37-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 37: Là cô không cam tâm thôi. 

Cuộc nói chuyện của nhóm người Diệp Cẩn Ngôn kết thúc, trời cũng sắp nửa đêm. Phạm Kim Cang xung phong lái xe đưa Đới Thiến về, dù gì để một người phụ nữ tự bắt xe về lúc trời muộn thế này anh cũng không lấy làm thoải mái lắm. Đới Thiến nhìn điệu bộ nhiệt tình của Phạm Kim Cang thì bật cười, trêu đùa anh:

- Cảm ơn lão Phạm, anh vẫn là người chu đáo nhất.

- Tất nhiên! – Phạm Kim Cang vừa lái xe vừa tủm tỉm cười, anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, Diệp Cẩn Ngôn vẫn trầm tư suy nghĩ, ánh mắt lười biếng nhìn ra ngoài cửa xe. Thấy vậy, anh vội vã chuyển đề tài. – Đới Thiến, từ đây qua Grandi tiện đường hơn, tôi đưa Diệp Tổng về trước, sau đó đến cô nhé.

- Được, không vấn đề gì.

Đới Thiến vui vẻ đáp lời Phạm Kim Cang, nhưng trong lòng có chút mất mát. Cô không bao giờ nghĩ, Diệp Cẩn Ngôn sẽ rời xa ngôi nhà gắn bó cùng ông trong mấy chục năm qua, để dọn ra ở ngoài cùng Chu Tỏa Tỏa. Cô cũng chưa tiếp nhận được việc người đàn ông cô thầm yêu, chấm dứt cuộc sống độc thân bao nhiêu năm, để kết hôn cùng một người phụ nữ bằng tuổi con gái mình. Nếu như ngày trước, cô chủ động bày tỏ tình cảm cùng ông, liệu rằng ông có cho mình chút cơ hội nào hay không?

Chẳng mấy chốc, họ đã về đến đại sảnh của Grandi Tower, Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng xuống xe, vội vã bước vào thang máy. Đới Thiến nhìn theo bóng lưng khuất dần của Diệp Cẩn Ngôn, tâm trạng cũng không tốt hơn chút nào. Phạm Kim Cang dường như đoán biết được suy nghĩ của cô, cố gắng nói một câu xua tan bầu không khí trống trải:

- Lão Diệp cuối cùng cũng có cặp có đôi, chỉ còn tôi và cô là một thân một mình lẻ bóng.

- Hừ! – Đới Thiến cười nhạt – Chắc số phận sắp đặt cho chúng ta như vậy.

- Có chuyện này không biết có nên hỏi cô hay không? – Phạm Kim Cương dè dặt

- Anh nói đi!

- Có lần tôi nghe nói cô sắp kết hôn với bạn trai người Ý, vì sao đám cưới lại hoãn rồi?

- Hừ - Đới Thiến hít một hơi thật sâu, trầm ngâm suy nghĩ, cô chưa biết trả lời Phạm Kim Cương thế nào. Một lúc lâu, cô mới chầm chậm lên tiếng – Có lẽ tình yêu của chúng tôi chưa đủ chín, đợi đến lúc chín hơn thì mới cưới vậy ha ha ha

- Ha… chúng ta ở tuổi này rồi mà cô còn sợ tình yêu chưa đủ chín hay sao? – Phạm Kim Cang vừa cười vừa nói.

- Tuổi nào mà tình yêu chẳng khờ dại như nhau chứ. – Đới Thiến đánh trống lảng.

- Là cô không cam tâm thôi!

- Không cam tâm chuyện gì? – Đới Thiến nhìn chằm chằm vào Phạm Kim Cang, mong ngóng câu trả lời.

- Không cam tâm từ bỏ hi vọng, cô hiểu ý tôi muốn nói gì mà. – Phạm Kim Cang không quay sang nhìn cô, vẫn tập trung lái xe.

- Hừ! – Đới Thiến nghe Phạm Kim Cang nói vậy thì thở ra một tiếng – Anh làm như là hiểu tôi lắm ấy.

- Rất hiểu là đằng khác. – Lúc này Phạm Kim Cang mới quay sang nhìn Đới Thiến, dù gì họ cũng đi cùng nhau mấy chục năm, ngoài Diệp Cẩn Ngôn ra, ở công ty Đới Thiến cũng được coi là người thân với anh ta nhất. – Chúng ta ai chẳng có cho mình những chấp niệm riêng, chỉ là chưa tìm được cái cớ để mà buông bỏ, nhưng chuyện của cô, tôi nghĩ cũng đến lúc phải buông xuống hết rồi.

Đới Thiến nghe Phạm Kim Cang nói vậy thì rơi vào trầm mặc. Có lẽ anh ta nói đúng, chuyện của cô đến lúc phải buông xuống hết rồi.

***

Diệp Cẩn Ngôn đẩy cửa bước vào phòng ngủ, thấy Tỏa Tỏa đang vùi mình trong đống tài liệu giày cộp, có lẽ do cô đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng bước chân của ông. Ông từ từ bước đến, ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn sắc mặt ngây ngốc của Tỏa Tỏa, mỗi khi cô tập trung làm việc gì, gương mặt đều sẽ ngây ngốc như thế.

- Em đang đọc gì vậy? – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa đưa tay gỡ tai nghe của Tỏa Toa xuống.

- Ông xã, anh về rồi à? – Tỏa Tỏa cất giọng vô cùng vui vẻ, gương mặt đang nhăn nhó thoáng chốc hiện lên nụ cười tươi rói.

- Sao muộn vậy rồi em còn chưa đi ngủ nữa?

- Em chờ anh về, tranh thủ đọc thêm chút tài liệu. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa chỉ tay sang đống sách vở trên ghế sofa. – Hôm nay công việc của anh tốt không?

- Cũng tạm, Đới Thiến đã đồng ý hỗ trợ chúng ta.

- Vậy thì tốt rồi – Tỏa Tỏa đỡ tay giúp Diệp Cẩn Ngôn cởϊ áσ vest – Có sự giúp sức của dì Út, chắc chắn anh sẽ bớt một phần áp lực, em cũng mong mình có thể giỏi như dì ấy để giúp sức cho anh.

Diệp Cẩn Ngôn hiểu được hàm ý sâu xa trong câu nói của Tỏa Tỏa, tuy không bao giờ cô nói ra, nhưng trong lòng Tỏa Tỏa vẫn luôn để ý đến mối quan hệ của ông và Đới Thiến. Ông rất muốn cô hiểu được rằng, Đới Thiến là người bạn cũ lâu năm của ông từ thuở hàn vi, mối quan hệ giữa họ đơn thuần chỉ là những người cùng chung chí hướng. Còn cô, Chu Tỏa Tỏa, cô mới là người phụ nữ mà ông yêu và cưới làm vợ, là người mà ông cam tâm tình nguyện buông bỏ chấp niệm để tiến vào cuộc sống hôn nhân thêm một lần nữa.

- Em không cần phải tạo áp lực cho mình nhiều quá. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa cầm lấy tay cô – Anh vẫn còn chống đỡ được mà.

- Em biết, em chỉ … - Tỏa Tỏa bối rối.

Cô không biết tại sao mình có thể thốt ra một câu ngốc nghếch đến vậy. Đới Thiến là ai chứ? Cô ấy là người đi cùng Diệp Cẩn Ngôn từ những ngày ông còn rất trẻ, là người cùng ông qua bao thăng trầm, là người ông tin tưởng giao cả cổ phần Tinh Ngôn cho cô. Dù muốn dù không, Đới Thiến cũng là một người rất quan trọng trên con đường sự nghiệp của Diệp Cẩn Ngôn, ở một phương diện nào đó, là khó mà thay thế được. Nghĩ đến đây, cô thấy mình đúng thật quá ngốc rồi, bèn vội vàng lảng tránh.

- Ông xã, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh nhé. –

Tỏa Tỏa nói xong thì vội vàng đứng dậy, đi vào phòng tắm, mở nước nóng vào bồn. Hơi nước bốc lên, tạo thành một lớp sương mù phủ lên tấm kính, cô hít vào một hơi thật sâu, đúng là có những chuyện đừng nên tỏ tường quá, bản thân mình thấy an ổn là được, hà cớ gì mà cố chấp đi đến ngọn ngành, cuộc sống đâu phải lúc nào cũng cần hai năm rõ mười như thế.

- Anh hiểu em đang nghĩ gì trong lòng mà.

Tiếng Diệp Cẩn Ngôn rất nhẹ phía sau, kéo Tỏa Tỏa ra khỏi trùng trùng suy nghĩ, ông dịu dàng ôm lấy eo cô, cằm tựa nhẹ lên vai cô, cử chỉ muôn phần âu yếm. Tỏa Tỏa đưa tay ôm lấy cánh tay Diệp Cẩn Ngôn, nghiêng qua để má áp lên mái tóc ông, cô cảm giác được hơi thở ấm nóng của ông phả lên người mình, cảm giác được nhịp tim của ông truyền theo nhịp đập trái tim mình.

Hai người cứ đứng như vậy hồi lâu, cho đến khi nước trong bồn đã đầy, Tỏa Tỏa mới chợt giật mình, vội vàng buông tay chạy tới khóa van vòi nước, trong lúc chới với, một phần chiếc áo ngủ của cô nhúng cả xuống bồn, ướt sũng

- Ôi, nước đầy rồi, anh đi tắm đi. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa đưa tay phủi phủi nước trên chiếc áo ngủ.

- Áo em ướt hết rồi, mau thay ra kẻo lạnh –

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói, vừa kéo Tỏa Tỏa sát lại, chiếc áo ngủ sũng nước dính chặt vào người, đường cong cơ thể của cô như phơi bày ra trước mặt ông, mười phần gợi cảm. Tỏa Tỏa có chút ngượng ngùng, dơ tay định che đi phần ngực thì bàn tay cứng cáp của Diệp Cẩn Ngôn ngăn lại, ông cẩn thận gỡ từng chiếc dây áo của cô xuống, cơ thể xinh đẹp thoáng chốc hiện ra. Tỏa Tỏa cảm nhận được hơi thở của Diệp Cẩn Ngôn dần trở nên gấp gáp, khoảng khắc chiếc áo ngủ rơi hẳn xuống sàn, trong ánh mắt thâm trầm của ông chỉ còn lại sự cuồng nhiệt si mê. Diệp Cẩn Ngôn đỡ Tỏa Tỏa tì vào thành bồn tắm, còn mình thì hạ thấp, dùng cả hai tay ôm ấp thân người cô, bờ môi nóng rẫy bao phủ bờ môi cô, vừa nâng niu vừa chiếm lĩnh. Cơ thể của Tỏa Tỏa như có từng dòng điện chạy qua, các giác quan dường như mất dần cảm giác, run rẩy theo từng chiếc hôn mạnh mẽ của Diệp Cẩn Ngôn bảo phủ lên cơ thể mình. Cô tựa hẳn lên thành của bồn tắm, tay bắm chặt lên tấm lưng vững chắc của ông, cả cơ thể nương theo từng nhịp từng nhịp đắm say không dứt.

Phía bên ngoài, từ trên những tòa cao ốc gần xa, những bông pháo hoa nở rực rỡ cả một vùng trời rộng lớn, thì ra hôm nay là năm dương lịch mới, nhà nhà đang hướng lên trời cao, ngắm nhìn ánh sáng xanh đỏ, ước nguyện hạnh phúc bình an. Bên trong căn phòng, Diệp Cẩn Ngôn âu yếm ngắm nhìn người vợ bé nhỏ trong vòng tay mình, ánh sáng xuyên qua khung cửa kính khiến cho mọi vật đều nồng nàn tình ý, Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, thì thầm nói bên tai Tỏa Tỏa:

- Bà xã, chúc em năm mới hạnh phúc bình an.

Chương 38: Tỏa Tỏa, tặng cho em! 

Sáng ngày đầu năm mới, Tết Dương Lịch năm nay rơi vào cuối tuần nên Tỏa Tỏa được nghỉ khá dài, cô dự định sẽ ngủ nướng thêm một chút, nhưng nghĩ đến Tiểu Tỏa Tỏa, cô lại vung chăn nhổm dậy. Tỏa Tỏa nhìn xung quanh, không thấy Diệp Cẩn Ngôn đâu hết, trong phòng tắm và phòng thay đồ cũng không thấy ông đâu, Tỏa Tỏa đành khoác thêm áo choàng, chạy ra phòng khách tìm kiếm.

- Phu nhân, cô thức dậy rồi à? – Julia đang dọn dẹp trong phòng khách, thấy Tỏa Tỏa bước ra, bèn vội vàng hỏi.

- À, vâng … - Tỏa Tỏa đáp lời Julia rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh.

- Diệp Tổng mới sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ.

- Ồ… - Tỏa Tỏa xịu mặt, không biết Diệp Cẩn Ngôn có việc gấp gì, mà đã ra ngoài sớm thế, hôm nay là ngày nghỉ, Tỏa Tỏa dự định cả nhà sẽ cùng nhau ăn bữa cơm, hoặc cùng nhau làm gì đó, như những gia đình bình thường khác. – Vậy em vào phòng với Tiểu Tỏa.

Tỏa Tỏa bước vào phòng con gái, cô bé vẫn đang ngủ rất say. Cô ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt gò má bầu bĩnh của con, cô bé thấy động thì cựa mình rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Tiểu Tỏa đáng yêu như một thiên thần, khi ngủ lại càng đáng yêu gấp bội. Tỏa Tỏa hít vào một hơi, từ ngày cô trở thành vợ của Diệp Cẩn Ngôn, Tiểu Tỏa vì vậy mà cũng có cuộc sống vô cùng đầy đủ, cô bé được học trường tư nhân tốt nhất, được sự chăm sóc tận tụy của Julia và hơn thế nữa là sự yêu thương vô điều kiện của Diệp Cẩn Ngôn. Tỏa Tỏa bỗng thấy mình may mắn, bao nhiêu năm qua, Diệp Cẩn Ngôn đi về lẻ bóng, sự cô đơn đã hằn thành lối mòn trong cuộc sống của ông, chắc hẳn phải có một động lớn lắm, ông mới bước ra khỏi vùng an toàn như vậy.

Cạch! Tiếng mở cửa phía sau khiến Tỏa Tỏa giật mình quay lại.

- Ông xã! – Tỏa Tỏa thấy Diệp Cẩn Ngôn đứng sau lưng thì trong giây lát vui vẻ trở lại.

- Em dậy rồi à? Đi về phòng đi, anh có cái này. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa kiên nhẫn kéo tay Tỏa Tỏa.

- … - Tỏa Tỏa không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo ông.

Hai người về đến phòng ngủ, Diệp Cẩn Ngôn đỡ Tỏa Tỏa ngồi xuống, còn mình thì lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, bên ngoài thiết kế vô cùng tinh xảo, đoạn ông nắm lấy tay cô, ánh mắt âu yếm mong chờ hướng về phía cô:

- Tỏa Tỏa, tặng cho em!

- Tặng cho em? – Tỏa Tỏa sửng sốt, hôm nay chỉ là ngày đầu năm mới, đâu phải dịp gì đặc biệt, sao Diệp Cẩn Ngôn lại tặng cô quà, không lẽ là Tết dương lịch cũng có quà ư?

- Ừm, em mở ra xem đi. – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.

Tỏa Tỏa đón chiếc hộp từ trong tay Diệp Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng mở ra, trong ấy là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng quí giá, phía giữa là một viên đá lớn, xung quanh là những viên nhỏ hơn, lóng lánh bao bọc. Tỏa Tỏa như không tin vào mắt mình, vui mừng đến ửng hồng gò má, hai mắt thoáng chốc long lanh.

- Ôi, món quà quí giá thế này… là tặng cho em ư? Nhưng mà nay không phải dịp gì đặc biệt …

- Là kỉ niệm 100 ngày chúng ta về một nhà.

- Ôi thật ư? Nhanh như vậy sao? – Tỏa Tỏa thốt lên kinh ngạc, đoạn lại tự thấy mình nói năng thật ngốc. Cô vốn dĩ không nghĩ ông sẽ nhớ đến những ngày kỉ niệm này, còn với bản thân cô, mỗi ngày ở bên Diệp Cẩn Ngôn đều là ngày kỉ niệm, đều tràn đầy hạnh phúc, nên cô chẳng cần phải quan tâm đến những dịp lẽ lạt thế này.

- Đương nhiên. – Diệp Cẩn Ngôn vẫn ôn tồn – Từ ngày chúng ta bên nhau, chưa có gì để bảo chứng cả.

- Ông xã aaa.- Tỏa Tỏa ngượng ngùng đến lắp bắp – Anh không cần phải …

- Cần chứ! – Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ ngắt lời - anh nghĩ cũng cần phải có định tâm hoàn, giúp em yên tâm đứng ở vị trí Diệp Phu Nhân.

- Ông xã … - Tỏa Tỏa rưng rưng, những lời muốn nói thoát ra đến miệng bỗng nhiên ngưng lại.

- Để anh đeo cho em nhé.

- Vâng! – Tỏa Tỏa khẽ gật đầu, một giọt nước mắt đã lăn trên má từ lúc nào

Tỏa Tỏa lặng lẽ nhìn ngón tay áp út của mình vừa được đeo vào một chiếc nhẫn lấp lánh. Trong lòng cô trào dâng một niềm xúc động, không phải ở giá trị của món quà, mà đúng như lời Diệp Cẩn Ngôn nói, đó là bảo chứng cho việc cô đã là vợ của ông, là Diệp Phu Nhân, người ở vị trí không bao giờ có thể thay thế được. Cô choàng tay, ôm chặt lấy ông, nghẹn ngào một lúc thật lâu, những lời muốn nói đúng là rất nhiều, nhưng cô lại không có cách nào để mở lời cả, chi bằng im lặng ở bên cạnh ông, dùng cả tấm lòng để vun đắp, dùng cả trái tim để yêu thương, son sắt cùng ông đi qua những tháng ngày hạnh phúc.

***

Tại nhà Đới Thiến, đây vốn là ngôi nhà cũ của cha mẹ Diệp Cẩn Ngôn, khi họ qua đời, căn nhà để trống nơi Diệp Cẩn Ngôn cho cô mượn để ở trong thời gian cô sống và làm việc ở Thượng Hải. Mới thế mà cũng đã mấy năm rồi, vài ba lần Đới Thiến ngỏ ý muốn gửi ông tiền thuê, nhưng ông từ chối, dù gì họ cũng là mối quan hệ bạn bè từ thuở hàn vi, lại cùng nhau trải qua nhiều sóng gió, ông không tính toán nên cô cũng chiều ý mà đón nhận.

Đới Thiến ngồi trầm ngâm trước bức tranh đang vẽ dở trước mặt, mỗi khi cần sự cân bằng, cô đều vẽ tranh, coi như đó là một cách giải tỏa cảm xúc. Nhưng hôm nay, cọ vẽ cầm lên rồi lại hạ xuống, mãi mà cô không vẽ được nét nào. Phạm Kim Cang nói đúng, có những chuyện đúng là cô không cam tâm, bao nhiêu năm nay, trong lòng cô vẫn có hình bóng của Diệp Cẩn Ngôn, chỉ là cô không dám công nhận, cũng không có đủ dũng khí để nói ra. Bây giờ, đúng là cần phải buông xuống, nhưng làm thế nào để buông thì cô không nghĩ ra được.

Reng reng.

- Alo, tôi nghe, lão Phạm. – Màn hình hiển thị cuộc gọi từ Phạm Kim Cang.

- Đới Thiến, chúc mừng năm mới – Giọng Phạm Kim Cang hào sảng.

- Chúc mừng năm mới – Đới Thiến vui vẻ đáp lại.

- Cô đang làm gì đó?

- Đang vẽ.

- Hôm nay ngày lễ mà cô còn ngồi đó vẽ sao? Không đi đâu sao?

- Không có, chiều nay tôi đi thăm Nam Tôn thôi. – Đới Thiến đáp, giọng điệu bình thản.

- Lão Diệp muốn mời cô ăn cơm, đón năm mới.

- Hôm qua chúng ta mới ăn cơm cùng nhau rồi mà. – Đới Thiến không giấu sự kinh ngạc.

- Đúng, nhưng hôm nay là anh ấy mời chúng ta đến nhà với tư cách bạn bè, cũng tiện cho cô đi thăm Nam Tôn mà, đúng không? – Phạm Kim Cang cố gắng thuyết phục.

- Cũng đúng, vậy mấy giờ? Tôi đến thăm Nam Tôn sớm hơn một chút cũng được.

- Thống nhất vậy nhé, tôi 1 tiếng nữa tôi đón cô. – Phạm Kim Cang nhiệt tình nói

- Ok. Cảm ơn anh trước.

- Không có gì.

Đới Thiến cúp máy, nhìn lại bức tranh dang dở trước mặt, cuộc đời mỗi người đều như những bức tranh, đỏ xanh vàng tím đều là do chúng ta tự vẽ, có người chọn ảm đạm, có người chọn rực rỡ, có người chọn tự mình hoàn thiện, có người lại để người khác té màu cho chính mình. Bức tranh của cô, mảng chính đều muôn phần rực rỡ, duy chỉ một góc là phủ một gam trầm kín đáo, liệu cô có nên vẽ lại hay không?

***

Kính coong.

Tỏa Tỏa đang cùng với Julia chuẩn bị cho bữa tiệc, vội vàng ngừng tay chạy ra mở cửa. Sáng nay khi nghe Diệp Cẩn Ngôn đề nghị tối nay họ cùng mời vài người bạn thân tới dùng bữa, Tỏa Tỏa vô cùng vui vẻ mà đồng ý. Dù gì, cô rất thích được tụ tập bạn bè, hơn nữa tối nay những người được mời đến đều là người thân của cô và của Diệp Cẩn Ngôn. Đúng dịp đầu năm mới, cùng bạn bè ăn bữa cơm thân mật, có gì vui hơn đây. Thật may, Julia là người vô cùng tháo vát, lại thêm Phạm Kim Cang là từ điển sống trong các dịch vụ đặt thức ăn trên mạng, nên Tỏa Tỏa cũng không cần phải làm quá nhiều. Diệp Cẩn Ngôn thấy cô chạy qua chạy lại thì không đành lòng, ông muốn cô gọi thêm người phục vụ theo giờ tới, phụ giúp họ chuẩn bị và dọn dẹp, ban đầu Tỏa Tỏa không đồng ý nhưng thấy thái độ kiên quyết của Diệp Cẩn Ngôn, cô đành miễn cưỡng gật đầu. Dù sao cô cũng là Diệp Phu Nhân, làm tốt vị trí của mình vậy.

- Bà nội, Nam Tôn! Xin mời vào nhà ạ.

- Tỏa Tỏa, hôm nay nhìn cháu thật xinh đẹp – Bà nội vừa nói vừa lấy tay nựng nựng má của cô.

- Con cảm ơn bà. Nam Tôn, bác sỹ có cho cậu đi lại nhiều không đó? – Tỏa Tỏa có vẻ lo lắng nói với Nam Tôn.

- Không sao, tớ chỉ là có thai thôi mà, vận động nhẹ nhàng cũng không ảnh hưởng gì cả.

- Vậy thì tốt, cậu và bà vào bên trong nghỉ ngơi đi, Vĩnh Chính đâu không thấy tới.

- Anh ấy cùng thư ký Phạm và Dì Út đi mua ít đồ, chắc sắp tới rồi.

Đinh! Tiếng thang máy mở ra, ba người Phạm Kim Cang vừa hay có mặt.

- Ai nhắc chúng tôi đó. – Phạm Kim Cang chưa xuất hiện đã thấy tiếng nói lảnh lót cất lên, Đới Thiến và Chương Vĩnh Chính theo sát phía sau.

- Chào dì Út, Vĩnh Chính, hoanh ngênh ghé thăm ạ. – Tỏa Tỏa mững rỡ nói – Hoan nghênh thư ký Phạm Kim Cang giá đáo – Tỏa Tỏa làm điệu bộ trịnh trọng tiếp đoán, khiến cả nhóm bật cười.

- Cảm ơn, cảm ơn – Phạm Kim Cang đáp lễ.

- Ồ, nhà cô lớn quá, Tỏa Tỏa, gấp mấy lần căn của chúng tôi, xem này, từ đây có thể ngắm được cả bình minh và hoàng hôn, đẹp quá – Vĩnh Chính vừa bước vào nhà thì liên tục tán dương. Cũng đúng, đây là lần đầu tiên anh ghé thăm nhà Diệp Tổng, được tận mắt chứng kiến sự hoàn mỹ của căn nhà mơ ước, thứ mà mọi người đồn nhau có tiền cũng không dễ mua được.

- Anh lại quá lời rồi, Vĩnh Chính. – Tỏa Tỏa xấu hổ

- Toàn bộ đồ đạc và hoa tươi là do cháu tự bài trí sao, rất có gu thẩm mỹ đấy- Bà nội Nam Tôn ôn tồn nói, gương mặt vô cùng hoan hỉ.

- Bà nội cũng quá khen rồi, nào nào, xin mời mọi người ngồi xuống đây, để con ra xem mọi thứ xong chưa ạ.

Tỏa Tỏa nói xong thì nhanh chân bước về phía ngoài khu vườn nhỏ, bên cạnh bể bơi, ánh hoàng hôn xen lẫn với ánh đèn khiến cho mọi cảnh vật trở nên vô cùng hoàn mỹ. Nam Tôn mỉm cười nhìn theo cô, một lát mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Chính, phía bên kia Phạm Kim Cang cùng Đới Thiến tập trung nhìn ngắm xung quanh, nhỏ tiếng trao đổi về kiến trúc nội thất, thi thoảng lại không giấu nổi mà dành lời có cánh cho đội ngũ kiến trúc sư, xem ra đây đúng là căn nhà mơ ước trong lời nói của Vĩnh Chính rồi.

- Xin chào mọi người, cảm ơn vì mọi người đã ghé, bà Tưởng, lâu ngày không gặp, bà vẫn khỏe chứ ạ?

Diệp Cẩn Ngôn lúc này mới từ thư phòng bước ra, trên người ông mặc một bộ trang phục đời thường, trẻ trung, nho nhã. Ông bước tới bên cạnh bà nội Nam Tôn, chìa tay chào, dáng điệu lịch sự hỏi thăm.

- Cảm ơn Diệp Tổng, tôi vẫn khỏe.

- Lão Diệp, chúc mừng năm mới, chúng tôi có mua mấy chai rượu ngon, đến góp vui với anh. – Đới Thiến vừa nói vừa chỉ tay về phía Phạm Kim Cang, trên tay anh ta đúng là đang xách một giỏ lớn, bên trong có vài chai rượu quý.

- Các cô khách sáo quá, đến là được rồi. – Diệp Cẩn Ngôn hòa nhã đáp lại.

- Chúng tôi cũng không thể đến tay không được, anh hiểu rõ mà Diệp Tổng – Phạm Kim Cang vui vẻ hùa theo.

- Thôi được rồi, tôi xin nhận, cảm ơn ý tốt của mọi người.

Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ đón nhận khiến Phạm Kim Cang cười đến híp cả mắt, đi theo Diệp Cẩn Ngôn bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên sếp lớn mời anh và mọi người đến nhà dùng cơm, sự thay đổi này quả là không nhỏ, chắc chắn có sự liên quan đến vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp Chu Tỏa Tỏa của ông rồi. Anh bước đến bên cạnh, thì thầm nói:

- Diệp Tổng, cơ duyên nào lại có bữa tối thân mật ngày hôm nay?

- Hừ, cậu tò mò quá, hôm nay chẳng phải Tết dương lịch hay sao?

- Nhưng tôi đã có gần 20 cái Tết dương lịch cùng anh rồi đấy? – Phạm Kim Cang làm bộ cười khổ.

- Xùy, cậu thôi đi có được không? Lí do lát nữa rồi cậu sẽ biết.

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa nháy mắt với Phạm Kim Cang khiến anh ta càng tin rằng Diệp Cẩn Ngôn uy dũng bao năm của anh, đã không còn là vị tổng tài bá đạo lạnh lùng nữa rồi.

- Ông xã, mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh mời mọi người ra đi ạ.

Chương 39: Mọi chuyện đều được. 

Giọng nói rất nhẹ của Tỏa Tỏa phía sau cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, hai tiếng ông xã từ miệng cô thốt ra hết sức tự nhiên, khiến gương mặt bình thản của Diệp Cẩn Ngôn bỗng hiện lên nụ cười. Ông đưa tay kéo Tỏa Tỏa đến gần với mình, nắm lấy tay cô, đoạn ôn tồn lên tiếng:

- Bữa tối đã sẵn sàng, xin mời tất cả mọi người.

- Cảm ơn Diệp Tổng, cuối cùng thì chúng ta cũng được ăn ngon – Vĩnh Chính tỏ ra vô cùng mừng rỡ, đỡ tay Nam Tôn đứng dậy.

- Anh đừng có vô tư quá vậy được không? – Nam Tôn vỗ vỗ vào tay chồng – Đây là nhà của Diệp Tổng đấy.

- Nhưng mà Tỏa Tỏa cũng là bạn thân của em mà … - Vĩnh Chính chưng hửng.

- Đúng là Tỏa Tỏa là bạn thân của em nhưng mà …. Nam Tôn đưa mắt nhín về phía Tỏa Tỏa, lúc này cô mới phát hiện ra có vật lấp lánh trên ngón tay áp út của bạn, nhất thời không kìm chế được cơn phấn khích, nhỏ tiếng nói:

- Tỏa Tỏa, tớ thấy rồi nha…

- Ờ haa haa – Tỏa Tỏa kín đáo xòe bàn tay cho Nam Tôn xem, gương mặt cũng hiện lên nét cười.

Đới Thiến đứng bên cạnh chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người chỉ biết im lặng, cô cố gắng đè nén những luồng cảm xúc sóng sánh trào lên từ một vết cứa nhẹ trong tim.

***

Rất nhanh, bữa tiệc đã bắt đầu, lúc này hoàng hôn đã tắt hẳn, cả khu vườn trên cao bây giờ chỉ còn ánh đèn và ánh nến rực rỡ lung linh. Mọi người cùng ngồi xung quanh một chiếc bàn hình chữ nhật, đặt gần với hồ bơi, gần đó là những chậu hoa rưc rỡ sắc màu tỏa hương thơm ngát. Diệp Cẩn Ngôn cầm trên tay ly rượu, hít vào một hơi, trịnh trọng nói :

- Xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến và tham dự bữa tối đầu năm cùng chúng tôi. Lúc nãy Tiểu Phạm có thắc mắc rằng lí do gì mà có bữa cơm này.

- Xuỵt xuỵt … - Phạm Kim Cang ngồi cách đó không xa, huơ huơ tay liên tục, anh chỉ thuận miệng nói thế, chứ không hề có ý thúc ép ông.

- Đúng là tôi có một lí do. – Diệp Cẩn Ngôn hạ thấp giọng, đưa mắt nhìn về Tỏa Tỏa – Tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều đã biết chuyện của chúng tôi, nhưng chưa một lần tôi lên tiếng chính thức, hôm nay nhân tiện có những người bạn thân nhất, tôi xin phép được giới thiệu, tôi và Tỏa Tỏa đã chính thức kết hôn, hôm nay cũng vừa hay là kỉ niệm 100 ngày chúng tôi về một nhà.

- Ồ ồ, thật là vui quá – Mọi người phía dưới cùng nhau đồng thanh – Xin chúc mừng Diệp Tổng và Tỏa Tỏa, à không Diệp Phu Nhân.

- Xin cảm ơn tất cả mọi người – Tỏa Tỏa nắm chặt tay Diệp Cẩn Ngôn, rưng rưng xúc động.

- Diệp Tổng – Vĩnh Chính hào hứng – Chúng ta cũng nên xem xét tổ chức một đám cưới hoành tráng phải không?

- Ồ đúng rồi – Mọi người cùng hùa theo câu nói của Vĩnh Chính, chỉ có Nam Tôn khẽ nhéo nhẹ tay anh anh. – Vĩnh Chính, em đang bầu bì thế này mà, anh ham vui quá.

- Anh cũng chỉ nghĩ là phải có một đám cưới thật lớn thì mới xứng đáng với người phụ nữ tuyệt vời như vợ của anh đây – Vĩnh Chính quay sang nịnh nọt Nam Tôn.

Phạm Kim Cang và bà nội thấy vậy thì cũng phá lên cười vui vẻ, không khí năm mới rộn ràng tràn ngập cả không gian. Diệp Cẩn Ngôn âu yếm nhìn vợ mình, ghé sát đầu vào tai cô:

- Anh nhất định sẽ tổ chức một đám cưới trong mơ cho em.

- Cảm ơn ông xã. – Tỏa Tỏa nép sát người bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, trong lòng lâng lâng một cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời.

Đới Thiến lặng lẽ đưa một ly rượu lên uống cạn, rồi lại thuận tay rót thêm một ly nữa, trên gương mặt cô hiện lên nét cười nhưng ánh mắt lại đầy ắp tâm tư. Cô cảm thấy mừng cho Chu Tỏa Tỏa, nhưng lại cảm thấy một khoảng trống rỗng hiện lên trong lòng, cô thấy mừng cho Diệp Cẩn Ngôn nhưng con tim lại đang xót xa tiếc nuối. Cô định đưa ly rượu tiếp theo lên thì bàn tay Phạm Kim Cang ngăn lại.

- Cô ăn chút gì đi đã.

Anh vừa nói vừa gắp vào đĩa cho cô một ít đồ ăn, hướng ánh mắt cảm thông nhìn cô.

- Cảm ơn, Tiểu Phạm.

Đới Thiến thấy cảm xúc của mình bị Phạm Kim Cang nhắm trúng bèn vội vã nở nụ cười, đánh trống lảng sang đề tài khác. Dù sao, chuyện của cô, cũng là một khối tình cảm thầm kín trong lòng bao nhiêu năm nay, ngày ấy cô đã có thể kìm nén được, thì giờ đây cô cũng có thể kìm nén được.

Một lát, bữa tối đã xong, bà nội và Nam Tôn muốn nán lại chơi với mẹ con Tỏa Tỏa nên Vĩnh Chính cũng chưa về vội. Anh ngồi với nhóm Diệp Cẩn Ngôn ở cạnh hồ bơi, vừa uống rượu và thư thả nói chuyện.

- Hey, cậu tính tổ chức đám cưới hoành tráng ở đâu vậy, Maldives ư? – Phạm Kim Cang vừa đẩy ly rượu sang cho Vĩnh Chính, vừa bông đùa.

- Có thể, tôi còn đang suy nghĩ. – Vĩnh Chính gật gù – Nhưng Diệp Tổng, lúc nãy tôi nói muốn tổ chức đám cưới chung là thật lòng đấy.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn gương mặt nghiêm túc của Vĩnh Chính thì bật cười.

- Ha ha, tôi biết, tôi hiểu cậu mà. Nhưng việc này tốt nhất nên nghe theo tâm ý của 2 bà vợ.

- Phải đấy Vĩnh Chính – Đới Thiến nói thêm vào – Cháu cũng nên hỏi xem ý của Nam Tôn thế nào, có thể con bé lại muốn một đám cưới riêng tư thì sao.

- Vậy cháu đi hỏi cô ấy ngay đây – Vĩnh Chính nói xong thì hăm hở chạy về phía Nam Tôn, tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ.

Diệp Cẩn Ngôn dõi mắt nhìn theo hướng của Vĩnh Chính, phía ấy Tỏa Tỏa đang trò chuyện cùng bà cháu Nam Tôn, không biết là do vừa nãy có uống chút rượu hay là do cuộc nói chuyện vui vẻ mà hai má cô ửng hồng, vô cùng xinh đẹp. Trong ánh mắt thâm trầm của ông hiện lên những tia hạnh phúc. Đới Thiến ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu, thấy vậy Phạm Kim Cang bèn lên tiếng, phá tan không khí ngượng ngùng bao quanh.

- Lão Diệp, giờ là đang ở nhà anh, chúng ta không phải cấp trên cấp dưới, anh nói thật đi, anh sẽ tổ chức một đám cưới thật lớn cùng với Tỏa Tỏa chứ.

- Nếu cô ấy thích như vậy, tôi sẽ làm. – Diệp Cẩn Ngôn lúc này mới rời mắt khỏi Tỏa Tỏa, quay về cuộc trò chuyện với Phạm Kim Cang.

- Hẳn là Tỏa Tỏa sẽ chọn một đám cưới ở lãng mạn ở biển cho mà xem – Phạm Kim Cang hào hứng.

- Mọi chuyện đều được!

- Tỏa Tỏa thật là có phước, cô ấy chắc sẽ rất hạnh phúc. – Lúc này Đới Thiến mới lên tiếng, giọng nói mười phần đều là từ tận đáy lòng.

- Không phải, là tôi có phước mới được cô ấy nhìn trúng, tôi mới là người hạnh phúc. – Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì nhấp một ngụm rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như là đang cười.

- Anh rất yêu Tỏa Tỏa?! – Đới Thiến cất giọng rất nhỏ, không biết là đang cảm thán hay đang hỏi Diệp Cẩn Ngôn, nhưng chắc hẳn cô cũng không mong ông sẽ trả lời.

- Đúng vậy! Tôi rất yêu cô ấy. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phía Tỏa Tỏa, theo linh cảm Tỏa Tỏa cũng nhìn về phía ông, cả hai cùng nở nụ cười.

Đới Thiến cũng quay sang nhìn Phạm Kim Cang, không nói thêm gì nữa, khoảng khắc ấy cô biết được rằng, hành trình cuộc đời cô đã phân định rõ ràng, mọi thứ trước như thế nào thì từ nay về sau vẫn luôn là như thế, chấp niệm bằng mọi giá cũng phải buông xuống rồi.

***

Những ngày sau, Viên Viện luôn có ý dè chừng Tỏa Tỏa, một phần có lẽ do ngại chuyện của Tưởng Nam Tôn hôm trước, một phần Viên Viện thực sự không thể hiểu được thân phận của Tỏa Tỏa là gì mà lại được cả Phạm Kim Cang và Diệp Cẩn Ngôn ưu ái như vậy. Nghe người ngoài đồn thổi, thì Tỏa Tỏa có mối quan hệ với Diệp Cẩn Ngôn, nhưng cô làm ở đây bấy lâu, lại thấy hình như là Phạm Kim Cang và Tỏa Tỏa mới là có mối quan hệ đặc biệt. Khi mọi chuyện còn chưa có chứng cứ, Viên Viện thấy mình tốt nhất cũng nên dè chừng Tỏa Tỏa một chút, cũng là để tốt cho mai sau.

- Tỏa Tỏa!

Viên Viện đặt một xấp lịch trình trước mặt Tỏa Tỏa, giọng điệu kẻ cả nói với cô:

- Đây là lịch trình đi khảo sát thực tế cùng với AG, do Tưởng Nam Tôn không thể tham dự được, nên cô và tôi đi thay, chiều nay 1h xuất phát.

- 1h chiều nay? Tỏa Tỏa vừa lật từng trang giấy, vừa ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, 1h chiều nay. – Viên Viện lạnh nhạt nói, rồi toan quay lưng bước đi.

- Nhưng đi với ai, đi bao lâu – Tỏa Tỏa hỏi với theo.

- Ở trong đó có hết đó, cô chịu khó đọc đi, rồi chuẩn bị cho tốt, đừng để Tưởng Nam Tôn bạn thân của cô mất mặt.

- Ờ, tôi biết rồi. – Tỏa Tỏa thấy trong lòng có chút lo lắng, lịch trình gấp gáp thế này cô cũng cần phải bàn bạc với Diệp Cẩn Ngôn và Julia một chút, vắng nhà dài như vậy, Tiểu Tỏa phải làm sao đây?

Tỏa Tỏa nhanh chóng vùi đầu vào công việc, công ty đang giai đoạn tranh thầu căng thẳng nên mọi thứ phải xử lý rất nhiều. Có nhiều buổi tối, cô thấy Diệp Cẩn Ngôn làm việc rất khuya trong thư phòng, tiếc rằng ở tầm công việc của ông, cô không thể trợ giúp, nên cô cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của chính mình, như vậy cũng là một cách trợ lực cho ông.

Đến khi Tỏa Tỏa tạm rời mắt khỏi màn hình máy tính, cũng là đến giờ cơm trưa, cô đảo mắt một vòng, chỉ thấy còn John cũng đang cắm cúi làm việc. Tỏa Tỏa ngẫm nghĩ, hình như từ sáng đến giờ cô không thấy Amy xuất hiện, không biết cô ấy có việc bận hay ốm đau gì không. Amy vốn là người vô cùng chăm chỉ, ngoài Tỏa Tỏa ra thì ở trong phòng, Amy là người đến sớm và về muộn nhất.

- John, sao chị không thấy Amy? Đi ăn trưa rồi ư?

- Ồ, sáng giờ em cũng không thấy? – John nhìn sang phía bàn làm việc của Amy, tỏ vẻ ngạc nhiên. – Cô ấy không báo gì với chị ư?

- Không, chắc là có báo với Viên Viện thôi. – Tỏa Tỏa lắc đầu

- Chị Tỏa Tỏa – John rời khỏi chỗ của mình, tiến đến gần cô – chiều nay chị phải đi khảo sát với đối tác, vậy là cả tuần em không được gặp chị, không biết trưa nay em có thể mời chị ăn cơm được không?

Tỏa Tỏa nhìn bộ mặt non nớt đang tỏ ra nghiêm túc của John thì bật cười, cái cách của cậu tiếp cận phụ nữ rất giống với kiểu Tạ Hoành Tổ tiếp cận cô ngày xưa, vì tình cảm mà bất chấp làm tất cả mọi việc:

- Ha… Tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, không thể ăn cơm cùng cậu.

John thấy Tỏa Tỏa thẳng thừng từ chối thì tỏ ra thất vọng, ánh mắt trùng xuống, buồn bã nói:

- Chị Tỏa Tỏa, chị luôn dứt khoát từ chối sự theo đuổi của đối phương vậy ư?

- John! – Tỏa Tỏa dừng tay gõ phím, ngẩng mặt lên nhìn John, giọng điệu vô cùng nghiêm túc – Đúng vậy, và tôi cũng phải nói với cậu rằng, tôi là hoa đã có chủ mất rồi. –

Tỏa Tỏa nói xong thì dơ bàn tay lên, chỗ ngón áp út lóng lánh một chiếc nhẫn kim cương sáng chói. John nhìn chiếc nhẫn một lúc, gương mặt đã buồn bã lại càng thất vọng hơn, cậu ta thở dài một hơi, chầm chậm nói:

- Chiếc nhẫn thật đẹp, hẳn là quí giá lắm, chị thật là may mắn!

- Cậu còn trẻ, ngoài kia còn biết bao nhiêu cô nương trẻ trung xinh đẹp, chúc cậu sẽ sớm tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình.

Tỏa Tỏa vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai của John, đoạn ôm xấp tài liệu bước nhanh ra ngoài.

***

Chương 40: Anh nuối tiếc chứ? 

Trên đường phố Thượng Hải tấp nập, một chiếc xe vội vã lao đi giữa những dòng chảy ngược xuôi. Tạ Hoành Tổ nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng đưa bạn gái Lưu Khả Ly đến văn phòng công ty cho kịp chuyến công tác đột xuất. Ngồi bên cạnh, Lưu Khả Ly hết nhìn dòng xe bên ngoài, lại đưa mắt nhìn anh, dáng điệu có phần sốt ruột.

- Hoành Tổ, anh có thể đi nhanh một chút được không? – Giọng Lưu Khả Ly gấp gáp.

- Anh đang cố hết sức đây, em đừng lo, sẽ kịp mà. – Tạ Hoành Tổ cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười với bạn gái.

- Vâng, em chỉ sợ đến trễ, cô sẽ không vui.

- Ừm anh biết rồi. Lần này em đi chung với Viên Viện và Tưởng Nam Tôn à?

- Em đi cùng Viên Viện và Chu Tỏa Tỏa.

- Tỏa Tỏa!? – Tạ Hoành Tổ dường như không tin vào tai mình, cất giọng hoài nghi

- Vì Tưởng Nam Tôn mới có thai, sức khỏe không cho phép đi xa, nên Chu Tỏa Tỏa sẽ đi thay cô ấy. –Lưu Khả Ly nhận thấy nét mặt ngạc nhiên của Tạ Hoành Tổ, nhưng không muốn anh khó xử nên làm ra vẻ không biết gì, thản nhiên trả lời.

- Tỏa Tỏa về làm việc cho Diệp Cẩn Ngôn từ bao giờ? – Tạ Hoành Tổ bồn chồn hỏi.

- Em cũng không rõ, nhưng hôm trước em cùng cô sang đó họp, có gặp Chu Tỏa Tỏa một chút.

- Ừm, cuối cùng thì cô ấy cũng về bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn. – Tạ Hoành Tổ hạ thấp giọng, như đang nói với chính bản thân mình.

- Anh nói gì cơ? – Lưu Khả Ly nghe không rõ, vội vàng hỏi lại.

- À không, không có gì, ý anh là cuối cùng Tỏa Tỏa cũng về làm việc cho Diệp Cẩn Ngôn – Tạ Hoành Tổ bối rối lảng tránh, anh không muốn chuyện tình cảm của Tỏa Tỏa lan truyền đến tai nhiều người, đặc biệt là những người có liên quan đến anh. Anh biết, Chu Tỏa Tỏa thật lòng yêu Diệp Cẩn Ngôn, tình yêu của cô ấy dành cho ông là một tình yêu và ái mộ thuần khiết, anh chỉ sợ những tạp niệm của người đời làm ố bẩn sự thanh tao ấy. Ngay cả bản thân anh cũng chưa từng dám nghĩ sẽ có được sự ái mộ của cô, càng không dám so sánh mình với Diệp Cẩn Ngôn, những gì ông làm vì cô, anh cả cuộc đời này cũng không dám nghĩ mình có thể làm được một phần như vậy.

- Em thấy Tỏa Tỏa là một cô gái tốt. – Lưu Khả Ly vừa nói vừa chăm chú nhìn Tạ Hoành Tổ.

- Đúng, cô ấy rất tốt. – Tạ Hoành Tổ nhẹ nhàng gật đầu.

- Anh nuối tiếc chứ? – Lưu Khả Ly dè dặt hỏi.

- Anh và cô ấy tuyệt đối không còn cơ hội đâu.

Tạ Hoành Tổ như đoán biết được ý tứ của Khả Ly nên điềm tĩnh đáp lại. Anh vốn nghĩ, chỉ cần Tỏa Tỏa chờ anh được 3 năm, 3 năm anh đi theo Diệp Cẩn Ngôn, chuyên tâm học hành, nhất định quay trở lại anh sẽ trưởng thành hơn, có thể bảo vệ chở che cho mẹ con cô. Nhưng giờ đây, thời gian 3 năm cũng sắp đến, anh cũng đã có bạn gái mới, Tỏa Tỏa đã về bên Diệp Cẩn Ngôn, giữa 2 người họ tuyệt nhiên đã trở thành hai đường thẳng song song mất rồi.

Lưu Khả Ly thấy Tạ Hoành Tổ tự tin khẳng định như vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, dường như là đang đọc tin nhưng thực ra suy nghĩ của cô lại đang rơi vào mênh mông vô tận. Rõ ràng, Tạ Hoành Tổ vẫn còn rất coi trọng Chu Tỏa Tỏa, nhưng lại ra sức phủ định khối tình cảm dành cho cô, Chu Tỏa Tỏa có một năng lực gì mà ai cũng tận tâm bảo vệ cô ta như vậy?

***

Tỏa Tỏa bàn giao tài liệu chuẩn bị cho chuyến công tác cho Chương Vĩnh Chính xong, định chạy lên phòng Diệp Cẩn Ngôn, bàn bạc với ông một chút, bỗng cô thấy có hai bóng người quen thuộc trong thang máy, cánh cửa thang đóng nhanh quá nên cô chỉ kịp nhìn thấy gương mặt Đới Thiến, còn người còn lại hình như cô đã thấy ở đâu rồi, thời gian ngắn ngủi quá cô cũng không thể nhớ ra được.

- Phạm Phạm. – Tỏa Tỏa vừa bước vào Phòng Phạm Kim Cang đã cất tiếng hỏi – Lúc nãy tôi nhìn thấy trong thang máy, hình như là dì Út.

- Đúng rồi, lúc nãy Đới Thiến có ghé qua đây, mang sang một người để trợ lực cho chúng ta.

- À, ra vậy, người đó hình như tôi gặp ở đâu rồi, thấy quen quen …

- Là Lý Ngang, nhân viên cũ của Diệp Tổng ở Tinh Ngôn, sau này bỏ ông ấy về với Dương Kha, giờ lại muốn quay lại – Phạm Kim Cang thở dài, giọng điệu có chút chán ghét.

- Quay lại à? Cẩn Ngôn không đồng ý chứ? – Tỏa Tỏa sốt sắng hỏi.

- Đồng ý! Diệp Tổng đồng ý rồi. – Phạm Kim Cang thở dài.

- Hả? – Tỏa Tỏa sửng sốt, không lẽ Diệp Cẩn Ngôn lại nhân từ đối đãi với người đã từng nhất quyết rời bỏ ông trong lúc khó khăn, giờ lại mặt dày đòi quay về.

- Tôi cũng không hiểu sao Diệp Tổng lại quyết định như vậy, hay là cô đi hỏi ông ấy xem sao …

- Tiểu Phạm, cậu lại nói nhiều quá rồi. – Tiếng Diệp Cẩn Ngôn rất gần cắt ngang câu nói của Phạm Kim Cang, anh giật mình quay lại, nhìn thấy ông thì không dám nói thêm gì nữa, chỉ bối rối cúi đầu.

- Ông xã, không lẽ anh tiếp nhận cho Lý Ngang quay về ư? – Tỏa Tỏa vẫn không ngần ngại mà hỏi ông.

- Tỏa Tỏa, em đừng lo, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Lý Ngang không tệ đến mức lại tiếp tục bỏ đi kiếm tìm cành cao hơn một lần nữa đâu. Mà nếu có, thì chắc chắn khi đó không một ông chủ nào dám tiếp nhận cậu ta nữa. – Diệp Cẩn Ngôn thấy Tỏa Tỏa lo lắng thì vội vàng giải thích cho cô.

- Vâng! – Tỏa Tỏa nhỏ tiếng đáp, nhưng vẫn len lén nhìn qua phía Phạm Kim Cang, thấy anh cũng khẽ gật đầu.

Phạm Kim Cang tuy là đồng tình với quyết định của Diệp Cẩn Ngôn nhưng anh vẫn không khỏi ái ngại. Trước đây anh đã chứng kiến từng người từng người rời bỏ Diệp Cẩn Ngôn khi công ty của ông cần người ta nhất, chứng kiến ông đơn độc đối diện với những áp lực ra sao, bây giờ những người đó lại muốn quay trở lại, nhất thời anh cũng không thể chấp nhận nổi.

- Thôi nào, Tiểu Phạm – Diệp Cẩn Ngôn đập đập vai anh – Cậu chuẩn bị xong cho chuyến công tác chiều nay chưa.

- Dạ còn một chút, tôi sẽ đi làm ngay đây. – Phạm Kim Cang vội vã đáp.

- Chiều nay anh và Phạm Phạm Cũng đi ư? – Tỏa Tỏa vừa vui vẻ, vừa kinh ngạc

- Đúng rồi, anh đi cùng với các em. – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười.

- Ôi vậy tốt quá, em sẽ về nhà chuẩn bị hành lý cho chúng ta, tiện gửi bà nội và Nam Tôn chăm sóc Tiểu Tỏa. – Tỏa Tỏa nói xong thì vội vàng định rời đi.

- Không cần đâu, đồ đạc của em anh đã cho người về lấy và mang lên đây rồi. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói, vừa chỉ vào một chiếc vali lớn đặt cách đó không xa – Quần áo, đồ trang điểm cá nhân và một ít đồ ăn vặt, em xem còn thiếu gì thì lát nữa chúng ta sang trung tâm thương mại bên kia đường mua thêm.

- Thật à? –

Tỏa Tỏa vui sướиɠ chạy đến mở vali ra xem, trong ấy ngoài những bộ quần áo được sắp xếp gọn gàng, còn có một túi nhỏ đựng đồ trang điểm, rất nhiều đồ ăn vặt cô yêu thích, quần áo và đồ đạc của Diệp Cẩn Ngôn cũng được sắp xếp ngăn nắp riêng biệt một ngăn bên cạnh. Tỏa Tỏa mỉm cười, ông xã của cô quả là chu đáo, ở bên cạnh ông cô đúng là không cần phải trưởng thành thêm nữa.

- Cảm ơn ông xã – Tỏa Tỏa hạnh phúc ngước nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

- Không có gì, lát nữa em về phòng sắp xếp đầy đủ tài liệu mang theo, nhớ thay bộ đồ thoải mái một chút, đi lại sẽ tiện hơn. – Diệp Cẩn Ngôn ân cần nói.

- Vâng. Vậy em về phòng, chuẩn bị cùng mọi người.

- Ừm.

Tỏa Tỏa nói xong thì nhảy chân sáo rời đi. Diệp Cẩn Ngôn đứng nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất hẳn, Tỏa Tỏa lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy năng lượng, giống như những làn gió mùa xuân ấm áp tươi mát thổi đến cuộc đời ảm đạm của ông vậy.

***

- Hành lý của cô đâu? – Viên Viện vừa nói vừa chăm chăm nhìn vào chiếc túi xách đựng tài liệu trên tay Tỏa Tỏa, cô ta hếch hếch chiếc cằm lên, dáng điệu của kể bề trên nhiều hơn là đang quan tâm đến cô.

Tỏa Tỏa cũng bất giác nhìn xuống tay mình, phải rồi, hành lý của cô để cùng với vali của Diệp Cẩn Ngôn, chiếc túi xách trên tay của cô chỉ đựng vừa laptop và những tài liệu dự án đi kèm. Cô không biết trả lời Viên Viện ra sao, nói rằng cô không mang theo hành lý, liệu cô ta có tin không nhỉ?

Tỏa Tỏa đang bối rối thì phía sao có tốp người bước đến, giọng điệu vui vẻ.

- Chu Tỏa Tỏa, Viên Viện, các cô xuống sớm vậy?

- Hôm nay được đi cùng Chu Tỏa Tỏa xinh đẹp, thật là có phước cho anh em chúng tôi.

- Lát nữa các cô ngồi cùng tôi nhé, tôi sẽ chăm sóc chu đáo.

Tỏa Tỏa quay đầu nhìn lại, thì ra là nhóm kiến trúc sư của bộ phận thiết kế, Chương Vĩnh Chính đi sau họ môt chút và cuối cùng là người cũ cô đã từng quen ở bên Tinh Ngôn, Lý Ngang.

- Xùy xùy, các cậu đừng đùa như thế! – Chương Vĩnh Chính tiến lên giải vây cho Tỏa Tỏa – Diệp Tổng không thích nghe những câu trêu đùa thế này ở công ty đâu.

- Diệp Tổng đâu có đi chung với chúng ta, ông ấy chắc chắn sẽ đi riêng chứ- Diệp Tổng … kìa …ông ấy - Chương Vĩnh Chính bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt hướng về phía hai người đàn ông uy nghiêm đang tiến lại chỗ họ.

- Anh đừng đùa vậy chứ, Diệp Tổng sao có thể … - Một người trong nhóm kiến trúc cố gắng vớt vát.

- Diệp Tổng, Thư Ký Phạm, xin chào!

Những người phía sau đồng thanh cất tiếng, khiến những giọng nói bông đùa khi nãy bỗng nhiên im bặt, một người lặng lẽ cúi đầu, số khác lặng lẽ nhìn ra hướng khác.

Tỏa Tỏa theo phản xạ cũng quay lưng nhìn lại, gương mặt đang bối rối bỗng trở nên vui vẻ. Diệp Cẩn Ngôn đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt cương nghị thâm trầm không bộc lộ cảm xúc, khiến những người ở đó càng cảm thấy bất an. Ở bên cạnh, Phạm Kim Cang vừa cố nhịn cười, vừa đưa tay ra dấu bí mật chào hỏi , xem ra chuyến đi này cô không phải đơn lẻ một mình.

- Mọi người đã đông đủ rồi thì chúng ta xuất phát thôi. – Phạm Kim Cang điềm nhiên nói.

- Thư ký Phạm, không lẽ anh và Diệp Tổng cũng đi chung xe với chúng tôi sao?- Vĩnh Chính vẫn chưa hết sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, chúng tôi sẽ đi cùng với các cô cậu. Nào, lên xe thôi.

Nhóm người đội kiến trúc nghe thấy Phạm Kim Cang nói vậy thì nhất loạt nhìn nhau, có hai nhân vật đình đám của công ty đi chung, họ chẳng còn cơ hội đùa giỡn nữa rồi. Mọi người không ai bảo ai, vội vã lui về một bước, Diệp Tổng chưa lên xe, làm sao họ dám qua mặt ông. Vĩnh Chính thấy vậy, vội vã bước đến bên cạnh Phạm Kim Cang, ngụ ý nói anh và Diệp Tổng lên xe trước. Phạm Kim Cang hiểu ý gật đầu, tiến đến mở cửa xe cho Diệp Cẩn Ngôn.

- Diệp Tổng, xin mời.

Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, nhanh chân bước lên xe, ngồi xuống một hàng ghế ngay phía sau tài xế, rồi đưa mắt nhìn về phía Tỏa Tỏa, nhẹ giọng nói:

- Tỏa Tỏa, lên đây.

Tỏa Tỏa nghe vậy không dám chần chừ, vội vã tiến đến ngồi bên chiếc ghế ngay sát cạnh Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cang và những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo cô, lấp đầy những hàng ghế phía dưới. Tuyệt nhiên không ai dám nhiều lời, cũng không ai dám thắc mắc những gì họ vừa nhìn thấy. Một số người còn đang thầm cầu nguyện cho Diệp Cẩn Ngôn không nghe được câu chuyện họ vừa bông đùa, bằng không những tháng ngày sau này của họ ở công ty sẽ khó sống đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ctt#dcn