DCLM 412-413

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ biệt Nhâm đại tiểu thư xong cũng là lúc xế chiều tan học. Hướng Nhật đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên một số điện thoại lạ gọi cho hắn. Vốn định không nghe, nhưng lại sợ có khả năng là người thân của mình mượn điện thoại người khác gọi đến, Hướng Nhật bèn nhận cuộc gọi.

- Tại sao lâu như thế mới nghe máy?

Vừa áp tai vào nghe, ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói chất vấn, cư như cho rằng việc nam nhân phải sớm bắt máy là lẽ đương nhiên.

Hướng Nhật nghe mà sởn tóc gáy, không ngờ lại là giọng của nữ nhân điên, cũng không quan tâm đối phương làm cách nào lấy được số điện thoại của mình, hắn giữ chặt yết hầu cho giọng khàn đi:

- Xin chào! Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!

- Tên khốn kiếp!

Người ở đầu dây bên kia chửi ầm lên, một loạt câu từ nguyền rủa quá khích xổ ra.

- Ngại quá, bây giờ ta đang bận, không đếm xỉa tới cô nữa.

Hướng Nhật còn muốn trêu chọc đối phương thêm một chút, nhưng thấy bị chửi nên cũng không hứng vui đùa nữa, hắn chuẩn bị cúp điện thoại.

- Ngươi đợi đã, có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.

Biết nam nhân muốn cúp điện thoại, người ở đầu dây bên kia vội vàng nói.

Nghe thấy có chuyện quan trọng, Hướng Nhật cũng hơi kiềm lại ý định muốn cúp điện thoại:

- Vậy ngươi nói đi, ta nghe đây, nhưng tốt nhất là không nên dính dáng đến căn nhà ta vừa mới mua, nếu không ta không dám cam đoan có thể vì nhất thời run tay mà cúp điện thoại hay không.

- Ngươi bây giờ ở đâu?

Người ở đầu dây bên kia căm hận hỏi, nghe như là đang cố nén tức giận.

- Nếu như đây là chuyện quan trọng mà ngươi nói, ta cúp điện thoại đây.

Hướng Nhật không muốn lằng nhằng mãi với đối phương, hắn lập tức nói không chút khách khí.

- Khốn kiếp! Ta muốn nói ngay trước mặt ngươi!

Người ở đầu dây bên kia bừng bừng lửa giận.

- À, được rồi, ta ở...

Mới vừa nói đến đây, Hướng Nhật lập tức cúp điện thoại luôn, miệng cười trộm không thôi, nữ nhân điên tự dẫn xác tới để mình trêu chọc, đương nhiên không khách khí với nàng ta làm gì. Mk, nói ngay trước mặt ta, thế chẳng phải ca ca ta đây tự tìm lấy khổ sao?

Có lẽ biết nam nhân sau khi cúp điện thoại sau đó sẽ không bắt máy lần nữa, người ở đầu dây bên kia cũng không gọi lại. Nhưng qua một lúc lại chuyển sang cách nhắn tin, tin nhắn chỉ có một câu: Ta nhìn thấy tình nhân của ngươi bị người ta chụp bao bố bắt đi!

Một câu vô cùng đơn giản, hơn nữa trong đó còn dùng danh từ không chuẩn xác,nhưng Hướng Nhật cũng sợ đến nỗi nhảy dựng lên.

Tình nhân, chỉ có nữ nhân điên mới có thể dùng từ ngữ thiếu tế nhị như vậy, bình thường người ta phải dùng "bà xã" hoặc là "Bạn gái" để hình dung thì mới thích hợp.

Cũng không biết rốt cuộc là Sở Sở hay người nào đã xảy ra chuyện, do quá lo lắng, Hướng Nhật cũng quên mất rằng nếu như quả thật Sở Sở hay ai đó trong mấy vị

đại tiểu thư xảy ra chuyện thì hắn sẽ được báo qua điện thoại trước tiên, hắn lập tức gọi lại cho số lạ vừa rồi.

- Này, cô bây giờ ở đâu?

Người ở đầu dây bên kia thì chậm rãi nói:

- Chịu gọi điện thoại cho ta rồi sao? Vừa rồi không phải người ngang tàng lắm sao?

- Mau nói cho ta biết là nơi nào!

Hướng Nhật trầm giọng nói, bây giờ hắn lo lắng nhất chính là an toàn mấy vị Đại tiểu thư, làm gì rảnh đi so đo chút chuyện vặt cùng đối phương cơ chứ?

- Tại sao phải nói cho ngươi biết, ngươi có thể

cho ta lợi ích gì sao?

Người ở đầu dây bên kia tiếp tục làm khó.

- Ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng!

- Đây chính là ngươi nói đấy nhé, ta muốn thuê một gian phòng ngủ trong căn nhà ngươi vừa mua, và ta được quyền chọn phòng!

- Không thành vấn đề!

Hướng Nhật lập tức đáp ứng, so sánh với sự an toàn của bạn gái mình, hết thẩy những chuyện khác đều không quan trọng.

- Được rồi,ta bây giờ ở chỗ này.

Nghe xong địa điểm cụ thể, Hướng Nhật lập tức chạy như bay tới .Tuy trong lòng cũng không quá lo lắng, có nữ nhân điên kia ở đó, mặc dù nàng ta luôn đối đầu với mình, nhưng sẽ không trơ mắt nhìn bạn gái mình gặp chuyện không may .

Địa điểm mà nữ nhân điên chỉ cũng không phải quá xa, Hướng Nhật chỉ chạy bộ cũng tới nơi rất nhanh, đối phương đang đứng cách không xa một tòa nhà lớn chờ hắn, trên mặt có vẻ cười cợt đắc ý.

Hướng Nhật cũng chẳng quan tâm việc vừa rồi trong điện thoại đối phương nhân lúc cháy nhà đi hôi của , hắn tiến lại gần và lo lắng hỏi:

- Rốt cuộc người nào bị bắt?

- Tình nhân của ngươi ở Tài Đại.

Phạm Thải Hồng lãnh đạm nói.

- Tài Đại?

Hướng Nhật mơ mơ hồ hồ.

Thấy nam nhân hình như không nhớ ra là ai, Phạm Thải Hồng sốt ruột bèn giải

thích:

- Hôm nay lúc ngươi tới Tài Đại không phải đã gặp một mĩ nữ chơi thể thao sao?

Chiều cao so với mỹ nữ đi cùng ngươi thì không khác biệt lắm, tuy nhiên

vóc người đầy đặn hơn một chút.

Nữ nhân điên hình dung rất chi tiết, Hướng Nhật dễ dàng nhận ra người nàng miêu tả là ai, đầu tiên hắn sửng sốt:

- Cô nói Trầm Bội Bội bị bắt?

Sau đó mới nhớ ra một việc:

- Cô theo dõi ta?

- Nếu ta không theo dõi ngươi, tình nhân bị bắt ngươi cũng không biết.

Phạm Thải Hồng tức giận mặt trừng mắt nhìn nam nhân.

Hướng Nhật cũng chẳng muốn giải thích việc Trầm Bội Bội không phải bạn gái mình:

- Cô ấy bây giờ ở đâu?

Mặc dù không phải bạn gái mình nhưng Hướng Nhật cũng không hy vọng nàng ta gặp chuyện không may, dù thế nào đối phương cũng cũng là bạn của Sở Sở, hơn nữa còn có khúc mắc không rõ ràng với Nhâm đại tiểu, nàng gặp chuyện đương nhiên hắn không

thể mặc kệ.

- Yên tâm, cách chỗ này không xa, thấy tòa nhà kia không? Vừa mới bị người ta khiêng vào ấy, chắc là chưa xẩy ra chuyện gì đâu.

Phạm Thải Hồng ung dung chỉ vào tòa nhà lớn cách đó không xa.

Hướng Nhật cũng không nói lời nào, lập tức chạy ngay vào tòa nhà ấy, đầu óc bắt đầu phân tích, trùng hợp trước đó không lâu ở Tài Đại đụng phải tên Bạo Long, sau đó Trầm Bội Bội bị bắt đi. Nếu đoán không sai, kẻ bắt Trầm Bội Bội chính là Hôi Hùng. Mà mình đang lo tìm không được hành tung đối phương, không ngờ y lại dẫn xác đến nhanh như vậy. Mặc dù trước đó cũng không chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Hướng Nhật cũng không thấy có gì không ổn, với thực lực tuyệt đối của mình, còn sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay sao?

olo

Bên trong tòa nhà lớn lại là một cảnh tượng khác.

Trong phòng khách, Hôi Hùng tươi cười ngồi trên ghế sa lon, tuy nhiên hắn đã thay một bộ tây trang hàng hiệu, nữ nhân dáng cao cao đầy đặn bên cạnh hắn không biết đã chạy đi đâu rồi. Ở phía sau hắn, còn có 4-5 tên đàn em mặc bộ tây trang màu đen, và Bạo Long vẫn lạnh lùng đứng ở hàng đầu.

- Các ngươi bắt ta đến đây để làm gì? Không sợ ta báo cảnh sát sao?

Trầm Bội Bội ngồi trên ghế salon đối diện Bụi Hùng. Trên người cũng không có gì khác thường, chỉ là sắc mặt cực kì phẫn nộ.

Hôi Hùng giả bộ ra vẻ si tình :

- Trầm tiểu thư, chẳng lẽ cô vẫn không nhìn ra tâm ý của ta đối với cô sao?

- Hừ.

Trầm Bội Bội hừ lạnh một tiếng, còn lâu nàng mới tin đối phương có tình ý gì theo kiểu quân tử đối với nàng.

Hôi Hùng cũng không nổi giận:

- Trầm tiểu thư, ta biết cô có chút bất mãn về cái cách thô bạo ta mời cô tới đây, nhưng thế không.phải cũng chứng minh ta rất thật lòng với cô hay sao? Nếu không phải như vậy, ta cần gì phải tốn nhiều công sức để mời cô tới cơ chứ?

Trầm Bội Bội im lặng làm ngơ, nàng nghĩ đối phương chung quy cũng chẳng dám làm gì nàng. Đáng tiếc, là một sinh viên luôn được sự bảo hộ của nhà trường, nàng căn bản không ý thức được sự thực tàn khốc của xã hội.

Sự nhiệt tình bị dội gáo nước lạnh, Hôi Hùng sầm mặt.

- Xế chiều có phải cô đã gặp tiểu tử họ Hướng không?

Vừa nghe đối phương nhắc đến bạn trai của bạn mình, Trầm Bội Bội không khỏi khẩn trương lên , nàng sợ đối phương dùng những người có quan hệ với mình để uy hiếp bắt mình nghe lời.

- Các ngươi muốn làm gì, ta với hắn không có bất cứ quan hệ gì.

-

Trong mắt Hôi Hùng ánh lên một tia hàn quang mà người ngoài khó có thể nhận ra:

- Khẩn trương như thế, xem ra Bạo Long nói không sai, hắn là bạn trai cô phải không?

- Không phải.

Trầm Bội Bội vội vàng phủ nhận.

- Đáng tiếc, cô không lừa được ta!

Cách nhìn của Hôi Hùng giống với Bạo Long, đối phương càng chối thì càng khiến hắn khẳng định là nàng có quan hệ với tiểu tử kia.

- Nói không phải là không phải!

Trầm Bội Bội ra sức lắc đầu.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương lo lắng của nàng, Hôi Hùng đột nhiên nở nụ cười:

- Trầm tiểu thư, chẳng lẽ cô thật sự không có chút hảo cảm nào với ta sao?

- Ta có thể nói cho ngươi biết, ta dù chết cũng sẽ không thích người như ngươi !

Trầm Bội Bội kiên quyết nói.

- Xem ra Trầm tiểu thư muốn ép ta làm vài việc ta không thích làm .

Hôi Hùng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn trà, hắn bắt đầu giở giọng uy hiếp.

Trầm Bội Bội quay mặt sang một bên, không để ý tới sự uy hiếp của đối phương.

Hôi Hùng ung dung nói:

- Trầm tiểu thư, cô là người thông minh. Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng ta co thể bỏ qua cho tiểu tử kia , tuy nhiên, nếu như cô không nghe lời, ta sẽ

phái người bắt tiểu tử kia tới đây, sau đó ta sẽ ở trước mặt cô làm một ít chuyện mà cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

- Hèn hạ!

Trầm Bội Bội căm hận nói.

- Còn có chuyện càng hèn hạ hơn đây, Trầm tiểu thư, phải biết rằng, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn. Hơn nữa, cô ở Bắc hải cũng không phải chỉ có một mình đúng không? Cha cô làm việc ở một xí nghiệp tư nhân, mẹ cô dạy trường cấp hai. Ta nghĩ, thân là con gái, chắc cô cũng không muốn cha mẹ mình gặp chuyện không may phải không?

Trầm Bội Bội trầm mặc, dù nàng cho rằng đối phương sẽ không dám làm gì mình, nhưng đối phó cha mẹ mình hay người thân bạn bè để ép mình nghe lời thì e rằng có thể làm được, điều này làm cho nàng nhất thời có chút do dự.

Thấy đối phương cúi đầu trầm tư, Hôi Hùng cũng biết đối phương có thể đã bị mấy lời của mình đả động.

- Kỳ thật, ta có cái gì không tốt, có tiền lại có quyền, không phải là loại nam nhân mà phụ nữ các cô cho rằng ở bên cạnh thì có cảm giác an toàn nhất hay sao?

Nói xong, Hôi Hùng ghé sát vào người Trầm Bội Bội, định ôm lấy vai nàng.

Trầm Bội Bội theo phản xạ có điều kiện vung tay tát vào mặt hắn, Hôi Hùng nhất thời không kịp tránh né liền lãnh đủ.

Một tiếng "Bốp" trong vắt vang lên trong đại sảnh trống trải.

Hôi Hùng sững người một chút, nhưng sau đó lập tức tỉnh táo lại, không ngờ mình lại bị một nữ nhân tát, hơn nữa trong phòng khách còn có mấy tay đàn em nhìn thấy, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.

- Trầm tiểu thư, đây là do cô ép ta!

Hôi Hùng làm mặt dữ tợn, hắn vươn tay ra, bàn tay to lớn chộp lấy Trầm Bội Bội.

- Buông ta ra!

Trầm Bội Bội thét lên chói tai, tay chân vùng vẫy muốn thoát ra. Song sức lực nàng có hạn, chẳng những không đạt mục đích, ngược lại càng khiến gã Hôi Hùng thêm điên cuồng.

Cầm lấy cổ áo T-shirt trắng tinh, Hôi Hùng dùng sức xé mạnh. "Xoẹt ―". Chiếc áo T-shirt nhất thời bị xé thành hai nửa, lộ ra áo ngực màu trắng cùng với một mảng da thịt trắng như tuyết.

Trầm Bội Bội càng kêu lên sợ hãi, thân thể cũng run rẩy theo, hai tay che vùng ngực lộ ra xuân quang và giữ thật chặt.

Hôi Hùng ra sức nuốt nuốt nước miếng, mặc dù bình thường hắn không hay dùng sức mạnh, nhưng chuyện "Bá vương ngạnh thượng cung" cũng không phải chưa từng làm qua. Cố nén dục vọng, hắn trầm giọng nói với mấy thủ hạ phía sau:

- Đi ra ngoài!

Mấy tên đàn em đương nhiên biết lão Đại muốn làm chuyện gì , chúng nối đuôi nhau chuẩn bị đi ra ngoài, song người đầu tiên vừa mới đi tới cánh cửa, đang định mở cửa. Chỉ nghe "Bịch" một tiếng, hai cánh cửa đột nhiên bay ra, trực tiếp đập vào người tên đàn em đi đầu, lực đạo vẫn không giảm, cả người hắn tiếp tục bị đẩy bay ra sau. "Bịch!" một tiếng, tên đàn em bị đẩy bay hộc máu, hắn ngã xuống đất không dậy nổi.

Trước biến động này, Bạo Long với sự mẫn cảm cao độ lập tức động thân, hắn che trước người Hôi Hùng lúc này bị sự tình khẩn cấp làm cho dục hỏa giảm mạnh và đang nhìn về phía cửa với vẻ đề phòng.

Mấy tên đàn em khác tuy tốc độ chậm hơn một chút, nhưng cũng ý thức được có người đánh vào, lập tức móc súng trên người ra, hướng nòng súng vào ngay cửa.

Người duy nhất thấy vui mừng chính là Trầm Bội Bội, mặc dù không biết người đến là ai, nhưng rõ ràng là có lợi cho mình. Thậm chí là cứu tinh của mình cũng nên!

- Hình như rất náo nhiệt thì phải?

Hướng Nhật đi vào phòng khách, trực tiếp coi thường sự uy hiếp của mấy khẩu súng lục, hắn ung dung nói. Khi thoáng thấy quần áo Trầm Bội Bội không chỉnh tề, trong mắt không khỏi ánh lên một tia lạnh lẽo, không ngờ lại dám giở trò cưỡng bức cơ à? Mặc dù không tự cho mình là người tốt, nhưng Hướng Nhật cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh một cô gái không tình nguyện nhưng lại bị người ta ép buộc phải quan hệ, hơn nữa đối tượng bị ép buộc còn là người mình quen biết.

- Là ngươi? !

Bạo Long và Hôi Hùng đều nhận ra người xông tới là ai, cả hai cùng kinh ngạc kêu lên. Vốn tưởng rằng nhân vật có sức mạnh để phá tung cửa thì ít nhất cũng phải trông như dã thú, ai ngờ chính là người trẻ tuổi ốm yếu mà bọn chúng từng gặp mặt.

- Ông xã của Sở Sở !

Trầm Bội Bội vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cứu tinh xuất hiện, nếu như không phải vì không vùng được ra khỏi tay Hôi Hùng, có lẽ nàng sớm nhào vào lòng nam nhân ngây lập tức. Đương nhiên, nàng vui mừng không phải bởi vì nam nhân xuất hiện, nàng cũng không cho rằng một mình nam nhân có thể cứu mình thoát ra khỏi hang hùm miệng sói, mà vì cho rằng nếu đối phương đến đây thì nhất định đã báo cảnh sát. Trong tình huống này, có mình làm chứng, chắc chắn có thể trừng trị nghiêm khắc bọn lưu manh bắt trói mình tới đây.

- Hướng tiên sinh, anh có ý gì đây?

Hôi Hùng có vẻ âm trầm nhìn người trẻ tuổi đứng ở cửa, cách nghĩ của hắn giống với Trầm Bội Bội, dựa vào biểu hiện của đối phương lúc ở quán bar, muốn tìm một đám cảnh sát đến thì thật sự rất dễ dàng . Tuy rằng trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn phát sinh xung đột trực tiếp với cảnh sát.

- Không có ý gì cả.

Hướng Nhật nhún vai, rồi bỗng nhiên đổi giọng, hắn làm mặt lạnh:

- Hôi Hùng lão đại, ngươi bắt bạn gái của ta, ngươi nói xem ta có thể có ý gì đây?

Trầm Bội Bội đang dùng hai tay che trước ngực để tránh lộ ra xuân quang nhất thời mở to hai mắt, bạn gái của ta? Hắn ám chỉ chính là...

Vẻ mặt Hôi Hùng càng thêm âm trầm, không biết là vô tình hay cố ý mà hắn nhìn lướt qua khu vực gần cửa, trên mặt đột nhiên nở nụ cười:

- Hướng tiên sinh đến một mình sao?

Lâu như vậy còn không nghe thấy động tĩnh gì, Hôi Hùng tất nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng này. Bởi vì nếu như có một nhóm người , căn bản sẽ không yên ắng như vậy, ngay cả một tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Hơn nữa, cảnh sát hình như chưa tinh nhuệ đến mức này, nếu như bọn họ đã đến, chỉ sợ đã sớm xông vào ngay từ đầu.

Hướng Nhật cũng biết Hôi Hùng nghĩ gì, hắn cười nhạt:

- Đối phó bọn cặn bã các ngươi, một mình ta là đủ rồi.

Lúc này không như ở quán bar có người ngoài nhìn vào, Hướng Nhật cũng không sợ trở mặt, dù sao trong mắt hắn thì những kẻ này chết chắc rồi.

Trầm Bội Bội vốn đang nghĩ xem mình trở thành bạn gái của đối phương từ lúc nào, nhưng khi nghe thấy những lời này thì suýt nữa ngất xỉu, trời ạ, người này dám tới một mình sao? Ngu ngốc, sao không gọi điện thoại báo cảnh sát, chẳng lẽ hắn tưởng rằng một mình mình có thể giải quyết hết thảy mọi chuyện sao? Ngu ngốc! Trầm Bội Bội khẩn trương đến nỗi muốn mở miệng mắng to.

Còn Hôi Hùng mặc dù nhận được câu trả lời khẳng định suy đoán của mình, nhưng vẫn không dám tuỳ tiện động thủ:

- Hướng tiên sinh có quá tự phụ hay không?

Bối cảnh của đối phương như thế nào còn nắm rõ, hơn nữa dám đến một mình, nếu nói không có chỗ dựa thì ai mà tin cho được? Nhớ lại vừa rồi cửa chính bị phá tung, mặc dù cũng không cho rằng người trẻ tuổi gầy yếu trước mặt có sức mạnh kinh khủng đến vậy, nhưng Hôi Hùng cảm thấy vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu không lại lật thuyền trong mương không biết chừng.

Hướng Nhật không trả lời câu hỏi của Hôi Hùng, chỉ vào Trầm Bội Bội còn đang trong tay hắn và nói:

- Để ta mang cô ấy đi, chuyện tối nay coi như chưa từng xảy ra.

Hướng Nhật đương nhiên sẽ không nhân từ như vậy, hắn chỉ muốn gạt lấy con tin trong tay đối phương, sau đó mới có thể yên tâm mạnh dạn hạ độc thủ. Còn đạo lý về giữ chữ tín, Hướng Nhật không nghĩ sẽ phải thực hiện với loại người như Hôi Hùng.

- Hướng tiên sinh cho rằng có thể sao?

Hôi Hùng nói đầy thâm ý. Đã đến nước này, nếu như để người ta biết đối phương chỉ có một người lại có thể xông vào địa bàn của mình đòi mình giao người sau đó còn nghênh ngang bỏ đi, thế này hắn làm gì còn mặt mũi. Hơn nữa, hắn cũng không muốn dễ dàng bỏ qua miếng ăn ngon đã tới tận miệng, chỉ chút nữa thôi là có thể cho vào mồm sau đó thoải mái hưởng thụ một phen, tóm lại hắn nhất định phải "chơi" con bé Trầm Bội Bội này cho bằng được.

- Thế thì có gì để nói nữa đâu?

Hướng Nhật nheo mắt, nhưng trong lòng lại thầm tính kế khác, nếu không thể bảo đảm an toàn cho cô bé họ Trầm trước, vậy cũng chỉ còn cách cứng rắn. Mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần ra tay sao cho thỏa đáng, hẳn là không thành vấn đề.

Nhìn vẻ bình tĩnh của đối phương, hình như không hề nhìn thấy những người bên mình đang chĩa súng vào hắn, trong lòng Hôi Hùng cũng có chút dự cảm bất an, hắn không khỏi càng thêm thận trọng. Cân nhắc thiệt hơn một chút, Hôi Hùng mở miệng nói:

- Hướng tiên sinh, có lẽ chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi.

- Hả?

Hướng Nhật động tâm, kế hoạch chầm chậm tiếp cận đối phương cũng tạm bỏ qua.

- Trao đổi gì?

- Để con bé này ở với ta một đêm, coi như ta nợ anh một ân tình, từ nay về sau chỉ cần Hôi Hùng ta có có khả năng hỗ trợ được chuyện gì , ta tuyệt không chối từ!

Hôi Hùng nói những lời này là cũng đã trải qua tính toán kỹ lưỡng, đầu tiên, hắn không biết gì về bối cảnh của người trẻ tuổi trước mắt này, vạn nhất là loại mình tuyệt đối không thể trêu vào thì nguy, tiếp theo, đối phương nếu dám đến đây một mình, nói không chừng còn có thủ đoạn gì đó mà mình không ngờ được cũng nên. Cho nên, có thể giải quyết một cách hòa bình là tốt nhất. Hơn nữa, như thế đối với bản thân mình cũng không có tổn thất gì , chẳng những có thể hưởng thụ nữ nhân đã sớm chờ mong đã lâu, hơn nữa, chỉ là một cái ân tình mà thôi, tuy mình nói có hơi quá lời, nhưng bối cảnh của đối phương cũng không đơn giản, nếu cần tìm mình hỗ trợ thật, song phương lúc đó coi như là tạo dựng mối quan hệ.

- Cũng không phải không thể được...

Hướng Nhật ra vẻ cúi đầu trầm tư suy nghĩ, tia lạnh lẽo ở sâu trong đáy mắt cũng được giấu đi.

- Nhưng ta có một điều kiện.

Lời vừa nói ra, Hôi Hùng còn chưa kịp mở miệng, Trầm Bội Bội đã mắng to :

- Sở. . . Hướng Quỳ, ngươi là tên hèn hạ, ta nhìn nhầm ngươi rồi!

Hôi Hùng lại càng thêm tươi cười:

- Mời Hướng tiên sinh nói.

- Vốn ta muốn đưa ra một điều kiện khác, nhưng không ngờ con bé này dám mắng ta, cho nên ta thay đổi chủ ý, nhất định phải giáo huấn cô ta nên thân, Hôi Hùng lão Đại, ngươi không ngại giao con bé này cho ta giáo huấn một trận trước chứ?

Hướng Nhật làm bộ nổi nóng, nhưng biểu hiện ra ngoài cũng không rõ ràng lắm, hắn sợ mình giả vờ quá mức, đối phương sẽ hoài nghi.

Có điều cho dù như thế, Hôi Hùng vẫn hoài nghi dụng tâm của hắn, yêu cầu mình giao con tin ra, chuyện này cực kỳ bất lợi đối với mình. Nhưng nếu không làm như vậy, vạn nhất đối phương đưa ra yêu cầu càng khó hơn thì rất phiền toái, lại cân nhắc đối phương chỉ có một mình, bên mình chẳng những có nhiều người, còn có súng trên tay. Nghĩ như vậy, trong lòng Hôi Hùng yên tâm hơn rất nhiều:

- Được,ta đáp ứng với anh, nhưng anh cũng đừng nên mạnh tay quá, dù sao buổi tối con bé còn phải ngủ với ta.

Phối hợp với lời nói, miệng hắn cũng nở nụ cười ám muội.

- Đương nhiên!

Hướng Nhật thản nhiên nói.

Lúc này Hôi Hùng mới buông cô nàng đang giãy dụa không ngừng trong tay ra, sau đó đẩy nàng về phía Hướng Nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro