chap 12 cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sinh ra trong một gia đình đông anh em, bởi vậy “cô đơn” đối với tôi là một khái niệm hoàn toàn xa lạ. Nhưng dạo này, tôi cảm thấy dường như mình càng ngày càng hiểu rõ ý nghĩa của từ này hơn. Không, có lẽ bởi anh đã quá yêu chiều và bao bọc tôi trong vòng tay anh. Từ khi quen anh, tôi đã khóc nhiều hơn tất cả khoảng thời gian mười tám năm trước đó cộng lại. Tôi đã trở nên một kẻ yếu đuối và ích kỷ, tôi chỉ muốn anh cho riêng mình. Đối với tôi lúc đó, anh có ý nghĩa như một món đồ chơi quý hơn là một người yêu. Thời gian và không gian quả là một liều thuốc thử hiệu nghiệm để kiểm chứng lại tình cảm giữa hai chúng tôi. Tôi không ngu ngốc tới mức không thể nhận ra thứ tình cảm đang tồn tại trong lòng mình là gì, nhưng bây giờ tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố gắng phủ nhận và chôn chặt nó. Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ là tôi đã lựa chọn sai. Trong tôi đang chảy dòng máu của cha mẹ, mối ràng buộc huyết thống này mới chính là sự thật không thể phủ nhận. 

Trong một thời gian, mẹ và các anh đã tìm cách giới thiệu cho tôi khá nhiều cô bạn gái. Uhm, thành thực mà nói, công nhận các cô gái này đều rất tuyệt; nếu là tôi của một năm trước thì chắc đã gục ngã lâu rồi. Nhưng, tôi của hiện nay cứ luôn so sánh họ với Vũ, một sự so sánh buồn cười và khập khiễng. Và kết quả luôn luôn là một, tất nhiên. Với bất kỳ ai, anh cũng là một sự lựa chọn hoàn hảo; hoặc giả là bởi vì tôi đã quen đóng vai một “người tình bé nhỏ” luôn được chiều chuộng lâu quá rồi, nên tôi không thể tỏ ra kiên nhẫn trong việc chăm sóc một người khác. 

Thế nhưng, những chuyện này cũng không tiếp diễn lâu bởi có hai sự kiện lớn xảy ra làm xáo trộn tất cả cuộc sống của gia đình tôi.

Sự kiện thứ nhất là việc anh trai cả của tôi bị thất bại trong việc đầu tư chứng khoán. Trước kia anh học sư phạm, nhưng sau đó ra trường lại làm kinh tế. Cả một công xưởng mà anh có hiện nay được gây dựng từ kinh nghiệm và may mắn nhiều hơn là kiến thức chính quy. Tôi không dám xét đoán cách làm giàu của anh, nhưng mặt khác tôi cho rằng việc anh không được đào tạo chuyên môn cũng sẽ ít nhiều làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của anh.Khi thị trường chứng khoán Việt Nam bắt đầu sôi động, anh trai tôi thấy nhiều người giàu lên nhanh chóng nhờ việc chơi cổ phiếu nên cũng tham gia. Ban đầu, thị trường còn ít biến động nên quả thực anh cũng kiếm được một số tiền kha khá; nhưng về sau, càng lúc càng đòi hỏi nhà đầu tư phải có một số kiến thức chuyên môn nhất định và sự nhạy bén về thông tin. Và anh trai tôi đã phải trả giá đắt khi tham gia mà không biết luật chơi. Số cổ phiếu mà anh mua đã nhanh chóng tụt giá và anh phải bán tống bán tháo với một cái giá quá rẻ. Cuối cùng, tính lại anh đã lỗ hơn bốn trăm triệu. Anh phải bán nhà để trả nợ, nhưng cả công xưởng của anh cũng nằm trước nguy cơ phải sang tay cho người khác.

Trong khi gia đình tôi còn chưa hết lo lắng cho chuyện của anh cả, thì vết thương từ hồi chiến tranh của cha tôi trở nặng. Bác sỹ yêu cầu gia đình tôi nên thu xếp cho cha tôi mổ càng sớm càng tốt, bởi để lâu sẽ nguy hiểm tới tính mạng và khả năng thành công của ca mổ sẽ thấp đi. Mọi người trong nhà đều rất choáng váng trước sự việc này. Vài chục triệu cho ca mổ, nếu là lúc trước thì còn cố gắng lo được nhưng hiện nay, hầu hết tài sản tiết kiệm đã đem cho anh trai tôi trả nợ cả rồi.

Những ngày đó, không khí trong nhà thật u ám. Không ai giấu được sự lo lắng trên nét mặt. Họ hàng tôi đều ở dưới quê, có huy động tất cả thì cũng chẳng thể nào đủ được số tiền lớn như vậy; bạn bè cũng không muốn cho mượn bởi ai cũng biết gia đình tôi đang rơi vào chuyện nợ nần khó khăn tới như thế nào. Còn tôi, tôi biết một người có và sẵn sàng cho tôi mượn khoản tiền lớn đó, nhưng dù chết tôi cũng không dám gọi. Hơn nữa, dù có mượn được thì chắc gì mọi người trong gia đình – và nhất là cha tôi - sẽ đồng ý nhận khoản tiền đó ?!

Thế nhưng, một buổi tối khi gia đình tôi quây quần để bàn cách kiếm đủ số tiền đó thì anh trai tôi hoan hỉ chạy về. Anh vui vẻ thông báo rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong, tức là anh đã kiếm đủ số tiền chi trả cho ca phẫu thuật và cả tiền trả nợ nữa. Mọi người vừa sửng sốt vừa vui mừng. Ai cũng thắc mắc tại sao anh có thể kiếm được một số tiền lớn như thế chỉ trong vài ngày ??? Anh chỉ giải thích là có một người bạn vừa cho mượn. Còn tôi, tôi rất nghi ngờ chuyện này bởi tôi biết nếu có thể mượn thì anh đã mượn từ lâu rồi. Hơn nữa, tôi cũng băn khoăn là tại sao anh luôn lén nhìn tôi một cách khó hiểu khi nói chuyện số tiền đó ??? Linh tính mách bảo tôi ở đây có chuyện gì đó mờ ám và...có liên quan đến tôi.

Ca mổ của cha thành công mỹ mãn. Cả nhà tôi vui mừng và nhẹ nhõm vì trút được khối đá đè nặng lên ngực bấy lâu nay. Hôm đó, tôi biết anh trai ra ngân hàng rút tiền để trả tiền phẫu thuật. Sau khi anh quay về, tôi cũng ra ngân hàng để kiểm tra tài khoản của Vũ. Trước kia, anh từng cho tôi biết mã số tài khoản của anh để tôi có thể rút tiền khi cần. Vì đó là số ngày sinh của tôi nên tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Trong tài khoản có lưu lại những hoạt động trao đổi gần đây nhất. Cách đây khoảng một tuần, có một số tiền lớn đã được chuyển sang một tài khoản khác. Tôi kinh ngạc nhận ra đó là tài khoản đứng tên anh trai tôi. Tại sao Vũ lại chuyển tiền cho anh trai tôi ??? Tôi không hề nhớ là hai người có mối quan hệ làm ăn nào cả. Một số tiền lên đến vài trăm triệu như thế, Vũ không thể dễ dàng chuyển khoản cho một người mà anh chỉ mới gặp vài lần. Tất cả chuyện này là thế nào đây ???

Tôi lẳng lặng quay về nhà, không hề mở miệng nói cho ai biết chuyện đã xảy ra. Tối đó, tôi mượn máy di động của một người bạn để nhắn tin cho Vũ, bởi nếu gọi thì anh cũng sẽ không bao giờ nhấc máy. Một lát sau, anh gọi lại cho tôi.

“Chào em.”

Mỗi lần nghe giọng anh là tôi lại thấy mất tự chủ. Tôi cứ nghĩ là nhiều chuyện đã xảy ra như vậy và sự quan tâm của tôi với anh đã bị phân tán ít nhiều rồi, nhưng thực tế thì không phải vậy.

“Em...”

“Anh nhận được tin nhắn của em muốn nói chuyện gì đó về tiền nong...Em cần tiền sao ???”

“Trước đây thì có, nhưng bây giờ thì không cần nữa.”

“Vậy thì tốt. Thế em còn muốn gì ở anh nữa ?”

“...”

“Anh cúp máy nhé ?”

“Anh...Thật quá đáng...Không có chuyện gì thì em không được phép gọi cho anh à ??? Nếu anh không thích thì từ giờ em không gọi tới làm phiền anh nữa.” 

“ĐỪNG... đừng...anh xin lỗi, được chưa ? Thôi nào...em biết là anh rất muốn nghe giọng em mà...Chỉ là...anh nghĩ dù thế cũng chẳng có ích gì...”

“Hmm, thôi tha cho anh đấy. Bây giờ em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh. Em hỏi nhé : anh có cho anh trai em mượn tiền không đấy ?”

“Em nói sao ? Không !”

“Anh có nói thật không đấy ? Hôm nay anh ấy đi rút tiền, em thấy nghi ngờ nên đã kiểm tra tài khoản của anh. Anh đã cho em biết mã số mà, nhớ không ? Cách đây một tuần anh đã chuyển vào tài khoản của anh trai em một số tiền lớn. Em muốn biết chuyện này là như thế nào ?”

“Anh...anh...Khỉ thật, đáng lẽ anh phải nhớ việc đổi mã số sáu tháng một lần mới đúng...”

“Anh đừng có đánh trống lảng. Trả lời em đi !”

“Thì...có. Nhưng... đó là anh tự nguyện. Anh trai em đã vay anh số tiền đó. Chỉ vậy thôi.”

“Chỉ vậy thôi ??? Anh biết đó là một số tiền rất lớn mà...Dù anh ấy có dùng số tiền đó để chữa bệnh cho cha em đi chăng nữa thì...”

“Cái gì ? Em nói cha em bị làm sao ???”

“Cha em bị bệnh nên phải phẫu thuật càng sớm càng tốt. Em tưởng anh cho anh ấy mượn tiền là vì lý do đó ? Hừ, thật ra là chuyện gì ??? Anh vẫn còn giấu em phải không ???”

“Đâu có, anh đâu có giấu em điều gì đâu...Chẳng có gì thật mà...”

“Vũ này, nếu thực sự anh đang giấu giếm em chuyện số tiền đó, thì em-thề-cả-đời-này-em-sẽ không-bao-giờ-nói-chuyện-với-anh nữa.”

“Ấy ấy... đừng, đừng mà. Anh xin em, để anh nói...Thực ra thì...là anh em đã đe doạ anh...”

“ANH EM ? ĐE DOẠ ANH ???”

“Phải ! Anh ấy gọi điện thoại cho anh và nói nếu anh không chuyển cho anh ấy bốn trăm triệu thì anh ấy sẽ đi báo cáo cho cấp trên của anh là anh đã dụ dỗ và quan hệ bất chính với em.”

“CÁI QUÁI GÌ VẬY ??? ANH ÂY DÁM LÀM NHƯ VẬY THẬT Ư ???”

“Rồi...em bình tĩnh chút nào, Phong. Nếu anh biết số tiền đó là để chữa bệnh cho cha em thì anh cũng không ngần ngại đâu...”

“TIỀN CHỮA BỆNH CHO CHA EM ĐÂU CÓ NHIỀU ĐẾN THẾ. ĐÓ LÀ ANH ẤY MUỐN ĐỤC NƯỚC BÉO CÒ ĐẤY CHỨ. KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC ANH ẤY LẠI LÀ CON NGƯỜI NHƯ THẾ...”

“Phong...”

“Thôi, em sẽ gọi lại sau. Em sẽ cố gắng bảo anh ấy hoàn trả số tiền còn dư trong thời gian ngắn nhất, còn bảy mươi triệu em mượn anh để lo cho cha em...em...em nhất định sẽ trả cho anh.”

Tôi nói xong liền cúp máy ngay. Người tôi run lên vì giận. Dù với bất kỳ lý do gì thì chuyện anh trai tôi làm cũng bị coi là tống tiền, hơn nữa anh ta lại đem chuyện của tôi với Vũ ra để là công cụ đe doạ Vũ. Tôi đau khổ vì chuyện này như thế nào anh ta cũng đã thấy, thế mà anh ta lại lợi dụng nó để moi tiền như vậy. Thật không ngờ nền kinh tế thị trường đã biến anh trai tôi thành một kẻ vụ lợi như vậy.

Mấy ngày sau, lựa lúc thích hợp tôi tìm cách nói chuyện riêng với anh trai. Ban đầu anh chối phăng, nhưng sau đó đành phải thú nhận. Anh nói anh đã ở bước đường cùng rồi, trách nhiệm của một người con trai cả không cho phép anh ngoảnh mặt làm ngơ trước những khó khăn của gia đình. Nhưng khi tôi hỏi anh :

“Anh có định trả tiền cho Vũ không ?”

“Sau chừng ấy chuyện hắn gây ra cho mày ? Hơn nữa, tao nghĩ bệnh cha trở nặng cũng là do chuyện của chúng mày đấy. Bốn trăm triệu chỉ là khoản bồi thường nho nhỏ thôi.”

“BỐN TRĂM TRIỆU MÀ ANH BẢO NHỎ ??? HƠN NỮA CHUYỆN EM VỚI ANH ẤY LÀ DO EM TỰ NGUYỆN CƠ MÀ.”

“TAO KHÔNG QUAN TÂM, MÀY HIỂU CHƯA ??? HIỆN GIỜ TAO ĐANG RẤT CẦN SỐ TIỀN NÀY ĐỂ KHÔI PHỤC LẠI CÔNG XƯỞNG CỦA TAO. MÀY KHÔNG THƯƠNG ANH TRAI MÀY HAY SAO ???”

“Anh...anh...Tôi không biết phải nói gì với anh nữa. Anh không biết chuyện anh làm là TỐNG TIỀN hay sao ? Anh bỉ ổi tới mức lợi dụng tôi để moi tiền của người mà tôi yêu nhất.”

“Yêu đương gì bọn chúng mày... Đú đởn thì có...”

“ANH IM NGAY ĐI ! ANH ĐỪNG CÓ XÚC PHẠM CHÚNG TÔI. TÔI SẼ NÓI CHUYỆN NÀY VỚI MẸ.”

“Được rồi, mày thích thì đi mà nói.”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy giận dữ kinh người như thế này. Tôi không ngờ anh trai tôi lại trở nên đổ đốn như thế, một kẻ vì tiền mà bất chấp cả đạo lý. Anh ta đã cầm một số tiền lớn của Vũ, tôi sẽ phải nói với mẹ chuyện này thế nào đây ?!

Cũng giống như tôi, mẹ cũng rất bàng hoàng khi nghe chuyện đó. Trong mắt bà, Vũ vốn không khác gì một con sâu bẩn thỉu nhưng giờ đây, anh đã trở thành “ân nhân” của gia đình tôi. Bị cha mẹ tôi xúc phạm như vậy nhưng anh trai tôi lại đã lấy tiền của anh để chữa bệnh cho cha tôi. Một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn nhà tôi phải mất hàng chục năm mới trả nổi. Còn nếu không trả, nhà tôi nghiễm nhiên trở thành những kẻ tống tiền không biết xấu hổ. Mẹ tôi rất lo nghĩ về chuyện này. Bà muốn tôi giữ kín chuyện này với cha bởi bà biết ông sẽ không chấp nhận số tiền từ một người như thế và bằng một con đường bất chính như vậy. Tôi cũng đồng ý với bà về chuyện đó. Cha vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật và điều cần làm bây giờ là chăm sóc để ông sớm hồi phục, không nên để ông phải chịu tác động từ những chuyện như thế này. 

Tuy nhiên, trong cái rủi cũng có cái may. Không ngờ một hôm mẹ lại đề nghị với tôi thế này :

“Mẹ muốn nói chuyện với thằng Vũ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro