Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

It mở mắt và tỉnh dậy trong cơn ngái ngủ. Bên cạnh đó âm thanh của bộ phim trên màn hình TV mà Gear và Night bật không quá to. It đứng dậy và ngồi thẫn thờ.

"Anh tỉnh chưa P'It? P'It khỏe hơn chưa?" Night chào liền, vừa thấy It ngồi xuống

"Tao nghĩ rằng tao đã bị cảm lạnh, Night. Tao bị nghẹt mũi, chóng mặt, nhưng không nhiều bằng trước đây," It trả lời, bởi vì cậu cảm thấy chính xác những gì mình nói.

"Vậy tối nay anh không cần tắm rửa, chờ một chút." Night sẽ nấu cháo cho P'It ăn để anh uống thuốc" Night cười nói. It cười đáp lại

"Tao nghĩ mày nên đi rửa mặt trước. Mày có thể ngồi xuống nếu không mày sẽ bị chóng mặt đấy" Gear nói.

It sau đó đứng dậy và đi vào phòng tắm ở tầng dưới. Rửa mặt xong, It lại trở lại trên ghế sofa, sau đó It liền tìm người yêu.

"Day, còn chưa trở lại à?" It hỏi tìm người yêu.

"Ồ, tối nay chồng mày không về đâu, It," Gear nói. It lập tức nhíu mày.

"Tại sao Day lại không về?" It hỏi lại

"À, P'Day đã gọi, nhưng em đã trả lời cuộc gọi, P'Day nói rằng anh ấy sẽ ngủ lại ở Chonburi, vì check hàng chưa xong. Bên cạnh đó, ở đó đang mưa rất nhiều" Night nói, khiến It đứng yên.

"Nhưng nó hứa sẽ quay lại chở tao đến quán P'Nam mà," It nói giọng cộc cằn.

"À It, quán của P'Nam không đi đâu cả. Hôm khác đi ăn đi cũng được" Gear nói với bạn mình. It nhìn Gear ngay lập tức

"Mày không hiểu tao, Gear. Day đã hứa với tao và anh ấy phải thực hiện thỏa thuận. Tao bị ốm ở đây, anh ấy phải quay lại gặp tao", It nói trước khi nhấc điện thoại và quay số cho Day.

"Có chuyện gì vậy It?" Giọng nói của Day trả lời

"Mày đã về chưa?" It hỏi người yêu bằng giọng chắc nịch

"Tao đã nói với Night để nói với mày rằng tao sẽ không quay lại" Day lại nói. It nhìn những người khác.

"Nhưng mày đã hứa!" It nói to khiến Night và Gear im bặt.

"It" Day gọi bằng giọng u ám của anh ấy.

"Tao không biết, mày đã hứa đưa tao đến quán P'Nam mà, sao lại thất hứa?" It đòi người yêu hứa.

"Ngay cả khi tao lái xe về bây giờ, tao cũng không biết liệu mình có về kịp trước khi cửa hàng sắp đóng cửa." Day đã trả lời

"Quên đi, mày cần phải quay lại ngay lập tức" It bắt đầu khóc. Có lẽ bởi vì cậu cũng cảm thấy mình bị bệnh, và It trở nên bất mãn hơn bao giờ hết.

"It, mày sao vậy?" Gear, người đã ngồi đó lắng nghe một lúc tò mò hỏi. It quay sang nhìn bạn mình với vẻ khó chịu

"Chà, tao sẽ về nhà" It tranh luận với bạn mình.

"It, thôi đi. Mày có phải con nít đâu mà" Day nói lớn khiến It trợn mắt.

"Tao cũng đang bệnh, mày trở về chăm sóc tao đi." It nói, muốn Day quay trở lại.

"Bây giờ thì không được, tao đang ở đây. Mày lo cho bản thân trước đi, mai tao lại về" Day nói tiếp và không hiểu sao người yêu của mình lại kiêu ngạo như vậy. It luôn hành động ngu ngốc.

"Được thôi! Đừng quay lại, mày không cần phải quay lại, mày không cần phải

quay lại nữa" It hét vào mặt người yêu trước khi cắt đứt cuộc gọi. It đang ngồi đó với khuôn mặt cau có, nước mắt chực trào.

"P'It" Night lo lắng gọi. It ngồi im lặng, không nói gì. Trong lòng It cũng nghĩ nguyền rủa chính mình. Tại sao nó phải theo cách này? Tại sao cậu phải lo lắng về Day?

"It, đừng kiêu ngạo như thế. Tao nghĩ mày có một tật xấu, Day không thường xuyên đi xa. Hơn nữa bên này trời đã tối và bên kia mưa rất nhiều, mày không lo lắng về điều đó sao?" Gear nói, It cắn vào miệng.

"Em nghĩ mình nên đi làm bữa tối cho P'It trước đã, P'It có thể ăn và uống thuốc" Night nói trước khi kéo tay người yêu vào bếp để giúp đỡ. Night không muốn Gear tranh luận với It. Khi Night và Gear vào bếp, It đi về phòng với tâm trạng bất thường

Rầm... Rầm...

Vừa vào đến phòng ngủ thì chuông điện thoại reo, It cầm lên thì thấy là số của người yêu. It trả lời cuộc gọi nhưng không nói gì

"It" giọng Day căng thẳng hét lên. Nhưng It đã không trả lời cho đến khi Day nhận ra It đang nghe máy.

"Mày có muốn nói chuyện không?" Day hỏi với giọng nghiêm nghị, thể hiện sự thất vọng tương tự

"Cái gì?" It trả lời với giọng điệu bị bóp nghẹt

"Mày hiểu mà, phải không? Mai tao sẽ về" Day nói, vì anh biết người yêu không hài lòng.

"Vậy sao bây giờ không thể về? Hay là công việc còn chưa xong?" It hạ giọng xuống một chút.

"Công việc đã xong, nhưng bố không muốn về bây giờ" Day trả lời với giọng điệu bình thường, anh cũng không muốn tức giận hay cáu gắt với người yêu của mình.

"Nhưng tao muốn mày quay lại. Tao không được khỏe, mày sẽ quay lại chứ Day" It hạ giọng, cầu xin người yêu của mình. Day thở phào nhẹ nhõm.

"Sao dạo này mày cứng đầu thế?" Giọng Day phát ra rất lãnh đạm. It vẫn im lặng, từ chối trả lời vì cậu cũng không tìm được câu trả lời cho Day.

"Còn nói đau sao? Mày sao rồi?" Day lo lắng hỏi vì khi ra khỏi nhà, anh nhận thấy It bị sốt

"Đau đầu, chóng mặt, lạnh quá" It đáp ngay

"Cảm thấy nóng à?" Day tiếp tục

"Tao nóng" It đáp, Day im lặng một lúc

"Vì vậy, mày muốn tao về nhà ngay bây giờ, phải không?" Day hỏi.

"Hừm" It đáp ngay.

"Được rồi, đừng than vãn nữa. Tao sẽ vđi về, nếu có thời gian sẽ ghé tiệm ăn bánh" Day vui vẻ nói với người yêu. Trên thực tế, Day cũng muốn về nhà vì It, người dường như bị ốm mặc dù Night và Gear đang ở bên cậu nhưng Day không khỏi lo lắng.

"Thật sao? Mày sẽ thật sự về nhà à?" It vui vẻ hỏi

"Ừm, để tao nói với bố trước. Mày đi ăn uống thuốc trước đi, đừng đợi tao" Day nhắc nhở người yêu.

"Ừm, nhanh về đi" It kết luận. Trước khi Day cúp máy, It đỡ hơn một chút khi biết người yêu sẽ sẵn lòng về nhà tối nay

"Con thực sự sẽ quay lại sao, Day?" Bố của It hỏi khi Day bước vào phòng ngủ cửa hàng để về nhà.

"Vâng, It bị ốm. Vì vậy, con sẽ quay lại và nhìn xung quanh một chút, đề phòng tối nay có chuyện gì xảy ra," Day trả lời.

"Không phải bệnh nặng, con về là náo loạn" Bố It cố ý nói với con rể.

"Huh, và cả cái đó nữa," Day trả lời thẳng thừng.

"Con phải chú ý nhiều đến điều đó, thằng bé là một người đàn ông trưởng thành, không phải một đứa trẻ," bố của It nói.

"Con cũng lo lắng về điều đó," Day nói. Bố It lắc đầu ngán ngẩm khi thấy con rể chiều chuộng con của mình đến mức nào.

"Bố, bố có thể ngủ ở đây, đợi ngày mai, nếu It không quá tệ, con sẽ đến đón bố" Day nói, vì bố It muốn ở lại cửa hàng thêm một ngày.

"Không cần đâu, bố sẽ gọi tài xế từ cửa hàng đến đón. Con có thể nằm xuống và nghỉ ngơi" bố nói.

"Con có thể làm điều đó. Chà, con sẽ rời đi" Day nói

"Hừm, lái đi cho khỏe, trời mưa đường trơn lại chạy về nửa đêm. Ôi, biết lo cho chồng mà" Bố It phàn nàn về câu chuyện. Day khẽ mỉm cười trước khi rời khỏi

phòng của bố mình để chuẩn bị quay trở lại Bangkok. Ngay khi rời khỏi cửa hàng, Day gọi lại cho It.

"Ừm, tao vừa rời khỏi cửa hàng," Day nói khi It trả lời cuộc gọi

"Trời còn mưa không?" It hỏi lại

"Có" Day trả lời, tập trung vào con đường vì trời đang đổ

"Lái xe cẩn thận. Tối về gọi tao đi ăn" It nói lại.

"Um, đừng quên uống thuốc đấy" Day nhắc lại trước khi kết thúc cuộc gọi. Thế là anh tiếp tục lái xe, trên đường ra đường cao tốc trời vẫn mưa rất to. It lại gọi Day.

"Mày đang ở đâu?" It hỏi

"Sắp đến đường cao tốc rồi. Tao sẽ đến tiệm bánh ngọt trước, chắc nó vẫn chưa đóng cửa," Day trả lời.

"Hmm, quay lại sớm thôi" It lại nói trước khi Day cúp máy.

Day lái xe xuống đường cao tốc với tốc độ hợp lý, nhưng khi anh ấy đi xuống từ đường cao tốc tiếp theo, một chiếc ô tô lao tới và cắt mạnh xe của anh ấy, khiến Day phải đạp phanh gấp nhưng tốc độ mà anh ấy lái theo với đường trơn, Day xoay bánh xe và trượt sang một bên

"Ôi!!" Day kinh ngạc nguyền rủa, cố gắng điều khiển tay lái.

"Hừ. Mày hài lòng chứ, chồng mày sẵn sàng về nhà" Gear trêu chọc người bạn của mình khi thấy It đang ngồi trong phòng khách xem phim. It đang nằm trên sofa bên kia, mũi cậu đỏ ửng vì bị cảm, bên ngoài thì đang mưa to.

"Đương nhiên, tao đã nói với mày rồi, Day làm tất cả đều theo ý tao, Day lo lắng cho tao, cho nên chạy trở về." It cười đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy một tia kỳ dị. Nhưng It nghĩ có lẽ vì cậu không được khỏe.

"Hãy cẩn thận, một ngày nào đó anh ta sẽ không thể chịu được mày nữa, đồ ngốc ích kỷ" Gear đe dọa

"Đủ rồi, chết tiệt, người ta đang đe dọa tao bằng thứ này. Đúng, tao sẽ sợ, nhưng làm thế nào anh ta có thể làm điều đó?" It trầm giọng nói

"Vậy P'It sẽ không ngủ trong phòng của anh à?" Night hỏi, It lắc đầu

"Tao muốn ngủ ở đây và chờ Day" It trả lời

"Uống thuốc xong cảm giác thế nào rồi P'It? Có sao không?" Night lo lắng hỏi.

"Ừm, một chút. Chắc tại trời lạnh nên tao thấy hơi lạnh" It đáp

"Anh uống thuốc kháng sinh chưa. Buồn ngủ thì ngủ đi. Nếu Pday quay lại, em sẽ đánh thức anh dậy" Night nói lại. It gật đầu rồi đi ngủ.

Tít.. Tít..

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến It đang ngủ gật giật mình tỉnh giấc và nhanh chóng chộp lấy điện thoại rời khỏi Night và Gear khá sốc

"Chuyện quái gì xảy ra với mày vậy, tao bị sốc" Gear nói với bạn mình

"Tao bị sốc vì âm thanh của điện thoại" It trả lời, trái tim cậu đập mạnh

"Số của ai vậy?" It lầm bầm vì không quen số đang gọi

"Xin chào" It trả lời cuộc gọi.

"Xin chào, bạn có phải người thân của cậu Khun Ravipol không?" Một giọng nữ gọi. Điều này khiến It hơi sững người

"Đúng vậy" It đáp

"Tôi đã gọi từ Bệnh viện. Cậu Khun Ravipol bị tai nạn xe hơi và hiện đã được chở đến bệnh viện. Dù sao thì, hãy kêu gọi người thân đến bệnh viện" Vẫn là giọng nói của một người phụ nữ khiến It nghi ngờ.

"Nam, ơ... P'Nam? P'Nam, đừng trêu em như thế. Nó không vui chút nào đâu." It nghĩ có thể Day đã đến được cửa hàng của Nam và để Nam gọi giả vờ trêu đùa.

"Tôi thực sự xin lỗi. Thực ra chúng tôi đã gọi từ bệnh viện, chúng tôi đã xác minh số trên điện thoại của cậu Khun Ravipol. Sau đó, gọi đến số gọi đi cuối cùng. Nếu bạn không tin, bạn có thể xác minh hoặc gọi lại số..") Người phụ nữ nói một cách lịch sự. Mặt It tái nhợt, tay cầm điện thoại run rẩy, mắt cậu nóng lên, khiến Gear và Night kinh ngạc.

Đột nhiên...

Chiếc điện thoại trên tay It rơi xuống sàn cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Night ngay lập tức đứng dậy và nắm lấy cánh tay của It.

"Sao vậy PIt.. P'It, P'It?" Night bắt tay It nhiệt tình. Khi thấy It đứng yên, nước mắt chảy dài trên mặt. Gear ngay lập tức nhấc máy và tiếp tục cuộc trò chuyện

"Cái gì?... vâng. Chúng tôi sẽ đến ngay bây giờ," Gear vội vàng nói. Điều này khiến Night càng thêm lo lắng.

"P'Gear, xảy ra chuyện gì thế?" Night lập tức hỏi.

"Day bị lật xe. Bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện, chúng ta phải nhanh lên, Night. Mau lấy chìa khóa xe đi". Gear nhanh chóng nói với người yêu. Nước mắt của Night rơi ngay lập tức khi nghe điều này

"Huh... P'Day, có chuyện gì vậy P'Gear? P'Day có an toàn không?" Night hỏi người yêu lại

"Anh không biết, đó là lý do tại sao cô ấy nói rằng hãy nhanh chóng đến đó" Gear nhắc lại, trước khi chạy và lấy xe một mình, vì có vẻ như It và Night không thể làm gì được, Gear bước đến và lắc vai người bạn thân của mình.

"It, mày có nghe thấy tao nói không, It?!" Gear lay người bạn của mình một cách ồn ào. It nhìn bạn mình.

"Gear..." It không nói nên lời vì vẫn còn sốc.

"Lên xe đi" Gear trầm giọng nói trước khi đưa It và Night lên ô tô riêng đồng thời đóng cửa nhà đưa hai người vào bệnh viện, trên đường đi Gear cũng vừa lái xe vừa gọi bố mẹ mình và bố mẹ của It và kể cho họ nghe câu chuyện về vụ tai nạn của Day.

Trong khi It và Night ngồi ôm nhau khóc dọc đường. Gear đã rất lo lắng, nhưng anh ấy phải là người hỗ trợ hai người bạn và những người thân yêu của họ là tốt. Đến bệnh viện, xe dừng lại, It lập tức xuống xe chạy vào trong. Bất chấp các triệu chứng buồn ngủ và chóng mặt do cảm cúm gây ra.

"Xin lỗi...huk...tôi là người thân của anh Ravipol. Bệnh viện gọi báo có tai nạn...huk...không biết anh ấy hiện giờ đang ở đâu" It cố trấn tĩnh và hỏi bằng giọng điệu thổn thức. Lễ tân ngay lập tức gọi điện hỏi thăm cùng Gear đi bộ đến hỗ trợ Night.

"Cậu Khun Ravipon hiện đang ở phòng phẫu thuật trên tầng hai. Lên lầu và hỏi nhân viên," Lễ tân trả lời. It không chờ đợi, cậu vội vã chạy lên cầu thang lên tầng trên, với Gear và Night theo sát phía sau. Đi lên tầng 2, It lại liên lạc thẳng với nhân viên

"Ông Rawipol đang ở OR 2" y tá nói, chỉ vào phòng

"Bạn biết chuyện gì đã xảy ra không? Vậy anh ấy cảm thấy thế nào?" It lập tức hỏi. Night ôm lấy cánh tay run lẩy bẩy của It, mặt tái nhợt không chút màu sắc.

"Công an đang điều tra làm rõ nguyên nhân vụ tai nạn. Chờ chút họ sẽ đến nói chuyện với bà con. Nếu công an đến tôi sẽ thông báo" vị cán bộ trả lời

Đột nhiên!!

"P'It!" Night hét lên kinh hoàng khi It bất ngờ đổ gục xuống sàn phòng: Cô y tá gần đó lập tức chạy đến đỡ lấy It.

"Cậu có khỏe không?" cô y tá liền hỏi.

"Anh ấy ngất rồi, mau đưa anh ấy vào phòng đi" y tá nói với một người khác gần đó

"Bạn tôi cũng đang bị ốm," Gear vội vàng nói, giúp Night đứng dậy khi thấy ai đó đã đến và bế It vào phòng sơ cứu. Night quay sang ôm Gear và khóc nức nở. Trước khi họ đưa It đi khám, y tá đã mở một phòng đặc biệt cho It vì cơn sốt của cậu đang tăng lên vì sốc, It ngủ trên giường bệnh, khóe mắt có lệ.

"Night, hãy đến chỗ It trước. Anh sẽ đi lấy thông tin cho Day. Một lúc nữa bố mẹ sẽ đến" Gear nói với người yêu của mình, bởi vì Night dường như không thể di chuyển.

"Um..., nhưng em lo lắng về P'Day. Huh.. P'Day thế nào, em không biết gì về anh ấy?" Night thổn thức hỏi người yêu.

"Đừng lo lắng, anh sẽ chờ xem, nhưng tin anh đi, đó không phải là vấn đề lớn đâu" Gear nói với người yêu vì anh không biết tình hình của Day thế nào. Night gật đầu trong sự thừa nhận. Gear ngay lập tức rời đi để hỏi về tình trạng của Day. Gear đang ngồi ở trước phòng mổ. Sau khi hỏi nhóm về các triệu chứng ban đầu, chàng trai trẻ tỏ ra nghiêm túc trên khuôn mặt

"Gear, Day thế nào rồi?" Mẹ của Gear bước vào và hỏi với giọng run run, Gear nhìn lên và thấy mẹ mình đang đứng cạnh bố, cả Four, Gus và mẹ của It.

"Day vẫn còn trong OR" Gear nhẹ nhàng trả lời

"Vậy Gear có biết tình hình thế nào không con? Day bệnh nặng không?" Bố của Gear tiếp tục hỏi

"Y tá cho biết Day đã bất tỉnh khi những người phản ứng đầu tiên đến giúp đỡ. Nhưng các triệu chứng ban đầu rất đáng lo ngại." Gear không muốn giải thích chi tiết,

"Còn It thì sao?" Mẹ It lo lắng hỏi con trai. Cha của It, khi biết được sự việc, đã gọi tài xế từ cửa hàng đến đón và đưa ông đến bệnh viện.

"It bị ốm. Cậu ấy đã ngất đi, It đang ở phòng tầng 3, phòng 302. Night đang nhìn It bây giờ" Gear nói lại. Mẹ của It sau đó tách ra để gặp con trai mình với Four và bố mẹ của Gus Gear ngồi xuống cạnh con trai họ

"Còn Night thế nào?" Bố của Gear hỏi lại

"Night đã khóc rất nhiều. Con vẫn không biết, bố ạ. Làm sao con có thể nói với It và Night về tình trạng của Day? Con không biết liệu mình có thể hỗ trợ It không. Con có thể đoán rằng cậu ấy phải rất tự trách mình, bởi vì It là người đã khuyến khích Day về nhà." Gear nói bởi vì khi anh ấy nhìn thấy khuôn mặt của It sau khi trả lời điện thoại, có cảm giác như It đang tự trách mình trong lòng.

"Night" Mẹ It bước vào phòng thì thấy Night đang ngồi khóc cạnh giường It. Mẹ của It đến để ôm Night. Khi bà nhìn đứa con trai đang say ngủ với ánh mắt lo lắng.

"Huk...mẹ...huk" Night ôm mẹ It, khóc nức nở trước khi Gus bước vào ôm Night và đưa cậu đi. Để cho phép mẹ của It nhìn thấy con trai mình. Mẹ It đến đứng bên giường, vừa vuốt nhẹ đôi má bóng nhẫy của con trai. Trong lúc lo lắng cho Day, It cũng cảm thấy má mình nóng ran khiến cậu từ từ mở mắt và tỉnh dậy. Đôi mắt của It rõ ràng là sưng húp và đỏ

"It, thế nào rồi con?" Mẹ của It hỏi. It nhìn mẹ chằm chằm và xử lý lại sự việc.

"Day.. Day... mẹ.. huk" It tỉnh táo nhớ ra Day bị tai nạn và ngay lập tức đẩy mình ra khỏi giường, mặc dù vẫn còn choáng váng vì sốt.

"It, bình tĩnh nào" Four chạy đến đỡ bạn mình khi thấy It sắp ngã ra khỏi giường. It nắm lấy cánh tay của bạn mình với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Four... Huk... Đưa tao đến chỗ Day... Huk... Day vẫn ổn phải không?" It thổn thức hỏi bạn mình,

"Day không sao. Tao lo cho mày trước, mày không được khỏe" Four cố gắng trấn an bạn mình. It lắc đầu

"Tao lo lắng cho Day.. chết tiệt.. Tao lo lắng cho anh ấy... vì tao.. tất cả là vì tao.. Huk.. bởi vì tao là người đã khiến anh ấy lật xe, ahh.. .huk...ah"

Mẹ It bật khóc ôm con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#blthai