DCLM 629-633

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Chương 629: Thằng Mập bị người đánh

Convert: Sở Phong

Dịch: Ooppss

Biên: Hến

Nguồn:TTV

- Ngươi câm miệng cho ta!

Người đàn ông trung niên xoay người, hung hăng tát cái bốp vào mặt thằng con, đánh cho Hàn Thượng Võ đến ngu cả người, lúc này mới quay sang Hướng Nhật xin lỗi:

- Kẻ hèn này không biết dạy con, mong Hướng tiên sinh bỏ qua.

- Không hề chi.

Hướng Nhật nhìn kỹ người đàn ông trung niên trước mặt, người này tuyệt đối là một nhân vật đặc biệt, đối với con ruột của mình mà có thể ra tay tàn nhẫn không chút do dự như vậy, hơn nữa trên mặt không mảy may có tí căm hận nào. Nhưng thưởng thức thì thưởng thức, Hướng Nhật cũng không vì thưởng thức đối phương mà quên mất phiền toái xuất hiện tiếp theo sau đó.

Thản nhiên liếc mắt nhìn Hàn Thượng Võ vẫn đang tiếp tục bụm mặt không dám kêu khóc, Hướng Nhật quay sang nhìn người đàn ông trung niên, nói ra nguyện vọng của mình:

- Ta thực rất ghét gặp phải phiền toái, hy vọng sau này sẽ không gặp phải chuyện như vầy xảy ra.

- Đương nhiên, Hướng tiên sinh xin yên tâm, chuyện như vầy về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!

Người đàn ông trung niên cam đoan chắc như ăn bắp, đối mặt với thanh niên trẻ tuổi không có một tí uy hiếp nào trước mắt này, ông ta lại cảm nhận được áp lực rất nặng nề, hơn nữa còn có một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu dâng lên từ tận đáy lòng. Ông ta đương nhiên biết Hướng Nhật đang ám chỉ con mình có khả năng trả thù sau đó, cho nên hắn nói rõ trước cho đối phương, tuyệt đối không nên để xảy ra kiểu trả thù như vậy.

- Vậy là tốt rồi!

Hướng Nhật gật gật đầu, rồi quay lại nhìn thanh niên trẻ tuổi tóc cột đuôi ngựa:

- Quyết Ngư!

- Hướng tiên sinh!

Quyết Ngư bước lên một bước, hơi hơi cúi đầu, giọng vô cùng cung kính .

Thấy cảnh này xảy ra ngay trước mắt, người đàn ông trung niên ánh mắt cụp xuống, nhưng lập tức vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.

- Lạc tiểu thư đây là bằng hữu của ta, muốn ở Seoul một khoảng thời gian, ngươi có thể giúp đỡ chiếu cố một chút.

Hướng Nhật chỉ Lạc Phi Tử ở bên cạnh, nếu phải giúp vậy giúp đến nơi đến chốn, đỡ phải khi hắn đi rồi, Lạc Phi Tử lại bị cô nàng thành thục kia uy hiếp.

- Hướng tiên sinh yên tâm, Lạc tiểu thư là bằng hữu của Hướng tiên sinh, vậy cũng là bằng hữu của RAPIST.

Quyết Ngư nhìn sang Lạc Phi Tử ở bên cạnh, ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng, thật ra hắn đã nhìn thấy Lạc Phi Tử từ lâu, nhưng Hướng Nhật chưa giới thiệu, hắn cũng khó mà mở lời.

Ở bên kia, người đàn ông trung niên ra lệnh cho thủ hạ đỡ Hàn Thượng Võ dậy, rời khỏi đại sảnh, trước khi đi lịch sự cúi đầu chào Hướng Nhật.

Hướng Nhật cũng gật đầu tỏ ý chào lại, hai bên thủ lễ như vậy coi như mọi chuyện êm thắm trôi qua.

- Hướng tiên sinh đi một mình đến Hàn Quốc sao?

Lạc Phi Tử đi tới gần bên cạnh Hướng Nhật, đồng thời lịch sự quay sang cười cười với Quyết Ngư. Vừa rồi nàng luôn ở bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, tuy nàng chưa từng nghe qua RAPIST, nhưng có thể đoán ra đó là tổ chức gì. Ngay cả người đại diện của nàng cũng phải tâng bốc bợ đít RAPIST, kiêng kỵ RAPIST đến nỗi phải bỏ qua việc dùng cái chuyện kia để uy hiếp nàng lấy lòng Hàn gia, từ điểm đó cũng có thể chứng minh thực lực của RAPIST rốt cuộc hùng mạnh như thế nào. Trước mắt mặc dù đối phương nể mặt Hướng tiên sinh đáp ứng giúp đỡ chăm sóc nàng, nhưng nói như thế nào đi nữa nàng cũng phải tỏ ra biết ơn người ta.

Quyết Ngư được yêu quá mà sợ, đồng thời vì lịch sự muốn Hướng tiên sinh cùng vị tiểu thư mỹ lệ này có không gian để nói chuyện, hắn tự động thối lui vài bước. Theo như hắn thấy, vị tiểu thư mỹ lệ này có thể đã được Hướng tiên sinh đặc biệt chiếu cố, mối quan hệ của hai người khẳng định thân thiết.

- Tôi đi cùng với một vài bằng hữu.

Hướng Nhật hời hợt trả lời cho xong chuyện.

- Ồ.

Lạc Phi Tử cũng không tiếp tục hỏi tới, nhìn biểu hiện của lưu manh, nàng biết nếu nhiều chuyện hỏi tiếp nói không chừng có thể sẽ khiến cho đối phương chán ghét.

- Lạc tiểu thư cũng ở khách sạn này à? Đây là người đại diện của cô?

Hướng Nhật nhìn thoáng qua cô nàng thành thục hấp dẫn bị bỏ xó một bên nãy giờ hỏi thăm. Trước đó, theo cách Lạc Phi Tử giới thiệu người đại diện của mình có thể đoán được, Lạc Phi Tử không có cảm tình gì với người đại diện của mình.

- Đúng vậy, Hướng tiên sinh, đây là...

Lạc Phi Tử vừa định giới thiệu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, liền đổi giọng quay sang cô nàng thành thục nói:

- Mã tỷ, tỷ về phòng trước đi, tôi muốn nói chuyện với bạn một xíu rồi về.

- Được, cứ nói chuyện, cứ nói chuyện đi.. tâm sự với bạn lâu lâu cũng được, tỷ đi ngủ trước, em cũng không cần phải về gấp...

Cô nàng thành thục như được ơn đại xá, nói chung không dám liếc nhìn Hướng Nhật đến một cái, vội vàng rời đi.

Hướng Nhật cũng không chấp, cũng không vì hành động ỷ thế gây hấn của đối phương mà ngăn lại, nói chung đối phương cũng là đàn bà, hơn nữa nhìn biểu hiện cư xử của Lạc Phi Tử, dường như nàng cũng không muốn gây khó khăn cho cô nàng đại diện này của nàng.

Đối với Lạc Phi Tử, Hướng Nhật cũng không thấy chán ghét, không chỉ vì đối phương là bạn bè thân của Sở Sở, hơn nữa còn vì cách ứng xử hoà nhã dễ gần của Lạc Phi Tử đối với người ngoài, nàng không bao giờ coi mình là đại minh tinh rồi nghếch mặt lên.

Tuy nhiên, không chán ghét cũng không có nghĩa là rất thích, trời cũng đã trễ, Hướng Nhật không muốn tiếp tục ngồi tán gẫu với Lạc Phi Tử ở quầy bar trong đại sảnh nữa, đang chuẩn bị mở miệng chào tạm biệt:

- Lạc tiểu thư...

- Đại ca!

Lời nói vừa dứt, Hầu Tử dẫn một đám tiểu đệ rầm rầm chạy vào trong đại sảnh, trên mặt rõ ràng có vết thương, đi theo bên cạnh hắn là đám tiểu đệ cùng đi đến Hàn Quốc chung đứa nào đứa đó cũng có vết thương trên người, cũng may chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có đứa nào bị thương nặng.

- Hầu Tử?

Hướng Nhật nhướng mày, nhìn thấy đám Hầu Tử rõ ràng là bị tổn thất không nhỏ.

- Đại ca, thằng Mập bị người ta bắt giữ ở chỗ nào?

Câu hỏi của Hầu Tử làm như Hướng Nhật có câu trả lời mặc dù thằng Mập cũng chưa từng đến đây.

- Chuyện gì xảy ra? Nói cho rõ ràng.

Hướng Nhật ánh mắt lạnh lùng hỏi, một lần nữa nhìn kỹ vết thương trên người đám Hầu Tử, tuy vết thương không nặng, nhưng kẻ đánh tụi hắn ra tay cũng không nhẹ.

Hầu tử vội vàng kể lại nguyên nhân sự tình.

Đám người bọn hắn vốn đang trên đường trở về khách sạn, đi ngang qua một trung tâm thể dục thể thao, nhìn xuyên qua bức tường bằng thủy tinh thấy bên trong có mấy cô em dáng mi nhon cực kỳ hấp dẫn. Thằng Mập liền vào cửa đi đến gần, không ngờ mấy cô em dáng người mi nhon hấp dẫn kia lại là hoa đã có chủ, hơn nữa bồ của mấy cô nàng cực kỳ hung ác. Nhìn thấy thằng Mập dám đùa giỡn bạn gái của mình, chộp lấy thằng Mập đánh cho một trận. Đám người Hầu Tử đương nhiên vọt vào hỗ trợ ngay lập tức, nhưng người của đối phương không thiếu, hình như lúc đó tất cả mọi người ở trung tâm tập thể hình đều xông vào đánh bọn Hầu Tử.

Tuy đám Hầu Tử đối với việc kéo bè kéo lũ đánh nhau là số một, khổ nỗi đối phương đứa nào đứa đó to con vạm vỡ, thân hình gần như gấp hai bọn Hầu Tử. Thực lực chênh lệch quá xa, Hầu Tử cùng đám tiểu đệ chỉ còn nước tìm cách bỏ chạy, nhưng thằng Mập lại bị đối phương bắt giữ ở lại trung tâm tập thể hình.

Nghe Hầu Tử thuật lại xong, Quyết Ngư giận không thể cản được, không ngờ ở Seoul địa bàn của hắn lại có người dám chống đối động thủ với khách của RAPIST:

- Hướng tiên sinh, không thể chiếu cố tốt cho bằng hữu của ngài, RAPIST chúng ta thật thất trách, ta bây giờ dẫn người đi cứu bằng hữu của ngài ra.

- Không cần, chuyện này để ta đi giải quyết được rồi.

Hướng Nhật cự tuyệt ý tốt của Quyết Ngư, dù sao thằng Mập chính là tiểu đệ của hắn, để cho người của RAPIST hỗ trợ, lão đại như hắn không biết để làm gì.

- Hầu Tử, dẫn đường!

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Chương 630: Đập nát nơi này

Convert: Sở Phong

Dịch: Ooppss

Biên: Hến

Nguồn:TTV

Cái gọi là trung tâm thể hình cũng ở không xa, nếu không đám Hầu Tử sẽ không đi bộ trở về. Đi chưa tới mấy phút đồng hồ, mấy người đã đến nơi.

Chuyến này ngoài Hướng Nhật và đám Hầu Tử theo hắn từ Bắc Hải tới đây thì có Quyết Ngư đi cùng, tuy nhiên người mà hắn mang đến tất cả đều giải tán, bởi vì Hướng Nhật cần một phiên dịch chứ không cần một vị lão đại dẫn theo cả bầy tiểu đệ.

Câu lạc bộ thể hình số một Seoul. Hướng Nhật nhìn tấm biển thật lớn treo ngay trên cổng trung tâm thể hình, bởi vì viết bằng tiếng anh, cho nên hắn có thể đọc được. Mà từ điểm này cũng có thể được một điều, chủ nhân của trung tâm thể hình này có dã tâm không nhỏ, lại dám tự xưng là số một Seoul.

Lúc này trong trung tâm thể hình đèn điện sáng trưng, ánh sáng chiếu xuyên qua lớp tường thủy tinh, có thể thấy bên trong tụ tập không ít người.

- Đi thẳng vào.

Không chút do dự, Hướng Nhật dẫn theo đám Hầu tử, đẩy cửa đi vào trước.

Trong căn phòng tập thể hình rộng rãi là hàng loạt các bục đặt dụng cụ tập thể hình, một đám tráng hán lực lưỡng như Arnold Schwarzenegger đang tập với các dụng cụ này.

Đám Hướng Nhật vừa đi vào liền đánh động những tráng hán này, cả bọn đều ngừng lại, dùng ánh mắt bất thiện nhìn đám Hướng Nhật, hình như còn có xu hướng quây lại. Nhất là sau khi nhìn thấy Hầu tử, trên mặt người nào cũng cười nhạo tỏ vẻ khinh miệt, hiển nhiên, đối với bại tướng đã đi mà còn quay lại, bọn chúng chẳng coi ra gì.

- Quyết Ngư, bảo bọn chúng giao người ra đây.

Hướng Nhật quét mắt khắp bốn phía, không thấy bóng dáng Hầu tử, chắc là bị đưa vào phòng trong.

- Vâng.

Quyết Ngư liền bước lên trước một bước, nói với một đại hán đầu trọc đứng ngay đầu.

- Lúc nãy một người bạn của chúng ta bị các ngươi giữ lại nơi này, giờ xin giao người ra đây.

Bởi vì Hướng Nhật đã dặn hắn không nói ra cái tên RAPIST, Quyết Ngư đương nhiên không dám làm trái ý.

- Chỉ bằng ngươi sao? Thằng kia dám trêu ghẹo bạn gái của lão đại chúng ta, cho dù bị đánh chết cũng đáng.

Đại hán đầu trọc miệng cười toe toét, nói với vẻ mặt dữ dằn.

Quyết Ngư liền biến sắc, mặc dù biết cái gọi là đánh chết của đại hán đầu trọc chỉ là khoác lác, nhưng đánh trọng thương thì tuyệt đối có thể, dù sao hắn cũng từng trải qua chuyện như vậy. Nhưng người kia là bằng hữu của Hướng tiên sinh, nếu bọn này đánh trọng thương bằng hữu của ngài ấy, Quyết Ngư thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ kinh khủng thế nào.

- Hắn nói gì?

Ánh mắt Hướng Nhật trở nên lạnh lẽo, thấy Quyết Ngư sau khi nghe đại hán đầu trọc nói một câu mặt liền biến sắc, trong lòng tự hỏi không biết có phải thằng Mập xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Quyết Ngư đang định nói ra suy đoán của mình.

- Chuyện gì?

Một giọng trầm thấp từ căn phòng trong bên trái truyền đến, chỉ thấy cửa phòng vốn đóng chặt đột nhiên mở ra, một người bước ra.

Hướng Nhật nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh dị. Thật sự là tráng hán này còn lực lưỡng hơn mọi kẻ trong phòng tập, tuyệt đối có thể sánh ngang với gã Tinh Tinh có thân hình cơ bắp đến khủng bố mà hắn quen biết. Đây là lần đầu tiên Hướng Nhật nhìn thấy một gã phi nhân loại có thể sánh với Tinh Tinh, hơn nữa, kẻ trước mắt chắc chắn còn tráng kiện hơn Tinh Tinh, bởi vì Tinh Tinh chỉ cao 1m7, mà kẻ này phải tầm 1m9, căn bản là một phiên bản phóng đại của Tinh Tinh.

Thấy hắn đi ra ngoài, đám tráng hán trong phòng tập người nào cũng cung kính khom lưng gọi một tiếng gì đó.

- Uhm.

Gã tinh tinh cao to gật đầu, ánh mắt hững hờ lướt qua đám Hướng Nhật, cuối cùng dừng lại trên người Quyết Ngư, có thể là vì thấy Quyết Ngư đứng ở trước, có khả năng là lão đại nhất.

- Ngươi tới đòi người? Cho ta một trăm triệu, ta sẽ thả người ngay.

Gã tinh tinh cao to nhìn Quyết Ngư, trong mắt lộ ra vẻ cao cao tại thượng.

- Một trăm triệu!

Quyết Ngư nổi giận, cho tới bây giờ đều là hắn thu phí bảo kê của người khác, không ngờ hôm nay lại bị người ta “chơi”, tuy một trăm triệu cũng không tính là nhiều, nhưng đối với Quyết Ngư thì vẫn là một con số không nhỏ.

- Quyết Ngư, phiên dịch cho ta nghe.

Hướng Nhật đã phần nào hết kiên nhẫn, đồng thời nhìn sắc mặt Quyết Ngư hắn cũng biết đối phương hình như vừa nói gì đó khiến người khác phải khó chịu.

- Hướng tiên sinh, hắn nói phải có một trăm triệu mới chịu thả người.

Nhớ lời dặn của Hướng Nhật không cho hắn nói ra cái tên RAPIST, Quyết Ngư cuối cùng kiềm chế lại, không gọi điện thoại cho người tới phá nát trung tâm thể hình này, mà dè dặt phiên dịch cho Hướng Nhật.

- Đồng ý với hắn, để hắn mang người ra trước.

Hướng Nhật không cần suy tính đắn đo gì, trực tiếp đáp ứng điều kiện của đối phương, đừng nói là một trăm triệu won chỉ tương đương với khoảng hơn 50 vạn nhân dân tệ, cho dù thật sự là một trăm triệu nhân dân tê, trong tình huống không có cách nào cứu được thằng Mập, hắn cũng nguyện ý bỏ ra từng ấy tiền.

Quyết Ngư vội phiên dịch lời của Hướng Nhật cho đối phương, gã tinh tinh cao to nghe xong, hài lòng vỗ vỗ tay. Ngay lập tức, từ căn phòng mà hắn vừa đi ra lại xuất hiện thêm một nhóm người. Không đông lắm, chỉ có năm người.

Dẫn đầu không ngờ lại là một phụ nữ, trông cũng có chút xinh đẹp, không biết có phải là do phẫu thuật chỉnh hình hay không. Trên người mặc một quần áo co giãn bó sát người, phác họa mọi đường nét trên thân thể ra ngoài, gần như là giống với không mặc quần áo. Hướng Nhật đoán cô gái này chắc chính là cô gái có vóc người không tệ mà bọn Hầu tử nhìn thấy, chả trách có thể dụ dỗ cái đám Hầu Tử luôn thèm khát nhục dục kia sa vào tình cảnh này.

Theo sau là ba nam nhân cường tráng, nhìn kỹ thì nhỏ người hơn gã tinh tinh cao to kia một chút, nhưng so với đám tráng hán trong phòng tập thì hơn không ít.

Cuối cùng là thằng Mập, đầu rũ xuống, nhưng khi thấy Hướng Nhật, hai mắt lập tức sáng ngời, kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.

- Đại ca!

Giọng mặc dù nghe ra có vẻ vui mừng, nhưng hình như khí lực có phần không đủ.

Hướng Nhật nhìn kỹ lại, trên người thằng Mập không có dấu vết bị trói, hơn nữa trên người cũng nhìn không ra chỗ nào bị trọng thương, nhưng trên mặt lại xanh mết, khóe miệng cũng bị rách, bên cạnh còn lưu vệt máu. Chỉ có cánh tay phải của thằng Mập là có thể xem như trọng thương, từ cái cách mà nó rủ xuống trông rất quỷ dị kết hợp với việc thằng Mập trong lúc bước đi mặt thỉnh thoảng lại tỏ ra cố nén đâu, chắc chắn là gãy xương rồi.

- Thằng mập, không sao chứ?

Lại nhìn thoáng qua cánh tay đang đung đưa theo một cách bất thường của thằng Mập, ánh mắt Hướng Nhật càng lạnh lẽo hơn.

- Lão đại, em không sao.

Thằng Mập cố nén đau, gắng gượng nở nụ cười, có điều cười chẳng khác gì như mếu.

- Bọn chúng ngược đãi mày à?

Hướng Nhật trầm giọng hỏi.

- Cũng không tính là ngược đãi, chẳng qua bị trúng vài quyền.

Thấy Hướng Nhật đến, thằng Mập đã hoàn toàn yên lòng, thậm chí còn nói đùa một chút.

- Hả? Ai đánh? Cái thắng trông có vẻ phi nhân loại kia hả?

Hướng Nhật liếc mắt sang gã tinh tình cao to, lúc này hình như hắn đang giục Quyết Ngư mau đưa tiền.

- Thằng này quả thật là phi nhân loại, em mới bị hắn đánh một quyền đã gãy xương.

Thằng mập có phần hả hê nhìn thoáng qua gã tinh tinh cao to cách đó không xa, bởi vì có lão đại ra mặt, hắn tin chắc gã phi nhân loại kia sẽ không có kết quả tốt.

- Một quyền sao?

Trong mắt Hướng Nhật thoáng lóe lên sát khí, vỗ vào vai Quyết Ngư đang đứng trước mặt hắn, kèm theo đó là một giọng lạnh như băng khiến người nghe không rét mà run.

- Quyết Ngư, nói cho bọn chúng biết, ta chuẩn bị đập nát nơi này.

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Chương 631: Giết

Convert: Sở Phong

Dịch: Ooppss

Biên: Hến

Nguồn:TTV

- Ha ha ha...

Nghe Quyết Ngư phiên dịch lời của Hướng Nhật, gã tinh tinh cao to nhịn không được cười ha hả, nhìn một vòng đám thủ hạ của mình, lại chỉ chỉ Hướng Nhật:

- Tiểu gia hỏa này nói muốn đập nát chỗ này, ha ha ha, thật là buồn cười chết mất...

Trong phòng tập, đám tráng hán nghe gã tinh tinh nói như vậy, thằng nào thằng nấy đều bật cười hô hố, ánh mắt ban đầu nhìn Hướng Nhật từ khinh thường chuyển thành thương hại, giống như đang nhìn một thằng ngốc không biết trời cao đất rộng là gì.

- Hướng tiên sinh...

Quyết Ngư đang định phiên dịch lại cho Hướng Nhật nghe.

Hướng Nhật ngăn hắn trước một bước:

- Không cần phiên dịch, ta đại khái có thể đoán được nó đang nói cái gì.

Nói xong, Hướng Nhật bước lên phía trước, nhìn gã tinh tinh vẫn đang cười ha hả, mắt toát ra sát khí nồng đậm, nói:

- Không cần biết mày nghe có hiểu hay không, thằng nào cười chế nhạo tao đều lãnh hậu quả nghiêm trọng, huống chi, mày còn đả thương tiểu đệ của tao!

Vừa dứt lời, Hướng Nhật đã ra tay, tuy nhiên hắn cũng chẳng thèm sử dụng thuấn di, đối phó với mấy thằng nhãi này không cần dùng tới kỹ năng biến thái dao to búa lớn như thế. Hơn nữa, hắn muốn dùng phương pháp trực tiếp nhất, vũ lực nhất giải quyết tụi kia, cho bọn chúng nhìn thấy rõ ràng, cả đời này không thể quên!

- Rầm!

Một quyền đấm thẳng vào cánh tay trái của gã tinh tinh còn đang cười hô hố, gã kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới thét lên thảm thiết như heo bị thọc tiết làm thịt.

- A!

Đáng tiếc hắn chỉ kêu được nửa tiếng, nửa tiếng còn lại không kịp thoát ra khỏi miệng, bởi vì Hướng Nhật với "tấm lòng cao cả" tung một cước đá ngay vào tiểu kê kê của gã tinh tinh.

Lẽ ra cú đá này so với cú đấm vào cánh tay trái vừa mới bị phế càng nghiêm trọng, càng làm gã tinh tinh kêu thảm hại hơn, nhưng hắn rốt cuộc chỉ thốt ra được vài tiếng nhỏ li ti vô nghĩa, đại khái chỉ có thể mường tượng thấy hai tròng mắt hắn lồi ra, cho thấy hắn rốt cuộc đang chịu cơn đau thấu tâm can như thế nào.

Nhưng đau khổ vẫn chưa chấm dứt, đánh rắn phải đánh giập đầu, Hướng Nhật tuy "hiền lành" thành tính, nhưng hắn cũng không ngại thỉnh thoảng ác ác một chút. Nhìn gã tinh tinh đang đau đớn ôm chặt của quý lăn lộn trên mặt đất, Hướng Nhật tiến tới chân đá tay đấm túi bụi, tiếng chân đá tay đấm vào cái bao thịt kêu bộp bộp.

Trong phòng tập, tiếng bộp bộp của vật nặng như chày giã vào da thịt càng lúc càng to, làm cho người nghe từ não truyền lên từng cơn ớn lạnh.

Tuy Hướng Nhật cũng chưa dùng toàn lực đánh đấm, nhưng gã tinh tinh cơ hồ giống như một bãi thịt vụn nằm trên mặt đất, chỉ có thể rút ra kết luận: "thân thể ở phía dưới hai chân còn hơi giựt giựt, có thể nhìn ra đây là một người còn sống."

Biến cố này xảy ra bất thình lình, làm cho người trong phòng tập đã sớm sợ ngây người, ngoại trừ đám Hầu Tử quen biết Hướng Nhật thì cũng không khiếp sợ bao nhiêu, bởi vì bọn họ đã biết thực lực của lão đại từ lâu, trường hợp này đối bọn họ mà nói, là chuyện nhỏ như móng tay.

Nhưng người trong trung tâm tập thể hình thì không như vậy, bọn họ lần đầu tiên chứng kiến một cảnh khủng bố như vậy. Theo như bọn họ thấy, thực lực của Hướng Nhật so với gã tinh tinh chênh lệch rõ ràng, một đàng Hướng Nhật thì nhìn như tiểu hài tử 8, 9 tuổi, còn một đàng là một nam nhân trưởng thành mạnh mẽ, quả thật so sánh như vậy cũng không phải khoa trương, thậm chí còn đáng giá cao Hướng Nhật, bởi vì tính chất căn bản của hai người không thể so sánh.

Với thực lực bên ngoài chênh lệch lớn như thế, tên "tiểu hài tử" kia lại đánh cho tên đàn ông trưởng thành thành một đống bùn nhão. Đối diện với tình cảnh vượt qua sự tưởng tượng hay lý giải của người bình thường này, rất nhiều người đầu óc trở nên mê muội, trong lúc nhất thời không có phản ứng, không biết ở đây cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Không thể không nói, tình cảnh của gã tinh tinh quả thật quá thảm, toàn thân không có một khối thịt nào còn nguyên vẹn, bên ngoài nhiều chỗ bị đánh không còn hình dạng, hơn nữa cánh tay trái kia cong queo vặn vẹo trông quái dị cực độ, thực rõ ràng đã bị đánh gãy rời ra.

- A......a...a...!

Rốt cục sự yên lặng đến kỳ quái bị phá vỡ, cô nàng giống như không mặc quần áo kia rốt cuộc chịu không nổi không khí trầm mặc kích thích, thét lên một tiếng chói tai làm bừng tỉnh đám tráng hán trong phòng tập.

Tỉnh táo lại đầu tiên là tên tráng hán đầu trọc bóng lưỡng ở gần đó nhất, hắn mắng to một câu gì đó, rồi lao mạnh vào Hướng Nhật. Hắn mặc kệ có thể dẫn đến một màn kịch tính như trong phim, tóm lại, đối phương đã động thủ, tuyệt đối không thể tha!

Đáng tiếc vừa chạy tới gần Hướng Nhật, hắn bị lưu manh đấm cho một phát như búa bổ, cả người văng ra xa bảy, tám mét, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Một cú đấm sấm sét đánh bay người này của lưu manh tuyệt đối có tác dụng thật lớn, mấy tên tráng hán đang chuẩn bị lao theo tên tráng hán đầu trọc bóng lưỡng tức thì đứng khựng lại, giữ nguyên tư thế như đang vọt tới, nhưng không dám bước tới thêm một bước nào.

- Mập, mày còn không mau qua đây.

Hướng Nhật vẫy vẫy tay gọi thằng Mập đang đứng phía sau cô nàng "không mặc quần áo", thằng Mập tức thì phóng như điên chạy qua, không một ai dám ngăn cản hắn.

- Tụy bay lui ra xa, anh muốn vận động tay chân một chút.

Thấy thằng Mập đã được an toàn vây quanh bởi đám tiểu đệ, Hướng Nhật cuối cùng an tâm, kế tiếp chính là thời điểm hắn chính thức điên cuồng ra tay biểu diễn.

- Hướng tiên sinh...

Quyết Ngư ở phía sau kêu lên, hắn không rõ Hướng Nhật chuẩn bị làm cái gì.

Hướng Nhật cũng không thèm quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh:

- Ta đã nói rồi, ta muốn phá nát nơi này, tuyệt đối không có lời thứ hai!

Ánh mắt đảo qua nhìn một thanh cử tạ nằm trên sàn.

Hướng Nhật đi qua, nhẹ nhàng nắm ngay giữa thanh cử tạ nâng lên, trông thực nhẹ nhàng.

Nhưng đám tráng hán trong phòng tập nhìn thấy hành động này cả người toát ra mồ hôi hột, tại sao lại thoải mái nhẹ nhàng như thế? Tụi hắn biết rõ thanh cử tạ kia phải nặng trên 300 cân, chỉ có một vài người từ hạng lông trở lên ở trung tâm tập thể hình này mới có thể miễn cưỡng cử lên, hơn nữa phải dùng toàn bộ sức lực của cả hai tay.

Chỉ dùng một tay không có chút nào cố sức lại nhấc lên nhẹ nhàng như vậy quả thực người nhân loại bình thường không thể hình dung, bọn họ cuối cùng giờ mới biết vì sao lão đại vừa rồi lại biến thành một đống thịt nát dễ dàng như vậy, đụng phải cái loại biến thái không thuộc chủng loại của mình này, tuyệt đối không thể dùng thân thể lớn nhỏ để nhận xét.

Hướng Nhật cũng mặc kệ người khác nhìn hắn ra cái giống gì, thanh tạ đang cầm trên tay hung hăng đập xuống, lập tức trên sàn xuất hiện một cái hố sâu hoắm, cả trung tâm tập thể dục rung động. Đồng thời, tinh thần của đám tráng hán trong phòng tập cũng rung động theo.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, Hướng Nhật đã nói muốn phá hủy chỗ này, tuyệt đối sẽ không để nó còn nguyên hình dạng ban đầu.

Một cái tạ hiển nhiên không đủ, Hướng Nhật quơ bốn, năm thanh tạ, gộp tất cả lại ôm lên cùng một lúc.

Ngoại trừ Quyết Ngư và đám người Hầu Tử, tất cả mọi người trong phòng há hốc mồm nhìn Hướng Nhật, nếu nói vừa rồi Hướng Nhật biến thái chỉ vượt qua thể trạng của người bình thường, nhưng hiện tại, hắn rõ ràng là một con quái vật từ đầu đến đuôi.

- Rầm...

Hướng Nhật tiện tay ném một cái tạ vào cái máy tập chạy bộ ở cách đó không xa, chính thức bắt đầu thi hành chính sách phá hủy đã tuyên bố trước đó.

Đồng thời cùng lúc đó, trong một tầng hầm ngầm ở một nơi nào đó, một bóng đen đột ngột xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, giống như nơi đó vốn đã yên lặng sẵn.

Nếu Hướng Nhật mà ở trong này, hắn tuyệt đối có thể nhận ra bóng đen kia, chính là đệ nhị chấp sự của Số 98 bị hắn dọa bỏ chạy trước kia, một tên ăn mặc giống như hành khất qua đường.

- Về rồi à?

Thanh âm mông lung lúc ẩn lúc hiện, lại giống như không tồn tại trên thế gian này.

- Đại chấp sự!

Gã ăn mặc như hành khất qua đường kính sợ quay sang một góc không có một bóng người cúi gập người xuống:

- Mới xuất hiện một Chấp Năng Giả.

Trầm mặc một hồi, thanh âm mông lung lại xuất hiện:

- Lệnh cho Số 1 ra tay, nếu không thể thu phục, giết!

Chương 632: Thỉnh cầu của Lạc Phi Tử

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Sở Phong

Biên: Ooppss

Nguồn: TTV

Đợi đến lúc Hướng Nhật từ trung tâm tập thể hình đệ nhất Seoul đi ra, bên trong thực không còn một dụng cụ tập luyện nào còn nguyên vẹn, thậm chí ngay cả một mảnh sàn nhà hoàn hảo cũng không tìm thấy, khắp nơi đều là một mảng hỗn độn.

Tuy nhiên trong phòng tập cũng không có bất kì ai dám có ý kiến, nhìn hành động biến thái phi nhân loại của Hướng Nhật, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn một thân một mình đập phá tan hoang cả trung tâm tập thể hình sau đó ung dung rời đi.

Trở lại khách sạn, Quyết Ngư cáo từ rời đi, Hầu Tử cũng bởi vì chuyện tối nay khiến cho lão đại phải đích thân xuất thủ trong lòng có chút áy náy liền đỡ tay thằng Mập cùng đám tiểu đệ vội vã trở về phòng.

Hướng Nhật cũng không muốn gặp phải chuyện phiền toái xảy ra giống như lúc gặp Lạc Phi Tử, liền trở về phòng của mình.

Nhưng khi trở lại phòng, hắn mới biết được, thì ra những chuyện phiền toái không chỉ gặp ở đại sảnh của khách sạn, mà cho dù đã trở về phòng nó cũng bò theo.

Hai nữ nhân đang ngồi trên ghế sa lon rôm rả trò chuyện với nhau, cả hai nàng Hướng Nhật đều rất quen biết, một người là Lưu Phi, người kia tất nhiên là Lạc Phi Tử. Thật kỳ quái! Lạc Phi Tử làm sao có thể biết được số phòng của hắn, hơn nữa còn có thể nhanh chóng làm quen rồi thân thiết với Lưu Phi đến trình độ như thế? Bởi vì nhìn điệu bộ nói chuyện của hai người với nhau, hoàn toàn không giống như hai người xa lạ vừa mới quen biết.

- Hướng tiên sinh!

Lạc Phi Tử vừa nhìn thấy Hướng Nhật ánh mắt sáng ngời, đứng dậy chào hỏi.

- Lạc tiểu thư!

Hướng Nhật gật đầu chào nàng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lưu Phi đang ở bên cạnh.

Lưu Phi lập tức hiểu được lưu manh vì sao nghi hoặc nhìn mình, liền giải thích:

- Jack tiên sinh, Lạc tiểu thư nói muốn gặp anh có chuyện cần nói, cho nên em ở đây tiếp nàng chờ anh trở lại.

- Lạc tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?

Hướng Nhật nhìn về phía Lạc Phi Tử, ánh mắt mang theo nghi vấn. Nhớ tới bản thân dường như mới giúp nàng giải quyết vấn đề Hàn Thượng Vũ, còn có Quyết Ngư cam đoan, chẳng lẽ ở Seoul còn có thể gặp phiền toái sao?

- Đúng vậy, Hướng tiên sinh. Trước tiên là cám ơn anh đã giúp đỡ, kế đến, tôi muốn... làm phiền Hướng tiên sinh thêm một lần nữa.

Lạc Phi Tử nói xong, thực sự có chút ngượng ngùng. Dù sao quan hệ giữa nàng với Hướng Nhật cũng không phải rất thân thiết, hơn nữa nàng cũng rõ ràng, sở dĩ hắn giúp nàng phần lớn bởi vì nàng là bạn thân của Sở Sở.

Hướng Nhật khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy Lạc Phi Tử có chút được voi đòi tiên, tuy nhiên nghĩ đến đối phương là bạn thân của Sở Sở, hắn đã lỡ đưa Phật thì phải đưa đến Tây Phương, muốn xem nàng rốt cuộc có chuyện phiền toái gì mà ngay cả RAPIST cũng không giải quyết được:

- Là chuyện gì?

- Hướng tiên sinh còn nhớ hồi xưa ở Bắc Hải tôi có nói qua với anh về một đại nhân vật họ Phương từ kinh thành đến không?

Lạc Phi Tử tỉ mỉ nhắc lại, hy vọng Hướng Nhật có thể nhớ được.

- Ừ.

Hướng Nhật gật đầu, cái tên nhị thế tổ của Phương gia đã bị hắn biến thành ngu ngốc dĩ nhiên hắn còn nhớ, lần đó còn tiện tay giết chết một dị năng giả của Phương gia. Mà ngày đó sở dĩ đáp ứng thay Lạc Phi Tử giải quyết vấn đề dây dưa với Phương gia Phương nhị thiếu nguyên nhân chủ yếu là vì tên này chính là đầu sỏ đã làm hại Hướng mẫu bị đuổi ra khỏi nhà 20 năm trước.

- Thật ra, lần này tôi đồng ý cùng Mã tỷ tới Hàn Quốc nguyên nhân chủ yếu là muốn tránh gặp mặt người của Phương gia.

Lạc Phi Tử nói ra mục đích của chuyến đi này.

- Người của Phương gia? Là ai? Lại bắt cô phải tiếp khách sao?

Hướng Nhật cũng không có ý châm chọc chế giễu, chẳng qua hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Lạc Phi Tử có lực hấp dẫn lớn như vậy sao? Chẳng những hấp dẫn Phương gia nhị thế tổ còn chưa đủ, bây giờ còn câu mất hồn Phương gia N thế tổ nữa hay sao?

- Hướng tiên sinh, cũng không phải như anh nghĩ.

Lạc Phi Tử mặt đỏ lên, dường như cũng không muốn Hướng Nhật nghĩ lầm mình là loại nữ nhân nào đó:

- Lần này Phương gia tìm tôi chính là muốn hỏi chuyện của anh.

- Chuyện của tôi?

Hướng Nhật vẻ mặt lập tức trở lên nghiêm túc. Người của Phương gia? Sao lại điều tra mình? Hơn nữa lại còn đi hỏi Lạc Phi Tử, dường như quan hệ của mình và Lạc Phi Tử cũng không thân thiết cho lắm. Hơn nữa có một điểm Hướng Nhật rất rõ ràng, hắn nhớ lúc ở Bắc Hải gặp lão đầu tử Dịch gia, lão đầu tử quả thật đã nói bóng nói gió vấn đề của Phương gia không cần hắn phải bận tâm, tại sao hiện tại lại tìm tới cửa? Hay là lời của lão đầu tử không có tác dụng, hoặc là Phương gia ngoài sáng thì đáp ứng là không tìm mình báo thù, nhưng trong tối lại ngầm triển khai hành động?

- Đúng vậy, Hướng tiên sinh, tôi cũng không biết vì sao họ lại tìm tôi để hỏi chuyện của anh.

Lạc Phi Tử chỉ biết cười khổ, nhưng tận đáy lòng không biết tại sao lại có một chút tư vị ngọt ngào, người Phương gia tìm nàng hỏi về chuyện tình của Hướng tiên sinh, có phải cảm thấy nàng cùng hắn có quan hệ gì đó hay không?

Nhưng Hướng Nhật lại đoán được nguyên nhân tại sao Phương gia tới tìm Lạc Phi Tử để hỏi tình hình của mình. Đầu tiên, các nữ nhân thân thiết với hắn, ví như Sở Sở các nàng, nói chung các nàng không phải có hậu thuẫn sau lưng vững vàng thì cũng có thực lực cường đại, kế đến, một khi người Phương gia tìm tới các nàng, mấy nàng cũng sẽ báo cho mình trước tiên, như vậy Phương gia sẽ không đạt được mục đích giấu diếm không cho mình hay biết, sẽ phải hiện thân ra, điều này cùng với những hành động ngầm chuẩn bị động tay động chân của bọn họ không phù hợp với lời thề hứa trước kia.

Còn đi tìm Lạc Phi Tử thì lại không giống như vậy, với quyền thế của Phương gia, muốn truy ra bản thân mình cùng nàng đã từng gặp mặt vài lần cũng không khó khăn. Mà Lạc Phi Tử tuy là một đại minh tinh, mọi người đều biết, nhưng cùng với con quái vật to lớn Phương gia so sánh mà nói thì không khác gì một con kiến. Tìm nàng hỏi thăm tình huống của mình, sau đó bồi thêm một hai câu cảnh cáo, Phương gia hoàn toàn không cần lo lắng Lạc Phi Tử sẽ không có lý trí mà chạy tới báo cho mình.

Chẳng qua sai lầm trong kế hoạch của Phương gia, chính là Lạc Phi Tử tuy đã trốn tránh sang Hàn Quốc, nhưng cũng không ngờ lưu manh hắn cũng đang ở Hàn Quốc, hơn nữa còn khéo đến độ không thể nào khéo hơn đó là hắn và Lạc Phi Tử lại gặp mặt nhau.

- Lạc tiểu thư, cô muốn tôi giúp sao đây? Chứng minh cô với tôi không có quan hệ?

Nghĩ thông suốt những điều này, Hướng Nhật lại không biết nguyên nhân Lạc Phi Tử muốn mình hỗ trợ cái gì, theo như trước mắt dường như không giúp được gì cho nàng cả. Chẳng lẽ diệt từ tận gốc Phương gia? Lạc Phi Tử chắc cũng không có suy nghĩ điên cuồng như vậy.

- Hướng tiên sinh, anh cho Phi Tử là hạng người như vậy sao?

Lạc Phi Tử có chút tức giận liếc Hướng Nhật một cái, dường như cũng có chút không vui.

- Lạc tiểu thư, đây là vì tôi cũng không biết tại sao cô tìm tôi nhờ giúp đỡ.

Hướng Nhật nhún vai, câu mình vừa nói quả thật có chút nghiêm trọng.

- Thật ra, tôi muốn... đến ở nhờ trong nhà Hướng tiên sinh, ở cùng với Sở Sở mấy nàng... Lạc Phi Tử rốt cục nói ra mục đích của mình, mặt nàng đã đỏ tới tận mang tai. Dù sao thỉnh cầu một nam nhân xin đến ở trong nhà của hắn, đối với một người con gái mà nói, là một thách thức vừa khó khăn lại vừa ngượng ngùng.

- Đến ở trong nhà của tôi?

Hướng Nhật giật mình, sau đó nhíu chặt mày nhìn Lạc Phi Tử. Trong nháy mắt, lưu manh suy nghĩ cẩn thận, Lạc Phi Tử là đại minh tinh nhưng cũng không phải ngốc, chắc nàng cũng đã nhìn ra một chút mưu đồ của Phương gia, tại sao người Phương gia lại không tìm bạn gái sống bên cạnh hắn hỏi thăm mà lại đến tìm nàng, điều này nhất định có nguyên nhân mà nàng không thể nào biết được. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, ở chung với Sở Sở, nàng sẽ không bị người của Phương gia quấy nhiễu.

Chương 633: Tôi muốn báo án.

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Sở Phong

Biên: dendaycung

Nguồn: TTV

Lạc Phi Tử quả nhiên đã tính toán kỹ, nhưng Hướng Nhật cũng có băn khoăn của mình.

- Lạc tiểu thư, nhà của tôi chưa chắc cô ở được.

Vốn trong nhà đã nhiều nữ nhân lắm rồi, giờ mà thêm một Lạc Phi Tử nữa, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, cho dù được mấy người Sở Sở, An Tâm đồng ý, nhưng không gian nhà dù sao cũng có hạn, căn bản không thể thêm một ai nữa, trừ phi lại đi mua một biệt thự khác lớn hơn.

- Hướng tiên sinh, nơi ở của anh đã có nhiều người rồi sao?

Lạc Phi Tử không biết trong nhà Hướng Nhật còn có một cặp cọp cái, mặc dù biết nam nhân rất lăng nhăng, nhưng nghĩ cũng chỉ hắn với Sở Sở mới ở cùng nhau.

- Khoảng 7,8 người!

- Đều là nữ?

Nghe nam nhân trả lời, Lạc Phi Tử có chút trợn tròn mắt.

Hướng Nhật gật đầu, Lạc Phi Tử hai mắt càng trợn trừng, vẻ mặt giật mình:

- Sở Sở cũng đồng ý?

- Không đồng ý sao lại ở cùng một chỗ?

Hướng Nhật nói như thể đó là điều đương nhiên, hắn muốn Lạc Phi Tử hiểu lầm người trong nhà đều là bạn gái của hắn. Mà Lạc Phi Tử nếu như cứ cố xin vào ở… vậy có phải cũng muốn làm bạn gái hắn hay chăng?

Lạc Phi Tử quả nhiên lộ ra vẻ vô cùng thất vọng, Hướng Nhật nhân cơ hội nói luôn:

- Lạc tiểu thư, việc này sợ rằng tôi không giúp được cô rồi.

- … Không sao.

Lạc Phi Tử chán nản nói, đành hạ yêu cầu xuống.

- Vậy hi vọng lúc tôi trở về Bắc Hải, Hướng tiên sinh có thể chiếu cố nhiều hơn.

- Yên tâm đi, Lạc tiểu thư, chờ tôi trở lại Bắc Hải, phiền toái từ Phương gia tôi sẽ giải quyết.

Hướng Nhật cất lời an ủi, Lạc Phi Tử là vì hắn nên mới bị Phương gia làm phiền, hắn đương nhiên không thể mặc kệ. Hơn nữa, Phương gia nếu đã lén điều tra mình, chắc chắn sẽ không có ý đồ gì tốt với mình, vì vậy cũng đừng trách mình không khách khí.

- Cảm ơn anh, Hướng tiên sinh.

Lạc Phi Tử cảm kích nói, lại nhìn thoáng qua Lưu Phi bên cạnh, sau đó tự giác đứng lên cáo từ:

- Đã muộn rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa. Nếu như ngày mai có thời gian… tôi hi vọng có thể mời Hướng tiên sinh ăn một bữa cơm.

- Lạc tiểu thư, ngày mai phải xem đã, bởi vì tôi cũng không biết có rảnh hay không.

Hướng Nhật uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Lạc Phi Tử, vừa rồi trước khi rời đi Quyết Ngư có nói qua với hắn, ngày mai có một khách hàng quan trọng đến từ Nhật Bản muốn bàn một vụ “làm ăn lớn”, Ngô đại lão bản xuất phát từ lòng tôn trọng, muốn mời vị đại thương nhân chuyên cung cấp hàng là Hướng Nhật tham gia.

Lạc Phi Tử đành rời đi, trong lòng mang theo cảm xúc mất mác.

o0o

Cục cảnh sát khu Yongdong, mặc dù đã là 22 giờ, nhưng Dương cảnh quan vẫn cau mày trầm tư trong văn phòng của mình, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhưng cũng đã sắp cháy tới đầu lọc rồi, Dương cảnh quan vẫn không có phản ứng gì, chắc là có vụ án trọng yếu nào đó đang làm khó hắn.

Trong văn phòng tràn ngập khói thuốc, nhìn đống tàn thuốc trong cái gạt tàn trên bàn, hiển nhiên Dương cảnh quan nãy giờ không chỉ hút một điếu.

Cuối cùng, lúc mà lửa cháy tới đầu lọc, Dương cảnh quan đang trầm tư bỗng cảm thấy nóng, theo phản xạ có điều kiện phun điếu thuốc ra, sau đó dùng chân dập tắt tàn thuốc.

Về vụ án độc phẩm chảy vào Seoul càng ngày càng nhiều, Dương cảnh quan tuy có lòng nhưng cũng vô lực. Phá án bao nhiêu năm, chỉ có vụ án này là làm hắn đau đầu nhất. Dĩ nhiên, cũng không phải bản thân vụ án này ly kì phức tạp thế nào, trên thực tế lại tương đối đơn giản.

Hết thảy ngọn nguồn tội ác đều từ RAPIST mà ra.

Về những việc làm phi pháp của RAPIST như kinh doanh sòng bạc, buôn lậu ma túy, Dương cảnh quan đều rõ như lòng bàn tay, nhưng mấu chốt là không có chứng cớ, xã hội pháp trị ngày nay rất coi trọng chứng cớ, không có chứng cớ căn bản không bắt được ai, huống chi, Đại lão bản của RAPIST còn là đại phú hào kiêm nhà từ thiện nổi tiếng khắp Seoul. Một khi bắt hắn ta mà không có chứng cớ xác thực, như vậy sẽ gây ảnh hưởng xã hội rất lớn, cái vị trí cục trưởng cục Yongdong này cũng toi luôn.

Trước đây Dương cảnh quan vốn rất có lòng tin có thể tóm gọn RAPIST. Tốn công sức mấy tháng trời, cuối cùng cũng cài được người vào nằm vùng trong đầu não của RAPIST. Nhưng khi mà tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa còn tổ chức bao vây đối phương, thế mà lại xảy ra việc ngoài ý muốn: chứng cớ không cánh mà bay.

Thế này chẳng những làm tất cả công sức từ trước đến giờ đổ ra song ra biển, lại còn dánh rắn động cỏ, khiến cho RAPIST càng thêm đề phòng, sau này muốn có được cơ hội như vậy, nhất định là khó càng thêm khó.

Nhưng đó còn chưa tính là chuyện bất lợi nhất, điều càng làm cho Dương cảnh quan không dám tin chính là bộ mặt thật Hàn Tuấn Tú, kẻ mà hắn tốn bao công sức đưa vào nằm vùng trong RAPIST lại là gián điệp hai mang, một mặt thì cung cấp tin tức cho cảnh sát, một mặt lại lợi dụng những tin tức này để phục vụ cho mục đích của người đứng sau hắn.

Sau khi biết chuyện này, Dương cảnh quan cực kỳ tức giận, nhưng Hàn Tuấn Tú không biết vì sao lại biến thành thiểu năng, Dương cảnh quan căn bản không thể lấy được bất kì tin tức hữu dụng nào từ miệng hắn. Mà Ngô Thế Tiến, ông trùm giấu mặt đứng sau lưng Hàn Tuấn Tú, cũng là em trai của Đại lão bản RAPIST, giờ đang trọng thương nằm hôn mê trong bệnh viện, cảnh sát cũng không thể moi được gì từ miệng hắn. Cho dù Ngô Thế Tiến tỉnh lại, có lẽ hắn cũng sẽ không chịu thừa nhận những hành vi phạm tội của mình.

Ở hiện trường lúc ấy chỉ có mỗi nữ cảnh sát Lý Trinh Lan, nhưng sau khi chuyện xảy ra cô ta mới tới hiện trường, căn bản không biết những chuyện trước đó.

Việc này làm cho Dương cảnh quan rất nhức đầu, dường như tất cả nhân tố bất lợi ấy đều cản trở hắn phán vụ án này, mắt thấy thời hạn cấp trên giao để phá án cũng sắp hết, hắn cũng không biết làm thế nào để đối diện với khuôn mặt tức giận của cấp trên khi nghe mình nói không phá được án.

- Cốc cốc cốc!

Bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương cảnh quan.

- Vào đi.

Đầy cửa vào chính là Lý Trinh Lan, trên thực tế nàng đã đứng ở bên ngoài một hồi lâu rồi mới quyết định gõ cửa:

- Dương cảnh quan, giờ đã muộn rồi, ngài còn chưa về nghỉ ngơi sao?

- Không cần vội, Trinh Lan, cháu về nghỉ ngơi trước đi.

Dương cảnh quan khoát khoát tay với Lí Trinh Lan, đối với cô bé nữ cảnh được xưng là “Hoa khôi của phố Yongdong” này, hắn vẫn có chút hài lòng, không chỉ vì đối phương có tinh thần hết mình chống tội phạm giống hắn, mà còn vì Lý Trinh Lan là con gái của bạn học đại học ngày xưa.

Nhìn Dương cảnh quan dáng vẻ tiều tụy, mắt vằn tin máu, Lý Trinh Lan biết ông nhất định là vì trăn trở nghĩ cách phá án mới biến thành như vậy, mặc dù có lòng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, bởi vì nàng ý thức được hậu quả nghiêm trọng khi nói ra, với thân thủ của tên phi nhân loại kia, cảnh sát sẽ phải chịu tổn thất trầm trọng, hơn nữa đối phương rất có khả năng trốn thoát được, thậm chí còn trả thù lại cảnh sát.

- Chờ một chút.

Đúng lúc Lý Trinh Lan chuẩn bị đi ra ngoài, Dương cảnh quan bỗng nhiên gọi nàng lại.

- Dương cảnh quan còn có chuyện gì sao?

Đối với người bạn tốt này của ba mình, Lý Trinh Lan cũng không gọi là “Thúc thúc”, mặc dù gọi thế cũng không thất lễ, nhưng thân là một nhân viên cảnh sát, nàng cho rằng như vậy thật không hay.

- Lúc trước có người báo cảnh sát phải không? Xảy ra chuyện gì?

Dương cảnh quan cũng là nhất thời nhớ tới việc này.

- Chỉ là một vụ say rượu đánh người bình thường, giờ đã giải quyết ổn thỏa.

Lý Trinh Lan hơi đỏ mặt, dù sao nàng cũng đang nói dối.

- Ừ, cháu làm tốt lắm, bây giờ về đi, còn không về, có khi ba cháu lại nói ta ngược đãi con gái bảo bối của hắn.

Dương cảnh quan cũng hiếm khi lại nói đùa một câu.

- Vậy tôi về trước, Dương cảnh quan, ngài cũng nên sớm về nghỉ ngơi.

- Ừ, ta sắp xếp một chút rồi sẽ về.

o0o

Lý Trinh Lan rời khỏi văn phòng, đang chuẩn bị đi ra ngoài, một người mặc áo không tay thân hình đầy cơ bắp xông vào, vừa thấy nàng liền nhào tới:

- Cảnh quan, tôi muốn báo án!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro