Đếm ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

countdown: https://archiveofourown.org/works/21852439

Tóm tắt

Akutagawa đã ngủ quên trên chiếc ghế sa lông ở nhà Dazai ngay trước đêm Giao Thừa.

* Bối cảnh: Sau khi cả hai đã xác lập quan hệ

Đếm ngược

"Nhìn em trông giống như sắp nổi điên lên và ra tay kết liễu ai đó."

Cả hai đang đứng trên vỉa hè ngoài đường. Akutagawa nhăn mặt lại sau khi cậu nghe thấy giọng nói của Dazai. "Em ổn mà. Nakajima—" Cậu lại một lần nữa cau mày và tìm một từ thích hợp để không khiến Dazai - anh ấy rõ ràng rất thích tên kia - cảm thấy thất vọng. "Thật khó chịu."

"Tôi đoán 'Ra mắt gia đình' thật sự không phải ý tưởng hay nhất." Anh xoa bóp phía sau đầu và thở dài. "Không tệ như với em, tuy nhiên, tôi đáng lẽ nên nhận ra rằng hai người không hợp nhau."

Akutagawa quay sang hướng khác và cố gắng giấu đi gương mặt cau có của mình.

"Đừng lo," Dazai vẫy vẫy tay và tiếp tục. "Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, cậu ấy sẽ thay đổi suy nghĩ. Rất có thể ngày mai cậu nhóc ấy sẽ bật khóc khi nhận ra điều đó và gọi cho tôi để nói lời xin lỗi với em đấy."

"Vậy hả, em chắc chắn là không."

Dazai bật cười trong khi Akutagawa vẫn còn đang giận dỗi. Chóp mũi và xương gò má của cậu đỏ bừng lên vì lạnh, cậu nhét đôi tay của mình vào túi sâu hơn để giữ cho chúng ấm áp.

"Xe taxi sẽ đến trong vài phút nữa." Dazai nghiêng người lại gần Akutagawa một chút. "Em không vui vì mọi việc đã kết thúc à?"

"Sao cũng được."

Mặc dù vậy, Dazai vẫn vui vì Akutagawa đã đồng ý với ý kiến đó. Họ chỉ mới xác lập quan hệ được vài tháng, mối quan hệ này vẫn còn khá xa lạ. Akutagawa có chút miễn cưỡng trong lần đầu tiên gặp gỡ bạn bè của anh - cậu nhóc ấy vừa là đồng nghiệp cùng chỗ làm, vừa là người tình cờ được anh lựa chọn làm người thân cho mình.

Anh chỉ không tính đến trường hợp cuộc gặp gỡ giữa Akutagawa và Atsushi sẽ... "bùng nổ" như vậy.

Anh đáng lẽ nên đoán trước được những việc như thế này sẽ xảy ra, đặc biệt là sau khi anh gặp bạn-hoặc-người-thân-hoặc-đồng-nghiệp của Akutagawa trong bữa tối Giáng Sinh vào tuần trước và đụng trúng gã bạn trai cũ hồi đại học (cuộc chia tay với gã đó cực kì khó chịu) trong bữa tối Giáng Sinh vào tuần trước.

Xe taxi đỗ trước mặt cả hai. Họ bước vào trong xe, Akutagawa cũng thả lỏng người ra. Cậu nhắm mắt lại và thở dài, xoa xoa hai tay vào với nhau sau khi tiếng ho thoát ra khỏi cổ họng. Có vẻ tài xế đã quên bật hệ thống sưởi ấm, hoặc, nó đã bị hỏng.

Chuyến xe trở về căn hộ của Dazai hình như lâu hơn so với thực tế - chủ yếu bởi vì Dazai đã dùng rất nhiều thời gian để cố gắng lôi kéo bạn trai vào những cuộc trò chuyện mà Akutagawa rõ ràng không muốn tham gia.

Cuối cùng, anh bỏ cuộc. Anh duỗi tay và đặt một cánh tay lên trên lưng ghế của Akutagawa, đồng thời, tiến lại gần em ấy hơn một chút. "Ôi, tôi mong chúng ta sẽ về được chỗ ở của tôi trước nửa đêm."

Sau khi xem thời gian trên điện thoại, Akutagawa nhún vai. "Chúng ta nên làm vậy à. Tại sao?"

Anh nở một nụ cười tinh nghịch với Akutagawa và đặt một nụ hôn lên trên thái dương cậu. "Việc thân thiết với nhau trong một chiếc taxi thậm chí còn không được sưởi ấm không phải khoảnh khắc đón Giao Thừa lãng mãn mà tôi muốn, em biết điều đó mà?"

Thật thoải mái khi nhìn gương mặt của Aakutagawa đỏ bừng lên vì xấu hổ, anh nhìn cậu bạn trai của mình đang tập trung vào điện thoại, cố gắng tỏ ra bình thường và tự nhiên nhất có thể.

Cuối cùng, taxi cũng đến nơi, nó dừng lại để hai người ra ngoài. Cả hai cùng bước nhanh về phía căn hộ, Akutagawa để Dazai đan xen tay của anh ấy vào tay cậu và kéo cậu đi. Akutagawa siết nhẹ các ngón tay, cậu thích cảm giác được ngón tay cái của Dazai xoa xoa mu bàn tay mình.

Ngay khi vừa bước vào trong nhà, Dazai cởi áo khoác và lập tức đi thẳng vào phòng tắm. "Tôi sẽ tắm nhanh thôi. Tôi nghĩ rằng vẫn còn bánh dính trên tóc tôi."

Akutagawa cũng lấy tay vuốt tóc và cất tiếng nguyền rủa khi nó chạm vào một thứ dinh dính. "Em cũng thế." Cậu rên rỉ. “Cái thứ chết tiệt này—"

"Tiếp đó, chúng ta có thể cùng nhau ăn mừng một bữa tiệc trọn vẹn." Dazai bổ sung, phớt lờ những lời lẩm bẩm giận dữ từ phía bạn trai.

"Anh có chắc không?"

"Đương nhiên rồi! Tại sao chúng ta lại không ăn mừng chứ? Hôm nay là đêm Giao Thừa mà Ryuu! Chúng ta cần phải tổ chức bữa tiệc này thật trọn vẹn! Hãy cùng đếm ngược thời gian với một chút đồ uống và trao nhau nụ hôn 'chúc mừng năm mới'!Đặc biệt khi bữa tiệc trước đó diễn ra quá tồi tệ." Anh vẫy tay với Akutagawa. "Hãy nghĩ đến sự lãng mạn đi nào!"

Cậu khẽ khịt mũi. "Em sẽ lấy rượu trong khi anh tắm."

"Đó mới đúng là tinh thần của ngày lễ chứ! Em nhớ vị trí nhà bếp rồi đúng không?"

"Tất nhiên là em nhớ rồi."

Dazai không nói thêm gì nữa và biến mất trong phòng tắm. 

Trong lúc ấy, Akutagawa cũng bắt đầu bước vào bếp để tìm rượu với ly. Đêm nay cậu đã làm mọi thứ rối tung lên, thật tồi tệ. Cậu không định đến bữa tối đó để đánh nhau với người bạn thân nhất mà Dazai đã kể với cậu bấy lâu nay, nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi.

Ước gì tên đó không... Ôi. Cậu ghét cái thằng đó.

Mặc dù vậy, vẫn còn thời gian để chữa cháy cho tối nay. Cậu đã thấm mệt nhưng chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến nửa đêm, cậu sẽ cố gắng tổ chức cho Dazai một buổi tối thật tuyệt vời. Cậu lấy một chai sâm panh trong tủ lạnh - có Chúa mới biết Dazai lấy món quà này ở đâu - và vài chiếc ly uống rượu bằng nhựa trong tủ ly.

Cậu cũng cầm lấy một ít đồ ăn nhẹ, Akutagawa mang tất cả chúng ra phòng khách trước khi ngồi vào ghế và ngáp ngủ.

Cậu có thể nghe thấy tiếng nước vẫn đang chảy ào ào trong phòng tắm. Chắc là cậu sẽ chợp mắt vài phút trong khi chờ Dazai quay lại nhỉ?

***

Dazai mất nhiều thời gian hơn dự tính để xử lý sạch sẽ đám bánh trên tóc - hậu quả của buổi gặp mặt vô cùng thất bại giữa Atsushi và Akutagawa.

Thú thực, anh ước rằng hai người mà anh yêu thương sẽ hoà thuận với nhau. Thế nhưng, tất cả mọi thứ chỉ khiến Akutagawa trở nên mệt mỏi và gắt gỏng hơn, cứ như thể bình thường em ấy chưa đủ gắt gỏng vậy.

Anh tự lẩm bẩm một mình. Vẫn còn thời gian để sửa chữa việc này. Anh vẫn có thể lên kế hoạch cho một đêm tuyệt vời.

Đèn bếp vẫn còn đang sáng, tủ ly - nơi chứa những chiếc ly sâm panh nhựa của Dazai - vẫn còn đang bỏ ngỏ. Anh bước đến phòng khách, nó yên ắng một cách bất thường.

Trên bàn đã được lấp đầy bởi những chiếc ly nhựa, một chai rượu đã mở nắp cùng với một ít đồ ăn nhẹ.

“Ryuu? Tất cả những thứ này—" Anh dừng lại. "Ồ, tôi hiểu rồi."

Vươn tay vén lọn tóc vương trên mặt của Akutagawa. Em ấy ngồi sụp xuống chiếc ghế sa lông dài với đôi mắt nhắm nghiền và tiếng thở nhè nhẹ thoát ra khỏi miệng.

Không hiểu sao em ấy lại ngủ quên được chỉ trong vài phút ngắn ngủi tính từ lúc sắp xếp bàn đến lúc Dazai bước ra khỏi phòng tắm.

Chiếc đồng hồ trên tường báo hiệu đã gần đến nửa đêm. "Chậc, hơi nhiều cho một bữa tiệc trọn vẹn nhỉ." Anh ngồi xuống bên cạnh em ấy và khẽ nhấp một ngụm đồ uống. Trong khi ngẫm nghĩ xem có nên đánh thức em ấy dậy hay không, những ngón tay của anh cũng tiếp tục vuốt ve mái tóc của Akutagawa.

Ngón tay cái lần theo một vệt đỏ gập ghềnh - một vết xước, Dazai đã không phát hiện ra nó, anh nhướng mày. "Atsushi đã gây ra hả?" anh tự hỏi và nhớ đến vết bầm nhỏ trên má của cậu nhóc ấy hồi tối, lúc mà cả hai người họ rời đi sớm.

Anh yên lặng ngắm nhìn thiếu niên đang say ngủ. Cái cau mày gần như liên tục của Akutagawa đã được thả lỏng và điều đó khiến em ấy trông yên tĩnh hơn bao giờ hết. Anh đã uống cạn ly rượu thứ nhất và bắt đầu với ly thứ hai - thứ đồ uống mà bây giờ Akutagawa không thể uống được vì em ấy đã ngủ quên.

Em ấy thậm chí còn chưa cởi giày. 

Akutagawa lầm bầm gì đó trong khi ngủ, em ấy xoay người và ngã vào anh. 

"Cuộc gặp mặt thật sự khiến em mệt mỏi nhỉ?" Anh vòng một cánh tay ôm lấy cơ thể của người thanh niên kia. "Nhìn em mà xem, em như thế này cực kì đáng yêu và em khiến tôi muốn để em ngủ tiếp." Anh ngáp và đặt lại chiếc ly lên bàn. “Và em cũng khiến tôi muốn đi ngủ. Thật bất công."

Đồng hồ điểm mười hai giờ. Dazai nhẹ nhàng hôn Akutagawa trước khi thả mình xuống và gối đầu lên cánh tay. "Chúc mừng năm mới." Anh dừng laị và kéo em ấy lại gần hơn. "Tôi nghĩ như thế này cũng khá lãng mạn đấy chứ."

Một tiếng rên rỉ khe khẽ trả lời lại anh khi mà Akutagawa vô thức điều chỉnh lại chỗ nằm của mình.

“Tất nhiên rồi,” anh nhấn mạnh. "Và tôi cũng yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro