thị con trai mình, chẳng qua Từ Tử Dung xuất hiện làm ông rất muốn xem nhìn phản ứng của Từ Tử Nham.

Không thể không nói, Từ Tử Nham trước kia hành động khiến ông hơi thất vọng. Ông ta thấy, mười hai tuổi cũng không phải là nhỏ, nhưng Từ Tử Nham vẫn luôn cư xử lỗ mãng, quá xúc động. Dù cho Từ Tử Nham không thích Từ Tử Dung thì cũng không nên biểu lộ rõ ràng, tránh để bị người khác nhìn ra. Cứ tiếp tục như vậy, nếu tương lai Từ Tử Dung xảy ra chuyện gì bất trắc, chẳng phải mọi người sẽ biết là do Từ Tử Nham hạ thủ sao?

Bất luận là tu sĩ hay người thường, người đứng ở chỗ sáng, vĩnh viễn bị người đứng ở trong tối gây bất lợi.

Đối với vấn đề giáo dục nhi tử, Từ Kiêu vẫn tương đối để ý. Ông vốn định bỏ thời gian cùng Từ Tử Nham trò chuyện nhưng không ngờ Từ Tử Dung xuất hiện đúng lúc, phản ứng lần này của Từ Tử Nham làm ông ta có hơi bất ngờ. Vì điểm này mà Từ Kiêu vô cùng thỏa mãn.

Ở nhà ăn nhao nhao ầm ĩ, lúc bình thường còn có một số hài tử vì vấn đề tu luyện mà tranh luận lớn tiếng. Những thanh niên lớn tuổi hơn một chút thì trao đổi cái gì đó với nhau, chỉ có Từ Kiêu vẫn duy trì loại tốc độ không nhanh không chậm, động tác dùng cơm ưu nhã. Thỉnh thoảng ông ta cũng sẽ chỉ điểm một chút cho người nào đó trong bọn họ, phàm là người thu được chỉ điểm của ông ta đều tỏ vẻ mừng rỡ.

Mọi người bên trong căn phòng này đều là trụ cột tương lai của Từ gia, tương lai tu vi của bọn họ càng cao, đối với Từ gia trợ giúp càng lớn. Làm tu sĩ có tu vi cao nhất ở Từ gia, sự chỉ dẫn của Từ Kiêu đối với bọn họ mà nói là cực kỳ hiếm có. Tuy rằng ông cũng không tiếc rẻ hướng dẫn của mình, nhưng vì là gia chủ luôn quá mức bận rộn. Ông ta quay đầu nhìn Từ Tử Nham, hơi nhíu mày: “Tử Nham, con đột phá?”

Lần thứ hai không khí trong nhà ăn vì câu này mà trong nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người lại đồng loạt rơi trên người Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham cực kỳ lạnh nhạt gật đầu: “Đúng vậy phụ thân, ngày hôm nay ngộ đạo, may mắn đột phá luyện khí tầng thứ sáu.”

Tê…

Nhất thời trong nhà ăn truyền đến từng trận hút khí.

Từ Tử Nham đột phá luyện khí tầng thứ năm mới chỉ là chuyện nửa tháng trước, trong khoảng thời gian ngắn đã đột phá luyện khí tầng sáu, quả nhiên không hổ danh là tu sĩ lôi linh căn.

Từ Kiêu hài lòng vuốt vuốt chòm râu, càng thêm hài lòng về nhi tử. Có thể thông qua ngộ đạo mà tăng tu vi, đây tuyệt đối là việc phi thường hiếm thấy.

Trên thực tế, ngộ đạo đối với việc tu vi thăng cấp chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là tương trợ trên phương diện tâm cảnh. Cái gọi là ngộ đạo, chính là lĩnh hội một sự việc nào đó, những chuyện đó cùng người ngộ đạo thường có quan hệ mật thiết.

Động tác vuốt râu của Từ Kiêu hơi ngừng một chút, kết hợp với biểu hiện đối xử với Từ Tử Dung, ông ta dường như nghĩ tới Từ Tử Nham vì cái gì mà ngộ đạo.

Âm thầm thở dài, Từ Kiêu cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Chuyện của mẫu thân Từ Tử Nham quả thật là sự tình ngoài ý muốn. Tuy rằng ông ta không có tình cảm sâu đậm với Tử Dao, nhưng tôn kính thì vẫn có.

Người cố ý đem sự tồn tại của Từ Tử Dung nói cho thị nữ của Tử Dao đã bị giết chết. Trước khi giết, Từ Kiêu thông qua sưu hồn mới biết chủ mưu chuyện này là chân ái của ông ta.

Ban đầu từ lúc sưu hồn biết được tin tức này, ông ta còn không tin, nhưng sau đó chỉ còn lại thở dài. Chân ái đã từng là nữ tử thuần khiết khả ái, hôm nay chỉ còn lại lòng tham đầy tính toán, nếu không phải nàng ta quá mức tham lam, Từ Kiêu cũng không cần ép nàng ta ‘chết bệnh’.

Từ Kiêu khẽ gật đầu, nói với Từ Tử Nham: “Lát nữa đến thư phòng ta.”

“Vâng, phụ thân.” Từ Tử Nham cung kính đáp.

Trên thực tế, Từ Tử Nham không thích Từ Kiêu. Bởi vì làm một nam nhân, Từ Kiêu không thể chung thủy với thê tử, mà làm một phụ thân, ông ta lại không bảo vệ nhi tử của mình. Có thể nói, nếu để cho Từ Tử Nham bình phẩm, Từ Kiêu đều không đạt tiêu chuẩn.

Nhưng phẩm chất của Từ Kiêu như thế nào cũng không liên quan đến Từ Tử Nham. Dù sao thì Từ Kiêu đối xử với Từ Tử Nham cũng không tệ lắm. Cho nên anh không trở mặt với Từ Kiêu, nhưng rất khó để anh đối đãi như phụ thân.

Nói chung một câu, ngay cả bản thân Từ Tử Nham cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với Từ Kiêu, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Ở trên bàn cơm, Từ Tử Dung cũng không nói câu nào, may là y đắp nặn hình tượng ‘xấu hổ sợ người lạ’ phi thường thành công, ngoại trừ Từ Tử Nham không ngừng gắp các loại thịt vào bát y để y ăn no thì bữa cơm này vẫn tương đối vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Từ Tử Nham dẫn Từ Tử Dung về phòng, sau đó anh theo Từ Kiêu đến thư phòng của ông ta.

Hai phụ tử nói chuyện hồi lâu trong thư phòng, Từ Kiêu hài lòng để Từ Tử Nham rời đi.

Nội dung lần nói chuyện này khiến Từ Kiêu vô cùng thỏa mãn, Từ Tử Nham nhận thức được đạo lý quan trọng cũng khiến cho ông ta đối với đứa con trai này lại thêm vài phần lòng tin.

Đối với chuyện Từ Tử Nham dự định bồi dưỡng Từ Tử Dung thành trợ thủ của anh, Từ Kiêu cũng không có phản đối. Dù sao trên người Từ Tử Dung cũng chảy huyết mạch của Từ Kiêu, tuy rằng vì nguyên do của chân ái, ông ta cũng không có quá nhiều hảo cảm đối với Từ Tử Dung, thậm chí định biến y trở thành đá mài đao cho Từ Tử Nham. Nhưng nếu Từ Tử Nham chủ động cầu xin bỏ qua, ông ta cũng sẽ không ngoan độc như vậy, không nên phế bỏ một đứa con trai của mình.

Với lại quan trọng hơn là, Từ Tử Dung mới tám tuổi, ưu đãi lớn nhất của trẻ nhỏ là dễ bồi dưỡng tình cảm gia tộc.

Mặc dù trước kia Từ Tử Dung và mẫu thân của y cư ngụ bên ngoài, nhưng Từ Kiêu tin tưởng với thực lực của Từ gia, tuyệt đối có thể để y trải qua những ngày tháng tốt hơn.

Tiểu hài tử mà, nói không dễ nghe thì tùy tiện dỗ dành một chút là nghe lời, huống chi hài tử này thoạt nhìn có chút nhát gan, khống chế rất dễ dàng.

Chẳng qua là không có Từ Tử Dung, Từ Kiêu đang do dự hay là tìm cho con trai một khối đá mài đao nữa, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện hôm nay của Từ Tử Nham, ông ta lại từ bỏ ý nghĩ này.

Với biểu hiện hôm nay của Từ Tử Nham, anh tạm thời không cần đá mài đao, nếu sau này có nguyện vọng, tìm cũng không muộn.

Hôm nay tâm tình của Từ Tử Nham rất tốt, ở trong thư phòng cùng Từ Kiêu trao đổi làm anh càng có thêm lòng tin về cuộc sống sau này.

Tuy rằng không biết tại sao Từ Kiêu xem việc anh đối xử tốt với Từ Tử Dung và chuyện ngộ đạo có liên quan đến nhau, nhưng nhờ có cái lý do này, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Bởi vì biết rõ nội dung vở kịch và ký ức nguyên chủ, anh bèn nhanh chóng bịa ra một đống lý do. Chung quy là đem thái độ cải biến của mình cùng việc ngộ đạo hôm nay liên hệ với nhau.

Từ Kiêu tin hay không thì anh không biết, nhưng ít nhất là anh tin, chí ít là bản thân anh không có tìm ra điểm sai gì trên đống lý do đó, trên lý thuyết là không có vấn đề gì lớn.

Cuộc đối thoại ngày hôm nay của hai người có thể nói là anh thay đổi vận mệnh của Từ Tử Dung và Từ gia, dù sao ở Từ gia đều là do Từ Kiêu định đoạt, nếu ông ta khăng khăng nhìn Từ Tử Dung không vừa mắt, ngoại trừ cùng Từ Tử Dung bỏ đi thì anh không còn biện pháp nào khác.

Hiện tại vấn đề này đã được giải quyết, song phương đều vui mừng.

Từ Tử Nham thu được sự hỗ trợ của Từ Kiêu, mà Từ Kiêu đạt được ‘tha thứ’ của Từ Tử Nham, hai bên đều vui.

Vì thời gian nói chuyện với Từ Kiêu cũng không lâu, bởi vậy thời điểm Từ Tử Nham quay về Lưu Thương Viện, trời vẫn còn chưa tối. Dọc đường có không ít người hành lễ với anh, ở Từ gia, địa vị của anh có thể nói là cực kỳ cao.

Ừm?

Bước chân Từ Tử Nham hơi khựng lại, nhưng sau đó lại khôi phục bình thường.

Dường như anh nhìn thấy một bóng người qua Phương Cách, nhưng chỉ chớp mắt, bóng người kia đã không thấy tăm hơi.

Thời gian trước anh đã từng len lén thử lấy trộm cuốn tiểu thuyết từ trong ‘Phương Cách’ ra trước mặt Nhược Họa, nhưng hình như Nhược Họa không thấy được. Do đó anh xác định, vì hạn chế nào đó cho nên người của thế giới này căn bản không thấy được quyển tiểu thuyết kia.

Về phần Phương Cách, anh cũng suy nghĩ hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối đều không biết thứ này có tác dụng gì. ngoại trừ có thể chứa một ít đồ lặt vặt, diện tích bên trong căn bản không chứa được đồ quá lớn.

Phương Cách kia trôi nổi giữa không trung, giống như có một khối thủy tinh lập phương trong suốt đặt ở trước mắt anh, chẳng qua bốn mặt Phương Cách hoàn toàn không thể cô lập. Từ Tử Nham có thể giơ tay quơ tới quơ lui, căn bản sẽ không đụng chạm đến bất cứ đồ vật nào.

Chỉ khi đến thời điểm anh ‘nghĩ’ muốn lấy quyển sách kia thì mới có thể thực sự sờ được sách, bằng không khối lập phương này như một tồn tại biệt lập với thế giới, chỉ là tồn tại, lại không có biện pháp chạm đến.

Nhưng mới nãy, anh lại ở mặt sau của Phương Cách thấy được bóng dáng một người. Nói là bóng dáng cũng không đúng, nói đúng ra là thấy được vị trí hai bên ngực của một người.

Mặc dù chỉ là lóe lên, nhưng đối với thị lực của mình Từ Tử Nham rất có lòng tin. Tình huống vừa rồi giống như có người ẩn thân ở trước mặt anh đi ngang qua, anh không nhìn thấy, nhưng qua Phương Cách, anh lại có thể phát hiện bóng dáng của người đang ẩn thân.

Căn cứ vào ký ức trong đầu, anh biết Từ gia sở hữu ẩn vệ chuyên tu luyện một loại công pháp ẩn thân, nhưng thông thường ẩn vệ đi theo bảo vệ gia chủ. Tuy rằng bản thân được coi trọng, thế nhưng anh cũng không thể hưởng thụ được loại đãi ngộ này.

Anh bước chậm lại, nhìn như lơ đãng dạo qua một vòng. Nếu là do người khác phái tới theo dõi, Từ Tử Nham chỉ đành vờ như đang xem phong cảnh xung quanh. Nhưng ẩn vệ núp trong bóng tối kia lại có cảm giác kỳ quái, giống như bản thân bại lộ trong tầm mắt đối phương.

Ẩn vệ lắc đầu, điều này làm sao có thể, Từ Tử Nham chỉ có tu vi luyện khí tầng thứ sáu, không có khả năng phát hiện ra hắn. Nhưng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy tầm mắt đối phương luôn đảo qua chỗ hắn đang đứng, dừng lại trong nháy mắt.

Từ Tử Nham đứng tại chỗ đảo qua một vòng, thời điểm đưa lưng về hướng khác, anh hơi nhíu mày.

Từ Kiêu đối xử với đứa con trai này thật đúng là tốt, thậm chí ngay cả ẩn vệ cũng phái tới. Chẳng qua là… Phái ẩn vệ này tới để bảo vệ hay là giám thị thì còn cần anh chậm rãi nghiên cứu.

Hiện tại ẩn vệ này không bại lộ thân phận, đương nhiên Từ Tử Nham cũng sẽ không ngu xuẩn mà đến nhắc nhở rằng người ta đã bị lộ. Anh chỉ mỉm cười, chậm rãi đi về Lưu Thương Viện, để lại một nụ cười khó hiểu làm tên ẩn vệ kia nhíu mày.

“Tử Dung, đang làm gì vậy?” Từ Tử Nham nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không vì Từ Tử Dung mới có tám tuổi mà xông vào phòng y.

Căn cứ trước đây anh và Từ Tử Du đã từng sống cùng nhau, đừng xem tiểu hài tử còn nhỏ, bọn họ cũng cần được tôn trọng.

“Ca ca…” Từ Tử Dung bước nhanh tới cửa, mở cửa phòng cho Từ Tử Nham. Thấy người trước mắt lúc nào cũng lộ ra nụ cười cưng chiều, tâm tình của y hết sức phức tạp.

Rõ ràng dáng vẻ, giọng nói, thói quen đều giống như đúc Từ Tử Nham trong trí nhớ, nhưng nói đến thái độ đối đãi với mình, Từ Tử Nham trước mắt này giống như thay đổi 180 độ.

Lúc Từ Tử Nham và Từ Kiêu nói chuyện, y quay về phòng đã thấy được Sương Vũ Kiếm đặt ở trên bàn.

Đặt Sương Vũ kiếm trong phòng y, hàm ý trong này không cần nói cũng biết, nhưng Từ Tử Dung nhớ rất rõ đời trước y chỉ sờ Sương Vũ Kiếm có một chút đã bị Từ Tử Nham đánh gãy tay.

Lúc đó hắn đã nói gì?

Thứ dã chủng cũng dám động vào đồ của ta? Muốn chết sao!

Từ Tử Dung che mặt, khóe miệng trào ra nụ cười lạnh băng, ngay lúc đó y đã suy nghĩ gì? A, đúng rồi, lúc đó y cực kỳ ước ao có thể tu luyện như Từ Tử Nham, cho nên mới len lén sờ Sương Vũ Kiếm thoạt nhìn rất lợi hại kia.

Đáng tiếc chạm một cái, kết quả là gãy một cánh tay. Từ đó về sau, y không bao giờ được phép tới gần Luyện Võ Đường nữa.

Từ Tử Dung buông tay, lẳng lặng nhìn Sương Vũ Kiếm, biểu cảm không buồn không vui.

Tại sao Từ Tử Nham thích thanh kiếm này, y biết rất rõ. Nếu không có sự cho phép của Từ Tử Nham, ai cũng không có gan đưa thanh kiếm này vào phòng mình.

Tại sao Từ Tử Nham muốn tặng thanh kiếm này cho mình?

Tại sao Từ Tử Nham đối tốt với mình như vậy?

Bản thân chỉ là đứa nhỏ tám tuổi không nơi nương tựa, y nghĩ không ra mục đích của Từ Tử Nham làm như thế để làm gì?

Muốn làm một ca ca tốt? Thuần túy chỉ muốn đối tốt với y?

Loại ý nghĩ này xuất hiện trong đầu y khoảng chừng được một giây đã bị bóp chết. Nghĩ đi nghĩ lại đều biết chuyện này là không thể nào!

Ngay lúc y muôn phần xoắn xuýt, không ngừng suy đoán mục đích của Từ Tử Nham thì anh gõ cửa phòng y. Vì vậy, Từ Tử Dung mang theo nỗi lòng phức tạp không gì sánh được ra mở cửa.

“Tử Dung đang làm gì vậy?” Từ Tử Nham không biết Từ Tử Dung đang xoắn xuýt với thái độ của anh đối với y, cười híp mắt hỏi.

Tuy rằng hiện tại Từ Tử Dung đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn lập tức chuyển sang hình tượng đệ đệ nhu thuận: “Ca ca, ta đang xem Sương Vũ Kiếm.”

“Ừm? Tử Dung thích không?”

“Thích.” Từ Tử Dung cắn môi dưới, ngượng ngùng mỉm cười: “Nhưng mà, ca ca… Sương Vũ Kiếm rất quý phải không?”

Từ Tử Dung rất thông minh, không nói thẳng đây là bảo bối của Từ Tử Nham. Dù sao y cũng vừa tới Từ gia, đây không phải chuyện y có thể biết.

“Không có gì đâu, Từ gia chưa đến mức ngay cả một thanh kiếm cũng không mua nổi, đệ thích là tốt rồi.” Từ Tử Nham hào phóng nói.

Từ Tử Dung hơi kinh ngạc, vốn y còn tưởng Từ Tử Nham sẽ cố ý cường điệu đây là bảo bối yêu quý của hắn, ám chỉ hắn đối xử với mình rất tốt, nhưng không ngờ đối phương hoàn toàn không nói nguồn gốc của kiếm, ngược lại cố ý giấu đi giá trị của Sương Vũ Kiếm.

Chẳng qua biết thì biết, y không có ngu mà nói ra. Nếu Từ Tử Nham không muốn nói, vậy y cũng làm bộ không biết là được rồi. Hiện tại tu vi của y không đủ, có Sương Vũ Kiếm phòng thân cũng an toàn hơn một chút.

Y ngượng ngùng cười cười đi cất Sương Vũ kiếm, sau đó ngồi nghiêm túc đối diện với Từ Tử Nham. Y tin tưởng, đối phương nhất định không phải vì Sương Vũ Kiếm mà tới.

Từ Tử Dung đoán không sai, đối với Từ Tử Nham, Sương Vũ Kiếm cũng không có ý nghĩa gì lớn. Nếu Từ Tử Dung thấy thích thì tặng cho y. Lần này anh tới là muốn cùng Từ Tử Dung nói về vấn đề tu luyện.

Trong trí nhớ nguyên chủ, bởi vì cực kỳ căm hận Từ Tử Dung, đương nhiên không thể cho y cơ hội tu luyện, cho nên đến lúc Từ Tử Dung lặng lẽ rời khỏi Từ gia, không ai biết y tiếp xúc tu luyện từ đâu.

Trong tiểu thuyết cũng chỉ đề cập qua một lần, truyền thừa Huyết Ma có được ở trong một cái hang núi, bởi vậy Từ Tử Nham cho rằng chỉ cần anh sớm hướng dẫn Từ Tử Dung tiếp xúc tu chân chánh đạo thì sẽ không lo y đi học tà ma ngoại đạo này nữa.

“Ngày mai bắt đầu, đệ cùng ta tới Luyện Võ Đường tu luyện.” Từ Tử Nham khẽ cười, nói với Từ Tử Dung.

Bàn tay Từ Tử Dung giấu dưới ống tay áo thoáng chốc nắm chặt, trên mặt lại là vẻ mờ mịt: “Luyện Võ Đường?”

Từ Tử Nham vỗ trán: “Ta đã quên nói cho đệ, Luyện Võ Đường là nơi con em Từ gia học tập, là chỗ tu luyện. Đệ là đệ đệ ta, tất nhiên có tư cách đi vào đó.” Từ Tử Nham dừng lại lấy hơi, tiếp tục giải thích: “Từ gia là thế gia tu chân, tuy rằng không tu luyện cũng có thể sống, nhưng dù sao đệ vẫn còn nhỏ, không biết thế giới bên ngoài tàn khốc như thế nào, có năng lực phòng thân, tương lai ra ngoài cũng không bị người khác ức hiếp.”

Từ Tử Dung hưng phấn gật đầu: “Ta đã biết.”

“Ừ, vậy tối hôm nay nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai ta đến gọi đệ.” Từ Tử Nham ôn nhu sờ sờ đầu Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung nhu thuận cười cười, đưa mắt nhìn Từ Tử Nham rời đi.

Sau khi Từ Tử Nham đi, y lập tức giận tái mặt, thần sắc thay đổi.

Rốt cuộc có ý gì?

Đời trước Từ Tử Nham sợ tương lai mình có tiền đồ, ngay cả ranh giới của Luyện Võ Đường y đều chưa từng chạm qua, sao hôm nay hắn lại chủ động dẫn mình vào?

Tuy nói công pháp Từ gia y hoàn toàn không hiếm lạ, nhưng có thể lợi dụng Luyện Võ Đường để che giấu việc y tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, trái lại là một sự lựa chọn tốt.

Từ Tử Dung hít sâu một hơi, chậm rãi đè sự nghi hoặc xuống đáy lòng. Dù như thế nào thì đây cũng chuyện tốt, tuy rằng y không biết ý đồ của Từ Tử Nham nhưng y cũng không lo mình gặp nguy hiểm gì.

Dù sao y cũng là người trưởng thành, y không tin ngay cả đứa nhóc mười hai tuổi (không phải đâu!) cũng đấu không lại.

Một đêm tĩnh lặng…

Rạng sáng ngày hôm sau, Từ Tử Dung dậy thật sớm, chuẩn bị xong xuôi nhưng đợi mãi vẫn không thấy Từ Tử Nham đến. Mắt thấy sắp đến giờ Luyện Võ Đường mở cửa, y lại cười nhạt, đây là mong ước đầu tiên của y, lại để y thất vọng sao?

Thật đúng là trò hề trẻ con, nếu y thật sự là một đứa trẻ tám tuổi, nói không chừng sẽ có phản ứng. Đáng tiếc, bây giờ trong thân thể yếu ớt này là một linh hồn cường đại, cái thủ đoạn nhỏ này y hoàn toàn chướng mắt.

Tuy rằng cảm thấy thủ đoạn này của Từ Tử Nham rất tệ, nhưng Từ Tử Dung vẫn quyết định đến phòng Từ Tử Nham. Dù sao ngày hôm qua y và đối phương đã hẹn nhau, đối phương không xuất hiện, y đi tìm mới là phản ứng bình thường của hài tử.

Dù sao cũng chỉ là căn phòng cách vách, y chỉ cần bước ra cửa, đi chưa được mấy bước đã tới bên ngoài phòng Từ Tử Nham.

Bên ngoài cửa phòng có một thị nữ xinh đẹp trông coi, Từ Tử Dung hơi nhíu nhíu mày: Y nhớ kỹ lúc đầu Từ Tử Nham sủng ái nhất một thị nữ tên là Nhược Kỳ, dường như không phải là người trước mắt này.

“Tử Dung thiếu gia.” Nhược Họa nhìn Từ Tử Dung đi tới, hơi cúi người hành lễ.

Lần đầu tiên Từ Tử Dung nghe xưng hô như thế này, đuôi mày nhướng lên một chút.

Y mỉm cười vô cùng khả ái: “Vị tỷ tỷ này, ca ca ta…”

“Tử Dung thiếu gia, đừng nói vậy, gọi Nhược Họa là được rồi.” Nhược Họa vô cùng hoảng sợ, đùa sao, ngày hôm qua cũng bởi vì Nhược Kỳ sắp xếp phòng cho Tử Dung thiếu gia không đàng hoàng, đã bị đại thiếu gia đuổi ra ngoài. Ả chỉ là một thị nữ nho nhỏ, làm sao có thể dương dương tự đắc để Tử Dung thiếu gia gọi một tiếng tỷ tỷ. Nếu như để cho Từ Tử Nham nghe được, không phải bản thân sẽ bước lên con đường của Nhược Kỳ sao.

Từ Tử Dung dừng một lát, biết lắng nghe sửa lại: “Nhược Họa, ca ca ta có ở đây không?”

Mỉm cười đứng ở nơi đó, Từ Tử Dung lẳng lặng đợi Nhược Họa nói ra Từ Tử Nham đã đi Luyện Võ Đường, sau đó nói cho mình nghe không nên muốn những thứ không thuộc về mình, nhưng y không ngờ Nhược Họa lại nói ra nội dung hoàn toàn ngược lại: “Đại thiếu gia còn ngủ trong phòng, Tử Dung thiếu gia muốn vào sao? Đại thiếu gia đã sớm phân phó, nếu Tử Dung thiếu gia đến, lúc nào cũng có thể vào.”

Biểu tình của Từ Tử Dung trong nháy mắt nứt ra, ban đầu y dự đoán tình huống hắn để cho hạ nhân nhục mạ mình lại không có xảy ra??!!

Từ Tử Nham còn ở trong phòng??!!

“Được, ta đi xem ca ca.” Kinh hãi trong lòng tăng vọt như sự dữ dội của sóng biển, nhưng trên mặt Từ Tử Dung vẫn là dáng dấp khép nép.

Nhược Họa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ý bảo Từ Tử Dung đi vào, sau đó lại quay về chỗ cũ.

“Ca ca?” Trong đầu Từ Tử Dung suy nghĩ thật nhanh hàm ý của Từ Tử Nham, nhưng nghĩ nát óc cũng không ra. Theo như y suy đoán, lúc này Từ Tử Nham không nên ở trong phòng, nhưng sự thật là anh lại ở chỗ này.

“Ưm…” Sau tấm bình phong truyền đến một tiếng nỉ non vô ý thức, bước chân của Từ Tử Dung hơi khựng lại, cất bước vòng qua bình phong.

Lúc ngủ Từ Tử Nham không muốn bị gò bó quá nhiều, bởi vậy lúc này trừ thân trên, anh chỉ mặc một cái tiết khố, cuốn chăn ngủ say.

Từ Tử Dung:…

Muôn vàn suy đoán nhưng lại không dự đoán được thứ y nhìn thấy chính là cảnh tượng này, bất luận như thế nào y cũng không nên thấy Từ Tử Nham đang vù vù ngủ say.

“Ca ca? Ca ca?” Từ Tử Dung có cảm giác thất bại như đang đánh vào bông. Nếu dựa theo diễn biến kịch bản, y chỉ cần cười lạnh nhạt, biểu hiện chính là không quan tâm mình có vào được Luyện Võ Đường hay không cũng đủ làm Từ Tử Nham tức giận đến chết khiếp, nhưng bây giờ thì hay rồi, Từ Tử Nham không châm chọc khiêu khích, bởi vì anh đang ngủ say!!!

“Ưm… Ưm…” Từ Tử Nham mơ màng lầm bầm hai tiếng, trở mình vùi cả người trong chăn..

Ý tứ đại loại là ‘Đánh chết cũng không rời giường’.

Từ Tử Dung im lặng nửa ngày, đi ra phía trước, nhẹ nhàng đẩy Từ Tử Nham một cái: “Ca ca, nên rời giường.”

Từ Tử Nham mơ mơ màng màng trở mình, đá chăn sang một bên, sau đó rúc đầu vào…

Từ Tử Dung đỡ trán, trước giờ y chưa từng thấy Từ Tử Nham như thế này, thực sự vượt khỏi sự tưởng tượng của y.

“Ca ca, huynh nói muốn dẫn ta đi Luyện Võ Đường, huynh còn nhớ không?” Từ Tử Dung dùng sức đẩy Từ Tử Nham một cái.

Chương 14

Từ Tử Nham nửa tỉnh nửa mê vừa nghe đến ba chữ Luyện Võ Đường, đột nhiên nhảy dựng lên: “A! Thiếu chút nữa quên mất rồi!”

Một người vẫn đang rúc trong chăn không chịu dậy đột nhiên từ trên giường vọt xuống, là ai cũng sẽ bị hù, dĩ nhiên Từ Tử Dung cũng không ngoại lệ.

Y há hốc mồm nhìn người kia tinh thần sáng láng, Từ Tử Nham nào giống người vừa mới rời giường, y im lặng nửa ngày không nói gì.

“A! Quên mất! Quên mất!” Từ Tử Nham ảo não, tự dưng anh lại không nhớ, thật đáng chết!

Trước khi xuyên qua anh đã có tật xấu ngủ nướng này, nhưng ở hiện đại, anh có công cụ đánh thức vô song – năm cái đồng hồ báo thức.

Còn đến nơi này… _(:з” ∠)_, hạ nhân Từ gia làm sao dám đi quấy rầy giấc ngủ của thiếu gia…

“Ca ca…” Từ Tử Dung thăm dò: “Còn chuyện chúng ta đi Luyện Võ Đường?”

“Đi chứ! Đương nhiên phải đi! Hôm nay tại ca ca không tốt, ta ngủ quên mất! Chúng ta phải nhanh lên!” Từ Tử Nham vừa mặc quần áo vừa lộ rầu rĩ nói.

Từ Tử Dung lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn Từ Tử Nham rửa mặt mặc y phục, động tác xử lý nhanh nhẹn, ánh mắt thâm trầm.

Từ Tử Nham trước mắt làm y có cảm giác không hòa hợp vô cùng mãnh liệt, có lẽ là lúc nhỏ bị Từ Tử Nham dằn vặt quá nhiều lần, giọng đùa cợt của hắn, động tác, thậm chí lúc nói chuyện một số âm cuối lên giọng đều bị y nhớ rõ ràng.

Nhưng người trước mắt y, tuy rằng mọi mặt đều giống Từ Tử Nham kia nhưng y lại có loại cảm giác ‘Đây là hai người hoàn toàn khác nhau’.

Y đột nhiên mỉm cười quỷ dị, người này có phải là Từ Tử Nham hay không cũng có liên quan gì tới y. Thù cần báo – vẫn phải báo!

Sau thời gian một chung trà, Từ Tử Nham đã làm xong tất cả, kéo tay Từ Tử Dung vội vã đi ra ngoài.

Từ gia xây dựng Luyện Võ Đường ở hậu sơn, ngoại trừ hậu sơn vô cùng rộng lớn thì ở nơi này còn có một số mãnh thú thông thường và yêu thú cấp thấp.

Mấy thứ này đối với phàm nhân mà nói có lẽ là chết người, nhưng đối mặt với tu sĩ luyện khí kỳ, đây chính là cơ hội tu luyện tốt nhất.

Từ Tử Nham dẫn Từ Tử Dung chạy một mạch đến, dọc đường tình cảnh hỗn loạn làm kinh hãi vô số hạ nhân thị nữ. Nhưng dù sao cũng có đại thiếu gia ở đây, thành ra ai cũng mắt nhắm mắt mở không tố cáo loại chuyện nhỏ này với lão gia.

Lúc Từ Tử Nham chạy phăm phăm còn đồng thời không quên khi chạy qua khúc cua, nhìn qua Phương Cách quan sát xem có ai chạy theo mình không.

Không ngoài dự liệu của anh, có ít nhất ba lần anh thấy bóng của người mặc áo đen lóe lên từ bên trong Phương Cách.

Trong lòng âm thầm vui vẻ, ẩn vệ Từ gia tu luyện thuật ẩn thân có thể phẩm cấp không cao, nhưng hiệu quả tương đối ổn. Nhưng cho dù như vậy, ở trước mặt Phương Cách cũng không thể che giấu. Đây chẳng phải đang nói, thích khách ám sát tinh thông mai phục, dù ở trước mặt anh cũng không thể phát huy tác dụng gì hay sao.

Nghĩ vậy, Từ Tử Nham không khỏi cười tự giễu, nguyện vọng tuy tốt đẹp nhưng sự thật tàn khốc. Dù sao Phương Cách cũng chỉ lớn nhiêu đây, trừ phi anh không ngừng sử dụng Phương Cách ‘thấu thị’ bốn phía, bằng không cách này dường như vô dụng.

Từ Tử Nham nhún vai bất đắc dĩ, bỏ đi, dù sao thứ này cũng là đồ cho không. Hơn nữa tại thời điểm cần thiết, không chừng lại có tác dụng then chốt gì cũng nên. Dù sao đồ chơi này cũng không có biến mất, bản thân không tham lam.

“Ca ca? Huynh làm sao vậy?” Từ Tử Dung luôn chăm chú quan sát biểu tình của Từ Tử Nham, hiện tại Từ Tử Nham này có rất nhiều thứ làm y nhìn không thấu, vì vậy trong lòng y, đã thăng cho Từ Tử Nham tới trình độ nguy hiểm cấp cao nhất.

“A? Không có gì, ca ca chỉ ngẩn người.” Từ Tử Nham thuận miệng đáp.

Từ Tử Dung chợt cảm thấy ngực như nghẹn lại, cảm giác giống như muốn nói mà không nói được.

Y lặng lẽ dằn xuống ý niệm táo bạo trong đầu, lại tiếp tục suy nghĩ, Từ Tử Nham này thật sự là quỷ dị khó lường… (không phải đâu!)

Hai đứa trẻ một cao một thấp chậm chạp chạy tới Luyện Võ Đường, kỳ thực đối với Từ Tử Dung mà nói, Luyện Võ Đường của Từ gia trong mắt người đã trải qua rất nhiều giông bão lớn của cuộc đời quả thực giống như món đồ chơi của tiểu hài tử, cho nên y muốn đi xem, chủ yếu vẫn là tò mò Từ Tử Nham này.

Y rất muốn biết, Từ Tử Nham này với trong quá khứ hoàn toàn khác nhau đang tính chơi trò gì, hay là…

Ánh mắt đen tối chợt lóe lên, thân là ma tu, Từ Tử Dung hiểu rất nhiều loại tà pháp, mặc dù y không tu luyện tà pháp nhưng trong tay cũng không thiếu một ít đồ vật thần bí.

Y đã từng xem qua cổ thư, trước đây người ta cho rằng là Ma tu thượng cổ đã từng sáng tạo ra một phương pháp đoạt xá nuốt linh hồn.

Lợi dụng phương pháp đoạt xá này, chẳng những có thể sở hữu bí mật của người bị đoạt xá, thậm chí ngay cả sóng linh hồn cũng giống nhau. Nói cách khác, nếu có người hoài nghi người này bị đoạt hồn, lầy máu của người thân hắn đến kiểm nghiệm căn bản cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Đáng tiếc trên quyển cổ thư này cũng không ghi lại phương pháp tỉ mỉ, nhưng cổ thư đã tồn tại, ai có thể cam đoan không có người nắm giữ loại tà pháp này.

Từ Tử Dung thâm trầm nhìn Từ Tử Nham dẫn đường ở phía trước, y khẽ rũ mắt, từ lúc y sống lại, nhiều chuyện xảy ra không giống trong trí nhớ, nhưng xét đến cùng, tất cả những chuyện này bắt nguồn từ thái độ của Từ Tử Nham đối với y.

Mình có thể sống lại, ai biết có phải Từ Tử Nham bị đoạt xá rồi không. Nhưng mặc kệ người trước mắt là ai, chỉ cần không phải là Từ Tử Nham nguyên bản, y có thể cùng đối phương thương lượng một phen.

Trên thế giới này, tất cả mọi thứ đều dùng lợi ích để trao đổi, tuy rằng hiện tại y không có thực lực gì, nhưng đời trước sống lâu như vậy, y biết thời gian và địa điểm xuất hiện của một số thiên tài địa bảo.

Thứ này khiến cho thiên hạ oanh động rất lớn, nhưng y bây giờ chưa đủ thực lực để tranh đoạt, nhưng thứ tốt như bí mật xuất thế này, y hoàn toàn có thể thừa dịp người khác còn chưa phản ứng kịp, tranh thủ lấy đi.

Có kinh nghiệm trước kia, y tự tin rằng thời gian mình luyện thành Huyết Hải Tâm Kinh tầng thứ nhất sẽ ngắn hơn đời trước, tuy rằng tu luyện tầng thứ nhất thỉnh thoảng phải phát tiết chút thô bạo trong lòng, thế nhưng…

Từ Tử Dung nhếch môi cười giễu cợt, y là ma tu, loại chuyện giết người phóng hỏa không phải là chuyện ma tu phải làm sao?

Đời trước y cái gì cũng chưa làm, lại bị những tên kia vu oan y thả ra Hấp Huyết Trùng, thậm chí lôi kéo toàn bộ Tu Chân Giới cùng y đối địch. Nói cho cùng cũng chỉ muốn dùng máu của y hấp dẫn mẫu trùng không phải sao?

Hừ, dựa vào cái gì y sẽ hiến máu của mình cho cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia, đối với việc tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh mà nói, máu của y chính là tu vi, mất đi máu tươi, tu vi sẽ rớt xuống. Vì lúc đó y là mạnh nhất, tu vi rớt xuống đại biểu cho cái gì, không phải xem là hiểu ngay sao…

Ngẫm lại cũng thật buồn cười, Bạch Hoa tự cho mình là ai? Là cái thứ gì vậy? Lại dõng dạc tới khuyên y chủ động dâng ra máu tươi, hắn tự cho rằng bản thân là một mỹ nhân tuyệt sắc vạn người mê có phải không?

Dù sao y cũng không tin tưởng người khác, vậy không bằng đời này cứ làm một ma đầu thích giết chóc đi.

Cứ như vậy, y tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh có thể còn nhanh hơn một chút, dù sao máu người so với máu thú thì tốt hơn, hơn nữa y không cần cùng dã thú đánh đến cửu tử nhất sinh, giết người – so với giết thú thì đơn giản hơn nhiều.

“Đến rồi!” Giọng nói của Từ Tử Nham đánh gãy luồng suy nghĩ của Từ Tử Dung. Y ngẩng đầu, vẻ mặt sùng bái biểu tình hâm mộ, nhìn dáo dác xung quanh, hơi mờ mịt: “Ca ca, nơi này chính là – Luyện Võ Đường sao? Có phải ta cũng có thể tu luyện hay không?”

“Đương nhiên.” Từ Tử Nham gật đầu khẳng định: “Đệ là con cháu Từ gia, đương nhiên là có tư cách tu luyện.”

Từ Tử Dung lộ ra biểu tình không hiểu, mơ mơ màng màng gật đầu.

Từ Tử Nham cười yêu thương, chỉ vào một cái đường núi gập ghềnh uốn khúc: “Bắt đầu từ nơi này, coi như là phạm vi tiến nhập Luyện Võ Đường. Gia quy Từ gia quy định, chỉ khi tự mình leo lên Luyện Võ Đường mới có tư cách học tập pháp thuật tu chân của Từ gia.”

Nói xong, anh vỗ vai Từ Tử Dung cổ vũ: “Ở đây ca ca không có cách giúp đệ, nhưng Tử Dung yên tâm, leo lên chỉ hơi mệt, đệ chắc chắn làm được.”

Từ Tử Dung lặng lẽ gật đầu, y biết gia quy này, nhưng đời trước, ngay cả cơ hội tiếp xúc nơi này y cũng không có, tất nhiên cũng không có tư cách leo lên.

“Đệ muốn ta ở chỗ này nhìn đệ, hay là đi lên chờ đệ?” Từ Tử Nham quan tâm hỏi.

Từ Tử Dung ngượng ngùng cười cười: “Ca ca lên đi, tự ta có thể đi.”

“Tốt.” Từ Tử Nham cũng không nhiều lời, bước chậm chậm lên con đường núi kia, không bao lâu đã không thấy bóng dáng.

Từ Tử Dung nhìn sơn đạo được tạo thành từ những tảng đá lớn kia, nụ cười trên mặt thu lại một chút.

Từ gia…

Từ Tử Dung lặp lại hai chữ này, không biết lúc này y nên có tâm tình gì.

Điều y từng rất khát vọng giờ đã mở rộng trước mắt y, nhưng y lại phát hiện mình đã mất đi hứng thú.

Nói chính xác thì… Đời trước lúc y diệt cả Từ gia, giống như đối với chuyện gì cũng không cảm thấy hứng thú, phảng phất thù hận ban đầu y chống đỡ sống tiếp, đã ở đêm đó biến mất hầu như không còn.

Trống rỗng? Mê man? Y cũng không biết…

Giờ phút này y chỉ là nắm tay thật chặt, giẫm từng bước lên bậc thang đá xanh.

Bước trên thềm đá bước đầu tiên, Từ Tử Dung chỉ cảm thấy một áp lực thật lớn đè xuống người y, nhất thời biến sắc.

Có bẫy!

Trong lòng Từ Tử Dung phát lạnh, y không hiểu, rõ ràng Từ Tử Nham có thể động thủ là nghiền chết y, tại sao phải phí sức như vậy, đem y tới đây, dùng bẫy rập giết chết y.

Cái này có ý gì sao?

Từ Tử Dung mê man, không hiểu nổi. Y cảm thấy không thể lý giải suy nghĩ của Từ Tử Nham, nhưng ngay khi y cho rằng mình sẽ bị cỗ áp lực ép thành thịt nát, cỗ áp lực đột nhiên giảm bớt, sau đó suy yếu đến một mức độ mình có thể chịu được.

Từ Tử Dung: ???

Bỗng nhiên y nhớ đến lời vừa rồi của Từ Tử Nham trước khi đi có nói: Leo lên tuy hơi mệt, nhưng đệ chắc chắn sẽ làm được.

Sau cùng hình ảnh dừng lại trên gương mặt anh tuấn của Từ Tử Nham, nhưng Từ Tử Dung lại nhìn ra trong ánh mắt lạnh nhạt kia ánh lên ý cười!!!

Chương 15

Chết tiệt! Bị đùa giỡn!

Từ Tử Dung tức khắc đen mặt!

Cỗ áp lực đè ép trên người cũng không mạnh, đối với y một hài tử tám tuổi mà nói, giống như là mang vật nặng năm cân trên lưng, nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, vừa vặn trong phạm vi chịu đựng của người bình thường. Nhưng mang theo áp lực nặng như vậy leo, e rằng không phải là ‘hơi mệt’ mà là ‘cực kỳ mệt’!

Từ Tử Dung mím chặt môi, âm thầm ghi sổ thêm một lần cho Từ Tử Nham. Y xoay xoay cổ và cánh tay, đổi thành tư thế thoải mái, sau đó cùng cái ‘bọc quần áo’ nặng nề bắt đầu leo núi.

Theo thềm đá kéo dài, bước chân của Từ Tử Dung càng ngày càng nặng.

Từng giọt mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống, vốn cho là đường lên núi sẽ rất dễ dàng, lúc này thoạt nhìn tựa hồ cũng không dễ như vậy.

Y quên mất, lúc này y không phải là nhân vật hô phong hoán vũ như đời trước, là ma tu thực lực cường hãn, hiện tại y chỉ là một đứa trẻ tám tuổi. Tuy rằng ngày hôm qua may mắn thuận lợi cảm nhận được linh khí, nhưng y vẫn chỉ là một hài tử yếu đuối.

Từng bước một…

Từ Tử Dung mặt đỏ bừng, môi tái nhợt. Y khom lưng, chịu đựng sức nặng của ‘bọc quần áo’ mồ hôi chảy vào mắt, khiến y cảm thụ được sự đau đớn.

Hai mắt Từ Tử Dung mơ hồ, dường như đỉnh núi cách y ngày càng xa. Thậm chí y không hiểu tại sao mình phải kiên trì như vậy, vốn dĩ với thực lực bây giờ của y, dù không gia nhập Luyện Võ Đường thì cũng có thể tự mình tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh.

Giống như trong đầu có một âm thanh không ngừng nói với y: Cần gì chứ? Tại sao phải lãng phí thời gian ở Từ gia? Bọn họ với ngươi đã định trước là thủy hỏa bất dung, ngươi chỉ cần tìm một địa phương an toàn, giết mấy con thỏ là có thể trực tiếp tiến vào tu vi luyện khí tầng một. Chờ thực lực ngươi mạnh, những người ở Từ gia này như dê bò chờ làm thịt, lúc nào ngươi cũng có thể giết hết bọn họ.

Từ Tử Dung trợn mắt, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn triển lộ mỹ cảm sắc bén.

Y cắn cắn môi dưới, nhìn về phía đỉnh núi mơ hồ, nhưng cảm giác không cam lòng càng ngày càng nồng đậm.

Đời trước y không có cơ hội tiếp xúc nơi này thì coi như thôi, nhưng đời này rõ ràng y có cơ hội tốt như vậy, lẽ nào bởi vì y chịu không nổi mà buông tha?

Nếu như vậy, ngay cả chính y cũng coi thường bản thân! Bởi vì… chuyện này chứng minh y chính là phế vật!

Kiên quyết nhắm mắt lại, Từ Tử Dung hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở mắt.

Bị hành hạ nhiều như vậy cũng không làm y từ bỏ mong muốn trở nên mạnh mẽ, một đoạn đường thì có xá gì!

Từ Tử Dung bước từng bước một, nặng nề mà chậm rãi, kiên định hướng về đỉnh núi phía trước. Thời điểm Từ Tử Dung không biết, Từ Tử Nham đang cùng một đại hán mặt vàng giằng co với nhau.

“Vì sao?” Từ Tử Nham cực kỳ phẫn nộ. Anh sớm biết đường lên núi này không đơn giản, nhưng áp lực mà Từ Tử Dung phải chịu đựng vượt qua dự liệu của anh.

Đại hán mặt vàng thản nhiên nhìn anh: “Thiếu gia chắc đã quên, đây là quy củ.”

“Quy củ cái gì!” Từ Tử Nham tức giận, nguyên thân và đại hán mặt vàng này không hợp nhau, anh nghĩ có lẽ là đối phương mượn cớ trả thù.

Biểu tình của đại hán mặt vàng không thay đổi, mở miệng cười nhạo: “Thiếu gia là con trai gia chủ, thiên phú kinh người, tương lai nhất định sẽ gia nhập những môn phái lớn, dĩ nhiên địa phương nho nhỏ Luyện Võ Đường này không dám làm trễ nãi thiếu gia tu luyện. Nhưng thiên phú của Từ Tử Dung thì không tốt như thiếu gia, dựa theo quy củ Từ gia, y là con cháu từ bên ngoài mang về, muốn tiến vào Luyện Võ Đường thì nhất định phải chịu đựng áp lực gấp hai lần. Thông qua, mới có tư cách.”

“Nhưng nó mới tám tuổi.” Từ Tử Nham nhớ Từ gia thật sự có quy tắc như vậy, nhưng đối tượng đều là hài tử mười tuổi.

Đại hán mặt vàng liếc mắt nhìn anh, nói một câu: “Thiếu gia có thể chờ lúc nó mười tuổi lại dẫn đến đây.”

Từ Tử Nham chán nản, năm nay anh mười hai tuổi, Từ Tử Dung tám tuổi.

Chờ đến lúc anh mười lăm, vừa kịp thời gian Lưu Quang Tông tuyển chọn đệ tử làm chỗ dựa vững chắc cho Từ gia. Với thiên phú của anh, tất nhiên sẽ được Lưu Quang Tông thu lưu, nhưng khi đó Từ Tử Dung cũng chỉ mới mười một tuổi. Nếu mười tuổi y mới bắt đầu tu luyện, với thiên phú tam linh căn của y, coi như là luyện tập ngày đêm không nghỉ cũng chỉ đến tu vi luyện khí tầng ba, tư chất và tu vi như vậy tuyệt đối sẽ không được Lưu Quang Tông coi trọng.

Nếu không để y đi chung với mình, Từ Tử Nham lo lắng một ngày nào đó anh đi rồi, Từ Tử Dung sẽ bị những người khác của Từ gia bắt nạt. Lỡ đâu làm không tốt, y bị đẩy vào ma đạo thì phải làm sao?

Lẽ nào để anh giống như nguyên thân, lúc đang tu luyện ở Lưu Quang Tông nghe được tin Từ gia bị diệt môn!!!

Tuyệt đối không được! Thời điểm anh rời khỏi Từ gia, nhất định phải dẫn theo Từ Tử Dung phòng ngừa đệ đệ anh bị người khác nuôi lệch.

Với cái tính cách của Từ phụ, anh thật sự không yên tâm!!

Từ Tử Nham xanh mặt, nhưng những điều đại hán mặt vàng nói đều là quy củ, quy củ không được vi phạm. Dù cho Từ Tử Nham tức giận cũng không thể phá vỡ quy củ này. Cho nên anh chỉ có thể khẩn cầu trong lòng, sau đó mở mắt trừng trừng nhìn Từ Tử Dung kiên trì leo từng bước lên đỉnh núi.

Trong nháy mắt khi Từ Tử Dung bước chân lên đỉnh núi, Từ Tử Nham lập tức vọt tới, ôm lấy Từ Tử Dung thiếu chút nữa là ngã nhào trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra một phen mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Anh nghiêng đầu qua chỗ khác, sắc mặt không tốt nhìn đại hán mặt vàng: “Đã được chưa?”

Đại hán mặt vàng mặt không cảm xúc: “Nếu y thông qua Đăng Tiên Giai, dĩ nhiên là có tư cách.”

Từ Tử Nham âm thầm nghiến răng, tên đáng giận lúc nào cũng giảng giải quy củ, nhưng nhiều khi phải có người như thế này tồn tại.

Y ôm Từ Tử Dung nửa hôn mê vội vã chạy về phía gian nhà gỗ nhỏ. Bởi vì ở Luyện Võ Đường thỉnh thoảng cũng có người bị thương nên Từ gia cố ý xây chỗ này cho một đại phu cư ngụ.

Sau khi Từ Tử Nham rời đi, đuôi mày của đại hán mặt vàng nhếch lên một độ cong khó nhìn thấy được.

Tuy rằng vị thiếu gia này thiên tư xuất chúng nhưng tính tình lại tương đối ương ngạnh, hơn nữa ỷ vào tư chất bản thân tốt, hay vắng học, đối với vị lão sư đại hán mặt vàng ở Luyện Võ Đường, vị thiếu gia này cũng ít tôn kính.

Nhưng mà hôm nay biểu hiện của Từ Tử Nham lại làm đại hán mặt vàng – Từ Mặc hơi giật mình. Nếu là lúc trước, vị Từ đại thiếu gia này không dung thứ cho kẻ ngỗ nghịch, dù cho không có biện pháp chống lại Từ Mặc thì chắc cũng sẽ chửi ầm lên. Ai ngờ vị thiếu gia này chỉ phẫn hận trừng mắt mà không mở miệng nói mấy lời hung dữ, thật sự khiến đại hán – cảm thấy vi diệu.

Nếu Từ Tử Nham biết suy nghĩ của Từ Mặc, anh nhất định sẽ rớt xuống ba cọng hắc tuyến: Đây là thuộc tính M sao…

Theo đại phu biết được Từ Tử Dung chỉ mệt nhọc quá độ mà ngất đi, Từ Tử Nham mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là ngày đầu tiên đến Luyện Võ Đường, nếu để cho Từ Tử Dung bất mãn Luyện Võ Đường, vậy cũng không ổn. Anh nhớ rõ trong sách miêu tả Từ Tử Dung là loại có thù tất báo, người hung ác đa nghi, tuy rằng quyển tiểu thuyết kia nhìn từ góc độ của Bạch Hoa, chưa hẳn tin tưởng được, nhưng kết hợp với ký ức của Từ Tử Nham, anh có thể hiểu được tiểu hài tử này khi còn bé chịu quá nhiều đau khổ, nên khi trưởng thành tính cách như vậy cũng là đương nhiên.

Chẳng qua là hiểu thì hiểu, đời trước Từ Tử Dung bị nuôi thành cái dạng gì thì anh bất lực, nhưng hôm nay anh là ca ca của Từ Tử Dung, anh quyết không cho phép đệ đệ biến thành hùng hài tử* trong truyền thuyết!

(đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện, đứa nhỏ hư)

“Ca ca?” Từ Tử Dung mở mắt lo lắng hỏi, mắt to ngập nước long lanh chớp chớp nhìn Từ Tử Nham.

Kỳ thực y không bất tỉnh, mặc dù ở trên sơn đạo chịu đựng áp lực nặng nhưng còn chưa đến cực hạn của y. Chẳng qua trong nháy mắt khi y vừa lên đỉnh núi, thấy biểu tình ân cần của Từ Tử Nham, y cũng không biết vì sao lại nổi lên tâm tư dò xét, nhắm mắt lại ngã xuống.

Nhưng y không chạm tới mặt đất lạnh lẽo, ngược lại là hai cánh tay ấm áp đỡ lấy y thật thân thiết, sau đó ôm y, đưa đến căn phòng tràn ngập mùi thảo dược.

Từ Tử Dung cảm thấy thật quái dị, bởi vì y cảm nhận được con tim vốn lạnh như băng lại lóe lên một chút ấm áp.

Thật kỳ quái, đời trước hơn mười năm Từ Tử Dung không cảm nhận được ấm áp, nhưng hôm nay lại cảm nhận được trên người kẻ thù của mình.

Từ Tử Dung lặng lẽ cười nhạo bản thân mềm yếu, quả nhiên là vì trở thành tiểu hài tử sao? Vậy mà lại tìm kiếm sự ấm áp, loại tình cảm không hề tồn tại.

“Tử Dung không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không?” Từ Tử Nham ôn nhu hỏi, trong giọng nói hoàn toàn mang theo sự trong trẻo của thiếu niên.

“Không sao cả.” Từ Tử Dung lắc đầu, trong lòng xuất hiện nghi hoặc, trên mặt lại lộ ra biểu tình tò mò: “Ca ca, vì sao thời điểm ta lên núi, đột nhiên cảm thấy người trở nên nặng?”

“Ha ha.” Từ Tử Nham cười cười: “Bởi vì thứ đệ đi lên là Đăng Tiên Giai, là một món pháp bảo.”

Con ngươi Từ Tử Dung co rụt: Pháp bảo?!! Vậy mà đời trước y không biết Từ gia có pháp bảo.

“Cái pháp bảo này rất lợi hại phải không?” Ngay lập tức Từ Tử Dung hóa thân thành bé con hiếu kỳ, trong lúc mơ hồ, y cảm giác Từ gia ẩn giấu rất nhiều đồ vật mà mình không biết.

Đời trước lúc diệt cả nhà Từ gia, y dọn sạch sẽ đồ vật Từ gia cất giấu, nhưng chỉ biết bên trong có vài món pháp khí. Ban đầu y còn tưởng rằng do thực lực Từ gia không cường đại nên mới không có đồ vật gì hay ho, nhưng bây giờ xem ra, dường như cũng không phải như vậy.

Thảo nào…

Từ Tử Dung đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào lúc mình diệt cả nhà Từ gia, tu vi Từ Tử Nham tăng lên rất nhanh, ban đầu y còn tưởng đối phương đạt được cơ duyên gì. Hiện tại xem ra, hẳn là Từ Tử Nham chiếm được bảo tàng bí mật của Từ gia đi.

“Cái pháp bảo này đương nhiên rất lợi hại.” Từ Tử Nham mỉm cười: “Cái pháp bảo này có khả năng thông qua người điều khiển mà gây ra áp lực khác nhau. Khụ… Nói đến chuyện này, ca ca rất xin lỗi đệ. Nói cho đệ biết trước, bởi vì ta nghĩ đệ sẽ chịu áp lực giống ta, mặc dù hơi khó chịu, nhưng chưa đến nỗi ngất xỉu. Nhưng mà gia quy Từ gia quy định, con cháu như đệ muốn vào Luyện Võ Đường thì nhất định phải chịu áp lực gấp đôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro