Chap 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngu Thư Hân!!!" Thẩm Bối Bối thét chói tai.

Ngu Thư Hân mỉm cười: "Làm sao?"

Thẩm Bối Bối tàn nhẫn nói: "Cô cho rằng tôi không có cách nào đối phó cô sao? Tôi nói cho cô biết, thủ đoạn của tôi không chỉ có như vậy đâu."

Ngu Thư Hân rụt rè mà buông ly cà phê xuống: "Thẩm tiểu thư, có khả năng cô đã quên, tôi đành tốt bụng nhắc lại. Tôi hiện giờ được Vương gia che chở, lúc cô ra tay với tôi có phải nên nghĩ tới hậu quả trước không?"

Thẩm Bối Bối nghiến răng ken két, cô chưa từng gặp ai đê tiện như vậy.

Ngu Thư Hân nhìn về phía Thẩm Bối Bối: "Tôi có thể là một nhân vật nhỏ, nhưng đáng tiếc, cô rời đi đã cho tôi cơ hội leo lên Vương gia." Ngu Thư Hân nở một nụ cười sáng lạn: "Cảm thấy tôi đáng giận sao? Nếu cô thấy vậy thì thật tốt quá. Tôi chính là loại người này đó! Có cách nào khác đâu?"

"Tôi sẽ nói cho Vương Hạc Đệ, để hắn biết gương mặt thật của cô!" Thẩm Bối Bối đột nhiên đứng lên, chỉ vào Ngu Thư Hân hét lớn.

Tinh thần diễn xuất của Ngu Thư Hân lại xuất hiện, tự ôm lấy chính mình: "Tôi sợ quá cơ!"

Thẩm Bối Bối: "..." Vương Hạc Đệ nhìn trúng cô ta ở chỗ điểm vậy?

"Đồ phụ nữ đê tiện." Thẩm Bối Bối nhìn Ngu Thư Hân nói.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu cười to, đứng dậy vặn vặn eo: "Hừ, cô nói tôi đê tiện tôi liền đê tiện cho cô xem, cô có thể thế nào?"

Thẩm Bối Bối cảm thấy tới tìm Ngu Thư Hân nhờ khuyên Vương Hạc Đệ là một sai lầm vô cùng lớn, còn không bằng trực tiếp đi tìm Vương Hạc Đệ!

"Cô đừng đắc ý vội, tôi không nhất định sẽ bị định tội." Thẩm Bối Bối đắc ý.

Ngu Thư Hân lộ ra nụ cười cái ý vị thâm trường: "A, cô chắc chứ?"

"Cô có ý tứ gì?" Thẩm Bối Bối ngay lập tức có dự cảm không tốt.

Ngu Thư Hân cười nói: "Không có gì a! Nếu cô không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

Ngu Thư Hân xoay người rời đi. Cô chỉ là phỏng đoán thôi, ngay cả Trương Tích Minh còn Vương Hạc Đệ không muốn tha thì hắn thật sự sẽ bỏ qua cho Thẩm Bối Bối sao?

Hiển nhiên là sẽ không, chưa kể lấy tính cách của Trương Tích Minh, hắn chắc chắn sẽ khiến Thẩm Bối Bối trả giá vì chuyện kiếp trước.

***

Hai ngày sau, Vương Hạc Đệ thông báo cho Ngu Thư Hân, Trương Tích Minh nhận tội rồi.

Ngu Thư Hân lúc ấy rất kinh ngạc: "Không thể nào! Hắn lại vì Thẩm Bối Bối mà nhận tội sao?"

Vương Hạc Đệ lắc đầu nói: "Tuy rằng nhận tội nhưng hắn đem tội danh toàn bộ đẩy cho Thẩm Bối Bối, nói hắn cái gì cũng không biết, chỉ là bị Thẩm Bối Bối lừa gạt mà trở thành thanh niên đi lầm đường lạc bước."

Ngu Thư Hân: "..."

Sau đó lại nghe nói Trương Tích Minh bị đón đi rồi, hắn mang quốc tịch ngoại, dù cho có phạm tội thì cũng do quốc gia đó định tội. Thậm chí cả Thẩm Bối Bối, Ngu Thư Hân nghe nói cũng bị mang đi.

Thẩm gia vốn đã bắt đầu đi xuống sườn núi, vì cứu Thẩm Bối Bối mà của cải tài sản đều dùng hết. Vương Hạc Đệ không chèn ép, nhưng hắn cũng không có ra tay tương trợ.

Thẩm gia cuối cũng vẫn trong thời gian ngắn ầm ầm sụp đổ. Vốn là thư hương thế gia, gia giáo thanh cao trong mắt người đời, thương nghiệp tuy thời gian phát triển không ngắn nhưng không phải trọng điểm, "ngã" xuống chẳng qua là việc sớm muộn.

Lúc ba mẹ Thẩm tới, tóc đã hoa râm. Bọn họ không tìm được người hỗ trợ, gù lưng ngồi trên ghế.

Thấy Vương Hạc Đệ từ trên lầu xuống, hai người phút chốc như có tinh thần, hai mắt sáng lên nhìn hắn.

Trong lòng Vương Hạc Đệ chợt có chút hoảng hốt, ngồi xuống đối diện hai vị lão nhân, mở miệng: "Con biết nguyên nhân hai người tới đây, con cũng không muốn hai người khom lưng uốn gối cầu việc sẽ không có kết quả. Vậy nên, xin hai người về cho! Việc của Thẩm Bối Bối con sẽ không can thiệp. Cô ta không trực tiếp tham dự nên tội danh cũng không dễ định, về phương diện này con sẽ không ra tay."

"Nhưng bất kể Thẩm Bối Bối cuối cùng có bị bỏ từ hay không thì cô ta nhất định phải rời khỏi kinh đô, đây là điểm mấu chốt của con. Hành vi của cô ta uy hiếp nghiêm trọng đến sự an toàn của con và gia đình con, hy vọng hai người hiểu. Lời cần nói con đều đã nói xong, hai ngươi trở về đi!"

Ba mẹ Thẩm cuối cùng cũng không xoay chuyển được Vương Hạc Đệ, thất vọng rời đi.

***

Nửa tháng sau khi Ngu Thư Hân ở Vương gia, ba mẹ Ngu tới kinh đô. Hai người đứng ở ga tàu gọi điện cho Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân vừa nhận liền nghe được giọng nói yếu ớt của ba Ngu: "Hân Hân, ba và mẹ con đang ở nhà ga."

Ngu Thư Hân thiếu chút nữa phun sạch canh trong miệng: "Sao ba mẹ tới mà không nói một tiếng?"

Ba Ngu thê lương nói: "Vốn dĩ nghĩ đi lên là có thể tìm được con."

Ngu Thư Hân hỏi: "Hai người lạc đường sao? Chị không đi lên cùng sao ạ?"

"Diễm Diễm nói chờ khi con kết hôn mới lên, nó rất bận. Vậy nên ba mẹ lên đây trước!"

Ngu Thư Hân thở dài hỏi: "Ba mẹ ở đâu? Con đi đón hai người."

Ba Ngu nói: "Chúng ta ở nhà ga, con ở chỗ nào?"

Ngu Thư Hân đành ra ngoài. Trong nhà chỉ có Ngu Thư Hân cùng Bạch Nhụy, mẹ Vương ở công ty giúp Vương Hạc Đệ, ba Vương và Vương Hình càng là thường xuyên không ở nhà.

Cho nên trong nhà chỉ có hai thai phụ, vừa nghe nói muốn ra ngoài đón người, Bạch Nhụy liền theo Ngu Thư Hân cùng đi, đón được ba mẹ Ngu rồi ngồi xe trở về Vương gia.

Tới Vương gia, ba mẹ Ngu trực tiếp choáng váng.

"Hân Hân, Vương gia thật sự rất có tiền..." Ba Ngu ngây ngốc nói.

Ngu Thư Hân gật đầu, dẫn hai người đi vào. Không bao lâu cô lại mang theo hành lý cùng hai người rời khỏi Vương gia.

Buổi tối Vương Hạc Đệ trở về, trực tiếp choáng váng. Ban ngày ra ngoài đi làm, tối trở về vợ liền biến mất???

Sau đó là chính thức bước vào quá trình chuẩn bị, từ chụp ảnh cưới cho đến phát thiệp mời, mỗi ngày dường như đều rất bận.

Rất nhanh Ngu Thư Hân đã từ chỗ Vương Hạc Đệ biết được, Thẩm Bối Bối bị phán định tội danh đồng phạm. Thẩm gia lấy cả nhà ra bồi thường, vì Thẩm Bối Bối mời một luật sư nổi danh, cuối cùng nhận được mức án nhẹ.

Cho dù là như thế thì vào tù năm năm cũng đủ để Thẩm Bối Bối sụp đổ rồi.

Có lẽ cô ta chưa từng nghĩ tới, lúc cô ta hao tâm tổn sức muốn đối phó với người thì đồng thời trừng phạt cô ta phải nhận cũng đang dần kéo đến.

Ngu Thư Hân vừa dọn hộp cơm, vừa nghe Vương Hạc Đệ nói, nghe xong liền ngồi xuống đối diện Vương Hạc Đệ. Đã rất lâu rồi cô không tới văn phòng của hắn. Đây là lần đầu tiên sau một năm, Ngu Thư Hân tới Vương thị.

"Vừa rồi em ở bên ngoài có thấy Lâm Phỉ." Ngu Thư Hân nói.

Vương Hạc Đệ ừ một tiếng, nhìn Ngu Thư Hân dọn xong, nói: "Anh không làm gì cô ấy cả, chỉ huỷ bỏ hợp tác thôi."

Ngu Thư Hân sửng sốt, hỏi: "Là vì chuyện trong mộng sao?"

Trên mặt Vương Hạc Đệ không nhìn ra cảm xúc. Hắn gõ gõ mặt bàn, cuối cùng vẫn đáp: "Có lẽ!"

Vương Hạc Đệ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Không nói những chuyện khác, chỉ việc đó cũng để lại vướng mắc trong tim anh. Anh sẽ không chèn ép, nhưng cũng không thể tiếp tục hợp tác được."

Ngu Thư Hân sờ sờ cằm, sau đó vui vẻ nói: "Em hoàn toàn không có ý kiến nha!" Ngu Thư Hân bò trên bàn làm việc, duỗi tay sờ mặt Vương Hạc Đệ: "Đệ Đệ."

Vương Hạc Đệ: "..."

"Anh có thể buông xuống được những việc đó, không cần cứ luôn suy nghĩ luôn để ý. Dù sao thì bây giờ anh hoàn toàn có tư cách mở ra một cuộc sống mới mà!" Ngu Thư Hân gõ nhẹ lên đầu Vương Hạc Đệ nói: "Được rồi, được rồi, không thoải mái đều bay hết đi nhé!"

Sau đó cô cười sáng lạn: "Có được không?"

Tâm tình Vương Hạc Đệ đột nhiên vui vẻ, cũng nở nụ cười: "Ừ."

"Buổi tối anh muốn ăn cái gì?" Ngu Thư Hân hỏi.

Vương Hạc Đệ nhìn cô đứng ở trước mặt mình, trong nháy mắt liền nhớ tới một năm trước, hắn còn chưa yêu cô, cô cũng chưa yêu hắn.

Hai người, chẳng qua là bởi vì lợi ích mà ở cạnh nhau. Cô sẽ vì chút việc nhỏ mà mang điểm tâm ngọt đến tìm hắn, vừa cười lấy lòng vừa ân ân cần cần, đáng yêu đến mức khiến tim hắn rung động.

Hiện giờ, bọn họ không còn như lúc trước, cô không ân cần lấy lòng, hắn không cao cao tại thượng.

Hai người họ, là ở cùng một vị trí cùng một mức đôh, liên lụy nhau, yêu nhau... Cuối cùng là nắm tay bước vào lễ Vương, sau đó có gia đình của chính mình, có con của chính mình.

Bọn họ sẽ từ đây, cả đời...

Vương Hạc Đệ kéo Ngu Thư Hân qua, đang muốn trao cho cô một nụ hôn thâm tình liền phát hiện thư ký Kiều vẻ mặt cứng đờ đứng ở cửa.

Trong nháy mắt mặt hắn cũng như đông lại, ham muốn sống mãnh liệt thôi thúc thư ký Kiều cất lời: "Vừa rồi tôi có gõ cửa, thật đấy."

"Chuyện gì?" Cái gì gọi là ngã rồi ngã luôn? Chính là như Vương Hạc Đệ, hắn dứt khoát ôm Ngu Thư Hân, tay còn đặt ở trên bụng cô vuốt ve.

Đáng tiếc, Vương Hạc Đệ không biết xấu hổ, nhưng Ngu Thư Hân có! Cô không chịu nổi ánh mắt người khác, cho nên giãy giụa đứng dậy.

Sau đó cô nhìn Vương Hạc Đệ, bộc phát năng lực diễn xuất, nói một câu: "Không nghĩ tới anh lại là cái dạng tổng tài này!" Sau đó "Khóc sướt mướt" rời khỏi văn phòng.

Vương Hạc Đệ: "..." Em vui vẻ là được.

Thư ký Kiều: "..." Mình có thể báo cáo là được.

***

Khi Ngu Thư Hân đi ra, quả nhiên gặp Lâm Phỉ. Hiện giờ Ngu Thư Hân đã khác trước, cô không cần vì những người này mà trốn trốn tránh tránh, nơm nớp lo sợ.

"Ngu tiểu thư." Lâm Phỉ nhìn Ngu Thư Hân, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.

Ngu Thư Hân giật nhẹ khóe miệng, cười nói: "Lâm tiểu thư."

Lâm Phỉ vươn tay: "Chúc mừng, nghe nói cô kết hôn."

Ngu Thư Hân bắt tay: "Cảm ơn."

"Có thể cùng cô tâm sự chút không?" Lâm Phỉ hỏi.

Ngu Thư Hân cười nói: "Không thành vấn đề."

Lâm Phỉ liền mang theo Ngu Thư Hân đến một nơi, nói: "Ngại quá, chỉ có thể mời cô tới đây uống cà phê."

Ngu Thư Hân cười cười: "Không có việc gì, tôi cũng mở tiệm cà phê mà."

Lâm Phỉ ngẩn người, nói: "Chúc mừng, không ngờ rằng sau khi rời khỏi giới giải trí, cuộc sống của cô lại càng tốt hơn."

"Đương nhiên, ai mà chẳng thế, đương nhiên sẽ hy vọng cuộc sống càng ngày càng tốt, không biết Lâm tiểu thư tìm tôi là để..."

Lâm Phỉ vươn tay xoa nhẹ ly nước ở trước mặt: "Mấy hôm trước Vương tổng, đột nhiên ngừng hợp tác. Không biết cô có biết việc này hay không?"

Ngu Thư Hân liền hỏi: "Theo như tôi được biết thì Vương tổng ngừng hợp tác thì ảnh hưởng cô phải chịu cũng không lớn lắm, phải không?"

Lâm Phỉ gật đầu, Ngu Thư Hân liền cười: "Vậy ngừng hợp tác cũng có sao đâu?"

"Đầu tư ở chỗ tôi chẳng những không mệt mỏi mà còn có thể kiếm..."

"Lâm tiểu thư." Ngu Thư Hân ngắt lời, nhìn Lâm Phỉ, ánh mắt lãnh đạm: "Chuyện của Vương Hạc Đệ, anh ấy muốn thế nào cũng được, làm thế nào cũng được. Nếu cô muốn nói chuyện công việc thì xin trực tiếp nói với Vương Hạc Đệ chứ đừng nói với tôi, tôi không tham gia vào công việc của anh ấy. Nói câu không dễ nghe thì ngại quá, tôi chỉ tốt nghiệp cao trung, bằng cấp thấp."

"Có vài chuyện của mấy người tôi xem không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nếu cô muốn nói việc tư thì ngại quá, tôi tự nhận thấy chúng ta không thân, cũng không biết giữa chúng ta có chuyện gì đáng nói."

Lâm Phỉ cười cười: "Lần đầu tiên tôi thấy có người kiêu ngạo vì bản thân mình bằng cấp thấp."

Ngu Thư Hân đứng dậy, cầm lấy túi nói: "Tôi không coi đây là kiêu ngạo, nhưng cũng không nghĩ đó là sỉ nhục. Cô cảm thấy tôi không thể coi đây là kiêu ngạo là bởi vì trong lòng cô khinh thường loại người này, cho nên cô cảm thấy, loại người này ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không có."

Lâm Phỉ: "..."

"Lâm tiểu thư, nhân sinh là bình đẳng. Cảm ơn cà phê của cô, tôi đi trước."

Lâm Phỉ đứng lên nói: "Vương tổng ngừng hợp tác là vì cô sao? Bởi vì cô không thích tôi?"

Ngu Thư Hân quay đầu lại, kiều diễm cười: "Không thích cô không phải tôi." Là Vương Hạc Đệ nha!

Lâm Phỉ giống như hiểu lời của Ngu Thư Hân, trong nháy mắt cứng đờ đứng tại chỗ, mặc Ngu Thư Hân mỉm cười rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro