DCLM new nua ne

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 296 Cãi cùn

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Johnjackky01

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Sau khi tiết hai vừa mới bắt đầu một chút thì Liễu Y Y đã lập tức rời đi, điều này làm cho Hướng Nhật không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hắn không thể chịu được cái ánh mắt của vị đại tiểu thư này, sau khi nghe hắn thừa nhận băng sơn mỹ nhân là bạn gái hắn, ánh mắt nàng chợt trở lên cổ quái như đang muốn nói, chuyện tình của hắn với băng sơn mỹ nhân tựa như "đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu", mà cứt trâu ven đường thì hẳn là lưu manh rồi. Chỉ có Sở Sở khiến hắn cảm thấy thoải mái, vì nàng biết được dụng tâm của hắn là bảo vệ băng sơn mỹ nữ chứ không phải là muốn chọc ghẹo nàng ta, ánh mắt của Sở Sở đúng là làm cho Hướng Nhật dịu đi khó chịu ở trong lòng.

Bất quá biểu hiện của băng sơn mỹ nhân thì khiến Hướng Nhật có chút không hiểu, điều thần kỳ là lần này nàng cũng không có đỏ mặt mà chỉ lấy ngón tay trỏ đẩy đẩy cái gọng kính phía trên mũi của nàng, hơn nữa nàng ta cũng chẳng có chú ý đến ánh mắt của nam nhân đang nhìn mình mà chăm chú cùng Sở Sở nói chuyện.

Hướng Nhật có chút thất vọng, hắn định xem xem là đối phương nghe thấy được lời mình nói như thế thì có chút phản ứng hay cảm giác gì với mình không? Nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt với hắn của nàng khiến hắn thực tiu nghỉu. Chỉ là phát hiện có một chút điểm thay đổi đó là cô nàng lúc này giở trứng hay sao mà nói nhiều hơn thường ngày, mà cũng không tìm An đại cô nương nói chuyện phiếm làm cho người đằng sau có cơ hội đem phiền toái đến cho mình.

Băng sơn mỹ nhân chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa phòng học thì đằng sau An đại tiểu thư đã xích tới:

- Hướng Quỳ, anh thật thà khai mau, anh vừa rồi có chiếm tiện nghi của Văn Văn không hả?

- Không có, tuyệt đối là không có!

Hướng Nhật chỉ thiên chỉ địa mà thề. Chuyện này tuyệt đối khẳng định là không có, mà cho dù có thì đánh chết hắn cũng không thừa nhận.

- Thật ư ?

An Tâm đem câu hỏi của mình ngân dài, sau đó thì thần sắc lập tức biến đổi, ánh mắt hung tàn mà nhìn chằm chằm vào nam nhân:

- Anh vừa rồi ngồi mà mặt tưởng như áp sát vào ngực của người ta thế mà còn nói là không có à?

- Cái đó...chính là anh sợ bị giáo viên ở trên nhìn thấy nên mới ngồi gần tới như vậy.

Hướng Nhật vẻ mặt bất đắc dĩ mà giải thích, hắn cũng muốn phủ nhận nhưng mà khi nghe thấy lời của An đại tiểu thư hắn mới nhớ lại, chính hắn lúc quả là ngồi quá gần dẫn đến tình trạng này, nhưng lúc ấy vì mải nói chuyện với Liễu đại tiểu thư mà không để ý việc khác lắm.

Nghĩ tới đây, mắt Hướng Nhật không khỏi dán lên trên hai ngọn núi ở trên người của băng sơn mỹ nhân đang nói chuyện với Sở Sở kia, mặc dù nó không quá lớn nhưng xem ra rất căng tròn mềm mại, nếu như mình được sờ lên thì cảm giác như thế nào...

- Lại còn nhìn nhìn cái gì, hai con mắt như muốn lồi ra kìa.

Thấy bộ dạng của nam nhân, An đại tiểu thư đột nhiên nhéo vào bên hông hắn, bắt đầu mắng mà trong lời nói còn có không ít mùi chua của ghen tuông.

Hướng Nhật nhất thời xấu hổ mà quay lại, không nói lời nào mà áp sát vào bên người của An đại tiểu thư nói nhỏ:

- Anh chỉ kỳ lạ là tại sao mà nàng ta nói chuyện với Sở Sở lại khoái trá như vậy, không biết bọn họ đang nói chuyện gì?

- Nói chuyện gì cũng không có liên quan đến anh!

An đại tiểu thư giọng nói sắc bén như dao.

- Em cảnh cáo anh đó, nếu như anh không thật lòng tốt với Văn Văn thì cũng đừng có ý nghĩ xấu xa gì đó!

Hướng Nhật đem lời nói của nàng lại chuyển sang một hàm nghĩ khác, đùa cợt mà nói:

- Vậy nếu mà anh đối với nàng ta thật lòng thì anh có thể có chủ ý xấu với nàng ta chứ gì?

- Vậy cũng không được!

An Tâm giống như con mèo bị người ta dẫm lên đuôi, ngữ khí kiên quyết nói. Nhưng mà đột nhiên phát hiện ánh mắt của nam nhân quái dị nhìn nàng, lập tức thấy câu trước và câu này của nàng có mâu thuẫn, mặt bắt đầu nóng lên rồi nói bừa:

- Văn Văn từng bị người ta lừa gạt nên em không muốn nàng lại bị người ta lừa gạt tiếp.

- Không phải em muốn nói cho anh biết, kẻ kế tiếp muốn lừa đảo tình cảm của nàng chính là anh đấy chứ?

Hướng Nhật cười khổ nói:

- Em xem anh giống cái loại lưu manh thích đùa giỡn tình cảm của nữ nhân sao?

- Em làm sao mà biết được? Chuyện này không phải anh là người rõ ràng nhất sao, còn hỏi em làm chi nữa?

An Tâm miệng thì nói không biết nhưng mà nét mặt thì nói rõ: Chính là anh-đồ lừa đảo tình cảm của nữ nhi!

Hướng Nhật tất nhiên là hiểu được ý của cô nàng, bất quá hắn không phải không có phản kích lại:

- Hình như anh nhớ trước kia em nói là có thể cho nàng ta làm bạn gái của anh nữa mà? Em đừng có quên chứ?

- Đúng thì thế nào chứ? Anh cũng nói đó là trước kia.

An Tâm không thèm để ý nam nhân đang sờ mó tay của nàng, vẻ mặt vẫn khó chịu nói:

- Con người luôn luôn thay đổi mà, với lại Văn Văn cũng chưa chắc là thích anh, cho dù anh có thích nàng thì cũng vô dụng thôi...

Nói đến đây, đột nhiên lời nói cũng ngừng lại mà thay vào đó là chằm chằm nhìn vào nam nhân hỏi:

- Không phải là anh đã thích Văn Văn thật sự rồi chứ?

Hướng Nhật làm sao mà mang đá đập vào chân của mình chứ nên lập tức phủ nhận:

- Không có! Không có! làm gì có cơ chứ? Anh chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.

- Lươn lẹo!

An Tâm hừ nhẹ hai tiếng, ngón tay tay cũng không ngừng ngắt nhéo hông của nam nhân, đây chính là uy hiếp rõ ràng không cần nói cũng hiểu:

- Tóm lại em đã nói rõ cho anh rồi đó, Văn Văn nếu như không thích anh thì anh cũng đừng có ý nghĩ xấu xa đối với người ta, nếu không... Em sẽ "cắt" anh đó.

Hướng Nhật nghe xong cũng rùng mình, hai chân kẹp chặt:

- Em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ? Làm vậy tuyệt tử tuyệt tôn đó!

- Ghê tởm! Anh đang nghĩ đi đâu vậy?

Nghe nam nhân nói vậy thì An đại tiểu thư mặt đỏ bừng lên, có cảm giác muốn tìm xung quanh coi còn có cái lỗ nào chui xuống hay không, nhưng cũng may là chung quanh cũng không có ai nghe thấy,

- Em nói là "cắt" cái đầu của anh xuống đó, anh... cái đầu luôn suy nghĩ chuyện xấu xa hay sao vậy?

- Hắc hắc...

Hướng Nhật cười sảng khoái.

- Đó là do chính em nói chuyện mập mờ, sao mà lại đổ hết tội lên đầu anh chứ?

- Anh còn nói!

An đại tiểu thư thẹn quá hóa giận, tàn nhẫn bấm mạnh vào thịt của nam nhân một hồi, sau đó nhớ tới cái gì, con mắt chằm chằm nhìn vào nam nhân hỏi:

- Còn nữa, anh đừng cho là em không biết. Tại sao anh đi vệ sinh mà khi về cả người lại có mùi nước hoa, chuyện này anh giải thích thế nào đây? Đừng có lấy cái cớ chủ nhiệm lớp ra mà qua mặt em, bà ta là người lớn tuổi nên cũng khó mà sử dụng loại nước hoa này lắm. Hơn nữa, loại nước hoa này rất quen thuộc, hình như là ngửi được ở đâu rồi thì phải.

Vừa nói xong An Tâm cũng đi vào trầm tư mà suy nghĩ xem đã ngửi được ở đâu.

- Làm gì có?

Hướng Nhật khoa trương nói nhưng trong nội tâm đã toát mồ hôi lạnh không thôi, sao cái mũi cô nàng thính dữ vậy trời? Ngoài miệng thì nói:

- Là do em đa nghi thôi! Vừa mới đến trường này, quen cũng chưa được nhiều người, như thế nào có thể thấy mùi nước hoa nào đó quen quen chứ? Nếu đó là mùi nước hoa của Sở Sở hay Thanh Thanh đang dùng sao chứ? Nếu không thì chính là của Văn Văn...tiểu thư!

Hướng Nhật đối với băng sơn mỹ nhân xưng hô cũng không được tự nhiên, bởi vì hắn đang ở trước mặt An đại tiểu thư nên không thể xưng hô thân thiết quá, nếu không lại ăn thêm dấm chua.

- Không đúng!

An Tâm thì lại không chú ý đến điểm này, mà điều khiến cho nàng chú ý chính là mùi nước hoa của ba nữ nhân kia nàng đều rõ như lòng ban tay, hơn nữa trên người nam nhân có mùi nước hoa này là sau khi đi vệ sinh mới có. Bất quá trong lời nói của nam nhân cũng có ý nhắc nhở cho nàng ta, trong trường học này ngoại trừ Sở Sở và Thanh Thanh ra thì mình không hề nhận ra ai cả, thậm chí có thể nói cơ hồ cũng chẳng quen nhiều, dù thế nào thì cũng chỉ có... một thân ảnh cực kỳ cao gầy xuất hiện trong đầu của An Tâm, cuối cùng An Tâm phục hồi lại tinh thần mà nói:

- Em biết rồi!

- Biết cái gì?

Trong lòng Hướng Nhật run lên: "Không phải cô nàng này biết được là ai rồi chứ?"

Quả nhiên điều hắn lo lắng cuối cùng lại trở thành sự thật, An Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn:

- Anh, anh, còn nói là với nàng ta không có bất cứ chuyện gì hả? Lần trước giúp nàng ta đánh bóng rổ em đã nghi rồi, lần này thì anh không còn gì để chối cãi được nữa phải không? Khẳng định là do ôm chặt người nàng ta quá nên mới có mùi nước hoa này trên người, anh còn dám gạt em!

Hướng Nhật không ngờ An đại tiểu thư này có tiềm chất làm trinh thám đến vậy, thoáng một cái mà biết hắn đi với ai rồi mà còn đem chuyện kể ra đúng đến 90% nữa, nhưng mà dù sao hắn cũng đã nghĩ được đối sách rồi:

- A... là thế này, lúc anh về anh thấy cô ta đang đi trên đường thì bị ngã cho nên anh đỡ nàng ta đấy chứ.

- Anh gạt đứa con nít ba tuổi đó à?

An Tâm vẻ mặt khắc hai chữ "không tin" to tướng, sau đó còn nói thêm:

- Mà cứ coi là như thế, sao anh lại phải giấu mà nói là gặp chủ nhiệm lớp hả? Rõ ràng là có chuyện gì mờ ám mà!

- Không phải là anh sợ em lại nghĩ bậy bạ hay sao?

Hướng Nhật lên tiếng giải thích, không đợi An đại tiểu thư tiếp tục gây khó dễ nữa, đột nhiên nói:

- Này, An An, em đừng có quên chuyện hôm qua đó nha.

Song những lời này không những không có tác dụng mà ngược lại còn làm cho An đại tiểu thư hận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Ngày hôm qua em đã sớm 'bồi thường' cho anh rồi, hiện giờ hai ta không ai nợ ai, thế mà vẫn moi móc chuyện này ra mà nói à! Có phải có chuyện gì mờ ám mà không thể nói cho ai biết, nên mượn cớ này mà uy hiếp em không hả? Em nói cho anh biết nha, bây giờ em không sợ nữa đâu!

- Vậy em muốn gì?

Hướng Nhật như cá nằm trên thớt, mặc sức cho An đại tiểu thư xử thế nào thì xử. Trên thực tế, hắn có thể tiếp tục nói dối, nhưng cân nhắc thì thấy chuyện của hắn và Nhâm đại tiểu thư sớm muộn gì cũng bị vạch trần mà thôi, chi bằng tiết lộ một ít, tương lai có gì muốn chính thức tiếp nhận nàng cũng dê dàng hơn.

- Không muốn gì cả!

An Tâm oán hận nhìn nam nhân chằm chằm, người này đúng là hoa tâm nhiều đến hết chỗ nói, chưa nói đến vụ lưu tình khắp nơi, chỉ nói đến chuyện hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng thấy tức rồi, huống chi bây giờ ngay cả thời gian đi vệ sinh mà vẫn còn sinh tật, đúng là....Nghĩ tới đây, An Tâm đưa ra một chủ ý phi thường cực độ:

- Em muốn cướp nàng ấy từ trong tay anh.

- Đừng có khoa trương như vậy chứ?

Hướng Nhật thực không còn gì để nói.

An Tâm lại trừng mắt nhìn hắn, máu nóng tuôn trào:

- Anh dựa vào gì mà có hoa tâm với người ta mà em lại không được? Em nói cho anh biết, từ nay về sau, bất kể nữ nhân nào có quan hệ với anh thì em sẽ đoạt lấy hết!

Chương 297: Đánh bài

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: johnjackky01

Biên: dendaycung

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đến trưa tan học mấy người cũng không về nhà, cơm trưa cũng ăn tại căn tin, cái này chủ yếu là do An đại tiểu thư đề nghị. Nàng nói hôm nay vừa mới chuyển đến, hoàn toàn lạ lẫm với môi trường mới, cho nên tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi làm quen một chút.

Trên thực tế, nói theo cách của Hướng Nhật, hoàn toàn có thể đổi thành "ăn no rửng mỡ" không có việc gì làm nên đòi đi dạo lung tung. Tuy nhiên hắn cũng không đưa ra ý kiến gì phản đối, bởi vì Sở Sở và đồ đệ Thạch Thanh đều giơ hai tay tán thành, huống chi còn có người đẹp băng sơn bên cạnh lúc ấy cũng có vẻ muốn đi tìm hiểu hoàn cảnh của ngôi trường một chút, về mặt nhân số đã chiếm ưu thế áp đảo, cho dù Hướng Nhật phản đối chỉ sợ cũng bị mấy cô nàng không thèm đếm xỉa. Hơn nữa, thật ra chính hắn cũng chưa từng đi nhìn ngó cái trường học này một cách cẩn thận, nghiêm khắc mà nói, mức độ hiểu biết của hắn về nó cũng không nhiều hơn được bao nhiêu so với hai sinh viên mới chuyển đến là An đại tiểu thư và người đẹp băng sơn. Lần này có thể tranh thủ cơ hội đi làm quen một chút, hơn nữa bên cạnh còn có bốn vị đại mỹ nữ bầu bạn, tội gì không đi?

Nhưng hiển nhiên Hướng Nhật đã đánh giá thấp cái gọi là đi dạo của mấy cô nàng, nói đi là đi hơn một giờ đồng hồ, hơn nữa suốt dọc đường còn không màng dừng lại nghỉ ngơi, điều này làm cho Hướng Nhật cảm thấy rất mệt mỏi - mệt mỏi y như một con chó đáng thương cứ phải lẽo đẽo theo sau chủ. Đương nhiên, không phải chỉ có mỗi thân thể hắn uể oải, mà sâu trong nội tâm cũng chịu không nổi. Thử thì biết, trong suốt hơn một giờ đồng hồ đi theo bên người mấy cô gái ríu ra ríu rít với nhau nhưng mình lại không xen vào được một câu, dù là ai sợ rằng cũng sẽ có cảm giác giống hắn.

- Đi lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên nghỉ một chút chứ nhỉ?

Đi qua khu rừng nhỏ trong trường học thì đến một thảm cỏ lớn, Hướng Nhật rốt cuộc tìm được cơ hội, hắn góp lời với mấy cô nàng.

- Cũng được, vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, dù sao em cũng mệt chết rồi.

An đại tiểu thư nghiễm nhiên đã trở thành thủ lĩnh của chúng nữ, lời của nàng gần như là thánh chỉ.

Tuy nhiên, đối với lời của nàng, Hướng Nhật không dám gật bừa, cái gì gọi là "Mệt chết rồi"? Xem vẻ mặt cô bé An Tâm vẫn chưa mãn ý như vậy, rõ ràng là có đi thêm mấy giờ nữa cũng không vấn đề gì.

Đương nhiên, mấy lời này hắn chỉ có thể giấu trong lòng, nếu thật sự nói ra, sợ rằng cô nàng An Tâm sẽ lập tức đối xử "Ôn nhu" với mình ngay. Mấy người chọn đại một chỗ có bóng râm để ngồi xuống, mặc dù bây giờ mặt trời không chói chang như trước, nhưng phơi nắng vào lúc vào lúc giữa trưa như thế này cũng đủ khiến người ta đổ mồ hôi đầy đầu. Hơn nữa mấy vị đại tiểu thư đều rất chú trọng đến việc chăm sóc da dẻ của mình, nếu thật sự vì ánh mặt trời gay gắt mà nó bị làm sao, có lẽ sẽ đau lòng đến chết mất. Trên thảm cỏ cũng không chỉ có mấy người Hướng Nhật, trên thực tế, còn nhiều sinh viên khác túm năm tụm ba lại một chỗ thảo luận hoặc chơi trò gì đó, chỗ này một nhóm, chỗ kia một nhóm, thỉnh thoảng lại có vài tiếng hò hét vang lên, hoặc là hai người tranh luận đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, nhìn qua nhìn lại cũng có chút náo nhiệt. Phần lớn đều là những sinh viên hiếu động không muốn lãng phí thời gian vào việc nghỉ trưa, đương nhiên cũng có vài mống là bị bạn bè lôi kéo đến đây. Nguyên nhân rất đơn giản: Ba thiếu một!

Bây giờ, bài tú-lơ-khơ đã trở thành trò giải trí của đại bộ phận sinh viên sau khi ăn trưa xong mà không định ra khỏi trường, không chỉ vì nó có thể giết thời gian, mà càng vì cách chơi của nó đa dạng, ngoài ra còn có thể khơi dậy tâm lý quyết thắng bên trong mỗi người.

Có nhiều điểm hấp dẫn như vậy, đương nhiên số người muốn chơi nó cũng không ít. Thảm cỏ lớn trước mặt hiển nhiên chính là một sân chơi lý tưởng , ở chỗ này, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có giáo viên đến kiểm tra đột xuất, cứ cho là bị bắt ngay tại trận, có nhiều đồng phạm như vậy, trường học cũng chịu không làm gì được. Có thể nói, nơi này gần như trở thành thánh địa cho các sinh viên đến chơi bài. Ngoại trừ lúc vào học, ở nơi này bất kể thời gian nào đều có người ngồi chơi bài - điều kiện tiên quyết là dưới ánh sáng đầy đủ. Hơn nữa, đánh bài cũng không phải độc quyền của nam sinh, một ít nữ sinh lúc nhàm chán cũng đến đây để giết thời gian, từ những bóng người yêu kiều thướt tha trên thảm cỏ là có thể nhìn ra điều này. Đương nhiên, liệu có phải nhân dịp này tìm kiếm một hai anh chàng dễ nhìn rồi tiện đà phát triển thành quan hệ yêu đương hay không thì không biết được. Nhưng có thể khẳng định một điều, không ít người gọi bạn gái đến trợ uy cho mình, xem vẻ thân mật của một số cặp là biết ngay.

Trên thực tế, không thể không nói đây đúng là một sự lựa chọn sáng suốt, bởi vì có nữ sinh ở đây, đám giống đực đều ra sức thể hiện chính mình, có tên còn làm bộ không thèm nhìn bài, ra vẻ ta đây rất tiêu sái, đến khi đánh ra một lá bài xấu thì mới hối hận không thôi, thực sự là hồng nhạn họa thủy mà! Hướng Nhật đương nhiên hiểu rất rõ những chuyện này, bởi vì lúc trước "Hắn" cũng hay đến đây, có điều so với hiện tại, khi đó bài tú-lơ-khơ được ưa chuộng hơn rất nhiều, dù sao hồi xưa cũng không có nhiều trò tiêu khiển như bây giờ, ví dụ như Internet chẳng hạn. Nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ít nhiều gì hắn cũng có cảm giác trở lại "Trước kia", thậm chí còn có phần nóng lòng muốn thử một phen.

- Bọn họ đang làm gì vậy?

Hướng Nhật hiểu rõ không có gì là lạ, nhưng mấy vị đại tiểu thư bình thường chưa từng có cơ hội tiếp xúc với loại trò chơi này, đương nhiên sẽ phải đặt câu hỏi. Nhất là An đại tiểu thư, giờ phút này nàng giống như một đứa bé cái gì cũng tò mò, hai mắt mở thật to nhìn vào đám người đang liên tục hô "Ù", "Ăn" các kiểu.

- Bọn họ đang đánh bài.

Hướng Nhật đáp lại một cách vô thức.

- Đánh bài?

Nghe thấy hai chữ này, đôi mắt An Tâm sáng ngời, tiếp theo nàng nhìn về phía nam nhân, trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn:

- Hướng Quỳ! Chúng ta cũng đánh bài có được không?

Trên mặt mấy cô nàng Sở Sở cũng đều có chút hưng phấn, hình như cũng có hứng thú với trò chơi này.

Hướng Nhật nhún vai:

- Anh cũng muốn đánh, nhưng đáng tiếc không có bài.

- Có thể đi mượn mà!

Hai tay An đại tiểu thư quấn lấy lấy cánh tay của nam nhân, cả người không ngừng ngúng nguẩy, rõ ràng là đang làm nũng.

- Quan trọng là không thể mượn được.

Hướng Nhật không khỏi cười khổ.

- Em nghĩ người ta đang chơi hăng như vậy mà lại chịu cho chúng ta mượn hay sao?

An Tâm bắt đầu bất mãn khi nam nhân cứ từ chối mãi, nàng chuyển sang uy hiếp:

- Mượn không được thì đi mua, em mặc kệ, nhất định hôm nay em phải được đánh bài, nếu không đêm nay em cho anh ngủ ở phòng khách!

Vừa nói xong, An Tâm mới nhận ra mình lỡ mồm, đây không phải là thừa nhận với Sở Sở cùng Thanh Thanh rằng buổi tối hôm qua mình lén cho nam nhân vào phòng mình hay sao? Mặc dù từ thái độ mập mờ của các nàng lúc buổi sáng là có thể nhìn ra được, các nàng không phải không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc ấy mình không thừa nhận, cho nên không quá xấu hổ, nhưng bây giờ lại nói ra ngay trước mặt các nàng, điều này làm cho An Tâm đỏ bừng mặt. Có tật giật mình, nàng lén liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt hai người, phát hiện trên mặt các nàng cũng không có gì bất thường, lúc này An Tâm mới yên lòng, đồng thời hung hăng trừng mắt lườm nam nhân, đều là hắn hại mình lỡ lời. Nghĩ đến đây, An Tâm không khỏi tức giận, nàng lập tức đẩy đối phương một cái:

- Còn không mau đi!

- Biết rồi! Biết rồi!

Hướng Nhật cố ý lảo đảo bước về phía trước, mục tiêu của hắn là một nhóm gần nhất ở bên trái. Nơi đó có ba nam một nữ, có lẽ đang chơi đến nhập tâm, cho nên không hề để ý có người từ bên kia đi về phía mình. Do ảnh hưởng bởi góc độ, khi Hướng Nhật đến gần hơn một chút mới có thể nhìn rõ nữ sinh lúc đầu không thấy được mặt mà chỉ lộ ra một lọn tóc đuôi ngựa. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau khi nhìn rõ, lửa giận từ đáy lòng hắn không kiềm chế được bị thổi bùng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghost