DCLM 391 -392

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 391,

Ta muốn gả cho ngươi

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: pinotran

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Vẻ mặt Lôi Thiên Luân bất ngờ chựng lại, nhưng lập tức lại khôi phục như lúc đầu, cố tình làm bộ như không nghe thấy lời Hướng Nhật nói, vẫn như cũ tiếp tục liếc mắt đưa tình với Hác phu nhân.

Trong lòng Hướng Nhật thầm khen, tên lừa đảo này quả nhiên có chút nghề, ngay cả lúc bị vạch trần vẫn có thể bình tĩnh đối diện với Hác phu nhân mà không lộ ra chút sơ hở nào như vậy, người bình thường căn bản là làm không được.

Nhưng mà Hướng Nhật sẽ không vì tán thưởng kỹ thuật diễn xuất của đối phương mà bỏ qua cho hắn như vậy, tiếp tục hỏi tới:

- Lâm tiên sinh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó?

Lôi Thiên Luân biết tiếp tục giả bộ nữa cũng không được, bởi vì do sự kiên trì của Hướng Nhật mà mọi người ở đây đều tập trung ánh mắt vào hắn, nhưng hắn lại không biểu hiện ra bất kỳ vẻ mặt bối rối nào, làm bộ ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Hướng tiên sinh đang nói với tôi hả?

- Lâm tiên sinh, ông cảm thấy sao?

Vẻ mặt Hướng Nhật hình như ám chỉ điều gì, đang khi nói chuyện lại liếc xéo Hác phu nhân bên cạnh một cái, phát hiện trên mặt bà ta quả nhiên lộ ra chút nghi ngờ như mong đợi, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, chỉ cần mẹ vợ tương lai có chỗ nghĩ không thông, vậy thì dễ xử rồi.

Lôi Thiên Luân cũng nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Hác phu nhân, trong lòng tiếp tục nương theo, nghiêm mặt nói:

- Tôi nghĩ Hướng tiên sinh nhận lầm người rồi, kỳ thực trên thế gian này có rất nhiều người tướng mạo giống nhau, có lẽ Hướng tiên sinh nhìn thấy một người có tướng mạo giống tôi ở đâu đó cho nên mới có hiểu lầm thế này phải không?

- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng ông là bạn tốt Lâm Kiến Nhạc của ta chứ, có thể vừa rồi ta đã uống nhiều nên nói mê sảng chăng?

Miệng Hướng Nhật giải thích như vậy nhưng mọi người ở đây đều nghe ra được đây tuyệt đối là lời kết tội của hắn. Uống nhiều ư? Nói đùa sao? Cái tên này từ lúc ngồi vào bàn tiệc đến giờ đều chưa chạm vào bất kỳ một giọt chất lỏng nào, mặc dù trên bàn tiệc đúng là có rượu vang, nhưng cái tên này chỉ toàn ăn đồ ăn, còn chưa đụng tới rượu vang vì hắn sớm đã chế giễu nó.

Lôi Thiên Luân giả bộ cười ngượng, nhưng trong lòng lại cực kỳ oán hận, ước gì đối phương lập tức bị đồ ăn làm cho nghẹn chết, hắn biết sau lời nói lần này của đối phương, bản thân hắn trên cơ bản coi như xong rồi, nhưng về mặt biểu hiện hắn lại không thể không làm ra vẻ vui vẻ. Đồng thời trong lòng cũng hối hận không thôi, lần trước ở Mỹ Thực Lầu bởi vì đối phương không có vạch trần mình, nên ôm ấp tâm lý may mắn cho rằng đối phương kiêng dè gì đó mà không dám nói ra, hơn nữa lại vừa tìm được một chỗ dựa vững chắc, cho rằng có thể bình chân như vại không lo lắng, cho nên mới dám rành rành tiếp tục lưu lại ở Bắc Hải như thế này. Không ngờ lần thứ hai gặp mặt, đối phương lại lập tức vạch trần mình, tuy không có trực tiếp nói ra mình là một kẻ lừa đảo, nhưng chính là nói thế này mới càng đáng sợ. Bây giờ hắn chỉ có cầu nguyện trong lòng, hy vọng phân lượng của bản thân trong mắt nữ chủ nhân họ Hác đủ nặng, nếu không thì lại phải chuẩn bị cuốn gói ra đi.

Hướng Nhật cũng không tiếp tục nói nữa, hắn cảm thấy có câu nói đó là đủ rồi, dù sao cũng đã đạt được mục đích. Mặc dù ban đầu dự định lật bài đến cùng, nhưng nghĩ kỹ lại cái này cũng không đáng. Trước tiên không nói tên lừa đảo đó có thừa nhận những lời mình nói hay không, mà phải suy nghĩ đến việc giữ một chút thể diện cho mẹ vợ, nếu như cái gì mình cũng nói ra hết, tất nhiên có thể vạch trần thân phận thật sự của tên lừa đảo này, nhưng như vậy lại giống như mẹ vợ không có mắt nhìn, lại có thể tìm một tên lừa đảo làm đối tượng kết hôn sao?

Đến lúc đó nói không chừng sẽ phản tác dụng, như vậy đối với chuyện của mình và Hác đại tiểu thư sẽ vô cùng bất lợi. Huống chi mình nói như vậy, mẹ vợ tương lai cho dù đầu óc có nông cạn như thế nào, lại cũng không biết gì cũng không hoài nghi mà đồng ý kết hôn với đối phương sao? Mà chỉ cần bà hoài nghi rồi thì nhất định sẽ đi điều tra cái tên "Lâm Kiến Nhạc" mới nãy mình lớn tiếng nói ra, tin rằng "danh tiếng" này của hắn có thể rất dễ dàng tìm được. Đến lúc đó, chỉ cần là người hơi có chút đầu óc thì sẽ biết nên làm như thế nào?

Vì tiết mục xen giữa này mà bầu không khí ăn uống tiếp sau đó liền có chút ngột ngạt. Mọi người đều chuyên tâm mà dùng cơm tối, không có sôi nổi giống như lúc đầu.

Sở Nguyên có thể nói là người nôn nóng nhất, vì hắn cũng không rõ nội tình, còn cho rằng cái tên thích nói khoác kia thật sự đã nhận lầm người. Cố tình muốn tìm Hác đại tiểu thư để nói chuyện, nhưng lại không có bất cứ lý do gì, chỉ có liên tiếp dùng chân ở dưới bàn để "nhắc nhở" Lôi Thiên Luân bên cạnh, đáng tiếc đối phương cũng làm bộ cái gì cũng không nhận được, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy rất căm tức, nhưng bởi vì phải duy trì hình tượng lễ độ nho nhã trước mặt người khác, cho nên cũng không trở mặt với đối phương ngay tại chỗ.

Hướng Nhật cũng chú ý đến sự khác thường của tên tiểu tử này, nhưng hắn lại chẳng muốn đi tìm hiểu, chỉ riêng tiểu nha đầu ở bên tay trái bản thân cũng đủ làm phiền hắn rồi. Bởi vì nha đầu này luôn luôn không ngừng lấy mắt ra hiệu cho hắn, hắn biết nàng là đang hỏi hắn có cần phải dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động hay không, hắn không khỏi lắc lắc đầu, cũng đã đến nước này rồi, mấy kế hoạch cùng thương lượng với tiểu nha đầu lúc trước rõ ràng là dùng không được rồi, vả lại bây giờ Hác phu nhân quả thật đang ở vào tình trạng "không ổn định", nếu tiểu nha đầu có hành động gì khác thường, nhất định sẽ gây ra sự bất mãn của mẹ vợ tương lai.

Bữa cơm tối đã kết thúc trong bầu không khí như thế này, chủ nhà cũng không giữ khách lại uống trà hay làm gì, Hác phu nhân sau khi chào hỏi mọi người một tiếng rồi liền đi xuống nhà bếp rửa chén.

Lôi Thiên Luân rõ ràng nhận thấy nàng lạnh nhạt đối với mình, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cùng với Sở Nguyên - vẫn có chút không nỡ rời đi - ra khỏi nhà họ Hác.

Hướng Nhật thấy hai người bọn họ rời đi, cũng kiếm cớ theo ra ngoài. Ra đến ngoài cổng, phát hiện một chiếc xe Benz màu bạc đang đậu không xa, kiểu dáng xem ra rất cao cấp, xem chừng không có mấy trăm vạn thì không thể mua nổi.

Ánh mắt Hướng Nhật thoáng đảo một chút, đã biết đây là xe của tên tiểu tử Sở Nguyên đó, vì đúng lúc hắn nhìn thấy tên tiểu tử này vừa muốn ngồi vào chỗ tay lái thì tên lừa đảo Lôi Thiên Luân nọ đã chui được nửa người vào chỗ bên kia tay lái.

Hầu như không suy nghĩ, Hướng Nhật vội vàng đi tới, có chút tán thưởng:

- Chiếc xe này của Sở tiên sinh đúng là xe cao cấp!

- Đó là đương nhiên, tao nghĩ cho dù mày thắt lưng buộc bụng cả đời cũng không mua nổi đâu!

Sở Nguyên cũng không vội chui vào trong xe, khó lòng có được một cơ hội có thể chế nhạo đối phương nên hắn thật sự sẽ không bỏ qua. Vốn dĩ hắn không có cảm tình với tên tiểu tử thích nói khoác này, bây giờ đã ra khỏi nhà họ Hác, hắn cũng không làm bộ làm tịch nữa, lộ ra bộ mặt kiêu ngạo vốn có.

- Đương nhiên, đương nhiên.

Hướng Nhật cười ha ha nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ hâm mộ gì.

Điều này làm cho Sở Nguyên càng cảm thấy căm ghét, bất giác cảnh cáo:

- Tao khuyên mày tốt nhất nên tránh xa Hác đại tiểu thư một chút, không nên có ảo tưởng gì, nếu không đừng trách tao không khách khí!

- Anh bây giờ là đang uy hiếp tôi sao?

- Không sai, là uy hiếp, mày có thể làm gì tao?

- Tôi đương nhiên không thể làm gì anh rồi.

Hướng Nhật nhún nhún vai nói:

- Chỉ là muốn hỏi chút thôi, Sở tiên sinh bây giờ đang dự định đi đâu?

Sở Nguyên càng thêm kiêu ngạo:

- Nghe qua 'Hoa chi đô' chưa? Tao nghĩ cho dù mày nghe qua, e rằng mày cũng chưa từng đi vào phải không? Không ngại nói cho mày, thiếu gia tao đây bây giờ dự định qua đó, hơn nữa còn chuẩn bị dẫn Lôi tiên sinh cùng đi. Nhưng tên tiểu tử mày đừng hy vọng, chỗ như vậy cả đời mày e rằng cũng đi không nổi.

- Vậy chúc hai người đi đường thuận lợi.

Hướng Nhật cười tủm tỉm nói, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc lạnh. "Hoa chi đô" hắn quả thật đã nghe qua, chỗ đó là một hội tư nhân cao cấp, gần như có thể nói là thiên đường của đàn ông, bên trong nghe nói mỹ nhân của nước nào cũng có, hơn nữa đều tinh thông kỹ thuật trên giường, làm cho những người đã đến đều muốn thôi mà không được. Nhưng nhất thiết chỉ có hội viên mới có thể vào, từng trải như "hắn" cũng muốn vào mở mang kiến thức một phen, nhưng vì có việc trì hoãn cho nên đến bây giờ vẫn chưa có cơ duyên gặp gỡ mấy báu vật tinh thông các kỹ xảo trên giường đó.

- Hừ!

Sở Nguyên dùng mũi lạnh lùng trả lời một tiếng, chui vào trong xe, khởi động xe rồi chạy đi.

Hướng Nhật liếc nhìn biển số phía sau của chiếc xe Benz màu bạc, móc điện thoại ra gọi đến một số.

- A lô, Hầu Tử phải không?

- Là em, lão đại.

- Mày biết khu biệt thự Chân Long không? Có một chiếc xe Benz màu bạc vừa mới chạy ra từ chỗ này, nơi đến là "Hoa chi đô", mày hẳn là nghe nói qua rồi phải không? Ừ, biển số xe là xxxxxxxx, bất luận dùng cách gì cũng phải chặn đường đánh nó, sau khi đánh xong lại gọi điện thông báo cho tao.

- Yên tâm đi, lão đại, anh cứ đợi tin tốt lành của em đi.

Hầu Tử cúp điện thoại mà trong giọng nói mang theo chút hưng phấn, bởi vì lão đại mỗi lần yêu cầu mình làm chuyện gì, thù lao luôn luôn không bao giờ thiếu, loại sự việc này tại sao lại không làm chứ?

Hướng Nhật từ trước đến giờ cũng không cho rằng bản thân là một người tốt lấy đức báo oán, trước tiên không nói tên lừa đảo họ Lôi đó đem những lời mình nói với hắn lúc đầu biến thành gió thoảng bên tai khiến mình rất khó chịu, nếu không cho hắn nếm chút lợi hại không phải có vẻ bản thân nói không giữ lời sao?

Hơn nữa, bây giờ cái tên tiểu tử họ Sở này lại quá cuồng vọng, không ngờ lại dám ở trước mặt mình tự xưng là thiếu gia? Nếu như không cho hắn chút giáo huấn, thật còn cho rằng mình dễ bắt nạt. Nhưng Hướng Nhật cũng biết trong nhất thời Hầu Tử đúng là không kịp chặn chiếc xe đó, có thể nhân lúc này tản bộ một chút, thong thả xả hơi vì vừa mới ăn no xong mà dạ dày lại có chút căng cứng, cử động gân cốt xuôi xuôi cơm để chút nữa cũng không ngại "hoạt động" mạnh mẽ.

Song vừa mới ra khỏi khu biệt thự Chân Long, Hướng Nhật liền không thể không chấm dứt mong ước có vẻ tốt đẹp này, chỉ vì hắn đã gặp phải một người, một cô gái không có căm ghét nhưng tuyệt đối cũng không có cảm tình.

Con mụ điên rõ ràng là nhìn từ đàng xa đã phát hiện ra mình nên mới đi qua bên này, Hướng Nhật cố ý lớn tiếng nói:

- Thật là xui xẻo, không ngờ ở chỗ này cũng có thể đụng phải người điên.

Trên thực tế, không thể bảo điều hắn nói là sai, bởi vì mỹ nhân tóc dài lúc này đã khôi phục lại trang phục đặc trưng trước đây của nàng, tóc tai bù xù, trước ngực đeo một bức tượng phụ nữ khỏa thân, rất khó khiến cho người ta không liên hệ nàng với loại người không bình thường.

Mỹ nhân tóc dài tai rất thính, đã sớm nghe thấy lời của lưu manh, lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng chỉ chó mắng mèo, nói thật ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi!

- Ôi, vậy thật tốt quá rồi.

Hướng Nhật nói xong, liền chuyển mình đi, một chút cũng không dây dưa.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Mỹ nhân tóc dài tức giận, nàng lần này đúng là đặc biệt thám thính được tin tức từ miệng của nữ cảnh sát đó biết được lưu manh đang ở chỗ này cho nên mới chạy tới đây, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chuồn đi ở trước mặt mình.

- Không phải nói không muốn nhìn thấy ta sao?

Hướng Nhật dừng bước, hắn cũng đại khái đoán ra được con mụ điên này chắc chắn phải biết mình ở đây mới tìm đến, bởi vì xem ra bộ dạng đối phương một chút cũng không giống tùy ý đi dạo, rõ ràng là sớm có mục đích.

Mỹ nhân tóc dài lạnh lùng hừ một tiếng.

- Có chuyện ta muốn thông báo cho ngươi.

- Nói đi, lỗ tai của ta không bị điếc.

Hướng Nhật cố ý kéo kéo lỗ tai. Mỹ nhân tóc dài hít sâu một cái, cố gắng làm cho giọng nói của mình duy trì được bình tĩnh:

- Ta muốn gả cho ngươi!

- Cái gì?

Hướng Nhật bị chấn động, đủ để sửng sốt một hồi lâu hắn mới không dám tin mà hỏi:

- Ta không có nghe lầm chứ, là lỗ tai của ta xuất hiện ảo thính hay là ngươi thần trí không rõ nói chuyện lung tung?

Vẻ mặt mỹ nhân tóc dài cả hận, sắp đặt từng chữ nói:

- Ngươi không nghe nhầm, ta nói ta - muốn -gả - cho - ngươi!

Hướng Nhật lần này đã nghe rõ, nhưng lại càng thêm nghi ngờ, hắn cảm thấy có phải bởi vì gần đây mình suy nghĩ quá nhiều chuyện hay không, dẫn đến không ngừng xuất hiện ảo thính còn xuất hiện ảo giác nữa, toàn bộ mọi thứ trước mắt này phỏng chừng đều là yy của mình xuất ra. Nhưng cho dù lại yy thế nào cũng không thể khoa trương như vậy chứ?

Hướng Nhật tự thấy vẫn chưa đói khát đến độ phải ra tay với con mụ điên giống như là yêu tinh đó, người ta nói ngày có suy nghĩ thì đêm mới mơ thấy, nhưng mình căn bản chưa từng nghĩ qua, chắc hẳn không thể xuất hiện loại ảo giác này đâu?

Hướng Nhật có chút không dám chắc chắn, mỹ nhân tóc dài đối diện đã không nhịn được:

- Ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?

Một câu nói kéo hắn từ trong suy nghĩ quay lại với hiện thực, cẩn thận dò xét mỹ nhân tóc dài một chút, phát hiện bộ dạng của nàng hình như không giống như đang nói đùa, trong lòng hắn bất giác cảm thấy hoang đường không thôi, một tuyệt thế mỹ nữ không có cảm tình với mình [điểm này tin rằng chỉ cần không phải là người mù thì có thể nhìn ra] đột nhiên nói muốn gả cho mình, sự tình không sao hiểu được như thế này nếu không phải bởi vì thân thể hắn từ trước đến nay không có ốm đau hơn nữa thần kinh cũng kiên cường dẻo dai thì không chừng đã sớm bị phát bệnh tim rồi.

Hơn nữa Hướng Nhật cuối cùng đã hiểu ra, nhớ tới vẻ mặt không bình thường của phiên dịch Lý Na đó khi nhìn mình lúc ở Nhật Bản, hóa ra đây chính là "chuyện tốt" mà cô nàng đã nói. Đáng tiếc loại "chuyện tốt" này e rằng mình không có phúc nhận rồi, ai biết con mụ điên này nửa đêm có đến cho mình một đao hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nhật cự tuyệt thẳng:

- Ngại quá, bản thân ta không có hứng thú gì với ngươi.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe!

Giọng nói của mỹ nhân tóc dài trở nên dữ tợn, dường như chỉ cần lưu manh có gì không phải thì cô nàng liền lập tức liều mạng xông lên trước.

Điều này ngược lại làm cho Hướng Nhật hiếu kỳ hẳn lên, suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho con mụ điên này đột nhiên muốn gả cho mình. Nhưng hắn cũng không hỏi trực tiếp, mà lại nói sang chuyện khác:

- Nghe nói tuổi tác của ngươi bây giờ ít nhất cũng đã 40 rồi?

Cứ tưởng rằng nghe tới điều này mỹ nhân tóc dài sẽ kích động lên, không ngờ nàng không có xấu hổ vì tuổi tác thật sự bị người ta vạch trần chút nào, không mảy may để ý mà thừa nhận:

- Không sai, ta đã 45 tuổi rồi. Nhưng gả cho ngươi là tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi biết chứ? Tướng mạo này của ta có thể bảo toàn vĩnh viễn, mãi cho đến chết mới thôi.

Thấy đối phương không chút kiêng cữ nói ra bí mật của bản thân, Hướng Nhật cũng có chút hết chỗ nói.

- Ta nói nhé nếu ngươi muốn lấy chồng thì tùy ý tìm một người không phải là được rồi sao, với "dung nhan" này của ngươi, e rằng có rất nhiều đàn ông sẵn sàng xếp hàng chờ lấy ngươi đó.

Mỹ nhân tóc dài lại lạnh lùng hừ một tiếng:

- Ngươi cho rằng ta thật sự muốn gả cho ngươi sao? Nằm mơ đi! Nếu không phải vì Tiểu Uyển...cho dù ta gả cho ngươi rồi, ta cũng không để cho ngươi chạm vào ta chút nào đâu!

- Vậy ta đây càng không có hứng.

Hướng Nhật bĩu môi xem thường, con mịa nó, gả cho mình lại không cho mình chạm vào, thật sự tưởng rằng bản thân ngươi là tiên nữ sao? Cho dù là tiên nữ cũng không giống phụ nữ bình thường, chẳng lẽ nói so với phụ nữ khác ra nhiều hơn mấy thứ gì đấy hay sao? Diễn trò gì chứ, còn giả bộ thanh cao! Hướng Nhật đang cực kỳ khinh bỉ, nào ngờ điện thoại trên người đột nhiên vang lên, trong lòng không khỏi vui mừng, phỏng đoán là Hầu Tử đã chặn đánh được người nên gọi đến thông báo cho mình.

Vừa móc điện thoại ra nghe, Hướng Nhật vừa nói với mỹ nhân tóc dài đã có chút dấu hiện nổi điên kia:

- Ngại quá, ngươi một mình từ từ đi dạo đi, ta có việc, đi trước đây!

Lần này Hướng Nhật thật không giống như mới nãy chỉ làm bộ ra vẻ mà là thật sự cất bước chạy.

Chương 392: Chó cắn chó

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: lmthk

Biên dịch: dendaycung

Biên tập: didicung

Nguồn: www.tangthuvien.com

Hiệu suất làm việc của Hầu Tử có chút nằm ngoài dự liệu của Hướng Nhật, không thể ngờ hắn chặn xe lại ở một nơi cách khu biệt thự Chân Long không xa. Nói cách khác, tiểu tử Sở Nguyên kia lái xe ra không bao lâu đã bị chặn lại. Hướng Nhật cực kì hài lòng về điều này, hắn càng hài lòng hơn khi thấy thằng Hầu Tử này cũng không ngốc lắm, biết chặn xe tại khu vực vắng vẻ, như vậy một số chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng sẽ dễ thực hiện hơn nhiều.

Lúc Hướng Nhật tới, hắn nhìn thấy hơn mười chiếc mô tô vây tròn xung quanh một chiếc xe con màu bạc, có hai bóng người đứng hai bên xe, trong đó một người hung hăng quát:

- Tụi mày biết tao là ai không? Không ngờ lại dám chặn đường tao, ông mày điện một cuộc là ngày mai chúng mày khỏi nhìn thấy mặt trời luôn!

- Nói cho chúng mày biết, ở Đông Thành này Bụi Hùng của "Ngạ Lang Bang" còn phải nể mặt tao, chúng mày là cái đ*o gì!

- ...

- Hầu Tử, tụi mày đối đãi với "khách" của chúng ta lễ phép vậy sao?

Hướng Nhật còn chưa đến gần đã cất giọng. Nhưng lời nói của hắn cũng không có hàm ý châm chọc, mà quả thực đang nhắc nhở đám người Hầu Tử, không ngờ bị đối phương mắng thê thảm như vậy mà vấn đứng yên không động thủ, thật sự là quá lễ phép.

- Đại ca tới!

Hầu Tử vốn có chút do dự khi nghe được đối phương nói có quan hệ với Bụi Hùng, nhưng thấy lão đại tới liền trở nên mừng rỡ, sự e ngại trong lòng lập tức bị vứt sang một bên. Trong mắt hắn, chỉ cần có lão đại ở đây, đừng nói một thằng Bụi Hùng, cho dù mười thằng Bụi Hùng cũng không nhằm nhò gì.

- Ừ.

Hướng Nhật gật gật đầu, hắn gạt vòng vây của đám Hầu Tử và thằng mập ra rồi dẫn đầu tiến vào trong.

- Là ngươi?

Bởi vì trời đã nhá nhem tối, Sở Nguyên vừa rồi cũng không thấy rõ người mới tới là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói quen thuộc mà thôi, đến khi đối phương đến gần mới phát hiện ra đấy chính là tiểu tử thích khoác lác vừa bị mình cảnh cáo cho một trận cách đây không lâu.

- Nghe giọng mày hình như rất bất ngờ?

Hướng Nhật cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại nhìn lướt qua gã lừa đảo Lôi Thiên Luân ở bên cạnh, khi nhìn thấy mình sắc mặt hắn liền có chút tái nhợt.

Sở Nguyên rất phẫn nộ, nhất là khi nghe giọng điệu của đối phương dùng giọng điệu, hắn xem ra đây chính là tiểu nhân đắc chí, cho nên cười lạnh lùng:

- Mấy thằng côn đồ này là do ngươi mời đến đối phó ta? Hài hước, chỉ là mấy thằng đầu đường xó chợ mà thôi. . Xem ra ngươi chưa từng thấy cái gì gọi là xã hội đen tụ tập phải không? Biết cái cảnh mấy trăm người bắn giết nhau trông thế nào không? Ngươi có biết ngay cả Bụi Hùng của Đông Thành đệ nhất đại bang "Ngạ Lang Bang" cũng phải nghe lời ta hay không?

Hướng Nhật càng thêm buồn cười:

- Tới lúc này rồi mà vẫn còn dám kiêu ngạo vậy sao? Xem ra mày chưa rõ tình cảnh của mình thì phải? Hiện tại ở nơi này đều là người của tao, tao muốn nhào nặn, chà đạp mày thế nào mà chả được.

Nhìn thoáng qua bốn phía là cả một đám côn đồ có vẻ ngoài bất hảo, Sở Nguyên rốt cuộc ý thức được tình cảnh của mình, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm như trước, hắn nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Hướng Nhật cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp quay đầu đi, nhìn về phía Lôi Thiên Luân bên cạnh đang có vẻ trốn tránh và nói:

- Lâm tiên sinh, vốn ta định cho ngươi một con đường sống, nhưng không ngờ ngươi lại không nghe theo khuyến cáo của ta...

Lời còn chưa nói hết, Lôi Thiên Luân đã cầu khẩn:

- Hướng tiên sinh, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa, ngày mai tôi sẽ rời Bắc Hải, không, tôi sẽ đi ngay đêm nay!

Nói đến cùng hắn chỉ là một tên lừa đảo, cũng không phải kẻ liều mạng, giờ thấy tên côn đồ hung ác trước mặt muốn gây bất lợi cho mình, chỉ có thể mở miệng xin tha.

Song mấy lời này hắn vừa thốt ra khỏi miệng lập tức khiến Sở Nguyên bên cạnh bất mãn:

- Sợ cái rắm, có ta ở đây tiểu tử này sao dám làm gì ngươi!

Lúc này, Sở Nguyên cũng không quá sợ hãi, nói thế nào đi nữa, dựa vào thân phận của bản thân, hắn không tin đối phương thật sự dám động thủ với hắn!

"Bốp" một tiếng, Hướng Nhật dùng thực tể để minh chứng luôn, vung tay tát má trái Sở Nguyên, thoáng cái đã khiến hắn bị đánh bay sang phải vài mét.

- Không dám làm gì mày? Hừ, đối phó với mày cũng dễ như bóp chết một con kiến vậy!

Vốn Hướng Nhật biết đối phương cùng Sở gia có chút quan hệ, cũng chỉ định đe dọa một chút coi như xong, nhưng nếu tiểu tử này thích ăn đòn như vậy, hắn không cần phải khách khí nữa. Đương nhiên, hắn ra tay vẫn có chừng mực, nếu không lỡ đánh chết người thật, lúc ấy cũng khó ăn nói với nhạc phụ tương lai ở Sở gia.

Sở Nguyên bị đánh cho mụ cả người, nhưng lập tức tỉnh táo lại, hắn chưa từng phải chịu sự vũ nhục như thế, hơn nữa còn bị kẻ mà hắn vốn xem thường vũ nhục, quả thật là vô cùng nhục nhã, cả người cuồng lên như chó dại, hắn gằn giọng:

- Được lắm, họ Hướng, ngươi nhớ kỹ cho ta...

Hướng Nhật không đợi hắn nói xong, xông tới đá vào ngực hắn một phát, khiến hắn ngã nhào xuống đất không đứng dậy nổi, lúc này mới khinh bỉ nói:

- Cứ buộc tao phải đánh mày, mày nói xem mình có hèn mọn không! Mịa nó!

Sở Nguyên không dám nói thêm nữa, hắn biết nói nữa chỉ tổ bị hành hung, đành lấy ánh mắt cay độc nhìn về phía đối phương, trong lòng thầm lên kế hoạch: chỉ cần tiểu tử này rơi vào tay mình, nhất định sẽ bắt nó muốn sống không được, muốn chết không xong!

Hướng Nhật làm như không thấy, hắn đã có biện pháp đối phó với loại tiểu nhân này, ánh mắt càng tập trung nhìn về phía Lôi Thiên Luân, bởi vì thấy mình dùng thủ đoạn bạo lực nên sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt:

- Ngươi nói đêm nay rời đi?

- Vâng vâng!

Lôi Thiên Luân vội vàng gật đầu, lúc này hắn không dám trông chờ vào may mắn nữa. Là một kẻ lừa đảo mấy chục vụ mà vẫn không hề bị tóm gáy, hán thông mình hơn nhiều so với gã đần đồn Sở Nguyên vốn chỉ biết ỷ vào danh tiếng của trưởng bối để kiêu ngạo hoành hành, đối phương biết rõ mình đi cùng cháu của Sở A mà còn dám chặn lại, nhất định là không sợ cái thân phận cháu Sở A, nói quá lên, không chừng ngay cả Sở A cũng không để vào mắt, hơn nữa tại Hác gia hắn nói quen biết Sở A chỉ sợ cũng không phải là nói chơi, mà là sự thật. Có ý nghĩ này, hắn tất nhiên biết nên lựa chọn thế nào.

- Đáng tiếc, đã muộn mất rồi.

Hướng Nhật hời hợt nói một câu, nhưng cũng làm cho hy vọng của Lôi Thiên Luân tan biến.

- Ngươi vốn không nên trông chờ vào vận may, tưởng tìm người của Sở Gia là bảo vệ được ngươi? Đừng nói là cháu của Sở A, cho dù đích thân Sở A muốn bảo vệ ngươi cũng không được!

Lôi Thiên Luân có chút tuyệt vọng, hiện tại hắn chỉ hy vọng đối phương đừng giao hắn cho cảnh sát.

- Anh muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?

- Bỏ qua cho ngươi, chuyện đó không có khả năng, ít nhất cũng phải cho ngươi một ký ức khó quên

Nói xong, Hướng Nhật hướng về đám Hầu tử ở một bên đang nóng lòng muốn động thủ:

- Hầu tử, thằng này giao cho bọn mày, "chiêu đãi" ngon lành một chút! Yêu cầu của tao rất đơn giản, chỉ cần để lại một chân một tay lành lặn là được!

- Rõ, đại ca!

Hầu Tử hú lên quái dị, hắn dẫn theo mấy tên côn đồ bên cạnh hùng hùng hổ hổ nhào tới, trong đó hung ác nhất chính là thằng mập, cũng bắt chước Hướng Nhật, trực tiếp đạp người ngã lăn ra đất. Mấy tên côn đồ này đều không có cầm hung khí như dao phay mã tấu, nhưng quyền cước cũng không phải thứ bỏ đi, chúng đánh cho Lôi Thiên Luân trên mặt đất kêu thảm thiết không thôi, trong miệng không ngừng xin tha, nhưng không có bất cứ tác dụng gì. Đám côn đồ đã được lệnh của lão đại, cho nên cũng không cần khách khí làm gì, với lại đây mới chính là chuyên môn của bọn họ, so với việc theo dõi mà trước kia lão đại sai bọn họ làm thì dễ dàng hơn nhiều lắm. Hơn nữa, ý tứ của lão đại rất rõ ràng, chính là muốn đánh gãy một tay cùng một chân của đối phương, nếu như ngay cả điều ấy cũng không làm nổi, vậy sau này sao có thể được lão đại giao nhiệm vụ cơ chứ?

Hướng Nhật mặc dù nghe thấy Lôi Thiên Luân kêu gào thảm thiết ngay bên cạnh, nhưng cũng không có nửa điểm đồng tình, hắn biết chi tiết về kẻ lừa đảo này, không biết bao nhiêu nữ nhân bị hắn lừa gạt đến táng gia bại sản, những nữ nhân đáng thương này, có người hóa điên, có người một mực tự sát, không lẽ nói các nàng vốn đáng bị lừa gạt hay sao? Giờ coi như là thay trời hành đạo chứ sao? Khẽ mỉm cười, rốt cuộc Hướng Nhật dời ánh mắt về phía tên Sở Nguyên bên cạnh vẫn nửa nằm nửa ngồi dưới đất:

- Sở tiên sinh phải không? Bây giờ đên phiên hai chúng ta tính sổ với nhau.

.

Nghe những lời tàn nhẫn vừa rồi của đối phương, cùng với việc nhìn thấy đám côn đồ kia hung hăng như muốn đánh chết người đến nơi, Sở Nguyên đã không giữ nổi bình tĩnh như trước, hắn sợ hãi nhìn đối phương:

- Hình như ta chưa từng đắc tội với ngươi mà?

- Mày còn có mặt mũi nói những lời này cơ à!

Ánh mắt Hướng Nhật dần dần trở nên lạnh lẽo:

- Lúc mới ra khỏi Hác gia, mày nói như thế nào nhỉ, có phải uy hiếp không cho tao đến gần bà xã của tao?

Sắc mặt Sở Nguyên cứng lại:

- Đấy chỉ là giỡn thôi.

- Giỡn?

Hướng Nhật nheo nheo mắt

- Tốt lắm, bây giờ tao cũng muốn giỡn với mày.

Nói xong, tay đấm chấn đá, tẩn cho đối phương một trận. Có điều Hướng Nhật rất có chừng mực, chỉ đánh cho đối phương mặt mũi bầm dập, cùng lắm vài ngày sau là hết bầm. Nhưng cho dù như vậy, Sở Nguyên chưa từng chịu đau đớn đến mức này, hắn nằm trên mặt đất kêu la oai oái.

Có lẽ là bị đánh đau quá, Sở Nguyên cũng chẳng quan tâm đến tình cảnh hiện này của mình, hắn căm hận nói:

- Ta nói cho ngươi hay, hôm nay nếu ngươi không giết chết ta, ngày mai ta tìm người đến giết chết ngươi!

- Hả?

Hướng Nhật nghe thế liền dừng tay lại, ánh mắt theo đó cũng lóe lên sát ý. Nếu như tiểu tử này bị hắn đánh một trận mà biết điều, mình nể mặt Sở gia sẽ không tính toán chuyện đối phương từng uy hiếp mình. Nhưng bây giờ nghe đối phương nói như vậy, Hướng Nhật không muốn bỏ qua cho đối phương nhẹ nhàng như vậy nữa, dù sao hắn cũng không muốn có phiền toái sau này. Mặc dù trong mắt hắn tiểu tử họ Sở này chẳng đáng là gì, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái phiền toái, nếu có thể giải quyết luôn đương nhiên là tốt nhất. Suy nghĩ một lúc, Hướng Nhật âm trầm nói:

- Mày đã muốn chết, tao sẽ thành toàn cho ngươi!

Nói xong, hắn gọi Hầu Tử ở bên kia đang đánh người thỏa thuê.

Hầu Tử vừa nghe đại ca gọi lập tức bỏ lại "công tác" của mình và chạy tới.

Mà Sở Nguyên đã bắt đầu luống cuống, hắn cũng ý thức được câu nói hung hăng vừa rồi của mình có ý nghĩa gì, đấy chẳng phải là buộc đối phương cho mình được "thống khoái" hay sao? Hiện tại thấy đối phương gọi đến một tên hình như là cầm đầu đám côn đồn, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ:

- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Hướng Nhật cười khằng khặc:

- Không phải mày nói không giết chết mày thì mãy sẽ giết chết tao sao? Vì cái mạng nhỏ của tao, đành phải hi sinh mày vậy.

Nói tới đây, Hướng Nhật ngừng một lát, rồi nói với Hầu Tử bên cạnh:

- Hầu tử!

Đem thằng này dìm xuống sông Phong Khê đi.

Sông Phong Khê là con sông lớn nhất chảy ngang qua thành phố Bắc Hải, thường ngày từ trong sông cũng cũng vớt được vài tử thi, về phần những tử thi này chết đuối hay là bị dìm chết thì có trời mới biết được.

Hầu Tử có chút chần chừ, rồi lập tức hành động, mặc dù là một mạng người, nhưng ngày trước, lúc quán bar "Trầm Luân" chưa bị thiêu hủy, hắn từng tận mắt thấy một mình lão đại giết chết mười mấy người trong đó, cho nên lúc này cũng không đến nỗi quá kinh sợ. Chẳng qua là có chút e ngại vì đối phương quen biết Bụi Hùng, nhưng lại nghĩ có lão đại ở đây, hắn lập tức bình thường trở lại.

Sở Nguyên gần như bị dọa đến chết khiếp, liên tưởng đến việc ngày mai trong sông Phong Khê vớt được một xác chết trôi, mà xác chết đó chính là mình, hắn không nhịn được khóc chảy nước mắt nước mũi:

- Đừng mà, cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta! Mấy lời vừa rồi đều là nói lung tung...

Có điều Hầu Tử cũng không thèm nghe, mà chỉ tiến đến tóm lấy hắn, chuẩn bị kéo đi.

- Chờ một chút!

Đúng lúc này Hướng Nhật lên tiếng, thật ra hắn cũng không định lấy mạng đối phương, mặc dù chỗ này là đoạn đường hẻo lánh vắng người, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua, chẳng qua là thấy bên này tụ tập đông người, chả ai nguyện ý xen vào việc của người khácđể rước lấy họa vào thân. Vốn hắn muốn đe dọa đối phương một chút, cho đến khi tiểu tử này không dám tìm mình trả thù mới thôi.

Sở Nguyên nghe được lời của hắn, cũng giống như người chết đuối vớ được cọc:

- Tha cho ta đi, chỉ cần tha cho ta, các ngươi muốn gì cũng được, tiền ư, ta có rất rất nhiều tiền...

- Có bao nhiêu?

Hướng Nhật quả thật không ngờ đối phương lại phối hợp với mình như vậy, con mắt híp lại và nói:

- Mày nói xem cái mạng của mày đáng giá bao nhiêu?

- 100 vạn.

Sở Nguyên dè dặt đưa ra một con số.

- 500 vạn, thiếu một xu thì đi chầu hà bá đi!

Hướng Nhật nói chắc nịch. Hắn biết một trăm vạn là quá đơn giản đới với tiểu tử này, đến "Hoa chi đô" chơi bời một đêm cũng phải tốn trên dưới mười mấy vạn, 500 vạn này coi như hơn mười ngày không đến "Hoa chi đô" mà thôi.

- Được, 500 vạn thì 500 vạn!

Sở Nguyên vội vàng đáp ứng, nhưng vẫn cực kỳ xót ruột, dù sao số tiền này cũng không phải dễ dàng kiếm được, thế mà thoáng cái đã tuột khỏi tay, còn không được nhận lại gì, có muốn không xót ruột cũng không được. Hơn nữa, hắn cũng không thường xuyên đến "Hoa chi đô", thường thì lâu lâu mới bỏ tiền ra một lần, lúc này, hắn không khỏi hối hận, sớm biết vậy mình sẽ không nói đi "Hoa chi đô" trước mặt đối phương, có lẽ nếu mình không nói như vậy, đối phương có thể sẽ đòi ít tiền hơn một chút. Nhưng xót thì xót, so với cái mạng nhỏ này, 500 vạn có đáng là gì.

Hướng Nhật hài lòng gật đầu, hắn không quan tâm đến tiền, nhưng chung quy không thể để đám Hầu Tử này mất công một chuyến, có thể cho bọn chúng kiếm thêm chút tiền tiêu vặt cũng không tệ. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng sẽ không vì đối phương đáp ứng đưa tiền mà coi như xong, lần này mình ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất định đối phương sẽ trả thù. Cho nên... Hướng Nhật nở nụ cười ma mãnh:

- Tao nghĩ bây giờ trên người mày cũng không có nhiều tiền như vậy, đã vậy chụp hình nude đi! Chờ mày thanh toán đủ tiền, chúng tao đương nhiên sẽ trả lại phim chụp cho mày.

- A!

Sở Nguyên sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn biết, một khi đã bị chụp hình thì đừng mong tìm đối phương báo thù. Vốn hắn còn muốn chờ thoát khỏi hung hiểm rồi sẽ trả thù lại gấp bội, nhưng không ngờ đối phương còn có thủ đoạn này. Mặc dù nói một cách dễ nghe, chờ mình giao tiền sẽ trả phim chụp lại cho mình, nhưng có thể dám chắc đối phương sẽ sao lại một bản, nhằm đề phòng mình trả thù.

Nhìn đối phương vừa cực kì "sốc" vừa có vẻ không tình nguyện, Hướng Nhật lạnh lùng nói:

- Không chụp sẽ chết, mày tự chọn đi!

- Ta chụp.

Lúc này, Sở Nguyên cũng không còn biện pháp khác, chỉ đành chấp nhân. So sánh với tính mạng mình, hết thảy đều vô nghĩa, bởi vì chỉ khi bản thân còn sống mới có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hiện tại.

- Thế có phải tốt không?

Hướng Nhật bĩu môi, tiểu tử này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

- Trước tiên viết một giấy nợ, chờ lát nữa tìm chỗ thích hợp sẽ chụp!

Nói xong, Hướng Nhật không để ý đến đối phương nữa, hắn biết việc này Hầu tử sẽ làm tốt, sau đó đi về phía đám thằng Mập ở bên kia còn chưa có dừng tay.

- Được rồi, đừng đánh nữa, thế là được rồi

.

Đám thằng Mập đã sớm chờ những lời này, dù sao cũng đã thực hiện được "yêu cầu" là đánh gãy một tay một chân của đối phương, tiếp tục đánh, e là sẽ chết người, tại chỗ chết người, hành vi đánh chết người ngay tại chỗ kinh khủng như vậy, bọn chúng vẫn không làm được. Nhưng lão đại chưa hạ lệnh, bọn chúng không dám ngừng tay, có điều lúc đã nhẹ tay hơn nhiều. Nếu không, đánh lâu như vậy, đối phương muốn không chết cũng khó.

Hướng Nhật tiến đến sát Lôi Thiên Luân, toàn thân hắn co rúm lại thành một đống, lúc này đối phương sớm đã không còn phong độ tao nhã ban đầu, tay trái cùng chân phải đều bị bẻ gãy, chắc là kiệt tác của đám côn đồ. Có điều Hướng Nhật vẫn không có vẻ gì là đồng tình, hắn lạnh giọng uy hiếp:

- Vẫn là câu nói cũ, đêm nay biến đi. Nếu ngày mai ở Bắc Hải nhìn thấy mày, đừng nghĩ đến sống nữa!

Lôi Thiên Luân sớm đã không còn hơi sức nói chuyện, nhưng nghe được đối phương nói tha cho mình, trong lòng cuối cùng có chút hi vọng. Chỉ cần không chết hoặc là giao cho cảnh sát, cho dù liều mạng khi mà trọng thương không được chữa trị thì hắn cũng không nguyện ý ở lại Bắc Hải dù chỉ thêm một giây đồng hồ nào nữa.

Giải quyết chuyện này xong, kế tiếp thì dễ dàng hơn nhiều, Hướng Nhật trực tiếp sai đám Hầu Tử mang theo thằng nhóc xui xẻo Sở Nguyên kia đi tìm nơi rộng rãi sáng sủa để chụp hình. Về phần 500 vạn dọa dẫm được, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không cướp miếng ăn từ miệng tiểu đệ, hắn nói một câu, tất cả đều đưa cho bọn họ.

Mười mấy tên côn đồ trong đám Hầu Tử nghe thế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ không thôi, đấy chính là 500 vạn đầy đủ, tuy rằng tại đây có mười mấy người, nhưng chia mỗi người hơn chục vạn cũng không thành vấn đề. Được lợi, bọn họ đương nhiên không tiếc lời ca ngợi, cứ vuốt mông ngựa cho đến khi Hướng Nhật không chịu được nữa, lúc này mới hớn hở dẫn người đi. Về phần gã lừa đảo Lôi Thiên Luân, hắn bị vứt lại tại chỗ cùng chiếc Mercedes-Benz màu bạc, nghĩ qua là biết, chỉ cần gã lừa đảo này còn có thể di chuyển, nhất định sẽ không bỏ qua chiếc xe giá trị này. Đến lúc đó, Sở Nguyên vốn vừa mất đi 500 vạn, sau lại phát hiện chiếc xe giá trị mấy trăm vạn của mình không cánh mà bay, tất nhiên sẽ tìm Lôi Thiên Luân tính sổ. Hai con chó cắn nhau, Hướng Nhật thật muốn nhìn xem con nào lợi hại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro