DBSK short fic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: JUR Disclaimer: YunJae không thuộc về JUR Pairing: YunJae Categogy: Maybe pink Rating: Fan couples thì oki Summary: Những lời nói ngọt ngào và những hành động lãng mạng chỉ làm cho con đường tình yêu đẹp hơn nhưng sự tin tưởng mới làm cho tình yêu vững bền trước mọi giông bão!

Khi Yun là đá bào thì Jae là...

Trải qua cả ngày đóng phim mệt mỏi, Jae trở về phòng thả phịch người xuống giường,chợt cậu bật dậy, vơ lấy điện thoại, bàn tay lướt trên bàn phím

Một tin nhắn được gửi

Tại Seoul

Tham gia 3 gameshow liền nên về trễ, mặc dù chỉ muốn đi tắm rồi ngủ nhưng Yun chẳng làm vậy, anh vừa ăn vừa nhìn chằm chằm chiếc điện thoại

<Ting>

From my heo bông

Yun ah! Đã về nhà chưa đấy? Nhớ phải ăn tối, cậu phải thương bản thân mình chứ, có như vậy mới chăm sóc ChunSuMin! Tớ muốn ôm cậu lắm!

Trên môi anh nở một nụ cười hạnh phúc khi đọc những dòng tin trên, Jae của anh luôn quan tâm người khác, đáng yêu thật!

Nhưng nụ cười kia tắt ngấm khi đọc những dòng PS

P/S:Han Hyo Joo tốt bụng lắm, cô ấy dẫn Jae đi tham quan khắp nơi. Chậc! Phong cảnh ở đây đẹp lắm đó!

Anh cau mày, bàn tay như nhấn nát bàn phím nhưng chỉ gửi vỏn vẹn vài chữ

Phong cảnh đẹp thì cậu ở đó luôn đi!

Anh mỉm cười, nghĩ đến việc Jae sẽ cuống quít khi nhận được tin nhắn sặc mùi hờn dỗi. Tiếc thay, anh quên con heo nhà mình nó ngây thơ và thuộc dạng nói không suy nghĩ.

Một tin nhắn mới

Uh, tớ sẽ nhờ Han Joo chụp hình cho cậu xem ha! Ngủ ngon!

XXXXXXXXXX Love from YW

Mặt của Yun đỏ bừng vì tức giận, anh tắt luôn điện thoại và quăng nó vào chiếc tủ nhỏ gần giường. Yun bước vào phòng tắm, anh hy vọng nước nóng sẽ giúp tâm trạng của anh sẽ đỡ hơn.

----------------Jae'POV-----------

Dạo này Yun kì lạ thật,cả hai, ba tin nhắn mới trả lời bằng một tin ngắn ngủn còn gọi điện thì không nghe. Ghét thật, người gì mà lạnh như....như... đá bào ý ------------------End Jae'POV---------

-----------Yun'POV-----------

Boo dạo này hư lắm nhắn tin toàn xưng nghệ danh với mình, cái gì YoungWoong chứ, đọc tin nhắn thấy càng ngày càng xa cách. Hôm mình gọi cho Boo thì đang tiệc tùng gì đó với đoàn làm phim, ồn thì không sao nhưng cứ nghe "Jae oppa" vang lên từ bên kia mà giận sôi gan. Đóng phim xong về đây rồi biết tay tui!

---------------End Yun'POV----------

Hôm nay, Jae sẽ về, anh quản lí cố tình sắp lịch thoáng một chút cho DB để cả nhà đón Jae nhưng tên leader-shi kia một mực đòi tham gia hết tất cả các chương trình, điều đó đồng nghĩa với việc khoảng 11 giờ tối mới có thể về nhà. ChunSuMin ngay lập tức nhận ra giữa hai người có chuyện và chung quy chỉ có một từ "ghen"

-----

7 giờ

Jae kéo hành lí,xô cửa bước vào,YooSu chạy đến ôm chặt lấy anh còn Min thì đỡ hành lí từ tay anh.

Cuối cùng cũng trở về nhà, nhớ bọn nhỏ và cả......đá bào của anh nữa!

Jae nhanh chóng nhận ra thiếu một người, anh hỏi:

"Yunho đâu rồi?"

"Lại đi tham gia gameshow rồi!" - Min thở dài

"Anh ấy nói muốn tham gia hết tất cả bù lại khoảng thời gian hoạt động bên Nhật!" - YooSu vội thanh minh cho Yunho

Jae cau mày nhưng nhanh chóng cười ngay sau đó, anh mở cái hộp, lôi ra cái lồng nhỏ nhắn màu xanh. ChunSuMin ngạc nhiên nhìn Jae bế một con hamster màu xám bé bé: " Là Han Joo cho anh, mau đặt tên cho nó nào?"

Su chăm chú nhìn bé hamster đang cuộn tròn vo trong lòng bàn tay mình rồi nói: Cucu, nghe dễ thương lắm đó!

Chun nhăn mặt: Cậu thật là biến thái, tên gì kì cục lại thô nữa!

Su đỏ mặt cãi lại: Cậu mới biến thái, Cu là kí hiệu hoá học của đồng, cucu nghĩa là đồng đồng,cute mà, có cậu đen tối đó!

Jae vội lên tiếng ngăn chặn chiến tranh bùng nổ:

" Thôi, vậy Chun nghĩ nó tên gì?"

Chun cười đểu: Tên là voi!

Cả JaeSu cùng hét lên: Voi áh! Con vật bé xíu mà tên là voi,phóng đại quá!

Bó tay, hai người chỉ còn trông chờ vào cậu út của gia đình, Min vừa ăn, mắt nhìn vào máy tính:

"Em nghĩ nó tên là "A hamster of East" là hợp nhất"

Cả ba người há hốc miệng, câu nói của Min chấm dứt sự phấn khích của tất cả mọi người. YooSu quay trở lại chơi game để lại Jae chán nản với bé hamster không biết phải gọi tên gì?

-----------------

Yun mở cửa xe và chào anh quản lí rồi tiến vào nhà.

Jae của anh đã về!

Anh mỉm cười khi thấy mái tóc đen láy mở cửa,sau khi dụi mắt với cái bĩu môi như một thói quen chết người, heo của anh tức Jae lúc này đã tỉnh táo hơn,cậu nở một nụ cười ngọt ngào, bay đến ôm chặt anh, dụi mặt vào vai anh, nũng nịu:

"Sao không chịu ở nhà đón tớ,còn bắt tớ thức chờ cậu về nữa?"

Vốn dĩ tính làm mặt giận với con heo ngốc này nhưng cái giọng baby ấy làm anh quen hết mọi dự định, anh chỉ biết xoa xoa tấm lưng gầy của cậu:

"Tớ xin lỗi! Tớ chỉ muốn tốt cho DB thôi, cậu biết mà!"

Jae ngẩng mặt lên rồi anh nhướn người cắn vào mũi anh:

"Tớ không bằng DB sao? Cậu bỏ bê heo của cậu nên nó ốm như vậy nè!"

Vừa nói Jae vừa chỉ vào người mình, anh bật cười và tựa trán mình lên trán cậu:

"Thôi được rồi, tớ sẽ mua kem cho heo ăn để lên cân ha! Cậu biết là tớ yêu cậu hơn bản thân mà còn làm khó tớ!"

Jae cười mãn nguyện và để cho Yun cõng lên phòng, cậu vừa mới nghĩ ra tên cho bé hamster

Juki, nhất định tên là Juki

-------

Sau những ngày làm việc cật lực cho album thứ 4, kết quả của nó làm cho Mr Lee vô cùng hài lòng và quyết định tặng cho DB hai ngày nghỉ quý giá. YooSu được staff tặng cho vé đôi đi suối nước nóng, còn Min tranh thủ về thăm gia đình. Jae cũng dự tính giống Min nhưng cả nhà cậu đã đi về quê nên cậu phải ở lại. Nhắc đến việc ở lại làm cậu đau lòng hơn hết, Yun cũng không về nhà, đồng nghĩa là hai người sẽ ở bên nhau nhưng Yun đang giận cậu, tiễn Min và quay bước vào nhà mà thấy như đi vào cửa địa ngục. Chuyện chẳng có gì mà Yun lại ....

-------------FB----------

Yun dậy sớm quay sang nhìn Jae đang say ngủ, anh mỉm cười, chợt chuông điện thoại của cậu reo, anh vội nghe vì sợ cậu thức dậy:

"Jung Yunho nghe đây!"

"Em là Han Hyo Joo......cho em nói chuyện với Jae oppa!" - Đầu dây bên kia

"Cậu ta không có ở đây, cô có gì nhắn không?" -Gịong Yun trầm xuống

"Em có hai vé xem phim muốn...." - Cô gái nói

Yun tắt máy.Ngay lúc đó, Jae cũng thức dậy, cậu hỏi:

"Yun có chuyện gì mà mặt cậu giận dữ thế!"

Cậu trườn lên người anh, cậu lấy tay của mình kéo nhẹ hai má của anh sang hai bên mong rằng anh sẽ cười nhưng Yun gạt tay cậu ra: Có Han Joo gọi!

Anh bước xuống giường, đóng mạnh cửa đến nỗi làm mọi người thức dậy

Sau đó,mặt dù cậu đã giải thích hết lời nhưng anh vẫn không chịu nói chuyện với cậu.

-----------End FB-----------

Mấy bữa nay thấy cậu xin lỗi năn nỉ anh cũng mũi lòng lắm chứ,anh định tối nay sẽ tạo bất ngờ cho cậu nhưng khi bước vào phòng ăn anh nghe thấy cậu đang nói chuyện với cô gái ấy. Anh nóng mặt, bước thẳng ra cửa......

Đều là nghệ sĩ nổi tiếng,phải gặp gỡ nhiều người nên không thể tránh khỏi tin đồn này nọ.

Khi ngỏ lời với cậu, anh đã suy nghĩ nhiều về việc này

Đối với cả hai..

........ không nhất thiết phải là những lời nói ngọt ngào,những cử chỉ quan tâm hay những hành động lãng mạng

..................Chỉ cần sự tin tưởng cho cây non tình yêu của họ

...........nhưng bây giờ đây anh lo sợ sự tin tưởng ấy đang lung lay khiến trái tim anh như

đông cứng trước giông bão và rồi nó sẽ rạn nứt cùng tình yêu này....

Chờ mãi không thấy anh về, cậu vội khoác chiếc áo mỏng và bước nhanh ra ngoài mong tìm thấy bóng dáng thân quen giữa những cơn gió khô thốc mạnh vào mặt.

Cậu thất vọng lắm!

"Dù có chuyện gì đi nữa, tớ luôn tin vào cậu mà" - Anh đã nói với cậu rất nhiều lần câu nói này

Gía như anh đừng nói câu ấy.....

........thì trái tim của cậu lúc này sẽ đỡ đau hơn

Cậu lo sợ một ngày nào đó, gặp anh,cười với anh nhưng trong ánh mắt của cả hai không còn

tia sáng nào dành cho nhau.......

Cái dáng nhỏ nhắn ấy cứ đi cho đến khi không thể bước tiếp...

------------------

Cậu khe khẽ mở mắt, nhìn xung quanh

Đây là phòng của Yun mà!

Cậu tỉnh hẳn khi thấy nụ cười rạng rỡ của anh, anh ôm chặt lấy cậu, giọng lo lắng:

"Jae thấy trong người sao rồi,tớ xin lỗi!"

Jae dần nhớ lại mọi chuyện, cậu đẩy anh ra, giọng lạnh lùng: Không giận nữa àh!

Anh hốt hoảng trước thái độ của cậu:

"Tớ xin lỗi mà!"

Jae nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đầy trách móc:

"Tại sao cậu không tin tớ, cậu nghi ngờ tớ và ngay cả khi tớ giải thích cậu cũng không nghe!"

Yun ôm chặt cậu hơn, giọng anh nhẹ hẫng:

"Tớ không nghi ngờ tình cảm của cậu, tớ nghi ngờ bản thân mình, tớ sợ mình không có khả năng giữ cậu mãi trong vòng tay mình và hơn hết tớ ghen với cô gái ấy!"

Jae ngạc nhiên:

" Bọn tớ chỉ đóng phim chung và là bạn thôi mà!"

Gịong Yun đầy nghiêm túc:

" Boo ah! Tớ chỉ là con người bình thường và khi yêu cũng có quyền ích kỉ chứ!"

Jae cười, cậu ôm mặt Yun hỏi:

" Vậy cậu hết giận tớ rồi phải không?"

Không đợi Yun trả lời , Jae tiếp:

"Bây giờ đến lượt tớ giận cậu!"

Mặc cho Yun nhăn mặt khổ sở, Jae nói như ra lệnh:

"Tớ đói và không muốn ăn tại đây, tớ muốn xuống phòng ăn"

Yun vội nói:

"Tớ sẽ bế cậu nhé!"

Jae bướng bỉnh:

"Tớ không phải là con gái!"

Yun liền đưa ra cách khác: "Vậy thì cõng nha, như mọi lần đó, cậu cũng thích vậy mà!"

Jae lắc đầu, cố làm khó Yun:

"Không, xin nhắc lại tớ là con trai!"

Yun cố suy nghĩ,anh nhăn trán, cau mày,xoa cằm mình và rồi anh bước đến và mở tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi rộng. Anh tròng nó vào người Jae, nhấc cậu đứng dậy, để chân Jae đứng trên chân mình, anh dùng hai ống tay thừa của cái áo buộc chúng sau lưng mình. Jae cười khúc khích, người cậu dựa hẳn vào anh:

"Cậu thông minh lắm, leader-shi ạh!"

Anh cười, ôm chặt cậu: Tớ bắt đầu đi đây!

------------------

Jae đang ngồi trong xe đỗ sát bờ biển, ngồi cạnh cậu chính là Yun, kẻ mà cậu đang giận vô cùng khi dùng vũ lực bắt cậu lên xe rồi hắn hí hửng chạy xe ra biển trong cái lạnh căm căm của mùa đông. Hơn 20 phút trôi qua mà cả hai vẫn im lặng. Jae khẽ liếc nhìn anh, bặm môi nghĩ

"Hứ! Để xem ai thua ai"

Bỗng Yun mở cửa, Jae rùng mình khi cơn gió biển lạnh lẽo tràn vào xe nhưng tồi tệ hơn là Yun nhấc bổng cậu lên và bế cậu ra ngoài, hướng thẳng ra biển. Jae kịp nhận ra tất cả và gào lên: "Đồ đá bào, cậu điên rồi hả? Bỏ tớ xuống!"

Gỉa vờ như không nghe thấy, anh vẫn tiếp tục đi ra biển cho đến khi chân chạm vào những đợt sóng lạnh ngắt thì anh mới ngừng lại. Yun mỉm cười, cuối xuống nhìn cậu như đang bốc khói vì giận:

"Tớ bỏ cậu xuống nhé!"

Lửa giận của Jae tắt cái phụt khi nghe Yun khẽ thì thầm, cậu hốt hoảng:

"Không! Đá bào ah! Lạnh lắm đó,tớ muốn vào trong xe!"

Yun lại nở nụ cười quyến rũ, anh khẽ khom người như thể chuẩn bị bỏ Jae xuống nước, cậu càng hốt hoảng hơn, vội vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. Chỉ chờ có vậy, anh hỏi cậu:

"Jae có yêu tớ không?"

Cậu siết anh chặt hơn:

"Tớ yêu cậu!"

Jae chỉ nói nhỏ với sóng biển gào thét vậy mà Yun vẫn nghe được 3 chữ đó, đơn giản đó là vì anh nghe bằng trái tim của mình.

When that day I hear your voice

I have some special feeling

Let me always think I don't wanna forget you

....................

If the day in the future This love will becoming true I've never change my mind that I will love you forever

...............................

Sau khi đã an toàn ở trong xe, Jae chẳng còn cảm thấy lạnh, ngược lại cậu đang nóng lắm bởi vì tên đá bào của cậu đã biến thành con gấu với bộ lông xù ấm sực ôm cứng lấy cậu.

"Tớ biết cậu chơi ngốc nhưng mà đừng lôi tớ theo chứ,kẻo cả hai ốm thì khổ?" - Jae nghiêm giọng

" Tớ muốn cho cậu biết là dù giông bão thì tớ sẽ ở bên cậu" -Yun nhe răng cười kiểu gấu ngốc

"Chỉ là trời lạnh thôi mưa bão gì ở đây,cậu toàn nói quá! - Jae bắt bẻ anh

Anh cạ mũi mình lên mũi cậu:

" Tớ phạt cậu vì tội dám dùng nghệ danh nhắn tin cho tớ!"

Jae ngớ người ra, mãi một lúc sau cậu bật cười, đưa tay véo yêu mặt anh.

"Boo ah! Đừng gọi tớ là đá bào nữa mà, tớ ghét nó!" - Gịong anh nũng nịu

Jae mỉm cười lí luận:

" Đồ ngốc, cậu là đá bào thì tớ sẽ là xiro!"

Yun mất một phút để hiểu ẩn ý của đá bào-xiro,chớp lấy thời cơ,anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng như quả dâu tây của cậu:

" Tớ muốn nếm xiro dâu bây giờ!"

Nói xong, anh cuối xuống hôn cậu, chẳng hiểu sao xiro của anh lại có mùi vani thay vì mùi dâu!

Đồ ngốc!YW không phải là YoungWoong mà là Yun'sWife chứ!

Even every day has storm, I will always by your side

......

I don't care how hard it is

I just want you be happy

Everything, I do it for you

END

Title: The Ideal Boyfriend (for my lack of inspiration) Author: genna/Pinkgirl9388 Transter: San/JaeHo4love Genre: Romance, Comedy, Fluff... Crack... Rating: PG-13 Summary: Trở nên hoàn hảo trong bốn bước.

Đã có sự cho phép của tác giả! Cảm ơn bạn Pinkgirl9388 đã share fic ^^

Cảm ơn Yura và em Lee đã giúp đỡ ^^

Link to fic: http://pinkgirl9388.livejournal.com/5536.html#cutid1 Ideal Boyfriend

Tại sao cậu ta lại ăn nhiều như thế? Tôi ghét đôi mắt to tròn đáng yêu đó của cậu ta Cậu ta chẳng bao giờ chịu dọn dẹp những gì mình bày ra Và cậu ta cứ xin thêm nữa. Thánh thật mà nói, nếu cứ tiếp diễn như thế này, tôi buộc phải đem cậu ta đi cho người khác.

Yunho không nghĩ có bất cứ điều gì sai trong cách sống của mình - - anh là một nghệ sĩ tốt, một đội trưởng trách nhiệm, một người con trai và một người anh trai chu đáo - - nhưng từ nhật kí của JaeJoong, hình như anh có rất nhiều vấn đề để có thể trở thành một người bạn trai tốt và nếu không sửa chữa chúng ngay thì anh sẽ mất đi tình yêu và cả Joongie của mình.

Damn. Cuộc sống không hề dễ dàng. Điều này chỉ làm tăng nỗi phiền muộn của anh.

Điều may mắn là anh đã phát hiện ra nó trước khi phải nghe từ chính miệng của JaeJoong, và điều đó giúp anh có thời gian để trở thành người bạn trai hoàn hảo mà JaeJoong muốn.

Vì vậy, cảm ơn thượng đế, khi cậu ấy đánh rơi quyển nhật ký xuống sàn một cách rất tình cờ và cũng rất đương nhiên là anh nhặt nó lên với những trang nhật ký đang mở - và yeah, anh đã đọc nó.

Bước 1: Ăn kiêng.

"Hyung, anh không định ăn phần còn lại đó à?"

Yunho lắc đầu mặc dù cái dạ dày của anh hoàn toàn không hài lòng với quyết định của chủ nhân.

Anh nhìn Changmin đang ăn nốt phần jiggae mà anh thậm chí còn chưa đụng đến. Oh, thật là một sự tra tấn.

JaeJoong, ngồi giữa cậu bé luôn luôn đói và Yunho-yah, cau mày. Cậu đã đặc biệt chuẩn bị những món này bởi vì Yunho thích - - Còn lí do nào khác có thể khiến JaeJoong phải đầu tắp mặt tối ở trong bếp? - - nhưng Yunho dường như không hề vui vẻ, không một chút nào.

Bước 2: Là một người đàn ông.

"Không" JaeJoong nói và chờ đợi cho Yunho năn nỉ với cặp mắt đáng yêu của anh.

Nó không bao giờ đến.

Thay vào đó, Yunho mỉm cười và nói, "Được rồi... cứ làm như cậu thích,"

JaeJoong chớp mắt.

Bước 3: Làm việc nhà.

Khi JaeJoong nhìn thấy ba thành viên trẻ nhất trong nhóm đứng trên hành lang, dẫn đến phòng khách thì thầm với nhau, cậu biết là đã có gì đó xảy ra.

Điều này không phải là việc một ngày nào đó khi Changmin không dùng toàn bộ thời gian của mình để ăn hoặc ngồi máy vi tính, hay khi Junsu và Yoochun không chơi game, để "thư giãn", họ nói vậy.

"Chuyện gì thế?"

Cả ba cái đầu quay lại nhìn cậu và cùng đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Sởn gai ốc. Điều đó xảy ra khi bạn được đào tạo để là thành viên của một boy band.

JaeJoong đẩy họ ra để nhìn xem điều kì lạ đó là gì.

Yunho, với cái cây lau nhà, giẻ lau và một cái máy hút bụi.

Ok. Điều này thật đáng sợ.

Bước 4: Kiềm chế bản thân.

"Yunho-yah, ngừng lại đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm." JaeJoong nói, chỉ vì thực tế là cậu có thể phải chịu trách nhiệm cho việc Yunho dậy trễ vào sáng hôm sau, không hẳn là vì cậu muốn Yunho ngừng lại.... chết tiệt, không, bị tấn công bởi Yunho là một điều hạnh phúc, nhưng, y như một cái đồng hồ báo thức bị tắt đột ngột, Yunho ngừng sự âu yếm và đôi môi điêu luyện đang tấn công cổ JaeJoong lại.

Bộ não của JaeJoong mất một lúc để hoạt động chuẩn xác sau những nụ hôn và những cái ôm cuồng nhiệt, trước cả khi cậu nhận ra rằng Yunho, lần đầu tiên, thực sự nghe lời cậu. Anh chưa bao giờ ngừng khi JaeJoong phàn nàn rằng những buổi luyện tập dance quá dữ dội hay khi JaeJoong nói với Yunho rằng anh nên làm chậm xuống một chút bởi vì nó có hại cho cơ thể của anh. Không, Jung Yunho luôn luôn làm những gì anh muốn - - nhưng hôm nay - -

JaeJoong bĩu môi hờn dỗi và quay mặt đi khỏi người yêu, kẻ đang đang thu mình và Bambi lại trên giường.

Hai ngày, vâng họ chỉ có thể chịu đựng "Yunho mới" trong hai ngày trước khi JaeJoong bị ép buộc bởi những thành viên khác rằng tốt hơn là chính cậu phải đi và nói chuyện với bạn trai của cậu.

Yunho đang ở trong phòng nhạc, chăm chú vào một quyển tạp chí.

JaeJoong gõ vào cánh cửa, "Yunho-yah... tớ nghĩ chúng ta cần nói chuyện,"

Yunho đánh rơi quyển tạp chí vào lòng. Một ý nghĩ xẹt qua đầu anh. JaeJoong muốn nói chuyện về cái gì? Anh đang rất cố gắng! JaeJoong không thể nào chia tay với anh bây giờ được, phải không?

"...được!"

JaeJoong quyết định đi thẳng vào vấn đề sau khi đóng cửa và tự ngồi xuống một chiếc ghế, "Cậu định làm gì vậy Yunho? Cậu đang hành động rất kì lạ!"

"Không, không gì cả!" Yunho vùng vằng phản đối như một đứa trẻ.

"Cậu có, cả Yoochun, Junsu và Changmin cũng thấy thế. Vậy, nói cho tớ biết có chuyện gì thế!"

"Tớ - -"

"Cậu nói với tớ ngay bây giờ hoặc cậu cũng có thể nghĩ về những điều sẽ nói với tớ tối nay trong khi ngủ trên ghế"

Ouch. Thật là độc ác.

Yunho thở dài, "Jae, không có gì để nói cả, tớ... tớ chỉ đang cố gắng để trở thành người bạn trai hoàn hảo của cậu,"

JaeJoong bối rối rồi hỏi, "Làm thế nào và ở đâu mà cậu có cái ý nghĩ rằng tớ thích cậu như thế này?"

"Cậu nói,"

"Tớ không có"

"Có, cậu nói. Cậu nói rằng cậu không thích tớ ăn nhiều, không thích đôi mắt to tròn đáng yêu tớ hay làm, rằng tớ là một kẻ vụng về bừa bộn, và không biết tự kiềm chế bản thân trong nhật kí của cậu - -"

"Cậu đọc nhật kí của tớ?" Mắt JaeJoong mở to. Nhật kí là một khoảng nhỏ bé riêng tư của một mình cậu, mặc dù cậu yêu Yunho rất nhiều, nhưng cậu sẽ rất cảm kích nếu Yunho tôn trọng sự riêng tư của mình.

"Ồ... tớ không cố ý làm thế - -"

"Vậy cậu đã đọc nó?"

Yunho muốn đập cho mình một cái. Tuyệt, giờ thì JaeJoong chắc chắn sẽ chia tay với anh.

"Uh...tớ xin lỗi... tớ..."

Anh chờ đợi điều tồi tệ nhất sẽ đến...

"Và cậu quyết định thay đổi bản thân?" JaeJoong hỏi, sự giận dữ của cậu đã biến mất. Nó chưa bao giờ tồn tại quá lâu khi người mà cậu giận là Yunho.

"Uh...cậu rất quan trọng với tớ. Tớ không muốn những thói quen xấu của tớ làm cậu không vui..." Yunho nói và chầm chậm nhìn lên xem phản ứng của JaeJoong. Thật ngạc nhiên khi anh phát hiện JaeJoong không giựt tóc anh hay chửi anh bằng tất cả những thứ ngôn ngữ mà cậu biết, mà lại... cười.

Có gì đáng buồn cười sao?

"Điều đó thật ngọt ngào Yunho, nhưng...uh, tớ đang nói về Syong-ah cơ,"

THE END

Author: Sanzo Trans: Mèo a.k.a yunjae_luv Title: That/This is me. Pairing/Characters: Yunjae. Rating: PG Form: One-shot (4084 words) Genre: fluff? Summary: A voice message and a call of confession...went wrong.

Fic được dịch với sự đồng ý của tác giả

Link back to fic

That/This is me

♥♥♥

Hey, tôi là Jung Yunho đây, tôi không thể nhận cuộc gọi của bạn lúc này vì thế hãy để lại lời nhắn sau tiếng cười của Junsu. okay! và tôi sẽ gọi lại cho bạn sau....Ee Kyang kyang....

Jaejoong ngừng bước và vịn tay vào thành cầu thang. Cậu đand đi trên cầu thang dẫn từ căn hộ của mình xuống hầm đậu xe, trong khi quyết định sẽ gọi điện cho leader của mình để báo với anh rằng cậu sẽ ở lại nhà Yoochun tối nay. Jaejoong nhíu mày và hít mạnh để cố bình tĩnh sau khi nghe thấy tràng cười của Junsu. Một lời nhắn? Thật bất công đối với Jaejoong khi mặc dù cậu cảm thấy rất xấu hổ nếu phải nói chuyện với Yunho lúc này, nhưng, dĩ nhiên, cậu phải làm theo các luật lệ giữa các thành viên TVXQ, đó là phải báo với leader các hoạt động ngoài lịch trình của mỗi người.

Tuyệt thật, giờ thì mình thật sự muốn được làm leader.

Jaejoong lại cầm điện thoại lên và gọi Yunho lần nữa. Hi vọng rằng lần này leader của cậu sẽ nghe máy.

"Hey, tôi là Jung Yunho đây, tôi không thể nhận cuộc gọi của bạn lúc này vì thế hãy để lại lời nhắn..."

Jaejoong khép mắt lại và ngồi xuống bậc cầu thang, những cảm xúc lẫn lộn trỗi dậy, hình ảnh của Kim Jaejoong gào thét bằng âm vực cao nhất mà cậu có được trong khi đang săn đuổi leader của cậu bằng 1 con dao làm bếp đang trôi qua tâm trí. Mày là đồ ngốc, Jaejoong. Sao mày lại tan chảy ra chỉ vì một đoạn băng ghi lại giọng nói quyến rũ của Yunho, sao mày lại phải tức giận chỉ vì cậu ta không nghe máy và lo lắng rằng liệu có phải cậu ta lại để quên điện thoại ở 1 nơi nào đó? Không ai có thể cảm thấy tất cả những điều ấy trừ mày! Jaejoong hét lên trong đầu.

"Ee kyang kyang.."

"Khốn kiếp Jung Yunho!" Jaejoong hét lên ngay sau tín hiệu ấy, "cậu lại để điện thoại ở đâu rồi, đồ ngốc. Aish, tớ biết là tớ nên dán quách cái điện thoại của cậu vào quần dài hoặc quần đùi của cậu cho rồi!Bây giờ tớ thật sự nên để lại 1 lời nhắn huh? Sau khi tớ cố gắng thu hết dũng khí..." cậu thở dài và chớp chớp mắt, thế này không đúng, "Xin lỗi, tớ không nên hét lên như thế, nhưng nghiêm túc đấy Yunho-yah, đừng có dễ dàng để quên như vậy, tớ thật sự mong cậu sẽ tìm ra được điện thoại của mình bởi vì tớ sẽ không giúp cậu tìm nữa đâu."

Jaejoong nhìn xuống lòng bàn tay mình, nhớ lại cái cách Yunho đã hôn lên đó đêm qua, và má cậu nóng bừng lên bởi ý nghĩ ấy. Cậu lại thở dài thật mạnh, sau đó dựa lưng vào thành cầu thang và tiếp tục.

"Cậu để lại tớ với cái lời nhắn kì cục này...." Jaejoong khẽ lẩm bẩm "Yunho-yah, tối qua....thật là tệ và tớ xin lỗi" , cậu không hiểu tại sao, nhưng bỗng nhiên cậu lại mong muốn được nói về chuyện đó "Chẳng biết vì sao nữa nhưng cậu nên biết những gì tớ cảm thấy ở cậu. Đừng cảm thấy kinh tởm bởi những gì cậu sắp nghe vì tớ thật sự phải đẩy nó ra khỏi tâm trí, mặc dù tớ biết rằng rồi chúng ta lại sẽ trở nên rất ngượng nghịu sau chuyện này, nhưng tớ không thể giữ nó trong lòng thêm được nữa". Wow, nói ra sự thật sẽ vắt kiệt mình mất, Jaejoong cảm thấy yếu ớt hẳn mà chẳng vì bất cứ lí do gì.

"Tớ...chú ý đến cậu. Rất nhiều. Tớ đoán chỉ mình tớ như vậy", cậu xoa nhẹ hai đầu gối, mong muốn làm mồ hôi trong lòng bàn tay khô đi, "tớ luôn thấy mình nhìn về phía cậu mọi lúc, mặc dù tớ không biết là tớ đang tìm kiếm điều gì, hay vì sao tớ lại nhìn. Chỉ bởi vì khi nhìn cậu...tớ....có thể thấy chính mình đang mỉm cười như đồ ngốc" cậu nói những lời đó 1 cách khó khăn.

"Tớ là đồ lập dị, sẽ đi tìm ví cho cậu trước cả khi cậu nhận ra là cậu để quên, hoặc cho tất và quần đùi vào hành lý của cậu chỉ bởi vì tớ biết là rồi cậu sẽ quên chuẩn bị chúng. Tớ cũng không biết vì sao tớ lại phải quan tâm. Nhưng tớ đã làm thế. Tớ là người luôn vội vã trở về nhà trong các kì nghỉ và chưa một lần quên làm phiền cậu bằng những cuộc gọi và tin nhắn của tớ. Bởi vì nếu tớ không làm thế,tớ sẽ dành cả đêm để nghĩ xem cậu đang làm gì và thậm chí...cậu có đang nghĩ về tớ hay không," Sao rút cục mình lại có thể dễ dàng buột ra những lời này trong khi mình đã dấu kín chúng trong bao nhiêu năm thế nhỉ?

"Khi tớ nấu ăn, tớ luôn muốn mình có thể nấu ngon hơn, và tớ nhận ra rằng tớ thường làm đồ ăn ít gia vị hơn, chỉ bởi vì cậu thích thế, mặc dù không hợp khẩu vị với tớ lắm..." Jaejoong nhăn mặt với sự thật ấy "...bởi vì đó là tớ. Khi cậu nói rằng cậu muốn có một cô bạn gái biết nấu ăn, với mái tóc thẳng, vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng có trái tim ấm áp, tớ tự nói với bản thân 'hey, đó là tớ, và tớ ở đây, ngay trước mặt cậu đây' nhưng tớ quên mất một điều vô cùng quan trọng, cậu muốn một cô gái,và hiển nhiên, tớ không phải". Jaejoong cười khi nói những lời đó, nhưng trái tim cậu thì vỡ vụn.

"Tối qua, khi cậu ôm tớ lại gần và hôn tớ, tớ thề rằng mình đã quên mất cả cách để hít thở..."

Jaejoong ngã xuống giường,và kéo theo cả Yunho cùng với cậu,ngã lên trên cơ thể cậu. Yunho vuốt ve mái tóc Jaejoong và đôi mắt anh thầm ngưỡng mộ từng đường nét trên gương mặt đang được rọi sáng dưới ánh đèn mờ nhạt của Jaejoong, bằng một cách nào đó, ánh đèn mờ ảo ấy càng khiến gương mặt tuyệt đẹp của cậu trở nên rực rỡ và cám dỗ hơn.

"Yunho," Jaejoong thì thầm khi đôi môi Yunho đã ở quá gần môi cậu, "cậu say đấy à?"

"Hmm?" Yunho ừ hữ rồi mỉm cười, Jaejoong phải tự nhắc nhở bản thân phải cố thở nếu không cậu sẽ chết mất, "cậu không muốn tớ hôn cậu sao?" Yunho không chờ đợi một câu trả lời, anh cúi xuống và chiếm lấy đôi môi cậu, tách cho nó mở ra bằng cách trượt lưỡi vào bên trong và không hề ngập ngừng, cái lưỡi ấm áp của anh chơi đùa trong vòm miệng cậu, một tay anh mở khuy và kéo khóa quần Jaejoong xuống, những ngón tay đẹp đẽ của anh trượt vào bên trong và chạm vào thứ nhạy cảm ấy....

"Không" Jaejoong đẩy tay Yunho ra khỏi quần mình, sợ hãi rằng Yunho có thể nhận ra rằng của cậu đã trở nên quá cương cứng và ướt, "cởi quần áo của cậu ra," cậu muốn nói "dừng lại", hoặc "chúng ta đang mất kiềm chế," nhưng trong lúc Yunho đang nằm bên trên cậu, đầu óc của Jaejoong lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác.

Yunho nghe theo ngay lập tức. Anh đứng dậy, lột bỏ áo phông và quần dài, lột trần bản thân trước mắt Jaejoong, trước khi luồn cả 2 cánh tay xuống dưới vai Jaejoong và nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc rất lâu, với một nụ cười khó hiểu, khó định nghĩa và quá khó để cưỡng lại.

Cho đến khi Jaejoong nghĩ rằng cậu có thể đọc được vài thứ trong đôi mắt ấy thì môi Yunho đã dần hạ thấp xuống phía đôi môi cậu và Jaejoong chìm vào nụ hôn chỉ một giây sau đó.

Hôn Yunho giống như cố gắng hít thở trong một căn phòng bị cháy, bạn cố gắng tìm mọi cách hớp lấy không khí bất chấp mùi khói ngột ngạt đang vây quanh. Càng cố thở đồng nghĩa với việc bạn đang tự giết mình, nhưng nếu bạn định làm cách khác thì lại chả khác nào muốn tự sát. Bất kể là gì, chuyện đó đều có nghĩa là bạn sẽ bị giết chết.

Jaejoong cố tách ra một chút, mắt vẫn khép chặt khi cậu cố tìm cách thở, thở ra? hít vào? bằng mũi? bằng miệng? trước khi câu trả lời kịp đến với cậu, đôi môi Yunho đã lướt dọc trên cổ cậu, in dấu những vết cắn và để lại một đường dài ẩm ướt kéo dài từ cổ xuống ngực và bụng Jaejoong.

Bàn tay Yunho lại một lần nữa lần xuống quần dài của Jaejoong, khi nó trượt và trong và tóm lấy cạp chiếc boxer và quần dài của Jaejoong và cố gắng giật mạnh chúng xuống.

"Yunho," Jaejoong giữ lấy cả 2 cổ tay Yunho, khiến ánh mắt 2 người khóa chặt vào nhau, "tớ không hoàn hảo,"

Yunho xoay bàn tay trái lại, và chỉ trong 1 giây, vị trí của bàn tay họ thay đổi, 2 cổ tay Jaejoong lúc này đã bị Yunho giữ chặt.

"Tớ cũng không hoàn hảo~" Yunho đưa tay Jaejoong lên sát miệng mình và hôn lên lòng bàn tay cậu.

"..nhưng tớ ước sao tớ vẫn có thể quên cách để hít thở còn hơn là cảm nhận hương vị của cậu lưu lại trong miệng tớ hay hồi tưởng những cái va chạm của cậu đốt cháy da thịt tớ như chúng lúc này", Jaejoong thở sâu, "cậu sẽ khinh miệt tớ vì những cảm nhận này, nhưng đây chính là tớ, đúng không? tớ không thể ép bản thân mình dừng những cảm xúc này lại được",

"Cậu còn nhớ khi cậu cởi quần áo của tớ, tớ đã nói với cậu rằng tớ không hoàn hảo không? tớ sợ nếu cậu nhìn thấy tớ trần trụi, cậu sẽ thấy nhiều hơn sự yếu đuối của tớ, nhiều hơn những mặt xấu xí của tớ, khi cậu biết rằng cơ thể của tớ không hoàn hảo như của cậu. Tớ có quá nhiều vết sẹo, tớ có quá nhiều vết bớt, và vai tớ thì quá rộng nhưng eo tớ lại quá bé, ha-ha, nói về chuyện cơ thể không cân đối, tớ không bao giờ quên trước đây cậu từng gọi tớ là 1 cái kem ốc quế."

" Nhưng sau đó, khi cậu nhìn tớ và nói với tớ rằng cậu cũng không hoàn hảo, và hôn lên lòng bàn tay tớ, vuốt ve má tớ...tớ.." Jaejoong lại hít sâu lần nữa "Chúa ơi, thật là xấu hổ cho 1 đứa con trai khi phải thừa nhận điều này, nhưng...tớ đã tan chảy.Tớ biết cả 2 chúng ta đã bị kích thích", cậu tiếp tục rất nhanh, "một chút rượu và nghiêm túc thì cuốn phim porn của Changmin đã gây nên hậu quả cuối cùng, chúng ta không nên xem nó cùng nhau, nhưng....thật sự, cậu nên ở vào vị trí của tớ, và nghe chính cậu nói rằng cậu cũng không hoàn hảo với đôi mắt ấy, rồi cậu cũng sẽ thấy yêu chính cậu mất thôi,không phải lúc này cậu không như thế, chúng ta đều biết đến 1 Jung Yunho tự yêu bản thân, nhưng những lời nói đó .........và hành động đơn giản ấy...đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn tớ."

"Nơi thẳm sâu nhất trong tâm hồn tớ, Yunho, là nơi tớ luôn cố gắng chạm tới mỗi khi cất tiếng hát, với sự nỗ lực to lớn, nhưng cậu làm được điều đó chỉ bằng cách như thế, chỉ như thế thôi. Cậu đã bước vào trái tim tớ và chẳng bao giờ chịu đi ra", Jaejoong nhắm mắt lại, "Hmm, đó là Jung Yunho đối với tớ", cậu thở dài "cậu chạm vào trái tim tớ còn nhiều hơn cả những gì cậu từng chạm được vào trái tim các fan của cậu, khốn kiếp, nếu họ yêu cậu chỉ bằng việc ngắm nhìn cậu, tớ lại nhìn thấy cậu, mỗi ngày...tớ chạm vào cậu...nhưng không chỉ thế...cậu chạm vào tớ còn nhiều hơn" Jaejoong ghét cái nỗi đau đang len lỏi trong ngực cậulàm cậu thấy khó thở, "cậu tàn nhẫn với tớ, tàn nhẫn đến mức tớ muốn giết chết cậu, ăn từng phần cơ thể của cậu và nhổ ra khắp trái đất, và...đó chính là tớ, luôn trách móc cậu vì mọi chuyện".

"Tớ thấy vui vì cậu không để điện thoại bên cạnh, tớ thấy vui vì được nghe thấy lời nhắn của cậu chứ không phải giọng nói của cậu...mặc dù cậu không phải là giọng ca chính quyến rũ và gây choáng ngợp...giọng nói của cậu ...tan chảy...ahh, tại sao tớ lại nói như thể tớ là một cây kem thế nhỉ?" Jaejoong dừng lại và tiếp tục, "Yunho-yah, tớ đoán, có lẽ, tớ yêu cậu," đó là một lời nói dối, chẳng hề là đoán hay có lẽ gì cả, Jaejoong chắc chắn về điều đó, "bye, Yunho, tớ đi..."

Teettt.

"Ei?" Jaejoong giật vội máy ra khỏi tai và nhìn chằm chằm vào nó,chuyện gì xảy ra vậy? Cậu bĩu môi vào chiếc điện thoại bị lỗi kết nối đường truyền một cách không thể giải thích được.

Điện thoại của Jaejoong rung lên và hình ảnh của Yoochun nhấp nháy đầy kiêu hãnh trên màn hình.

"Hyung, anh có đến hay không đấy? anh đang ở đâu thế?" Yoochun la lên từ phía đầu dây bên kia trước cả khi Jaejoong kịp nói 'alo'

"Anh đang đến" Jaejoong đứng dậy từ bậc thang, chạy xuống hầm đỗ xe và nhanh chóng lại chỗ chiếc xe của mình - đang đậu ngay cạnh chiếc xe của Yunho.

"Hyung, anh lại đang ở đâu đấy?"

"Anh đang đứng cạnh xe của Yunho, Yoochun-yah, em có biết cách để xóa đi 1 tin nhắn tiếng vừa gửi hoặc thu hồi lại nó không" Jaejoong liếc nhìn vào trong xe hơi của Yunho, mong muốn tìm được một dấu hiệu nào đó của chiếc điện thoại của anh.

"Thu hồi lại ah? em không biết đâu. Sao anh lại....xe của Yunho hyung? vẫn đang trong hầm để xe sao? khi nào anh mới đến đây?" Yoochun hỏi từng câu rời rạc.

"Anh...ngu ngốc quá...Anh gọi cho Yunho để báo rằng anh sẽ ở lại nhà em tối nay, nhưng rồianh lại thú nhận với tên ngốc ấy..."

"Anh cái gì?" Yoochun cười lớn "anh thú nhận?"

"Im đi. Và thậm chí trước cả khi anh có thể nói về điểm chính, cái tin nhắn đó lại bị mất kết nối vì một cái lý do khốn nạn nào đấy..."

"Nếu nó quá dài, nó thường sẽ...eh?? Hyung!! Anh đã nói những gì với anh ấy?! anh cần phải trút hết tình cảm trong tim ra đi, dùng cái tính thẳng thừng của anh ấy!"

"Sao giọng em nghe có vẻ thích thú thế? anh phải đi thôi, anh sẽ gọi Yunho và nói đó chỉ là một trò đùa, chỉ là để làm không khí thỏai mái hơn sau chuyện đêm qua, tên ngốc đần độn đó sẽ tin vào chuyện đó"

"Đêm qua?"

"Đừng hỏi, anh không nói đâu. Gặp lại sau, Chunnie, đừng đi đâu đấy, đợi anh!"

Jaejoong cúp máy. Cậu bỏ điện thoại vào trong túi và bắt đầu đi vòng quanh xe Yunho.

Có lẽ Yunho để quên điện thoại trên xe, nhưng cậu ấy đã dùng xe hôm nay chưa nhỉ? Hmm, Hyung có thể đã đến đón cậu ấy vì họ cùng đến một nơi. Jaejoong tựa trán vào cửa xe, hơi thở của cậu tạo nên những khoảng mờ hơi nước trên tấm kính trong suốt.

Điện thoại của Jaejoong rung lên trong một giây và cậu nhấc máy ngay lập tức khi mắt cậu vẫn đang rà soát bên trong xe của Yunho lần cuối "Anh đang đến, chờ --"

"Kim Jaejoong!"

"Yunho?"

"Cậu định đi đâu đấy, đồ ngốc!"

"Tớ ~"

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Eh?"

"Đừng 'eh' với tớ!"

"Sao cậu lại hét lên thế?"

"Sao cậu lại đi?!"

"Yunho..."

"Quay lại ngay bây giờ! Bất kể cậu đang ở đâu, quay lại đây ngay bây giờ!"

"Yunho..."

"Jaejoongie, bây giờ cậu đang ở đâu?!"

"Không nói", Jaejoong tựa đầu trên xe Yunho "Yunho-yah, cái tin nhắn đó, nó là một trò đ~"

"Jae, làm ơn, cậu đang ở đâu?"

"Yunho! Cậu không thể lắng nghe tớ 1 chút sao?"

"KHÔNG! nếu cậu muốn nói, hãy nói thẳng trước mặt tớ, một cái tin nhắn thì không được!"

"Tại cậu để điện thoại ở chỗ khác chứ!"

"Sao cậu phải hét lên thế?!"

"Cậu đã hét trước,Yunho!"

"Nếu cậu bỏ đi vì chuyện đêm qua, tớ xin lỗi!"

"Nghe này Yunho..."

"KHÔNG! cậu nghe đi!"

"Hyung, sao anh cứ hét lên thế?" Changmin xuất hiện ngay cạnh Yunho, khó chịu vì cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng Yunho mặc dù đã chui vào phòng ngủ. "Ai vậy? và sao anh cứ đi đi lại lại trong phòng khách thế kia?"

Yunho lắc đầu, đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại, anh đã nhờ người quản lý đưa anh quay về căn hộ để lấy chiếc điện thoại của mình,và ngay khi vừa chạm tay vào nó Yunho đã nhận được một lời nhắn từ người con trai đang khiến anh suy nghĩ suốt từ đêm qua.

"Nghe này, Kim Jaejoong," Yunho ngồi xuống giường và cố làm tim mình dịu xuống, "Tớ là đồ ngốc, tớ biết điều đó.Tớ chậm hiểu, hay quên, vụng về, mọi thứ đều không hoàn hảo~" anh thở dài "Tớ luôn nhận ra mọi chuyện quá chậm trễ, nhưng đây là tớ," Yunho ngừng lại, không biết phải tiếp tục câu nói của mình như thế nào, nhưng có 1 điều chắc chắn rằng khi Jaejoong nói cậu sẽ đi Yunho cảm thấy như một nửa tâm hồn anh đã rời khỏi cơ thể, đầu gối trở nên yếu ớt, trái tim đau nhói và anh cảm thấy sợ hãi. Sợ khủng khiếp.

"Yunho?" Jaejoong thì thầm từ đầu dây bên kia, cậu muốn biết Yunho có còn ở đó hay không, "elllo??Yunho??đừng nói với tớ là cậu đã chết sau bài tự phê bình bản thân ấy nhé..."

Yunho cười to.Sao cậu ta có thể dễ thương đến thế nhỉ? Anh tự nhủ với bản thân

"Ahh, vẫn còn sống, ơn Chúa"

"Sao cậu lại phải chạy trốn khỏi tớ, Jaejoong?" Yunho hỏi sau khi đã lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt vì trận cười không ngừng vừa rồi, anh cảm thấy trái tim như nhẹ bẫng vì lời nói đùa của Jaejoong. Nếu anh có thể duy trì tốt bầu không khí tuyệt vời này, có thể Jaejoong sẽ ở lại,hoặc ít nhất là sẽ cho anh biết cậu đang ở đâu.

"Hmm, chạy trốn khỏi tớ sẽ chỉ làm cậu muốn tớ hơn thôi. Tớ rút từ kinh nghiệm bản thân ra đấy."

"Eh? Từ Yunho tự phê bình thành Yunho tự mãn chỉ trong 1 giây hả? đừng đánh giá cao bản thân quá, và chính xác thì những kinh nghiệm mà cậu vừa nói được rút ra từ đâu vậy?"

"Đêm qua~"

"Cậu là người đã hôn tớ trước và cởi quần áo của cả hai, gạ gẫm và..."

"Đúng, tớ là người đã bắt đầu, nhưng tớ cũng đã dừng lại~"

"Chúng ta ngừng lại bởi vì Junsu gõ cửa!"

"Cậu muốn nói là nếu Junsu không gõ cửa thì chúng ta đã không ngừng lại?"

"Tớ sẽ dừng lại, nhưng tớ không chắc chắn về cậu, khi đó cậu đã hoàn toàn cương cứng và sẵn sàng để tấn công tớ"

"Yah, tớ đã cương lên, đúng thế~ nhưng ngay sau đó khi cởi quần của cậu, tớ đã dành 1 giây để nghĩ về chuyện đó, tớ đã ngừng lại để suy nghĩ, phải không nào?"

"Cậu ngừng lại để nhìn chằm chằm vào mặt tớ!"

"Đó là tớ đang suy nghĩ, Jaejoong, và khi tớ đang cân nhắc, cậu đã quấn chân quanh eo tớ và kéo tớ lại gần hơn!"

"Không!"

"Không cái gì? không dám nói ra sự thật à?"

"Đừng đổ lỗi cho tớ,cậu đã kéo dạng chân tớ ra~"

"Tớ thừa nhận. Nhưng cậu đã khuyến khích tớ bằng cách kéo tớ lại gần bằng đôi chân cậu."

"Đừng nói về chuyện đó nữa, dù sao thì chúng ta cũng đã dừng lại, phải cảm ơn Junsu vì đã gõ cửa."

"Và cậu phải xin lỗi tớ vì đã đá tớ, tớ đã bị ngã đập bụng xuống sàn nhà và vẫn còn đau đến tận bây giờ~"

"Tớ bị shock khi nghe tiếng gõ cửa, đó là phản xạ của tớ~"

"Giống như cách cậu quấn chân quanh eo tớ?"

"Đừng chọc vào chuyện đó nữa, tớ thấy ghê tởm với chính mình vì đã làm thế, xin lỗi và cảm ơn vì cậu đã đi về phòng cậu ngay sau đó,"

"Bởi thế nên giọng cậu mới trở nên thất vọng thế đấy ah?"

"Không bao giờ"

"Lần tới, tớ sẽ không ngừng lại đâu"

"Không có lần tới đâu!"

"Sẽ có lần tới, cậu đang nói cái gì vậy?" Yunho trên chọc và cười to, "Vậy, cậu đang ở đâu thế?"Yunho đứng dậy và ra khỏi phòng, anh vừa mới nhớ ra là hyung quản lý đang chờ anh ngoài hành lang, anh cần hủy kế hoạch của anh với người quản lý để bắt đầu đi tìm Jaejoong.

"Không nói"

"Cậu muốn tớ đi tìm cậu ah? tớ sẽ tìm, và cậu biết rằng tớ sẽ tìm ra cậu, vậy sao không làm điều gì đó dễ dàng hơn cho cả hai bằng cách nói cho tớ biết cậu đang ở đâu."

"Tớ không cần cậu đi tìm tớ",

"Tớ đã nói là chạy trốn khỏi tớ chỉ làm cậu muốn tớ hơn thôi mà, thậm chí bây giờ cậu còn muốn tớ hơn cả cậu muốn tớ mấy phút trước, đúng không?"

"Tớ muốn cậu hồi nào?"

"Lời nhắn của cậu~"

"Đó là 1 trò đùa!" Jaejoong cắt ngang lời Yunho

"Một trò đùa đủ để làm cậu rời bỏ tớ à?" Yunho đi băng qua Changmin trong phòng khách, cậu nhóc đã ngủ gật trên sofa từ lúc nào, Yunho tự nhắc bản thân sẽ xin lỗi Changmin khi anh quay về trong khi ra khỏi căn hộ và bước về phía cầu thang máy, "cậu muốn tớ" Yunho lặp lại

"Thì đã sao?"

"Ahh, cuối cùng", anh mỉm cười vì câu trả lời của Jaejoong, đóan rằng chàng ca sĩ chính cũng đang trêu chọc lại anh

"Được, tớ sẽ làm cho cậu cũng phải muốn tớ."

Ngón tay Yunho ngừng lại khi anh định bấm nút L trong thang máy. Nếu Jaejoong muốn trêu đùa với trái tim anh, cậu đã làm điều đó thật tàn nhẫn.

"Tớ đã muốn cậu rồi. Tệ thật đấy. Đến nỗi tớ thật sự có thể cảm thấy tớ đang run lên vì bị kích thích",Yunho tiếp tục trò chơi, anh ấn nút rồi dựa người vào tường thang máy

"Cậu đang chế giễu tớ ah? tại sao lại chế giễu lời thú nhận của tớ?"

"Owh, đó là lời thú nhận" Yunho thì thầm, trái tim Yunho run lên trong hạnh phúc, nhưng tâm trí anh lại không ngừng tự hỏi. Anh đang cân nhắc xem đó là sự thật hay dối trá.

"Tớ cúp máy đây. Thật vô ích khi trêu chọc một kẻ như cậu."

"Nếu cậu cúp máy, Kim Jaejoong, tớ sẽ tìm ra cậu và hoàn thành những gì chúng ta làm đêm qua" Yunho đáp lại vội vã.

Một khoảnh khắc im lặng trước khi tiếng tín hiệu điện thoai đến tai Yunho.

Khốn kiếp, cậu ta cúp máy rồi,Yunho lao ra khỏi thang máy và va phải hyung quản lý đang nói chuyện với 1 người đàn ông ở quầy lễ tân, nói với người quản lý chờ 1 lúc trong khi Yunho gọi lại cho Jaejoong

Jaejoong nhìn vào tên người gọi và ngồi xổm xuống sàn, dựa người vào xe ô tô của Yunho. Cậu nhấc máy và thở dài thật mạnh, đến nỗi Yunho cũng có thể nghe thấy.

"Gì nữa đây, Yunho?"

"Sao cậu lại cúp máy?"

"Vì tớ đã nói là tớ sẽ~"

"Tớ muốn cậu! Nếu cậu không quay lại đây, tớ sẽ lôi cậu về~"

"Chỉ bởi vì cậu cao hơn tớ, có khuôn mặt thon nhỏ và những ngón tay đẹp, đôi chân dài tuyệt đẹp và một cái mông quyến rũ, cái mũi dễ thương ấy và...bất kể là gì, cậu nghĩ cậu sẽ có được bất cứ ai trên thế giới này sao?" Jaejoong không hiểu nổi vì sao những lời ấy lại vuột ra từ miệng cậu.

"Tớ vẫn giữ lời nhắn của cậu trong máy tớ, nếu tớ nhớ không nhầm, cậu đã thú nhận với tớ!"

"Tớ nói, có lẽ, CÓ LẼ, tớ yêu cậu!"

"Ahh, phải...chỉ vì cậu có đôi mắt nai mà mỗi lần chớp mắt cũng thu hút hết sự chú ý của tớ, hay đôi môi đỏ luôn bĩu ra rất muốn hôn đó, đôi chân sexy và làn da hoàn mĩ, giọng nói êm dịu mà cậu luôn tự hào, cậu nghĩ cậu có thể đùa giỡn với trái tim tớ sao?"

"Tớ không có trái tim của cậu để chơi đùa với nó!" Jaejoong hét lên

"Cậu có nó!"

"Cái gì?"

"Tớ yêu cậu, đồ ngốc!Tớ là 1 thằng đần ngu ngốc và chậm chạp, cậu đã nói như vậy rất nhiều lần, nhưng tớ biết tớ chỉ có thể là người như thế thôi."

"Cậu đang nói cái gì mà cậu chỉ có thể là như thế? dừng nhại lại những lời của tớ, cậu luôn làm những gì tớ đã làm,"

"Ei?"

"Tớ liếm môi, bĩu môi, những trò trêu chọc của tớ, cậu luôn làm những thứ giống như vậy, tớ buộc tôi cậu vì cứ copy tớ."

"Đây là tớ mà~và đúng tớ đang copy lại những lời của cậu, cậu có thể xử lý tớ sau, còn bây giờ hãy để tớ dùng chúng trong khi não tớ đã mất đi khả năng sáng tạo từ khi nghe thấy cậu nói rằng cậu sẽ rời đi", Yunho nói liền một mạch "Tớ không biết đó có phải là trò đùa hay không nhưng đêm qua, khi tớ nói với cậu rằng tớ không hoàn hảo, tớ tan chảy....và đúng tớ đang dùng lại những từ của cậu, cậu làm tớ tan chảy nhiều như cậu làm tớ bị kích thích, chỉ bằng những lời ấy."

"Cậu hoàn hảo, đó là những gì tớ muốn nói với cậu, nhưng vì tớ là đồ ngốc, tớ đã chọn cách trả lời an toàn hơn, tớ sợ rằng nếu tớ nói như vậy, cậu sẽ rằng đêm qua tớ không chỉ trần trụi cơ thể mình cho cậu cảm nhận mà còn cả phơi trần cả trái tim tớ~" Yunho ngừng lại, "Jaejoong, đây là tớ....ngốc nghếch, đần độn, ích kỷ...và đang yêu một chàng trai khác, cậu sẽ ở lại chứ?"

Jaejoong há hốc miệng kinh ngạc khi Yunho ngồi ngay trước mặt cậu ngay sau câu hỏi ấy, cậu đứng dậy và nhìn Yunho bằng đôi mắt to tròn. Yunho cũng đứng dậy, anh mở cửa xe rồi túm tay Jaejoong, đẩy cậu vào trong xe, đóng cửa xe lại, chạy đến ghế lái xe và nhảy vào trong xe ngay lập tức, trước khi Jaejoong kịp hết shock để có thể chạy khỏi xe.

"Yunho~"

"Ở yên đấy~" Yunho quay xe và lao ra khỏi hầm chứa xe. "Người đàn ông ở quầy lễ tân nói với tớ rằng có một chàng trai,trông rất giống Jaejoong-sshi đứng nhìn và đi vòng quanh xe tớ~"Yunho nói trong khi vẫn lái xe trên đại lộ, "cậu đang có ý định gì vậy? đốt xe tớ à?"

"Đưa tớ đến chỗ Yoochun," Jaejoong nói và Yunho lái xe đến nhà Yoochun, hoàn toàn không nói thêm một lời nào sau yêu cầu ấy.

"Tớ sẽ đến đón cậu sau khi tớ đi ra ngoài với Hyung về" Yunho nói sau khi đỗ xe trước cổng nhà Yoochun.

"Không cần, tớ sẽ ở đây tối nay~"

"Tớ không đồng ý."

"Tớ không phải vợ cậu."

"Cậu không muốn sao?" Yunho quay sang đối diện với Jaejoong, tim anh đập nhanh dần khi ánh nhìn của Jaejoong hướng về phía anh,

"Cái gì?"

"Vợ tớ?"

"Khốn kiếp, tớ không!"

"Vậy để tớ làm vợ cậu", Yunho mỉm cười "chỉ cần đừng rời xa tớ"

"Để tớ nói sự thật," Jaejoong khẽ cắn môi dưới trước khi tiếp tục "lời nhắn ấy chưa hoàn chỉnh, tớ muốn nói về việc tớ sẽ đi tối nay và ở lại nhà Yoochun, vì thế cậu đừng lo lắng, tớ sẽ quay về vào ngày mai~~"

Yunho nhướn mày.

"Cậu đã nhảy vào lời giải thích của tớ, cậu không bao giờ chịu lắng nghe, nhưng tớ không trách cậu, cậu là đồ đần, ngốc ngếch, ích kỉ Jung Yunho."

"Đúng, đó là tớ" Yunho thì thầm, cảm thấy mình thật sự ngốc đến chết đi được

"Và đây là tớ", Jaejoong mỉm cười "Sexy,hoàn hảo,dễ thương...và đang yêu."

"Buộc tội dùng bản copy," Yunho thì thầm nhẹ hơn cả hơi thở "đang yêu, với ai?"

"Với một gã đàn ông đần độn, ngốc nghếch và ích kỉ"

"Tệ quá, Jaejoong-yah, tớ không phải mấy cô gái cậu có thể chiếm được bằng mấy lời ấy đâu"

"Không phải cậu đã đồng ý làm vợ tớ sao?"

"Jung Yunho ích kỉ đã quay trở lại với thế giới" Yunho đẩy mình lại gần Jaejoong một chút, ôm cổ Jaejoong rồi kéo cậu lại sát anh cho đến khi xóa đi khoảng cách giữa 2 người "nói với Yoochun là tớ cũng sẽ ngủ lại đây tối nay."

"Huh?" Jaejoong đưa ra một câu hỏi ngắn nhất và khép miệng lại, sợ rằng miệng cậu sẽ bị tấn công nếu nó mở ra, khi đó sẽ rất khó để thở. Những kĩ năng của chiếc lưỡi Yunho rất nguy hiểm.

"Cậu đã cúp máy" là câu trả lời được Yunho đưa ra

"Tớ không đợi được đâu," Jaejoong hôn môi Yunho nhẹ nhàng, cậu buông anh ra, đi ra khỏi xe,đóng cửa lại và nở một nụ cười ranh mãnh với Yunho.

~END~ Author: Sanzo unnie Trans: wind JJ Title: Yah, YunJae-ah~ Pairing: Yunjae cùng với những dongsaengs điên rồ và đáng yêu của họ Rating: PG Form: One-shot Genre: Hoping for fluffuuuu~ Summary: đột nhiên Kim Jaejoong tỏ ra cực kỳ hạnh phúc, làm cho Jung Yunho háo hức muốn biết tại sao (đã được sự đồng ý của tác giả)

chapter 1: yah, Jaejoong ah

Jaejoong vừa lẩm bẩm hát một mình vừa chơi game trên laptop trong phòng thay đồ, trong khi chờ đến phần phỏng vấn tiếp theo của họ. Cậu nhìn lên cái gương lớn trước mặt, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của các thành viên khác

Changmin đang nói chuyện với Junsu, hai cái đầu chụm vào nhau, say sưa bàn tán về cuốn tạp chí được đặt ở giữa. Yoochun ngồi trên đi-văng gần đó, dỏng tai lên "hóng", chốc chốc lại gườm gườm nhìn hai đứa. Yunho đang đứng nói chuyện với nhóm nhảy, anh cười lớn và đập tay người đối diện, làm Jaejoong tò mò không hiểu họ cười vì chuyện gì.

Yunho nhìn về phía Jaejoong, bắt gặp ánh mắt cậu đang chăm chú nhìn về phía mình. Anh hơi nhướn mày, khẽ nhếch môi, nói gì đó với nhóm nhảy rồi lại chỗ Jaejoong

"cậu đang nhìn cái gì đấy?"

"tớ không có ~" Jaejoong nhún vai, quay lại màn hình laptop "cậu ồn quá đi"

"xin lỗi, vậy mà tớ nghĩ cậu nhìn tớ chằm chằm vì tớ quá nóng bỏng chứ ~"

"mơ đi" Jaejoong khịt mũi, ngó lơ Yunho cho đến lúc anh sang chỗ Junsu ngồi

"hyung" Junsu mang quyển tạp chí mà cậu và Changmin đang xem tới trước mặt Yunho "ai đẹp hơn hả hyung?" cậu chỉ vào bức hình của mười cô nàng mặc bikini

Yunho dí mặt vào trang báo, săm soi kĩ lưỡng

"khó thật" Yunho nói "tất cả đều đẹp hết" anh chỉ vào cô nàng mặc bikini hồng "bộ ngực lớn đấy, nhưng chẳng đẹp" Yunh nhăn mặt "cô này đẹp, nhưng mà gầy quá ~"

"nhưng em nghĩ cô này đẹp nhất" Junsu nói "cô ấy nhìn có vẻ thông minh"

"huh" Yoochun khụt khịt mũi mỉa mai "cậu nói thật hả, Junsu? Cô ta mặc một bộ bikini, và cô ta có vẻ thông minh sao?"

"vậy cậu thích ai" Junsu nhìn Yoochun

"tớ không biết" Yoochun bĩu môi "cô nàng mặc bộ bikini hoa ấy, cô ta có đôi chân đẹp đấy"

"em thích cô này" Changmin chỉ vào cô nàng mà Yunho miêu tả là "ngực bự nhưng không đẹp" làm Junsu la lên "hyung biết rồi!'

"tớ thích cô này" Jaejoong đến ngồi cạnh Yunho, chỉ vào cô gái nhỏ nhất mặc bộ bikini đen "hiếm khi tớ thấy ai mặc bikini đen trên tạp chí" cậu nói thêm khi thấy bốn người quay qua nhìn mình

"hyung nghĩ là cô này" Yunho nói, chỉ vào cô nàng mặc bikini màu xanh lá "hyung thích cái khuyên rốn của cô nàng, nó làm cô ấy nhìn thật gợi cảm"

Yoochun, Changmin, Junsu nhìn Yunho cười ẩn ý

"gì đây?"

"vậy, hyung nghĩ Jaejoong hyung nhìn gợi cảm à?" Changmin vừa hỏi vừa cười, Jaejoong ném quyển tạp chí vào cậu

"không ~" Yunho nói, quay qua nhìn Jaejoong "hyung nghĩ thế ~ trong giấc mơ của cậu ấy ~"

"sao cũng được" Jaejoong mở I-pod lên nghe, Yunho cười toe toét, giật lấy quyển tạp chí từ tay Yoochun

Jaejoong cố không thèm để ý đến Yunho và tiếng thì thầm của ba người còn lại, nghe như là "họ đang tán tỉnh nhau", "không chịu thừa nhận tình cảm", lại còn liên tục nhìn về phía cậu và Yunho. Jaejoong thấy CD tiếng nhật mới của họ đặt trên bàn kính, bèn với tay lấy cái CD, ngó ngó tấm ảnh cả nhóm, rồi quay mặt sau, nhìn ảnh của mình, với tên cậu ghi phía dưới

Jaejoong cười khúc khích sung sướng, làm Yoochun, Changmin, Junsu, Yunho quay lại nhìn cậu, tò mò

Jaejoong đặt đĩa CD xuống bàn, tươi cười rạng rỡ nhìn bốn người còn lại

"gì? Các cậu đang nhìn gì vậy?"

"sao hyung cười" Junsu hỏi

"bài hát này buồn cười quá"

Yunho túm lấy cái I-pod, nhìn tựa bài hát

"Love in the Ice mà buồn cười à" Yunho cau mày "cậu nói dối"

Yunho cầm đĩa CD lên, nhìn chăm chú vào bức ảnh của họ, chẳng thấy có gì đáng cười hết. Anh nhìn sang bức ảnh của Jaejoong

"hay cậu cười vì cậu nhìn ảnh của mình rồi nghĩ mình thật đẹp trai" Yunho hỏi

"không, tớ không thích ảnh này, môi tớ mím chặt quá ~" Jaejoong phàn nàn

"ahh" Yunho mỉa mai "hay cậu lại nghĩ chuyện tự hôn mình lần nữa"

"không!" Jaejoong bĩu môi "dù tớ ước gì tớ có thể" cậu cười điệu và đứng dậy "tớ đi toilet"

Yunho càng tò mò hơn khi cả ngày hôm đó Jaejoong rất phấn khởi. Cậu cười ngay cả khi mắc lỗi trong buổi phỏng vấn, và người MC cứ trêu mãi

Sau buổi phỏng vấn, Yoochun lân la lại gần hỏi hyung của cậu cái gì làm hyung hạnh phúc vậy "không có gì ~ chỉ mấy thứ ngớ ngẩn thôi mà" Yoochun cứ theo quấy rầy mãi cho đến khi Jaejoong thì thầm điều gì đó và Yoochun bĩu môi, nghĩ ngợi một lát rồi cười "hyung thiệt là bệnh mà" làm Jaejoong phá lên cười

"Yah, Jaejoong ah" Yunho bắt kịp Jaejoong sau khi họ tẩy trang xong "tại sao?" Yunho hỏi "sao cậu vui vẻ vậy?"

"không có gì" Jaejoong lắc đầu "nghiêm túc mà nói, tớ không được cười khi tớ thích ah?"

"tất nhiên là có" Yunho dỗi "nhưng tớ cần biết cái gì làm cậu vui vẻ thế"

"cậu làm tớ hạnh phúc" Jaejoong đập tay Yunho "các em làm tớ hạnh phúc, nhiều thứ làm tớ hạnh phúc"

"nhưng hôm nay cái gì làm cậu vui vậy?"

"không có gì" Jaejoong cười, chạy lại phía Changmin, bỏ Yunho giận dỗi một mình

Yunho quay ra bắt Yoochun kể cho anh nghe Jaejoong đã nói gì

"không có gì hyung ah" Yoochun cười cười rồi cũng bỏ đi mất

Yunho quay sang bắt Junsu dò hỏi Yoochun xem Jaejoong nói gì

"em không làm" Junsu nói "em cá là chả có gì, sao hyung lại tò mò vậy?

"hyung chỉ muốn biết thôi mà" Yunho than vãn

"đôi khi em nghĩ" Junsu cười "rằng...hyung thích Jaejoong hyung" cậu nói nhỏ rồi chạy lại phía Yoochun, để lại Yunho với bộ mặt kinh hoàng

Ba ngày trôi qua, Yunho cực khì thất vọng khi biết cả ba người còn lại đều biết được ngọn nguồn hạnh phúc của Jaejoong

"yah ~ Jaejoong ah" Yunho đi cạnh Jaejoong vào xe tới studio "ba hôm trước cái gì làm cậu vui vậy?"

"không có gì" Jaejoong chỉ cười

Yunho hỏi Yoochun, Junsu, Changmin và nhận được câu trả lời tương tự

Yunho quyết định không thèm nói chuyện với họ nữa, thậm chí còn từ chỗi đi gần Jaejoong quá một mét, phản đối việc bọn họ dám kéo bè kéo đảng chống lại anh

"Yunho ah" Jaejoong với tay chạm vào Yunho khi họ ngồi trong xe "sao cậu tránh tớ?" Jaejoong nghiêng đầu nhìn Yunho, vì Changmin ngồi giữa bọn họ

"tớ không có" Yunho nói, nhìn ra cửa sổ, làm Jaejoong đành bỏ cuộc

"vì hyung không chịu nói cho hyung ấy biết cái làm hyung vui vẻ vậy ba ngày trước" Yoochun nói khi Jaejoong nói cậu có chuyện gì với Yunho

"cái gì? hyung không nghĩ thế. Yunho không phải kiểu người quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn đó" "nếu là chuyện về hyung, nó chẳng bao giờ vớ vẩn hết" Yoochun cười

"ý cậu là sao?"

"cũng như hyung thích hyung ấy, soulmate thân mến ạ" Yoochun thì thầm "em nghĩ hyung ấy cũng thích hyung"

"không" Jaejoong cười "cậu ta không thể thích hyung được"

"tại sao"

"cậu ta là người bình thường mà" Jaejoong trả lời lưỡng lự

"còn hyung thì không hả?"

"hyung là người bình thường" Jaejoong dỗi "cảm giác của hyung với Yunho khác, cậu biết mà" Jaejoong thì thầm "cậu ấy là người đàn ông đầu tiên và duy nhất cho hyung cảm giác đó - cậu đã hứa không kể với cậu ta đấy"

"không đâu" Yoochun thở dài

"các cậu có nghĩ là Yunho hyung thích Jaejoong hyung không?" Yoochun hỏi Changmin và Junsu trong khi chờ đợi tham gia một game show, Yunho đã đi ra ngoài, còn Jaejoong đi lấy đồ cùng với một nuna

"duh~" Changmin cười "nó quá rõ ràng rồi, em cá là hyung ấy ghen vì Jaejoong hyung kể cho chúng ta về chuyện vui vẻ mà không kể với hyung ấy, vả lại, em ở cùng phòng Yunho hyung, hyung ấy nói về Jaejoong suốt"

"tớ nghĩ mình nên cho Yunho hyung một gợi ý" Junsu nói "có lẽ tớ sẽ nói, Jaejoong hyung thích tên của hyung ấy"

"tên gì?"

Cả ba quay lại, nhìn thấy Yunho đứng ngay sau lưng

"Jaejoong thích tên của cậu ấy à?" Yunho cau mày, chả có chút manh mối nào

"bọn em không nói thế" Yoochun nói và bỏ đi, Junsu và Changmin kéo theo ngay lập tức

Yunho với lấy túi sách của mình, lục tìm đĩa CD mà anh luôn mang theo bên mình, nhìn chăm chú vào bức ảnh của Jaejoong và tên viết phía dưới

Yunho nhắm mắt nghĩ ngợi, rồi anh mỉm cười và gật đầu, sung sướng với những gì vừa tìm thấy

Phía dưới ảnh của Jaejoong là tên cậu được đánh vần theo cách phát âm cuả nhật: Jejung

"yunho ah, các cậu ấy đâu hết rồi" Jaejoong nhòm nhòm từ sau lưng Yunho, ngạc nhiên khi thấy anh nhìn chăm chú vào bức ảnh phía sau

"chắc trong toilet" Yunho nói, quay qua nhìn Jaejoong "Yah, Jaejoong ah" Yunho cười ẩn ý "sao cái này lại làm cậu hạnh phúc thế nhỉ?"

"sao lại là cái này làm tớ hạnh phúc" Jaejoong chưng ra bộ mặt lúng túng "tớ không hiểu" cậu quay đi lẩm bẩm "Yoochun đâu nhỉ? Mình cần mượn dây lưng của cậu ta"

Yunho theo sau Jaejoong, ra khỏi phòng thay đồ, đi dọc hành lang tới toilet, hào hứng chào tất cả nhân viên mà họ gặp

"sao cậu theo tớ" Jaejoong quay qua nhìn Yunho

"yah, Jaejoong ah" Yunho cười "cậu dễ thương thật đấy, cứ như mấy cô nữ sinh ấy"

"tớ không phải con gái" Jaejoong bỏ đi

"tất nhiên là không" Yunho cười "ý tớ là những thứ mà cậu thích đôi khi thật đơn giản"

"tớ chả hiểu cậu nói gì"

"yah, Jaejoong ạ"

"đừng có yah-yah nữa" Jaejoong thở dài "cũng đừng đi theo tớ"

Yunho nhòm trước ngó sau xem có ai ở hành lang không, khi đã chắc rằng nó hoàn toàn vắng vẻ, anh vòng ta ôm Jaejoong từ phía sau

"yah, Jaejoong ah" Yunho thì thầm vào tai trái của Jaejoong, cắn nhẹ, cho đến khi Jaejoong phải đẩy anh ra và đập vào vai anh

"cái quái gì vậy, Yunho" Jaejoong gào lên

"ahh" Yunho cười cười "tai cậu đỏ lên kìa" Yunho đẩy Jaejoong dựa vào tường "nếu tớ cắn vào đây" anh đặt một ngón tay lên môi Jaejoong "nó có đỏ lên không nhỉ?"

"cậu uống rượu trong chương trình Takoyaki đấy hả? tớ thấy cậu ăn nhiều lắm" Jaejoong nhăn mặt

"nếu tớ cắn vào đây ~ và đây" Yunho trượt tay trên cổ rồi xuống vai Jaejoong, không thèm để ý những gì cậu nói "nó có đỏ lên không nhỉ?"

"có chuyện gì với cậu vậy" Jaejoong đẩy Yunho ra, tim cậu đang đập như điên ấy

"nói tớ nghe cái gì làm cậu vui thế"

"từ ba hôm trước rồi, Yunho"

"nhưng mà nó vẫn làm tớ bận tâm"

"không liên quan tới cậu" Jaejoong đẩy mạnh Yunho, bỏ đi, nhưng anh đã nhanh chóng kéo cậu lại, ôm chặt cậu từ phía sau

"tớ nghĩ tớ nên ngừng tán tỉnh cậu" Yunho thì thầm vào tai Jaejoong "vì tớ nghĩ cậu "đổ" tớ rồi" Jaejoong quay lại nhìn Yunho

"Yoochun nhét cái ý tưởng ngu ngốc đó vào đầu cậu à?" Jaejoong hỏi, trưng ra một bộ mặt lạnh lùng

"không" Yunho lắc đầu "tự tớ nghĩ ra" Yunho cười ẩn ý "cậu hiểu ý tớ mà, phải không J.E.J.U.N.G?"

Yunho đánh vần tên Jaejoong, anh nắm chặt tay cậu, kéo cậu lại gần mình hơn, và hôn lướt lên mũi cậu

"thế nếu tớ vui vì trong tên tớ có tên cậu thì sao?" Jaejoong nói to, lấy tay quẹt quẹt chỗ Yunho vừa hôn "đừng có tự đề cao bản thân mình ~ thế không có nghĩa là tớ thích cậu!"

"tớ chả nói gì về chuyện cậu thích tên mình vì nó có tên tớ trong đấy ~ là cậu tự nói" Yunho nháy mắt, nhìn khuôn mặt đỏ tưng bừng của Jaejoong

"nhớ nhé, Yunho ah" Jaejoong chỉ tay vào ngực Yunho "tớ không thích cậu ~" Jaejoong càu nhàu

"nhớ nhé, Jaejoong ah" Yunho chỉ tay vào trái tim Jaejoong, vẽ một vòng như đánh dấu trái tim cậu "một ngày nào đó, tớ sẽ làm cho cậu thành người nhà họ Jung, lúc đó, cậu sẽ là Jung Jejung"

"yah" Jaejoong toan cãi lại nhưng không biết phải nói gì

"và dĩ nhiên là cậu không thích tớ rồi" Yunho cười đầy ẩn ý, tiêp tục

"cậu yêu tớ ~"

------------------------------ Title: Thanh mai đánh trúc mã (青梅打竹马) Author: drift_coral Translator: Oải hương tím Parings: YoonJae Disclaimer: YoonJae is not belong to drift_coral nor me Rating: PG13 Status: finished

(Trước khi mở vào truyện tớ xin mở ngoặc một chút, trong truyện này tác giả lấy bối cảnh là Trung Quốc chứ không phải ở Hàn Quốc, mà tớ thì không muốn dịch tên hai bé ra thành Tại Trung với Doãn Hạo, nên để đỡ khập khiễng, các tên địa danh và nhân vật trong này tớ không dịch hẳn sang tiếng Việt mà xin được để ở dạng phiên âm. ) ---------------------------------

[ Em thích dùng ná bắn chim Em thích Doraemon Em thích đánh Jung YoonHo]

Đó chính là bài tập làm văn đầu tiên trong đời của tôi, đề bài mà cô giáo đưa ra là : "Điều tôi thích".

Jung YoonHo là người đầu tiên mà tôi biết khi vào mẫu giáo. So với đám trẻ cùng lứa, tôi đi mẫu giáo muộn hơn nửa năm. Theo như lời mẹ tôi nói thì khi người ta khai giảng tôi sống chết cũng không chịu đi, nhưng khi vào học đã được nửa năm thì lại nằng nặc đòi đi cho bằng được. Bà bô toàn thích nói linh tinh, tôi cóc tin là hồi nhỏ tôi lại thích đến lớp thế.

Khi gặp YoonHo lúc đó, cậu ta rất oai với cái băng lớp trưởng cài trên cánh tay. Cô giáo dẫn tôi đến trước mặt cậu ta nói: "Bạn Jung YoonHo, đây là bạn nhỏ Kim JaeJoong vừa mới chuyển đến, em hãy quan tâm đến bạn nhé."

Đấy, ngay từ lúc đầu địa vị của hai chúng tôi đã không giống nhau. Cậu ta là "bạn" Jung YoonHo, còn tôi là "bạn nhỏ" Kim JaeJoong.

Kết quả cậu ta quan tâm tôi như thế này đây: ngày đầu tiên đi học cậu ta đã bắt tôi đi bê than tổ ong. Tôi vừa bê vừa trừng trừng nhìn cậu ta, càng nhìn càng thấy cái mặt cậu ta cũng có màu giống hệt với màu than tổ ong, thật muốn chọc cho cái mặt đó cũng lỗ chỗ như mấy viên than.

Bê hết đống than, tôi đi đến trước mặt cậu ta, không ngờ tên nhóc đó còn nhìn tôi cười hơ hơ hỏi: " Kim JaeJoong, có chuyện gì không?"

Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ ra sức chà tay lên cái áo được giặt trắng phau của cậu ta. Kết cục sau đó: ngày đầu tiên gặp mặt chúng tôi đã đánh lộn. Cuối cùng mấy cậu bạn phải gọi tới cô giáo mới lôi được chúng tôi ra khỏi nhau.

"Kim JaeJoong, ngày đầu tiên đi học em đã đánh nhau với bạn???" Cái cô giáo chẳng hề xinh đẹp tẹo nào đó chỉ tay vào tôi mắng, sau đó quay ra YoonHo: "Còn em nữa Jung YoonHo! Em là lớp trưởng mà lại đi đánh nhau với bạn mới đến???"

Nhìn cái mặt bị tôi làm cho đen ngòm của YoonHo, tôi rất hả hê, len lén giơ tay lên hướng về phía cậu ta làm mặt quỷ.

Sau này kể với người khác về YoonHo, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Chuyện từ hồi đi mẫu giáo mà cậu cũng nhớ được?"

Tôi nghĩ, có lẽ chính vì có một người như thế tồn tại, nên kí ức của tôi mới có sớm đến vậy.

Lên tiểu học, hai đứa chúng tôi vẫn học cùng trường cùng lớp với nhau. Cậu ta vẫn là cậu học sinh ngoan luôn khiến các thầy cô yên tâm. Cái băng một vạch trên cánh tay giờ là ba vạch, khi tan học dẫn đầu cả lớp sang đường, rất oai. Tôi thì vẫn là thằng bé khiến phụ huynh và thầy cô không ngừng đau đầu. Thế nên, khi cả lớp thực hiện kế hoạch đôi bạn cùng tiến, tôi và cậu ta bị ghép ngồi cùng một bàn.

Lên tiểu học rồi đương nhiên phải để ý đến hình tượng, chứ cứ giống như EunHyuk với JunSu ngốc nghếch, suốt ngày chỉ ham đá bóng, có đứa con gái nào thèm thích chứ. Chính vì vậy nên tôi cũng không đánh nhau với YoonHo nữa.

Tôi chỉ len lén nhéo cậu ta trong giờ học thôi.

Có lúc nhéo cánh tay, cậu ta không nhéo lại, chỉ cố lắc tay để gạt tay tôi ra. Thường xuyên diễn ra chuyện: bên dưới ngăn bàn tay chúng tôi ra sức đấu đá, bên trên mặt vẫn ra vẻ đang rất nghiêm túc nghe giảng.

Sau đó cậu ta tìm ra cách để đối phó với tôi, mỗi lần bị nhéo, cậu ta bèn nắm chặt lấy tay tôi. Tay YoonHo to hơn tay tôi, vì thế lần nào tay tôi cũng bị nắm thật chặt. Lúc đầu tôi còn tìm cách chống cự, đáng tiếc không có cách nào vùng ra được, sau rồi dần dần thấy, cái cảm giác này có vẻ cũng không tệ. Tay YoonHo rất ấm, không giống tay tôi lúc nào cũng lạnh ngắt. Thế nên, thường cậu ta nắm là nắm đến hết buổi học luôn.

Sau này chính bản thân tôi cũng không biết, rốt cuộc tôi nhéo cậu ta vì cái gì nữa. Thực ra hồi đó mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cậu ta chăm chú nghe thầy cô giảng bài, lại còn nghiêm túc giảng giải cho mấy cô bạn trong lớp là tôi lại cảm thấy rất khó chịu. Tiếp đó là không kìm được muốn bắt nạt cậu ta.

Trước mặt mọi người, YoonHo luôn là một học sinh ngoan ngoãn, một người bạn gương mẫu. Nhưng khi ở trước mặt tôi, cậu ta vẫn thường nghiến răng bặm môi rồi tìm một chỗ yên tĩnh để cả hai đơn đấu.

Lên cấp hai, lớp chúng tôi ở cạnh nhau. Tôi ở lớp 3, cậu ta lớp 4. Giờ tan học vẫn thường nhìn thấy cậu ta cùng đi đánh bóng rổ với mấy người bạn cùng lớp. Ngay từ lúc đó cậu ta đã cao hơn tôi rồi.

Hồi đó tôi thích xem "Cổ Hoặc Tử", cảm thấy Chen HaoNan để tóc dài cực kì đẹp trai, Xiao JieBa bên cạnh cũng rất đáng yêu. Thế nên tôi cũng để tóc dài, cũng bấm lỗ tai rồi đeo một cái khuyên hình thập tự, cũng nghe nhạc rock ì xèo, còn kiếm một em gần giống Xiao JieBa trong đám con gái thích tôi để cặp kè.

Có điều, mỗi lần nhìn thấy cậu ta, tôi vẫn trừng mắt lên gườm. Tôi cứ cảm thấy, sự căm ghét của mình với cậu ta là có ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù kiểu tóc cậu ta hơi giống ShanJi một chút, nhưng vẫn cảm thấy cậu ta chẳng kool chút nào hết. Chỉ là một tên học sinh ngoan ngoãn suốt ngày bám đuôi thầy cô mà thôi.

Sau đó gia đình tôi chuyển nhà. Tôi với YoonHo, không ngờ lại trở thành hàng xóm của nhau. Cùng một khu nhà, cùng một tầng, cùng một hành lang, hai nhà đối diện nhau.

Bất giác nghĩ, đúng là không phải oan gia không gặp mặt. Thế nhưng cũng cùng lúc, trong lòng lại dấy lên cảm giác vui mừng.

Hồi đó bố mẹ cậu ta hình như đang ầm ĩ đòi lị dị. Khuôn mặt vốn đã không hay cười của YoonHo càng trở nên ít cười hơn nữa. Có lúc nghe thấy tiếng đồ đạc loảng xoảng từ nhà cậu ta vọng sang, đến tôi cũng phải cảm thấy buồn bực, không hiểu bản thân cậu ta nghĩ gì.

Bài tập mới làm được một nửa đã thấy mệt, tôi nhoài người lên bệ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, nói không chừng có thể giống như hồi trước, nhìn thấy vài đôi đang kiss nhau cũng nên. Kết quả là nhìn thấy tấm lưng của YoonHo, cậu ta ngồi trên cái ghế chung của khu tập thể, mình vẫn mặc đồ ngủ, đầu cúi gằm. Quàng vội cái áo khoác, tôi chạy xuống dưới lầu, bà bô hỏi định làm gì, tôi đáp, con đi chạy bộ.

Đột nhiên cảm thấy, mặc dù bị ông bô bà bô suốt ngày lèo nhèo quản chặt, tôi vẫn là người hạnh phúc.

Cũng chẳng còn nhớ nổi lúc đó tôi chạy đến trước mặt cậu ta làm gì, tóm lại là không bắt nạt cậu ta như lúc thường ngày nữa. Sau này tôi mới biết, hôm đó bố mẹ cậu ta li hôn, mẹ cậu ta đã dọn đi rồi.

Tôi cứ cảm thấy, tình hữu nghị cách mạng của chúng tôi được thiết lập chính là từ hôm đó, không còn là quan hệ thù địch đấu đá ì xèo. Đương nhiên, cũng là do cậu ta mặt dày mày dạn đòi làm bạn với tôi mà thành.

Một khoảng thời gian khá dài sau đó, YoonHo cứ mặt mày ủ rũ. Lúc đầu tôi cũng không nỡ bắt nạt cậu ta như trước, nhưng sau mới phát hiện, mỗi lần bị tôi bắt nạt, đánh nhau với tôi cậu ta có vẻ rất vui, vì vậy tôi càng ra sức bắt nạt hơn.

Chỉ có một lần cậu ta giận tôi. Lần đó tôi làm hỏng món đồ chơi mà mẹ YoonHo mua. Mấy ngày liền cậu ta chẳng thèm nói với tôi câu nào, cuối cùng điều kiện của việc làm hòa là tôi phải học hành tử tế, không được trốn học nữa.

Chúng tôi vẫn thường cãi lộn trêu chọc lẫn nhau, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Tôi bình thường chẳng sợ thứ gì , nhưng lại rất sợ đi xe đạp, có lẽ là do hồi tiểu học bị ngã một lần đau quá, sau rồi không còn dám đi nữa. Vì vậy ngày nào cũng là YoonHo đèo. Có khi tôi ngồi đằng sau, có khi đứng lên bám vào vai cậu ta, gió vù vù ùa qua, có lúc làm vạt áo sơ mi của cậu ta hất qua mặt tôi. Trên áo có mùi bột giặt QiQiang, tôi rất thích.

Đến nỗi rất nhiều năm sau đó, mỗi lần giặt quần áo tôi đều dùng QiQiang. Mấy vị nhân viên nhà nước thường chê bột giặt này quá tầm thường, giá lại quá rẻ, nhưng tôi chính là thích mùi hương của nó, mùi hương của người đó trong kí ức.

Có lần chúng tôi ra ngoại ô chơi, vì trên đường chẳng có ai nên cậu ta phóng xe rất nhanh, tôi đứng đằng sau gào to xỉ vả thầy giáo chủ nhiệm hôm trước vừa xách tai tôi bắt tôi cắt tóc. Kết quả là vấp phải một hòn đá, cả hai chúng tôi đều bị văng ra khỏi xe.

Đợi đến khi định thần lại, tôi thấy mình đang đè lên người YoonHo. Gió ù ù thổi qua bên tai, tôi ngây người nhìn vào đôi mắt cậu ta, dài, hẹp và rất sáng.

"Ê, sao mà cậu nặng thế?"

YoonHo lên tiếng tôi mới bừng tỉnh, vội vàng đứng lên: "Tớ nặng cái con khỉ. Có mà cậu ấy, lại còn có cả ngực!"

Thế là hai chúng tôi lại đánh nhau.

Sau đó, tôi cứ nghĩ mãi về cái cảm giác kì dị lúc ấy, ngay cả lúc ôm bạn gái trong lòng cũng càm thấy có gì đó không đúng. Lần đầu tiên hôn bạn gái, trong đầu tôi lại hiện lên đôi mắt của YoonHo, dài, hẹp và sáng, cứ nhìn tôi như thế.

Đêm đó, tôi mất ngủ.

Lên cấp ba, tôi và YoonHo không ngờ lại được phân cùng một lớp. Tôi thấy thật thần kì, hai vị oan gia này có vẻ gặp nhau hơi bị nhiều.

Có điều chúng tôi không còn đi học về cùng nhau nữa, YoonHo đã có bạn gái. Tan học, cậu ta thường đạp xe đưa bạn gái về trước. Cô bé đó hay mặc váy, đầu cúi thấp hiền lành ngồi trên yên sau, dáng vẻ rất bẽn lẽn.

Tôi rất giận, chiếc xe đó nói gì cũng không phải là của một mình Jung YoonHo, suốt ba năm cấp hai, tôi đã luôn là người ngồi trên chiếc yên sau đó. Vậy mà bây giờ cô gái ấy lại ngồi lên nó thoải mái thế. Thế nên tôi đã chọn một đêm không trăng không sao, lén lút tháo béng cái yên sau đó ra.

Kết quả là hôm sau tôi tức gần xịt máu, Jung YoonHo lại dám để cho cô ta ngồi lên gác ba ga đằng trước.

Lúc đó tôi đã chia tay với cô bạn giống Xiao JieBa, cũng đã cặp kè với rất nhiều cô bạn khác. YoonHo nói tôi lăng nhăng, tôi nghĩ, chẳng qua là do tim quá trống trải mà thôi.

Vào đại học, chúng tôi cuối cùng cũng tách xa nhau. Cậu ta lên BeiJing, tôi đi ShangHai, chỉ có điều, mỗi năm vào dịp Tết vẫn gặp nhau khi họp lớp, thỉnh thoảng cả hai cũng cùng đi xem phim mới chiếu trên rạp như "Người Nhện" hay gì đó.

Chỉ là có lúc, nửa đêm không ngủ được lại nhớ lại đôi mắt YoonHo nhìn tôi hồi đó. Dài, hẹp và rất sáng.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã quá quen với việc luôn có cậu ta ở bên.

Có lần nửa đêm không ngủ được, nhận được điện thoại của cậu ta, cậu ta nói: "JaeJoong, tớ không ngủ được."

Cậu cũng không ngủ được ư? Lí do của cậu liệu có giống tớ?

Cả hai hôm đó đã nói rất nhiều chuyện, còn nhắc lại những chuyện thú vị hồi nhỏ. Lúc dập máy đi ngủ, không ngờ lại cảm thấy trong lòng rất bình yên.

Một đêm không mộng mị.

Tết đến họp mặt, thường là cả bọn tập hợp tại bao phòng Karaoke lớn nhất. Đám người chúng tôi ai làm việc người nấy, có người đánh mạt chược, có người choi tú lơ khơ. Tôi chọn bài "Khi chúng ta còn nhỏ" bắt đầu ngồi hát một mình.

"Lớn lên rồi chúng ta ngày càng cách xa nhau Hai nửa bán cầu xa diều vợi Bao giờ mới được gặp lại nụ cười thân quen?"

"Đã xa rồi khi chúng ta còn nhỏ Bây giờ em liệu còn nhớ đến tôi Có lẽ em đã tìm được người chăm sóc Tôi hiểu..."

Trong lòng tôi thầm cười, lời bài hát đều là "em đã tìm được người chăm sóc", có ai nói đến hai thằng con trai là thanh mai trúc mã đâu. Thế nhưng vẫn nhớ đến YoonHo.

Chỉ nhìn một cái thôi, thật sự chỉ nhìn một cái thôi.Tôi len lén đưa mắt lên nhìn về phía YoonHo đang ngồi trong góc, bắt gặp cậu ta cũng đang nhìn thẳng về phía mình.

Trong ánh đèn nhập nhòe, đôi mắt cậu ta cũng tranh sáng tranh tối. Tôi không dám nghĩ gì nhiều.

Vội vàng quay mặt đi, tôi với mấy người bạn càng quậy dữ hơn.

Tốt nghiệp đại học rồi đi làm. Tôi ở lại ShangHai, cậu ta lưu lại BeiJing. Có khi đang đi trên đường phố ShangHai, nhìn dòng người ồn ào tấp nập, chợt cảm thấy thật cô đơn, cho dù có bạn gái nỗi cô đơn này cũng chẳng mất đi. Không hiểu cậu ta ở BeiJing ra sao? Còn bên nhau với cô bạn gái hồi cấp ba không? Nghe nói họ cùng đậu vào trường đại học ở BeiJing.

Từ lúc đó tôi bắt đầu có thói quen ngẩng mặt lên nhìn ánh nắng xuyên qua tán lá những cây ngô đồng, cảm nhận ánh nắng nhảy múa trên mặt, nhớ lại đôi mắt YoonHo.

Có lần đồng nghiệp tụ tập, đã uống không ít, tôi kể cho cô bạn đồng nghiệp thân nhất về YoonHo, kể về cả hai lớn lên bên nhau thế nào.

Cô ấy trợn mắt nhìn tôi hỏi: "Hah, làm sao lại có duyên đến thế?"

Sau đó tiếp tục bất bình: "Thật là, hai thằng con trai có duyên như thế làm cái quái gì?"

Phải đấy, chỉ là hai thằng con trai mà thôi. Đến duyên phận tốt nhất cũng không nên có, còn cần đến tình yêu làm cái gì?

Tôi nghĩ, cả đời có lẽ cứ thế này mà trôi qua, có lẽ sẽ tìm một cô gái nào đó thuận mắt một chút... Mà thôi, tìm hay không thì cũng có ích gì đâu?

Kì nghỉ đông năm đó, công ty có chuyện yêu cầu làm thêm, tôi phải đi công tác không thể về nhà. Lòng thầm nghĩ, rốt cuộc cũng có một năm không phải đụng mặt cậu ta. Không ngờ lúc chuyển máy bay ở ShangHai, vừa bước vào phòng chờ đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc. Khi đó trong đầu tôi lập tức xuất hiện câu nói cửa miệng của mấy tên bạn hồi cấp ba: "Không phải chứ?"

Tôi đang nghĩ không biết phải dùng thái độ gì đối mặt với cậu ta cho ra vẻ giống như gặp lại bạn thân, không để cho sự vui mừng được thể hiện quá lố thì bị cậu ta ôm chầm lấy.

Tôi đờ người ở đó, nghe tiếng cậu ta khe khẽ bên tai.

Tớ cứ tưởng, năm nay không gặp được cậu.

Cậu ta nói, Jung YoonHo từ nhỏ đã thân thiện hiền lành, chỉ có cậu mới làm cho tớ tức giận.

Cậu ta nói, Từ nhỏ tớ đã thích cậu.

Cậu ta nói, Tớ yêu cậu.

Nước mắt tràn ra. Chết tiệt, Kim JaeJoong từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ mất mặt như thế này. Cậu ta buông tôi ra, lấy tay lau nước mắt cho tôi, ngón tay vẫn dài và đẹp như thế.

Sau đó, YoonHo cúi xuống hôn tôi.

Chết tiệt, đây là sân bay đấy. Lại chợt nghĩ, tôi đã biến một học sinh gương mẫu như Jung YoonHo thành một kẻ đồng tính thế này, có bị cậu ta hôn thì cũng chả sao.

Thế nên tôi cũng ra sức hôn lại.

Sân bay vang lên giọng hát của bạn Tao JieJie: "Bởi vì có một ngày duyên phận sẽ tiếp diễn, để chúng ta cùng bên nhau."

À, có một chuyện phải nhớ kĩ nhé, là tôi cưỡi trúc mã, cậu ta vuốt thanh mai đấy.

END -------------------- PS: Có một số bạn có lẽ sẽ không hiểu lắm ý nghĩa câu nói cuối cùng của Jae. Cái này là xuất phát từ một điển tích về câu thành ngữ thanh mai trúc mã của Trung Quốc, nói ra thì khá dài, đại loại mọi người cứ hiểu rằng trúc mã là nam còn thanh mai là nữ là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro