DCLM 481 - 484

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 481 Mỹ nữ quân đoàn

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: johnjackky01

Biên dịch: Từ Dương

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Ngây người một lát lâu, Tinh Tinh mới từ trạng thái si ngốc tỉnh lại, trước tiên hắn tự véo vào mặt mình, sau đó mới nhìn Hướng Nhật, giống như là nhìn quái vật:

- Con rùa, nhiều hàng như vậy ngươi kiếm ở đâu ra thế? Xử bắn ngươi mười vạn lần cũng không đủ.

- Ngươi mới bị xử bắn, cả nhà ngươi đều bị xử bắn, chó chết!

Hướng Nhật hung hăng nguyền rủa.

- Lão tử không có ý định lấy cái tai họa này, đơn giản chỉ là buôn bán chính đáng, chẳng lẽ điều này cũng là phạm pháp?

Tinh Tinh nghĩ cũng có đạo lý, đồng ý nói:

- Nói vậy cũng đúng.

Hướng Nhật nghe xong quả thật muốn nện cho hắn một quyền, không thấy tên Tinh Tinh này vài ngày, giờ gặp lại càng thấy hắn càng ngu đi thêm, cũng không cùng hắn càn quấy nữa, nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có mấy con đường đem thứ này ra ngoài?

Nói tới chính sự, Tinh Tinh cũng trở nên nghiêm túc.

- Đưa ra ngoài cũng không phải là không có cách, tuy nhiên...

Nói tới đây, nhíu nhíu mày, dường như hắn có cái ẩn tình gì khó nói.

- Tuy nhiên cái gì?

Hướng Nhật truy hỏi.

- Ngươi muốn làm lâu dài hay chỉ kiếm một khoản rồi tẩu?

Tinh Tinh chỉnh sắc hỏi.

- Nói nhảm, đương nhiên là làm lâu dài.

Hướng Nhật nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc, vấn đề này cũng phải hỏi sao? Tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt, ai cũng không ngại ít. Tuy nhiên, Hướng Nhật cũng biết "chuyện tốt" này không làm được lâu dài, vì hắn chỉ cần mượn đường để tiêu diệt toàn bộ cái đám chó chết tổng bộ cứt đang đe dọa tới an nguy của mình kia, nhưng giờ phút này nhìn bộ dáng mong đợi của Tinh Tinh, hắn cũng không muốn đả kích đối phương.

Vừa nghe lời này, Tinh Tinh liền yên tâm, lập tức mặt mày hớn hở.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, 'sinh ý' kiếm tiền giống như vậy duy trì lâu dài quả thật khiến người ta thống khoái như chơi gái...Tuy nhiên ngươi làm sao có nhiều hàng như vậy?

Dâm thú này, làm ví dụ mà cũng về phương diện kia, Hướng Nhật cũng than phục hắn, thở dài đáp:

- Yên tâm, lần này chỉ là món hàng đầu tiên, sau này có thể càng ngày càng nhiều, chỉ cần nhìn ngươi có làm ăn được hay không thôi?

Tinh Tinh lại vung tay lên, hào khí bốc lên mây mà nói:

- Trên thế giới này còn có hàng nào mà lão tử không nuốt trôi sao? Ngươi xem cơ nghiệp lão tử dựng lên để vui đùa hay sao?

Lời nói tiếp tục xoay chuyển, vẻ mặt hiện lên vẻ xu nịnh:

- Những... hàng này là ngươi từ nơi nào tìm ra, có thể hé lộ ra một chút không, lão tử thề, tuyệt đối sẽ không liên hệ với nhà bên kia, quan hệ hai ta là gì, lão tử cũng không thiếu đạo đức tới mức chặn đường tiền tài của huynh đệ...nhìn lão tử như vậy làm gì, lão tử nói là sẽ không chặn đường tiền tài của ngươi!

- Ngươi tỉnh lại đi.

Hướng Nhật không kiên nhẫn khoát tay, một mặt cũng không để cho hắn nghi vấn lung tung nữa.

- Tin ngươi thì cả heo cái cũng biết leo cây! Sẽ không đoạn đường tiền tài của ta? Điểm ấy ta tin, bởi vì ngươi chủ động liên hệ với gia chủ bên kia, sau đó phân chút lợi ích cho lão tử, này cũng không tính là đoạn đường tiền tài của ta chứ?

Tinh Tinh mặt dày đỏ lên, giả vờ ngượng ngùng nói:

- Mẹ kiếp, ngươi thế mà cũng đoán được à? Quá xấu xa đó chứ?

- Xấu xa mới chính là ngươi.

Hướng Nhật tức giận nói, tiếp tục quay lại đề tài vừa rồi.

- Được rồi, vừa mới nói ngươi có đường thoát hàng ra ngoài, có nắm chắc hay không? Phải biết, loại sự tình như thế này không được có chút sai lầm nào.

- Lão tử là loại người nào chứ, lão tử tuyệt đối đánh mà không nắm chắc, điểm ấy ngươi không rõ ràng lắm sao?

Tinh Tinh không nói lời thừa nữa:

- Tuy nhiên món tiền này chúng ta cũng không thể để cho người khác làm được, chúng ta phải đích thân mình làm.

- Là sao?

Hướng Nhật sửng sốt nói, lập tức từ chối.

- Nói trước tốt hơn, lão tử không muốn nhúng tay trực tiếp, bằng không cũng không tới tìm ngươi.

- Hắc hắc, ý của ta nói chính là chúng ta không thể làm chung với người ngoài, muốn kiếm cũng chỉ kiếm người quen, không cần qua tay người lạ, như vậy mới kiếm càng nhiều.

Tinh Tinh cười rất hạ lưu, đúng là chữ tiền đã hiện ra trong mắt.

Hướng Nhật lại tò mò, nhìn bộ dáng hắn trước mắt, hiển nhiên là đã tìm được đối tượng thích hợp, không tránh khỏi hỏi:

- Tìm ai?

- Thỏ.

Hai chữ nhẹ nhàng từ trong miệng Tinh Tinh phun ra.

- Không thể nào?

Hướng Nhật chấn động, thỏ không phải là biệt hiệu của ông anh vợ dâm đãng của mình sao? Lúc trước khi ba con súc vật tụ tập, hắn nghe được rõ ràng, còn tưởng rằng đó là từ đặc biệt.

- Ta nói Tinh Tinh ngươi, ngươi không phải là không biết hắn là người nào, sẽ vì chút tiền ấy mà làm ra sự việc này sao?

Hướng Nhật nói vậy cũng không phải là không có đạo lý, Sở Từ là con trai của Sở A, tài sản của Sở A sau này cũng chính hắn là người thừa kế, nghĩ tới gia tài khổng lồ như thế, có lẽ chút tiền này trong mắt hắn đúng là chướng mắt.

Tinh Tinh lại vô cũng nắm chắc mà nói:

- Đó là do ngươi không biết hắn, người này biểu hiện rất lạnh lùng hà khắc, nhưng thực ra cũng dâm đãng như động vật, hắn và chúng ta có hình thức bất đồng, hắn thuộc về loại tạo hình ngấm ngầm. Một khi có chuyện gì kích thích, phỏng chừng hắn còn cầu khẩn chúng ta cho tham gia với cũng không chừng.

Đối với lời Tinh Tinh nói, Hướng Nhật cũng gật đầu đồng ý, anh vợ này đúng là rất dâm đãng, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt cũng từng lãnh giáo qua. Tuy nhiên không nghĩ tới Tinh Tinh này lại hiểu rõ hắn như vậy, ngay cả "ngầm tạo hình" từ ngữ bí hiểm ấy cũng có thể sử dụng ra, quan hệ hai người này thật sự thuần khiết là tình huynh đệ sao? Hướng Nhật rất nghi ngờ cái việc "thuần khiết" đây là một loại phương diện khác.

Tinh Tinh cũng không có phát hiện vẻ mặt dâm đãng của hắn, tiếp tục đắc ý nói:

- Ngươi khống biết đại khái sao? Mấy năm nay hắn và lão tử làm rất nhiều 'buôn bán' , đồ điện, ô tô, còn có một chút thiết bị cao...

Tiện thể hắn liệt kê một chuỗi "đồ vật" không có ở trong quốc nội.

Hướng Nhật nghe xong một chút ngẩn người ra, sau đó khinh thường nói:

- Cái gì mà buôn bán chính đáng, không phải là buôn lậu sao?

Tinh Tinh phẫn nộ trừng hai mắt.

- Loại sự tình này cũng có thể nói đùa sao, lão tử chưa bao giờ buôn lậu, đó là kinh doanh chính thức, ngươi biết cái gì! Chúng ta rất quang mình chính đại đem đồ vật kia đến, chỉ là những hải quan kia...thấy chúng ta vất vả xa xôi vạn dặm như vậy, lúc này mói không làm khó làm dễ chúng ta. Đương nhiên, đối với công tác mệt nhọc của bọn họ chúng ta cũng hiểu được, cho nên thông thường chúng ta cũng đợi khi bọn họ nghỉ ngơi chúng ta mới đem hàng hóa tới, cứ như vậy, không chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, cũng đồng thời không ảnh hưởng tới việc buốn bán của chúng ta, đúng là hai bên cùng vui vẻ a.

Khá cho cái tất cả đều vui vẻ! Riêng một lần mà nói ra đạo lý như vậy, Hướng Nhật cũng chỉ còn bái phục thôi. Nếu tìm thêm một người vô sỉ hơn Tinh Tinh, trên thế giời này chắc tuyệt nhiên là không có, có lẽ phải tới hỏa tinh để tìm.

Tinh Tinh không có chút giác ngộ khi bị người khinh thường, vẻ mặt vô tội nói tiếp.

- Được rồi, bây giờ muốn ta gọi tên kia tới không, chúng ta thương lượng chút về công việc cụ thể?

- Cũng tốt, đem chuyện này nói rõ, ta cũng khỏi phải phiền toái.

Hướng Nhật vẻ mặt bất mãn nói, đã sớm nên gọi tên kia tới từ lâu rồi, còn bắt lão tử ngồi nghe ngươi lải nhải sao.

Tinh Tinh cười ha ha, tiện tay nắm điện thoại trên bàn làm việc.

- Ta bây giờ gọi điện thoại cho hắn.

Không bao lâu, điện thoại được bắt máy, nhưng chưa nói được vài câu, Tinh Tinh lại cúp điện thoại, nhìn vào Hướng Nhật nói:

- Tên kia nói bây giờ hắn không rảnh tìm chúng ta, kêu chúng ta đi tìm hắn.

- Đi tới nơi nào?

Hướng Nhật cảm thấy hơi khó chịu, liền hỏi.

- Cửa hàng bách hóa.

***

Tới cửa hàng bách hóa, Hướng Nhật và Tinh Tinh hai người tiến về chỗ buôn bán quần áo và trang sức, thấy phía quầy trả tiền có một người đang đứng tranh luận với nhân viên bán hàng, nhìn kỹ lại đúng là thằng anh vợ dâm đãng. Hai người đang liếc nhau, trong lòng có chút rõ ràng, khó trách hắn nói không có lối thoát, hóa ra đang ở chỗ này tán gái.

Hai người cũng không làm kinh động hắn, hiển nhiên là cũng muốn xem hắn có kỷ xảo tán gái gì.

Vừa mới đến gần, chỉ nghe thấy âm thanh không vừa lòng của ông anh vợ dâm đãng đang nói:

- Ta nói này tiểu thư, nàng không phải đang lầm đó chứ? Ta rõ ràng chỉ cần bộ y phục này, quần này ta đâu có muốn, vì sao lại đóng gói giúp ta cơ chứ? Dạng cường mại như thế này, cũng là tác phong của thương trường các người sao?

Vị nữ nhân bán hàng kia nghe được mặt càng đỏ rực, cũng không biết là đang tức hay là đang xấu hổ nữa.

- Tiên sinh, thật xin lỗi, nhưng vừa rồi ngài mới bảo ta...

- Là ta? Nàng nói là ta nói nàng bọc lại?

Âm thanh của ông anh vợ dâm đãng lớn hơn nữa, dường như muốn cho người bên ngoài nghe được.

- Trên thế giới này làm gì có lý như vậy, chính mình muốn mua cái gì lại còn không rõ ràng sao? Chẳng lẽ tiểu thư là con giun trong bụng ta, biết ta đang suy nghĩ cái gì? Muốn ta tìm một người khác tới đây phân xử không?

Vừa nghe tên vô sỉ trước mặt đang chống chế lại còn chuẩn bị đem chuyện ồn này làm lớn lên, nữ nhân viên bán hàng không dám nói cái gì nữa, thấp giọng áy náy nói:

- Cái kia có lẽ là ta nghe lầm, quả thực là xin lỗi.

Anh vợ dâm đãng này đâu có dễ dàng gì buông tha, cười lạnh nói:

- Nghe lầm hả? Hừ hừ, một câu nghe lầm là có thể cho qua, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Quản lý của các ngươi ở đâu, ta muốn trách cứ!

Nghe được người ta muốn trách cứ mình, nữ nhân viên bán hàng bắt đầu luống cuống, sự tình này quan hệ tới vấn đề bát cơm, nàng cũng không thể không mềm yếu, trong hốc mắt bắt đầu thấy làn sương, cầu khẩn nói:

- Không cần, tiên sinh, ta lấy đồ ra cho tiên sinh.

Nói xong, đã muốn lấy cái quần ở trong túi giấy được gói kỹ ra.

Anh vợ dâm đang lại liền ngăn cản nàng, khoát tay nói:

- Quên đi, nhìn cô cũng đáng thương, ta cũng không phải là người khó tính, cái quần này coi như bọc lại đi, tuy nhiên đã làm sai, cô cũng nên bồi thường chút cho ta chứ.

- Hả, bồi thường như thế nào?

Nữ nhân viên bán hàng cũng không nghĩ tới chuyển biến này, kinh ngạc hỏi.

- Không bằng cô mời ta một bữa cơm đi.

Anh vợ dâm đãng mặt không đỏ nói.

- Mời ngài ăn cơm?

Nữ nhân viên bán hàng sửng sốt, tiếp tục dường như hiểu được một ít, trực tiếp nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, mặt đỏ hồng, lần này lại là thẹn thùng, khẽ gật đầu, thấp giọng nói:

- Được, tiên sinh, tuy nhiên ta bây giờ đang làm việc...

- Cái kia không sao, cô nói cho ta biết số điện thoại của cô, hết giờ làm việc thì gọi điện thoại cho ta, đến lúc đó ta đến đón cô.

Anh vợ dâm đãng chính trực nói, bộ mặt không giống kẻ tiểu nhân chút nào.

Bên cạnh Hướng Nhật và Tinh Tinh thấy vậy đều kêu lên một tiếng cầm thú chó chết, cho ngươi số điện thoại, chính ngươi lại không đem số điện thoại cho người ta, người ta như thế nào gọi điện thoại cho ngươi, muốn xin số điện thoại của đối phương cũng tìm lý do, cũng không cần chơi người ta sứt mẻ như vậy chứ? Còn nữa, tên cầm thú này dùng mấy cái trò bửn của mấy thằng đại gia, trước đó là cố tình gây sự, sau đó tiếp tục uy hiếp, sau đó thì lại thi ân, có thể nói là có ơn cứu giúp, thêm nữa là bên ngoài anh tuấn, nữ hài tử này còn không bị hắn chơi một chiêu cho cắn câu sao?

Cho số điện thoại xong, anh vợ dâm đãng lại nhắc tới chuyện thanh toán số quần áo, quay người rời đi, đi chưa đựơc mấy bước, nhìn thấy hai người Hướng Nhật, trên mặt cũng không lộ ra vẻ có chút nào xấu hổ, lạnh nhạt chào hỏi:

- Hai người các ngươi vừa mới đến à?

Hướng Nhật còn chưa kịp trả lời, Tinh Tinh đã giành trước mà giơ ngón cái lên,

- Thỏ, ta xem như phục ngươi rồi, cùng so với ngươi, ta ... kỹ thuật tán gái đúng là một đứa tiểu hài tử.

- Tán gái? Ai nói lão tử tán gái, lão tử cao cao tại thượng cho tới bây giờ chỉ có con gái tán, làm sao có thể chủ động đi tán gái?

Anh vợ dâm đãng rất vô sỉ nói, không có ý thức nữ nhân viên bán hàng đằng sau hắn nghe đựơc những lời này mặt đã đỏ rực.

Hướng Nhật và Tinh Tinh liếc nhau, trong lòng thầm mắng cầm thú, cao thượng như phân, đúng là cao thượng thật, lại còn đem cái cao thượng này cho việc tán gái, quả nhiên là rất cao thượng! Tuy nhiên hai người cũng phải khâm phục không thôi, ông anh vợ dâm đãng này trời sinh mặt lạnh lùng, dùng phương pháp bình thường để tán gái đương nhiên không thể, nói không chừng trở thành vụng về, loại kỳ binh đột xuất như thế, quả thật sẽ có thu hoạch không như tưởng tượng, nữ nhân bán hàng kia không phải là một ví dụ sao?

Hai người cùng không nói lời nào, chỉ là ra sức giơ ngón giữa lên, mặt đầy vẻ khinh thường.

Tên anh vợ dâm đãng này trực tiếp xem nhẹ, dường như là hoàn toàn không thấy mấy cử chỉ này.

- Nói đi, tìm ta khẩn cấp như vậy là có việc gì?

Nói xong, cũng không đợi Hướng Nhật hai người trả lời, hướng về phía trước đi thẳng.

Hướng Nhật và Tinh Tinh vội vàng theo sau, cái loại chuyện này không phải là tùy tiện ở nơi công cộng là nói được, nhất định phải tìm chỗ không lo lắng tai vách mạch rừng mới có thể bàn bạc.

Mấy người vừa đi được vài bước, trước mặt lại có một đám mỹ nữ đi tới, mỗi người trang điểm cực kỳ xinh đẹp, rất mỹ lệ, bất luận một người nào, đều trăm phần trăm có thể dẫn động giống đực quay đầu lại nhìn. Một mỹ nữ quân đoàn như vậy, tự nhiên là hấp dẫn tròng mắt của nhiều người. Nhất là hai vị mỹ nữ đi ở đằng trước phía bên tráí, càng có thể dùng hai chữ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung, vẻ mặt xinh đẹp như vậy căn bản không thuộc về loài người, khiến cho thương trường thành âm ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.

Anh vợ dâm đãng "cao thượng" và Tinh Tinh "thuần khiết" cũng ngừng bước chân, có một ít ngây ngốc mà nhìn vào mỹ nữ quân đoàn ở phía trước. Bình thường thấy một người đã là chuyện khó có được, đột nhiên nhìn thấy nhiều như vậy, có lẽ bất kỳ kẻ nào cũng đều không thể tự hỏi mình có phải đang mơ hay không.

Hướng Nhật cũng kinh ngạc há to miệng, cũng không phải hắn chưa từng thấy mỹ nữ quân đoàn mà sợ đến ngây người, mà những mỹ nữ này... không phải ai khác, mà chính là những mỹ nữ ra ngoài mua sắm không cho hắn đi theo. Thiết Uyển, Sở Sở, Thạch Thanh, An Tâm, Hác Tiện Văn, Phạm Thải Hồng, Liễu Y Y, Anna, một người cũng không thiếu.

Chương 482: Vô sỉ

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: phongbkac46

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Không đúng, còn thiếu một người! Hướng Nhật đột nhiên phát hiện đám nữ nhân trong nhà còn thiếu Dịch Tiểu Quân, dì út của hắn trên danh nghĩa. Trong khi hắn đang thầm suy đoán nữ nhân kia đi đâu thì quân đoàn mỹ nữ đối diện cũng phát hiện ra hắn liền kinh ngạc và vui mừng la lên:

- Hướng Quỳ!

Tiếp theo đó, mấy vị đại tiểu thư do Sở Sở dẫn đầu cùng ào tới, vây quanh người Hướng Nhật, đám nam nữ bên trong cửa hàng thấy được đều mở to hai mắt, kinh ngạc ghen ghét không thôi.

Hướng Nhật còn chưa trả lời thì tên anh vợ dâm đãng ở bên cạnh đã ho lên một tiếng, dường như là để người khác chú ý vào mình, giành quyền hét trước:

- Sở Sở.

- Đại ca?

Sở Sở ở trong mỹ nữ quân đoàn nhìn thấy đại ca Sở Từ đứng bên cạnh nam nhân thì có chút ngượng ngùng. Vừa rồi vì quá chú ý đến nam nhân nên không phát hiện ra đại ca cũng ở đây, trong lòng liền có chút xấu hổ.

- Giờ mới nhìn thấy ta?

Sở Từ trên mặt có chút bất mãn, thói đời gì thế này, muội muội có nam nhân thì không thèm đếm xỉa gì đến bản thân ca ca này, quả đúng là muội muội xuất giá giống như là nước đổ đi (nước đổ đi thì không thu hồi lại được).

Sở Sở mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, đứng ở một bên cũng không biết nói gì cho phải.

An Tâm đứng bên cạnh bèn giải cứu thay nàng, chăm chú nhìn thẳng vào Sở Từ, vẻ mặt không chút thiện ý nói:

- Anh chính là ca ca của Sở Sở? Là tên công tử bột, Sở đại thiếu gia?

- Cô là ...

Vì không biết chắc nữ nhân tóc ngắn ở trước mặt này và Sở Sở có quan hệ gì nên Sở Từ cũng không dám tùy tiện mở miệng.

- Tôi là hảo tỷ muội của Sở Sở!

An Tâm có chút kiêu ngạo nói.

Sở Từ nét mặt có chút biến đổi, liếc nhìn Hướng Nhật ở bên cạnh, lại nhìn Sở Sở thấy vẻ mặt không có gì khác thường liền làm bộ uể oải nói:

- Hảo tỷ muội của Sở Sở? Làm sao tôi chưa từng nghe nói qua nhỉ?

- Điều này không cần anh nghe nói! Trái lại anh, tên công tử bột có tiếng, còn có ...

An Tâm lại bắn ánh mắt hướng sang Tinh Tinh nói:

- Còn có cái tên phát dục không giống nhân loại này nữa, hai người bọn anh không được làm hỏng Hướng Quỳ nhà tôi.

- Làm hỏng ... hắn?

Sở Từ và Tinh Tinh đồng thời chết lặng, mặt lộ vẻ cổ quái nhìn Hường Nhật, tên giả hỏa này còn bị làm hỏng sao? Bản thân hắn cũng đã là nhân vật làm hỏng người khác rồi.

Hướng Nhật nghe thấy không nhịn được cười, đối với những lời nói này của An Tâm cực kỳ đồng ý, ném cho cô nàng một cái nhìn tán thưởng, thầm nghĩ tối nay quay về lão công sẽ khen thưởng thật tốt cho nàng!

Nhận được sự tán thưởng của nam nhân, An Tâm càng thêm đắc ý, ngoảnh sang Sở Sở đang kéo tay áo nàng, chất vấn:

- Lẽ nào không đúng sao?

Tinh Tinh vốn là kẻ lão luyện, thấy thái độ thân mật của đám nữ nhân với Hướng Nhật, trong lòng bèn hiểu ra, liền nhìn An đại tiểu thư nói:

- Ta nói cho em dâu biết, cô không thể đổ oan cho chúng tôi, chỉ tên gia hỏa này mới có thể tự hắn làm hỏng hắn, còn người khác thì đều bị hắn làm hỏng.

Nói xong, phối hợp với lời nói, Tinh Tinh đưa tay chỉ vào Hướng Nhật đang chuẩn bị xem kịch vui.

Một câu em dâu khiến An Tâm mở cờ trong bụng, hừ nhẹ một tiếng:

- Ai là em dâu của anh, đừng có ăn nói lung tung.

- Không nói lung tung, không nói lung tung nữa, ha ha ...

Thấy câu chuyện đã dịu đi, Tinh Tinh nào còn dám kiếm phiền phức, liền vội vàng thuận theo lời nàng mà vuốt đuôi.

An Tâm dường như cũng quên sự chất vấn vừa rồi, đem ánh mắt đảo trên người nam nhân bên cạnh, dịu dàng hỏi:

- Hướng Quỳ, anh đến làm gì? Không phải phải chờ chúng em ở nhà sao?

Em có nói lời này sao? Hướng Nhật trong lòng ngạc nhiên nhưng vẻ mặt lại không phủ nhận:

- Anh cùng anh vợ đến mua một số thứ.

Anh vợ? An Tâm liếc qua Sở Từ ở bên cạnh, hừ một tiếng có vẻ hơi ghen tuông, hỏi:

- Mua cái gì?

- Chính là mua một ít quần áo gì đó, đã mua xong rồi, đang chuẩn bị đi về thì không ngờ chạm trán bọn em. Được rồi, nữ nhân kia ... à, dì út đâu rồi?

Trước mặt đám nữ nhân, Hướng Nhật cũng không tiện xưng hô dì út thành "nữ nhân kia", tạm thời để cho nữ nhân kia chiếm chút tiện nghi vậy

An Tâm khẽ nhíu lông mày.

- Vừa mới nói là mua đồ, lập tức sẽ quay lại, kỳ lạ, đi lâu như vậy rồi ...

- Ồ, vậy bọn em cứ đi mua đi, bọn anh đi trước.

Hướng Nhật nhìn qua loa, lại nháy mắt với hai tên gia súc ở bên cạnh, quay người rồi chuồn đi. Không phải hắn không muốn ở lại cùng mấy đại tiểu thư, mà là hiện giờ còn có một việc quan trọng hơn đang chờ hắn và tên anh vợ dâm đãng thương lượng.

- Đi? Đi đâu? Xú tiểu tử, còn không đứng lại cho ta!

Lời nói vừa dứt, liền thấy ngay Dịch Tiểu Quân trên tay cầm theo túi lớn túi nhỏ đang từ cách đó không xa đi tới, vẻ mặt mang theo một chút vẻ âm trầm.

Hướng Nhật cười khan hắc hắc vài tiếng, dừng bước chân.

Dịch Tiểu Quân đi đến gần, cũng không vội nói chuyện, đầu tiên là cẩn thận chăm chú nhìn Hướng Nhật, tiếp đến mới liếc qua Tinh Tinh và tên anh vợ dâm đãng ở bên cạnh:

- Hai người họ là ai?

- Bạn của ta, quan hệ xem như cũng không tệ.

Hướng Nhật cũng không muốn giới thiệu dài dòng, tùy ý nói qua loa.

Dịch Tiểu Quân dường như chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không truy cứu thân phận của Tinh Tinh và tên anh vợ dâm đãng, đưa gói to cầm ở tay trái chuyển sang tay phải, kéo tay Hướng Nhật chạy và nói:

- Trước hết đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Hướng Nhật có chút không hiểu rõ, làm ra vẻ thần thần bí bí.

Dịch Tiểu Quân cũng không trả lời, dẫn nam nhân đến chỗ xa để đám nữ nhân bên kia không nghe được hai người nói chuyện rồi mới hỏi:

- Trên người ngươi có tiền không?

Hướng Nhật lập tức phản ứng:

- Ngươi lại muốn dọa dẫm ta?

- Dọa dẫm cái gì?

Dịch Tiểu Quân mở trừng hai mắt:

- Ta đến Bắc Hải không mang theo nhiều tiền, lại xấu hổ không dám mượn đám tình nhân kia của ngươi, đúng lúc chạm trán ngươi, không tìm ngươi để mượn thì tìm ai? Yên tâm, ta sẽ trả lại cho ngươi!

- Chắc phải đợi mấy trăm nghìn năm nhỉ?

Hướng Nhật lập tức vạch trần âm mưu của nàng.

Dịch Tiểu Quân không phủ nhận, cũng không thừa nhận, hỏi trực tiếp:

- Ngươi có cho mượn không?

- Cho mượn, ta cho mượn!

Hướng Nhật nóng lòng muốn rời khỏi chỗ này, cũng không so đo với nàng, tiện tay rút ra một cuốn chi phiếu, điền lên một tờ rồi đưa đến.

Dịch Tiểu Quân nhìn thấy có chút không dám tin.

- Chỉ có một trăm vạn, nhỏ mọn vậy sao?

Hướng Nhật tức giận đến trợn mắt, thò tay định lấy chi phiếu về.

- Không cần thì quên đi!

Một trăm vạn còn chê ít? Nữ nhân này tiêu tiền còn nhanh hơn nước chảy, ai lấy phải nàng thì đúng là xui xẻo, Hướng Nhật cũng sẽ không ngốc như trước đây, để cho nàng tự điền, có quỷ mới biết nữ nhân này có lại điền một chuỗi dài như lần trước không.

Dịch Tiểu Quân lại đem chi phiếu nắm chặt nói:

- Ai nói là không cần? Ruồi bọ có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt.

Đem chi phiếu cất vào trong ngực, nàng lại như vô tình nói:

- Có việc thông báo cho ngươi biết, ngày mai có người muốn gặp ngươi, ngươi tốt nhất nên có tâm lý chuẩn bị.

- Ai muốn gặp ta?

Hướng Nhật vốn muốn quay người rời khỏi, nghe thấy Dịch Tiểu Quân nói vậy tức thì dừng lại hỏi:

- Ngươi sẽ không nói với ta là lão già kia đã đến Bắc Hải chứ?

- Không phải là lão già!

Dịch Tiểu Quân lắc đầu, cũng không giải thích.

- Dù sao ngày mai ngươi có thể gặp được, đến lúc đó ngươi sẽ biết là ai.

Đây không phải là nói nhảm sao? Ngày mai gặp thì tự nhiên sẽ biết là ai, tuy nhiên Hướng Nhật cũng mơ hồ đoán được một ít, người ngày mai muốn gặp hắn chắc không ngoài người của Dịch gia, đáng tiếc là hắn thực sự không có chút thiện cảm nào với người của Dịch gia liền khinh thường nói:

- Nói muốn gặp ta là gặp được sao, còn phải xem ta ngày mai có rảnh gặp hay không, tâm trạng tốt hay không. Nếu như không rảnh, tâm trạng lại không tốt thì xin lỗi, để cho thằng cha muốn gặp ta chờ đi thôi, đợi ngày nào tâm trạng ta được tốt lại rảnh thì mới nói sau.

Dịch Tiểu Quân dường như không nghe thấy những lời này, kêu lên với đám nữ nhân ở đằng xa:

- Sở Sở, An An, ... chúng ta đi thôi, còn có rất nhiều thứ phải mua, chớ để lỡ thời gian.

"Ồ." Dì út đã nói, mấy nữ nhân tự nhiên không có ý khiến, chào ba tên súc sinh rồi thướt tha rời đi.

Tinh Tinh nhìn đến chảy nước miếng, đợi Hướng Nhật đến gần, mặt hiện ra vẻ tầm thường nói:

- Con rùa chó chết, ta thấy ánh mắt những mỹ nữ đó nhìn ngươi dường như rất dâm đãng đó, không phải tất cả đều là tình nhân của ngươi chứ?

Hướng Nhật cũng không buồn giải thích, tức giận nói:

- Phải thì sao?

- Lợi hại, ta đếm một lượt, ít nhất cũng 8, 9 em, trước mặt anh vợ còn dám hung hăng càn quấy như vậy, xem như ta phục nhà ngươi.

Tinh Tinh giơ ngón tay cái lên nhưng ánh mắt lại quét xéo về phía Sở Từ ở bên cạnh.

Gã anh vợ dâm đãng tựa như không nghe thấy những lời gây chia rẽ của Tinh Tinh, nét mặt không chút biểu tình nói:

- Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, ta thật rất muốn biết hai tên súc sinh các ngươi lần này tìm ta rốt cuộc có chuyện tốt lành gì.

Nói xong bèn xung phong đi trước.

Hướng Nhật và Tinh Tinh thấy thế thầm mắng súc sinh, tên khốn này thật hèn hạ, vô sỉ, xấu xa, còn dùng chiêu số hạ lưu để lừa con gái người ta, hiện giờ lại làm ra vẻ tử tế, đáng khinh!

Phải nói nơi lân cận gần nhất lại vừa có thể yên tĩnh nói chuyện phiếm cũng chỉ có văn phòng của Tinh Tinh, mấy người đương nhiên sẽ không bỏ qua nơi lý tưởng này.

Một lần nữa vào trong văn phòng của Tinh Tinh, Hướng Nhật còn chưa kịp chiếm cái ghế dựa duy nhất trong phòng thì tên anh vợ dâm đãng đã nhỏ dãi ngồi xuống, rồi đưa tay vứt gói đựng quần áo và chăn vừa mới mua lên trên bàn, thản nhiên nói:

- Giờ thì có thể nói được chưa? Xem hai người các ngươi làm ra vẻ thần bí như vậy, chẳng lẽ là việc không thể để người khác biết hay sao?

Tinh Tinh cười hắc hắc, giọng nói tràn đầy ý tứ hạ lưu:

- Đồ con thỏ, không phải là ngươi yêu thích nhất những việc thế này sao?

Sở Từ không đồng ý cũng chẳng phủ nhận, cười lạnh nói:

- Nói trước, thời gian của ta rất quý giá, không thể bị chậm trễ vì hai tên súc sinh các ngươi.

- Mẹ kiếp!

Tinh Tinh dùng tay làm ra động tác khinh thường theo tiêu chuẩn quốc tế, cũng không có ý giả thần giả quỷ nữa, trực tiếp hỏi:

- Việc buôn bán bột mỳ lần này ngươi có làm hay không?

Bột mỳ là cái gì, Sở Từ tự nhiên sẽ không xem cái Tinh Tinh vừa nói thật sự là bột mỳ, ánh mắt hơi lóe lên nhưng mặt vẫn bình tỉnh hỏi:

- Có bao nhiêu?

- 200 kg.

Tinh Tinh ném bịch một câu.

Sở Từ mặt không chút biểu tình cũng bị số lượng vĩ đại này làm cho kinh ngạc.

- Các ngươi đi cướp của bọn buôn ma túy sao?

Tinh Tinh hừ một tiếng:

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ngươi có làm hay không?

- Không làm!

Sở Từ trả lời vô cùng lưu loát dứt khoát.

Tinh Tinh lập tức làm ra vẻ bó tay, nhún vai nói:

- Vậy thì quên đi.

- Đó là không thể!

Còn chưa nói xong, Sở Từ lại đột nhiên từ trong miệng xuất ra những lời này.

- Có ý gì đây?

Một câu không ra đầu ra đũa khiến Tinh Tinh nhất thời không kịp phản ứng, trái lại Hướng Nhật đứng xem ở ngoài đã nở nụ cười.

Sở Từ mặt không còn kiên nhẫn, nhìn Tinh Tinh như nhìn thằng ngốc nói:

- Cái này cũng không hiểu? Câu ta vừa nói với câu nói đằng trước là nối liền nhau, chỉ là Tinh Tinh nhà ngươi chưa nghe ta nói hết lời đã đánh rắm loạn lên, lẽ nào ngươi tự mình không thể liên hệ chút gì sao? Ta hỏi các ngươi đi cướp à, xong lại nghĩ chắc các ngươi "không làm" chuyện ngu ngốc đó, một câu đơn giản như vậy mà đầu óc ngươi cũng không hiểu ý, chỉ số thông minh của ngươi quả nhiên cao đến khiếp người!

Chỉ số thông minh của ngươi mới "cao" đến khiếp người! Tinh Tinh trong lòng thầm chửi một câu. Cũng biết rõ tên gia hỏa này đến chết vẫn sỹ diện, nên cũng không vạch trần khuôn mặt thực của tên súc sinh.

- Ngươi khẳng định muốn làm? Được rồi, số tiền kiếm được chúng ta ba người chia đều, không ai hơn ai.

- Ta không có ý kiến!

Sở Tử vẻ mặt lạnh lùng, đối với việc phân chia lợi nhuận một điểm cũng không để ý.

Hướng Nhật nghe thấy liền mắng to vô sỉ, tên gia hỏa Tinh Tinh này rõ ràng là chiếm đủ tiện nghi. Phải biết là hàng hóa là do hắn cung cấp, đưa đến nước ngoài là thông qua con đường của tên anh vợ dâm đãng, còn tên Tinh Tinh thì làm được gì, chỉ là ở một bên động mồm động mép, kết quả là chiếm một phần ba. Hướng Nhật cũng không phải là so đo những thứ này, chỉ là đối với Tinh Tinh tên cầm thù mặt mũi vô sỉ này có thêm nhận thức mới.

Con người không thể quá vô sỉ, một khi vô sỉ đến trình độ này thì không phải là người nữa mà là Tinh Tinh! Hướng Nhật trong lòng đem động vật nào đó định nghĩa thành danh từ vô sỉ.

Chương 483: Đuổi người

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: phongbkac46

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Sau khi giải quyết triệt để vấn đề nguồn tiêu thụ hàng, Hướng Nhật mới thở phào. Khi hắn về đến nhà thì chúng nữ vẫn còn chưa về. Nhưng có một việc nằm ngoài dự đoán là mỹ nữ tóc vàng Anna lại đang một mình ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem TV.

Lần thứ hai lắng nghe động tĩnh trong phòng, dựa theo tình huống yên tĩnh như vậy thì đám nữ nhân chắc không thể ở trong phòng, Hướng Nhật đi tới gần mỹ nữ tóc vàng hỏi:

- Anna, sao cô lại về trước?

Mỹ nữ tóc vàng không thèm quay đầu, trả lời với giọng thờ ơ:

- Hướng tiên sinh, có thể không kêu tên tôi trực tiếp được không?

Hướng Nhật hơi bị nghẹn giọng, trầm giọng nói:

- Thật xấu hổ, Anna tiểu thư, mấy người Sở Sở đâu?

- Mấy người Thiết tiểu thư vẫn còn mua sắm.

Mỹ nữ tóc vàng đầu vẫn không quay lại trả lời.

- Vậy làm sao cô lại về trước?

Hướng Nhật thuận miệng hỏi, trong lòng có chút khó chịu, hắn hỏi rõ ràng là lấy danh nghĩa của Sở Sở, cô gái ngoại quốc này lại trả lời là Thiết Uyển. Hiển nhiên nữ nhân này đối với nữ cảnh sát còn chưa hết hy vọng. Đối với việc nữ nhân của mình bị một nữ nhân khác nhớ đến, Hướng Nhật trong lòng khó chịu cũng là tự nhiên.

- Hướng tiên sinh không cảm thấy việc tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác là rất không lễ phép sao?

Mỹ nữ tóc vàng quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Hướng Nhật.

Hướng Nhật bị nghẹn đến điếng người, con nhỏ ngoại quốc này cả giác ngộ bản thân là nô lệ cũng không có, cái này gọi là "Thoại bất đầu cơ bán cú đa" (Lời không hợp thì nửa câu cũng là thừa), cũng không muốn lại cùng con nhỏ ngoại quốc này lằng nhằng thêm nữa liền quay người muốn đi lên lầu.

Mỹ nữ tóc vàng lại ở phía sau lại mở miệng nói:

- Hướng tiên sinh, tôi có thể xin anh một yêu cầu được không?

Hướng Nhật dừng chân lại, trong lòng đã biết rõ nhưng ngoài mặt lại cười lạnh lùng:

- Cô muốn quay về?

Anna gật đầu, vẻ mặt lại không có tí gì tỏ ra cầu xin, dường như theo nàng thấy việc xin quay về cũng bình thường giống như ăn cơm uống nước vậy.

- Không được!

Hướng Nhật kiên quyết nói, không chỉ là vì thái độ của mỹ nữ tóc vàng khiến hắn không vừa lòng, mà còn vì hiện giờ là lúc cực kỳ nguy hiểm, còn cần nàng ta chiếu cố đến an toàn của mấy đại tiểu thư. Hiện giờ tuyệt đối không thể để nàng quay về, cho dù là xin về một ngày cũng là không có cửa.

Anna hơi đổi sắc mặt, quay đầu lại, quyết định không tiếp tục cầu xin cái tên nam nhân tuyệt tình khiến người ta chán ghét này.

Nghĩ đến đám nữ nhân còn cần nàng bảo hộ, giọng nói Hướng Nhật trong chớp mắt trở nên hòa hoãn:

- Anna tiểu thư, không phải tôi muốn giam giữ cô, quả thực là gần đây có vài người muốn tìm tôi gây phiền phức, cô cũng biết chuyện vài ngày trước có người đem bom tới, cho nên tôi hy vọng cô có thể bảo hộ tốt cho đám người Tiểu Uyển.

Mỹ nữ tóc vàng mắt chăm chú nhìn vào màn hình TV, cắn môi nói:

- Anh yên tâm đi, việc mà tôi đáp ứng tuyệt đối sẽ làm được.

- Đa tạ!

Hướng Nhật chân thành nói, bất kể cô gái ngoại quốc này miễn cưỡng hoặc không, tóm lại hiện giờ có nàng bên cạnh, đám nữ nhân cũng được an toàn nhiều.

Tuy nhiên, mỹ nữ tóc vàng lại không có một chút muốn tiếp nhận thành ý của Hướng Nhật, có lẽ vẫn còn hận vừa rồi gã cự tuyệt yêu cầu của nàng, lạnh lùng nói:

- Không cần giả vờ hảo tâm, tôi chỉ muốn ba năm lập tức trôi đi để không bao giờ phải trông thấy bộ mặt vừa xấu xí vừa khiến người ta chán ghét của anh nữa!

Hướng Nhật ban đầu đang muốn lên lầu, sau khi nghe thấy những lời này thì hoàn toàn bị chọc giận, hắn cũng biết tính cách đặc thù của cô gái ngoại quốc này, đối với hình dung về bản thân mình cũng xem như là suy nghĩ bình thường bên trong, nhưng thái độ như vậy không phải là thứ mà Hướng Nhật có thể tiếp nhận. Không phải một lần mà là ba lần bị khiêu khích, Hướng Nhật cuối cùng cũng không nhịn nổi, đặc biệt là đối mặt với mình - chủ nhân của nàng, nàng xem mình là nhân vật nào? Chớ có quên, ban đầu chính mình thắng được mà đem nàng thành nô lệ, nghĩ đến đây, Hướng Nhật cười lạnh, cũng không vội lên lầu mà lại một lần nữa trở lại ghế sopha, cũng không để ý đến sắc mặt đối phương, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, lạnh nhạt nói:

- Thiếu chút nữa tôi quên, cô là nô lệ của tôi, đối với nô lệ của mình mà nói "tạ ơn" như vậy thì quả thực là giả vờ hảo tâm, cũng là vũ nhục lớn nhất với chủ nhân là tôi đây!

Đối phương đã không cho mình chút mặt mũi, Hướng Nhật cũng không có ý định cho đối phương lưu lại chút tôn nghiêm, hắn muốn đạp đổ hoàn toàn tôn nghiêm của cô gái Tây dương này!

Khi nam nhân ngồi xuống bên cạnh mình, Anna đã liên tục xích ra, từ vị trí giữa di động đến thành ghế sopha, giống như đang tránh né loài động vật đáng ghét nhất trên thế giới này. Đến khi nghe thấy những lời của nam nhân, mắt nàng càng như phun ra lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng lời hắn nói nàng cũng không cách nào phản đối được, bởi vì mình quả thực là phát ra lời thề làm nô lệ ba năm.

Hướng Nhật tiếp tục chậm rãi nói, không chút để ý đến mỹ nữ tóc vàng kia mặt lúc trắng lúc xanh:

- Anna tiểu thư, ôi, không, Anna, nghe đây, cô là nô lệ của tôi, tôi không nhất thiết phải khách khí với cô, muốn kêu cô là gì thì kêu thế đó, hi vọng sau này cô có thể nhớ kỹ điểm này. Thân là một nô lệ thì phải có bộ dạng của nô lệ, không được có khó chịu gì với chủ nhân, cho dù trong lòng khó chịu cũng không được biểu hiện ra ngoài, cô muốn làm gì thì phải được chủ nhân cho phép, không được để chủ nhân tức giận, đây mới là điều cô nên làm, hiểu chưa?

Anna nắm chặt hai nắm tay, nhìn chằm chằm vào nam nhân, sắc mặt tái nhợt.

Hướng Nhật làm như không nhìn thấy vẻ mặt đã phẫn nộ đến cùng cực của nàng, lại đổ thêm dầu vào lửa:

- Hiện giờ tôi khát nước, mang giúp tôi một chén nước đến đây, nhớ cho thêm ít đá.

Nói xong câu đó, thấy nàng ngồi yên, vẫn hung ác chằm chằm nhìn mình như cũ, Hướng Nhất khó chịu nói:

- Thế nào, muốn làm trái lời thề của cô sao? Hoặc có thể nói cô đã phản bội chủ nhân mình, không bao giờ chịu sự sai khiến của chủ nhân nữa.

Đối với điểm yếu của cô gái ngoại quốc Hướng Nhật hiểu rất rõ, giờ phút này thực sự đã chọc vào điểm yếu của nàng.

Anna đứng bật người dậy, toàn thân run rẩy, gắt gao nhìn chăm chú vào nam nhân, sắc mặt không ngừng thay đổi. Một lát sau, cũng không biết nghĩ gì mới di chuyển bước chân, vào bếp rót nước, tuy nhiên mặt u ám đến phát sợ, giống như một quả bom lúc nào cũng có thể bộc phát.

Anna từ trong bếp đi ra, cầm theo một cái chén thủy tinh đựng đầy nước tinh khiết nặng nề đặt lên bàn uống trà, "xoảng" một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên. Cái chén vì chấn động nên nước bên trong cũng bị vẩy ra, từng giọt nước rớt trên bàn trà và ghế sopha, bởi vì khoảng cách quá gần nên thậm chí có một ít giọt cũng bắn trực tiếp lên mặt và người Hướng Nhật.

Đối với loại hành động phát cáu này, Hướng Nhất cảm thấy vừa rồi mình vẫn còn quá nhân từ, đối với con nhỏ ngoại quốc này còn quá khoan dung, khoan dung đến mức nàng dám so đo cùng mình như vậy. Bình thường nàng cũng không làm gì, chỉ đợi ở nhà, ăn uống căn bản không cần nàng động chân động tay, cả ngày chỉ cần hưởng thụ là được, không nghĩ đến vẫn còn bộ dạng này. Mình giống như phải nuôi dưỡng một bà cố nội, chẳng những phải hầu hạ ăn mặc, còn phải xem sắc mặt nàng, đã chiếm đủ tiện nghi rồi lại giống như mình thiếu nàng vài trăm vạn. Hướng Nhật đã phiền chán rồi, nếu như không cho nàng biết tay thì thực khó chịu trong lòng.

Nắm lấy cổ tay mỹ nữ tóc vàng đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn, Hướng Nhật kéo đối phương xuống ghế sopha, cũng không đợi nàng kịp phản ứng, chỉ một chốc là khống chế sự tự do của nàng, đem cả người nàng nằm trên ghế sopha. Trừ vẻ mặt âm trầm của hai người lúc này, còn lại giống như một đôi tình nhân đang chuẩn bị thân mật.

Anna đau đớn kêu rên một tiếng, vội vã vùng vẫy kêu rít lên, trong mặt lộ ra vẻ hơi hoảng sợ:

- Anh muốn làm gì! Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép thân thể nhơ bẩn của anh chạm vào tôi!

Dường như quên đi bản thân mình có dị năng, Anna mở miệng muốn cắn.

- Thực đúng là tự mình cho mình là tốt đẹp.

Hướng Nhật dùng khuỷu tay chống lên quai hàm của nàng, lạnh lùng nói:

- Chớ có nghĩ mình là tốt đẹp, cô cho rằng tôi sẽ có hứng thú với cô sao? Nói thực, tôi thực không nhìn ra cô có chút điểm tốt nào, tôi có nhiều bạn gái xinh đẹp như vậy, bất kỳ một người nào trong bọn họ cũng tốt đẹp hơn cô gấp trăm lần, cô cho rằng người chuyên ăn đồ cao cấp tôi đây lại chịu ăn cỏ dại sao? Đừng có giỡn, lão tử đối với cô một chút hứng thú cũng không có, chỉ là muốn dạy dỗ cô một chút làm sao để làm một nô lệ đạt tiêu chuẩn, làm sao để lấy lòng chủ nhân, không phải để cho cô cáu giận. Lần sau động tác rót nước cho tôi tốt nhất là nên nhẹ nhàng một chút, nếu không đừng trách tôi ngược đãi nô lệ.

Nói xong, Hướng Nhất khinh thường buông lỏng tay, chán ghét ném cổ tay bị nắm của Anna sang một bên, hờ hững nói:

- Hiện giờ tôi đói rồi, đi nấu cơm đi!

Những lời nói liên tiếp đập thẳng khiến cho sắc mặt Anna tái nhợt, toàn thân run rẩy, trước nay chưa từng bị vũ nhục như vậy, đặc biệt là bị một nam nhận mà nàng ghét cay ghét đắng vũ nhục, Anna dĩ nhiên không nhịn được nữa, kết ra thủ ấn, toàn thân lấp lánh bạch quang thánh khiết lờ mờ.

Hướng Nhật biết cô gái ngoại quốc này muốn dùng dị năng để đối phó với mình, cũng không làm ra bất kỳ tư thế phòng bị gì mà chỉ nhẹ nhàng nói:

- Nếu như cô muốn phá hỏng lời thề, ta tin rằng Mathew giáo chủ nhất định sẽ rất vui lòng trục xuất cô ra khỏi tòa thành.

Những lời này so với bất kỳ lời nói nào đều hữu dụng hơn, Anna bỗng chốc giống như bị rút đi sức lực toàn thân, cả người trong nháy mắt nhũn ra, nước mắt tràn mi, môi gần như bị cắn đến tóe máu, chăm chú nhìn nam nhân.

- Một ngày nào đó, ta sẽ trả lại gấp trăm lần vũ nhục ngươi dành cho ta hôm nay.

Hướng Nhật ngồi trên ghế sopha, nói một cách bất cần:

- Tùy cô! Dù sao trong ba năm cô bắt buộc phải nghe tôi ... Còn trừng mắt làm gì, đi nấu cơm đi!

Anna hiểu rõ được sự thực, cũng không phản kháng nữa, căm hờn nói:

- Nếu như anh không sợ bị hạ độc thì tôi sẽ đi nấu.

- Cút!

Hướng Nhật hét lớn một tiếng, tay chỉ vào phòng bếp, không thèm nhìn mỹ nữ tóc vàng, ý tứ đã quá rõ ràng.

Anna nước mắt tuôn trào, quay người bước nhanh vào phòng bếp.

Nhìn thấy bóng dáng cô tịch đi vào phòng bếp của cô gái ngoại quốc, Hướng Nhất trong lòng cảm thấy thực áy náy, nếu như cô gái này thức thời một chút, đối với mình khách khí một chút thì còn có thể tiếp tục để nàng được ung dung thoải mái. Tuy nhiên, cách đối xử với mình giống như đối với kẻ thù vậy, Hướng Nhật không thể nào chấp nhận được, nhất định phải sửa đổi tật xấu của nàng mới được.

Hướng Nhật đang ngồi trong phòng khách xem TV thì bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa, mấy vị tiểu thư xách theo túi lớn túi nhỏ đã trở về. Vừa vào cửa, ai cũng kêu mệt, đặt túi lên sàn nhà.

- Hướng Quỳ, tên gia hỏa nhà anh còn không ra giúp!

Nhìn thấy nam nhân đang nhàn nhã ngồi trên ghế sopha xem TV, Thiết Uyển không vừa mắt, dịu dàng gắt.

- Đến đây, đến đây.

Bà xã kêu, Hướng Nhật nào dám sơ suất, vội vàng đi lên trước hỗ trợ, miệng giống như bôi mật:

- Bà xã, em chớ cử động mạnh, hiện giờ em có thể nói là một cơ thể hai tính mạng, vạn nhất có chuyện gì anh sẽ đau lòng đến chết đó.

Thiết Uyển mặt tươi như hoa, lòng ngọt giống như uống mật, nhưng ngoài miệng lại mắng:

- Cái gì mà một cơ thể hai tính mạng, khó nghe vậy.

- Anh nói sai, là trong một cơ thể có hai sinh mệnh, ha ha, quý giá lắm.

Hướng Nhật ha ha cười, giúp chúng nữ đem túi lớn túi nhỏ vào nhà.

- Nói khiến buồn nôn.

An Tam ở một bên nói với giọng ghen tuông.

Hướng Nhật quay đầu lại, mắt cười đầy dâm tà:

- An An, không phải em cũng muốn giúp anh sinh con chứ?

- Ai giúp anh sinh!

An Tâm mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn nam nhân.

- Muốn sinh thì anh đi tìm Sở Sở và Thanh Thanh đi, em không giúp anh sinh con, sinh con đau lắm.

Sở Sở và Thanh Thanh bên cạnh thấy An Tâm chuyển dời sự chú ý lên trên người hai người, cũng ửng đỏ gò má, khẽ gắt một tiếng.

Mấy người trước mặt ve vãn nhau khiến cho những người bên ngoài không vừa mắt, Dịch Tiểu Quân chính là người khó chịu nhất trong đó:

- Ve vãn tán tỉnh đủ rồi, không thấy có trưởng bối ở đây sao?

Sở Sở lập tức khôn khéo đến bên cạnh Dịch Tiểu Quân, cười ngọt ngào:

- Dì út, cháu giúp dì xách đồ đạc.

- Ừm, ngoan.

Dịch Tiểu Quân hài lòng gật đầu, nhìn lướt qua phòng khách, bỗng nhiên nhíu mày hỏi:

- Anna đâu? Cô ấy còn chưa về sao?

Hướng Nhật tiếp lời:

- Trong phòng bếp.

- Phòng bếp? Cô ấy đi vào bếp làm gì?

Dịch Tiểu Quân sửng sốt, trong chốc lát ngay cả kiến thức thông thường đi vào bếp làm gì cũng quên.

Hướng Nhật bĩu môi nói:

- Đương nhiên là nấu cơm rồi ... Này, đừng nhìn ta với ánh mắt kỳ quái như vậy, có lẽ nàng ở chỗ này của chúng ta lâu như vậy, xấu hổ nên muốn giúp làm ít việc nhà chăng?

- Phải không?

Dịch Tiểu Quân nhìn thẳng vào hắn, mặt đầy vẻ hoài nghi:

- Giải thích nhanh như vậy, không phải là ngươi bức nàng vào phòng bếp chứ?

- Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có!

Hướng Nhật khẩn trương chỉ lên trời thề thốt, xách theo túi lớn túi nhỏ đặt trên sopha trong phòng khách. Bởi vì đống đồ này là đám nữ nhân cùng đi mua, Hướng Nhật cũng không xác định rõ là đồ thuộc về vị đại tiểu thư nào, tự nhiên không xách lên lầu, chỉ có thể để ở chỗ này trước rồi đợi đám nữ nhân phân phối.

Dịch Tiểu Quân hừ nhẹ một tiếng:

- Không có thì tốt, nếu như ta biết có chuyện thì để xem ta thu thập ngươi thế nào!

Hướng Nhật trong lòng khinh thường nghĩ bà dì Dịch Tiểu Quân này cũng giống như cô gái ngoại quốc kia, tự cho bản thân quá tốt đẹp, cũng không nhìn xem đây là nhà của ai, cẩn thận lão tử nhìn không thuận mắt sẽ đuổi ngươi ra ngoài! Bất quá trong lòng dù tức giận những cũng không tiện phát tác trước mặt mấy vị đại tiểu thư.

Thạch Thanh đã vào trong bếp hỗ trợ, tuy nhiên mới vào không lâu đã nhanh chóng đi ra, mắt nhìn nam nhân có chút phức tạp:

- Anna giống như đang khóc.

- Khóc?

Dịch Tiểu Quân thần kinh mẫn cảm nhật, vội vàng xông vào phòng bếp, không lâu sau cả người đã nổi giận đùng đùng chạy ra, xông thẳng đến trước mặt nam nhân:

- Xú tiểu tử, còn nói là ngươi không ức hiếp nàng!

Nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, Anna này là một trong những đối tượng mà nàng đang cố gắng tranh thủ, đương nhiên phải che chở nàng ta, không thể để tên tiểu tử thối nào đó ức hiếp.

Hướng Nhật mặt tràn đầy vẻ vô tội, mở to mắt nói dối:

- Ta thực không có, không tin các người đi hỏi cô ta, là cô ta tự nguyện vào trong bếp.

Dịch Tiểu Quan vẻ mặt lạnh lùng, nói một cách đầy ẩn ý:

- Ngươi không chỉ bức nàng đi nấu cơm, còn bức nàng rót nước cho ngươi, dường như còn đưa ra một yêu cầu đặc biệt nào đó. Nàng không thỏa mãn ngươi cho nên ngươi đã động thủ động cước với nàng chứ gì? Ta vừa mới thấy cổ tay nàng bị ngươi nắm đến đỏ ửng ra!

Yêu cầu đặc biệt? Mấy nữ nhân đồng loạt nhìn về phía nam nhân, ánh mắt rõ ràng mang theo hàn quang. Cũng không trách các nàng có hiểu nhầm, ai bảo nam nhân vốn là kẻ hoa tâm, Anna lại là một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, vóc người đẹp, khuôn mặt cũng đẹp, thêm vào toàn thân tràn đầy phong tình của người ngoại quốc. E rằng không có bao nhiêu nam nhân có thể trụ vững trước sự hấp dẫn của nàng, càng không cần phải nói nam nhân vốn là một tên sắc lang

- Nàng ta nói với ngươi như vậy sao?

Hướng Nhật trên mặt hiện ra sự tức giận rõ ràng, cô gái ngoại quốc kia bịa chuyện chăng? Không phải là rót chén trà và nấu cơm sao? Yêu cầu đặc biệt gì đó mình căn bản không có đưa ra, tuy nhiên nhìn vẻ mặt của đám nữ nhân, hiển nhiên là sẽ không tin hắn. Hướng Nhất vừa bực vừa vội, muốn xông vào phòng bếp lôi cô gái ngoại quốc ra để hỏi cho rõ ràng, Dịch Tiểu Quân lại khăng khăng ngăn cản đường đi của hắn:

- Thế nào, lại muốn đi vào uy hiếp nàng, bức nàng sửa lại lời khai?

- Nói gì vậy! Ta là hạng người như vậy sao?

Nhìn đám nữ nhân lạnh lùng nhìn vào vẻ mặt mình, Hướng Nhất biết được muốn bắt cô gái ngoại quốc ra đối chất thì khả năng sẽ làm cho tình hình xấu đi liền lùi một bước, làm bộ cúi thấp nói:

- Các người sẽ không tin lời Anna nói chứ?

- Anh nói đi?

Thiết Uyển vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn.

Hướng Nhật biết nữ cảnh sát mỗi khi xuất hiện vẻ mặt này chính là biểu hiện trong lòng đang tức giận liền vội vàng giải thích:

- Anh thực sự không có! Không tin bọn em có thể kêu nàng ra ngoài cùng anh trước mặt nói cho rõ ràng ... Anh thừa nhận, anh sai nàng rót nước và nấu cơm, còn cái yêu cầu đặc biệt gì đó anh tuyệt đối không có đưa ra.

- Vậy trên cổ tay nàng có vết nắm là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nói là chính mình tạo ra sao?

Dịch tiểu thư nhìn xéo qua.

- Cái này ...

Hướng Nhật suy nghĩ để tìm từ, cuối cùng thầm rủa nói:

- Ai kêu nàng trước mặt ta càn quấy như vậy, không cho nàng xem chút lợi hại, làm sao còn mặt mũi nhất gia chi chủ ta đây?

- Nói như vậy là nàng không nghe lời ngươi cho nên ngươi đánh nàng?

Dịch Tiểu Quân một lần nữa đem lời hắn nói giải thích một lượt, mấy vị tiểu thư bên cạnh nghe thấy đều nhìn nam nhân với ánh mắt tràn đầy hàn ý và nộ ý.

Hướng Nhật vẻ mặt biến đổi, con mẹ họ Dịch này căn bản là muốn châm ngòi ly gián đây, giải thích này của nàng ta hoàn toàn là đem vấn đề từ bé xé ra to. Hắn cười khổ nhìn mấy vị đại tiểu thư nói:

- Anh nói bọn em có thể đừng hiểu lầm được không, anh đối với nàng ta căn bản không đưa ra yêu cầu đặc biệt, vì sao các em ngay cả lời ông xã mình cũng không tin? Anh thô bạo với nàng, cái này là sự thực, nhưng tuyệt đối không phải như tưởng tượng của bọn em, là khi con nhỏ ngoại quốc đó rót nước cho anh có thái độ hung hăng càn quấy, làm nước bắn lên người anh, anh mới giáo huấn nàng ta!

- Nói như vậy, ngươi đã đánh nàng?

Dịch Tiểu Quân cắn răng nói, đám nữ nhân bên cạnh cũng nhìn thấy ánh mắt bạo lực của nam nhân.

Hướng Nhật liền vội vàng giải thích, không thể để hình tượng xấu "đánh nữ nhân" xâm nhập vào nội tâm đám nữ nhân như vậy, lắc đầu nói:

- Không có, ta chỉ nắm cổ tay nàng một chút, thuận tiện giảng đạo lý một lượt, kết quả là nàng khóc.

- Anh, anh muốn làm bọn em tức chết phải không?

Đám nữ nhân căn bản không tin những lời quỷ quái của nam nhân, vẻ mặt hờ hững của Thiết Uyển đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám, điều này chứng tỏ nàng đã phẫn nộ đến cực điểm, vẻ mặt Sở Sở cũng không tốt lắm, An Tâm lại càng tràn ngập tức giận vì ghen tuông, chỉ có Thạch Thanh vẫn ôn nhu như nước, bất quá ánh mắt nhìn nam nhân cũng theo sự tức giận như vậy.

Hướng Nhật giống như ngựa câm ăn hoàng sen, hắn lúc này hận không thể đi vào phòng bếp bắt mỹ nữ tóc vàng ra dạy bảo một trận, để xem con nhỏ ngoại quốc còn dám bịa đặt hạy không, bất quá điều này hiển nhiên là không thể được, làm như vậy mà nói thì hình tượng xấu "đánh nữ nhân" đã triệt để trở thành sự thực rồi.

Đang nghĩ ngợi dùng biện pháp nào để vượt qua cửa ải khó khăn này thì Liễu Y Y vẫn luôn ở bên cạnh không nói gì, lúc này lại đột nhiên mở miệng nói:

- Tôi tin lời của Hướng Quỳ.

- Y Y, cô ...

Mọi người ở bên cạnh đều có điểm không dám tin nhìn Y Y, đặc biệt là Phạm Thải Hồng, liều mạng hướng về phía Y Y nháy mắt.

Liễu Y Y giống như là không nhìn thấy, kiên định nói:

- Đúng vậy, tôi tin lời của Hướng Quỳ. Mặc dù hắn có điểm xấu nhưng chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

Liễu Y Y dù sao cũng biết nội tình, cuộc đổ đấu đêm đó nàng cũng có mặt cho nên rất rõ mâu thuẫn giữa mỹ nữ tóc vàng và nam nhân. Mặc dù nam nhân từng giả trang bị mình thôi miên để thân mật với mình nhưng đó cũng nhiều phần chỉ là đùa dai, tuyệt đối không phải ý định có tư tưởng xấu xa gì. Chính bởi vì hiểu rõ điểm này nên nàng càng thêm khẳng định nam nhân sẽ không mượn cơ hội để đưa ra yêu cầu bất hợp lý nào đó, hơn nữa cuộc đổ đấu lúc trước, nam nhân cũng nói qua chỉ khiến Anna làm một ít công việc bưng trà rót nước, tuyệt đối sẽ không bức bách nàng làm những những chuyện khó khăn.

Trên thực tế, chuyện này Phạm Thải Hồng cũng biết, bất quá nữ nhân này đang có mưu đồ muốn nhìn nam nhân bị đám nữ nhân chà đạp, căn bản sẽ không có khả năng nói đỡ giúp Hướng Nhật.

Hướng Nhật trong lòng cực kỳ cảm động, cuối cùng cũng có người tin mình trong sạch.

Bị Liễu đại tiểu thư nói chen vào như vậy, nhất là nàng còn dùng giọng nói kiên định như vậy, mấy vị đại tiểu thư đều có chút xấu hổ, nghĩ đến người ngoài còn tin tưởng nam nhân của mình, huống chi mấy người mình còn là bạn gái của hắn lại không tin lời hắn, cẩn thận mà suy xét thì nam nhân quả thực không phải là người như vậy, vừa rồi bị tức giận nên mới không suy nghĩ kỹ đã trực tiếp trách vấn.

Đám nữ nhân trong lòng thấy áy náy, Sở Sở là thân mật nhất với Dịch Tiểu Quân, không nhịn được đi lên trước hỏi:

- Dì út, có phải dì đùa dai không, vừa rồi khi dì vào phòng bếp Anna nói gì với dì?

Dịch Tiểu Quân vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:

- Nàng nói xú tiểu tử bức nàng rót nước nấu cơm, sau đó lại cho ta nhìn thấy trên cổ tay nàng có vết nắm.

Hướng Nhật lập tức nắm được trọng tâm vấn đề liền hỏi:

- Vậy nàng có nói về yêu cầu đặc biệt nào đó với ngươi không?

Dịch Tiểu Quân lúc này cũng trở nên nhăn nhó, khẽ nói:

- Là ta thêm vào.

- Ngươi ....

Hướng Nhật gần như hộc máu, nữ nhân này thiếu chút nữa là hủy đi hình tượng của mình, mẹ nó chứ, không thể để cho nàng ta ở lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Ta xem ngươi ở đây cũng lâu rồi, hơn nữa phiền toái của ngươi không phải cũng giải quyết xong rồi sao? Cũng nên rời đi thôi!

Lời nói này đã rất rõ ràng, đó là hạ lệnh trục khách. Lúc trước cũng bởi vì con mẹ này muốn tránh tên nhị thế tổ Phương gia nên mới để nàng lưu lại, nhưng mà mình đã đem tên cặn bã kia biến thành một kẻ ngốc, đối phương cũng không còn cớ gì để lưu lại.

Dịch Tiểu Quân vẻ mặt biến đổi, nàng đương nhiên hiểu được ám thị của nam nhân, cũng không để ý sự khuyên nhủ của đám nữ nhân bên cạnh, cắn răng căm hận nói:

- Dọn đi thì dọn đi, có gì đâu chứ!

Nói xong, lật đật đi lên lầu thu dọn quần áo. Vì nam nhân này ở trước mặt đuổi người khiến cho nàng không có chỗ đứng, lúc này cũng không kể sự phân phó của ông già trong nhà, càng quên đi mình đang toàn tâm toàn ý muốn tranh thủ ba mục tiêu kia, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi làm cho nàng mất mặt này.

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 484: Hung hăng càn quấy vì có tiền vốn

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: [T]hun[D]er

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Dịch Tiểu Quân cuối cùng cũng rời đi, mặc dù các lão bà bên cạnh muốn khuyên nhủ, nhưng vừa thấy vẻ mặt của nam nhân, thì cũng biết chuyện này không thể thương lượng được nữa, lời chưa kịp nói ra đã nuốt trở về. Từ những biểu hiện thường ngày, các nàng cũng nhìn ra được nam nhân với tiểu di đích thực không hợp, nhưng khi các nàng nghe Sở Sở giải thích ân oán giữa nam nhân với Dịch gia, thì các nàng rất đồng cảm với nhạc mẫu tương lai, vì muốn phục hồi mối quan hệ giữa nam nhân và Dịch gia nên lúc này mới ra sức lấy lòng Dịch Tiểu Quân, nhưng vì chuyện xảy ra hôm nay, hiển nhiên công sức lúc trước hoàn toàn uổng phí.

Trong khi vài nữ nhân đang cảm thán thì Thiết Uyển đã đi đến trước mặt nam nhân, nhìn hắn mà xin lỗi.

- Hướng Quỳ, xin lỗi, em không nên hiểu lầm anh.

- Đồ ngốc.

Hướng Nhật ôn nhu nhìn nữ cảnh sát.

- Em là bà xã của anh, anh là chồng em, chúng ta còn cần nói những lời đó sao?

Sau đó lại nhìn qua phòng khách một lượt, nhìn về đám người Sở Sở đang có tâm trạng như đang làm sai chuyện gì đó nói.

- Các em cũng đừng nói những lời đó, thực sự nếu muốn xin lỗi, tối nay tất cả đến phòng của anh, như vậy mới thật sự có thành ý.

Nói xong lời cuối cùng, hắc hắc nở nụ cười gian.

Một câu trước nói rõ ràng khiến cho người khác cảm động thì câu sau lại lập tức trở mặt, tính toán kinh khủng. Vài nữ nhân đỏ mặt nhìn hắn tựa như lúc nào cũng ra tay trừng phạt được, cảm giác muốn xin lỗi trong lòng bất tri bất giác đã tiêu tan.

Thiết Uyển cảm động không thôi, nàng biết nam nhân làm thế là muốn giải tỏa khó chịu trong lòng các nàng nên mới nói như vậy, liền không để ý ở đây có người ngoài mà chồm tới hôn hắn.

Hướng Nhật cũng không ngờ nữ cảnh sát sẽ tập kích kiểu này, tuy nhiên cơ hội thế này xảy ra, hắn làm sao có thể bỏ qua? Với lại nữ cảnh sát khó có dịp chủ động như vậy, lập tức cũng không khách khi mà ôm eo nữ cảnh sát mà chiếm đoạt môi nàng một phen.

Hai người có những hành động nóng bỏng như thế làm cho các nữ nhân ở bên nhiều người đỏ mặt tới mang tai. Thạch Thanh da mặt mỏng nhất nên liếc nhìn vái cái thì đã lén lút chạy xuống phòng bếp rồi.

Phạm Thải Hồng hừ nhẹ một tiếng, trong mắt bắn ra vẻ phức tạp, nhìn hình dáng hai người ôm nhau thắm thiết, trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ, vừa ao ước vừa đố kị.

Cho dù tiếng hừ nhẹ vừa phải, nhưng vẫn kinh động hai người đang ôm ấp, Thiết Uyển cũng ý thức được hành động của mình lớn gan quá mức, vội vàng đẩy nam nhân ra, vẻ mặt yêu kiều ướt át so với hình dáng cương trực bình thường thì đích thực quyến rũ hơn rất nhiều.

Hướng Nhật nhìn thấy mà chảy nước miếng.

- Bà xã, em thật đẹp a.

Thiết Uyển nghe được mà cảm thấy ngọt ngào không thôi, liền nhìn nam nhân mà thảm nhiên cười.

- Lời đường mật như thế, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần với người đàn bà khác nữa.

Thình lình âm thanh khinh thường của Phạm Thải Hồng bên cạnh truyền đến, trong giọng còn mang một cơn oán niệm.

- Việc này mắc mớ gì tới ngươi, dù sao những lời này ta cũng không thể nói với ngươi, ngươi lại ghen ghét gì chứ!

Hướng Nhật lạnh lùng liếc qua, vẻ mặt tràn đầy nét khinh thường.

Phạm Thải Hồng biến sắc, ánh mắt hung tàn bắn về phía nam nhân, cực kỳ giận dữ mà nói:

- Ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa xem!

- Nói một ngàn lần ta cũng nói như vậy.

Hướng Nhật một chút cũng không để ý đến ánh mắt như muốn cắn người của Phạm Thải Hồng, đang định nói thêm gì nữa nhưng cảm giác đang có người kéo áo mình, quay đầu nhìn lại thì ra là Thiết Uyển bên cạnh.

Nhìn vào vẻ cầu khẩn lộ ra trong mắt nàng, Hướng Nhật cũng không còn tức giận bao nhiêu nữa, đem lời vừa định nói ra nuốt vào trong.

Thấy nam nhân không còn muốn hướng tới Phạm Thái Hồng để gây hấn nữa, Thiết Uyển sít sao nắm lấy một cánh tay của hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói ra.

- Hướng Quỳ, đêm nay em tới phòng của anh.

Hướng Nhật nghe được hai mắt liền sáng lên, nhưng lập tức nghĩ tới cái gì đó, liền cự tuyệt:

- Hay là bỏ đi.

Thiết Uyển vẻ mặt sửng sốt, nghĩ tới mấy ngày nay nam nhân đều không tìm mình, sắc mặt có chút tái nhợt nói:

- Vì sao? Anh, anh không vui sao?

Nhìn vẻ mặt lo lắng lẫn sợ hãi của nữ cảnh sát, Hướng Nhật yêu thương không hết, thương tiếc mà nói:

- Bà xã, không phải là anh không thích em, em biết đó, trong lòng anh quả thật là thích vô cùng, nhưng mà trong bụng em đã có tiểu hài tử, mang thai ba tháng không thể làm chuyện kia được.

- Vậy ngươi trước đây không lâu sao vẫn....

- Trước đây là anh không hiểu, lần trước anh lên mạng xem tư liệu, trong ba tháng gần đây là thời kì nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến sự phát dục của cục cưng, nghiêm trong mà nói thì ... Được rồi, chúng ta khi nào đi bệnh viện kiếm tra một chút, không thể để sai một chút gì được.

Nói xong lời cuối cùng, Hướng Nhật cũng không ngừng lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Dạ.

Cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao nam nhân mấy ngày nay không tới tìm mình, Thiết Uyển liền xúc động mà lao vào trong lòng của nam nhân.

Nhìn hai người vừa tách ra giờ lại xáp vào, vài nữ nhân bên cạnh lại đỏ mặt tới mang tai, quả thực chịu không được mà, ở nơi công cộng như vậy lại không để ý tới sự tồn tại của người khác mà dám có cử chỉ thân mật như vậy, vài nữ nhân khôn khéo đã đi qua chỗ khác, lưu lại không gian cho hai người, Phạm Thải Hồng cũng không rời đi ngay, oán hận liếc mắt nhìn nam nhân rồi cũng quay người đi vào phòng mình, phịch một tiếng, âm thanh đóng cửa rất nặng, rõ ràng thấy nàng ta rất tức giận.

Lần thứ hai bị người khác làm bừng tỉnh, Thiết Uyển ngượng ngùng không thôi, hôm nay đã hai lần cầm lòng không được mà chủ động cùng nam nhân có những cử chỉ thân mật như vậy, tuy nhiên lần này nhờ các nữ nhân đã lánh đi chỗ khác, nên nàng cũng bớt xấu hổ, nhẹ nhàng rúc vào lồng ngực của nam nhân.

- Hướng Quỳ, vừa rồi anh đối với tiểu di như vậy...

Hướng Nhật không đợi nàng nói xong đã mở miệng nói:

- Không có việc gì, đối với nàng ta như vậy thì thế nào? Em không cần xem nàng như tiểu di, lấy lòng nàng ta để làm gì, nếu muốn lấy lòng, thì phải lấy lòng mẹ anh mới đúng.

- Bá mẫu ư?

Thiết Uyển mặt đỏ lên, cũng không biết nghĩ tới điều gì.

- Cái gì mà bá mẫu, em cũng có thể kêu 'mẹ' như anh mà.

Các nữ nhân khác đã rời đi rồi, có một cơ hội tốt như vậy, Hướng Nhật tự nhiên sẽ không bỏ qua, hai tay liền đặt trên hai khối phập phồng mềm mại của nữ quan cảnh sát mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Thiết Uyển toàn thân như nhũn ra, tùy ý để cho nam nhân tác quai tác quái trên người mình, không sinh ra được một chút sức lực để phản kháng.

***

Sau khi rời khỏi ngôi biệt thự, Dịch Tiểu Quân cũng không có tìm khách sạn nào để ở mà trực tiếp mang hành lý tới Dịch thị tập đoàn ở tầng 47 cao ốc Trung Thiên.

Sớm đã có người của công ty chờ nàng ở cửa, là một người trung niên có khí khái bất phàm.

- Tiểu Quân, sao lại thế này? Emkhông phải đang sống tốt ở chỗ hắn sao? Tại sao lại gọi cho ta nói là em rời khỏi nhà hắn rồi?

Người trung niên không đợi nàng đến gần đã vội vàng mở miệng hỏi.

Dịch Tiểu Quân đem mớ hành lý nặng nề để lại một bên, cắn răng nói:

- Đừng nói nữa, tiểu tử thúi kia một chút khái niệm tôn ti trưởng bối cũng không có, em rốt cuộc là không thể chịu nổi nữa.

Xuất phát từ vấn đề mặt mũi, nàng đương nhiên sẽ không nói là bị đuổi ra, mà chỉ nói là mình chủ động rời đi.

Người trung niên có một chút bực tức, hắn thật sự hiểu rõ tính tình của cô muội muội này, nếu nổi nóng thì chuyện gì cũng có thể làm được, nên nhịn không được mà nói:

- Vậy sự tình em cùng cha nói....

- Quên rồi.

Dịch Tiểu Quân trung thực đáp, nàng chứng thật là bởi vì phẫn nộ quá mức nên đã quên mất.

Người trung niên trầm ngâm một hồi, sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò hai người bảo vệ mang hành lý của Dịch Tiểu Quân vào trong công ty, lúc này mới dẫn Dịch Tiểu Quân đi về văn phòng xa hoa ngoảnh về phía nam của cao ốc.

Hai người ngồi ở sô pha dùng để tiếp khách, người trung niên vừa muốn mở miệng thì Dịch Tiểu Quân đã thu về ánh mắt đánh giá bố cảnh văn phòng rồi nói:

- Đại ca, hoàn cảnh nơi này của ngươi cũng không tệ lắm, có thể thương lượng hay không?

- Em nói đi.

Người trung niên lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận, trong lòng nổi lên một dự cảm không ổn.

- Em muốn ở nơi này vài ngày.

Dịch Tiểu Quân chậm dãi nói ra, một chút xấu hổ cũng không biết.

- Đây là công ty, không phải khách sạn.

Người trung niên trừng mắt, sớm biết con bé này không có chuyện gì tốt, không ngờ là lại muốn tới ở trong công ty, mặc dù trong công ty không phải không có chỗ ở, nhưng ở đây là nơi để hắn nghỉ ngơi, không phải là nơi để tiếp đãi người khác.

- Em biết, tuy nhiên ở chỗ này em thấy có một người.

Dịch Tiểu Quân giống như không thấy người trung niên kia giương mắt ếch ra mà nhìn, một mặt nhẹ nhàng nói.

- Thấy ai?

Người trung niên có một chút không hiểu rõ, chỉ thấy một người đã muốn ở tại công ty của mình, chẳng lẽ hai việc này có gì liên hệ? Nhất thời hắn cũng không từ chối, chỉ nhìn xem con bé sẽ nói như thế nào.

Dịch Tiểu Quân cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói qua phương diện khác.

- Công ty Hương Nhật trên lầu chắc hẳn anh đã nghe nói.

Người trung niên nhíu nhíu mày, hiến nhiên nhớ lại những chuyện không thoải mái.

- Biết, Tô Úc người đàn bà kia rất có bản lãnh. Nói thật, nếu như không phải chưa rõ ràng người sau lưng nàng ta, ta đã sớm đem nàng ta qua đây rồi.

Biết người đại ca này của mình đối với lời khen ngợi rất tiết kiệm, Dịch Tiểu Quân đối với người tên Tô Úc còn chưa gặp mặt kia có một ít chờ đợi, nhìn vào người trung niên nói:

- Đại ca, em khuyên anh nên bỏ ý nghĩ đi đào nhà người đó đi, anh có biết nàng ta lập nghiệp như thế nào không?

- Hử?

Người trung niên sửng sốt, ngay sau đó vội vàng hỏi:

- Em biết người sau lưng nàng ta là ai?

- Đương nhiên!

Dịch Tiểu Quân cười thần bí.

- Còn nhớ rõ lúc trước tiểu tử thúi kia không phải muốn thu mua công ty Hương Nhật sao? Kết quả bị người ta khiến cho bồi thường không ít.

Người trung niên khẽ gật đầu, sự kiện lần đó hắn cũng có tham dự chút đỉnh, nếu không chỉ bằng một con cháu ba đời của Dịch gia sao có thể động tới nhiều tiền tới vậy. Đang vào lúc khẩn yếu nhất thì không biết đối phương làm thế nào mà kiếm được 5 tỷ, kết quả không thu được gì hết mà chính mình lại tổn thất không ít.

Nghĩ tới đây, hắn càng nóng lòng muốn biết bối cảnh của công ty Hương Nhật.

- Nói mau, là ai?

- Lại nói tiếp, hắn cần phải kêu anh là cậu.

Gương mặt Dịch Tiểu Quân có một ít quái dị, cũng không biết là đang châm biếm hay là bất lực.

- Là hắn ư?

Người trung niên lập tức sững sờ, chính mình sớm nên nghĩ đến hắn rồi. Lúc trước thằng khốn Thiên Hành kia không phải là bị hắn đánh cho tan tác sao? Khi đó còn tưởng là tranh đoạt tình nhân, không ngờ được sự việc lại là thế, đáng hận tiểu tử Thiên Hành kia, ngày đó một chút cũng không chịu nói ra.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của người kia, Dịch Tiểu Quân cũng đoán được một chút sự tình.

- Như thế nào, bất ngờ hay không? Thiên Hành hắn chưa từng nhắc tới chuyện tiểu tử kia cho anh ư?

Người trung niên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là chuẩn bị trở về trừng trị người nào đó rồi, sau đó hướng tới Dịch Tiểu Quân mà nói:

- Hôm qua anh đã nói với em, muốn hắn ngày mai gặp mặt thế nào rồi?

- Phỏng đoán không còn hy vọng rồi.

Dịch Tiểu Quân lạnh nhạt đáp lời.

Người trung niên kia kinh ngạc.

- Như thế nào?

- Có thể nhìn được, hắn đối với nhà chúng ta một chút thiện cảm cũng không có.

Dịch Tiểu Quân thở dài một cách yếu ớt, đem lời tên tiểu tử thúi nói với nàng lập lại một lần.

- Chỉ gặp mặt mà còn tùy vào tâm trạng của hắn tốt hay không, có thời gian hay không nữa ư?

Người trung niên mơ hồ để lộ ra một chút tức giận.

- Tiểu tử này quả thật rất ngông cuồng, cho dù lão tử bằng tuổi hắn trước kia cũng không hung hăng càn quấy tới vậy.

- Hung hăng càn quấy, đó là bởi vì hắn có tiền vốn để làm chuyện đó.

Dịch Tiểu Quân làm rõ điểm này.

Người trung niên bởi vì lời nàng nói mà rơi vào trầm mặc, đích thực, hung hăn càn quấy là bởi vì hắn có tiền vốn. Tiểu tử kia là một dị năng giả lợi hại, từ sự việc hắn tiện tay cũng có thể tiêu diệt Phương Ba của Phương gia đã có thể thấy được, bây giờ biết hắn còn có công ty Hướng Nhật, đã thế với khả năng có thể thoải mái mà lấy ra 5 tỷ, thì chắc hẳn việc lấy ra hơn 50 tỷ cũng không phải là không có khả năng, chuyện này thật sự là một vấn đề khó giải quyết.

Nguyên tưởng rằng cho hắn chút lợi ích, hơn nữa còn có quan hệ huyết thống, phỏng đoán không khó khăn mấy khi lôi kéo hắn đến Dịch gia. Hiện tại xem ra, dường như hoàn toàn không thể thực hiện rồi. Người trung niên chau mày nhìn Dịch Tiểu Quân.

- Hoàn toàn không thể trông chờ hắn dù một chút sao?

- Có, hắn có nói với em một câu.

Dịch Tiểu Quân đối với câu nói kia có ký ức rất sâu sắc.

- Nói cái gì?

- Hắn nói, nếu như muốn hắn giúp đỡ Dịch gia thì phải đền bù sự mất mát của Tiểu Hoa nhiều năm vừa qua tới giờ.

Người trung niên vẻ mặt hơi biến đổi, lần thứ hai rơi vào trong trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro