Intrigued

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writter: @dazaiuu on Wattpad
Translate from English to Vietnamese
‼️Đã được sự đồng ý đăng tải của tác giả‼️
❌Vui lòng không mang đi nơi khác❌
------------------------------------------
Lời của Dazai Osamu

Tôi lặng lẽ nhìn em ấy từ xa. chúng tôi đều ở trên mái nhà. Em đang ngồi trên mỏm đá, đọc sách. Các nét mặt của em và mọi thứ đều tối tăm, hoàng hôn đang chiếu về phía em.

Tại sao?

Điều này là không thể. Tại sao khả ng của tôi không vô hiệu hóa năng lúc của em ấy mà lại thay đổi nó? Điều này chưa bao giờ xảy ra. Cái ngày mà tôi cố gắng vô hiệu hóa năng lực của em đối với cảm xúc của Akutagawa, lẽ ra nó phải đưa cấp dưới trở lại con người ban đầu của mình; nhưng nó đã không xảy ra. Tôi không chắc liệu năng lực của em ấy có mạnh đến vậy không hay liệu tôi đã phát hiện ra một hạn chế của mình. Và ngay cả như vậy, loại giới hạn nào? Tôi không biết liệu em có khả năng sử dụng năng lực của mình để làm cho người ta bị tổn thương hay không- và điều đó khiến tôi sợ hãi. Tôi muốn biết thêm về năng lực này. Tôi muốn biết mình có thể làm gì và xem liệu tôi có thể gây rối với khả năng tự bảo vệ mình của em hay không.

Tôi khẽ thở dài và bước đến gần Y/n, ngồi cạnh em ấy. Giờ đây, một nửa khuôn mặt của em đã lộ ra, đôi mắt xám đen của em không ngừng quét các trang sách, có lẽ sự hiện diện của tôi không làm em chú ý đến

"em đang đọc cái gì vậy?" Tôi hỏi.

"Anh chú ý tôi làm gì?" Em ấy hỏi, tiếp tục không nhìn tôi.

Tôi mỉm cười và chuyển chủ đề. Tôi chăm chú quan sát em khi em đọc sách. Màu xám trong tròng mắt của em thay đổi màu sắc khi đôi mắt của em di chuyển qua lại để đọc sách.

"em sẽ làm gì nếu anh cầm súng bắn em? "Tôi hỏi.

"Không làm gì" Cô ấy trả lời khi lật một trang.

"Tại sao?" Tôi tiếp tục hỏi.

"Tôi không cần sống "Cô ấy đáp lại.

Tôi nhướng mày. Tôi đã chia sẻ một số những cảm xúc tương tự, nhưng em ấy thực sự cảm thấy như vậy? Có phải chỉ vì cảm xúc thay đổi của em không? Tôi trở nên tò mò khi nhìn em đọc. Tôi tự hỏi về con người thật của em. Tôi dần cảm thấy nỗi sợ hãi của mình giảm đi khi tôi nhận ra rằng Y/n không quan tâm. Tại sao em ấy lại nhìn cảm xúc của tôi? Có lẽ nếu em được nói về khả năng của tôi và nỗ lực thất bại của tôi trong việc vô hiệu hóa nó, thì có lẽ nó sẽ làm dấy lên sự quan tâm. Tôi biết chắc rằng em ấy sẽ chỉ làm như vậy trừ khi được Nakahara Chuuya hoặc boss nói, người mà tôi rất nghi ngờ sẽ ra lệnh cho Y/n làm điều gì đó như vậy. Tôi quyết định xem cô ấy sẽ làm gì nếu được một người không quan trọng với cô ấy hỏi.

Y/n, em có thể cho tôi biết cảm xúc của Chuuya được không? "Tôi hỏi.

"Không." Em đáp lại.

"Tại sao chứ?" Tôi bĩu môi.

"Anh không phải là cấp trên của tôi hay sếp của tôi. Anh cũng không phải là người yêu hay người nhà đáng tin cậy của cấp trên tôi, vì vậy tôi không thể cung cấp cho anh thông tin đó." em ấy đã trả lời.

"Nhưng anh là bạn trai của Chuuya." Tôi nói dối. Đôi mắt em từ từ nhìn sang tôi. Em nhìn tôi chằm chằm lạnh lùng, suy nghĩ về phản ứng của tôi.

"Anh không phải." Y/n đóng sách lại, đứng dậy và để tôi một mình- như tôi vẫn thường làm. Tôi nhìn Y/n bước đi trong khi đang nghĩ về động cơ mới của mình. Có một điều tôi vô cùng muốn ở em ấy....

Đó là cách để thoát khỏi cảm giác cô đơn này.

Tôi từng nghĩ cộng sự là tất cả. Tôi muốn:

Một người vẫn cố gắng, ngay cả khi mọi thứ trở nên khó khăn.
Một người thật lòng, ngay cả khi điều đó gây ra đau đớn.
Một người sẽ yêu tôi theo cách của tôi.
Một người cảm thấy sự cô đơn mà tôi đã làm.
Một người có thể làm cho tôi hạnh phúc.
Một người mà tôi có thể thực sự yêu.

Nhưng bây giờ, tôi không thích ý tưởng về một cộng sự. Tôi không có thời gian. Tôi luôn là một người bận rộn - đặc biệt là một quản lý cấp cao trong Port Mafia. Tôi cố gắng đến một lúc nào đó, nhưng tôi không thể thực sự yêu ai đó. Nó chỉ là giả dối. tôi dừng lại cố gắng và người kia cũng vậy, ngay sau khi tôi làm - điều đó có nghĩa là họ cũng không yêu tôi.

Tình dục không giúp được gì. Đúng vậy, nó thật tuyệt nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Đó không phải là cảm giác đang tìm kiếm để thay thế sự cô đơn.

Năng lực của Y/n là cơ hội duy nhất của tôi.

[2 tuần sau vào thứ năm]

Mục tiêu của tôi là làm bạn với em ấy, gần gũi, làm quen với em và thử xem em ấy có làm điều đó không. Cách duy nhất tôi biết liệu tôi có đủ thân thiết với em hay không là liệu em có thể hiện cho tôi những cảm xúc thực sự của em hay không. Tôi đã cố gắng ngày qua ngày để nói chuyện, tìm ra điểm chung của chúng tôi nhưng điều đó gần như là không thể.

Y/n sẽ luôn cho tôi biểu hiện vô cảm và trả lời cùng với một giọng đều đều. Em ấy luôn luôn mất hứng thú và thờ ơ. Nó gần như khiến tôi muốn ngừng cố gắng nhưng tôi không thể. Tôi muốn cảm giác này biến mất.

Tôi định hỏi Chuuya, người đã dường như khá thân với Y/n. Nhưng tôi biết rằng cộng sự của tôi yêu quý tất cả cấp dưới của mình và nếu có bất cứ điều gì xảy ra với họ - cho dù đó là tình cảm hay thể chất, Chuuya sẽ thả lỏng tâm trí. Chuuya Nakahara đã chán ghét tôi như vậy rồi, và tôi biết rằng nếu hắn phát hiện ra động cơ thực sự của tôi, Chuuya sẽ không ngần ngại một giây để nói với em ấy và giết tôi.

Tôi đã nhờ Odasaku giúp tôi, anh ấy là người duy nhất thực sự hiểu tôi, một người mà tôi tin tưởng. Tôi đã giới thiệu anh ấy với cô ấy và cuối cùng, Odasaku đã có thể nhận được một số loại thông tin về khả năng của em. Oda là một người mà bất cứ ai cũng có thể tin tưởng, một người đàn ông đáng tin cậy. Một người đàn ông khác biệt với bất kỳ ai trong Port Mafia, bởi vì anh ta thực sự có trái tim.

"Chà, cô ấy đã nói với tôi điều đó khi cô ấy điều chỉnh một cảm xúc, đặc biệt là làm cho nó biến mất, Y/n đang kìm nén nó. Cô ấy cũng không thể cho ai đó một cảm xúc mà họ chưa bao giờ cảm nhận được trước đây hoặc xóa bỏ nó. "Oda nói.

Tôi mím môi. Rõ ràng lý do khiến em ấy trở nên buồn tẻ là vì em đang kìm nén một số cảm xúc - hoặc là em chưa bao giờ cảm thấy bất kỳ cảm giác nào trong số chúng trước đây. Nhưng tất nhiên, mọi người đều đã cảm thấy một số loại cảm xúc. Nếu tôi có thể giải thích những điều đó thì có lẽ tôi có thể cố gắng hiểu Y/n và khiến em tin tưởng tôi.

"Không có vấn đề gì nhiều, miễn là em ấy không đẩy những cảm xúc đó lên," tôi thở dài, "Trừ phi có một giới hạn nào đó về mức độ em ấy có thể kìm nén..." Tôi thì thầm khi ý tưởng bắt đầu nảy ra trong đầu.

"Odasaku, tôi cần cậu tìm hiểu thêm về quá khứ của Y/n, gia đình, bạn bè của em ấy và bất cứ điều gì khác mà cậu có thể." Tôi nói và một nụ cười bắt đầu nở trên khuôn mặt. Anh ta gật đầu và đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng của tôi. Tôi ngồi vào bàn làm việc, kiên nhẫn chờ thêm thông tin.

Tôi sợ đến gần và tôi ghét ở một mình. Tôi khao khát cảm giác đó mà không cảm thấy gì cả.

-----------------------------end-----------------

Cảm ơn vì đã đọc, chúc một ngày tốt lành
Tôi sẽ cố ra chap sớm nhất có thể😖💞

Day update: 22:15 on 30/03

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro