DCLM 717-722

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 717

Sẽ không quá lâu

Dịch: _tieudong_

Biên: Ẩn

Nguồn: hoanguyettaodan.net

“Chỉ cần ngươi dám động đến ta, Dịch gia tuyệt đối sẽ không để ngươi sống một cách dễ dàng. ” Thấy Hướng Nhật nghe đến Dịch Trung Hào thì ngẩn người, trung niên nhân cho rằng hắn kiêng dè Dịch gia, tuy rằng ngực vẫn bị nắm chặt, nhưng bộ dạng đã khôi phục vài phần cao ngạo khi trước.

“Dịch gia? Ta nhớ rằng ngươi họ Liễu cơ mà?” Hướng Nhật vẫn túm lấy cổ tên trung niên, trong ánh mắt tràn ngập sự trào phúng, vừa rồi hắn nghe đến Dịch gia, hắn có thể còn chừa chút mặt mũi, nhưng tên này chỉ là một con chó của Dịch gia mà thôi, không cần phải cho chủ nhân mặt mũi.

“Vậy thì thế nào?” Trung niên nhân hoàn toàn không sợ hãi khí thế của Hướng Nhật, hắn hiển nhiên cho rằng Hướng Nhật không dàm làm gì mình.

“Từ giờ trở đi, ngươi có thể biến ra khỏi Dịch gia rồi.” Hướng Nhật cười lạnh, đối với loại cẩu nô tài như vậy, không có gì bi thảm hơn việc bị mất đi quyền lợi của mình.

" Ngươi cho rằng ngươi là ai, mau buông ta ra…." trung niên nhân phản kháng mãnh liệt, hiển nhiên đem lời nói của Hướng Nhật trở thành trò cười.

Hướng Nhật buông đối phương ra, hắn cảm thấy đối phương không xứng để hắn ra tay, chỉ việc thêm bẩn tay của hắn. Móc điện thoại, ấn một dãy số. Nếu muốn đuổi một con chó này đi thì tìm tới chủ nhân của nó không thể nghi ngờ là quyết định sáng suốt nhất.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, trong điện thoại vang lên giọng nói rất khó chịu:”Có chuyện gì??”

“Có biết Kim Long Hội không??” Hướng Nhật thong thả hỏi thăm, xem ra vị Dịch tiểu di này oán niệm đối với mình vẫn còn rất sâu.

“Hỏi cái này để làm gì, cháu đang ở đâu?” Thanh âm thoáng cảnh giác lên, tựa hồ lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“ Có một tên họ Liễu đắc tội tôi.” Hướng Nhật nói cực kỳ thoải mái, tựa như đang nói sự việc không hề liên quan đến mình

“ Cháu đã làm gì hắn??” Dịch Tiểu Quân biết rõ tính tình của tên cháu trai này, nếu đắc tội hắn sẽ to chuyện đấy. Họ Liễu tuy rằng có thể bỏ qua, nhưng vệ sĩ bên người hắn mới là vương bài Dịch gia cần đến.

“Đã thu thập, hơn nữa tôi đã tuyên bố đuổi hắn khỏi Dịch gia.” Nói đến đây, Hướng Nhật liếc nhìn trung niên nhân, đối phương sắc mặt đã hoá màu tro tàn, bất quả càng nhiều hơn là nửa ngờ nửa tin.

“Tên khốn kiếp!! Việc này sao không cùng dì thương lượng, cháu nói đuổi thì đuổi, cháu cho cháu là ai!!” Dịch tiểu di hận muốn cắn chết tên cháu trai này, nhưng càng quan tâm hơn đến một vấn đề:”Ngươi có thấy vệ sĩ bên cạnh hắn không??”

“Jones sao? Ta cũng thu thập xong rồi.” Hướng nhật giọng điệu vẫn như đang nói về một việc không đáng kể.

“Tiểu tử thúi, cháu…..”

Không đợi Dịch Tiểu Quân nói xong, Hướng Nhật đã cắt lời: “Cái loại rác rưỡi này, tôi dùng một ngón ngay cũng có thể đùa chết hắn!!”

“Cháu… Chờ một chút, cháu nói là hắn đã bị cháu thu thập sao??” Nguyên lai đang nổi giận lại nghe được vấn để then chốt, dịch tiểu quân đã dịu trở lại. Sự lợi hại của Jones, dịch tiểu quân đã từng chứng kiến, coi như là hộ vệ bên ngươi lão cha so sánh, cũng không kém bao nhiêu. Tuy rằng cũng chứng kiến qua thực lực của đứa cháu trai này, nhưng có thể thoải mái nói chỉ dùng một ngón tay để thu thập đối phương, xem ra phải đánh giá lại thực lực của tiểu tử thối này lại lần nữa.

“ Không phải!!”

“Vậy là ai??” Câu trả lời của Hướng Nhật làm Dịch Tiểu Quân muốn phát điên

“ Một thủ hạ của tôi, đang muốn giới thiệu cho cô, bất quá, cô tựa hồ không có hứng thú thì phải?” Giọng điệu của Hướng Nhật tuyệt đối là đang trêu chọc, hắn đã sớm nắm thóp của Dịch gia, biết cái gì có lực hấp dẫn đối với họ.

"Ai nói ta không có hứng thú! " quả nhiên, giọng điệu của Dịch Tiểu Quân trở nên kích động. Có thể thu thập được Jones, thực lực tuyệt đối sẽ không kém. “Đem hắn giới thiệu cho dì, dì xem như chưa có chuyện gì xảy ra”

“Giới thiệu cho cô, cô thèm trai đến mức đó sao??

"Tiểu tử thối, cháu mà còn nói bậy, cẩn thận ta tố cáo cho mẹ cháu, mẹ cháu bây giờ vẫn còn đang ở Bắc Hải đó." Dịch Tiểu Quân biết thân phận tiểu di của mình khó có thể nói laij được tên tiểu tử không biết tôn kính trưởng bối này, cho nên nàng hiểu mượn hơi cũng là một nghệ thuật.

“Được rồi, đừng nói nhiều lời vô ích như vậy, lúc nào cần, gọi cho tôi, tôi sẽ đưa người tới, trước hết giải quyết việc của tôi đi.” Hướng Nhật không đợi tiểu di đưa ra dị nghị, trực tiếp ngắt điện thoại” Về phần có đem Ulster giới thiệu còn tùy thuộc vào thái độ của nàng có làm hắn hài lòng không đã.

Vừa mới ngắt điện thoại vài giây, điện thoại của trung niên nhận lại vang lên. Vừa nghe xong, sắc mặt của hắn đã trở nên cực kỳ khó coi, điện thoại đánh rơi cũng không biết. Không cần phải nói, cô dì nhỏ đã có hành động.

Hướng Nhật cũng không nhìn hắn cái nào, liếc Liêu cục trưởng đang đứng một bên nói: “ Liêu cục trưởng, ở đây giao cho ngài, chúng ta đi trước.”

" Vâng..Vâng…." Liêu quốc cũng là phi thường xấu hổ, từ biểu hiện trên mặt trung niên nhân, hắn đã xác định được một việc là đã đặt sai cửa. May là Hướng tiên sinh cũng không tính toán gì với hắn, nếu không cái chức cục trưởng này xem ra ngồi không vững nữa rồi. Trong lòng đối với Hướng Nhật càng thêm kính nể, nghĩ không ra Hướng tiên sinh cũng có quan hệ với Dịch gia, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện rất tùy tiện, xem ra quan hệ không phải thông thường.

“ Tầng 47 cao ốc Trung Thiên”, vẫn như cũ tại một văn phòng phía nam, một nam một nữ đang ngồi nói chuyện với nhau.

“ Ông già nói như thế nào?” Dịch Tiểu Quân nhàn nhã ngồi trên sô pha, tuy rằng mới đem một nhân tài vì Dịch gia kiếm tiền đuổi đi, nhưng việc nhỏ này cũng không ảnh hưởng tâm tình của nàng. Huống hồ, đây là thả con tép bắt con tôm

“… Do chúng ta tự quyết định.” Dịch Trung Hào rút điếu xì gà, trên mặt vì khói tàn thuốc mà lúc sáng lúc tối, tựa như tâm tình hiện giờ của hắn vậy.

“Tiểu tử này thực sự quá kinh khủng, lão gia tử càng ngày càng dung túng hắn”

“Vô phương. Ai bảo tiểu tử thối đó có thực lực như vậy.” Dịch tiểu Quân gật đầu, biểu tình có chút say mê, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Được rồi, người hắn nói có thật sự lợi hại như vậy không?” Dịch Trung Hào hiển nhiên càng quan tâm vấn để này, số lượng và thực lực của dị năng giả mới là tiêu chí trọng yếu một gia tộc có thể phát triển huy hoàng hay không.

“Em tin tưởng loại sự việc này hắn không cần nói dối, hơn nữa…..”nói đến đây, Dịch Tiểu Quân dừng một chút, tiếp tục nói:

”Cho dù không lợi hại như hắn nói, thì vẫn còn bản thân hắn, không phải sao?”

“Chỉ sợ tiểu tử này không dễ dàng bị mắc lừa.” Dịch Trung Hào cũng không có lạc quan, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, chỉ biết đứa cháu trai này không phải loại tùy tiện là có thể lợi dụng.

“Đáng tiếc, anh không có cô con gái xinh đẹp nào, nếu không muốn hắn mắc lừa thì rất dễ dàng đó.” Dịch tiểu quân giọng nói mang theo sự mỉa mai, hiển nhiên đối với sở thích của tên tiểu tử thối nào đó rõ ràng như lòng bàn tay

“Lão gia tử không nói gì về thời gian để hắn đến kinh thành sao?”

“Cái này không có, bất quá cũng không lâu nữa đâu”. Dịch trung hào dụi tắt điếu xì gà mới hút được phân nữa, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất tiền, nhìn phía dưới đường cái thượng đích dòng xe cộ có chút suy nghĩ xuất thần.

Chương 718:Bóng đèn!

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Trảm Phong

Convert:demon_hieu

Nguồn: 4vn

Đưa mỹ nữ lão sư về nhà đồng thời kêu Hầu Tử sắp xếp chỗ ở tạm thời cho Lưu Phi và Ulster, Hướng Nhật gọi điện về nhà báo một tiếng rồi mới chạy tới Thư gia đón Thư Dĩnh, cũng vừa đúng thời gian.

Mặc dù Thư gia không thể sánh với khu biệt thự Chân Long, nhưng cũng là khu phòng ốc cao cấp. Mà đây cũng là lần đầu tiên Hướng Nhật tới ra mắt.

Nhấn chuông cửa, rất nhanh liền có người ra mở cửa, không ngoài dự đoán người mở cửa là Thư Dĩnh. Thấy Hướng Nhật đứng ngoài cửa, mặc dù trong điện thoại đã hẹn trước nhưng Thư Dĩnh chưa chuẩn bị trước cũng cảm thấy kinh hãi, lập tức lộ vẻ vui mừng:

“Hướng Quỳ” nắm tay kéo hắn vào trong phòng.

“Không tới muộn chứ ?” Hướng Nhật thuận tay ôm eo nàng, hai người cùng nhau vào phòng khách.

“Không đâu, dù anh đến trễ em cũng sẽ chờ anh”

Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của Thư Dĩnh tràn đầy vẻ hạnh phúc, nói ra thì mấy ngày không thấy người đàn ông của lòng mình làm nàng muốn phát điên, lúc thấy mặt chỉ hận không thể dính chặt vào người hắn.

“Tiểu Hướng đến rồi à” Trong phòng khách có ba người, người thứ nhất là chủ nhà cũng là mẹ vợ tương lai Thư Vân, biết người yêu con gái muốn tới nhà hiển nhiên cũng ở đây, hai người khác là khách ở nhờ, nữ hoàng cùng cô nàng hộ vệ da đen Suzane.

“Chào bá mẫu” Hướng Nhật lễ phép chào hỏi, nói thế nào thì nói, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, lúc trước bị hiểu lầm là con rể giả, giờ lại biến thành con rể thật, địa vị biến đổi thật khó lường.

“Tiểu Hướng đừng khách khí, cứ coi như ở nhà mình đi”

Thư Vân đứng dậy từ trên ghế salon, nàng rất hài lòng với cậu con rể này, thân thích với ông trùm Bắc Hải Sở A, cộng thêm với lúc trước cầm đến 1 tỷ cứu công ty của bà vượt qua khó khăn, qua trọng nhất là con gái chung tình với hắn, con rể tốt như thế dù có đốt đèn lồng tìm cũng không ra.

“Cháu còn chưa biết chữ “khách khí” viết thế nào đâu đấy ?”

Hướng Nhật cười cười,lại nhìn sang nữ hoàng cùng nữ hộ vệ da đen ngồi ở bên nói:

“Teru tiểu thư, Suzane tiểu thư, hai người khỏe chứ”

“Anh tốt chứ, Jack”

Nữ hoàng gật đầu mỉm cười nhìn Hướng Nhật, phong tình trên mặt làm lòng Hướng Nhật điên đảo.

“Mới vừa xong tôi cùng Thư tiểu thư nói về anh, không ngờ anh lập tức đến, tôi nhớ là Trung Quốc các anh có câu “ nói đến một người, người đó liền xuất hiện trước mặt” có phải rất đúng lúc hay không ?”

“Teru tiểu thư, cô nói đến người kia là Tào Tháo”

Hướng Nhật liền sửa lại, mặc dù nữ hoàng có chút hiểu biết về Trung Quốc, nhưng với các loại điển cố hiển nhiên không thể thuần thục đến mức mở miệng ra là nói.

Hướng Nhật cùng Thư Dĩnh ngồi xuống ghế salon, nhìn nữ hoàng nói:

“Teru tiểu thư, Tào Tháo không hề làm hoàng đế, nhưng hoàng đế phải nghe lời hắn, cho nên không làm hoàng đế cũng không khác là mấy”

“Lợi hại như thế ?” Nữ hoàng tỏ vẻ kinh ngạc, hoàng đế là vua một nước rồi, lại còn phải nghe lời kẻ khác.

Hướng Nhật không biết nói sao, muốn giải thích phải nói sao đây, anh muốn để một người ngoại quốc học thuộc “Tam Quốc Chí”, đây tuyêt đối là việc làm người khác khó chịu, mà từ lời nói của nữ hoàng hắn cũng đoán ra một chuyện, nàng làm nữ hoàng có lẽ xuôi chèo mát mái, cũng chưa trải qua cảnh tượng tranh đoạt quyền lợi thảm thiết cho nên khó lòng hiểu được cái gọi là quyền thần áp hoàng vị.

“Đúng rồi,Jack, anh có thể nói một chút chuyện xưa về Tào Tháo không ? Với cả tại sao người lại nói đến hắn như là một việc rất đúng lúc ?”

Nữ hoàng thực sự cảm thấy hứng thú với Tào Tháo, chẳng qua hiển nhiên năng lực biểu đạt có chút vấn đề.

Hướng Nhật suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, đại khái là nữ hoàng muốn biết tại sao lại có điển cố “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, khẽ kéo cánh tay Thư Dĩnh, đổi tư thế nói:

“Teru tiểu thư, việc này nói thế nào nhỉ, thật ra thì…Lúc đó hoàng đế bị quân phản loạn đuổi giết, mà một đại thần ở cạnh hắn nói Tào Tháo có thể cứu hắn, đang lúc muốn phái người đi thì Tào Tháo đã mang người của mình tới, vừa kịp cứu hoàng đế, hoàng đế rất cao hứng nói “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”

“Thì ra là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến” Nữ hoàng cũng nhận ra câu “ nói đến một người, người đó lập tức xuất hiện trước mặt” có gì đó không đúng, có chút đỏ mặt, hơn nữa càng thêm khâm phục kiến thức của hắn:

“Jack tiên sinh, anh thật hiểu biết”

Hai người nói chuyện không coi ai ra gì, kì thực Hướng Nhật cũng không có ý này, nhưng lọt vào trong mắt hai mẹ con Thư gia, trong lòng có chút không thoải mái.

Thư Vân nháy mắt với con gái, ở nhà Teru tiểu thư có loại phong tình thành thục như thế đối với đàn ông tuyệt đối là loại hấp dẫn khó có thể kháng cự, Thư Vân rất rõ ràng, nàng không hi vọng tình địch của con gái xuất hiện(có nhiều quá, thêm một cũng chả sao )

“Hướng Quỳ, khi nào chúng ta đi ăn cơm ?”

Thật ra thấy hắn cũng nữ hoàng nói chuyện rất thích thú, Thư Dĩnh đã cảm thấy bực mình, chẳng qua nói thế nào Teru tiểu thư cũng là khách, vốn là chủ nhà nàng cũng không nên cắt đứt cuộc trò chuyện của người ta, nhưng đã được mẹ “khích lệ” nàng cũng không thể không làm “kẻ ác” một lần.

“Em quyết định đi, lúc nào cũng được”

Hướng Nhật không hiểu suy nghĩ trong lòng Thư Dĩnh nhưng cũng chiều theo ý nàng.Trong lòng hắn cũng hi vọng ra ngoài ăn cơm cùng Thư Dĩnh một chút, hôm nay nữ hoàng cũng quá mức kì quái, trước kia hắn cũng không thấy nàng hứng thú với lịch sử Trung Quốc như thế.

“Vậy chúng ta đi luôn nhá ?”

Vẻ mặt Thư Dĩnh tràn đầy mong đợi nhìn Hướng Nhật, hắn nói tủy ý nàng vậy thì quá tốt rồi.

“Được, tất nhiên rồi” Hướng Nhật hơi cảm thấy đói, hôm nay làm việc cũng không ít.

“Mẹ, mẹ đi với bọn con chứ ?”

Thư Dĩnh nhìn mẹ mình nói lời mời, bây giờ đi ăn cơm tối, nếu ngay cả lời mời cũng không nói thì rõ rằng là quá bất hiếu.

Thư Vân sao còn không biết tâm tư con gái, huống chi nàng là người từng trải:

“Không được, mẹ còn phải đi gặp người khách quan trọng, các con đi đi, tối cũng không cần về sớm”

Thư Dĩnh đỏ mặt, tối nay về trễ? Ăn cơm một bữa cần muốn thế sao?

“Teru tiểu thư đi cùng chứ ?”

Thư Dĩnh vội lảng sang chuyện khác, thân là chủ nhà, đi ăn cơm mà không mời khách thì thật là thất lễ. Dĩ nhiên cũng chỉ là mời cho có thôi, thường thì lúc như vậy người khách sẽ hiểu ra, sao đó nhẹ nhàng từ chối.

“Rất vinh hạnh” nữ hoàng trả lời ngoài dự đoán của mọi người, trên mặt không hề hiện ra chút lúng túng.

Thư Dĩnh cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh, chẳng qua trong mắt có chút mất tự nhiên, dù sao nữ hoàng cũng đã nói, nàng sao có thể từ chối cho người ta đi cùng chứ?

Hướng Nhật không ngờ nữ hoàng trả lời như vậy, trong lòng thầm cười khổ, không biết rốt cuộc trong lòng nữ hoàng nghĩ gì, chẳng lẽ nàng không hiểu trên thế giới có cái vật phát sáng gọi là “bóng đèn” hay sao?

Tiêu đề: Re: Đỉnh Cấp Lưu Manh (C_704)   Sun Nov 27, 2011 11:08 am

Chương 719:Mượn người!

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Trảm Phong

Convert:demon_hieu

Nguồn: 4vn

Bữa tối được đặt ở nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên, nơi này Hướng Nhật đã tới nhiều lần nhưng tiếc là bữa tối ước hẹn không có sự lãng mạn không còn là thế giới của hai người bởi có thêm nữ hoàng không hiểu chuyện tình cảm.

“Teru tiểu thư thích ăn gì? Xin cứ chọn tự nhiên”

Đã được nhân viên phục vụ sắp xếp chỗ sẵn, ba người ngồi vào chỗ của mình, Hướng Nhật cầm lấy thực đơn để trên bàn đưa tới trước mặt nữ hoàng.

“Jack, đừng nên khách khí với tôi”

Nữ hoàng cầm lấy thực đơn, cẩn thận nhìn nội dung bên trong.

Hướng Nhật thừa dịp nữ hoàng không chú ý liền nhìn Thư Dĩnh với ánh mắt xin lỗi, thực ra tối nay hắn muốn cùng Thư Dĩnh ở trong thế giới của hai người, không ngờ hành động ngoài dự kiến của nữ hoàng làm hắn không kịp trở tay.

Thư Dĩnh cũng bất đắc dĩ nhưng lúc này lại không thể thất lễ, ném cho Hướng Nhật ánh mắt mang ý “đừng gấp gáp”

Mọi người chọn món xong, chờ nhân viên phục vụ mang thực đơn đi, đột nhiên nữ hoàng quay về phía Thư Dĩnh với vẻ mặt áy náy nói:

“Thư tiểu thư, trước tiên tôi muốn nói lời xin lỗi với các vị, thật ra thì tôi biết không nên làm hỏng thế giới riêng của hai người”

“Teru tiểu thư, sao cô lại nói thế, thực ra thì nhiều người thì càng vui”

Chưa đợi nữ hoàng dứt lời, trong lòng Thư Dĩnh đã hiện lên sự lo lắng, nàng vốn không trách tội nữ hoàng thiếu ý tứ, nhưng đối phương lại nói ra như thế lại làm nàng cảm thấy xấu hổ. Lúc trước nàng mời cũng chỉ là khách sáo, cũng không phải thực sự muốn mời đối phương đi.

“Thư tiểu thư, trước tiên cô hay nghe tôi nói đã”

Nữ hoàng xua tay nói

“Thật ra thì mấy ngày nữa tôi phải về rồi, cho nên muốn nhân dịp này ăn cùng mọi người một bữa cơm”

“Gì ? Teru tiểu thư muốn về Mĩ sao ?” Thư Dĩnh kinh ngạc hỏi, hiển nhiên chuyện này trước kia nàng cũng không rõ lắm.

Hướng Nhật ở bên thì hiểu rõ, lúc trước nữ hoàng gọi điện cho hắn đã nhắc đến việc này, bây giờ nghe nữ hoàng nói vậy trong lòng Hướng Nhật càng cảm thấy áy náy, vừa rồi hắn còn tưởng nữ hoàng chủ tâm phá rối, giờ mới biết là đã hiểu lầm nàng.

“Trước tiên sẽ về Mĩ, sau đó sẽ qua Pháp, có lẽ sẽ định cư ở đâu đó, có thể không bao giờ… đến Trung Quốc lần nữa”

Nữ hoàng nói có chút trống vắng, ánh mắt nhìn bàn ăn có chút xuất thần.

“Tại sao lại không tới chứ ? Chỉ cần Teru tiểu thư tới Trung Quốc.. tôi luôn sẵn lòng đón tiếp cô”

Thư Dĩnh vốn tâm địa thiện lương, thấy vẻ cô đơn của nữ hoàng thì lòng đã mềm nhũn ra, vừa thấy đối phương nói vậy thì bao khó chịu cũng tan biến.

Nữ hoàng không nói gì, thầm thở dài một hơi, liếc sang Hướng Nhật ở bên một cái tràn đầy thâm ý.

Hướng Nhật bị nữ hoàng nhìn như vậy trong lòng khẽ run lên, trực giác mách bảo dường như nữ hoàng có ý gì đó.

“Teru tiểu thư, đến lúc đó cô đừng có bỏ đi không lời từ biệt… cho chúng tôi biết địa chỉ của cô, tôi cùng Hướng Nhật sẽ tới thăm”

Thư Dĩnh thấy nữ hoàng im lặng còn cho rằng nàng có gì đó khó nói.

“Cảm ơn cô, Thư tiểu thư thật là một người vợ dịu dàng”

Nữ hoàng không chút tiếc rẻ dung từ ngữ tán thưởng, sau đó đổi giộng nói:

“Được rồi, chúng ta nói chút chuyện vui đi, ví dụ như Thư tiểu thư quen Jack thế nào ?”

Nói đến đây Thư Dĩnh liền đỏ mặt, chẳng qua càng thêm ngọt ngào, lần đầu tiên gặp hắn cũng không tính là vui vẻ gì, đó là vì công ty của mẹ gặp phải cạm bẫy, mình phải hi sinh nhan sắc cho tên nhị thế tổ, cũng người con trai tốt bụng này xuất hiện, cảm giác như trong tiểu thuyết vậy.

“Thấy Thư tiểu thư cười ngọt ngào như vậy, nhất định là nhớ tới đoạn thời gian tốt đẹp của hai người phải không ?”

Nữ hoàng nhìn Thư Dĩnh cười cười, trong giọng nói có chút hâm mộ.

“Teru tiểu thư chưa từng có bạn trai sao ?”

Thư Dĩnh có chút ngạc nhiên, mỹ nữ thành thục như Teru tiểu thư mà không có người đàn ông nào theo đuổi mà nói,… vậy không phải đàn ông mù hết rồi à. Mặc dù nàng không tình nguyện nghĩ như vậy nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận.

“Từng có, chẳng qua đó là lúc tôi tám tuổi”

Giọng nói nữ hoàng trầm xuống, kể từ lúc tám tuổi đến giờ, mỗi ngày nàng đều phải học lễ nghĩ và kiến thức, căn bản không có những năm tháng tuổi thơ vui vẻ như những cô bé bình thường, lúc lớn lên kế thừa ngôi vị hoàng đế càng không có thời gian chơi đùa cùng bạn bè, muốn nói chuyện yêu đương càng là hy vọng xa vời.

“Tám tuổi ?” Thư Dĩnh thầm tặc lưỡi, nói vậy thì Teru tiểu thư cũng không biết gì về tình yêu, việc như vậy thật sự khó mà tin được, mị lực của Teru tiểu thư là không thể nghi ngờ, nếu không lúc ở nhà nàng cũng không tuôn cho hắn một tràng ghen tuông như thế, chẳng lẽ mắt hắn mù à?

Đang trầm tư, đột nhiên nữ hoàng nói:

“Thư tiểu thư, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô”

“Teru tiểu thư đừng khách khí, có gì xin cứ nói”

Đoán rằng Teru tiểu thư có nỗi khổ tâm gì đó của một người độc thân, sự đồng tình của Thư Dĩnh liền tăng thêm mấy bậc.

“Là thế này, tôi tính mấy ngày nữa sẽ về, trước khi đi tôi muôn dạo chơi Bắc Hải cho thỏa lòng nên muốn nhờ Jack tiên sinh làm hướng dẫn viên du lịch”

Nữ hoàng nói chuyện, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.

Nghe đối phương nói từ “mượn” người đàn ông của mình, đầu tiên trong lòng Thư Dĩnh căng thẳng, nhưng nghĩ tới việc đối phương sắp phải về, mặc dù trong lòng vẫn có chút không muốn nhưng cũng không để nữ hoàng khó chịu:

“Dĩ nhiên là được rồi, chỉ sợ hắn không xứng với chức hướng dẫn viên du lịch, không biết dẫn cô đến đâu chơi, Hướng Quỳ, anh nói đi ?”

“Anh không có ý kiến”

Hiển nhiên Hướng Nhật không có ý kiến, nhớ tới lúc trước nữ hoàng đã nói trong điện thoại, nàng muốn cho mình một lần nữa làm bạn trai của nàng, trong lòng hắn có chút nóng lên mà càng thêm xót xa, bởi có lẽ đó cũng là lần cuối cùng hắn gặp nữ hoàng.

“Không có ý kiến là tốt rồi, chẳng qua anh cần phải tận tâm làm tốt nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch”

Thư dĩnh nói đến hai chứ “nhiệm vụ” càng thêm nhấn mạnh, hiển nhiên mục đích là ám chỉ hắn chỉ có thể tận lực làm nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch, ngoài ra thì đừng có mà làm loạn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nàng vẫn có chút không yên lòng, lúc trước nàng đã nhận ra quan hệ của hắn cũng Teru tiểu thư không hề bình thường, nghĩ đến việc hai người ở cùng một chỗ tự nhiên lại muốn xen ngang.

Hướng Nhật sao còn không hiểu, rõ ràng cô bé này tự lừa mình, chẳng qua đã đáp ứng nữ hoàng làm bạn trai nàng thêm một lần, là một thằng đàn ông tại sao lại làm việc lừa dối phụ nữ này?

“Cảm ơn Thư tiểu thư, cô yên tâm đi, nếu Jack tiên sinh không làm tốt trách nhiệm của hướng dẫn viên tôi sẽ tố cáo đầu tiên”

Dường như muốn Thư Dĩnh an tâm, nữ hoàng cười cười nói nói quả thật mang đến tác dụng làm người ta yên lòng.

Chương 720:Theo dõi!

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Trảm Phong

Convert:demon_hieu

Nguồn: 4vn

Lão Tà chơi ác quá, vật vã mới xong!

Ăn tối xong, Hướng Nhật đưa Thư Dĩnh và nữ hoàng về nhà, sau đó liền tới quán bar Trầm Luân bởi đột nhiên Hầu Tử gọi điện cho hắn nói từ lần trước cầm hàng của hắn xong còn chưa đem tiền đặt cọc cho hắn, Hướng Nhật đoán rằng có lẽ lần này đối phương tới đòi tiền đặt cọc, dù không muốn gặp chúng nhưng nghe giọng Hầu Tử trong điện thoại dường như đối phương thúc dục rất gấp gáp.

Hướng Nhật cũng muốn xem đối phương có việc gì một chút nên vội vã tới quán bar Trầm Luân.

Buck cũng không tới một mình, cùng tới còn có gã trung niên da trắng tóc đuôi ngựa lần trước tên Hainke.

“Hainke tiên sinh, Buck tiên sinh, nghe nói các vị có việc gấp tìm ta ?”

Mấy người ở trong góc ngồi vào chỗ mình, Hướng Nhật nghênh ngang vắt chân lên hỏi, biểu hiện này càng làm đám người đối diện đánh giá cao đối phương.

“Hướng tiên sinh, hôm nay chúng ta tới đây là lấy tiền đặt cọc kiện hàng kia”

Hainke vốn là ông chủ, việc như này tự nhiên tùy ý nói, Buck ở bên chẳng qua chỉ làm nhiệm vụ hộ vệ mà thôi.

“À ?” Quả nhiên đúng như mình đoán, Hướng Nhật nheo mắt lại:

“Hainke tiên sinh, ông có chút không đúng rồi, rõ ràng chúng ta đã hẹn trước là trong vòng một tháng thanh toán ba phần tiền đặt cọc, giờ mới qua mấy ngày mà ?”

“Hướng tiên sinh, đây là do chúng tôi cũng không còn cách nào, bên kia có chút vấn đề cho nên tiền bạc cần quay vòng một chút”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hainke hắn làm bộ khổ sở như thế cho nên vẻ mặt có chút cứng ngắc. Lúc trước vẫn luôn là hắn ở trên cao, nhưng bây giờ lại khép nép van xin một người bình thường, chuyện này với hắn tuyệt đối là sỉ nhục cực lớn nhưng tài chính thiếu thốn nên bất đắc dĩ hắn phải hạ mình.

“Tôi nghĩ đã” Hướng Nhật làm bộ suy nghĩ, thật ra thì quan sát phản ứng của Hainke và Buck từ trong bóng tối, quả nhiên vẻ mặt chúng hiện lên vẻ lo lắng, sau đó nhìn ánh mắt của mình có chút không ổn. Suy nghĩ một chút Hướng Nhật liền quyết định.

“Cần bao nhiêu tài chính quay vong ?”

Hướng Nhật quyết định, cứ đáp ứng yêu cầu của chúng, dù sao đống hàng kia còn trong tay mình, số tiền này cũng không thiếu được.

“200 triệu đô la” Hainke nói ra vài con số.

“Cũng không tính là nhiều, chẳng qua hình như vượt qua ba phần tiền đặt cọc lúc đầu tiên chúng ta đã nói nhỉ ?”

Hướng Nhật rùng mình, 200 triệu cũng không phải là ít, đối phương cần nhiều tiền như thế làm gì, hơn nữa còn gấp như thế, tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Hướng Nhật cũng không ngu ngốc mà trực tiếp hỏi.

“Hướng tiên sinh, 200 triệu đô la chúng tôi tuyệt đối không lấy không của anh, cứ trừ vào tiền cọc, tiền dư lại coi như là 5 phần của đám hàng kia, anh thấy sao ?”

Hiển nhiên Hainke đã chịu thiệt, nói ra để cho Hướng Nhật không còn lí di gì để keo kiệt nữa.

Năm phần như đã bàn, còn có 3 phần phần tiền đặt cọc, nói cách khác là bán lô hàng kia đi chỉ cần trả lại đối phương hai thành là được, đây tuyệt đối là vụ mua bán lời ngất ngưởng, có lời thì Hướng Nhật không thể không động tâm, giá chênh lệch lúc đầu cũng là 2 trăm triệu đô. Vậy thì xem ra đối phương thực sự gặp vấn đề gì rất lớn, nếu không cũng không tự nhiên vất đi 200 triệu đô lợi nhuận, trong lòng Hướng Nhật càng thêm tò mò.

“Không thành vấn đề, 200 triệu đô tôi sẽ chuyển ngay cho các ông, chẳng qua lô hàng sau…”

Dù mình tự nhiên chiếm lợi hai trăm triệu đô, Hướng Nhật cũng không dễ dàng nhả ra, điều kiện là đối phương nói, mà nếu đối phương đã đưa cổ ra cho mình chém, lúc này mà không làm tới thì không phải có lỗi với bản thân sao ?

“Hướng tiên sinh, chờ chúng tôi vượt qua lúc khó khăn, muốn bao nhiêu hàng cũng không thành vấn đề, hơn nữa trong một tháng giao ba phần tiền cọc cũng được”

Nghe Hướng Nhật đáp ứng chuyển 200 triệu đô la, vẻ mặt Hainke thoáng giãn ra, cũng không quan tâm Hướng Nhật làm gì liền quyết định.

“Tốt, cứ như vậy đi” Hướng Nhật cũng không khách khí, chuyện tốt như thế hắn còn ước được thêm vài lần càng tốt.

Đến ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản, mấy người lại về quán bar Trầm Luân uống rượu sau đó Hainke mới chủ động cáo từ rời đi.

Hướng Nhật chờ đúng lúc đối phương rời đi liền chuẩn bị theo dõi bọn chúng, xem thử rốt cuộc hai kẻ này làm trò quỷ gì, có phải làm chuyện gì đó không thể lộ ra ánh sáng không ? Nếu có mà nói thì.. hắn không ngần ngại chọc cho chúng một dao vào lưng.

Có lẽ hai kẻ này thực sự có chút việc không thể lộ ra ánh sáng, hai tên chọn cách im lặng đi vào cái hẻm nhỏ, chẳng qua Hướng Nhật càng dễ dàng cho việc theo dõi, nếu ở trên đường nào nhiệt hắn còn sợ bị phát hiện, cũng không ngờ hai kẻ này hợp tác như vậy.

Bám theo qua mấy con hẻm nhỏ, rốt cuộc đã ra đường lớn, hai kẻ này dừng lại trước nhà dân thường, sau đó quan sát chung quanh, tiếp đó lão cáo già Hainke đi đến mở cửa đi vào, qua vài vài phút, Buck đang canh ở bên ngoài khu nhà dân rốt cuộc không kiềm chế được liền mở cửa đi vào.

Hướng Nhật ở xa một mực nhìn rõ tất cả, thấy Buck đi vào hắn cũng chuẩn bị đi ra ngã rẽ.

Đột nhiên lúc này, đột nhiên ánh sáng yếu ớt chợt lóe lên khi rèm cửa khu nhà dân bị kéo lên, Hướng Nhật chuẩn bị bước ra liền khựng lại, vội vàng rụt trở về chỗ cũ. Nếu hắn không đoán lần thì sau cái cửa sổ kia nhất định có kẻ đang giám sát mọi việc gần đó.

Việc này làm cho lòng Hướng Nhật cực kì run sợ, xem ra hai kẻ này làm việc cực kì cẩn thận, trước hết để một người đi vào, sau đó một kẻ ở ngoài làm mục tiêu, còn kẻ bên trong thì quan sát động tĩnh bên ngoài. Chuyện như vậy nếu có chút khinh thường thì sớm đã bị phát hiện.

Đợi vài phút, xác định cái cửa kính kia không còn phản chiếu ánh sáng nữa Hướng Nhật mới ló đầu ra, nhưng để tránh bị phát hiện lần này không nhích từ từ nữa mà thuấn di tới, dù cửa sổ có kẻ nhìn lén cũng chẳng thể nào nhìn ra thân ảnh của hắn.

Mà hiển nhiên Hướng Nhật quá lo lắng, qua vài lần dò xét kẻ bên trong căn phòng đã mất kiên nhẫn, hoặc có thể đã yên tâm, nếu quả thực nếu có người theo chúng có lẽ sớm đã bị phát hiện, huống chi nơi này còn có dị năng giả, cho dù có theo đuôi cũng là tự tìm đường chết.

Hướng Nhật thấy cảnh Hainke và Buck đẩy cửa bước vào nhà dân, thấy bọn chúng cũng không lấy chìa khóa ra, liền đẩy cửa đi vào, hiển nhiên cửa cũng không khóa lại. Chẳng qua hắn cũng không dám đi theo, lỡ may bên trong có kẻ chờ hắn ở đó, biết mình đi vào thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hơn nữa nhìn thái độ cẩn thận của hai tên này, đặc biệt bố trí vài kẻ ở cửa chực sẵn cũng không phải là không thể.

Tiêu đề: Re: Đỉnh Cấp Lưu Manh (C_704)   Yesterday at 7:27 pm

Chương 721

Thần kinh không ổn định

Dịch: _tieudong_

Biên: hoasinhquan

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Hướng Nhật tìm con đường khác để đi vào. Hiện tại trời cũng tối, càng khiến hắn dễ dàng hành động.

Khu chung cư này là một tổ hợp các nhà bốn tầng, bên ngoài là một lớp gạch men trắng bao phủ, thoạt nhìn cũng có chút mỹ quan. Xuyên suốt khu chung cư là là một con hẻm nhỏ bằng khoảng thân người, thật cũng biết có cái công dụng gì.

Hướng Nhật thuấn di đến con hẽm, tưởng rằng có thể từ một cửa sổ chưa đóng của một hộ dân nào đó đột nhập vào, ai dè khi hắn quan sát thì không có bất kỳ cửa sổ của hộ dân nào trong con hẽm có thể tiến vào, lầu hai, lầu ba cũng có vài căn hộ mở cửa sổ, nhưng phía ngoài lại gắn khung sắt bảo vệ, muốn đi vào, chỉ có cách phá đi vật cản trở này, bất quá như vậy chẳng khác nào nói với chủ nhân căn hộ có khách không mời mà tới.

Bất đắc dĩ, Hướng Nhật đành nhảy lên trên sân thượng, xem có thể hay không từ phía trên tiến vào khu chung cư, thế nhưng cũng khiến hắn phải thất vọng, ngoại trừ một cái ao ở bên ngoài , căn bản không có đường để lẻn vào.

Khu chung cư khiến Hướng Nhật cảm thấy như là một con nhím đang xù lông, ngăn cản mọi tấn công

Hướng Nhật lần đầu tiên cảm thấy muốn làm ăn trộm cũng phải có tố chất, không phải chỉ nói là được. Nhất là những chung cư mà dân cư có tính cảnh giác cao còn khó hơn là đột nhập vào biệt thự sang trọng.

Nhưng cứ như vậy bỏ về cũng không phải là tác phong thường có của hắn, trải qua quan sát, dừng lại tại một căn hộ ở lầu ba, từ căn hộ này đến căn nhà có người giám sát qua cửa kính lúc trước là gần nhất, nếu như có thể lẻn vào nhà này, có thể khả dĩ có một chút phát hiện.

Quan trọng hơn là, chỉ có cửa sổ nhà ở tầng hai mới có khung bảo vệ, từ tầng ba trở lên cũng không có. Đối với Hướng Nhật mà nói đây chính là một cơ hội tốt.

Vừa vặn, Hướng Nhật ở trên sân thượng cách căn hộ kia không tới bốn mét, nhẹ nhàng nhảy qua, dễ dàng đứng tại bệ cửa sổ rộng không quá mười cen-ti-met.

Hướng Nhật dự định phá cửa, nhưng cửa sổ chỉ là khép hờ, có thể mở ra dễ dàng, hiển nhiên chủ căn nhà này đã sơ ý hoặc rất tự tin.

Hướng Nhật ở bên ngoài, nghe nghóng tình hình bên trong căn hộ, người trong nhà tựa hồ đang ngủ, hơn nữa ngủ rất say, cơ hồ hắn còn nghe được cả tiếng ngáy, điều này làm gã yên tâm không ít. Nếu như không cần thiết, hắn không muốn đánh thức chủ nhà. Đồng thời cũng cảm thán chủ nhà này ngủ quá sớm, hiện tại mới là thời gian ăn xong bữa tối, tám giờ có lẽ còn chưa tới.

Để tránh Hải Nhân Khắc ở nhà kế bên phát hiện, Hướng Nhật không dám dừng lại, nghiêng người lách vào trong phòng.

Nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, Hướng Nhật dần dần thấy rõ khung cảnh bên trong căn phòng, thế nhưng lại là phòng ngủ, phòng cũng không lớn nhưng cảm giác rất thoải mái. Từ lỗ mũi truyền vào mùi thơm thoang thoảng, chủ nhà hẳn phải là một cô gái.

Phát hiện điều này, khiến Hướng Nhật dở khóc dở cười, lần nào đột nhập cũng vào nhầm phòng phụ nữ, lần trước ở Mỹ là vào nhầm phòng của Thư Dĩnh, hôm nay cũng vào nhầm phòng ngủ nữ nhân, tựa hồ trời sinh hắn là cao thủ trộm hương ah.

Chiếc giường đặt ở giữa căn phòng, đuôi giường vừa lúc quay trước cửa sổ. Hướng Nhật liếc mắt người đang nằm trên giường, tiếng ngáy là từ nàng phát ra.

Hướng Nhật cũng không rảnh đi quấy rối nàng, đứng tại cửa sổ, hắn chủ yếu muốn quan sát căn phòng có người giám sát khi nãy. Rèm cửa sỗ đã kéo lại, nhưng ngọn đèn trong gian phòng đã phản chiếu bóng người đi qua đi lại, tựa hồ đang nói chuyện với nhau. Đáng tiếc cửa kính cách âm quá hiệu quả, Hướng Nhật cũng không nghe rõ bọn họ nói gì.

Điều này làm hắn có chút tức giận, đã tới tình trạng này mà vẫn không thu đập được bất cứ tin tức hữu dụng nào. Quá thất vọng, Hướng Nhật nổi lên ý niệm dùng vũ lực bắt Hải Nhân Khắc để hỏi cho rõ ràng.

Bất quá, Hướng Nhật vẫn còn lý trý, hắn biết hành động nông nổi như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, tổ chức kia tuy bị mình đại náo một hồi, làm tổn thất nghiêm trọng, nhưng thuộc hạ vẫn còn, như thế vẫn chưa thể cho bọn chúng tổn thất nghiêm trọng. Hướng Nhật cũng muốn biết rõ bọn chúng đang tiến hàn âm mưu gì

Đang suy nghĩ, phía sau truyền đến “Tách” âm thanh mở đèn, căn phòng đang u ám trở nên sáng như ban ngày.

Hướng Nhật cứng đờ, hắn căn bản không ngờ tới, nữ chủ nhân đang ngủ say chợt tỉnh lại, vô thanh vô tức bật đèn lên.

Khi phản ứng lại, đang muốn thuấn di khống chế đối phương, bất quá nhìn bộ dạng của nàng cũng không phát hiện trong phòng có thêm một người, xoa mắt vẫn còn ngái ngủ, bò xuống giường mang dép mở cửa đi ra ngoài.

Hướng Nhật nhất thời đình chỉ cử động, trên mặt cơ hồ còn có mồ hôi lạnh toát ra, nữ nhân này rốt cuộc đầu óc rốt cuộc có bình thường không vậy? Đứng như thế mà vẫn không thấy được!

Nàng đi ra, Hướng Nhật phát hiện tình huống có chút không ổn, bởi vì căn phòng đột nhiên sáng lên, nói không chừng sẽ làm kẻ giám sát bên kia chú y, Hướng Nhậ vội vã đem rèm cửa kéo lại. Tìm kiếm chỗ núp, nếu không cô nàng kia trở lại, hắn sẽ bị phát hiện.

Bất quá trong phòng, ngoại trừ gầm giường cũng chỉ có tủ quần áo trong góc phòng có thể giấu người, những nơi khác vừa nhìn là bị phát hiện ngay. Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định trốn vào tủ quần áo, trốn dưới gầm giường nữ nhân, hắn cảm thấy có chút không may.

Tủ quần áo tuy nhỏ, nhưng miễn cưỡng có thể giấu người, nghe được tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Hướng Nhật cũng không cố kỵ gì nữa, lách người tiến vào, đem cửa tủ đóng lại, chỉ chừa một khe hở để quan sát tình huống bên trong phòng. Cửa phòng chợt mở, hiển nhiên cô nàng chủ nhà đã trở về.

Nhìn qua khe hở, Hướng Nhật thấy nàng trở lại bên giường, đá rơi dép, chuẩn bị lên giường tiếp tục ngủ.

Hướng Nhật suy tính chờ nàng ngủ, sẽ đi ra. Không ngờ lúc này, nữ nhân vốn thần kinh có chút không ổn định kia đột nhiên ngồi ngay ngắn, ánh mắt chăm chú nhìn một chỗ.

Hướng Nhật tuy rằng không thấy nàng nhìn cái gì, bất quá nhìn lại hướng cửa sổ, bởi vì giường đối diện với cửa sổ. Hắn thầm kêu không xong, vừa rồi đem rèm cửa kéo lại, nghĩ rằng nàng cả một người sống còn không nhìn thấy, khẳng định sẽ không để ý đến sự thay đổi của rèm cửa. Hiện tại xem ra tựa hồ đã bị phát hiện.

Quả nhiên, hành động tiếp theo của nàng đã chứng thực suy đoán của hắn.

" Là ai ? đi ra cho ta !" nàng ở trên giường cầm lấy cái gối làm vũ khí, nhìn chằm chằm vào hướng tủ quần áo hướng Nhật đang trốn.

Hướng Nhật cảm thấy nhức đầu, nghĩ không nhanh như vậy bị phát hiện, bất quá làm hắn không thể nói chính là, gối đầu cũng có thể lấy làm vũ khí sao ? xem ra nữ chủ nhà thần kinh cũng không phải bình thường, mà là cực phẩm

Chương 722:Âm mưu đóng giả đặc công!

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Trảm Phong

Convert:demon_hieu

Nguồn: 4vn

Mặc dù không biết vì sao đối phương dám chắc mình núp trong tủ quần áo như vậy, nhưng Hướng Nhật cũng chẳng ngu mà tự động ra ngoài, làm vậy thì hậu quả có thể là cô nàng thần kinh không ổn định sẽ gào ầm lên khiến cho Hainke ở bên kia nghe thấy. Cho nên hắn đành đợi, chờ đối phương tự mở cửa tủ quần áo liền khống chế nàng, không cho nàng cơ hội kêu lên.

“Này, nếu không ra tôi báo cảnh sát”

Cô nàng thần kinh không ổn định cũng không ngốc ở thời khắc quyết định này, không mạo hiểm đến gần tủ treo quần áo mà cầm lấy điện thoại ở đầu giường giả bộ muốn gọi điện.

Hướng Nhật cũng không biết thật giả nhưng thấy tình huống này hiển nhiên không thể trốn nữa :

“Được rồi, tôi ra ngoài, nhưng nói trước là đừng có kêu lên, tôi không phải người xấu”

Đẩy cửa tủ quần áo ra, liền nhìn thấy gương mặt xinh xắn của cô nàng kia ngây ra, sau đó chuyển thành gương mặt không thể tin nổi, dường như không ngờ thực sự có người núp trong phòng:

Nhìn thấy miệng đối phương há ra, chuẩn bị phát ra tiếng thét chói tai, Hướng Nhật lập tức thuấn di tới, ôm lấy thân thể nàng đẩy xuống giường, che kín miệng nàng lại.

Cô nàng giằng co mãnh liệt, mắt lộ ra vẻ cầu khẩn cùng sợ hãi, giống như đã dự đoán được việc gì đó kinh khủng sắp xảy ra.

“Yên lặng, tôi không phải người xấu”

Hướng Nhật đoán ra có thể vừa rồi mình tính sai, dường như nàng ta cũng không biết minh trốn trong tủ quần áo, nếu không cũng không có biểu hiện sợ hãi cùng kinh ngạc khi mình bước ra từ tủ quần áo như vậy, điều này cũng không phù hợp với vẻ bình tĩnh như khi cầm điện thoại gọi điện báo cảnh sát, khả năng lớn nhất là cô nàng này lừa mình, chẳng qua nàng cũng không ngờ thực sự lừa được một kẻ ở đây.

Cô nàng vẫn giãy dụa, Hướng Nhật nói mình không phải kẻ xấu nhưng nàng cũng không ngốc như trẻ con mà tin ngay, nghe xong lời này của Hướng Nhật nàng càng hoảng sợ. Bởi bình thường khi nói xong cấu đó thì càng phát sinh thêm chuyện đáng sợ.

“Đồng ý không kêu lên tôi sẽ thả cô ra, đồng ý thì nháy mắt hai cái”

Hướng Nhật cũng không biết đối phương nghĩ gì, bây giờ hắn rất nóng lòng làm sáng tỏ hiểu lầm.

Cô nàng bắt đầu ngừng giãy dụa, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ nhưng vẫn nháy mắt hai lần.

Có thể phối hợp là tốt rồi. Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng thả nàng ra.

Nhưng việc hắn không ngờ là cô nàng vừa lấy lại sự tự do liền không làm theo lời hứa, vừa hết bị bịt miệng liền mở mồm muốn hét lên.

Cũng may động tác Hướng Nhật nhanh, vừa thấy tình huống khác lạ liền giơ tay che kín miệng đối phương. Mà tiếng hét thất thanh lập tức biến thành “Ô ô”

“Không phải cô đống ý sẽ không hét sao? Tôi không hề có ác ý. Nếu như có cô nghĩ tôi sẽ cho cô mở miệng sao ?”

Hướng Nhật không biết nói sao, xem ra phụ nữ là loại động vật không dễ tin tưởng, nhưng hắn vẫn quyết định cho đối phương thêm một cơ hội:

“Nghe này, lần này tôi bỏ tay ra cô không được kêu, nếu không đừng trách tôi không khách khí !”

Có lẽ lời uy hiếp của Hướng Nhật có tác dụng, vẻ mặt cô nàng hoảng sợ gật đầu, suy nghĩ một chút liền nháy mắt hai cái.

Lúc này Hướng Nhật mới thả nàng ra, cô nàng cũng không tiếp tục làm chuyện điên rồ, vừa được tự do liền lùi về giường.

Sau khi dùng chăn quấn kín quanh người, dường như đã có cảm giác an toàn, sau đó mới dùng vẻ mặt đề phòng nhìn Hướng Nhật:

“Ngươi là ai, tại sao lại vào phòng tôi ?”

“Thật ra thì, à, tôi là đặc công”

Hướng Nhật bắt đầu nói nhảm, chủ yếu là hắn cảm thấy khó mà tìm ra cái cớ hợp lí hơn.

“Đặc công? Ngươi cho rằng đang đóng phim chắc ?” Với lời giải thích của Hướng Nhật, cô nàng chẳng tin nổi, thân thể càng dính chặt với chiếc giường.

“Tôi thực sự là một đặc công”

Dường như đã nghĩ thong, Hướng Nhật quyết định diễn xuất tốt vai “đặc công”, hơn nữa trong lòng hắn cũng muốn từ miệng cô nàng này thăm dò tin tức về đám Hainke ở bên vách tường kia. Hướng Nhật không tin nàng không cung cấp chút tin tức có ích gì.

“Làm sao người vào phòng ta ?”

Cô nàng lại hỏi, đối với một người đột nhiên xuất hiện ở phòng mình, lại còn trốn trong tủ quần áo căn bản không phải người tốt với hành vi hèn mọn như vậy, nàng không thể nào tin nổi lời Hướng Nhật.

“Đi vào từ đâu ?”

Hướng Nhật chỉ chỉ cửa sổ đã kéo rèm lại.

“Ta hỏi là tại sao ngươi lại ở phòng ta ?”

Âm thanh cô nàng lớn thêm rất nhiều. có lẽ bởi đã lâu mà chưa thấy Hướng Nhật hành động, nguyên nhân chủ yếu là ánh mắt Hướng Nhật dường như không có mấy uy hiếp, nên lá gan nàng lớn thêm một chút.

“Biết ai ở Bên cạnh không ?” Hướng Nhật không đáp mà hỏi ngược lại, trên mặt lộ ra vẻ thần bí.

“Bên cạnh là…”

Cô nàng bỗng nhiên sửng sốt, sau đó mắt mở to ra dường như đã hiểu ra:

“Ngươi nói là ba gã ngoại quốc kia ?”

“Có ba ?” Hướng Nhật có chút sửng sốt, lại là ba? Xem ra lúc trước mình đoán không sai, nhóm Hainke không chỉ có hai tên.

“Ngươi không biết ?” nghe Hướng Nhật nói vậy cô nàng liền cảnh giác.

“Tôi chỉ biết hai người, cám ơn cô đã cung cấp tin tức quan trọng như vậy”

Hướng Nhật lập tức phản ứng, biết lời nói của mình làm đối phương nghi ngờ, sau đó không để cô nàng suy nghĩ liền hỏi:

“Đúng rồi, lại nói tiếp, sáng sớm bọn chúng trở lại đấy sao ?”

Biểu hiện của Hướng Nhật rất bình thản, rốt cục cô nàng đã có chút tin tưởng nói:

“Không phải, bên cạnh vốn là một nhà hàng xóm qua lại với gia đình tôi mười năm, nhưng mà mấy ngày trước họ bán nhà, chính là bán cho ba kẻ ngoại quốc đó rồi dọn đến trung tâm chợ”

Lúc nói đến “trung tâm chợ”, ánh mắt cô nàng hiện lên vẻ thích thú. Trung tâm chợ, giá phòng nơi đó không phải nơi mà dân ngoại thành có thể nghĩ tới.

“Hỏi cô một việc nữa, cô có biết biện pháp gì thần không biết quỷ không hay đi vào phòng bên cạnh không ?”

Hướng Nhật thuận miệng hỏi, thật ra thì cũng không hi vọng gì về viện có được đáp án từ nàng.

“Anh thực sự là đặc công ?”

Cô nàng không đáp, thưc sự thì vẫn nửa tin nửa ngờ Hướng Nhật.

“Chuyện như thế có cần thiết phải lừa không? Nói cho cô biết, ba kẻ ngoại quốc kia là phần tử rất nguy hiểm, mục đích của tôi là giám sát động tĩnh của chúng, nếu như có thể nghe lén chúng nói chuyện vậy thì quá tốt. Đáng tiếc là vừa rồi mới ở ngoài quan sát cũng không tìm ra phương pháp gì để vào trong đó, đúng lúc căn phòng này ở bên cạnh nên tôi liền đi vào”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro