[DBSK] Con tim ích kỷ (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tilte: [R] Con tim ích kỷ.

Author: kthelaty. ( [ko thể là tình iu] / [LA] )

Disclamer: DBSK / TVXQ/ Tohoshinki không thuộc về bắt cứ ai. Họ là chính họ. Và Fanfic chỉ là Fanfic.

Paring: Yunjae (chỉ YJ)

Rating: R

Warning: SA, Ya.

Category/ Genre: OCC, Romance, sad.(Anyway: Not sad-ending but not pink-ending.)

Length: LONGFIC.

Status: COMPLETE.

Author's NOTE: "Không có gì logic tuyệt đối trên cuộc đời này!"

Summary:

Bản chất của con người vốn là ích kỷ

Bản chất của tình yêu cũng vẫn là ích kỷ

Bởi khi yêu ta chỉ là những con người tẩm thường nhất

Cao thượng ư?

Em chỉ là 1 con người tầm thường có 1 trái tim mang 1 tình yêu bình thường

Xin lỗi ...

Xin lỗi anh...

Xin lỗi vì... em không yêu anh...

Xin lỗi vì... em chỉ dành cho anh 1 con tim ích kỷ.

CHAP 1 :

PART 1:

Đã mười hai giờ đồng hồ trôi qua nhưng Jaejoong vẫn đang còn choáng váng với những thông tin mà cậu nhận được từ Bệnh viện sáng hôm nay. Những suy nghĩ hỗn độn cứ xoay mòng mòng trong cái đầu của cậu:

"Anh ấy có thực sự yêu mình? Hay chỉ xem mình là 1 món trang sức? Hay tệ hơn chỉ là 1 món đồ chơi?"

"Mình không được suy nghĩ vẩn vơ nữa?"

" Mình sẽ nói cho anh ấy biết về đứa bé"

"Nếu anh ấy bỏ mẹ con mình thì đó là sai lầm của con tim mình chứ không phải tại mình"

Hít hà lấy thêm 1 chút khí thế để trấn tĩnh bản thân, Jaejoong xoay chìa khóa bước vào nhà Yunho. Nói là nhà thì cũng chẳng phải. Đây là 1 trong những nơi Yunho mua để nghỉ ngơi vậy thôi, anh rất ít khi về đây...trước khi có cậu. Yunho vốn là con trai duy nhất của tập đoàn điện tử Shinki, nhà của anh là toà biệt thự trông như lâu đài thế kỷ 16 ở khu SUN, chìa khoá này là anh cho cậu trong 1 lần anh bận đi công tác ở Nhật.

Vẫn đang lùng bùng trong mớ lộn xộn của chính mình nhưng cảnh tượng đập vào mắt cậu bây giờ khiến cậu còn choáng váng hơn hai tiếng trước, nhưng còn kinh khủng hơn nữa bởi những tiếng động phát ra từ nơi ấy - chiếc giường king-size mà anh vẫn thường âu yếm cậu bằng những lời âu yếm ngọt ngào cùng những đêm tình say đắm - trên giường hiện giờ đang có hai cái bóng trắng loang loáng bởi ánh đèn đường hắt vào cửa sổ đang loã thể và quấn lấy nhau 1 cách chặt chẽ, những tiếng rên rỉ dâm loạn cùng tiếng thở gấp gáp phát ra bới cái bóng trắng nằm ở bên dười hay đúng hơn là 1 trong những người tình của Yunho trước khi anh quen cậu- Tiffany Hwang. Còn ở trên cô ta thì không ai khác chính là chủ nhân của căn nhà này - Jung Yunho - đang liên tục đâm sâu vào bên trong cô ả làm cô ta rên rỉ như 1 con mèo hoang đến thời kỳ tìm bạn tình.

"Thật ghê tởm" _ Đó là tất cả những gì Jaejoong đang định hình được trong đầu mình. Trong vô thức, cậu nhẽ nhàng khép cánh cửa của căn phòng 1 thời là nơi chốn bình yên của cậu... và anh.

Nhẹ nhàng bước ra khỏi cánh cổng căn biệt thự Baloon, cậu lững thững bước đi dọc sông Hàn với khuôn mặt hờ hững, lạnh tanh với bất kỳ thứ gí mà những ai nhìn thấy bây giờ chỉ có thể nói: "Vô cảm".

Sắp xếp lại mớ bong bong ngổn ngang trong lòng, Jae nhớ lại:

.............................Flass back........................................

Trên chiếc giường king-size có hai con người, không, đúng hơn là hai chàng trai. Một đang nửa nằm nửa ngồi với mái tóc nâu đỏ vẫn còn đang lĩa chỉa có vẻ do mới ngủ dậy nhưng khuôn mặt anh thể hiện rõ nét nam tính và một điều gì đó... rất cuốn hút trong đôi mắt màu chocolate. Chàng trai còn lại thì đang nằm sấp bên cạnh anh, có vẻ như vẫn đang say giấc, mái tóc đen ôm sát lấy gương mặt trắng hồng dù chỉ nhìn được một nữa nhưng vân rõ ràng là vô cùng thanh tú nhưng trên tấm lưng trần trắng ngần kia thì dường như đã bị quấy rầy rất nhiếu bởi vô vàn những chấm nhỏ li ti màu hồng ửng đỏ.

Những tia nắng của buối sáng chiếu qua tấm rèm khung cửa sổ mỏng manh không biết cố ý hay vô tình mà luốn vào phá rối giấc ngủ của thiên thần xinh đẹp đang nằm trên giường làm cậu khẽ cựa mình:

Uh...ưhm...

"Em dậy rồi àh? Chào buổi sáng, Jae yêu?"

Ưhm... Cậu thoáng đỏ mặt khi nghĩ lại chuyện cậu và anh đã làm đêm qua, đó là những lần đầu tiên của cậu, anh đã làm cậu cảm thấy được che chở, rất hạnh phúc... "Chào buồi sáng, Yunnie"

Chàng trai được gọi là Yunnie khẽ mỉm cười ấm áp đưa đôi tay ra ôm xiết lấy cơ thể bé nhỏ của cậu làm cậu khẽ nhăn mặt vì cơn đau phía dưới bởi dư âm đêm qua, rối thì thầm bên tai cậu:

"Em tuyệt vời lắm, Jae àh... Từ giờ anh sẽ chỉ có mình em thôi"

................................End flass back...................................

Jaejoong thoáng nở một nụ cười sau dòng hồi tưởng - một nụ cười lạnh lùng chứ không giống với nụ cười dịu dàng ấm áp thường trực trên môi cậu, khẽ lẩm bẩm:

"Mình thật ngu ngốc khi tin vào một kẻ đào hoa như anh ta mà?"

"Mày ngu lắm Jae àh?"

" Bây giờ mày phải làm saođây?"

"Mày là con trai! Con trai đó! Mày lại đang có thai đó! Anh ta vốn đâu thật lòng với mày? Chỉ xem mày như một kẻ qua đường! Một món hàng còn tem? Bây giờ anh ta vất mày đi rồi mày thấy chưa? Giờ mày cũng không thể gặp lại appa, umma với hyung mày được nữa rồi! Họ làm sao mà sống nổi được khi nhìn thấy mày hả?"

"Anh ta cũng không cần đến đứa trẻ này đâu! Những lời anh ta nói chỉ là lời đường mật ong bướm của mấy tên đào hoa mà thôi! Mày bị dụ rồi đó, mày sáng mắt chưa?"

Vừa lầm bầm cậu vừa bước từng bước xuống dòng sông Hàn đang lạnh ngắt vì vừa vào mùa đông. Nhưng cái lạnh của nước sông Hàn về đêm dường như không làm cậu bớt lạnh trong tim đi.

PART 2:

Bất giác bỗng cậu rụt chân lại...

"Mày vừa có ý định gì vậy? Tự tử ư? Sao mày có thể đối xử với con mày như thế hả? Appa nó đã không cần nó, bây gìơ đến cả mày là umma của nó cũng muốn giết nó sao? Nó có tội gì chứ? Một sinh linh bé nhỏ được hình thành bởi tình yêu của mày mà? Dù đó có là một tình yêu ngu dại thì đó vẫn là tinh yêu. Nếu là tội thì đó là tội lỗi của mày đó chứ?"

"Không! Mày không được giết đứa bé Jae àh! Đó là con của mày đó! Không lien quan đến anh ta!"

Như đã tĩnh tâm lại, Jaejoong quay đầu bước lui lại phía bờ song rồi gọi xe taxi đi về ngôi nhà mà hai năm qua cậu đã rời xa nó :

Đứng trước cái cổng sắt màu đen to đùng của căn biệt thự màu trắng trong khu MOON - khu biệt thự cao cấp nhất nhì Hàn Quốc, ngang hàng với SUN nơi gia đình Yunho ở - Jaejoong đưa đôi mắt nâu tròn xinh đẹp của mình nhìn về phía những khung cửa sổ - nơi mà appa , umma, và Heechul hyung của cậu có lẽ đang say ngủ bởi ánh đèn đã được tắt hết.

............................................Flass back..................................................

Trong một căn phòng có vẻ rất sang trọng, hình như là phòng khách của một toà nhà lớn nào đó thình lình vang lên một giọng nói với âm vực đủ sức doạ người bởi thực ra gọi đó là giọng nói cũng chẳng đúng vì nó chắc chắn là tiếng thét:

"Mày hãy đi khỏi căn nhà này ngay cho tao rồi muốn làm gì thì làm! Tao không có đứa con nào như mày ! Đi mau cho khuất mắt tao !" _Vừa hét lên về phía một cậu nhoác nhỏnhắn mà mình gọi là con trai, Kim JaeWon - chủ tịch tập đoàn thời trang lớn nhất xứ Hàn Suju - vừa đưa tay với lấy chiếc lọ hoa pha lê đang còn cắm những cành oải hương tím gần tầm tay ông nhất rồi ... ném ... về phía đứa con trai út đang đứng im chịu trận lôi đình của ông...

XOẢNG...LENG KENG...XOẠC...

Một không gian im ắng bao trùm lấy cả căn phòng rộng lớn hoa lệ sau một loạt những âm thanh phức hợp bởi ... lọ hoa vỡ,...mảnh pha lê rơi vãi khắp người một ai đó,... những nhánh hoa oải hương tím rụng lả tả hết cánh và lá chỉ còn trơ cành...một dòng chất lỏng màu đỏ tươi chảy chầm chậm nhưng nhanh chóng lan ra khắp gương mặt mà mới một phút trước thôi, àh không, mới một giây trước thôi là màu trắng hồng không chút tì vết của Kim Jaejoong - con trai út của chủ tịch tập đoàn thời trang Suju - đứa con duy nhất trong nhà không muốn đi theo ngành thời tranh của gia đình mà muốn làm một đầu bếp.

"Một đầu bếp? Ôi trời ơi! Nó nghĩ nhà họ Kim là ai ở cái đất Hàn náy mà nó lại có cái ý tưởng muốn làm cái nghề đó cơ chứ? Nó muốn làm mất mặt nhà Kim gia đây mà?" _ Những suy nghĩ vừa bị ngắt quãng bởi dòng chất lỏng đỏ tươi kia trong phút chốc lại trở về khiến gương mặt vừa mới giãn ra đôi chút của Kim JaeWon lập tức đanh lại.

Mặc cho những lời can ngăn, năn nỉ của Mrs Kim và đứa con trai đầu, Mr Kim đã không một chút thương tiếc mà ném Kim Jaejoong ra khỏi cổng biệt thự với... không gì cả ngoài bộ đồ trên người, chiếc khuyên tai hình thánh giá bạc cùng một cặp với Heechul hyung được tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 15 của cậu bởi Mrs Kim và buông thêm một câu nói cho cậu:

"Khi nào mày hết muốn làm một tên đầu bếp quèn mà về đây phụ giúp hyung máy cai quản tập đoán Suju thì hẵng đặt chân lại ngôi nhà này" kèm theo một tiếng:

RẦM!

Khi cánh cổng sắt đen đóng sầm lại trước mặt Jaejoong, cậu còn nghe loáng thoáng appa cậu cấm umma và hyung cho cậu bất cứ cái gì và cảm giác đau nhói đến tê liệt bởi vết thương được để lại trên trán cậu lúc ở phòng khách dù đã đươc umma sát trùng và băng lại cho trước kbị appa đá ra khỏi nhà.

.................................................End flass back.........................................

Cậu đứng ở đó suốt bốn giờ đồng hồ rồi chậm rãi ngoảnh mặt khỏi nơi đó , đi về hướng ngược lại.

.................................................. .................................................. .................................

PART 3:

Đã hai ngày nay , sau cái đêm nhiều sự việc đó Jaejoong bị ốm nặng, phải nằm bẹp trên giường nhưng vì lo cho cái thai nên cậu không dám uống thuốc hạ sốt và dù mệt vẫn cố lết xuống nhà bếp để nấu ít cháo ăn vào. Nhưng cứ hễ cố nuốt được một, hai thìa cháo vào dạ dày là bụng cậu lại quặn thắt lên và cậu lại phải tốn sức lực để chạy vào toi let để... ói.

Jaejoong đang xanh lét mặt mày trên chiếc taxi khiến bác tài xế cũng phải lo dùm cậu. Cậu thấy sức khỏe của mình đang ngày càng tệ đi sau hôm qua , cậu không muốn con cậu bị làm sao nên phải cố đi bệnh viện khám cho chắc.

Sau khi khám ở chỗ bác sĩ Han Kyung - người đã khám thai cho cậu lần trước khi cậu tới bệnh viện xong, Jae đang lững thững đi bộ dọc ngoài hành lang thì nghe tiếng Yunho và Tiffany khi đi ngang một phòng khám của một bác sĩ khác.

Bước ra khỏi bệnh viện mà mắt Jaejoong đỏ hoe, gương mặt tái xanh cộng với đôi chân run rẩy ,có thể tưởng chừng như lúc nào cũng sắp ngã quỵ

Cứ bước những bước vô lực trên đường về nhà, Jaejoong ngã phịch xuống sàn phòng khách ngay khi mở khoá cửa, đôi mắt cậu tối lại hẳn đi ánh lên những màu sắc của sự đau đớn và bi thương đến cùng cực của giới hạn chịu đựng. Jaejoong thực sự đã không còn đủ sức lực để trải qua nhiều cú sốc như thế trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt thanh tú nhưng đầy vẻ mệt mỏi bởi làn da tái xanh, đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ, và cơ thể gầy rộc đi trông thấy dù không ai đong đo cân đếm trọng lượng hay khối lượng.

Lúc đầu chỉ như là những hạt mưa tí tách rơi nhưng càng lúc nước mắt cậu càng chảy nhiều hơn và cậu khóc cũng to hơn.

Jae đang rất hỗn loạn và đau lòng.

Vì trái tim Jae chưa từng ích kỷ đến vậy, cậu muốn chấp nhận hạnh phúc của Yunho nhưng sao quá khó?

Phải làm sao đây khi niềm tin của cậu, hy vọng của cậu là anh đem đến và giờ thì chính anh lại đang đoạt lại nó khi đã cho cậu sao?

Đêm hôm đó, trời cũng mưa...

Và văng vẳng trong tiếng mưa đêm là tiếng khóc than cho niềm tin và hy vọng đã mất, tình yêu đã quay lưng và con tim đã phải lên tiếng ích kỷ cho những nỗi đau không phải bởi một ai gây ra nhưng lại là do tất cả:

..................................................Flass back.............................................

Giọng nói của Tiffany vừa mang hầu hết cái sự gọi là " nhựa" với một chút nũng nịu ngọt ngào vang lên gần tầm nghe của Jaejoong khi cậu đang lê bước chân mệt mỏi sau khi ra khỏi phòng khám của bác sĩ Han Kyung :

"Yun - ah, anh thấy con tụi mình dễ thương không nè? Appa và umma của hai đứa mình chắc chắn sẽ vui lắm khi biết được kết quả này anh nhỉ ?"

" Ừh... chắc chắn thế rồi... anh ... cũng rất vui lắm khi biết tin em sắp sinh cho anh một đứa con , Tiff àh" _ Một chất giọng trầm và ấm nhẹ nhàng trả lời cho câu hỏi đầy ngọt ngào của Tiffany - giọng nói đó là của anh - của người cậu yêu và đã nói yêu chỉ một mình cậu mà thôi , sẽ không ở bên bất kỳ một ai khác vì anh đã có cậu - cái chất giọng quyến rũ đầy nam tính mà ví nó đã thôi miên cậu cuốn theo cái gọi là tình yêu của anh và cậu - Jung Yunho.

...................................................End flass back....................................

.................................................. .................................................. .................................

Vừa bước vào nhà sau một ngày làm việc, Jae lao nhanh vào toilet để... nôn. Đã hai tháng rồi từ khi cậu rời khỏi căn hộ ở trung tâm Seoul để chuyển đến ngôi nhà nhỏ ở vùng Chungnam này. Cũng đã hai tháng trôi đi từ khi cậu nhận được tấm thiệp mời... dự đám cưới của Yunho và Tiffany. Và cũng đã thêm hai tháng để đứa bé trong bụng cậu lờn dần.

Jaejoong đưa tay khẽ xoa xoa cái bụng mới chỉ hơi hơi nhô lên của mình cười dịu dàng dù đôi mắt thì vẫn không thể cười sau những cái chớp nhoáng mà cậu đã trải qua chỉ trong một khoảng thời gian quá ngắn để học điều mà chẳng ai trên thế gian này có thể học nhanh cho được : Sự chấp nhận thực tại.

"Cũng may là còn có Minnie của umma ở bên cạnh an ủi umma nếu không thì umma làm sao mà tiếp tục sống nổi chứ?" _Jae hướng cặp mắt xa xăm ra bên ngoài cánh cửa sổ thì thầm với đứa con bé bỏng chỉ vừa hoàn thiện hình hài mà không thể có đủ trái tim của những kẻ tạo nên chính mình.

Hai tháng nay Jaejoong làm việc tại một tiệm bánh ngọt ở cuối con phố nhà cậu. Àh mà thực ra là một tháng thôi vì tháng trước đó vốn cậu làm bếp chính trong một nhà hàng ở trung tâm Chungnam nhưng sau một tháng thì phải nghĩ vì... không chịu nổi mùi thức ăn? Đó cũng là điều Jae cảm thấy vừa bực vì ở chỗ cũ lương của cậu cao hơn nhiều nhưng cũng buồn cười vì không ngờ có ngày một đầu bếp bẩm sinh thích mùi xào nấu thức ăn như cậu mà lại ... sợ mùi thức ăn? Nhưng nói đi cũng phải nói lại là cũng may cho cậu vì Minnie của cậu vẫn còn đang thích bánh ngọt lắm nên vẫn cho cậu tiếp tục làm việc ở tiệm bánh này nếu không thật không biết hai mẹ con cậu phải sống ra sao đây nữa chứ?

...Aishsh..._ Jae khẽ thở dài cho cái bụng của cậu.

Thực ra mà nói thì hai năm làm đầu bếp chính kiêm trưởng tổ bếp ở chuỗi nhà hàng Park gia cậu cũng để dành được một khoản tiền. Nhưng tiền đó cậu lo nhiều thứ lắm, vài tháng nữa sinh Minnie rồi cậu lấy tiền đâu mà chi trả viện phí chứ? Cứ phải kiếm thật nhiều tiền mới an tâm cho được cơ.

RING... RING...

AH... Đột nhiên tiếng chuông hẹn giờ từ chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác của Jaejoong vang lên làm cậu giật mình.

" Chà! Phải đi khám thai định kỳ rồi! Nhanh thật! Mới đó mà Minie của umma đã tròn ba tháng rối cơ đấy!"_ Vừa nói vừa với tay lấy cái áo khoác sau lưng ghế mính đang ngồi, khóa cửa, cậu rảo bước đến phòng khám của bác sĩ Lee - một người bạn của Han Kyung , vị bác sĩ trẻ đã khám thai cho cậu ở Bệnh viện Seoul.

_______________________________________________

CHAP 2:

PART 1:

Hai tháng trước, tại văn phòng Phó tổng giám đốc tập đoàn điện tử Shinki:

"Aishsh ... Mày có thôi đi không thằng kia?"

"Rốt cuộc tao không hiểu nổi sao một thằng già đời như mày lại để con nhỏ ỏng ẹo đó "dính" được chứ hả?"

"Trời ơi là trời? Giờ sao thằng kia? Mày tính cưới nó thiệt đó hả?"

........bla...bla...bla..........

Từ lúc bắt đầu giờ làm việc đến bây giờ tức là ba tiếng ba mươi ba phút them vào ba mươi ba giây, vị phó tổng cũa Shinki - tập đoàn hùng mạnh nhất Hàn Quốc về các sản phẩm điện tử - đang bị lườm , liếc , chửi thẳng, chửi xéo , chửi mỉa, ... bla...bla...nói chung là tuần hoàn mấy thể loại theo vòng tuần hoàn của con kén xấu xí thành hồ điệp xinh đẹp luôn bởi ... giám đốc Marketing của Shinki Park Yoochun.

( Ai đời để bị cấp dưới chửi nhục mặt như thế chứ?)

Nhưng vị phó tổng của chúng ta giờ này đang rối bời nên cung chẳng hơi đâu mà nghĩ đến điều đó.

Anh - Jung Yunho - con trai duy nhất của chủ tịch Jung Ji Hoon, chủ tịch tập đoàn điện tử Shinki - phó tổng giám đốc Shinki - hiện đang sắp... lấy vợ.

Mà phài lấy ai cơ chứ?

Tiffany Hwang!

Tiffany Hwang đó!

Ừh thì cô ta cũng gọi là xinh, cũng ngọt ngào lúc trên giường, cũng giàu... bla...bla...nhưng... cô ta cũng cực kỳ hư hỏng không kém. Aishsh... Vì saolại bảo cô ta hư hỏng nhỉ? Ấy là bởi cô ta đã vượt qua cái sự lăng nhăng đứng đầu cả nước Đại Hàn của Jung Yunho. Jung Yunho đào hoa đa tình bao nhiêu thì Tiffany Hwang còn trội hơn vài phần ở khoản lẳng lơ, lả lướt, mà như thế thì đã đủ để cho thấy cái gọi là trình "hỏng" của Tiffany là ra sao rối đó? Aishsh...

...Aishsh..._ Vưa nghĩ Yunho vừa thở dài ngao ngán:

"Chứ mày bảo tao phải làm sao giờ hả Chun?

"Vậy chứ mày tính sao? Chắc gì đứa nhỏ là của mày chứ?"

"Con nhỏ đó tới tận nhà nói với appa với umma tao về cái bầu của nó rối giờ còn làm sao được?"

"Mà mày làm sao để ra nông nổi này hả? Còn Jae thì mày tính sao? Mày hứa với cậu ấy rồi mà?"

"Giờ đã ra sự thể này rồi mà mày còn trách cứ tao nữa?"

"Không trách cứ mày thì tao trách ai hả? Tao chỉ thây lạ! Cái bấu đó có phải của mày thiệt hông đó?"

"Tao...tao..."

"Tao sao?" _ Tức giận Yoochun quát lên khi nghe tiếng ậm ừ của Yunho.

"Mày có quan hệ với nó không mà mày không biết hả? Tao là bạn thân mày nên mới nhẹ nhàng vầy chứ mày thử nghĩ Jaejoong sẽ phản ứng ra sao hả? Dù cậu ấy không giàu có như con nhỏ đó, không phải danh gia vọng tộc gì hết.chỉ là một đầu bếp chính ở chuỗi nhà hàng khách sạn năm sao ở trung tâm Seoul thuộc Park gia nhà tao đi chăng nữa nhưng cậu ấy là người có năng lực, thông minh, cầu tiến lại xinh đẹp như vậy mày còn muốn gì hơn nữa hả? Mày hứa hẹn với người ta đủ điều rồi giờ mày tính sau khi cướp đời trai nhà người ta thì mày đá người ta đi như vứt vỏ chanh vậy đó hả?" _Một tràng quát tháo của Yoochun lại tiế tục trong khi càng về cuối mổi chữ "hả?" mà Yoochun nói ra thì Yunh càng gục mặt sâu xuống đầu gối mình.

"Tao sẽ chia tay Jae" _ Sau một hồi im lặng thật lâu tưởng chừng như là vô tận, Yunho bỗng lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

Nghe đến đây thì Yoochun đã không còn sức chịu đựng để mà nghe tiếp thằng bạn than nói nhăng nói cuội nữa mà hét lên: "Vậy thì mày làm sao thì làm! Tự làm tự chịu! Tao không ngờ mày hèn đến thế? Mày chọn trách nhiệm hả? Mày thấy có trách nhiệm với Tiffany, vậy ai sẽ có trách nhiệm với Jaejoong và những tổn thương mày đã và sẽ gây ra cho cậu ấy khi nói ra lựa chọn của mày hả? Đồ hèn! Mày cứ ở đó mà chuẩn bị cho cái đám cưới vì trách nhiệm của mày đi! Tao thất vọng về mày quá! Tao về đây!" _Hét xong yoochun bước ra văn phòng được cách âm của Yunho với gương mặt hầm hầm làm cô thư ký phải chết khiếp vì từ trước đền nay chỉ thấy anh cười chứ chứa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy của anh cả.

PART 2:

Vẫn đang gục mặt trên hai đầu gối của chính mình, Yunho bỗng nghe thây tiến chuông điện thoại vang lên trong căn phòng vốn im ắng:

RING...RING...RING... ( bạn nào nhã hứng thì gửi mình lời bài hát để mình cài nhạc chuông cho mấy cái điện thoại trong fic nhá? Mình không hay nghe nhạc lém)

"Yoboseyo?... Yunho nghe?" _Lôi cái di động khỏi đống giấy tờ ngổn ngang lộn xộn mà một phần là do công việc quá nhiều còn phần còn lại là do hậu quả sau cơn tức giận tột độ của Park yoochun - Giám đốc Marketing của tập đoàn Shinki - người vừa hầm hầm hất mặt ra khỏi cánh cửa của căn phòng này.

"..." _Sự im lặng đến từ đầu dây bên kia.

"Yoboseyo?"

"..."

Vẫn là sự im lặng làm cho yunho bực bội. Anh kéo cái di động xuống để nhìn rõ là ai lại rảnh rỗi đến mức đi chọc phá cái con người đang vô cùng bực bội, tức giận với tất cả mọi người và đang muốn tìm chỗ xả như anh đây thì anh phải ngạc nhiên:

" Jae?"

"Uh, em đây. Chào Yunnie. Hôm nay anh có rãnh không? Cả tuần nay anh bị mất tích thì phải? Em đã không được ở nên anh 7 ngày rồi đó? Tối nay đến nhà em ăn tối nhé?"

Uhm... Ngập ngừng một lát để đắn đo suy nghĩ Yunho đang không biết làm sao để đối mặt với Jae bây giờ. Nhưng mọi chuyện đều phải giải quyết và anh nên nói rõ trong ngày hôm nay: "Vậy tối nay 8 h. Anh sẽ đến căn hộ của em sau khi xong việc ở công ty...uhm... anh có việc cần nói rõ với em, được chứ?"

" Liệu có phải anh đang chuẩn bị bỏ rơi em để sớm tối đi về đường hoàng bên vợ con thực sự của mình chăng, Yunnie?" _ Vừa nghĩ ngợi, Jae vừa đáp lời Yunho: "Uhm ... vậy 8 h tối nay. Gặp yunnie sau nhé? Bye anh"

"Uh. Bye Jae"

Tắt điện thoại rồi Yunho lại tiếp tục nghĩ ngợi về quyết định mà anh vừa nói với Yoochun trước đó không lâu sẽ nhận được những gì: "Liệu mình quyết định như vậy là đúng đắn hay sai lầm đây? Chọn tình thân hay tình yêu thì hơn đây? Mình phải nói sao cho em ấy hiểu? Chắc Jae sẽ rất đau lòng. Jung Yunho liệu có ngày phải ân hận vì những gì mình đã quyết định hay không?" ...Aishsh...

Còn về phần Jaejoong: Tại căn hộ của mình:

"Mình đã biết rõ Yunho đã chọn lựa xong từ lâu rồi và người anh ấy chọn vốn đâu phải là mình? Biết rõ đấy nhưng sao cứ không ngừng nuôi thêm hy vọng rằng anh ấy sẽ ở bên cạnh mình? Vẫn không ngừng nhen nhóm ảo tưởng rằng trong con tim của anh chắc cũng có cái tên Kim Jaejoong? Vẫn mong ước tình yêu bản thân dành cho anh cũng được anh đáp lại bằng một chút cái gọi là chân tình từ phía anh? Và sao đêm đến cái nỗi nhớ anh da diết làm con tim mình như bị bóp nghẹt đến mức thở không được?"

"Thật là! Tứ bao giờ mà Kim Jaejoong lại cho rằng mình kém cỏi tới mức phải đi chen chúc trong con tim của một kẻ đào hoa như thế này? Từ bao giờ bản thân lại cho rằng chỉ là lựa chọn thứ hai hay thậm chí là lựa chon thứ n trong trái tim một kẻ khác? Nực cười!"

"Sự tự tin, kiêu ngạo của cậu chủ Kim ngày xưa đâu mất rồi cơ chứ? Mày đã kiêu ngạo tới mức rời bỏ gia đình để đi tới cùng con đường mơ ước, vậy mà giờ đây lại kém cỏi tới độ đi van xin tình yêu của người khác sao?"

"Người ta vẫn bảo có ba chữ cái nắm mọi điều trong cuộc sống đó là L M và P. Thiệt là quá đúng mà? Bây giờ kim thiếu gia không tiền, không quyền, còn tình thì sắp theo người khác rối!"

Jaejoong ngày càng chua chát với mớ ý tưởng của bản thân. Nhếch mép tạo nên một đường cong có phần không hoàn hảo bởi cái ý tường tạo ra nụ cười đó, Kim Jaejoong nói thành lời những suy nghĩ cũa mình: "Nếu đã không thể bên cạnh anh mãi mãi thì em sẽ biến thời khắc bên anh thành mãi mãi trong tim em... và anh"

PART 3:

Chưa kịp nhấn chuông thì cánh cửa căn hộ đã bật mở kèm theo một nụ cười rạng rỡ nhất của chủ nhân nơi này - Kim Jaejoong: "Yunnie, anh tới rồi! Vài nhà đi, em vừa chuẩn bị xong bữa tối cho tụi mình đó!"

Không đợi Yunho lên tiếng nào, Jae lôi tuột Yunho vào trong rồi đóng cánh cửa lại với một đôi mắt thoàng một nỗi buồn sâu sắc nhưng nhanh chóng được chuyển thành một nụ cười vô cùng tươi sàng khi quay trở lại đẩy Yunho ngồi vào chỗ ở bàn ăn tại phòng bếp: "Anh thấy em chuẩn bị bữa tối thế nào? Đủ đa dạng, đặc sắc để giữ chân anh mãi mãi chưa? _ Jae vừa nói vừa cười như thể cái chuyện cậu vừa nói ra là chuyện bình thường vô cùng trong cái hoàn cảnh cậu biết, anh biết nhưng anh không biết cậu biết ấy.

"Uhm...vẫn ngon như mọi khi Jae àh" _Yunho thoáng ngập ngừng khi nghe Jae hỏi điều đó. Anh phải làm sao để bắt đầu đây?

"Thế mà em cứ nghĩ phải đặc biệt hơn chứ? Chán thật! Người ta đã chuẩn bị rất lâu đấy!" _Jae chu chu môi nũng nịu. Cậu vốn chằng có ý định nói mấy cái lời sến sú ấy nhưng tụi nó cứ thi nhau mà chạy loạn ra khỏi cái miệng nhỏ của cậu là thế nào nhỉ?. Dạo này cậu thật hay suy nghĩ linh tinh và lại hay khóc nữa chứ. Bây giờ lại cố tình nhõng nhẽo với anh dù biết anh đến đây là để chào từ biệt tình yêu cậu và anh đã có là thế nào? "Thôi kệ! Dù gì cũng chẳng còn mấy cơ hội để được nũng nịu bên anh mà đòi này đòi nọ, mà được anh âu yếm ngọt ngào dù là giả tạo nữa! Phải tranh thủ thời cơ đi Kim Jaejoong ạh. Sau hôm nay có thể mày sẽ không còn gì nữa đâu!" _Jae tự nhủ trong đầu.

"Tụi mình uống rượu nhé? Lâu lắm mới trông thấy Yunnie, hôm nay Yunnie phải đền bù cho Jae cơ!" _ Cậu lại tiếp tục cái nhiệm vụ tranh thủ của mình bằng cách vểnh môi lên mà nói với anh.

"..."_ "Có lẽ có rượu vào mình sẽ dễ dàng nói ra chuyện đó hơn. Được rồi! Hôm nay mình sẽ uống thật nhiều để nói tất cả với Jae"_ Yunho chìm trong suy nghĩ của chính mình.

"Yunnie... Yunnie... Anh sao thế?" _ Vừa nói Jae vừa quơ quơ chai rượu và hai chiếc ly mà cậu vừa lấy ra từ cái tủ ở ngoài phòng khách trước mặt trầm ngâm của Yunho.

Giật mình, Yunho ậm ừ : "Uh... uh... anh không sao... anh đang nghĩ tất nhiên phải uống thật nhiều mới được vì Jae làm đồ ăn ngon đến thế này còn gì?" _ Vừ trả lời câu hỏi cho sự ngơ ngẩn của bản thân từ Jae, yunho vừa nở một nụ cười gượng gạo khiến Jae càng thêm đau lòng:

"Từ bao giờ và khi nào mà anh lại có một nụ cười như thế với em mà em lại không hề hay biết để giờ mới nhận ra như thế này vậy hả Yunnie?"

CHAP 3:

Yunho không biết rõ cổ họng của mình đã được rữa bằng bao nhiêu cái thứ nước sóng sánh màu đỏ của máu từ cái chai mà Jaejoong đã đem ra cho hai đứa.

Anh chỉ biết lơ mơ là " có vẻ " anh " hơi " say rồi và anh không nên uống thêm nữa. Nhưng đó là cái bộ não mang bản quyền Jung gia nhắc nhở vị phó tổng của tập đoàn điện tử hùng mạnh nhất Hàn Quốc và Châu Á trên thương trường lên giọng khiển trách anh mà thôi. Còn cái trái tim chết tiệt mang tên Yunho thì cứ cố nốc thật nhiều ly rượu cứ như là uống nước lả vậy.

Anh thực sự không gom đủ can đảm để bào tin anh kết hôn cho Jae bây giờ. Anh phải uống cho thật say để nói hết, nói tất cả ra.

Mặc cho Jae vừa phải sử dụng giọng nói vừa sử dụng hết cơ bắp ít ỏi mà mình đã từng phải rèn luyện rất kinh khủng mới có được ra can ngăn Yunho hãy dừng uống lại đi thì Yunho vẫn tiếp tục với những cái ly và thứ chất lỏng đẹp đẽ và cũng dễ đem đến những phút giây lạc lối đó.

Và cái hậu quả tất yếu sau một khoảng thời gian không gọi là ngắn nhưng cũng chẳng đến nổi dài của hai kẻ say: Một say nặng thì vừa uống vừa gạt. Một say nhẹ thì vừa lè nhè vừa lôi kéo. Kết quả cũng hết sức tất yếu là cả hai đều ngã lăn ra sàn nhà. Không biết nên thấy may mắn hay cho là xui xẻo khi Yunho ngã trước nên Jaejoong không phải kiss cái sàn bóng loáng mà giờ đang... kiss vào đôi môi dày của ai kia?

Cái khoảnh khắc môi cậu chạm vào đôi môi hơi tho ráp ấy, Jaejoong có thể cảm nhận cả mùi rượu nồng nàn xộc vào miệng mình. Cậu choàng tỉnh vì mùi rượu nồng phả từ cổ họng anh định chống tay ngồi dậy.

Bỗng cả người cậu đổ ập xuống lại cái nơi cậu vừa dứt ra chỉ mới một giây trước đó. Là anh. Anh đã níu cậu lại làm cậu ngã người lên toàn bộ cơ thể của anh.

Hơi nóng từ rượu làm Yunho cảm thấy mọi thứ đều mơ mơ ảo ảo, chẳng nghĩ được thứ gì nữa mà chỉ nhìn thấy một chàng trai với mái tóc đen lòa xòa vì những giọt mồ hôi đầy quyến rũ, làn da trắng hồng như không tì vết , đôi môi đỏ hoa hồng khẽ hé mở như mời gọi, cặp mắt nâu to tròn lung linh như cuốn anh vào tội lỗi.

Tất cả những điều đó làm anh ham muốn, vô cùng ham muốn. Dục vọng chiếm hữu lấy đôi môi xinh đẹp kia khiến anh chẳng còn nhận thức được bất cứ điều gì và vì lý do gì mình đã quyết tâm uống thật say nữa. Yunho lật người lại đè ngược cậu xuống để anh nằm ở phía trên cậu và ngấu nghiến lấy đôi môi mọng nước anh đào.

Yunho nhanh chóng xốc người Jaejoong và bế lên theo kiểu công chúa vào phòng ngủ của cậu...

Jae dường như không còn ý thức được gì nữa. Cả cơ thể cậu mềm nhũn đi trong vòng tay rắn chắc, cái hôn mãnh liệt, đầy kích động và cậu cũng chẳng biết rằng có một cánh tay đã ngưng không còn xiết lấy cậu mà thay vào đó là những cái vuốt ve ở khắp mọi nơi trên thân thể cậu bởi những ngón tay thon dài ranh mãnh của ai kia?

Lưỡi của Yunho không ngừng cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của cậu mà trêu đùa. Anh thăm dò, sục sạo khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng ấm nóng của Jaejoong.

Bàn tay với những ngón dài ma mãnh của anh không ngừng chuyển động dọc theo tấm lưng trần trắng muốt mịn màng vì đã bị anh xé toạc áo cậu ra xa tự bao giờ.

Vòm ngực trần của Jaejoong đang đập phập phồng vì bị làn môi anh cướp lấy hết dưỡng khí, khuôn mặt cậu đỏ ửng cả lên như sắp ngưng thở. Cố đẩy anh ra nhưng thực sự cậu không còn đủ sức lực nữa nên cuối cùng đành để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Sau cùng thì Yunho cũng tha cho cái lưỡi bé nhỏ của Jae mà di chuyển đầu lưỡi của anh xuống xương quai xanh gợi cảm của cậu mà cắn, mút, day... tạo nên những cái chấm nhỏ màu đỏ ửng ,còn bàn tay anh thì vẫn không thôi công việc quan trọng là động chạm, xoa nắn khắp cơ thể Jae khiến cậu phải rên lên trong vô thức:

"......Ah ... urgh ... "

Cái lưỡi và đôi tay Yunho tiếp tục chu du xuống hai đầu nhũ hồng hồng xinh xắn của cậu mà thỏa thê xoa , nắn , day ....làm chúng cương cứng cả lên còn Jaejoong thì cảm thấy rần rần tê dại đến mức không còn biết gì mà liên tục rên rĩ không ngừng bằng chất giọng ngọt ngọt đê mê.

Đầu lưỡi Yunho trườn xuống cái bụng vẫn còn phẳng lì của Jae mà đánh vòng vòng. Môi anh phát ra tiếng gầm gừ như một con thú hoang dã đang lúc săn mồi trong khi cậu vẫn tiếp tục vừa phải oằn mình vừa rên lên:

"...... Urgh ... Ah... Yun...ah..."

Cơ thể Yunho như đang phát hỏa khi nghe được tiếng rên rĩ của Jaejoong kết hợp với hương vị rượu đã thấm vào dạ dày của anh từng chút một kia. Anh muốn cậu. Ngay lập tức.

Cái đó của anh đã đứng thẳng dậy từ bao giờ. Nhìn con người đang trong vòng tay anh đang rên rĩ đẩy khiêu gợi, cơ thể Yunho không thể kiềm chế cơn dục vọng của bản thân ngay lúc này nữa. Anh dùng sức kéo toạc cái quần jean cậu đang mặc lẫn cái quần nhỏ bên trong ném ra một góc nhà rồi nhìn chòng chọc vào hạ thể của cậu bằng đôi mắt nhuốm đầy màu của dục vọng và ham muốn nơi đáy mắt. Cái đó của cậu như bùa mê hút lấy sự hưng phấn lẫn cảm giác ham muốn mà anh đang có ngay bây giờ, anh nâng hông cậu lên, tách hai chân cậu ra hai bên hông của anh. Cậu chỉ kịp cảm thấy phần hạ thân có chút lành lạnh, có chút trống trải, và...

Không một chút chuẩn bị... không một ý nhìn bào trước... anh đưa " cậu nhỏ" của mình đến trước cái hang nhỏ của cậu và... đẩy vào... bằng một nhịp ...

"AHHHHHHHHHHHHHHHHHH............"

Cậu hét lên một cách đau đớn khi bị anh xâm nhập không báo trước. Hạ thể cậu như bị rách toạc cả ra khi cái đó của anh tiến vào. Nó thực sự rất... rất... đau dù đây không phải là lần đầu của anh và cậu. Cả cơ thể của cậu đau đớn vô cùng, dường như cậu chỉ muốn ngất đi để không còn cảm giác đau đến tê dại, đến quằn quại như thế này.

Yunho cũng đang thở dốc. Thực sự thì anh cũng cảm thấy rất đau vì chổ đó của cậu thực sự rất chặt , rất nóng , rất hẹp... nó bao bọc lấy cái của anh, làm anh cảm thấy đau vì nó quá nhỏ. Nhưng nó củng thật ấm áp, thật dễ chịu, thật khoan khoái... khiến anh chìm trong đê mê khoái lạc... Và nó làm anh muốn nhiếu hơn nữa ở cậu...

Cảm giác đau đớn vẫn còn nhưng bây giờ còn có thêm phần cảm giác thốn thốn, ngứa ngáy, nó làm cậu nghĩ mình thật điên khi muốn bị đau nữa, thật thật đau nữa...

Đợi đến khi thấy chân mày cậu thôi nhíu lại và cơ thể cậu đang vặn vẹo không ngừng dưới thân mình, anh bắt đầu đẩy từng nhịp từng nhịp chậm vào trong cậu. Cậu rên rĩ dưới thân anh và luôn miệng kêu tên anh:

" ...Ah... ah ... Yunnie... ah"

Mỗi tiếng rên thoát ra khỏi môi cậu lại làm anh thêm phần nóng lên. Và cái nóng của anh dồn hết vào "cậu nhỏ" của mình. Yunho thôi không ra vào Jaejoong một cách chậm chạp nữa mà bắt đầu tiến nhập một cách mạnh bạo hơn. Anh thúc vào trong cậu thật nhanh, thật mạnh kéo cậu theo dục vọng của anh. Bàn tay anh không ngừng xoa nắn "cậu nhỏ" của Jae làm nó cương cứng lên và muốn thoát ra dòng chất lỏng màu trắng đục tinh túy của cậu.

"AAHHHHHHHHHHHHHHHHHH"

Cả hai hét lên và như ra trong cùng một lúc. Jae ra trên bụng Yunho và bụng chính mình, còn Yunho thì ra cả trong cái hang nhỏ của Jae. Dòng chất lỏng trắng đục của anh chảy vào trong cậu làm nơi đó của cậu bỗng chốc nóng ran lên khiến cậu run lên từng cơn co giật và xụi lơ ngã vào vòm ngực ấm áp nhễ nhại mồ hôi của anh. Nhưng còn Yunho thì vẫn trông đây khỏe mạnh ngoại trừ đôi mắt vẫn hằn lên vẻ thèm muốn của một con sói hoang khi đang dở dang bữa ăn của mình.

Cái đó của anh trong cậu mới vừa được thỏa mãn thì giờ đã dựng đứng lên trong cái lỗ nhỏ của cậu.

Trong đêm tối, khi mọi người đã chìm trong giấc ngủ say giấc thì có một con người vẫn đang không ngừng la hét, không ngừng rên rĩ, không ngừng van xin và cũng có người vẫn tiếp tục đâm sâu một vật thễ to lớn vào trong một con người khác.

Đêm nay vẫn thật còn dài với hai con người ấy. Liệu ngày mai có dài như ngày hôm nay? Không ai biết được...

Khi ánh sáng của buối ban mai chiếu vào căn phòng lộn xộn với những mảnh vải rách nát ở rải rác từ cửa cho đến gần gầm giường cũng dần được soi tỏ. Trên chiếc giường duy nhất trong căn phòng nhỏ là hai tấm thân trần vẫn đang quấn lấy nhau không rời dù cả hai đều đang nhắm mắt.

Bỗng một trong hai con người nằm đó chợt tỉnh giấc. Người đó mở đôi mắt màu chocolate ra rồi nhìn vào khoảng không mông lung phía trước. Có vẻ như chưa tỉnh ngủ hẳn thì phải? Rồi sau đó mắt nhắm mắt mở nhìn vào khung cảnh lộn xộn hiện giờ trên giường mà đôi mắt ánh lên nét kinh hoàng.

Có vẻ như đang sắp xếp lại cái gì đó trong đầu thì phải. Chậc! Dường như người đó đã nhớ ra điều không muốn nhớ thì phải?

Yunho đã phải tỉnh ngủ hẳn khi nhìn thấy mình đang nằm trong một căn phòng không phải của mình? Anh nhìn xung uanh và phát hiện đây là phòng của Jaejoong. Khắp căn phòng là những mảnh áo bị xé rách thành từng mảnh, cái quần jean của ai đó bị vứt chỏng chơ trên sàn nhà nhăn nhúm lại, một bộ comple bị ném trong góc gần phòng tắm, trên khắp sàn nhà thỉnh thoảng là một loại chất lỏng sền sệt nhơn nhớt màu trắng đục. Trên giường cũng không hơn là mấy, những cái gối bị ném lung tung, trên drap giường cũng vẫn là thứ vật chất kỳ lạ màu trắng đục kia... Và toàn bộ khung cảnh dường như đang cố khẳng định với Yunho rằng ở đây vừa xảy ra một trận chiến dữ dội khi...

Bên cạnh Yunho hiện giờ là một thiên thần say ngủ với khuôn mặt thoáng cau lại có vẻ như là đang gặp ác mộng thì phải. Khuôn mặt đó có vẻ khá đau đớn? Trên tấm lưng trần là hằng hà sa số những dấu chấm màu hồng, đỏ nhạt , đỏ ửng... li ti , chồng chéo lên nhau mà tìm chỗ yên vị. Cả cơ thể cậu như lộ ra hết khi cái mền mỏng không duy trì khả năng bẩm sinh của mình là che chằn cho người đang ngủ mà chỉ đắp hờ qua vòng ba của cậu. Cậu đang nằm nghiêng, vừa quay mặt lại về phía anh. Chính vì thế anh nhìn rõ được không chỉ tấm lưng mà khắp mọi nơi : trên xương quai xanh, vòm ngực, cái bụng phẳng, cánh tay trần, bắp đùi non... aishsh... ở đâu cũng nhìn thấy toàn là những kiss - mark .

Chẳng cần ai nói thì anh cũng biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Anh có phải thằng ngu đâu cơ chứ? Nhưng khi nhìn chăm chú những dấu hôn đó, những ký ức về đêm hôm qua mới thực sự trở về bên chủ nhân của nó. Từng cái hôn cuồng nhiệt, từng cái đẩy mạnh bao, từng cú thúc vào tận sâu,... và cả tiếng cậu van xin anh dừng lại vì anh đã ra bên trong cậu phải trên cả sáu lần mà vẫn chưa chịu buông tha cho cậu...

"Mình đã làm gì thế này? Chằng phải mình đến để báo cho jae biết tin mình sẽ kết hôn sao? Vậy sao mình lại làm chuyên đó với cậu ấy? Không những làm mà còn làm rất hung bạo nữa? Bây giờ mày thực sự không thể nói ra điều đó với Jae..." _ Yunho chốt lại suy nghĩ của mình và nhìn lại về phía Jae đang say giấc.

Nhưng có vẻ như Jaejoong đang muốn tỉnh lại thì phải? Cậu nhăn mặt và khẽ chớp mắt rồi cựa mình... "AH..."

Jae khẽ la lên khi cái cựa mình nhẹ làm cậu cảm thấy phần thân dưới rát bỏng và đau nhức. Cái hông của cậu cũng đau. Cũng may là bác sĩ bảo sức khỏe em bé khá ổn nên đã dặn cậu có thể thực hiện chuyện quan hệ bình thường, nếu quá mạnh bạo thì cũng không sao chỉ cẩn không gây sức ép ở phần bụng là được. mà hôm qua Yunho chỉ lo ra vào bên trong cậu nên cũng không chèn ép bụng cậu là bao. Tối đến cậu đau đến mức không ngủ được, chỉ muốn nằm sấp lại thôi nhưng vẫn phải nằm nghiệng để tránh làm em bé bị đau. Em bé thì chắc là không sao nhưng cái hông và mông của cậu thì đang đau muốn chết đi được.

Jae lại xụi lơ mà ngã xuống tấm drap nệm và đống chăn mền hỗn loạn, đôi mắt vô lực mở hé ra nhìn về phía trước và nhìn thây Yunho: "Uhm... chào anh, Yunnie"

"Chào em, Jae... Uhm... Em còn đau không? Xin lỗi em vì hôm qua anh say quá nên..."

"Ra vậy sao? Hóa ra là tất cà là do say chứ không phải anh ấy thèm muốn mình sao? Ra là trong lòng anh ấy bây giờ mình không có đến một chút gì hấp dẫn được nữa rồi? Cơ thể này không đáp ứng được cho anh mà tình yêu này cũng chỉ đem lại phiền toái thôi sao Yunho?" __________________________________________________

CHAP 4:

Ngày hôn lễ của con trai chủ tịch tập đoàn Shinki và con gái tập đoàn địa ốc Hwang gia được diễn ra thật linh đình. Các vị quan chức cỡ bự, các vị đại gia trong giới kinh doanh, những gia đình thuộc giới thượng lưu đều được mời đến. Ngày hôm đó Kim Jaejoong cũng đến mỉm cười chúc phúc cho anh:

"Yunnie ah? Àh không... Yunho... Jae sẽ ích kỷ cho bản thân một lần trong đời... Jae sẽ hạnh phúc... Vì Jae đang có hạnh phúc,... Yunho cũng như vậy"

Một ngày sau hôn lễ của Jung Yunho và Tiffany Hwang, ở trung tâm Seoul đã thiếu đi hai con người, nhưng dường như không ai hay biết một người đã đi đâu và... cũng không một ai hay biết đến ... một người nữa... đã tồn tại trên cõi đời này...

..........................................Flass back....................................................

Một tuần trước đó...

Sông Hàn...

Đêm...

Trong bóng đêm đen thẳm, một bóng người đang đưa một cái gì đó cho bóng người còn lại.

Người còn lại mở đồ vật đó ra, hình như là một tờ giấy gì đó thì phải, rồi ngước đôi mắt nâu to tròn lên nhìn người cao hơn mình một cái đầu như đang hỏi: "Chuyện gì đây ? Như thế là sao?"

Cái bóng cao hơn: "Jae àh ... Anh ... mời em đến dự ... đám cưới của ... anh vào cuối tuần sau..."

Cái bóng thấp hơn: "...Yun...?... Yunnie àh? ..."_ Đôi mắt của cái bóng tên Jae dường như đang ngập nước vì sự quá sức chịu đựng, gương mặt xinh đẹp ánh lên vẻ đau đớn.

"Anh xin lỗi em, Jae"_ Cái bóng được gọi là Yun hay Yunnie khẽ đáp lại câu hỏi không thành lời của Jae.

"Từ giờ anh sẽ không gặp lại em nữa"

Yunho nói rồi quay lưng bước đi vào trong bóng đêm, để lại một con người ở lại với ánh mắt ngơ ngác có, đau lòng có, mà chấp nhận cũng có...

"Ra đây mới là sự thật mà em nên biết phải không Yunnie?"_Người ở lại thì thầm thật nhỏ, dường như chỉ để bản thân nghe thấy mà thôi. Dù đã biết trước nhưng cậu vẫn không dám tin, không muốn tin..."

HỨC...HỨC............HUHUHUHU...

Tiếng nức nở vang lên trong đêm bên dòng nước sông Hàn mà chỉ mới hai tuần trước đó chính người cất tiếng khóc đã định trầm mình trôi theo. Dần dần tiếng nức nở ấy chuyển thành tiếng khóc lớn... tiếng gào thét... tiếng rấm rứt...rồi im lìm bởi một đôi mắt vô hồn...cho số phận của chính mình...một số phận mà những nỗi đau dường như luôn gắn liền với dòng sông này.

Một ngày mới lại bắt đầu...

Khi bình minh đến có nhiều người đang ngắm nhìn trong hạnh phúc...

Nhưng nơi đây có một người vẫn đang chìm trong nỗi đau do chính người mình yêu thương nhất gây ra...

Một ngày mới lại bắt đầu...

Nhưng liệu ngày mới có bắt đầu với con người đang đau khổ này không?

..............................................End flass back............................................

Một ngày sau hôn lễ Jung Yunho và Tiffany Hwang...

Căn hộ chung cư của Kim Jaejoong:

"Cậu còn cần chuyển thứ gì nữa không, cậu Kim?_Một người đàn ông trung niên ngồi trên tay lái chiếc xe tải nhỏ cất tiếng hỏi Jae.

Rời khỏi nơi chứa tất cả những kỷ niệm yêu thương của cậu và anh suốt hai năm qua với cặp mắt hiện rõ sự tiếc nuối, Jae đáp lời người tài xế xe tải:

"Dạ không còn gì ạh, bác cho xe đi thôi"

Thoáng nhìn vào kính chiếu hậu xe tải, người tài xế trung niên chỉ kịp nhìn thấy chàng trai trẻ vừa gạt đi dòng nước mắt vừa lẩm nhẩm:

"Xin lỗi anh... Em không yêu anh...

Xin lỗi anh... Em chỉ dành cho anh một con tim ích kỷ."

Mở cánh cửa hông, Jaejoong bước vào ghế bên cạnh tay lái, nở môt nụ cười thật buồn, buồn đến tái tê.

.....................................................................................................

Hiện tại...

Chungnam...

Tại một tiệm bánh ngọt nhỏ mang tên JUN's SWEET:

Jaejoong đang cảm thấy vô cùng chóng mặt. Hết ca làm việc đã một giờ đồng hồ nhưng cậu vẫn chưa rời khỏi tiệm bánh. Không phải vì tiệm đông khách dù tiệm đông thật mà vì cái thai hơn bốn tháng của cậu đã lớn hơn khiến cậu rất hay bị mệt và cứ mỗi lấn như thế cậu phải ngồi bệt xuống sàn bếp mà nghỉ, Nhưng hôm nay có vẻ mọi sự trầm trọng hơn vì đã hơn một tiếng trôi qua mà cậu mới chỉ nhấc lên ghế ngồi được chứ chưa thể nào ra khỏi cửa nhà bếp.

Kim Junsu - người thay ca cho cậu và cũng là ông chủ tạm thời của tiệm bánh và là bạn thân hồi cấp hai của Jaejoong đang rất lo lắng cho sức khỏe của cậu lên tiếng:

"Jae àh, mình thấy cậu không nên tiếp tục làm việc kiểu như thế này được đâu"

"Mình biết... Chắc mình chỉ làm hết tháng này rồi thì chỉ lo may gấu bông ở nhà thôi" _Jae mệt mỏi đáp thật nhỏ.

"Trời ơi! Cậu cứ thế này thì cậu còn không chịu nổi chứ nói gì đến Minnie bé nhỏ của mình làm sao chịu được nổi cơ chứ hà? Cậu phải nghỉ hết công việc đi! Sức khỏe của cậu dạo này yếu lắm Jae àh!" _Junsu tức mình cao giọng.

"Su àh? Mình cần tiền" _ Jae trả lời bằng giọng chán nản.

"Mà từ khi nào và bao giờ Minnie trở thành của cậu vậy hả Su?" _Jae chợt bật cười nho nhỏ với Junsu làm Su thoáng đỏ mặt rồi dịu dàng nói:

"Cảm ơn Su nhiều lắm!"

"Cảm ơn vì cậu không coi mình là kẻ kỳ quái. Không kỳ quái sao được khi một đứa con trai lại có thai cơ chứ?" _Jaejoong cười nhạt.

"Jae àh? Jae đừng có mà suy nghĩ kiểu như thế! Kẻ kỳ quái mà như Jae thì Su sẽ cầu cho thế gian thêm nhiều kẻ kỳ quái như thế! Những kẻ bị gọi là kỳ quái vì họ không giống ai cả. Nhưng trên thế giới vẫn có những người đàn ông mang thai và sinh con đấy thôi. Khoa học chứng minh cả đấy nhá! Những người kì thị Jae có thực là không kỳ quái không khi họ đều là những cá thể không giống ai? Họ luôn cho rằng họ giống với hầu hết mọi người trong xã hội. Nhưng làm gì có ai là giống ai? Và họ vốn đâu có cái quyền vì một ai đó khác họ mà nói nên những lời khó nghe? Su thật không hiểu! Jae có hiểu không?" _Junsu nhẹ giọng nói với Jae.

"Uhm... hì hì... thôi mình về làm cho xong mấy con gấu bông ở nhàđây... hehe... phải kiếm tiền để sau này còn lo cho Minnie nữa chứ? Minnie của tớ... ...

RẦM!

Tiếng động lớn làm cho Junsu đang làm dở dang cái bánh ga-tô dâu tây phải giật mình quay đấu lại thì thấy Jaejoong đang ngã sóng soài dưới nền phòng, tay ôm chặt lấy bụng ... mắt nhắm nghiền ... một dòng máu đỏ chảy loang ra xung quanh nơi Jaejoong đang nằm bất tỉnh làm ướt cả cái áo sơ-mi rộng thùng thình màu trắng của cậu...

......................................................................................................

BÍBO... BÍBO...BÍBO...

......................................................................................................

Trưa...

Bệnh viện Seoul...

Hành lang khu cấp cứu...

Junsu đang vô cùng hốt hoảng cứ nắm chặt hai bàn tay lại với nhau mà lẩm nhẩm miệng cầu khẩn trời đất ở trước cửa phòng cấp cứu bệnh viện đang sáng đèn.

BỊCH... BỊCH ... BỊCH... PHÙ ... PHÙ...HỘC ... HỘC...

Tiếng bước chân người đi và tiếng thở nặng nhọc có lẽ là do đã phải chạy rất nhanh đến bệnh viện. Junsu quay đầu về phía nơi phát ra những âm thanh cỡ bự đó rồi khi vừa nhìn thấy bóng dáng của ai đó thì bỗng òa khóc sà vào lòng người vừa đến mà nức nở:

"Đáng lẽ Su không được để cậu ấy gắng gượng đến thế!"

"Su là chủ mà? Đáng lẽ phải đuổi cậu ấy về nhà cho bằng được mới phải chứ?"

"Như thế thì cậu ấy đã không sao rồi? Huhu... Tại Su mà... Là tại Su mà... Huhu..."

"Susu àh! "Cậu ấy" là ai vậy? Nghe giọng nói hôt hoảng của em trong điện thoại làm anh lo lắng quá! Lại nghe em đang ở trong bệnh viện nữa chứ? En biết là anh sợ em có chuyện gì lắm không hả? Sao em ở đây vậy? Ai trong phòng đó thế? _ Người vừa đến vừa hỏi Junsu vừa chỉ vào cánh cửa phòng cấp cứu.

HU...HU...HỨC...HỨC...HỨC...HỨC...

"Thôi nín đi! Anh thương Susu mà. Kể anh nghe xem chuyện gì nào? Em chỉ nhận trông tiệm bánh ở Chungnam trong mấy tháng Junho hyung của em sang Pháp học khóa huấn luyện ngắn hạn về nghệ thuật làm bánh ở nên ấy thôi mà? Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra mà anh không biết vậy?" _Người mới đến tiếp tục vừa dỗ dành vừa hỏi han Junsu.

"Cậu ấy là bạn thân hồi cấp hai của Su. Hồi ấy tụi em thân nhau lắm. Cậu ấy vừa chuyển từ Seoul về Chungnam sống. Cậu ấy làm thợ bánh tại Jun's Sweet cũng là do em giới thiệu."_ Su vừa rấm rứt vừa trả lời một trong số những câu hỏi của người lạ mặt.

"Cậu ấy bị làm sao mà phải nhập viện? Mà sao lại ở Seoul chứ không phải Chungnam? Susu bảo hai người cùng làm ở Chungnam cơ mà?"

"Jaejoong... uhm... có thai nhưng làm việc nhiều nên đột nhiên ngất xỉu trong bếp ở cửa tiệm... lại còn chảy rất nhiều... rất là nhiều máu... máu chảy loang hết cả sơ-mi của cậu ấy. Em đưa Jaejoong đến bệnh viện thì mấy vị bác sỹ ở đó cấp cứu xong, khám một hồi rối bảo phải chuyển cậu ấy lên Seoul, ở dưới đó không đủ dụng cụ y tế. Su theo xe cấp cứu của bệnh viện Chungnam lên đây luôn. Hức... hức... Chắc là nặng lắm...Su sợ lắm... Lỡ Jae với em bé có bề gì thì sao đây hả Chunnie?"

"Không sao... Không sao đâu, Susu đừng lo, có Chunnie ở đây với Su mà"

"Mà bạn em tên là Jaejoong àh? Trùng hợp thật đó! Chunnie cũng có một người bạn từ thời cấp ba đến bây giờ. Cậu ấy là người yêu của một thằng bạn thân khác của anh. Nhưng giờ Jaejoong đó đang bị mất tích rồi. Nhưng không thể nào Chun và Su lại có cùng một người bạn thân mà không biết nhau nhỉ? Mà bạn em đang mang thai như thế thì chắc chắn đó là một cô gái rồi? Không thể là Jaejoong anh biết nhưng cũng thú vị vì trùng tên nhỉ?" _ Park Yoochun - bạn trai của Kim Junsu vừa tiếp tục dỗ dành vừa huyên thuyên nhằm làm Su sao lãng sang câu chuyện mới mà bớt đau lòng vì người bạn thân và ngưng khóc nức nờ vì lo lắng nữa. Nhưng đúng như ý anh, Junsu thôi không khóc nữa mà ngưng lại rồi mở to đôi mắt tròn ngây thơ, cả cơ thể như nhảy dựng cả lên, hỏi một loạt những câu hỏi đối với Yoochun bằng chất giọng cá heo muôn thuở của mình khi bị kích động:

"Jaejoong mà Chunnie nói đến có phải là rất xinh đẹp? "Xinh đẹp" ấy chứ không phải "đẹp trai"?" (Xin lỗi oppa và các Cass vì trong fic của mình tính cách của Jae hông giống đời thực mà cả ngoại hình cũng thế! Vì em biết Jae oppa rất là manly chứ không phải theo kiểu xinh đẹp như em nói ở đây đâu!)

Gật

"Tóc màu đen ôm sát vào gương mặt cực kỳ thanh tú?"

Gật

"Da trắng hồng không chút tì vết mà nếu đi quảng cáo Pone's đảm bảo đắt hàng còn hơn cô diễn viên bây giờ?"

Gật

"Môi đỏ thắm như quả Cherry?"

Gật

"Mất tích cách đây khoảng ba tháng?"

Gật

"Anh bạn thân của Chunnie bỏ cậu ấy để cưới một con nhỏ nhà giàu nào đấy tên là Tiffany phải không?"

Gật... "Sao Susu biết hết vậy?" _ Cuối cùng sau một hồi gật đầu đến sắp trẹo cả cổ, Yoochun cũng hỏi được một câu đúng trọng tâm.

"Jaejoong bạn Su với Jaejoong bạn của Chunnie là một người đó!" _Junsu phán một câu "xanh rờn" với Yoochun.

Yoochun trợn tròn mắt nhìn Su, sau một lúc "đứng hình" mới cười lớn mà bảo với Su:

"Susu àh? Jaejoong bạn anh là con trai mà làm sao có thai như bạn Susu được chứ?" HA...HA...HA...

Su tiếp tục phán thêm một câu "xanh rờn màu lá cây nhiệt đới" nữa:

"Thì bạn Su vốn là con trai mà?"_ kèm theo đôi mắt ngây thơ chớp chớp nhìn Chun.

"Su... Su ... nói... thiệt ... thiệt... đó... đó ... hả?" _ Yoochun lắp bắp vì cái tin chấn động thiên hạ vừa "tiếp" mà chưa kịp "nhận".

"Ừh! Có bao giờ Susu nói dối Chunnie chưa?" _ Junsu nghiêm mặt nhìn Chun.

"Ừh... Chưa... chưa bao giờ..." _Chun tiếp tục màn nói không nên câu nên chữ của mình.

__________________________________________________ ______________________ CHAP 5:

Thời gian như những cơn gió khẽ lướt qua con tim ta mỗi phút mỗi giây. Từng tích tắc đồng hồ trôi qua chẳng ai buồn đếm và bỗng mỗt ngày tỉnh giấc ta chợt bang hoàng nhớ về ...

..........................................................Flass back........................................................

Ngay lúc Chun đang nhìn bằng một ánh mắt kinh hoàng với cái con người mà đối với việc một người đàn ông mang thai là vô cùng ... vô cùng ...bình thường cộng với ...liếc liếc về phía phòng cấp cứu, còn Su thì vẫn đang nhìn Chun bằng một ánh mắt của ... nai vàng ngơ ngác làm cho Chun thêm kinh hoàng thì những tiếng động giống như lúc Chun chạy đến bệnh viện gặp Su lại lặp lại. Cả hai quay người sang và thấy:

HỘC... HỘC ... HỘC ... PHÙ ... PHÙ ... PHÙ...

"Xin lỗi... Làm ơn cho hỏi ... Hộc...phòng cấp cứu ... Hộc... ở... Hộc... đâu... hộc ... với...hộc hộc?"

Người vừa cất tiếng là một người mang complê trắng,có mái tóc màu đỏ rất chói nhưng không khó chịu mà...ngược lại, rất hợp với khuôn mặt mang nét đẹp trung tính... dáng người này thanh mảnh, và đặc biệt là có khuôn mặt rất đẹp mà nếu mới nhìn lướt qua ta sẽ nghĩ đó là một cô gái...Ừhm đó là một nét đẹp trông... rất ...rất là ...quen... dường như đã thấy ở đâu rất nhiều nhưng dường như không phải?

"HEECHUL HYUNG?"

Giọng hét chói tai lần này không phải của cá heo Kim Junsu mà là từ cái miệng của Park Yoochun.

"..."_ Người vừa đến nhướng một bên đôi long mày thanh tú rồi... "Ơh?... Chun?..."_Người đó ngơ ra mất năm giây rồi tiếp tục: "Sao em ở đây?"

"Mà thôi! Cái đó để nói sau đi! Em chỉ cho hyung phòng cấp cứu ở đâu ngay đi? Hyung đang gấp lắm! Nghe nói em trai hyung đang trong phòng cấp cứu. Em mau chỉ cho hyung ngay đi! Lát nữa hyung nói chuyện với em sau vậy. Nhé?"

Su và Chun hết nhìn người mới đến rồi liếc nhìn nhau, rồi liếc nhìn phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, rồi lại nhìn lại người mới đến kia, sau đó lấy hết can đảm Su hỏi người được Park Yoochun gọi là Heechul hyung:

"Em trai của hyung là Jaejoong? Kim Jaejoong phải không ạh?"

Heechul tỏ ra ngạc nhiên khi một người lạ lại gọi anh là hyung, lại còn có vẻ như biết khá rõ Boo của anh?, nhưng sau khi nhìn Su cũng đáp:

"Ừh ... sao em biết Boo nhà hyung? Nghe bác sĩ Han bải Boo đang được cấp cứu ở bệnh viện này nên hyung tức tốc chạy đến đây. Đã hơn bốn tháng nay hyung không nhận được tin tức gì của nó cả, ... bây giờ lại thế này..."_...Aishsh..._Heechul thở dài sau khi trả lời Su. Anh không nghĩ nhiều vì dù sao Yoochun cũng là đứa mà anh luôn xem như em trai, đôi lúc còn thân hơn cả Boo nữa, vậy nên người này ở bên cạnh Yoochun lại có vẻ than thiết nên anh trả lời cũng không sao.

"Ưhm... Vậy ... hyung ... có ... biết... _Su ấp úng không thành câu nên Chun tiếp lời:

"Hyung có biết chuyện về cái thai mà Jaejoong đang mang trong bụng hay không?"_Những lúc cần đến sự quyết đoán Yoochun luôn không làm Junsu phải thất vọng mà rành mành đặt câu hỏi môt cách... quá thẳng... khiến Su phải nuốt nước bọt mà đánh ực lấy một cái trong khi mắt còn ngơ ngác nhìn Chun và người được xem là anh trai của Jaejoong.

"Ừh... hyung ... vừa mới biết xong!"_ Heechul cũng làm Junsu ngạc nhiên đến cực độ khi khẽ khàng nhưng thẳng thắn mà đáp lại câu trả lời của Yoochun.

"Hannie là bác sĩ khám thai cho Jae. Nhưng đến vừa rồi khi tình trạng thằng bé tệ đến mức phải nhập viện đột xuất theo thong tin khẩn từ Chunnam thì Hannie mới báo cới hyung." "Hannie bảo là Jae không muốn hyung và gia đình biết,... nó không muốn gia tộc họ Kim phải vì nó mà mất mặt... không muốn appa và umma phải khóc, phải lo toan cho đứa con mà theo nó là không ra gì chỉ lo làm tổn hại đến danh dự của nhà họ Kim mà thôi..." "...Hyung...hyung... cũng không biết gì hơn,... thực sự mà nói hyung còn chưa hết shock nữa... ...Thực sự quá bất ngờ và..."_Heechul bắt đầu không thể diễn đạt ý muốn của bản than vì anh thật chưa tìm ra cách thích ứng...nhưng anh biết trên hết là anh vô cùng yêu thương đứa em trai lúc nào cũng là chỗ dựa cho anh này.

..............................................................End flass back..................................................

"Chunnie àh? Su vẫn luôn hy vọng Jae vẫn còn sống đâu đó trên cõi đời này... Suốt bao năm qua Su vẫn không đổi số di động chỉ vì là còn hy vọng và trông chờ một ngày Jae gọi về cho Su..." _ Một giọng nói nhẹ nhàng chất chứa đau đớn và bi thương xa xăm cất lên trong một ngôi nhà gần bãi biển Chungnam...

"Ừh...Chun cũng mong vậy...nhưng có những thứ con người không phải cứ mong ước là có được...Chúng ta chỉ biết nắm bắt lấy chút hy vọng mỏng manh mà thôi..."

"Hai đứa lo cho bọn nhóc quậy phá của hai đứa đi kìa. Chuyện của Boo vốn hai đứa chẳng thể làm gì cả...đã quá muộn rối. Nhưng hyung vẫn luôn cảm thấy ân hận vì bản thân đã không thể bảo bọc và chăm sóc cho đứa em trai duy nhất của mình... nếu...nếu ngày đó hyung ở bên cạnh chăm nom ,ít nhất thằng bé cũng đa ra đi trong thanh thản hơn...

"Chullie đừng nói vậy...Hãy hy vọng... Chúng ta đã hy vọng bao nhiêu năm thì bây giờ hãy tiếp tục hy vọng... Có lẽ... Jaejoong đang sống ở một nơi nào đó trên trái đất rộng lớn này và đang vui vẻ với hạnh phúc mà em ấy đáng được hưởng thì sao?"

"Nhưng bác sĩ Shim đã nói chuyện đó là ...không thể... Thằng bé không thể nào sống được nếu còn tiếp tục giữ lại cái thai cả và... dù có bỏ đứa nhỏ thì... cũng chưa chắc sống nổi khi phải gian nan trốn tránh ở bên ngoài như thế. Mà chúng ta đều biết Boo yêu đứa trẻ đền mức từ bỏ mạng sống của mình mà bỏ trốn khỏi bệnh viện cơ mà? Chúng ta đang tự tiếp tục huyễn hoặc bản thân mình đó Hannie àh?"

.............................................................Flass back................................................

16 năm trước... Hoàng hôn... Bệnh viện Seoul... Hành lang khu cấp cứu...

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Một vị bác sĩ trong bộ đồng phục màu xanh bước lại phía dãy ghế chờ của người thân bệnh nhân:

"Ai là người nhà bệnh nhân Kim Jaejoong?"

"Tôi!...Tôi!"_ Heechul, Junsu, Yoochun cùng la lên sau câu hỏi của vị bác sĩ.

"Các vị có quan hệ như thế nào với bệnh nhân?"

"Tôi là anh trai nó!" _ Heechul trả lời bác sĩ, không quên hỏi thêm: "Em tôi thế nào rồi thưa bác sĩ?"

"Ưhm... Cậu Kim Jaejoong có thai đã bốn tháng rồi nhưng ăn uống không đủ chất, lại làm việc cật lực, them nữa có vẽ cả tinh thần của cậu ấy cũng đã phải chịu nhiều đã kích nên rất nguy hiểm! Hiện tại cậu Kim đã qua cơn nguy kịch nhưng tôi e là... phải bỏ đứa bé nếu không cậu Kim khó mà sống nỗi. Bây giờ có lẽ cậu Kim đã sắp tỉnh lại rồi. Các vị có thể vào thăm. Chúng tôi mong cậu nhanh chóng khuyên cậu Kim Jaejoong bỏ cái thai đi nếu không để quá lâu thì chúng tôi cũng hết cách cứu được cậu ấy, vì lý do thời gian cấp bách và bệnh nhân cũng cần biết nên tôi đã thong báo cho bệnh nhân trước rồi, cậu nên khuyên em trai mình them. Tôi xin phép!"

PHỊCH...

Cả ba con người vừa mới nghe xong những lời nói từ vị bác sĩ thì đều ngã xuống ngay tại chỗ của mình đang đứng...

Junsu vừa ngã xuống nền hành lang bệnh viện đã khóc toáng lên...

HU...HU...HUHU... "Làm sao bây giờ hả Chun?" "Vậy là Jae phải bỏ Minnie sao?" Huhu... "Như thế thì Jae làm sao mà sống nổi? Jae đã hứng chịu đủ mọi đau khổ từ sự phản bội của người mình yêu thương nhất, nếu không có Minnie níu giữ thì Jae đã suýt có lần nhảy xuống song Hàn mà tự vẫn rồi,... bây giờ mà mất đi đứa con thì Su không dám nghĩ đến chuyện Jae sẽ làm gì đâu?" "Chun ơi? Tội nghiệp Jae quá!"...huhu...

Yoochun vừa ôm Junsu vào long vừa nhẹ nhàng xoa lưng để an ủi cậu nín đi. Bây giờ anh cũng không biết phải nói gì với Su nữa. Anh vẫn còn chưa tiêu hoá kịp mọi việc... "Jae có thai... Bốn tháng... vậy đó là con của Yunho... ...Sao cậu ấy không nói mọi chuyện cho Ho mà bỏ Seoul về Chungnam rồi lại chịu bao nhiêu cực khổ như thế? ...Ừh...mà làm sao Jae nói được? Đến mình khi nghe tin Jae là đàn ông con trai mà lại mang thai còn shock như thế này thì người đang mang cái thai là Jae còn shock khi nhận được tin đến thế nào cơ chứ? Vậy mà Ho lại bỏ cậu ấy ngay lúc cậu ấy dễ bị tổn thương nhất mà đi làm cái trách nhiệm quỷ quái kia? ...Jae àh...Là tại mình khi đó đã giới thịêu Ho cho cậu phải không?"

Đem nỗi tức giận của mình với số phận của người bạn thân, Yoochun xiết chặt hơn vòng tay ép sát Junsu vào lồng ngực mình...

Còn Heechul thì đang vô cùng hỗn độn trong lòng. Đang yên đang lành, như mọi ngày , anh đang còn bận rộn với công việc ở công ty thì Han Kyung- bạn trai anh, người đang ở Ý tham gia một cuộc hội thảo- gọi cho anh bảo anh đến bệnh viện ngay. Anh hốt hoảng hỏi tại sao thì lúc đầu Han Kyung còn ấp úng sau rốt cũng chịu nói với Heechul sự thật là trước đây anh là bác sĩ khám nệnh cho Jaejoong, hôm nay một người đồng nghiệp ở bệnh viện đã báo cho anh là Jaejoong bị bất tỉnh ở Chungnam. Bậnh viện dười đó cấp cứu cho Jaejoong xong thì chuyển lên tuyến trên do bệnh tình của Jaejoong chuyển biến rất trầm trọng vì Jaejoong... đang có thai bốn tháng rồi. Heechul đã phải vừa trong trạng thái shock cực độ vừa lao xe như bay đến thẳng bệnh viện.

Anh còn chưa kịp nhồi nhét bao nhiêu là sự kiện với cuộc đời đứa em trai bé bỏng của mình... rồi cái tin anh sẽ được làm chú àh không làm cậu của đứa nhỏ trong bụng Jaejoong thì lại nhận được cái tin chấn động là nếu không bỏ đứa bé thì Jaejoong sẽ chết? Anh còn đau đớn như thế này thì Boo của anh sẽ ra sao chứ? Còn tính cách nó nữa?Thằng bé chắc chắn là thà chết chung với đứa con cũng không đang tay đem con mình vứt bỏ như thế. Nó đã không về nhà mà chịu khổ bên ngoài khi biết tin mình mang thai thì cũng đủ hiểu đứa trẻ quan trọng như thế nào... đứa trẻ là mạng sống... là tất cả của nó. Bảo nó bỏ cái thai chi bằng tự tay giết chết nó còn hơn! Boo trông yếu đuối mỏng manh nhưng thực chất rất kiên cường...thậm chí là cố chấp với sự kiên cường mà nó phải có! Kim Heechul! Mày phải làm sao đây? Phải? Nên làm gì đây?

Đêm... Bệnh viện Seoul... Phòng 404...

Có một chàng trai có làn da xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt nâu to tròn sâu thăm thẳm đang tựa lưng nơi đầu giường trên một chiếc gối, nhìn xa xa ra phía bw6n ngoài khung cửa sổ bằng kính khép kín... mà toan tính cho những phút giây cuối cuộc đời mình...

"Minnie của umma muốn bỏ umma sao?... Con có muốn đi cũng phải đưa umma đi cùng chứ? Umma biết con thương umma nên không bỏ umma một mình trên đời đâu phải không? Hay con lo appa không thương con thì umma cũng không thương con? Con đừng lo, với umma con là tất cả, con mà đi đâu thì umma cũng sẽ đi đến đó với con cho bằng được mà! Umma đã ích kỷ giữ lại con lúc ban đầu thì bây giờ chẳng có gì làm umma hối hận khi sống bên con suốt quãng đời còn lại... dù là chỉ thật ngắn thôi..." "...Con biết con tim của umma ích kỷ lắm mà?" _Nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng kh1 lớn của mình, chàng trai mỉm cười nhẹ như đang giảng gcho đứa con nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuỵện đã làm sai cái gì vậy...

Sáng hôm sau đó, bệnh viện Seoul đã nháo nhào cả lên đi tìm kiếm một bệnh nhân mất tích. Bệnh nhân ở phòng 404...

.................................................. .....End flass back.............................................. .....

"Chúng ta sẽ luôn sống với hình bóng của một Jaejoong bị tổn thương... bị phản bội... và luôn chịu đựng với nụ cười nhẹ trên môi, Heechul hyung àh!" "Dù chúng ta có muốn cố quên cũng không thể làm được!" "Mỗi chúng ta đều cảm thấy bản thân đã có lỗi với một thiên thần như thế!" "... Kể cả... người đó cũng vậy!..."

"Phải! Người đó cũng đã phải chịu nhiều dằn vặt, đau đớn khi phát hiện ra sai lầm của bản thân mình"... "...hyung biết... nhưng... hyung không tha thứ được ... trừ phi..."

"Trừ phi Jaejoong còn sống và chấp nhận tha thứ cho Yunho phải không Heechul hyung?"

"Ừhm..."

Không gian lại trở về cái yên tĩnh vốn có khi bốn con người đều chìm đắm trong những suy tưởng riêng của chính họ.

Thời gian đã làm cho mỗi người trong họ đều thay đổi... Nhưng nỗi đau mà họ đang mang...đang trải qua... Nỗi đau của ...sự "bất lực" ... ...trước những điều đáng lẽ phải làm được cho môt con người mà họ cảm thấy đã góp phần gây thương tổn... ... vẫn còn đó...trong "con tim ích kỷ" của mỗi người...

Liệu con người mà họ luôn mong đợi đó có còn tồn tại?... ...Có còn trở về bên họ hay không?

Dòng thời gian trôi đi có đem những nỗi đau xoá nhoà? Có mang tình yêu đi xa? Hay có cuốn những trái tim vỡ nát lại đúng vị trí của nó... ...bên cạnh nhau?

END CHAP 5_________________________________________________

CHAP 6:

Trong bóng đêm... Seoul... Faith's club...

Cái tên của club dường như không đủ động lực để dành cho những con người buồn chán với lối sống, với cuộc đời... ở cái thành phố Seoul rộng lớn này...

Faith - niềm tin, một club được tọa lạc ngay vị trí trung tâm của mảnh đất đắt đỏ mang tên Seoul, nhưng khác hẳn với các club khác cũng nằm tại Seoul, ở đây không có những âm thanh xập xình, những vũ điệu cuồng loạn , mà là những điệu nhạc du dương của chiếc dương cầm trắng hay vĩ cầm huyễn hoặc, nhẹ nhàng với giọng hát thanh, cao và trong của một nam ca sĩ hay nữ ca sĩ nào đó.

Một góc club... Vị trí quen thuộc...

Jung Yunho - Chủ tịch tập đoàn điện tử hàng đầu Châu Á Shinki - vẫn như mọi cuối tuần của 16 năm nay, là khách quen của club và là chủ nhân không cần đặt trước của chiếc ghế số 20 góc trong cùng của Faith's.

Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài đầy nam tính với mái tóc nâu đồng được hất ngược ra sau lộ ra vầng trán rộng, chiếc mũi cao, đôi môi dày đầy gợi cảm...

Thời gian đôi khi vẫn ưu ái cho một số người nhưng vẫn để lại dấu vết nơi đuôi mắt của một người đàn ông có một đôi mắt chocolate buồn sâu thẳm...

Tiếng nhạc nhẹ du dương nơi đây luôn đem lại cho người đàn ông mà mọi người vẫn gọi là Chủ tịch Jung, một cảm giác nhẹ lòng. Nhưng đúng như mọi cố gắng của ông, vị trí số 20 này luôn để ông phải nhớ về một lỗi lầm vô cùng lớn mà ông đã gây ra cho một con người - con người mà đã tròn trĩnh cái tuổi 20 vào cái ngày rời xa ông mãi mãi ấy. Con người đó chắc chắn đã đem tất cả nỗi uất hận mà hàng đêm ông vẫn luôn tưởng tượng ra trong giấc mơ để ra đi... mang theo tất cả những bí mật bản thân muốn gìn giữ ... mang theo cả con tim đầy ân hận của Jung Yunho.

................................................................Flas s back.................................................

16 năm trước... Đêm... Trung tâm Seoul...

Có năm bóng người thất thểu bước ra khỏi Bệnh viện Seoul với bộ dạng rất sầu thảm... "Jung Yunho. Tôi muốn nói chuyện với cậu" _Một cái bóng trong năm lên tiếng phá tan sự im lặng. "Vâng. Chúng ta đến nhà hàng đằng trước nói chuyện được không Heechul hyung?"_Yunho trả lời với chất giọng hơi khàn, có lẽ là đã la hét khá nhiều trong công cuộc tìm kiếm bệnh nhân mất tích phòng 404. "Tôi không phải hyung của cậu. Đừng xưng hô như vậy! Junsu và Yoochun cũng đi cùng, dù sao tôi cũng rất cảm ơn hai người đã có mặt ở đây từ sáng sớm để tìm Boo, đặc biệt là Junsu, em đã chăm sóc cho Boo của hyung suốt hai tháng qua, rất cảm ơn em. Chúng ta đến nhà hàng phía trước thôi." "Vâng, Heechul hyung"_Junsu và Yoochun cùng trả lời. "Một cái bóng còn lại trong năm người dìu Kim Heechul đang mệt nhọc bước đi, đến nhà hàng đối diện bệnh viện Seoul.

Hopeness Restaurant_ Park gia:

Một người nhân viên ăn mặc lịch sự, có vẻ là quản lý của nhà hàng, bước ra cúi chào:

"Cậu chủ muốn ăn tại sảnh hay đặt phòng riêng ạh?" "Cho tôi một phòng VIP ở lầu 1. Chúng tôi đang mệt, đem mấy món nhẹ nhẹ một chút. Tôi không thích có người quấy rầy!"

"Vâng! Thưa cậu chủ."

Junsu nhìn Yoochun kỳ lạ...

"Susu em thôi nhìn anh vậy được không? Anh họ Park, tên đầy đủ là Park Yoochun. Nhà hàng này thuộc Park gia. Vậy thì có gì kỳ lạ khi quản lý gọi anh là cậu chủ mà em phải kinh ngạc đến thế?"

"Sao không kinh ngạc? Lúc trước em từng đến xin làm đầu bếp ở đây và bị đá không thương tiếc ra ngoài cửa với một câu nói mà tới giờ còn chưa quên kịp: "Không bằng, không cấp mà đòi làm đầu bếp tại Park gia, thật không tự lượng sức mình!" "Su đang kinh ngạc vì sao không nghĩ anh là cậu chủ ở đây sớm hơn thôi! Tiếc thật!" _Susu bình tĩnh giải đáp thắc mắc của Yoochun khi cả năm người đang đi theo sự hướng dẫn của Yoochun đến phòng VIP s1.

Khi cả năm người đã ngồi yên vị quanh cái bàn đã được xếp đầy đủ các món ăn nhẹ thì cuộc nói chuyện mà Heechul yêu cầu cũng được bắt đầu:

"Tôi hòi cậu điều này được chứ, anh Jung?"

"Vâng!"

"Anh là bạn trai của Kim Jaejoong em trai tôi?"

"Vâng!"

"Anh đã bỏ rơi thằng bé để cưới người khác sau khi đã chiếm đoạt của nó sự trong trắng?"

"..." "Tôi xem như sự im lặng của anh là xác nhận!" "Vậy anh có biết Jaejoong mang đứa con của anh hay không, Jung Yunho?"

"..."_Cúi đầu, lắc đầu...

"Thật kỳ lạ! Anh là bạn trai của Jae suốt hai năm vậy mà những biểu hiện khác thường của nó trong thời gian gần đây anh không hề nhận ra sao? Dù không nghĩ tới việc nó có thai thì với những biểu hiện sức khỏe bất thường như vậy thì anh cũng phải yêu cầu và đưa nó đi khám chứ? Nếu anh có quan tâm đến Jae một chút trong thời gian qua thì anh đã biết sự thật từ lâu rồi không phải sao?" "Hay anh Jung đây vốn không hề yêu em trai Jaejoong của tôi và chỉ xem nó như một món gia vị qua đường?"

"KHÔNG!"_ Yunho bật dậy khỏi ghế và hét lên khi Yoochun đặt một tay lên vai anh và đẩy nhẹ anh lại xuống ghế.

Tiếng hét của Yunho làm sự tức giận trong lòng heechul trào lên. Anh nói mà như thét vào mặt Yunho:

"Vậy bây giờ biết rồi thì anh nghĩ sao hả anh Jung? Giờ thì anh biết rồi chứ? Jaejoong đã mang trong mình đứa con của anh suốt bốn tháng trời anh bỏ bê nó mà cùng với người khác bên nhau rồi đấy! Và nó vì anh mà phải bỏ cả Seoul, bỏ cả công việc mà nó đã phải từ bỏ gia đình để có được mà đến Chungnam làm việc cật lực đến độ suy nhược nặng có thể sẽ chết nếu không bỏ đứa bé kia kìa! Và nó vừa mới bỏ trốn khỏi bệnh viện đấy anh có biết không hả? Nhưng anh biết thì được gì chứ? Anh có trả lại đứa em trai lúc nào cũng vì lý tưởng nhưng rất ngây thơ trong tình cảm của tôi được không? Anh bỏ trách nhiệm mà anh phải dành cho người mà anh hứa yêu thương và đứa con của tình yêu hai người để giữ lấy trách nhiệm với một đứa con khác? Như thế thì bây giờ anh có quyền gì mà hét lên với tôi hả? Hả?" Càng nói thì cơ thể Heechul càng run lên, mặt anh đỏ ửng vì giận, hơi thở như nghẹn lại khi nỗi tức giận cho sữ đau đớn vì bị phản bội, nỗi hoang mang, lo lắng cho tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào của đứa em trai bé nhỏ. Khi từ cuối cùng thoát ra khỏi môi cũng là lúc cả cơ thể Heechul đổ nhào ra phía sau và ngất lịm.

Han Kyung ôm Heechul vào lòng và bồng lên đi ra cửa phòng VIP:

"Xin lỗi cậu Jung vì Chullie đã cư xử như vậy với cậu. Nhưng hãy hiểu cho Heechul, Jaejoong là em trai ruột thịt của em ấy, Heechul rât lo lắng cho mạng sống của Jaejoong khi cậu ấy bỏ trốn khỏi bệnh viện trong tình trạng sức khỏe kém như thế. Giờ tôi đưa Heechul về, em ấy thực sự sức khỏe bình thường đã kém hơn người ta nhiếu rồi." "Chào cậu Park, cậu Kim." "Khi khác gặp lại!"

.................................................................End flass back.........................................................

Yunho mãi không thể quên những lời hyung của Jaejoong nói vào đêm hôm đó.

Cho đến tận bây giờ ông mới nhớ lại tất cả và hiểu được lời chúc của Jae vào ngài hôn lễ của ông và Tiffany Hwang 16 năm trước...

......................................................Yunho's POV...............................................................

Nhà hàng - Khách sạn Gold-Wedding... Đại sảnh...

Kim Jaejoong đang đứng ngay trước mặt chú rễ của bữa tiệc, nở một nụ cười nhẹ nhưng lẫn quất đâu đó trong đôi mắt là một làn sương khói bủa vây, cất giọng trong vắt tựa nước hồ vào thu:

"Yunnie ah? Àh không... Yunho... ...Jae sẽ ích kỷ cho bản thân một lần trong đời... ...Jae sẽ hạnh phúc... Vì Jae đang có hạnh phúc... ...Yunho cũng như vậy"

..............................................................End Yunho's POV.............................................................

Hạnh phúc mà Jae đã nói là đang có lúc ấy phải chăng chính là đứa trẻ chưa tượng hình trong bụng đã bị chính appa nó bỏ rơi?

Và hạnh phúc mà Hae nói Ho đang có chính là đứa bé mà anh nghĩ là con mình và quyết định chịu trách nhiệm?

Hôm nay là sinh nhật 38 tuổi của Jung Yunho nhưng ông không mở tiệc. Cũng giống như trong suốt 16 năm qua vậy... Jung Yunho sợ ...sẽ nhớ vể con người đã ích kỷ một cách quá bao dung như thế, sợ...dù rằng anh vẫn mãi nhớ ...ngay từ lúc anh đặt chân vào nhà thờ...bên cạnh một người khác...không phải người ấy...

Yunho đã nghĩ rằng anh có yêu Tiff, thật sự đã yêu, dù chỉ là một chút trong khoảng khắc. Nhưng không, anh đã chỉ yêu bản thân, yêu những quy tắc và trách nhiệm mà anh đặt ra cho bản thân.

Anh đã tự huyễn hoặc bản thân rằng mình phải có trách nhiệm với gia đình, với những gì mình gây ra cho Tiff và phải bảo bọc đứa con ruột thịt của mình. Nhưng anh đã quên mất là anh phải có trách nhiệm với "tất cả" những gì mình gây ra...

Con tim của Kim Jaejoong vốn rất đơn giản. Nơi ấy chỉ có tình yêu thương, trong từng góc trái tim có những góc yêu thương khác nhau đó là tình thân và tình yêu... Rất rõ ràng... Con tim chỉ có một và tình yêu cũng chỉ có một.

Với Jaejoong, con tim rất ích kỷ, tình yêu luôn là duy nhất, không san sẻ cho bất kỳ ai. Chỉ là...

Yunho đã lựa chọn và... Jaejoong chấp nhận.

Yunho đã im lặng và đó là lựa chọn của anh khi anh chia ay cậu mà không nói rõ lý do. Anh làm con tim cậu đau đớn...

Jae không yếu đuối, nhưng... thời gian đặt nhầm chỗ khiến Jae phải chấp nhận con tim mình quá yếu đuối... đến mức ích kỷ...

Anh có con với người khác trong thời gian quen Jae... Và anh chọn đứa con với người đàn bà khác chứ không chọn Jae... Chính vì thế... Nên Jae sẽ ích kỷ một lần trong đời... Jae đã chọn "tình thân"...

Jung Yunho đã rất đau đớn nhưng liệu nỗi đau anh gánh chịu có nhiếu bằng Kim Jaejoong? Trong tình yêu, chỉ có kẻ phản bội và người bị phản bội mà thôi!

Một năm sau ngày jaejoong bỏ trốn khỏi bệnh viện, Yunho cũng đã phát hiện ra sự thật Tiffany Hwang đã lừa gạt anh, đứa trẻ vốn không phải con trai anh, nhưng...

Trớ trêu thay...đó lại là con trai của...hyung cùng cha khác mẹ của anh - Choi Dong Wook.

Phải mất một khoảng thời gian dài để anh có thể bình tâm lại mà đón nhận tất cả các tin tức:

Vợ và con anh không phải của anh... Appa của con trai anh là người hyung mà anh chưa từng biết đến... Người appa mà anh tôn sùng kính trọng lại al2m anh vô cùng tuyệt vọng khi lừa gạt anh... Và...anh đã từ bỏ hạnh phúc anh đáng lẽ đã được hưởng...có vợ và có con...để... ...đem về tất cả những sự thật đau đớn kia?

Có người đã nói: "Jung Yunho - cậu không có lỗi khi số phận luôn không quay đúng hướng!"

Phải chăng số phận đã được sắp đặt?

Và Jung Yunho mãi mãi mất Kim Jaejoong?

Đêm... Biệt thự Jung gia...

"Jae àh? ...Nếu em còn yêu anh dù chỉ một chút thôi... Xin em... hãy quay về bên anh...Anh sẽ đem cả cuộc đời còn lại của mình để bù đắp cho em..."

"Xin em... Jae àh... Về bên anh..."

Người đàn ông lịch lãm , sang trọng và là nỗi kính sợ trên thương trường đầy sóng gió - chủ tịch một tập đoàn điện tử hùng mạnh, nắm giữ quyền lực về kinh tế khắp cả Cah6u Á - đang đem ước vọng của mình đặt vào trong giấc mơ với những giọt nước mắt lăn dài ướt cả khóe mi...

Phải chăng sự trừng phạt cho sự ích kỷ của trái tim là đã đủ?

Phải chăng sai lấm sẽ có cách sửa chữa và bù đắp?

Phải chăng thời gian là liếu thuốc cho mọi nổi đau?

Phải chăng... 16 năm là đã quá dài?

Và phải chăng... yêu... luôn là ích kỷ?

END CHAP 6 __________________________________________________

CHAP 7:

Hoa Kỳ... Tiểu bang California... Thành phố Berkeley...

Nhiều thành phố ở Mỹ luôn cho ta cảm giác choáng ngợp, nếu không vì sự hoành tráng xô bồ thì cũng vì sự lạnh lùng... Berkeley không như thế. Ở nơi này, phố nhỏ, quán nhỏ, những ngôi nhà gỗ kiểu xưa... Berkeley giống như một thành phố Châu Âu hơn là một thành phố Mỹ điển hình...

Nằm ở phía Đông vùng vịnh San Francisco hoa lệ chừng hơn 20 phút đi xe...

Nơi hàng hoa anh đào màu trắng tinh khiết và những chùm hoa mộc lan (magnolia) cũng màu trắng đang đua nhau khoe nở vào những ngày cuối đông này...

Trong một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ như bao ngôi nhà khác ở nơi này...

"YA! MINNIE! CON CÓ DẬY NGAY KHÔNG HAY LÀ ĐỢI TA LÊN TRÊN ĐÓ MÀ ĐẠP CON DẬY HẢ?"_ Một giọng hét chói tai vang lên trong buổi sớm đầy thơ mộng nơi đây.

BỊCH... RẦM... BỘP... BỊCH... BỊCH...

"Áh! Umma ơi! Nhà mình có ma kìa! Ma vừa gọi Minnie xong! Umma kêu thầy phù thủy trừ ma cho con đi! Áh! Con đói lắm rồi... blabla..."_ Những câu chữ không rõ đầu đuôi đang được liên tục phát ra từ miệng của một cậu nhóc sau những âm thanh của việc bị đánh thức > dẫn đến ngã lăn xuống sàn > đứng bật dậy > cụng đầu vào cạnh bàn > choáng > té tập hai > tỉnh hẳn > chạy xuống lầu > vừa đi vừa blôbla...>> Một buổi sàng vô cùng bình thường của căn nhà gỗ này.

"...Aishsh...Con có thôi đi không hả? Vào bếp đi ăn sáng rồi còn đến trường mà dự lễ tốt nghiệp chứ?"

"...Aishsh...Sao tôi lại có đứa con lúc nào cũng ngủ...ngủ... và ngủ, ăn...ăn ... và ăn mà không mập mạp một tí, cũng không khờ khạo một chút nào cho dễ thương được nhỉ? Không biết là may mắn hay số tôi khổ nữa, cho nó ăn cho lắm vào để nó cao hơn cả mình, mê ngủ hơn mình, mê ăn cũng hơn mình, ranh ma hơn mình...Aishsh..."

"Uầy! Umma àh?"_ minnie nghiêm túc nhìn người mà nó gọi là umma.

"Hử?"_ Umma nó cũng thôi cái màn than vắn thở dài kinh điển mà quay sang cái bản mặt đang nhai, nhai , và nhai kia...

"Sao umma lại đi so đo với con về mấy khoản con kế thừa từ gen của umma là thế nào? Có trách thì trách umma khi có con ăn không đủ, ngủ không đủ nên bây giờ con mới phải ăn bù, ngủ bù đó!"_ Minnie giở cái giọng trêu ghẹo umma nó, chắc mẩm umma hết đường mà than nó ăn hết thức ăn trong tủ lạnh mỗi ngày rồi. Nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng và câu hỏi hết sức mang bản quyền "Kim mama"...

"Sao con biết vậy? Minnie giỏi quá! Umma biết con giỏi nhưng chưa từng nghĩ con biết đọc cả quá khứ nữa đó?"_Mắt ngạc nhiên, sau đó khẽ cười điệu_ "Vậy thì umma không phải lo con bị đói nữa mà phải nấu ăn hàng bữa cho cực?? Ôi hahaha mình thật tốt phước!"

Minnie rốt cuộc cũng không chịu nổi màn "âu yếm" không cho nó ăn cơm do umma đại nhân nấu mà thở dài ngao ngán rồi thong dong bước ra sân sau khi xơi tuốt tuột bàn thức ăn chỉ trong năm phút.

"Minnie đi đến trường trước, umma đi sau nhớ mang áo khoác cẩn thận nhá?"

Hôn nhẹ lên gò má umma nó, Minnie là cái tên chỉ mình umma gọi, còn tên tiếng Anh của nó là Max, tên tiếng Hàn là Kim ChangMin, nó tạm biệt umma và đi đến nơi có một bác tài xế trung niên và một anh chàng đẹp trai mang complê đen, kính đen, giày đen, blabla...đen khiến ai cũng ngỡ là xã hội đen đang đứng đợi...

Thoáng thấy Min vừa bước ra cửa chính, anh chàng bảnh trai phong độ đã đá bay vẻ đẹp mafia mà hét toáng lên:

"Min! Mình ở đây! Ở đây này! Mau lên! Hôm nay tốt nghiệp mà cậu cũng ngủ quên được àh? Mau lên xe đi! Hôm nay cậu là người thay mặt toàn trường phát biểu mà? Nhanh nhanh!"

"Bum àh? Cậu có thôi lôi lôi kéo kéo người ta đi không? Thật là mất mặt mà. Không hiểu tại sao hồi đó tôi lại đồng ý chơi với cậu được nữa? Haizzzzzzz..."

"Hứ! Cứ làm như Bum vương ta đây đã lạy lục van xin tên tiểu tốt nhà ngươi làm bạn ta không bằng? Ghét! Đã thế còn không chịu gọi người ta một tiếng hyung.. trong khi thua người ta những bốn tuổi nhá! Hứ!"

...

Ở đằng xa, có một con người đang khúc khích cười khi nhìn hai đứa trẻ to xác đang hoạnh họe nhau rồi leo tót lên chiếc Ferrari màu bạc mất hút về phía Vịnh San Francisco...

Con người đó trông chỉ khoảng 26 đến 27 tuổi là cùng. Đôi mắt nâu to tròn vẫn thoáng nét long lanh tinh nghịch, gò má hồng hồng có lẽ vì nắng, đôi môi anh đào đang nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Thời gian dường như đã rất ưu ái cho con người sắp qua tuổi 36 này. Nhưng có mấy ai biết được con người này đã trải qua biết bao nhiêu biến cố của cuộc đời? Những bất hạnh, đau khổ dường như chỉ in dấu tận sâu trong con tim và nơi thân thể yếu ớt vì bệnh tật chứ không một chút biểu hiện qua vẻ bề ngoài.

Khẽ ho nhẹ vì cơn gió mạnh bất chợt quất vào cơ thể mảnh mai, Hero Kim lặng lẽ hướng đôi mắt về một nơi xa xăm vô định nào đó...

..................................................Flass back..............................................................

KÉT... RẦM... PHỊCH...

Một chiếc xe Limousine đang phóng đi một cách vội vã trên con đường vắng để đi nhanh đến sân bay thì một bóng người băng qua đường lao ra...

Sau hai giây định thần chuyện gì xảy ra thì tất cả các cánh cửa của chiếc xe màu đen đếu đồng loạt bật mở...

Một người đàn ông mang comple đen sang trọng, một vị phu nhân trẻ đẹp đang ôm một đứa bé trai khoảng 4 tuổi và người tài xế xe đồng loạt bước ra khỏi xe...

"Có vẻ như cậu ấy chỉ sợ quá nên bất tỉnh thôi thưa ngài!"

"Xe của chúng ta còn chưa chạm tới cậu ta nữa. Tôi sẽ gọi xe cứu thương đưa cậu ta đến Bệnh viện và ngài và gia đình vẫn sẽ kịp chuyến bay tới."

Trong khi lái xe nói chuyện về người đang bất tỉnh trên mặt đường và phương pháp giải quyết để có thề không lỡ chuyến bay gấp về LA thì vị phu nhân xinh đẹp dắt cậu bé trai bước đến bên người bất tỉnh và khẽ la lên:

"Ôi chúa ơi! Người này đang có thai kìa!"

Hai người đàn ông ngay lập tức quay đầu lại chỗ người phụ nữ duy nhất trong chiếc xe với ánh mắt kinh hoàng...

Người đàn ông được gọi là "ngài" lên tiếng sau một phút bất động:

"Em bảo sao cơ? Không phải là nam mà là một phụ nữ mang thai àh?"

"Em có bảo là nữ đâu!"_ Người phụ nữ khẽ gắt lên, rồi dịu giọng nói tiếp_"Nhưng chắc chắn là một sản phụ! Chúng ta mà bỏ cậu ấy ở đây, lỡ cậu ấy và đứa bé có bề gì thì làm sao?

"Sao chúng ta không đem họ đi cùng ạh? Khi chú ấy sinh em bé thì con sẽ có bạn để chơi rồi? Mà nhà mình cũng đâu thiếu chỗ ở đâu ạh? Con không muốn em bé chưa sinh đã chết đâu!"_ Cậu nhóc 4 tuổi làm ra vẻ người lớn giảng giải cho mấy người lớn hiểu "cái điều mà ai cũng hiểu kể cả trẻ em như ta".

"Nhưng appa đâu biết người ta, lỡ như có người nhà tìm họ thì sao? Nếu chú ấy không muốn đi cùng chúng ta đến một đất nước khác thì sao hả Bummie?"

"Appa thật phiền phức. Đến lúc chú ấy không muốn ở lại thì mình mua vé cho hai mẹ con chú ấy về lại Hàn Quốc là được mà? Có thế mà cũng phải nghĩ ngợi? Trễ máy nay bây giờ, không phải appa đang gấp lắm sao? Appa nhanh nhanh đặt thêm một vé đi! Tuyến cuối nên chắc còn chỗ trống thôi."

"Ừh nhỉ?"

........................................................End flass back......................................................

.....................................................Hero Kim's POV...................................................

Trong lúc nữa tỉnh nữa mê, Kim Jaejoong ngày ấy và cũng là Hero của Berkeley ngày nay đã đặt chân đến "vùng đất của những thiên thần" đã mất như thế đấy.

Nghĩ lại thật là phải rất cảm ơn Bummie mà?

Bất quá, chẳng phải Bummie suốt ngày bám lấy Minnie đáng yêu của mình từ khi mới sinh hay sao chứ?

....................................................End Hero Kim's POV...............................................

RING...RING...

Giật mình vì tiếng điện thoại. Hero rời khỏi dòng suy tưởng và đóng cánh cửa lại, lên phòng mình trên lầu để thay quần áo đi dự lễ tốt nghiệp Đại học của con trai cưng...

Max Kim , hay Kim ChangMin , con trai duy nhất của Hero Kim - chủ tịch tập đoàn ẩm thực xuyên quốc gia YW, hiện tại sấp xỉ 16 tuổi nhưng đã là sinh viên tốt nghiệp hạng ưu chuyên ngành quản trị kinh doanh của Đại học Berkeley (hay còn gọi là UCB) - Đại học cổ kính lớn nhất trong hệ thống Đại học bang California do nhảy cóc.

ChangMin là một thằng nhóc cao kều, gầy nhom và xấu ăn, xấu ngủ...theo như nhận định chắc chắn của Max's mama.

Max là một anh chàng có body chuẩn như siêu mẫu, đôi mắt ngập tràn thử thách và hoài bão, nụ cười tỏa sáng đầy vẻ đáng yêu...theo như nhận định của 99.9% sinh viên + giảng viên của UCB, 1% còn lại cho rằng anh chàng là một "quái vật nhảy cóc" vì trong hai năm học tại UCB Max ta chưa bao giờ tụt khỏi hạng Nhất trong bảng xếp hạng nhận học bổng của trường, thứ hai dĩ nhiên là Kim Kibum hay còn tự nhận là Bum King hay Bum vương - hội trưởng hội sinh viên đẹp trai phong độ nhưng vô cùng rãnh rang nên suốt ngày lẽo đẽo theo bé Max siêu cute.

Hiện tại...

Cả hai con người gây sóng gió tại Đại hoc Berkeley thuộc tiểu bang California đang trên chiếc Ferrari mua bằng tiền "thả" cổ phiếu...

"Min nè?"

"Hửm?"

"Min định sang Hàn học chuyên ngành Thời trang tại SM university thật đấy àh?"

"Ừhm"

"Vậy Bum thì làm sao bây giờ?"

"Bum ở đây thay umma lo cho YW .corp chứ làm gì? Chẳng phải Bum học quản trị kinh doanh là để tiếp tục phát triển nơi appa Bum gầy dựng cơ nghiệp từ bàn tay trắng sao?"

"Thay thế? Vậy chú Kim đâu? Sao phải thay?"

"Bum nghĩ umma đồng ý cho Min đi mà không đi theo cùng sao?"

"..."

"Umma vẫn còn bị ám ảnh lắm. Umma sợ Min bỏ umma nên lúc nào cũng hỏi rất kỹ khi Min định đi đâu... Chắc người đó vẫn còn trong tim umma và khiến umma đau dữ lắm..."

"Min thì sao? Min có tha thứ?"

"Min không biết nửa! Nhưng Min không thể chấp nhận bất kỳ ai làm umma đau khổ đâu. Nếu kẻ đó còn làm umma buồn thì Min sẽ không tha cho hắn ta. Nhất định đấy!"

"Nhưng kẻ đó... là appa của Min mà?"

"Min không có appa. Min chỉ có duy nhất một umma lúc nào cũng vì Min, thương Min, che chở Min...Chứ không có một appa từ bỏ con mình ngay khi nó chưa ra đời như thế!"

"Người đó không biết Min có mặt trên đời mà?"

"Biết thì sao? Không biết thì sao? Hắn chẳng phải còn có một đứa con khác hay sao?"

"Vậy vì sao Min muốn về Hàn Quốc học mà không phải Mỹ hay nơi nào khác?"

"...Vì ...vì...kẻ đó ... vẫn làm umma khóc thầm... mỗi đêm... trong giấc mơ... suốt 16 năm qua...Min muốn biết...vì sao umma yêu kẻ đó?...và... kẻ đó...vì ai mà bỏ rơi umma và... Min..."

"Hơn nữa...Min cũng muốn ... gặp...ông bà ngoại và cả cậu Chullie, dượng Han Kyung, chú Susu, chú Chun mà umma hay nói đến nữa..."

END CHAP 7 __________________________________________________

CHAP 8:

.................................................... ...Flass back.....................................................

Seoul phồn hoa...

Khu biệt thự Moon-land...

Trong một căn biệt thự mang tên Mirotic...

Có bốn con người đang thờ thẩn đưa mắt nhìn nhau một cách vô hồn...

"Có thật không? Là sự thật phải không?" _Dù nổi tiếng là người ít nói, trầm tĩnh nhưng Kim Jae Won cũng vẫn là một người cha, một người cha luôn ôm nỗi day dứt dày vò đã đẩy đứa con mình đến vực thẳm chỉ vì chút danh vọng hão huyền.

"..."

"Chullie àh! Con nói rõ cho umma đi! Có thật là Boo gọi điện về không? Con có nằm mơ mà nhầm lẫn không đó?" _Một người phụ nữ trạc lục tuần rất đẹp vừa nhíu mày vừa kéo tay đứa con trai đầu lòng đã 39 tuổi mà cứ như con nít của mình.

"..."

"Ya! Thằng kia! Mày có mở miệng nói cho tao nghe xem chuyện quái gì đang xảy ra không hả? Sao cứ ngồi thừ ra đấy ai hỏi cũng không trả lời là sao hả?"

"..."

"Appa, umma..." _ giọng nói của cái con người im lặng nãy gờ vang lên... Và điều tất yếu là hai vị đại lão gia và đại phu nhân quay phắt đầu về phía đứa con rễ quý hóa...

"Ưhm...Quả thực Jaejoong có gọi điện về. Lúc đó con cũng nghe điện thoại cùng Chullie ạh! Jaejoong bảo là em ấy đang trên chuyến bay Mỹ - Hàn, tối nay sẽ đến nơi, muốn nhờ hai tụi con ra đón ở sân bay Seoul...ưhm...Min sẽ học tại SM University nên hai người họ có ý định sống ở Hàn cho đến khi Min tốt nghiệp."

"Min?"

"Con trai của Jaejoong...Đứa trẻ ngày đó!"_Heechul nãy giờ im lặng đột nhiên thốt lên câu trả lời với appa và umma mình.

DINGDONG...DINGDONG...

Cánh cửa toà biệt thự đánh rầm một cái rõ to ngay khi cô giúp việc nhấn nút "Open". Một tiếng thét chói tai vang lên:

"Chul hyung àh! Jae còn sống! Còn sống! Minnie cũng còn sống! Su đã nói mà!..."_ Đang hăng say la hét thì cái miệng người vừa đến cứng đơ ra mà nhìn vì không ngờ hai người mà cậu nghĩ đã đi Nam Phi du lịch lại chiễm chệ ngồi trong phòng khách ngay bên cạnh Heechul và Kyung nên chỉ biết cúi đầu chào ba người.

"Chào bác trai, bác gái! Chào Chul hyung!" _ Người vừa đóng cánh cửa phòng khách ngay sau lưng Kim Junsu lên tiếng.

"Ừh! Chào Su, chào Chun! Hai em cũng nhận được điện thoại của Boo àh?

"Ừhm, vâng ạh!"

"Jae bảo nếu có phòng thì cho cậu ấy và Minnie mượn một phòng, ngày mai hai người sẽ tranh thủ tìm nhà sau."

"Sao nó không về nhà mà phải ở nhờ nhà cháu? Ngôi nhà này đâu thiếu phòng, lại còn phòng cũ của nó nữa cơ mà?" _Người phụ nữ duy nhất trong phòng nói trong tiếng nức nở.

"Umma àh, chắc Boo không nghĩ là được về nhà vì đã bị đuổi rồi mà? Hơn nữa, chuyện em ấy sinh con chắc cũng không dám mong được sự chấp nhận của appa và umma"

"Mấy đứa đi đón hai mẹ con nó về đây! Nơi này vốn là nhà của nó. Đừng để nó sống bên ngoài, ta không yên tâm. Ta chắc con cũng không mong chuyện cũ tái diễn hay bất cứ chuyện xâú gì xảy ra cho nó nữa. Nó đã chịu đủ đau đớn rồi!"_Người đàn ông đã quá lục tuần với mái tóc màu muối tiêu nhẹ giọng nói với bốn đứa trẻ mà ông xem như con cái trong nhà.

Thực sự ông rất nhớ, nhớ lắm đứa con trai lúc nào cũng chống đối ông nhưng khi ông cần tâm sự hay buồn bã thì luôn ở bên cạnh mà vỗ nhẹ vào vai mình đó.

Đứa con ấy khiến ông giận nhưng chưa bao giờ làm ông thôi hết yêu thương. Nó giống hệt ông, không ngừng cố gắng một mình, nhưng lúc đó, ông có nó bên cạnh dịu dàng quan tâm, trong khi nó thì chẳng có một ai ngoài tổn thương vây quanh trong suốt bao năm tháng?

Bây giờ ông mà bỏ rơi nó sao? Không! Ông cũng có lỗi lớn trong những nỗi đau của nó. Lần này nó về, ông sẽ cho nó biết ông đã, đang và sẽ mãi yêu thương nó!

...................................................End flass back.......................................

Hiện tại... Phi trường Seoul...

Bốn người đàn ông đang cực kỳ đắt giá tại đất Seoul trên nhiều nghĩa đang đứng như tượng Nữ thần tự do nhìn về phía Bảng thông báo giờ các chuyến bay...

................................... Trên bầu trời đêm cuối đông của Hàn Quốc...

"Umma lạnh sao?"_ Một người thanh niên có chiều cao rất người lớn trong khi khuôn mặt vô cùng trẻ con đang đưa đôi mắt lo lắng nhìn người đang dựa vào vai cậu trên ghế ngồi bên cạnh.

"Ừh..chỉ một chút thôi...Lát nữa xuống đến nơi, umma sẽ khoẻ lai ngay thôi. Không sao đâu! Minnie đừng lo!"

"Quý khách cần tôi giúp gì không ạh?" _ Một cô tiếp viên hàng không dịu dàng hỏi cậu thanh niên bằng tiếng Anh.

"Vui lòng lấy giúp tôi thêm một tấm mền và thuốc hạ sốt, được không?" (Tiếng Anh).

"Được ạh! Xin quý khách đợi một lát!" (Tiếng Anh)

...

"CHUYẾN BAY MỸ - HÀN, LỘ TRÌNH CALIFORNIA - SEOUL CHUẨN BỊ HẠ CÁNH. XIN QUÝ KHÁCH VUI LÒNG THẮT DÂY AN TOÀN!"

.................................... Bốn người đàn ông với bốn màu tóc rõ là chói chang: đỏ, bạch kim, vàng kim và nâu, hiện tại thay vì nhìn về hướng bảng thông báo giờ hạ cánh thì đang tập trung tất cả thị lực nhìn về phía cửa ra của hành khách tại sân bay...

Họ đã đứng suốt hai giờ đồng hồ như thế và dướng như chưa có ý định dừng đợi. Có rất nhiếu ánh mắt vô cùng tò mò nhìn khi bốn con người nổi tiếng trong các lĩnh vực thời trang, y học, khách sạn- nhà hàng và âm nhạc trên mặt báo lại cùng đang chờ đợi ai đó.

....................................

Thấp thoáng xa xa, cạnh cánh cửa ra vào nơi họ đang nhìn theo, có một chàng trai rất trẻ đang dìu một người khác áp vào lồng ngực mình phía sau chiếc xe đẩy hành lý...

Chàng trai trong lòng người thanh niên có mái tóc đen dài tới gáy, đôi mắt mệt mỏi cố gượng mở, làn môi anh đào như đang nói gì đó với người bên cạnh...

Họ không bao giờ quên con người đó dù chỉ một giây trong suốt 16 năm qua. Và đó cũng là lý do bốn người đàn ông bảnh bao vừa chạy như bay vừa la hét nhào đến ôm lấy con người đang đứng không vững vì bị sốt kia rồi nhảy tưng tưng cả lên.

"Ôi chóng mặt quá!"_Giọng nói nhẹ không đủ để lôi kéo bốn con người đang điên vì vui mừng kia. Nhưng có một người luôn chú ý lắng nghe và lôi xềnh xệch bốn kẻ biến thái cứ ôm cứng ngắc umma của người ta ra.

"Mọi người đừng làm umma mệt chứ? Umma đang sốt đó!" _ Ôm khư khư người đàn ông có nước da trắng ngần trong vòng tay, cậu nhóc cao gần 1m9 thét lên.

"Ôi Minnie đây sao? Ôi thật là Minnie sao? Minnie của chú Su đẹp trai quá! Bảnh quá! Cao nữa chứ? Ôi chú Su thơm cái nào!" _ Kim Junsu ngang nhiên lôi cậu nhóc ra khỏi Jaejoong rồi cưỡng hôn bằng cách câu lấy cổ và kéo xuống đánh chụt nơi gò má ngay tại nơi công cộng.

Park Yoochun thì nhìn hai mẹ con mà nước mắt cứ chực rơi. Vậy là 16 năm đã trôi qua. Mọi chuyện đã bình ổn. Jaejoong và Min đều khỏe. Thế nhưng trái tim bị tồn thương và tuổi thanh xuân của Jaejoong khi có thai và sinh con lúc mới 20 tuổi thì có được bù đắp? Một người phụ nữ cũng chưa chắc đã làm được huống chi là một người đàn ông như Jae? Jaejoong đã hạnh phúc phải không?. ­_Bao nhiêu câu hỏi cứ như chực thốt nên lời rồi lại ngưng, Yoochun chỉ mỉm cười ôm chặt Kim Jaejoong - người bạn thân thiết một thời.

Han Kyung lặng lẽ nhìn Kim Heechul đá bay Yoochun ra và lao vào ôm đứa em trai cưng vào trong vòng tay ấm áp trong khi đôi môi không ngừng thổn thức những lời yêu thương và nhớ mong đằng đẳng 16 năm trời, rồi quay ra tiếp tục đánh bay Kim Junsu để ôm lấy Min và Jaejoong một lượt.

Thế nhưng ông trời dường như không cho niềm vui sướng của họ khi đoàn tụ được nhiều nhặn bao lâu...

Jaejoong cảm thấy choáng váng thực sự, và bên cạnh anh không có ai khi mà cả ba người kia đang ôm rịt lấy Min mà nháo nhào...

Đôi mắt như không nghe lời chủ nhân mà chỉ kịp nhìn thấy một màn đen u tối...

Cả cơ thể Jaejoong đổ sụp về phía trước và ngã nhào ra tại phi trường...

Trong vô thức, anh cảm thấy có ai đó chụp lấy tay mình và giữ cho anh khỏi ngã. Nhưng thân thể đã không nghe lời, cứ thế mà lả đi trong vòng tay ai...Thoang thoáng bên tai những âm thanh hỗn độn:

JAEJOONG ÀH! JAEJOONG! JAE!

JAE! JAE! TỈNH DẬY ĐI! EM SAO THẾ? BOO ÀH! DẬY ĐI EM!

UMMA! UMMA ÀH! UMMA SAO THẾ? UMMA ĐỪNG LÀM MINNIE SỢ MÀ?

END CHAP 8

CHAP 9:

Một tuần sau đó...

SM University...

Cửa vào F1 Class...

"Umma àh! Con 16 tuổi rồi! Tốt nghiệp một trường Đại học ở Mỹ rồi đó! Sao umma cứ coi con như con nít vậy? Có cần phải đưa con tới tận cửa lớp thế này không?" _Một cậu thanh niên cao tầm 1m9 có gương mặt vô cùng cute đang nhăn mặt càu nhàu với người đi bên cạnh.

"Con lớn rồi nên không cần umma nữa phải không?"

"Hứ! Người ta đi thăm lại trường cũ lớp xưa chứ có phải theo ám Minnie đâu mà đuổi thấy ghét!"

"Hửm?"

"Xí! Làm như chỉ có mình nhà ngươi học tại SM chắc? Một mình ngươi học tại Fashion One không bằng ý? Đi đâu thì đi đi, theo ta làm gì?"

"Chậc! Chậc! Sao mình lại có một umma trẻ con thế không biết?"_ Lắc lắc cái đầu nhỏ, Kim ChangMin nhoẻn miệng cười nhìn con người đã sinh ra mình nhưng cứ đi bên cạnh là lại bị nhầm là người yêu kia.

Yên vị trên một chiếc ghế góc cuối lớp nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của một con người vĩ đại đã hy sinh nhiều thứ để đem mình đến thế giới này đang đi về phía cuối hành lang, ChangMin cảm thấy người đó thật lẻ loi khi nhìn từ phía sau...

..........................................Flass back................................................

Một tuần trước...

Biệt thự Mirotic...

Moon-land...

Ưhm...

Hấp háy làn mi cong, đôi mắt nâu khẽ mở ra nhè nhẹ...

"Đây là nơi nào nhỉ? Quen quen"

"Umma! Umma tỉnh rồi! Umma làm Minnie lo quá! Umma thấy sao?"

"Ưh... Đau đầu quá!...Umma đang ở đâu thế?"

"Nhà + phòng của umma chứ đâu? Đừng nhíu mày như thế! Sức khỏe umma không tốt sao lai giấu giếm con như thế? Umma đừng tính giả vờ ngủ để tiếp tục im lặng! Tỉnh rồi thì nói cho con biết đi!"

"Chỉ là bệnh thường thôi mà Minnie."

"BỆNH THƯỜNG? Thế umma nghĩ như thế nào mới là bệnh nguy hiểm hả? Bệnh tim mà là bệnh thường sao? Vậy Minnie cũng giấu umma khối cái "bệnh thường" đó!"

"Ý con là sao? Minnie bị bệnh gì mà không nói cho umma? Con không khỏe ở đâu?"_Jaejoong hoảng loạn nhìn đứa con trai vừa làm anh chấn động vì bảo nó bị bệnh. Làm sao anh sống nổi nếu thằng bé bị bệnh gì cơ chứ?

Dượng Han Kyung đã nói là "Không nên làm Jaejoong lo lắng, Jae bị bệnh tim do lao lực và chấn thương tinh thần nghiêm trọng cộng với phẫu thuật khi ...sinh con, và bệnh thiếu máu từ nhỏ, nếu cứ làm cậu ta hoảng sợ thì bệnh tình sẽ vô cùng trầm trọng. Đổi lai, nếu vui vẻ an tâm thì bệnh cũng sẽ thuyên giảm, vì đây vốn không phải bệnh tim bẩm sinh mà do quá trình sống mà nên..." "Minnie đâu có bệnh gì. Nhưng nếu umma cứ không cho con biết thì con không dám chắc sẽ không như umma đâu!" _ Min trầm giọng nói với Jaejoong, cậu nhóc không muốn anh lo lắng nhưng cũng không muốn anh cứ giấu giấu giếm giếm đứa con trai duy nhất là cậu, một chuyện quan trọng ảnh hưởng đến tính mạng của người mà cậu không những yêu thương mà vô cùng kính trọng.

"Vậy umma nói thì Minnie sẽ đi học y ngay để làm một bác sỹ khoa tim chứ gì? Minnie đã hỏi đến vậy thì chắc Kyung hyung đã nói hết với con rồi nhỉ? Ta thừa biết tính cuả con mà? Thôi phụng phịu đi! Umma xin lỗi Minnie khi đã giấu giếm con lâu như thế và chắc nếu mọi chuyện không vì umma bị sốt nên ảnh hưởng thì umma cũng không có ý định nói với con. Không phải umma không tin tưởng ở con mà là umma không muốn con nghĩ bệnh tình của umma là do con mà ra! Ta yêu con, Kim ChangMin àh! Con là tất cả của ta. Nếu con có bề gì thì ta không sống nổi đâu!"

"Con biết rồi. Bây giờ umma cho con biết umma đang uống bao nhiêu viên thuốc một khi bị đau?"_Min nghiêm khắc nhìn Jaejoong cứ như cậu nhóc mới là cha mẹ của Jae không bằng mà lên tiếng hỏi.

"Ừhm... Hai."

"Từ bây giờ umma phải cho con kiểm tra xem có mang thuốc bên cạnh không thì mới được phép đi đâu!"

"Còn nữa! Không được phép ra ngoài nếu không có xe riêng và vệ sỹ đi kèm! Umma đừng nói với con là mình không có tiền nhá? Con đã biết ông bà ngoại, cậu Chullie, dượng Kyung, chú Su, chú Chun đều là đại gia về mặt tiền bạc cả. Umma cứ yên chí mà làm theo lời Minnie đi!"

"Ah... Minnie quá đáng lợi dụng bắt nạt umma phải không? Ghét!"

"Mà Minnie này? Sao umma thấy chỗ này quen quen? Hình như... giống y phòng của umma vậy? Hông lẽ ChunSu lại có hảo ý đến độ bày trí phòng y chang cho umma? Mà cũng kỳ? ChunSu có bao giờ vào phòng umma đâu?...Aishsh...?"

CẠCH...

Vậy là em còn không nhớ đây là phòng mình àh?"_ Theo sau tiếng cửa mở là một người đàn ông tóc đỏ mang vẻ đẹp trung tính rất ấn tượng và bốn con người nữa.

"Chullie hyung?"

"Appa, umma?"

"Con đã trở về rồi!"_Chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Jaejoong đã nhận lấy cái ôm ghì thật mạnh cùng với chất giọng nghèn nghẹn của appa và umma mình. Anh thật sự muốn giây phút này thật lâu nhưng hạnh phúc dường như chỉ là cái thoáng qua mà anh có được...

Khụ... khụ... _Một cơn đau kéo đến làm anh không thể thờ nổi.

"Con sao thế?"_ Ông bà Kim nhanh chóng thả lỏng cơ thể của đứa con trai ra, vừa nhìn vừa lo lắng hỏi.

Khụ... khụ... Thuốc... khụ khụ..._Jaejoong ôm lấy ngực mình trong cơn ho để cố lấy lại hơi thở.

Ngay lập tức, Minnie lao đến bên anh với lọ thuốc và một ly nước lọc. Lấy ra hai viên thuốc màu xanh, Minnie đem thuốc bỏ vào miệng Jaejoong rồi đổ dần nước vào trong khi Chul, Su, Chun vội vã giữ lấy cơ thể nhỏ bé đang không ngừng ho.

"Chuyện gì vậy?" Boo bị làm sao thế? Thuốc gì vậy?" _ Những câu hỏi dồn dập từ phía hai con người già nua theo năm tháng.

Đặt nhẹ đầu Jaejoong xuống cái gối to xụ, kéo tấm mền dày đắp cho cơ thể mỏng manh, Minnie vừa nhìn umma thiếp đi trong cơn đau vừa trả lời câu hỏi mà cậu nhóc cũng vừa mới biết cách đây bốn giờ đồng hồ từ dượng Han Kyung và vài phút trước từ umma cậu:

"Chắc cậu Chul, chú Su, chú Chun cũng biết việc umma có thể sinh Minnie ra đời là không thể mà? Vậy mà umma cứ cố chấp. Trải qua cuộc phẩu thuật lớn ở LA, umma vốn thiếu máu lại thêm thể trạng yếu, tinh thần không tốt, lại phải chắm nom lo lắng cho kẻ không biết gì mà cứ gây khó khăn cho umma là Minnie. Vậy nên umma mới bị bệnh tim như thế. Tất cả là tại Minnie hết! Vậy mà suốt 16 năm umma đau với căn bệnh dai dẳng thì Minnie chẳng biết gì hết? Còn có lúc trách umma không dẫn Minnie chơi những trò cảm giác mạnh ở Khu vui chơi nữa chứ?"

Từng lời từng chữ thốt ra từ đứa cháu ngoại không cha như cứa vào tim của người cha mong muốn đem yêu thương bù đắp năm tháng xa nhà, của người mẹ ngày đêm nhớ nhung, mà lâu lắm mới trùng phùng với đứa con ngỡ là đã ra đi mãi mãi.

Tất cả những con người có mặt trong căn phòng nhỏ chỉ biết rơi nước mắt trong im lặng và bi thương cho nỗi đau vẫn không chịu ngừng lại của một thân thể nhỏ bé là người thân và bạn thân của họ.

Tại sao? Tại sao những nỗi đau chỉ mình umma gánh chịu? Minnie có thể gánh giúp umma mà? Sao ông trời cứ tìm cách lấy đi hết thứ này rối đến thứ khác của umma chứ?

Umma sai ở đâu chứ? Sai khi đem cả con tim yêu một người, và người đó bỏ lai umma với một trái tim vỡ nát sao? Sai khi đem cả con tim bảo vệ một người, và người đó không đủ sức làm gì để che chở cho umma sao?

Tại sao chứ? Minnie chỉ có umma, sao lại nỡ tổn thương umma đến thế?

............................................End flass back....................................

Bất giác một chút bất an vây quanh những hồi tưởng của chính mình.

.................................................................................................

Hiện tại...

Chiều...

Biệt thự Mirotic...

Leo lên chiếc xe Limousine đen có tài xế riêng và một vệ sỹ đi kèm, Kim Jaejoong thẳng tiến trung tâm mua sắm YJM trung tâm Seoul sau một tuần bị cấm cửa như một đứa trẻ đang học mẫu giáo.

Anh vốn định đi mua vài thứ cho anh và con trai vì cà hai không đem gì nhiều khi từ Berkeley về đây nhưng cả nhà sẽ không cho anh đi nếu không có vệ sỹ đi kèm.

Hôm nay là thứ hai đầu tuần nên tất cả bọn họ đang ngập đầu trong công việc. SungMin- con trai Kyung và Chullie hyung đi trượt tuyết với bạn nên hôm nay sẽ đến thẳng trường, tối mới về đến nhà cho anh gặp mặt. Nghe nói Minmin hơn Minnie một tuổi và học cùng lớp với Minnie của anh. Còn YooSu- con gái cưng của Park lão đại và JunSu thì mới học cấp hai nên cho ở lại nội trú ký túc xá luôn cho cô nàng thỏa chí quậy phá, nghe bảo là luôn ấm ức lắm vì cái tên do Park phụ thân trong cơn hứng chí đặt ra làm cô nàng luôn bị trêu.

Nhân tiện Jaejoong sẽ mua vài món quà cho bọn trẻ luôn.

Dù sức khỏe không tốt lắm nhưng nếu vui vẻ tinh thần và không phải làm gì quá mệt nhọc thì anh vẫn ổn cả. Mà anh thì đang rất vui, mọi người kể cả appa umma đều đón chào anh và con trai trở về Hàn.

Bất giác anh lại nhớ về người đó...

Anh không dám hỏi mọi người về người đó, anh sợ mọi người sẽ giận.

Con tim này của anh vì bệnh tật làm cho yếu đuối đến độ vẫn yêu người đó không thôi. Suốt những năm tháng ở Mỹ, từ khi sống ở LA cho đến lúc chuyển về Berkeley, anh luôn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng con tim ích kỷ này không cho phép ai ngoài người đó đi vào cả. 16 năm qua, con tim này vẫn chỉ yêu một người... không nên tiếp tục yêu...

Áh!

Mãi nghĩ ngợi nên anh không chú ý lắm đến đường đi mà va phải một ai đó và trượt chân vế phía sau của cầu thang truyển...

Cứ ngỡ lần này sẽ xong đời rồi, không gãy tay cũng gãy chân... nhưng cảm giác êm ái sau lưng cho anh biết có người đã đỡ lấy mình.

Mở mắt ra và quay lại nhìn người vừa giúp anh không bị chấn thương nặng, nở một nụ cười:

"Cám..."

Đôi môi tắt ngấm nụ cười, câu nói chưa kịp thốt ra hết đã nhanh chóng bị cắt ngang.

Đôi mắt anh thể hiện một sự ngạc nhiên đến tột cùng... và trong đó có chút gì đó bi thương... đến rơi nước mắt...

END CHAP 9

CHAP 10:

"Buông tôi ra! Anh mau thả tôi ra!"_Đập liên hồi vào cánh tay rắn chắc đang nâng người anh đi về phía chiếc xe BMW màu bạc. Phía sau lưng anh là tiếng đánh nhau của tên vệ sỹ của anh và ... vệ sỹ của hắn.

Trong lúc giằng co với hắn, anh đã không để ý từ trong túi áo khoác của mình, một lọ màu trắng có dán nhãn và chứa lưng chừng những viên dài bọc bởi cũng màu xanh biển dịu nhẹ...đã rơi ra và lăn vào trong góc của tầng hầm garage của YJM Commerial Centre.

"Anh để tôi về! Thả tôi ra!"_Jaejoong tìm cách mở cánh cửa bị người kia khoá chặt nhưng dĩ nhiên là không được.

"Sao em không nói gì mà bỏ đi suốt 16 năm trời vậy?"

"Tôi đi đâu mà cũng không được, phải để anh quản sao? Lúc đó anh và tôi đâu còn là gì nữa đâu?"

"Buông tôi ra!"

KÉT!...

"Anh làm gì vậy? Jung Yunho! Anh tránh ra! Đừng động vào tôi!"

Ưhm...ưhm..._Hắn nuốt lấy môi anh làm nó sưng đỏ cả lên.

Anh không thở nổi nữa. Phần vì cái hôn mạnh bạo của hắn, phần vì sự giận dữ nãy giờ... Anh bắt đầu thấy đau, không phải ở đôi môi bị hắn nuốt chửng mà ở nơi lồng ngực...

Khụ...khụ... khục khục...

" Này, Jae? Anh vẫn biết em sẽ hận anh rất nhiều nhưng anh vẫn mong..."_Yunho buồn bã nhìn về phía trước trong khi hỏi Jaejoong.

Với tay tìm trong túi áo ngoài lọ thuốc nhưng ... không có. Jaejoong bấu lấy tay Yunho trong khi miệng vẫn không ngừng cố ho ra để tìm không khí để thở. Mặt anh bắt đầu trắng bệch cả ra. Lúc này Yunho mới cảm thấy biểu hiện kỳ lạ đến không bình thường của Jaejoong:

"Jae? Em sao vậy? Em đau ở đâu sao? Jae àh?"

Jaejoong không nói gì mà chỉ dung một tay ôm ngực, nét mặt vô cùng đau đớn, còn một tay thì cố bấu lấy Yunho đến mức chảy cả máu ở cánh tay sau lớp áo sơ-mi.

Nhìn biểu hiện của anh, Jung Yunho cũng đủ biết là không phải chuyện đùa, không phải vì hận anh mà Jaejoong cố tình thể hiện như thế.

Ngay lập tức, hắn quay xe, tức tốc chạy đến Bệnh viện gần nhất...

....................................... Khu Cấp cứu...

"Rốt cuộc anh có phải là người nhà bệnh nhân không thế? Anh bảo anh là chồng của bệnh nhân trong khi không hề hay biết đến bệnh trạng nguy cấp của vợ mình sao?"

"Anh có biết suýt nữa người nằm trong kia đã không qua khỏi chỉ vì không uống thuốc kịp không?"

"Nếu là chồng, là người than của bệnh nhân thì lúc nào cũng phải mang theo thuốc phòng trường hợp cậu ấy đánh rơi hay để quên mất chứ?"

"Bác sỹ àh? Rốt cuộc em ấy bị bệnh gì mà đau đớn đến thế?"

"Cái này tôi phải hỏi anh? Bệnh tình cậu nhà đã không tốt rồi sao anh là chồng mà không tìm cách nhường nhịn, yêu chiều mà làm cậu ấy giận đến mức lên cơn đau tim đến thế hả?"

"Đau tim sao? Tim em ấy vốn rất tốt mà? Không thể nào!"

"Tim tốt thì được gì? Nếu lao lực hay lao tâm nhiều thì cũng vẫn bệnh thôi. Mà có vẻ cậu nhà đã trải qua một cuộc phẩu thuật lớn ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe một cách hết sức trầm trọng. Người mang bệnh tật như thế mà anh không đối xử dịu dàng được sao? Đừng để đến lúc người không còn thì mới nuối tiếc sao ta yêu thương không đủ!"

"Bây giờ cậu nhà đã ổn định lại. Nhưng tôi mong anh đừng nói hay làm gì khiến tinh thần của cậu ấy không tốt! Mà Minnie là ai?"

"Sao ạh?"

"Cậu ấy luôn miệng gọi Minnie lúc đang nữa tỉnh nữa mê. Lúc nãy khi đang ngủ rồi mà thỉnh thoảng vẫn gọi Minnie. Nếu được thì nên đưa người tên Minnie đó đến, lúc đó tâm trạng của bệnh nhân sẽ tốt hơn"

Tít...Tít...

"Tôi có việc phải đi. Có ca cấp cứu khác. Xin lỗi anh."_Vị bác sỹ quay lưng đi khi nhận thấy chiếc máy báo bíp bíp bên người.

Minnie? Phẩu thuật? Vậy ra em đã bỏ con của chúng ta và có một người đàn ông khác bên cạnh rồi sao? Em yêu người đó đến mức gọi cả trong mơ và cả lúc thập tử nhất sinh sao?

Nhưng anh thì có quyền gì để trách em? Dù em không thể sinh con của chúng ta thì anh vẫn yêu em, vẫn muốn bên em lần nữa Jaejoong àh!

Có quá muộn không em?

................................ Phòng 405:

"Em bị bệnh tim sao?"_Yunho đứng ở gần cửa hỏi vọng vào nơi Jaejoong đang nghiêng người nằm trên giường bệnh màu trắng.

"Không sao. Bệnh nhẹ thôi. Chỉ là lúc nãy hình như đã làm rơi thuốc ở garage YJM rồi thì phải?"_Jaejoong yếu ớt đáp lại hắn, vẫn nằm im không nhúc nhích. Anh đang rất mệt, cơn đau khi nãy như lấy hết sức lực của anh. Vừa ngủ yên một chút thì anh lại mơ màng thấy một cảnh tượng bình yên đầy hãi hùng...

.................................................................Fl ass back........................................................................

Trên chiếc giường màu trắng tinh nhưng nồng nặc mùi ête đặc trưng của bệnh viện, có một con người đang nằm đó.

Hơi thở yếu ớt nhưng đôi khi lại gấp gáp, mồ hôi lấm tấm chảy... Người đó đang mơ... Một ác mộng...

Trong giấc chiêm bao đáng sợ...

Nơi đó khung cảnh thật xinh đẹp...

Những cành hoa mộc lan và anh đào trắng tinh khiết màu tuyết đang đong đưa trong gió...

Những cánh hoa lả tả bay trong cơn gió nhẹ nhàng thỉnh thoảng đùa vui...

Ở trước cửa ra vào của một ngôi nhà gỗ nhỏ...

"Ưmma àh? Sao appa không thể ở bên Minnie được! Minnie muốn có appa!"_Cậu nhóc có lẽ khoảng bốn, năm tuổi nhìn chăm chú người thanh niên đang ngồi bên cạnh trên chiếc xích đu bằng gỗ cất giọng lanh lảnh trong buổi chiều đầu đông.

"Minnie không muốn ở bên cạnh umma sao?"_Người thanh niên cất chất giọng buồn bã nhìn đứa trẻ xinh đẹp rất giống anh.

"Minnie thích có appa như những bạn học khác cơ! Các bạn ở lớp bảo Minnie là đứa trẻ kỳ lạ vì sinh ra không bình thường nên appa mới bỏ umma và Minnie."_Cậu nhóc trả lời câu hỏi của người thanh niên bằng chất giọng trẻ thơ và cái chu chu môi rất con nít như cái tuổi lên bốn của mình.

"Vậy nếu một ngày appa của Minnie trở về thì Minnie có về bên cạnh người đó không?"

"Tất nhiên rồi!"_Cậu nhóc cười thật tươi.

"Vậy...nếu umma lúc đó không thể bên Minnie nhưng Minnie còn có appa thì con có buồn không?"

"Nếu umma bận thì con sẽ ngoan ngoãn ở với appa. Umma cứ làm những gì mình thích, Minnie không buồn đâu"_Nụ cười thật sáng và tươi của cậu bé làm tất cả mọi người, mọi vật đều cảm thấy hai từ "hạnh phúc".

Nhưng đâu đó trong làn gió thoang thoảng có những giọt nước đang rơi theo gió...Dù trời không hề mưa...

........................................End flass back...............................................

"Sao em lại bị bệnh tim? Bác sỹ bảo em đã trải qua một cuộc phẩu thuật lớn? Là gì?"

Bị chất giọng trầm của Yunho kéo về thực tại, Jaejoong sực tỉnh, đáp lời: "Bệnh mà cần lý do sao? Còn phẩu thuật thì..."

"Em bỏ đứa bé rồi phải không?"_Yunho cất giọng buồn.

"Anh biết sức khoẻ của em lúc đó rất tệ. Việc sinh con là không thể. Bác sỹ khám cho em còn bảo là em không thể sống nổi nếu không bỏ đứa bé kia mà.

Vậy anh nghĩ tôi còn sống nếu tự tay giết chết đứa con mang dòng máu của mình sao?

Nếu anh đã nghĩ vậy...

"Anh trách tôi sao?"_Jaejoong ngẩng mặt nhìn thẳng vào người ngồi trong góc phòng. Hiện giờ anh không thể ngồi dậy nổi mà chỉ có thể nằm nghiêng nghiêng cho đỡ mệt. Lúc nãy anh đã cố hết sức lực để kéo cái di động trên bàn lại mà gọi cho Minnie báo cho nó biết anh đang ở bệnh viện nhưng thằng bé hình như đang còn học nên không trả lời, anh phải để lại tin nhắn trong hộp thư. Chắc khoảng ba, bốn giờ đồng hồ nữa thì Minnie mới đến được.

END CHAP 10

CHAP 11:

Yunho đang lái xe với tốc độ cực chậm trên con đường từ Bệnh Viện về nhà...

Hôm nay có quá nhiều chuyện.

Hắn đã gặp lại người mà hắn chờ đợi, mong nhớ. Nhưng những tổn thương của người đó hắn không thể bù đắp được.

Dù lý do là gì thì hắn cũng đã có lỗi với người đó quá nhiều!

Có lẽ nên buông tay để người đó hạnh phúc thì hơn.

Phải không?

Hay đó lại là sai lầm?

Mọi đau khổ của anh, hắn muốn gánh thay hết tất cả. Cái ngày định mệnh đó luôn làm hắn đau đớn vô cùng. Nhưng không ai hay biết, trừ hắn, dù đó có là Yoochun - người bạn thân nhất của hắn...

.......................................Flass back...............................................

"Tao nói mày phải cưới Tiffany!"

"Tại sao chứ? Cái thai của nó chẳng phải là của mày sao?"

"Thì chính vì như thế nên mày mới phải cưới nó để con trai tao là người thừa kế chính thức của Shinki chứ?"_Kẻ mang áo đem nhếch mép khinh khỉnh nhìn người có mái tóc nâu.

"Tại sao anh lại làm điều này? Nếu muốn, Shinki sẽ là của anh! Sao phải ép tôi đến bước đường cùng này cơ chứ?"

"Hừ! Có trách thì trách appa và umma của mày đã làm cho umma của tao chết trong uất ức thôi! Đây là cái giá mà đứa con của họ là mày phải trả cho Choi Dong Wook này!"

"Chẳng phải anh cũng là con của appa sao chứ?"

BỐP!

"Câm miệng! Mày sẽ kết hôn với Tiffany và con tao sẽ làm người thừa kế Shinki. Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì appa, umma và cả người tình bé nhỏ Kim Jaejoong của mày đều sẽ thành một đống máu bầy nhầy cả đấy!"

"Mày!"

"Đừng cố chống cự! Mày nên biết tao là ông trùm của tất cả các bang phái trong toàn bộ khu vực Châu Á này. Mày nghĩ bọn nó sẽ sống được nếu mày không thực hiện điều tao nói sao?"

"Nếu anh muốn Shinki thì..."

"Phải! Tao muốn Shinki! Nhưng tao muốn mày phải đau khổ như tao khi từng giây cảm nhận hơi thở của umma tắt dần trong chính tay mình!"

"Mày sẽ phải chính tay khiến người mình yêu đau đớn và rời xa mày!"

"Tao còn tốc chán khi không để thằng nhãi đó chết rồi."_Kẻ mang áo đen mỉm cười nhìn mái tóc nâu đau đớn trong sự lựa chọn không lối thoát.

............................................End flass back..........................................

Jaejoong đang trong phòng bệnh cố ngủ một chút để đợi Minnie. Sau cuộc nói chuyện không đầu không đuôi và cũng không biết nói gì thêm của anh với con người đó, làm anh thêm yếu ớt và tự hỏi sao vẫn yêu con người ích kỷ đến xấu xa đó chứ?

CẠCH!

Tiếng mở cửa? Vậy là Minnie đến rồi sao? Sao nhanh thế nhỉ? Jaejoong vui mừng quay đầu lại. Nhưng...

Ưhm... Ưhm...

Đôi mắt của anh nhắm nghìên lại, chiếc di động đang hiển thị dòng chữ "Connecting Minnie" bị rơi xuống gầm giường.

Bốn người đàn ông mặc complê đen lôi xềnh xệch một con người ốm yếu xốc lên xe lăn và đẩy ra garage tầng hầm Bệnh viện.

Chiếc xe Limousine màu đen bóng loáng với hơn năm con người mang vẻ mặt rất ghê gớm lao đi trong gió Hàn đầu đông, cũng như ngày này bên sông Hàn 16 năm về trước...

............................................

Đó chẳng phải xe của Hắc Long Bang sao?

Hướng đó là?

Không thể nào!

Hắn trốn thoát khỏi nơi đó rồi sao?

Nghiến chặt răng, Yunho nhấn ga, lao xe đi...

................................................

Ngoại thành Seoul...

Một toà nhà đổ nát...

Ưhm... Ưh...

Nheo mắt tỉnh dậy khi bị tạt nước lạnh vào người, Jaejoong ngước mắt nhìn lên người đối diện...

"Chà? 16 năm rồi mà mày vẫn rất xinh đẹp nhỉ?" _ Người đàn ông tầm trên 40 nhưng có vẻ ngoài lang bạt và đôi mắt đỏ lửa căm thù, vừa nắm lấy cằm của anh vừa nhếch mép nói _"Hay là nếm thử vị của người tình Jung Yunho thử xem sao nhỉ?" HAHAHA...

Jaejoong cảm thấy mọi chuyện rối tung cả lên. Vẫn chưa có thể bình tâm sau khi gặp lại Yunho thì bây giờ anh phải đối mặt với chuyện gì đây? Anh đang ở trong phòng bệnh cơ mà? Sao lại ở đây? Lại còn bị trói và tạt nước nữa?

Đang vô cùng rối loạn thì một bàn chân của hắn đã dẫm lên bụng anh và cái chất giọng như đến từ địa ngục lại rè rè cất lên:

"Tao đã bảo thằng Yunho là nó không được có hạnh phúc! Vậy mà thằng đó không chịu từ bỏ mày nhỉ? Nó nghĩ tao không hay biết việc nó tự lập cái công ty thương mại mang tên YunJaeMemory để chờ mày về sao chứ? Hừ!"

"Bây giờ lại còn dám đi tâm sự tình tứ với người tình cơ đấy? Tao sẽ cho thằng đó phải hối hận khi dám qua mặt Choi Dong Wook này!"

"Gọi bọn nó vào đây! Phải thưởng cho bọn đàn em trung thành món ăn ngon chứ nhỉ?"_Hắn nhếch lên một nụ cười khả ố, liếc nhìn về phía tên tay sai bên cạnh.

Lúc này Jaejoong mới có thể hiểu là hắn là kẻ thù của Yunho. Nhưng anh chỉ mới gặp Yunho hôm nay thôi mà? Vì sao hắn lại bắt cóc và còn đe doạ anh thế này?

"Tại sao ông lại bắt tôi?"_Rốt cuộc anh cũng phải hỏi. Nhìn bọn chúng thì biết chẳng phải lũ lưu manh giả vờ, cũng chẳng phải tay vừa. có chết thì cũng phải biết nguyên nhân chứ? Ma anh còn muốn sống bên Minnie nên cứ kéo dài được bao nhiêu thì kéo vậy. Mong là Bệnh viện phát hiện ra anh mất tích thì báo cảnh sát đi tìm.

BỐP!

Gò má vốn xanh xao của Jaejoong in hình một bàn tay năm ngón đỏ lựng và bắt đầu có dấu hiệu sưng lên.

Cố cất chất giọng yếu ớt từ cái miệng đã rĩ máu, anh thét lên: "Tôi chỉ vừa mới về Hàn, làm sao gây thù oán với ông được chứ?"

Hắn bóp lấy cằm anh gằm gè nói: "Có trách thì trách Jung Yunho mang họ Jung ấy!"

"Ông nói vậy là có ý gì?"

"Hừ! Đừng làm bộ làm tịch với tao! Mày vừa về Hàn đã đến YJM gặp hắn. Lúc đến Bệnh viện thì hắn tự nhận là chồng của mày. Nhiêu đó không đủ cho thấy bao năm qua tụi mày qua mặt tao sao? Chắc thằng Yunho nghĩ rằng tống tao vô tù được nên không còn ai đe dọa được appa, umma của hắn và người tình bé nhỏ là có thể an toàn mà đem mày và thằng nhóc trở về chứ gì? Đừng có mơ!"

"Tao sẽ khiến cho nó phải sống không bằng chết!"

"tao có nên chặt xác mày ra làm nhiều khúc rồi mỗi ngày gửi cho nó một phần không nhỉ?"_Hắn nheo mắt mỉm cười chết chóc nhìn anh đang trong trạnh thái hoảng loạn mà nhẹ nhàng nói tiếp_"Hay là quay camera lại cảnh mày bị bọn đàn em của tao cưỡng hiếp đến độ người không ra người ma không ra ma mà tắt thở?"

Không hoảng sợ sao được? Anh chưa bao giờ gặp phải chuyện kinh khủng thế này. Nếu anh chết thì Minnie sẽ sống ra sao? Nó mới có 16 tuổi đầu. Dù ai cũng bảo nó là thiên tài này nọ nhưng con trai anh ngây thơ và ngốc nghếch lắm. Làm sao anh yên tâm ra đi mà bỏ lại nó? Suốt thời gian qua anh cố gắng trị liệu bệnh tình chẳng phải vì sợ hãi điều đó sao!

Nhưng tên đó vừa bảo sẽ cho bọn đàn em làm "chuyện đó" với anh? Nếu như thế thì anh thà chết! Anh làm sao sống tiếp để nhìn mặt Minnie nếu bị nhơ nhuốc cơ chứ? Còn Yunho nữa? Dù Yunho không còn là của anh nhưng anh chỉ có thể thuộc về Yunho mà thôi.

Giờ phút này anh đã hiểu con tim ích kỷ này vẫn ích kỷ với một tình yêu duy nhất!

Thì ra Yunho không phải bỏ anh vì yêu Tiffany, yêu đứa con với cô ta? Yunho vẫn còn và chưa từng thôi yêu anh chứ? Chỉ cần như thế...

Anh yêu người đó! Kim Jaejoong mãi yêu Jung Yunho!

Bọn đàn em của hắn đang tiến lại gần về phía Jaejoong... Chúng lột dần quần áo và cười man dại nhìn về phía anh...

Quyết định rồi! Kim Jaejoong xin lỗi Minnie, xin lỗi Yunnie...

RẦM! BỐP! BỐP! BỐP!...

Ngay khi anh định cắn lưỡi tự tử thì những âm thanh hỗn loạn làm bọn người kia lại.

"Chuyện gì vậy?"_Hắn quay sang một tên đàn em.

"Dạ thưa anh hai, Jung Yunho đang ở ngoài kia và đánh nhau với bọn canh cửa ạh."_Tên đàn em xầm xì gì đó với một tên chạy từ ngoài vào rồi cúi đầu nói với hắn.

Vậy là Yunho đến sao? Yunho sẽ cứu anh chứ? Yunho yêu anh chứ?_Bao câu hỏi quay mòng mòng trong đầu Jaejoong.

"Bọn bây mặc quần áo vào rồi ra phụ tụi ngoài kia đi!"_Hắn ra lệnh.

"Jae àh? Em không sao chứ?"_Tiếng hét của Yunho vang lên rất gần.

"Yun àh? Yun àh? Em ở đây!"_Cứ như khoảng cách 16 năm là chưa từng tồn tại, cứ như con tim chưa từng đau. Tất cả mọi oán hận, mọi bi thương mà Jaejoong phải chịu đựng trong thời gian của một con người đều đã tan biến như bọt biển khi thuỷ triều lên.Anh cất tiếng gọi với con người kia khi nước mắt không ngừng rơi.

Ah...

Choi Dong Wook nắm lấy tóc của Jaejoong và lôi anh dậy khỏi mặt sàn.

Cuối cùng Yunho cũng bước vào trước tầm mắt của Jaejoong.

"Rốt cuộc mày muốn gì nữa chứ? Mày còn thiếu cái gì sao Choi Dong Wook?"_Yunho hằm hè quát ngay khi bước vào.

"Tao thiếu! Thiếu nhiều lắm!"

"Lúc đầu nghĩ là nên cho chục thằng rape nó rồi chặt xác gửi dần cho mày . Nhưng giờ mày đến rồi, hay là làm luôn trước mặt mày nhỉ?"_Hắn cười khẩy nhìn Yunho.

"Mày không được đụng vào Jae! Chẳng phải mày đã nói nếu tao cưới Tiffany và trao quyền thừa kế cho SiWon là được sao? Bây giờ tao cũng đã hoàn thành giấy tờ trao tất cả Shinki cho SiWon rồi mày còn muốn gì mà còn hại Jae của tao?"

""Jae của tao" cơ àh? Hà...hà...Vì nó là của mày nên tao muốn nó biến mất cho mày nếm đau khổ chơi thôi! Hahaha..."

"Tại sao chứ? Mày và tao chẳng phải đếu cùng một appa sinh ra? Dù có hận đến đâu thì 16 năm tao trả cho mày còn chưa đủ sao? Sao mày cứ phải dồn tao đến đường cùng chứ?"

"Hừ! Appa? Tao không có appa là kẻ vô sĩ phụ bạc hại umma tao chết không nhắm mắt như thế!"

"Vậy nên anh chia cắt chúng tôi để con trai tôi phải hận appa nó như anh hận appacủa anh và Yun sao?"_Jaejoong cất tiếng nói khó khăn trong khi cả đầu tóc bị Choi Dong Wook nắm lấy giựt về phía sau.

BỐP! BỐP! BỐP!

Hắn gằm gè dộng đầu Jaejoong vào bức tường làm máu chảy ra từ trán anh làm nhoà cả khuôn mặt.

"Jae?"_Yunho đau đớn kêu tên người mình yêu thương nhưng không dám bước đến thêm vì Choi Dong Wook đang giữ Jaejoong trong tay, hắn có thể giết chết con người nhỏ bé đó chỉ bằng một bàn tay. Anh không muốn đem tính mạng của Jaejoong ra đặt cược một lần nữa. Một lần mất Jaejoong đã khiến anh đủ hối hận rồi!

Vốn bị thiếu máu, sức khoẻ lại không tốt, cứ mỗi khi dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra thêm nhiều thì Jaejoong như muốn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ mãi mãi.

Anh biết anh không thể gắng gượng gì thêm nữa, nếu thật sự chết đi...anh không thể giấu giếm Yunho thêm. Anh không muốn hối hận nữa. Coi như là ích kỷ của riêng anh, anh muốn đem tình yêu của Yunho theo cùng...

"Yunnie àh! Jae không sao hết!"_Jaejoong cố nói thật to để Yunho ở xa có thể nghe thấy_"Yunnie mặc kệ Jae! Chạy đi! Phải yêu thương Minnie thay phần Jae nữa được không?"

"Minnie?"

"Con trai của chúng ta..."_Chỉ kịp nói đến đó, cả người Jaejoong đã đổ gục xuống, hơi thở của anh yếu ớt dần đi...

"Jae àh? Jae? Jae?"_Mặc cho Yunho gọi Jaejoong đến mức nào đi chăng nữa thì than thể kia vẫn im lìm.

Jae chết rồi sao? Mình cũng muốn đi theo Jae! Mình sẽ được bên Jae Nhưng Minie? "Con trai của chúng ta"? Vậy mình phải sống! Nhưng hắn thì không!

Lao vào Choi Dong Wook như một kẻ điên. Yunho thực sự đã là người điên. Dù nói bản than phải sống để thực hiện mong muốn cuối cùng của Jaejoong. Nhưng anh không thể nếu không giết được hắn!

"Chà? Người gì đâu mà yếu nhớt! Mới có đấm một cái, dẫm vài cái, đập đầu vài cái mà chết rồi sao?"_Hắn nhếch mép thả Jaejoong xuống lại sàn nhà đổ nát rồi quay ra nhìn Yunho cười khẩy.

Kẻ đó! Là hắn giết chết Jaejoong của anh!

Cả hai lao vào nhau cho một trận đánh. Nhưng dù Yunho cũng không phải là tay vừa trong chuyện đánh đấm thì anh cũng đã phải hạ hơn hai chục tên đàn em của hắn trước đó. Tâm trạng kích động cũng làm Yunho không kịp phát hiện ra...trong một phút sơ sẩy, hắn đã đêm Yunho một nhát ngay bụng. Máu cứ thế chảy ra ồ ạt... và anh cuối cùng cũng gục ngã...

Nhếch mép cười, Choi Dong Wook rút ra một chiếc khăn tay lau đi vết máu trên con dao mà hắn dắt sẵn trong người mà lúc nãy vừa dung để đâm lén trúng Yunho.

Thả chiếc khăn nhuộm đõ xuống ngay nơi Yunho đang nằm, hắn ngang nhiên ngồi vào cái ghế duy nhất trong gian phòng của căn nhà bỏ hoang... ngắm nhìn hai con người trong vũng máu của chính mình...

ĐOÀNG!

Một tiếng nổ chói tai vang lên ngay khi bàn tay Yunho cuối cùng cũng nắm được một bàn tay nhỏ của Jaejoong trong khi cố lết thân người đầy máu đến bên thân thể lành lạnh kia.

END CHAP 11

CHAP 12:

Tiếng súng vang lên, một viên đạn màu đồng lao đi trong không khí ngôt ngạt...

Máu đổ...

"Bọn mày?"_có một kẻ tắt ngấm nụ cười trên môi và ánh mắt bỗng trở nên điên loạn vì giận dữ. Hắn lao đến người vừa bước vào nhưng nhanh chóng bị một tốp người vây lấy bắt gọn.

"Umma? Umma? Umma àh? Umma tỉnh dậy đi!"

"Jung Yunho soa ông cũng ở đây hả? Ông tỉnh dậy đi! Appa àh? Appa tỉnh dậy đi!"

AHHHHHHHHH...

_Một đứa trẻ đang gào khóc cho những người thân của mình.

"Minnie àh! Để các bác sỹ đưa chú Kim và chú Jung về bệnh viện đi!"_Một chàng trai ôm người được gọi là Min vào long mình vỗ về.

"Họ sẽ không sao! Không sao! Chúng ta đi đến bệnh viện nào!"

Quay ra tốp người vừa xông vào cùng mình, người thanh niên khẽ nói:

"Chúng tôi đi được chứ? Việc ở đây giao lại cho các ngài."

"Vâng! Cảnh sát chúng tôi sẽ xử lý ổn thoả. Các anh niên đi cùng các nạn nhân. Điều tra được gì chúng tôisẽ báo cho người nhà sau."

......................................Flass back..................................................

Bệnh viện ngoại thành Seoul...

Phòng 405...

"Tại sao có những kẻ khả nghi đưa bệnh nhân đi mà các người không hề hay biết vậy hả?"_Heechul thét lên trong khi nắm lấy cổ áo ông viện trưởng.

"Chúng tôi thật sự xin lỗi!"

"Nói xin lỗi là xong sao? Bây giờ em trai tôi có thể bị bọn xấu bắt đi rồi làm gì thì trời biết?!"

"Nếu không phải có người bệnh nhìn thấy báo cho chúng tôi lúc đi tìm umma thì các ông cũng không thèm kiểm tra và báo cảnh sát đúng không?"_Đến lượt ChangMin mất đi sự điềm tĩnh vốn có, lần đầu tiên từ khi hiểu biết cậu lại nổi cáu đên thế.

"Minnie? Em đừng lo lắng nữa! Anh đã cho người đi tìm ở những địa điểm có khả năng theo hướng xe của bọn chúng đi rồi! Sẽ nhanh tìm ra chú Kim thôi! Nhanh thôi!"

"Bummie àh? Nếu umma có bề gì thì Min phải làm sao đây? Umma đang bệnh mà? Bum ơi, Min sợ quá!"

"Su thấy nếu cứ ngồi đây mà chờ đợi thì càng thêm loạn thôi. Su và Chun đã thuê người đi kiếm và cũng sẽ đi nữa. nếu có điểm nào có khả nghi thì gọi báo cho nhau. Được chứ?"_Kim JunSu nãy giờ vẫn im lặng cùng Yoochun nhẹ nhàng nhưng cố gằn lại nỗi lo lắng để lên tiếng.

"Chúng tôi sẽ cho vài người hỗ trợ theo các vị, nếu cần viện trợ họ sẽ báo ngay cho nhóm ở gần nhất và trụ sở chính. Như vậy thì khả quan hơn nhưng cũng không gây nguy hiễm đến mọi người."

"Hiện các ông nghi ngờ ai là kẻ đứng sau vụ này?"_Min cất giọng nghèn nghẹn với người thanh tra.

"Chúng tôi đang nghĩ đó là Choi Dong Wook - trùm mafia Châu Á vừa bị bắt tháng trước nhưng đã vượt ngục ngày hôm qua."

"Sao hắn lại muốn bắt umma chứ?"

Anh trai cùng cha khác mẹ của Yunho, Jung Yunho phải không? Không thể là sự trùng hợp? _Yoochun bật người dậy chăm chăm nhìn vị thanh tra mà hỏi: "Choi Dong Wook?"

........................................End flass back..................................................

Hịên tại...

Hành lang khu cấp cứu...

"Ai là người nhá của bệnh nhân Kim Jaejoong?"

"Là tôi! Tôi!..."_Tất cả những người có mặt gồm Min, Bum, Chul, Su, Chun vội la lên khi nhìn thấy vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu số một .

"Ai là người nhà của bệnh nhân Jung Yunho?"

"Tôi."_Ánh mắt mọi người dừng lại nơi Minnie, cậu nhóc là người nói ra điều đó.

Hai vị bác sỹ e ngại nhìn nhau rồi nói:

"Cậu có quan hệ gì với hai bệnh nhân?"

"Tôi là con trai của hai người đó! Umma và appa của tôi bây giờ ra sao rồi?"

"Ừhm... cả hai bệnh nhân đều đang trong trạng thái đã vượt qua nguy hiểm nhưng chỉ là tạm thời. Hiện tại thì bệnh nhân Kim Jaejoong và Jung Yunho vẫn chưa tỉnh"

"Vết thương trên người, đặc biệt là ở đầu của bệnh nhân Kim cùng với bệnh tim của anh ấy khiến chúng tôi phải e ngại rằng tim anh có thể ngừng đập bất cứ lúc nào..."

Chỉ vừa nghe đến đây cả người ChangMin như gục xuống. Cũng may là có Kibum và Heechul ở gần bên đỡ cho cậu khỏi ngã.

"Còn về bệnh nhân Jung Yunho, thì những vết thương khắp người cũng khá nặng nhưng không ảnh hưởng đến bên trong, còn riêng vết thương ở bụng thì rất nguy hiểm vì lưỡi dao đã chạm vào lá lách và gây tồn thương."

"Hiện tại chúng tôi chuẩn bị tiến hành cuộc phẩu thuật thứ hai cho anh Jung để chữa trị trước khi lá lách bị rách dẫn đến tử vong."

"Nhưng tỷ lệ thành công cho cuộc phẫu thuật chỉ là 50/50. Rất có khả năng bệnh nhân sẽ chết trên bàn mổ. vì thế chúng tôi phải xin chữ ký của người nhà để tiến hành ca mổ."

"Nhưng cháu trai của tôi còn chưa đầy 16 tuổi, đâu thể ký xác nhận mấy loại giấy tờ đó?"

"Vậy... bệnh nhân còn người than nào không? Các vị cần lien lạc nhanh trước khi quá muộn."

"Để Chun gọi cho hai bác Jung, báo cho họ chuyện này"_Yoochun nói rồi đi ra xa khỏi nơi mọi người đang đứng đề gọi điện.

Nữa tiếng trôi qua trong chờ đợi quả là thật dài...

Cuối cùng thì những người đó cũng đến...

"Yoochun àh? Yun đâu? Sao lại ra nông nổi này?"_Người đàn ông và người phụ nữ chừng trên sáu mươi tuổi với mái tóc pha sương ôm lấy Yoochun mà gào khóc.

Trong lúc Chun bận nói rõ mọi chuyện cho hai người kia vì không thể báo rõ qua điện thoại được thì một thằng nhóc cao tầm hơn 1m8, gọi là thằng nhóc vì nhìn nó cũng chỉ ngang tầm tuổi của ChangMin, với khuôn mặt khá điển trai và lãng tử, nhìn chăm chăm vào ChangMin rồi cười khẩy:

"Mày là đứa con rơi của appa tao đó hả thằng nhóc cao kếu kia?"

"Con ngoan nhỉ? Đến con hợp pháp còn chưa biết mà thằng con rơi như mày đã ở đây rồi là thế nào?"

Dường như Min thì không thèm chú ý đến thằng nhóc mà cứ trân trân nhìn vào cánh cửa phòng bệnh cách ly. Ở đó, umma yêu thương của nó đang nằm cô đơn chống chọi với những cơn đau bất chợt với bao nhiêu là máy móc hỗ trợ chứ không phải là vòng tay của nó. Người ta không cho nó vào, bảo là có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ của umma nó. Còn ở phòng hồi sức đằng kia thì appa nó - người nó vẫn luôn hận vì đã bỏ rơi umma và nó và giờ vẫn hận vì chưa kịp yêu thương nó đã có thể sẽ ra đi.

Tại sao nó luôn là người biết sau cùng mọi chuyện và biết được là thông qua những người không phải họ?

Umma bị bệnh cũng giấu không cho nó biết, nếu không phải dượng Kyung nói thì nó cũng không biết.

Mới cách đây sáu tiếng đồng hồ thì nó cũng mới biết được lý do thực sự cho việc appa nó vì sao quan hệ với người khác, cưới người khác, có con với người khác và... bỏ rơi nó cùng umma...thông qua tập hồ sơ của Kibum.

Nếu Kibum không yêu nó, lo lắng cho nó mà cử nhiều thám tử điều tra từ trước đây rất lâu, rõ rang mọi chuyện rồi mới báo cho nó thì có lẽ nó cũng sẽ mãi mãi không hề hay biết được sự thật.

Umma và appa nó thật ích kỷ.

Họ ích kỷ trong tình yêu với đối phương, mà không biết điều đó làm tan nát con tim người đó.

Nếu Kibum không ích kỷ trong tình yêu âm thầm với nó suốt mười mấy năm trời thì nó cũng không biết được sự ích kỷ của appa nó.

Nó đang rất đau đớn.

Những người mà nó yêu thương và yêu thương nó đang kề cậnvới cái chết, kề cận với việc phải rời xa nó mãi mãi.

Nếu ta hận một người, ta vẫn biết người đó còn đó để ta hận thì ta vẫn hận!

Nhưng nếu ta muốn hận nhưng người đó cũng chẳng còn để hận thì ta chỉ còn nỗi trống trãi mà thôi.

Chẳng phải trái ngược với yêu là vô tâm đó sao?

Nếu đã hận càng nhiều thì cũng có nghĩa ta yêu càng nhiều.

Kibum biết nó đang lo lắng, sợ hãi, và có cả hoảng loạn nên không hể nảo nghe thấy những lời khó nghe từ thằng nhóc kia. Chú Su và Heechul thì đang ở ngoài sảnh chính bệnh viện nói chuyện với Cảnh sát. Chú Chun thì đi với hai ông bà Jung để làm thủ tục phẫu thuật. Cậu biết cậu không nên xen vào chuyện này them nữa. Nhưng nếu bắt cậu phải để mặc mà nghe con trai của kẻ gây nên mọi chuỵện và cũng là một trong những nguyên nhân gián tiếp đẩy người cậu yêu vào đau khổ thế kia thì cậu không nhịn được.

Vẫn ôm chặt Minnie trong vòng tay, Kibum trừng mắt nhìn thằng nhóc cũng 16 tuổi kia mà gằm gè: "Choi SiWon! Hảy ngậm miệng lại trước khi tôi ném cậu ra khỏi nơi này!"

Thằng nhóc kia khựng lại. Sao người này lại gọi nó là "Choi SiWon" chứ không phải "Jung SiWon"? Không lẽ tên đó biết nó không phải con ruột của Jung Yunho? Mình sống với umma từ nhỏ cơ mà. Ông bà còn không biết gì nữa là? Không thể nào!

"Này tên kia! Anh là gì mà nạt nộ tôi? Còn nữa, tôi là Jung SiWon, nghe chưa! Gọi cho đúng tên người ta!"

"Đây là bệnh viện. Cậu có thể im lặng một chút không? Nếu cậu thực sự mang họ Jung thì làm ơn hãy yên lặng để người cậu gọi là appa trước mặt tôi đó có một chút yên tĩnh trong quá trình phẫu thuật đi!"_Vẫn nhìn về phía trước, môt cách lặng lẽ Min lên tiếng như chỉ đang tỏ ý nhắc nhở kẻ ồn ào kia chứ không phải kẻ đang rủa xả mình.

"Này! Cậu bé và cháu trai ta vì sao lại cãi nhau thế?"_Người phụ nữ đẹp dù năm tháng đã làm tàn phai chút ít, nhỏ nhẹ hỏi khi quay về khu cấp cứu những ca nguy hiểm cùng chồng để chờ đợi diễn biến tiếp theo của ca phẫu thuật của Yunho.

Người phụ nữ này là bà nội của nó? Là người đàn bà tội nghiệp đã không hề hay biết chồng mình lăng nhăng, có con với người khác rồi để lại thù hằn cho chính con trai mình sao? Nhưng trong đôi mắt đẹp kia sao nó lại nhìn thấy một nỗi đau âm ĩ? Phải chăng bà đã biết nhưng im lặng vì không nghĩ rằng điều đó gây tổn hại đến ai, trừ mình? Bà nội cũng như umma nó, cũng yêu quá nhiều một người...

"Xin lỗi bà. Nhưng cháu trai bà làm ồn ào bệnh viện quá. Và cháu không muốn umma, appa của cháu đang nằm trong kia bị quấy rầy vì những từ ngữ không hay."_Cậu nhóc mỉm cười nhẹ và nói với bà nội của mình.

"Ồ? Ta xin lỗi cháu thay SiWon nhé?"

"Không thưa bà! Lỗi không phải của bà, mà là của chồng bà!"_Min liếc mắt nhìn người đàn ông luồng tuổi là đầu dây mồi nhợ cho những đau đớn, khổ sở của ba người trong gia đình nó.

Người phụ nữ thoáng thể hiện sự nối rối và bất an, quay qua nhìn chồng rồi nhìn thật sâu vào trong mắt cậu nhóc có nét rất giống con trai mình, định nói gì đó thì...

"Xin lỗi! Bệnh viện cần thêm máu để chuyền cho bệnh nhân. Trong quá trình phẫu thuật, bệnh nhân ra quá nhiều máu, trong khi xe chuyển máu từ Viện trung tâm gặp phải tai nạn trên đường nên chưa đến kịp. Liệu người nhà có ai trùng nhóm máu với bệnh nhân không?"_Cô y tá trong bộ đồng phục giải phẫu màu xanh bước ra từ phòng phẫu thuật hỏi to.

"Bệnh viện lớn nhất Seoul sao lại thiếu máu chứ? Mấy người tìm cách đi!"_Người phụ nữ ôn hoà lúc nãy bây giờ đã trở nên vô cùng hốt hoảng, sợ hãi mà nắm lấy vai cô y tá.

"Tôi là umma của bệnh nhân, đây là appa và con trai nó. Nhưng Yunho thuộc nhóm máu A RH-, trong khi tôi là A RH+, appa nó là AB RH-" (Đừng trách La đoạn này, vì La chỉ điều tra được chút chút phần di truyền học này thôi)

"Vậy còn em? Em thuộc nhóm máu gì? Em là con của bệnh nhân cơ mà?"_Cô ý tá cố giữ cho bà Jung bình tĩnh và quay qua hỏi SiWon.

"Em ... Em trùng nhóm máu với mẹ nên không phù hợp đâu ạh!"_SiWon ngập ngừng đôi chút rồi cũng trả lời.

"Nhóm gì?"_Cô y tá hỏi nhanh.

"Ơh....ơh... B+ ạh"_Nó quýnh quáng trả lời.

"Nhóm máu của umma cháu là A +. Cháu kiểm tra ở đâu vậy? Kiểm tra lại cho chắc. Chứ nếu như vậy là sai rồi."

"Chị lấy máu của em đi! O Rh- chắc chắn là được chứ ạh?"_Min bất thình lình đứng dậy.

"Chà? Nhóm máu này hiếm lắm biết không? Cậu di truyền từ ai thế?"_Cô y tá hỏi Min khi cả hai cùng đi đến phòng xét nghiệm. Có lẽ cô muốn cậu bình tâm lại một chút thì phải.

"Umma em là O RH-, còn appa là A RH- ạh"

Hai tháng sau....

Bệnh viện Seoul...

Phòng VIP 509...

Sau hai tháng trời được những bác sỹ giỏi nhất Châu Á và Mỹ do Kyung và Kibum giới thiệu, hợp tác điều trị thì tình trạng sức khoẻ của cả hai người đếu đã tiến triển nhanh hơn nhiều.

Thực ra cả hai đếu đã khoẻ nhưng Minnie cứ bảo là phải kiểm tra cái này cái nọ đủ thứ rồi mới cho xuất viện.

Jaejoong lúc đầu đã rất ngạc nhiên khi Minnie chấp nhận cho anh và Yunho quay lại với nhau trước khi nghe Bummie kể rõ mọi chuyện.

Về phần Yunho thì rất vui vì biết được cả Jae và Min đã tha thứ cho mình. Bây giờ anh không còn là một chủ tịch Jung lãnh đạm nữa mà lúc nào cũng cười khi được nhìn thấy Jae và Min.

Hôm nay cả hai được xuất viện nhưng Yunho không muốn đi chút nào.

"Sao appa lề mề thế? Mau sắp xếp đồ đạc nhanh còn về nhà chứ?"

"Phải đấy! Yun àh! Anh làm nhanh lên! Đừng bắt mọi người đợi mà? Chullie hyung va ChunSu đang ở ngoài cổng chờ Jae rồi kìa!"

"Sao hai mẹ con vui thế?"

"Thế Yun thích nhập viện hơn về nhà àh?"

"Nhưng mà người ta muốn ở bên hai mẹ con cơ! ở nhà có mỗi mình với ông quản gia thì vui cái nỗi gì?"_Yunho lầm bầm trong cổ họng trong khi nhanh tay sắp xếp đồ đạc.

"Ơh? Thế Yun không về Mirotic với Jae và Minnie àh?"_Jaejoong ngơ ngác hỏi làm Yunho quay ngoắt đầu lại mà tròn mắt nhìn từ mẹ sang con:

"Thật không?

"Umma nè? Appa không muốn ở rễ Kim gia đâu! Nếu vậy thì kệ thôi! Minne mang họ Kim quen rồi, "không thể" đổi, cứ ngỡ appa sẽ chịu ở rễ ở Mirotic. Cơ mà chủ tịch Jung không muốn để cả nhà ba người cho vui. Thôi mình về trước đi umma!"_Minnie thở dài một tiếng rồi kéo tay umma trong khi lăng xăng xách cai túi cho umma nó.

"Ấy!Ấy! Để con rễ Kim gia xách cho! Kim phu nhân và Kim thiếu gia cứ đi không thôi ạh!"_Hắn vui vẻ cười tươi chạy đến giựt lấy hết tất cả những túi đồ trong tay min, rồi lẵng nhẵng bám theo hai mẹ con đến chỗ chiếc xe Limosine màu đen của Heechul - nơi có bốn màu tóc chói chang đang đợi. Nhìn vào chắc chẳng ai tin hắn mới là kẻ thoát chết trong gang tấc như hai tháng trước cả.

Sau 16 năm dài, đủ để môt đứa trẻ chưa định hình hài, khôn lớn và vị tha hệt như umma nó, cuối cùng, những con tim ích kỷ đã về lại bên nhau, để xây dựng lại trên nền móng mới những ký ức mới tươi đẹp hơn.

Có ai đó đã nói, những vết thương dù đã lành vẫn để lại sẹo, và trái tim bị phản bội thì không thể yêu thương thêm lần nữa.

Nhưng nếu ta chưa từng ngừng lại những yêu thương, thì có cần "thêm lần nữa" để bắt đầu?

Có lẽ ... ta chỉ cần tiếp tục nuôi dưỡng những yêu thương đã chưa từng lãng quên...?

Có ai đó đã nó... em quá cao thượng, trái tim vốn chẳng dành cho anh sự ích kỷ, Nhưng ai biết... ích kỷ riêng em là vẫn yêu anh đến trọn đời?

Có ai đó đã nói...anh không ích kỷ, cjỉ là vì số phận đã trêu ngươi, Nhưng ai biết... anh đã ích kỷ, đặt cược tình yêu và cả chính trái tim em?

Cả hai chúng ta đều là kẻ mang trong mình một...con tim ích kỷ

Và sự trừng phạt cho những kẻ đã dẫm đạp lên trên con tim của chúng ta cũng chỉ có thể chính là sự ích kỷ ... dành cho chính họ mà thôi.

THE END FIRST FIC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro