Chương 1: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong nghĩa trang vắng lặng, ánh trăng soi sáng một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng óng buộc thành đuôi ngựa, cùng với một chiếc kính. Trước mặt cô là 3 ngôi mộ. Ngôi mộ thứ nhất có đặt một bông hoa màu hồng, ngôi mộ thứ 2 là một bông hoa màu tím, ngôi mộ còn lại đặt một bông hoa màu đỏ. Một cơn gió se lạnh thổi qua mặt cô. Cô rút ra từ trong túi áo một chiếc điện thoại, mở messenger và bấm vào hộp thoại có tên Monika. Ở đó, vào ngày tin nhắn cuối cùng đc gửi đến, chỉ có độc một tin nhắn ngắn ngủi: "Đừng đùa giỡn với trái tim của tớ nữa. Tớ không quay lại đâu". Cô nhắm mắt lại, và kí ức ùa về trong đầu cô, rõ mồn một như ngày hôm qua vậy.

***

"Cậu có muốn làm bạn gái tớ không?" Monika hỏi. Đương nhiên đây không phải là một câu hỏi. Chỉ có một câu trả lời: Có. Monika đã dùng sức mạnh của mình để buộc cô phải nói vậy. Cô đã chán ngấy việc này rồi. Cô đã viện tới sức mạnh của chính Monika để quay lại, đã thử không biết bao nhiêu lần, nhưng dù có làm theo cách nào đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn như cũ, vẫn đến thời khắc này. Rồi cô sẽ xoá tệp tin của Monika và nhìn cô ấy biến mất. Biến mất, giống như 3 người bọn họ vậy.

"Đủ rồi!!!" Cô ấy hét lên, mặc dù biết rằng Monika sẽ không thể nghe mình. Hay không muốn nghe.

"Cái gì cơ!?" Monika ngạc nhiên.

"Sao cơ!" Cô ấy cũng ngạc nhiên. "Cậu nghe được đó à!"

"Ừ, tớ nghe được. Sao cậu có thể nói được? Mà đủ rồi nghĩa là sao?"

'Phải nắm lấy cơ hội này' Cô ấy nghĩ thầm. "Ý tớ là tớ chịu đựng đủ sự áp buộc của cậu rồi đó! Đầu tiên cậu ép tớ phải làm chung với cậu, giờ cậu còn giết người và ép tớ phải nói tớ yêu cậu. Cậu luôn miệng phàn nàn ràng cậu là người duy nhất không được tớ để ý, nhưng cậu có thèm nghĩ xem tớ cảm thấy thế nào đâu. Cậu cũng đâu có nghĩ xem bọn họ cảm thấy ra sao. Tớ biết là cậu cảm thấy bị ra rìa chứ, nhưng nếu chỉ quan tâm đến mình cậu thì sẽ đến lượt bọn họ cảm thấy cô độc. Thế mà cậu lại làm đến vậy chỉ vì muốn có tớ. Tớ tưởng cậu tốt hơn thế chứ. Cậu làm tớ đau lòng đó!".

Monika bàng hoàng. Rồi, sự bàng hoàng đó được thay thế bởi một khuôn mặt buồn bã, hay đúng hơn là đau khổ. ."Vậy sao." Monika nói, không dám nhìn thẳng vào mặt cô mà cúi xuống dưới. "Tớ xin lỗi. Tớ đã không nhận ra. Có lẽ chính tình yêu mà tớ dành cho cậu đá khiến tớ mù quáng như vậy. Nhưng, có lẽ chúng ta mãi mãi không thể ở bên nhau được, nhưng...". Monika ngập ngừng. "Nhưng mãi mãi cậu sẽ ở trong tim tớ."

Nói xong lời đó, lỗi bắt đầu bao quanh người cô ấy.

"Monika, cậu đang làm gì đấy!?"

"Tớ yêu cậu, Sofia."

"Monika!!!"

***

Đó là 3 tháng trước. Ngay sau đó, cô ấy biến mất, cùng với căn phòng đó. Sofia được đưa trở về căn phòng CLB. Xác của Yuri và Natsuki được cảnh sát tìm thấy ngay chiều hôm đó. Cảnh sát tra hỏi cô, nhưng cô không thể nói được gì. Họ kết luận là Yuri đã giết Natsuki rồi tự sát, mặc dù vẫn còn nhiều uẩn khúc. Mộ của họ được đặt ngay bên cạnh mộ của Sayori. Cô đã nhiều lần cố gắng thuyết phục Monika, nhưng thứ duy nhất cô nhận được là tin nhắn: "Đừng đùa giỡn với trái tim của tớ nữa. Tớ không quay lại đâu.". Sofia mở mắt. Những cơn gió se lạnh vẫn đang thổi qua mặt cô. Rồi, Sofia tháo kính của mình, để lộ ra một đôi mắt màu xanh biếc, lấp lánh như bầu trời sao trên kia vậy. Cô cũng tháo dây buộc tóc ra và vuốt tóc mái xuống, che đi mắt phải của mình, như thể cô đang cố che giấu đi cảm xúc, con người thật của cô vậy.

"Đừng lo, tớ sẽ mang các cậu quay lại. Tất cả các cậu. Chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Đó là một lời hứa.", cô thì thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ddlc