Chương 32: Tranh thủ(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cơ thể không mảnh vải che thân đang hiện hữu trên chiếc giường ngủ của mợ Cả. Họ ngồi dạy ngồi đối diện nhau. Hai người nhìn xuống cơ thể của đối phương, rồi nhìn xuống của mình. Dù đã quá quen thuộc với cơ thể của người kia. Nhưng lại vẫn còn một chút ngượng ngùng khi đối diện nhau thế này. Trân Ni đỡ Trí Tú ngồi lên trên người mình. Trí Tú đưa chân sang hai bên. Cái nơi ở chính giữa kia đặt lên cái vật giống y như vậy của Trân Ni. Trí Tú ngồi trên người Trân Ni, nên đôi gò bồng đảo của chị vừa tầm với khuôn mặt xinh xắn của cô. Trân Ni ghé mặt vào khoảng trống ở giữa để cho hai cái bánh bao ôm lấy khuôn mặt mình. Sự va chạm thể xác khiến hai người tự động nhún nhảy cho hai cô bé chạm vào nhau, nước trong cơ thể của họ lẫn vào của đối phương, tiếng bành bạch của xáƈ ŧɦịŧ, thêm tiếng nhóp nhép của nước nơi khe suối trào ra, cùng tiếng rên thoả mãi của hai người phá tan bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm. Họ muốn được thỏa sức tuôn ra những âm thanh của mình. Không gian này là của họ.

Trân Ni đỡ Trí Tú nằm xuống, cô vui vẻ thưởng thức hương vị của Trí Tú, chị cũng xoay người dùng miệng ăn hết những gì vương trên khu rừng nhỏ bé của Trân Ni. Họ yêu nhau, và họ muốn cho đối phương biết rằng, họ yêu tất cả những thứ trên người của người kia. Không kiêng dè một chút nào cả.

Hai người cùng vào trong bồn tắm, ngâm mình trong dòng nước ấm nóng. Họ cùng tắm cho nhau, cùng ngắm nhìn cơ thể của họ trong dòng nước trong veo. Trân Ni hôn lên chán Trí Tú. Vòng qua nhấp nháp vành tai của chị. Ghé miệng vào sát tai chị thì thầm.

- Em thật chả muốn đi chút nào.

- Chị cũng thật không muốn cho em đi chút nào.

- Hic.

Trân Ni ôm chặt lấy Trí Tú, nhưng rồi thời gian không cho phép, mợ Ba cũng đang vội lắm rồi, xe ngựa đã đợi ở ngoài. Trân Ni đành bước ra khỏi bồn tắm. Chị lấy khăn lau người cho Trân Ni, chị chả kìm lòng được mà hôn khắp cơ thể cô một lượt rồi lấy đồ mặc cho Trân Ni. Nhìn giống hệt thê tử đang mặc đồ cho phu quân vậy. Hôn vội vào môi Trí Tú một cái. Trân Ni vội vàng đi sang đón Thái Anh lên đường.

Lệ Sa cũng đã đột nhập vào trong đoàn người tổ chức đám tang để tranh thủ ở bên mợ Ba. Không khí ảm đạm mà đâu biết rằng lòng người đang bồn chồn với những tia sóng tình gợn lên khi được gặp người yêu sau những ngày xa cách. Trân Ni vẫn tất bật lo ma chay, Thái Anh thì vẫn cố ngồi bên ba chiếc quan tài trống rỗng gào khóc thảm thiết, lâu lâu cố dặn ra vài giọt nước mắt để ngẩng mặt lên nhìn trộm Lệ Sa một cái và để cho mọi người biết mình đang rất đau lòng. Mỗi lần như vậy Thái Anh lại phải cố gắng kìm lại rồi vội vàng cúi xuống khóc tiếp nhưng thật ra là em mắc cười với cái vai cậu Lạp mà Lệ Sa đang đóng. Mái tóc ngắn, cùng hàm râu giả thêm cái cục mụn ruồi to tướng, em không tài nào mà nhịn nổi, cúi mặt xuống cười run người lên, họ hàng lại cứ nghĩ là do em đang khóc.

Đêm đến, mọi người cũng nghỉ ngơi để lấy sức ngày mai tiễn người đã khuất một đoạn lên thiên đường. Lúc này Lệ Sa mới lẻn vào phòng mợ Ba đang nằm nghỉ. Trân Ni đứng ở ngoài canh, vừa phải vỗ muỗi vừa buồn cười với gương mặt mới của Lệ Sa. Cô nghĩ hôm nay chắc cũng tội cho mợ Ba lắm. Đang phải đóng vai buồn khóc mà lại gặp chuyện mắc cười thế này. Lệ Sa thì để ý cũng biết là mọi người đang cười mình nên bực bội lắm, chỉ mong nhanh đến đêm để "xử lý" mợ Ba.

Trong phòng mợ Ba, Lệ Sa chạy lại ôm lấy mợ, nó vội vàng luồn tay qua mái tóc mềm mại của mợ, hôn lên cổ của mợ, chuyển sang đôi môi của mợ mà mút, nhấm nháp cánh môi hồng hào, ngọt lịm của mợ. Nụ hôn thật sâu, thật dài. Vẫn là cái cách hôn quen thuộc ấy, nó từ từ khám phá tiện nghi bên trong của mợ. Nó và mợ đều rất nhớ cái cảm giác này, chỉ có điều chòm râu vướng víu kia như con kỳ đà cản mũi vậy. Nó muốn dựt phăng cái chòm râu giả ấy đi, nhưng cậu Ba Nguyên nhờ người gắn vào rất chắc chắn, giờ mà dựt ra sẽ rất đau, chưa kể lại phải kiếm người ngày mai gắn lại cho nó nữa chứ.Mợ Ba dời đôi môi của nó ra, nhìn ngắm nó thật lâu, mợ cố nhịn cười, nó cũng biết điều đó nên gắt nhẹ.

- Chị mà như vậy là em không giả trai nữa đấy.

- Thôi mà, chị thương, chị chỉ nhìn em để dần thích nghi với gương mặt và thân phận của em thôi, sau này chúng ta gặp lại sẽ không bị lúng túng.

- Nhưng nhìn em có xấu không?

- Lệ Sa của chị đẹp nhất, cậu Lạp của chị cũng đẹp nhất, đẹp xuất sắc luôn. Chị yêu em. Đợi chị nha.

Chỉ nhiêu đây câu nói của mợ Ba là làm nó rụng tim luôn rồi, còn sức đâu mà hờn với trách chứ. Nó phải tranh thủ không thôi mợ Ba phải ra ngoài bây giờ. Nó ôm mợ Ba vào lòng. Nhìn vào mắt mợ, xoa nhẹ ngọn đồi nấp sau hai lớp áo.

- Thèm lắm rồi.

- Vậy thì tranh thủ không thôi hết thời gian đó.

Lệ Sa chỉ chờ có nhiêu đấy thôi là nhào tới vòng tay qua cổ mợ, nó cao hơn mợ một chút nên chỉ cần cúi nhẹ xuống là chạm vào môi mợ, đôi bàn tay nhiệt tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ làn da mát rượi của Thái Anh, từ từ cởi từng nút áo. Phần thịt nào hở ra là đôi môi của nó đặt trên đó. Khi chiếc qυầи иɦỏ còn lại trên người được tụt xuống nó bế mợ Ba lên đặt mợ ngồi lên trên chiếc ghế, còn mình thì quỳ xuống dưới đất. Nhấc hai đôi chân của mợ đặt trên vai của mình. Nó bắt đầu dùng chiếc lưỡi điêu luyện của mình để kíƈɦ ŧɦíƈɦ nơi toà thiên nhiên của mợ đang khiêu khích nó. Từng tiếng rêи ɾỉ theo những dòng nước tuôn trào ra. Phía bên ngoài Trân Ni lẩm bẩm.

- Mẹ kiếp, giờ mình mới hiểu cảm giác của nó khi đứng ngoài trông cho mình và mợ Cả.

Những hơi thở gấp gáp cùng những tiếng rên mê muội phát ra ở phía bên trong làm cho Trân Ni nhớ Trí Tú kinh khủng, cô ước chi bây giờ được ở bên chị ấy, hai người cùng ân ân ái ái không bao giờ phải chia lìa.

Trong căn phòng kia hai người vẫn nhiệt tình không màng đến mọi thứ. Quên luôn cả việc có người nào đấy đang phải xa người yêu để canh gác cho họ.

Lệ Sa lại bế Thái Anh về phía giường, đặt nàng nằm xoay lưng lại phía mình, nó cà sát bộ ngực của mình vào lưng của Thái Anh. Hai bàn tay đang nhào nặn cặp bánh bao của mợ Ba. Mợ Ba luồn tay ra sau để khám phá khu rừng của Lệ Sa. Sự ướŧ áŧ mềm mại khiến mợ muốn đâm thẳng vào trong một cái. Nhưng lại bị phần người bên trong nhắc nhở dừng lại. Lệ Sa hiểu mợ còn đang chần chừ. Nó cầm tay mợ dứt khoát nhấn thẳng vào. Mợ Ba đang trượt dọc bên ngoài thì giật mình bởi ngón tay chạm vào một cái màng chắn rồi yên vị bên trong, bị cái phần chật hẹp ôm chặt lấy.

- Á...

Lệ Sa không nghĩ là nó lại đau vậy nên hét lên một tiếng, nhưng nó vẫn kẹp chặt lấy tay của Thái Anh để chị ấy không hoảng sợ, từ từ cơ thể nó thích ứng với vật lạ tấn công, nó thả lỏng người ra. Ngón tay của mợ Ba bắt đầu hoạt động chậm rãi trong đó. Chầm chậm, rồi tăng dần lên. Theo nhịp ra vào của bàn tay chị. Đôi tay của Lệ Sa cũng tăng tốc độ nhào nặn khuôn ngực kia.

_______________________________________

Dạo này flop quá à 😥

Nói love Instagram là giận á 😡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro