Chapter 4: ' Don't say date, Granger'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, Hermione đang cảm thấy một chút kích động trong người cô.

'Lắng nghe tôi này!' Hermione tuyên bố khi cô làm mọi cách để thu hút sự chú ý của Draco, nhanh nhẹn đuổi theo trong khi Draco cố gắng tránh xa cô càng xa càng tốt. Hắn ta sốt ruột thở dài, có lẽ đang bực mình vì Hermione đã cố gắng thu hút sự chú ý của hắn ta cả ngày hôm nay rồi.

'Tại sao cậu lại vội vàng như vậy?!'

'Tôi đang bận, Granger. Đi chỗ khác hoặc tôi sẽ ếm bùa cô 'Draco gầm gừ, nhung Hermione đã quá quen với cách nói ngạo mạn đó nên lời đe đọa chẳng thấm tháp vào đâu . Hắn ta đút tay vào túi quần và tiếp tục bước đi , chậm lại một chút khi nghe Hermione lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở của cô.

'Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đáng để bị nguyền rủa, Granger.'

'Tôi không nguyền rủa cậu!' Hermione nói một cách phòng thủ. Cô mạnh dạn nắm lấy cánh tay của Draco và quay lại đối mặt với cô. Họ đứng trong hành lang trống rỗng, nhìn chằm chằm vào nhau.
'Tôi cần biết-'

'Tôi cần phải đi ! Chúng ta sẽ nói chuyện sau. 'Draco kêu lên, nhìn xung quanh một cách lo lắng như thể ai đó có thể đang ẩn nấp trong những góc tối theo dõi họ.

' Nếu ai đó bắt gặp chúng ta ở đây cùng nhau - '

Hermione nghĩ thật kỳ quặc khi Draco trông quá đáng sợ. Làn da hắn xanh xao, điều này là lẽ thường vì đó là màu da tự nhiên của Draco nhưng giờ thì khác hắn ta trông như chẳng còn chút sức sống nào cả. Hermione cau mày nhìn hắn nhưng hắn không để ý. Đôi mắt của Draco vô cùng bồn chồn khi họ nhìn xuống hành lang rồi xuống cầu thang.

'Những gì cậu nói hôm qua-' Hermione bắt đầu. Đôi mắt của Draco lóe lên cô và một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh, sự sợ hãi biến mất để được thay thế bằng một cái nhìn tự mãn. Hermione khoanh tay trước ngực và cố gắng không rơi vào hố sâu của đôi mắt xám đó.

'Tôi đã từng nói rất nhiều điều với cô. Cô cần phải cụ thể hơn , Granger, 'Draco nói lạnh lùng và đôi mắt hắn không rời khỏi cô, khiến Hermione ước rằng cô vừa nãy không nên cố gắng thu hút sự chú ý của hắn . Coi cảm giác có chút lo lắng trước Draco nhưng cô vẫn tiếp tục.
'Về ... lọ thuốc, Tình dược.' Hermione thấy nụ cười nhếch mép của Draco vì vậy cô cúi xuống nhìn vào tay mình chứ không phải mặt hắn. Hắn thích điều này, cô biết điều đó. Hắn ta đã gieo một hạt giống nghi ngờ vào đầu cô, nó lớn lên rồi nở ra cái tình cảm của cô dành cho Draco.

'Tôi ... nhưng điều đó không có nghĩa gì cả.'

' Độc dược không nói dối, Granger,' Draco nói bằng giọng khàn khàn và đầy sự kiêu ngạo khó chịu. Anh nhếch mép cười với cô một nụ cười chuẩn Malfoy.

Hermione không nói gì chỉ để
sự im lặng kéo dài giữa họ. Cô nhìn xuống sàn và nhận thấy nó rất sạch sẽ ; cô đã bao giờ nhìn thấy Hogwarts trông rất sạch sẽ và trống trãi như vậy sao? Cô đoán không phải. Nó luôn được lấp đầy bởi những con người nhộn nhịp vào ban ngày và yên ắng vào ban đêm. Hermione ngước mắt lên khỏi sàn và thấy Draco đang liếc qua lan can và xuống cầu thang. Hắn nhìn lại cô khi hắn nhận ra cô đang nhìn chằm chằm hắn. Một nụ cười tự mãn lấp đầy khuôn mặt điển trai đó.

' Đó là điều bình thường thôi, Granger. Rất nhiều cô gái bị tôi thu hút, cô không phải là người đầu tiên đâu. 'Draco nháy mắt với cô và Hermione ngạc nhiên khi cô vẫn đứng nhìn hắn. Draco nháy mắt với cô ấy. Cô cảm thấy một sự thôi thúc đột ngột từ bên trong để cười khúc khích như một đứa trẻ mười hai tuổi. Draco tiếp tục, không biết gì về sự đỏ dần hiện trên mặt của Hermione.
'Tiếp tục đi. Nói đi Nói những gì cậu thực sự nghĩ về tôi và có lẽ tôi có thể- '

'Trò Malfoy, tôi đã hy vọng sẽ tìm thấy trò ở đây.'
Một giọng nói vang lên làm cho khuôn mặt của Draco trở nên nhạt hơn nữa, nếu điều đó thậm chí có thể. Trông hắn gần như đã chết như thể không có một chút sức sống nào xuất hiện trên má hắn. Hermione biết giọng nói đó là ai; Làm thế nào mà cô ấy không nhận ra cơ chứ? Bất cứ ai cũng có thể nhận ra giọng nói đó bất cứ lúc nào. Severus Snape đang đi lên cầu thang, chiếc áo choàng của thầy ta cuồn cuộn phía sau như một màn sương mù đen tối theo thầy đi về hướng họ.
Hermione nhìn Draco, người quay lưng lại với Snape, khi đôi mắt hắn nhắm lại trong một phần giây như thể trong thất bại nhưng rồi hắn mở chúng ra. Hermione thấy sự khác biệt trước mắt mình gần như ngay lập tức. Trông hắn tự tin hơn rất nhiều, kiêu ngạo và ... xấu xa. Có lẽ cũng hơi đáng sợ khi hắn ta cười nhạo Snape, người đã dừng lại bên cạnh cả hai lúc đó.

'Trò Granger ...' Snape cười khẩy, giọng nói sẽ khiến Hermione ngủ nếu cô không sợ thầy. Có lẽ, Sợ hãi, là một từ sai để sử dụng. Cô thực sự không thích thầy Snape , cũng như tất cả mọi người vậy. Mặc dù cụ Dumbledore đã tin tưởng thầy ta.

'Giáo sư?' Hermione hỏi, ném vai cô trở lại để có vẻ tự tin hơn khi đôi mắt thầy lướt qua cô như thể thầy đang cố tìm điều gì đó để chỉ trích cô. Hermione chắc chắn thầy ấy sẽ tìm thấy thứ gì đó; thầy luôn làm thế

'Trò đang làm gì với trò Malfoy ở đây vậy?' thầy hỏi, hai tay vòng ra sau lưng và nhìn xuống Hermione dưới ánh nhìn nghiêm khắc .

'Em đang nói chuyện với cậu ta, thưa thầy. Hermione trả lời làm cho đôi mắt của Draco dao động trong giây lát.

'Humph ...' Snape khịt mũi rồi chuyển ánh mắt sang Draco. Đôi mắt của Draco liếc từ Hermione trở lại thầy Snape và lời chế nhạo đã trở lại đúng chỗ.
'Trò Malfoy, tôi cần gặp trò một lát?'
'Tôi đang bận,' Draco nói với giọng khó khăn. Hắn ta quay gót và cố gắng đi xuống cầu thang nhưng Snape bắt kịp lấy cánh tay hắn.

'Đó là bắt buộc, trò Malfoy. Bây giờ tôi không hỏi cậu, cậu bé xấc xược. ' thầy Snape càu nhàu ,dường như Draco đang gầm gừ gì đó dưới hơi thở của mình
' Đi theo tôi.'
Draco không còn cách nào khác ngoài đi theo thầy Snape xuống cầu thang. Hắn ta biết rất rõ rằng không thể tranh luận lại với thầy ấy ; thực sự vô dụng, Draco quay lại , trao một cái nhìn với Hermione, người đang đứng khoanh tay trước ngực chờ đợi điều gì đó. Hắn thở dài và đi theo Snape xuống cầu thang.

* POV của Snape *

Dumbledore là một vị phù thủy vĩ đại, Snape phải thực sự thừa nhận điều đó. Thầy ta đã theo dõi từng hành động của cụ Dumbledore vì cụ thường nhận xét đúng với mọi việc nhưng điều này? Điều này đã đi quá xa rồi, ngay cả đối với cụ Dumbledore. Thầy Snape bước đi một cách thông minh xuống hành lang với một Draco đang hờn dỗi phía sau, hắn ta trông như bị buộc phải tham gia cùng thầy ấy vậy ... tốt thôi, thực sự là hắn ta đã bị ép buộc. Những ý nghĩ lộn xộn trong đầu thầy Snape như những con ong vo ve trong tổ ong của chúng.
Cụ Dumbledore dường như đã quyết định rằng Draco cần Hermione trong cuộc đời hắn ta để cô có thể kéo hắn ta khỏi bóng tối xấu xa và hướng tới mặt tốt. Đó là tình yêu. Love - bốn chữ cái, một từ, không xác định được và luôn là giải pháp yêu thích của cụ Dumbledore . Thầy Snape nhăn nhó, thầy không nghĩ nó có thể sẽ ứng nghiệm một cách hiệu quả . Draco sẽ không bao giờ có được cảm giác ấy với một kẻ mọt sách như Hermione, thầy nghĩ. Mặc dù thầy Snape có thể đã để điều này tiếp diễn nếu nó không liên quan gì đến thầy ta nhưng nó đã thực sự ảnh hưởng đến thầy Snape.

Thầy ta đã thực hiện lời thề bất khả bội để bảo vệ Draco, bất kể trong hoàn cảnh nào, bất kể thời gian nào. Cậu bé gặp rắc rối cần sự giúp đỡ nhưng quá kiêu ngạo và tự cao để có thể thừa nhận điều đó. Cụ Dumbledore chắc chắn rằng Hermione có thể giúp hắn ta. Nhưng nếu Draco không thích Hermione thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tâm trí của hắn cố tránh xa nhiệm vụ này? Chúa tể bóng tối sẽ giết hắn ta; không còn nghi ngờ gì nữa Chúa tể bóng tối, Lucius và Narcissa cũng sẽ giết Draco nếu hắn rơi vào tình yêu với một Muggle sinh ra như Hermione; tất cả những gì họ phải làm là chờ xem ai sẽ phản ứng trước.

Thầy Snape đã phải dừng lại ở đây. Thầy ta không thể để Dumbledore chơi trò chơi của mình để cuộc sống của Draco gặp nguy hiểm và cả với thầy Snape ngay sau đó.Thầy Snape mở cánh cửa văn phòng của mình, vừa mở nó ra vừa nhìn chằm chằm vào Draco, đưa hắn ta vào phòng. Draco thở dài và đút tay vào túi quần, một thói quen mà hắn dường như đã phát triển với vẻ ngoài xấu trai của mình, khi hắn bước vào phòng. Thầy Snape thúc nhẹ vào sau lưng hắn ta rồi vẫy đũa phép ngay lập tức, một cái ghế được đẩy ra cho Draco ngồi.

'Ngồi đi,'thâỳ Snape ra lệnh, đứng bất động cạnh ghế của Draco như thể thầy là một bức tượng.

Draco ngồi xuống. Biểu hiện thiếu kiên nhẫn của hắn vẫn không thay đổi một chút nào.

' Trò đa làm xong việc chiếc tur biến mất chưa' Snape lôi áo hắn khi Draco chuyển một cách khó chịu trên ghế.

'Tôi đang cố gắng .' Draco trả lời cứng rắn.
'Lý do, trò Malfoy,' Snape nói, lần này to hơn một chút khi thầy bắt đầu chuyển sang đứng trước mặt Draco, 'mà tôi đã gọi trò xuống đây là-'

'Vâng, tôi biết! Chiếc tủ biến mất cần phải được sửa chữa, thầy đã nói nó bao nhiêu lần rồi? ' Draco hét lên, đột nhiên đứng dậy.
'Tôi quá mệt mỏi vì áp lực rồi! Potter biết tôi đã làm điều đó với Katie Bell! Hắn ta biết rồi!'
' Lý do, ' Snape nói, thu hút sự chú ý của Draco một lần nữa.
'là cậu phải tránh xa cô gái Granger đó.'
Draco đột ngột dừng lại giữa chừng, thả lỏng lưng dựa về phía lưng ghế. Đôi mắt hắn đột nhiên nheo lại nhìn thầy Snape và trở nên nghi ngờ. Thầy Snape không di chuyển hay nói bất cứ điều gì, thầy ta đóng kín tâm trí và đóng lại cả những biểu cảm trên khuôn mặt như thể thầy đã được huấn luyện để làm điều đó.

'Cô ấy phải làm gì với bất cứ điều gì à? Cô ấy dạy kèm cho tôi cũng như một số người khác. Tôi không thể rút lui khỏi nó; họ đã làm cho điều đó hoàn toàn rõ ràng, 'Draco nói và sau đó hắn ta nhếch mép.

' Mặc dù vậy tôi thích nó. Tôi thích làm phiền cô ấy. '

'Chúa tể bóng tối sẽ tìm ra nếu trò chưa hoàn thành nhiệm vụ. Granger đang làm trò mất tập trung.' thầy Snape nói lại hắn ta ngay lập tức.

' Tránh xa trò ấy ra. '
'Thâỳ không có quyền bắt tôi phải làm gì', Draco vặn lại.

---
* POV của Draco *

Draco rình rập lên cầu thang sau khi đóng cửa phòng thầy Snape ở giữa câu. Hắn chạy bộ băng qua hành lang, cố gắng càng tránh xa thầy Snape càng tốt. Trong thực tế, hắn chỉ cảm thấy rất tức giận khi bị ra lệnh phải làm gì và nói chuyện với ai. Tất cả những căng thẳng đang đè nặng lên hắn nhưng vẫn chưa giết chết hắn ta, thật đáng ngạc nhiên, mặc dù cảm giác như nó sẽ sớm xảy ra.

Hắn sẽ bị nổ tung sớm thôi. Hắn biết điều đó.

Draco bất chợt nghĩ về Hermione khi hắn dần đi chậm lại. Có lẽ, hắn nên tránh xa cô vì cô là một Muggle sinh ra và ... Hắn có những ưu tiên mà hắn phải quan tâm hơn là điều đó. Hắn thích dành thời gian với cô , làm phiền cô chỉ khi thấy cô nghiến răng và nheo mắt lại thì mới vừa lòng. Thật là ... khá dễ thương, Draco thở dài với chính mình. Dễ thương ... Tôi chỉ gọi Granger dễ thương thôi mà, Draco nghĩ. Có lẽ hắn đã mất trí rồi.

Draco thấy rằng hắn ta không muốn đến phòng yêu cầu để suy ngẫm về chiếc tủ biến mất và tức giận đến nỗi lại đấm vào gương. Hắn không ưu như vậy chút nào; hắn đã có một chút thời gian và đó là ngày lễ. Hắn muốn gặp Hermione.

Draco quên lãng sự việc lúc nãy rồi bắt đầu đi về phía thư viện. Nó không quá xa nơi hắn ở nên tới đó rất nhanh , biết người thủ thư sẽ không ở đây vào lúc này. Cánh cửa chạm vào một cái gì đó khi hắn mở nó và một tiếng 'ouch!' bất ngờ thốt lên. Cánh cửa đang mở toang và Hermione đang cau mày nhìn hắn...hoặc đúng hơn là đang lườm.

'Câun đập cửa vào tôi đó!' cô kêu lên.

' Cô phải biết tránh ra chứ!' Draco vặn lại ngay lập tức.

'Đi đi, Malfoy,' Hermione lẩm bẩm, đôi mắt nâu của cô trừng trừng nhìn hắn thêm một giây nữa và rồi cô đi ngang qua vài hắn , rời khỏi thư viện.

'Đợi đã, Granger. Mới tám giờ mà, đã đến giờ đi ngủ đâu? ' Draco hỏi một cách mỉa mai khi hắn ta bước đến bên cạnh cô. Hermione hoàn toàn phớt lờ hắn ta nhưng điều đó không ngăn Draco tiếp tục.
'vậy, ngày mai cô sẽ làm gì? Thư viện, học hành và chết vì buồn chán hả? '

'Khá nhiều đấy . Ngày mai là đêm Giáng sinh.'Hermione nói với một tiếng thở dài.

'Câụ có muốn làm gì không? Hogsmeade luôn chào đón và chúng ta có thể- 'Draco chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy khi nói chuyện với Hermione nhưng hắn ta đã làm rất tốt việc che giấu nó. Hermione liếc nhìn về phía anh và một nụ cười chậm chạp xuất hiện trên khuôn mặt cô, một nụ cười đùa. Draco thở dài.

'Có phải cô đang rủ tôi đi chơi-' Draco ngắt lời Hermione trước khi cô có thể bắt chuyện với câu nói rõ ràng và nói về Ngày hẹn hò.
'Nói đi và tôi sẽ nguyền rủa cô ngay bây giờ,' Draco càu nhàu, và Hermione cười với anh. Draco cảm thấy có chút tự hào, khiến Hermione bật cười, nhưng rồi anh lại tự thở dài.

'Câụ có chắc cậu có thể xử lý việc ngồi chung với tôi ở nơi công cộng không?' Hermione hỏi với giọng điệu đến nỗi Draco nghĩ rằng cô đang nghiêm túc nhưng rồi anh liếc cô và nhận thấy rằng cô đang nói đùa.
'Tôi sẽ không làm cậu xấu hổ chứ?'
'Cô làm tôi xấu hổ hàng ngày mà, Granger,' Draco tuyên bố và họ dừng lại khi đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Hermione trợn mắt nhìn anh với một nụ cười. Rồi Draco nói, nửa nói dối.
' Điều này không có nghĩa gì cả. Chỉ vì đêm Giáng sinh, tôi không muốn ở lại Hogwarts trong thời gian đó. '

'Chà, tôi sẽ gặp cậu vào ngày mai, Malfoy,' Hermione nói, vắt tay ra sau lưng.

Họ lúng túng chờ đợi nhưng rồi Draco vẫy tay và đi xuống hành lang trước. Hermione nhìn anh rời đi mà trái tim cô đập loạn xạ. Cô ấy sẽ hẹn hò với Draco Malfoy vào ngày mai, tất cả dường như quá thực. Hermione nhìn xung quanh để xem có ai ở đó để theo dõi cô không. Hành lang vắng tanh không một bóng người. Hermione cười như một người điên và ré lên sung sướng.

'Mật khẩu, cô bé yêu quý của ta, trước khi trò quá phấn khích?' bức chân dung phía sau cô nói với giọng nghiêm trang.
Hermione, quá vui khi quan tâm, nói với Bà Béo mật khẩu và đi vào phòng sinh hoạt chung ấm áp. Không có ai xung quanh. Cô ngồi trước đống lửa và dùng cách dùng 'Accioio' để lấy sách. Cô mở nó ra nhưng không thấy chữ nào cả. Sự phấn khích tột độ ấy đã nhanh chóng chiếm lấy cô mất rồi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro