Chapter 12: 'Definition of "careful."'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Định nghĩa của 'cẩn thận'.

Ghen tị . Đó là điều duy nhất mà Hermione cảm thấy ngay bây giờ. Cô ấy ghen và thậm chí cô không buồn giấu nó. Nắm chặt chiếc cốc của mình trong tay, đôi mắt cô nheo lại khi ánh mắt như nắm chặt cánh tay của Pansy. Pansy không biết rằng Draco không muốn cô ả ở bất cứ đâu gần hắn ta à? Có phải cô ấy thực sự mù rồi không?

'Mình thật sự nhớ ăn thức ăn trong Đại sảnh lắm luôn á.'

Ron lẩm bẩm với Harry khi cậu ta đang ngậm một miếng thức ăn. Cậu khẽ rên rỉ nhưng Hermione không trả lời hay thậm chí nói cậu ấy ghê tởm thế nào khi vừa nhai vừa nói chuyện cái miệng đầy đồ ăn đó. Cô ấy hoàn toàn quá bận rộn khi cố gắng kìm bản thân không ném một câu nguyền rủa nào vào Pansy Parkinson.

Pansy và Draco đang ngồi ở dãy bàn Slytherin ngay trước mặt Hermione được ngang cách bởi bàn nhà Hufflepuffs. Pansy đã tuyên bố cánh tay của Draco là của riêng cô ả kể từ khi cô bám vào hắn như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào nó. Bản thân Draco trông khá mệt mỏi với cô nhưng hắn lại không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa của mình và trả lời Pansy mỗi khi cô hỏi hắn điều gì đó.
Đột nhiên, đôi mắt xám bắn vào Pansy khi tay cô ả lướt tay qua bụng phẳng của hắn. Cô thì thầm điều gì đó vào tai hắn mà Hermione không muốn biết hay quan tâm dù đó là gì. Draco đột nhiên rời mắt khỏi Pansy và đôi mắt xám một lần nữa dán chặt vào Hermione. Hoàn toàn không mong đợi ánh mắt của hắn ta nhìn cô, Hermione cố gắng làm dịu đi ánh nhìn ghen tuông của mình nhưng nó chỉ trở nên sâu sắc hơn mà thôi. Draco nhếch mép nhìn cô rồi quay sang Pansy. Hắn cúi xuống và nhanh chóng dán mắt vào đôi môi Pansy khi Pansy giữ chặt hắn hơn. Tay ả vòng qua một cách âu yếm qua cổ hắn, lúc đó Hermione chỉ cảm thấy mình muốn trở thành cô gái đang bám lấy Draco Malfoy. Hắn ta còn trò ngu ngốc nào nữa không? Hermione nghĩ, trông ghê tởm với sự thân mật trước mặt mình. Rốt cuộc họ đang ở trong tầm nhìn của công chúng nhưng cô đoán rằng điều đó không còn quan trọng với họ theo bất kỳ cách nào. Cô quay mặt đi, rời mắt khỏi Draco, ngay khi Ron lên tiếng.

'Chính xác thì mình đã chia tay với Lavender như thế nào vậy?'

Cậu hỏi, thận trọng liếc nhìn Lavender đang ngồi sau bàn của Slytherin.

'Bồ ... ừm ...'

Hermione dừng lại và họ nhìn vào Lavender. Biểu cảm của cô lúc đó là một điều mà Hermione sẽ không bao giờ quên. Cô nắm lấy cái muỗng và nhìn chằm chằm vào họ với một sự tuyệt vọng rõ ràng hiện lên trong mắt . Mọi người xung quanh cô đều cẩn thận để không làm phiền hoặc cố gắng không nhìn chằm chằm vào cô; họ đã làm tốt điều đó.

'Ờ... cô ấy đã đến gặp bồ ở bệnh thất và bồ đã nói chuyện ... đó không phải là một cuộc trò chuyện đặc biệt dài. Bồ không ... bồ không nhớ bất cứ điều gì từ đêm đó hả? '

Harry nhìn lên cái này với đôi lông mày nhướn lên. Ron đã thốt lên tên Hermione trong giấc ngủ khi cậu ấy ở trong bệnh viện và ngay cả Harry cũng tò mò muốn xem Ron có nhớ không. Đây có phải là tia lửa để đốt cháy mối quan hệ của Ron và Hermione không? Ron liếc nhìn cô và rồi trợn mắt lên như thể đang suy nghĩ sâu sắc. Hermione đang chơi đùa với đôi tay trong sự lo lắng chút ít. Họ đã đợi.

'Chà ... có gì đó. Nhưng ... không ... không thể nào. '

Ron khẽ cười, vẫy nó đi. Hermione nhướn mày mong đợi nhưng cậu chỉ lắc đầu.

'Mình đã hoàn toàn bối rối, phải không?'

 'Bị mắc kẹt ... ừ.'

Hermione thì thầm, cảm thấy đôi mắt của Harry nhìn cô. Cô hơi thất vọng, vì phải thừa nhận. Hermione muốn hỏi Ron tại sao cậu ta nói tên cô nhưng không thể hỏi khi cậu ta thậm chí nghĩ ý tưởng đó là vô lý.

'Dù sao thì mình cũng rất vui mừng vì có thể thoát khỏi cô nàng đó.'

Ron nói, khẽ nhếch mép.
Có một sự im lặng khó xử nơi Harry mỉm cười với Ron. Rồi đôi mắt xanh lục của cậu quay sang Hermione, cảm thấy nỗi đau của cô vì cậu từng cảm thấy như thế này với Ginny. Sau đó, ánh mắt cậu rơi xuống tờ giấy trước mặt và họ ăn tối trong im lặng.

Hermione không thể chờ đợi thêm để lên giường và chỉ nằm đó, suy nghĩ về mọi thứ cho đến khi giấc ngủ chiếm hết mọi suy nghĩ nhưng cô biết mình còn phải dạy kèm Draco tối nay.

'Chà, mình nghĩ mình sẽ đi ngay bây giờ.'

Hermione nói và cả hai quay lại nhìn cô. Cô nhấm nháp đồ uống của mình sau đó đứng dậy với chiếc túi trên vai, điểm lại các sách giáo khoa và tất cả các ghi chú mà Draco cần chép lại.

'Nhưng giờ gần như là giờ giới nghiêm rồi ... bồ đi đâu vậy?'

Harry hỏi, tự mình ăn tối. Hermione đã không ăn bất cứ thứ gì; cô không đói lắm sau khi thấy Draco và Pansy đi đến đó.
Mọi người khác đã sẵn sàng rời khỏi Đại sảnh sau khi ăn bữa tối của họ và chỉ còn vài phút nữa là tới giờ giới nghiêm nhưng vì Ron đã rời khỏi bệnh thất khá muộn, các giáo sư đã cho họ cơ hội ăn bữa tối trễ hơn. Có thể ra ngoài giờ giới nghiêm chỉ trong vài phút. Hermione xem Đại sảnh bắt đầu trống rỗng. Cô được phép sử dụng thư viện để dạy kèm Draco sau giờ giới nghiêm để họ không bị ai làm phiền.

'Ừm ... mình sẽ quay lại . Mình thực sự hơi mệt mỏi.'

Cô nói dối và sau đó gửi cho cả hai một nụ cười mà cô hy vọng không trông quá giả tạo. Cô vẫy tay và quay lại, bước đi khi nụ cười tuột khỏi mặt. Giữ cho niềm hạnh phúc thể hiện ra bên ngoài cô dường như là một công việc khó khăn.Hermione bước lên cầu thang và nhận thấy một vài người đi bộ đến phòng chung của họ. Cô hy vọng thư viện sẽ trống vì cô thực sự không thể bận tâm giải thích lý do tại sao cô phải dạy kèm Draco cho tất cả mọi người. Cô biết nó sẽ hoàn toàn trống rỗng vì thư viện sẽ bị khóa và chìa khóa sẽ được bà Pince để lại cho cô; như thường lệ. Hermione đã tìm thấy chìa khóa và cô ấy đã mở khóa thư viện để cho phép mình vào.

'Malfoy?'

Cô gọi to, tự hỏi liệu hắn có ở gần đây không. Cô đã thấy hắn bước ra khỏi Đại sảnh với ... thứ gọi là Pansy tay trong tay, Hermione tự hỏi liệu hắn có quên bài học dạy kèm của họ không. Cô hy vọng hắn có. Cô đi sâu hơn vào thư viện và đưa tay lướt qua một vài cuốn sách khi cô bước đi.

'Malfoy, anh có ở đây không?'

Hermione dừng lại khi thấy một cuốn sách đặc biệt. Cô kéo nó xuống và lật sang trang đầu tiên, dự định đọc lướt qua một chút. Một cái gì đó lạnh lẽo trượt quanh eo cô làm cô hét lên thành tiếng. Sử dụng cuốn sách làm vũ khí, cô quay lại và đập quyển sách vào bụng ai đó khi đôi bàn tay lạnh lẽo trên hông cô đang giơ lên ​​để bảo vệ chính mình.

'Chết tiệt , Granger!'

Draco hét lên, chộp lấy cuốn sách trước khi cô có thể đập nó vào cái bụng đã bầm tím của hắn lần nữa. Hắn để cuốn sách trượt xuống một cái bàn và rơi xuống sàn. Hermione che bàn tay trên miệng khi cô nhận ra mình thực sự đang tấn công Draco Malfoy ... rồi tiếng cười bật ra khỏi miệng khi thấy Draco đang ôm lấy bụng hắn một cách thảm thương

'Có gì buồn cười à?!'

'Em xin lỗi! Anh nên biết rõ là em sẽ làm gì khi lén theo dõi em như thế chứ! '

Hermione nói, vỗ tay phấn khích . Draco đảo mắt và nhăn mặt khi bụng cậu co thắt lại một chút, cố gắng thở ra nỗi đau. Cô cố gắng kiểm soát tiếng cười của mình và nói với một tiếng cười khúc khích.

'Chúng ta nên bắt đầu thôi. Anh có chắc là anh có thể đi lại được hoặc là anh thực sự bị đánh bại bởi một cô gái không, Malfoy? '

'Im đi, Granger.'

Draco nói và đứng thẳng lưng. Hắn căng cơ bụng khi Hermione bắt đầu lấy sách giáo khoa ra. Draco ngồi cạnh cô tại bàn làm việc và phá vỡ sự yên lặng khó xử đó.

'Vậy em ăn tối có ngon không?'

' Việc nhìn thấy anh hôn hít đắm đuối với Pansy đã phá hoại bữa ăn của em rồi.'

Hermione nói, lạnh lùng. Cô mở cuốn sách giáo khoa của mình ra nhưng Draco đã thu hút sự chú ý của cô bằng cách đối mặt với hắn. Những ngón tay hắn khẽ nghịch vào má cô , Hermione cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên

'Dừng lại đi, Malfoy.'

'Tại sao chứ?'

Hắn hỏi, với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt khi Hermione hất tay hắn ra khỏi mặt cô.

'Tôi thích điều đó khi em ghen. Trông rất thú vị . Và tôi cũng thích nhìn em đỏ mặt ... '

'Ghen tuông sao? Ôi Merlin, tại sao em phải ghen tị với Pansy và anh cơ chứ? '

Hermione hỏi, gạt tay hắn ra khi hắn cố chạm vào mặt cô lần nữa. Cô quay lại đối mặt với hắn khi Draco xoa tay trên đôi mắt mệt mỏi .

'Em thực sự không quan tâm anh hôn ai nhưng hãy cố gắng kiểm soát ở nơi công cộng đi. Em chắc rằng mọi người đều không muốn nhìn đâu. '

'Nếu đó là bất kỳ sự an ủi nào cho em và sự ghen tị của em, Granger, Pansy là một người hôn quá khủng khiếp. Em khá hơn cô ả một chút đấy. '

Draco nhếch mép khi hai má Hermione đỏ rực. Cô mở miệng và Draco nghiêng người về phía trước, chờ đợi câu trả lời của cô. Hermione lại ngậm miệng lại, không nói nên lời.

'Anh có ...'

Hermione thì thầm và sau đó hắng giọng, cảm thấy hơi khó chịu và ước rằng có thể dìm chết màu đỏ rực ngại ngùng trên mặt mình. Draco cười khúc khích một chút.

'Anh đã bỏ lỡ ... rất nhiều ghi chú.'

Hermione trượt qua tất cả các ghi chú của cô cho Draco, hắn khẽ rên rỉ khi lướt qua chúng. Cô nhìn, trượt chiếc ghế ra xa hắn một chút. Cô cảm thấy tốt hơn khi có một khoảng cách giữa họ. Hermione nhìn khuôn mặt hắn như muốn rơi xuống khi nhìn thấy tất cả các ghi chú hắn phải chép lại,  cô mỉm cười một chút.

'Tôi cần phải viết tất cả những điều này thôi hả ?'

Draco hỏi. Hắn đưa những ghi chú của cô lại cho cô và di chuyển chiếc ghế của mình để chúng ngồi gần hơn trước. Hermione thở dài khi hắn hướng đôi mắt xám của mình lên cô,

' Sao em không giết tôi oát cho rồi? Nó sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn nhiều đó. '

Hermione trợn tròn mắt trước những lời đầy kịch tính của hắn và rồi cô rút đũa phép ra. Draco quan sát cẩn thận khi cô sắp xếp các tờ giấy để chúng nằm thành một đống gọn gàng và rồi Hermione quay lại nhìn Draco để chắc chắn rằng hắn ta đang xem. Cô gõ nhẹ tờ của mình một lần và nói một câu thần chú sao chép để có hai bộ ghi chú.

' Xong .'

Hermione đưa cho hắn ta một bộ ghi chú và di chuyển bộ của cô lại gần cô hơn.

' Rồi đó.'

'Tuyệt quá nhỉ.'

Draco nhếch mép và gói những ghi chú của mình vào túi. Rồi hắn quay sang Hermione, tìm kiếm khuôn mặt bé nhỏ của cô bằng mắt xám tro của mình. Hắn muốn nói với cô, hắn chỉ cần .... Một cái gì đó bên trong đang  giục để bảo vệ cô. Cuối cùng Draco thở dài và ho trước khi nói.

'Em thực sự cần phải cẩn thận, em biết đấy.'

'Cẩn thận? Tại sao?'

Hermione hỏi, dừng lại trong khi đang lật sách giáo khoa trông gần một trăm năm tuổi. Cô tò mò nhìn hắn khi anh ngả người ra sau ghế.

'Ý anh là gì?'

'Tôi... à ... đừng bận tâm.'

Draco khẽ lắc đầu, cười khẩy. Cô sẽ chỉ nghĩ hắn đang hành động ngu ngốc hoặc cố gắng đùa giỡn với cô ; Hermione sẽ không coi trọng hắn ta, cô sẽ cười hoặc sợ hắn ta. Hắn cười nhưng không có chút hài hước nào trong giọng nói cả. Draco ngồi dậy và mở cuốn sách giáo khoa ra để đọc nó Hermione nhìn hắn chằm chằm, tò mò không biết hắn định nói gì.

'Nói cho em đi, Malfoy. Tại sao em phải cẩn thận? '

Hermione hỏi nhưng Draco chỉ lắc đầu. Hermione cau mày nhìn hắn, sự tò mò của cô đã lên đến đỉnh điểm. Cô giữ lấy mặt hắn và xoay lại để hắn nhìn thẳng vào cô.

'Làm ơn ... hãy nói cho em biết đi.'

Đôi mắt cô dường như hoạt động tốt hơn bất kỳ lời nguyền nào có thể. Làm thế nào đôi mắt nâu ngọt ngào có thể chỉ huy hắn ta như vậy? Tại sao hắn cảm thấy muốn nói với cô chỉ vì cô muốn vậy ? Cái gì là phù thủy?
Hoàn toàn không có , Draco tự nói với mình, trừ khi tình yêu bây giờ là một loại phép thuật.

'Có chuyện gì đó sẽ xảy ra sớm thôi ... thực ra là trong vài tháng nữa.'

Draco cố gắng giải thích với cô nhưng điều này chỉ khiến Hermione bối rối hơn. Hắn cắn môi rồi nắm lấy tay cô.

'Em cần ... tránh ra, được không? Trong một vài tháng tới, nếu em nghe thấy bất cứ điều gì đang xảy ra ... Em cần tránh xa nó,  có hiểu không? '

'Chuyện gì sẽ xảy ra?'

Hermione hỏi thầm, đôi mắt cô dán chặt vào hắn và Draco không thể rời mắt. Hắn chỉ đơn giản là bị mê hoặc bởi cách cô không nghĩ hắn ngu ngốc.

'Và tại sao em phải giữ an toàn? Có phải mọi người cũng sẽ gặp nguy hiểm không? '

'Tôi không quan tâm đến bất cứ ai khác, tôi chỉ quan tâm đến ...'

Draco bỏ đi khi hắn nhận ra chính xác những gì hắn đang nói với cô. Hermione muốn hắn tiếp tục nhưng Draco nhìn xuống bàn làm việc, cuối cùng chuyển ánh mắt khỏi cô.

'Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng nó là một điều gì đó lớn lao.'

'Không, Malfoy.'

Hermione nói và đặt tay lên cánh tay hắn, cảm nhận cơ bắp của hắn dưới lòng bàn tay cô. Cô ước hắn sẽ ngước nhìn cô và hắn đã làm sau vài phút im lặng. Hermione mỉm cười một chút.

'Anh nói gì? Anh ... anh chăm sóc cho em hả? '

'Ôi, im đi, Granger.'

Draco thì thầm sau khi tạm dừng nơi Hermione mỉm cười rộng rãi. Hắn trợn mắt nhìn cô.

'Tôi không quan tâm đến em ... nhưng tôi không ... muốn em ... bị tổn thương.'

'Vì vậy, anh chăm sóc cho em. Tiếp tục đi, Malfoy. Chỉ cần thừa nhận nó, nó sẽ không làm hại anh. Thêm vào đó ... em biết cách anh đang phòng thủ và cố gắng tránh chủ đề này vậy.'

Hermione cười toe toét, vì bây giờ cô là người trêu chọc Draco; và cô  cảm thấy khá tốt.

'Tôi sẽ không thừa nhận điều gì đó vô lý như thế, Granger.'

Draco tuyên bố và nhìn đi chỗ khác; một dấu hiệu chắc chắn rằng hắn ta đang nói dối. Đây là cơ hội để hắn nói cho cô biết hắn cảm thấy thế nào ... Rồi hắn sẽ phải nói với cô;nên  sớm hơn là muộn

'Draco Malfoy ...'

Hermione nói và Draco nhướn mày nhìn cô khi cô cười nhếch mép. Cái nhếch mép gần như hiệu quả như cái nhếch mép của Malfoy ban đầu.

'Chỉ cần thừa nhận nó. Anh không muốn em bị tổn thương bởi vì anh sẽ chăm sóc cho em, phải không? '

'Tốt thôi, Granger, nếu nó có ý nghĩa nhiều với em. Tôi ...sẽ chăm sóc cho em và tôi ... tôi không muốn thấy em bị tổn thương, hạnh phúc chưa? '

Draco thở dài nhẹ nhõm, như thể hắn vừa lấy hết sức lực của mình để nói câu đó. Hermione mỉm cười với hắn ta; Draco mỉm cười lại như nụ cười dễ lây. Đôi mắt xám của hắn lướt trên đường cong của môi cô, màu mắt cô, sự thẳng tắp của mũi cô và rồi những đợt sóng trên tóc cô. Mọi nét đẹp của cô ấy dường như được phóng to gấp mười lần khiến Draco phải thực hiện bước tiếp theo mà không do dự. Hắn nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô, không cho cô thời gian suy nghĩ. Đôi mắt nâu của Hermione mở to và cô biết mình nên đẩy hắn ra; Điều này không bao giờ kết thúc tốt.

'Chắc chắn tốt hơn Pansy.'

Draco lẩm bẩm trên môi và Hermione mỉm cười một chút trước khi rời khỏi hắn mặc dù cô không muốn. Cô thà đặt môi mình lên Draco chứ không phải Pansy.

'Anh không nên hôn em như thế, Malfoy.'

Hermione thì thầm mặc dù cô không nỡ rời đi khi Draco cọ môi vào môi cô, mắt hắn nhắm nghiền.

'Không? Tại sao không?'

Draco hỏi, và hơi thở của hắn thổi vào cô trong một giây. Tay Hermione đưa lên cổ hắn rồi vào những lọn tóc vàng của hắn khi cô chủ động hôn hắn lần nữa.

'Anh bảo em phải cẩn thận. Hôn một Malfoy hầu như không được coi là cẩn thận chút nào. '

Hermione lẩm bẩm và Draco cười khúc khích. Hắn lùi lại, đưa tay vuốt tóc khi Hermione nhìn hắn chằm chằm. Nụ cười dần rời khỏi gương mặt cô, cô thở dài nghiêm túc.

'Chỉ cần nói với em ... Anh biết gì?'

'Ý em là gì?'

Draco hỏi khi lật sách giáo khoa.

'Anh biết điều gì đó sắp xảy ra và em muốn biết nó là gì'.

Hermione nói, kiên quyết. Draco lắc đầu trong một cử chỉ dứt khoát làm cô thở dài khó chịu. Hermione đóng quyển sách giáo khoa và Draco thề, nhanh chóng đưa tay ra khỏi cuốn sách.

'Anh đang giấu thứ gì đó. Anh không thể hôn em và sau đó giữ bí mật. Em không quan tâm nó lớn như thế nào, em chỉ muốn biết những gì anh đang che giấu! '

'Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, được chứ?'

Draco nói dối, mặc dù là lời nói dối với sự tự tin. Hermione nhìn chằm chằm vào hắn ta với đôi mắt nâu to lớn rà soát từng bước đi hắn. Hắn thở dài.

'Chỉ có một ... cảm giác. Tôi ...'

'Gì?'

Hermione hỏi, hy vọng hắn ta sẽ mở lời chỉ trong vài phút. Draco thở ra và quay lại đối mặt với cô. Hermione gật đầu với hắn, siết chặt tay hắn.

' Có chuyện gì vậy?'

'Em biết ai mạnh nhất mà ... và thậm chí bây giờ hắn còn mạnh hơn nữa'.

giọng nói của Draco trầm xuống và lẩm bẩm, Hermione nghiêng người về phía trước.

'Và ... đến một thời gian ... kẻ đó sẽ trỗi dậy. Hắn ta sẽ tàn sát những gia đình không thuần chủng, giết các phù thủy nữa dòng máu, giết các... Muggles-born. '

'Đừng nói-'

Hermione thì thầm, sợ tất cả những thông tin hắn đang thốt ra. Hắn ta là một tử thần thực tử,  điều này có thể khiến hắn gặp rắc rối. Draco lắc đầu để ngăn cô ấy can thiệp.

'Không, tôi cần phải nói với em. Em cần giữ an toàn, cần che giấu khi thời điểm đó đến. Em có hiểu không, Granger?'

Draco hỏi, nhìn cô chằm chằm trong ánh mắt quang tâm, hy vọng cô sẽ hiểu những gì hắn đang cố nói với cô.

'Em hiểu. Nhưng-'

'Không, đừng nói về điều này một lần nữa. Đừng mang gợi nó lên và vì lợi ích của Salazar, đừng nói với ai những gì tôi đã nói với em! '

Draco nói nhanh và dứt khoát.

'Trừ khi em muốn làm tổn thương tôi ... trừ khi nụ hôn đó chẳng có ý nghĩa gì với em'.

'Em sẽ không nói với ai, em hứa đấy, được chứ?'

Hermione nói, giữa lấy mặt hắn giữa hai bàn tay cô. Draco gật đầu một lần sau khi tìm kiếm đôi mắt của mình và chỉ tìm thấy sự thật ở đó. Hermione buông mặt hắn ra và quay lại đối mặt với cuốn sách, đỏ mặt khi cô nghĩ về việc cô vừa hôn Draco và cách hắn mở lòng với cô, đi xa đến mức nói với cô rằng hắn quan tâm đến cô.

'Pansy thực sự không có ý nghĩa gì với tôi ... nếu điều đó khiến em cảm thấy tốt hơn khi hôn tôi.'

Draco thản nhiên nói khi hắn viết trên một mảnh giấy da bằng một ít mực. Hermione cười lớn và Draco cau mày.

'Sao vậy?'

'Anh đang cố gắng ám chỉ rằng có một cái gì đó giữa chúng ta đúng không?'

Hermione hỏi. Đôi mắt của Draco quay sang cô, sự run rẩy của hắn dừng lại trên giấy da. Hermione khẽ nhún vai.

'Chúng tôi đã hôn nhau, Malfoy, thế thôi. Anh quan tâm đến em nhưng điều đó không có nghĩa là anh thích em. Trừ khi ... anh muốn thừa nhận, ngay bây giờ, rằng anh có thích em không? '

'Tôi biết em đang cố gắng làm gì và tôi sẽ không thừa nhận nó. Em không phải là kiểu con gái hôn một chàng trai chỉ để cho vui. '

Draco nói, lắc đầu.

'Em cũng sẽ không hôn một chàng trai nếu em không có bất kỳ tình cảm nào với anh ta. '

Một vệt đỏ lại xuất hiện trên má Hermione , giờ đây lan rộng như ngọn lửa hoang dã trên mặt cô cho đến khi mặt đỏ thẫm và cảm thấy hơi nóng . Làm thế nào mà tuyên bố của cô ấy chỉ phản tác dụng như vậy? Draco quay sang cô, nhướng mày với mong muốn cô nói gì đó. Hermione mở miệng, nghĩ về một phản ứng thích hợp nhưng rồi cô khép lại, lắc đầu và đứng dậy.

"Thật sự rất muộn rồi."

Cô thì thầm, đóng sách của mình lại. Draco nắm lấy tay cô , ngăn cô lại, cũng đứng lên. Hắn ngồi trên bàn và cầm cả hai tay cô. Hermione nhướn mày.

'Chuyện này sẽ không kết thúc tốt đâu, Malfoy, và anh biết điều đó mà.'

'Tại sao? Tại sao nó không có kết thúc tốt? '

Draco hỏi, kéo cô lại gần hắn hơn nữa. Hermione cắn môi và thở ra một hơi run rẩy.

' Nghe này, Granger, chúng ta có thể cho nó một bắt đầu và làm ra kết thúc của chúng ta là bất cứ điều gì chúng ta muốn.'

'Anh đang ngây thơ, Malfoy. Đó không phải là công việc của em sao? '

Hermione thì thầm và sau đó lắc đầu, cô phải giải thích nó để hắn hiểu rõ hậu quả.

'Anh ... anh là một tử thần thực tử còn em thì không. Đó là lý do đủ để chúng ta không nên thể hiện tình cảm của mình dành cho nhau. Nó chỉ là một công thức cho thảm họa, Malfoy. '

'Vậy ... về cơ bản em đang từ chối tôi vì tôi là ... vì tôi là tử thần thực tử sao? '
Draco hỏi, nheo mắt nhìn cô. Hermione lắc đầu, định giải thích chính xác ý của cô, nhưng Draco nhảy ra khỏi bàn và buông tay. Hắn chộp lấy cuốn sách giáo khoa của mình và quay sang cô, lườm.

'Tôi mở lòng với em ... cho em biết tôi cảm thấy thế nào và em có đủ táo bạo để phán xét tôi không?!'

'Em không-'

Hermione tiến lên một bước nhưng Draco đá cái ghế, nổ tung một cách thô tục trong sự tức giận. Hermione đưa một tay lên miệng để ngăn cô bé hét lên khi chiếc ghế va chạm vào tường.

'Tôi sẽ rời đi trước khi em bắt đầu cáo buộc tôi giết người.'

Draco lườm cô, quên mất thực tế rằng nhiệm vụ của hắn là giết chết cụ Albus Dumbledore .

'Làm ơn, đừng rời đi ...'

Hermione lẩm bẩm, cô dường như phá hỏng mọi thứ chỉ với vài lời bạn nãy. Hermione bước về phía trước và mạnh dạn nắm lấy cẳng tay của Draco nơi dấu vết đen tối của hắn ta. Hắn nhăn mặt và gạt tay cô ra khi da hắn bắt đầu cảm thấy bỏng rát. Hermione thở dài.

"Em không có ý như thế. Em muốn nói rằng ... nếu bất kỳ tử thần nào khác phát hiện ra anh thích em, một Muggles-born, thì ... nó sẽ không kết thúc tốt, Malfoy, anh biết điều đó mà. '

'Em nói đúng ...'

Draco nói, bước về phía cô. Hermione nhướn mày, có thật là dễ dàng như vậy để hắn tránh xa cô không?

'Giờ đã khá muộn rồi. Anh nên đi ngủ đi. '

Hermione nắm lấy tay hắn trước khi hắn có thể bỏ đi. Hắn quay lại nhìn cô và họ nhìn nhau chằm chằm. Từ ngữ không cần thiết để bày tỏ tình cảm, cả hai đều biết điều đó. Draco giơ tay và vuốt tóc cô ra. Từ ngữ không cần thiết nhưng ngay bây giờ chúng rất cần thiết.

'Tôi thích em, Granger. Tôi không thể ... giấu nó nữa. Tôi biết tôi không được phép yêu em, đặc biệt là bây giờ, nhưng tôi không thể. Tôi không thể làm được và tôi không muốn tránh xa em.'

Draco tâm sự với cô, nhún vai và để tay hắn nhẹ nhàng lướt qua tóc cô và xuống cổ cô, nơi Hermione khẽ rùng mình.

'Vậy thì đừng tránh xa em.'

Hermione thì thầm và tiến lên một bước, ngước nhìn hắn.

'Em không muốn anh tránh xa em đâu.'

'Tôi rất vui.'

Draco thì thầm và sau đó áp môi lên môi cô lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Hermione không do dự, cô không nghĩ về những gì cụ Dumbledore muốn. Chắc chắn, cụ muốn cô cho Draco thấy rằng tình yêu là câu trả lời nhưng đó không phải là điều đang diễn ra trong tâm trí Hermione ngay bây giờ. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là cách đôi môi của Draco áp vào môi cô và cách tay hắn đi xuống để nắm lấy hông cô.

'Bàn tay của anh không còn lạnh như trước nữa.'

Hermione lẩm bẩm khi họ lùi lại để hít một hơi thật sâu. Draco cau mày nhìn cô mà Hermione đã bối rối.

'Khi anh làm em sợ, anh đặt tay lên hông em và đường như làm em đóng băng ... nhưng giờ không còn nữa ...'

'Cách tuyệt vời để hủy hoại tâm trạng đấy, Granger.'

Draco cười khúc khích và kéo tay hắn ra khỏi hông cô. Hermione bĩu môi một chút nhưng hắn nhún vai.

'Tôi cần phải dậy sớm vào ngày mai. Chúng ta có thể tiếp tục việc này cho tối mai, được chứ? '

'Tuyệt vời, cùng một lúc hả?'

Hermione hỏi khi hắn cầm lấy túi của mình và đưa cho cô.

'Đồng thời.'

Draco gật đầu và họ bước đến cửa thư viện. Draco hôn tạm biệt cô dịu dàng.

'Hẹn gặp lại vào ngày mai.'

Hắn rời đi, Hermione bất chợt đưa tay chạm vào môi cô là Draco đã hôn cô. Bây giờ họ cảm thấy trống rỗng lạ thường, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện cùng với vệt hồng trên má cô. Cô đã hôn Draco Malfoy ... và hắn thích cô. Điều mà Hermione không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro