dd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ nhất: Ánh Trăng Bảo Hạp

“Lấy rượu làm thơ, con người sống được bao lâu? Thí dụ như sương mai, ngày càng nhiều khổ, ưu tư khó quên. Lấy cái gì để giải sầu, chỉ có Đỗ Khang” cô gái ngồi dưới ánh trăng một trân than nhẹ.

“Tiểu nha đầu, ngươi tuổi còn trẻ tức giân cái gì a?” cô gái cả kinh, hồi đầu liền thấy một ông lão tóc trắng cười cười nhìn chính mình.

“Ngươi là ai? vào bằng cách nào?” cô gái ân thầm kinh hải, chính mình võ công đã muốn tới mức thượng thừa, có người phía sau thế nhưng lại không cảm nhận được, huống hồ Vương phủ thị vệ nghiêm ngặt, người này lại dễ dàng tiến vào được.

“Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là ta có thể giải đáp nghi vấn trong lòng ngươi” lão nhân cười nói

“vậy ngươi hãy nói nghi vấn của ta là gì?” cô gái mỉm cười nói, ông lão này không biết từ đâu đến, để hắn đánh giá hẳn là sẽ không thương tổn chính đi? Bằng không lấy hắn thủ cắp bồi thường chính mình còn không phải dễ như trở bàn tay

Ông lão nói “ngươi có khát vọng lại không có nơi thi triển. nhưng là hiện tại Đại Nguyên số mệnh không được tốt, ngươi dù cố gắng như thế nào cũng vô ích”

Cô gái cả giận “To gan, nước Đại Nguyên chúng ta đánh hạ thống nhất lãnh thổ. Hoàng đế Đường Thái Tông người nào nói đến đều phải kính nể hắn. Ngươi không biết lại dám nói càn!”

Lão nhân không giận, mỉm cười nói “Thiên hạ phân lâu tất sẽ hợp, hợp lâu tất sẽ tan. Này cũng là điều tự nhiên, con người không thể đoán trước mọi chuyện. Nhưng ta nơi này có một bảo vật có thể giúp ngươi cũng không chừng” dứt lời ông lão mang theo trong lòng xuất ra một chiếc hợp gì đó.

“Đó là cái gì? Có ích lại gì cho ta?” cô gái vừa nghe, nghĩ rằng ông lão này nói cũng có lý, dù sao chính mình một người cũng không thể nói chuyện..

Ông lão nói “đây là kiện ẩn chứa bên trong chính là thiên địa cường đại nhất năng lượng bảo hạp, con người viết “Ánh trăng bảo hạp”, năng lượng này có thể mở ra thời không đường hầm, nó khiến ngươi xuyên qua không gian. Thế nào, có phải rất lợi hại?” ông lão âm thầm đắt ý

Cô gái cười ha ha nói “ta nói ông lão ngươi a, ngươi cũng thật ngây thơ a, còn xuyên qua không gian, hahaha, thật nực cười”

“ta nói tiểu nha đầu ngươi a, ngươi và ta coi như cũng có duyên nên ta mới nói cho ngươi, ta xem ngươi là người có căn cốt, tư chất bất phàm mới có hảo tâm đêm “ánh trăng bảo hạp” tặng cho ngươi, ngươi cũng không biết phân biệt a! ngươi dùng “ánh trăng bảo hạp” xuyên không đến thới kỉ thích hợp, nói không chừng có thể mở ra sở học, có thể thành nghiệp lớn” ông lão vuốt râu trừng mắt nói

“ta ở trong này có nhiều công việc như thế sao có thể nói đi là đi? Huống hồ nếu xuyên sai địa phương thì làm sao?” cô gái mặc dù nói như vậy nhưng kỳ thật cũng không hoàn toàn tin ông lão lời nói .

Ông lão cấp bách nói “kia nếu xem là duyên phận, xuyên qua như thế nào cũng không thể khống chế được a!”

Cô gái cả giận nói “vậy ngươi trả lại cho ta, ngươi không phải muốn hại chết ta a? quên đi, vậy ngươi trước tiên là nói về chiếc hộp kia rốt cuộc dùng như thế nào?” mặc dù không tin lời nói của hắn nhưng trước tiên đem chiếc hộp lừa tới tay mới là quan trọng

“Này thì..thiên cơ không thể tiết lộ! nhưng ta tin tưởng ngươi cùng “ánh trăng bảo hạp” là hữu duyên, ngươi tự tìm hiểu sự kỳ diệu của chiếc hộp đi.” Dứt lời liền đem chiếc hộp đưa cho cô gái, xoay người bước đi, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Cô gái lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ người này rốt cuộc là người hay quỷ, đến vô ảnh đi vô hình. Cẩn thận đánh giá chiếc hộp, cũng không gặp chỗ nào kỳ lạ, “hừ” một tiếng nhất định là lừa gạt người.

Cô gái cẩn thận nhìn chiếc hộp “ánh trăng bảo hạp”, trong lòng cứ nhắc tới “ánh trăng bảo hạp, ánh trăng bảo hạp…..” không khỏi ngẩn đầu nhìn đến ánh trăng trên bầu trời, tròn tròn trăng tròn, tỏ sáng dị thường, ánh trăng như chíu sáng mọi nơi, vì vạn vật mà lưu lại một tầng lụa mỏng.

Cô gái đang ngồi trầm tư, chợt thấy trước mắt một trận cường quang hiện lên, nàng không khỏi cuối đầu nhìn lại, lại thấy một trận thiện địa dịch chuyển, choáng váng đầu óc đến hoa cả mắt, lập tức té ngã, rơi không hề nhẹ. Cô gái lập tức liền thấy không ổn, âm thầm vận công, chỉ cảm thấy đan diền trống rỗng lại không có một chút nội lực, lập tức kinh hãi, chính mình chuyện tốt hay xấu đều luyện bảy tám năm học võ, như thế nào lại không có võ công? Cố gái một trận kinh hãi. Quay đầu nhìn nhìn, vừa thấy nhất thời cả kinh cười toe tóeChương thứ hai: Thế Giới Mới

Cô gái đến thế giới này đã cả đêm, vừa mới xuyên qua tới tâm tình thấp thỏm lo âu bây giờ cũng trầm ổn lại, ngẫm lại hiên tại mấu chốt là phải đi tìm thức ăn, nhưng hiện tại trên người chỉ có chiếc hộp “ánh trăng bảo hạp”, chắc là không thể cầm được, còn phải trở về a! trên đường phải chịu ánh mắt khác thường của người đến người đi, nàng trong lòng cũng thật là phiền muộn a, trải qua đoàn người hình như đều trốn tránh nàng, nàng trong lòng thật không thoải mái nha…thầm nghĩ chính mình thành tựu ngoại tộc? Nhìn cao cao phòng ở nhớ lại xúc động thật muốn khóc a.

Ký đến chi, tắc an chi, nàng tự an ủi chính mình. Vẫn như trước tìm người hỏi một chút. Lập tức kéo một vị nữ tử đi đường, cười hỏi “vị tỷ tỷ này, xin hỏi hiện tại thới kỷ là bao nhiêu, đây là ở đâu a?” nữ tử vừa nghe lắc đầu chạy trối chết, kỳ quái. Nàng lại tìm vài người hỏi, như thế nào lại không có một bóng dáng a, này là cái gì đạo lý a! Chính nàng thông minh lanh lợi như thế mà tại đây hoàn toàn không dùng được, cô gái trong lòng phẩn nộ a!

Nên làm sao bây giờ a, giả ngu để đáng thương, nhưng mình là phân phận tôn quý xuất thân cao quý, còn chưa từng gặp cái loại tình huống này a. Nếu không tìm tìm một tiểu hài tử hỏi một chút, tiểu hài tử hẳn là không có cảnh giác đi. Thật vất vả để tìm thấy một tiểu hài tử, liền đi qua giữ chặt tiểu hài tử mỉm cười hỏi “tiểu đệ đệ, có thể giúp tỷ tỷ một việc được không?”

Tiểu hài tử nháy mắt mấy cái xem cô gái “tỷ tỷ thật khá nha, ta có thể giúp ngươi làm cái gì a?”

“Hiên tại là năm bao nhiêu, nơi này là chỗ nào a?” cô gái xấu hổ cười

“A, năm 2011 ạ, đây là bắc kinh a, tỷ tỷ ngươi như thế nào cũng không biết, tỷ tỷ mặc quần áo thật kỳ quái nha?”

Cô gái quẫn bách nói “A, ta cũng không biết, ta mất trí nhớ, hiện tại ta bị lạc đường” nói dối nói dối, bụng nàng lúc này âm thàm kêu lên, cô gái càng quẫn bách.

“Tỷ tỷ thật đáng thương, kia hẳn là nên đi tìm cảnh sát thúc thúc, tỷ tỷ đối bụng phải không? Bửa sáng ta chỉ có bánh mì, cho ngươi. Ta còn phải đi học, tỷ tỷ hiện gặp lại!” tiểu hài tử chào tay liền chạy về phía trước.

Cô gái nhìn chiếc bánh trên tay liền nuốt nước miếng, ăn thôi, mở ra đưa đến miệng, hương vị thật ngon, cô gái cảm động muốn khóc, nghĩ rằng vẫn là tiểu hài tử tốt.

Ăn xong liền cảm thấy no, nhưng giờ phút này phải đi đâu đây? năm 2011, Bắc Kinh, nếu như vậy Đai Nguyên đã sớm diệt vong. Nàng không nói nên lời thật đau lòng a, như thấy chính mình lần đầu tiên như thế mê mang.

Đi tới đi lui nhìn đến có rất nhiều ông lão ở trong vườn luyện công nhưng lại không thấy giống võ công, chính mình đi đến chiếc ghế ngồi nghỉ ngơi, ngơ ngác nhìn lên ánh sáng mặt trời.

Màu vàng chiếu sáng mọi địa phương, bao phủ quanh thân cô gái, mái tóc đen dài ở trong gió nhẹ nhàng chuyển động, một thân màu đỏ xiêm y phản chiếu ánh nắng, lước qua khuôn mặt tuyệt mỹ dung nhan, khí chất hồn nhiên, nhất thời hình thành một bức tranh tuyệt mỹ, làm cho người người lui tới trên dường phải nghỉ chân quan sát, không hề chóp mắt.

Khi Trương đạo diễn đi ngang qua nơi này, nhìn đến hình ảnh này liền nhất thời kích động vạn phần. gặp cô gái như thế dung nhân hòa khí chất, này cỡ nào phù hợp với kịch bản của chính mình a, hắn tìm đã lâu nhưng không tìm được diễn viên phù hợp đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, điều này làm cho hắn như thế nào có thể không kích động? nhìn đã lâu, hắn dần xuống sự kích động của mình, nhẹ nhàng đi đến bên cô gái.

“Vị tiểu thư này, ngươi như thế nào ở một mình tại đây a?” Trương đạo diễn hỏi

Cô gái đang ngẩn người nghe được có người hỏi, nhanh hồi phục tinh thần. Nàng đánh giá người chủ động đến gần chính mình vẻ mặt tự hồ là trung niên nam nhân, kéo lên khóe miệng không biết như thế nào trả lời.

Gặp cô gái không trả lời, Trương đạo diễn vì thế đành tự giới thiệu “ta là đạo diễn, hiện tại làm bên kịch truyền hình, trong kịch bản của ta vừa lúc thiếu một vị nữ chính, ta vừa mới đi ngang qua nơi này, nhìn đến ngươi phi thường thích hợp diễn nhân vật này, phiến phù vẫn là tương đương dày. Ta cũng tin tưởng bộ kịch này sẽ có một sự hưởng ứng tốt, không biết ngươi có hứng thú hay không a?”

Cô gái nghĩ rằng cái gì là đạo diễn, kịch truyền hình, diễn viên nàng không biết là cái gì, này nọ, nàng càng không biết như thế nào trả lời.

Gặp cô gái còn không có trả lời, Trương đạo diễn vẫn thực là kiên nhẫn hỏi “ngươi tên là gì a?”

Cô gái nghĩ rằng người đang nói này không chừng có thể giúp chính mình giải quyết chuyện này, vì thế nói “ta không biết” nàng làm như bị mất trí nhớ.

Trương đạo diễn hơi hơi kinh ngạc, đoán không ra cô gái này là không muốn trả lời vẫn là cái gì đều quên, vì thế lại hỏi “vậy ngươi bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu a?”

Cô gái nói “ta không biết, ta bị mất trí nhớ, cái gì cũng đều quên”

“A!” Trương đạo diễn nhìn cô gái bình tĩnh không một gợn sóng hai mắt, nhìn không ra tâm tư của cô gái, đoán rằng nàng hẳn là thật sự mất trí nhớ.

“vậy ngươi trước nhìn xem kịch bản, nhìn xem cảm thấy có hứng thú hay không?” nói xong theo trong bao lấy ra một quyển sách đưa cho cô gái “<Ỷ Thiên Đồ Long Ký>, Kim Dung võ hiệp tiểu thuyết, ta nghĩ cho ngươi diễn nữ chính Triệu Mẫn, ngươi hiện tại cũng đã quên tên của mình, không bằng trước kêu Triệu Mẫn ngươi xem có được không?”

Cô gái hơi kinh ngạc, chính mình tên đã kêu là Triệu Mẫn a, sẽ không như vậy trùng hợp đi, bất quá vẫn là che dấu đi qua, nói “sách này viết một số ký tự ta không thể nhận thức được, ta xem hay là thô đi?” Triệu Mẫn hơi hơi cự tuyệt, muốn nhìn một chút người kia như thế nào trả lời.

Trương đạo diễn liền nói “ta xem ngươi thông minh lanh lợi, hẳn là có thể rất nahnh sẽ học được? mất trí nhớ nhưng nói không chừng rất nhanh có thể khôi phục lại? chúng ta kịch bản trước tiên sẽ làm cho diễn viên tiến hành huấn luyện để học tập, ngươi vẫn là nên thử xem, được không??”

“Nga, vậy được rồi!” Triệu mẫn nói 

“A, vậy là tốt rồi, ngươi hiện tại mất trí nhớ hẳn là không có chỗ ở, ta trước an bài cho ngươi một chỗ ở, hiện tại chúng ta trước đi ăn một ít điểm tâm, vừa ăn vừa nói chuyện ngươi thấy thế nào??”

“Tốt!” Triệu Mẫn nói, nàng giờ phút này miệng cũng khô mà lưỡi cũng khô!Chương thứ ba: Thư Người Trong Vật

Một tháng cũng như vậy mà trôi qua, Triệu Mẫn cơ bản cũng đã thích nghi với cuộc sống nơi này, cũng theo Trương đạo diễn học tập kịch học hỏi rất nhiều kiến thức, học chữ Hán quả thật không phải chuyện dễ, kịch bản cũng chậm chậm hiểu được. Nhưng là bi kịch a, truyện xưa này giống như sự thật là chuyện xưa của Đại nguyên hậu truyện, giai đoạn giửa của kịch bản nữ chính quả thật là Nhữ Dương Vương phu nhân danh Mẫn Mẫn, đó không phải là chính mình sao? Chẳng lẽ lịch sử của chính mình là như thế này, như trong đây viết? Chẳng lẽ chính mình là thư người trong vật? nghĩ đến đây Triệu Mẫn liền cảm thấy thập phần thương tâm a, xuyên không chết tiệt, ông lão chết tiệt, để cho mình thấy chính mình chuyện xưa võ hiệp! nếu đã muốn xuyên qua thì chính mình hiện tại càng quý trọng lần cơ hội này không phải sao? Cố gắng học vài thứ, trở về làm nên đại sự. Hạ quyết tâm Triệu Mẫn càng thêm kiên trì học tập, hận không thể một ngày có bốn mươi tám giờ cho nàng. Nhưng là không thể không ăn không nghĩ ngơi, nàng thân thể là ăn không được tiêu, hiện tại lại không có võ công hộ thể, nàng căn bản là không có khả năng giống như trước giống nhau nghĩ ngơi trong thời gian ngắn liền có thể tốt lên được.

Triệu mẫn cũng hiểu được nên không kỳ quái, chính mình đã muốn trước kia luyện công pháp luyện đến một tháng trời, đan điền vẫn như cũ trống trơn, trăm tư không thể giải, lo lắng cho chính mình về sau có khả năng mất đi võ công, liền cảm thấy mất mát rất nhiều. Vì thế truyện phim Kim Dung toàn tập, lấy cầu được đến giải quyết, nhưng vẫn như cũ không có một chút đan điền.

Nhìn thấy rất nhiều truyện tiểu thuyết võ hiệp, nhìn đến đủ loại chiêu thức võ công, nàng vĩ nhiên phải xem a về dau còn cần đến nó, có thể thực hiện nhưng sợ là thiếu chi lại thiếu, nhưng cảm thấy “Xạ Điêu Tam Bộ Truyện” phần lớn quy luật võ công phù hợp với việc học võ, phỏng chừng là có thể thực hiện, vì thế lại thu nhập sửa sang lại một phen “Cửu Âm Chân Kinh”, không sai được rất thích hợp cho nữ nhi tu luyện, nhưng lại không có đầy đủ kinh thư, huống hồ hiên tại không có một chút chân khí nào, cũng không thể thự hiện được a. “Cửu Dương Chân Kinh” mặc dù rất lợi hại, nhưng không thích hợp cho nữ tử tu luyện, huống chi kinh văn ở nơi nào đưa tới cũng không thể hiểu rõ, cũng không thể chờ xuyên không trở về lại Thiếu Lâm Tự để trộm a, các tiểu thuyết viết về thời xưa có phải hay không còn có nghiên cứu thêm. Tự hỏi một phen, Võ Đang là phái nội công ân nhu lâu dài, bác đại tinh thâm, thực thích hợp tu luyện, nhưng hiện tại được lưu truyền cho tới nay chỉ còn lại “Thái Cực Quyền”, “Thái Cực Kiếm”. Dù sao cũng không có nội công để luyện được, trước luyện thử hai mươi tư chiêu thức “Thái Cực Quyền” xem thế nào.

Lại qua mấy ngày, Trương đạo diễn tìm đến Triệu Mẫn, hỏi Triệu Mẫn thâm tình hình học tập gần đây, Trương đạo diễn hài lòng với câu trả lời, liền báo cho nàng biết sắp tới Triệu Mẫn sẽ chụp ảnh diễn viên. Triệu mẫn cảm thấy sợ nhất là chụp ảnh tình cảm đi, chính mình tốt xấu gì cũng là một người “bảo thủ”, người cổ đại a. cùng với một nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, nam nữ thụ thụ bất thân không đúng sao? Lại muốn chính mình trước kia nếu không làm càng, có phải hay không thật sự cùng Trương Vô Kỵ cái kia cảm động chân tâm? Liên tưởng liền cả người nổi hết da gà. Chính mình sẽ không như vậy không có mắt nhìn a, dù không có mắt nhìn nhưng phải yêu cũng là yêu Dương Quá a như vậy tuyệt thế si tình, dù phản nghịch nhưng là một đại mỹ nam a!

Triệu Mẫn xấu hổ hỏi “Trương đạo diễn, ngày chụp ảnh tình cảm có thể hay không tìm một người thế thân a, ta thực không có thói quen cùng người khác thân thể tiếp xúc (thân thể này là của Tiểu Long Nữ nhà ta a, không ai có thể đụng vào =]]~), ta không có cách nào diễn tốt được, dùng một người diễn thế cũng không có vấn đề gì đi, ngươi xem có được không?” Tóm lại vô luận như thế nào ta không diễn tiết mục tình cảm, Triệu Mẫn âm thầm tưởng tượng. Trước kia chính mình mặc dù rất nhiều tỳ nữ hầu hạ, nhưng không có nghĩa là chính mình cuộc sống thiên kim đại tiểu thư không thể tự gánh vác công việc, chính mình công việc vẫn là tự mình động thủ, không nhờ giả người khác.

Trương đạo diễn cảm thấy Triệu Mẫn trên người trời sinh là người quý tộc, uy nghiêm nhưng cũng lại tận lực làm việc, hồn nhiên thánh thiện, không có lời nào để nói lên khí chất đó. Cô gái như vậy là ở trong hoàn cảnh nào lớn lên a? hắn thật tò mò, nói “không thành vấn đề, vẫn đề này ta đã muốn thay ngươi lo lắng qua. Ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, tổ kịch sẽ chịu trách nhiệm, chụp hình bộ diễn này sẽ không đối với ngươi về sau cuộc sống có phản đối hoặc ảnh hưởng gì.” 

Tiệu Mẫn nhìn Trương đạo diễn, lúc chính mình mê mang thời điểm người này đã giúp mình, mình đối với hắn thật cảm kích a.

Một ngày liền trôi qua như vậy một ngày một ngày trôi qua, thoáng một cái liền đến truyền hính phát kịch. Giữa tháng tám, Triệu Mẫn mỗi ngày làm việc liên tục, nhưng cũng rút ra một chút thời gian lên mạng học tập, luyện tập “Thái Cực Quyền” cũng không có gián đoạn một ngày.

Hiện tại nàng đối với thế giới này cũng đã nhân thức được, nơi này tuy rằng khoa học kỹ thuật thành tựu, thông tin nhanh và tiện, giao thông tiện lợi nhưng chính mình thủy chung đối với nó không có một chút lưu luyến. Nàng có mục tiêu, có khát vọng to lớn, càng trải qua một năm hiện đại khoa học kỹ thuật văn hóa các phương diện tri thức đọc lướt qua để học tập, như hổ thêm cánh. Nàng tin tưởng rất nhiều, chờ mong chính mình sẽ trở lại địa phương cuộc sống, thi triển quyền cước, thực hiện khát vọng. Nàng cũng luôn luôn chuẩn bị, kiên nhẫn chờ đợi trước để một ngày nào đó có thể trở về.Chương thứ tư: Lại Xuyên Qua

Chụp hình xong <Ỷ Thiên Đồ Long Ký>, Triệu Mẫn cự tuyệt lời mời của Trương đạo diễn, một mình đi du hành.

Nàng đi qua rất nhiều đại phương, gặp rất nhiều loại người, cũng ăn qua các loại mỹ vị thực vật. Nhưng làm cho nàng cảm thấy hứng thú vẫn là đủ loại kiểu dáng trang phục sinh đẹp, cũng có một thời gian học tập thiết kế trang phục, tuy rằng không tinh thông, nhưng cơ bản đồ trang sức vẫn có thể làm.

Xuân đi thu đến, giây lát ngừng lại, cũng đã tám mặt trăng trôi qua, lúc Triệu Mẫn mười bốn tuổi đã muốn trở thành đình đình ngọc lập xinh đẹp cô gái. Mặc dù ở thế giới này mười bốn tuổi vẫn như cũ là một đứa nhỏ, nhưng cổ đại ở đâu?

Triệu Mẫn cảm thấy đã đến lúc phải trở về, nhìn trên cánh tay “ánh trăng bảo hạp”, nghĩ muốn lấy một chút gì đó trở về. Nếu có thể mang theo nhiều vũ khí trang bị hiện đại trở về thật là tốt biết bao nhiêu a, nhưng hiển nhiên là không thể đươc a. Chính mình trên thế giới này học tập rất nhiều thứ, nhưng chỉ hiểu biết trong giới han của mình, vẫn còn nhiều những vấn đề khó lý giải, nhưng lại không có thời gian để học, nàng muốn trở về nhà.

Lại qua hai tháng, Triệu Mẫn đi vào Tây An, tưởng muốn nhìn lại nơi này từng là thành thị thời kỳ huy hoàng từ xa xưa, liền trở về đi. Đi trên đường cái Tây An, nàng cảm thụ đươc không có một tia hơi thở cổ điển. Thầm nghĩ thành thị này lúc trước cũng như vậy cường thịnh, vẫn như cũ không tránh đươc suy sụp vận mệnh. Thành thị như thế, triều đại như thế, người cũng như thế mà đi. Hiện tại thế giới cơ bản được tính là hòa bình đi, nhân dân cũng an nhàn giàu có, nhưng là vẫn như cũ chiến tranh không ngừng, vẫn như cũ có quốc gia diệt vong. Chính mình ngay khi trở về liền có khả năng tạo ra sự nghiệp, có thể làm cho Đại Nguyên nhân dân an cư lạc nghiệp, quốc gia cường thịnh. Ngay khi có thể, nhưng có thể cường thịnh trong bao lâu? Triệu Mẫn lại một lần nữa mê mang, chính mình chấp nhất đến tột cùng có thể đổi lấy cái gì a? Nàng lần đầu tiên đối với chính mình vẫn kiên trì, có thể làm ra sự nghiệp, nhưng tâm tình có chút hoài nghi.

Triệu Mẫn thở dài, nghĩ rằng mình trước đừng miên mang suy nghĩ. Vì thế quay lưng đi Tần Lĩnh Chung Nam sơn giải sầu. Đi vào Chung Nam Sơn, trước hô hấp không khí, tâm tình thư giản rất nhiều. Tâm tình thật tốt thấy không có ai đánh vài cước “Thái Cực Quyền”. Nàng hiên tại võ công đã muốn thâm sâu, nghĩ rằng này “Thái Cực Quyền” hẳn là tập phần đông võ học chỗ dài, là trung võ học đối với các loaai võ công tối tinh hoa áp súc, đúng là quyền pháp tối cao Minh Nội gia. Đáng tiếc nàng hiên tại vẫn như cũ không có một chút nội lực, đối với bộ quyền pháp này vẫn như cũ lý giải không được tinh túy bên trong. Nàng đánh xong một lần “Thái Cực Quyền” lại tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới đi lui bất giác bầu trời tối đen, một vòng Minh Nguyệt dần dần hiện lên. Nàng nghĩ rằng, này Tần Lĩnh bên trong cũng coi như được cùng với nhân loại hoạt động không ít a, ô nhiễm địa phương, lại vẫn như cũ không nhìn tới mấy khỏa sao. Giờ này khắc này, Triệu Mẫn vô cùng hoài niệm cảnh tượng trời đầy sao a, cảnh tượng ngồi dưới ánh trăng lấy rượu làm thơ.

Nhìn lên ánh trăng tròn, không tự chủ được lấy ra “ánh trăng bảo hạp”. Hôm nay lại là trăng tròn, có thể hay không chính là đêm nay của hai năm trước mình xuyên đến đây? Triệu Mẫn không kìm chế được liền mở ra ‘ánh trăng bảo hạp”, đặt lên trên, nhìn xem chiếc hộp nhưng hiện tại vẫn như cũ không biết chiếc hộp này sử dụng như thế nào? Trong lòng một trận do dự, thật muốn xuyên trở về a, nhưng lại cảm thấy chính mình trên người không có chuẩn bị gì hết, tùy ý đem đại một cái gì đó nhưng lại thấy thiếu, huống hồ nếu như xuyên đến mà không biết tên thời đại đó thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng thực lo lắng! Ngẫm lại hay là thôi đi, tính đem “ánh trăng bảo hạp” cắt vào nhưng lại chậm một bước. Đúng lúc này, Triệu Mẫn chỉ thấy trước mắt một lưỡng đạo cường quang hiện lên, lại là một trận thiên địa xoay tròn, choáng váng đầu đến hoa mắt, chính mình nháy mắt một chút nhưng lại như qua rất lâu. Nàng trong lòng không khỏi mắng chính người đưa cho chính mình chiếc hộp “ánh trăng bảo hạp” thật là đáng giận mà, ông lão chết tiệt nhưng thế lừa chính mình, rõ ràng không muốn xuyên như thế nào lai xuyên tới!

Nàng cảm giác chính mình muốn rơi xuống dưới, lập tức tức hít một hơi thế nhưng lại cảm nhận được một chút nội lực, thử vận công một chút thế nhưng có chút chân khí đang lưu chuyển, nhất thời tưởng chính mình lại có nội công nàng liền một trận kinh hỉ. Hiện tại không rõ vì sao mình lại có nội lực, tuy rằng không như trước kia như vậy thâm hậu nhưng hiện tại nàng đồi với võ công có thể lý giải, có lý luận để có thể chỉ đạo một lần nửa luyện tập hẳn là làm không ít công to. “Bác mà không tinh, tạp mà không thuần bất chính” là tu luyện tối cao của võ học tối kỵ sao? Nàng hiện tại một lần nữa tập luyện nội công, vứt bỏ trước kia lộn xộn võ công cũng như phế võ công sau đó luyện lại từ đầu, có thể gặp họa được phúc cũng nói không chừng. Nghĩ đến đây Triệu Mẫn âm thầm hưng phấn.

Ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, như trước là ánh trăng chiếu sáng trong đêm, bầu trời đầy sao, không khí lành lạnh, thoải mái đến nói không nên lời. Nàng cũng không biết hiện nay xuyên đến thời đại gì nhưng bằng king nghiệm hiện giờ có thể đoán gần nơi này là Chung Nam Sơn. Nàng mọi nơi tìm kiếm, nhưng không thấy “ánh trăng bảo hạp” nhất thời môt trận kinh hãi, thầm nghĩ nếu đánh mất “ánh trăng bảo hạp” chính mình cũng không thể trở về thế giới thuộc về mình a! Triệu Mẫn trong lòng nóng như lửa đốt, ở bốn phía không ngừng tìm kiếm, đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn như cũ không tìm được “ánh trăng bảo hạp”. Thấy bốn phía trống trải, gió nhẹ thổi qua, cây cối sàn sạt chuyển động nhưng lại không có một ai, nàng một người trên lưng chỉ có ba lô nhìn mọi nơi xung quanh. Triệu Mẫn tâm không khỏi mạnh mẽ trầm xuống, lo âu không thôi.Chương thứ năm: Hoạt Tử Nhân Mộ

Triệu Mẫn ở trong núi đi dạo, suy nghĩ lại nàng đã xuyên đến hiện đại suốt hai năm lần này xuyên qua cũng là cuối cùng, đến nay vẫn không rõ “ánh trăng bảo hạp” rốt cuôc là như thế náo. Nghĩ rằng, chẳng lẽ nó được đặt giờ bình thường, đến giờ liền tự động khởi động? hơn nửa khỏi động “ánh trăng bảo hạp” liền biến mất, chẳng lẽ lần đầu tiên xuyên qua là mở chiếc hộp “ánh trăng bảo hạp” ra, hai năm sao liền như thế phát động sau đó năng lượng của “ánh trăng bảo hạp” sẽ bị hao tổn, do đó mà biến mất? nghĩ đến đây Triệu Mẫn thật sự muốn mắng ông lão mời tám đời tổ tông, lại đưa cho chính mình “ánh trăng bảo hạp” như thế nào lại không giải thích rõ ràng liền đi, thật sự là đáng giận.

Triệu Mẫn bây giờ chỉ hy vọng trời cao phù hộ làm cho chính mình quay trở lại thời đại của chính mình, nơi đó dù sao cũng có người nhà của mình, có chính mình vướng bận, có chính mình theo đuổi. Ngồi suy nghĩ mà thời gian qua đã lâu, mặt trời đã lên còn không thấy một ai, Triệu Mẫn trong lòng cảm thấy nhè nhẹ khẩn trương.

“Shit!” nàng ngửa mặt lên trời chửi bậy, nhìn cái nơi chết tiệt này gập ghềnh cỏ dại tùng sinh son núi, đoán rằng mình nhất định đã trở lại cổ đại. Nhìn quanh bốn phía ngay cả con người hoạt động cũng không có dấu vết hay bóng dáng đều không có, càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, nhưng không biết lúc này là triều đại gì?

Nàng đi tới đi lui, bỗng nhiên gặp một người cổ trang diện mạo xấu xí lão bà bà, ở đây một hồi lâu cũng không thấy một bóng người Triệu Mẫn như thế nào có thể không kinh hỉ a. Nàng vui vô cùng, vội vàng tiến lên ngăn lại người nọ dường đi, hỏi “Lão bà bà, xin hỏi đây là nơi nào a? Hiện tại là triều đại nào?”

Lão bà bà nhìn người trước mắt một thân quần áo kỳ quái, còn hỏi vấn đề kỳ quái, lão bà bà hoãn sợ nhưng vẫn nói “đây là Chung Nam Sơn a, là Đại Tống triều đại”

Đại Tống triều đại, Triệu Mẫn hưng phấn nhất thời ngã vào đái cốc, thật là bi thảm a, nghĩ đến chính mình hai lần xuyên qua, nghĩ chính mình bi thảm, lại nghĩ chính mình vĩnh viễn không thể trở về nhà, càng phát ra bi thương, nhưng lại không khỏi oanh oanh khóc đứng lên. Nàng mẫu thân sau khi qua đời đến nay chưa từng khóc qua? Có thể thấy được lúc này đã là thương tâm đến cực điểm.

Lão bà bà bị Triệu Mẫn làm sợ tới mức không nhẹ a, vừa mới còn là vẻ mặt vui mừng xinh đẹp tiểu cô nương đột nhiên liền oa oa khóc lên, nhìn kia vẻ mặt bị nước mắt phủ kính, nàng trong lòng cũng đi theo khó chịu đứng lên mà an ủi “cô nương a, ngươi cũng đừng thương tâm, có cái gì ủy khuất hãy cùng bà bà nói, có lẽ bà bà sẽ giúp được ngươi cũng không chừng”

Triệu Mẫn nghe xong lão bà bà kia trong lời nói lại càng hung hăn khóc, từ lúc mẫu thân qua đời cho tới nay chưa ai từng như vậy ôn nhu thiệt tình an ủi chính mình? Nàng vẫn kiên cường đối mặt hết thảy, trong lòng buồn khổ yếu đuối nửa điểm cũng chưa từng thể bộc lộ ra ngoài, nàng chưa từng hướng người ngoài biết mình yếu đuối. Nhưng giờ phút này nàng rốt cuôc khó có thể chịu được, đau xót đã đến cực điểm,ôm mạnh lão bà bà gào khóc.

Lão bà bà gặp Triệu Mẫn khóc càng hung, nhìn không dành lòng, chậm rãi ôm lấy nàng, nhẹ vỗ về của nàng sau lưng như an ủi.

Thẳng qua thật lâu Triệu Mẫn mới chậm rãi hết khóc, nàng cũng không từng như thế thất thố, nhớ tới mình vừa mới gặp mặt người xa lạ lại trong lòng khóc lớn, thấy thật xấu hổ a. nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ôn nhu quan tâm chính mình diện mạo xấu xí lão bà bà cũng dần cảm thấy thân thiết.

Lão bà bà gặp Triệu Mẫn ngừng khóc, sắc mặt ủng đỏ nhìn chính mình trong lòng cũng thấy an tâm một chút. Gặp Triệu Mẫn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, vừa mới khóc xong cho người ta thấy ngượng ngùng bộ dáng lại rất tốt đẹp, nhưng thấy của nàng mĩ không tốn mảy may cho cổ mộ chủ nhân Long cô nương, nhưng so với Long cô nương hơn chút tươi cười, hơn phân thân cùng. Nàng nhất thời liền đánh nội tâm lý liền cảm thấy Triệu Mẫn thật khả ái liền hỏi “Cô nương tên gọi là gì a? như thế nào một người tại hoang sơn dã tỉnh đi lại, cũng không sợ gặp được người xấu sao? Ngươi quần áo tại sao như vậy kỳ quái?”

Triệu Mẫn xoa xoa nước mắt mĩm cười nói “ ta gọi là Triệu Mẫn, bà bà bảo ta là Mẫn Mẫn là tốt rồi. Ta đây là ở trong này lạc đường tìm đã lâu cũng chưa gặp một người, trong lòng lại khó chịu, nhìn thấy bà bà kích động không thể tự giữ, rất là thất thố lại làm cho bà bà chê cười a. của ta quần áo là chính mình xuyên không qua lần trước. Ta biết lão bà bà là người tốt, nếu về sau có thể gặp được nhất định phải hảo hảo cảm tạ báo đáp, Triệu Mẫn mạo mạo xin hỏi bà bà tục danh?”

Lão bà bà cười nói “Hảo, Mẫn Mẫn, ta họ Tôn, chỉ là một người hầu, nào có cái gì tục danh? Ngươi không chê lời nói của lão bà bà liền hảo” lại hỏi “ngươi đây là muốn đi đâu a? như thế nào một người tại ngọn núi này?” nàng đánh giá Triệu Mẫn trang sức, sau lưng ba lô, giầy, thật là không thể tin nổi thế gian ai có thể làm như thế tinh thông tinh xảo quần áo, nhưng là không tiện hỏi.

Triệu Mẫn lộ vẻ sầu thảm cười nói “ta cũng không biết muốn đi đâu! Nhà đã muốn không thể trở về được, gian nhân cũng không thấy được! ta đã tại ngọn núi này vòng vo một đêm, cũng rất muốn tìm một nới để đi”

Tôn bà bà vừa nghe thấy Triệu Mẫn đáng thương thầm nghĩ nguyên lai người nhà cũng không ở đây, không nhà để về a, liền đối với nàng càng thêm thương tiếc. vì thế lại an ủi nói “Mẫn Mẫn a, ngươi cũng đừng thương tâm. Ngươi nếu không chê thì đi theo ta như thế nào? Ta sẽ cùng Long cô nương nói, cho ngươi ở lại nơi đó. Ngươi xem thế nào?”

Triệu Mẫn vừa nghe xong nhất thời ngây dại, trong đầu liền hiện lên chữ “Tôn bà bà”,”Lông cô nương” thầm nghĩ này xuyên không trúng <Thần Điêu Hiệp Lữ> đi? Nàng trong lòng cả kinh, lặng lẽ đánh giá Tôn bà bà, phát giác nàng võ công hẳn là không thấp, tinh thần quật cường, lại xác nhận này là có Toàn Chân giáo cùng hoạt tử nhân mộ Chung Nam sơn.

Tôn bà bà lại tiếp tục nói “chính là nhà của ta công nương có chút kỳ quái, ngươi khả năng hội không có thói quen, nhưng mặc kệ như thế nào ta chắc chắn cầu cô nương lưu ngươi lại, ngươi cứ an tâm đi!”

Triệu Mẫn phục hồi tinh thần áp chế trong lúc bất an, ngọt ngào cười nói “cám ơn bà bà, ngươi đối với ta thật tốt.”

Tôn bà bà mĩm cười kéo tay Triệu Mẫn liền đi trở về. Nàng gặp Triệu Mẫn bước đi thong thả làm như không hề có nội công, hẳn là không có võ công, liền đối với nàng càng thêm thương tiếc a, thầm nghĩ một cô nương không có võ công một thân nữ tử ở tại hoang sơn hẻo lánh này nếu gặp được bọn người xấu thì phải làm sao? Nắm tay nàng thông thả trở về cổ mộ.

Triệu Mẫn đi theo Tôn bà bà mới vừa đi đến trước cửa cổ mộ liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm mềm mại “Tôn bà bà, ngươi sao nhanh như vậy đã trở lại còn mang theo người ngoài về đây?”

Triệu Mẫn ngước mắt vừa nhìn thấy một vị khoác quần áo lụa mỏng màu trắng, giống như đang ở yên trong vụ lý, ước chừng người này cùng với chính mình tuổi xấp xỉ, trừ bỏ một đầu tóc đen ở ngoài thì toàn thân tuyết trắng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, da thịt một tầng huyết sắc có vẻ tái nhợt dị thường lạnh như băng đạm mạc cô nương từ trong cổ mộ đi ra chính mình đánh giá. Triệu Mẫn biết cô nương một thân áo trắng này là chủ nhân của ngôi mộ cổ Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nũ đánh giá vị nữ tử ăn mặc kỳ quái này nhưng vị thường xinh đẹp, thập phần xinh đẹp, càng mang theo ba phần anh khí, còn có một bộ đoan nghiêm chi trí, một thân hồn nhiên khí chất càng cho thấy nàng tuyệt sắc không tầm thường. Tiểu Long Nữ đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại, thầm nghĩ là làm sao vậy? như thế nào sẽ đi chú ý dung mạo người khác? Chính mình sở tu tập nội công là để khắc chế tâm ý hướng đến tâm như thủy, như thế nào trong lòng lại có nhè nhẹ gợn sống, nhưng trên mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc “ba bà, ngươi có biết quy củ nơi này, như thế nào còn mang ngoại nhân về?”

Tôn bà bà khẩn cầu nói “vị cô nương này lẻ loi hiu quạnh, không nhà để về. Ta xem nàng không có nơi để đi, thế nên mới mang nàng trở về, ngươi hãy thu nhận nàng ở lại!”

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói “cổ mộ sao có thể lưu lại ngoại nhân, ngươi nên làm cho nàng đi thôi.” Nàng giọng nói mềm mại uyển chuyển, nhưng trong giọng nói đều có một cỗ uy nghiêm, hạ nhân khó có thể cãi lời.

Tôn bà bà lại mở miệng nói “ta xem cô nương này tu chất phi phàm, thông minh vị thường, nếu lưu dạy nàng tất sẽ thành tài. Cô nương ngươi xem có thể hay không thu nàng làm đồ đệ, như vậy sẽ không làm trái với quy củ cổ mộ đi!?”

Tiểu Long Nữ nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn Triệu Mẫn nhíu nhíu mày nói “được rồi, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi”

Tôn bà bà nghi hoặc trong lòng cũng thầm giật mình, thật khó hiểu vì sao hôm nay cô nương hội tốt như vậy a. Vì thế cười đối với Triệu mẫn nói “vị này là chủ nhân nơi này Long tỷ tỷ!”

Triệu Mẫn nhíu mày, thầm nghĩ dựa vào cái gì muốn ta kêu nàng là tỷ tỷ, ta không cần thiết so với nàng nhưng còn muốn bái nàng làm vi sư, chính mình chỉ điểm nàng còn được a, nhưng vẫn là nói “ta gọi là Triệu Mẫn, mười bốn tuổi.” nàng làm sao vậy a, như thế nào cảm thấy không khí khó chịu, không nghĩ trả ời nhưng không tự chủ được, thật không biết vì cái gì như vậy a.

Tiểu Long Nữ nói “ngươi đi theo ta, Tôn bà bà người đi làm việc đi.”

Triệu Mẫn trong lòng “hừ” một tiếng, nàng cho tới bây giờ không có bao nhiêu người dám ra lệnh cho nàng làm cái gì liền bị Tiểu Long Nữ gọi tới cũng cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ Tiểu Long Nữ ngươi kêu cái gì mà kêu, hừ ngươi đẹp không chịu nổi a, cùng cái khối băng thật muốn đông chết người, ta cũng có thể mĩ hơn ngươi a. Triệu Mẫn trong lòng oán hận nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo.

Đi theo Tiểu Long Nữ đi qua đại sảnh, đi tới hậu đường chỉ thấy mọi thứ đều trống rỗng không có gì hết, bên hai vách tường đều có một bức họa. Tây Bích họa là hai vị cô nương, một vị cỡ hai mưới lăm tuổi đang ngồi trang điểm, một vị khác là một vị nha hoàn mười bốn tuổi ở bên cạnh hầu hạ. Hoa Trung kính lý chiếu ra trưởng nữ dung mạo tuyệt trần, đôi mi thanh tú, khóe mắt trong lúc đó lại ẩn ẩn mang theo một tầng sát khí, Triệu Mẫn đoán rằng đây chắc là Lâm Triêu Anh đi.

Tiểu Long nữ chỉ vào vị trưởng nữ nói “vị này là tổ sư bà bà, ngươi dập đầu đi.”

Triệu Mẫn vừa nghe dập đầu lập tức liền không vui a, nghĩ rằng ta đường đường là quận chúa chưa quỳ lại qua ai nha? Huống hồ ở lại hiện đâị sinh hoạt hai năm càng lại muốn không đối với ai quỳ lại. Vì thế nhíu mày nói “có thể hay không không quỳ bái a? ngươi nói lễ bái sư không như vậy trọng yếu a, chỉ cần chân tình liền nghi lễ phiền phức cũng không được giảm đi a?”

Tiểu Long Nữ khẽ lắc đầu nói “Không được, phải lạy.”

Triệu Mẫn tâm đều muốn chết, hiện tại làm cho nàng đi quỳ trước hoàng đế nàng cũng không vui a huống chi đi quỳ một người đã chết. vì thế còn nói thêm “ta đây có thể hay không không bái sư, chỉ học nghệ, mọi người giúp đỡ nhau học tập thôi!”

Tiểu Long Nữ vừa nghe nhất thời nhíu mày, cũng không thèm nhìn tới Triệu Mẫn nói “không được!”

Hừ! bị người khác cự tuyệt thật không vui nha, Triệu Mẫn bi đát, ma cọ xát cọ mặt nét mực tích (câu này ta không biết dịch là gì lun ), nhưng vẫn chậm rãi quỳ xuống cuối đầu lại nói “được rồi” cũng không chờ trả lời mà trực tiếp đứng lên. Tiểu Long Nữ lại chỉ vào bức ảnh trang phục cô gái nói “đây là sư phụ ta, ngươi mau dập đầu đi”

Triệu Mẫn vừa nghe lại muốn nổi nóng nhưng vẫn là quỳ xuống bái lạy xong mới đứng lên nói “cái này có thể đi?”

Tiểu Long Nữ chỉ vào phía đông trên vách đá có bức họa nói “Hướng kia đạo sĩ phun một ngụm nước miếng”

Triệu Mẫn bất đắt dĩ, nàng cũng là thục nữ như thế nào có thể hủy hoại chính mình cao quý thanh lịch đoan trang hình tượng a, nhưng vẫn là nhẹ nhàng bước đến bước họa trước mặt đối với dáng người cao, lưng đeo trường kiếm, tay phải ngón trỏ chỉ vào đông bắc, chính là lưng hướng ra phía ngoài diện mạo lại không nhìn thấy hướng đạo sĩ phun một ngụm nước miếng. Thầm nghĩ “Hừ, Vương Trùng Dương, ta vô dụng nước miếng đuối chết ngươi, đủ cho ngươi mặt mũi đi”

Tiễu Long Nữ xem nàng không vui ý mà nhăn mày lại, hơi hơi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, không khỏi mỉm cười nhưng lập tức che dấu đi nói “mau bái sư”

Triệu Mẫn nhất thời nóng giận xoay người lại hướng Tiểu Long Nữ quát “như thế nào còn muốn ta quỳ? Ngươi khả năng còn không hơn ta, ta làm sao phải hướng ngươi quỳ? Sau này không chừng ai giáo ai còn chưa biết đâu? Ta như thế nào có thể quỳ lại ngươi, quỳ tổ sư bà bà cùng sư tổ là ta đã muốn tha thứ, lần này đánh chết ta cũng không quỳ ngươi, hừ!” nàng cũng hoàn toàn không để ý chính mình thục nữ hình tượng.

Tiểu Long Nữ hơi hơi cả giận nói “ngươi đây là đối với sư phụ nói như thế sao? Đồ đệ nên vĩnh viễn nghe theo lời sư phụ lời nói, ta mới nói vài câu ngươi không vui?” đối với Triệu Mẫn thuyết giáo. Triệu Mẫn nói “ta đây cam đoan nghe lời ngươi nói, tôn kính ngươi chu toàn? Không cần dập đầu đi? Bỏ cái lễ tiết phiền toái này, ta kính trà bái sư là được?”

Tiểu Long Nữ cũng nhượng bộ “Tùy ngươi đi, hừ!”

Triệu Mẫn mỉm cười nói “vậy ngươi có thể hay không đáp ứng ta một sự việc?”

Tiểu Long Nữ nghĩ rằng “nghe Tôn bà bà nói, từ trước đến nay thu đồ đệ chỉ có sư phụ kêu đồ nhi đồng ý như vậy như vậy, làm gì có đồ nhi ngược sư phụ áo chế ý?” Tiểu Long Nữ cũng không tức giận nói “chuyện gì? Ngươi nói đến nghe một chút”

Triệu Mẫn nói “ta có thể hay không không gọi ngươi là sư phụ, gọi ngươi tỷ tỷ thế nào? Ta xem ngươi cũng không so với ta lớn bao nhiêu đi?”

Tiểu Long Nữ bất ngờ, cảm thấy đứa nhỏ này ý tưởng cũng thú vị, phỏng chừng người ta căn bản không đem chính mình làm sư phụ, nhân tiện nói “được rồi, ta đồng ý ngươi việc đó”

Triệu Mẫn xem Tiểu Long Nữ đáp ứng lại thấy nàng cười nhẹ, liền cảm thấy Tiểu Long Nữ cũng không giống trước như thế đạm mạc giống như tâm như mặc nước vậy, cũng không như vậy vĩnh viễn không thay đổi sắc mặt khối băng a. Thầm nghĩ chẳng lẽ là bởi vì Tiểu Long Nữ hiện tại tu luyện nội công phía cổ mộ thời gian ngắn ngủi, còn không có tu luyện đến không muốn vô cầu tâm như thủy canh giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro