ddddddddddddddddddddddddddd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Gia đinh tuyển bạt đại tái

Dịch: mtq

Biên tập, Biên dịch: mtq

Nguồn: www.tangthuvien.com

Vừa rồi đánh nhau hăng đến nỗi quên hết cả việc chính, mãi đến khi Đổng Thanh Sơn nhắc đến thì Lâm Vãn Vinh mới sực nhớ ra là hắn còn phải " kiến công" nữa. Công việc này có ý nghĩa rất đặc biệt với hắn, để báo đáp ân tình của Ngụy lão nhân, hắn nhất định không thể làm hỏng việc này được.

Vội vội vàng vàng đến được Tiêu gia nhưng cuối cùng vẫn bị chậm mất một bước, hỏi vài người bên cạnh mới hay rằng cái tên Lâm Tam đã được người ta gọi qua từ lâu rồi.

-Ngươi nói xem cái tên gọi là Lâm Tam có phải là bị điên rồi hay không?

Kẻ mà Lâm Vãn Vinh vừa hỏi thăm thản nhiên cười trước sự đau khổ của hắn:

-Lần tuyển người này của Tiêu gia, ai cũng vội vội vàng vàng đến cho sớm, ngộ nhỡ gọi đúng tên mình sớm hơn lại khổ. Vào được Tiêu gia là coi như có thể lên đời rồi, nhưng cái tên lâm Tam đó lại bỏ phí mất cơ hội hiếm có đó rồi. thôi không nói nữa, chắc chắn là tối qua lại dính bùa của tiểu nương nào bắt lên giường rồi, không biết chừng bây giờ khéo còn chưa tỉnh dậy ý chứ.

Tên đó mặt cười dâm đãng đầy vẻ đắc ý, cuộc tuyển chọn gia đinh Tiêu gia cạnh tranh vô cùng kịch liệt, LÂm Tam tự động rút lui, chẳng phải là hắn đã tự loại bỏ được một đối thủ hay sao, đương nhiên là hắn phải hả hê lắm rồi.

Điên cái mẹ ngươi ý, Lâm Vãn Vinh chửi thầm trong bụng, tiên tiểu tử mặt mày đầy mụn như ngươi, Tiêu gia có chọn mới là lạ đấy.

Lâm Vãn Vinh dò xét thêm một vòng nữa, quả nhiên không còn thấy thêm kẻ dự tuyển nào đến muộn nữa, hắn có thể được xem như là một kẻ kì dị trong lần tuyển đinh này rồi. nhìn bộ dạng lo lắng hồi hộp của bọn thi tuyển đinh gia xung quanh, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa. cười là bởi vì bản thân bây giờ đã đến muộn rồi, nếu cứ vậy mà bỏ cuộc thì sẽ chẳng phải đến Tiêu gia làm những việc dưới tay kẻ khác nữa, mặc dù sẽ có chút khó ăn khó nói với Ngụy lão nhân. Khóc là vì mình một khi đã đến Tiêu gia này rồi thì chắc hẳn là cũng sẽ vẻ vang như những anh chàng gia đinh được tuyển kia thôi.

Hắn do dự một lúc mới nghĩ rằng, thôi thì thôi vậy, chẳng phải cũng chỉ một năm thôi sao, cứ từ từ rồi sẽ qua thôi, nhưng tuyệt đối không được để cho Ngụy đại thúc biết được chuyện này.

Quyết định xong hắn lại có chút buồn phiền, tình hình bây giờ là, cho dù hắn có muốn làm kẻ hầu, người ta có thể cũng không cần nhận hắn nữa. Cái mẹ hắn gì đây, Lâm Vãn Vinh cười đau khổ, xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp gì đây.

Lâm Vãn Vinh chờ mãi, thấy các tài tử gia đinh đã chia ra tuyển rồi. Tài tử tốc độ thi tuyển gia đinh rất chậm. Nhưng trước mắt, phía tuyển gia đinh lại rất nhanh, có vài người vào thi chưa đến một phút, đã mặt mày đỏ gay chạy ra ngoài rồi.

-Huynh đài, trong đấy thi cái gì vậy?

Lâm Vãn Vinh níu lấy một tên gí đinh vừa bị loại ra để hỏi.

Tên gia đinh bị loại mặt mày buồn rầu nói:

-Bản thân ta cũng chẳng biết là họ thi cái gì nữa, mấy chữ đấy ta không biết lấy một cái nào, hu hu. Giác mộng là gia đinh Tiêu gia đáng thương của ta, Tiêu đại tiểu thư, Tiêu nhị tiểu thư, tiêu phu nhân trong mộng của ta, ta mãi mãi không bao giờ được gặp họ nữa rồi, huh hu...

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn kẻ gia đinh bị loại đang lao đầu về phía trước, tên tiểu tử đó mơ sang thật, mẹ con Tiêu gia đều trở thành người tình trong mộng của hắn sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn quanh tứ phía lần nữa, thấy một người có tướng quản gia đang đứng ở cổng tuyển gia đinh, soi xét từng kẻ gia đinh được gọi vòa, vẻ mặt vênh váo, tự đắc vô cùng.

Tên quản gia này đến gân bốn chục tuổi rồi, miệng nhọn mặt khỉ, đôi mắt chớp động ngâng quang, theo suy đoán của Lâm Vãn Vinh thì tên này vốn đã là một tên đặc biệt giỏi cơ hội cầu lời.

Có cách! Lâm Vãn Vinh hắc hắc bật cười, lấy từ trong người ra hai lượng bạc, bước nhanh vài bước, nhẹ nhàng đến gần tên quản gia nói:

-Quản gia đại nhân, xin nghe tại hạ nói đôi lời.

Kẻ này đúng là quản gia, nhưng thực ra trước tên hắn vẫn còn một chữ "phụ " nữa, cấp trên của hắn, cánh tay đắc lực trong đám quản gia của Tiêu gia-quản gia đại nhân đã đi giám sát kỳ thi tuyển tài tử rồi. về lai lịch tên này thì Lâm Vãn Vinh đương nhiên biết, chỉ cần lộ ra cái danh hào đại quản gia là giữa các tài tử sẽ có sự tranh chấp lớn rồi.

Các tài tử đó rất hào phóng, để có được sự lưu tâm của đại tiểu thư, còn có kẻ nào ngu dốt mà không tranh lên mà đút cho vị đại quản gia ấy càng nhiều càng tốt? cứ vậy tính sơ sơ thì một ngày đại quản gia ít nhất cũng thu về được tám chục đến một trăm lượng bạc đôi chứ chẳng ít.

Vị phụ quản gia này có hận thì cũng chỉ dám hận thầm trong lòng bởi cái chữ "phụ" đáng ghét, giám sát gia đinh ứng thí, công việc không thể sơ muối gì được này đương nhiên bị đùn đến tay hắn rồi. Cả ngày trong tay mói có được năm đồng bạc, đều là một đống tiền lẻ cả. hắn cũng chẳng có cách nào bắt bẻ lũ gia đinh quàn áo rách rưới đấy nữa, những kẻ đã phải đến thi gia đinh thì thử hỏi liệu kẻ nào có tiền không?

-Ngươi có việc gì....

Câu nói chưa dứt lời thì phụ quản gia đã thấy bạc sáng lấp lánh trong tay Lâm Vãn Vinh.

-Ôi...

Mắt phụ quản gia sáng lên, đi đến vài bước nói:

-Có việc gì mau nói đi, ta đang bận việc lắm.

Lâm Vãn Vinh rút một cái đã là một lượng bạc đôi, tuy là còn ít hơn so với các tài tử kia nhiều, nhưng trong đám thi gia đinh này thì chắc chắn là kẻ hào phóng nhất rồi.

Tên tiểu tử này có tương lai đấy, nhìn cách hắn tiêu tiền, vị phụ quản gia đột nhiên lại có ấn tượng tốt với tên tiểu tử trông tướng mạo đường hoàng, khỏe khoắn đang đứng trước mặt.

-Có việc gì?

Phụ quản gia nói, tranh thủ lúc không có ai để ý liền nhẹ nhàng lấy lượng bạc đôi trong tay Lâm Vãn Vinh đút tọt vào túi.

Nhận tiền rồi thì mọi chuyện dễ thôi, Lâm Vãn Vinh mừng thầm trong bụng, vội vàng ôm tay nói:

- Không biết vị quản gia đại nhân này phải xưng hô thế nào cho phải nhỉ?

-Ta họ Bàng, phó (phụ) quản gia của Tiêu gia.

Bàng phó quản gia kiêu ngạo nói, chỉ đến khi nhắc đến chữ phụ thì trong mắt hắn bỗng toát lên một vẻ phẫn khái, hiển nhiên là hắn căm cái chứ "phụ" này lắm .

-Hóa ra ngài chính là Bàng quản gia sao"

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nhìn hắn nói, dường như không hề nghe thấy chữ "phụ" trong đó

-Ái chà, đại danh của ngài thật nổi tiếng lẫy lừng, thật đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, gặp mặt hơn hẳn nghe danh.

Bàng quản gia nhìn hắn lạ lùng nói:

-Ngươi biết ta sao?

Lâm Vãn Vinh nở nụ cười kỳ dị nói:

-Cái đó là đương nhiên. Tuy tại hạ chưa từng gặp đại nhân nhưng trong cả thành Kim Lăng này có ai là không biết đến danh ngài đâu chứ. Nghĩa can trung đảm, nghĩa bạc vân thiên, một lòng vì chủ, trung tâm báo quốc, vang danh lừng lẫy khắp thiên hạ.

Vì sao lời nói cũng chẳng mất tiền mua, Lâm Vãn Vinh mạnh mồm khen cho phụ quản gia vài câu.

Tên Bàng phụ quản gia đúng thật là vô liêm sỉ, mấy lời đó nói ra mà cũng khiến hắn mặt mày hớn hở, gật gật đầu như tiếp nhận hiển nhiên.

Lâm Vãn Vinh thấy hắn vẫn còn dày mặt hơn cả mình, tên này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Lâm Vãn Vinh nhìn quanh tứ phía, sau đó thì thầm vào tai phụ quản gia rằng:

-Hơn nữa, tại hạ còn nghe các gia đinh bằng hữu nói, Tiêu gia đại quản gia lẽ ra phải là ngài mới đúng. Nhưng lần đó là do kẻ kia dùng thủ đoạn chơi xấu qua mắt được phu nhân và tiểu thư nên mới leo lên được trên ngài. Tên đó đúng là loại hạ lưu vô liêm sỉ, tại hạ chỉ thấy hắn một lần là đã biết rõ ngay rồi.

Trong thế giới mà Lâm Vãn Vinh đến, chính chức và phó chức bao giờ cũng có mâu thuẫn xung đột với nhau cả, những chuyện như thế này cũng gặp qua không ít lần rồi. Huống hồ nhìn tướng mạo trời sinh của tên Bàng phó quản gia này, nói hắn không để ý đến vị trí quản gia thì e chẳng ai tin nổi.

-Đừng có nói láo...

Bàng quản gia tỏ vẻ đường đường chánh nghĩa nói:

-Đoàn kết là điều rất quan trọng. Ta và đại quản gia từ một chỗ huấn luyện mà ra, quan hệ của chúng ta rất hòa thuận. Dưới sự lãnh đạo của lớp lãnh đạo trung tâm là ta và đại quản gia, ta và Vương quản gia phân công hợp tác, phối hợp rất tốt, tổ chức cũng vô cùng tin tưởng chúng ta.

Nói vậy nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ sung sướng, điều này đã nói rõ được suy nghĩ thật trong lòng hắn như thế nào rồi.

-Vâng, Vâng...

Lâm Vãn Vinh ra vẻ cực kỳ tâm đắc lời tên kia nói rồi cười đáp:

-Các ngài cùng làm việc trong một ban, lãnh đạo đến hàng trăm gia đinh trong tiêu gia, tình cảm chắc cũng sâu sắc hơn nhiều.

-Ngươi tìm bổn quản gia có việc gì không?

Bàng phó quản gia vẫn rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Vãn Vinh, nhưng hắn không phải kẻ đần, tất nhiên hiểu rõ kẻ tự nhiên tìm đến biếu bạc cho mình chắc chắn là có mục đích gì cần nhờ vả đây.

Lâm Vãn Vinh dương dương ngón cái với Bàng quản gia nói:

-Đại nhân đúng là một người thông minh, nói chuyện nhưng không quên việc.

Hắn liếc nhìn tứ phía một lát rồi hạ giọng nói:

-Không giấu gì Bàng đại quản gia, vốn dĩ hôm nay tại hạ đến đây là để thi vấn đáp, nhưng thật đáng tiếc trong nhà lại có việc đột xuất, nên lỡ mất kì thi, thật là, đã lỡ mất lượt thi rồi, vì vậy muốn nhờ đại nhân đại ân cho một chút, cho tại hạ được tiến vào thi thí.

Bàng phó quản gia đánh cho Lâm Vãn Vinh một cái nhẹ rồi nói:

-Ngươi thật là, tại sao lại không biết đúng hẹn mà đến như thế, thời gian quí hơn vàng, có vàng cũng không mua nổi thời gian, ngươi có biết không? Có biết bao nhiêu người muốn đến làm gia đinh cho Tiêu gia như vậy ngươi có biết không? Có biết bao nhiêu người muốn có được một cơ hội đầu tiên như ngươi,ngươi có biết không?

Bàng phó quản gia luôn miệng nói " ngươi biết không", Lâm Vãn Vinh nghe đế phát bực trong lòng, nhưng đang phải nhờ vả tên này nên vẫn phải giả bộ nghe lời. Lâm Vãn Vinh gật đầu lia lịa nói:

-Quản gia, ngài dạy rất phải, tại hạ mong sau này có càng nhiều cơ hội được Bàng quản gia chỉ giáo cho hơn, xin cúi đầu nghe lời dạy của quản gia, đa tạ ngài giúp tại hạ được mở mang đầu óc để khôn lớn hơn.

Nói xong câu đó, trong lòng hắn đã tràn đầy ác tâm, muốn bật tung cả tổ tông mười tám đời nhà tên Bàng quản gia này lên mà chửi.

Bàng phó quản gia thấy tên tiểu tử này ham học hỏi, cách giáo dục của mình cũng thật có tác dụng, đó là một đối tượng giáo dục có tương lai, trong lòng đột nhiên cảm thấy "ái tài" kì lạ.

Việc này với Bàng phó quản gia mà nói thì cũng là việc dễ dàng, nhưng những kẻ làm quan thường có cái tính đó, chuyện bé xé ra to, chuyện to càng xé ra to hơn, Bàng phó quản gia càng là loại người đó, hắn cố ý làm mặt khó nói:

-Thế này nhé, về sau ta phải chỉnh đốn ngươi nhiều hơn một chút mới được, cũng không phải là việc không thể, nhưng phải xem ngươi có phúc phận đấy không nữa. Ta tuy là quản gia, nhưng việc thi tuyển lần này là do bọn cấp dưới làm, người đông lời nhiều, ta cũng không tiện nhúng tay vào...

Vẫn chưa nói xong thì lại thấy tay Lâm Vãn Vinh sáng lên, lại một lượng bạc đôi bày ra trước mắt, Bàng phó quản gia sáng mắt lên, nụ cười trên mặt lại nhiều hơn vài phần.

Lâm Vãn Vinh phải cố kìm nén lắm mới không nổi giận với tên đầu heo này, chỉ nửa đùa nửa thật nói:

-Còn phải nhờ Bàng quản gia giúp cho nhiều.

-Cái này a, được rồi, để ta vào xem thử, có thể bọn hắn vẫn còn nể mặt ta, ngươi cứ đợi một chút.

Bàng phó quản gia khéo léo đút lượng bạc vào trong túi áo rồi quay người vào trong phòng thi.

Lâm Vãn Vinh nhìn theo lưng hắn, phổ phẹt một bãi nước bọt xuống đất, đến Tiêu gia làm một tên hạ nhân, mà còn phải xin kẻ khác nhận mình vào, lương cả tháng Tiêu gia cấp cho một tên gia đinh còn chưa đến hai lượng bạc, mình lại tiện tay tiêu vung một cái hết cả hai lượng rồi. Đem bạc đi biếu để được hầu hạ kẻ khác, chẳng phải tự mình đang đeo gông vào cổ mình hay sao?

Đến nước này rồi, Lâm Vãn Vinh chợt thấy tự có chút coi thường bản thân mình . Mẹ nó chứ, vào được rồi, ta thề phải đòi lại số tiền hôm nay gấp mười gấp trăm lần. hắn giận quá rồi đâm ra lại bất mãn với Ngụy lão quân, nếu không phải chính lão không ngớt miệng bảo hắn thì liệu hắn có tự vác thân đến đây chịu nhục thế này hay không?

Có bạc mở đường mọi chuyện đương nhiên dễ dàng thuận tiện hơn nhiều, Bàng phó quản gia đi ra rất nhanh, miệng nở nụ cười nói:

-Được rồi, may là ta còn có chút thanh uy, bây giờ ngươi có thể vào trong đó được rồi. nhưng được hay không được thì phải do chính bản thân ngươi đó nhé, với tình hình như hiện nay thì ta cũng chỉ có thể giúp ngươi được đến thế này mà thôi.

Với tình hình như hiện nay? Với một kẻ thông minh như Lâm Vãn Vinh thì chẳng khó khăn gì có thể nghe hiểu ngay lời của hắn, chỉ với hai lượng bạc thì chỉ đủ đổi lấy một cơ hội vào trong đó mà thôi, còn nếu chịu bỏ thêm khoảng hai lượng nữa thì không biết chừng bàng phụ quản gia còn có thể cứ thế cho hắn qua luôn vòng thi vấn đáp cũng nên.

Bàng phó quản gia ngươi cũng thật là một kẻ tham lam không vừa, Lâm Vãn Vinh trong lòng tức giận vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ cung kính đáp:

-Dạ xin đa tạ sự giúp đỡ và sự ái hộ của Bàng quản gia rồi.

Bàng phó quản gia nói với vẻ vô cùng hài lòng:

Ngươi là một kẻ lanh lợi, ta rất quý ngươi nên cũng đừng để ta phải thất vọng.

-Vâng, vâng.

Lâm Vãn Vinh giả cười đáp.

-Ồ, đúng rồi, ngươi tên là gì nhỉ? Bàng phó quản gia hỏi.

-Tại hạ là Lâm Tam.

Lâm Vãn Vinh cười đáp.

-Lâm Tam?

Bàng quản gia chợt đổi sắc mặt:

-Ngươi chính là Lâm Tam sao?

-Vâng.

Lâm Vãn Vinh chợt ngây người, chẳng lẽ ta nổi tiếng đến vậy sao? Tại sao kẻ này lại tỏ ra như là quen biết mình vậy nhỉ?

Bàng quản gia lập tức đổi hẳn sắc mặt, vội vàng lôi hai lượng bạc vừa nhận ra, nhét vào tay Lâm Vãn Vinh, rồi hì hì nói:

-Ha ha, Lâm công tử, thật ngại quá, vừa rồi tại hạ không biết là đại lão gia đại giá đến đây, mời đại lão gia nhận lại. mời đại lão gia vào, xin mời.

Lần này đến lượt Lâm Vãn Vinh đờ người ra, tên này phát điên rồi hay sao, tại sao đột nhiên lại biến thành khách khí thế này? Nghe giọng điệu của hắn thì dường như là hắn có quen biết ta, lẽ nào...

Lâm Vãn Vinh chợt chớ ra, đúng rồi, đugns rồi, nhất định là do Ngụy lão nhân trước khi đi đã dặn dò kỹ lưỡng hắn. Nghe nói vị Ngụy lão nhân này là gia đinh thuộc loại cấp cao trong Tiêu gia này, tương đương với cả cấp vàng, vị thế của lão không chỉ những người trong Tiêu gia mà cả những người ở khắp hồ Huyền Vũ này cũng đều rõ cả, uy thế của Nguỵ lão nhân trong Tiêu gia quả không vừa, lão lại đề cao việc này đến vậy, chu đáo lo lắng hết cả.

Bao công lao tự tác của Lâm Vãn Vinh cuối cùng lại chỉ cần nhờ vào một Ngụy lão nhân chẳng cần có mặt là xong, trời, hại mình lại phải tốn nước bọt nịnh nọt suông tên quản gia điên này, Lâm Vãn Vinh vô cùng bực bội trong lòng, nhìn vẻ mặt đáng ghét của tên Bàng phó quản gia bây giờ sao mà giống thái độ lậy lộc của mình lúc trước đến vậy, vị thế hai bên đột nhiên đảo ngược hết lại.

Anh hùng không chấp kẻ tiểu nhân, hơn nữa bản thân mình vừa rồi cũng tự ca ngợi tên Bàng phó quản gia này quá rồi, tuy da mặt Lâm Vãn Vinh có dày nhưng lần này cũng chẳng thể quay ngoắt lại như thế, chẳng cần nói thêm nhiều với tên Bàng quản gia này nữa, hắn cầm hai lượng bạc đút vào túi rồi lẳng lặng đi vào trong.

Vào phía trong là một cái bàn thi, một tên gia đinh ngồi đối diện ngay trước mặt nói không hề hảo khí chút nào:

-Họ tên...

-Lâm Tam.

Lâm Vãn Vinh cười đáp.

-Ngươi chính là Lâm Tam sao?

Tên gia đinh đó nhìn hắn một lượt, sắc mặt tươi tỉnh hơn rất nhiều, cung cung kính kính nói:

-Lâm công tử, mời ngồi.

Ngụy lão nhân này làm chuyện gì thế này, trên dưới đều dặn dò kĩ lưỡng rồi cơ đấy, ác cảm vừa rồi của Lâm Vãn Vinh với Ngụy lão nhân dường như đã được cải thiện đôi chút, hùng hổ ngồi phịch xuống ghế.

Tên gia đinh kia thấy thái độ của hắn như thế, lại càng không dám chậm trễ hơn, lập tức đứng ngay dậy, cung cung kính kính điền số vào một tờ giấy nhỏ rồi hai tay lễ phép đưa cho Lâm Vãn Vinh nói:

-Lâm công tử, mời công tử mang cái này vào trong.

Lâm Vãn Vinh gật đầu cười, Ngụy lão nhân đúng là kẻ bề trên trong Tiêu gia này, làm ăn chu toàn đấy.

Vào bên trong là một căn phòng khá nhỏ, có vài tên gia đinh ứng thí đang cầm bút lông trên tay, phía trước là một trang giấy trắng, khắp mặt căng thẳng u sầu. Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, thấy tờ giấy phía trước mặt mấy tên gia đinh đó đều có ghi vài chữ nghiêng ngả, không chỉ là khó nhìn là còn trông như mấy con giun chồng chéo loằng ngoằng vậy.

-Học qua " Tam tự kinh" chưa? Viết vài chữ vào.

Một tên đưa giấy bút cho Lâm Vãn Vinh rồi nói, khi đọc tờ ghi tên trên tay Lâm Vãn Vinh cũng không có thái độ tôn kính như mấy tên vừa rồi mà vẫn không ngại hống hách với Lâm Vãn Vinh như vậy.

-Viết Tam Tự kinh?

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, hắn bây giờ đã hiểu vì sao mấy tên gia đinh đó mặt mày sầu muộn đến vậy rồi. Những kẻ đó đều là đến để thi là gia đinh, tất nhiên là gia đình đều nghèo khổ, căn bản là không được học chữ, lên núi chặt củi thì còn giỏi chứ bắt bọn họ cầm bút viết chữ thì chẳng khác nào chơi khăm bọn chúng rồi.

Reply With Quote Multi-Quote This Message Quick reply to this message Thanks

The Following User Says Thank You to premiumhd For This Useful Post:

premiumvn (14-11-2008)

premiumhd

View Public Profile

Send a private message to premiumhd

Find all posts by premiumhd

Add premiumhd to Your Contacts

#24

Old 30-10-2008, 01:21 PM

premiumhd premiumhd is offline

Senior Member

Join Date: Feb 2006

Location: Deutschland

Bài Viết: 304

Thanks: 208

Thanked 197 Times in 135 Posts

Default

Chương 18: Liên sấm tam quan

Dịch: mtq

Biên tập, Biên dịch: mtq

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi, hắn là một sinh viên có tài của trường đại học Bắc Kinh, chỉ có điều hắn theo học chuyên ngành kĩ thuật, để hắn giải mấy bài tích phân hay đọc sách thậm chí đọc thuộc mấy bài thơ cổ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng bắt chàng viết tam tự kinh thì quả đã làm khó cho chàng.

Xem ra trên thế giới này ngoài việc đọc thuộc mấy bài thơ ra mọi cái khác chàng đều như "mù chữ" cả. Lâm Vãn Vinh lúc này mới cảm thấy biết ơn sâu sắc người cha là giáo viên dạy văn tiểu học của mình, nếu từ khi chàng còn nhỏ không ép chàng học thuộc mấy bài thơ Đường Tống thì có lẽ bây giờ chàng đã thành kẻ mù chữ rồi.

Không phải tại mình không hiểu mà là thế giới này thay đổi quá nhanh. Lâm Vãn Vinh cầm chiếc bút lông và tự nhủ, ngày trước ở một lớp học thêm chàng đã từng tập viết bút lông, tam tự kinh cũng vẫn còn nhớ 12 chữ mà ai nấy đều thuộc làu làu.

Lâm Vãn Vinh thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Nguỵ lão Nhân, bây giờ cũng không còn cách nào khác đành phải như vậy thôi.

Cũng may may hắn da mặt cực dầy chưa bao giờ luống cuống mỗi khi gặp khó khăn, cầm chiếc bút lông và bắt đầu soàn soạt viết ra mười hai chữ "Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận,tập tương viễn" lên tờ giấy, sau đó tay phải đặt luôn chiếc bút vào nghiên mực.

Trong lòng chàng đôi chút xao động, mấy chữ này nét viết hơi ẩu và xiêu vẹo, nhìn kỹ từng chữ thì có thể biết được đó là chữ gì nhưng nhìn tổng quan mà nói tuy không được coi là xuất sắc nhưng cũng có một chút gì đó phóng đãng không gò bó.

-"Phần dưới không nhớ được"

Lâm Vãn Vinh nhìn người kia và nói một cách thản nhiên không chút ngượng ngùng.

Mấy ngày này, các gia đinh không một trăm thì cũng phải được tám chục, nhưng những người có khí chất "hào phóng" như Lâm Vãn Vinh thì chưa từng có.

Tên gia đinh nọ nhìn dáng vẻ của chàng liền cảm thấy khó chịu mà quát lớn:

- "Khi viết chữ phải cầm nhẹ đặt nhẹ, không ai dạy ngươi vậy ư ? Đây là 'Hy mặc đoan nghiên', làm hỏng ngươi đền không nổi đâu."

Huy mặc đoan nghiên cái gì chứ, Lâm Vãn Vinh không quan tâm, nhìn tên gia đinh này khẩu khí bất thiện giả vờ ra uy, chàng khẽ lên tiếng:

-"Khi nãy Bàng phó quản gia chỉ cho tôi vào gặp mặt chứ không nói gì đến 'huy mặc đoan nghiên', may được vị huynh đệ chỉ giáo ."

Tên gia đinh vừa nghe đến Bàng phó quản gia sắc mặt liền thay đổi, cười gượng nói:

-"Vị huynh đệ, cậu được Bàng phó quản gia giới thiệu đến ư ?"

Ta được ngân tử giới thiệu đến, Lâm Vãn Vinh cười nhạt, tên họ Bàng đã nhận ngân lượng của ta thì đương nhiên ta phải lợi dụng giá trị của hắn rồi.

"Ừm, giữa ta và Bàng phó quản gia có đôi chút giao tình. Có điều lúc đi vào phó quản gia có chú ý dặn dò, nếu các ngươi một mực tuân theo nguyên tắc công khai, công bằng, công chính thì không cần làm gì đặc biệt cả." Lâm Vãn Vinh quyết đánh cho đến cùng, chàng phải lợi dụng cho được danh thế của Bàng phó quản gia, dù sao thì tên kia cũng không dám nói gì.

-"Đó là điều đương nhiên, đó là điều đương nhiên"

Tên chiêu khảo gia đinh khẽ cười gượng, đưa danh bài cho Lâm Vãn Vinh và nói:

- "Lâm công tử, xin chúc mừng, ngươi đã qua được của thứ nhất."

Nói rồi chỉ tay và hai kẻ đứng bên cạnh và nói:

-"Các ngươi đã bị loại"

Chỉ viết mười hai chữ là có thể qua ư ? Lâm Vãn Vinh khóc cười không được, biết rằng tên này đã nể mặt Bàng phó quản gia nên cũng chẳng tạ ơn hắn mà cầm danh bài đi thẳng vào gian phòng thứ hai.

Hai người bị loại vừa khóc vừa nói:

-"Không công bằng, không công bằng, hắn dựa vào cái gì mà qua được, mà chúng tôi lại không."

Chiêu khảo gia đinh cười nhạt:

-"Người ta là ai, các ngươi là ai chứ, các ngươi không nghĩ cho kĩ xem, mấy chữ đó thôi nhưng các ngươi có viết ra được không ?"

Hắn giơ tấm giấy Lâm Vãn Vinh viết ra trước mặt hai tên kia, trên giấy tuy chỉ có mười hai chữ, cũng có đôi chút cẩu thả nhưng so với những tên gia đinh xuất thân nghèo khó này mà nói, thì có thể coi là xuất sắc rồi, hai tên bị loại này có kết hợp với nhau thì cũng chưa chắc viết được tám chữ.

Về phần Lâm Vãn Vinh chàng không quan tâm hai tên kia phản đối hay không phản đối, thắng làm vua thua làm giặc, quá quan mới là điều quan trọng, đi được vài bước là đến gian phòng thứ hai, ở đây cũng có mấy người cùng nhau cầm trang giấy đang trầm ngâm suy nghĩ, mấy người đang nhăn mặt mồ hôi như muốn vã ra.

Một vị khảo quan nhận lấy tấm danh bài của Lâm Vãn Vinh sau đó đưa chàng một chiếc hộp gỗ đã mở nắp, nét mặt không chút biểu cảm:

-"Bốc một đề đi !"

-"Đây là đề gì" không ngơ ngơ ngác ngác như những thí sinh khác Lâm Vãn Vinh muốn hỏi cho rõ tình hình.

-"Bảo ngươi bốc thì ngươi cứ bốc, sao phải lắm lời thừa vậy ?"

Tên gia đinh này xem ra tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt nên hỏa khí không nhỏ.

-"Đề vấn đáp, trả lời đúng mới được vào vòng trong."

Bên cạnh một tên gia đinh tham gia thi tuyển, tóc bạc rụng gần hết nghe thấy Lâm Vãn Vinh hỏi liền trả lời.

Thì ra như vậy, Lâm Vãn Vinh đã hiểu, đây là câu hỏi trả lời lập tức để kiểm tra trí tuệ.

Hắn bốc được một mẩu giấy từ trong hộp, mở ra chỉ thấy trong mẩu giấy có viết hai câu ngắn gọn:

-"Một người qua cầu độc mộc, phía trước là sói, phía sau là hổ, người ấy đã qua cầu rất nhanh. Hỏi anh ta qua cầu như thế nào ?"

Ngất mất, con người trên thế gian này cũng muốn thách đố đầu óc người ta như vậy ? Lâm Vãn Vinh cười trong bụng, giả vờ ra vẻ khó nhọc suy nghĩ một hồi, sau đó mới đáp:

-"Lẽ nào là... đi trời tối ?"

-"Đáp đúng"

Gia đinh khảo quan nhìn hắn, tên tiểu tử này nhất định đã từng nghe được câu hỏi này ở đâu rồi. nếu không không thể trả lời nhanh như vậy được, thật là có vận may.

-"Phản đối, phản đối !" Gia đinh khảo quan vừa tuyên bố Lâm Vãn Vinh qua vòng tiếp theo liền nghe tiếng phản đối lớn của một tên thi tuyển gia đinh. Trong phòng có tất cả ba người ứng thí, ngoài Lâm Vãn Vinh ra, một người khác ban nãy vừa trả lời câu hỏi của Lâm Vãn Vinh, người còn lại chính là người vừa hô to.

-"Ngươi phản đối cái gì ?" Gia đinh khảo quan tức giận quát:

-"Nơi này có chỗ cho ngươi phản đối hay sao ?"

Tên kia biết mình không trả lời được câu hỏi sẽ bị loại liền cố gượng phân bua lần cuối, hắn trả lời:

-"Ta phản đối, tại sao cho hắn câu hỏi dễ còn ta lại cho câu hỏi khó như vậy, nếu hắn trả lời được câu hỏi của ta thì coi như ta đã bị loại và lúc đó ta sẽ tâm phục khẩu phục"

Gia đinh khảo quan quát:

-"Tất cả những câu hỏi này đều do các ngươi tự bắt thăm được, ngươi phản đối như vậy chẳng phải có ý nghi ngờ bản quan gian lận ư ?"

-"Không vấn đề gì, không vấn đề gì"

Lâm Vãn Vinh cười nói:

-"Nhưng không biết trong tay vị huynh đài này là câu hỏi gì vậy, để tại hạ đoán thử xem sao ."

Tên này liền giơ mẩu giấy trong tay mình lên đọc to:

"Ngũ thành thục đích ngưu nhục bính đáo lục thành thục đích ngưu nhục,tha môn vi thập yêu bất đả chiêu hô?"(*)

"Nhân vì bọn chúng bất thục mà,huynh đài。"(*)

Lâm Vãn Vinh không nhịn nổi cười, câu hỏi tầm thường này còn phải động não hay sao ?

Ồ, tên kia trước đây không phục giờ thì đã chẳng thốt ra lời, lẽ nào đúng là hắn quá dốt, bị đánh một đòn đau như vậy, không còn mặt mũi nào ở lại, hắn liền vội vã lẻn đi. Tên ứng khảo còn lại thì bỗng cảm thấy thực sự sùng bái Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh vượt qua hai cửa ải một cách nhanh chóng, trong lòng cười thầm, việc chọn gia đinh của tiêu gia thật thích thể hiện, nào là tri văn đoạn tự, nào là thử trí thông minh, chắc không phải muốn bồi dưỡng gia đinh thành tài tử chứ ?

Bước vào phòng thứ ba, chàng chợt bất ngờ khi bên trong đang có ba vị khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, trên mình mặc bộ áo và chiếc mũ màu xanh, sợ rằng mọi người không biết họ là gia đinh.

Ba người đang lắc đầu cho tỉnh táo nhìn thấy Lâm Vãn Vinh bước vào liền ngừng nói chuyện, và tập trung ánh mắt nhìn vào chàng.

Đợi chờ đã lâu nhưng ba vị kia chẳng nói năng cũng chẳng bắt chàng làm gì, cứ chăm chăm nhìn chàng, trong ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.

Như vậy là có ý gì ? Lâm Vãn Vinh cảm thấy nghi hoặc, trên người chàng ngoài bộ quần áo bị làm bẩn đôi chỗ do đánh lộn cùng bọn đổng thanh sơn khi nãy ra dường như chẳng có gì đáng để người ta chú ý.

Lẽ nào vì chàng đẹp trai ? Điểm này thì có lẽ nên tán thành, nhưng nếu vậy thì người bị thu hút phải là những cô gái chứ không thể là mấy ông già như này.

Lâm Vãn Vinh thấy mấy tên gia hoả đang chăm chăm nhìn mình, đồng tử không chút động đậy, giống hệt như đang ngắm nhìn chú khỉ trong vườn thú vậy. Trong lòng chàng cũng đôi chút khó chịu, sống hay chết các người cứ nói ra một câu đi chứ.

Chàng bắt đầu cảm thấy điên lên nhìn lại ba người kia với ánh mắt dữ dằn, bốn ánh mắt nhìn nhau chằm chằm, ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, không ai chịu lùi.

Sau đó Lâm Vãn Vinh tiến đến và lấy một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống trước mặt ba người, ánh mắt vẫn không rời khỏi ba người kia thậm chí còn đáng ghê sợ hơn họ.

-"Tiểu tử này, vô liêm sỉ - - "

Không biết đã bao lâu cuối cùng một trong ba người đã lên tiếng, trong ánh mắt lão ta hiện lên vẻ tán thưởng.

-"Tên tiểu tử này, cực độ vô liêm sỉ.."

Lão già thứ hai cũng lên tiếng với niềm hân hoan như vậy.

Lão già thứ ba nhìn Lâm Vãn Vinh gật đầu:

-"Cái dạng vô liêm sỉ của nhà ngươi, mang phong phạm của ta thời trẻ."

Nhất thời Lâm Vãn Vinh nhận thấy da mặt mình quá mỏng. Trước mặt các vị tiền bối cực kỳ vô liêm sỉ này, bản thân hắn dường như nhỏ bé còn xa mới bì kịp.

-"Vô liêm sỉ, là một phẩm chất quan trọng để trở thành một gia đinh cao cấp. Tiểu tử, nhìn ngươi ta như bắt gặp lại hình ảnh của mình ngày xưa, một ngôi sao trong giới gia đinh đang từ từ bừng sáng, hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ trở thành một gia đinh kiệt xuất" Lão đầu thứ nhất chẳng chút ngại ngùng nói.

Lâm Vãn Vinh khẽ khẽ rủa, mấy lão gia hoả này hoàn toàn có bệnh hết cả.

Lão đầu thứ hai nói tiếp theo:

-"Chúc mừng người, ngươi đã hoàn toàn qua cửa. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi tuỳ thời khả dĩ thành gia đinh của Tiêu gia chúng ta, nhất danh quang vinh gia đinh - -

-"Khoan đã, khoan đã.."

Lâm Vãn Vinh vội vã ngắt lời:

-"Vị đại ca nào có thể giải thích cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không ?"

Lão gia đinh thứ ba cười nói:

-"Không sao, ngươi muốn hỏi, việc ngươi qua ba cửa quan là như thế nào phải không ? ai, hãy từ từ mà nghe ta nói. Cửa thứ nhất, cái mà chúng ta cần là những gia đinh biết chữ, kẻ mù chữ chúng ta không cần; của thứ hai cái chúng ta cần là những người cơ trí linh hoạt, kẻ khù khờ chúng ta không cần; còn cửa thứ ba này thì do ba gia đinh kiệt xuất trong Tiêu gia là chúng ta làm chủ, hắc hắc, đây là cửa quan trọng nhất. Trước tiên chúng ta cần xem tướng mạo của những người đã được chọn, ngươi cũng biết đấy, Tiêu gia là danh môn đại hộ, những kẻ phàm phu tục tử thì xin hãy đi chỉnh sửa bộ mặt đi đã rồi hãy nói chuyện.

Thứ hai là phẩm tính. Phẩm tính quan trọng phải đôn hậu thật thà, chúng ta cần người đó trông giữ nhà kho, có được đức tính đó chúng ta mới có thể yên tâm, hắn không được phép gian lận. Còn như ngươi, hắc hắc, đúng là nhân tài chúng ta đang khiếm khuyết, ngoài nhà kho ra thì nơi nào ngươi cũng có thể đảm nhận được ."

Lão giả này nói vậy chẳng phải có ý rằng ta phẩm hạnh bại hoại sao, gương mặt Lâm Vãn Vinh lộ chút vẻ phẫn nộ, lão gia đinh liền vội vàng nói tiếp:

-"Ngươi yên tâm, không phải chúng ta nghi ngờ phẩm hành của ngươi, vì đối với những người như ngươi chúng ta không thể đánh giá qua phẩm hành."

"Ý của ngài là ta không có phẩm hạnh ?"

Lâm Vãn Vinh tức giận.

"Hắc hắc, ta không hề có ý như vậy. Thực ra đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp được nhân tài như ngươi, khi nãy vừa nhìn thấy ngươi chúng ta đã có một cảm giác kinh ngạc dường như đã nhìn thấy hình ảnh của mình ngày trước. Chúng ta tin rằng qua khổ công dạy dỗ và tu luyện thì trong một ngày gần đây ngươi nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong giới gia đinh tiền đồ vô lượng, cài gì cũng sẽ có ."

Lão gia đinh này nói xong còn cười to mấy tiếng tự đắc, vẻ mặt lão kiểu như thể ta là Bá Nhạc tìm thấy thiên lý mã nhà người không bằng.(chú thích Bá Nhạc là người nổi tiếng về chọn ngựa ở thời Xuân Thu)

Không kìm nổi Lâm Vãn Vinh bất lực than lên một tiếng, xem ra vẫn cần tiếp tục tu tuyện cho thần công mặt dày thôi. Nhìn vẻ mặt của ba tên gia hoả, thì có vẻ như sau này làm việc trong đại trạch của Tiêu gia sẽ bị bọn họ nuốt chửng mất .

Ba lão lần lượt giới thiệu bản thân. Thì ra bọn họ đều không nói dối, bọn họ làm việc trong Tiêu gia đã ba bốn chục năm rồi, đã bắt đầu theo hầu từ thời Tiếu gia lão thái gia. Vị thứ nhất mười lần liên tiếp đệ nhất cuộc thi nghệ thuật nhà bếp của Tiêu gia, Vị thứ hai là thợ thủ công mỹ nghệ, tinh thông tất cả mộc gốm sứ, là chủ nhân của "Lỗ ban kim tưởng" trong Tiêu gia, vị thứ ba, được mệnh danh là hoa si, trồng đủ loại cây cối hoa cỏ là người được giải thưởng lao công trong Tiêu gia.

Ba vị đều rất có hứng thú với Lâm Vãn Vinh, ai nấy đều nhận hắn về giúp việc cho mình để làm người kế tục cho công việc hiện tại.

Nhưng Lâm Vãn Vinh lại không hề hứng thú gì với trò này, chàng chỉ muốn làm ăn yên ổn ở đây một năm báo đáp ân tình của lão Ngụy sau đó sẽ dọn đi ngay.

Nhìn ba người đang vì mình mà tranh cãi không ngớt, Lâm Vãn Vinh không ngại phiền liền lên tiếng:

-"Các vị đừng cãi nhau nữa, xin hỏi ở đây ai là người phụ trách ?"

Lão gia đinh thứ ba cười to, lão là người da mặt dày nhất trong ba người:

-"Dáng vẻ ngạo nghễ không thổ thẹn của ngươi thật giống ta ngày xưa"

Lời nói phát ra từ lão gia đinh thật đã làm Lâm Vãn Vinh nổi giận, qua việc giới thiệu khi nãy, Lâm Vãn Vinh có biết lão này gọi Phúc Bá.

Phúc Bá nói:

-"Chỉ cần qua được hai cửa trước, và qua sát hạch ở cửa thứ ba này của chúng ta thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, chúng ta chỉ cần nói với thiếu phu nhân một tiếng, ngươi sẽ có thể ký vào bán thân khế theo chúng ta rồi"

Thiếu phu nhân mà bọn họ nói chính là Tiêu phu nhân rồi, ba người này đi theo Tiêu lão thái gia thì đương nhiên tư cách của họ sẽ già, ngày Tiêu phu nhân về làm dâu chắc họ đã quen gọi là Thiếu phu nhân rồi.

"Giấy bán thân?" Lâm Vãn Vinh giật mình khi nghe thấy ba tiếng này:

-"Lẽ nào, lẽ nào...giấy bán thân, không phải cả đời này ta sẽ làm kẻ hầu người hạ cho Tiêu gia chứ ?"

-"Đương nhiên rồi" Phúc Bá trả lời một cách nghiêm túc, chỉ cần ngươi ký tên vào bán thân khế ngươi đã có thể trở thành một gia đinh danh dự trong Tiêu gia, ngươi sẽ có được miếng cơm ngon trong cả cuộc đời, cuộc đời của ngươi cũng sẽ thuộc về Tiêu gia, sống là người Tiêu gia chết là ma Tiêu gia, đây là niềm mơ ước của không ít người đâu. Phu nhân sẽ cho ngươi mang họ Tiêu, không gọi ngươi là Lâm tam nữa mà sẽ là Tiêu Tam."

-"Tiêu Tam ?" Lâm Vãn Vinh kinh ngạc "Lại còn cả cuộc đời nữa ?"

Lâm Vãn Vinh có tính xuôi tính ngược cũng không nghĩ đến chuyện đi làm gia đinh cho nhà người ta là sẽ phải ký giấy bán thân, cả đời thuộc về nhà người ta, chứ không hề có chuyện chỉ cần làm một năm.

Con bà nó chứ. Lại còn phải đổi họ đối với một đại nam tử mạnh mẽ như Lâm Vãn Vinh mà nói việc này tuyệt đối không thể chấp nhận được.

"Vậy tôi không thể là một người làm thuê hợp đồng được sao ?" Lâm Vãn Vinh hỏi.

-"Người làm thuê hợp đồng ?"

Ba lão gia đinh trợn mắt ngạc nhiên.

-"Người làm thuê hợp đồng là có ý đùa cợt gì vậy ?"

(*) - chú thích: ở câu này dùng từ đa nghĩa, ví dụ như chữ " thục " trong thành thục (trưởng thành) và chữ "thục" trong sự nấu chín. Hoặc chữ "ngũ" và "lục" có thể nói về số tuổi, hay là nói về số lượng ...

+) Vì thế dịch qua cho mọi người hiểu, tuy không được sát lắm

-Năm phần thịt bò giờ đã thành sáu phần thịt bò rồi, tại sao chúng không kêu gì?

- Bởi vì bọn chúng chưa chín mà, huynh đài à"

+)hoặc hiểu theo nghĩa khác:

-Thịt bò chín 'năm thành bất' ngờ gặp thịt bò 'chín sáu thành', tại sao chúng không chào nhau ?

-Bởi vì bọn chúng không 'quen nhau' mà, huynh đài à )

Reply With Quote Multi-Quote This Message Quick reply to this message Thanks

The Following User Says Thank You to premiumhd For This Useful Post:

premiumvn (14-11-2008)

premiumhd

View Public Profile

Send a private message to premiumhd

Find all posts by premiumhd

Add premiumhd to Your Contacts

#25

Old 30-10-2008, 01:21 PM

premiumhd premiumhd is offline

Senior Member

Join Date: Feb 2006

Location: Deutschland

Bài Viết: 304

Thanks: 208

Thanked 197 Times in 135 Posts

Default

Chương 19: Hợp đồng chế viên công (Người làm thuê hợp đồng)

Dịch: mtq

Biên tập, Biên dịch: mtq

Nguồn: www.tangthuvien.com

-"Hợp đồng nhân viên công chức là cái ngoại ý mà... khái, khái"

Lâm Vãn Vinh biết mình đã lỡ lời liền chữa ngượng bằng hai tiếng thở dài:

"Người làm thuê hợp đồng, theo đúng nghĩa của nó là tại hạ và Tiêu gia ký một hợp đồng làm thuê, thời hạn là một năm. Trong thời gian này tại hạ sẽ phục vụ Tiêu gia, mỗi ngày làm việc tám tiếng..ưm cũng là bốn canh giờ, tại hạ vẫn là một người tự do không thuộc về Tiêu gia, đương nhiên tại hạ vẫn là gia đinh của Tiêu gia. Ưu điểm của cách làm này là nếu Tiêu gia không hài lòng về tại hạ thì có thể đào thải tôi bất cứ lúc nào ."

"Ồ, ồ" nhìn ba tên lão nhân đang trợn mắt nhìn hắn, ý là nếu Tiêu gia không hài lòng về ngươi thì cũng có thể đào thải ngươi bất cứ lúc nào. Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:

-"Còn tôi nếu được như vậy sẽ có chí tiến thủ hơn, sẽ cố gắng phấn đấu nhiều hơn, cống hiến hết sức mình cho Tiêu gia, đóng góp cho sự lớn mạnh và hưng thịnh của tiêu gia. Sau một năm chỉ cần đôi bên đều hài lòng thì vẫn có thể ký bán thân khế, hơn nữa còn có thể tiến hành thỏa thuận vấn đề tiền lương một cách vui vẻ ."

Những lời phía sau còn có chút ý tứ, không cầu an dật, không chấp nhận hiện tại, có chí tiến thủ, hiện nay những người dám nghiêm khắc với chính bản thân mình để tiến bộ như Lâm Tam quả không nhiều, ba lão gia đình gật gù.

Phúc Bá lên tiếng: "Lâm Tam à, không phải chúng ta không đáp ứng cho ngươi, trên thực tế đề nghị của ngươi rất có tính kiến thiết. Bỏ đi chế độ chung thân của người lãnh đạo cũng là việc chúng ta đang xem xét. Có ngươi mở đường, trong cuộc họp gia đinh lần sau chúng ta sẽ đưa ra thảo luận vấn đề này, nếu được thông qua sẽ bẩm với Thiếu phu nhân và Đại tiểu thư sau đó chính thức thực hiện. Có điều, ngươi cũng biết đấy, sự thay đổi này sẽ gặp những trở ngại rất lớn chúng ta vẫn chỉ có thể tuần tự mà tiến. Lần này chúng ta chỉ có thể chuyển ý kiến của ngươi đến Thiếu phu nhân và đại tiểu thư, có thành hay không chúng ta cũng không thể biết. Có điều ngươi cứ nghĩ cho kỹ nếu không đáp ứng được yêu cầu rất có thể ngươi sẽ bị loại. Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ ?"

Từng lời nói của Phúc Bá, nào là bãi bỏ lãnh đạo chế độ chung thân, nào là cuộc họp gia đinh, nào là trở ngại của việc thay đổi, Lâm Vãn Vinh chóng hết cả mặt, thật không dễ dàng nghe được câu cuối cùng, liền gật đầu nói :

-Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi, xin Phúc Bá hãy mau báo lên trên nha ."

Giết người cũng không khó bằng gật đầu, báo đáp ân tình của Ngụy lão đầu thì được nhưng phải nhẫn nhục thay tên đổi họ thì chẳng bằng đem mạng này trả cho Ngụy lão đầu.

Ba người Phúc Bá thương lượng một hồi rồi giao cho Phúc Bá đại diện đi bẩm báo lên trên.

Phúc Bá đi ra ngoài liền nhìn thấy một nữ tử đang đứng ngoài cửa bịt miệng cười.

Nữ tử này tuổi không nhiều, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định là một đại mỹ nhân.

-"Nhị tiểu thư, thì ra tiểu thư đang đứng đây à"

Phúc Bá vui mừng, liền vội đi tới nhìn vị tiểu thư đang cười cũngvui vẻ nói:

-"Chắc tiểu thư đã nghe được chủ ý qủi quái của tên tiểu tử này rồi chứ ?"

Tiêu nhị tiểu thư hừ một tiếng đáp:

-"Thật là thái quá, sớm đã biết tên tiểu tử này chẳng phải tử tế rồi ."

Phúc bá nhìn tiểu thư tay cầm một tờ giấy, bên trên có viết mấy chữ nhìn cẩu thả và còn có chút ngông cuồng, thấy lạ hỏi: "Nhị tiểu thư, trên tay tiểu thu cầm vật gì vậy ?"

Tiêu nhị tiểu thư nhếch miệng, bờ vai rung lên, cuối cùng cũng không kìm nổi bật cười ra nói:

"Phúc bá bá, ngươi xem, đây là tam tự kinh mà tên tiểu tử kia viết, hi hi - - "

Thì ra trong tay nàng là phần trả lời của Lâm Vãn Vinh ở cửa quan đầu, Phúc Bá nhìn trang giấy mà cũng rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười.

Biết chữ hay không biết chữ, biết đến mức độ nào thì chỉ cần dựa vào ý kiến về chế độ làm thuê hợp đồng ban nãy, tên tiểu tử này cũng không có vẻ là kẻ chưa đọc qua sách nhưng tại sao mấy chữ này lại viết cẩu thả như vậy ?

Tiêu nhị tiểu thư lấy trong tay áo ra một quyển sổ nhỏ chỉ vào cô gái vẽ trên quyển sổ mà nói với Phúc bá:

-"Phúc bá bá ngươi xem."

Phúc bá vừa nhìn vào hoạ sách, ánh mắt nhịn không được liền sáng lên, hỏi:

-"Đây chẳng phải là đại tiểu thư ư, là thủ bút của đại gia nào vậy ?"

Tiêu nhị tiểu thư lắc đầu trả lời:

-"Ta cũng không biết là ai vẽ, là ta mua từ trên tay của tên Lâm Tam đó, hơn nữa rất nhiều người cũng mua được quyển hoạ sách này từ tay hắn, hừm, tên tiểu tử đó mang quyển hoạ sách có hình tỷ tỷ ta đi bán để kiếm tiền, thật là quá đáng."

Nếu nói rằng Lâm Vãn Vinh biết làm ăn thì Phúc bá tuyệt đối không nghi ngờ, dựa vào bộ mặt của hắn mà không đi làm ăn thì cũng thật đáng tiếc.

Phúc bá nói:

-"Vậy nhị tiểu thư đã hỏi hắn chưa ? bức tranh này từ đâu ra vậy ? Tuy ta không hiểu về hội họa nhưng về bức hoạ và bút pháp của bức hoạ chúng ta đã từng xem, hoàn toàn khác nhau, giản lược thanh thoát, biểu đạt sinh động tuy đơn giản nhưng không hề có cảm giác nhàm chán, không biết vị đại sư này là cao nhân nơi nào ?"

Nhị đại tiểu thư nói:

-"Ta cũng đã từng hỏi hắn, nhưng tên tiểu tử đó một mực không nói, hừm, chỉ mấy chữ mà viết cũng không xong, chắc chắn chỉ là kẻ không ra gì, hơn nữa một năm cũng chẳng có mấy lần tỷ tỷ lộ diện, hầu như không ai biết được hình dáng của tỷ tỷ ra sao, vậy mà vị đại sư này lại có thể vẽ giống như đúc, đây chắc hẳn là một nhân vật có bút pháp phi phàm."

Phúc Bá gật đầu:

"Vậy nên làm gì với tên Lâm tam này ?"

Nghe ý tứ của nhị tiểu thư đầy sự căm hận thì có lẽ Lâm tam và Tiêu gia lần này không có duyên phận rồi.

Tiêu nhị tiểu thư cắn môi, vẻ mặt lộ chút tiếu ý:

"Tên tiểu tử này trong đầu thật lắm chủ ý quỉ quái, hơn nữa, hắn đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, hừm, làm sao ta có thể dễ dàng tha cho hắn được ."

Phúc bá không hiểu được ý của nhị tiểu thư:

"Như vậy, nhị tiểu thư, tên Lâm tam này, rút cuộc chúng ta nhận hay không nhận đây ?"

Nhị tiểu thư khẽ mỉm cười: "Đương nhiên là phải nhận rồi, Phúc bá bá, cứ chiếu theo ý tứ của hắn, khế ước làm thuê theo chế độ hợp đồng gì đó, hừm hừm, chỉ cần hắn bước vào cửa của Tiêu gia ta, ta sẽ..."

Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười đầy ác ý:

-"Đóng cửa... thả chó... - -"

Phúc bá chạy như bay, mồ hôi trên cơ thể chảy ra đầm đìa, lão đã hiểu rõ uy lực những lời nói của nhị tiểu thư: "đóng cửa...thả chó.."

Vị "đại sư" trong lời nói của nhị tiểu thư lúc này đang ngồi tán dóc cùng hai vị lão gia đinh còn lại trong phòng, dù sao thì nói dóc cũng không phải đóng thuế, ba người đều là những hành gia, nước bọt khắp trời chỉ thiếu chút nữa là bao phủ khắp phòng.

Qua những lời nói của hai tên lão nhân, Lâm Vãn Vinh dần dần hiểu được sơ qua về tình hình Tiêu gia.

Tiêu lão thái gia, cũng chính là chồng của Tiêu phu nhân, làm qua lục bộ, đã từng nhậm chức Lễ bộ Thượng thư, môn sinh khắp nơi, sau khi miễn chức về Kim lăng thành dưỡng lão. Lúc ngài tạ thế đương kim hoàng đế đã đích thân đề vẵn liên điếu nghiễn, trao tặng mỹ danh "Nhân đức tiên sinh."

Vậy mà từ khi lão thái gia qua đời, Tiêu thiếu gia cũng lâm bệnh liên miên, hai năm sau cũng đi theo lão thái gia. Tiêu gia mất đi trụ cột, tình hình không được như trước, may thay có môn sinh của Tiêu lão thái gia quan tâm lo liệu thêm vào Tiêu phu nhân vất vả lo toan, Tiêu đại tiểu thư thiên chất thông minh, hai mẹ con nỗ lực duy trì mới giữ được sản nghiệp to lớn của Tiêu gia cho đến ngày hôm nay.

Nhưng Tiêu lão thái gia mất đi đã lâu, ảnh hưởng cũng dần ít, thêm vào đối thủ cạnh tranh ngày một nhiều, một mạnh, hai năm nay việc làm ăn ngày càng khó, vì công việc làm ăn của Tiêu gia năm nào đại tiểu thư cũng phải đi khắp các tỉnh vùng Giang Chiết, ít khi ở nhà vì thế trong thành Kim Lăng này, ít người có cơ hội gặp nàng.

Lâm Vãn Vinh còn lấy được một thông tin quan trọng từ hai vị về việc tuyển chọn gia đinh năm nay. Tuy mới nhìn thấy quy mô rất lớn, số người đăng ký cũng tương đương so với những năm trước, nhưng số lượng tuyển chọn năm nay chỉ có hạn và được bí mật không thông báo ra bên ngoài.

Về điểm này, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn có thể hiểu được, khi làm ăn hắn luôn muốn nâng cao lợi nhuận của công ty doanh nghiệp, còn về nội dung thực tế thì chỉ một vài người mới được phép biết mà thôi.

-"Vậy thì này các tài tử, rút cục là có chuyện gì vậy ?"

Lâm Vãn Vinh nghĩ đến điều mà chàng vẫn băn khoăn từ trước tới nay, liền hướng hai lão nhân trực tiếp hỏi.

Vì khi Lâm Vãn Vinh đến đã là tương đối muộn, việc tuyển dụng ngày hôm nay cũng đã kết thúc nên hai lão nhân mới có thời gian để nói chuyện cùng hắn.

Thì ra bọn tài tử đến đây cũng là chủ ý của Tiêu đại tiểu thư. Nàng đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro