Đề 2 TLV số 3 lớp 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi những tia nắng đầu tiên rọi qua cửa sổ chiếu vào mắt tôi,đánh thức tôi tỉnh dậy từ trong giấc

ngủ.Tôi tỉnh dậy trong niềm háo hức vô tận vì hôm nay người bạn thân của ông hồi kháng chiến cứu

nước sẽ đến thăm nhà tôi chơi sau 20 năm xa cách.Tôi vội vàng đánh răng rửa mặt rồi cùng ông đợi

người bạn thân của ông đến.Thật bất ngờ người bạn của ông lại là một người lính lái xe trên con

đường trường sơn năm xưa.Ông đã kể cho tôi cuộc đời người lính của ông.
Ông Có thân hình hơi gầy vì đã chịu nhiều nắng sương.Mái tóc ông đã bạc xem lẫn với vài sợi đen thể

hiện sức sống dẻo dai của ông.Da ông ngăm đên,khuôn mặt ông có có nhiều nét nhăn vì đã già nhưng

vẫn xen lẫn những nét hóm hỉnh yêu đời.Ông ăn mặc giản dị nhưng cũng rất chỉnh tề.Ông khoác trên

mình bộ quân phục đã úa mầu.Ông đội trên đầu cái nón cối,cái nốn mà ngày xưa bộ đội hay đeo.
Tôi trò truyện với ông ,ông kể lại cho tôi cuộc hành trình của ông tiến về miền nam yêu dấu .ông kẻ

cho tôi hoàn cảnh của nước ta trong lúc bấy giờ.Khi đấy chiến tranh ác liệt lắm ,giặc mĩ điên cuồng

tấn công người của ta hòng chiếm đoạt đất nước.Chúng trực tiếp đưa quân tiến vào miền nam,cho nên

nhu cầu quân lương khi ấy rất quan trong.Và Con đường trường sơn đã trở thành con đường huyết

mạch để vận chuyển vũ khí và quân lương vào miền nam . Và đã có rất nhiều chiến sĩ đã ngã xuống hi

sinh để bảo vệ đất nước.Nghe ông kể tôi mới biết được sự khổ cực của người lính lái xe phải chịu đựng

ngày đêm.Nhưng không phải vì thế mà họ lùi bước,họ vẫn tiến lên , tiến về miền nam phía trước.Họ

vẫn bước đi, họ tin tưởng sẽ có một ngày đất nước được giải phóng ,nhân dân được hạnh phúc,tự

do.Và họ đã đúng, vì sự cố gắng của họ và của những người linh, đất nước đã được giải phóng,nhân

dân được hạnh phúc,tự do.Tôi hỏi ông vì sao khi ấy ông đi bồ đội.Ông cười và trả lời,khi ấy ông đang

là sinh viên và ông lên đường theo tiếng goi của tổ quốc.Vì ông có qua lái xe nên đã được đảng phân

công vào tiểu đội lái xe.Ông đã phải trải qua rất nhiều gian lao khó khăn trên con đường huyết mạch

trường sơn.Xe của ông phải đi trên những con đường lồi lõm đầy hố bom.Có khi ông còn phải vượt

qua cả vách núi sâu.ông đi trên những cánh rừng bị bom phá hoại mà không còn một chiếc là .Khi ấy

ông giận lắm,giận giặc tây đã hủy hoại đất nước tươi đẹp việt nam,giận chúng nó tàn ác và sát hại

người vô tội.Nhiêu lúc ông muốn bỏ cuộc nhưng vì có sự giúp đỡ của người nhân dân trên đường đi đã

tiếp thêm sức mạnh cho ông vững bước tiếp tục trên con đường trường sơn huyết mạch.
Nghe câu chuyện cuộc đời của ông mà tôi cảm thấy mình thật hổ thẹn.tôi đã không biết quý trọng

những công lao xương máu của người lính đã hi sinh để giành độc lập tự do của tổ quốc.từ giờ trở đi

tôi tự hứa với lòng mình phải có gắng học tập thật giỏi để xây dựng và giữ gìn đất nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro