Chương 52:Trở về phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc xe ngựa trên đường di chuyển về phủ của cậu Tư. Trong xe,Trí Tú đang ngồi gục đầu vào vai Trân Ni, cô vòng tay qua vai nàng ôm lấy nàng. Đôi mắt hơi nhắm lại như một cách để tĩnh tâm. Chuyến đi lần này vui có, buồn có. Và cũng có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô thấy rất mệt.Trí Tú ngước mắt lên nhìn cô. Em ấy không hề hỏi gì làm nàng có chút hụt hẫng, nàng đoán già đoán non không biết có phải Trân Ni đang giận mình không. Nhìn đôi mắt đang nhắm hờ kia, nàng bỗng thấy tủi thân, có chút long lanh trên đôi mắt khiến nàng phải cố gắng ngăn lại.

Trân Ni mở mắt ra nhìn Trí Tú, lấy ngón tay cái lau đi chút nước trên mắt nàng. Cô hỏi.

- Sao tự nhiên chị lại khóc? Nhớ nhà à?

Trí Tú thật sự không biết Trân Ni giả bộ hay em ấy không biết thật. Đúng ra Trân Ni còn nhỏ, có lẽ nhiều cái cô không nghĩ nhiều giống nàng.

- Chị nghĩ em đang giận chị vì hôm qua bắt em ở bên nhà dì Bé không cho vào nhà chị, còn không sang thăm em luôn, nên nãy giờ lên xe, chị không thấy em nói gì cả.

Trân Ni bật cười với suy nghĩ của nàng, đêm qua ở nhà dì Bé hai dì cháu nói chuyện đến quên cả ngủ nên sáng nay lên xe cô nhắm mắt định ngủ một chút cho đỡ đau đầu. Tưởng nàng cũng giống mình, cả đêm nói chuyện với ba mẹ, với bọn trẻ lên xe cũng sẽ ngủ. Ai ngờ chị ấy lại nghĩ lung tung.

- Thực ra việc chúng ta làm với chồng của mình. Em nghĩ cha chị sẽ biết nên nhất định sẽ có thành kiến với em. Vẫn là em nên tránh mặt đi thì tốt hơn. Em không nhỏ mọn tới mức gặp chuyện bất khả kháng như vậy mà giận chị vô lý đâu. Ngoan, nằm dựa vào đây ngủ xíu nào. Về phủ chắc nhiều việc còn đang đợi chúng ta đấy.

Trân Ni vừa nói vừa lấy tay vỗ vào vai mình để Trí Tú gục đầu vào.

- Ừm. Chị biết rồi, chị sẽ không suy nghĩ lung tung nữa. Cảm ơn em đã hiểu chị.

Cứ như vậy hai người dựa đầu vào vai nhau ngủ thϊếp đi. Theo thời gian cuối cùng cũng về tới phủ. Trân Ni cảm giác như không muốn bước chân vào đấy. Cô thật không muốn quay lại cái nơi mà suốt ngày phải bày mưu tính kế, tranh đấu giành dựt.

Thái Anh và Thủy thấy hai người về thì mừng rối rít. Họ đi rồi hai người phải cố gắng lắm mới quản được những kẻ không yên phận đừng có gây chuyện. Công việc sổ sách quá nhiều khiến Thái Anh làm ngày làm đêm không hết việc. Trân Ni thấy Thái Anh thì nghĩ. Cậu Lạp mà nhìn thấy người yêu mình ốm đi thế này chắc chắn sẽ trách mắng hai người mải yêu đương hẹn hò mà bắt Thái Anh phải làm hết mọi việc.

Trí Tú họp mọi người trong phủ thông báo Trân Ni đã khỏi hẳn bệnh truyền nhiễm. Hai người đi đường xa nên ngày hôm nay sẽ nghỉ ngơi, mai sẽ kiểm tra ghi chép xem trong lúc hai mợ đi vắng, ai làm sai thì trách phạt, ai làm tốt ắt có thưởng.

Trí Tú theo Trân Ni về phòng của cô, để cô nằm ngủ mới dời đi. Vì giờ này chưa tối hẳn, hai người ngủ chung sợ bị lộ.

Ở bên phòng của Trí Tú, Thái Anh đã đợi sẵn ở đó. Chị và hai người ngồi uống trà trò chuyện.

- Trân Ni sao rồi? Chuyến đi của hai người có vui không?

- Trang đi rồi. Bọn chị lên đó chơi vài ngày thì em ấy đi. Trân Ni chắc là buồn lắm. Tuy nói là ra ngoài nghỉ ngơi nhưng em ấy cũng chả được nghỉ bao nhiêu. Lo lên thăm Trang, làm đám tang cho em ấy xong lại lo đưa chị về nhà thăm nhà. Chị biết là có việc nên cố tình để em ấy nghỉ ngơi rồi gặp các em nói chuyện, chị không muốn Trân Ni phải suy nghĩ thêm chuyện gì nữa.

- Dạ, Trang đi có nhẹ nhàng không?

- Rất nhẹ, em ấy đàn hát cho bọn chị nghe. Những lời nhạc như nói lên cuộc đời em ấy. Bọn chị còn tổ chức đám cưới cho thầy Nam với em ấy nữa. Lúc em ấy hát xong khúc nhạc thì ra đi. Nhìn em ấy như đang ngủ một giấc ngủ thật ngon vậy.

- Cũng may là cuối đời, Trang cũng được hạnh phúc.

Thái Anh biết Trang mất là chuyện sớm muộn. Nghe Trí Tú kể về cái chết nhẹ nhàng của cô, Thái Anh cũng thấy an lòng. Em rất lo, Trang không đợi được đến lúc gặp Trân Ni, thì Trân Ni sẽ day dứt suốt đời. Cũng may ông trời rủ lòng thương mà cho họ gặp nhau lần cuối. Em đã nắm sơ sơ về chuyến đi vừa rồi của hai người. Giờ phải nói tình hình ở phủ cho chị.

- Bọn chị đi, em nghe lời chị, dặn dò người làm vệ sinh khử khuẩn cẩn thận cho phòng Ni ,nên tất cả đều tin hai người ra ngoài để chữa bệnh. Phía cậu Tư Thủy cho cậu nằm trong phòng suốt luôn. Nói với cậu là hôm trước cậu làm mợ Tư đến phát sợ luôn rồi. Mọi người sợ cậu Tư cơ thể yếu dễ lây bệnh truyền nhiễm của Trân Ni nên không dám lại gần. Mợ Hai cũng tác oai tác quái một chút nhưng cũng không dám đòi hỏi gì to tát. Có điều mợ ta vẫn đang âm mưu hại Trân Ni. Em rất lo nên đợi chị về tính.

-Cô ta vẫn nuôi ý định cho người ngủ cùng em ấy rồi đổi thừa à.

- Đúng vậy. Lần trước ả uy hϊếp anh Kiệt nhưng anh ấy không chịu,anh ấy đã tìm chúng ta giúp. Sau đó Trân Ni bệnh nên mọi việc tạm gác lại. Lần này em ấy mới về là ả đã tìm đến nhà anh ấy uy hϊếp lần nữa. Anh ấy mới đến báo tin. Nếu tối nay mà anh ấy không chịu giúp ả thì ả sẽ dùng tờ giấy bán thân của em gái anh ấy cho nhà mình để đẩy nó vào kỹ viện.

Trí Tú suy nghĩ một chút mới nhớ ra, ngày ấy khi gia đình Thái Anh có chuyện, tiệm vàng sa sút. Lương của nhân công không được như trước. Nhà Kiệt đúng lúc mẹ bị bệnh nặng. Mợ Hai khi đó nghĩ nắm trong tay người của nhà Thái Anh sau này có cái để đối phó nên đã trả tiền mua em gái Kiệt về làm người ở của mình. Giờ ả đã đến lúc dùng rồi. Cũng may mà Trân Ni sống có tình nghĩa nên Kiệt không nỡ hủy hoại thanh danh của cô. Đành tìm đến Thái Anh giúp đỡ. Giữa một bên nghĩa một bên tình thân thật khó để lựa chọn.

Trí Tú nhìn sang Thủy hỏi.

- Thuốc ngủ của em còn phải không.

- Dạ.

- Bảo thằng Kiệt tối nay cứ làm giống mợ Hai nói. Chị không dạy ả một lần thì ả không biết thế nào là lễ độ.

_______________________________________

Chắc mấy bà chán đọc chuyện của tôi rồi, đăng mà đâu có ai vote cho tôi đâu ,cùng không cmt góp ý luôn ,buồn thật đấy 😭.Chắc tại tôi đăng thường xuyên nên chán mai mốt một tuần 3 tập là vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro