1791-1800

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1791: Khổng Tước thụ

Trên thực tế tại Khổng Tước Địa rất nhiều tu sĩ đều hiểu, Khổng Tước Thụ thời gian không nhiều lắm, cho nên có năng lực đều mang đi, lưu lại hoặc là tu sĩ không có năng lực hoặc phàm nhân, hoặc là người quyến luyến nơi này thật sâu. 


Hải mã chậm rãi tiến lên phía trước, ở chỗ này thôn xóm ẩn hiện, cũng có tiểu thôn trang nhỏ tán lạc trong các dãy núi phập phồng, thời điểm khói bếp bay lên làm cho người ta có cảm giác như thế ngoại đào viên.

Mặc dù nói Cẩm Tú Cốc tại Khổng Tước Địa cũng có phân đàn, nhưng mà Khổng Cầm Như hiện tại đã không tiện đi phân đàn. Nhưng mà thỏ khôn có ba hang, tại Khổng Tước Địa, Cẩm Tú Cốc không chỉ có một hơi đặt chân.

Khổng Cầm Như mang theo Lý Thất Dạ đi vào trong một căn nhà cấp bốn trong thôn trang, chủ nhân nơi này là tán tu, trên thực tế là đệ tử Cẩm Tú Cốc.

- Không biết Lý công tử có tính toán gì không?

Sau khi dàn xếp Lý Thất Dạ xong, Khổng Cầm Như hỏi.

- Nếu như có thể, ta chờ tin tức của ngươi.

Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:

- Chỉ cần ngươi có ta tìm ra người ta cần tìm, ta sẽ rời đi,

Khổng Cầm Như há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào bụng, cuối cùng nàng gật gật đầu, nói ra:

- Công tử yên tâm, ta đã mang tin tức truyền xuống, chỉ cần có hành tung người công tử cần tìm sẽ có tin tức ngay.

Lý Thất Dạ gật gật đầu, thực lực Cẩm Tú Cốc hắn vẫn tin tưởng, nếu như nói có người tại Thiên Linh Giới mà Cẩm Tú Cốc không tìm thấy, như vậy không có bất cứ thế lực nào tìm ra hành tung của Tô Ung Hoàng.

- Ngày mai ta sẽ từ biệt Khổng Tước Thụ a.

Thời điểm Khổng Cầm Như muốn rời khỏi thì Lý Thất Dạ nói ra.

Khổng Cầm Như dừng bước lại, xoay người, nói ra:

- Ngày mai ta cùng công tử đi Khổng Tước Phong.

- Cũng được!

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:

- Chuẩn bị cho ta chút hương khói, hoặc là, sau lần bái tế này sẽ không còn có cơ hội.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Khổng Cầm Như nội tâm trầm xuống, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:

- Ta sẽ.

Mặc kệ Khổng Cầm Như có nguyện ý tiếp nhận sự thật này hay không, nhưng mà Khổng Tước Thụ thật sự gần chết héo.

Khổng Tước Phong, Khổng Tước thụ tổ tọa hóa cây này biến thành chỗ ở lại của Khổng Tước Thụ.

Khổng Tước Thụ rất cao, thẳng vào mây xanh, cắm vào vòm trời, cả tòa Khổng Tước Thụ xem ra là cự nhân trên phiến cổ thụ này, che chở cả Khổng Tước Địa.

Leo lên Khổng Tước Phong, chỉ thấy nơi này bằng phẳng, giống như là một tiểu võ đài, thậm chí có thể nói đá trên đỉnh núi bị mài sáng bóng.

Đây là nơi tu sĩ nhân tộc đấu nhau nhờ Khổng Tước Thụ chứng giám cho nên được giữ gìn và mài giũa sáng bóng.

Lý Thất Dạ sớm tới bái tế Khổng Tước Thụ, trên thực tế đối với hắn mà nói, đây là đưa tiễn thụ tổ lần cuối.

Khổng Tước Thụ muốn chết héo, đó là chuyện sớm muộn, sau khi Khổng Tước Thụ chết khô thì tất cả tan thành mây khói, thế gian không còn có dấu vết của Khổng Tước thụ tổ.

Khi Lý Thất Dạ cùng Khổng Cầm Như đi lên đỉnh núi bái tế Khổng Tước Thụ, sớm đã có người tới đây bái tế rồi.

Khổng Tước Thụ nhìn qua cũng không cao lớn, cao ba trượng có thừa, thân cây già nua, vỏ cây vừa già lại vừa cứng, vỏ cây vỡ ra như long lân, tuy đã mất đi sáng bóng nhưng người ta vẫn cảm nhận nó cứng rắn vô ngần.

Lúc này trước mặt Khổng Tước Thụ có khói xanh lượn lờ, có người nhen nhóm hương khói, bái tế Khổng Tước Thụ.

Đến đây một thanh niên bái tế, thanh niên này ăn mặc áo đay, tuy thanh niên này không có triển lộ khí tức cường đại, nhưng mà thời điểm hắn chớp mắt thì lực lượng vô cùng bàng bạc hiện ra.

Toàn thân thanh niên này tỏa ra khí tức cây cối, làm cho người ta muốn tới gần, hiển nhiên là người Thụ tộc.

Sau lưng thanh niên này có ba lão nhân, ba lão nhân này khí huyết mênh mông, khí tức cực kỳ cường đại, không cần nhìn cũng biết là cường giả.Mà có ba lão giả đi theo, có thể thấy thân phận thanh niên này bực nào.

Trên thực tế những năm gần đây. Có rất nhiều tu sĩ nhân tộc từng ở lại Khổng Tước Địa hoặc là địa phương khác đều không ngừng tới bái tế Khổng Tước Thụ, bởi vì vi mọi người đều biết, không lâu sau Khổng Tước Thụ sẽ từ từ chết héo.

Tu sĩ nhân tộc Thiên Linh Giới cảm ơn Khổng Tước thụ tổ che chở nhân tộc nhiều thời đại, tại Khổng Tước Địa này giúp người ta an cư lạc nghiệp.

Sau khi thanh niên bái tế, đứng trước Khổng Tước Thụ, nhìn khói xanh bay lên mà không nói.

Khi Lý Thất Dạ cùng Khổng Cầm Như trèo lên đỉnh núi, thanh niên đứng đó trầm mặc một lúc, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Nói xong, mang theo ba vị lão giả xoay người rời đi.

Thời điểm thanh niên rời đi cũng khom người chào Lý Thất Dạ cùng Khổng Cầm Như, thập phần khách khí, xem như chào hỏi nhau.

Lý Thất Dạ cũng không nói gì.

Khổng Cầm Như nhìn thanh niên và ba lão giả rời đi, lại nói:

- Hắn là Đằng Tề Văn, một trong các truyền nhân của thành Thiên Đằng, vài năm trước đã bước vào cảnh giới Đại Hiền, thật là trẻ tuổi.

Khổng Cầm Như nói ra.

Khổng Cầm Như che đậy chân thân, thanh niên vừa rồi không nhận ra lai lịch Khổng Cầm Như, nhưng mà Khổng Cầm Như làm cốc chủ Cẩm Tú Cốc cho nên biết rõ tu sĩ trong thiên hạ.

Lý Thất Dạ không nói gì, đi thẳng tới trước Khổng Tước Thụ, buông hương khói, nhìn qua Khổng Tước Thụ đang tàn lụi, bắt đầu trầm mặc.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ thở dài, nói:

- Trường sinh quá mức xa xôi, cho dù đối với thụ tổ mà nói, cuối cùng nhất vẫn không tránh được một kiếp này.

Nói xong, Lý Thất Dạ nhen nhóm hương khói, báy Khổng Tước thụ tổ, đối với hắn mà nói, Khổng Tước thụ tổ cũng là tồn tại khó lường, huống chi còn che chở nhân tộc nhiều thời đại.

Khổng Cầm Như cũng đi lên bái tạ, cung kính từ đáy lòng.

Sau khi bái tế xong, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt vỏ cây Khổng Tước Thụ, cuối cùng nghe "Tư" một tiếng, bàn tay Lý Thất Dạ như nước chảy hòa tan vào thân cây.

Lý Thất Dạ nhắm hai mắt, lẳng lặng yên đứng ở nơi đó như ngủ.

Qua một hồi lâu sau, Lý Thất Dạ thu tay, mở mắt ra.

- Không vượt qua năm vạn năm, Khổng Tước Thụ sẽ chết héo.

Lý Thất Dạ đưa ra kết luận.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho nội tâm Khổng Cầm Như chấn động, đối với nàng mà nói còn nhanh hơn, nàng cho rằng Khổng Tước Thụ ít nhất còn chống được hai ba thời đại.

- Chỉ có thể chống năm vạn năm?

Khổng Cầm Như thất thần nói ra.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Nói đúng ra, miễn cưỡng có thể sống qua được bốn vạn năm, bốn vạn năm sau thì khó chống mà chết héo. Bốn vạn năm sau có thể chèo chống bao lâu phải xem nó quyến luyến nơi này thế nào. Bất kể nói như thế nào thì ngày đó sẽ tới.

Cuối cùng Khổng Cầm Như thở dài:

- Thụ tổ cũng có ngày chết héo, ai cũng không thể vãn hồi, chỉ có thể nói hy vọng ngày hôm nay tới chậm một chút.

- Ai nói?

Đứng dưới Khổng Tước Thụ, Lý Thất Dạ chỉ cươi nhạt, nói ra:

- Những chuyện này còn phải xem là với ai, nghịch thiên tục thọ, đây không phải không thể.


Chương 1792: Khổng Tước thụ

Lý Thất Dạ nói như vậy chẳng khác gì tiếng chuông gõ vang vào nội tâm Khổng Cầm Như, Khổng Cầm Như lập tức chấn động ngẩng đầu lên, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ phong đạm vân khinh, đều không thể tin được, thân thể run rẩy.

- Ngươi, ngươi, ngươi ý nói, ngươi, ngươi, ngươi có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ?

Quản chỉ là cốc chủ Khổng Cầm Như, lúc này nói chuyện cũng phải run rẩy, cũng khẩn trương nhìn qua Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, sau đó lại nhìn qua Khổng Tước Thụ, nhàn nhạt nói:

- Đối với thụ tổ Thụ tộc mà nói, cho dù bọn họ tọa hóa phản tổ cắm rễ đại địa, nhưng bọn họ cũng như tu sĩ, vẫn có cơ hội tục thọ. Khổng Tước Thụ vẫn có cơ hội, hơn nữa, nó chưa từng tục thọ nên khả năng càng lớn.

- Ngươi, ngươi, nói là thật?

Khổng Cầm Như thoáng lên tinh thần, thoáng cái nội tâm đầy hy vọng, hưng phấn mà nhìn Lý Thất Dạ.

- Ta nói chuyện còn quý hơn trân châu cả ngàn vạn lần.

Lý Thất Dạ nhìn nàng, nói ra:

- Lại nói đây là thường thức, đối với một dược sư mà nói, nghịch thiên tục thọ là thủ đoạn cơ bản nhất.

Nếu có dược sư ở đây chắc chắn sẽ mắng to Lý Thất Dạ chém gió.

Nghịch thiên tục thọ đối với dược sư mà nói là mục tiêu cực kỳ cao xa, chỉ có đạt tới truyền kỳ dược sư mới có thể có thực lực này, hơn nữa có thành công hay không rất khó nói. Hiện tại đến trong miệng Lý Thất Dạ biến thành thủ đoạn cơ bản.

- Nói như vậy, nói như vậy ngươi có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ?

Khổng Cầm Như ánh mắt tỏa sáng, thoáng cái hy vọng tràn đầy, thập phần hưng phấn nói.

- Có thể.

Lý Thất Dạ nhìn Khổng Tước Thụ, nói ra:

- Nó cho tới bây giờ không có tục thọ bao giờ, giống như tu sĩ, lần tục thọ đầu tiên không chỉ cơ hội rất lớn, hơn nữa có thể tục được thọ nguyên rất dài. Như Khổng Tước Thụ thì tục thọ có thể sống thêm mười tám thời đại, đây là chuyện bình thường.

- Vậy ngươi còn chờ cái gì, mau mau tục thọ cho Khổng Tước Thụ đi.

Khổng Cầm Như hưng phấn nói ra.

Lý Thất Dạ chậm rãi nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:

- Ta tại sao phải tục thọ cho nó, hắn không phải thân nhân hay trưởng bối của ta.

- Ngươi là nhân tộc --

Khổng Cầm Như nói ra:

- Khổng Tước Thụ đã từng che chở nhân tộc nhiều thời đại, vì Khổng Tước Thụ làm chút gì đó là đương nhiên.

Nghe được Khổng Cầm Như nói, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:

- Tiểu nữ nhân, ngươi nghĩ quá đơn giản. Thế gian này có rất nhiều người từng làm vài chuyện cho nhân tộc, chẳng lẽ nói ta cũng phải làm gì đó cho bọn họ hoặc hậu nhân bọn họ sao? Bao nhiêu tiên hiền, bao nhiêu vô địch vì sinh tồn của nhân tộc đã từng phấn đấu qua, có thể nói so với một ít người, Khổng Tước thụ tổ làm chút chuyện này là chưa đủ thành đạo

- Ngươi --

Khổng Cầm Như đỏ mặt lên, nàng nhìn Lý Thất Dạ, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lý Thất Dạ nhìn nàng, nhàn nhạt nói:

- Tất cả đều có lựa chọn, mỗi người có quyền lựa chọn. Giống như tiên hiền nhân tộc tiến mạnh về phía trước, giống như Khổng Tước thụ tổ cắm rễ ở đây, đây là lựa chọn của bọn họ. Bọn họ đã đi đường của mình, cũng không phải khẩn cầu hậu nhân cấp cho hồi báo, bọn họ chỉ vì con đường của mình, vì con đường mình chọn mà phụ trách, truy cầu và kiên trì tới cùng.Lý Thất Dạ nói làm cho Khổng Cầm Như trầm mặc, mặt khác tạm không nói, nàng cùng Lý Thất Dạ không thân chẳng quen, huống chi hắn cũng không phải người Thiên Linh Giới, bằng vào cái gì bảo hắn tục thọ cho Khổng Tước Thụ?

Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, cười cười, nói ra:

- Thế gian, quá nhiều chuyện bất bình, quá nhiều chuyện làm ngươi không cam lòng, quá nhiều chuyện không ai muốn làm, quá nhiều người tuyệt vọng. Cho dù là chúa cứu thế cũng không thể cứu toàn bộ người thiên hạ, đều không thể thỏa mãn nguyện vọng của sinh linh. Huống chi ta không phải chúa cứu thế, cũng không phải người từ thiện.

- Phải thế nào mới tục thọ?

Khổng Cầm Như hỏi.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

- Ngươi biết cũng không dùng được gì, bởi vì chỉ có ta mới có thể làm được, hơn nữa cái giá không nhỏ.

Khổng Cầm Như hít một hơi, nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:

- Ngươi muốn cái gì mới nguyện ý tục thọ cho Khổng Tước Thụ!

Lý Thất Dạ nhìn Khổng Cầm Như, cười lên, lắc đầu nói:

- Tiểu nữ nhân, ta cần ngươi cấp không nổi.

Khổng Cầm Như bắt đầu trầm mặc, cuối cùng nàng thở ra, nghiêm túc và trịnh trọng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:

- Nếu như ngươi nguyện ý ra tay tục thọ cho Khổng Tước Thụ, chỉ cần thành công. Ngươi muốn cái gì cũng có thể, kể cả ta gả cho ngươi, ngươi tiến vào Cẩm Tú Cốc sẽ có địa vị cao!

Nói đến đây Khổng Cầm Như nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, là chấp nhất, là nghiêm túc.

Lý Thất Dạ nhìn qua ánh mắt nàng, cuối cùng cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:

- Tiểu nữ nhân, ta không có xem thường ý của ngươi, nhưng ta vẫn nói rõ một chút. Chúng ta không nói bảo vật, chỉ nói ngươi, ngươi gả cho ta, ta tiến vào Cẩm Tú Cốc...

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một cái. Nói ra:

- Nói thực, ta cũng không phải nói xem thường ngươi. Nhưng ngươi quá xem trọng ngươi. Không nói trước ta có huyết thống đế tử, tại Thiên Linh Giới, nữ nhân muốn làm đạo lữ của ta quá nhiều, nói thí dụ như tiểu nha đầu Hoàng Kim Tự kia, ngươi cảm thấy ngươi so với tiểu nha đầu kia ngươi có bao nhiêu ưu thế? So sắc đẹp, so thông minh, so gợi cảm, hay hoặc giả là so thiên phú với nàng?

-... Lui một vạn bước mà nói, cho dù ta không có huyết thống đế tử.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Ta lấy ngươi? Đó là ta có hại chịu thiệt, là ngươi chiếm tiện nghi của ta, không phải ta chiếm tiện nghi. Lời nói thật sự, lời này khó nghe một chút, ngươi còn chưa có tư cách làm thê tử của ta.

Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Khổng Cầm Như bắt đầu trầm mặc. Với tư cách cốc chủ Cẩm Tú Cốc, nàng không chỉ có dung mạo khuynh đảo, nàng có huyết thống ưu tú. Có thể nói tại Thiên Linh Giới. Không biết có bao nhiêu người nguyện ý lấy nàng. Chỉ cần nàng gật đầu, cho dù là truyền nhân môn phái cường đại nhất của Thiên Linh Giới cũng tình nguyện lấy nàng.

Nhưng bây giờ đang ở trước mặt Lý Thất Dạ là người dung mạo phổ thông, bình thường tới mức không bình thường hơn, vốn liếng mà nàng cho rằng rất kiêu ngạo, trong mắt Lý Thất Dạ lại không đáng nhắc tới.

Khổng Cầm Như trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thần thái buồn bã. Nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Là ta không biết tự lượng sức mình. Ngươi nói đúng, tục thọ cho thụ tổ, nói dễ vậy sao, đây là cái giá quá lớn.

- Ngươi nghe không hiểu ý ta nói.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Cũng không phải nói ta ra tay cần cái gì đắt đỏ, bản thân tục thọ cho Khổng Tước Thụ tục thọ là cái giá đắt đỏ.

Khổng Cầm Như nàng cũng không biết nên nói cái gì, chuyện này nàng bất lực. Nhưng mà Lý Thất Dạ vừa rồi chỉ cho nàng hy vọng mà thôi.


Chương 1793: Vận mệnh Khổng Tước thụ

Lý Thất Dạ nhìn nàng, nói ra:

- Vì cái gì ngươi cứ cố ý như thế? Trên thực tế, chuyện này với ngươi mà nói không có bao nhiêu ảnh hưởng, thậm chí có thể nói một câu thật tâm, nếu như Khổng Tước Địa không có, càng làm Cẩm Tú Cốc trở nên trân quý, ngươi nói đúng không.

Khổng Cầm Như nhìn qua Lý Thất Dạ, đón ánh mắt của hắn, nàng nói ra:

- Đúng vậy, chuyện này với Cẩm Tú Cốc mà nói cũng không có ảnh hưởng. Nhưng mà đối với sinh linh Khổng Tước Địa mà nói thì khác, nhà bọn họ không còn, trong Thiên Linh Giới không còn nơi nghỉ lại.

- Tại Thiên Linh Giới, đối với bao nhiêu người mà nói, chỉ có hai nơi có thể đi, Cẩm Tú Cốc đại lục, Khổng Tước Địa, nếu như trong tương lai Khổng Tước Địa không có, nhân tộc tại Thiên Linh Giới ít đi một ngôi nhà. Nếu như Khổng Tước Địa mất, hy vọng của nhân tộc tại Thiên Linh Giới bị dập tắt một nửa. Huống chi Khổng Tước Thụ chết héo thì có bao nhiêu sinh linh tan thành mây khói.

Khổng Cầm Như nói đến đây, thở dài bất đắc dĩ.

- Sống hay chết, là chuyện bình thường.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu chiến tranh đã chết bao nhiêu người. Khổng Tước Địa có bao nhiêu người? Khổng Tước Địa nhân số còn không bằng một phần mười một cuộc chiến tranh giành thiên mệnh. Cho dù Khổng Tước Địa sụp đổ, một chút tử vong với toàn thể nhân tộc mà nói chẳng là gì cả.

- Ta biết rõ.

Khổng Cầm Như trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Nhưng mà nếu còn Khổng Tước Địa, nhân tộc trong Thiên Linh Giới còn có hy vọng.

- Trong lòng còn có hy vọng?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Trong lòng còn có hy vọng, đó là hại chết bọn họ, hại chết tương lai bọn họ, hại chết hậu đại bọn họ. Cũng bởi vì Khổng Tước Địa còn, bởi vì Cẩm Tú Cốc còn, lúc này mới làm Nhân tộc tại Thiên Linh Giới suy vong. Nếu như không có Cẩm Tú Cốc, nếu như không có Khổng Tước Địa, có thể nói nhân tộc trong Thiên Linh Giới hoàn toàn có thể không đáng kể.

Khổng Cầm Như trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói:

- Hoặc là ngươi nói đúng, hoặc là ta kiến thức chỉ có ngắn như vậy, chỉ muốn làm ít chuyện có khả năng cho hậu thế. Ta có thể làm, hoặc là chỉ có thể,làm cho nhân tộc Thiên Linh Giới một ít hy vọng, hoặc là, hy vọng bọn họ có thể an cư lạc nghiệp.

Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, trầm mặc một hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Tiểu nữ nhân, đối với nhân tộc mà nói, Thiên Linh Giới vẫn không phải là nơi an cư lạc nghiệp, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu vì cái gì Thiên Linh Giới cũng không phải là nhà của nhân tộc, ngày đó gần rồi.

- Hoặc là lời ngươi nói là đúng.

Khổng Cầm Như bất đắc dĩ nói:

- Là như thế nào? Đối với cường giả mà nói, đối với thế hệ nghịch thiên chân chính mà nói, thời điểm cửu giới tương thông, bọn họ muốn rời khỏi thì rời khỏi. Đối với những người khác mà nói thì sao? Thậm chí đối với phàm nhân mà nói thì thế nào? Cho dù bọn họ muốn rời khỏi Thiên Linh Giới cũng bất lực.

Nhìn qua Khổng Cầm Như, cuối cùng Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Nếu như ngươi thật sự vì nhân tộc Thiên Linh Giới mà suy nghĩ, cách làm sáng suốt nhất là dời xa, dời xa Cẩm Tú Cốc khỏi Thiên Linh Giới, cửu giới to lớn, sẽ có nơi ở lại.

- Có thể đúng!

Khổng Cầm Như bất đắc dĩ thở dài nói:

- Cho dù ta muốn làm, cũng không phải dễ dàng như vậy. Băng đóng ba thước không phải cái lạnh một ngày.

Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Xem ra ta thật già. Ta cũng không phải người tâm mềm, cho tới nay ta đều là ý chí sắt đá. Sau khi người già thì tâm mềm.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Cầm Như ngây ngốc, phục hồi tinh thần lại, vui mừng nói:- Ý ngươi là...

Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói:

- Đã tới rồi, cũng phải, vậy giày vò một hồi đi, về phần tương lai nhân tộc tại Thiên Linh Giới có tạo hóa thế nào thì phải xem bọn họ.

Nghe được nói như vậy, Khổng Cầm Như không tin vào lỗ tai của nàng, một hồi lâu, nàng phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi nói:

- Cái này, cái này, đây là thật sao?

- Ta cần lừa ngươi sao?

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà ngươi cần chuẩn bị tâm lý, nghịch thiên tục thọ, đây không phải là một chuyện dễ dàng, đây là cần trả giá thật lớn.

Khổng Cầm Như hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:

- Ngươi muốn cái gì đây? Chỉ cần Cẩm Tú Cốc có thể cho, ta nhất định sẽ lấy cho ngươi.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

- Ngươi không hiểu ý ta, ta nói cái giá lớn không phải chỉ là bảo vật, cũng không phải linh đan dược thảo, tóm lại loại giá lớn này ngươi không thể cho, cũng không phải Cẩm Tú Cốc các ngươi có thể cho.

- Cái này...

Khổng Cầm Như lúc này không biết nên nói cái gì cho tốt.

Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:

- Cái giá lớn này có đôi khi không cần phải suy nghĩ nhiều, về phần một ít thứ ta cần, ngươi sẽ phụ trách.

Khổng Cầm Như hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu, nói ra:

- Ngươi yên tâm, cần gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ không cô phụ nhờ vả của ngươi.

Chuyện này làm cho Khổng Cầm Như sinh ra hy vọng, đối với nàng mà nói, Khổng Tước Thụ có thể kéo dài tánh mạng vậy ý nghĩa nơi nghỉ lại của Thiên Linh Giới vẫn còn, chỉ cần nơi nghỉ lại vẫn còn, nhà vẫn còn.

Lý Thất Dạ không nói thêm gì nữa, mở mệnh cung, một gốc cây già trồi lên, gốc cây già sinh trưởng vài nhánh cây màu xanh, lá cây tươi mới chập chờn trong gió..

Nhìn thấy gốc cây già này, Khổng Cầm Như cũng không biết gốc cây già này là cái gì, nàng chỉ cảm thấy gốc cây già này không đơn giản.

Cũng không thể trách Khổng Cầm Như, cũng thực sự không phải là nàng kiến thức nông cạn. Trên thực tế trừ người của Lý Thất Dạ ra, người nhìn thấy gốc cây này đã không còn, thậm chí thế nhân cũng quên cả tên của nó rồi.

Lúc này nhánh cây của Vạn Thế Thụ chập chờn, giống như tiểu linh xa trong nháy mắt đâm vào trong thân cây Khổng Tước Thụtrong.

Mấy nhánh cây giống như đang mở rộng, chúng cắm vào trong thân cây sau đó kéo dài ra, dường như nó đang thông qua thân cây Khổng Tước Thụ chui xuống dưới đất, chui vào bất cứ rễ cây nào của Khổng Tước Thụ đang có.

- Đây là...

Nhìn thấy cảnh này, Khổng Cầm Như cũng ngây ngốc một chút, phải biết rằng sau khi thụ tổ tọa hóa thì biến thành cỏ cây xanh tốt, nhưng mà không có bất cứ người nào có thể xâm phạm hay rung chuyển nó được, cho dù là Tiên Đế tự mình ra tay cũng rất khó làm được.

Hiện tại Lý Thất Dạ lại có thể điều khiển nhánh cây chui vào bên trong Khổng Tước Thụ sau đó đâm thẳng xuống đất, chuyện này làm cho bất luận kẻ nào xem ra đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Khi nhánh cây chui vào trong thân cây Khổng Tước Thụ, Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, hắn đang mượn Vạn Thế Thụ dò xét Khổng Tước Thụ.

Với tư cách là Khổng Tước thụ tổ tọa hóa biến thành Khổng Tước Thụ, đây là tồn tại không ai có thể rung chuyển. Nhưng mà Vạn Thế Thụ thì khác, Vạn Thế Thụ là tồn tại gần với Trường Sinh Thảo.


Chương 1794: Tục thọ Khổng Tước thụ

Hơn nữa Lý Thất Dạ làm thế không có ác ý, chỉ muốn mượn Vạn Thế Thụ chuẩn đoán bệnh của Khổng Tước Thụ mà thôi.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ lúc này mở mắt ra, nhìn Khổng Cầm Như nói ra:

- Chúng ta đi.

Nói xong tiện tay điểm một cái, "Ông" một tiếng, một cánh cửa mở ra.

Khổng Cầm Như còn chưa khôi phục tinh thần đã bị Lý Thất Dạ kéo một cái, lập tức tới nơi khác.

Bọn họ xuất hiện dưới đáy biển, là đáy biển của Khổng Tước Địa, lúc này bọn họ đi tới dưới một vách núi.

Chuyện này làm cho Khổng Cầm Như sinh ra chấn động, như thế tùy ý xuyên qua không gian, dễ dàng tập trung tọa độ như thế, đây là thủ đoạn đáng sợ và nghịch thiên cỡ nào, đáng sợ hơn chính là có thể tùy ý xuyên qua chuẩn xác mà không có chút sai lầm nào, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.

Trong khoảng thời gian ngắn Khổng Cầm Như cũng không biết Lý Thất Dạ cường đại cỡ nào, thủ đoạn của Lý Thất Dạ đã hoàn toàn vượt qua suy đoán của nàng.

Âm thanh "Ông" vang lên, lúc này bàn tay Lý Thất Dạ đặt lên trên vách núi, thời điểm hắn đặt bàn tay vào, đạo văn đan vào bàn tay Lý Thất Dạ, một phù văn vô cùng thâm ảo hiển hiện ra, phù văn vô cùng huyền diệu, Khổng Cầm Như dù là thiên tài nhưng xem thế nào cũng không hiểu.

Khi một phù văn hiển hiện. Phù văn cuối cùng "Ông" một tiếng, thời điểm này các phù văn đan vào nhau, hóa thành một cánh cửa.

Khổng Cầm Như còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lý Thất Dạ thoáng cái đã kéo nàng đi vào, trong nháy mắt bọn họ đã tiến vào thế giới khác.

Thời điểm đi tới thế giới khác, Khổng Cầm Như ngây ngốc trong thời gian ngắn.

Ở chỗ này không gian rộng lớn. Dường như nơi này là một thế giới khác, phóng nhãn nhìn chung quanh không thấy điểm cuối của thế giới này.

Ở chỗ này một cự long từ trên cao đổ xuống, thiên hình vạn trạng, có nằm đó, có bay thẳng xuống, có quanh co khúc khuỷu... Trên thực tế thời điểm nhìn cẩn thận thì đây không phải cự long, mà là một rễ cây thô to. Đây là rễ cây của Khổng Tước Địa.

Nhưng mà không chỉ có như thế. Những rễ cây giống như cự long này thật sự quá mức thô to. Có một ít rễ cây đang dính bùn đất to như núi, có một ít rễ cây có thể nhìn thấy thác nước từ trên đó chảy xuống.

Thời điểm nhìn lên cao, nhìn lên không trung chẳng khác gì nhìn thấy ánh sao lấp lánh, vô số ánh sao đang tỏa hào quang sáng ngời.

- Đây là rễ Khổng Tước Thụ?

Nhìn cảnh trước mặt, Khổng Cầm Như cũng phải giật mình thất thần.

Trên thực tế sau khi thụ tổ tọa hóa biến thành cây cối, nhưng mà thế giới rễ cây như thế này không ai có thể nhìn thấy cả.

Bởi vì bộ rễ chính là căn bản của thụ tổ, nếu như bộ rễ bị hao tổn sẽ khiến nơi thụ tổ mở ra bị hao tổn.

- Đừng chỉ nhìn thấy giới này thần kỳ

Lý Thất Dạ lãnh đạm nói:

- Đây đã là khô héo, nơi này đã tiếp cận khô cạn, nếu không sẽ càng tráng lệ hơn nữa.

Lý Thất Dạ vừa nhắc nhở như vậy, Khổng Cầm Như phải nhìn kỹ, vào thời điểm này mới phát hiện những rễ cây vừa thô vừa to này đã tiếp cận tử vong, có những rễ cây đã khô héo, nếu như toàn bộ rễ cây nơi này khô héo, như vậy cả gốc Khổng Tước Thụ sẽ tử vong.

Lý Thất Dạ hành tẩu trên những rễ cây vừa thô vừa to này, quan sát tình huống mỗi rễ cây, đối với hắn mà nói vào lúc tối trọng yếu hắn phải chém không ít rễ cây.

Khổng Cầm Như đi sát bên người Lý Thất Dạ, nàng không phải dược sư, đối với thụ tổ phản tổ càng thêm khó hiểu, nàng chỉ có thể đi theo bên người Lý Thất Dạ mà thôi, chỉ cần Lý Thất Dạ cần nàng thì nàng sẽ đến.

Lý Thất Dạ trải qua cẩn thận quan sát và đánh giá, hắn đứng trên rễ chính, rễ chính cực kỳ to lớn, lớn như một ngọn núi khổng lồ.

Lúc này Lý Thất Dạ thả Tham Tổ, Tiên Thương Thược Dược, Thập Nhị Biến Long Tàm Trùng Hồn Thảo...
- Thập, thập, Thập Nhị Biến Long Tàm Trùng Hồn Thảo...

Khi thấy một chân long bay lượn chung quanh, đó là Long Tàm Trùng Hồn Thảo đang gào rú, Khổng Cầm Như thoáng cái cà lăm, không biết nên nói cái gì nữa.

Long Tàm Trùng Hồn Thảo trải qua không ngừng tu luyện, trọng yếu nhất là, nó hấp thu rất nhiều thứ tốt, nói thí dụ như năm rễ cây của tham tiên, lại như Thái Nhất Sinh Thủy.

Nhìn qua Tham Tổ, nhìn qua Tiên Thương Thược Dược, Khổng Cầm Như thoáng cái chấn động, toàn bộ là tiên thảo, không, là tồn tại tiên thảo, đồ vật như thế Cẩm Tú Cốc đều không có, trên thực tế phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, môn phái truyền thừa có tiên thảo càng rải rác không có mấy, chớ nói chi là tồn tại tiên thảo.

- Những thứ này, những thứ này...

Khổng Cầm Như nói chuyện cà lăm, không nói nên lời

Vào thời điểm này Khổng Cầm Như mới chính thức hiểu lời của Lý Thất Dạ nói, Lý Thất Dạ từng nói qua, thứ hắn muốn nàng không thể cấp cho, lúc ấy không có nghĩ nhiều, bây giờ nhìn qua những vật trước mắt, nàng không thể không thừa nhận, chỉ sợ Lý Thất Dạ muốn đồ vật thì trên đời này không ai cấp nổi, không có mấy môn phái truyền thừa có thể cấp nổi.

Tùy thân mang theo nhiều tiên thảo như thế, còn có thứ gì khiến hắn động tâm?

Thứ như Long Tàm Trùng Hồn Thảo này, trước đó Khổng Cầm Như không chỉ chưa từng gặp qua, cho dù nghe cũng chưa nghe qua.

- Tốt, đều nghe kỹ cho ta.

Nhìn qua dám tiên thảo vui sướng, Lý Thất Dạ vỗ vỗ tay, nói ra:

- Hiện tại cho các ngươi một nhiệm vụ, vào rễ chính đi, rót tinh hoa và sinh mệnh lực vào.

- Đây là cây tổ rễ chính nha.

Nhìn thấy rễ chính cực lớn, Tham Tổ cũng không cảm khái một tiếng, nhìn kỹ một phen, nói ra:

- Thụ tổ này phải chết, muốn cứu sống nó không dễ dàng đâu, cần rất nhiều tinh hoa.

- Yên tâm đi, chỗ tốt không ít cho các ngươi, ra sức cho ta.

Lý Thất Dạ nhìn đám Tham Tổ phân phó nói ra.

- Đang chờ những lời này.

Nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, Tham Tổ cũng hoan hô, thoáng cái vọt tới rễ chính, rễ cây của chúng đâm vào rễ chính của Khổng Tước Thụ.

Đối với Tham Tổ chúng mà nói, nếu như muốn chúng nó tục mệnh cho Khổng Tước Thụ vậy quá khó khăn, cái giá lớn cũng quá lớn, nhưng mà Lý Thất Dạ có Thái Nhất Sinh Thủy, thứ này với chúng mà nói là bảo vật.

- Có thể thành công sao?

Nhìn thấy Tham Tổ đâm vào rễ chính Khổng Tước Thụ, Khổng Cầm Như hỏi.

Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu, nói ra:

- Tục thọ cho tồn tại như thụ tổ đâu phải chuyện đơn giản, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, trước hết để cho Khổng Tước Thụ khôi phục một chút nguyên khí, sau đó mới có thể thi triển thủ đoạn tiếp theo.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua những rễ cây vừa thô vừa rậm rạp này, nói ra:

- Đợi Khổng Tước Thụ khôi phục chút nguyên khí thì chém đi rất nhiều rễ cây, bằng không thì nó sẽ chết rất thảm.

- Có thể làm sao?

Khổng Cầm Như cũng lo lắng nói ra. Đối với Khổng Tước Thụ mà nói, chém rễ cây là tổn thương lớn, nói như vậy nó sẽ phản kích. Mặc dù nói hiện tại Khổng Tước Thụ đã sắp chết, nhưng cũng là tồn tại cấp thụ tổ, cho dù sắp chết cũng dễ dàng đánh chết Thần Hoàng.


Chương 1795: Đằng Tề Văn

- Nó sẽ đồng ý.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Nếu như không chém rất nhiều rễ cây, sẽ cần hao tổn nhiều nguyên khí và tinh hoa, nhiều rễ cây như thế cần rất nhiều tài nguyên bổ khuyết. Chém rất nhiều rễ cây xong, tuy ngay từ đầu với nó mà nói là không dễ dàng, cũng thập phần gian nan, nhưng mà sống qua cái khảm này thì dễ dàng hơn nhiều.

Khổng Cầm Như hỏi:

- Muốn tục thọ thành cân cần bao lâu?

- Sẽ cần một ít thời gian, ngươi cần chuẩn bị tâm lý, có nhiều chỗ ta cũng phải cần Cẩm Tú Cốc các ngươi ra sức.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.

Đối với Lý Thất Dạ mà nói, tục thọ cho Khổng Tước Thụ là chuyện không có tính khiêu chiến, dù sao hắn đã cứu sống Vạn Thế Thụ, chớ nói chi là tục thọ cho Khổng Tước Thụ.

Nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, tục thọ cho Khổng Tước Thụ có hai chủng phương pháp, nếu như Lý Thất Dạ muốn nhanh, dùng Thái Nhất Sinh Thủy, có Thái Nhất Sinh Thủy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, tiết kiệm rất nhiều đan dược linh thảo.

Nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, Thái Nhất Sinh Thủy quá trân quý, hắn chỉ cần một chút ít Thái Nhất Sinh Thủy làm thuốc dẫn cho Khổng Tước Thụ, chính thức muốn tục thọ vẫn cần đan dược linh thảo khác, dựa vào thủ đoạn khác nữa.

Trên thực tế không chỉ đối với Lý Thất Dạ mà nói, quản chi là Tiên Đế có được Thái Nhất Sinh Thủy cũng chưa chắc nguyện ý tục thọ cho kẻ khác, thứ này quá trân quý, do với bất cứ tiên dược gì còn quý hơn.

Lý Thất Dạ không muốn lãng phí quá nhiều Thái Nhất Sinh Thủy trên người Khổng Tước Thụ, cho nên đối với hắn mà nói, chỉ có thể dùng phương pháp chậm rãi, dùng mặt linh đan dược thảo tục thọ cho Khổng Tước Thụ.

Cuối cùng Lý Thất Dạ nhìn qua đám tiên thảo đọng trên rễ chính Khổng Tước Thụ rễ, sau đó nhìn Khổng Cầm Như nói ra:

- Đi thôi, chúng ta có nhiều việc cần làm.

Nói xong quay người rời khỏi.

Trở lại nơi dừng chân Cẩm Tú Cốc, Lý Tất Dạ liệt ra một danh sách thật dài, đưa cho Khổng Cầm Như, nói ra:

- Ngươi đi thu thập những thứ này, phải nhanh chóng.

Khổng Cầm Như nhìn kỹ danh sách này, danh sách có rất nhiều thứ, có linh đan dược thảo, có kỳ trân dị vật, có tài liệu bình thường, cũng có không ít đồ mang kịch độc...

Khổng Cầm Như thu hồi danh sách, nhìn Lý Thất Dạ ôm quyền, nói ra:

- Lý công tử yên tâm, ta sẽ tự mình đi về Cẩm Tú Cốc một chuyến. Ta không ở đây, nếu Lý công tử có gì cần cứ phân phó môn hạ đệ tử, bọn họ sẽ giúp Lý công tử lấy tới.

Lý Thất Dạ cần quá nhiều đồ vật, cũng thật sự quá trân quý, cho nên Khổng Cầm Như phải tự đi về một chuyến.

Sau khi Khổng Cầm Như rời khỏi, Lý Thất Dạ cũng làm việc của mình, hắn thật sự có quá nhiều việc cần hoàn thành, hắn không chỉ cần tốn hao nhiều tinh lực chặt dứt rễ của Khổng Tước Thụ, hắn còn phải lên Khổng Tước Phong, thậm chí bố trí một đại cục cho cả Khổng Tước Địa.

Đúng như Lý Thất Dạ đã nói, tục thọ cho Khổng Tước Thụ cần trả cái giá quá lớn, cái giá này không phải linh đan thảo dược là đủ, đối với cái giá này Khổng Cầm Như trả không nổi.

Khổng Tước Thụ chính là Khổng Tước thụ tổ tọa hóa mà thành, muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ khó ngang tục thọ cho Tiên Đế, nếu như cần rất nhiều Thái Nhất Sinh Thủy, đó là chuyện không dễ dàng gì.

Vì tục thọ cho Khổng Tước Thụ, dùng thủ đoạn bình thường cũng cần trả cái giá không nhỏ, nó cần rất nhiều sinh mệnh lực đến tục thọ, cho nên Lý Thất Dạ phải bố trí đại cục, làm chuẩn bị cho thời khắc cuối cùng.
Lý Thất Dạ chém rất nhiều rễ của Khổng Tước Thụ, bố trí đại cục trên đó, tại Khổng Tước Địa khắc đại thế. Cùng lúc đó Lý Thất Dạ cần thiết tài nguyên tài liệu, Cẩm Tú Cốc cũng không ngừng đưa tới cho hắn.

Vì tục thọ cho Khổng Tước Thụ, Khổng Cầm Như có thể nói cũng hạ quyết tâm rất lớn, tốn hao vô số tâm huyết vì tục thọ cho Khổng Tước Thụ. Cần vật tư rất là khổng lồ.

Rất nhiều vật tư đưa tới, cho dù Khổng Cầm Như là cốc chủ Cẩm Tú Cốc cũng không phải một người nói là tính. Vì gom góp vật tư cho Lý Thất Dạ, Khổng Cầm Như có thể nói là tốn hao vô số tâm huyết thuyết phục các lão tổ Cẩm Tú Cốc, tranh thủ ủng hộ của lão tổ Cẩm Tú Cốc.

Vật tư của Cẩm Tú Cốc không ngừng đưa tới, chuyện này làm cho kế hoạch của Lý Thất Dạ tiến hành rất hài lòng.

Ngày hôm nay, Lý Thất Dạ trên Khổng Tước Phong dùng Vạn Lô Thần đả thông đạo văn bế tắc của Khổng Tước Thụ. Ở chỗ này Lý Thất Dạ một tay chưởng ngự Vạn Lô Thần, một tay ngự lò lửa, lò lửa như nước chảy vào trong thân cây Khổng Tước Thụ.

Lò lửa nhìn qua như nước chảy, trên thự tế là thập phần mạnh mẽ, nó dễ dàng rót vào trong thân cây Khổng Tước Thụ. Trùng kích vô số đạo văn bế tắc.

Khổng Tước Thụ đã đi vào tuổi già, sắ chết, cho nên Khổng Tước Thụ đóng rất nhiều thông đạo đạo văn, mượn chuyện này chống cự thêm nhiều thời gian nữa.

Nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ muốn tục thọ cho nó, như vậy nất định đả thông tất cả thông đạo bế tắc, nếu không đến lúc đó huyết khí không thông, tinh hoa không khoái. Muốn tục thọ là một câu nói suông.

Trong khi Lý Thất Dạ đang đả thông đạo văn bế tắc, lúc này lại có người đến Khổng Tước Phong bái tế Khổng Tước Thụ, người tới chính là truyền nhân thành Thiên Đằng Đằng Tề Văn mà Lý Thất Dạ gặp được lúc trước.

Sau lưng Đằng Tề Văn vẫn có ba lão giả đi theo. Thời điểm hắn trèo lên đỉnh núi, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ lại đang dùng lửa đốt Khổng Tước Thụ, chấn động, lập tức quát to:

- Dừng tay, ngươi muốn làm gì?

Đằng Tề Văn xuất thân từ Thụ tộc, với tư cách đệ tử Thụ tộc. Trong lòng cũng rất kính nể tồn tại như Khổng Tước thụ tổ.

Hiện tại thấy có người dùng lửa đốt Khổng Tước Thụ, hắn chấn động, vô ý thức hét lớn lên, muốn ngăn lại Lý Thất Dạ làm thế.

Lúc Đằng Tề Văn xông lại thì nhìn thấy lò lửa của Lý Thất Dạ thao thao bất tuyệt rót vào trong thân cây Khổng Tước Thụ, hắn không chỉ chấn động còn ngây người.

Ba lão giả đi sau Đằng Tề Văn nhìn thấy cảnh này cũng chấn động.

Bọn họ xuất thân từ Thụ tộc, hơn nữa thành Thiên Đằng chính là nơi thụ tổ truyền thừa, bọn họ càng hiểu tồn tại như thụ tổ, bây giờ nhìn thấy cảnh này đương nhiên là giật mình.

- Ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì vậy?

Đằng Tề Văn không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ. Vừa rồi hắn đột nhiên kêu to bảo Lý Thất Dạ ngưng lại, đây chẳng qua là xuất phát từ phản ứng bản năng.

Trên thực tế xuất thân từ thành Thiên Đằng, hắn cũng biết tồn tại bình thường không thể xúc động thụ tổ.

Tổ thụ chính là thụ tổ biến thành cỏ cây, tồn tại như Khổng Tước Thụ, Thụ tộc đều xưng là tổ thụ.

Nhìn thấy Đằng Tề Văn, Lý Thất Dạ thần bí địa cười cười, sau đó cao thâm mạt trắc nói:

- Tục thọ cho Khổng Tước Thụ!

- Tục thọ cho Khổng Tước Thụ?

Đằng Tề Văn và ba lão giả bên cạnh nhìn nhau, nói như vậy quả thật là chê cười, chê cười này không buồn cười chút nào.

Nhưng mà thời điểm này Đằng Tề Văn cũng tốt, ba lão giả bên cạnh cũng được, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.


Chương 1796: Đằng Tề Văn

Nếu như người khác nói như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy buồn cười, đây chỉ là một hồi chê cười. Nhưng mà tất cả trước mặt không thể cười nổi.

Trừ Lý Thất Dạ không giống như đang nói đùa, quan trọng hơn là vì Lý Thất Dạ có thể xâm nhập Khổng Tước Thụ, đây căn bản là chuyện không có khả năng.

Mặc dù nói thụ tổ sau khi hóa thành tổ thụ sẽ không có linh trí, nó giống như cây cối khác. Nhưng mà có điểm khác với cây cối khác, tổ thụ cực kỳ cường đại, nếu như nói người khác muốn thương tổn nó, hoặc là xâm lấn nó, trên căn bản không có khả năng, cho dù là Tiên Đế ra tay cũng không dễ dàng.

Hiện tại Lý Thất Dạ lại có thể cho lò lửa rót lửa vào trong thân cây Khổng Tước Thụ, bất kể là Khổng Tước Thụ ngầm đồng ý hay Lý Thất Dạ có thủ đoạn đặc biệt, đây là chuyện nghịch thiên, đây tuyệt đối không phải một chuyện nói đùa.

Đằng Tề Văn cùng ba lão giả kia trong thời gian ngắn nhìn Lý Thất Dạ rót lửa thao thao bất tuyệt vào thân cây Khổng Tước Thụ.

Quá lâu sau, Lý Thất Dạ thu hồi lò lửa, thu hồi Vạn Lô Thần, tốn hao thời gian dài như thế cũng đả thông đạo văn bế tắc.

Thời điểm rời khỏi, Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, vừa cười vừa nói:

- Tục thọ, đây là một việc không dễ dàng.

Nói xong cũng phiêu nhiên mà đi.

Đằng Tề Văn và ba lão giả ngây ngốc trong thời gian ngắn, vẫn thẩn thờ không thể nói gì.

Khi Lý Thất Dạ rời khỏi thật,đám người Đằng Tề Văn rốt cục phục hồi tinh thần lại, Đằng Tề Văn nhìn qua lão giả bên cạnh, nói:

- Tam thúc, ngươi cảm thấy điều này có thể sao?

Lão giả bên người Đằng Tề Văn trầm mặc một chút, cuối cùng nhất nói ra:

- Tục tho cho tổ thụ, việc này, đúng là chưa nghe nói qua bao giờ. Tổ thụ là tồn tại không cách nào phỏng đoán, tục thọ cho tổ thụ cũng khó ngang tục thọ cho Tiên Đế.

- Nếu như nói có khả năng, chỉ có một loại khả năng, dược đế! Thế gian nếu như ai có thể tục thọ cho tổ thụ, như vậy chỉ có một khả năng đó chính là dược đế.

Một lão giả khác trầm ngâm nói ra.

Lúc này Đằng Tề Văn thò tay sờ vào vị trí Lý Thất Dạ rót lửa vào, nhưng mà không có chút dấu bị thiêu đốt nào cả, nhìn qua là Khổng Tước Thụ mở lổ hỏng cho Lý Thất Dạ rót lửa vào.

- Tục thọ cho tổ thụ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Đằng Tề Văn ngẩn người.

Qua một hồi lâu, Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, nhìn lão giả bên cạnh nói:

- Tam thúc, ngươi thông báo với chư lão một tiếng, ta tạm thời không quay về.

Lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nghe vậy sinh ra chấn động, nói ra:

- Chuyện này không được nha, lúc này chư lão đều xuất quan, chính là vì khảo hạch ngươi! Nếu như ngươi bỏ qua khảo hạch lần này, chỉ sợ vị trí thành chủ sẽ chắp tay đưa cho người khác.

Đằng Tề Văn là truyền nhân thành Thiên Đằng, đây chẳng qua là một trong các truyền nhân, trong đám người tại thành Thiên Đằng còn có đối thủ mạnh mẽ khác, là đối thủ cạnh tranh, bất luận xuất thân hay thực lực đều không thua gì hắn, chính vì như thế, thành Thiên Đằng vẫn không có xác định được thành chủ ngay.

Đằng Tề Văn lần này du lịch thiên hạ, bái tế thiên hạ tổ thụ chính là muốn ngộ đạo, tăng thực lực của mình để thông qua khảo hạch của các lão tổ thành Thiên Đằng.

Hiện tại Đằng Tề Văn lại nói không quay về, đây chính là điểm làm người bên cạnh Đằng Tề Văn sợ hãi nhảy dựng lên.

- Đúng nha, lần khảo hạch này đang mang trọng đại, nếu như lúc khảo hạch mà vắng mặt, chỉ sợ ngươi không có hy vọng trở thành thành chủ.

Một lão giả khác lo lắng khuyên bảo.

Đằng Tề Văn hít thật sâu, nghiêm túc nói ra.

- Việc này ta cũng biết nặng nhẹ, nhưng mà ta vẫn lưu lại. Tam thúc, các ngươi yên tâm đi, là nặng là nhẹ ta có chừng mực.

Ba lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nhìn nhau, Đằng Tề Văn quyết định như thế, bọn họ không thể làm gì.Những ngày này, Khổng Cầm Như cũng từ Cẩm Tú Cốc trở về, Lý Thất Dạ cần rất nhiều vật tư đã đưa tới toàn bộ.

Sau khi có vật tư, Lý Thất Dạ bắt đầu tiến hành kết thúc bố cục, hắn đã động tay chân với cả Khổng Tước Địa, dưới mặt đát, trong biển rộng bốn phía quanh Khổng Tước Địa cũng có tay chân của hắn, hắn bố trí đại thế.

Sau khi hắn kết thúc công việc cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng buông lỏng một hơi, hắn đứng trên ngọn núi nhìn xuống, lại tùy ý tiến vào một khách sạn trong tiểu trấn.

Vào trong khách sạn, Lý Thất Dạ tùy ý gọi một vài món và ngồi ở bên cửa sổ, chậm rãi rót rượu như đang chờ người.

Lý Thất Dạ ngồi trong khách sạn, tự nhiên tự tại uống rượu ngon. Qua một hồi lâu rốt cục có người đi tới. Chính là Đằng Tề Văn, phía sau là ba lão giả bên cạnh hắn.

Nhìn thấy Đằng Tề Văn, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Các ngươi theo ta rất lâu, các ngươi biết không? Chuyện lần này không thể nói là trùng hợp a.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Đằng Tề Văn cũng không có che giấu, hắn tiến lên cúi người chào Lý Thất Dạ, nói ra:

- Tiểu đệ Đằng Tề Văn thành Thiên Đằng, kính ngưỡng với tiên sinh, vì vậy lưu lại Khổng Tước Địa quan sát tiên sinh, có mạo phạm xin tiên sinh tha thứ.

Đằng Tề Văn thập phần khách khí, cũng thập phần quang minh, xuất thân từ truyền thừa thụ tổ, hắn cũng không có ngạo khí, nói chuyện rất khách khí.

Lý Thất Dạ liếc hắn một cái cười nói:

- Nếu như ta chú ý, giờ này khắc này ngươi không nên đứng trước mặt ta nói chuyện.

Nói xong, ngón tay chỉ vào ghế.

Đằng Tề Văn cũng nhìn Lý Thất Dạ, sau đó ngồi xuống. Hắn nhìn qua Lý Thất Dạ, há miệng muốn nói, nhưng mà không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lý Thất Dạ uống rượu ngon, nhìn qua Đằng Tề Văn, cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Có lời gì cứ nói đi, thời gian của ta rất đáng giá, không có khả năng vẫn ngồi đây chờ ngươi nói.

Đằng Tề Văn hít thật sâu, nói ra:

- Tiên sinh dược đạo vô song, thuật của tiên sinh làm cho người ta kính ngưỡng, nếu có thể gặp tiên sinh diệu thủ hồi xuân...

- Không cần tâng bốc ta.

Lý Thất Dạ cười cười, khoát tay, nói ra:

- Cho dù ngươi không cần tâng bốc ta, ta cũng biết ta dược đạo tuyệt thế vô song, không ai bằng, trong cửu thiên thập địa, ta là dược đạo đệ nhất nhân.

Lý Thất Dạ vừa nói như thế làm cho Đằng Tề Văn muốn nói chuyện cũng bị ngăn chặn, Lý Thất Dạ đã khen mình như thế, còn cần gì hắn ca ngợi.

Trong lòng Đằng Tề Văn cũng cười khổ một tiếng. Đổi lại người khác, hoặc là sẽ khiêm tốn một chút, nhưng mà người này căn bản không có khiêm tốn, mà là tự khen mình.

- Tiên sinh thật sự có thể tục thọ cho thụ tổ?

Cuối cùng Đằng Tề Văn hít một hơi, hắn ý định đi thẳng vào vấn đề.

Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, thần bí cười nói:

- Tổ đằng thành Thiên Đằng các ngươi ta cũng có thể chữa trị. Sau tai nạn, tình huống của nó không ổn.

- Ngươi...

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Đằng Tề Văn biến sắc, thoáng cái đứng bật dậy, ngay cả ghế cũng ngã.

Sắc mặt đại biến không chỉ có Đằng Tề Văn, ba lão giả sau lưng Đằng Tề Văn cũng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thoáng cái trở nên khẩn trương.


Chương 1797: Đằng Tề Văn giao dịch

Bởi vì chuyện này chỉ có cao tầng thành Thiên Đằng biết rõ, chỉ có Đằng Tề Văn là đệ tử cấp bậc truyền nhân mới biết, đệ tử bình thường căn bản không biết chuyện này.

Lý Thất Dạ ngồi đó, bình yên bất động, uống một chén rượu ngon, nói:

- Không nên có ý niệm sai lệch với, không nên động tâm tư giết người diệt khẩu, nếu không, ta sẽ chôn các ngươi dưới Khổng Tước Thụ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba lão giả cũng nhìn nhau, bọn họ không nhìn ra người trước mặt có lực lượng gì, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cuối cùng Đằng Tề Văn hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng khoát tay với ba lão giả, ba lão giả lúc này mới thu liễm khí tức, chậm rãi lui qua một bên.

Đằng Tề Văn trở lại bàn, nhìn Lý Thất Dạ ôm quyền, nói ra:

- Tiên sinh tin tức linh thông, không biết tiên sinh làm sao biết được tin tức này?

Lý Thất Dạ lười biếng nói:

- Nói nhiều chuyện nhàm chán này làm gì, trên thế gian chuyện giấu được ta không nhiều. Ngươi lưu lại chính là muốn nhìn dược đạo của ta, chính là muốn này làm chuyện này mà thôi.

Đằng Tề Văn há miệng nói ra:

- Không dối gạt tiên sinh, tiểu đệ đúng là hết sức hứng thú với dược đạo của tiên sinh, dù sao người có thể tục thọ cho tổ thụ, tuyên cổ tới nay không có bao nhiêu người.

Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:

- Chúng ta không nên nói lời khách khí, không cần phải lãng phí thời gian nói nhãm thế. Ngươi đơn giản là muốn ta ra tay cứu tai nạn tổ thụ của các ngươi.

- Tiên sinh nói đúng.

Đằng Tề Văn do dự một chút, hít sâu một hơi, hắn biết không thể dấu diếm được, hắn dứt khoát nói ra:

- Tiên sinh dược đạo vô song, cho nên tiểu đệ mới có suy nghĩ này.

- Muốn mời ta, cũng không phải việc khó.

Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà ngươi cần chuẩn bị tâm lý, ta là người chào giá rất cao.

Nói xong đứng lên xoay người rời đi.

Thời điểm rời đi, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nhìn qua Đằng Tề Văn, nói ra:

- Ngươi tốt nhất nên quyết định thật sớm, thời gian của ta cực kỳ trân quý, bỏ qua cơ hội chính là tiếc nuối cả đời.

Nói xong cũng rời khỏi.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, Đằng Tề Văn trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trầm mặc.

- Mời một ngoại nhân không rõ lai lịch chữa trị cho tổ thụ, chuyện này cũng quá nguy hiểm a, chỉ sợ chư vị lão tổ sẽ không đồng ý.

Khi Lý Thất Dạ rời khỏi, lão giả bên cạnh Đằng Tề Văn nói ra.

Một lão giả khác gật đầu, nói:

- Chúng ta hoàn toàn không biết gì về người này, hắn có thật dược đạo vô song hay không còn khó nói, nếu thành công, mọi chuyện đều dễ nói. Nếu không thành công, chuyện này sẽ bất lợi to lớn với ngươi, đối thủ cạnh tranh sẽ cầm chuyện này ra nói chuyện, không cẩn thận ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, đến lúc đó đừng nói là tranh giành thành chủ, chỉ sợ thành Thiên Đằng cũng khó có nơi cho ngươi sống yên.

- Ta biết rõ.

Đằng Tề Văn cười khổ một tiếng, nói ra:

- Nếu như hắn thật sự là người trong nghề, đây chẳng phải cơ hội vạn năm có một sao? Trong đương thời, tại Thiên Linh Giới còn có ai có thực lực trị liệu cho tổ thụ?

Nói đến đây, Đằng Tề Văn thở dài một hơi, nói ra:

- Ta hiểu, chỉ cần là người sáng suốt cũng hiểu sự phức tạp mấu chốt trong đó, dùng vị trí thành chủ làm trọng. Nhưng mà nếu nói thật bỏ qua cơ hội này, đây là tiếc nuối cả đời của thành Thiên Đằng.

- Lời nói là thế, chuyện lớn như vậy nên để chư lão quyết định.

Lão giả gọi là tam thúc nói ra:

- Ngươi bây giờ có lẽ nên tranh vị trí thành chủ làm trọng. Nếu như ngươi thực sự có quyết tâm này, chờ ngươi ngồi lên vị trí thành chủ quyết định cũng không muộn.

- Vấn đề là cơ hội chờ chúng ta sao?

Đằng Tề Văn nói ra:
- Nếu như hắn thật sự có thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ, như vậy có thể nghĩ hắn nghịch thiên cỡ nào, chờ đợi không được. Chỉ sợ hắn tục thọ cho Khổng Tước Thụ thành công, hắn cũng đã danh dương thiên hạ. Đến lúc đó người trong thiên hạ cầu hắn rất nhiều, bao nhiêu đế thống tiên môn, bao nhiêu tổ thụ truyền thừa cần hắn tục thọ cho lão tổ của mình, cần hắn tới tục thọ cho tổ thụ.

- Thực có một ngày như thế, cửu giới đả thông, thế giới to lớn trước mặt hắn, trong cửu giới sẽ có càng nhiều người quỳ trước mặt cầu hắn tục thọ.

Đằng Tề Văn bất đắc dĩ nói:

- Thực sự một ngày như vậy, hắn đã danh dương thiên hạ, uy chấn cửu giới, hắn là chung cực dược sư, còn nhìn chúng ta sao?

- Hoặc là, đúng như lời hắn nói, tiếc nuối cả đời.

Đằng Tề Văn nói ra.

Lão giả gọi là tam thúc nói:

- Nhưng đây chỉ là lời hắn nói, hắn cũng không nhất định có thể có thực lực này, nếu không hắn đã sớm dương danh thiên hạ.

- Chuyện thế gian cũng không nên dùng lẽ thường mà suy đoán, thiên địa quá lớn, kỳ nhân chuyện lạ quá nhiều.

Đằng Tề Văn bất đắc dĩ nói:

- Nhưng mà dùng cái nhìn của ta, ta cảm thấy hắn không phải đối tượng khẩu xuất cuồng ngôn, nếu như không có tự tin tuyệt đối sẽ không nói như thế. Chỉ cần là người có chút kiến thức sẽ không dám dối gạt và đắc tội thành Thiên Đằng, đó cũng không phải chuyện sáng suốt, trừ phi đối phương cường đại.

Nghe được Đằng Tề Văn nói như vậy, ba vị lão giả nhìn nhau, một lão tổ khác nói ra:

- Cho dù ngươi nghĩ như vậy, các lão tổ cũng chưa chắc đồng ý.

Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, nói ra:

- Yên tâm đi, ta nhất định có thể thuyết phục lão tổ, điểm này ta vẫn có tin tưởng.

Thấy Đằng Tề Văn quyết định, ba vị lão giả đã không có chuyện gì để nói, trên thực tế Đằng Tề Văn cho tới nay đã có tiềm chất trở thành thành chủ, ánh mắt hơn xa người thường.

Lý Thất Dạ trở lại nơi dừng chân Cẩm Tú Cốc không được vài ngày, Đằng Tề Văn quả nhiên đã tìm tới tận cửa.

- Công tử ngươi dẫn Đằng Tề Văn tới cửa?

Biết được Đằng Tề Văn đến, Khổng Cầm Như cũng hỏi. Nàng hiểu Lý Thất Dạ không phải kẻ yếu, hắn cố tình thì Đằng Tề Văn tuyệt đối không có khả năng tìm tới tận cửa rồi.

- Đúng, ta chính là chờ hắn tới cửa.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Ta cũng nên đi thành Thiên Đằng.

- Đi thành Thiên Đằng?

Khổng Cầm Như giật mình một lát, nói ra: "

- Khổng Tước Thụ làm sao bây giờ?

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Chuyện này không vội được, hiện tại nên làm cũng làm, cần cho nó thở một chút, khiến nó có đầy đủ thời gian đi tiêu hóa, chỉ cần thời cơ đến mới có thể tiến hành bước cuối cùng.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:

- Quan trọng hơn là, muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ thành công, còn cần mấy thứ đặc biệt.

- Muốn cái gì? Cẩm Tú Cốc sẽ lấy ra.

Khổng Cầm Như vội vàng nói ra.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:

- Thứ này không phải các ngươi có thể lấy được, phải ta tự mình đi mới được.

- Thành Thiên Đằng có thứ ngươi cần?

Lúc này Khổng Cầm Như ý thức được cái gì, nói ra.

- Đúng vậy, một thứ rất trọng yếu, cũng là mấu chốt tục thọ cho Khổng Tước Thụ.

Lý Thất Dạ cười cười nói ra.

- Thành Thiên Đằng chỉ sợ không có thể nguyện ý cho.


Chương 1798: Đang tiến hành kế hoạch

Khổng Cầm Như nói ra. Thành Thiên Đằng là truyền thừa tổ thụ, bọn họ làm sao mang bảo vật của mình đưa cho người ngoài, đặc biệt là Nhân tộc.

- Ta muốn thứ gì, chưa từng có không chiếm được.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng.

Lời khí phách này làm cho Khổng Cầm Như há hốc mồm, nói ra:

- Công tử có ý đoạt?

- Đoạt?

Đối với Khổng Cầm Như nói, Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:

- Dò là đoạt hay là đưa cho, vậy xem chính bọn họ, tạo hóa đã cho thành Thiên Đằng, nếu như bọn họ bỏ qua cơ duyên thì quá đáng tiếc.

Nghe được nói như vậy, Khổng Cầm Như cười khổ trong lòng, dám ép mua ép bán với truyền thừa thụ tổ, trừ Tiên Đế ra, chỉ sợ không người nào dám làm cả, lời này quá khí phách.

- Tổ đằng thành Thiên Đằng vẫn còn.

Khổng Cầm Như nhịn không được nhắc nhở Lý Thất Dạ, nói ra:

- Đồn đãi nói, tổ đằng thành Thiên Đằng vẫn còn tráng niên, sức chiến đấu cực kỳ cường đại, cho dù là Tiên Đế giá lâm vẫn có lực chiến một trận.

Thời điểm thụ tổ ra tay, vậy quá cường đại, đặc biệt là tổ thụ còn tráng niên, thực lực tuyệt đối không thua kém thời kỳ đỉnh phong của nó, nếu thật sự đi tới bước này, cho dù là Tiên Đế giá lâm cũng không nhất định đánh hạ.

- Ta biết.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói ra:

- Coi dù tổ thụ còn, đó cũng chẳng phải chuyện lớn, nếu như không có thứ kia, ta cũng không đi thành Thiên Đằng.

Nghe được nói như vậy, Khổng Cầm Như thở dài một hơi, mặc dù nói nàng cũng biết Lý Thất Dạ không phải loại lương thiện, tuyệt đối không phải dễ trêu, nhưng mà nàng vẫn không biết Lý Thất Dạ có lực lượng tới từ đâu. Dù sao hắn cần đối mặt là truyền thừa thụ tổ. Hắn muốn đối mặt là một thụ tổ vô địch, trừ phi là Tiên Đế, nếu không ai tới cũng dám nói toàn thân trở ra?

Rất nhiều người cũng biết. Đối mặt tổ thụ, cho dù là Thần Hoàng hay là đế trữ đều không được, trừ phi là tồn tại hoành kích Tiên Đế

- Không có cách khác sao? Hoặc là có thể thương lượng với thành Thiên Đằng một chút.

Khổng Cầm Như nói ra:

- Cẩm Tú Cốc ta vẫn còn có chút nội tình, hoặc là Cẩm Tú Cốc có thể dùng bảo vật trao đổi cùng thành Thiên Đằng.

Bất luận là từ góc độ nào, Khổng Cầm Như không hy vọng Lý Thất Dạ trở mặt với thành Thiên Đằng. Đối với nàng mà nói, cho dù Lý Thất Dạ không thể tục thọ cho Khổng Tước Thụ, mà hắn có huyết thống đế tử, nàng cũng hy vọng Lý Thất Dạ mang huyết thống này truyền thừa xuống, sinh sôi nảy nở.

- Cẩm Tú Cốc các ngươi bảo vật quá ít, nhưng mà cho dù Cẩm Tú Cốc mang bảo vật tốt nhất ra, mang thứ đồ vật giâu trong cốc các ngươi ra đổi, thành Thiên Đằng người ta cũng không đổi với các ngươi.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Cầm Như biến sắc, nghẹn ngào nói:

- Ngươi, ngươi, ngươi không phải muốn cái đồ vật của tổ đằng thành Thiên Đằng chứ...

- Đúng vậy. Ta chính là cần thứ đó.

Khổng Cầm Như vẫn chưa nói xong, Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:

- Khổng Tước Thụ lại chống mười tám thời đại không phải chuyện dễ dàng, thứ này của thành Thiên Đằng tác dụng rất lớn.

Khổng Cầm Như ngây ngốc, nàng ngay từ đầu còn tưởng rằng Lý Thất Dạ muốn bảo vật khác của thành Thiên Đằng, hiện tại xem ra cũng không phải, nếu như hắn cần đồ vật trong truyền thuyết. Nàng há hốc mồm, nhịn không được nói ra:

- Cái này. Cái này, cái này là không có khả năng Thành Thiên Đằng tuyệt đối sẽ không cho ngươi.

- Yên tâm đi, bọn họ sẽ giao ra.

Lý Thất Dạ cười rộ lên. Nhìn thấy Khổng Cầm Như có thần thái kia thì lắc đầu, nói:

- Ngươi không cần nghĩ ta là người dã man không nói đạo lý, ta là người có đôi khi thập phần giảng đạo lý. Ta cần đồ của người khác, nhưng mà ta có thể giao dịch bình đẳng với bọn họ. Ngươi xem, đây không phải là ta đưa tạo hóa ra ngoài sao? Đương nhiên, có thể nắm chắc tạo hóa này hay không phải xem bọn họ lựa chọn thế nào.

- Chuyện này là không thể nào, đối với thành Thiên Đằng mà nói, không có gì có thể trao đổi với bọn họ.

Khổng Cầm Như lắc đầu nói ra:

- Thứ này đối với thành Thiên Đằng mà nói quá trân quý.- Vậy rất đáng tiếc, thành Thiên Đằng sẽ sụp đổ, tan thành mây khói.

Lý Thất Dạ cười rộ lên.

- Cái này --

Khổng Cầm Như ngây ngốc, thành Thiên Đằng sẽ tan thành mây khói, nói như vậy đổi lại những người khác nghe tuyệt đối không tin. Tổ đằng thành Thiên Đằng vẫn còn tráng niên, có thể sống thật lâu thật lâu, có thể vượt qua các thời đại dài đằng đẳng.

Hơn nữa thành Thiên Đằng có tổ đằng che chở, ai dám tiêu diệt thành Thiên Đằng.

- Không cần nghĩ quá nhiều, thành Thiên Đằng bị tiêu diệt cũng chẳng phải hôm nay, cũng không phải ta nhất định sẽ ra tay.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Chỉ có thể nói, thành Thiên Đằng bỏ qua cơ hội tốt trời ban, một hai thời đại sau sẽ không tồn tại nữa.

Khổng Cầm Như không biết nói cái gì cho phải, đây đã là chuyện vượt qua lý giải và suy nghĩ của nàng.

Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:

- Trừ một việc này ra, còn có một việc ngươi phải đi làm, ngươi mang tin tức truyền đi, nói Khổng Tước Thụ sắp chết héo, phải làm không được lưu dấu vết gì.

- Khổng Tước Thụ sắp chết héo?

Khổng Cầm Như nói ra:

- Hiện tại mang tin tức truyền đi?

- Không, là thời cơ chín muồi, là thời cơ gì thì ta sẽ nói cho ngươi biết.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà, ngươi nhất định phải có chuẩn bị, ta muốn tin tức truyền đi thật nhanh, có thể trong thời gian ngắn nhất truyền khắp Thiên Linh Giới.

- Ta hiểu, Cẩm Tú Cốc sẽ làm tốt việc này.

Khổng Cầm Như gật gật đầu, nói ra.

- Còn một điều.

Lý Thất Dạ phân phó nói ra:

- Các ngươi cần làm tốt chuẩn bị rút tất cả người ra khỏi Khổng Tước Địa, đến lúc đó cơ hội tới ta sẽ nói sau.

- Rút lui?

Khổng Cầm Như giật mình ngây ngốc, nhưng mà vẫn đáp ứng, nói ra:

- Việc này bao lên người Cẩm Tú Cốc.

- Chuyện ta bảo ngươi đi làm, làm thế nào rồi?

Cuối cùng, Lý Thất Dạ hỏi.

Khổng Cầm Như vội vàng nói:

- Ta vừa nhận được tin tức mới nhất, người công tử muốn tìm đã từng có người nhìn thấy, nàng trước hết xuất hiện tại Bích Dương Hải, thời điểm nàng xuất hiện lần đầu là tại...

- Trấn Thiết Mã...

Khổng Cầm Như vẫn chưa nói xong, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, chậm rãi nói ra, thông đạo bí mật của Tô gia có ai hiểu rõ hơn hắn chứ? Tô Ung Hoàng đi vào Thiên Linh Giới dừng chân tại đâu thì hắn hiểu rõ ràng.

- Vâng, nàng lần đầu tiên xuất hiện tại trấn Thiết Mã, nàng đã từng đi vài nơi, dường như đang nghe ngóng một cổ tộc.

Khổng Cầm Như nói ra:

- Nhưng mà, về sau nàng vượt biển đi Long Yêu Hải. Long Yêu Hải thì phức tạp, tạm thời còn không có tin tức mới nhất truyền tới, đang tra.

Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:

- Tiếp tục tra, một khi có tin tức nói cho ta biết. Bảo Đằng Tề Văn vào đi, ta cũng nên rời đi rồi.


Chương 1799: Đang tiến hành kế hoạch

Khổng Cầm Như ứng một tiếng, dựa theo Lý Thất Dạ phân phó đi làm. Đương nhiên Khổng Cầm Như nàng không thể nào đi gặp Đằng Tề Văn, nàng từ Hoàng Kim Tự bắt Lý Thất Dạ đi, nếu như bị người ta biết rõ chuyện này là nàng gây nên, sẽ gây phiền toái lớn cho Cẩm Tú Cốc.

Chỉ một lát sau Đằng Tề Văn bước nhanh tới, vừa thấy Lý Thất Dạ, hắn cúi chào, nói ra:

- Tiểu đệ tới quấy rầy tiên sinh lần nữa.

Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, cuối cùng tươi cười, nói:

- Ngươi là người rất không tồi.

Đằng Tề Văn nghe lời này của Lý Thất Dạ thì ngạc nhiên, hắn không hiểu rõ, hắn vẫn không rõ vì cái gì Lý Thất Dạ lại đột nhiên nói như vậy.

- Đa tạ tiên sinh khích lệ.

Đằng Tề Văn cúi đầu, nói ra:

- Tiểu đệ, không, đệ tử lần này đến đây, là muốn mời tiên sinh hạ mình dời bước tới thành Thiên Đằng.

- Nhìn ra được, vấn đề tổ đằng các ngươi không nhỏ a.

Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, cười nói.

Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, nói ra:

- Tổ đằng của chúng ta đúng là xuất hiện vấn đề, cho nên thỉnh tiên sinh hạ mình di giá, thi diệu thủ giải trừ gian nan.

Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, cười nói ra:

- Nếu như ta đều trị không hết tổ đằng của các ngươi, như vậy thiên hạ không ai có thể trị được. Nhưng mà các ngươi cũng nên có chuẩn bị tâm lý, hoặc là nói, thành Thiên Đằng phải có chuẩn bị, ta là người chào giá trên trời, đến lúc đó các ngươi cũng đừng trách ta không nói trước.

Đằng Tề Văn vào thời điểm này cảm thấy mình, hoặc là nói là thành Thiên Đằng đã biến thành thịt cá trên thớt, tùy ý Lý Thất Dạ xâm lược.

Đằng Tề Văn hít sâu, trịnh trọng nói:

- Tiên sinh yên tâm, mọi chuyện sẽ thương lượng, chỉ cần tiên sinh có thể chữa tốt cho tổ đằng, sẽ có bảo vật trân quý.

Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, cười lên, bởi vì Đằng Tề Văn căn bản không biết hắn muốn gì. Hắn cười nói:

- Các ngươi đã có quyết tâm như vậy, vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi, thời gian của ta rất trân quý.

Đằng Tề Văn không nói hai lời, lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ.

Thành Thiên Đằng, đây là đại truyền thừa trong Bích Dương Hải, thuộc về tổ thụ truyền thừa, nó xây dựng trên Thiên Đằng Tổ, cũng được người ta gọi là Thiên Đằng thụ tổ.

Đương nhiên, so sánh với Hoàng Kim Tự thì thành Thiên Đằng không bằng, Hoàng Kim Tự có được hai gốc tổ thụ, hơn nữa Hoàng Kim Tự lập phái thời gian còn lâu hơn thành Thiên Đằng, nội tình không cách nào tưởng tượng nổi

Cứ việc nói thành Thiên Đằng không bằng Hoàng Kim Tự, nhưng mà thành Thiên Đằng với tư cách truyền thừa thụ tổ, tại Bích Dương Hải thậm chí là cả Thiên Linh Giới cũng là truyền thừa rất tốt.

Nếu như thành Thiên Đằng có truyền thừa vô cùng cường đại, không chỉ nói là tu sĩ bình thường, cho dù là Thần Hoàng cũng không dám đánh chủ ý thành Thiên Đằng, dù sao đây là truyền thừa có thụ tổ che chở.

Nhưng mà thành Thiên Đằng lại thật không ngờ, hiện tại bọn họ lại bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, hơn nữa Lý Thất Dạ muốn đồ vật chính là đồ vật chí mạng của thành Thiên Đằng.

Đằng Tề Văn và Lý Thất Dạ thông qua cổng truyền tống đi tới thành Thiên Đằng, thời điểm tới thành Thiên Đằng, bất kể là ai đều có thể cảm nhận được sinh cơ bàng bạc, một khí tức bàng bạc phà vào mặt.

Đứng trên đạo đài, Lý Thất Dạ nhìn qua bầu trời cao.Đứng trên biển cả, từ xa nhìn lại, thành Thiên Đằng chính là quái vật khổng lồ, trong lúc giật mình có thể nhìn thấy một cây đại thụ khổng lồ.

Trên thực tế đây không phải một gốc đại thụ, mà là một bụi mây khổng lồ, bụi mây này khổng lồ tới mức không thể tưởng tượng. Bụi mây khổng lồ này cao tới vòm trời, nó cao tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Bụi mây khổng lồ như thế quá lớn. Đứng tại trên mặt biển mà nhìn bụi mây này thì có thể thấy từng hòn đảo.

Những hòn đảo hiển hiện trên mặt đất, trừ một ít bản thân chính là hòn đảo ra, còn có một chút chính là thân và cành của bụi mây, thân và cành của bụi mây dày đặc đan vào nhau tạo thành đảo.

Còn có một chút hòn đảo làm người ta khó có thể tưởng tượng, nếu như ngươi có thể ngồi xổm nhìn xuống thì phát hiện nó là một chiếc lá vô cùng khổng lồ, hoặc là những hòn đảo này do rễ khổng lồ của bụi mây kết thành.

Những hòn đảo như thế được không ít tiên hiền thành Thiên Đằng chuyển núi dưới đáy biển lên, sắp đặt vào bụi mây khổng lồ này.

Từ dưới bụi mây khổng lồ này nhìn lên, người ta nhìn thấy bầu trời bị bụi mây này che chắn.

Trên thực tế tại hải vực này, có vô số rễ cây giao thoa, không ít rễ cây dài hẹp nổi lên mặt biển, xem ra giống như sơn mạch.

Đồng thời đứng trên bụi mây khổng lồ này nhìn lên, cảm giác không trung chính là một thế giới, là thân cành vừa thô vừa to khó có thể tưởng tượng, lớn tới mức có thể che đậy bầu trời.

Tất cả cành lá đan vào nhau hình thành một phương thiên địa. Trên bầu trời có thể nhìn thấy thân cành đan vào thành núi, từng tòa cung điện được xây dựng trên đó.

Cũng có lá cây cực lớn mang theo từng cung điện. Thậm chí là thành trì nho nhỏ.

Trên nhiều thân và lá của bụi mây, tiên hiền thành Thiên Đằng đưa tới không ít ngọn núi dưới biển lên, cấu thành lục địa khổng lồ và các thành trì.

Trên bầu trời có rất nhiều nơi là cung điện lầu các, nhiều ngọn núi đan vào nhau trên thân cành tạo thành đại lục.

Thậm chí chỗ thân cành của bụi mây đan vào sâu nhất, tiên hiền thành Thiên Đằng dùng núi xây lục địa, luyện hóa thành một cấm địa, chính là động thiên chỗ các lão tổ đang ở.

Cảnh thần kỳ như thế hiện ra trước mắt mọi người, rất nhiều người đều sợ hãi thán phục. Cả thế giới có thể nói được thành lâp trên bụi mây khổng lồ này.

- Hưng cũng thiên đằng, diệt cũng thiên đằng.

Đứng trên bầu trời nhìn qua mặt biển xa xa, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Đằng Tề Văn bên cạnh Lý Thất Dạ tâm thần chấn động, trong lòng của hắn sinh ra báo hiệu điềm xấu. Báo hiệu là gì thì hắn không rõ ràng.

- Tiên sinh, mời đi bên này.

Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:

- Môn hạ đệ tử đã chuẩn bị tốt sinh hoạt hằng ngày cho tiên sinh, tiên sinh vạn dặm xa xôi tới đây, trước nên nghỉ ngơi đi.

Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, không nói cái gì.

Đằng Tề Văn dàn xếp nơi ở lại cho Lý Thất Dạ xong thì đi báo cáo với trưởng bối, xin chỉ thị của cao tầng.

Thành Thiên Đằng dùng cư cách cao nhất chiêu đãi Lý Thất Dạ, hoàn toàn xem Lý Thất Dạ là thượng khách, đãi ngộ không thua gì chưởng môn đế thống tiên môn.

Sau khi Đằng Tề Văn đi. Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, thả Vạn Thế Thụ ra, Vạn Thế Thụ như linh xà chui xuống đất.

Tổ đằng, đây là tất cả của thành Thiên Đằng, gốc tổ đằng này chính là căn cơ của thành Thiên Đằng, đối với thành Thiên Đằng mà nói, tổ đằng vô cùng trọng yếu, không gì sánh bằng tổ đằng.

Cho nên được nhiều thế hệ tiên hiền của thành Thiên Đằng nỗ lực. Lãnh thổ thành Thiên Đằng cực lớn, có thể nói thành Thiên Đằng một chiếc lá một thân cành đều có cấm chế. Bất luận kẻ nào muốn động tay chân lên tổ đằng đều bị phát hiện.


Chương 1800: Thành Thiên Đằng

Lịch đại tiên hiền thành Thiên Đằng làm như thế, trừ là đề phòng ngoại nhân ra, cũng phòng ngừa có đệ tử tông môn làm loạn.

Trên thực tế, lịch đại tiên hiền thành Thiên Đằng cho dù không xây dựng cấm chế, muốn xâm lấn tổ đằng là chuyện không có khả năng. Tổ đằng là cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.

Cho dù thế hệ thực sự nghịch thiên có thể xâm lấn một chiếc lá một cành cây của tổ đằng, nhưng mà không thể xâm phạm rễ chính của tổ đằng, chớ nói chi là xâm nhập vào khu vực trọng yếu trong đó.

Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói tất cả không thành vấn đề, thế gian trừ Trường Sinh Thảo, không có gì trân quý hơn Vạn Thế Thụ.

Quan trọng hơn là, Vạn Thế thụ chui vào tổ đằng cũng không có ác ý, là mang theo sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ, đây là lực lượng trường sinh, lực lượng như thế đối với tổ đằng mà nói cũng là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.

Không hề nghi ngờ, đối với Vạn Thế Thụ xâm lấn, tổ đằng cũng không cự tuyệt, trái lại đối với loại lẻn vào vô thanh vô tức này càng hoan nghênh.

Lý Thất Dạ mượn Vạn Thế Thụ chẩn đoán bệnh tổ đằng, trải qua một phen cẩn thận chẩn đoán bệnh, Lý Thất Dạ lắc đầu, thì thào nói:

- So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thu hồi Vạn Thế Thụ, hắn tươi cười ra khỏi phòng, đứng tại biên giới lá cây.

Lý Thất Dạ nhìn qua từng cung điện và thành trì trên bụi mây, nhìn thấy các ngọn núi được dời tới, nó được an trí trên lá cây cực lớn của tổ thụ.

Nhìn qua thế giới ly kỳ trước mặt, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, cuối cùng chỉ có thể cảm khái nói:

- Bất luận là tồn tại cỡ nào, trên thế giới này không có lục bình không rễ.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, nhìn ra chân trời, nghĩ rất nhiều, về phần Thiên Linh Giới này không ai hiểu rõ hơn hắn cả.

Cũng như hắn nói với Khổng Cầm Như, hắn cũng không đồng ý nhân tộc tiếp tục ở lại Thiên Linh Giới. Tại Thiên Linh Giới này, đối với nhân tộc mà nói chính là lục bình không rễ.

Trong tương lai có một ngày nhân tộc Thiên Linh Giới sẽ phát hiện, đây không phải thế giới của bọn họ, bọn họ sẽ phát hiện, nhan tộc tại Thiên Linh Giới chỉ là khách qua đường, thậm chí còn không bằng cả khách qua đường.

Lý Thất Dạ xem ra, nhân tộc tại Thiên Linh Giới đâu chỉ không băng cả khách qua đường, nhân tộc tại nơi này chính là cô nhi, chính là con mồ côi, tại thế giới này nhân tộc không có bất cứ che chở hay bảo hộ nào cả.

Thiên Linh Giới, đây không phải thế giới nhân tộc, nơi này là thế giới của Mị Linh, đây là thế giới của Thụ tộc, đây là thế giới của Hải Yêu, thế giới này cho tới bây giờ chưa từng lưu cái gì cho nhân tộc.

Đương nhiên, rốt cuộc là ở lại Thiên Linh Giới hay dời xa Thiên Linh Giới, đây là lựa chọn của mỗi người, bọn họ có quyền lưu lại, cũng có quyền lựa chọn dời xa, đối với chuyện này, trăm ngàn năm qua Lý Thất Dạ đều lười đi hỏi nhiều, dù sao có nhiều thứ không phải nhiều người hiểu, chỉ có đi đến một ngày như vậy bọn họ sẽ hiểu.

Đương nhiên, thực sự tới ngày đó, bọn họ sẽ phải đối mặt với lựa chọn của mình.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, cũng không biết qua bao lâu, Đằng Tề Văn trở về, hắn đứng bên người Lý Thất Dạ, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu thì Đằng Tề Văn lúc này mới nhẹ nhàng nói ra:

- Tiên sinh, sư tôn ta đã tới.

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, tùy ý cười cười, nói ra:

- Ngươi có nghĩ tới hay không, thực có một ngày, tổ đằng sụp đổ, thành Thiên Đằng sẽ đi đường nào?

Lý Thất Dạ nói lời này làm nội tâm Đằng Tề Văn chấn động, hắn lui về phía sau một bước, chuyện đáng sợ như thế hắn chưa từng suy nghĩ, hoặc là nói hắn không dám nghĩ bất kính về tổ tiên.- Tiên sinh chuyện đó là điềm xấu.

Cuối cùng Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, vội vàng nói.

Lý Thất Dạ nhìn qua, nhàn nhạt nói:

- Ta chỉ là trần thuật tình hình thực tế mà thôi, có cái gì điềm xấu, cho dù tổ thụ sống lại, cũng có một ngày chết héo! Thế gian khó có thứ gì trường sinh! Cho dù là tổ đằng cũng không ngoại lệ. Tại Thiên Linh Giới này, tổ thụ chết cũng không phải một hai gốc, truyền thừa thụ tổ sụp đổ cũng không phải ít.

Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho Đằng Tề Văn đáp không được, thoáng cái làm nội tâm của hắn rối loạn. Nói như vậy nếu như nói lời này bị lão tổ thành Thiên Đằng nghe được, chỉ sợ sẽ trách móc, tuy Đằng Tề Văn hắn không muốn nghĩ tới chuyện này.

Nhưng trên thực tế Lý Thất Dạ lại nói không sai, hắn chỉ nói tình hình thực tế mà thôi, ngày đó cuối cùng sẽ tới, nhưng mà đối với hắn mà nói ngày đó rất xa xôi rất xa xôi, hắn tuyệt đối không sống tới ngày đó.

Lúc này Lý Thất Dạ quay người trở về, Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi mau.

Trong phòng đã có một lão giả đang chờ, lão giả này có điểm khác biệt, tuy hắn là thân người, cũng có thân thể huyết nhục, nhưng mà hắn có một tay vẫn bảo trì bổn nguyên Thụ tộc, tay phải hắn nhìn như không thực, giống như gỗ khắc thành.

- Huyền Mộc Áo Thủ.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn lão giả này tay phải, nhàn nhạt địa vừa cười vừa nói:

- Có thể phản tổ như thế, chuyện này nói rõ ngươi chính là thành chủ thành Thiên Đằng.

Lý Thất Dạ một câu nói toạc ra lai lịch của mình, làm cho lão giả này cũng chấn động, tay phải của hắn phản tổ ai cũng nhìn ra, nhưng mà rất ít người biết rõ huyền bí phản tổ này là gì.

Nhưng mà Lý Thất Dạ là người ngoài, vậy mà một câu nói toạc ra làm hắn chấn động là đương nhiên.

- Tiên sinh, đây là sư phụ ta, cũng là thành chủ thành Thiên Đằng hiện tại.

Đằng Tề Văn cũng bị Lý Thất Dạ làm dọa sợ hãi, hắn phục hồi tinh thần lại, giới thiệu cho Lý Thất Dạ.

Mặc dù nói sư phụ Đằng Tề Văn là thành chủ thành Thiên Đằng, nhưng mà lúc này hắn vô cùng khách khí và cung kính, khom người với Lý Thất Dạ, nói ra:

- Tôn giá nhất định dược sư tuyệt thế vô song mà đồ nhi ta nói...

Nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, nhưng nhìn qua Đằng Tề Văn thì Lý Thất Dạ cười lên, nói:

- Đây là đại truyền thừa, đúng là không dễ, mà vị trí thành chủ thành Thiên Đằng lại càng khó có được.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn cũng kinh ngạc, đối với Lý Thất Dạ nói lời này bọn họ không hiểu rõ. Bọn họ cũng không biết, thái độ và tư thái của bọn họ đã tranh giành cho thành Thiên Đằng quá nhiều, có thể nói thái độ và tư thái của bọn họ đã cứu vãn không biết bao nhiêu mạng người.

- Nghe tiểu đồ nói, tiên sinh dược sư vô song, nguyện diệu thủ hồi xuân giải lo cho thành Thiên Đằng.

Cho dù thành chủ thành Thiên Đằng có chút sờ không được ý nghĩ, nhưng mà vẫn không mất cung kính, bái với Lý Thất Dạ một cái.

Bất luận là thời đại gì, bất luận là địa phương nào, dược sư cường đại đều có thân phận tôn quý, đặc biệt là dược sư có thể nghịch thiên tục thọ càng có quyền nói chuyện cực cao, câu nói đầu tiên có thể hiệu lệnh cường giả cửu thiên thập địa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro