Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huh, tao đã từng cảm thấy như vậy trong quá khứ. Tao thực sự là một người tồi tệ" Day nói đùa.

"Ồ, cũng không nhiều lắm, It còn chưa tỉnh sao?" Belle hỏi,

"Dậy rồi mà chưa xuống. Dù sao tao sẽ đi mua đồ ăn sáng cho It trước. Để tao xem xung quanh cửa hàng" Day nói.

"Hãy nhờ ai đó ở cửa hàng mua nó cho mày" Belle đề nghị

"Tao thà tự mình đi mua còn hơn" Day nói vì không muốn làm phiền. Điều đó khiến Belle mỉm cười, Day lấy chìa khóa xe máy và ra ngoài mua đồ ăn và bánh ngọt cho người yêu.

Đột nhiên... It đang nằm trên giường xem TV quay lại nhìn khi nghe thấy tiếng mở cửa.

"Mau lên, tao đói rồi," It càu nhàu khi thấy Day bưng khay thức ăn vào.

"Mày kêu nhiều quá đấy, ăn đi." Day trả lời thẳng thừng. It hơi nhăn mũi với người yêu của mình. Nhưng khi di chuyển, cậu phải nghiêng mặt vì cảm thấy đau ở lỗ nhỏ phía sau.

"Mày có thể dậy không?" Day hỏi khi thấy tình trạng của It.

"Nếu tao ổn, tao đã dậy từ lâu rồi," It nói lại. Day lắc đầu trước sự miễn cưỡng của It. Khi khay thức ăn được đặt trên bàn, Day đi đỡ It ngồi xuống

"Mày muốn ăn ở đâu, trên giường hay tại bàn?" Day hỏi lại. It nhìn ngập ngừng.

"Ở bàn cũng được. tao sợ làm đổ ra giường lại bị mày mắng đấy" It đáp lại. Rồi Day đi tìm một tấm đệm đặt lên ghế trước khi bế It ngồi xuống.

"Còn bánh nữa?" It ngay lập tức hỏi về chiếc bánh.

"Cơm còn chưa ăn đã gọi bánh rồi." Day không nghiêm túc nói, It bĩu môi.

"Ở trong tủ lạnh đấy, ăn hết cơm đi, ăn không hết thì đừng mong ăn bánh" Day dọa.

"Làm như tao là một đứa trẻ không bằng" It lầm bầm khi cầm một cái thìa. Day nhìn It một chút.

"Tao thậm chí không biết mày là người lớn đấy" Day mỉa mai nói It nhìn người yêu của mình và ngồi xuống ăn với Day. Khi ăn không hết, It liền đòi ăn bánh. Day đã phải đi xuống và lấy nó

"Mày đi đâu thế?" It hỏi khi thấy Day định rời khỏi phòng sau khi It ăn xong chiếc bánh của mình. Day đi ngủ trở lại

"Tao sẽ xuống cửa hàng để nhìn khách hàng," Day trả lời. It không có ý nói rằng cậu thật lòng muốn Day ở cùng, nhưng khi nghĩ rằng Day phải đi tìm khắp cửa hàng, It đành phải gật đầu.

"Hmm" It đáp trong cổ họng. Day trở lại It lần nữa, trước khi nhẹ hôn đầu It.

"Cứ nằm xuống đi, cần gì thì gọi cho tso," Day nói, đặt điện thoại cạnh tay It, người gật đầu đồng ý. Day đi xuống và It tiếp tục nằm đó và xem TV. Mặc dù cảm thấy hơi chán nhưng cậu không đủ sức để tự mình lên xuống cầu thang.

Một thời gian trôi qua, và Day không đến để nhìn It, bởi vì có những khách quen đến cắt tóc với anh ấy. Sau đó It nhấc điện thoại gọi cho người yêu đang ở cửa hàng dưới nhà.

"Có chuyện gì vậy?" Day trả lời cuộc gọi bằng một giọng nhẹ nhàng đến nỗi It nghe thấy tiếng máy sấy tóc.

"Tại sao mày nói mày sẽ đến gặp tao mọi lúc?" It hỏi lại, cảm thấy muốn bỏ cuộc vì khoảng thời gian yên tĩnh, một mình. It chợt thấy cô đơn.

"Tao đang làm cho khách hàng," Day đáp giọng đều đều khiến It hơi xịu mặt nhăn mặt.

"Được, vậy là xong," It nói, và lập tức cúp máy. It không giận, vì cậu hiểu Day đang bận nên không muốn gây phiền toái. Sau khi gác máy, It liền chộp lấy điều khiển và tắt TV, sau đó ngủ tiếp, chán nản quay ra ban công nhìn ra ngoài phòng ngủ. It buồn ngủ và bắt đầu chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu hơi giật mình khi cảm thấy chiếc giường lún sâu vào lưng mình, có vòng tay ai đó đang ôm sau lưng khiến It quay lại nhìn.

"Mày đã hoàn thành công việc rồi à?" It nhẹ nhàng hỏi

"Chưa đâu," Day nói, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng của người yêu

"Ồ, vậy tại sao mày lại lên đây?" It hỏi với giọng buồn bã. Day hơi nhướng mày khi nghe thấy giọng điệu ngạc nhiên của It, không phải giọng điệu mỉa mai.

"Vậy lý do gì khiến mày thấy bị xúc phạm?" Day hỏi

"Tao không có bị xúc phạm, mày đang làm cái gì vậy?" It hỏi ngược lại, từ từ quay sang người yêu. Day vẫn đang nhìn It.

"Mày tưởng tao đối với mày là một tên khốn sao?" It hỏi sau khi đoán được Day đã suy nghĩ gì

"Về điều đó." Day đã trả lời.

"Chết tiệt, tao thực sự chán. Phải ngủ như thế này. Tao không bị xúc phạm chút nào" It nói

"Mày đang cảm thấy cô đơn à?" Day hỏi, It hơi mím môi trước khi gật đầu

"Một chút" It nhẹ nhàng trả lời,

"Cho nên, mày muốn nằm ở dưới lầu trong văn phòng sao?" Day hỏi, vì ít nhất Day để Belle xem qua và anh ấy có thể nói chuyện với It.

"Tao sợ P'Belle," It khàn giọng nói

"Mày cũng biết xấu hổ sao?" Day hỏi, ghẹo It, ai ngay nhíu mày.

"Tao không phải mày" It trả lời. Day khẽ mỉm cười.

"Vậy có vấn đề gì sao? Mày có xuống không?" Day hỏi, vẻ mặt hơi do dự, nhưng gật đầu trước khi Day dẫn It xuống lầu. It đang nắm lấy cánh tay của Day, người đang chậm rãi bước xuống cầu thang, người yêu của anh vẫn cảm thấy đau nhói ở sống lưng.

"Hãy đi như một người mang thai đi, It," Belle nói khi sắp bước vào nhà bếp, mỉm cười. Để lại khuôn mặt của It tái nhợt khi nghe điều này.

"Anh điên à, P'Belle?" It nhỏ giọng nói khi siết chặt cánh tay Day, khiến Day phải nhanh chóng đưa cậu đến văn phòng, bởi vì thật xấu hổ khi bị Belle nhìn thấy như thế này. Day ngay đưa người yêu đến văn phòng

"Nằm xuống trước đi" Day nói, khi It ngồi xuống chiếc ghế dài trong văn phòng của mình. It gật đầu, và Day rời đi để gặp khách hàng. Sau khi đi xuống cầu thang, It đã có thể giảm bớt cảm giác cô đơn, vì cậu vẫn có thể nhìn với khách hàng qua cửa kính của văn phòng, Belle và Day đến và nói chuyện định kỳ

"It, dậy đi, ba giờ chiều rồi, không đói sao?" Giọng của Day vang lên khi anh lắc nhẹ cánh tay của It đang ngủ trên sofa trong văn phòng. Day lắc đầu nhìn người yêu say ngủ vì thay vì ngủ trên đệm mềm trong một phòng ngủ thoải mái, It đã ngủ lại trên chiếc ghế dài hẹp trong văn phòng của mình. It, nghe thấy giọng nói của Day, từ từ mở mắt ra.

"Mấy giờ rồi?" It khẽ hỏi.

"Ba giờ chiều rồi" Day trả lời, ngồi xuống cạnh người yêu. Day đưa mu bàn tay lên ấn nhẹ vào trán người yêu.

"Chán mày nóng quá, ăn đi rồi uống thuốc", Day nói vì không muốn người yêu bị ốm.

"Ừm" It đáp, nhìn vào trong cửa hàng thấy vẫn còn khách vào

"Ngày mai chúng ta sẽ trở lại Bangkok," Day nói

"Sao lại vội vã quay về thế? Tao tưởng mày ở lại trông coi cửa hàng này trước cơ mà" It hỏi bởi vì họ mới chỉ ở lại vài ngày. Mỗi lần Day đưa It đến đây, họ sẽ ở lại gần hai tuần.

"Bố gọi cho tao và nói rằng ông ấy muốn tao quay lại và kiểm tra những gì tao đã đặt ở cửa hàng ở Chonburi trước khi gửi đi. Xem có vấn đề gì không?" Day nói, It gật đầu. Trước Day đi lấy thức ăn và thuốc cho It

"Nếu có gì khẩn cấp, hãy gọi cho tao, Belle," Day nói với Belle vào buổi sáng ngày hôm sau. Sau khi nói với Belle rằng anh ta phải quay lại xem cửa hàng ở Bangkok.

"Được rồi, đừng lo lắng Day" Belle mỉm cười trả lời, trước khi quay sang nhìn It đang đứng cạnh Day.

"It phải quay lại Bangkok, trông mày có vẻ ốm đấy" Belle nói, nắm nhẹ cánh tay của It lo lắng.

"Em chỉ hơi chóng mặt thôi P'Belle" It mỉm cười trả lời, và Belle lại quay sang Day

"Có chuyện gì sao, Belle?" Day hỏi, vì Belle trông như muốn nói điều gì đó. Belle cau mày.

"Không. Nhưng tao có một cảm giác kỳ lạ, tao không thể hiểu nó là gì. Không sao, cứ nói là lái xe cẩn thận đi" Belle nói, bởi vì anh thực sự không thể hiểu được cảm giác của mình.

"Ừ, tao đi trước. Còn đồ đạc khác mày mua thêm, giờ xài đồ cũ thôi", Day nói lại trước khi dắt It lên xe quay về Bangkok. Ngay khi Day rời khỏi cửa hàng, Belle cảm thấy ngứa ran trong lồng ngực không thể nói thành lời. Bước vào trong xe, It nghiêng người về phía trước một chút với đôi mắt nhắm nghiền.

"Mày thấy buồn ngủ không?" Day hỏi, It lắc đầu và khẽ mở mắt

"Không, tao hơi chóng mặt, để tao chợp mắt", It đáp, Day đưa tay xoa nhẹ đầu người yêu khiến It cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Chờ một chút, tao đi cửa hàng trước, hay mày muốn về nhà? Hay là chúng ta cùng nhau đến cửa hàng của bố nhé?" Day hỏi.

"Mày có thể đến cửa hàng," It trả lời, Day gật đầu, trước khi lái xe thẳng đến Bangkok, lái xe 2 tiếng rưỡi, Day đến cửa hàng.

"Tao ngủ nhà bố, khi nào mày về gọi tao nhé" It nói

"Chà, chúng ta hãy ăn trước, It" Day trả lời, It gật đầu trước khi bỏ đi

"Con đã trở lại? Vậy con có chuyện gì sao?" người mẹ hỏi

"Con chóng mặt. Tim con thắt lại, con không biết nữa" It trả lời

"It không nghỉ ngơi đủ à con?" người mẹ hỏi.

"Khi con ở cửa hàng của Day, con đã ngủ hầu như cả ngày" It trả lời khi nằm xuống chiếc ghế dài ở nhà bố mẹ cậu.

"Chà, chắc con ngủ quên," mẹ tiếp tục

"Con nghi ngờ điều đó," It nói với một tiếng thở dài, mẹ It hơi nhướng mày.

"Có gì khó chịu không, It?" Mẹ hỏi khi thấy vẻ mặt khó hiểu của It.

"Không có việc gì, tại sao mẹ lại hỏi thế ạ?" It bối rối hỏi

"Trông con có vẻ khó chịu," người mẹ nói.

"Con không sao mẹ ạ" It thành thật trả lời, vì nó không có cảm giác khó chịu

"Ngoan lắm, tối nay It có muốn ăn ở đây không? Mẹ có thể làm cho con món gì đó rất ngon" Mẹ It hỏi.

"Vânh" cậu đáp, trước khi mẹ It vào bếp để xem nguyên liệu cho bữa tối đã đủ chưa. Còn It thì cứ nằm chơi điện thoại vì chưa buồn ngủ.

..........

"Mày đã ăn chưa?" Giọng trầm của Day hỏi khi anh bước vào nhà với bố It vào buổi tối

"Tao không ăn, không có gì to tát đâu" It trả lời

"mày ăn cơm trước đi, sau đó uống thuốc." Day ngữ khí vô cùng lãnh đạm nói.

"Mày lấy nó cho tao đi" It nói

"Thật nhiều yêu cầu quá đấy, It tự mình đi lấy đi." Bố It cười nói.

"Chà, con muốn nó từ anh ấy, bố" It trả lời. Bố IT lắc đầu

"Con hư thật đấy. Cẩn thận, nếu Day nổi điên, anh ấy sẽ không cần con đâu. Con đừng khóc cho bố xem đấy", ông bố đùa với con trai. Nhưng bố It thường xuyên chọc ghẹo và đe dọa như thế này là chuyện bình thường. Tuy nhiên, It không nghĩ ngợi gì vì biết bố mình đang trêu chọc và đe dọa, nhưng hôm nay, có một cảm giác gì đó rất lạ. It cảm thấy như được nuông chiều hơn

"Không đời nào đâu, bố. Day không làm hư con," It nói, nhìn vào khuôn mặt người yêu của mình.

"Hừ" Day khẽ cười một tiếng, không nói gì.

"Nụ cười đó có nghĩa là gì? Mày đang nói với tao rằng mày khó chịu với tao à?" It hỏi người yêu. Day đưa tay xoa đầu người yêu không nói gì rồi bước đến tìm thuốc và nước cho It uống, It ngồi dậy bĩu môi:

"Trêu ghẹo một chút, và hãy nhìn vào cái cau mày của cậu con trai này," bố của It nói đùa. Trước khi lên lầu vào phòng ngủ, Day bước đến chỗ It với viên thuốc và ly nước trên tay Day

"uống đi" Day đưa cho It viên thuốc

"Tao muốn bánh" It nói.

"Chúng ta ăn trước đi. Trên đường về, tao sẽ đưa mày đến một cửa hàng," Day trả lời, khiến It mỉm cười, hãy nhớ rằng Day vẫn đang chăm sóc cậu rất tốt và sẽ tiếp tục như vậy.

"Mày lái xe về đi!" It hét lên khi mở mắt ra và thấy rằng Day đã đi một quãng đường dài qua cửa hàng bánh nướng.

Sau khi ăn cơm xong với bố mẹ It, Day liền đưa cậu về nhà. Nhưng trên đường đi, It ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy lần nữa, It nhận ra rằng Day không đến cửa hàng bánh ngọt như anh ấy nói

"Ngày mai ăn đi. Tao đi qúa đường, xe chạy nhanh, lười quay lại" Day vừa nói cho It vừa nói chuyện điện thoại với Night. Chính em trai của anh đã khiến anh quên cả nhìn vào con hẻm dẫn đến cửa hàng bánh ngọt cho đến khi anh nhận ra điều đó, khi anh cúp máy cuộc gọi của em trai mình.

"Bình thường mày không phải là người hay quên đâu, Day!! Jeez, tại sao mày lại nói như vậy?" It hét lên, Day lườm It

"Hôm nay không ăn thì chết hả It? Mai tao dẫn mày đi ăn nhé?" Day cũng nói với giọng trách móc. It bĩu môi và ngay lập tức cảm thấy bực bội về phía người mình yêu. Day không nói gì nữa, cho đến khi về đến nhà, It mới hơi nhướng mày. Nhìn thấy xe của Gear đậu trên đường lái xe

"Night gọi khi tao đang lái xe, thằng bé đang ngủ ở nhà tao" Day nói. It không trả lời vì còn bị người yêu xúc phạm, đỗ xe xong cả hai xuống xe vào nhà

"PDay, PIt ăn tối chưa?" Night đang ngồi xem tivi với người yêu hỏi.

"Tao đã ăn ở nhà của bố tao rồi, Night," It trả lời, trước khi đá vào chân bạn mình để khiến anh ta di chuyển, trước khi It đến bên Gear

"Hừ, mày ngồi lên kia là được rồi, sao phải ngồi đây?" Gear nói,.không nghiêm túc, ánh mắt của người kia chuyển sang Day, người đang đứng yên một chút

"Ồ, mày thực sự đang có tâm trạng tồi tệ" Gear nói một cách mỉa mai. It quay

sang nhìn bạn mình.

"Tao không buồn!" It gọi bạn mình

"Em lên lầu tắm trước đi, Night" Day nói với em trai trước khi bước vào phòng ngủ, không để ý đến It nhiều khiến It nhăn mặt.

"Hai người lại tranh cãi về điều gì thế? Nhưng để tao đoán xem... Tao nghĩ đó là bởi vì hai người là một tên ngốc" Gear nói.

"Tao không phải là một thằng ngốc, đó là sai lầm" It cãi lại bạn của mình, trước khi nói với Grar những gì cậu tức giận.

"Mày rất hư hỏng, It. Tao đã là bạn của mày trong một thời gian dài và tao đang nói với mày để mày biết, bạn của tao, mày rất tự phụ đấy" Gear nói đùa.

"Mày nói tao sai à?" It hỏi bạn mình với giọng cáu kỉnh,

"Tao không nói mày sai. Nhưng tao có nói mày ngu ngốc và kiêu ngạo. Nói thật đi, nếu một ngày không có Day để mày hài lòng, liệu mày có làm theo trái tim mình như vậy không? Mày có thể sống với điều đó không?" Gear hỏi đùa khiến It hơi đơ người

Đột nhiên..

"Ồ, tại sao em lại tát vào miệng anh vậy, Night?" Gear quay sang người yêu khi bị Night tát nhưng không nặng lắm.

"Xin lỗi, nhưng đừng nói như vậy. Anh nói như thế anh trai của em sắp biến mất vậy." Night trầm giọng nói.

"Anh chỉ đưa ra một ví dụ thôi" Gear nói. Night khẽ liếc nhìn người yêu cau mày

"P'It, không cần nghe Gear đâu. P'Day chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa anh đâu" Night nói sợ It sẽ khó chịu với những lời nói của Gear

"Ừ, sẽ không để tao yên đâu," It nói, tự trấn an mình. Sau khi xúc động với những lời của Gear vừa rồi.

"Mày thực sự tự tin đấy" Gear tiếp tục trêu chọc người bạn của mình trước khi bị Night đánh và yêu cầu thay đổi chủ đề ngay lập tức. Một lúc sau, Day xuống tham gia cùng mọi người.

"Lên lầu và tắm đi, It," Day nói nhỏ. Mặt It cau lại, nhưng thay vào đó cậu đi vào phòng ngủ để tắm.

"Vợ mày rất hư" Gear nói đùa

"Làm sao mày biết?" Day và Gear hơi nao núng.

"Bạn tao mất phương hướng vì mày. Bây giờ tao không thể đổ lỗi cho bất cứ ai, tên ngốc It thật ngu ngốc và kiêu ngạo" Gear nói đùa, anh ấy không có ý đó.

"Tao đoán là tao sẽ không đổ lỗi cho ai nữa vì tao đã định như vậy rồi. Mặc dù đôi khi có hơi quá," Day trả lời với giọng điệu bình thường, khiến Gear nhướn mày bối rối.

"Dự định? Nghĩa là sao?" Gear bối rối hỏi. Day nở một nụ cười trên môi trước khi ngồi yên dựa vào chiếc ghế dài.

"Thực tế là mọi người có xu hướng hư hỏng, là bởi vì luôn có những người đi theo để chiều chuộng họ thường xuyên, điều này sẽ trở thành một thói quen. Vì vậy, tao nghĩ rằng giữa người hư hỏng và những người thích hư hỏng, chiều chuộng họ. Bên nào không thể sống mà không có bên kia? Họ sinh ra là để dành cho nhau." Day trả lời, Gear ngồi và xử lý những lời nói và suy nghĩ của Day trước khi mắt anh ấy mở to ra một chút.

"Chết tiệt, mày có phải là một kẻ tâm thần không? Tao sinh ra và tao chỉ gặp một người như mày. Mày thấy mình ở đâu khi khiến người khác phụ thuộc cho đến khi họ không thể sống thiếu mày" Gear nói khi anh ấy hiểu những gì Day nói lúc này.

"Những người như tao sẽ làm bất cứ điều gì để giữ It lại cho riêng mình" Day trả lời với giọng điệu bình tĩnh

"P'Day có từng nghĩ nếu một ngày không còn P'Day nữa thì PIt sẽ sống ra sao không? Nếu không có P'Day chiều lòng anh ấy như thế này sao?" Night tò mò hỏi

"Night, vừa nãy anh nói thế không phải là nói anh trai em sẽ biến mất, bây giờ chính anh lại nói đi" Gear lập tức hỏi người yêu của mình. Night quay sang lườm người yêu

"Im đi, em có thể nói chuyện, anh thì không thể nói chuyện" Night nói, những người yêu nhau không nghiêm túc như vậy, trước khi quay lại với anh trai mình một lần nữa để chờ đợi câu trả lời. Day nhìn em trai mình.

"Night, đừng lo lắng. Anh sẽ không chết và It cũng vậy nếu không có anh. Ngoài ra, nếu It không có anh để làm hài lòng cậu ấy, anh tin rằng một người mạnh mẽ như It sẽ sống sót" Day trả lời.

"Vâng, tao nghĩ những người như mày rất khó chết" Gear nói đùa trước khi mỉm cười chậm rãi.

"Nhưng đừng quá chắc chắn rằng nếu mày không ở đây, It vẫn có thể mạnh mẽ, tao tin rằng It sẽ không mạnh mẽ như vậy đâu!!" Gear nói với giọng hơi lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai