Chương 48:Yêu và được yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người cùng đi tới vùng bản địa, lễ hội đang được tổ chức thật vui nhộn. Trân Ni dắt Trí Tú đi vào trong hội chợ, lạc vào trong dòng người để chọn những món đồ nho nhỏ, đáng yêu. Cô mua rất nhiều đồ mà hồi nhỏ mình ao ước được sở hữu.

Trân Ni dắt Trí Tú vào cửa hàng kẹo bông, cô mua hai cây đưa chị một cây mình một cây rồi đi ngắm các cửa hàng khác thì thấy hai đứa trẻ lấm lét ngồi bên lòng đường cùng ba mẹ bán những vật dụng lẻ tẻ hàng ngày. Có lẽ hôm nay là một ngày ế khách nên cửa hàng chả có ai, ba mẹ chúng có vẻ buồn, Trân Ni thấy bọn trẻ nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo bông cô đang cầm trên tay thì lại gần hỏi bọn chúng.

- Muốn ăn không? Chú cho nè.

Bọn trẻ lắc đầu nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ luyến tiếc.

- Cứ lấy đi, không sao đâu con.

Trí Tú nhẹ nhàng dỗ dành bọn trẻ, chúng nhìn về hướng ba mẹ đang ngồi. Trí Tú và Trân Ni theo phản xạ cũng nhìn theo chúng. Thấy họ, hai người mỉm cười chào. Cô thấy trời có vẻ đã khuya. Mà nhìn gương mặt họ là biết đang buồn nẫu ruột vì ế khách rồi. Cô liền dắt Trí Tú vào rồi nói.

- Hai vợ chồng tôi mới cưới, nên muốn mua sắm ít đồ được không?

Hai vợ chồng kia mừng như bắt được vàng. Bọn trẻ được sự đồng ý của ba mẹ thì mừng rỡ nhận lấy hai chiếc kẹo bông của hai người. Loay hoay trong gian hàng của họ một lúc. Trân Ni mua không biết bao nhiêu là đồ cho họ luôn. Trí Tú chóng mắt với tốc độ mua sắm của cô nhưng lại chả muốn cản. Vì nàng biết Trí Tú đang làm tất cả những gì mà hồi nhỏ cô không được làm.

Hai vợ chồng nhà kia gói đồ lại cho hai người thì không ngớt lời cảm ơn. Lại còn liên tục khen Trân Ni và Trí Tú có tướng "phu thê" khiến họ thích thú vô cùng. Bọn trẻ cũng lại chào tạm biệt hai người rồi rít.

Trân Ni đưa Trí Tú quay lại hàng kẹo bông vừa rồi thì họ đã đóng cửa. Dòng người trong hội chợ cũng đã dồn hết về sân khấu để xem kịch. Cô đem đồ ra chỗ người canh ngựa rồi chất lên nhờ người ta trông dùm. Hai người dắt nhau vào xem vở tuồng Quan Âm Thị Kính. Xem xong thì khóc sưng cả mắt.

Trân Ni dắt Trí Tú tới một dòng sông, ở đó cô đã thuê một chiếc thuyền lớn. Hai người cùng ngồi trên đó ngắm trăng, ngắm sao. Dư âm của buổi tối vẫn còn.

Kéo đầu nàng dựa vào bờ vai của mình. Cô hỏi.

- Vẫn chưa hết xúc động khi xem kịch à?

- Em hết chưa?

- Chưa, hì.

- Vậy còn hỏi chị.

Trân Ni xoa nhẹ bờ vai của Trí Tú, nhẹ nhàng thủ thỉ.

- Chị này, Quan Âm Thị Kính có thể chịu nỗi oan khuất cho đến chết thật đúng là khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa đau thương. Phận đàn bà chịu mọi cay đắng cực khổ quan niệm của xã hội có phải đã quá hà khắc với những người phụ nữ không?

- Vì chúng ta sinh ra không được lựa chọn giới tính. Cũng không thể thay đổi được thành kiến, lễ giáo. Giống như chúng ta nếu một ngày nào đó bị phát hiện cũng sẽ bị người đời cười chê, đẩy vào chỗ chết.

- Chị có sợ không?

- Có, nhưng tình yêu dành cho em lớn hơn nỗi sợ hãi của chị.

Trân Ni lại rụng tim khi nghe những lời mật ngọt của Trí Tú. Cô nắm chặt lấy đôi bàn tay nàng. Trí Tú thấy không khí hơi buồn nên gợi chuyện cho sôi nổi hơn.

- Em mua nhiều đồ thế kia rồi chị em mình đi đâu cũng phải cầm theo à?

- Mai chúng ta sẽ lên thăm chị Trang, em mang đồ đó lên cho họ dùng, nãy thấy hai vợ chồng kia bán ế nên muốn giúp họ một chút. Bản thân cũng thấy vui vẻ hơn.

- Việc thăm mợ Năm ở trong dự định luôn à, hay mua đồ xong tìm chỗ để sài vậy?

Trân Ni buồn rầu nói với Trí Tú.

- Chị cũng biết rồi đó. Chị ấy lên chùa cũng mấy tháng rồi. Từ lúc chị Thái Anh mới mang bầu mà giờ cũng sắp sinh. Tình hình bệnh tình của chị ấy chúng ta đều biết. Có lẽ chị ấy chả còn bao nhiêu thời gian nữa. Lẽ ra cậu Tư về em sẽ lấy cớ để ghé thăm chị ấy. Nhưng vì chuyện xảy ra ngoài dự tính. Nên em chậm trễ. Chuyến đi lần này em muốn được cùng chị làm những điều mà những người yêu nhau thường làm rồi tranh thủ một chút thời gian. Mình sẽ lên trên chùa thăm chị ấy. Chị em mình cũng vào thắp nhang cầu trời khấn phật tác hợp cho tình yêu của chúng ta.

Trí Tú hiểu Trân Ni là người sống rất tình cảm và có trách nhiệm. Biết hoàn cảnh của Trang, cô nhất định sẽ không bỏ mặc. Em ấy luôn biết cách dung hòa mọi chuyện. Giống như chuyến đi này. Trân Ni không vì tình yêu của bản thân mà quên đi việc tới thăm Trang, cũng không vì việc đi thăm Trang mà để Trí Tú cô đơn ở nhà như những lần trước. Giờ đây, Trí Tú cảm nhận được sự nghiêm túc của Trân Ni. Em ấy rất muốn nàng mang danh phận là vợ của em ấy. Không phải là sự ngẫu hứng hay bồng bột trong một thời điểm nào đấy. Mà nó là khao khát, Trân Ni đang gắng hết sức để làm điều đó. Khi cô chả thể hét to lên cho cả thế giới biết hai người là vợ chồng thì cô sẽ tự nhủ với lòng, nguyện thề với trời đất. Đây là vợ của cô.

- Chị hiểu rồi. Cảm ơn em đã đến bên chị. Cho chị biết được tình nghĩa thủy chung. Một lòng một dạ với người mình yêu là như thế nào.

Trân Ni vỗ vai Trí Tú giục nàng đi ngủ. Hai người đi vào bên trong chiếc thuyền có sẵn mền gối ở đó. Cô trải chiếu ra rồi kéo nàng nằm cùng.

Hôn nhẹ lên chán nàng.

- Chị ngủ ngon nha. Em biết chị đi ngao du với em thế này tuy vui nhưng rất mệt mỏi. Nên chúng ta để dành đến khi nào thật sự khoẻ mạnh và thoả mãi thì sẽ động phòng nha. Đêm đầu tiên từ khi chúng ta làm vợ chồng phải thật lãng mạn để chị không phải thiệt thòi.

Trí Tú cười nhìn cô gật đầu. Thật sự nàng cũng hơi thắc mắc. Hai người tính ra cũng gần tháng nay không phát sinh ra quan hệ chăn gối. Nàng cứ nghĩ lần này Trân Ni đưa nàng ra ngoài để thoả thích làm chuyện đó. Nhưng không phải. Trân Ni muốn nàng biết cảm giác hẹn hò yêu đương. Để hai người có thể tự do tận hưởng một tình yêu không hề có du͙ƈ vọиɠ và toan tính. Điều này càng làm cho nàng thấy rằng cô yêu nàng rất nhiều. Không phải là vì bất cứ điều gì. Đơn giản yêu là vì trái tim luôn hướng về người đó, không toan tính vụ lợi, chẳng so đo được mất thiệt hơn.

Cứ như vậy hai người nằm tâm sự với nhau rồi cùng chìm vào giấc ngủ với hơi thở ấm áp của người nằm bên.

________________

Mặt trời đang nhô cao trên ngọn đồi xua tan đi những lớp sương mù dày đặc. Thầy Nam cùng Trang ngồi ngắm bình minh buổi sớm.

Gương mặt của Trang đã xanh xao lắm rồi. Từ lúc cai nghiện thành công. Trang cảm thấy thoả mãi hơn rất nhiều. Tuy vẫn có lúc phải chịu đựng những cơ đau nhưng nó không là gì với việc cô không phải phụ thuộc vào thứ bột kia nữa. Cô bắt đầu tìm lại được giọng hát. Tuy không còn hay như trước nhưng thầy Nam và bọn trẻ đều thích nghe.

Thầy Nam cần thận nhặt lá đinh lăng phơi khô, rồi làm thành những chiếc gối, để cô ngồi và dựa lưng mỗi ngày. Thầy luôn muốn cô nằm nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng cô thì lại muốn mỗi ngày được ngắm bình minh vào buổi sớm, hoàng hôn vào buổi chiều cùng thầy. Nên thầy thiết kế ra những vật dụng sưởi ấm cho cơ thể Trang. Nhưng với Trang thì ngồi trong vòng tay Thầy là ấm nhất.

Tình yêu lúc nào cũng trải qua thử thách cả ,những người có tình sẽ luôn tìm thấy nhau .Còn có thể đi được với nhau suốt đời hay không ,thì phải xem vào cái nợ của họ.
______________________________________

😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro