Chap 3.2: Tìm thấy em rồi nhé! [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết hai tiết học đầu, trống ra chơi đánh lên rộn rã. Học sinh từ các lớp ùa ra sân trường như bầy ong vỡ tổ. Minh Huy thu dọn sách vở trên bàn vào chiếc cặp da đen rồi đi ra khỏi lớp. Anh đi nhanh đến đến phòng giáo viên, anh là đang muốn tìm kiếm một số thông tin. A nha, biết rõ về lớp mình đang chủ nhiệm cũng rất tốt mà, đúng không?

Đẩy cánh cửa lớn phòng giáo viến, Minh Huy bước vào. Anh tươi cười cúi đầu chào các thầy cô đang ngồi trong phòng, bước nhanh đến bàn làm việc của mình, lúc tung đống hồ sơ học sinh trong ngắn bàn. Một hồi tìm kiếm, anh tìm thấy được thứ anh cần tim. Ngồi tựa mình trên ghế, tay giở từng trang tập hồ sơ có mang tên: Nguyễn Thanh Lam.

Ngay trên trang đầu tiên của quyển hồ sơ là hình ảnh một cô gái xinh xắn với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tròn nhưng có mang một chút nét lạnh lùng và bất cần, cái mũi nhỏ nhắn cùng nước da trắng ngần. Mái tóc hất chéo mái, suôn dài mượt mà như tôn lên nét đẹp giản đơn kia.

Họ và tên: Nguyễn Thành Lam

Ngày sinh: 1 tháng 2 năm xxxx

Nhóm máu: AB

Địa chỉ: Khu xx – Số nhà yy – Phường zz – Quận aa

Số điện thoại phụ huynh: … ( Minh Huy đã lướt qua vì cho rằng nó không  cần chú ý -_-)

Cân nặng: 48 kg

Chiều cao: 1m62

Thành tích học tập:

_ 5 năm tiểu học đạt Học sinh Giỏi, hạnh kiểm Tốt.

_ 4 năm Trung học cơ sở đạt sinh Giỏi, hạnh kiểm Tốt.

_ …

Môn học yêu thích: Toán, Anh, Mĩ Thuật,…

Dị ứng: không có.

Sau mấy phút nghiên cứu tập hồ sơ và một số sổ sách khác, Minh Huy đã nắm được một số thông tin chính về người mà anh cần chú ý. Minh Huy gỡ cặp kích ra, day day đôi mắt.

-         Huy đấy à? Sếp gọi lên phòng Hiệu trưởng nhanh nhé.- Thầy giáo thể dục ngó đầu vào phòng giáo viên, nói to.

-         Vâng, em lên ngay đây. – Minh Huy chán ngán trả lời.

Minh Huy đeo lại cái kính lên mắt, cất đống hồ sơ vào ngăn bàn rồi đi lên phòng Hiệu trường. Ầy, có chuyện gì mà lại gọi anh nữa chứ? Bà cô Hiệu trưởng này rảnh rỗi quá đi. Đứng trước cửa phòng, Minh Huy đưa tay gõ gõ cửa mấy cái. Sau khi cái tiếng “Mời vào” trong phòng kia vọng ra, Huy mới mở cửa đi vào.

-         Cô gọi cháu có việc gì ạ?

-         À, ngồi đi. Việc giảng dạy của cháu thế nào? Vẫn tốt chứ?- Cô hiệu trưởng Kim Thanh đang vùi đầu vào cái máy vi thấy anh vào cũng ngẩng đầu lên, cười hỏi.

-         Cũng khá tốt ạ.- Minh Huy trả lời. Như nhớ ra điều gì, anh hỏi. – Thưa cô, cháu muốn hỏi một chút thông tin về Thanh Lam lớp cháu ạ.

Cô Kim Thanh đang lướt phím như bay cũng đột ngột dừng lại. Cô nhìn Huy chằm chằm. Cậu bé này, sao lại quan tâm đến Thanh Lam? Không phải là muốn tán gái trong trường của bà chứ? Nhất là học sinh bà yêu quý nhất. Bà biết là Thanh Lam học giỏi, vừa xinh xắn lại đa tài, tuy tính cách có hơi âm trầm một chút nhưng vẫn cực có sức hút. Lượng người yêu quý côi bé trong trường cũng không phải là ít. Nghĩ một hồi, Kim Thanh tự lắc đầu. Không sao, chắc là giáo viên muốn tìm hiểu lớp thôi.

-         Cô bé đó, một viên đá quý của trường ta đấy. Từ khi cô bé đó vào trường, thành tích học tập luôn đứng đầu trường. Không những thế lại mang về cho trường biết bao giải thưởng. Ha ha, cô bé đó cũng thật đa tài. Tất cả các giải thưởng từ cắm hoa đến vẽ tranh hay là giải toán, giải Thành phố đến giải Quốc gia, nếu không giải nhất thì cũng là giải Nhì. Duy có… hoàn cảnh gia đình hơi đặc biệt một chút.

-         Làm sao ạ? – Minh Huy lúc đầu còn lơ đễnh. Người được ánh chú ý, không suất sắc sao được. Con mắt nhìn người của anh đâu có tệ đến thế? Nhưng khi nghe đến hoàn cảnh gia đình kia, anh lại tò mò mà hỏi.

-         Ưm… bố mẹ cô bé có xích mích, cũng không tiện nói ra nhỉ. Hình như bà Lam lại vừa mới mất. Tội nghiệp… A, thời gian tới trường ta sẽ tổ chức Đại hội thể thao thi đấu giữa các lớp đó. Cháu cố dẫn dắt lớp cháu đạt huy chương về nhé. Mà cô nghĩ có Lam ở đó thì cũng đỡ nhiều. – Cô Kim Thanh đột ngột đổi chủ đề, cười tươi vỗ vai Huy.

Nói chuyện một hồi, trống vào tiết cũng vang lên, Minh Huy chào cô rồi ra khỏi phòng, trong lòng liên tục hiện lên hình ảnh của cô học trò kia, người manh tên: Thanh Lam.

….

Sáng hôm sau, nó đi học sớm hơn mọi hôm. Vào trường thì vẫn còn rất ít học sinh, nó cất cặp vào lớp rồi ra sân trường đi loanh quanh nghe nhạc. Cắm tai nghe vào tai, nó đi vòng quanh trường. Trường Thiên Hà là một ngôi trường rộng lớn. Một khu là lớp học, một khu là khu Ban Giám Hiệu dành cho giáo viên, một khu hồ bơi, một khu là phòng ăn, thư viện, sân sau và một khu riêng là Thể thao. Khung cảnh trường cũng rất đẹp, rất bắt mắt, được xưng tụng là khu vực Học đường đẹp nhất nhì trong các trường học trong cả nước. Các câu lạc bộ trong trường cũng rất phong phú.

Sân trường buổi sáng vắng lặng ít người qua lại. Hàng cây rợp bóng xanh ngắt một màu. Nó kéo kéo cái khăn len lên che cổ khỏi làn gió lạnh cóng của mùa đông. Bất chợt, phía xa, một chàng trai đi đến, ánh mắt lơ đãng nhìn ngó xung quanh. Nhìn thấy nó, anh bước nhanh hơn. Nó nhìn người còn trai trước mặt bằng ánh mắt kì lạ, tay chỉnh volume trong tai nghe thấp xuống. Y như nó dự đoán, người kia dừng lại trước mặt nó, cười tươi.

-         Chào buổi sáng.

-         Chào buổi sáng, thầy Huy.

-         A, còn chưa vào lớp, không cần gọi tôi là thầy đâu, tôi cũng hơn em có mấy tuổi. Còn nhớ tôi không?

-         Dĩ nhiên là nhớ, hôm qua vừa gặp thầy trên lớp. – Nó đáp.

-         Thật là, không phải lúc đó… là ở ngoài... – Minh Huy bó tay với trí óc siêu việt kia. Chẳng lẽ anh không có một chút ấn tượng nào sao?

Nó nheo nheo mắt nhìn người trước mặt. Quái lạ, nó có gặp thầy ở ngoài rồi sao? Có sao? Sao nó không nhớ? Vớ vẩn, trí nhớ của nó cũng đâu tồi tệ đến thế. A, hình như có chút quen quen. Nó im lặng một lúc rồi kiêng chân lên gỡ cặp kính kia ra. Đáng chết, cao quá đi mất. Nhìn khuông mặt đang cười cười trước mặt, nó im lặng mất mấy giây. Đây… không phải là tên con trai kì quái nó gặp hôm trước trên cầu sao? Tự nhiên sao lại chui vào trường nó làm giáo viên? Không phải là đút lót đấy chứ? Lại còn đeo kinh nữa -___-.

Nó thở hắt ra… Nhét cái kính gọng đen vào tay Minh Huy, bình thản đi qua, vỗ vỗ vai anh.

-         Thầy à, em không biết vì sao chúng ta lại gặp nhau trong trường em, nhưng mà… lưu manh thì không thành tri thức được đâu.

Rắc… rắc….

Minh Huy hóa đá tại chỗ. Lưu manh? Nói anh sao? Từ bao giờ mà anh nâng cấp thành lưu manh thế này?

Và, nó bỏ đi, bỏ mặc anh thầy giáo nhà mình cuốn theo chiều gió…

…………

Lam đi dọc hành lang tầng môt để đến phòng ăn của trường. Nó muốn mua chút đồ ăn sáng. Sáng nay dậy sớm, lại đi học luôn, ở nhà cũng chẳng có gì ăn ngoài bánh mì khô nên nó muốn thay đổi khẩu vị, coi như đổi mới chút xíu đi. Mỉm cười trả tiền đồ ăn cho bác bán hàng, nó nhét gói bánh bích quy chưa bóc vỏ vào túi rồi cắm ống hút vào vỏ hộp sữa mới mua, vừa ra khỏi nhà ăn vừa uống.

Đi ngang qua sân bóng, có lẽ do đeo tai nghe, một phần cũng không để tâm tới xung quanh, nó không chú ý đến quả bóng đang theo đà lao đến. Lúc nhận ra được cái sự tồn tại của vật thể kia, Lam chỉ kịp theo phản xạ né người sang một bên. Thế nhưng, quả bóng dường như “hắt hủi” nó mà quay sang “ham muốn hộp sữa quyến-rũ” trên tay nó. Tay cầm hộp sữa chưa kịp dùng hết bị quả bóng đập vào, hộp sữa đáng thương chưa kịp dâng hiến hết tinh hoa cho đời đã rời bỏ cuộc sống, rơi xuống đất, chấm hết.

Nó rụt tay lại, nhăn mặt xoa tay bị bóng đập vào, lòng thầm nguyền rủa mười tám đời đứa nào đá bóng bừa bãi. Sân bóng rộng như thế, tại sao quả bóng cứ nhằm trúng nó mà lao chứ?

Đúng lúc tâm trạng nó không-hề-tốt, một nhân vật mới xuất hiện.

-         Này, đằng ấy ơi, đằng ấy không sao chứ?

Không sao cái con khỉ! -_-

Lam ngẩng đầu nhìn. Đối diện với tầm mặt nó là một câu trai cao ráo, đẹp trai với nụ cười “hì hì” ngốc ngốc. Lam nhướn mày, hất tầm mắt về phía quả bóng đang lăn lăn trên sân và cái hộp sữa rơi dưới sân. Cậu đẹp trai cao cao lại cười toe ngốc ngốc, đi đến nhặt lên quả bóng, nhặt luôn cả cái vỏ hộp sữa rơi. Nhìn lên nhìn xuống, cậu quyết định ném luôn cái hộp sữa trên tay vào thùng rác gần đó. Quay đầu lại, cậu trai cao ráo đã thấy nó đi được một đoạn, tay vẫn xoa xoa cánh tay vừa tiếp xúc “thân mật” với quả bóng của cậu.

Cậu nhanh chóng đuổi theo, chặn trước mặt nó. Lam quan sát tên con trai trước mặt, thở hắt ra, vẻ bất bình:

-         Còn chuyện gì nữa? Tôi không sao.

-         Ơ… - Cậu nhóc ngập ngừng. Tiếp đó, cậu ngượng ngùng quay mặt đi, gãi gãi đầu bối rối – Đằng ấy… phải có sao chứ. Nếu không thì làm sao tớ “chịu trách nhiệm” với đằng ấy được?

-         Tại sao phải vậy? – Lam khó hiểu.

-         Hì, tại vì tớ muốn làm quen với đằng ấy mà ngại quá. – Cậu trai đó cười – Tớ là Phạm Việt Phong, 12A1. Hi, hân hạnh làm quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro