69-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 69: Giá như có thể khóc. 

Tạm biệt Lưu Khả Ly xong, Tỏa Tỏa trở về phòng bệnh của Diệp Cẩn Ngôn, hôm nay tâm trạng của Khả Ly có chút khác lạ, nhưng thông tin mà cô ấy mang đến khiến Tỏa Tỏa rất vui. Nếu Tạ Gia Nhân không cố tình tranh chấp, giành quyền nuôi Tiểu Tỏa nữa, cô và Diệp Cẩn Ngôn sẽ bớt đi một chút áp lực, có thể trong tương lai cô sẽ vẫn đưa Tiểu Tỏa về thăm bên nội như trước kia.

Tỏa Tỏa hăm hở vừa đi vừa mỉm cười, về đến cửa đã thấy Đới Thiến và Phạm Kim Cang đứng chờ.

- Dì Út, dì mới đến ư?

- Cháu đi khám sao rồi? mọi việc ổn cả chứ? – Đới Thiến không trả lời mà trực tiếp hỏi lại Tỏa Tỏa.

- Mọi việc ổn cả ạ. Dì đứng đây đợi cháu chắc có việc gì quan trọng ạ?

- Đúng rồi! – Đới Thiến kéo tay Tỏa Tỏa, Phạm Kim Cang cũng lặng lẽ đi theo – Chúng ta đi qua phòng bác sỹ Trịnh nói chuyện nhé.

- Đi đâu ạ … - Tỏa Tỏa nhất thời chưa đoán biết được ý của Đới Thiến …

- Cô cứ đi cùng chúng tôi đến đó rồi tôi giải thích sau – Phạm Kim Cang hối thúc

Ba người Tỏa Tỏa đến phòng bác sỹ Trịnh, thấy ông đang chờ ở đó cùng với 1 bác sỹ trẻ khác, người này thao tác trên máy tính một chút, dường như là đang thiết lập một cuộc gọi video quốc tế.

Bác sỹ Trịnh vội vàng giải thích.

- Diệp phu nhân, tôi có một tin tốt lành cho cô, nhờ sự giúp đỡ từ phía bạn của Đới Tổng, chúng tôi có kết nối được với bệnh viện St Mount Elizabeth ở Singapore, ngoại khoa thần kinh của họ mới thử nghiệm thành công một phương pháp điều trị mới, tỉ lệ thành công lên tới 85-90%.

- Thật vậy ư? – Tỏa Tỏa hét lên, mừng rỡ như một đứa trẻ.

- Đúng là như vậy – bác sỹ Trịnh cười hiền từ - chúng tôi đang cố gắng liên hệ với phía bên ấy về trường hợp của Diệp Tổng, hi vọng họ sẽ sớm có phản hồi.

- Ôi, cảm ơn bác sỹ, đội ơn bác sỹ …. Tôi tôi không biết phải làm sao để đền đáp ơn cứu mạng của ông – Tỏa Tỏa vừa nói vừa hướng ánh mắt dàn dụa nước về phía bác sỹ Trịnh.

- Diệp phu nhân quá lời rồi, đây là trách nhiệm của tôi, cũng nhờ có bạn bè của Đới Tổng ở nước ngoài tìm hiểu và giới thiệu, chúng tôi mới biết đến kỹ thuật mới này, tạp chí khoa học tháng sau mới đưa tin.

- Dì Út – Tỏa Tỏa nghẹn ngào nhìn Đới Thiến – cảm ơn dì ạ.

- Không có gì, bây giờ chúng ta cứ chờ bác sỹ Trịnh liên hệ với bên kia xem thế nào, khi nào có kết quả cụ thể rồi nói cho Diệp Tổng biết, có được không?

- Được ạ, được ạ - Tỏa Tỏa đưa tay gạt nước mắt, gật đầu lia lịa. Tuy chưa cần biết kết quả ra sao, nhưng cũng có một con đường rộng hơn để cô đi, như vậy là có thêm hi vọng. Chỉ cần có niềm tin và hi vọng, nhất định họ sẽ đến đích sớm thôi.

***

Cuối cùng thì thành phố cũng chính thức thông qua tất cả các phương án, mọi công tác chuẩn bị cho dự án mới điều được ráo riết triển khai, Diệp Cẩn Ngôn vẫn chỉ đạo từ bệnh viện, Phạm Kim Cang chạy đôn chạy đáo thay mặt cho Diệp Cẩn Ngôn đi ra ngoài xử lý công việc, lúc thì anh đi cùng Đới Thiến, lúc thì có Chương Vĩnh Chính đi theo, có nhiều khi Lý Ngang cũng là một lựa chọn của Phạm Kim Cang. Tuy ban đầu anh không ưa Lý Ngang, cũng không hẳn là đồng tình để anh ta quay lại, nhưng trong hoàn cảnh này, nếu không trọng dụng anh ta thì anh cũng không còn cách nào khác.

Vương Chí Vĩ từ sau thất bại lần này, mối quan hệ với Dương Kha cũng không còn bền chặt, nghe nói ông ta quyết định thu gọn phạm vi hoạt động, tập trung vào những hạng mục ở Miền Nam tránh đυ.ng độ với Diệp Cẩn Ngôn. Dù sao, giữa Vương Chí Vĩ và Diệp Cẩn Ngôn, thù oán cũng chỉ từ một phía ông ta tạo ra, Diệp Cẩn Ngôn vốn dĩ chẳng để ông ta vào trong tâm trí. Dương Kha cũng rút về Thượng Hải, chuyên tâm làm các dự án đánh nhanh, thắng gọn thu tiền về nhanh theo đúng sở trường của mình. Đôi ba lần Dương Kha cũng muốn gọi điện hẹn gặp, xin lỗi Tỏa Tỏa nhưng vừa thấy tên Tỏa Tỏa hiện lên, anh bèn vội vàng tắt đi. Tỏa Tỏa chắc hẳn không để bụng, nhưng anh ta thì cũng không đành lòng. Mối quan hệ tốt nhất có lẽ vẫn là để đi ngang qua nhau một cách tự nhiên, ai rồi cũng sẽ có những đoạn đường mới, có những mục tiêu mới, Tỏa Tỏa hồn nhiên nhiệt huyết ngày xưa, bây giờ đã là Diệp phu nhân cao quý, với ai thì Dương Kha còn sợ Tỏa Tỏa phải chịu thiệt, nhưng ở bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, chắc chắn cô ấy sẽ có cuộc sống viên mãn tràn đầy, ít ra Diệp Cẩn Ngôn cũng sẽ vì cô ấy mà tận lực nâng niu, tận lực bảo vệ. Dương Kha nghĩ vậy, khẽ mỉm cười, rồi lưu trữ tất cả những thông tin liên hệ của Tỏa Tỏa vào một nơi mà chắc chắn anh biết sẽ không bao giờ chủ động mở ra.

Một hôm, Phạm Kim Cang đi cùng với Chương Vính Chính, Tưởng Nam Tôn và Lý Ngang sang họp với AG Thượng Hải, hôm đó chủ tịch Tsing Su từ Singapore qua và Alex Su cũng từ Bắc Kinh đến, do vậy Phạm Kim Cang mang theo ekip đầy đủ. Chủ tịch Su không thấy Diệp Cẩn Ngôn đến, bèn cất tiếng hỏi han:

- Hôm nay Diệp Tổng bận hay sao mà không đến vậy, thư ký Phạm.

- À …- Phạm Kim Cang nghĩ ngợi một giây, tình hình của Diệp Tổng vẫn nên giữ kín trong nhóm người thân thuộc – Diệp Tổng hôm nay có chút việc bận nên không ghé được, ông ấy nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến chủ tịch Su.

- Không sao không sao. – Tôi chỉ lo ông ấy gặp chuyện gì thôi, chứ tôi luôn biết thành ý của Diệp Tổng mà – chủ tịch Su hào sảng nói.

- Được chủ tịch hiểu cho như vậy, Diệp Tổng sẽ cảm kích lắm ạ. – Phạm Kim Cang lịch thiệp đáp lời. Nói xong anh liếc mắt nhìn về phía giáo sư Lưu, trong lòng thầm nghĩ bà ta ăn tiên dược gì mà có thể giữ được bộ mặt đoan trang bình thản nhường ấy nhỉ? Vài lần anh chủ động nói Diệp Tổng có biện pháp xử lý bà ta, nhưng chỉ thấy Diệp Cẩn Ngôn im lặng. Anh biết, ông vốn dĩ không muốn dồn người khác vào đường cùng, trừ phi người đó đáng bị như vậy, huống hồ đây lại là vợ cũ của ông, là mẹ của Mẫn Nhi, cái chết của Mẫn Nhi đến giờ chắc hẳn Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa thể buông xuống được.

Giữa buổi, Phạm Kim Cang từ nhà vệ sinh đi ra, thì có giọng nói gọi giật lại:

- Phạm Kim Cang!

- Ồ, giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang quay người lại, nhận ra người vừa gọi mình lại chính là giáo sư Lưu thì cười nhạt.

- Tôi có chuyện muốn hỏi anh? – giáo sư Lưu dè dặt nói, có chút ngại ngùng.

- Có chuyện gì mà giáo sư Lưu không nói được ở phòng họp là lại gặp tôi ở nơi …. – Phạm Kim Cang ngập ngừng, đưa mắt nhìn xung quanh – ở nơi không mấy quang minh chính đại thế này.

- Tôi muốn hỏi về Cẩn Ngôn… anh ấy ổn chứ?

- Cảm ơn giáo sư Lưu, nhờ hồng phúc của bà mà đến nay Diệp Tổng vẫn còn trong bệnh viện.

- Anh ấy không sao chứ? – giáo sư Lưu nhìn Phạm Kim Cang bằng ánh mắt lo lắng, nhưng đổi lại chỉ là giọng điệu xéo xắt từ anh.

- Nếu Diệp Tổng nhà chúng tôi mà có sao thì giáo sư Lưu làm sao có thể ung dung đứng ở đây bây giờ được. – Phạm Kim Cang nhìn thẳng vào giáo sư Lưu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

- Lúc ấy… lúc ấy chỉ là … tai nạn – giáo sư yếu ớt thanh minh.

- Hừ, thật cảm ơn Diệp Tổng và Diệp phu nhân nhà chúng tôi chưa muốn truy cứu chuyện này… hừ… bằng không thì ….

Phạm Kim Cang nói đến đây thì tức giận bỏ đi, giáo sư Lưu đứng tần ngần nhìn theo một lúc, thật may Diệp Cẩn Ngôn không sao. Mấy ngày vừa rồi, bà cũng cố gắng dò la tin tức, từ bệnh viện cũng như từ công ty, nhưng tuyệt nhiên không ai nói một lời. Bà cũng hiểu, chắc chắn có sự dặn dò từ phía Diệp Cẩn Ngôn nên mọi thứ mới được bảo đảm chặt chẽ như vậy. Giáo sư Lưu quay lại, chỉnh trang lại lớp trang điểm, rồi vội vàng rời đi.

Lưu Khả Ly từ một phòng vệ sinh, từ từ bước ra, gương mặt tái mét. Câu chuyện giữa giáo sư Lưu và thư ký Phạm, cô đã nghe hết. Thì ra, giáo sư Lưu là người có liên quan đến sự biến mất của Diệp Cẩn Ngôn, thì ra bà ấy liên quan đến việc gọi là tai nạn. Lúc nãy nếu cô không cố tình bám theo bà ấy, thì chắc chắn cô không thể biết được những việc này. Bà ấy còn làm bao nhiêu việc mờ ám mà cô không biết nữa. Lưu Khả Ly cảm thấy sợ, rất sợ, hèn gì trước kia năm lần bay lượt chị Mẫn Nhi khóc lóc tâm sự với cô, rằng mẹ của cô ấy không hiền thục như vẻ bề ngoài, phía sau gương mặt xinh đẹp và nụ cười đoan trang chính là hàng trăm ngàn bí mật được khéo léo che đậy. Giờ đây thì Lưu Khả Ly đã hiểu, rằng cô đang ở bên cạnh và tiếp tay cho những việc đáng sợ cỡ nào.

***

Nhờ có sự giúp đỡ của các đồng nghiệp cũ cùng với bạn bè của Đới Thiến ở nước ngoài, các bác sỹ của khoa ngoại thần kinh bệnh viện ST. Mount Elizabeth rất nhiệt tình hỗ trợ và phối hợp cùng với đội ngũ của bác sỹ Trịnh tìm ra phương án điều trị phần chấn thương của Diệp Cẩn Ngôn. Tuy rằng phía Singapore có được công nghệ tốt hơn, hiệu quả cao hơn nhưng cũng cần phải trải qua một cuộc đại phẫu thuật, họ đề xuất hai bác sỹ phẫu thuật thần kinh nổi tiếng nhất của họ là Jason Lee người đã có trên bao năm kinh nghiệm và xác xuất thành công trong các ca mổ của ông đang đứng đầu cả khu vực. Ngặt một nỗi, lịch làm việc của bác sỹ Lee đã kín cho đến tận mùa xuân sang năm, có nghĩa là trong vòng một năm tới không thể đặt được ông ấy thăm khám và tham gia mổ cho Diệp Cẩn Ngôn, vì vậy họ đang cố gắng tìm một ekip khác, tuy rằng chưa thể so sáng được với bác sỹ Lee, nhưng cũng đều là những chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực này ở bên đó.

Tỏa Tỏa ngồi chăm chú vào những website tiếng Anh toàn chữ trước mặt, cố gắng dùng vốn tiếng Anh hạn chế của mình để tìm hiểu thêm về kĩ thuật mổ xử lý chấn thương thần kinh cũng như các bác sỹ với danh tiếng và tay nghê ngang hàng với bác sỹ Lee. Diệp Cẩn Ngôn thấy muộn rồi mà Tỏa Tỏa vẫn hì hụi làm việc, bèn lên tiếng:

- Muộn rồi mà em còn đang xem gì vậy?

- À em đọc một chút tin tức thôi – Tỏa Tỏa lảng sang đề tài khác, cô không muốn Diệp Cẩn Ngôn biết rằng cô lo lắng cho ông.

- Em đi ngủ sớm đi, anh thấy em gầy đi nhiều quá – Diệp Cẩn Ngôn nhìn Tỏa Tỏa, giọng nói chứa đầy yêu thương.

- Em muốn ngồi với anh thêm! – Tỏa Tỏa gấp laptop lại, ngồi xuống bên cạnh giường Diệp Cẩn Ngôn, gần đây do bị nghén nên cô không ăn được nhiều, cân nặng có giảm đi đôi chút. Cũng may, cô không bị nôn ói như đợt có thai Tiểu Tỏa, bằng không sẽ khó mà giấu được ông. Nhưng qua tháng thứ 3, bụng cô sẽ dần to lên, lúc ấy có giấu cũng không được. Chỉ hi vọng, mọi người có thể thuyết phục được bác sỹ Jason Lee sắp lịch cho Diệp Cẩn Ngôn hoặc tìm được ekip thay thế sớm.

- Vì anh mà em vất vả quá! – Diệp Cẩn Ngôn ái ngại nói, vừa xót xa, vừa đau đớn.

- Em không sao, anh đừng nói vậy, chúng ta là gia đình mà – Tỏa Tỏa cầm lấy tay của Diệp Cẩn Ngôn áp lên má của mình.

- Nhưng anh nằm một chỗ như vầy, khiến em suốt ngày phải chăm sóc cho anh …anh không nỡ - Diệp Cẩn Ngôn nói, giọng nói nghẹn ở cuống họng, gần như cố kìm nén tiếng nấc từ bên trong.

- Ông xã … các bác sỹ sẽ chữa cho anh, anh sẽ bình phục và đi lại bình thường mà

- Lỡ như anh không thể …

- Không! – Tỏa Tỏa cắt ngang câu nói của Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt long lanh sắp khóc – Em đã nói rồi, anh sẽ bình phục, nhất định là vậy!

- Ừm, được rồi, ngoan nào ngoan nào.

Lần nào nói đến đây, Diệp Cẩn Ngôn cũng không tài nào nói thêm được nữa. Ông sợ để Tỏa Tỏa phải khóc, sợ cô ấy vì ông mà hoang mang. Lần nào nói đến đây ông cũng hận rằng mình không có thể dang rộng vòng tay để ôm thật chặt cô ấy vào lòng. Người phụ nữ bé nhỏ của ông, người vợ thân yêu của ông, ông phải làm sao đây hả Diệp Cẩn Ngôn, để cho cả phần đời còn lại của cô ấy được an nhiên, để cho những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp của cô ấy không phải héo mòn trong bệnh viện chăm sóc một người chồng già tật nguyền. Ông phải làm sao đây để làm trọn lời hứa dành tất cả chỉ để yêu thương và bảo vệ cho cô. Ông phải làm sao đây? Một giọt nước mắt tràn theo khóe mi của Diệp Cẩn Ngôn, thấm ướt xuống gối. Giá như sự bất lực có thể dễ dàng trào dâng và vơi đi như giọt nước mắt, có lẽ ông đã cho phép mình khóc một trận cho đã đời rồi.

Chương 70: Di chúc của Diệp Cẩn Ngôn 

Mấy đêm nay, Tỏa Tỏa ngủ trên một chiếc giường phụ kê thêm trong phòng của Diệp Cẩn Ngôn, để tiện bề chăm sóc cho ông. Tuy rằng hộ lý mà Phạm Kim Cang thuê riêng luôn có mặt và chăm sóc ông rất chu đáo, nhưng Tỏa Tỏa cảm thấy bản thân mình ở cạnh vẫn sẽ tốt hơn. Đôi ba lần Diệp Cẩn Ngôn thức giấc giữa đêm, nhìn Tỏa Tỏa nằm co ro trên chiếc giường nhỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Ông hiểu Tỏa Tỏa, ban đêm thường hay đạp chăn ra, nếu không tỉnh dậy để kéo lên, thế nào cũng nhiễm lạnh. Vài lần như thế, Diệp Cẩn Ngôn muốn bước xuống giường, tự tay đắp chăn lên cho cô, nhưng lực bất tòng tâm. Bây giờ, đến ngay cả tự đứng dậy và làm vệ sinh cá nhân ông còn không thể làm được, thì làm sao có thể chăm lo cho Tỏa Tỏa những việc nhỏ nhất.

Từ sáng sớm, Diệp Cẩn Ngôn đã gọi điện cho Phạm Kim Cang đến bệnh viện, nhận được cuộc gọi của ông, Phạm Kim Cang lập tức vào ngay.

- Diệp Tổng, ông cần giao phó việc gì vậy ạ? Tôi nghe đây.

Phạm Kim Cang ngồi ngay ngắn bên cạnh, tư thế sẵn sàng nhận nhiệm vụ. Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy điệu bộ như vậy, gương mặt đăm chiêu bỗng dãn ra một chút.

- Cậu có cần phải tỏ ra nghiêm trọng vậy không, Tiểu Phạm?

- Ông gọi tôi đến vào giờ này, lại ngay lúc Tỏa Tỏa ra ngoài, chắc chắn là có chuyện quan trọng, và không muốn cô ấy biết.

- Ừm, tôi muốn nhờ cậu đi xử lý vài việc. quan trọng nhất là tôi muốn lập di chúc.

- Lập di chúc? – Phạm Kim Cang tròn xoe mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

- Cậu trợn mắt cái gì chứ? Lần đầu nghe nói đến việc lập di chúc sao?

- Nhưng mà …. Nhưng mà … sao ông lại muốn lập di chúc ..bây giờ … - Phạm Kim Cang lắp bắp nói.

- Tôi muốn tránh những phiền toái sau này đến với Tỏa Tỏa … - Diệp Cẩn Ngôn từ tốn nói, hướng ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Phạm Kim Cang .

- À vâng … vậy để tôi liên hệ với luật sư … -

- Còn nữa, tôi cũng muốn có một thỏa thuận rõ ràng với Lưu Triệu Mẫn.

- Với Lưu Triệu Mẫn, giáo sư Lưu? Bà ta thì cần phải có thỏa thuận gì chứ? – Phạm Kim Cang nghe nhắc đến tên của giáo sư Lưu thì đùng đùng nổi nóng.

- Tôi sợ nếu như không có tôi, bà ta sẽ lại kiếm chuyện với Tỏa Tỏa … - Diệp Cẩn Ngôn đăm chiêu, ánh mắt nhìn theo những tán cây ngoài cửa sổ.

- Bà ta sao dám…

Phạm Kim Cang định nói thêm, cũng may anh dừng lại được. Diệp Tổng chắc chắn có những tính toán riêng của ông ấy, dù gì cũng là chuyện riêng trong gia đình của Diệp Cẩn Ngôn, người ngoài như anh không nên can thiệp quá nhiều.

- Người như Lưu Triệu Mẫn thì có thể đấy, đặc biệt cô ta có người đàn ông tên là Lưu Vân bên cạnh. – Giọng của Diệp Cẩn Ngôn vẫn hết sức bình thản.

- Vậy là ông đã suy nghĩ rất kỹ rồi?

- Nằm bao lâu nay ở đây, tất nhiên là tôi có thời gian để suy nghĩ chứ?

- Ông nói được như vậy, tôi biết ông đúng là Diệp Cẩn Ngôn rồi! – Phạm Kim Cang mỉm cười nói – Nếu ông không dặn dò gì thêm, tôi xin phép đi ngay đây.

- Ê khoan khoan … cậu nói gì mà tôi đúng là Diệp Cẩn Ngôn ê ê – Diệp Cẩn Ngôn gọi với theo bóng lưng Phạm Kim Cang, chỉ thấy anh ta vẫy vẫy tay nhưng không quay đầu lại, với tác phong này, với lối suy nghĩ này, đích thị là Diệp Tổng lừng danh mà anh biết rồi.

***

Ở bên phía Lưu Khả Ly, cũng vừa sáng sớm, cha nuôi và giáo sư Lưu đã đứng ngoài cửa, cuộc viếng thăm bất ngờ không báo trước này khiến cô vô cùng lúng túng, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.

- Cha nuôi, sao cha lại đến đây vào giờ này?

- Ta đến nhà con gái nuôi, không lẽ cũng phải chọn giờ hay sao? – Lưu Vân đi ngang qua Khả Ly, nghe thấy vậy bước chân ngừng lại, ánh mắt nhìn xéo về phía cô.

- À con không có ý đó? – Lưu Khả Ly cúi đầu.

- Cô và cha con sang đây, muốn căn dặn con vài điều, rồi lát nữa chúng ta cùng nhau đi thăm Diệp Cẩn Ngôn. – giáo sư Lưu nói thêm vào, ý tứ như đang ra lệnh.

- Đi thăm Diệp Cẩn Ngôn? Ông ấy làm sao ạ? – Lưu Khả Ly vờ như không biết chuyện gì.

- Ông ấy có chút không khỏe, đợi cô liên lạc được với thư ký Phạm thì con đi cùng cô, có vài việc chúng ta cùng thống nhất trước.

- À … vâng vâng – Lưu Khả Ly đáp qua loa, ánh mắt cũng lơ đễnh nhìn đi hướng khác. Cô sợ nhất là nhìn thẳng vào giáo sư Lưu, bà ấy luôn có một năng lực đặc biệt từ ánh mắt, khiến cho cô không thể không vâng lời.

- Chỗ Tạ Hoành Tổ, tại sao chưa kết thúc – Lưu Vân cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt cũng chứa đầy băng giá nhìn thẳng vào Khả Ly.

- Dạ?

- Ta không muốn nói thêm một lần nào nữa. kết thúc ngay đi – Lưu Vân gắt gỏng.

- Nhưng… tình cảm làm sao nói dễ dàng như việc chấm dứt một hợp đồng được ạ! – Lưu Khả Ly bức xúc nói lớn, những chuyện dồn nén khiến cô muốn bùng nổ.

- Hơ. Con học ở đâu cái giọng điệu đó vậy? – Lưu Vân quắc mắc nhìn Khả Ly.

- Thời đại nào rồi mà mọi chuyện yêu đương lại phải theo sự sắp đặt như vậy? – Lưu Khả Ly dường như không muốn lùi bước, cô muốn được lần đầu tiên nói lên suy nghĩ trong lòng mình, nói chính kiến của mình với cha nuôi.

- Mày … dám …

- Con đủ lớn rồi … không cần cha phải can thiệp quá sâu vào chuyện của ….

Bốp!

Lưu Khả Ly chưa nói hết câu thì một cái tát như trời giáng từ phía Lưu Vân đánh xuống, cái tát quá mạnh khiến cô đau điếng, một bên mang tay bị tác động khiến cô choáng váng ngã xuống sàn.

- Tao nuôi mày, cho mày cuộc sống đủ đầy, để bây giờ mày dám cãi lại như vậy hả? – Lưu Vân tức giận, định giơ chân đạp lên người của Khả Ly. Giáo sư Lưu thấy vậy vội vàng ngăn lại, dù sao lát nữa nếu liên lạc được với Phạm Kim Cang, bọn họ cũng cần phải đi gặp Diệp Cẩn Ngôn, không thể để Lưu Khả Ly đến đó với điệu bộ khó coi cho được.

- Anh! Bình tĩnh… đừng đánh con bé nữa … lát nữa nó còn phải đi gặp Diệp Cẩn Ngôn đấy …

- Hừ … bằng mọi giá em phải thuyết phục được Phạm Kim Cang sắp xếp cho gặp Diệp Cẩn Ngôn … hừ bằng mọi giá … mày mày – Lưu Vân hằm hằm nhìn xuống Khả Ly – Mày phải diễn một vở kịch lâm ly bi đát, quỳ mọp xuống dưới chân Diệp Cẩn Ngôn cũng được, để hắn ta động lòng mà chia sẻ lại Mịch Uyển cho chúng ta …

- Em sẽ cố gắng mà… anh đừng nổi nóng nữa, không tốt đâu

Lưu Khả Ly ngước mắt nhìn giáo sư Lưu ân cần chăm sóc cho Lưu Vân, trong lòng cảm thấy chán ghét. Con người ta ai cũng có lòng tham, không phải tham tiền tài thì cũng là danh vọng, lòng tham đúng mực sẽ tạo động lực để vươn lên, nhưng lòng tham khiến con người giành giật những thứ không phải của mình bằng mọi giá thì đúng là mất hết nhân cách. Cô chống một tay xuống sàn, gương mặt đỏ lựng, cô chợt nhớ đến câu chuyện của Chu Tỏa Tỏa, hóa ra thứ mà Tỏa Tỏa khiến cho mọi người đều yêu quí và nể trọng, chính là sự liều mạng ngang bướng nhưng vô cùng trượng nghĩa của cô. Tỏa Tỏa có thể đối đầu với Tạ Gia Nhân, có thể mặc kệ miệng đời khen chê mà thẳng lưng để sống, cô ấy như cỏ như cây chỉ cần có ánh nắng mặt trời là vươn mình rực rỡ, dù cô ấy cũng không có mẹ như cô, nhưng Tỏa Tỏa vẫn trở thành một con người chính trực. Còn cô … không phải là cô không có mẹ … chỉ là mẹ của cô lại vì những tính toán thiệt hơn mà chối bỏ danh phận làm mẹ của mình. Lưu Khả Ly bật khóc, tiếng khóc dồn nén bao năm nay mới được bật ra, hai vai cô run lên nức nở. Giáo sư Lưu và Lưu Vân không hiểu vì sao hôm nay Khả Ly lại mẫn cảm như vậy, khẽ nhún vai nhìn nhau, rồi lặng lẽ bước ra ngoài, để lại một mình cô chơi vơi khóc cười dưới nền nhà lạnh ngắt.

***

Tỏa Tỏa mang đồ ăn sáng vào phòng Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông đang ngồi dựa lưng đọc sách, bản Passacaglia phát ra từ chiếc loa Tỏa Tỏa đặt trên chiếc tủ đầu giường khiến căn phòng bình yên đến lạ. Lúc nãy, Phạm Kim Cang nhắn cho cô một tin bâng quơ, rằng Diệp Tổng đã trở lại, cô không hiểu ý của anh ra sao, giờ nhìn thấy cảnh này, hóa ra là vậy.

Tỏa Tỏa đứng một lúc ở ngoài cửa, ngắm nhìn gương mặt của Diệp Cẩn Ngôn, gương mặt nghiêm nghị khẽ mỉm cười. Tỏa Tỏa cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp. Cô đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, sẽ đến lúc cô nói cho ông nghe về sự xuất hiện của những đứa con, về sự kết tinh tình yêu của hai người, nghĩ đến giây phút ấy, cô cảm thấy có một sức mạnh đang lớn dần trong tim, dù thế nào cô cũng sẽ cùng Diệp Cẩn Ngôn chiến thắng bệnh tật, dù thế nào cô cũng sẽ cùng ông vun đắp đủ đầy cho tổ ấm nhỏ của mình.

- Anh đang đọc gì vậy? – Tỏa Tỏa vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, vừa dịu dàng hỏi Diệp Cẩn Ngôn.

- Anh đọc lại cuốn sách em đưa.

- Trăm năm cô đơn ư? – Tỏa Tỏa liếc nhìn và vui vẻ nói.

- Ừm, anh đang đọc đến đây – Diệp Cẩn Ngôn giơ cuốn sách đang mở đến một trang, trên đó chi chít những bút tích và phần highlight tô màu xanh đỏ mà Tỏa Tỏa để lại.

- Ồ - Tỏa Tỏa xấu hổ nhìn những dòng chữ lít nhít của cô.

- Tại sao em lại tô bật chỗ này: “Bí quyết cho tuổi già đẹp đẽ chỉ đơn giản là thoả thuận trong danh dự với sự cô đơn”. – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm nhìn cô …

- Ờm … là em muốn để lại thông điệp cho anh đấy?

- Thông điệp gì cho anh? – Diệp Cẩn Ngôn bật cười.

- Em biết thế nào anh cũng đọc lại nên em muốn nói rằng anh đừng nên giống người ta mà thỏa hiệp như vậy. Cô đơn thì có gì mà cần thỏa hiệp, chẳng phải được sống, được yêu, được sẻ chia mới đẹp đẽ hơn sao?

- Em nghĩ vậy à?

- Vâng, theo quan điểm của em thì là như vậy, mặc dù em không biết có đúng với ý tứ của ông Marquez không? – Tỏa Tỏa cười ngượng ngùng.

Diệp Cẩn Ngôn không nói mà kéo Tỏa Tỏa vào lòng, hôn lên trán cô, một lúc rồi mới dịu dàng lên tiếng:

- Mọi người đều cô đơn, theo cách này hay cách khác, nên điều tuyệt diệu nhất là có được bên mình một người để sống cùng, để yêu và để chia sẻ…

- Anh nói vậy có nghĩa là …

- Anh đồng ý phẫu thuật và điều trị theo phác đồ của bác sỹ!

- Thật không? – Tỏa Tỏa sung sướиɠ hét lên.

- Thật! anh thấy em đêm nào cũng thức khuya tìm kiếm thông tin về tình trạng của anh, anh không nỡ để em phải uổng công phí sức. Với lại …

- Với lại sao ạ?

- Với lại anh biết rõ vốn tiếng Anh của em mà ha ha ha, đọc bằng ấy trang mạng nước ngoài cũng không phải điều đơn giản ha ha ha – Diệp Cẩn Ngôn cười lớn khiến Tỏa Tỏa cũng vui theo, cô nhìn ông cười đến híp cả mắt. Vậy là ổn rồi, nếu bây giờ họ thuyết phục được bác sỹ Lee và ekip của ông ấy thì khả năng hồi phục của Diệp Cẩn Ngôn là điều hoàn toàn chắc chắn.

- Ông xã! – Tỏa Tỏa nói như thì thầm.

- Hử?

- Tin vừa rồi quả là một tin tốt lành đối với em!

- Ừm – Diệp Cẩn Ngôn thấy Tỏa Tỏa đột nhiên tỏ ra nghiêm trọng, nhất thời chưa đoán biết được cô muốn làm gì

- Nhưng em có một tin còn tốt lành hơn nữa.

- Là tin gì? – Diệp Cẩn Ngôn nôn nóng hỏi.

- Là … là em đã có thai rồi, thai đôi, đến nay đã được hơn ba tháng.

- Hả? em nói gì … Tỏa Tỏa …. – Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt, những câu hỏi muốn nói ra đều lắp bắp không thành lời

- Là chúng ta sắp có con, đã được hơn ba tháng rồi ạ? – Tỏa Tỏa cầm bàn tay đang run rẩy của Diệp Cẩn Ngôn đặt lên bụng mình, đôi bàn tay to lớn vẫn không ngừng run lên, từng ngón tay rón rén đặt bên ngoài chiếc váy dài của Tỏa Tỏa như sợ nếu chạm vào mạnh hơn thì sẽ kinh động đến em bé bên trong vậy.

- Em nói thật… thật chứ, Tỏa Tỏa? – Diệp Cẩn Ngôn uy dũng lẫy lừng bỗng chốc trở nên luống cuống, ấp úng như một đứa trẻ.

- Vâng. ..Là thật đấy – Tỏa Tỏa xúc động nhìn dáng vẻ của Diệp Cẩn Ngôn.

- Tỏa Tỏa … Tỏa Tỏa – Diệp Cẩn Ngôn ôm Tỏa Tỏa vào lòng, hai vai ông khẽ run lên, dường như là đang khóc. Ông chưa từng nghĩ, đến tuổi này rồi, lại được đón nhận niềm vui như vậy. Tỏa Tỏa đang mang trong mình huyết thống của ông, vài tháng nữa thôi con của họ sẽ chào đời, mọi thứ sẽ bước sang một trang hoàn toàn mới. Tỏa Tỏa nói đúng, cô đơn thì cần gì mà phải thỏa hiệp, bên cạnh chúng ta vẫn có muôn vàn thứ thiêng liêng, sẽ có những thứ khiến chúng ta dùng cả trí lực của mình để nắm lấy, dùng cả tâm hồn của mình để mà nâng niu, Tỏa Tỏa và gia đình này của ông chính là như vậy. Diệp Cẩn Ngôn, ông không được phép quy hàng, nhất định không được nhát hèn thêm một lần nào nữa.

Chương 71: Cậu đừng nghĩ nhiều! 

Hôm nay tâm trạng của Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ khác thường, nhóm y tá hộ lý đều lấy làm lạ. Họ xì xầm nói nhỏ với nhau, nguyên cơ nào khiến bệnh nhân ở phòng VIP số 3 lại hào hứng đến vậy. Không những ông hợp tác rất tốt mà còn ăn uống ngon miệng hơn hẳn. Bình thường lúc nào họ đến cũng thấy có thức ăn thừa để lại, hôm nay thì không những không còn mà phần ăn tráng miệng ông còn yêu cầu thêm một suất nữa. Vị y tá trưởng thấy nhóm người bàn tán nhỏ to, thì vội vàng đi tới, kí đầu mấy cô gái trẻ, rồi nghiêm giọng nói:

- Này các cô, các cô biết người trong phòng VIP số 3 là ai mà dám bàn tán vậy?

- À y tá trưởng, chúng tôi biết, ông ấy là Diệp Tổng, Diệp Cẩn Ngôn ạ.

- Biết là tốt. Biết rồi thì đừng bàn tán nhiều, coi chừng ngày mai không còn được đi làm đấy.

- Có nghiêm trọng đến vậy không? – Một cô gái trẻ ngơ ngác hỏi – Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau thôi mà.

- Việc của chúng ta là chăm sóc thật tốt cho bệnh nhân, còn những việc khác không được nói ra miệng, càng không phải đề tài bàn tán. Với những người ở tầng lớp ấy, chuyện riêng của họ là một việc tối mật, hơn nữa đây là chỗ mà ngay cả bác sỹ Trịnh cũng kiêng nể vài phần. Mong các cô hiểu và hành sự cho đúng!

- Nhưng mà vợ ông ấy đúng là rất xinh đẹp và trẻ trung. – Một cô cố gắng nói thêm.

- Xem ra ông ấy rất yêu thương vợ.

- Đúng vậy. Họ rất yêu thương nhau.

- E Hèm! Nếu các cô còn tiếp tục nói, tôi có thể dẫn tất cả đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc ngay bây giờ - Vị y tá trưởng đột ngột quay lại, lớn tiếng nói.

Vị y tá trưởng nói xong thì quay lưng rời đi, nhóm y tá ở lại tái mét nhìn nhau, nếu y tá trưởng đã ra mặt răn đe, chắc chắn đây không phải một việc nhỏ rồi.

Diệp Cẩn Ngôn ăn sáng xong, ngồi trên chiếc ghế được thiết kế đặc biệt kế bên cửa sổ để đọc sách. Ánh nắng mùa xuân chiếu xen qua cửa sổ làm cho căn phòng tràn đầy sinh khí. Tỏa Tỏa ngồi ở chiếc sofa đối diện, lặng lẽ ngắm nhìn ông. Thời gian nằm ở đây, khiến gương mặt ông có đôi chút hốc hác, nhưng khí chất nho nhã, dáng dấp phi phàm thì không thuyên giảm chút nào, bất giác Tỏa Tỏa cất lên một câu cảm thán.

- Nhìn anh giống như một vị tiên sinh uyên bác vậy!

- Hà! – Diệp Cẩn Ngôn ngước lên nhìn cô, nụ cười sáng bừng trên khuôn mặt – Em thật khéo ăn nói, sau này hi vọng con chúng ta sẽ giống em.

- Em lại mong chúng giống anh, vừa tài giỏi, vừa phi phàm – Tỏa Tỏa vui vẻ đáp lại.

- Giống ai cũng được, anh chỉ mong các con khỏe mạnh và tử tế.

- Vâng! – Tỏa Tỏa gật gật, Diệp Cẩn Ngôn nói đúng, chỉ cần các con lớn lên được khỏe mạnh và tử tế, đó đã là phước phần rồi. Bởi sự thông minh tài giỏi có thể là ân huệ, nhưng tử tế lại là sự lựa chọn, con người chẳng phải chỉ cần tử tế với nhau, mọi thứ khác ắt hẳn sẽ được an bài.

- Tỏa Tỏa, anh có chuyện này muốn bàn bạc với em. – Diệp Cẩn Ngôn trịnh trọng nói.

- Vâng, anh nói đi!

- Anh muốn có một thỏa thuận cuối cùng với Lưu Triệu Mẫn, để tránh bà ấy tìm cớ kiếm chuyện với chúng ta sau này, căn biệt thự Tư Nam sẽ để lại cho bà ấy. Em thấy sao? – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa nhìn về phía Tỏa Tỏa, mong chờ câu trả lời từ cô.

- Ông xã, đó là tài sản của anh mà, anh không cần phải câu nệ ý kiến của em đâu. – Tỏa Tỏa vội vàng đáp lại.

- Không, em là vợ anh, những việc này cũng cần phải bàn với em chứ. – Diệp Cẩn Ngôn ra hiệu cho Tỏa Tỏa đến bên cạnh mình, vòng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại dịu dàng xoa lên bụng cô.

- Em tôn trọng ý kiến của anh, ông xã – Tỏa Tỏa cũng vòng tay ôm lấy vai Diệp Cẩn Ngôn, để đầu mình dựa lên vai của ông, điệu bộ vô cùng tình cảm.

- Em thật sự không nghĩ gì khác sao?

- Em hiểu vì sao anh làm như vậy mà, ông xã. Tài sản đúng là quan trọng, nhưng sự bình an trong tâm hồn lại quan trọng hơn, em luôn ủng hộ anh.

- Cảm ơn em, Tỏa Tỏa –

Diệp Cẩn Ngôn xúc động, siết mạnh vòng tay ôm cô vợ nhỏ bé của mình. Cuộc đời này, có được cô ấy, được ở bên cô ấy là những năm tháng vàng son rực rỡ nhất của ông, làm sao có thể để lãng phí một giây phút nào cho được, nhất định ông phải nắm bắt, dù cho phải giành giật, đó cũng là xứng đáng.

- Vậy em sẽ cùng Thư ký Phạm, ra mặt giúp anh để nói chuyện với giáo sư Lưu. – Tỏa Tỏa từ tốn đề nghị.

- Em muốn vậy ư? – Diệp Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn vợ mình.

- Đúng vậy, em biết bà ấy nhiều lần làm khó em, bây giờ là lúc em trả lại, cũng là khẳng định chủ quyền – Tỏa Tỏa bặm môi, giả bộ hung dữ.

- Ha ha – nhìn em kìa – anh và Lưu Triệu Mẫn đã là quá khứ từ rất xa xưa rồi, em còn lo lắng gì chứ.

- Em muốn ra mặt giúp anh thôi. – Tỏa Tỏa hạ thấp giọng.

- Anh chỉ lo em không vui khi gặp Lưu Triệu Mẫn, bà ấy không phải là người dễ đối phó đâu.

- Em ….

- Tỏa Tỏa, anh biết em chịu ấm ức, nhưng việc này cứ để anh lo, bây giờ em đang có thai, đừng để chuyện của Lưu Triệu Mẫn làm ảnh hưởng, em và các con là điều quan trọng nhất đối với anh …

- Vâng … - Tỏa Tỏa xịu mặt, giọng nói có chút thất vọng.

- Ngoan nào, việc đối phó với Lưu Triệu Mẫn cứ để cho anh và Tiểu Phạm. Em là kim cang bảo bối của anh, bà ấy tốt nhất đừng nên động vào. – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng nói, nhưng ánh mắt lại thâm trầm sâu thẳm. Ông nhìn ra ngoài cánh cửa, trong lòng hạ quyết tâm, Chu Tỏa Tỏa và gia đình nhỏ của ông, không một ai có thể động đến, không một ai có quyền làm tổn thương, kể cả bản thân ông.

***

Lưu Khả Ly vừa mới đến văn phòng, thì thấy có một bóng người quen thuộc lướt nhanh trước cửa phòng cô, tiến vào phòng giáo sư Lưu. Chưa kịp định thần xem đó có phải là Lưu Vân không, thì cô đã nhận được cuộc gọi nội bộ của giáo sư Lưu yêu cầu cô vào phòng bà ta gấp. Vừa vào trong phòng, chưa kịp đóng kín cửa lại, Khả Ly đã nghe thấy giáo sư Lưu nhỏ tiếng nói với Lưu Vân.

- Sao anh liều thế, đến văn phòng em giờ này, lỡ chủ tịch và Alex Su thấy được sẽ không vui đâu.

- Hừ! sao em phải sợ cha con nhà Su đến vậy? – Lưu Vân ngồi xuống chiếc ghế ở giữa phòng, điềm nhiên nói.

- Sao lại không? Họ là sếp của em, chủ công ty này mà.

- Hừ! Em gọi được cho Phạm Kim Cang để hẹn gặp Diệp Cẩn Ngôn chưa?

- Vẫn chưa …

- Sao lâu vậy? – Lưu Vân quắc mắt nhìn giáo sư Lưu, cái nhìn sắc lẹm khiến Lưu Khả Ly đứng bên cũng thấy sợ.

- Tại vì … vì – giáo sư Lưu lắp bắp – Khả Ly chưa sẵn sàng với màn kịch chúng ta dựng nên .

- Hừm. – Lưu Vân đứng lên, tiến đến gần Lưu Khả Ly đang run rẩy bên cạnh – Có một việc nhỏ như vậy mà mày vẫn chưa sẵn sàng. Ta cho hai người 3 ngày, nếu không làm xong việc này thì đừng có trách ta vô tình.

- Cha nuôi … cha định làm gì? – Lưu Khả Ly lấy hết can đảm cãi lại.

- Làm gì à – Lưu Vân nhếch miệng – Muốn biết ta sẽ làm gì thì hãy hỏi Triệu Mẫn về chuyện của Kevin Su đi.

- Anh! Sao lại nhắc đến chuyện này – Giáo sư Lưu tái mặt nhìn Lưu Vân rồi lại nhìn về Khả Ly.

- Anh đến đây chỉ để nói chuyện này, 3 ngày, nội trong vòng 3 ngày bằng mọi giá phải có được thỏa thuận với Diệp Cẩn Ngôn, anh muốn ít nhất 50% Mịch Uyển.

- 50% - ông ta sẽ không chịu đâu.

- Tùy em! 50% là ít nhất. nếu không chúng ta sẽ có những cơn ác mộng ập đến sớm thôi.

- ….

Giáo sư Lưu không nói gì, Lưu Khả Ly cũng im bặt. Người đàn ông nói xong thì vội vàng rời đi. Đợi ông ta đi khuất, giáo sư Lưu mới thả mình xuống ghế, mỏi mệt nhắm nghiền mắt. Lao đã phóng đi rồi, phải theo đến cùng vậy.

***

Hôm nay đến hẹn, bà nội Tưởng cùng với bảo mẫu sẽ dẫn Tiểu Tỏa đến thăm Diệp Cẩn Ngôn. Nam Tôn và Vĩnh Chính cũng đi cùng. Cả nhóm người ngồi trong căn phòng lớn dành cho gia đình trong khu vực VIP trò chuyện vui vẻ. Nam Tôn để ý thấy tinh thần của Diệp Tổng vui vẻ hơn rất nhiều, bèn ngoắc Tỏa Tỏa lại, nhỏ tiếng hỏi:

- Hôm nay Diệp Tổng có vẻ tốt hơn rồi, cậu đã nói với anh ấy chuyện cậu có thai rồi.

- Tớ đã nói, Cẩn Ngôn rất vui và bây giờ đang cùng với bác sỹ Trịnh và nhóm bác sỹ do bạn dì Út giới thiệu thực hiện theo phác đồ điều trị mới.

- Vậy thì tốt quá – Nam Tôn thở phào .

- Ừm. Vì vậy mà anh ấy không cho tớ đi làm, cũng bắt tớ về nhà nghỉ ngơi, nhưng tớ cảm thấy vẫn nên ở cùng anh ấy thì hơn – Tỏa Tỏa vừa nói vừa xoa cái bụng đã lớn của Nam Tôn.

- Tất nhiên là Diệp Tổng đúng rồi, cậu phải thật cẩn thận đó nha.

- Ừm – Tỏa Tỏa phụng phịu. Cô vốn quen với việc luôn chân luôn tay, bây giờ được chăm như trứng mỏng thế này có chút không quen.

- Bệnh viện vẫn chưa liên hệ được với skip bác sỹ Jason Lee à?

- Vẫn chưa? Lịch làm việc của ông ấy kín quá, rất khó sắp xếp. – Tỏa Tỏa buồn bã nói.

- Nếu nhờ bác sỹ khác thì thế nào?

- Hiện tại chỉ có Jason Lee và ekip của ông ấy mới có khả năng thực hiện ca mổ phức tạp thế này với tỉ lệ rủi ro thấp nhất.

- Uhmmm – Nam Tôn lo lắng, nhưng cũng không có cách nào để giúp cho Tỏa Tỏa.

Với tình hình của Diệp Cẩn Ngôn, chỉ cần mời được bác sỹ Lee phẫu thuật, sau đó thì có thể lựa chọn một bệnh viện nào đó ở gần ở nhà để tập vật lí trị liệu, thì khả năng hồi phục hoàn toàn là điều rất đỗi khả thi. Ngặt nỗi, đã gần 1 tháng mà họ vẫn chưa thể tiếp cận với bác sỹ Lee để thuyết phục ông ấy. Bác sỹ Trịnh đã nhờ bạn học của ông ấy làm cùng bệnh viện với Lee nhưng vẫn chưa có kết quả. Phạm Kim Cang lo lắng gọi điện thoại khắp nơi, khiến Diệp Cẩn Ngôn cũng không kiên nhẫn theo:

- Tiểu Phạm, cậu không cần phải cuống liên thế, người bệnh là tôi cơ mà.

- Nhưng Diệp Tổng, tôi vẫn chưa liên hệ được với bác sỹ Lee, tôi sợ…

- Sợ gì chứ?

- Sợ nếu để lâu thì càng khó …

- Cậu đừng lo, tôi có trao đổi với bác sỹ Trịnh rồi, giả sử nếu không liên hệ được với Jason Lee, tôi vẫn sẽ đồng ý một ekip mổ khác – Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói.

- Ekip khác ?

- Ừm.

- Nhưng mà … - Phạm Kim Cang ngập ngừng. Không riêng gì anh, chắc chắn Chu Tỏa Tỏa cũng vẫn muốn lựa chọn ekip tốt hơn với tỉ lệ rủi ro thấp hơn.

- Thôi cậu đừng nghĩ nhiều, mọi việc cứ chờ thêm 3 ngày nữa rồi tính. Bây giờ cậu thu xếp với Lưu Triệu Mẫn đi. Tôi muốn có một thỏa thuận chính thức một cách rõ ràng, trước khi tôi làm phẫu thuật…. – Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì trầm ngâm. Phạm Kim Cang cũng đứng hình, rơi vào suy nghĩ hồi lâu. Diệp Tổng muốn mọi thứ liên quan đến Lưu Triệu Mẫn được giải quyết một cách dứt khoát trước thời gian làm phẫu thuật, chẳng phải để tránh mọi rắc rối sau này có thể xảy ra với Tỏa Tỏa nếu chẳng may ông làm phẫu thuật không thành công hay sao? Ông chấp nhận ekip mổ với tỉ lệ rủi ro, là ông đang tự an ủi hay đánh một cược lớn cho cuộc đời mình?

- Sao vậy, Tiểu Phạm? – Diệp Cẩn Ngôn thấy Phạm Kim Cang đứng nghệt ra đó thì lên tiếng gọi.

- À không, không có gì Diệp Tổng. Tôi đi liên hệ với giáo sư Lưu ngay đây.

- Ừm.

Phạm Kim Cang cặm cụi đi ra ngoài, được nửa đường quay lưng nhìn lại, anh thấy Diệp Cẩn Ngôn bấm nút cho lưng ghế cao lên, rồi ngồi thản nhiên đọc sách. Có lẽ anh đã quá lo xa rồi. Diệp Cẩn Ngôn là ai chứ? Là người bôn ba gió sương, bao nhiêu giông tố cuộc đời không làm ông gục ngã, thì những chuyện như thế nào chắc chắn ông sẽ vượt qua thôi, sẽ vượt qua thôi.

Reng! Reng!

Phạm Kim Cang liếc nhìn người gọi đến, trớ trêu thế nào mà lại chính là giáo sư Lưu. Oan gia ngõ hẹp hay bà ấy là ma quỷ ám hồn, biết anh đang cần liên hệ thì đột nhiên xuất hiện.

- Alo! Giáo sư Lưu!

- Thư ký Phạm, xin lỗi vì đường đột gọi cho cậu. Tôi muốn đến thăm Diệp Tổng, không biết cậu có sắp xếp được không?

- Được chứ - Phạm Kim Cang tỏ ra hào sảng – Thành ý của giáo sư Lưu chắc chắn là khiến Diệp Tổng nhà chúng tôi rất vui, ông ấy cũng có việc muốn gặp bà đấy.

- Gặp tôi à?

- Đúng vậy! Phiền bà đến bệnh viện Trường An một chuyến.

- À được được! – giáo sư Lưu cuống quýt nhận lời, sao lại khéo vậy nhỉ.

- Vậy nhé. Hẹn gặp bà trong 1 giờ nữa.

- Được. Cảm ơn thư ký Phạm. Cảm ơn thư ký Phạm

Phạm Kim Cang bấm tắt máy, nụ cười lúc nãy cũng tắt luôn. Lát nữa, giáo sư Lưu sẽ đến, anh nhất định phải tỉnh táo, không thể để Diệp Tổng mềm lòng vì bà ta được.

Chương 72: Không mong gặp lại. 

Lưu Khả Ly đi theo giáo sư Lưu đến bệnh viện Trường An, cô cố gắng tỏ ra bình thản nhưng trong lòng vô cùng hỗn loạn. Việc mà giáo sư Lưu cùng cha nuôi cô yêu cầu, không còn cách nào để chối từ, cũng không còn cách nào để thoái thác. Họ là người thân duy nhất của cô, cuộc sống này của cô là do họ ban tặng, hơn nữa, nếu cô không thực thi, Lưu Vân cha nuôi cô chắc chắn không để cô yên.

- Cháu cất gương mặt u ám đó đi – Giáo sư Lưu liếc nhìn Lưu Khả Ly, nói như ra lệnh.

- Dạ? – Lưu Khả Ly ngơ ngác hỏi lại.

- Đừng để gương mặt ấy đi gặp Diệp Cẩn Ngôn.

- À vâng, nhưng gặp ông ấy trong bệnh viện, liệu có ổn không ạ? – Dù gì Diệp Cẩn Ngôn cũng đang không khỏe, câu chuyện mà họ sẽ nói, cô vẫn nghĩ tìm một nơi khác sẽ phù hợp hơn.

- Ông ta đang nằm viện, mà việc này cần phải xử lý nhanh, không thể đợi ông ta xuất viện được.

- Làm vậy có phải là hơi quá …

- Cháu chuẩn bị tốt cho những gì chúng ta cần nói với ông ta đi, đừng nhiều chuyện nữa .

Giáo sư Lưu nói xong thì dựa lưng vào ghế, mắt lim dim. Lưu Khả Ly cũng không nói thêm gì, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Hôm nay trời mưa, những giọt nữa đọng trên tấm kính tạo thành một lớp màn mờ ảo, đời người có bao nhiêu chuyện là tuyệt đối rõ ràng đây.

Hai người họ đến khu lễ tân của bệnh viện, giáo sư Lưu đang định bấm điện thoại thì đã thấy Phạm Kim Cang đứng đợi trước một dãy bàn dài. Thấy họ, anh lên tiếng, không nặng không nhẹ:

- Chào giáo sư Lưu, cô Lưu, Diệp Tổng nói tôi đứng đây đợi hai người.

- Chào thư ký Phạm – Lưu Khả Lưu lịch thiệp lên tiếng.

- Chúng ta gặp ông ấy ở đâu? Ngay trong phòng bệnh được chứ? Tôi nghĩ là cũng cần một không gian riêng tư một chút.

- À vâng, tôi sẽ đưa hai người đến phòng ông ấy. Ông ấy đang chờ rồi ạ.

- Được.

Phạm Kim Cang dẫn giáo sư Lưu và Khả Ly đi qua một dãy hàng lang, xuyên qua một khuôn viên nội khu nhỏ, đến một dãy phòng cao cấp riêng biệt. Julia thấy mấy người họ đến thì vội vàng vào căn phòng bên trong, báo tin. Cánh cửa vừa mở, tiếng cười nói vui vẻ bên trong đã vọng ra, hình như là tiếng của Diệp Cẩn Ngôn. Ba người họ tiến đến gần, thấy Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi bên cửa sổ, Chu Tỏa Tỏa ngồi sát bên ông, đầu khẽ tựa nhẹ vào vai ông, cả hai cùng xem chung một cuốn sách, dường như nội dung rất cuốn hút nên vừa xem vừa thảo luận, vui vẻ và bình yên.

- Diệp Tổng, Diệp Phu Nhân – Thư ký Phạm đã về tới rồi ạ.

Tiếng Diệp Phu Nhân thốt ra, giáo sư Lưu đột nhiên biến sắc. Đã bao năm rồi, bà mới nghe thấy ba tiếng Diệp phu nhân, nhưng lần này người được nhắc đến lại là một người khác. Trong lòng bà như có hàng trăm khối băng, tỏa lan sự lạnh lẽo đến tận tâm can.

- À! Cả Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn đều cùng nhau quay lại, tiếng cười nói lúc nãy cùng chìm lắng xuống.

- Xin chào! – Diệp Cẩn Ngôn cất lời khách khí.

- Chào Diệp Tổng! – Giáo sư Lưu và Lưu Khả Ly đồng thanh đáp lại.

Tỏa Tỏa cũng lịch thiệp cúi đầu chào, rồi khẽ nghiêng người nói nhỏ với Diệp Cẩn Ngôn:

- Em ra ngoài một lát nhé, để anh và Phạm Phạm nói chuyện.

- Ừm! Xong việc anh gọi em. – Diệp Cẩn Ngôn nắm nhẹ bàn tay Tỏa Tỏa, có chút vấn vương. Không phải ông không muốn Tỏa Tỏa ở lại, chỉ là những chuyện không mấy vui vẻ này, ông không muốn Tỏa Tỏa phải bận lòng mà thôi.

Giáo sư Lưu khẽ liếc nhìn theo bóng dáng của Tỏa Tỏa cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, căn phòng chỉ còn lại bốn người họ. Phạm Kim Cang đợi tất cả an vị, mới mở lời.

- Giáo sư Lưu, bà Lưu Triệu Mẫn – hôm nay Diệp Tổng của chúng tôi mời bà đến đây với tư cách ông ấy là chồng cũ của bà và muốn cùng bà làm một thỏa thuận liên quan đến khối tài sản lẽ ra sẽ thuộc về cô Diệp Mẫn Nhi nếu cô ấy còn sống.

- Vừa hay tôi cũng muốn gặp Diệp Cẩn Ngôn để nói về chuyện này – giáo sư Lưu đột ngột xen ngang câu nói của Phạm Kim Cang – Dự án Mịch Uyển chắc chắn sẽ thuộc quyền sở hữu của Mẫn Nhi nếu như con bé không gặp chuyện

Phạm Kim Cang nhìn thái độ bình thản của giáo sư Lưu khi nói về chuyện này, đoán biết bà ta đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây, vì vậy anh tạm ngưng và chờ đợi cho bà ta nói tiếp.

- Tôi đến đây cũng chỉ là đòi lại quyền lợi chính đáng của con bé mà thôi. – Giáo sư Lưu tiếp tục – Dù sao con bé cũng không còn nữa, là một người mẹ, tôi muốn được thay con gái của mình hoàn thành di nguyện, khi con bé còn sống rất nhiều lần có tâm sự với Khả Ly rằng nó mong muốn sau khi tốt nghiệp sẽ được tự mình quản lý Mịch Uyển. Phải không Khả Ly?

Giáo sư Lưu quay sang nhìn Khả Ly, câu nói bất ngờ của bà khiến cô giật mình. Không hiểu sao, mồ hôi trên bàn tay cô đã chảy ướt đầm, nhịp tim cũng không thể kiểm soát mà đập nhanh thình thịch.

- À dạ... dạ... à hồi còn ở bên Anh, cháu ở chung với chị Mẫn Nhi nên hai chị em thường hay nói chuyện với nhau, chú Diệp ...

- Đúng vậy, nên hôm nay Khả Ly đến đây là muốn kể lại cho chúng ta nghe những di nguyện của Mẫn Nhi trước khi con bé xảy ra chuyện...

- Lưu Triệu Mẫn – Diệp Cẩn Ngôn đột ngột ngắt lời – Chuyện của Mẫn Nhi, chúng ta không cần phải nhắc lại, tôi cũng sẽ có một thỏa thuận với bà.

- Tại sao? – giáo sư Lưu nhếch mép cười – Ông sợ đối diện với việc mình là hung thủ hay sao?

Diệp Cẩn Ngôn không nói, ánh mắt thâm trầm, gương mặt cương nghị dường như hơi biến sắc. Giáo sư Lưu biết, yếu huyệt của ông chính là điểm này.

- Bởi vì di nguyện của con bé như vậy, nên tôi muốn ông phải để lại cho tôi 70% Mịch Uyển, 30% ông giữ lại cho mình. – Giáo sư Lưu lạnh nhạt nói.

- 70% Mịch Uyển, bà có thấy mình hơi tham lam không, giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang không kìm được nói xen vào – Hôm nay tôi đại diện cho Diệp Cẩn Ngôn là muốn đưa cho bà một thỏa thuận cuối cùng, ông ấy sẽ sang tên hoàn toàn căn biệt thự Tư Nam cho bà và bà cam kết từ nay không dính dáng gì đến ông ấy và gia đình nữa – Phạm Kim Cang nói xong thì chìa một xấp giấy ra trước mặt giáo sư Lưu.

- Hừ - giáo sư Lưu cười nhạt – chỉ một căn biệt thự mà đòi đổi lại Mịch Uyển hay sao?

- Căn biệt thự này nếu theo giá thị trường cũng cả trăm triệu tệ, thưa giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang nói tiếp, gương mặt anh đã ửng hồng, dường như rất kìm nén cơn tức giận.

- Các người nghĩ tôi là đứa con nít hay sao mà mang chỗ tiền này ra dụ vậy? – Chỉ một căn nhà, làm sao đổi lại con gái cho tôi, làm sao hoàn thành được di nguyện của nó đây? – giáo sư Lưu kích động nói lớn khiến Phạm Kim Cang nhăn mặt. Ông càng ra sức trấn an bà, thì bà ta càng nói to hơn. Dù gì cũng là trong bệnh viện, nói năng kiểu này sẽ kinh động đến những phòng xung quanh.

- Giáo sư Lưu - Diệp Cẩn Ngôn điềm tĩnh nói, ánh mắt cương nghị nhìn xoáy sâu về phía giáo sư Lưu - giữa tôi và bà, chỉ còn duy nhất căn biệt thự là có liên quan. Vì vậy tôi chuyển nhượng hết cho bà. Mong bà và tôi từ nay không còn liên quan nữa. Những chuyện bà đã làm với công ty tôi, với tôi và Toả Toả tôi cũng không truy cứu. Từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông ...

- Gì mà nước sông và nước giếng - giáo sư Lưu không giữ nổi bình tĩnh, gương mặt đỏ lừ, hai hàm răng líu vào nhau - Khả Ly, cháu nói đi, cháu nói cho ông ta hết những gì cháu biết đi

- Cháu ... cháu ... Lưu Khả Ly hoảng hốt

- Nói mau... cháu để chị Mẫn Nhi ở dưới kia phải chịu thiệt thòi ư ... nói!

- Cháu ... - Lưu Khả Ly dương đôi mắt sợ sệt đỏ hoe nhìn xung quanh, rồi nhìn về giáo sư Lưu, ánh mắt của bà cũng nhìn cô đầy uy hϊếp!

- Nói! Bà tiến lại, nghiến răng thì thầm ra lệnh cho Khả Ly, bàn tay cầm chặt lấy cánh tay cô.

- Thôi được rồi! - Lưu Khả Ly lấy hết sức bình sinh vùng khỏi tay giáo sư Lưu - cháu sẽ nói, nói về chuyện của chị Mẫn Nhi cho chú Diệp nghe.

- ... tất cả cặp mắt đều hướng về Khả Ly, căn phòng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng của một mình cô

- Đúng là chị Khả Ly trước khi về Thượng Hải lần cuối cùng có tâm nguyện sau này học xong sẽ được về bên cạnh Diệp Tổng, nối nghiệp chú và từng bước quản lý công việc. Đó là ước mơ của chị ấy!

- ...

- Nhưng rồi khi từ Thượng Hải về lại Luân Đôn, chị ấy mới phát hiện ra một chuyện, và có tâm sự với cháu rằng: chị ấy rất muốn cố gắng để xứng đáng với Dự án Mịch Uyển nhưng có lẽ ...

- Có lẽ làm sao, cháu nói tiếp đi - giáo sư Lưu thúc giục

- Có lẽ sẽ không được tiếp nhận ...

- Con bé chắc đoán biết rằng cha nó đâu có giữ lời hứa, đúng không? - giáo sư Lưu nói giọng mỉa mai. Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang chăm chú lắng nghe, đôi lúc lại quay sang nhìn nhau, không biết phải nói gì

- Bởi vì ... bởi vì - giọng Lưu Khả Ly nghẹn lại, cô cố gắng hít vào thật sâu, lấy hơi và nói liền một mạch - Khi chị ấy quay trở lại Anh không báo trước và vô tình nghe được câu chuyện giữa cô và cha, hai người có nhắc đến một cô con gái riêng. Lúc ấy Mẫn Nhi nghĩ rằng hai người đang nói về chị ấy, chị ấy đau khổ vì tưởng rằng mình không phải là con gái của Diệp Cẩn Ngôn nên ... nên ... nên - Lưu Khả Ly nấc lên - nên mấy ngày sau đã tự kết liễu .... hu hu hu - Lưu Khả Ly nói xong thì quỵ xuống. Tất cả những người trong phòng đều chuyển từ bất ngờ sang kinh ngạc và hoảng hốt. Giáo sư Lưu bối rối phân bua

- Không ... không ... không thể có chuyện đó được ... Mẫn Nhi là con gái của Diệp Cẩn Ngôn ... là con gái của Diệp Cẩn Ngôn

- Cháu có chắc Mẫn Nhi nói với cháu vậy không? - Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt hỏi lại Khả Ly. Khả Ly được Phạm Kim Cang đỡ ngồi lên một chiếc ghế, gật gật đầu thay cho câu trả lời.

- Mẫn Nhi chắc chắn là con của Diệp Cẩn Ngôn, cháu có biết cháu đang nói sằng bậy gì không Khả Ly - giáo sư Lưu không đợi Khả Ly an vị, xông đến bóp mạnh hai tay Khả Ly một lần nữa - hoặc có thể Mẫn Nhi hiểu lầm gì rồi.

Diệp Cẩn Ngôn im lặng, Phạm Kim Cang cũng im lặng. Việc này đúng là hoang đường thật

- Đúng! Chị Mẫn Nhi đã sai, chị ấy giống Diệp Tổng như đúc, làm sao có thể không phải là con gái cho được. - Lưu Khả Ly trấn tĩnh hơn, nhỏ tiếng nói

- Ừm!

- Chị ấy sai vì lúc ấy người mà cô và cha nói đến, người con gái ruột của cô và cha ấy không phải là Mẫn Nhi mà là một người khác!

- Người khác? Lưu Triệu Mẫn và Lưu Vân có một cô con gái khác ư? - Phạm Kim Cang vội vàng hỏi.

- Đúng! Người ấy kém chị Mẫn Nhi ba tuổi, được sinh ra trong lúc cô vẫn còn là vợ của Diệp Tổng. Người đó chính là con!

- Hả? – Phạm Kim Cang và Diệp Cẩn Ngôn đồng thanh, còn giáo sư Lưu mặt trắng bệch, mấp máy một lúc vẫn không thốt ra được lời nào.

Lưu Khả Ly từ từ lấy trong túi xách ra hai tờ kết quả kiểm tra ADN đưa cho Phạm Kim Cang xem, một tờ là kiểm tra quan hệ của cô và Lưu Triệu Mẫn, một tờ là kiểm tra quan hệ giữa cô và Lưu Vân, hai tờ kết quả điều khẳng định giữa họ có quan hệ huyết thống. Như vậy là, Khả Ly chính là cô con gái mà Lưu Triệu Mẫn đã có riêng với Lưu Vân trong thời gian ở Anh, khi mà bà ta chưa ly hôn với Diệp Cẩn Ngôn. Đây đích thị là một tin động trời.

Khả Ly đưa tờ kết quả cho Phạm Kim Cang xong thì lặng lẽ bước ra ngoài, cô không biết là mình sẽ đi đâu, nhưng nhưng gì cần phải nói cô đã nói hết, ngoài kia thế giới rộng lớn mênh mông, hi vọng sẽ có một nơi để cho cô nương nấu sau tất cả chuyện này.

Diệp Cẩn Ngôn đọc xong tờ giấy thì hoàn toàn trầm mặc, ông ra hiệu cho Phạm Kim Cang đưa giáo sư Lưu đang đứng ngây ngốc ra bên ngoài, còn mình thì lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng trống rỗng như vô vàn hồi ức bị sụt lún theo những dòng thác thời gian tuôn chảy bào mòn. Ông cứ ngồi như vậy hồi lâu, không ai biết ông đang nghĩ gì, những người đến chăm sóc thấy vậy cũng không dám đến gần, chỉ yên tĩnh đứng ở bên ngoài chờ đợi yêu cầu từ ông.

***

Phạm Kim Cang kéo tay giáo sư Lưu ra ngoài, đi mãi đến sảnh lớn, băng qua khu vườn, rồi đến một hồ nước bên cạnh bệnh viện. Anh kiếm một chiếc ghế đá để cả hai cùng ngồi xuống, trời đã tạnh hẳn, những con gió lạnh kèm theo hơi nước từ hồ, có thể sẽ khiến giáo sư Lưu tỉnh táo hơn. Một lúc lâu, không thấy giáo sư Lưu nói gì, anh bèn cất tiếng:

- Giáo sư Lưu, chuyện cô Lưu kể lúc nãy, cũng chỉ là thông tin một chiều, tuy nhiên Diệp Tổng nhà chúng tôi chắc chắn cũng sẽ tìm hiểu ..

- Hừ? – giáo sư Lưu cười nhạt

- Ông ấy cũng chỉ là muốn bà thu tay, không phải chỉ là đừng xen vào cuộc sống của ông ấy, mà những chuyện bà đã làm, nếu vỡ lở, có thể phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

- ... – giáo sư Lưu im lặng nhìn Phạm Kim Cang.

- Tôi tạm thời giúp Diệp Tổng giữ những chứng cớ mà chúng tôi thu thập được, chưa đưa cho cơ quan điều tra, nhưng nếu bà vẫn muốn động thủ, tôi không còn cách nào khác sẽ giao ra tất cả ...

- Anh sẽ không dám đâu – Giáo sư Lưu quắc mắc nhìn Phạm Kim Cang, cố vớt vát bằng giọng điệu thách thức.

- Tại sao tôi lại không dám! Bà đang động đến Diệp Cẩn Ngôn cơ mà. – Phạm Kim Cang nhấn mạnh từng lời

- ...

- Tôi vào đây.

- Tôi muốn gặp Chu Tỏa Tỏa! – Giáo sư Lưu bất ngờ nói

- Bà và cô ấy không có gì để nói, Diệp Tổng nhà chúng tôi sẽ không để bà làm tổn hại đến phu nhân của ông ấy đâu – Phạm Kim Cang lạnh lùng đáp lại.

- Tôi sẽ không làm gì cô ta đâu

- Xin lỗi giáo sư Lưu, điều này tôi không giúp được. Tạm biệt và Hi vọng không gặp lại bà.

Phạm Kim Cang nói xong, thì đứng dậy đi vào, để lại một mình giáo sư Lưu với một khoảng mênh mông vô tận. Lời anh nói đều là thật lòng, không phải anh không muốn gặp lại bà ta, bà ta cũng chỉ là một người trong số hàng tỉ người trên thế giới, gặp lại hay không chẳng có gì quan trọng với anh cả, mà điều anh để tâm nhất là anh không muốn Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa phải gặp lại bà ta, chỉ vậy thôi, những giông tố mà bà ta mang đến cuộc đời của Diệp Cẩn Ngôn đã quá đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ctt#dcn