Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nick đưa It đến ngồi trong văn phòng của Nan để uống nước.

"Mày có ổn không It?" Nick lo lắng hỏi. Day bước vào và ngồi xuống bên kia của sofa khi anh nhìn It với đôi mắt lặng lẽ

"Không sao đâu, tao chỉ hơi chóng mặt thôi" It trả lời, không quay lại nhìn Day một chút nào vì cậu vẫn cảm thấy bị người yêu xúc phạm, nhưng It thầm mừng vì Day đã quay lại văn phòng và chưa thực sự lên tiếng với người thanh niên bên ngoài.

"Người mày nóng quá, có sao không?" Nick hỏi khi đặt tay lên trán It

"Tao không sao" It nhẹ nhàng đáp. Mặc dù bây giờ cậu cảm thấy chóng mặt, It cũng cảm thấy đôi mắt sắc bén của Day nhìn chằm chằm vào mình suốt thời gian đó.

"Còn việc mày nói rằng mày không thể nhìn thấy chiếc xe đua thì sao? Đi nào đến gặp bác sĩ, để họ kiểm tra đi, bình thường mày không như vậy đâu. Tao e rằng nó cũng giống như khi mày không thể đi taxi một mình," Nick lại nói, khiến Day, người đang ngồi đối diện với It cau mày.

"Ai không thể đi taxi một mình?" Day liền hỏi.

"Vợ mày đấy. Trước đây cậu ấy không thể đi taxi, nhưng giờ It có thể." Nick đã trả lời.

"Sao không thể bắt taxi?" Day tò mò hỏi. Mac im lặng không nói gì nhưng cậu vẫn nghe thấy mọi người nói chuyện.

"Không có gì, chỉ nói vớ vẩn thôi" It thờ ơ trả lời, khiến Day ngồi dậy cau mày

"Khi tao còn học trung học, tao suýt bị một tài xế taxi cưỡng hiếp trên đường từ trường về nhà. Nhưng đã có người đến giúp đỡ kịp thời. Sau đó, tao sợ phải ngồi một mình trong một chiếc taxi" Một từ quen thuộc cứ lặp đi lặp lại trong đầu Day khiến Day phải nhắm mắt, bởi vì Day bắt đầu bị nhức đầu. Cho đến khi anh phải với lên để chạm vào phía sau đầu anh ấy.

"Chuyện gì vậy Hia?" Nan, nhìn thấy tình trạng của Day, vội vàng hỏi, khiến It nhanh chóng quay lại, trước khi chạy đến ngồi cạnh Day, ngay lập tức quên mất rằng mình đang bị xúc phạm.

"Day, mày lại đau đầu sao?" It hỏi với giọng lo lắng. Day gật đầu trước khi hít một hơi thật sâu. Khi giọng nói trong đầu anh biến mất, cơn đau dịu đi. Day ngồi một lúc trước khi nhìn It.

"Chúng ta về nhà thôi," Day nói, khiến It hơi nhướng mày khó hiểu.

"Chúng ta về nhà...ngay bây giờ," Day nói thêm một lần nữa, It lập tức gật đầu.

"Neil, đưa cả hai chúng ta về nhà đi" It quay sang Neil. Neil gật đầu, trước khi Nick giúp It thu dọn đồ đạc và dẫn ra xe, Nan và Mac theo sau.

"Nếu tao có thể giúp gì cho mày, hãy gọi cho tao, It," Nan nói khi Day đã ngồi sẵn trong xe. It quay lại nhìn anh và khẽ liếc nhìn Mac đang ở phía sau anh.

"Ngoại trừ điều đó" Nan ngắt lời bằng một cái vẫy tay về phía sau, It thở phào nhẹ nhõm trong khi Mac im lặng ngậm miệng.

"Tao hy vọng mày biết những gì mày đang làm," It nói với Nan bằng một giọng khô khan.

"Tao xin lỗi, Mac," It nói trước khi lên xe. Khi It lên xe, Neil lập tức chở họ về nhà. Neil và Nick cũng sẽ trở lại chung cư.

"It, ngày mai cũng đi gặp bác sĩ đi. Mày không được xem xe đua đâu" Nick lo lắng nói vì cậu rất lo lắng về vấn đề này

"Tao không sao, không cần lo lắng đâu Nick" It tiếp tục khẳng định lời nói.

"Hãy chăm sóc cho bạn của tao. Đừng quên bạn của tao đã chăm sóc cho mày một mình" Nick quay sang nhìn Day, người đang đứng bên cạnh.

Day không nói gì trước khi Neil và Nick rời đi. Night gọi để nói rằng cậu bé sẽ qua đêm tại nhà của Gear và sẽ quay lại vào ngày hôm sau. Day lên lầu tắm còn It đang đợi đồ trong phòng khách. It có cảm giác chóng mặt, nóng mũi, nóng họng. It sau đó nằm dài trên sofa để nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa và thay đồ, Day ngạc nhiên khi It không vào phòng. Sau đó, anh đi xuống cầu thang và thấy It đang ngủ trên sofa. Khi Day vươn tay nắm lấy cánh tay It để đánh thức cậu, anh cảm nhận được hơi nóng từ người It

"Nóng quá," Day lầm bầm, trước khi lắc cánh tay để đánh thức It.

"It, dậy đi, mày ốm à?" Day đánh thức It bằng một giọng điệu lo lắng. It lắng nghe và ngẩng lên nhìn Day.

"Không có gì đâu. Để tao nghỉ ngơi một lát" It khàn giọng trả lời. Cũng như định lật người nằm xuống và quay sang hướng khác.

"Đừng nói không sao, người mày nóng lắm. Lên lầu tắm rửa sạch sẽ rồi uống thuốc ngủ đi." Day nghiêm nghị nói, khiến It cau mày ngồi xuống, mới đứng dậy đi vào phòng phòng ngủ với Day theo sát.

"Lau người đi, đừng tắm," Day nói khi thấy anh lấy khăn tắm

"Tao có thể tắm nước nóng," It trả lời, khiến Day gầm gừ trong cổ họng. Nhưng

đầu vẫn gật đầu đồng ý

"Được rồi, đừng ngâm mình trong nước lâu quá. Nhanh đi tắm đi." Day khăng khăng nói. It sau đó tắm nước ấm. Day đi mang thuốc và nước cho It

"Hãy coi đó là một sự trao đổi, vì mày đã chăm sóc tao khi tao nằm viện," Day lẩm bẩm một mình. Một lúc sau, It mặc quần áo bước ra. Day, người đang dựa vào đầu giường xem TV, quay sang nhìn chằm chằm It trong im lặng. Mặt It hơi uể oải

"Uống thuốc rồi đi ngủ," Day trả lời.

It liếc nhìn chiếc bàn cạnh giường ngủ, rồi đi lấy thuốc và uống nó. Khi nó kết thúc, It nằm xuống, và khi đầu It đập vào gối, It chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Day rời mắt khỏi màn hình TV và quay sang nhìn It đang ngủ. Trước khi ra khỏi giường, lấy miếng gel hạ sốt từ tủ lạnh và đắp lên trán It.

"Sao cảm giác quen quen nhỉ? Hình như mình đã làm việc này trước đây rồi," Day nói, nhìn It, những ngón tay mạnh mẽ lướt nhẹ trên má It. Nhiệt ngay lập tức chạm vào ngón tay của Day. Day đắp chăn cho It. Nói rồi anh đứng dậy tắt TV nằm xuống cạnh It nhường cho It không gian để cậu không khó chịu.

Sáng hôm sau..

Day thức dậy và thay miếng gel trên trán It. Đêm qua, Day ngủ không ngon giấc vì It bị mê man suốt đêm khiến Day phải thức dậy và lau khô người cho cậu. Thay miếng dán hạ sốt xong, Day xuống bếp thì thấy Night và Gear đã về nhà.

"Em quay lại khi nào thế? Anh không nghe thấy em" Day hỏi

"Chúng em trở lại vào lúc sáng sớm, còn P'It có sao không ạ?" Night trả lời trong khi hỏi về It

"It đang nằm nghỉ, cậu ấy đang bị ốm," Day trả lời, rót cho mình một cốc nước

"Có thật không? Vậy em sẽ nấu cháo cho anh ấy." Người thanh niên lo lắng nói. Day gật đầu, ngoài việc giúp em trai nấu cháo, sau một lúc làm việc đó, Night còn xin phép lên lầu trông It. Chẳng mấy chốc, Night xuống lầu với vẻ mặt căng thẳng.

"P'Day, em nghĩ anh nên đưa P'It đi khám. Em đã đến gặp anh ấy và có vẻ P'It đã mê sảng suốt thời gian đó" Night nói với giọng lo lắng

"Lại mê sảng?" Day hỏi, đặt cái muôi vào tay

"Vâng, P'It có bị thế tối qua không?" Night hỏi làm Day nhớ lại

"Um, Night, đi nói với Gear để chuẩn bị xe. Anh sẽ đưa It đến bệnh viện," Day nói trước khi bước vào phòng ngủ và thấy rằng It đang ở đó bồn chồn vì vì sốt, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm trong cổ họng điều gì đó.

"It, mày có nghe tao nói không, It?" Day lay khẽ It

"Day... huk... trở về.. Day" giọng thổn thức yếu ớt thoát ra, khiến Day nhíu mày lo lắng. Đêm qua It cũng liên tục gọi Day trong cơn mê sảng.

"Tại sao mày lại quan tâm tao nhưu thế?" Day lẩm bẩm một mình trước khi lắc It lần nữa

"It, mày có nghe thấy tao không? Dậy đi It" Day gọi to hơn một chút làm It giật mình, trước khi từ từ mở mắt ra, đôi mắt của It đỏ hoe và có nước mắt trong mắt và mũi đỏ

"Day" It hét lên một tiếng khàn khàn khi Day ngồi trên mép giường

"Dậy đi, tao đưa mày đến bệnh viện," Day nói lại

"Tại sao chúng ta lại đi bện viện?" It hỏi với giọng khàn khàn.

"Mày không khỏe, có thể dậy sao?" Day khẽ hỏi. It, người vừa mới tỉnh dậy người vẫn còn tê tái vì sốt, nằm được một lúc, Day là người đỡ It ngồi dậy. Ngay khi Night mở cửa

"Anh ấy ổn chứ, P'Day?" Night hỏi, thấy rằng cơ thể của Day cũng không được khỏe

"Night, hãy đến giúp anh đỡ It dậy" Day nói lại, trước khi Night đi thẳng đến giúp đỡ It đứng dậy. Day lấy túi của mình và của It, và giúp đỡ hỗ trợ It trên cầu thang.

It cố chống bước đi. Nhưng hơi chạnh lòng khi Day đưa cậu lên xe, Night đã đóng cửa nhà. Gear đang lái xe với Night ở bên. Day và It đang ngồi ở băng ghế sau

"It bị bệnh à?" Gear vừa lái xe vừa hỏi. It lúc này đang ngả người về phía Day, người không thể ngăn It nằm trong lòng anh.

"Tao không biết" Day trả lời ngắn gọn. Đôi mắt sắc bén cũng nhìn vào khuôn mặt It còn IT bây giờ lại ngủ thiếp đi

"Tao nghĩ đó là vì cậu ấy chăm sóc mày rất nhiều và quên chăm sóc bản thân mình," Gear có thể nói, khiến Day phải suy nghĩ. Day im lặng không nói gì. Khi họ đến bệnh viện của một người bạn của bố It, nơi Day đã nằm khi hôn mê, một nam y tá đã mang đến một chiếc xe lăn. Gear và Day hỗ trợ It lên xe lăn và gặp bác sĩ trưởng. It ngồi dậy ho, nhưng mắt It luôn hướng về Day.

"Day đã đi đâu rồi?" It hỏi Night bằng giọng khô khan

"P'Day chắc ra ngoài hút thuốc rồi, anh ấy sẽ về sớm thôi P'It" Night trả lời vì cậu thấy Day đi bộ đến chỗ khác để ngồi hút thuốc. Một lúc sau, Day quay lại đúng lúc bác sĩ gọi It vào để kiểm tra sức khỏe. Day là người đã lấy nó. Rời khỏi chỗ Gear và Night để đợi bên ngoài

"Chào chú" It giơ tay chào người bạn của bố mình.

"Bây giờ It đã thay đổi vai trò của mình để được chăm sóc?" Vị bác sĩ tươi cười chào đón It vì trước đây It là người chăm sóc Day. Nhưng bây giờ Day đã đến để chăm sóc It. Day cười nhẹ không nói gì, để bác sĩ kiểm tra cơ thể It

"Cảm lạnh thông thường thôi, không có gì đáng ngại. Đó có thể là do nghỉ ngơi không đủ. Làm sao để y tá kê đơn thuốc cho cháu? Uống nhiều nước ấm và ngủ một giấc, được không?" bác sĩ nói sau khi kiểm tra tình trạng của It.

"Vâng" It trầm giọng đáp, ánh mắt lấp lánh

"Vậy, còn Day thấy thế nào?" Bác sĩ hỏi Day

"Cháu không sao. Khi cháu đi bộ hoặc sử dụng tay nhiều thì hơi đau", Day trả lời

"Còn ký ức thì sao?" bác sĩ hỏi

"Cháu bị đau đầu định kỳ. Dường như cháu nghe thấy điều gì đó quen thuộc hoặc một một hình ảnh hiện lên trong đầu ngay sau đó lại là một cơn đau nhói xuất hiện trong gáy và thái dương" Day thẳng thắn nói, khiến It phải chờ đợi để nghe kết quả từ bác sĩ trưởng.

"Hmm, đó là một dấu hiệu tốt. Điều đó có nghĩa là ký ức của cháu sẽ sớm quay trở lại," Bác sĩ trả lời khiến It mỉm cười. Day khẽ gật đầu.

"Ồ, cháu quên hỏi một điều," Day nói khi rời đi để lấy thuốc

"Hỏi cái gì thế?" It hỏi lại, Day vẫn đứng hình

"Không có gì," Day trả lời, vì Day thực sự muốn hỏi bác sĩ về tình trạng của It, về những gì đã xảy ra ở trường đua ngựa của Nan, nhưng tốt nhất là Day nên lưu nó lại và hỏi lại lần sau. Khi anh ấy nghe cuộc gọi Day thuốc là người lấy thuốc với It ngồi ở phía sau.

"P'Day lo lắng cho P'It. Nhưng anh ấy giả vờ như không," Night nói, thì thầm với một nụ cười với Gear

"Anh ấy thực sự quan tâm, Night. Cho dù Day có tự phụ đến đâu, anh ấy cũng đồng ý chăm sóc P'It" Gear trả lời một cách nhẹ nhàng,

Khi Day nhận thuốc của It xong Gear đã đưa họ trở lại nhà. Day bắt It lên phòng, Night hâm lại bát cháo cậu nấu trước khi xuất viện chi It

"It, đừng ngủ, dậy ăn cơm rồi uống thuốc trước đi" giọng nói cộc cằn của Day vang lên. Trong khi It đang đợi trên giường.

"P'Day, hãy nói chuyện với P'It một cách tử tế đi. Anh ấy đang không được khỏe" Night trách mắng anh trai mình. Day lườm It nhưng không nói gì. Night đặt một bát cháo trên bàn cạnh giường ngủ. It đứng dậy và ngồi xuống giường

"Cảm ơn, Night" It nhẹ nhàng nói. Night mỉm cười trước khi rời khỏi phòng. It nhìn một chút vào mặt Day.

"Làm ơn cho tao ăn," It nói, khiến Day ngay lập tức nhướng mày.

"Mày không có tay à?" Day hỏi khi nhìn It, trước khi Day dừng lại.

"Giúp tao ăn với"

"Tên khốn này.. không tự làm được à"

"Được rồi, đừng khóc. Tao ghét nước mắt, há miệng!"

Đầu Day lại đau khi anh nghe thấy giọng nói trong đầu khiến It thất thần khi nhìn thấy biểu hiện bất lợi của Day.

"Không sao, tao tự ăn được mà" It nói với. Day cau mày nhìn It. Dần dần cơn đau dịu đi.

"Không sao, tao có thể đút nó cho mày. Nhưng tao sẽ không đút nó cho mày vì mày đã yêu cầu. Tôi sẽ đút nó cho mày vì mày cũng đã từng chăm sóc tao khi tao bị thương" Day nói làm It dừng một chút, Day bưng bát cháo đút từng thìa đến miệng It.

"Day, tao có thể tự ăn được." It lại nói. Day lại lườm It với ánh mắt dữ dội.

"Đừng lo lắng quá, tao sẽ cho mày ăn, ăn đi." Day hung dữ nói.

It đã phải há miệng ra nhận thìa cháo mà Day đưa cho. It từ từ nhai, tim cậu đập thình thịch, bởi vì Day chăm sóc It như vậy, khiến It nhớ về lần cậu bị ốm và yêu cầu Day về nhà cho đến khi khiến Day bị lật xe.

"Cái quái gì thế này? Sao đột nhiên lại khóc?" Day nói khi thấy nước mắt chảy xuống mặt It, nhưng không thổn thức nhiều. It vội đưa mu bàn tay lên lau nước mắt trên mặt.

"Không có gì," It trả lời, giọng run run. Day lại đút một thìa cháo khác cho It, It há miệng. Dù cho nước mắt tuôn trào.

"Thật là nhạy cảm," Day lầm bầm, trước khi đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt It. Nhưng điều đó chỉ làm mắt It nóng lên, bừng bừng trong tim

"Ăn đi để có thể uống thuốc rồi đi ngủ," Day nói với giọng đều đều trước khi tiếp tục đút cháo cho It.

It nhẹ nhàng nói: "Tao no rồi, không ăn được."

"Ăn thêm đi. Mày mới ăn được nửa bát thôi," Day nói

"Tao thật sự không ăn được nữa." It thấp giọng nói. Day phát ra một tiếng rên rỉ trong họng. Nhưng anh đồng ý đặt một bát cháo trên bàn cạnh giường ngủ trước khi lấy viên thuốc và đưa cho It nuốt, It uống những viên thuốc.

"Day, mày có thể đặt một tấm nệm bên cạnh giường cho tao không?" It hỏi, khiến Day trông có vẻ nghi ngờ.

"Tại sao mày muốn vậy?" Day hỏi lại.

"Tao đi ngủ, tao không muốn nằm trên giường, không muốn lây bệnh cho mày." It nhỏ giọng nói

"Mày nghĩ tao sẽ dễ dàng bị lây bệnh thế à, It?" Day hỏi lại. It vẫn im lặng.

"Nếu sốt, chắc là tối hôm qua. Ngủ đi, đừng lo lắng quá." Day nói

"Nằm ngủ đi, lỡ tao xuống ăn cơm rồi lên mà không thấy mày ngủ thì mày cứ liệu hồn", Day nói, lấy lại bình tĩnh khi thấy It vẫn ngồi yên.

It khẽ thở dài trước khi dễ dàng nằm xuống ngủ. Khi cậu nhìn thấy điều đó It nằm xuống, Day bưng tô cháo bưng vào bếp, sau đó ngồi xuống và ăn bữa sáng của chính mình cho đến khi no nê.

"Em sẽ lên gặp P'It, anh đi ngủ một giấc đi" Night nói.

"Không sao đâu, anh sẽ tự trông It," Day trả lời

"Nhưng anh nói tối qua P'It mê sảng. Điều đó có nghĩa là P'Day cũng đã không ngủ được nhiều" Night muốn anh trai mình ngủ.

"Anh đã nói là anh sẽ lo liệu. Nếu Night có việc phải làm, hãy làm đi," Day nói với giọng hơi nghiêm khắc khiến Night đóng băng, trước khi nở một nụ cười nhỏ

"Được rồi, vậy hãy chăm sóc P'It thật tốt nhé" Night cười nói. Day gật đầu đồng ý trước khi rót nước ấm vào cốc mang đến cho It. Khi lên phòng, Day xác nhận rằng It đã ngủ. Day đặt ly nước bên cạnh. Rồi ngồi cạnh giường nơi It đang nằm. Mặc dù It đang ngủ nhưng cậu vẫn thường xuyên bồn chồn. Day không thể không đứng dậy và lấy một chiếc khăn ẩm để lau người cho It. Day cởi khuy áo của It, da cậu đỏ ửng và nhẵn nhụi vì cơn sốt, cái nóng từ cơ thể It lan rộng cho đến khi Day có thể cảm nhận được.

Tiếng rên rỉ trong cổ họng của It vang lên khi Day lau chiếc khăn ăn trên cổ It lần đầu tiên. Day nghiến răng khi nghe tiếng It. Một âm thanh gợi lên một số cảm xúc của anh. Day tiếp tục vệ sinh, It cũng định kỳ làm ồn ào, vì vải lạnh, Day nhẹ nhàng lau sạch bụng. Cơ thể của It không mỏng manh như của Night, nó tương tự như của anh ấy. Nhưng với sức mạnh cơ bắp của Day, anh ấy tự tin rằng mình có nhiều hơn thế.

Day lật It qua tựa IT vào lưng mình. Day thở dài nặng nề và nhanh chóng mặc quần áo cho It, cũng như đắp chăn cho cậu rồi lấy một điếu thuốc và ra ngoài hiên hút thuốc.

-Tại sao cậu cảm thấy như thế? - Day nguyền rủa mình trong lòng, hút thuốc vào phổi để kìm nén phần nào cảm xúc của chính mình. Trước khi có thể bình tĩnh đi, thuốc lá của anh ấy đã hết. Day trở lại phòng ngủ lại, bước tới ngồi dựa lưng vào đầu giường bật TV với tiếng vo ve nhẹ nhàng. Nhưng mắt anh ấy không dán chặt vào màn hình TV, bởi vì anh ấy có xu hướng quay sang nhìn khuôn mặt mịn màng đang ngủ bên cạnh

It có chút sợ hãi trong giấc ngủ khiến Day vô thức với lấy và xoa đầu nhẹ nhàng. Thấy It tiếp tục ngủ, Day từ từ buông tay và cứ thế cho đến chiều. Day cũng ngồi canh It trong phòng không xuống

Cốc cốc..

Tiếng gõ cửa không lớn lắm. Trước khi Day đứng dậy để mở cửa, Neil và Nick đã ở đó.

"It sao rồi? Tao đã gọi cho Night, cậu ấy nói sáng nay mày đã đưa It đi khám", Nick lo lắng hỏi tình hình bạn mình. Day chuyển hướng Neil và Nick vào phòng khách.

"It đang ngủ," Day nói khi thấy Nick đến gần giường. Neil bước tới và chộp lấy một chiếc ghế. Nick ngồi ở mép giường

"Bác sĩ đã nói gì thế?" Neil hỏi

"Chỉ là cảm lạnh thông thường thôi," Day trả lời, có vẻ không quan tâm. Nhưng ánh mắt liên tục nhìn vào mặt It, Neil nhận thấy điều đó.

"Mày đã hỏi bác sĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua tại trường đua chưa?" Nick ngay lập tức hỏi

"Tao quên mất" Day trả lời

"Có lẽ đó không phải là vấn đề lớn," Neil nói

"Nếu nó không phải vấn đề lớn như mày đã nói, thì tốt thôi. Nhưng tao e rằng nó có liên quan đến việc Day đã bị lật xe, bởi vì It đã từng như vậy, cậu ấy đã từng nói với tao" Nick nói.

"Cái gì?" Neil hỏi, không biết nhiều về nó. Day cũng muốn biết về nó, cũng bởi vì anh ấy không thể nhớ bất cứ điều gì. Chỉ có những giọng nói thi thoảng vang lên trong đầu anh ấy. Nhưng Day không biết liệu anh ấy có thể tin vào những gì mình đang có hay không.

Sau đó Nick kể câu chuyện về It, người gần như bị hãm hiếp bởi một chiếc taxi trong những ngày học phổ thông. Khi It phải về nhà một mình, thật may đã có người đến giúp đỡ kịp thời. Điều này khiến It sợ phải đi taxi một mình trong nhiều năm. Mọi chuyện kết thúc khi It hẹn hò nghiêm túc với Day.

"Vì vậy, It sợ hãi khi nhìn thấy những chiếc ô tô chạy nhanh, phải không?" Day hỏi với một giọng điệu nghiêm túc. Nick gật đầu

"It hẳn là không cần nói cho mày biết, tại sao It lại sợ hãi đâu? Mày cần lo lắng về chuyện này," Nick nói, trừng mắt nhìn Day, người đã có thể hiểu những gì Nick muốn truyền đạt

"Hãy đưa cậu ấy đến bác sĩ lần nữa," Neil ngắt lời, không muốn nghĩ quá nhiều nữa. Day ngồi im lặng một lúc trước khi một cảm xúc cắt đứt tâm trí anh.

"Neil, tao cần phải đi đâu đó," Day nói, khiến Neil nhìn Day với vẻ nghi ngờ

"Mày muốn đi đâu?" Neil hỏi nhưng Day không trả lời mà quay sang Nick.

"Tao nhờ mày chăm sóc cho It một lúc được không, tao sẽ quay lại ngay. Tao muốn đi mua sắm một ít đồ" Day nói trước khi lấy ví. Rồi anh vẫy tay với Neil, người đang tò mò như chân anh.

"Về sớm đi. It chắc muốn nhìn thấy mặt mày hơn là của tao đấy," Nick nói. Day không trả lời mà rời khỏi phòng, Neil quay lại nhìn người yêu.

"Chờ một chút nhé" Neil nói với Nick, lắc đầu trước khi Neil đi theo Day ngoài. Chỉ có Nick đang ngồi chăm sóc cho It đang ngủ.

"Mày muốn đi đâu?" Neil hỏi người bạn của mình khi bước ra khỏi xe, Day đứng dậy và cau mày.

"Ân!" Một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng của It, khiến Nick, người đang ngồi xem TV, lập tức quay sang nhìn. It khẽ mở mắt.

"It, mày muốn nước không?" Nick hỏi người bạn của mình. It khẽ liếc nhìn Nick rồi gật đầu. Nick lấy một cốc nước cho It uống. Sau khi uống xong It đưa lại cho Nick để cất vào chỗ cũ, It ngồi dậy vừa đi tìm người yêu.

"Mày đã đến đây khi nào vậy Nick?" It khẽ hỏi

"Gần một giờ rồi," Nick đáp.

"Còn Day?" It lập tức hỏi. Nhưng trước khi Nick kịp trả lời, tiếng gõ cửa vang lên cùng với dáng người cao lớn của Neil bước vào với nụ cười toe toét. Nhưng It vẫn chưa thấy Day.

"Day đã đi đâu rồi, Neil?" Nick ngay lập tức hỏi Day thay It vì cả hai đã rời đi cùng nhau

"Ở dưới nhà, Day sẽ lên đây sớm thôi," Neil trả lời

"Hai người đã đi đâu vậy?" Nick tò mò hỏi. Neil bước đến thì thầm với người yêu khiến Nick cười tít mắt

"Nghiêm trọng thế à?" Nick hỏi người yêu của mình trong sự hoài nghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai