DCLM new year^^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 343

Đại Tẩu Đang Ở Đây

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: darkbaron

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Cung Chúc Tân Xuân

Trở lại phòng học, Hướng Nhật chợt nhớ còn một chuyện quan trọng chờ hắn giải quyết, đó chính là giải thích cho mấy vị đại tiểu thư vì sao hắn lại không ngăn cản nữ cảnh quan đi làm " vệ sĩ ".

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, An đại tiểu thư đã liếc mắt nhìn :

- Anh vừa rồi đi đâu ?

- Chủ nhiệm lớp tìm anh có việc.

Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, đồng thời quét mắt sang bên cạnh,

phát hiện Hác đại tiểu thư cùng băng mỹ nhân Liễu Y Y đã ở đây, phỏng đoán các nàng đến vào lúc mình đi lên phòng chủ nhiệm.

- Thực là chủ nhiệm lớp?

An Tâm trong mắt đầy vẻ hoài nghi, lý do này lần trước hắn đã dùng qua nhưng bị linh cảm nhạy bén của nàng vạch trần,

cho nên cũng không dám khẳng định hắn lần này còn dám dùng hay không. Mà bởi vì đã từng có kinh nghiệm, Hướng Nhật tự nhiên cũng biết An đại tiểu thư vì sao nghi ngờ,

thầm nói :

- Chủ nhiệm lớp muốn anh tham gia giải thi đấu Anh ngữ vào cuối tuần này.

Lời vừa dứt, lập tức dẫn đến ánh mắt của mấy nữ nhân bên người.

Ngoại trừ Liễu Y Y, ba vị đại tiểu thư khác đều có vẻ mặt kinh nghi bất định, các nàng rất rõ đại biểu tham gia giải đấu Anh ngữ là thế nào, chỉ có trong trường học biểu hiện tốt, hơn nữa tiếng Anh phải cực kỳ xuất sắc mới có cơ hội.

Lúc trước hắn không đi tham gia thảo luận khả năng Anh ngữ, hắn thế nào lại vượt qua khảo ngạch này chứ? Khai giảng đã lâu vậy, chỉ sợ thời gian hắn đi học còn ít hơn thời gian hắn nghỉ.

Sở Sở trực tiếp nói :

- Hướng Quỳ, đây là sự thật ah ?

- Thật như Trân Châu ấy.

Hướng Nhật có chút khó hiểu vẻ kích động của các nữ nhân, vội vàng nói.

- Các em làm gì tỏ vẻ ngạc nhiên thế ? Chẳng lẽ có cái gì không ổn sao ?

- Không có.

Sở Sở trên mặt rõ ràng có chút không đúng.

- Chỉ là có chút không thể tin được, chủ nhiệm lớp tự nhiên tìm anh vì chuyện này?

An Tâm sẵng giọng nói :

- Đúng vậy, muốn tìm thì cũng phải tìm học viên giỏi chứ ? Anh là kiểu học viên xấu trốn học mỗi ngày, làm gì có thể đại diện trường tham gia thi đấu?

Ngay cả Hác Tiện Văn đại tiểu thư cũng gật đầu đồng cảm.

Hướng Nhật lúc đầu còn tưởng giải đấu có vấn đề gì, nghe xong mới biết các đại tiểu thư chính là nghi ngờ tư cách tham gia thi đấu của chính mình.

- Các em thế là có ý gì ? Chẳng lẽ khả năng của anh kém thế sao ?

- Không chỉ là kém bình thường, mà là cực kỳ kém.

An Tâm không đợi Sở Sở mở miệng đã cướp lời, giọng điệu lạnh lẽo:

- Em hỏi anh, lúc ở nhà sao anh không cản Thiết đại tỷ, vẫn để cho chị ấy đi làm công việc nguy hiểm đấy, đúng là đồ máu lạnh.

Hướng Nhật cười khổ, vốn tưởng đem chuyện tham gia thi đấu để lờ chuyện kia đi, không ngờ lại bị khơi lại:

- Anh cũng có muốn đâu, em cũng biết rõ tính tình của cô ấy mà.

- Một câu đơn giản có thể giải thích sao ? Nếu Thiết đại tỷ ...

Nói đến đây, An Tâm ý thức được lời mình định nói có chút điềm xấu nên cũng không có nói ra, nhưng hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân một cái xem như chưa hết giận.

- Được rồi An An, chị không cần nói nữa, Hướng Quỳ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Sở Sở nghĩ không thể để cho tình hình trở nên xấu đi, nếu không có thể sẽ khiến chuyện trở nên phức tạp. Hướng Nhật cảm kích nhìn nàng một cái, thâm tâm thật sự vui mừng, xem biểu hiện của các nữ nhân, đã hoàn toàn xem nhau là người một nhà không thể tách rời, nếu không cũng sẽ không vì chuyện nữ cảnh quan đi làm " vệ sĩ " mà cho hắn ra rìa.

- Chuyện gì xảy ra thế ?

Cùng lúc Hướng Nhật đang tự vấn bản thân, Hác Tiện Văn cũng để ý hỏi thăm, mà ngay cả Liễu Y Y đại tiểu thư cũng ráng dỏng tai lên nghe đến cùng là chuyện gì.

- Ah, không có gì.

Sở Sở vội vàng nói, cũng bởi đây là chuyện gia sự, nàng cũng không muốn đen bàn ra ngoài, hơn nữa cũng muốn giữ bí mật chuyện nữ cảnh quan có thai, như vậy càng không thể nói.

Hác Tiện Văn cùng Liễu Y Y tuy thấy rõ nàng chỉ trả lời chiếu lệ, nhưng các nàng cũng không muốn hỏi thêm nhiều, dù sao thì đối với đối phương các nàng cũng chỉ là " ngoại nhân " mà thôi.

Cảm thấy không khí có chút trầm mặc, Liễu Y Y đột nhiên nhớ đến còn có chuyện quan trọng tìm nam nhân thương lượng, mở miệng nói :

- Được rồi, cô có thể cho ta mượn bạn trai một chút chứ ? Có chút chuyện quan trọng cần nói với hắn.

- Tùy tiện.

An Tâm có chút lãnh đạm nói, bàn tay giả bộ vuốt ve bên hông hắn, hung hăn nhéo một cái. Hướng Nhật không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì thế nghĩa là An đại tiểu thư không bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận. Nhưng nếu cái gì cũng không làm, lại nói hai chữ " tùy tiện " này khiến Hướng Nhật thật sự phải lo lắng. Ra vẻ nhăn nhó vì đau đớn,

Hướng Nhật cùng Sở Sở đổi chỗ, cùng băng mỹ nữ Liễu đại tiểu thư ngồi cùng nhau.

- Đã qua hai ngày, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi, anh muốn làm thì phải chuẩn bị chu đáo.

Vừa ngồi vào chỗ của mình, Liễu Y Y đã thấp giọng nói.

- Được, tôi biết.

Hướng Nhật tự nhiên nhớ rõ mình đã đáp ứng chuyện gì, bởi vì đối phương cũng đáp ứng mình bí mật bảo vệ mấy vị đại tiểu thư của mình, cho nên chuyện này Hướng Nhật rất quan tâm.

- Được rồi, chỉ có bọn chúng ta vài người sao?

- Không phải, quá trưa bọn ta phải ra phi trường tiếp đón vài người, họ là quạn tiếp viện. Anh có muốn cùng đi không, thuận tiện làm quen một chút ?

Liễu Y Y đề nghị.

- Vậy thì không cần đâu, tôi đoán là ... cũng chẳng có chuyện gì đâu.

Hướng Nhật cũng không muốn cùng mấy người này thân thiết quá, dù sao họ cũng là người của quốc gia phái tới, tốt nhất đừng nên trêu vào.

- Được rồi, vậy anh hãy mau chuẩn bị tốt đi.

Liễu Y Y cười có chút không tự nhiên, phiêu phiêu nhìn các vị đại tiểu thư kế bên, nội tâm hơi có chút khổ sở. Hướng Nhật cũng không chú ý tới điều đó, hắn vừa trở về chỗ ngồi cũ, bắt đầu năn nỉ An đại tiểu thư.

Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến nàng tha thứ, bất quá là trong bangày phải làm " trù nương ", phụ trách bốn miệng ăn trong nhà. Nấu ăn cho ba ngày, kết quả này Hướng Nhật miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, không phải là làm 9 bữa cơm sao ? Chuyện nhỏ !! Được cô nàng An đại tiểu thư khó đối phó bậc nhất này tha thứ, cuộc sống Hướng Nhất rốt cuộc cũng có chút khởi sắc, không còn tiếp diễn cảnh bị mấy vị đại tiểu thư cho ra rìa, thậm chí còn có thể chiếm chút tiện nghi. Buổi sáng cứ vậy trôi qua, vừa ăn xong bữa cơm, Hướng Nhật đột nhiên nhận được điện thoại của Hầu tử.

- Lão đại, hôm qua con bé tóc vàng lại tới nữa, lần này còn dẫn theo một lão già tóc vàng, thoạt nhìn rất giống gia gia của hắn, nói là muốn gặp anh.

- Đã nói ta không rảnh.

Hướng Nhật miễn cưỡng trả lời, định cúp máy. Mình gặp nhiều phiền toái đến thế, làm sao còn thời gian để gặp lão già nào nữa ?

- Nhưng mà lão đại, đại tẩu đang ở đây.

Hầu Tử lại nói thêm.

- Đại tẩu ?

Hướng Nhật dừng tay.

- Đại tẩu nào ?

- Chính là nữ cảnh quan đó.

- Cái gì ?

Hướng Nhật không khỏi kêu lên sợ hãi, nữ cảnh quan làm thế nào lại ở nơi đó? Bất quá nghĩ lại, hắn trong lòng đã có đáp án, nàng hiện tại hẳn là đang "bảo vệ" kẻ nào đó,. Nếu như không đoán sai, mấy người nước ngoài mình nhìn thấy hôm qua hẳn là từ Vatican tới, mà người nữ cảnh quan phải tự mình bảo vệ trực tiếp chính là cô ả ngoại quốc có thanh âm lãnh đạm tóc vàng kia. Chỉ là là làm cho Hướng Nhật phải suy nghĩ, chính mình đã cùng bọn họ có tiếp xúc qua, giờ tất cả tụ lại một chỗ thật là có khéo quá hay không ?

Chương 344: Ta phải về

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Tonny_son

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Cung Chúc Tân Xuân

Hướng Nhật vội vã chạy đến quán bar, thằng mập đã sớm đợi ở cửa lập tức đưa hắn vào,vừa đi vừa thấp giọng nói:

- Lão đại, con bé ngoại quốc kia có vẻ cổ quái.

- Cái gì cổ quái?

Hướng Nhật tùy tiện hỏi, tỏ vẻ không chú tâm lắm.

Hiện tại hắn đang thầm nghĩ làm cách nào lôi cô nàng cảnh sát ra khỏi vụ này, vốn biết người nàng phải bảo vệ là mấy tên điểu nhân đến từ Vatican, Hướng Nhật trước kia đã không cho đó là việc tốt,lũ điểu nhân đó đến đây cũng không có mục đích tốt đẹp gì, hơn nữa tương lai có khi chính mình lại đối đầu với họ, lúc đó nữ cảnh quan biết đứng về bên nào?

- Cô ả dường như rất thích đại tẩu.

Thằng mập đột nhiên thốt ra một câu gây chấn động.

- Mày nói ả ta là người đồng tính ư?

Hướng Nhật phản ứng cũng không chậm, một tay túm lấy tên mập gắt lên.

- Em...em không biết.

Thằng mập hiển nhiên bị hù đến phát khiếp, ấp úng trả lời.

- Không biết còn nói cái rắm gì...

Hướng Nhật cũng nhận thấy mình hơi xúc động thái quá, lập tức thả thằng mập ra.

Mập mạp sửa sang lại quần áo, nghĩ ngợi một chút lại nói:

- Lão đại, là thế này, tại em thấy con bé kia luôn liếc nhìn đại tẩu, lại còn thường xuyên cùng đại tẩu động chạm, biểu hiện có chút bất bình thường.

- Ý của mày là cô ả không giống như nữ nhân bình thường...

Hướng Nhật nhất thời hiểu ra, đồng thời trong đầu không khỏi nghĩ tới ánh mắt kỳ quái của cô ả tóc vàng khi nhìn về phía Hác tiểu thư buổi tối hôm qua, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thật sự là người đồng tính sao?

-Thằng mập,mau dẫn anh đi.

Hướng Nhật có chút nóng lòng, nếu quả thật là như vậy, hắn càng không thể cho nữ cảnh quan ở cùng một chỗ với ả người nước ngoài kia, huống chi lại còn làm cận vệ cho cô ả nữa.

Bảo vệ ư? Hướng Nhật mặc dù rất tin tưởng nữ cảnh quan, nhưng hắn đối với cô ả người nước ngoài kia không hề có chút tín nhiệm.

Thằng mập thấy lời nói lão đại có vẻ lo lắng, vội vàng dẫn hắn đến thẳng cái bàn ở phía trong họ thường ngồi nếu không thích bị làm phiền.

Trong góc phòng sớm đã có nhiều người, trừ Hầu Tử ra, mấy cái người cả nam lẫn nữ hôm qua cũng có mặt, còn có một người trong điện thoại Hầu tử đã mô tả qua, xem ra lão già tóc vàng cầm đầu nhóm người này, bộ dạng có vẻ hiền lành.

Tuy đã biết lai lịch đối phương, nhưng Hướng Nhật có cảm giác lão nhân này rất thần bí, với phong thái thân thiện này, xem chừng việc lừa gạt thiện nam tín nữ dễ dàng hơn nhiều, không hổ từ "Thần côn của chúa" mà ra, hắc hắc.

Tiếp theo, ánh mắt Hướng Nhật xoay chuyển, nhìn về phía nữ cảnh quan đang kinh ngạc khi thấy mình. Giờ phút này nàng đang ngồi cạnh cô ả tóc vàng, giữa hai người cơ hồ không có thấy khoảng cách gì, xem chừng đúng là thật "gần gũi" a.

Nhớ tới lời thằng mập, cơn ghen của Hướng Nhật nổi lên.

-Tiểu Uyển, lại đây với anh.

Thân thể Thiết Uyển có chút đờ đẫn, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời đi tới cạnh nam nhân, trong lòng không khỏi kinh ngạc đến không hiểu nổi, mặc dù từ lúc đi vào quán bar nàng mơ hồ cũng có chút dự cảm, nhưng không nghĩ tới nhân vật quan trọng mà mấy người từ Vatican chờ đợi lại chính là nam nhân của mình. Chẳng lẽ bọ họ đã sớm biết nhau? Thiết Uyển nhất thời không nghĩ ra.

Có chung thắc mắc còn có mỹ nữ tóc vàng, vốn lần này nàng ta rất hứng thú với nữ sĩ quan cảnh sát được phái tới "bảo vệ" mình, ban đầu ngay khi xuống máy bay thấy nữ sĩ quan cảnh sát liền cố tình lợi dụng "chức quyền" chỉ đích danh đối phương đi theo "bảo vệ" bản thân, không ngờ rằng nam nhân "bí ẩn" hôm qua vừa đến, đối phương liền nghe lời lập tức đi đến bên cạnh hắn, nàng quả thực hết sức bất mãn với nam nhân cao ngạo này.

- Vị tiên sinh này, ngươi có quyền gì mà ra lệnh cho cô ấy.

- Không được sao, cô ấy là bạn gái ta.

Hướng Nhật ôm nữ cảnh quan ngồi xuống, trong lòng càng thêm khẳng định, đối phương đích thực bị les, xem ra, kiểu gì cô ả này cũng lôi chuyện hôm qua ra chọc ngoáy mình.

- Bạn gái?

Mỹ nữ tóc vàng trong mắt hiện lên tia sắc lạnh, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, mặt có chút đăm chiêu nói.

- Vị tiên sinh này hôm qua không phải mang theo một người bạn gái tới nơi này sao? Như thế nào mà hôm nay lại thêm một người bạn gái nữa? Chẳng lẽ ngươi đích thực có mấy bạn gái?

Cái này mới gọi là trong lòng có quỷ thì quỷ hiện hay sao? Không cần phải vạch trần hết ra thế chứ?

Tuy thế Hướng Nhật cũng không sợ điều này, ra vẻ đương nhiên nói.

- Đích thực có mấy người, có vấn đề gì sao?

Không khí đột nhiên trùng xuống, chỉ nghe "bá" một tiếng, đám người nhất loạt nhìn về phía người vừa dõng dạc nói, ngay cả lão đầu tóc vàng kia cũng hơi mở mắt.

Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, cũng không phải tại ánh mắt của bọn họ, mà là ý thức được bên cạnh còn có nữ cảnh quan nọ.

Quả nhiên, cái ý niệm này vừa chợt đến trong đầu, đã thấy cánh tay trái bị ngọc thủ hung hăng cấu xé.

Hướng Nhật toát mồ hôi, tối hôm qua nữ cảnh quan cùng Sở Sở các nàng đều ở cùng một chỗ, cho nên mình đến đây đích thực là không đi cùng một ai trong bọn họ, chỉ cần nghĩ sâu xa một chút sẽ nhận ra mình đã đi cùng ai, đáp án rất rõ ràng.

Mà lần này lại chính là người gọi nàng ta là dì, việc này dù gì cũng có chút cấm kị a, may mà nữ cảnh quan bây giờ còn không có thấy tận mắt, xem ra sau này còn có cơ hội cứu chữa biến đen thành trắng.

Để tránh nàng tiếp tục có những suy nghĩ tiêu cực, Hướng Nhật vội vàng chuyển đề tài, đối với mỹ nữ tóc vàng mà nói.

- Nghe nói mấy vị muốn gặp ta.

- Không sai.

Mỹ nữ tóc vàng thản nhiên nói, vừa tiện liếc vị vệ sĩ bao tiêu của mình một cái, trong lòng có chút không cam chịu, nàng không ngờ rằng câu nói có ý cố tình chia rẽ kia lại không có chút tác dụng nào. Mà qua biểu hiện của nữ sĩ quan cảnh sát, hẳn nàng đã sớm biết nam nhân kia có nhiều bạn gái.

Thấy đối phương trả lời dứt khoát như thế, Hướng Nhật có chút kinh ngạc.

- Nếu ta không lầm thì không có quen biết các người, tại sao lại muốn gặp ta.

Thiết Uyển cũng bị mấy lời này mà chú ý, dỏng tai lên nghe, không nghĩ tới rốt cuộc nữ nhân đi cùng hôm qua là ai nữa.

- Chỉ là có chút tò mò thôi.

Mỹ nữ tóc vàng chưa kịp mở miệng, lão đầu tóc vàng đã chớp lấy, đồng thời hơi lắc đầu.

Nhận thấy động tác đó, mỹ nữ tóc vàng lập tức tỉnh táo, chớp mắt một cái, đôi mắt tựa như có kèm chút tình cảm lại trở nên tinh khiết lạ thường, ngay lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

- Ông là ai?

Hướng Nhật ánh mắt khó hiểu, nhìn lão đầu tóc vàng hỏi.

Cái động tác rất nhỏ vừa rồi của nữ nhân tóc vàng đã bị hắn thấy, dường như trước sau nàng ta rất nhanh biến thành người khác, xem cái lão già tóc vàng này cũng không đơn giản.

-Ta tên Matthew, thân là mục sư.

Lão già tóc vàng ôn nhu cười, thoạt nhìn khiến người ta lầm tưởng là một lão nhân hiền lành. Nhưng Hướng Nhật lại không nghĩ thế, lão già tóc vàng mặ dù có nụ cười đích thực ngây thơ như cừu non, nhưng lại có thể nhận ra trên người đối phương toát lên hơi thở nguy hiểm.

Tuy chưa biết rõ ràng mục đích của đối phương, nhưng khiến cho một quốc gia coi trọng mà đích thân phái người bảo vệ, ắt hẳn hắn cũng có chút dị năng.

Cùng những người này quan hệ, Hướng nhật tự thấy nên cẩn thận một chút, ít nhất tại thời điểm này không biết mấy tên kia có dị năng gì.

- Không biết Matthew mục sư tìm ta có chuyện gì?

Hướng Nhật cũng mỉm cười nhìn đối phương.

Trong lòng hắn thầm phỏng đoán ý đồ của bọn họ, xem ra họ không có khả năng biết mình sẽ trở thành đối thủ của họ, cho nên việc trước tiên tìm đến mình gây phiền toái là không thể. Rốt cuộc đến cùng là vì cái gì? Hướng Nhật có chút hối hận, sớm biết thế thế đã nhờ Liễu tiểu thư tìm hiểu một chút tư liệu về mấy "vị khách" này, nếu không cũng không đến nỗi chẳng chút đầu mối như bây giờ.

- Cũng không phải việc gì to tát lắm, chỉ là muốn mời anh giúp một việc rắc rối.

Lão đầu tóc vàng híp mắt lại nói.

- Hỗ trợ?

Hướng Nhật sửng sốt, lão già này chẳng nhẽ uống nhầm thuốc,ngay cả mình còn rõ ràng chưa biết là ai đã đòi hỗ trợ này nọ, trừ cái lý do này ra Hướng Nhật không thấy cái nào hợp lý.

- Ta làm các vị thất vọng rồi, việc các vị nhờ ta không thể giúp.

Vừa nói Hướng Nhật vừa ôm nữ sĩ quan cảnh sát đứng lên.

- Nếu không có việc gì, ta phải về thôi.

Chương 345: Cô là người đồng tính luyến ái

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: Tonny_son

Biên dịch: vietstars

Biên tập: Huyết Long

Nguồn: www.tangthuvien.com

Cung Chúc Tân Xuân

- Chẳng nhẽ anh không muốn nghe một chút về việc ta muốn nói hay sao?

Lão già tóc vàng vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế sa lon, cũng không có ý đứng dậy ngăn cản đối phương, tựa hồ rất tin tưởng hắn nhất định phải lưu lại.

- Việc gì ta cũng không giúp được.

Hướng Nhật một mực bác bỏ, tiếp theo tiêu sái vỗ tay một cái, ôm nữ cảnh sát cơ hồ chuẩn bị rời đi.

- Bà xã, đi thôi.

- Nhưng mà...

Thiết Uyển có chút do dự không quyết, lần này đích thân thượng cấp chỉ đạo mình đến bảo vệ nhân vật quan trọng, như thế nào có thể nói đi thì đi?

Hơn nữa mặc dù nàng cảm thấy nam nhân với đối phương tựa hồ không có chút hòa khí, nhưng bản thân còn nhiệm vụ chưa hoàn thành ,hiện tại rời đi đích thực là không thích hợp.

- Vị tiên sinh này, anh muốn mang người quý quốc phái đến bảo vệ chúng ta đi ư?

Hướng Nhật chưa kịp nói gì, đột nhiên mỹ nữ tóc vàng chen miệng vào. Tuy lời nói có ý châm chọc trong đó, nhưng ngữ khí tỏ ra khinh khỉnh như nói đến một việc cỏn con không quan trọng.

- Bảo vệ?

Hướng Nhật quay đầu lại, trong miệng hắc hắc cười lạnh.

- Ta cũng không cho rằng các vị đích thực cần người bảo vệ, với năng lực của mấy người còn sợ bị ám toán sao?

Những lời này nói ra,ánh mắt mấy người đối diện đồng thời chấn động, ngay cả mỹ nữ tóc vàng cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

- Anh tựa hồ đối với chúng ta rất hiểu rõ.

- Hiểu rõ thì không dám, ta là chỉ biết một ít chi tiết.

Hướng Nhật ra vẻ cao thâm khó lường nói.

- Ta khuyên các người một câu, lần này tới, chỉ sợ lại ôm thất vọng mà quay về.

- Thất vọng.

Ánh mắt mỹ nữ tóc vàng hiện lên vẻ giận dữ, từ nhỏ nàng đã được huấn luyện thói quen không biểu lộ tâm trạng ra ngoài, nhưng đối phương nói quá thẳng thực sự làm cho nàng không kiềm chế được, cắn chặt răng, đang muốn mở miệng thì lão già tóc vàng bên cạnh kịp thời ngăn cản, đưa mắt nhìn Hướng Nhật, buông một câu không chút liên quan.

- Vị tiên sinh này không biết xưng hô thế nào?

- Ta họ Hướng, bất quá các người cũng không biết.

Hướng Nhật bĩu môi, hắn tự nhiên có thể khẳng định đối phương không nhận ra mình, chẳng qua hắn chỉ là tạm thời bị người ta kéo qua "trợ giúp", nói họ biết được mới là tài.

Hơn nữa không quá hai ngày tới sẽ cùng đối phương chính thức "quan hệ", Hướng Nhật cũng như vô tình để cho đối phương làm quen với mình một chút, đến lúc gặp mặt cũng dễ dàng xưng hô.

Quả nhiên lão già tóc vàng ánh mắt chợt lóe lên, hơi để lộ chút thần sắc nghi hoặc.

- Hướng tiên sinh là thành viên của "Hiên Viên tổ" ?

- Hiên Viên tổ?

Hướng Nhật trong lòng dao động, mặt không có chút biểu lộ khác thường đáp lời.

- Không phải.

Đối với cái danh từ chưa từng nghe bao giờ này, Hướng Nhật dễ dàng liên tưởng đến đám dị giả quốc gia phái tới, chỉ có bọn họ mới dám dùng cái danh hiệu như vậy thôi.

Hiên Viên, đây chính là tên vị hoàng đế đầu tiên thời thượng cổ, may mà không gọi là "Trung quốc long tổ", nếu không thì thật sự muốn ngất mất.

Lão già tóc vàng kinh ngạc không thôi, bởi vì bọn họ lần này đến Bắc Hải đích thực có mục đích, chỉ có những người đó mới hay, người ngoài e rằng khó biết. Nhưng mà, xem đối phương trả lời cũng không giống giả bộ, tựa như được cũng là lần đầu nghe được, hơn nữa nếu như đối phương là người của "Hiên Viên tổ" thì căn bản không cần phải giấu giếm bọn họ. Dù sao hai ngày sau cũng gặp mặt, những điều này hoàn toàn là thừa thãi.

- Vậy Hướng tiên sinh là...?

Lão nhân tóc vàng trong lòng không khỏi sốt sắng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ thần bí. Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng đối phương là "mật giả"tự do, muốn mời hắn trợ giúp mấy "việc nhỏ", đương nhiên thù lao cũng rất hấp dẫn, nhưng hiện tại đối phương sớm đã biết rõ một chút về bọn họ, hơn nữa xem bộ dạng cũng không có chút hảo cảm nào với phía mình. Quả thật loại địch nhân âm trầm bí ẩn mới khiến người ta đau đầu, ngươi cũng không biết bọn họ lúc nào sau lưng hung hăng đâm một đao, hơn nữa bọn họ càng có thể một kích không trúng lập tức trốn chạy khiến ngươi chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.

Đối với việc hạn chế thù địch bao nhiêu càng tốt này, Matthew giáo chủ thật sự có nhiều kinh nghiệm, nhớ lại lần đầu tiên phái người tới đất nước này hắn rất tin tưởng vào thực lực của chính mình, lại coi thường chủ nhân nơi đây, kết quả phải gánh chịu thất bại. Cho nên, đối với cái quốc gia thần bí này, Matthew giáo chủ trước nay vẫn rất cẩn trọng, hiện tại đột nhiên gặp một người biết rõ thân phận bên mình nhưng bên mình hoàn toàn không biết chút gì về người đó, đương nhiên ông ta có chút lo lắng.

Hướng Nhật cũng không biết lão già tóc vàng có nhiều suy nghĩ như vậy, vì một mực muốn làm cho đối phương nghi nghi hoặc hoặc, chỉ dùng hai chữ trả lời.

- Bí mật.

Câu trả lời tất nhiên làm cho mọi người có mặt thất vọng, bao gồm cả Hầu Tử, thằng mập cùng Thiết Uyển. Hầu Tử và thằng mập không hiểu nổi hôm trước lão đại cùng đối phương còn có vẻ không nhận ra nhau, nhưng một ngày sau tựa hồ biết rất nhiều về đối phương, làm cho người ngoài thực không hiểu nổi, cho nên càng nóng lòng muốn biết trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vốn tưởng rằng lão đại sẽ nói ra một chút manh mối, nhưng kết quả lại càng làm cho người ta phát điên lên vì tò mò.

Thiết Uyển đối với nam nhân càng thêm tò mò, bởi vì nàng hiểu rõ nhân vật cần bảo vệ đến từ Vatican, không phải nàng không biết hai nước cụ thể có quan hệ đến mức nào, tuy nhiên tuyệt đối không thể dễ dàng đụng chạm đến nhau. Nhưng xem qua biểu hiện của nam nhân, hình như đối với bọn người kỳ quặc này rất hiểu rõ, hơn nữa trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, cơ hồ có một loại bí mật mình không biết nhưng thật tò mò muốn biết chết đi được ấy.

Bất quá Thiết Uyển cũng không trực tiếp mở miệng, chỉ yên lặng để nam nhân tùy ý ôm, trong hoàn cảnh này nàng biết là không nên nói gì về việc này, nhưng trong lòng đã tâm niệm, trở về nhất định phải nhanh chóng đem nghi vấn vặn hỏi nam nhân một chút, ít nhất cũng làm cho hắn đem mục đích của các "vị khách" đến từ Vatican nói cho mình.

Mỹ nữ tóc vàng nhất thời không nói được câu nào, đối với cái bộ dạng không tỏ ra quan cách lại không hẳn bình thường thực là lần đầu nàng mới thấy, mấy kẻ bên cạnh trên mặt cũng có chút oán giận, nhưng lão già tóc vàng sống bảy tám mươi năm đã sớm thành tinh, độ nhẫn nhịn vẫn không giống người thường, vừa sắc sảo vừa thâm trầm, nghĩ tới đối phương tuy không phải là người của "Hiên Viên tổ", nhưng xem ra cũng không thể giúp gì mình được.

- Hướng tiên sinh, anh đã không muốn, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Bất quá chuyện chúng ta muốn nhờ anh giúp chẳng lẽ anh không thể cân nhắc một chút sao? Có lẽ đến lần nói chuyện sau, anh sẽ phát hiện ra nhiều điều phi thường đáng giá.

Hướng Nhật không trả lời thẳng, chỉ nói.

- Kì thật ta không rõ, các người sao nhất định phải cần ta hỗ trợ chứ? Con người ta vừa không có một chút thực lực cũng chả có ưu điểm gì khiến các người phải hao tâm đến thế.

Hướng Nhật nói quả thực đúng, hắn thật sự rất khó giải thích rốt cuộc đối phương coi trọng mình ở điểm nào.

- Hướng tiên sinh, anh rất khiêm nhường, chúng ta biết anh có dị năng rất mạnh.

Lão già tóc vàng thần sắc kiên định, vẻ mặt ngày càng tỏ ra bí ẩn.

- Có thể tự thân ẩn giấu khí lực "mật giả" của mình, bất luận xuất phát từ thực lực hay nhờ vào sự giúp đỡ của ngoại vật, đều khiến cho người ta không thể xem nhẹ.

- Mật giả?

Hương Nhật sửng sốt, nhìn vẻ mặt đối phương như hoàn toàn hiểu rõ chính mình, hắn đột nhiên muốn cười lớn, phỏng đoán đối phương nhất định là đem chính mình hiểu lầm thành dị nhân gì đó, khó trách họ lại muốn tìm mình để gạ gẫm hỗ trợ bọn họ.

Đồng thời tâm tư hắn cũng biến chuyển, sợ rằng điều khiến đối phương hiểu lầm chính là do tối hôm qua hắn vì giúp Hầu tử nên mới ra tay giải vây. Trên thực tế, vấn đề này ban đầu Hướng Nhật đã thấy có gì đó không đúng, dựa vào lực lượng của chính mình mặc dù chỉ dùng một chút lực, sợ rằng đã khiến xương cốt đối phương biến dạng. Mà trong tình huống ấy, chính mình cũng không cảm thấy cổ tay đối phương có gì lạ, thậm chí lúc đầu còn tưởng đối phương khớp xương rất cứng, nhất thời cũng không có để ý.

Hiện tại biết đối phương là người từ Vatican phái tới, Hướng Nhật rốt cuộc cũng hiểu, tối hôm qua đối thủ của mình cũng không phải người bình thường, cho nên người có thể động thủ với hắn cũng không thể nào bình thường được, thảo nào hắn biết được mình có cái dị năng gì đó, xem ra đối phương tìm mình cũng không hẳn là không có lý do.

Vẻ mặt sững sờ của Hướng Nhật đã lọt vào mắt lão nhân tóc vàng, ông ta hơi hơi kinh ngạc hỏi.

- Hướng tiên sinh không biết "mật giả" là gì ư?

- Không phải không biết, chỉ có chút hoài nghi.

Hướng Nhật tự nhiên không thể nói chính mình đối với "mật giả" này cũng không biết, nếu không hình tượng thần bí lúc trước cũng tan biến.

- Trên người của ta đến cùng là có gì đáng giá để các ngươi muốn lợi dụng.

- Hướng tiên sinh, nhất quyết không nên hoài nghi thành ý của chúng ta.

Lão già tóc vàng tưởng rằng đối phương đang giả ngu, người nào cũng biết tìm một "mật giả" mời hỗ trợ tự nhiên là muốn hắn tham gia vào nhóm của họ, dù sao "mật giả" dị thường loại này không phải thường xuyên gặp được, mà thu phục được thì tương lai làm vũ khí bí mật thì tuyệt đối có hiệu quả kì diệu. Đáng tiếc Hướng Nhật là loại lưu manh siêu biến thái, lý nào lại không hiểu ý tứ trong lời nói đối phương, đồng thời hắn hiện cũng nóng lòng muốn về nhà tự mình đem tin tức này báo cho Liễu đại tiểu thư,

thuận tiện hỏi xem "mật giả" là cái gì, rốt cuộc trở mặt nói với lão già tóc vàng.

- Ta không hỗ trợ, đáng nhẽ các ngươi không nên ép ta đem những lời này nói ra ?

- Ngươi...

Lão già cứng họng, việc nhiều năm tu đạo làm cho ông ta cực kỳ khiếm khuyết những lời tục tĩu chửi thề, đương nhiên,Hướng Nhật mặc kệ chuyện này, ôm eo của nữ sĩ quan cảnh sát,vì để cho nàng không có gánh nặng mà theo mình về, hắn ghé sát tai cô nàng thấp giọng nói nhỏ một câu.

Thanh âm rất trầm,nhỏ đên độ chỉ có người trong cuộc mới nghe rõ.

Đương nhiên, không tính những kẻ có kỹ năng dị thường.

Thiết Uyển bỗng chốc mặt đỏ bừng, quay đầu hướng ánh nhìn một cách quái dị về phía mỹ nữ tóc vàng rồi ôm nam nhân rời đi.

- John, tên nam nhân kia vừa rồi nói cái gì?

Mỹ nữ tóc vàng thấy nét nhìn kỳ quái của nữ sĩ quan cảnh sát, hiển nhiên ý thức được điều đối phương nói có liên quan đến mình.

Nam nhân dáng vẻ gầy yếu được gọi là John có chút e ngại, khi nghe đến câu hỏi của mỹ nữ tóc vàng, trên mặt tỏ vẻ kỳ quái có chút nói không nên lời:

-Hắn nói....cô là người đồng tính luyến ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghost