Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy tao đã nói gì à?" Day nhẹ nhàng hỏi

"Mày sẽ nói, tao biết" It nói lại, trước khi đi vào phòng bếp

"Mày đi đâu vậy?" Một giọng trầm vang lên khiến It đứng hình nhẹ nhàng

"Tao sẽ đi giúp Night nấu ăn" It nói

"Vậy mày định để tao một mình sao?" Day hỏi. Trên thực tế, anh ấy chỉ cần ngồi và xem TV một mình. Day không có vấn đề gì, nhưng có điều gì đó làm phiền anh ấy, vậy nên Day phải giữ It ở nơi mà mắt anh có thể nhìn thấy It.

"Mày chỉ cần nói thật với tao là mày muốn tao ở lại cùng" It nói khiến Day phải đóng băng một chút

"Nó không đúng?" Day hỏi lại giọng bình thản làm It hơi căng mặt

"Điều đó phải quan trọng vì tao và mày là người yêu của nhau" It vừa trả lời vừa suy nghĩ khiến Day vẫn im lặng nhìn It, vì Day đang cố gắng tìm hiểu xem mình yêu It đến mức nào và đểmắt It đến mức nào.

"Thật sao, tao với mày, ai tán ai trước?" Day tò mò hỏi vì nếu hai người đã đồng ý là người yêu nghĩa là họ bắt đầu một mối quan hệ là phải làm cho ai đó tiếp cận người kia trước, câu hỏi của Day khiến It hơi khựng lại vì không biết phải trả lời Day như thế nào. Day và It không bắt đầu bằng tình yêu như những cặp đôi khác mà bắt đầu bằng sự giận hờn và sau một thời gian dài thì mối quan hệ biến thành tình yêu mà không nhận ra nó. Nhưng nếu phải trả lời xem ai tiếp cận ai trước, It chỉ cần trả lời rằng đó là Day, vì Day mới là người thực sự tìm It để trả thù Night trước.

"Ai thế?" Day hỏi lại. It thở phào nhẹ nhõm.

"Mày" It nói trước, khiến Day cau mày.

"Tao?" Day nói với vẻ không tin nổi vì thường ngày anh không dễ dàng thích ai, Day chỉ có em trai trong đời, anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể trao cuộc đời mình cho ai khác ngoài em trai mình.

"Nếu mày nói đó là mày, tao sẽ tin điều đó", Day nói với giọng chế giễu. Điều này khiến It cảm thấy có chút oán hận trong lòng.

"Nếu mày không tin tao, hãy hỏi bạn của mày đi. Là ai tiếp cận ai trước?" It nói xong định đứng dậy vào bếp vì vẫn chưa muốn tranh cãi với Day.

"Ai cho mày đi, ngồi xuống đi!" Day nói với giọng trầm khiến It giật mình, mọi người trong bếp cũng phải chạy ra xem có chuyện gì.

"Này, có chuyện gì vậy?" Fu chạy đến chỗ họ trước, tiếp theo là Nick và Neil. It ở lại cho đến khi Nick phải bước vào và nắm lấy cánh tay của bạn mình.

"Tao chỉ nói chuyện với cậu ấy," Day nói, hất đầu về phía It

"Mày đang nói cái quái gì mà to thế?" Nick nóng nảy nói

"Vậy chúng ta đang nói chuyện vớ vẩn à?" Day nói với giọng nghiêm khắc.

"Neil, hãy nhìn bạn của mày đi, đồ khốn" Nick nói với người yêu của mình

"Được rồi, đừng tranh luận với cậu ấy" Neil nói với người yêu của mình nhưng không quá nghiêm túc.

"Day, nếu có gì muốn nói, hãy bình tĩnh nói chuyện đi" Neil quay sang Day.

"Không sao đâu Neil và Nick. Ngày xưa Day cũng hay mắng tao như vậy, hai người không nhớ sao?" It nói, bỏ đi với một cái khịt mũi, khiến Day càu nhàu.

"It, vào bếp thôi" Fu nói.

Day quay sang nhìn bạn mình. Fu đã phải bóp nhẹ vào vai của Day để hạ nhiệt.

"Hãy để It vào giúp việc bếp núc đi. Mày cũng có thể ngồi xuống và xoa dịu cảm xúc của mình", Fu nói.

"Vậy mày không nghĩ rằng tao sẽ tức giận hơn trước sao?" Day trầm giọng hỏi lại

"Tại sao mày lại tức giận như vậy?" Fu hỏi khiến Day im lặng một lúc.

"It, vào bếp thôi" Fu lại nói. It nhìn vào mặt Day và thấy Day đang nhìn cậu một cách nghiêm khắc. Trước khi It khẽ thở dài.

"Không sao, Fu. Nếu Day muốn tao ở lại đây, thì tao sẽ làm. Dù thế nào đi nữa, tao không thể đi bất cứ nơi nào," It nhẹ nhàng trả lời. Điều này gây ra một chút thất vọng cho Nick, nhưng Day rất hài lòng.

"Mày có nghe thấy điều đó không?" Day nhẹ nhàng hỏi người bạn của mình. Fu cũng thở phào nhẹ nhõm

"Được rồi nói chuyện với It cho tốt đi. It đã rất mệt và vẫn phải chăm sóc mày, vì mày là người yêu của It đấy" Fu nói.

"Được rồi, thỉnh thoảng mày tới xem đi, dạy cho cạu ta một bài học đi." Neil cười nói

"Chờ một chút, để tao hỏi mày một câu đã", Day nói khiến mọi người im lặng trong giây lát để chờ đợi câu hỏi của Day

"It nói tao là người tán tỉnh cậu ấy trước. Chúng ta hãy nói chuyện này trước, điều đó có đúng không?" Day hỏi khiến cả phòng im bặt. Mọi người quay lại nhìn It vì họ không biết những gì It đã nói trước đó. Nhưng không ai muốn Day biết làm thế nào anh ấy gặp It. Họ muốn Day nhớ mọi thứ khác cho riêng mình.

"Đó là sự thật. Mày là người đã tiếp cận cậu ấy trước." Họ cố gắng nhấn mạnh.

"Hừm... đúng như It đã nói, mày là người tiếp cận cậu ấy trước, nhưng hai người lại gây gổ và tranh cãi với nhau cho đến khi bắt đầu yêu nhau," Neil nói mà không nói về nguyên nhân thực sự. .

"Vậy là cả hai chúng ta đã đánh nhau trước khi chúng ta ở bên nhau?" Day nói

"Vậy đó, nếu mày không gây rối với It trước, có lẽ hai người sẽ không hẹn hò cho đến ngày hôm nay đâu" Neil lại kết thúc. Day ngồi nhíu mày, cố nhớ lại nhưng thực sự không tài nào hiểu nổi.

"Day, đừng nghĩ ngợi gì cả. Mày sẽ lại bị đau đầu đấy" It lo lắng nói vì Day luôn bị đau đầu thật tệ khi Day đang cố nhớ lại những chuyện cũ.

"Vậy, mày có ổn không khi để It vào bếp?" Fu hỏi lại. It lắc đầu khi bắt đầu lo lắng về tình trạng của Day.

"Tao có thể ngồi với Day," It nói khi ngồi xuống sofa như thường lệ.

"Vì vậy, khi bữa tối hoàn thành, tao sẽ gọi cho hai người. Neil, Nick, hai người có thể ngồi xuống nói chuyện với Day và It", Fu nói, vì Neil ở lại và làm dịu tâm trạng của Day rất tốt. Neil và Nick gật đầu trước khi ngồi xuống cùng Day và It. Fu vào bếp, Day ngồi đó im lặng nhìn It không nói gì thêm

Còn 2 ngày nữa là hết tháng. Hôm nay bác sĩ hẹn tháo nẹp. It đưa Day đi, vì Gear còn bận đưa Night đi học. Bố của It đã đợi ở bệnh viện để liên lạc bác sĩ trưởng trước. Khi đến bệnh viện sau khi báo tên, y tá ngay lập tức đến đưa Day đến gặp bác sĩ trưởng cùng với It theo sát phía sau.

Khi thanh nẹp đã được tháo ra và tình trạng thể chất đã ổn định. Bác sĩ trưởng cũng nói về việc tự chăm sóc bản thân và tập vật lý trị liệu. It rất chăm chú, lắng nghe và ghi nhớ mọi thứ cho Day vì phải có người giúp Day tập vật lý trị liệu.

"Đúng rồi, thân thể của cậu khôi phục nhanh hơn những người khác." Bác sĩ trưởng mỉm cười nói.

"Còn ký ức thì sao?" Bố It hỏi khiến It im lặng liếc nhìn Day đang ngồi yên

"Những việc như thế này cần có thời gian, mọi người phải giúp khơi dậy một số kỷ niệm cho cậu ấy. Ví dụ, đưa cậu ấy đến những hoạt động mà trước đây cậu ấy thường làm cùng nhau. Đưa cậu ấy đến một nơi quen thuộc hoặc tìm thứ gì đó có ý nghĩa đặc biệt để cậu ấy xem và nói chuyện cùng cậu ấy về những kỷ niệm cũ. Giúp được như thế là đủ rồi, nhưng để tôi nói cho mọi nguời biết điều đó cũng tùy cậu ấy sẽ cố gắng suy nghĩ đến mức nào?" bác sĩ nói.

"Nhưng khi Day cố gắng nghĩ về nó, anh ấy luôn bị đau đầu, bác sĩ," It nói lại.

"Đó là chuyện bình thường. Nhưng nếu Day bị đau đầu, hãy ngừng suy nghĩ một chút, cơn đau sẽ tự khỏi. Nhưng nếu vẫn còn đau, hãy uống thuốc Bác đưa cho nhé." Bác sĩ trưởng cũng quay lại nói chuyện Day.

"Về bộ não, tôi đã chụp quét và không có vấn đề gì. Tất cả những gì còn lại là ký ức" bác sĩ nói.

"Vâng" Day trả lời ngắn gọn

"Ừm, cám ơn ngươi nhiều, ta chờ trở về trước, Day cũng rất nhanh sẽ trở về nghỉ ngơi, sau đó chúng ta về nhà ăn cơm đi." Day đã về phòng, vì khi tháo băng, bác sĩ trưởng đã đưa Day đi vật lý trị liệu một thời gian để Day có thể tự đi lại nhưng chưa vững hẳn vì chân còn hơi yếu. Khi It đưa cho Day một chiếc xe lăn, Day từ chối, nói rằng anh ấy muốn tự đi bộ cho đến khi It phải chờ để hỗ trợ định kỳ.

"Trong thời gian này, hãy uống thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ và tập vật lý trị liệu hàng ngày", bố của It nói.

"Vâng" Day và It đồng thanh đáp. Trước khi It đưa Day lên ô tô, sau đó It đi đến ô tô của bố mình.

"It con có mệt không? Con chăm Day được 3 tháng rồi" Bố It lo lắng hỏi con trai, ông định kỳ đến thăm Day và It, đủ thấy sự lạnh lùng của Day kể cả việc chăm sóc mọi thứ mà ông không nghĩ rằng con trai mình có thể lo liệu và chăm sóc Day cho đến tận ngày hôm nay.

"Con mệt bố ạ. Nhưng sẽ không mệt bằng Day khi chăm sóc con hơn 2 năm, con cũng không thể so sánh được" It nhẹ nhàng nói

"Nếu không được thì..." Bố It theo thói quen định nói toạc ra vì lo lắng cho con trai mình.

"Con không về, con không sao mà bố" It ngắt lời trước, khiến bố cậu trố mắt nhìn trước khi thở phào nhẹ nhõm.

"Cố lên, Day có thể đi lại dễ dàng hơn. Hãy đưa nó đến cửa hàng, cho nó xem những địa điểm quen thuộc, đề phòng nó phát hiện ra điều gì đó", bố của It nói.

"Vâng, bố. Bố lái xe về nhà cân thận nhé, đừng vội" Kể từ khi Day bị tai nạn. It lo lắng cho những người phải lái xe. Nó giống như có một trí nhớ tồi tệ, ngay cả It cũng lái xe chậm hơn nhiều.

"Ừm, con lái giỏi đấy. Bố đang trên đường tới, con chắc chắn đang nghe tin tức ngay bây giờ" bố của It nói với một nụ cười trước khi lên xe và lái đi.

Khi Bố It rời đi, It sau đó quay trở lại ô tô của mình, chiếc xe đã được sắp đặt để Day ngồi đợi bên trong.

"Chúng ta về nhà thôi," It nói khi leo lên ghế lái.

"Hmm" Day trả lời ngắn gọn. Trước khi It rời bệnh viện

"Hừ, mày định ngày mai định mới về đến nhà sao?" Day hỏi khi anh cảm thấy It di chuyển chậm chạp. Day phàn nàn rằng It đã lái xe chậm kể từ khi đến bệnh viện.

"Không cần vội như vậy, có thể tiếp tục lái xe." It thấp giọng đáp. Day chỉ có thể gầm gừ trong cổ họng.

"Dừng lại ở Seven cho tao," Day nói

"Mày muốn ăn gì à?" It hỏi

"Tao đi mua thuốc lá. Từ hôm qua hết rồi, hôm qua tao cũng bảo mày mua, sao mày không mua?" Day hỏi,

"Chà, tao quên mất điều đó," It nhẹ nhàng trả lời. Thật ra cậu không quên, It chỉ không muốn mua cho Day mà thôi. Nhưng hôm nay có vẻ như không thể tránh khỏi, vì Day đã quay sang nói muốn mua khi nhìn thấy Seven, sau đó It đậu xe trước cửa hàng với động cơ đang chạy

It nói: "Tao sẽ đi xuống mua cho mày. ở đây có rất nhiều người." It nói

"Được rồi, vậy nhanh lên," Day nói, và It ra khỏi xe và đi vào trong để mua một ít thuốc lá và đồ ăn nhẹ. Sau khi rời khỏi Seven, It va chạm với ai đó

"Xin lỗi" It nói với bên kia, người này cũng xin lỗi

"A.., mày làm gì ở đây?" Giọng nói của người đụng phải vang lên.

"Ball, thật trùng hợp" It cười chào đón. Không nghĩ sẽ tình cờ gặp nhau như thế

"Tao đến đây để chạy việc vặt. Vì vậy, tao đã đi bộ đến Seven, còn mày thì sao It?" Ball hỏi ngược lại.

"Tao đã đi với Day để tháo băng. Tao cũng dừng lại để mua một ít đồ cho anh ấy," It trả lời.

Biiii... Biiii... Biiii!!!!

Tiếng còi xe kéo dài khiến ánh mắt mọi người lập tức quay lại. It vỡ òa khi biết rằng Day đang khó chịu vì tiếng còi phát ra từ ô tô của chính cậu.

"Uh, tao xin lỗi, Ball. Chúng ta hãy nói chuyện sau nhé" It vẫy tay với Ball khi bên kia gật đầu. It lập tức chạy vào ngồi trong xe

"Tao cho mày đi mua đồ, không phải cho mày đứng nói chuyện!" Day nói với một giọng trầm và khuôn mặt cứng rắn.

"Tao đã tìm thấy Ball, vậy thôi, vì vậy tao đã chào hỏi cậu ấy," It nói khi đặt túi hàng tạp hóa của mình vào băng ghế sau.

"Nếu tao không bấm còi, mày sẽ nói chuyện trong bao lâu?" Day hỏi

"Tại sao mày phải tức giận với tao như vậy?!" It cãi ngay quay lại với đôi mắt nóng bỏng.

"Tao vừa nói chuyện với bạn của tao, tại sao mày lại khó chịu? Nếu bây giờ mày vẫn không thể xác định được cảm giác của mình, mày không nên khó chịu với tao" It nói

"Ối!!" It hét lên khi một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy chiếc cằm tròn trịa của cậu và bóp mạnh

"Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng lớn tiếng với tao?" Day trầm giọng nói.

It muốn trả lời thêm, tại sao Day lại lớn tiếng với It? Nhưng bây giờ cậu không thể nói bất cứ điều gì vì cằm của cậu bị đau. Nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt It, Day hơi khựng lại trước khi bắt tay cậu một cách nặng nề vì thất vọng.

"Bây giờ mày có thể lái xe về nhà, tao muốn ngủ" Day nói với giọng cộc cằn. It vội quay đầu đi hướng khác để lau đi những giọt nước mắt đang chực trào, không nói lời nào lập tức lái xe về nhà. Không ai nói gì cho đến khi họ về đến nhà, khi chiếc xe đã đậu ở nhà, Day bước ra khỏi xe để vào nhà một mình. Còn It thì mang theo chiếc túi của Seven và đặt nó trên bàn kính cho Day. Day lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, tựa đầu ra sau. Không nói lời nào, It đi đến cái kệ cạnh TV và lấy thuốc mà bác sĩ đưa cho.

"Tại sao ở bên tao lại khó chịu như vậy?!!" Day đột nhiên hét lên lớn tiếng. Điều này khiến It rùng mình sửng sốt. Khi It quay lại nhìn Day với đôi mắt run rẩy.

"Nếu ở với tao khó chịu như vậy, mày không cần phải đi với tao hoặcmày có thể tự đi bất cứ nơi nào!!" Day nói lại. It há hốc mồm ngay lập tức khi nghe thấy điều này.

"Hừ. . . Tao sẽ không! Mày là cái quỷ gì thế, nhất định phải đuổi tao đi!" It nức nở hỏi

"Chà, mày không thoải mái phải không? Mày phải chăm sóc tao!" Day nói lại vì chỉ thấy It im lặng suốt thời gian cậu lái xe đã khiến Day tức giận khôn tả.

Khi họ trở vào nhà, It vẫn im lặng ngăn Day trút giận.

"Tao đã nói với mày là tao lo lắng rồi! Mày luôn nghĩ cho bản thân mình, kể cả khi tao buồn vì những lời nói của mày, nhưng tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình muốn rời xa mày, Day chết tiệt! Tại sao mày phải đuổi tao như vậy? Huk " It vừa nói nước mắt vừa lăn dài trên má

"Vậy tại sao mày phải khóc? Chết tiệt, mày chỉ luôn khóc hoài. Mày là đàn ông sao?" Day nói với giọng run run.

"Đàn ông ở nhà không được khóc à? Đàn ông buồn không được khóc sao?" It tiếp tục tranh cãi trước khi gục đầu khóc trước TV rằng bị mắng không đau bằng bị người yêu đuổi ra khỏi nhà như vậy, Day phát ra một tiếng rên rỉ trong cổ họng. Trong khi It không nhìn lên để xem Day thế nào

"Đứng lên!" Day hét lên thành tiếng. Nhưng It vẫn thổn thức

"Nếu mày không muốn tao đuổi mày. Hãy đứng dậy và đến gặp tao ngay!" Day nói lại khiến It đứng dậy đi về phía Day và lau nước mắt

"Ngồi xuống đi" Day trầm giọng nói. It sẵn sàng im lặng nhưng vẫn ngồi hơi xa cách với Day.

Đột nhiên! Day túm lấy cổ It và buộc cậu nghiêng người về phía mình. It sau đó đã tiếp cận Day, vì It không ở gần lắm. Day ôm cổ It gục đầu vào ngực Day.

"Đừng khóc nữa! Night trở lại sẽ lại oán trách tao, Night mắng tao thì tính làm sao?" Day nói với giọng nghiêm khắc khi anh đưa tay lau mặt It gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má It, nhưng Day lại gạt nó đi một cách thô bạo khiến It phải đẩy tay Day ra

"Huh... đau quá" It hét lên, nức nở. Nhưng cậu không dám đánh quá mạnh, sợ Day còn đau.

"Nếu không muốn bị thương thì đừng khóc nữa!" Day nói to. Được ở trong vòng tay Day lúc này, dù chỉ là ôm cổ nhưng It cũng cảm thấy ấm áp trong lòng vì đã lâu lắm rồi cậu không ôm Day như thế này.

Sau đó, It vươn người và ôm lấy vòng eo rắn rỏi của Day.

"Huk... trả lại Day lúc trước cho tao... huk, trả lại đi" It nức nở nói. Điều này khiến Day hơi đông cứng lại, trước khi hít một hơi thật sâu. Day giảm bớt lực siết cổ It xuống và để cậu khóc thầm trong lòng ngực. Anh không nói gì nữa, anh muốn nhớ, nhưng anh không nhớ bất cứ điều gì. Chỉ có những cảm giác nhất định luôn xảy ra không liên tục. Đặc biệt là khi nói đến người trong vòng tay của mình. Day luôn kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng anh ấy không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

"Mày có thể ngừng khóc được không?" Day hỏi sau một lúc im lặng. It vẫn còn tiếng nấc nhẹ.

"Đi rửa mặt đi rồi lấy nước cho tao, tao mắng mày khô cổ họng, khốn kiếp!" Day lẩm bẩm, It chui ra khỏi ngực Day vì anh buông cổ cậu ra.

"Và ai đã bảo mày hét to với tao như vậy?" It nói, trước khi Day nhíu mày và trừng mắt nhìn It, khiến It phải nhăn mũi một chút trước khi đứng dậy rửa mặt trong phòng tắm, trước khi rót nước vào ly cho Day. Day nhìn It chằm chằm và thấy mắt It đỏ hoe vì khóc, nhưng Day không nói gì.

"Tối nay mày định ngủ trên lầu hay dưới lầu?" It hỏi với giọng bình thường. Như thể hai người họ chưa từng cãi nhau một lúc trước

"Lên lầu đi" Day nói lại vì chỉ cần tính từ lúc bó bột là anh đã nằm trước TV được 3 tháng rồi

"Mày đi lên lầu được không?" It hỏi

"Được" Day trả lời

"Vậy thì tao sẽ dọn dẹp phòng ngủ trước để tao có thể cất những món đồ tao đã mang theo xuống nhà" It đáp lại, Day gật đầu. It bước đi bê đồ lên phòng ngủ thở hồng hộc, vừa khóc vừa cãi nhau với Day cũng được trút bầu tâm sự nhưng cũng làm It thấy khá nhẹ lòng. .

"Ở với mày lâu quá, có vẻ tao sắp phát điên theo mày rồi" It lẩm bẩm một mình trước khi thu dọn đồ đạc về phòng. Khi It đi xuống lần nữa, cậu thấy Night và Gear đã trở lại.

"PIt, sao mắt anh lại sưng húp thế này, P'Day, anh lại nói gì với P'It phải không?" Night người đã nhìn thấy đôi mắt của It và vội vàng phàn nàn với anh trai mình. Day nhìn thẳng vào It.

"Thật khó chịu," Day nói thẳng thừng. It không nói gì và lặng lẽ đi vào bếp để uống nước. Nhưng cậu nghe thấy Night lẩm bẩm.

"Anh ta còn làm gì nữa?" Gear hỏi, người đã đứng dậy và đi theo. It quay lại nhìn bạn mình trước khi gục xuống ghế

"Bọn tao chỉ nói chuyện một chút" It nhẹ nhàng đáp.

"Cái quái gì vậy? Mày đã nhìn vào gương chưa? Mắt mày đang sưng húp đấy" Gear nói.

"Tao choáng ngợp. Gear mắt tao bị sưng đến mức hơi nhắm tịt vì tao khóc, tao không bị đấm", It nói đùa. Nhưng Gear biết người bạn thân nhất của mình chỉ đang giả vờ cười

"Nếu có bất cứ điều gì kỳ lạ, hãy cho tao biết," Gear nói và ngồi xuống bên cạnh It. Anh quay sang nhìn người bạn của mình với một bên lông mày hơi nhướng lên.

"Trông tao có giống người lạ không?" It hỏi lại, Gear gật đầu.

"Hừm, chính là Day làm cho tao ầm ĩ. Day nói nếu tao cảm thấy không thoải mái thì nên rời đi." It trầm giọng nói.

"Anh ta đang đuổi mày à?" Gear hỏi, It gật đầu.

"Nhưng Day đã khó chịu vì sự thất vọng của anh ấy, tao hiểu," It nói, tự an ủi mình.

"Tao hiểu rồi, tại sao mày lại khóc?" Gear hỏi, đưa tay lên lau nước mắt cho bạn mình khi nước mắt It rơi xuống mà cậu không hề hay biết. It vội đưa tay lên lau nước mắt khi biết mình lại khóc

"Ừ... Thực ra thì Day vẫn vậy kể từ khi tao gặp anh ấy," It nói với một nụ cười ranh mãnh. Gear thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu anh ta không phải anh rể tao và cơ thể anh ta chưa khỏe 100%, tao sẽ đá vào miệng anh ta vì đã nói điều gì đó làm tổn thương trái tim mày" Gear càu nhàu, nhưng không lớn.

"Đá tao trước đi, có chuyện gì đi nói cho tao biết, mày đá Day làm gì?" It nói, đứng về phía người yêu của mình, khiến Gear mỉm cười.

"It, đồ khốn. Mày vừa mới đứng về phía chồng mày đấy. Đây, tao thay mặt mày làm vách ngăn." Gear nói.

"Tao có thể làm gì, tao yêu anh ấy rất nhiều" It trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai